Swaruu Transcripts 1791
Trò chuyện với cộng đồng – Thần giao
cách cảm
06-09-2025
Chào mọi người,
các bạn thế nào rồi? Chúc cuối tuần vui vẻ.
Thật ra hôm nay tôi
không định lên sóng trực tiếp. Tôi không định làm livestream vì thường khi tôi
làm trực tiếp thì sẽ chuẩn bị trước, mà buổi hôm nay - phần hai của “Sinh học
xuyên chiều” - thì tôi chưa chuẩn bị gì cả, vì bận làm việc khác. Thời gian
trôi nhanh lắm, ngày nào cũng vèo cái là hết. Ở đây giờ đã sang mùa thu rồi, thật
sự kinh ngạc thời gian đi nhanh đến vậy.
Trước hết,
livestream hôm nay là trò chuyện với cộng đồng. Nếu các bạn có câu hỏi nào mà
tôi có thể trả lời thì sẽ rất vui.
Nếu các bạn muốn
nhìn sự việc từ một góc độ hoàn toàn khác với số đông thì có thể ghé vào trang
web Swaruu.org. Tôi khuyến khích, nếu chưa làm, thì hãy đăng ký theo dõi, hoàn
toàn miễn phí, không chỉ kênh này mà cả những kênh khác mà tôi để ở phần bình
luận. Buổi trực tiếp này tôi đã chia sẻ trên các mạng xã hội của tôi. Nhớ là
trên X (Twitter cũ) tôi chia sẻ rất nhiều thông tin thời sự, những chuyện đang
diễn ra. Nhớ rằng ngày 9 tháng này sẽ có phiên điều trần về UFO. Tôi cũng đã
chia sẻ điều đó trên X với tên Despejando Enigmas, và trên Telegram cũng vậy.
Ngoài ra tôi còn có nhóm “Despejando enigmas semillas estelares”, nhưng chủ nhật
thì nhóm đó đóng cửa để các bạn quản trị được nghỉ ngơi. Tôi cũng đã chia sẻ buổi
này trong các cộng đồng YouTube của mình, và trên Instagram thì chỉ để đường
link. Tôi biết cũng có người chia sẻ trên Facebook, cảm ơn rất nhiều.
Nhớ rằng chủ nhật
này chúng ta sẽ có một buổi trực tiếp trên kênh Nous Noble với Jaume Su và
Marcos - anh Marcos là một nhà nghiên cứu về hiện tượng UFO. Chúng ta sẽ nói về
UAP và toàn bộ câu chuyện xoay quanh nó, xem mọi chuyện đang đi theo hướng nào.
Ngoài ra cũng có khá nhiều người muốn tham gia vào những video trên kênh Nous
Noble. Nếu muốn tham gia thì các bạn viết cho tôi trên Instagram, giới thiệu “Tôi
tên là…, muốn nói về chủ đề này”. Tôi rất sẵn lòng để cùng trao đổi.
Rồi, mọi người
trong chat nói gì nào? Lâu rồi tôi chưa có buổi trò chuyện cùng cộng đồng như
thế này.
Mọi người muốn
nói về điều gì? Có câu hỏi nào không? Để tôi kéo lên xem nhé.
Hình ảnh và âm
thanh đều ổn chứ? Rất cảm ơn. Tôi không muốn ngồi nói nửa tiếng rồi cuối cùng lại
không nghe thấy gì.
Một điều quan trọng
nữa: để tham gia kênh Nous Noble thì phải có kết nối internet ổn định. Tôi biết
có nơi mạng yếu, nhưng cần ít nhất là nghe rõ và thấy rõ một chút. Ở chỗ tôi có
đường truyền cáp quang, nhưng tôi lại không dùng, tôi vẫn dùng ADSL vì rẻ hơn
chút và vẫn chạy tốt. Thỉnh thoảng có khi bị ngắt, nhưng nhìn chung ổn. Khi tôi
còn ở Barcelona thì dùng cáp quang, chạy rất nhanh. Nói đến Barcelona mới nhớ,
ngày càng có nhiều người Tây Ban Nha rời khỏi đất nước. Như Rafa Nadal, rời
Mallorca để sang Cộng hòa Dominica. Thật sự tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó. Tôi
có một người bạn đang nghỉ ở Tarragona, rủ tôi qua. Nhưng tôi cảm thấy có cái
gì đó làm tôi không muốn về. Có bạn bè ở đó, nhưng cứ bị kéo lùi lại, không biết
tại sao. Ngược lại, tôi rất vui khi chuẩn bị đón mùa đông ở Phần Lan. Có người
không thích mùa đông, còn tôi thì thích.
Mọi người nghe
thấy rõ chứ?
Yo
soy nonadei arturiano y lider de los cataros (Tôi là Nonadei, người Arcturian
và là thủ lĩnh của dòng Cathar): “Xin gửi lời chào từ Argentina.”
Vâng, người
Cathar… tôi từng có mối liên hệ khá tốt với hậu duệ trực hệ của họ. Nhưng thôi,
không tiện kể hết ở đây. Đó là chuyện hồi tôi ở Pháp, ở vùng giáp phía bắc
Catalonia, miền nam nước Pháp. Có một vùng có tên gọi riêng, để tôi nhớ lại đã.
Tìm trên Google
bây giờ khó lắm, không như ngày xưa. Trước đây chỉ cần gõ là hiện ngay, còn giờ
thì thông tin bị hạn chế rất nhiều, cấm đoán khắp nơi. Thời đầu của Internet mọi
thứ tìm kiếm dễ lắm, giờ thì rất khó, thông tin ít ỏi. Nhưng để tôi nhớ lại,
không phải ở Pháp… những người tôi quen là người Pháp nhưng có quan hệ chặt chẽ
với La Jonquera ở Girona. Họ là người Pháp, nhưng liên hệ sâu đậm với La
Jonquera, và họ là hậu duệ của Cathar. Thông tin nhỏ vậy thôi, cũng thú vị.
Beto: “Bạn nói còn một câu hỏi từ hôm qua:Robert, nếu
họ có tất cả công nghệ và làm gì cũng được, thì chúng ta phải làm sao?”
Thực ra có hai nền
văn minh - rõ ràng còn nhiều hơn, nhưng ít nhất là hai: một là chúng ta, những
người bình thường ngoài xã hội, và một là lực lượng ẩn sau hậu trường, không ai
biết họ là ai. Họ quyền lực đến mức không dùng tiền, họ có tất cả mọi thứ. Họ
không có đạo đức, không có gì cả. Và khi không có đạo đức thì họ có thể làm những
chuyện như nhân bản vô tính. Tôi nhớ khi nhân bản con cừu Dolly ra đời, người
ta nói rằng vì lý do đạo đức mà không được nhân bản con người.
Rõ ràng, đó chỉ
là cái cớ thôi. Đó chỉ là cái cớ để, từ việc nhân bản, bạn không thể dùng một số
cơ quan cho cơ thể mình. Nghĩa là, với người bình thường ngoài xã hội thì chẳng
có gì hết, đúng không? Khi nhân bản một thứ gì đó thì không nhất thiết phải
nhân bản cả một cơ thể. Có thể nhân bản riêng một cánh tay, có thể nhân bản một
quả tim, có thể nhân bản thận tương thích 100% với người cần, mà không cần phải
lấy từ xác chết và moi nội tạng.
Chúng ta đang sống
trong một thế giới điên rồ, hiểu không?
Người ta nói vì
đạo đức nên không nhân bản cái này cái kia. Đối với chúng ta thì không, nhưng với
những kẻ có quyền lực thì có. Ở đó không có đạo đức. Tôi đã nói rồi, họ có kiến
thức về tâm linh, và nhờ kiến thức đó - chứ không phải tôn giáo - phải nói rõ
điều này: tôn giáo là một chuyện, tâm linh là chuyện hoàn toàn khác, không liên
quan gì hết. Đừng nghe mấy chuyện kiểu “cao siêu” hay “samurai”. Tôn giáo một thứ,
tâm linh một thứ khác.
Những kẻ đang nắm
quyền lực có toàn bộ kiến thức của nhân loại, và của các lần “thiết lập lại”
trước đây. Họ biết đã từng có những nền văn hóa rất tâm linh, áp dụng tâm linh,
và nhờ kết hợp tâm linh với khoa học mà đạt được nhiều điều. Vậy nên họ có khoa
học áp dụng vào tâm linh, nhưng bản thân họ không thực hành tâm linh. Cần phân
biệt rõ điều này: bạn có thể là người tâm linh, thực hành tâm linh, nhưng bạn
cũng có thể là kẻ vô đạo đức, trộn tâm linh với khoa học nhờ kiến thức. Và từ
đó họ có tất cả mọi thứ.
Câu hỏi đặt ra:
nhân loại có gì để trao cho những kẻ nắm quyền? Vì họ nghĩ toàn bộ nhân loại
thuộc về họ. Không chỉ nhân loại mà cả tài nguyên Trái Đất. Vậy thì, chủng tộc
ngoài hành tinh nào sẽ “tiêu diệt” họ? Chủng tộc nào? Chủng tộc nào?
Ở đây vấn đề là
chính nhân loại, vì không chịu trách nhiệm nên đã chấp nhận mọi thứ mà họ nhồi
vào tiềm thức. Bạn chấp nhận, chấp nhận thì đó là vấn đề của bạn. Vấn đề là vì
đa số chấp nhận nên họ kéo tất cả chúng ta theo.
Bạn hiểu ý tôi
chứ? Họ có tất cả.
Chúng ta có thể
làm gì? Rất đơn giản, bây giờ tôi sẽ giải thích.
Mặc dù những kẻ
đó có toàn bộ quyền lực và kiểm soát, bạn vẫn là người sáng tạo ra thực tại của
mình. Bạn có thể tự hiện thực hóa thực tại của mình. Tôi nghĩ về điều đó cả
ngày, phóng chiếu nó ra cả ngày. Ví dụ, điều tôi mong muốn, thật ra tôi đang
hình dung, là được sống trên một hòn đảo. Tôi biết có nhiều người nói: “Ôi, tôi
cũng muốn.” Nhưng một chuyện là điều bạn thích, còn chuyện khác là con người bạn.
Nghĩa là một chuyện là thứ bạn muốn, chuyện khác là bản chất bạn. Bạn chỉ cần
làm mình tương thích với điều đó.
Khi tôi nói muốn
sống trên một đảo, là tôi muốn sống một mình hoàn toàn, có đầy đủ tiện nghi,
internet vệ tinh Starlink, các kiểu. Sống một mình không có nghĩa sống thời đồ
đá, hiểu chứ? Có đủ tiện nghi mà không ai ở bên cạnh mình. Mỗi người một kiểu.
Còn nếu bạn ở với người yêu của mình thì thật tuyệt, tưởng tượng hai người trên
đảo.
Tôi nói điều này
vì bạn có thể sống thực tại của mình, hạnh phúc và sống độc lập khỏi những kẻ
có quyền lực, kiểm soát. Bạn có thể sống yên bình. Hơn nữa, bạn không sống mãi
nên thời gian còn lại hãy sống hạnh phúc. Đó là điều quan trọng, hạnh phúc và
trải nghiệm cuộc sống.
Còn nếu bạn sống
trong một thành phố thì ngày càng tôi thấy rõ hơn, có lẽ đó là lý do tôi cảm thấy
bị “đẩy lùi” khỏi thành phố. Tôi thấy chúng như những “nhà tù năng lượng” mà mọi
người không nhận ra. Và hãy để ý, người ta tự trả tiền cho “xà lim” của mình.
“Xà lim” đó chính là căn hộ của họ trong một khối nhà, với những người mà họ thậm
chí không ưa. Họ trả nửa triệu euro cho “xà lim” đó. Tôi nói ở Barcelona: nửa
triệu euro. Ví dụ bạn 30 tuổi và bạn thế chấp cả đời để trả “xà lim” đó, nơi sẽ
giữ chân bạn không ra khỏi Barcelona. Ở Madrid cũng vậy, San Sebastián cũng vậy,
Cádiz cũng vậy, Buenos Aires cũng vậy, ở nơi khác cũng vậy.
Và vì những kẻ
đó biết về thế giới linh hồn, biết có những thực thể trong cõi linh hồn liên tục
tác động đến chúng ta, nên chúng lập ra kiểu “hiệp ước” với những thực thể ấy.
Chúng nói: “Được, chúng tôi sẽ giữ các người trong quyền lực với mọi của cải vật
chất, còn chúng tôi ở cõi trung giới thấp
thì cần ăn.”
Ăn ở đây là gì?
Là nguồn “thức ăn” do nhân loại phát ra khi sống trong lo âu, bất an. Chỉ cần
xem tin tức: máy bay, chiến đấu cơ, đánh nhau ở đâu đó… Họ tạo cho bạn sự bất định,
sợ hãi, lo lắng.
Vậy để thoát khỏi
tất cả, tôi nói, tốt nhất là ra đảo, tự lo liệu. Nhưng điều đó khó lắm. Có người
tự lo liệu không khó, nhưng tôi là người sinh sống ở thành phố nên chuyện trồng
rau trồng cây ở Phần Lan là điên rồ. Khi mùa đông đến, đất cứng như đá. Tôi có
đất ở đây, để tôi cho các bạn xem. Khi tôi đi cắm trại, những cái cọc trại tôi
dùng… Đợi chút, tôi tìm cọc cho các bạn xem. Chúng dài thế này, như mũi khoan. Phải
xoáy nó xuống đất. Nó như cái đồ mở hộp cá mòi ngày xưa nhưng cắm thẳng xuống đất.
Thật điên rồ.
Tôi đang nói về
năng lượng, năng lượng mà bạn tỏa ra khi bất định, lo âu… Vâng, tất nhiên,
nhưng họ biết hết. Họ biết hết mọi thứ. Rõ ràng việc cần làm là giữ tần số cao.
Vấn đề là khi bạn mở máy tính, vào YouTube, YouTube sẽ gợi ý hàng loạt kênh bạn
chưa từng xem, toàn tin tức, tiêu đề rất khó chịu. Tôi thì cứ ấn “không quan
tâm, không quan tâm” vì tôi không muốn mở máy tính lên lại gặp loại tin tức đó.
Tôi muốn những thứ khác.
Tôi muốn xem những
thứ giúp nâng cao tần số của mình chứ không phải hạ xuống. Cho nên có những tin
tức tôi không muốn biết gì về nó. Và kiểu video, kênh như vậy lại là những kênh
có nhiều người xem nhất. Tại sao?
Vì con người
theo một cách nào đó có xu hướng tò mò, thích xem sự đau khổ của người khác và
những thứ kiểu như vậy. Bạn hiểu ý tôi nói chứ?
Lida
Triana:
“PHẦN LAN - Xứ sở ngàn hồ.”
Phần Lan tôi
nghĩ là quốc gia trên thế giới có nhiều đảo nhất, hơn cả Hy Lạp. À, về đảo thì
Indonesia chứ. Bạn lấy bản đồ Phần Lan ra sẽ thấy gần như toàn là hồ, hồ siêu lớn
đầy những đảo nhỏ. Đầy đảo nhỏ luôn. Nhưng mà có nhiều đảo nằm tận nơi xa xôi,
không có ai ở đó. Không có ai hết, không có gì luôn. Thậm chí không có cả đường
sá.
Và ở đây, khi
tôi lái xe nhà di động đi ra ngoài, tôi chạy dọc theo hồ, dọc theo sông, dọc
theo bờ biển, tức là dọc theo bờ biển, bạn sẽ thấy: “Trời, có những loại công
trình dường như họ không trân trọng khu vực mình đang ở.” Nghĩa là thay vì có
những thứ thú vị bên hồ, bên đường thì lại có những công trình chẳng đóng góp
gì, không mang lại giá trị gì. Tôi nghĩ ở Tây Ban Nha, ở những khu vực đó sẽ có
loại công trình khác, thiên về giải trí, ví dụ một công ty gì đó về giải trí. Ở
đây vì có quá nhiều bờ biển, quá nhiều đảo nên họ có vẻ để mọi thứ hơi… bỏ trống.
Tôi cũng thấy điều
này ở Na Uy, dọc quanh biển có những công trình của các công ty mà bạn sẽ nghĩ:
“Trời, chỗ này đẹp như thiên đường mà cái này lại ở đây?” Nhưng nó cứ ở đó. Chắc
là công trình kiểu “Ma Trận”.
Bây giờ lá cây
đang rụng xuống đất, các cửa hàng bắt đầu bán đồ Halloween và đồ mùa thu. Ở đây
người ta sống trọn vẹn với mỗi mùa. Tôi còn nhận ra là mỗi mùa họ làm một loại
bánh mì, một loại bánh ngọt, một loại đồ ăn, đồ uống riêng cho mùa đó. Thú vị lắm.
Tôi từng ở
Helsinki, dắt Bongo đi dạo và thấy một cặp vợ chồng nói tiếng Tây Ban Nha. Tôi
đến chào, họ đứng hình. Họ là giáo viên, nói là đến từ Indonesia hay một nước
nào đó gần đó. Họ cùng con đến Phần Lan, là người Alicante, và nói sẽ ở lại Phần
Lan sinh sống. Họ còn nói tôi chắc sẽ thích những nơi đó. Tôi thì thích Phần
Lan.
Họ nói đúng là ở
Phần Lan bạn cảm nhận được các mùa y như hồi xưa ở Tây Ban Nha. Trước kia ở Tây
Ban Nha bạn cảm nhận được rõ mùa đông, mùa hè, mùa xuân, mùa thu. Giờ thì có vẻ
không còn vậy nữa. Ở đây thì hè rất ngắn, đông rất dài, nhưng tôi thích. Phải
thích mới sống được. Như hai đất nước trong một vậy. Có người nói không thích
vì lạnh quá.
Xem mọi người hỏi
gì.
Damián
Martinez:
“Robert! Xin chào từ Ushuaia, Argentina.
Từ một lần thăm viếng trong giấc mơ, tôi cảm thấy cần phải đến đây, và giờ tôi
đang ở đây. Đây là một hòn đảo lạnh, ít dân và rất hoang sơ…”
Có người thích sự
yên tĩnh. Ví dụ ở Barcelona, thành phố đó rất đẹp, có mọi thứ, rất tiện lợi.
Nhưng tôi thiếu một thứ gì đó và thứ đó tôi tìm thấy ở đây, khó diễn tả. Bây giờ
ở Phần Lan, điều duy nhất nối tôi với Barcelona là bạn bè. Chỉ bạn bè thôi, những
người tôi quen từ khi 15-16 tuổi. Chúng tôi gặp nhau mỗi tháng một lần để đi ăn
tối.
Engels
Alfonso:
“Tôi từng ở Colombia, Ecuador, Peru,
Chile, Bolivia và hiện sống ở Argentina.”
Tôi thì chưa ở
nhiều nước vậy. Tôi rất thích Barcelona nhưng có điều gì đó trong đầu bảo tôi
phải đi. Đó là một thành phố rất đẹp. Nhưng bây giờ nhìn mọi thứ theo góc khác,
tôi ở Phần Lan ổn. Nếu tôi trẻ hơn tôi sẽ sống ở nhiều nước như Gosia đã làm,
vì sống ở nhiều nước giúp bạn giàu trải nghiệm. Nhưng đó là khi bạn còn trẻ,
khoảng 20 tuổi, bạn đi một nước, rồi vài năm chuyển nước khác. Ở cả đời trong một
nước thì tôi không khuyên.
Martha
Herrera:
“Bạn làm sao để đóng lại khả năng thần
giao cách cảm của mình?”
Cái này hay nè, vì
mới hôm trước tôi đọc một tweet và chia sẻ trên X. NASA công khai đang làm thí
nghiệm với các phi hành gia trên quỹ đạo thấp Trái Đất, về thần giao cách cảm
và nói là nó hoạt động 100%. NASA nói họ đang làm các kiểm tra về thần giao cách
cảm và nó hoạt động. Và lưu ý, thần giao cách cảm không có khái niệm không gian
hay thời gian. Nghĩa là để bạn hiểu, tôi có thể ở… trên Trái Đất - hơi khó hơn
vì các tần số mặt trăng và các thứ, nhưng bạn vẫn có thần
giao cách cảm. Khi ra khỏi Trái Đất, không còn bị ảnh hưởng nhiều bởi tần số
mặt trăng thì thần giao cách cảm dường như dễ hơn nhiều.
Vậy thì, nói
cách khác, những người này đang nói rằng khi ở trên Trái Đất, bạn khó biểu hiện
mọi thứ hơn vì có những tần số đang tác động đến Trái Đất, xuất phát từ một vệ
tinh nhân tạo gọi là Mặt Trăng. Họ biết tất cả điều này, nhưng sẽ không nói cho
bạn, vì nghĩ rằng bạn sẽ không tự nối các dữ kiện lại.
Họ chỉ nói rằng
khi ra quỹ đạo thấp thì dùng thần giao cách cảm và nó hoạt động. Điều này nghĩa
là gì?
Nghĩa là bạn có
thể ở trên một con tàu trong quỹ đạo thấp, không cần công nghệ gì cả, bạn có thể
liên lạc bằng thần giao cách cảm với người trên Mặt Trăng, với người trên Sao Hỏa.
Vậy thì cần gì
điện thoại di động? Dĩ nhiên, nếu cần đến một cuộc họp mà bạn phải hiện diện
thì dùng hình ảnh ba chiều hay gì đó thì tôi thấy hoàn toàn hợp lý. Nhưng ở mức
độ giao tiếp thông thường, kiểu như bạn muốn nói chuyện với gia đình mình khi
đang ở cách Trái Đất 30 năm ánh sáng, thì chỉ cần dùng thần giao cách cảm là được.
Tuy nhiên, tôi hiểu rằng để nó hoạt động tốt, bạn phải ra ngoài Trái Đất.
Giờ thì, trả lời
câu hỏi “làm sao đóng khả năng thần giao cách cảm?”, rất đơn giản: chính bạn tự
đóng nó lại bằng cách nghĩ rằng mình không có thần giao cách cảm. Không có giới
hạn nào khác ngoài những gì bạn tự áp đặt. Nếu bạn nghĩ mình không có thần giao
cách cảm, thì đúng vậy, bạn sẽ không có. Nếu người ta nói rằng thần giao cách cảm
chỉ hoạt động khi ra ngoài Trái Đất, thì bạn cũng tự ngắt kết nối khi tin vậy.
Nhưng tôi tin rằng thần giao cách cảm hoạt động ở mọi nơi, chỉ là có thể dễ
dàng hơn, hiệu quả rõ ràng hơn khi ra ngoài Trái Đất.
Ví dụ hôm nay,
tôi ở siêu thị. Tôi biết chắc trẻ nhỏ, tầm 3 tuổi, có thần giao cách cảm. Tôi
đang xếp hàng thì phía trước có một gia đình, đứa bé gái khoảng 3 tuổi ngồi
trên xe đẩy, ngậm núm vú giả, nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghĩ, “Rồi, để coi nè.”
Tôi bảo với chị tôi: “Để xem, tôi sẽ bắt đầu gửi thông điệp thần giao cách cảm
cho bé, kiểu như ‘con dễ thương quá’, mấy thứ mình thường nói với trẻ nhỏ.” Và
tôi thấy rõ là bé bắt được, vì cứ nhìn tôi chằm chằm không rời. Tôi quay đi, chị
tôi còn nói: “Trời, sao con bé nhìn em dữ vậy?”
Thì tôi gửi tin
nhắn thần giao cách cảm liên tục, tất nhiên bé
nhìn. Rồi tôi dừng lại, thì thấy bé quay đầu chỗ khác. Nghĩa là bạn gửi tin nhắn
thần giao cách cảm bằng ngôn ngữ khác, bé đâu biết tiếng tôi, thậm chí chắc
chưa rành tiếng Phần Lan, nhưng vẫn phản ứng. Đó là thần giao cách cảm. Nếu bé
được luyện tập hằng ngày, bé sẽ phát triển khả năng này. Nhưng vì cha mẹ không
biết, họ không bao giờ thử, chỉ nuôi dạy bình thường. Còn nếu tôi từng có con,
chắc chắn tôi sẽ dạy nó phát triển thần giao cách cảm, vì thực ra rất đơn giản.
Bạn hoàn toàn có
thể luyện tập thần giao cách cảm, thậm chí thử nghiệm ngay: gửi thông điệp cho
một đứa bé quen biết và bạn sẽ thấy ngay bé bắt được. Nếu bé đã biết nói, bé sẽ
nói ra thành lời chính xác điều bạn vừa gửi bằng ý nghĩ. Ví dụ bạn gửi hình ảnh
một cái chìa khóa, bé có thể hỏi lại: “Chìa khóa nào vậy?” Hoặc bạn gửi hình ảnh
chiếc xe, bé sẽ nói “xe”. Khi bé nói đúng điều bạn gửi, bạn sẽ kinh ngạc. Nó thật
sự hoạt động. Nhưng nhiều người không chú tâm đến, nên chẳng để ý. Nhưng thần giao cách cảm hoạt động 100%, chắc chắn là vậy.
Gustavo
Parada:
“Con tôi 6 tuổi, liệu có thần giao cách cảm
không?”
Tất nhiên, 6 tuổi
vẫn được, bạn cứ thử luyện tập. Càng tập, trẻ càng lớn thì giác quan này càng
phát triển. Có người khác kể hồi nhỏ họ rất nhạy thần
giao cách cảm, sau luyện tập thì còn mạnh hơn.
Beto: “Từ nhỏ tôi đã rất nhạy về thần giao cách cảm,
nhưng theo thời gian tôi đã rèn luyện thêm và bây giờ tôi khá mạnh”
Manuel
Justo Yparraguirre Velasquez: “Có
thể thần giao cách cảm với người mình yêu không?”
Tất nhiên là được,
với bất kỳ ai cũng được. Tất cả mọi người đều có khả năng này.
Manuel
Justo:
“Cám ơn vì câu trả lời. Tôi thì thiền.”
Vâng. Nhưng để
làm thần giao cách cảm, tôi không nghĩ là nhất thiết phải thiền. Nó là thứ tự
nhiên bật ra, tự bạn phát ra. Và hơn nữa, người kia cảm nhận được, tức là, họ cảm
nhận bạn đang gửi gì đó bằng tâm trí. Họ cảm nhận được. Nếu không cảm nhận được
là do họ quá “tắt” nó đi. Không phải tắt kiểu ngủ, mà là giác quan đó bị ngắt kết
nối, nhưng bình thường thì có.
Beto: “Tôi lúc nào cũng gặp chuyện đó”
Thật ra, bạn có
từng để ý, khi bạn nhìn chằm chằm vào ai đó từ phía sau, thì bỗng dưng họ quay
lại nhìn bạn? Hoặc bạn có cảm giác ai đó đang nhìn mình, bạn quay lại và thấy
đúng có người nhìn? Đó chính là thần giao cách cảm. Không phải bạn tưởng tượng,
mà là có kết nối thật sự.
Lupita: “nhưng với nhiều người cùng lúc và hình ảnh bạn
có thể gửi thần giao cách cảm theo nhóm đến một người cụ thể.”
Vâng, vâng, còn
tùy. Tức là bạn phải… tôi không biết giải thích sao, nhưng nó hoạt động như vậy
đó. Làm thử nghiệm đi, ngày mai bạn đến chỗ đông người, nhìn một người, nhưng bạn
phải làm nhanh. Và bạn sẽ thấy người đó sẽ quay lại. Và nếu họ quay lại, bạn gửi
một ý nghĩ, có thể họ còn cảm nhận được nữa, thậm chí còn đến gần.
Lidia
GF:
“Dễ phát hay dễ nhận hơn?”
Tôi nghĩ là như
nhau. Như nhau thôi. Nhưng tôi nghĩ khi bạn phát thì bạn ý thức là bạn đang
phát thần giao cách cảm, còn khi bạn nhận thì bạn không ý thức được ai đó… vì đầu
óc bạn bận nhiều thứ, bạn không ý thức là có người đang gửi gì đó cho mình. Cho
nên khi phát bạn ý thức vì bạn là người phát. Và khi phát gì đó, tôi không nghĩ
bạn phát vô thức đâu, mà có thể cũng có, nhưng phải có ý thức.
Như tôi với cô
bé này trong siêu thị, tôi ý thức rõ trẻ con dễ tiếp nhận hơn, và cô bé đó có
100%, nên cô bé đứng nhìn chằm chằm. Tôi nghiêm túc, nghiêm túc và gửi thần
giao cách cảm. Và cô bé nghiêm túc, kiểu như, “Trời ơi, ông này đang gửi gì cho
mình vậy.”
Terra-projects: “Chào bạn; các trạng thái thần giao cách cảm
có thể phát triển tốt hơn nếu môi trường rung động cho phép, vì năng lượng tinh
thần được sử dụng có thể được điều chỉnh qua môi trường một cách hiệu quả hơn.”
Ừ, tất nhiên.
Ronald
Rodríguez:
“Với nhiều nhiễu như vậy thì làm sao?”
Anh bạn, cứ làm
đi. Đừng nghĩ tới nhiễu. Ở Phần Lan, tôi từng hỏi, có rất nhiều, rất nhiều, ờ,
anten kiểu điện thoại di động. Và tôi hỏi một chuyên gia viễn thông, “Này, sao ở
đây nhiều anten thế?” Và ông ấy nói, “Đúng, có nhiều anten, nhưng chúng là tần
số thấp.” Không như, ví dụ, ở Tây Ban Nha có tương đối ít, giờ thì nhiều hơn,
nhưng không nhiều như ở Phần Lan, và ở một thành phố bạn không thấy nhiều nhưng
chúng mạnh hơn nhiều. Đó mới là nguy hiểm, vì chúng mạnh hơn nhiều. Ở đây có
nhiều nhưng công suất thấp, còn ở Tây Ban Nha ít nhưng công suất cao và ở tần số
ngăn với não bộ.
Giờ hãy tưởng tượng,
nếu con người bắt đầu phát triển thần giao cách cảm thì điện thoại di động sẽ
biến mất. WhatsApp, Telegram, đều không còn ý nghĩa gì. Để làm gì nữa? Tại sao
bạn cần một cái điện thoại di động, trong khi thần giao cách cảm không hề bị kiểm
soát? Bạn đâu cần phải xóa tin nhắn WhatsApp vì sợ ai đó đọc. Với thần giao
cách cảm, bạn không cần xóa gì cả, và không ai có thể truy cập được vào những
gì bạn không muốn cho họ thấy. Họ chỉ có thể tiếp cận cái mà bạn cho phép. Như
vậy thì an toàn hơn rất nhiều, ở mọi khía cạnh.
Chính vì quá an
toàn nên các chính phủ không muốn nhân loại có thần giao cách cảm. Vì nếu vậy họ
sẽ không còn kiểm soát được bạn qua điện thoại, tin nhắn, hay nghe lén giọng
nói của bạn ngay cả khi bạn tưởng mình đã tắt micro. Hiểu chứ? Họ không hề muốn
điều đó. Vì sao? Vì những kẻ cầm quyền chẳng có chút đạo đức hay luân lý nào cả,
thậm chí còn ít hơn nhiều.
JMV: “Người phát và người nhận phải ở cùng trạng
thái rung động và/hoặc tần số để cả hai cùng bắt sóng và đồng bộ trên cùng một
tần số. Giống như việc chỉnh cùng một kênh radio từ những nơi khác nhau vậy.”
Ừ thì, lý thuyết
là như vậy, nhưng rõ ràng nó làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn một chút. Ví dụ
như tôi kể chuyện đứa bé gái kia, chắc chắn chúng tôi ở các tần số khác nhau,
nhưng tôi chỉ đơn giản gửi thông điệp và bé nhận được. Tương tự, bạn có thể gửi
thông điệp đến một người hoàn toàn xa lạ, và họ cũng nhận. Điều khác biệt là
nhiều trường hợp họ nhận ở mức vô thức, nhưng bạn sẽ thấy họ phản ứng.
Ví dụ, bạn đang
đứng sau quầy thu ngân, cô thu ngân đang tập trung quét mã sản phẩm, bạn gửi một
thông điệp bất kỳ, và cô ấy sẽ quay lại nhìn bạn. Bởi vì cô ấy nhận được thông
điệp đó ở mức vô thức, dù sau đó vẫn tiếp tục làm việc. Nghĩa là mọi người vẫn
nhận tin nhắn, nhưng ở tầng vô thức, và khi họ cảm nhận trong lòng, họ coi nó
như của chính họ, chứ không nghĩ đến ai khác. Hiểu chứ?
Theo tôi, những
người bạn tương tác thường ở cùng tần số với bạn. Nếu không ở cùng tần số, bạn
sẽ không thấy họ, không hề tương tác, bất kể tuổi tác thế nào, họ đơn giản
không nằm trong thực tại của bạn. Ví dụ, nạn nhân và kẻ gây hại gặp nhau vì họ ở
cùng tần số. Nếu không cùng tần số thì chẳng có tội ác nào xảy ra cả. Cho nên,
đúng là phải cùng tần số. Nhưng để được cùng tần số là vì bạn đã biết và có
liên hệ với người đó. Tôi không thể gửi thông điệp cho ai không ở cùng tần số với
tôi, vì họ đâu có tồn tại trong tâm trí tôi, không có trong thực tại của tôi.
Tôi chỉ có thể gửi tin nhắn cho những ai ở trong thực tại của mình. Còn ai
không thuộc thực tại của tôi, thì với tôi họ không tồn tại.
Trong những buổi
phát sóng trực tiếp trước, tôi từng nói rõ: giới hạn duy nhất là do chính bạn
nghĩ rằng mình bị giới hạn.
Swaruu cũng từng
nói với Gosia rằng: “Điều duy nhất thật sự
có thật ở đây chính là bạn. Tất cả những gì khác đều nằm trong tâm trí bạn. Những
gì bạn nhìn thấy đều do bạn đang chiếu ra, ở mức độ rung động của chính bạn.”
Gosia nói: “Nhưng mẹ tôi thì thật mà.”
Swaruu trả lời:
“Thật, nhưng trong tâm trí bạn. Tất cả đều
ở trong tâm trí bạn.”
Gosia nói: “Nhưng mẹ tôi đang ở Ba Lan mà.”
Swaruu trả lời:
“Ba Lan cũng nằm trong tâm trí bạn. Bạn
là người sáng tạo tất cả. Mọi thứ đều ở trong tâm trí bạn.”
Fonseca
Ponce:
“Robert, nếu có thần giao cách cảm với những
thực thể ở tần số khác nhau nhưng vẫn tương thích thì họ có thể tải xuống và
chia sẻ thông tin với nhau được không?”
Tất nhiên là có
thể, nhưng có một vấn đề: khi bạn có thần giao cách cảm
với một thực thể ở tầng tần số cao hơn, thì để bạn nhớ được, bạn phải mang
thông tin đó xuống thế giới vật chất này. Và vì có sự không tương thích tần số ở
thế giới vật chất, nên bạn sẽ không nhớ được trải nghiệm đó. Vị thực thể ở cõi
cao có thể gửi thông tin cho bạn, và bạn nhận được. Bởi vì ở trên cao có thể thấy
xuống dưới. Nhưng khi bạn ở dưới muốn kết nối ngược lại, thì đến lúc mang thông
tin vào thân thể, nó không vào được, do thân thể bạn lọc hết vì không tương
thích tần số.
Không chỉ thân
thể là bộ lọc, mà chính trạng thái rung động hiện tại của bạn cũng là hàng rào
bảo vệ. Dù vậy, vẫn có thể có trường hợp thần giao cách cảm, nhưng khi liên
quan đến chữa lành hay nhập vào tầng sâu hơn thì mới cần đồng bộ tần số. Ở một
mức nhìn rộng hơn, bạn chỉ có thể gửi thần giao cách cảm đến những người đã nằm
trong thực tại của bạn, vì đã có sự đồng thuận về nhận thức.
Ví dụ, có rất nhiều
người mà tôi không thể thần giao cách cảm với họ, đơn giản vì tôi còn không biết
họ tồn tại. Họ không ở trong thực tại của tôi. Như vậy, tôi không thể kết nối.
Có người hỏi về
việc channeling (dẫn kênh). Thực thể kết nối thần giao cách cảm với bạn vì họ đang
ở cùng tần số với bạn. Người được dẫn kênh thường hỏi “Bạn là ai?”, nhưng thực
thể đó nhiều khi không cho tên, vì mức tần số hòa hợp quá gần, gần như là một.
Chính vì vậy mà thông điệp được truyền tới đúng người đó, chứ không phải ai
khác.
Tóm lại, thần
giao cách cảm luôn hiện hữu, dù ở tầng vô thức hay có ý thức. Khi có ý thức
tham gia thì biến thành giao tiếp bằng lời. Nhưng tôi thì thích giao tiếp bằng thần
giao cách cảm hơn, vì nó yên tĩnh, không ồn ào như nói chuyện bằng miệng.
Một trong những
điều tôi thích ở Phần Lan là người ta biết cách im lặng. Tôi rất thích điều đó.
Ý tôi là, tôi chỉ nói khi làm trực tiếp hoặc khi ở cùng người khác, còn bình
thường tôi thích im lặng. Tôi thích ở trong sự yên tĩnh. Và ở Phần Lan, người
ta rất coi trọng sự im lặng. Tuy nhiên, cũng đúng là ở đây người ta nói nhiều,
nhưng không nhiều bằng ở Tây Ban Nha. Ví dụ, khi bạn ở trên phương tiện công cộng,
mọi người đều im lặng, tất cả đều yên ắng, ai cũng vui vẻ và tận hưởng, vì bạn
không phải nghe tiếng ồn ào, tiếng nhạc gì cả. Ai cũng làm việc của mình trong
im lặng. Tôi thấy đời thật tuyệt vời, thật sự tuyệt vời. Đúng vậy, đúng vậy, phải
tôn trọng sự im lặng của người khác. Tôi cũng thích im lặng, ít nhất một khoảng
thời gian trong ngày.
Elizabeth
K.:
“Một nơi thật thú vị, và sự tĩnh lặng thì
tuyệt vời.”
Vâng, Elizabeth,
sự im lặng thật tuyệt diệu. Nó giúp tâm trí bạn được thảnh thơi, bạn có thể tập
trung vào việc của mình.
Tôi nhớ hồi còn ở
Barcelona, khi đi chơi với một cô gái nào đó, chúng tôi ngồi ở quán cà phê
ngoài trời. Tôi thường tự hỏi, “Không hiểu sao mấy cặp đôi kia lại có thể ngồi
im lặng như vậy.” Tôi thấy họ thật nhàm chán. Nhưng bây giờ, sau nhiều năm nhìn
lại, tôi hiểu. Tôi hiểu rằng im lặng không có nghĩa là buồn chán, mà là họ đang
sống trong sự hài hòa, họ tôn trọng nhau. Không cần phải nói suốt cả ngày. Thỉnh
thoảng hãy im lặng đi, có thể nghe tiếng chim chóc, tiếng sẻ hót, tiếng đời
trôi chảy, bạn hiểu ý tôi chứ?
LGERSON: “Xin chào Robert, gửi lời chào từ Syracuse, New York.”
LGERSON, xin
chào. New York hả? Tôi cũng muốn đến đó. Tôi muốn đi vào tháng 11, mặc dù chắc
sẽ không đi được vì không có tiền, nhưng tôi muốn đến để xem marathon New York.
Tôi rất thích New York vào tháng 11.
Damián
Martinez:
“Những ý nghĩ giống như nước trong một hồ
bơi.”
Vâng, đúng vậy.
Francesc
Xavier Muñoz i Avilés: “Trong
cõi trung giới, tôi giao tiếp với một thực thể bằng thần giao cách cảm và sau
đó tôi nhớ rất nhiều điều mà thực thể đó nói với tôi.”
Terra-projects: “Chào bạn; các trạng thái thần giao cách cảm
có thể phát triển tốt hơn nếu môi trường rung động cho phép, vì năng lượng tinh
thần được sử dụng có thể được điều chỉnh qua môi trường một cách hiệu quả hơn.”
Tôi tin rằng môi
trường có thể thúc đẩy một số giác quan phát triển mạnh hơn những giác quan
khác. Đặc biệt, sức khỏe cũng rất quan trọng, phải khỏe mạnh thì mới có thể tập
trung được.
Giờ thử tưởng tượng
bạn sống ở một nơi có hàng xóm suốt ngày khoan đục tường treo tranh, căn hộ bên
cạnh thì sửa chữa ồn ào, trong nhà thì nóng bức, mở cửa sổ ra thì toàn nghe tiếng
xe cộ, còi inh ỏi, la hét. Rồi phía bên kia lại có bà hàng xóm bật radio hết cỡ.
Thì làm sao bạn có thể tập trung được? Nhưng ở đây thì khác. Bạn bước ra ngoài,
một làn gió mát thổi qua, thật tuyệt vời. Bạn ngồi xuống, nghe tiếng vịt kêu ở
xa xa, và cảm nhận sự yên bình. Chính sự tĩnh lặng ấy giúp bạn thiền, suy ngẫm,
sắp xếp tâm trí, hoặc tập luyện thần giao cách cảm, bất cứ điều gì bạn muốn, vì
không còn căng thẳng.
Trong thành phố,
căng thẳng cũng là một dạng năng lượng, một tần số bao trùm cả nơi đó. Khi bạn
sống trong đó, dù muốn hay không bạn cũng bị cuốn theo. Có lẽ cũng vì tuổi tác
nữa, càng lớn tôi càng muốn có sự yên bình. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình lại
hạnh phúc đến thế khi rời Barcelona. Thật sự không thể tin nổi.
JMV: “Đúng vậy, khi bạn đi dự một đám cưới, lễ rửa
tội hay lễ thêm sức, trong lúc linh mục đang nói thì phần lớn những người có mặt
đều “kết nối” thần giao cách cảm với nhau, ai cũng đang nghĩ: “Bao giờ cái bài
dài này mới xong đây””
Đúng rồi, khi đi
dự đám cưới, rửa tội hay lễ ban thánh thể, trong lúc linh mục đang giảng, hầu hết
mọi người đều “kết nối thần giao cách cảm” với nhau. Nhưng để được vậy, bạn phải
giữ bình tĩnh.
Thần giao cách cảm
không có giới hạn.
Marian
Roberts:
“Bạn nghĩ gì về khả năng thị giác từ xa
(remote viewing)?”
Ừ, nó tồn tại và
hoạt động thật. Tôi nhớ hồi nhỏ có chương trình của bác sĩ Jiménez del Oso, ông
ấy hay nói về thị giác từ xa, du hành cõi trung giới. Tôi còn bé nhưng đã thử tập
thị giác từ xa, du hành ra ngoài thân xác. Khi lớn hơn chút, khoảng 18 tuổi,
tôi vẫn tập nhưng lúc đó thì chỉ toàn nghĩ đến việc “xem” nhà bạn gái hoặc nhà
bạn bè, tôi hình dung phòng khách, phòng ngủ, mọi thứ.
Nhưng bạn phải
thật sự tập trung, phải muốn làm thì mới được. Tôi cũng từng cố gắng dùng thị
giác từ xa để nhìn lên Mặt Trăng, vì trong các chương trình đó họ hay nói về những
công trình trên bề mặt Mặt Trăng. Tôi say mê lắm, nên thường xuyên thử tập
trung vào Mặt Trăng. Thật kỳ diệu, và khả năng này có thể dùng cho nhiều việc
khác, tùy thuộc vào bạn muốn gì ở từng giai đoạn của cuộc đời.
Có một chuyện
khác. Tôi từng không nói nhiều về vấn đề “người cài cắm” trong kênh của Mari.
Nhưng tôi đã dành nhiều ngày chỉ để tập trung, tập trung mãi để tìm ra họ là
ai, tên gì, ký hiệu nào. Và tôi đã tìm ra ba người, một “bộ ba”.
Tôi cũng nhớ hồi
khoảng 20, 21 tuổi, sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự. Lúc đó tôi quen một cô
gái người Đức, cô ấy mời tôi sang Hamburg. Tôi gặp cô ở Barcelona, nhưng chưa
bao giờ đến nhà cô. Chúng tôi chỉ hẹn hò vào buổi tối, đi chơi, chứ chưa từng đến
nhà cô ấy. Một ngày kia, tôi nghĩ: “Mình phải tập trung để tìm ra nhà cô ấy ở
đâu.” Vì hôm sau cô sẽ về Hamburg. Tôi tập trung dữ lắm, có được tên đường và
vài manh mối. Tôi dồn hết sự chú ý, cố gắng hình dung.
Và bạn có tin
không, tôi đi đúng con đường đó, đúng vào lúc cô ấy đang dọn đồ từ căn hộ xuống
xe. Tôi thấy rõ cả tòa nhà, biết ngay cửa vào, chỉ không chắc căn hộ tầng nào.
Tôi đi ngang qua, trong đầu nghĩ: “Chết rồi, cô ấy sẽ thấy mình, sẽ nghĩ mình
theo dõi cô ấy.” Thế là tôi đi nhanh, giả vờ như tình cờ, rồi bỏ đi. Nhưng
trong lòng tôi kinh ngạc: “Trời ơi, đúng thật rồi!”
Đó là trải nghiệm
khiến tôi không bao giờ quên. Thật sự kỳ diệu. Và giờ đây, tôi chỉ còn giữ sự tập
trung đó cho việc chia sẻ thông tin, chứ không còn hứng thú khám phá mấy chuyện
cá nhân như trước nữa.
Ý tôi là, đó là
việc bạn tập trung, dồn hết tâm trí vào một điều gì đó, tìm một người nào đó.
Thật sự kinh ngạc. Sức mạnh của tâm trí thật sự phi thường. Và có những người
đánh giá thấp sức mạnh đó, nghĩ rằng họ có thể qua mặt bạn. Nhưng khi bạn có khả
năng thần giao cách cảm, bạn nhìn mọi chuyện rõ ràng, rồi dần dần có người đưa
cho bạn thông tin trùng khớp hoàn toàn với ba hồ sơ đó, thì nó quá rõ ràng, quá
trực tiếp. Bạn có được sự chắc chắn và niềm tin vững vàng. Ít nhất với tôi, tôi
thấy mình có sự chắc chắn đó.
Nhưng phải nói
thật, sức mạnh tinh thần của con người là phi thường. Giống như Swaruu nói, giới
hạn duy nhất là những gì chính bạn tự đặt ra. Tôi thấy quá rõ điều đó. Và nếu
thực sự áp dụng nó vào thực tế, thì bạn cứ thử tưởng tượng mà xem.
Đó là lý do tôi
nói, sống một mình cũng có cái lợi. Khi bạn sống một mình trong một môi trường
yên tĩnh, không ai xen vào, bạn có toàn bộ thời gian để phát triển những giác
quan siêu nhiên. Không có ai ảnh hưởng đến bạn. Bạn có tất cả thời gian để khai
mở năng lực. Tôi nghĩ cũng vì vậy mà ngày xưa các pháp sư, thầy cúng, druid… họ
thường sống một mình. Bạn thấy trong phim rồi đó, họ sống trong căn nhà đơn độc
giữa rừng, chẳng ai có thể xen vào, và chỉ thỉnh thoảng mới gặp một người
khách. Ý tôi là vậy.
Còn nếu bạn sống
cùng “một nửa” của mình, tức là người kia là phần còn lại của bạn, thì đương
nhiên những gì bạn thích, cô ấy cũng sẽ thích. Như vậy thì hoàn hảo. Trải nghiệm
đó hẳn là tuyệt vời lắm, chắc chắn phải tuyệt vời lắm.
Nhưng có một điều:
một số người không muốn người khác thấy được một số suy nghĩ của họ. Điều đó là
bình thường. Ngay cả người Taygetan cũng đã tập điều đó từ khi còn nhỏ. Có những
điều bên trong bạn không muốn ai biết, và bạn đặt “ổ khóa” lại. Khi đó, thần
giao cách cảm chỉ dùng để truyền đạt thông tin, chứ không phải để lục tìm trong
đầu người khác, kiểu như “người này nghĩ gì về tôi, có lừa dối tôi không, họ muốn
gì ở tôi”. Như vậy sẽ là thần giao cách cảm xâm lấn.
Thần giao cách cảm
đúng nghĩa chỉ là trao đổi, thay vì nói bằng lời thì trao đổi bằng tâm trí. Bạn
vẫn có thể nói bằng giọng, nhưng cũng có thể gửi thông tin bằng ý nghĩ, mà
không cần đào bới vào nội tâm người kia. Đó mới là thần giao cách cảm lành mạnh.
Vì nếu bạn xâm nhập, người kia sẽ nhận ra ngay rằng bạn đang “lục lọi”. Họ sẽ
thấy kỳ lạ và phản ứng lại.
Thần giao cách cảm
đúng là một chủ đề thú vị. Chúng ta đã nói 1 tiếng 17 phút rồi, thêm khoảng 10
phút nữa thôi.
Engels
Alfonso:
“Ký ức siêu thực nhất của tôi là ngay trước
khi vào Trái Đất, nhìn thấy không gian và Trái Đất ngay trước mắt mình, rồi bước
vào một buồng ngâm để nhập vào.”
Còn tôi, ký ức
rõ ràng nhất là lúc nhập vào thân xác này. Tôi thấy mình, thấy chính mình khi
đi vào cơ thể. Người thoát ra và người đi vào, tôi giữ lại toàn bộ ký ức, kể cả
hình ảnh cuối cùng mà “người kia” thấy, đó là tôi đang nhập vào. Nên tôi biết
rõ hình dáng thật sự của mình. Bây giờ tôi mang thân thể này, nhưng tôi biết
hình dáng của mình khi rời khỏi cơ thể này: đó là một người có làn da màu xanh,
thân hình khỏe mạnh, rất vạm vỡ, nghiêm nghị. Tôi mặc một chiếc áo choàng rộng,
không đi giày dép gì cả, chỉ có áo choàng thôi. Tôi vốn không thích áo choàng,
nhưng rõ ràng nó có lý do.
Điều này tôi đã
kể với Gosia trước cả khi đọc các mô tả của Taygetan hay Swaruu về người ngoài
hành tinh. Tôi đã thấy mình là một người đàn ông to lớn, đôi tay chắc nịch, cổ
tay dày, trông như một gã khổng lồ, nhưng rất nghiêm nghị. Không phải ác, nhưng
là sự nghiêm nghị. Như thể khi bước vào Trái Đất, đó là một việc hệ trọng,
không phải chuyện để cười đùa. Bởi những gì xảy ra ở Trái Đất, dù là trò chơi
hay không, đều rất nặng nề.
Và điều đáng
quan tâm không phải là chuyện “người cài cắm” hay các giống loài ngoài hành
tinh khác, mà là chính nhân loại và những gì đang xảy ra với nhân loại. Bởi những
người nắm quyền lực trên Trái Đất đang che giấu kiến thức, công nghệ, làm khổ
dân thường, khiến nền văn minh không thể tiến bộ. Biết bao phát minh, sáng chế
bị nhốt trong ngăn kéo với lý do “an ninh quốc gia”. Nếu chúng được công bố, lối
sống và cách nhìn nhận của nhân loại sẽ thay đổi hoàn toàn, nhưng những kẻ đang
thống trị Trái Đất thì không muốn mất quyền lực.
Terra
Project:
“Buổi phỏng vấn của Michael Salla với
Gosia thật thú vị.”
Vâng, đúng vậy,
rất hay. Michael Salla còn nhớ tôi, ông ấy nói: “Tôi nhớ Robert.” Vâng, nhớ rõ.
Ờ, đúng rồi, rất
rất thú vị. Mong cho việc phổ biến này được lan rộng, vì tôi đã nói rồi, càng đến
được với nhiều người thì càng tốt. Chuyện này là như vậy đó. Tôi đâu có nói lúc
nào rằng liên lạc là giả, đúng không? Không, chưa bao giờ tôi nói rằng liên lạc
là giả. Chưa bao giờ tôi nói điều gì xấu chống lại người Taygetan hay Swaruunian.
Điều tôi nói là
có những kẻ xâm nhập, là con người, mấy người từng làm quản trị viên trong kênh
của Gosia cũng như kênh của tôi, và họ giả vờ là Taygetan.
Vậy thì câu hỏi
là: làm sao nhóm người đó lại chui được vào các máy chủ của CIC? Làm sao họ
chui vào được đó? Rõ ràng là trước đây đã có một CIC. Và tại sao lúc đó lại có
một CIC? Bởi vì trước đó những ký sinh trùng này chưa xuất hiện. Chúng chưa có
mặt trong quá trình phổ biến thông tin. Hồi đó có một CIC, nơi Aneeka và nhiều
người khác tham gia. Tôi từng nói chuyện với một người tên là Lila hay Laila gì
đó, nhớ mang máng là cô ấy nói “Lila” nghĩa là “Margarita”. Tôi không nhớ rõ.
Hay đó là tên của một diễn đàn nào đó, không nhớ nữa. Và tôi cũng từng nói chuyện
với một người khác trong CIC. Nhưng tất cả chuyện đó là trước khi xuất hiện mấy
người mang năng lượng bò sát này, vì tôi có thể nói rằng năng lượng của họ rất
nặng, rất dày, mang tính lo âu.
Rồi bạn sẽ nghĩ,
“Quái lạ, cái gì đang xảy ra ở đây? Sao mấy người này lại xâm nhập được vào CIC?
Sao họ làm được chuyện đó?”
Tôi biết tôi
đang lặp lại, giống như chuyện “súp tỏi” vậy. Mà nhắc mới nhớ, hôm nay tôi vừa
xem một công thức nấu súp tỏi, ngon tuyệt luôn. Một ông, không biết ở Zamora
hay đâu đó, chỉ cách nấu một món súp tỏi rất ngon.
Thôi thì quay lại,
mấy người đó, họ phản ứng thế nào với các khoản quyên góp? Bạn sẽ tự hỏi, chuyện
gì đang xảy ra vậy? Ngày tháng có khớp không, v.v... Bạn thấy rồi đó, ở đây
đang có chuyện rất nghiêm trọng. Có điều gì đó rất nghiêm trọng đang xảy ra với
việc phổ biến thông tin, và công chúng cần phải biết.
Nhưng rồi có một
nhóm người lại nghĩ rằng tôi với Gosia nói những chuyện này chỉ để phá hoại. Gosia,
tôi không rõ hôm nay hay mai, nhưng mai cô ấy sẽ có một buổi hội thảo. Kinh ngạc
lắm. Vâng, đúng vậy. Điều làm tôi thất vọng là mấy người đó đã khiến rất nhiều
người nghĩ rằng chuyện này là giả. Đó chính là hậu quả họ gây ra. Người ta nghĩ
rằng đây là hồi kết của việc phổ biến thông tin.
Nhưng thử nghĩ
xem: một nhóm kẻ xâm nhập lại đi nói rằng Robert và Gosia đã hết liên lạc rồi.
Thế thì uy tín của lời nói đó ở đâu? Chẳng khác nào một tên trộm lại đi đóng
vai quan tòa, rồi tuyên bố: “À, cái tôi ăn cắp thì chẳng sao hết, vì tôi vừa là
quan tòa vừa là kẻ trộm.” Thế thì làm sao chấp nhận được chuyện một kẻ xâm nhập
lại đi nói “Robert với Gosia đã hết liên lạc rồi”? - Không thể nào.
Nhân tiện, Gosia
sẽ đăng thêm ba video nữa về việc liên lạc diễn ra như thế nào. Và rõ ràng là,
nhiều người, nhiều người theo dõi đã đi theo nhóm đó, giống như câu chuyện “người
thổi sáo dẫn chuột” vậy. Người thổi sáo chơi nhạc, chuột thì cứ thế mà đi theo.
Họ không nhận ra, vì họ không biết bản chất của sự liên lạc. Họ không biết nó vận
hành như thế nào. Họ không biết tình bạn mà chúng tôi có với tất cả bọn họ. Họ
không biết, không biết. Công chúng không biết.
Và điều thật sự
đáng kinh ngạc, điều đáng kinh ngạc nhất là: chính tôi với Gosia, những người
công khai xuất hiện, lại là những người hứng chịu tác động xấu từ ngoài hành tinh
và cả từ bọn xâm nhập. Còn bọn đó lại được xem như “người tốt”. Công chúng
không thấy. Nhưng tại sao họ không thấy? Bạn hãy thử nhìn kỹ đi. Những người ở
phía sau chắc hẳn đang chia rẽ nội bộ.
Juan
Carlos:
“Robert, anh làm nghĩa vụ quân sự ở đâu vậy?”
Tôi thì làm
nghĩa vụ ở hai nơi. Đầu tiên là ở CIR, trung tâm huấn luyện tân binh, tại San
Clamendas, Girona. Tôi ở đó khoảng 45 ngày huấn luyện quân sự. Sau đó tôi kết
thúc ở Barcelona. Nhưng điều thú vị là, khi bạn đi nghĩa vụ, họ sẽ phát cho bạn
những phù hiệu. Nếu bạn ở kỵ binh thì có phù hiệu kỵ binh, nếu bộ binh thì có
phù hiệu bộ binh, đại loại vậy. Và đến ngày chia quân, bọn tôi ngồi như trong
giảng đường đại học, họ gọi tên từng người, báo đơn vị, trung đoàn rồi phát phù
hiệu để bạn tự khâu lên áo. Tôi thì không biết khâu, chắc có ai đó khâu giùm.
Khi đến lượt
tôi, họ đưa cho tôi phù hiệu, và tôi nói: “Ủa, sao kỳ vậy?” Đó là một ngôi sao
năm cánh. Không đùa đâu, một ngôi sao năm cánh. Rồi một vạch màu xanh dương,
cũng có ngôi sao năm cánh. Trên mũ cũng có thêm một ngôi sao năm cánh nữa. Tôi
nhìn và nghĩ: “Nhiều sao quá vậy, nhìn như cây thông Noel.” Và tất cả những người
khác cũng không hiểu tại sao tôi lại có nhiều ngôi sao như vậy.
Chuyện là sau đó
tôi đến Barcelona, ở doanh
trại Bruc, nhưng không phải ở trong doanh trại chính, mà ở một nơi chuyên về
trắc địa. Mà phù hiệu của ngành trắc địa chính là ngôi sao. Đơn giản vậy thôi.
Không phải tôi là trung úy hay chỉ huy gì đâu, mà vì ngành trắc địa có biểu tượng
là ngôi sao. Nhưng do nhiều người không hiểu, nên chúng tôi sau đó không thể
đeo mấy phù hiệu đó nữa, mặc dù đúng ra là phải đeo. Bởi vì mỗi khi tôi đi
ngang, cảnh vệ dân sự lại đứng nghiêm chào. Các quân nhân cũng đứng nghiêm
chào. Ai cũng đứng nghiêm chào. Thật buồn cười.
Rồi, vậy thì
chuyện gì đã xảy ra? Họ bảo bọn tôi không được mang hết mấy thứ đó, vì mọi người
dễ nhầm lẫn, nhưng thật ra thì bọn tôi phải mang. Và tụi tôi có mang ngôi sao ở
đây, nhưng rồi cuối cùng họ cũng bắt tháo ra. Kết quả là chẳng mang gì hết.
Không mang gì hết. À, tôi nhớ hình như có một cái được mang lâu hơn. Đó là một
món bằng da, như một ngôi sao, giống như một cái huy chương, một ngôi sao bạc,
bên trong màu xanh dương, rất đẹp.
Rồi mấy người từng
đi nghĩa vụ quân sự thì còn đeo thêm cái này, nhưng cuối cùng họ cũng cấm luôn.
Còn có sợi dây đeo qua đây, tôi không nhớ rõ, trên đó có nhiều nút thắt, mỗi
nút tượng trưng cho một tháng nghĩa vụ. Ai từng đi lính chắc còn nhớ, cái dây với
mấy cái nút đó. Nhưng cuối cùng cái đó cũng bị bỏ luôn. Kết quả là chỉ mặc bộ
quân phục thôi. Đến trưa thì thay đồ dân sự rồi về nhà, vì không thể mặc quân
phục đi ngoài đường, người ta ai cũng chào. Ai cũng chào. Quá mức luôn.
Nghĩa vụ quân sự
của tôi, không phải là hạ sĩ hay gì hết. Tôi còn giữ thẻ quân nhân, chắc vẫn
còn đâu đây. Trong ảnh thẻ, tôi mặc sơ mi màu be, có vạch xanh ở đây, một binh
sĩ bình thường thôi, và có ngôi sao ở đây nữa. Vâng, đúng rồi, vạch xanh kéo
dài xuống. Nó có tên gọi, nhưng tôi không nhớ nữa, lâu quá rồi. Nhưng chắc chắn
không phải hạ sĩ gì đâu.
Giờ thì nghe nói
ở Tây Ban Nha muốn đưa nghĩa vụ quân sự bắt buộc trở lại. Họ muốn bắt buộc. Thì
cũng được thôi. Tôi đã làm rồi. Đâu có chết ai. Không, không chết ai hết. Và
tôi không hối hận gì về việc đi nghĩa vụ cả. Dù có Ma Trận gì đi nữa, tôi vẫn
không hối hận.
Nhiều người hồi
đó chọn con đường “phản đối chiến tranh vì lương tâm”, tức là từ chối nghĩa vụ
quân sự. Nhưng tôi nghĩ, hoặc tất cả đều đi, hoặc không ai đi, chứ nếu người
này đi, người kia trốn thì không được. Thế nên tôi đã đi. Tôi hoàn toàn có thể
chọn phản đối vì lương tâm, nhưng tôi nghĩ, thôi thì đó cũng là một trải nghiệm.
Và ngày xưa còn có câu: “Chưa đi nghĩa vụ quân sự thì chưa thành đàn ông.” Người
ta hay nói vậy.
Với tôi thì làm ở
Barcelona, vừa đi lính, vừa học, vừa làm việc. Ngoài ra còn có bạn gái, mà người
ta hay nói là xui nhất là có bồ khi đang đi nghĩa vụ. Nhưng tôi thì chẳng sao cả.
Không vấn đề gì.
Cũng có người thấy
nghĩa vụ là khổ, nhưng với tôi thì nó chỉ là một trải nghiệm. Dù sao thì cũng
đã qua rồi. Có người bảo mất thời gian, cũng đúng. Tôi thì dính nhiều phiên gác
lắm. Rất nhiều. Trong khi lẽ ra tôi chẳng phải gác. Vì có một kẻ nào đó thần
kinh không ổn, cứ gọi điện dọa đánh bom. Nên từ đó bọn tôi bị bắt gác. Nhưng
tôi thì lách, đưa mấy cô bạn gái vào trong doanh trại chơi. Chứ không ai ngoài
được vào đâu. Nếu bị bắt gặp chắc tiêu rồi. Nhưng tôi nhớ rất rõ chuyện đó.
Juan
Carlos:
“Anh tạo dựng tên tuổi nhờ mấy cú tiêm.”
Vâng, tôi nhớ hồi đó, mấy cú tiêm nghĩa vụ quân sự không như bây giờ. Sau năm
1990 mới bắt đầu có chuyện lạ với vắc-xin. Còn trước đó, tôi bị tiêm phòng dại,
thương hàn, đủ thứ, tôi cũng chẳng nhớ hết. Nhưng tất cả đều bị tiêm, chắc là
tiêm theo quy định.
Tôi còn nhớ lần
đầu tiên cầm súng. Thật sự thấy ghê. Bạn nhìn nó và nghĩ: “Trời ơi.” Nó giống
như một cái máy khoan vậy, một công cụ. Nhưng không phải để làm việc, mà là cỗ
máy chỉ có một chức năng: giết. Năng lượng của nó rất xấu. Tôi nhớ bọn tôi còn
phải tháo lắp súng trong bóng tối. Tất cả đèn đều tắt, tháo ra, lắp lại. Nếu mất
một chi tiết là phiền ngay. Rồi lại tắt đèn, lắp lại từ đầu. Nghe tiếng người
khác lắp ráp. Rồi bật đèn lên, tất cả đều phải hoàn chỉnh.
Có người nói họ
thích súng, kể cả súng chiến đấu lẫn súng cổ. Vâng, tôi cũng thích.
Terra-projects: “Tôi đã ở CRM (Trung tâm Chỉ huy Khu vực)
Zaragoza... tôi phải chào vị vua danh dự hai lần, đứng nghiêm một cách cứng nhắc…
ha ha ha dù chẳng muốn chút nào.”
Tôi thì không,
tôi chỉ chào mấy ông chỉ huy, mà họ đều là người rất tử tế.
Tôi chỉ đi diễn
tập một lần, duy nhất một lần. Lúc đó ở biên giới Pyrenees, một ông trung úy bảo
tôi phải mang bao súng lục. Tôi có cái bao, nhưng bên trong trống trơn, không
có súng. Bao da đó hơi lạ, nhìn không rõ là có súng hay không. Vậy là tôi đi tập
trận với cái bao rỗng. Họ bảo: “Không, chúng tôi sẽ không phát súng cho cậu.”
Chỉ phát bao súng, dây lưng thôi. Rồi bọn tôi lên Land Rover, mà chiếc Land
Rover đó xịn lắm, đời mới, tuyệt vời. Người lái xe tôi không quen, chỉ biết là
tài xế của Land Rover thôi.
Có một ông trung
úy, tính khí khá gắt gỏng. Ổng là người tốt, nhưng nóng tính. Còn có một ông trung
úy thứ hai thì đã già rồi, kiểu như lạc hậu, nhiều tuổi lắm. Tôi đi cùng ba người
nữa, thành bốn, và phía sau họ bảo tôi: “Này, Robert, coi chừng cái này nha,
thiết bị này vừa mang từ Thụy Sĩ về.” Đó là một thiết bị laser gì đó để quan
sát, để đo biên giới Tây Ban Nha với Pháp. Ngay đoạn đầu có mấy cột mốc từ thời
Napoleon. Và những người của Lực lượng Bảo vệ Dân sự nói với tôi: “Mấy người
kia dời đá đó, mà là đá to, to thật sự luôn.” Thế là tôi ở biên giới, cũng ổn.
Ban đêm, tôi nhớ
rõ là tôi đi ngủ cùng họ trong doanh trại của Lực lượng Bảo vệ Dân sự. Ăn tối ở
đó, ăn thịt. Tôi chưa từng ăn loại đó bao giờ, thịt thú rừng, vì mấy người này
là thợ săn, họ tự nấu. Thịt ngon lắm, thật sự ngon, chưa bao giờ ăn vậy. Người
cũng dễ thương. Ít nhất thì trải nghiệm của tôi với họ là vậy, những người này
thì rất tử tế.
Tôi không thích
súng. Tôi thì ở đây có ba cây rìu. Vâng, ba cây rìu. Lúc tôi ở CIR, trong doanh
trại, sĩ quan chỉ huy đều là chuyên nghiệp, là người lớn tuổi, chứ không phải
sinh viên mới ra trường. Có một ông đại úy tên Criado. Ông này mang bao đạn có
súng thật, đội mũ đại úy, để ria mép, tính tình vui vẻ, đầu óc rất sáng. Còn có
một trung tá, nhìn nghiêm lắm, trông như thầy tu, dáng vẻ y như một tu sĩ vậy.
Ở chỗ tôi, có
nhiều người “con ông cháu cha”, giàu có, được gửi vào đó nhờ quen biết. Riêng
tôi thì đến đó chỉ tình cờ thôi, chẳng ai đưa vào hết. Nhưng tôi đã gặp nhiều
người giàu có được “chạy” vào nơi tôi làm nghĩa vụ.
Thôi, cũng muộn
rồi, 1 giờ 20 sáng, mai tôi đi tập. Chắc tôi sẽ chạy 13 km gì đó.
Thôi, cảm ơn mọi
người đã ở đây. Chúc cuối tuần vui vẻ. Hẹn gặp ngày mai. Nếu có câu hỏi thì để
lại trong phần bình luận, chúng ta tiếp tục trao đổi. Như vậy thôi. Đừng bao giờ
mất hy vọng rằng liên lạc sẽ không quay trở lại. Đó chỉ là lời của mấy kẻ xâm
nhập thôi. Còn rất nhiều người Taygetan, và cả những dòng thời gian khác có thể
đến nữa. Vấn đề là bây giờ, làm sao để biết ai là thật. Đó mới là khó, vì đã có
kẻ xâm nhập rồi.
Thôi, vậy nhé, một
cái ôm thật chặt. Chúc cuối tuần vui vẻ. Cảm ơn tất cả mọi người, hẹn gặp lại
ngày mai với phần hai của chủ đề công nghệ sinh học di truyền xuyên chiều. Có
thể tôi sẽ đăng một video trên kênh Despejando Enigmas.
Cảm ơn những ai
đã tham gia, đóng góp, cảm ơn các bạn điều hành, cảm ơn tất cả những người đã bấm
thích, đã chia sẻ buổi trực tiếp.
Chào chào!
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=6e1E8RX-U4w
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.