Teal Swan Transcripts 394
Tại sao "Theo đuổi niềm vui"
không phải lúc nào cũng hiệu quả
15-12-2018
Cảm xúc và tình
cảm chính là trái tim của cuộc sống đối với chúng ta trên Trái đất. Cảm xúc hoạt
động như một chiếc la bàn. Nếu chiếc la bàn của bạn chưa bao giờ bị can thiệp,
bạn sẽ tiếp tục theo nó để định hướng trong thế giới này, đi đứng hướng. Bạn sẽ
không xem cảm xúc của mình là vô giá trị, mà sẽ nhìn nhận chúng như hợp lý và
quan trọng. Bạn sẽ thấy rằng mỗi cảm xúc đều có một thông điệp đặc biệt để truyền
tải về sự thật cá nhân của bạn. Và như vậy, bạn sẽ đi theo thông điệp đó hướng
về những gì mang lại cảm giác dễ chịu, giống như đi theo ngôi sao Bắc Đẩu. Bạn
sẽ biết rằng nếu mình cảm thấy tệ, điều đó có nghĩa là bạn đang đi sai hướng, tức
đi về phía nam trên chiếc la bàn, vì suy nghĩ, lời nói và hành động của bạn
đang hướng sai phương hướng đối với riêng bạn.
Tại sao “Theo Đuổi
Niềm Vui” không phải lúc nào cũng hiệu quả?
La bàn của chúng
ta đã bị can thiệp. Nó bị can thiệp trong quá trình xã hội hóa khi chúng ta tiếp
xúc với những người khác, những người không thể dung chứa sự thật của chúng ta,
bao gồm mong muốn, nhu cầu và mục đích cá nhân, và vì vậy yêu cầu chúng ta từ bỏ
sự thật của mình để phù hợp với họ. Họ nuôi dạy chúng ta tin rằng đây là cách
duy nhất để tránh xung đột và cảm thấy dễ chịu. Họ yêu cầu chúng ta thay thế
chiếc la bàn nội tại bằng chiếc la bàn của họ. Và họ làm rối loạn chiếc la bàn
của chúng ta, khiến nó không còn phản ánh sự thật cá nhân của mình nữa.
Khi một bậc cha
mẹ phớt lờ, chê trách hoặc phản đối cảm xúc của con cái, đứa trẻ sẽ học cách từ
bỏ sự đánh giá riêng của mình về sự việc, để chọn lấy cách nhìn của cha mẹ về sự
việc đó. Thực chất, đứa trẻ mất niềm tin vào sự phán đoán của chính mình, vào hệ
thống định hướng nội tại của mình, và kết quả là đánh mất giá trị bản thân. Đứa
trẻ học được rằng nó không có quyền cảm thấy những gì nó cảm thấy, và rằng cảm
xúc của nó, tức là hệ thống định hướng nội tại, là sai lệch. Chúng học rằng cảm
thấy như thế là sai, và đặc biệt là sai nếu đi theo cảm xúc ấy và dùng cảm xúc
như một chiếc la bàn. Và đây chính là vấn đề.
Vì cảm xúc của bạn
hoạt động như một chiếc la bàn, liên tục dẫn dắt bạn qua cuộc đời theo hướng
phù hợp nhất với bạn, một trong những điều quan trọng nhất bạn có thể làm cho
cuộc sống của mình chính là kết nối lại với hệ thống định hướng nội tại đó, để
bạn có thể đi theo chiếc la bàn bên trong, hướng về điều đúng đắn cho riêng bạn.
Đây là lý do tại sao những lời dạy như “Hãy theo đuổi niềm vui của bạn”, “Hãy
hiện diện vô điều kiện với cảm xúc của bạn” và “Hãy biến cảm xúc của bạn thành
điều quan trọng nhất trong cuộc đời” lại quan trọng đến vậy.
Tuy nhiên, có một
vấn đề lớn trong cách tiếp cận cuộc sống với kiểu niềm tin mù quáng này. Đó là
vì la bàn của chúng ta đã bị can thiệp, nên chúng ta có thể đang đi theo một
chiếc la bàn với toàn bộ dây dẫn đã bị chập chằng chịt.
Tôi muốn bạn
hình dung một bé gái. Hãy tưởng tượng bé gái này rất yêu thích khoa học. Nếu để
bé tự do, bé sẽ say mê với chiếc kính hiển vi cả ngày. Điều này không mang lại
lợi ích gì cho mẹ của bé, bởi vì mẹ bé cần sự giúp đỡ trong việc nhà. Vì vậy, mỗi
khi bé mải mê với chiếc kính hiển vi hoặc bất kỳ dự án khoa học nào khác, bé lại
bị xấu hổ, bị gắn mác là ích kỷ. Ngược lại, lúc bé được khen thưởng và cảm thấy
như được gần gũi với mẹ, là khi bé trở thành “cô bé trợ thủ của mẹ”.
Chính vì sự giáo
dục ban đầu này, rằng việc đi theo động lực nội tại sẽ dẫn đến trừng phạt (và
vì vậy tạo cảm giác tệ), còn việc làm người phụ giúp đỡ sẽ dẫn đến phần thưởng
và tránh được đau khổ (và vì vậy tạo cảm giác dễ chịu), mà dây dẫn trong chiếc
la bàn của bé đã bị đảo lộn. Cho đến khi bé ý thức được vì sao việc giúp đỡ lại
mang lại cảm giác dễ chịu như vậy (do sự điều kiện hóa này), thì đây sẽ là một
người lớn lớn lên với cảm giác rằng cách duy nhất để thấy dễ chịu chính là giúp
đỡ không ngừng.
Thực tế, nếu bạn
hỏi trực tiếp người đó: “Điều gì làm bạn cảm thấy tốt khi làm nó?”, họ sẽ trả lời:
“Giúp đỡ người khác.” Người này vẫn đang đi theo chiếc la bàn của mình, vì họ
đi theo cảm xúc của họ. Vấn đề nằm ở chỗ họ không hiểu rằng chiếc la bàn của họ
đã bị sắp đặt từ nhiều năm trước. Nó không phản ánh sự thật nội tại của họ. Nó
phản ánh sự thật mà mẹ họ muốn họ có.
Vì lý do này, việc
giúp đỡ người khác sẽ mang lại cảm giác dễ chịu trong chốc lát và giống như quyết
định đúng đắn. Nhưng họ sẽ không hiểu vì sao mình lại kiệt sức, và tại sao sau
một thời gian, nó lại giống như một quyết định sai lầm.
Một ví dụ khác:
hệ thống định hướng nội tại của một người sẽ không bao giờ cho họ thấy rằng làm
tổn thương chính mình là điều dễ chịu hoặc là điều tốt. Tuy nhiên, giả sử bạn
đang thấy một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình có cha mẹ thường xuyên đối đầu,
chống đối...
Điều gì sẽ xảy
ra nếu một người phát hiện ra rằng, bất cứ khi nào họ cảm thấy tốt, hoặc làm điều
gì đó có lợi cho bản thân, thì cha mẹ lại càng đối xử (đối đầu, chống đối) với
họ tệ hơn? Và rồi họ nhận ra rằng, gần như giơ cờ trắng đầu hàng, nếu họ tự làm
tổn thương bản thân hoặc bị tổn thương, thì ngay lập tức cha mẹ không còn động
lực để tấn công họ nữa, và sự đối đầu ấy chấm dứt. Trong kịch bản này, một lần
nữa, các dây dẫn của chiếc la bàn đã bị đảo lộn. Chúng ta bắt đầu học rằng có một
sự nhẹ nhõm vốn có trong việc làm tổn thương bản thân, và có một sự lo âu vốn
có trong việc làm điều gì đó có lợi cho bản thân. Người này sẽ bắt đầu trải
nghiệm sự nhẹ nhõm về mặt cảm xúc đi kèm với việc tự làm tổn thương, vì họ đã học
rằng đối xử tốt với bản thân đồng nghĩa với đau đớn, còn làm tổn thương bản
thân thì đồng nghĩa với an toàn.
Một ví dụ khác:
Hãy giả sử một người phụ nữ đang chết đói về mặt cảm xúc. Ý tôi là đói khát cảm
xúc một cách mãnh liệt đến mức, khi cô ấy gặp một người đàn ông hứa hẹn sẽ đáp ứng
nhiều nhu cầu ấy của cô, thì cô không thể nghe thấy những tín hiệu cảm xúc tinh
tế hơn hay những lá cờ đỏ cảnh báo về người đàn ông này. Thay vào đó, cảm xúc lấn
át tất cả chính là sự nhẹ nhõm to lớn khi có một số nhu cầu ấy được đáp ứng.
Bây giờ, hãy tưởng tượng rằng người đàn ông này đang đáp ứng những nhu cầu đó một
cách thao túng. Điều gì sẽ xảy ra nếu người phụ nữ này đi theo hệ thống định hướng
nội tại của mình? Cô ấy sẽ rơi vào tay một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.
Một ví dụ khác:
Giả sử bạn đã cố gắng, cố gắng, và cố gắng mãi để thành công trong một việc gì
đó. Và nó không hề hiệu quả. Thế là cuối cùng, bạn cảm thấy nhẹ nhõm khi bỏ cuộc.
Cảm giác nhẹ nhõm đó có thể thậm chí không phải vì bạn thật sự được định sẵn là
nên bỏ cuộc. Có thể nó đến từ những suy nghĩ bạn đã mang theo, chẳng hạn như:
“Tôi là một kẻ thất bại.” “Tôi sẽ chẳng bao giờ làm được gì ra hồn.” Và thế là
bạn bỏ cuộc ở một việc mà lẽ ra bạn đã có thể rất thành công, bởi vì bạn đã diễn
giải cảm xúc nhẹ nhõm khi bỏ cuộc như một chỉ dẫn rằng bạn nên bỏ. Trong tình
huống này, khả năng cao là bạn không cần phải bỏ cuộc. Điều bạn cần là đánh giá
lại cách bạn đang nỗ lực để thành công, cùng với những suy nghĩ bạn mang theo,
và có thể cả những hành động bạn đã chọn.
Tất cả chúng ta
đều có những sự chia tách trong ý thức. Để hiểu rõ hơn về điều này, hãy xem
video của tôi có tựa đề: Sự
phân mảnh (Căn bệnh toàn cầu).
Đây là một ví dụ
khác: Hãy tưởng tượng rằng ngay từ sớm trong cuộc đời, một sự chia tách trong ý
thức bạn đã hình thành, giữa một phần dễ tổn thương của bản thân, phần thật sự
cần đến người khác, và một phần bảo vệ của bản thân, phần phải đối diện với thực
tế rằng không thật sự có ai để dựa vào, bằng cách trở nên hoàn toàn độc lập. Bởi
vì phần bảo vệ này, phần mà chúng ta coi là độc lập, chính là phần giữ cho bạn
an toàn, nên đó là phần mà bạn sẽ gắn bó mạnh mẽ. Còn ngược lại, phần dễ tổn
thương, phần thật sự cần đến người khác, bạn sẽ đè nén, phủ nhận, chối bỏ và gạt
bỏ.
Bởi vì bạn đã đồng
nhất bản thân với phần đó và coi sự độc lập là con đường để giữ an toàn, và vì
thế là để cảm thấy dễ chịu, nên hệ thống định hướng cảm xúc của bạn sẽ đảm bảo
rằng bạn chỉ cảm thấy dễ chịu khi dựa vào chính mình. Bạn sẽ cảm thấy kinh
hoàng khi nghĩ đến việc nhờ ai giúp đỡ. Bạn có thể trở nên cực kỳ bệnh tật vì
phải gánh vác toàn bộ áp lực, hoặc rơi vào tình huống mà bạn thật sự cần một ai
đó để thành công trong một việc gì đó, nhưng lại cảm thấy sai trái nếu nhờ đến
họ.
Việc đi theo những
cảm xúc gắn liền với phần bảo vệ của bạn chỉ là đi theo một phần sự thật cá
nhân, và đó lại là phần cực đoan nhất. Nếu những người có dây dẫn bị đảo lộn đi
theo niềm vui của họ, họ sẽ không thực sự đi theo chiếc la bàn “hướng bắc” cho
sự thật cá nhân của mình. Vì các dây dẫn đã bị đảo lộn từ quá lâu, họ sẽ đi về
hướng ngược lại với sự thật nội tại của mình, và thậm chí không hề hay biết. Tại
sao? Bởi vì chiếc la bàn báo cho họ rằng đi hướng đó sẽ cảm thấy dễ chịu.
Nếu chiếc la bàn
của bạn đã bị can thiệp, thì bạn sẽ đi theo sự điều kiện hóa, chứ không phải sự
thật cá nhân của mình. Nhưng rồi cuối cùng, bạn sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ bối
rối, và cảm thấy như chẳng có gì hợp lý, bởi vì dù việc đó đã cho bạn cảm giác
rất dễ chịu khi làm, thì rõ ràng đó lại là hướng sai.
Bây giờ, điều đầu
tiên chúng ta cần phải chấp nhận về vấn đề này, là không có gì vốn dĩ sai trái
cả. Lý do mà các kênh hay các hướng dẫn viên tâm linh khuyến khích bạn đi theo
cảm giác của mình, hay đi theo niềm vui của bạn, bất kể thế nào, chính là vì họ
biết rằng bằng cách này, sớm muộn bạn cũng sẽ tiến vào sự hòa hợp với sự thật
cá nhân của mình.
Lý do mà những
thực thể này không dạy cái “sự tinh tế” này, là bởi vì họ hiểu rằng nếu một người
tiếp tục đi theo cảm xúc của mình, trong sự liên kết với một chiếc la bàn đã bị
can thiệp, họ biết rằng sớm muộn người đó cũng sẽ đến một điểm đến mà họ không
hề muốn. Và từ việc chạm đến điểm đến mà họ không hề mong muốn đó, họ sẽ điều
chỉnh lại mong muốn của mình, và tiến về hướng con đường ban đầu, trước khi bị
can thiệp. Và điều đó là không thể tránh khỏi.
Nhưng, vấn đề là
thế này: Có một sự khác biệt rất lớn giữa góc nhìn mà các khía cạnh phi vật chất
của chúng ta nắm giữ và góc nhìn mà các khía cạnh hữu hạn, trong thân thể tạm
thời này nắm giữ. Từ góc nhìn phi vật chất, cuộc sống chẳng khác gì một cái chớp
mắt, nó thật sự giống như đi vào một rạp chiếu phim và rồi bước ra khỏi rạp. Vì
thế, xét trên toàn cảnh rộng lớn, thì việc ai đó đi theo một chiếc la bàn đã bị
can thiệp đến mức họ mắc bệnh ung thư, và rồi nhờ đó họ thức tỉnh, bắt đầu sống
cuộc đời mà họ thật sự muốn, cũng chẳng phải là chuyện lớn. Nó đáng giá.
Nhưng, từ góc
nhìn trong kiếp sống thể xác thì khác hẳn, đúng không? Nếu bạn là người đang trải
nghiệm dòng thời gian tuyến tính này, và nó chẳng hề giống như một cái chớp mắt,
và nếu bạn là người đang mang căn bệnh ung thư, thì rõ ràng nó chẳng đáng giá
chút nào, phải không? Vì lý do này, và vì lý do tôi đã cam kết giảm bớt sự đau
khổ trong nhân loại, tôi phải dạy bạn sự tinh tế này khi nói đến việc đi theo hệ
thống định hướng nội tại của bạn.
Điều không thể
tránh khỏi là nếu mọi người đều đi theo niềm vui của họ, cuối cùng họ sẽ tìm thấy
sự thật cá nhân của mình. Nhưng điều không ai nói cho bạn biết, đó là sự điều
kiện hóa, thứ đã làm rối loạn dây dẫn trong ta quá thường xuyên, khiến cho hành
trình ấy trở thành một con đường học vô số bài học theo cách gian khó. Không có
gì sai trái trong việc này cả. Nhưng nếu bạn tận tâm với sự tỉnh thức, ít nhất
bạn cần phải ý thức được điều đó.
Tôi không muốn bạn
mất niềm tin vào chính mình, đặc biệt là mất niềm tin vào cách bạn cảm nhận. Điều
đó còn tệ hơn cả việc đi theo một chiếc la bàn đã bị sắp đặt cho đến chỗ hủy diệt
hoàn toàn. Chính sự mất niềm tin vào chiếc la bàn nội tại của mình mới là lý do
chúng ta rơi vào tình cảnh hiện tại ngay từ đầu. Điều tôi quan tâm là, với sự tỉnh
thức này, bạn sẽ có khả năng tự đặt câu hỏi cho bản thân. Không phải theo kiểu
bạn xuất phát điểm bằng sự ngờ vực với chính mình và cảm xúc của bạn, hay con
đường bạn đang đi trong cuộc đời. Mà là với thái độ tò mò, cùng cam kết trở nên
tỉnh thức nhất có thể, bất cứ khi nào bạn đưa ra quyết định trên hành trình của
mình.
Bạn sẽ tự hỏi
mình tại sao một việc nào đó lại mang đến cảm giác dễ chịu khi làm. Mục đích của
nó là gì, và tại sao?
Nếu tôi đã từng
được huấn luyện rằng những gì khiến tôi cảm thấy tệ mới là điều tốt, và những
gì khiến tôi cảm thấy dễ chịu mới là điều xấu, thì trong hoàn cảnh này, điều đó
có thể ảnh hưởng đến tôi ra sao?
Nếu tôi làm điều
này chỉ vì tôi muốn trông như thế nào trong mắt người khác, hoặc trong mắt
chính mình, thì điều đó đúng đến mức nào?
Tôi sẽ làm khác
đi điều gì nếu tôi biết sẽ không ai phán xét hay áp đặt hậu quả lên tôi?
Có phải tôi đang
cố né tránh điều gì đó trong tình huống này?
Và vì vậy, đang
bị dẫn dắt bởi điều tôi không muốn, thay vì điều tôi muốn?
Nếu tôi không
thành thật với chính mình hoặc với người khác trong tình huống này, thì tôi
đang không thành thật về điều gì? Và tại sao?
Lý do thật sự
khiến tôi làm điều này là gì?
Điều gì khiến
tôi tin rằng điều này đúng với tôi?
Những cảm xúc
này có thật sự là của tôi không?
Hay chúng là kết
quả của những suy nghĩ và hệ thống niềm tin mà tôi tiếp nhận từ người khác?
Đây chính là
cách mà từ nay tôi muốn bạn nhìn vào cảm xúc. Tôi muốn bạn xem mỗi cảm xúc giống
như lớp băng trên mặt hồ. Lớp băng chính là cảm xúc, còn làn nước bên dưới là
thông điệp cá nhân rất quan trọng, hãy gọi đó là những suy nghĩ đi kèm với
thông điệp ấy, mà cảm xúc đang cố gắng truyền tải cho bạn. Những suy nghĩ đó
đang cố gắng truyền đạt một sự thật cá nhân dành cho bạn.
Nếu bạn hiện diện
vô điều kiện với từng cảm xúc, bạn sẽ tan chảy qua lớp cảm xúc ấy, đi sâu vào sự
thật bên dưới. Và dựa trên việc lắng nghe những suy nghĩ gắn liền với sự thật ấy,
bạn sẽ biết được “tại sao”, tại sao bạn cảm thấy như vậy, và tại sao chiếc la
bàn của bạn lại chỉ hướng bạn theo một hướng nhất định. Đây là điểm mà chúng ta
bước vào cõi tự do ý chí. Khi bạn đạt đến mức độ tỉnh thức này, hệ thống định
hướng nội tại của bạn sẽ không còn giống như một chiếc la bàn kiểm soát bạn nữa.
Thay vào đó, bạn đang quan sát chiếc la bàn, nhìn xem nó đang chỉ về đâu, và rồi
bạn có thể đưa ra một lựa chọn có ý thức bằng ý chí tự do của mình, rằng có đi
theo hướng mà nó đang chỉ hay không. Về cơ bản, bạn sẽ dùng sự lựa chọn có ý thức
để đưa ra quyết định, và rồi hành động dựa trên sự thật cá nhân.
Hãy ghi nhớ rằng
sự tỉnh thức này không phải để xác định chiếc la bàn nội tại của bạn đúng hay
sai, mà là để nhận thức xem chiếc la bàn ấy đã bị can thiệp ở chỗ nào, để bạn
có thể chỉnh lại, khiến nó thật sự chỉ đúng hướng bắc.
Hãy theo những
gì mang đến cảm giác dễ chịu. Hãy theo niềm vui của bạn. Hãy theo hệ thống định
hướng nội tại và chiếc la bàn bên trong ấy đến tận cùng Trái Đất. Nhưng với sự
tỉnh thức. Với sự tỉnh thức rằng chiếc la bàn của bạn đã từng bị can thiệp. Và
rằng các dây dẫn của bạn có thể đã bị đảo lộn.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=n7mfR1H13RU
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.