Swaruu Transcripts 1766 - 🔑📐🕸️💡NGƯỜI TẠO CHÌA KHÓA - JAUME SU

 

Swaruu Transcripts 1766


NGƯỜI TẠO CHÌA KHÓA - JAUME SU

 

21-08-2025




Robert: Ok. Các bạn thế nào?

 

Chào mừng mọi người một lần nữa đến với cộng đồng tuyệt vời này có tên là NousNoble, và hôm nay chúng ta có một vị khách đặc biệt. Nhưng trước hết, xin nói rằng những ai muốn theo dõi tôi thì trong phần bình luận sẽ có đường dẫn nơi các bạn có thể tìm thấy tôi. Cũng xin nói thêm rằng buổi trực tiếp này tôi đã chia sẻ trên tất cả cộng đồng YouTube của mình, nói chung là tôi đã chia sẻ ở nhiều nơi. Đợi một chút, tôi phải làm một việc nhỏ ở đây, các bạn đừng lo, một chút thôi. Bây giờ, bây giờ chúng ta sẽ giới thiệu khách mời, chủ đề hôm nay rất thú vị.

 

Chỉ để chắc chắn, tôi cần kiểm tra lại mọi thứ hoạt động ổn chưa. Nghe rõ không? Ok. Rồi, tôi cũng muốn nói thêm rằng các bạn có thể theo dõi trên Telegram nữa, tôi có một nhóm Telegram tên là Despejando Enigmas, và một nhóm khác cũng tên vậy nhưng dành cho Semillas Estelares (Starseed). Buổi trực tiếp này tôi đã chia sẻ lên X, Instagram, cảm ơn nhiều.

 

Giờ thì xin mời khách mời hôm nay, đó là Jaume Su của El mundo en el ojo.

 

Jaume Su, chào mừng anh, anh thế nào?

 

Jaume Su: Chào buổi tối, Robert, anh sao rồi? Tôi biết là chúng ta đang trực tiếp, nhưng cho tôi một chút thoải mái nhé, tôi vốn là vậy, không kìm được.

 

Và cảm ơn anh đã mời tôi trở lại, gửi lời chào đến tất cả khán giả của anh. Rất cảm ơn vì đã mời lại lần nữa. Hôm nay chúng ta sẽ nói về một chủ đề rất thú vị, đó là ý thức.

 

Robert: Thú vị, thú vị. Ý thức và Ma Trận.

 

Jaume Su: Ma Trận.

 

Robert: Một chủ đề mà ai cũng quan tâm, Ma Trận. Tôi cũng muốn nói trước với mọi người rằng nếu nghe thấy một số từ bị mất tiếng, thì có thể chúng tôi sẽ buộc phải kết thúc buổi trực tiếp này, đúng không Jaume?

 

Jaume Su: Đúng vậy, đúng vậy. Mấy tháng gần đây tôi đã là nạn nhân của nhiều cuộc tấn công. Khi tôi thường làm các buổi trực tiếp, sau đó chỉnh sửa và đưa lên kênh, tôi nhận ra có vài từ luôn bị mất, lúc nào cũng những từ đó.

 

Nếu hôm nay mà gặp tình trạng đó thì Robert sẽ đọc một thông báo nói rõ những từ nào bị kiểm duyệt. Thực tế, hôm trước tôi có một buổi trực tiếp thất bại, gần như không ai xem đến cuối, chính vì vậy. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì tôi đã tiết lộ thông điệp cuối cùng trong “Khu vườn lạc thú” (The Garden of Earthly Delights). Nhưng chúng ta sẽ làm lại buổi đó, các bạn đừng lo.

 

Robert: Rất tốt, rất tốt, Jaume. Vậy chúng ta bắt đầu luôn chứ?

 

Jaume Su: Tùy anh. Hôm nay tôi sẽ nói về một chủ đề nhẹ nhàng hơn nhiều so với những gì tôi thường bàn trong các tháng gần đây, chẳng hạn như với Luis Palacios về “Hộp Pandora”. Và chúng ta sẽ dựa vào bộ phim nhỏ này: “Matrix Reloaded” (Ma trận: Tái lập). Và tôi sẽ nói cho các bạn tại sao điều tôi sắp chia sẻ lại thú vị. Các bạn thấy đó, tôi đã mất 20 năm cố gắng hiểu một trong những đoạn thoại của bộ phim. Robert, anh có thể tóm tắt ngắn gọn Matrix Reloaded nói về gì không? Nghĩ một chút xem.

 

Robert: Matrix, ờ, theo như những gì tôi đọc sơ qua, vì hình như tôi chưa xem phim này.

 

Jaume Su: Gì cơ, chưa xem?

 

Robert: Tôi có xem phần đầu của Matrix, nhưng không phải phần này. Nhưng theo tôi biết thì nó cũng xoay quanh một người nhận ra có điều gì đó không ổn trong thực tại và cố gắng tìm hiểu vì sao, phải không?

 

Jaume Su: Đúng, đó là phần 1. Nhưng trong phần 2 thì sao? Anh có thể mô tả cốt truyện không? Tôi biết là rất khó, bởi vì tôi mất 20 năm mới hiểu được nội dung phần 2.

 

Họ phải phá hủy một nhà máy năng lượng, phải tìm một nhân vật gọi là “người tạo chìa khóa”. Nhưng tất cả chuyện đó là gì? Rất khó để mô tả cốt truyện phần 2, bởi vì có một đoạn thoại rất quan trọng nhưng cực khó hiểu. Thứ nhất, vì bạn cần có một số kiến thức nhất định. Thứ hai, nó lại bị chia nhỏ bởi hàng loạt cảnh hành động, khiến cho một đoạn thoại phức tạp liên tục bị gián đoạn. Và cuối cùng, bạn không thể hiểu họ đang nói về cái gì nếu không có kiến thức trước đó. Điều họ đang nói chính là về “ý thức”. Đó là đoạn Neo gặp Kiến trúc sư. Tôi sẽ giải thích theo biểu tượng để xem tất cả điều đó có nghĩa gì. Toàn bộ đoạn thoại đó sẽ được phân tích để hiểu cách ý thức vận hành và học được vài điều chúng ta có thể làm, hoặc có người đã từng làm, hoặc có thể làm.

 

Robert: Tuyệt vời. Và một câu hỏi: tại sao anh nghĩ đoạn thoại đó luôn bị cắt ngang bởi những cảnh hành động?

 

Jaume Su: Đây chính là một cách để làm gián đoạn quá trình nhận thức. Khi bạn đang cố gắng theo dõi một mạch suy nghĩ thì họ lại ngắt, khiến bạn phải chú ý sang chuyện khác. Và khi quay lại đoạn thoại, bạn đã quên mất phần trước. Như vậy bạn không bao giờ kết nối được toàn bộ, đó chỉ đơn giản là thao túng nhận thức.

 

Robert: Rồi, rồi, rất thú vị. Chúng ta sẽ phân tích từng điểm anh chia sẻ. Chúng tôi có một PowerPoint. Vậy ta nên bắt đầu từ đâu, Jaume?

 

Jaume Su: Thế này nhé, tôi sẽ mở máy tính nơi tôi có đoạn thoại của bộ phim để chúng ta cùng xem, nó rất thú vị và sẽ giúp chúng ta hiểu nhiều điều về ý thức.

 

Trong Ma Trận 2, thật ra cốt truyện là về việc máy móc bắt đầu khoan xuống và muốn xâm nhập Zion, đó là phần chính. Nhưng có một nhóm người ở Zion, những người đã thoát khỏi Ma Trận, tin rằng giải pháp không nằm ở máy móc, chiến tranh, hay hỏa lực, mà ở một điều gì đó liên quan đến Người Được Chọn, tức là những sức mạnh của linh hồn, một cái gì đó cao hơn.

 

Và chính phần đó mới là điều chúng ta quan tâm. Lúc này xuất hiện một nhân vật kỳ lạ, đó là người tạo chìa khóa.

 

Người tạo chìa khóa là gì?

 

Tôi sẽ đưa cho các bạn một sự so sánh để dễ hiểu.

 

Hãy tưởng tượng trí nhớ của bạn hoạt động như thế nào. Tưởng tượng có một ông nhỏ trông như thủ thư, và mỗi khi bạn cần một ký ức nào đó, ông ta sẽ đi tìm. Ông ta lưu trữ theo nhiều cách: theo ngày tạo, theo định dạng, theo loại nội dung, theo thứ tự bảng chữ cái, theo hình ảnh… Bộ nhớ của chúng ta hoạt động như vậy. Ông ta giống như một thủ thư, nhưng ông ta không tìm sách gốc, vì trí nhớ của chúng ta không nằm trong não, mà nằm trong bản thể. Não chỉ chứa những liên kết. Thế nên ông ta tìm ra liên kết để bạn có thể kết nối với ký ức gốc, nhờ vậy bạn khôi phục được tập tin, và đó là cách chúng ta nhớ lại. Điều này khá giống với những gì Jean Pierre Garnier Malet nói trong lý thuyết “Lý thuyết về sự nhân đôi thời gian và không gian”, rằng khi ta nhớ lại, không phải ta lục trong não, mà là thực hiện một chuyến du hành thời gian để đến nơi đó, lấy thông tin, rồi quay về.

 

Về cơ bản thì cũng vậy. Vậy nên nếu hình dung ông thủ thư nhỏ bé kia đang tìm trong ký ức của ta, thì hãy hình dung người tạo chìa khóa cũng tương tự. Người tạo chìa khóa là một thực thể nhỏ có khả năng truy cập vào những khu vực trong não, không phải nơi chứa thông tin, mà nơi chứa các liên kết. Ông ta có thể vào những vùng bị chặn trong não, bởi vì não không hoàn toàn thuộc về chúng ta, mà do các vị thần tạo ra. Vì thế có những khu vực bị hạn chế truy cập. Nhưng ý thức có thể mở được một vài cánh cửa vào những lúc nhất định, và khi đó ta nhớ lại một giấc mơ, nhớ lại một trải nghiệm với những vị khách trong phòng ngủ, nhớ lại trải nghiệm về kiếp trước, hoặc những điều không ai biết được.

 

Đó chính là điều chúng ta sẽ bàn tới, và đây là tầm quan trọng của người tạo chìa khóa.

 

Rồi, nếu anh muốn thì bây giờ ta sẽ đi sâu hơn vào bộ phim. Ta có mở PowerPoint không? Robert, anh có hiểu những gì tôi đang giải thích không?

 

Robert: Vâng, có.  Vấn đề là, ờ, tất nhiên sẽ có người thắc mắc, nhưng mà, Jaume, điều tôi đang làm là để cho anh nói, vì trong buổi phỏng vấn trước tôi đã bị chê là không cho khách mời nói. Cho nên lần này tôi để anh nói, và đúng là nghe hiểu được những gì anh nói. Ít nhất thì tôi hiểu. Còn việc tôi đồng ý hay không thì lại là chuyện khác, nhưng hiểu thì tôi có hiểu, Jaume.

 

Jaume Su: Tốt, vậy thì nếu anh hiểu thì cộng đồng tuyệt vời này cũng sẽ hiểu thôi.

 

Robert: Tôi nghĩ vậy, và nếu không thì cứ để lại câu hỏi ở đây, tôi sẽ đọc.

 

Jaume Su: Rất tốt, giờ chúng ta hãy tìm hiểu bối cảnh. Như các bạn biết, phim Ma Trận kể về một đặc vụ sống trong một nông trại nhân loại, và một số người đã thức tỉnh và thoát ra khỏi đó. Rồi, ở đây họ phải quay lại nông trại nhân loại ấy, mặc dù họ đã thoát, nhưng đôi khi họ tìm được cách để vào lại nông trại.

 

Người được chọn chưa biết vai trò của mình, cho nên anh ta đã nói chuyện với Nhà tiên tri, vốn là một chương trình. Và Nhà tiên tri nói rằng: nếu các bạn có mặt ở chỗ này vào thời điểm này, thì có lẽ các bạn sẽ có cơ hội. Và rồi phim đưa ra một cảnh quay từ trên xuống, thể hiện tính nhị nguyên: chúng ta thấy màu trắng ở trên, màu đen ở dưới, thấy hình kim tự tháp lộn ngược, và thấy con số 111 xuất hiện hai lần. Một lần là ở kim đồng hồ và hai vạch biểu tượng cho số 12, và một lần khác là ở ba sọc tối hơn trên tòa nhà.



Cảnh này quay từ trên xuống vì về mặt biểu tượng, nó cho thấy họ sắp thay đổi bình diện, quay 90 độ, tức là thay đổi mặt phẳng. Và từ đó, ta chuyển sang hình tiếp theo, nơi các nhân vật chính bước vào thang máy, nghĩa là họ đang thay đổi bình diện: từ nằm ngang chuyển sang thẳng đứng, và đi lên tầng 101.


Chúng ta đã từng làm một buổi trực tiếp với anh, Robert, nơi chúng ta nói chính xác về biểu tượng này, về sự cổ xưa của nó, và cách nó được thể hiện trong nhiều nền văn hóa khác nhau. Chúng ta thấy nó được thể hiện dưới dạng nguyên thủy trong điện ảnh, thấy nó trong bộ bài Tarot Marseille, thấy nó trong Khu vườn lạc thú và trong những công trình kiến trúc còn cổ xưa hơn nữa.

 

Rồi, ở đây chúng ta có bộ ba đi tìm kiếm thông tin. Chúng ta chuyển sang hình tiếp theo, nơi sẽ thấy phần bìa của bức tranh và thủ pháp hội họa lớn nhất xuất hiện trong Khu vườn lạc thú.




Ở phía bên trái, ngay phần bìa, chúng ta thấy con số 111, trong đó số 3 tượng trưng cho huyết thống của các gia tộc hoàng gia, vốn có mối liên hệ, có thể nói là với người ngoài hành tinh hoặc những thực thể liên chiều, nếu ta muốn hiểu theo cách đó. Và rồi khi thủ pháp hội họa được hé lộ thì xuất hiện con số 101, tức là gậy – số 0 – gậy.

 

Nói cách khác, đó là một hình vuông bao chứa bên trong một vòng tròn, tượng trưng cho linh hồn bị giam giữ trong vật chất. Tôi gọi nó là “tập đoàn”, bởi vì nó là một tập hợp các thực thể đã dựng nên toàn bộ câu chuyện này để duy trì cái nông trại nhân loại, từ đó chúng hút năng lượng và rồi tạo ra một sản phẩm cuối cùng. Vậy nên những biểu tượng này đã được giải thích, và điều mà bộ phim đang cho chúng ta biết là họ phải đi vào cái lồng giam, tức là Ma Trận, để nói chuyện với những kẻ điều hành, vốn đang ở tầng 101. Và chúng ta chuyển sang cảnh tiếp theo.

 

Robert: Khán giả chắc sẽ hiểu thôi. Ít nhất thì đến giờ tôi cũng hiểu khá rõ những gì anh đang nói.

 

Jaume Su: Rất tốt, ở đây chúng ta thấy Merovingian và vợ là Persephone, họ chính là, nói cho dễ hiểu, “ông trùm” ở tầng này. Và ở đây bộ ba anh hùng được thể hiện, tức là những người dẫn dắt mạch cốt truyện của bộ phim.

 

Và đoạn thoại nói rằng: “Chúng tôi đến để tìm người tạo chìa khóa.”




Vậy thì Merovingian trả lời: “Chính người tạo chìa khóa, sự tồn tại của hắn chỉ là một phương tiện, chứ không phải mục đích. Cho nên việc tìm hắn cũng chỉ là một phương tiện, để làm gì chứ? Người tạo chìa khóa là của tôi, và tôi chẳng thấy có lý do nào để phải giao nộp hắn cả.”

 

Bởi vì đây chính là điều mà họ được chỉ bảo: rằng hãy đưa người tạo chìa khóa ra. Nói cách khác, đó là một thực thể trong tâm trí chúng ta có khả năng tạo ra những chiếc chìa khóa cho phép truy cập vào các khu vực trong não bộ con người vốn bị từ chối truy cập. Đó mới là điều mà bộ phim thực sự đang ám chỉ.

 

Rất hay, họ không giao nộp hắn. Sau đó thì trong phim có cả một loạt mưu mẹo, và rồi chúng ta đến hình tiếp theo, nơi cuối cùng họ gặp được người tạo chìa khóa.




Robert: Vâng, đây là hình ảnh, là slide này phải không?

 

Jaume Su: Chờ một chút kỹ thuật... Chính xác, ở đây chúng ta có hình ảnh của người tạo chìa khóa.

 

Người tạo chìa khóa là một hình ảnh nguyên mẫu của một người thợ thủ công, một nhân vật có vẻ tầm thường nhưng lại làm một công việc độc nhất, hoàn toàn mang tính nguyên mẫu. Thật đẹp khi anh em nhà Wachowski (giờ là hai chị em) đã thể hiện nhân vật này theo cách đó. Ông ta chế tạo chìa khóa ngay lập tức để sử dụng ngay lập tức. Không có ông ta, bạn không thể truy cập vào những vùng trong ý thức của mình, tức là những vùng trong não bộ, nơi chứa các liên kết cho phép bạn tiếp cận thực sự với cái gọi là ý thức của chính mình.

 

Rồi, Neo mở cánh cửa và nói: “Tôi là Neo”, và người tạo chìa khóa đáp: “Vâng, tôi là người tạo chìa khóa. Tôi đã chờ cậu rồi.”

 

Ông ta biết, ông ta có một mục đích, và vì thế ông ta đã biết trước. Có một câu nói của nhân vật này mà tôi rất thích, và khi áp dụng vào đời sống của mình trong nhiều năm qua, nó đã mang lại hiệu quả rất tốt, đó là: “Luôn luôn có một con đường khác.”

 

Nếu hôm nay buổi trực tiếp này của chúng ta có bị gián đoạn, thì cũng luôn có một con đường khác. Chính sự lạc quan tự nhiên này phát xuất từ người tạo chìa khóa, người sẽ mở rộng ý thức của chúng ta.




Rồi, chúng ta đi tới slide tiếp theo, nơi người tạo chìa khóa gọi chúng ta, nói cho chúng ta biết mục đích của ông ấy, vì sao ông ấy được tạo ra và điều gì sẽ sinh ra từ đó. Trong phim, ta thấy nó như một chuỗi hành động: phải phá hủy một nhà máy điện, phải vô hiệu hóa hệ thống khẩn cấp để nó không khởi động, phải tắt cả một loạt khu phố, và cuối cùng cả tòa nhà nổ tung.

 

Nhưng thật sự bộ phim này đang nói về điều gì?

 

Họ đang nói về ý thức, và chúng ta sẽ thấy rõ trong đoạn thoại tiếp theo.

 

Người tạo chìa khóa nói như sau:

 

Có một tòa nhà. Trong tòa nhà đó có một tầng mà không thang máy nào lên được, cũng chẳng có cầu thang nào đến được. Tầng đó đầy những cánh cửa. Những cánh cửa dẫn đến nhiều nơi, những nơi ẩn giấu. Nhưng có một cánh cửa đặc biệt, chỉ duy nhất nó dẫn đến nguồn.

 

Tòa nhà đó được bảo vệ bằng một hệ thống cực kỳ an toàn, tất cả báo động sẽ kích hoạt bom. Nhưng cũng như mọi hệ thống, nó có một điểm yếu. Hệ thống này bắt chước quy tắc của tòa nhà: mỗi hệ thống đều được xây dựng chồng lên hệ thống khác. Điện năng. Nếu một phần sụp đổ, tất cả sẽ sụp đổ. Không có điện thì không có báo động. Phải cắt điện của cả một khu phố. Không phải một, mà là 27 khu phố.

 

Có một nhà máy điện, nó phải bị phá hủy và hệ thống phụ phải bị ngắt. Khi cánh cửa không còn được bảo vệ, kết nối sẽ bị cắt, nhưng trước đó phải thực hiện một kết nối khác.”

 

Vậy nó sẽ kéo dài bao lâu?

 

Được rồi, tôi sẽ tạm dừng tại đây.

 

Thực ra họ đang nói về điều gì vậy, Robert?

 

Robert: Ồ, để tôi xem… giờ cậu hỏi thì tôi hơi bị bất ngờ đấy.

 

Jaume Su: Hahaha, bắt quả tang rồi nhé. Tôi đã nghiên cứu đoạn thoại này hơn 20 năm, tôi biết không dễ hiểu. Tôi không có ý làm khó anh đâu. Tôi mất 20 năm mới hiểu ra được.

 

Robert: Thật ra lúc đó tôi hơi bị phân tâm một chút. Để tôi coi lại.

 

Jaume Su: Ừ, tôi biết, tôi cũng đang đọc các bình luận ở đây, tất nhiên rồi.

 

Robert: Nói đi, nói đi, để tôi nghe.

 

Jaume Su: Được rồi, để tôi giải thích. Tòa nhà đó chính là não bộ hay cột sống, nếu muốn nhìn theo cách đó. Chính là hệ thần kinh. Trong tòa nhà đó có một nơi không thang máy nào lên được, cũng chẳng có cầu thang nào đến, đó chính là ý thức.

 

Robert: Ừ, hiểu rồi.

 

Jaume Su: Vậy nên, như ta sẽ thấy ở slide tiếp theo, họ sẽ đi vào trung tâm não bộ, nơi có tuyến tùng và chính nơi đó là chỗ cư ngụ của linh hồn, là nơi trú ngụ của ý thức. Nhưng tất nhiên, để tiếp cận thì không dễ. Neo sẽ phải đi vào một quá trình thiền định, bởi thật ra cái Neo tìm kiếm chính là một câu trả lời: “Vai trò của người được chọn là gì? Tôi phải làm cái quái gì đây?” Đó là điều Neo đang tìm.

 

Thật ra, cả chuỗi hành động này chỉ là một ẩn dụ cho trạng thái làm sao đạt đến một mức ý thức cao hơn, đi vào những vùng mà bình thường ý thức của chúng ta, thông qua bộ não, không được phép tiếp cận. Đây chính là ý nghĩa thật sự của cảnh phim này, và thực ra nó là trục cốt lõi của Ma Trận phần2. Nhưng khán giả không nhận ra, vì bị đánh lạc hướng bởi đủ loại rượt đuổi và đánh nhau.

 

Rồi, những gì họ nói là phải tắt 27 khu phố, tức là phải phá hủy cả nhà máy điện. Điều đó có nghĩa là họ đang nói về việc phải tắt hết tất cả những hệ thống mà ý thức không cần, tức là tất cả các sự phân tâm, để đi vào một trạng thái thiền thật sâu.

 

Họ dùng con số 27, nhưng đó là một chủ đề tôi không muốn đi sâu, vì sẽ làm ta lạc hướng nhiều và thật sự cũng không làm sáng tỏ được gì mấy. Được rồi, vậy nên điều cần làm là đi vào một trạng thái thiền định, “cho nổ tung” nhà máy điện, và khi không còn điện thì cũng không còn báo động. Và ta lại tiếp tục với đoạn thoại: Không phải tắt điện một khu phố, mà là 27 khu phố.

 

Có một nhà máy điện, nó phải bị phá hủy và hệ thống phụ phải bị ngắt. Khi cánh cửa không còn được bảo vệ, kết nối sẽ bị cắt, nhưng trước đó phải làm một kết nối khác. Nghĩa là phải tạo ra một kiểu “vượt qua” tâm trí, nơi mà thay vì kết nối với tâm trí, bạn kết nối với ý thức. Đây là điều mà tôi đã từng trải nghiệm, và cũng đã kể với anh trong một buổi trực tiếp trước đây, Robert, khi tôi nói về những lần nhịn ăn của mình. Lúc đó, tôi có thể cảm nhận arconte (người cai trị) hay cái tâm trí của tôi như một giọng nói the thé, cứ gào lên: “Tôi muốn pizza! Tôi muốn ăn một hộp cá ngừ!” – bất cứ thứ gì thoáng qua trong đầu. Nhưng rồi, bên dưới tất cả, là chính ý thức thật sự của tôi.

 

Chính xác, điều cần làm là tạo một sự vượt qua: phải bỏ qua cái tâm trí để kết nối với bản thể của bạn – tức là cái biết mình là gì.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Jaume Su: Ý thức – gọi là tinh thần hay trung gian hay bất kỳ cách nào bạn muốn – chính là cái biết mình là gì. Đó chính là ý thức.

 

Robert: Rõ ràng rồi.

 

Jaume Su: Rất tốt.

 

Robert: Bằng cách nào đó, Jaume, đây cũng chính là điều chúng ta thường nói: Ma Trận có thể coi như là ý thức tập thể, và bạn phải thoát ra, tách khỏi cái vô thức tập thể đó để bản chất thật sự của bạn lộ diện.

 

Jaume Su: Chính xác. Nhưng ngoài ra, bạn còn phải tự mình tách khỏi những phân tâm thường xuyên ập đến.

 

Robert: Đúng rồi.

 

Jaume Su: Nghĩa là, bạn phải làm chậm hoạt động thần kinh của mình cho đến khi đạt đến một trạng thái thiền, nơi bạn không còn bị phân tâm bởi cái tâm trí.

 

Robert: Đúng rồi.

 

Jaume Su: Bạn sẽ gặp chính mình. Dù rằng trong đó, bạn cũng sẽ gặp một điều khác, nhưng tôi sẽ giải thích sau.

 

Robert: Tuyệt vời.

 

Jaume Su: Rồi, chúng ta đi tới slide tiếp theo.



Robert: Ok.

 

Jaume Su: Vậy thì ở đây chúng ta có người tạo chìa khóa, ông ấy đã an toàn và bây giờ đang vạch ra kế hoạch, giải thích về tòa nhà này, tức là cách làm thế nào để tắt tâm trí để đi đến ý thức.

 

Rồi, cánh cửa khi đó sẽ không còn được bảo vệ và phải thực hiện kết nối kia. Và câu hỏi đặt ra là: vậy thì làm trong bao lâu? Ông ấy trả lời: “314 giây chính xác.” Tức là hơn 5 phút một chút.

 

Bạn có thấy quen với con số 314 này không?

 

Robert: 3… ồ, đó là số Pi, đúng không? 314 giây.

 

Jaume Su: Chính xác. Nhưng đây là điều mà các nhân vật nói trong đoạn thoại do anh em Wachowski viết trong kịch bản. Ở đây họ cũng đang nói với chúng ta nhiều điều khác, nhưng đồng thời cũng đang ám chỉ rằng chúng ta đang đi theo luật của Thượng Đế.

 

Tức là, bất kỳ điều gì thể hiện tỷ lệ vàng đều tượng trưng cho luật của Thượng Đế. Đó chính là điều mà tỷ lệ vàng biểu thị. Và khi ta thấy con số 3,14 – tức là đi theo luật của Thượng Đế – thì nghĩa là họ sẽ gặp Thượng Đế. Neo sẽ gặp Thượng Đế. Và Thượng Đế là ai? Chính là bản thân anh ta.

 

Robert: Chính xác.

 

Jaume Su: Nhưng bản thể đó, bị giam giữ trong cái khối thịt mục rữa này, không thể tiếp cận được, bởi vì tâm trí, bởi vì sự chen ngang của tâm trí, của các arconte, và của chính thân xác.

 

Robert: Đúng vậy, Jaume. Cơ thể chính là một cái bộ lọc khiến bạn không thể thấy toàn bộ thực tại. Tức là cơ thể là một bộ lọc. Vì thế khi con người lìa khỏi thân xác, họ mới có sự mở rộng ý thức. Bạn phải thoát ra, và rồi bạn có sự mở rộng ý thức đó, bởi vì ngoài những điều khác, bạn đã thoát khỏi cái vô thức tập thể ở đây trên Trái Đất, và bạn có thể thấy nhiều điều hơn.

 

Jaume Su: Đúng vậy, và không chỉ là thoát khỏi vô thức, mà đơn giản là họ đã có một trải nghiệm rằng có một cõi khác, và điều đó mặc định mở rộng ý thức.

 

Đây là điều mà những kẻ kiểm soát chúng ta, giả sử đây là một nông trại. Họ không muốn chúng ta biết có gì đằng sau bức màn. Bí mật lớn nhất chính là cái chết. Và sau cái chết chính là khu vực giữa các kiếp sống. Và khu vực giữa các kiếp sống chính là, ta có thể gọi, “căn bếp” nơi chuẩn bị món ăn, món ăn mà chúng ta phải nếm lại khi đầu thai trở lại Trái Đất, sau khi đã bị xóa trí nhớ.

 

Rồi, tôi sẽ tiếp tục với đoạn thoại, nếu anh đồng ý. Người tạo chìa khóa nói: “Chỉ có người được chọn mới có thể mở cánh cửa, và nó chỉ có thể được mở trong khoảng thời gian đó.”

 

Tức là, trải nghiệm với ý thức rất ngắn ngủi. Ta có thể cảm nhận nó như vài phút hay vài giờ, nhưng thật ra nó chỉ là khoảnh khắc thoáng chốc. Rất nhanh.

 

Một nhân vật hỏi: “Ông làm sao biết tất cả những điều này?

 

Ông ấy trả lời: “Bởi vì tôi phải biết. Đó là mục đích của tôi, là lý do tôi có mặt ở đây. Nó phải được thực hiện như một thể thống nhất, nếu một người thất bại thì tất cả sẽ thất bại.”

 

Vậy nên, nói cho cùng, nhân vật này, người tạo chìa khóa, bằng một cách nào đó là một trong những gương mặt của ý thức, là một công cụ.

 

Rồi, chúng ta tiếp tục. Ở đây Neo đang giải thích kế hoạch cho những người khác.

 

Nửa đêm, lính gác của cả hai tòa nhà sẽ đổi ca. Nửa đêm chúng ta sẽ hành động.”

 

Đoạn thoại này rất thú vị, bởi vì nó cho thấy từ nửa đêm trở đi, khi chúng ta ngủ, thì ý thức thay đổi. Chúng ta ở một mức tần số khác, một tần số REM khác, và toàn bộ hiện tượng đó giúp dễ dàng đạt đến trạng thái ý thức này.

 

Neo nói tiếp: “Tôi tin rằng đêm nay chứa đựng ý nghĩa thật sự của cuộc đời mỗi người trong chúng ta. Đây là một cuộc chiến, và chúng ta là những người lính. Cái chết có thể đến với chúng ta bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu.”

 

Ở đây, anh ta đang mời gọi chúng ta tìm hiểu chính mình, bởi vì chúng ta không biết mình còn bao nhiêu thời gian, và vì vậy, ta không thể cứ trì hoãn mãi, nghĩ rằng “ngày mai tôi sẽ làm”, bởi có thể ngày mai sẽ không tồn tại. Vậy nên, sự trưởng thành cá nhân của chúng ta là một “môn học” gần như mang tính cấp bách. Đây là quan điểm của tôi.

 

Robert: Chính xác.

 

Jaume Su: Mỗi người đều làm hết sức mình.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Jaume Su: Rất tốt. Xem tôi còn gì ở đây nữa nhé.




Chúng ta đi tới slide tiếp theo. Ở đây ta có người tạo chìa khóa, ông ấy chế tạo chìa khóa ngay tại chỗ. Ông ấy không có sẵn một cái chìa cho việc đó, mà tạo ra ngay tức thì. Khi cần mở cánh cửa, bạn đưa ra lệnh, và ngay lập tức chìa khóa xuất hiện. Không phải loại chìa mà bạn phải đi tìm đâu đó. Bạn phải tìm đến người thợ nhỏ bé này, kẻ chế tạo ra chìa khóa và biết chính xác vào lúc nào bạn sẽ cần nó, bởi vì ông ấy đã thấy trước điều đó. Tại sao? Bởi vì đó là mục đích tồn tại của ông ấy.

 

Rồi, trong hình tiếp theo, họ đã bước vào một hành lang rất dài.




Robert: Là hình này?

 

Jaume Su: Đúng rồi, chính nó. Rồi, cảnh này làm tôi ngạc nhiên vì họ đi dọc hành lang và bất ngờ rẽ vào một góc cua. Nếu nhìn từ góc độ điện ảnh và góc nhìn của nhà sản xuất thì sẽ nói: “Rồi, chúng ta dựng một phần hành lang bằng bối cảnh, sau đó dùng phông xanh và phần còn lại sẽ là kỹ xảo số.” Nhưng khi Neo rẽ vào một góc trong cảnh quay thì đồng nghĩa phải làm thêm phần dựng thêm, như vậy chi phí bối cảnh sẽ tăng, dù bối cảnh này không phải loại quá tốn kém. Vậy tôi tự hỏi, tại sao lại phải tăng chi phí bối cảnh chỉ để làm một cú rẽ?

 

Tại sao lại tạo ra một góc rẽ 90 độ vốn tượng trưng cho sự thay đổi không gian? Cho nên khi người tạo chìa khóa mở cửa và mọi người bước vào, trước hết họ vào như một bộ ba, rồi sau đó sẽ chuyển sang một không gian khác. Vì sao? Bởi vì ý thức không nằm trong não bộ, nó ở một cõi khác. Và đây chính là cách mà anh em Wazowski đã giải thích điều đó một cách tuyệt vời và trực quan.

 

Họ đang đi trong hành lang và lời thoại.

 

Còn xa không?” – “Không, chính đây”.

 

Họ rẽ vào khúc cua và xuất hiện đặc vụ Smith. “Xin lỗi, đây là ngõ cụt.”

 

Smith ngạc nhiên khi gặp lại tôi, có vẻ bất ngờ khi thấy tôi trở lại, thưa ngài Anderson.”

 

Đây là điểm khác biệt giữa chúng ta: tôi đã chờ ông.”

 

Đây cũng là điều thường xảy ra khi ta bước vào trạng thái thiền định. Ta ngồi xuống, thả lỏng, nhắm mắt, nói: “Rồi, tôi sẽ nghỉ ngơi, bước vào trạng thái thư giãn và quên đi những rắc rối thường nhật cùng thế giới bên ngoài.” Và rồi arconte xuất hiện, đặc vụ Smith chính là arconte. Những ý nghĩ bắt đầu tấn công bạn: “À, mình còn bỏ sót việc này, còn phải gọi cho ai đó, còn day dứt vì hôm trước lỡ nói điều gì với bạn bè và giờ hối hận vì họ hiểu sai…” Bạn thấy không?

 

Tâm trí bắt đầu tấn công bạn. Thứ đầu tiên xuất hiện khi bạn tìm cách tiếp cận ý thức chính là arconte. Và lời thoại tiếp tục:

 

Neo nói với Smith: “Ông muốn gì?”

 

Smith đáp: “Ông không đoán ra sao? Cũng giống như ông thôi, tôi muốn tất cả.”

 

Rồi Morpheus chĩa súng vào Smith, còn Smith thì mời gọi: “Tiến lên, bắn đi.” “Điều tuyệt nhất khi là tôi chính là chúng tôi là vô số.”

 

Tức là, nếu một lý lẽ không khiến tâm trí bạn rối loạn, thì nó dùng lý lẽ khác để trói buộc. Nếu bạn bỏ sót việc gì, nếu còn phải gọi điện, nếu còn chuyện chưa xong, nếu còn lo âu kết quả… Tâm trí sẽ luôn làm bạn phân tán. Arconte tồn tại để bạn không thể tiếp cận ý thức. Tâm trí không chịu tách khỏi, dù chỉ một lúc, để bạn có thể tự nhận thức chính mình. Tôi đã từng giải thích điều này với bạn trong trải nghiệm nhịn ăn cực hạn.

 

Tất nhiên, có thể đạt đến trạng thái ý thức này bằng những con đường khác, tôi cũng đã từng trải qua. Nhưng tôi không muốn bàn tới chất kích thích. Giờ ta chuyển sang phần tiếp theo.

 

Rồi, Morpheus bị Smith khống chế và Smith nói: “Nếu không thể đánh bại chúng ta, hãy nhập với chúng ta.”

 

Tức là, nếu bạn không thắng nổi tâm trí, thì bạn sẽ bị phân tán, bạn sẽ buông xuôi.

 

Đây chính là điều arconte muốn bạn làm khi bạn tìm cách nhận thức chính mình và bước vào ý thức, tức là vào một vùng vốn bị chặn truy cập. Cuối cùng thì người tạo chìa khóa, nhân lúc hỗn loạn và những màn đấu võ, đã mở được cánh cửa. Morpheus kéo Neo đi và cả ba cùng bước vào. Người tạo chìa khóa kịp đóng cửa lại, nhưng trúng hàng loạt đạn từ các đặc vụ Smith.

 

Rồi ta có một cảnh kịch tính: người tạo chìa khóa gục ngã, toàn thân bê bết máu. Ông đưa cho Neo một sợi dây chuyền có treo sẵn một chiếc chìa khóa mà ông đã làm từ trước, không phải loại tạo ra ngay tại chỗ, mà ông vốn đã biết đến nó từ trước.

 

Ông nói: “Cánh cửa đó là sự cứu rỗi. Anh sẽ biết đó là cửa nào.”

 

Ông không chỉ rõ cánh cửa, chỉ nói rằng Neo sẽ biết.

 

Rồi người tạo chìa khóa chết trong cảnh đó. Đây là thủ pháp điện ảnh. Ông không còn cần thiết nữa và cũng không xuất hiện lại trong toàn bộ bộ ba phần của phim Ma Trận, vì chỉ là một nhân vật công cụ cho cảnh này. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta chỉ có thể trải qua kinh nghiệm này duy nhất một lần. Phải phân biệt giữa chi tiết trong phim và điều mà chúng ta thực sự có thể làm với ý thức nếu hiểu rõ nguồn lực nội tại của mình. Rồi, giờ ta chuyển sang hình ảnh tiếp theo.




Anh ấy đã trải qua một loạt giấc mơ, trong đó thấy một cánh cửa ánh sáng, và điều đó dẫn anh ấy đến hỏi nhà tiên tri. Nhà tiên tri cho địa chỉ, họ đến tòa nhà số 111, rồi đi lên tầng 101.

 

Họ tìm được người tạo chìa khóa và giờ ông ta đã đưa họ đến trước cánh cửa. Bây giờ, điều duy nhất Neo phải làm là lựa chọn. Và dĩ nhiên, đó là một cánh cửa ánh sáng. Còn cách nào tốt hơn để tượng trưng cho ý thức? Thế là Neo tra chìa vào ổ, đứng trước cánh cửa, và ngay lập tức mọi thứ bừng sáng. Tôi muốn các bạn chú ý rằng góc quay được thực hiện từ trên cao xuống để nhấn mạnh hiệu ứng của góc nhìn, sự chuyển đổi góc 90 độ, tức sự thay đổi của ý thức.

 

Anh em Wazowski quả thật là những bậc thầy, và với cảnh này chúng ta chuyển sang hình ảnh tiếp theo.




Và điều hiện ra với chúng ta chính là trung tâm của não bộ, nơi có tuyến tùng, trung tâm của ý thức, và cũng là ngôi sao sáng chói trên bầu trời – Sirius (sao Thiên Lang). Nhưng hôm nay chúng ta sẽ không bàn đến chủ đề này.



Được rồi, chúng ta tiếp tục với slide tiếp theo, và bây giờ lần đầu tiên ta thấy rằng người quan sát các màn hình và luôn nắm rõ mọi chuyện, chẳng hạn như khi trong phần phim đầu tiên Neo ở trong phòng thẩm vấn và họ cho con bọ chui vào rốn anh ta, chúng ta thấy có những chiếc camera và có ai đó đang theo dõi những camera đó. Giờ thì ta thấy rằng đó chính là Kiến trúc sư, và ông ta biết rằng Neo đã đi vào ý thức của mình.




Chúng ta đi đến hình ảnh tiếp theo, và đoạn thoại tiếp tục:

 

Xin chào, Neo.”

 

Ông là ai?”  

 

Tôi là Kiến trúc sư, tôi là người tạo ra Ma Trận, tôi đã chờ cậu.”

 

Hãy để ý rằng cũng giống như người tạo ra chìa khóa đã chờ Neo, ông ta cũng biết trước điều này sẽ xảy ra. Trước khi tiếp tục đoạn thoại, tôi muốn nói rằng Neo, điều anh ấy đang làm chính là tiếp cận với ý thức của mình. Một cách để thể hiện điều đó qua điện ảnh là dùng một nhân vật phản diện.

 

Thực ra đó chính là ý thức, và ý thức sẽ tiết lộ cho anh ta điều mà Kiến trúc sư sắp nói. Kiến trúc sư ở đây chỉ là hình tượng để đại diện cho một điều vốn không thể biểu đạt, đó là ý thức. Thế nên họ dùng một nguyên mẫu đối nghịch, tức là kẻ đối thủ, kẻ trái ngược, chính là Kiến trúc sư, người tạo ra Ma Trận.

 

Đoạn thoại tiếp tục như sau: “Tôi đã chờ cậu. Cậu có rất nhiều câu hỏi, và mặc dù quá trình này đã làm thay đổi ý thức của cậu, nhưng cậu vẫn không tránh khỏi là một con người.”

 

Cho nên, một vài câu hỏi của cậu cậu sẽ hiểu, còn một số khác thì không. Tương tự, mặc dù câu hỏi đầu tiên của cậu có thể là quan trọng nhất, nhưng có khi cậu hiểu, có khi cậu không hiểu rằng nó lại là câu hỏi ít liên quan nhất.”

 

Và rồi Neo hỏi: “Tại sao tôi lại ở đây?”

 

Kiến trúc sư tiếp tục: “Cuộc đời của cậu chỉ là kết quả còn lại của một phương trình không cân bằng vốn gắn liền với lập trình của Ma Trận. Cậu là sản phẩm tất yếu của một dị thường mà, mặc cho nỗ lực của tôi, vẫn không thể loại bỏ khỏi sự hòa hợp chuẩn xác của toán học.”

 

Mặc dù nó vẫn luôn là một sự phiền toái mà tôi thường tìm cách tránh, nhưng nó có thể dự đoán được, không nằm ngoài các biện pháp kiểm soát, những biện pháp đã dẫn dắt cậu đến đây một cách không thể tránh khỏi.”

 

Rồi, điều được nói ở đây là máy móc, tức hệ thống, vận hành theo những tham số cố định, trong khi ý thức thì không. Vì thế khi có quá nhiều người bắt đầu thức tỉnh, đến một thời điểm nào đó, họ tự hỏi liệu mình có đang ở trong một cỗ máy hay không, và rồi họ nhận ra, dị thường này cần phải được kiểm soát. Điều này xảy ra vào cuối mỗi “mùa thu hoạch linh hồn”. Rất rõ ràng, Kiến trúc sư đang nói rằng dị thường này phải được kiểm soát.

 

Và Neo đáp lại: “Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

 

Kiến trúc sư trả lời: “Cậu nói đúng. Thú vị thật, cậu nhanh trí hơn những người khác.”

 

Ma Trận cổ xưa hơn cậu tưởng. Tôi thì thích tính tuổi nó từ khi xuất hiện một dị thường toàn diện cho đến khi dị thường tiếp theo xuất hiện. Trong trường hợp này, đây là phiên bản thứ sáu.”

 

Ở đây, họ đang nói về sự hình thành của nhiều nhân loại khác nhau, trong đó, những cách nhận thức về Ma Trận cũng đã được cải tiến dần qua từng chu kỳ. Đã có 6 mùa gặt, và chúng ta đang là lần thứ sáu. Và giờ Neo đang tiếp xúc với ý thức của chính mình, và ý thức tiết lộ cho anh ta rằng mình đang bị giam hãm trong một nhà tù.

 

Và rồi nó tiết lộ cho anh ta kế hoạch, cách nó vận hành và điều gì sắp xảy ra tiếp theo. Nói cách khác, nó cho anh ta thấy tương lai.

 

Neo tiếp tục nói: “Trước tôi đã có 5 người được chọn sao? Chỉ có hai khả năng: hoặc là chẳng ai nói cho tôi biết, hoặc là chẳng ai biết cả.”

 

Và ở đây, Kiến trúc sư đáp: “Chính xác. Như cậu hẳn đã suy luận, dị thường này là có tính hệ thống, và vì thế nó tạo ra dao động ngay cả trong những phương trình đơn giản nhất.”

 

Tức là, bất kỳ ai, kể cả một kẻ ngốc, cũng có khả năng thức tỉnh. Nhưng một số người, có thể đặt nhiều câu hỏi hơn, khắt khe hơn, và rồi họ bước vào vai trò của “người được chọn”, tức là sự trỗi dậy của ý thức.

 




------------------


Được rồi, ở phần này chúng ta chuyển sang hình ảnh tiếp theo, nơi xuất hiện Neo, và… một chút thôi vì tôi khô cổ quá, cần uống nước. Mấy đoạn thoại này thật sự mệt.

 

Robert: Vâng, đúng rồi.

 

Jaume Su: Thế còn khán giả trên chat thì sao? Họ nói gì vậy?

 

Robert: Các bạn hiểu không?

 

Jaume Su: Mọi người đang nói gì? Có câu hỏi nào không?

 

Robert: Không, họ chỉ đang chào hỏi thôi.

 

Jaume Su: Chào hỏi thôi à. Với với…

 

Robert: Vâng, gửi lời chào.

 

Jaume Su: Ừ, cũng tốt mà. Tôi cũng gửi lời chào đến tất cả bạn bè trong chat.

 

Robert: À, có người bảo là “rất thú vị” kìa, Jaume.

 

Jaume Su: Tốt, tốt. Ừ, vậy là mọi người hiểu rồi.

 

Rất tốt. Vậy ở hình ảnh này, chúng ta thấy Neo, như thể trong cuộc đối thoại của chính anh với bản thân mình, nhưng được biểu đạt thông qua nhân vật Kiến trúc sư. Hãy chú ý, về mặt điện ảnh thì điều này rất thú vị, vì nó giống như một cuộc đấu súng trong phim miền Viễn Tây. Có một góc máy quay cả hai người, rồi một góc máy chỉ thấy một bên, rồi một góc khác thấy “người tốt”, và một góc cho “kẻ xấu”. Giống hệt như phim miền Viễn Tây, cấu trúc không hề thay đổi.

 

Được rồi, tôi sẽ tiếp tục với đoạn thoại, tiếp tục giải thích, giờ thì cổ họng đã dễ chịu hơn chút.

 

Và rồi, chúng ta sang hình ảnh tiếp theo, nơi Kiến trúc sư vừa giải thích xong tất cả những điều thú vị đó. Trên màn hình, ta thấy những phiên bản trước của Neo, những “người được chọn” trước đây, đang la hét và làm những cử chỉ thô lỗ.

 

Họ nói: “Mày chết chắc!”, “Tao sẽ xé xác mày!”, “Mày không thể bắt tao làm bất cứ điều gì!”, “Mày chẳng kiểm soát được gì hết!”

 

Đây chính là những phản ứng mà các phiên bản trước của Neo đã đáp lại trong những lần trước đó, khi họ được đưa ra câu hỏi và nghe câu trả lời tương tự. Nhưng Neo lần này sẽ phản ứng theo một cách khác, và đây là một chi tiết rất tinh tế, thường bị bỏ qua khi chúng ta xem bộ phim này.




Rồi, Neo đi đến một kết luận: sự lựa chọn. Vấn đề chính là sự lựa chọn. Và chúng ta sang ngay hình ảnh tiếp theo, nơi thấy cuộc đấu kiểu miền Viễn Tây, có thể là Clint Eastwood đối mặt với bất kỳ cao bồi nào khác. Ở hai đầu là hai cánh cửa, đúng không? Ở đây sẽ phải đưa ra lựa chọn, và khi nhìn từ trên xuống, ta sẽ thấy một cây thánh giá trong vòng tròn, biểu tượng cho thế giới đau khổ, thế giới của thập giá.

 

Thế nên Neo nói: “Sự lựa chọn, vấn đề chính là sự lựa chọn.”




Nói cách khác, những Neo khác mà chúng ta thấy trên màn hình trước đó đã đưa ra một quyết định, còn Neo bây giờ sẽ đưa ra một quyết định khác, và giờ là lúc những bất ngờ xuất hiện. Đoạn đối thoại với Kiến trúc sư tiếp tục. Ông kể lại lịch sử của Ma Trận.

 

Ma Trận đầu tiên mà tôi thiết kế gần như hoàn hảo, một tác phẩm nghệ thuật, không lỗi, tuyệt diệu, một thành công điên rồ ngang bằng với thất bại to lớn của nó. Sự sụp đổ tất yếu của nó đối với tôi giờ đây là kết quả của sự bất toàn của con người.

 

Vì vậy tôi đã thiết kế lại nó dựa trên lịch sử của các người, thể hiện chính xác hơn những thay đổi kỳ quái trong bản chất của các người. Nói cách khác, Arconte, khi bắt giữ chúng ta trước khi đưa vào kiếp đầu tiên, đã nghiên cứu chúng ta. Vì những phiên bản đầu tiên của Ma Trận không được chấp nhận và chúng ta không chịu đầu thai vào thân xác, chúng buộc phải nghiên cứu cách mà chúng ta là để tạo ra một thế giới mà chúng ta có thể chấp nhận, và rồi chúng ta mắc bẫy, chấp nhận bước vào những kiếp sống trong thân thể con người.”

 

Đây chính là điều mà họ đang kể.

 

Và Kiến trúc sư tiếp tục nói: “Dẫu vậy, tôi lại phải đối diện với một thất bại mới. Khi đó tôi hiểu rằng câu trả lời vượt ngoài khả năng của tôi vì nó cần một trí tuệ kém hơn, hay đúng hơn là một trí tuệ ít bị giới hạn bởi các tham số của sự hoàn hảo.”

 

Chính xác là vậy, máy móc sẽ không bao giờ vẽ được một bức tranh như tôi vẽ, vì chúng chỉ dựa trên các thông số của sự hoàn hảo. Ngược lại, tôi – ý thức – thì không. Ý thức sáng tạo, không bận tâm đến sự hoàn hảo, nó cứ tạo ra, và thế là đủ.”

 

Do đó chúng ta luôn vượt trội hơn, có khả năng ứng biến to lớn hơn nhiều, vì chúng ta không dựa vào quy tắc, đúng như Morpheus từng tiết lộ cho Neo trong phần phim đầu tiên. Vậy nên Kiến trúc sư đã phải đối diện thất bại mới trong phiên bản mới của Ma Trận, và tiếp tục đối thoại: “Như thế, tôi tình cờ tìm được câu trả lời. Đó là chương trình trực giác mà tôi tạo ra để nghiên cứu một số khía cạnh nhất định của tâm lý con người.

 

Nếu tôi là cha của Ma Trận, thì bà ta chắc chắn là mẹ của nó: Nhà Tiên tri. Như tôi đã nói, bà ta tìm ra một giải pháp. Gần 99% cá nhân chấp nhận chương trình miễn là họ được trao quyền lựa chọn, dù chỉ cảm nhận ở mức độ gần như vô thức. Mặc dù giải pháp này hiệu quả, nó lại có một khuyết điểm cơ bản: nó tạo ra một dị thường mang tính hệ thống và mâu thuẫn, nếu không được điều chỉnh, có thể gây nguy hiểm cho chính hệ thống. Vì vậy, nếu không được điều chỉnh, thì những người làm chậm tiến trình, dù chỉ là thiểu số, cũng sẽ tạo nên một xác suất ngày càng cao dẫn đến thảm họa.”

 

Vậy toàn bộ đoạn đối thoại này có ý nghĩa gì?

 

Để bẫy được ý thức, bạn phải khiến nó chú ý. Nếu chúng ta tin rằng mình đang lựa chọn, ý thức sẽ tham gia trò chơi và chấp nhận nhập vào thân xác. Vậy nên toàn bộ chương trình nền của chúng ta chính là những sự lựa chọn. Lá số 6 của Tarot – The Lovers – cho thấy một con người buộc phải lựa chọn.

 

Chúng ta làm gì suốt cả ngày?

 

Lựa chọn. Ăn gì đây? Khoai tây hay thịt? Thịt hay cá? Tôi thức dậy, mặc chiếc áo này hay chiếc kia, gặp người này hay gặp người khác. Chúng ta liên tục chọn lựa cuộc đời mình, tức là ma trận mà ta sống trong đó, do vậy, nó được xây dựng dựa trên sự lựa chọn. Và vai trò của Nhà Tiên tri chính xác là như thế: khiến chúng ta tin rằng chúng ta chọn lựa điều gì đó. Nhưng rốt cuộc chúng ta vẫn ở trong Ma Trận, trong một ảo ảnh, một chương trình.

 

Những nhân vật được nhắc tới là những người đang thức tỉnh, tức là những người ở Zion, họ đã ở một cấp độ ý thức khác và đang nhận ra rằng mọi thứ không phải như vẻ bề ngoài. Vậy thì những cá nhân này cần bị kiểm soát, và thế là một loạt nguồn lực, thủ đoạn, lừa dối được tạo ra, tức là kiểm soát cả hai bên để bạn tin rằng bạn đang lựa chọn, trong khi thực chất nó kiểm soát cả hai người chơi, cả quân trắng lẫn quân đen. Và rồi tôi biến bạn, ý thức, thành một khán giả.

 

Đến đây Neo nói: “Ông đang nói về Zion, đúng không? Thành phố nơi linh hồn tự do, con người tự do trú ngụ.”

 

Kiến trúc sư tiếp tục: “Anh đến đây vì Zion sắp bị hủy diệt. Toàn bộ cư dân sẽ bị tiêu diệt và mọi dấu vết sự sống sẽ được thay thế. Và đây lại là một phản ứng của những kiếp trước của Neo khi họ nghe điều này. Họ nói: Vớ vẩn!”

 

Và Kiến trúc sư đáp lại: “Phủ nhận là phản ứng dễ đoán nhất của con người. Nhưng yên tâm, đây là lần thứ sáu chúng ta hủy diệt các người, và chúng ta đã trở nên vô cùng hiệu quả trong việc này.”

 

Rồi ông ta tiết lộ mục đích của Neo. Chức năng của Neo với tư cách Người được chọn là trở về Nguồn để phát tán tạm thời đoạn mã mà anh mang theo và tái lập nó vào chương trình chính, sau đó anh sẽ được yêu cầu chọn ra 23 cá nhân trong Ma Trận – tức là 16 phụ nữ và 7 đàn ông – để tái thiết Zion. Nếu tiến trình này không hoàn thành, sẽ xuất hiện một lỗi thảm khốc trong hệ thống khiến tất cả những ai kết nối với Ma Trận đều chết, mà khi kết hợp với sự tiêu diệt Zion thì cuối cùng sẽ dẫn đến sự hủy diệt của toàn bộ loài người. Quả là một bài diễn thuyết dài dòng mà Kiến trúc sư vừa tuôn ra.

 

Ở đây, họ đang nói đến nhiễm sắc thể, ám chỉ rằng chức năng của Người được chọn, khi đến kỳ thu hoạch, là trao lại vật chất di truyền của mình. 16 phụ nữ và 7 đàn ông, tổng cộng là 23 - con số của nhiễm sắc thể. Và bằng cách đó, nhân loại bị xóa sổ, linh hồn được thu hoạch, điều mà họ quan tâm, và một nhân loại mới được tạo ra bằng sự “gieo giống” này. Đây là một cuộc đại tái lập, tương tự như trận Đại hồng thủy.

 

Vậy nên, giữa những cảnh võ thuật, hành động, nổ tung, thật không dễ để hiểu hết đoạn hội thoại phức tạp này và âm mưu mà nó tiết lộ. Nhưng giờ đây Neo đang kết nối với ý thức của mình và hiểu được Ma Trận là gì, nó vận hành thế nào. Và tất cả chúng ta cũng có thể tiếp cận điều đó, như Người tạo khóa vừa mới giải thích.

 

Những câu cuối cùng của Kiến trúc sư là: “Điều đó sẽ dẫn cuối cùng đến sự hủy diệt toàn bộ loài người.”

 

Neo đáp lại: “Ông không thể để chuyện đó xảy ra, ông cần con người để tồn tại.”

 

Kiến trúc sư trả lời: “Có những mức độ tồn tại mà chúng tôi sẵn sàng chấp nhận. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây là anh có sẵn sàng gánh trách nhiệm cho cái chết của loài người trong thế giới này không. Thật thú vị khi thấy phản ứng của anh. Năm người tiền nhiệm của anh được thiết kế với những nguyên tắc tương tự, những đặc điểm nhằm tạo mối liên kết mạnh mẽ với đồng loại của họ, điều này giúp thực hiện chức năng của Người được chọn.”

 

Nhưng trong khi những người trước đó cảm nhận điều này theo một cách rất chung chung, thì anh lại đang trải nghiệm một cảm giác thân mật hơn nhiều – tình yêu.”

 

Nói cách khác, khi chúng ta tái sinh qua nhiều lần thu hoạch, ý thức dần học hỏi. Vì vậy, phiên bản Neo mà ta thấy trong phim này không phản ứng như những người trước. Cấp độ ý thức của anh cao hơn nhiều. Và giờ lại một lần nữa, anh phải đối diện với viên thuốc đỏ và viên thuốc xanh.

 

Anh phải chọn: có gánh trách nhiệm cho cái chết của loài người và mở ra một sự sáng tạo mới, một cuộc tái lập mới, một nhân loại mới, chính là cái kết của bộ phim “2001: A Space Odyssey” của Kubrick.

 

Đó là sự khai sinh một nhân loại mới bởi những vị thần ngoại lai, liên chiều hay bất cứ thứ gì.”

 

Khi Kiến trúc sư nói điều này, trong đầu Neo liền xuất hiện Trinity. Và hình ảnh cô hiện lên trên các màn hình.

 

Và ông ta nói: “Cô ấy đã kịp thời bước vào Ma Trận để cứu mạng sống của anh, đánh đổi bằng chính mạng sống của cô, điều này đưa chúng ta đến khoảnh khắc của sự thật, nơi sai sót nền tảng được bộc lộ và dị thường xuất hiện vừa như khởi đầu vừa như kết thúc. Ở đây có hai cánh cửa: cánh cửa bên phải sẽ dẫn anh đến Nguồn và sự cứu rỗi của Zion. Cánh cửa bên trái sẽ dẫn anh trở lại Ma Trận, đến với Trinity và sự diệt vong của loài người. Như anh đã nói, đó là một vấn đề của sự lựa chọn, nhưng cả hai chúng ta đều biết anh sẽ làm gì.”

 

Tôi có thể nhận thấy tiến trình dây chuyền đó, những phản ứng hoá học gây ra sự xuất hiện của một cảm xúc, được thiết kế đặc biệt để thoát khỏi mọi logic và lý trí. Một cảm xúc vốn đã ngăn cản anh thấy được sự thật đơn giản và hiển nhiên nhất. Cô gái đó sẽ chết và anh sẽ không thể làm gì để ngăn cản. Vâng, cảm xúc là một phần của hệ thống kiểm soát. Khi không có sự cân bằng giữa lý trí và cảm xúc, lý do của chúng ta, quyết định của chúng ta, nhìn chung sẽ sai lầm.”

 

Nếu chúng ta quá lý trí, chúng ta sẽ trở thành những kẻ vô cảm, và nếu chúng ta chỉ hành động bằng trái tim, chúng ta sẽ hành động như những kẻ ngây thơ. Phải có một sự cân bằng giữa cả hai. Vậy thì những người để cảm xúc chi phối, họ thực chất đang để bản thân bị dẫn dắt bởi những chất hoá học được các vị thần thiết kế sẵn trong cơ thể vật chất của chúng ta, để biến đổi ý thức của chúng ta sao cho chúng ta không nhìn thấy rõ ràng và không tháo được tấm màn che mắt. Vậy nên, anh phải quyết định ngay bây giờ, bởi dù đang ở trong một trạng thái ý thức thay đổi, anh vẫn gắn liền với một cơ thể vật chất, và vì gắn liền với một cơ thể vật chất, những phản ứng đó bắt đầu trỗi dậy. Những chất đó bắt đầu được tạo ra trong não anh.

 

Vậy Neo sẽ nói gì?

 

Trái ngược với những người được chọn trước đó, những người cứu Zion và sau đó rời đi để tái tạo dân số và trao lại mã di truyền nhằm khởi động lại “trang trại người” mới, mùa thu hoạch mới, thì anh lại đưa ra một quyết định khác, anh chọn con đường bên phải, và rồi Kiến Trúc Sư trách móc anh, nói rằng chính là vì hy vọng, bởi anh muốn cứu Trinity.

 

Hy vọng, tinh chất tối thượng của sự lừa dối loài người, đồng thời cũng là nguồn sức mạnh lớn nhất và điểm yếu lớn nhất của các người.”

 

Ở đây, tôi hoàn toàn đồng ý.

 

Hy vọng là tai họa cuối cùng còn lại trong chiếc hộp Pandora sau khi mọi thứ khác đã thoát ra. Khi chúng ta dựa vào hy vọng, chúng ta trở nên thụ động. Khi chúng ta tin vào một vị thần bên ngoài bản thân mình, tức là không phải ý thức, trong khi ý thức mới chính là Chúa. Vấn đề là Chúa đã bị phân mảnh thành nhiều phần, và vì vậy trở nên yếu đuối và dễ bị thao túng. Tất cả chúng ta đều như vậy.

 

Nhưng mỗi chúng ta đều là một hạt của Chúa, và nếu tất cả các hạt hợp nhất, thì đó chính là Chúa. Các tôn giáo lớn luôn muốn chúng ta tập trung vào một vị thần duy nhất, bởi như thế chúng ta dồn ý thức của mình vào một điểm duy nhất, một hướng duy nhất. Tôi đã mất mạch rồi vì màn hình tắt đi, không còn biết mình đang nói gì nữa.

 

Robert: Tôi bị vướng một chỗ, à thì, anh đang nói về việc Neo sẽ đưa ra một quyết định hoàn toàn khác với những người tiền nhiệm.

 

Jaume Su: Chính xác, là cứu cô gái. Đúng, là cứu cô ấy. Rồi, tôi đang nói về hy vọng. Đây là một thông điệp cá nhân mà tôi gửi đến những người đang xem video này, và tôi mời gọi mọi người suy ngẫm về điều đó, bởi tôi đã suy ngẫm rất nhiều. Chúa không thể ở bên ngoài bản thân mỗi người, nhưng đó lại là điều mà các tôn giáo lớn luôn muốn và luôn hướng tới. Ý thức chính là Chúa, vậy nên chúng ta phải quay vào bên trong ý thức của chính mình, bởi đó mới là chúng ta.

 

Không ai sẽ đến để cứu chúng ta, chúng ta phải tự cứu lấy mình, và để có thể làm được điều đó, chúng ta phải ý thức được chúng ta là ai, chúng ta đến từ đâu, chúng ta sẽ đi đâu và chúng ta còn bao nhiêu thời gian. Đó là bốn câu hỏi mà tất cả chúng ta đều nên tự hỏi. Nhiều người thì không bao giờ hỏi, một số người thì thỉnh thoảng mới nghĩ đến, một số khác chỉ đặt một hoặc hai câu hỏi, còn nhiều người thì chẳng đặt câu hỏi nào cả.

 

Nhưng có được câu trả lời cho cả bốn câu hỏi đó, và tôi, với bản thân mình, đã tìm được, thực sự là một phần thưởng. Vậy nên tôi để lại bốn câu hỏi đó cho mọi người, và khi bạn có được câu trả lời cho cả bốn, bạn sẽ nhận ra rằng mình nhìn thế giới theo một cách hoàn toàn khác, mọi thứ mang một ý nghĩa khác, và không có gì giống như vẻ bề ngoài nữa.

 

Rồi, cảnh kết thúc khi Neo đi cứu cô gái và ông ta nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không mong chờ được gặp lại nhau nữa”, ý là sẽ không còn phải chạm mặt với thủ lĩnh của các Archon. Và Kiến Trúc Sư đáp lại: “Sẽ đúng như vậy.” Và thế là kết thúc đoạn thoại đó, sau đó chúng ta còn vài slide nữa.

 

Robert.

 

Robert: Rồi, hình này hả?




Jaume Su: Đúng rồi, ở đây thì anh ấy sẽ cứu cô gái, chúng ta thấy anh ấy tiến lên phía trước, đúng không? Anh ấy phải đưa Morpheus đi, đưa ông ấy ra khỏi toà nhà, bởi vì bây giờ tất cả sẽ nổ tung, vì 314 giây đó đã trôi qua rồi, dù trải nghiệm thì kéo dài hơn nhiều, nhưng trong thời gian thực thì lại được cảm nhận ngắn hơn rất nhiều, hiểu chứ? Đó là một trò của anh em Wachowski.




Rồi, chúng ta thấy anh ấy đi thẳng và chuyển sang hình tiếp theo, nơi ta thấy anh ấy quay 90 độ, rồi sang hình tiếp theo lại tiếp tục xoay. Trong những hình trước, chúng ta đã thấy cảnh quay rẽ 90 độ trong hành lang, và sau đó cũng thấy cánh cửa phía trên được lấy góc quay 90 độ. Bây giờ họ lặp lại chuyển động ngược lại, tức là những thay đổi góc quay cần thiết để kết nối chúng ta với ý thức của mình, và đây cũng chính là điều mà Drunvalo Melchizedek đã nói đến trong cuốn “Bí mật cổ xưa của bông hoa sự sống”.




Và bây giờ chúng ta đến với slide cuối cùng, nơi tòa nhà phát nổ và ta thấy ở phía bên phải, Neo và Morpheo lao vút ra khỏi đó, Neo đi cứu Trinity và, tất nhiên, anh ấy đã cứu cô ấy. Qua đó cho thấy rằng ý thức mạnh mẽ hơn Ma Trận, nhưng Ma Trận lại được thiết lập theo cách mà tất cả những tâm trí của chúng ta, bị méo mó bởi thông tin nhận được và bị ảnh hưởng bởi những kẻ kiểm soát, khiến chúng ta tạo ra một thực tại không có lợi cho mình. Và đó, thực tế, là một trong những vai trò chính của câu chuyện. Với điều đó, tôi đã kết thúc phần tài liệu chuẩn bị cho các bạn, và tôi xin dừng ở đây.

 

Robert: Thú vị đấy. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là cái anh vừa nói, à không, là trong phim có nói, rằng họ đang tạo ra một thế giới thích nghi với chúng ta. Thật kỳ lạ, phải không? Để chúng ta tập trung vào cái “nông trại” này và không thoát ra được. Nghĩa là họ điều chỉnh thực tại để anh bám vào đó và không rời đi, rồi họ trao cho anh…

 

Jaume Su: Chính xác.

 

Điều này được Carlos Castaneda giải thích rất rõ trong sách của ông, nơi ông nói về người thầy của mình, phù thủy Yaqui – Don Juan. Don Juan nói với Castaneda rằng: “Để giải thích cho ông hiểu, thì khi anh muốn săn một con vật, việc anh phải làm là quan sát nó. Anh phải quan sát hành vi của nó, và khi đã hiểu được hành vi đó, thì lúc đó anh mới có thể thiết kế một cái bẫy để bắt nó.”

 

Chuyện này cũng giống như vậy thôi.

 

Robert: Jaume, này, có một câu hỏi từ Fernando Caballero.

 

Jaume, việc tái thiết Sion có phải là một hình thức… cái gì đây? Tôn trọng à? Không rõ, hay là “reseteo” (cài đặt lại, tái khởi động)? Có lẽ viết nhầm. Không phải là một hình thức tôn trọng mà là tái khởi động?

 

Jaume Su: Tái khởi động, tôi nghĩ ý là “reseteo”, đúng không?

 

Robert: Đúng.

 

Jaume Su: Nếu hiểu như vậy thì đúng rồi. Nói cách khác, khi mùa gặt linh hồn đến… Theo cách nhìn của tôi, tôi biết điều này khá tiêu cực, nhưng theo tôi, chúng ta đang sống trong thời khắc của khải huyền. Và khi tiến gần đến thời khắc đó, thì sẽ xảy ra những cảnh giống như chúng ta vừa xem.

 

Vậy thì, Sion là những linh hồn đã thức tỉnh, và cần tìm cách để lôi kéo họ trở lại thông qua vô số sự phân tâm. Chúng ta có thể làm họ tin vào cái này không? Thì để họ tin vào cái đó. Có thể làm họ tin vào cái khác không? Thì để họ tin vào cái khác. Nhóm này tin vào người ngoài hành tinh, nhóm kia tin vào Kinh Thánh, nhóm khác tin vào vị thần của đầm lầy nào đó, lại có nhóm tin vào ngọn lửa Thánh Elmo. Họ liên tục làm như vậy để giảm bớt số lượng những người, những linh hồn có thể thức tỉnh và thoát khỏi “nông trại” này vào thời điểm cái chết, là khoảnh khắc duy nhất có thể thoát khỏi “nông trại”. Một chuyện là anh tiếp cận được ý thức của mình, như ta vừa xem, còn chuyện khác là thoát khỏi nông trại. Điều đó chỉ có thể thực hiện vào thời điểm cái chết.

 

Robert: Đúng, đúng. Rất thú vị. Và, tất nhiên, khi con người tiếp cận… vì rõ ràng tất cả những điều này đều mang tính biểu tượng… Khi họ tiếp cận được những “chìa khóa” để mở ra cái gì đó…

 

Jaume Su: Ý tôi là, chìa khóa nằm trong chính anh, anh tự tạo ra nó.

 

Robert: Chắc chắn rồi. Nhưng, nhìn từ góc độ mà người Taygetan chia sẻ với tôi, tức là khi anh muốn có được một điều gì đó, thì đơn giản anh chỉ cần đồng bộ về tần số với điều đó. Nghĩa là…

 

Jaume Su: Điều đó đúng.

 

Robert: Anh phải tương thích với “chìa khóa”.

 

Jaume Su: Chính xác, chính xác.

 

Robert: Với “chìa khóa”, nếu không thì…

 

Jaume Su: Và thật ra, chìa khóa được tạo ngay tức thì. Anh muốn tiếp cận ngay bây giờ? Phù! Và nó hiện ra trước mặt anh. Ngay khoảnh khắc đó.

 

Robert: Chìa khóa xuất hiện tức thì. Ngay lập tức. Và thêm một điều nữa, tôi cũng nghĩ rằng chúng ta đang ở cuối thời kỳ, trong giai đoạn “gieo hạt”. Tôi chắc chắn điều đó, vì thấy rõ nền văn minh đang suy tàn. Từng chút một, không phải là nó sắp bắt đầu, mà thực ra chúng ta đã ở trong tiến trình đó, một sự tái khởi động của một điều gì đó sẽ đến. Nó sẽ đến.

 

Khi nào ư? Tôi không muốn tiêu cực, nhưng chúng ta đang trong quá trình ấy, chắc chắn là vậy.

 

Jaume Su: Chính xác. Trong bức tranh Vườn địa đàng của Bosch, tôi nói rằng chúng ta đang ở phần dưới cùng của bức tranh. Các hội kín đã được thiết lập, có cả một nhóm người thực hành nghi lễ satan, và việc chúng ta liên tục tái sinh là điều gắn liền với việc trở nên ngu ngốc hơn.

 

Mỗi lần tái sinh, chúng ta lại trở nên ngốc nghếch hơn. Tôi tin chắc rằng những thế hệ trước tôi, dù không có được kiến thức như tôi hiện có, thì có lẽ họ thông minh hơn. Nhưng họ lại ít tiếp cận được thông tin, hoặc phải sống trong những tình cảnh sinh tồn khắc nghiệt, nơi mà mối bận tâm duy nhất là sống sót. Còn bây giờ, chúng ta đang ở trong trạng thái tiện nghi. Nhưng thử tưởng tượng thời Trung Cổ, trước khi châu Mỹ được khám phá, khi mà chưa hề có khoai tây, ớt, cà chua… và cứ thế mà sống.

 

Robert: Nhưng mà, Jaume, có những nghiên cứu khoa học, không tính chuyện khoa học chính thống hay không, cho thấy rằng con người ngày càng trở nên ngu ngốc hơn. Chỉ số IQ trung bình đang tụt dốc, nghĩa là con người ngày càng kém thông minh hơn.

 

Jaume Su: Nhưng tôi muốn mang lại một chút hy vọng. Vì điều đó có thể đảo ngược được. Trong một video trên kênh “El Mundo del Ojo”, tôi có một video mang tên “Làm thế nào để khôi phục trí thông minh đã mất sau quá trình giáo dục”. Ở đó, tôi cho thấy rằng chỉ số IQ của tôi dưới mức trung bình. Nhưng tôi lại có thể đưa ra những kết luận sâu sắc. Và tôi chỉ ra rằng có một con đường, và những gì đã bị tháo gỡ thì có thể khâu lại, những gì đã mất có thể phục hồi trở lại. Những gì ai đó đã tháo rời thì có thể ráp lại lần nữa.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Jaume Su: Và các bạn có thể trở thành phiên bản, nói cách khác, thông minh nhất có thể bên trong khả năng của mình.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Jaume Su: Trong mức độ có thể.

 

Robert: Nhưng mà, ở đây chúng ta sẽ đi vào một cuộc tranh luận rồi, đúng không?

 

Làm sao có thể đo lường trí thông minh? Ý tôi là, việc anh giải quyết được một số vấn đề nào đó cũng không khiến anh thông minh hơn người khác.

 

Jaume Su: Tôi sẽ trả lời nhanh thôi. Trí thông minh về cơ bản có liên quan đến sự sinh tồn.

 

Người nào tìm ra lời giải nhanh nhất cho một vấn đề thì, chẳng hạn, thích nghi tốt hơn với sự sinh tồn, và do đó thông minh hơn. Còn tôi, ví dụ, tôi không thông minh lắm theo nghĩa đó vì tôi rất chậm. Nhưng dù tôi chậm, tôi kiên trì, và cuối cùng tôi đạt được mục tiêu. Tôi giống như những chiếc xe hơi cũ mà chúng ta có ở đây những năm 50, anh nhớ chiếc Seat 600 chứ, một chiếc xe rất cũ, chỉ chạy được 80 km/h thôi. Và trong đầu tôi cũng vậy, tôi chỉ chạy được 80 thôi.

 

Tôi đã đạp ga hết cỡ rồi, nhưng có những người với chỉ số IQ 120, 150, họ như đang đi Ferrari, nhưng lại chỉ chạy ở tốc độ 10, và không bao giờ vượt qua. Đó là sự khác biệt giữa họ và tôi: họ có một chiếc xe mạnh, còn tôi thì đạp ga hết cỡ. Vậy nên giới hạn của anh không nhất thiết phải là một rào cản, điều quan trọng là có muốn đạp ga hay không. Và nếu các bạn thông minh hơn tôi, mà điều đó cũng không khó lắm, thì các bạn sẽ đi xa hơn tôi.

 

Robert: Không, tôi thì tôi không tin vào các bài test IQ đâu. Vì có một điều đã được chứng minh: những người “thông minh” và “có năng lực” nhất lại thường là những người rất Ma Trận, thường làm việc trong văn phòng, trong những nơi mà họ chẳng hứng thú gì cả.

 

Đơn giản là những người có tiền, họ không hề thông minh hơn, nhưng họ hạnh phúc hơn và tận hưởng cuộc sống nhiều hơn những người dành cả đời học hành, rồi kết thúc với một công việc, làm đến tận già, lúc nào cũng ở cùng một chỗ. Đối với tôi, đó không phải là một cách sống.

 

Jaume Su: Vâng, vâng, vâng.

 

Robert: Vấn đề trí thông minh thì…

 

Jaume Su: Nhưng rõ ràng ở đây chúng ta lại quay về với những gì đã thấy trong phim Ma Trận, đúng không?

 

Có quá nhiều sự phân tâm. Người ta bị đánh lạc hướng bởi “cuộc sống của tôi đang ổn, nên tôi không cần nghĩ thêm gì cả, cũng chẳng lo về ý thức”. Có thể là do lá số tử vi của bạn, bây giờ tôi nói đến chiêm tinh học, bạn có vai diễn như vậy. Ở một kiếp khác, bạn có vai trò khác, còn ở kiếp này thì là tận hưởng vật chất, hưởng thụ đời sống sung túc. Và thế là khía cạnh tâm linh bị bỏ qua.

 

Rõ ràng anh không thể giúp họ, tại sao? Vì chúng ta đến đây đã mang sẵn một “chương trình” được định trước. Và tệ hơn nữa, điều đó xảy ra ở “căn bếp” trung gian giữa các kiếp sống. Cũng có thể chính chúng ta đã chọn như vậy, bởi vì ta chưa thể hiểu được mình thực sự đang chơi trò gì.

 

Robert: Chính xác. Và anh có nói trước đó trong chương trình, rằng các linh hồn thích ý tưởng là mình có thể lựa chọn, phải không? Nghĩa là, khi…

 

Jaume Su: Đó là một hệ thống kiểm soát.

 

Robert: Đúng vậy. Anh có cái ý tưởng rằng mình có thể lựa chọn, nhưng thực tế thì tất cả đã được an bài.

 

Jaume Su: Chính xác.

 

Robert: Thế nên là vậy đó. Đúng, đúng, hoàn toàn chính xác. Đó cũng là điều mà họ (Taygetan) nói.

 

Anh có ảo tưởng là có tự do ý chí, nhưng thật ra thì không. Có nhiều khả năng, nhưng tất cả đều đã nằm sẵn ở đó.

 

Jaume Su: Đúng vậy. Và thật ra, ý chí tự do rất hạn chế. Tôi tin vào một thứ khác, đó là định mệnh. Tôi hiểu rằng cuộc đời tôi, khi nhìn lại những năm đã sống trong kiếp này, tôi nhận ra mình không thể đi đến một số hướng nhất định. Nếu tôi có thử đi hướng đó, thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Vì thế, định mệnh giống như một con đường đã định sẵn. Nghĩa là, bạn không thể tiếp cận toàn bộ bản đồ con đường, mà chỉ được đi trên con đường dành cho bạn.

 

Vậy nên, ý chí tự do trong con đường đó chỉ là những quyết định bạn đưa ra khi đang đi trên đó.

 

Robert: Đúng.

 

Jaume Su: Nhưng như thế thì chúng ta không tự do, vì không có tất cả lựa chọn.

 

Robert: Đúng.

 

Jaume Su: Không có tất cả con đường, chỉ có những con đường đã định sẵn.

 

Vậy nên tôi phải đưa ra quyết định tốt nhất để có thể ở đúng nơi, đúng thời điểm, trong định mệnh của mình.

 

Robert: Chính xác. Tôi nhớ hình như trong một trong các phần phim Ma Trận, có câu rằng trong phiên bản đầu tiên, người ta nói về viên thuốc xanh và viên thuốc đỏ.

 

Jaume Su: Vâng, vâng.

 

Robert: Chính xác, và ở một phiên bản khác thì nói, “uống viên nào cũng vậy thôi, kết quả vẫn giống nhau”. Phải không?

 

Jaume Su: Không, không có đoạn thoại nào như vậy đâu, vì tôi thuộc lòng cả rồi.

 

Robert: Thật à?

 

Jaume Su: Đúng vậy.

 

Robert: Thế thì chắc tôi nhớ nhầm phim khác, rằng “uống viên nào cũng dẫn đến cùng một chỗ”.

 

Jaume Su: Có thể là từ một phim khác, hoặc một suy luận được rút ra từ đoạn Neo gặp Kiến trúc sư và nhận ra rằng…

 

Robert: À xin lỗi, tôi nhớ rồi, ở phần cuối, phần gần đây nhất, tôi đã xem.

 

Jaume Su: Không, để tôi giải thích. Neo nhận ra rằng Nhà tiên tri thực ra chính là đối tác của Kiến trúc sư. Nghĩa là bà ta cũng là một phần của chương trình kiểm soát, và trong suốt thời gian đó, bà luôn dẫn dắt Neo đi theo những quyết định để cuối cùng anh ta phải đến đúng căn phòng đó.

 

Đó chính là cái diễn ra. Nhưng dù sao thì Nhà tiên tri cũng là một thực thể thuộc về thế giới máy móc. Và điều này chính Neo đã nói ngay đầu phần “Ma Trận: Tái lập”.

 

Robert: Đúng, đúng, thú vị thật. Vậy, Jaume, cho tôi hỏi, anh có nghĩ rằng có thể thoát ra khỏi Ma Trận, cái Ma Trận mà chúng ta đang sống không?

 

Jaume Su: Hãy hiểu Ma Trận như thế giới chúng ta cảm nhận và những luật lệ mà chúng ta buộc phải theo. Có thể thoát ra được. Khi bạn đưa ra quyết định bằng trái tim, nhưng không phải từ cảm xúc, mà từ những gì bạn thực sự cảm nhận, thì có thể bạn sẽ đạt được một định mệnh tốt hơn. Ví dụ, tôi từng làm ngành y tế, sau đó có kế hoạch nọ, rồi tới dịch bệnh nọ. Và tôi, bằng ý chí của riêng mình, đã quyết định thay đổi định mệnh. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một YouTuber.

 

Tôi không biết gì về bí mật của Tarot hay Vườn địa đàng, nhưng sau khi đã ký hợp đồng lao động, cho đến ngày nào đó, thì, và đây là một thói quen của tôi, tôi đã dùng Tarot Marseille, cái “máy tính mini” này, vừa là bách khoa, vừa là nhiều thứ nữa, và tôi hỏi: “Được rồi, tôi đã quyết định rồi, bây giờ tôi muốn biết điều gì đang chờ tôi phía trước.” Và nó trả lời rằng tôi sẽ có một định mệnh tốt hơn, sẽ làm một dự án bằng trái tim mà tôi sẽ yêu thích. Nhưng tất nhiên, thông tin đó không cụ thể lắm. Thế là, mặc dù hiếm khi tôi hỏi hai lần cùng một câu, tôi đã hỏi lại với chút khác biệt, và nó trả lời giống hệt.

 

Từ trải nghiệm này, tôi hiểu rằng tôi đã hành động bằng trái tim, và bằng cách đó tôi đã tìm ra phiên bản tốt nhất của chính mình. Dù tôi chưa từng có ý định viết sách, có hai kênh YouTube, được nhiều người biết đến, chia sẻ suy nghĩ và lời nói của mình, tất cả đều xuất hiện một cách tự nhiên, vì đó là con đường tự nhiên. Và tất cả bắt đầu từ việc một kẻ đầu óc không bình thường quyết định theo đuổi kế hoạch kia, rồi tới dịch bệnh sau đó, khiến tôi quyết định bỏ công việc ngành y tế.

 

Như Merovingian từng nói: “Nếu tôi uống quá nhiều rượu, tôi sẽ phải đi tiểu.”

 

Nếu các người ép tôi kiểu đó, và nếu hệ thống miễn dịch chỉ còn là việc nghe lệnh chính trị, thì tôi sẽ chọn làm một việc khác, nơi tôi có ích hơn nhiều.

 

Robert: Rõ ràng, đúng rồi. Đúng.

 

Và bây giờ anh cảm thấy vui hơn với việc anh đang làm, so với công việc trước kia không?

 

Jaume Su: Thì anh xem, thật ra tôi cũng rất thích công việc trước đây, và ngoài ra tôi còn có đời sống xã hội, bởi vì anh biết đấy, tôi chăm sóc mẹ tôi, nên tôi không thể ra khỏi nhà nhiều giờ được. Thành ra tôi đã bị “cách ly” trong nhà này suốt 3 năm rồi. Nếu chuyện này xảy ra khi tôi còn đi làm, tôi chắc chắn sẽ phải đưa ra quyết định chăm sóc mẹ, đó là điều tôi sẽ làm. Cho nên bằng cách nào đó, tôi đã “đi trước” tương lai một bước. Và bây giờ tôi có thể sống mà không cần đi làm, chỉ bằng việc chia sẻ những điều tôi đang chia sẻ. Và nhân tiện, tôi gửi lời chào đến những đồng nghiệp cũ của tôi, và cả những người không còn làm ở đó nữa, nhưng tôi vẫn quý họ như trước.

 

Bởi vì tôi nhớ họ, tôi nhớ sự đồng hành, tôi nhớ sự tiếp xúc nơi làm việc. Mặc dù công việc có vất vả, nhưng sau cùng cái sự va chạm ấy lại trở thành tình cảm. Và đó cũng là một hình thức đời sống xã hội. Mà chúng ta là những sinh vật xã hội mà.

 

Robert: Rõ ràng, đúng rồi. Tôi cũng rất hài lòng với quyết định mà mình đã đưa ra cách đây nhiều năm, rời bỏ một công ty mà tôi hoàn toàn có thể gắn bó cả đời, cho đến khi nghỉ hưu.

 

Nhưng lúc nào cũng cùng một câu chuyện, lặp đi lặp lại, và tôi cảm thấy không ổn. Ngoài ra thì tôi cũng kiếm được tiền, đó đúng là điểm tốt. Nhưng không, tôi cảm đó không phải con đường của tôi. Hoàn toàn không phải.

 

Jaume Su: Tôi hoàn toàn hiểu ý anh. Tôi cũng từng làm vậy nhiều lần trong đời. Tôi từng làm việc ở Walt Disney, từng làm nhà thiết kế đồ họa trong một tập đoàn đa quốc gia số 1 về phụ gia, và tôi làm rất tốt. Tôi từng là nhạc sĩ chuyên nghiệp, đã làm nhiều thứ, nhưng rồi tôi đều từ bỏ khi mọi thứ bắt đầu trở nên xấu đi. Một trong những điều ta học được từ Kybalion - cuốn sách, hay nói đúng hơn, tập hợp các giải thích mà 3 nhà huyền thuật thế kỷ 19 để lại - là khi tình thế xấu đi, nhà huyền thuật phải dùng phép của mình. Khi con lắc vung lưỡi dao xuống đây, thì pháp sư nhảy lên trên con lắc để lưỡi dao đi qua bên dưới. Và ta có thể chủ động làm điều đó khi thấy con lắc đang hạ xuống, hoặc cứ để nó chém trúng ta rồi ứng biến.

 

Và như người sáng tạo ra những chiếc chìa khóa từng nói, luôn luôn có một con đường khác.

 

Robert: Luôn luôn, điều đó với tôi thì rõ ràng lắm, luôn luôn luôn. Nếu không còn con đường nào khác, thì anh không còn ở trên Trái Đất nữa, đúng không? Rõ ràng, anh sẽ chẳng còn ở đây.

 

Jaume Su: Lịch sự mở ra mọi lối đi.

 

Robert: Chính xác. Chúng ta đã nói gần 1 tiếng 20 phút rồi, không biết mọi người có đang đặt câu hỏi gì không.

 

Jaume Su: Tôi cảm thấy vô cùng vui khi lại được làm một buổi trực tiếp cùng anh, được kết nối lại, được chia sẻ hay “trình diễn” trước cộng đồng của anh. Đúng vậy, cộng đồng tuyệt vời mà anh nói đến. Tôi thấy đó là một cách gọi rất hay để định nghĩa những con người đang theo dõi chúng ta trên Internet.

 

Robert: Vâng, xem này, gần 200 người. Mà lạ lắm, vài ngày trước tôi thấy một bức tranh, không biết tôi có lưu ở đây không, của cái ông Freddy Epstein, không biết anh có thấy chưa, do một người phụ nữ từng ở cùng ông ấy vẽ. Nó làm tôi nhớ nhiều đến tranh của Bosch.

 

Jaume Su: Anh đang tìm bức tranh đó à?

 

Robert: Đúng. À, tôi có rồi đây, nhìn này, tôi có nó đây. Tôi sẽ chia sẻ thử nhé.

 

Jaume Su: Rất tốt.

 

Robert: Nào, anh thấy sao về bức tranh này? Hãy xem tôi thêm nó vào đây thế nào.

 

Jaume Su: Tôi thấy bức tranh phản chiếu trên kính của anh.

 

Robert: Nào nào, trình chiếu, trên máy tính. Xem nào, tải tệp lên… Ồ, tôi có rồi, vừa thấy bức tranh. Khi tôi nhìn lần đầu, ngay lập tức tôi có một linh cảm.

 

Jaume Su: Nào, cho tôi xem anh có gì.

 

Robert: Trời ạ, tôi đang cố chia sẻ mà sao lại không hiện ra. Để tôi thử tạo một thư mục mới đặt tên là…

 

Jaume Su: Đừng lo, đừng lo, nếu không được thì thôi. Đó chính là cái “phép màu trực tiếp” mà tôi vẫn hay nói.

 

Robert: Không, tôi nghĩ là sẽ được thôi. Tôi muốn anh nhìn thấy nó. Chỉ là định dạng tệp hơi lạ. Để tôi thử lưu bằng tên khác xem sao.

 

Jaume Su: Nói chuyện với anh và… và với những “bài giảng dài lê thê” mà tôi chia sẻ khiến tôi mệt rũ người.

 

Robert: Không sao, bình tĩnh. Hôm nay là thứ Năm rồi.

 

Được rồi, thêm tệp trình chiếu vào nào…

 

Jaume Su: Hôm nay theo cuốn từ điển của José Luis Coll, anh có nhớ cuốn đó không?

 

Robert: Có, có chứ.

 

Jaume Su: José Luis Coll là một diễn viên hài, nổi tiếng với cặp đôi hài kịch Tip y Coll, kiểu phiên bản Tây Ban Nha thập niên 50–60 của Laurel và Hardy. Ông ấy viết một cuốn từ điển kiểu “tự chế” để chọc cười. Ví dụ, khi định nghĩa thứ Tư, ông ấy viết: “Thứ Tư, ngày thứ ba trong tuần của người nghèo.”

 

Robert: Vậy thì tôi sẽ đặt tên tệp là “Thứ Tư”. Xem thử có mở được không. Nếu không thì thôi.

 

Trình chiếu, máy tính của bạn, tải tệp lên. Trời ạ…

 

Jaume Su: Cho tôi đùa thêm một chút, Robert, sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần. Với sức mạnh tinh thần, anh sẽ tải được tệp lên.

 

Robert: Tôi không hiểu sao lại không được. Thử lưu lại dưới định dạng khác xem nào… để định dạng BMP đi, cái định dạng “gì cũng mở được”. Xem thử nhé.

 

Jaume Su: Tôi còn chẳng biết anh đang nói cái gì nữa, Robert.

 

Robert: Không, không, không, là một tệp hình ảnh. Tôi muốn tải lên một tệp hình ảnh. Nào, nhưng mà chẳng có cách nào cả.

 

Jaume Su: Anh có thể thêm nó vào không? Nhìn này, Robert, anh có thể thêm nó vào PowerPoint của tôi như một slide bổ sung, rồi trình chiếu PowerPoint.

 

Robert: Không, vấn đề là tôi không có phần mềm PowerPoint ở đây. Đợi chút, tôi sẽ thử lần cuối cùng. Ý là tôi thấy nó trên màn hình, và tôi muốn biết liệu anh có thể nhận ra được chút biểu tượng nào trong bức tranh này không?

 

Anh sẽ thấy, đây là một bức tranh khiến tôi nhớ đến Bosch, bởi vì các màu sắc mà nó dùng.

 

Jaume Su: À.

 

Robert: Để xem, bây giờ thử mở tệp. Xem nào.

 

Mở rồi, được rồi. Tôi có thể lưu với phần mở rộng nào đây, lưu thành… vâng, vâng, để tôi lưu với một phần mở rộng khác, có thể là BMP đi, được rồi. Nếu giờ nó không mở được thì thôi, xui thôi. Nếu không mở được thì…

 

Jaume Su: Cũng chẳng sao đâu, nhưng mà anh làm tôi hồi hộp lắm, chắc chắn phải là thứ gì đó tuyệt vời lắm.

 

Robert: Ừ, ừ, đúng vậy…

 

Jaume Su: Ý là, nếu anh không định cho xem thì…

 

Robert: Đây là một tệp tuyệt vời. Xem nào, số 1… Ừm, không xem được. À, đợi chút, nếu tôi chụp màn hình thì có thể được. Thử làm một cái ảnh chụp màn hình nhỏ xem, lần cuối cùng.

 

Chọn cửa sổ, rồi đánh dấu ở đây, đúng không? Cắt ở đây. Đợi một chút nhé, các bạn, chắc cũng đáng thôi. Mà cũng có thể chẳng có gì đáng xem, nhưng thôi, chúng ta cứ thử. Rồi, xong, lưu lại. Trong… để xem nào, ổ đĩa 1, lưu rồi.

 

Anh mệt rồi hả, Jaume? Mệt chưa?

 

Jaume Su: Không, cũng không hẳn, chỉ là đã muộn rồi. Nhưng muộn hơn nữa là ở Phần Lan cơ.

 

Robert: Đúng rồi, ở đây cũng đã muộn.

 

Được rồi, hình ảnh chính là cái này.




Jaume Su: Hình ảnh này, chúng ta đang thêm vào file PDF.

 

Robert: Đây, đây, đây, đây, đây.

 

Jaume Su: Anh có thể phóng to lên được không?

 

Robert: Vâng, chúng ta sẽ phóng to hình ảnh.

 

Jaume Su: Tôi phải nói với các bạn là tôi đang ngồi cách màn hình 3 mét, nhé.

 

Robert: Để xem, đây, có phải là bức hình này không? Tôi không biết có thể phóng to thêm được nữa không.

 

Jaume Su: Tôi sẽ rất cảm ơn nếu anh làm được, bởi vì tôi thấy ở đây có một cấu trúc nhiều tầng, với các đường thẳng và đường cong. Đường thẳng thì thuộc về thế giới vật chất, trần gian; còn đường cong thì luôn là thế giới của bầu trời.

 

Robert: Ừm, để xem làm thế nào để zoom ở đây… chờ một chút. Để tôi cắt hình thêm một chút nữa, cắt nhỏ hình lại. Được rồi, để anh xem rõ hơn, tôi sẽ cắt nửa bức tranh.

 

Jaume Su: À.

 

Robert: Được chứ? Một nửa, thế này. Có lẽ chúng ta sẽ thấy được một phần của bức tranh, được không? Lưu lại. Rồi, xong, đã lưu. Đợi chút, không, tôi không muốn ghi đè, để tôi thêm một ký tự nữa, xong.

 

Giờ thì xem có gì nào, có thể… cũng chẳng có gì để xem đâu, nhưng thôi, cứ thử mở file xem. Rồi, mở được hoàn hảo, đang tải. Được rồi. Anh có thấy gì ở đây không, hay chỉ đơn giản là người phụ nữ tội nghiệp kia?

 

Xem nào…




Jaume Su: Anh đang nói đến người ngồi trên chiếc xe màu vàng à?

 

Robert: Tất cả, tất cả, tất cả các hình ảnh. Thực ra thì tôi cũng không biết người phụ nữ đã vẽ bức tranh này có xuất hiện ở đây hay không. Tôi thì có thấy một hình giống như một con thằn lằn, không biết có phải tên là Sylvian Maxwell, Maxwell, anh có nhớ không?

 

Người phụ nữ Maxwell, chính là người xuất hiện như một con thằn lằn đó, anh có thấy không? Trên đầu bà ta có hai cái ăng-ten hay gì đó.

 

Jaume Su: Trong phần nào của hình ảnh mà chúng ta đang xem vậy? Vì tôi không thấy người phụ nữ nào giống thằn lằn hay gì tương tự cả.

 

Robert: Không, người phụ nữ vẽ bức này, nói cách khác, bà ấy là một trong những phụ nữ bằng cách nào đó đã từng bị lạm dụng trên hòn đảo của người kia.

 

Jaume Su: À, của Einstein, đúng rồi.

 

Robert: Vâng, vâng, vâng, đúng thế. Anh có thấy điều gì ở đây không, hay chỉ là người phụ nữ tội nghiệp đã vẽ ra như vậy thôi, nhìn xem.

 

Jaume Su: Ờ, bà ấy vẽ nhiều thứ. Nói cách khác, ở phần dưới có một thế giới địa ngục được thể hiện bằng rắn và lửa.

 

Sau đó, qua đường kẻ đen này, chúng ta có cái gọi là thế giới bề ngoài, thế giới vật chất, cái mà chúng ta nhìn thấy. Rồi có một vòng tròn chứa nhiều thông tin hơn, nhưng hình ảnh quá nhỏ nên khó thấy, và sau đó là một thế giới cao hơn. Tức là, bà ấy đang mô tả 4 tầng thế giới. Tôi tự hỏi có phải bà ấy đang ám chỉ đến thế giới chiều thứ tư trong tầng thứ tư hay không.

 

Được rồi, tôi cũng không thể nói gì thêm. Bức vẽ không dễ chịu theo nghĩa này. Nó cho thấy có một địa ngục và một thế giới bề ngoài. Tôi chỉ có thể phân tích tới mức đó với hình ảnh mà anh gửi. Nếu sau này anh gửi cho tôi riêng, tôi sẽ phân tích kỹ hơn và có thể thấy được nhiều chi tiết khác.

 

Robert: Vâng, vâng. Thế thì không còn gì nữa, Jaume, chúng ta đã trò chuyện được một tiếng rưỡi rồi. Anh có muốn nói thêm gì không? Chúng ta kết thúc buổi trực tiếp tại đây chứ?

 

Jaume Su: Tốt thôi, tôi đã nói hết những gì cần nói. Khán giả thì chắc cũng đã đặt câu hỏi, đã theo dõi rồi.

 

Những người khác thì sẽ xem lại sau. Cảm ơn Robert đã mời tôi. Cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi, và tôi cũng muốn mời mọi người ghé thăm các kênh YouTube của tôi. Tôi có 2 kênh: một là Tarot símbolos Jaume Su và kênh kia là El mundo del ojo.

 

Ở đó tôi đang đăng một loạt video rất thú vị về “Khu vườn lạc thú trần gian”. Trong đó tôi giải thích mọi thứ. Tôi mời các bạn xem những video đó. Cảm ơn tất cả mọi người và cảm ơn anh, Robert.

 

Robert: Vâng, cảm ơn anh đã dành thời gian.

 

Jaume Su: Cảm ơn đã mời tôi. Luôn là niềm vui khi được trò chuyện với anh về những chủ đề này.

 

Robert: Vâng, nếu anh muốn thì gửi tôi các kênh, tôi sẽ ghim chúng trong phần bình luận để khán giả nào muốn theo dõi thì có thể theo dõi, và cũng hiểu vì sao anh lại bị kiểm duyệt, bị chặn.

 

Jaume Su: Ở một khía cạnh nào đó, việc có một đặc vụ đặc biệt theo dõi những gì tôi sắp nói, vì anh ta biết chủ đề này, cũng là một kiểu đặc quyền. Điều đó chứng tỏ rằng những điều tôi nói phải có gì đó thú vị. Và những gì tôi nói chính là những điều ẩn giấu trong Tarot, trong “Khu vườn lạc thú trần gian” và trong toàn bộ tác phẩm của Bosch. Nó phải rất thú vị.

 

Tôi mời mọi người ghé thăm kênh của tôi và xem các video, vì sắp tới tôi sẽ ngừng làm video. Khi tôi hoàn tất loạt “Khám phá Khu vườn lạc thú trần gian”, tôi sẽ ngừng lại để tập trung viết sách. Không phải vì lý do khác. Nhưng thông tin đó đã có sẵn cho bất kỳ ý thức nào muốn tiếp cận.

 

Robert: Vâng, cảm ơn anh rất nhiều.

 

Jaume Su: Cảm ơn anh, Robert.

 

Robert: Thế thôi. Jaume, anh có muốn nói thêm gì nữa hay ta kết thúc?

 

Jaume Su: Kết thúc thôi.

 

Robert: Vậy nhé, cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi đến tận đây. Tôi khuyến khích mọi người hãy đăng ký kênh của Jaume, rất thú vị, và các bạn sẽ có thêm một góc nhìn khác.

 

Jaume Su: Sao lại chỉ "rất thú vị"? Phải là “cực kỳ thú vị” chứ.

 

Robert: Đúng, đúng, cực kỳ thú vị, và như vậy chúng ta sẽ ghép nối thêm nhiều mảnh ghép của bức tranh lớn. Ở đây chúng tôi khuyến khích mọi người nhìn toàn diện, vì mọi thứ đều giúp bổ sung, giúp tích hợp.

 

Thế nhé, rất vui được gặp mọi người. Và nhớ rằng nếu ai muốn tham gia kênh này, hãy nhắn tin cho tôi qua Instagram Despejando Enigmas, ghi rõ tiêu đề video và chủ đề bạn muốn chia sẻ. Một cái ôm thật chặt gửi đến tất cả, hẹn gặp lại ở video tiếp theo.

 

Cảm ơn rất nhiều. Tạm biệt, tạm biệt.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=FZjA5NBalyw

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.