Teal Swan Transcripts 393 - 💰👤😟Tiền bạc có phải là gốc rễ của mọi tội lỗi?

 

Teal Swan Transcripts 393


Tiền bạc có phải là gốc rễ của mọi tội lỗi?

 

08-12-2018





Hầu như không có thứ gì trên đời này bị bao quanh bởi nhiều hệ tư tưởng và niềm tin mâu thuẫn nhau như tiền. Điều này đặt chúng ta vào một tình huống khó xử, đúng không? Bởi vì bất kể chúng ta có muốn hay không, tiền vẫn là một thực tế trong cuộc sống của hầu hết chúng ta.

 

Rõ ràng là trong xã hội hiện đại ngày nay, nhiều người trong chúng ta đã hình thành sự kháng cự với tiền bạc. Bởi vì ta thấy nó tạo ra đau khổ cho bản thân và cho người khác. Và sự kháng cự này đã trở nên mạnh đến mức nhiều người coi tiền là gốc rễ của mọi điều ác. Bạn không cần phải là người tâm linh để lớn lên cùng niềm tin đó hay để hình thành niềm tin đó trong đời mình. Nhưng tôi phải nói rằng, trong các cộng đồng tâm linh thì niềm tin rằng tiền là xấu xa lại phổ biến nhất.

 

Vậy niềm tin và thái độ này quanh tiền bạc đến từ đâu?

 

Thứ nhất, không phải từ bạn. Thứ hai, từ sự quan sát của chính bạn.

 

Hãy xem cái thứ nhất.

 

Nếu bạn sống ở phương Tây, dù bạn có muốn thừa nhận hay không, bạn đã bị ảnh hưởng, văn hóa của bạn đã được thiết kế, và phần lớn ngôn ngữ của bạn cũng được tạo ra phù hợp với những hệ tư tưởng của Cơ Đốc Giáo. Không quan trọng là bạn có được nuôi dạy theo Cơ Đốc Giáo hay không, nếu bạn sống ở phương Tây, thì Cơ Đốc Giáo đã có mặt trong ký ức tổ tiên mà bạn thừa hưởng từ khi sinh ra. Những niềm tin này đã ảnh hưởng đến quá trình xã hội hóa căn bản và những nguyên tắc xã hội mà xã hội được xây dựng trên đó. Những ý tưởng này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bạn có thể lớn lên như một người vô thần nhưng vẫn bị ảnh hưởng bởi niềm tin xã hội chịu tác động tôn giáo này, vốn bắt nguồn từ hàng ngàn năm trước khi bạn sinh ra.

 

Kinh Thánh nói: “Vì lòng yêu mến tiền bạc là cội rễ của mọi điều ác, khiến nhiều người đã lạc xa đức tin trong lòng tham lam của họ, chuốc lấy muôn vàn đau khổ.”

 

Giờ hãy nhìn sang một vài triết lý phương Đông. Trong Phật giáo, của cải là tạm thời và không phải con đường dẫn đến hạnh phúc vì nó được xem như một dạng dính mắc. Trong Hồi giáo, niềm tin phổ biến ở hầu hết các giáo phái là của cải vừa phải thì chấp nhận được, nhưng quá nhiều của cải sẽ khiến tín đồ quên mất sự phụ thuộc của mình vào Thượng Đế và trở nên quá gắn bó với thế giới này. Trong Ấn Độ giáo, của cải kiếm được và tiêu dùng cho khoái lạc cá nhân thì bị xem là ác, còn của cải kiếm được và tiêu dùng vì mục đích giác ngộ thì được xem là thiêng liêng.

 

Tôi có thể dành cả ngày để chứng minh cho bạn thấy rằng mỗi nền văn hóa, cùng với các tôn giáo ảnh hưởng đến nền văn hóa đó, đều đưa ra quan niệm rằng trong tiền bạc vốn dĩ đã tiềm ẩn nguy hiểm. Ngay cả khi gạt sang một bên niềm tin tâm linh, việc bạn nghĩ rằng tiền có gì đó xấu xa hay độc hại là điều hoàn toàn dễ hiểu.

 

Sau cùng thì, theo thống kê, tiền khiến chúng ta căng thẳng nhiều hơn bất cứ thứ gì khác trong đời, kể cả khủng bố. Ngoài ra, chúng ta sống trong một thế giới mà vì mục đích kiếm tiền, nhiều công ty lớn thực sự thiết kế sản phẩm của họ có thể hỏng hóc sau một thời điểm nhất định. Và nếu họ tạo được thế độc quyền, điều đó buộc mọi người phải mua sản phẩm mới.

 

Thực tế hôm nay là có những công ty kiếm tiền trên nỗi đau của con người, thay vì phục vụ sức khỏe của họ. Chúng ta có những phát minh mới có thể tạo ra bước tiến khổng lồ không chỉ cho ý thức của chúng ta mà còn cho cả thế giới. Nhưng những công ty hiện đang nắm độc quyền thị trường lại ngăn cản, đôi khi còn bằng bạo lực, việc sản xuất các phát minh mới này, chỉ để duy trì cách họ đang kiếm tiền.

 

Chiến tranh được phát động để duy trì sự kiểm soát tài chính đối với tài nguyên. Chúng ta sống trong một thế giới nơi có những người sở hữu du thuyền và xe hơi sưu tầm mà họ sẽ chẳng bao giờ lái, trong khi những người khác phải chết đói ngoài đường. Chúng ta sống trong một thế giới nơi chính phủ duy trì quyền kiểm soát bằng cách biến công dân thành nô lệ cho thuế và các chi phí sinh hoạt bắt buộc.

 

Không ai có thể tranh cãi rằng tiền và tham nhũng không đi đôi với nhau. Vì thực tế là chúng đi cùng nhau. Câu hỏi đặt ra là: “Tham nhũng này là vì tiền, hay vì điều gì khác?”

 

Mọi sự phát triển trên thế giới, kể cả quá trình tiến hóa, thực chất là sản phẩm phụ của một sinh thể nào đó trải nghiệm điều mình không mong muốn, rồi từ đó nảy sinh khát vọng, và tiếp tục đi theo hướng khát vọng đó. Một người phải cảm thấy nỗi đau khi bị giới hạn trên mặt đất để khát khao bay, rồi tạo ra máy bay.

 

Ban đầu, sau khi loài người chúng ta rời xa xu hướng tự nhiên là giành lấy những gì mình muốn bằng cách cướp của kẻ khác, chúng ta đã nghĩ ra khái niệm thiên tài là trao đổi.

 

“Ừm, có lẽ thay vì đập vỡ sọ người này, hoặc để sọ mình bị đập vỡ, thì nếu tôi có thứ anh ta muốn, và anh ta có thứ tôi muốn, chúng ta có thể trao đổi, và xung đột có thể được tránh khỏi.”

 

Điều này rất quan trọng, bởi vì xung đột thực sự khá nguy hiểm cho sự tồn tại của cả hai phía, con người hay loài tham gia vào xung đột đó. Nói cách khác, nếu tôi có một quả trứng và bạn có mật ong, nhưng tôi muốn mật ong của bạn và bạn muốn quả trứng của tôi, thì chúng ta có thể trao đổi và cả hai đều ở trong tình huống đôi bên cùng có lợi.

 

Nhưng rồi chúng ta cảm thấy nỗi đau từ tình huống: điều gì xảy ra nếu tôi có một quả trứng và anh ta có mật ong, tôi muốn mật ong nhưng anh ta lại không muốn trứng? Lúc này thì cho dù tôi có khao khát mật ong đến đâu cũng chẳng quan trọng nữa, hoặc là tôi đập vỡ sọ anh ta để lấy mật ong, hoặc phải chấp nhận sự thật rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có được mật ong, cho dù có muốn đến mức nào đi nữa. Chúng ta không thể sống như vậy được. Điều này đi ngược lại bản chất của chúng ta, những sinh thể sáng tạo.

 

Để có cảm giác hạnh phúc và an lành, chúng ta cần cảm thấy rằng khi mình có một mong muốn nào đó, ta có sự tự do và sức mạnh cá nhân để thực sự đạt được nó. Vậy nên chúng ta phải nghĩ ra một điều gì đó, đúng không?

 

Và trong hoàn cảnh đó, khái niệm về tiền tệ ra đời, một phát minh khá thiên tài. Nếu ta có một thứ mà ai cũng muốn, bởi vì nó có thể được trao đổi rộng rãi cho bất cứ thứ gì ta cần từ người khác, thì ta không còn gặp phải những giới hạn kia nữa. Nếu tôi có tiền và mọi người đều muốn nó, vì họ có thể đổi lấy bất cứ thứ gì họ muốn, thì bây giờ tôi có thể có mật ong, và anh ta không cần phải thích trứng để tôi có được mật ong.

 

Ban đầu, tiền ở nhiều nền văn hóa cũng chính là một cách sử dụng tín dụng để có được điều ta muốn. Ý tôi là, rõ ràng rất đau đớn khi ngay lúc này ta không có điều kiện để có được thứ mình rất cần. Vì vậy tiền như một cách để nói: “Tôi nợ bạn lần này.”

 

Về cơ bản, tiền giúp con người thoát khỏi vị trí phải dựa vào lòng vị tha, vào trao đổi trực tiếp hay quà tặng để có được thứ mình cần, tất cả những cách đó thường khiến ta cảm thấy hoàn toàn bất lực. Tiền cũng cho phép chúng ta có một thị trường rộng lớn hơn nhiều, và do đó có một phạm vi khả năng rộng lớn hơn trong việc mua những gì ta muốn.

 

Cuối cùng, khái niệm này tiến đến tiền tượng trưng. Tức là một ký hiệu hay một vật hầu như không có giá trị có thể đại diện cho một thứ thực sự có giá trị được cất giữ ở nơi khác. Tiền tượng trưng có thể chỉ là một tờ giấy vô giá trị, hoặc một ký hiệu khắc trên đá, nhưng lại đại diện cho một lượng vàng nào đó đang được cất giữ ở ngân hàng hay kho. Bản vị vàng ra đời cùng với kiểu khái niệm này trong thuở ban đầu của tiền tệ. Và rồi khái niệm này dần mở rộng ra tiền kỹ thuật số, tức là không còn thứ gì hữu hình hay vật chất được trao đổi nữa.

 

Một ví dụ cho điều này là các chính phủ không muốn lượng tiền lưu thông của mình bị giới hạn bởi số lượng vàng thật mà họ có thể khai thác và tích trữ, bởi điều đó khiến nền kinh tế rơi vào suy thoái. Vì vậy các quốc gia như Hoa Kỳ đã tách ra khỏi bản vị vàng. Giờ đây, không cần có một thứ thực sự có giá trị được lưu giữ ở một nơi khác để đại diện cho số tiền kỹ thuật số đó nữa. Và các con số đơn giản chỉ cần được trao đổi từ màn hình này sang màn hình khác.

 

Bất kỳ sự tiến bộ, phát minh hay cải tiến nào cũng mang theo cả mặt trái lẫn mặt tốt. Thế nên thật dễ thấy rằng, khi tôi dẫn bạn đi qua chuỗi hình thành của tiền tệ, ta thấy rõ lợi ích mà nó mang lại, nhưng đồng thời cũng có những rủi ro tiềm ẩn trong từng bước của quá trình đó. Ví dụ, nếu ta có thể tạo ra tiền để có thể trao đổi rộng rãi, thì bất kỳ ai trên lý thuyết cũng có thể làm ra bao nhiêu tiền tùy thích. Thế nên chính phủ phải kiểm soát điều đó và biến việc tự tạo tiền thành bất hợp pháp, để chỉ họ mới có thể làm được. Hoặc, nếu chúng ta không còn cần vàng thật để đại diện cho tiền, vốn có giá trị nội tại, thì hệ thống tiền tệ có thể trở nên hoàn toàn không trung thực.

 

Những khả năng mang lại mặt trái này không phải là chủ đề đang được tranh luận. Chủ đề đang được tranh luận là liệu tiền có xấu xa và vốn dĩ là ác hay không. Và câu trả lời là không.

 

Khi chúng ta tập trung vào bản thân tiền như thể là xấu xa, thì thực chất ta đang biến nó thành cái cớ. Ta đang đổ lỗi cho một công cụ, mà tiền vốn chỉ là một công cụ. Tiền là một công cụ. Nhưng bạn không thể nhìn vào một công cụ khác, chẳng hạn như cái búa, và nói rằng cái búa vốn dĩ xấu xa chỉ vì một nhóm người đã dùng búa để đập chết người hàng loạt.

 

Bởi vì tiền là một công cụ, nó có thể mang lại lợi ích nhiều như mức nó có thể gây hại. Tất cả phụ thuộc vào ai dùng nó và cách họ dùng nó.

 

Vậy nên, hãy nhìn vào vài tình huống mà người ta thường nói: “Tiền làm tổn thương con người trong tình huống này.”

 

Để tôi chứng minh cho bạn thấy rằng thực sự điều đó chẳng liên quan gì đến tiền cả.

 

Ví dụ 1: Một người dành toàn bộ thời gian để làm việc, tích lũy tiền bạc, và vì vậy cả gia đình họ cảm thấy bị bỏ rơi. Vấn đề không nằm ở bản thân tiền, mà có thể là người đó có cái nhìn sai lệch về nhu cầu thực sự của gia đình, và nghĩ rằng việc chu cấp là cách duy nhất để thể hiện tình yêu, thay vì thời gian bên nhau. Hoặc, người đó có thể tin rằng cách duy nhất để có giá trị xã hội là trở nên thành công, thế nên anh ta hoặc cô ta ưu tiên việc đạt địa vị và giá trị xã hội bằng cách kiếm tiền, hơn tất cả mọi thứ khác trong đời.

 

Vì dụ 2. Giả sử một công ty thiết lập thế độc quyền. Và bắt đầu tạo ra những cách thức kinh doanh không thực sự vì lợi ích tốt nhất của người tiêu dùng mà họ phục vụ. Vấn đề, một lần nữa, không phải là tiền, và thực ra cũng không hẳn là lòng tham. Mà là một quan điểm mang tính tự luyến. Vấn đề là những người ra quyết định trong công ty đang vận hành theo tư duy trò chơi tổng bằng 0. Bởi vì trong trạng thái tách rời, họ tin rằng điều đó là có thể. Họ không thấy rằng họ vốn dĩ gắn kết với những con người kia. Vì vậy, đó chỉ là thành công ngắn hạn, cuối cùng sẽ dẫn đến sụp đổ hoàn toàn, bởi vì họ thực sự đang đi ngược lại lợi ích tốt nhất của chính những người mà doanh nghiệp của họ phụ thuộc vào. Vấn đề là họ không cảm thấy sự gắn kết với con người.

 

Ví dụ 3. Một chính phủ đánh thuế người dân vượt xa khả năng chi trả của họ. Và vượt xa cả mức cần thiết để chi cho những thứ như công viên, thư viện, trường học, cảnh sát, công trình đường sá, và lính cứu hỏa. Vấn đề trong tình huống này không nằm ở bản thân tiền bạc, mà ở chỗ những người ra quyết định về việc thu bao nhiêu tiền từ công chúng và số tiền đó được dùng vào việc gì, lại bị thúc đẩy bởi đủ loại nghị trình cá nhân. Những nghị trình như quyền lực.

 

Lý do con người muốn có quyền lực, là để duy trì sự an toàn. Nếu chúng ta không phải là kẻ nắm quyền trong một thế giới như thế này, thì kẻ khác sẽ nắm quyền, và điều đó có nghĩa là chúng ta phải chịu sự chi phối từ những gì họ làm hoặc không làm. Vì vậy, điều này có thể thúc đẩy một chính phủ áp đặt những mức thuế vô lý nhằm xây dựng một sức mạnh quân sự khổng lồ, để có thể phát động và giành chiến thắng trong một cuộc chiến.

 

Tôi hoàn toàn không phủ nhận rằng chúng ta có thể tạo ra những hệ thống tiền tệ, hoặc thậm chí là những hệ thống phi tiền tệ, tốt hơn nhiều so với hệ thống mà chúng ta đang có ngày nay. Điều đó không cần phải tranh luận. Chúng ta chắc chắn có thể.

 

Điều tôi đang tranh luận ở đây là bản thân tiền bạc không hẳn là vấn đề. Nếu bạn lấy bất kỳ tình huống nào mà bạn nghĩ rằng tiền là vấn đề, rồi thay vào đó bạn có thái độ rằng “tiền thực chất chỉ là một công cụ”… thì bạn sẽ thấy: nếu trong tình huống này, tiền không phải là vấn đề, vậy thì điều gì mới thực sự là vấn đề? Rồi bạn sẽ sớm nhận ra rằng tiền thật ra không phải là gốc rễ của vấn đề.

 

Vấn đề thực sự, xin lỗi phải nói ra tin xấu này (vì bạn đã luôn đổ lỗi cho tiền), chính là con người. Vấn đề thực sự cần được giải quyết nằm ở niềm tin, nỗi sợ, ưu tiên, nhu cầu và cảm xúc của chúng ta. Chính những lý do đằng sau việc chúng ta sử dụng công cụ tiền bạc theo cách mà ta đang dùng, mới là gốc rễ.

 

Một điều khác bạn cần thấy là: ngay cả khi tiền không tồn tại, con người sẽ dùng bất kỳ công cụ nào khác có trong tay để đạt được điều mà họ cần. Nói cách khác, nếu tiền không tồn tại, con người vẫn sẽ dùng công cụ khác để làm chính xác điều họ đang làm hiện nay.

 

Khi chúng ta giải quyết những điều thực sự là vấn đề đó, các hệ thống xã hội của chúng ta, bao gồm cả cách chúng ta tìm kiếm những thứ mình cần trong xã hội, như hệ thống tiền tệ, sẽ tự động thay đổi.

 

Tiền không làm nhân cách bạn xấu đi. Điều nó làm là trở thành chiếc kính lúp phóng đại con người thật của bạn. Nó chỉ khiến bạn trở nên nhiều hơn cái mà bạn vốn đã có.

 

Nhưng hãy giả sử, có một người thật sự thay đổi. Và bạn thấy tính cách họ hoàn toàn đảo ngược khi họ có rất nhiều tiền. Thực tế, điều xảy ra ở đây cũng không phải do tiền. Mà là cách mọi người xung quanh họ cư xử với tiền của họ, đã khiến họ tạo ra sự thay đổi đó.

 

Khi ai đó có nhiều tiền, thì rất nhanh chóng, những người xung quanh họ cư xử hoàn toàn khác trước. Những người trước đây chẳng hề liên quan gì đến họ, bỗng nhiên xuất hiện ngay trước cửa nhà chỉ sau một đêm. Khi bạn có nhiều tiền, bạn đột ngột bị bao quanh bởi những người chỉ đến gần bạn vì lợi ích cá nhân.

 

Điều đó dần khiến bạn có cảm giác như không ai thực sự quan tâm đến mình. Họ chỉ luôn muốn có được thứ gì đó từ bạn. Và như thể, tất cả những gì họ đang cố làm là lấy đi của bạn.

 

Điều này tự nhiên khiến người có tiền rơi vào trạng thái phòng vệ, bắt đầu tách mình ra và giữ chặt những gì mình có, vì sợ rằng nó sẽ bị lấy mất. Cách con người cư xử quanh tiền bạc khiến hầu hết những người có tiền trở nên khắt khe hơn về sự hào phóng và dần trở nên ngờ vực.

 

Một lần nữa, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở cách con người hành xử, vốn là kết quả từ bản ngã cá nhân của họ, và điều đó mới tạo ra hành vi này. Tiền không phải là gốc rễ của mọi điều ác.

 

Điều gì sẽ xảy ra nếu thật ra nó cũng không phải là thứ đang khiến chúng ta căng thẳng? Thứ thực sự khiến chúng ta căng thẳng vẫn là điều đã làm mọi sinh vật sống phải căng thẳng từ thuở ban đầu: đó là làm thế nào để thỏa mãn những nhu cầu của mình một cách ổn định và đáng tin cậy, để chúng ta có thể cảm thấy an toàn.

 

Dù có tiền hay không, chúng ta vẫn sẽ mang cùng một mối lo ấy. Đó là mối lo của mọi sinh vật trên Trái Đất. Chỉ là bởi vì tiền đã trở thành phương tiện chung để chúng ta có được những gì mình cần, nên giờ đây chúng ta tin rằng tất cả những gì ta cần và muốn đều hoàn toàn phụ thuộc vào tiền.

 

Ngoài ra, và điều này có thể trở thành một chủ đề hoàn toàn khác, rất nhiều người trong chúng ta, do ảnh hưởng của sự xã hội hóa khiến ta rơi vào trạng thái xấu hổ thường trực, cảm thấy như thể bản thân không xứng đáng để những nhu cầu của mình được đáp ứng. Điều này sẽ khiến ta gần như không thể nào kiếm ra tiền.

 

Chúng ta phải dừng việc đổ lỗi cho “con dê tế thần” là tiền, và đặt sự chú ý vào vấn đề thật sự: bản ngã con người vô thức của chúng ta. Để có thể trực tiếp đối diện với những suy nghĩ, niềm tin, nhu cầu, cảm xúc, mong muốn và ý định vốn là một phần trong tính cách riêng biệt của bạn.

 

Và cho đến khi ta làm điều đó, chúng ta sẽ không thể tạo ra bất kỳ hệ thống nào thay thế hệ thống tiền tệ hiện tại, mà có thể trông tốt đẹp hơn nó. Dù tất cả chúng ta có thể mong muốn lý tưởng đến đâu đi nữa, thì thật hoàn toàn phi lý khi nghĩ rằng ta có thể buộc người khác bước vào một xã hội vị tha, nơi mà nhu cầu của mọi người đều được đáp ứng một cách hợp lý. Bạn không thể ép buộc ai đó trở nên vị tha, cho dù bạn có muốn đến mức nào.

 

Bất cứ nơi nào bản ngã con người tồn tại, trong cả trạng thái ý thức lẫn vô thức, thì ở đó sẽ tồn tại sự tha hóa, dù có hay không có tiền. Và tiền, với tư cách là một công cụ, có thể tạo ra nhiều điều tốt đẹp, thậm chí còn nhiều hơn những gì nó từng gây hại, tùy thuộc vào cách mà chúng ta sử dụng nó.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

 

https://www.youtube.com/watch?v=7xRqVRa55PE

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.