Teal Swan Transcripts 314
Suy nghĩ là một giác quan (Sự nhận thức
có thể thay đổi cuộc đời bạn)
16-12-2017
Có thể một số bạn
sẽ cười, nhưng tuần này tôi vừa có một sự giác ngộ hoàn toàn. Và điều đó là,
tôi đã nghĩ rằng hầu hết mọi người đều biết một điều mà thật ra họ không biết.
Và khi nhận ra rằng họ không biết điều đó, nó mở ra cho tôi cả một thế giới khả
năng mới để dạy cho mọi người. Và điều tôi nhận ra là mọi người không hiểu
chính là: suy nghĩ.
Con người sống với
những suy nghĩ của mình suốt cả ngày, mỗi ngày, mà không hề biết rốt cuộc chúng
là cái quái gì. Đây là lý do tại sao nhiều người trong chúng ta hoặc là chẳng
coi trọng suy nghĩ chút nào, hoặc là coi chúng quan trọng đến mức tin rằng
chúng đúng 100%.
Giờ đây, điều
tôi sắp nói với bạn là thứ mà hầu hết mọi người không hiểu về suy nghĩ: Suy
nghĩ là một giác quan. Nó là một giác quan giống hệt như năm giác quan khác của
bạn. như thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác, cảm giác. Suy nghĩ là một
giác quan.
Thực tế, bạn có
thể xem suy nghĩ là giác quan thứ sáu, và trực giác là bất cứ khi nào một giác
quan nào đó có khả năng nhận thức được điều gì đó tồn tại vượt ra ngoài chiều
không gian vật chất. Một giác quan về cơ bản là một năng lực giúp sinh vật nhận
biết kích thích từ bên ngoài. Nó có bản chất phản ứng. Điều khiến suy nghĩ trở
nên rối rắm là bởi vì chúng ta không nhận thức được rằng mình đang “nhận nhận” những
suy nghĩ. Chúng ta tin rằng suy nghĩ hoàn toàn là sự sáng tạo của riêng mình.
Điều này giống
như việc nghĩ rằng ta luôn là người tạo ra mọi âm thanh mà mình nghe thấy trên
đời, hay là ta tạo ra cảm giác bỏng rát khi chạm vào bếp nóng. Nghĩ rằng mọi
suy nghĩ đều do mình tạo ra là một trong những lý do khiến ta tin rằng mọi suy
nghĩ mình có đều đúng, và bám chặt vào chúng đến mức hoàn toàn bị chúng chi phối.
Suy nghĩ là một
phản ứng quan sát trước một kích thích bên ngoài, giống như mọi giác quan khác
mà chúng ta có. Chúng ta có thể quan sát một suy nghĩ giống như cách ta nhận ra
mùi hương đến từ thứ gì đó gần mình. Nó vận hành y hệt như vậy.
Lý do khiến
chúng ta có thể ý thức về bản thân là vì, và chỉ vì chúng ta có thể cảm nhận được
chính mình. Chỉ điều đó thôi đã nói lên rất nhiều về sự tự nhận thức. Hầu hết mọi
người trên thế giới không ưu tiên khả năng cảm nhận chính mình, vì vậy họ chẳng
hiểu mình mấy. Chúng ta chỉ thực sự hiểu bản thân và sống đúng với chính mình đến
mức độ mà chúng ta có thể cảm nhận được mình.
Suy nghĩ tạo nên
sự phân biệt. Chúng mang lại định nghĩa cho cái gọi là “trường lượng tử”. Năng
lượng của vũ trụ rung động theo nhiều cách khác nhau. Vũ trụ có thể được xem
như một biển dao động liền mạch, và mọi kích thích mà chúng ta có thể cảm nhận
trong vũ trụ đều là sự rung động.
Và mọi thứ bắt đầu
như thế này: Kể từ khi xuất hiện suy nghĩ đầu tiên trong vũ trụ này, mọi suy
nghĩ sau đó đều là phản ứng hoặc sản phẩm phụ của suy nghĩ nguyên thủy ấy. Năng
lượng của ý thức chúng ta có thể hình thành suy nghĩ giống như cơ thể chúng ta
tạo ra cảm giác nóng khi chạm vào thứ gì đó nóng. Và chúng ta cũng có thể tạo
ra suy nghĩ để phản ứng với các suy nghĩ khác, chứ không chỉ với những thứ
trong thế giới vật chất.
Ví dụ tôi thích
dùng nhất là: giả sử bạn đang lái xe trên một cây cầu cao như cầu Cổng Vàng. Rất
nhiều người đã băng qua cây cầu đó, cảm nhận, thậm chí “tạo ra”, những suy nghĩ
về việc lái thẳng xe xuống khỏi cầu, những suy nghĩ mang tần số của nỗi sợ hãi
tột độ. Và khi ai đó đi qua con đường đó, tôi thực sự thấy họ hòa nhập với những
suy nghĩ này, tiếp nhận chúng, cảm nhận chúng, rồi bất ngờ rơi vào vòng xoáy vô
tận của ý nghĩ về một vụ tai nạn xe.
Bạn đang bước đi
trong thế giới và cảm nhận những suy nghĩ thậm chí không hẳn là “của bạn” theo
nghĩa thông thường. Đây là lý do tại sao cách hữu ích nhất là nghĩ về những suy
nghĩ theo hướng chúng vừa mới nảy sinh. Chúng khởi sinh trên bức tranh mà ta gọi
là tâm trí, vốn chỉ là khả năng của bạn để cảm nhận chúng.
Vũ trụ này vận
hành theo luật hấp dẫn. Nói đơn giản thì những thứ cùng tần số sẽ hút nhau, giống
như lực nam châm. Khi bạn nghĩ về một suy nghĩ, chỉ cần đặt chút năng lượng vào
nó thôi, thực ra cần rất ít năng lượng, là nó bắt đầu thu hút các suy nghĩ
khác. Một suy nghĩ dẫn đến suy nghĩ kế tiếp, rồi lại dẫn đến suy nghĩ tiếp
theo, và trong chiều kích vật chất này, chúng ta cảm nhận sự tụ hợp đó như một
chuỗi suy nghĩ tuyến tính. Nhưng bởi vì chuỗi suy nghĩ này, vốn được khởi nguồn
từ một kích thích nào đó ở đâu đó, diễn ra trong tâm trí mình, chúng ta nghĩ rằng
chúng không hề đến từ bên ngoài, mà tin rằng đó là suy nghĩ của chính mình.
Hầu hết các giác
quan của chúng ta được thiết kế để phục vụ chiều kích vật chất, giúp chúng ta định
hướng và phân biệt trong “chương trình học tập” gọi là cuộc sống trên Trái Đất.
Nhưng mọi giác quan đều có khả năng mở rộng đủ xa để bắt đầu nhận biết những điều
tồn tại ngoài phạm vi của thực tại vật chất. Bất kỳ ai đã đi trên con đường thức
tỉnh lâu năm đều có thể xác nhận rằng một phần của sự thức tỉnh chính là các
giác quan mở rộng. Bạn bắt đầu nếm được màu sắc, bắt đầu nhìn thấy âm thanh, bắt
đầu cảm nhận những điều như tương lai, những thứ không nằm trong dòng thời gian
hiện tại của bạn. Những hiện tượng này xảy ra vì các giác quan của chúng ta đã
mở rộng ra để cảm nhận điều vốn đã tồn tại sẵn.
Đối với những
nhà ngoại cảm và thầy bói, họ có thể nhận thức một cách có ý thức những suy
nghĩ cộng hưởng ở tần số vượt xa chiều kích vật chất, nơi thời gian không tồn tại.
Các nhà ngoại cảm có thể nghe những điều vượt ra ngoài chiều kích vật chất, và
đó là lý do họ có thể trò chuyện với người thân đã mất. Nhưng ngay cả những người
không thật sự cởi mở về năng lực tri giác cũng thường cảm nhận được những suy
nghĩ không phải của mình và không xuất phát từ một tác nhân vật chất nào.
Tôi rất thích ví
dụ về một nhân viên môi giới nhà đất dẫn khách đi xem nhà. Người này có thể là
một người rất “khép kín”, không nhạy cảm lắm. Giờ giả sử bạn đang định bán cho
họ hoặc thuyết phục họ mua một căn nhà từng là nơi diễn ra một cuộc hôn nhân đầy
bất hạnh, kết thúc bằng một vụ ly hôn căng thẳng. Khả năng cao là khi người đó
bước vào, cho dù trên phương diện lý trí đây là căn nhà hợp lý nhất để mua, họ
vẫn sẽ không hiểu vì sao mình lại không thích nó. Nhưng đột nhiên, khi vào nhà,
họ bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ xoay quanh sự cô đơn, bị mắc kẹt, bế tắc,
và vô cùng khổ sở, mà họ không biết lý do.
Bởi vì suy nghĩ
đơn giản chỉ là như vậy, chúng là một phản ứng. Bạn có thể nhìn nhận chúng giống
như bất kỳ phản ứng nào diễn ra trong các giác quan khác của mình. Và cảm xúc
là thứ phản ứng nhanh nhất với suy nghĩ; vì vậy, năng lực cảm xúc của bạn sẽ lập
tức phản ứng với bất kỳ suy nghĩ nào nó tiếp xúc. Để nhận thức được chuỗi phản ứng
này, lần tới khi bạn thấy mình đang cuốn vào một chuỗi suy nghĩ, hãy dừng lại một
chút và lần ngược lại, xem liệu bạn có thể truy ra nguồn gốc của chuỗi suy nghĩ
đó, quay về điểm kích hoạt ban đầu. Bạn
sẽ nhận ra rằng mọi chuyện luôn diễn ra theo cách này: một thứ gì đó bạn tiếp
xúc, dù là một ý nghĩ hay một sự vật, khởi động chuỗi phản ứng, rồi dẫn bạn đến
một tác nhân khác, và thế là bắt đầu một chuỗi suy nghĩ hoàn toàn mới.
Trước khi nói tiếp
và làm phức tạp vấn đề một chút, tôi muốn nhắc rằng ở chiều kích cao thứ hai
tính từ đỉnh (tức cấp độ cao thứ hai) của thực tại này, không chỉ ở hành tinh
này mà toàn bộ vũ trụ, tất cả là một. Từ góc nhìn “tất cả là một” đó, dễ dàng
thấy rằng mọi suy nghĩ từng tồn tại, đang tồn tại, hay sẽ tồn tại, về mặt kỹ
thuật, đều là suy nghĩ của bạn. Nhưng ở chiều kích vật chất này, bạn cảm nhận
mình tách biệt khỏi những thứ khác, và ở mức này, chúng ta mới có thể nói về việc
bạn đang cảm nhận những suy nghĩ vốn không phải của mình.
Chúng ta có thể
đi xa hơn nữa: Trong trường năng lượng của chiều kích này, bạn không phải là suy
nghĩ của mình, cũng giống như bạn không phải là thính giác hay thị giác của
mình. Chúng chỉ là năng lực mà bạn sở hữu. Việc bạn có thể quan sát suy nghĩ của
mình đã chứng minh rằng bạn khác biệt với chúng, cũng giống như việc bạn ngửi
thấy một mùi không đồng nghĩa bạn chính là mùi đó. Đó chỉ là khả năng cảm nhận
của bạn. Nói cách khác, suy nghĩ (cũng như mọi giác quan khác) là một năng lực
thuộc về bản thể thật sự của bạn. Ở cấp độ thấp hơn trong vũ trụ này, ngay cả
khi bạn vừa là người sáng tác bản nhạc vừa là người nghe nó, bạn vẫn sẽ không
nhầm lẫn bản nhạc với chính mình.
Và nếu bạn vượt
lên trên những suy nghĩ của mình, bạn có khả năng sử dụng và tác động đến
chúng. Bạn có thể dùng ý chí tự do để tập trung, và bằng cách đó, ảnh hưởng đến
bất kỳ thứ gì bạn đang cảm nhận. Nói cách khác, bạn có thể chủ động chọn tiếp
xúc với một tác nhân sẽ khởi động một chuỗi suy nghĩ nhất định. Khi suy nghĩ xuất
hiện, bạn có thể chọn tập trung vào chúng, nuôi dưỡng chúng bằng năng lượng của
mình, từ đó khuếch đại động lực của quá trình “hấp dẫn” các suy nghĩ khác. Hoặc
bạn cũng có thể chọn để chúng trôi qua. Đây giống như việc chọn xem mình sẽ
“tham gia” vào suy nghĩ nào.
Tất cả chúng ta
đều từng trải qua cảm giác ý thức bị hút chặt vào một ý nghĩ nào đó, đến mức bất
kể ta muốn tập trung vào điều gì khác, nó vẫn kéo ta lại như lực hấp dẫn. Nếu
điều này xảy ra, có thể chắc chắn rằng việc tập trung vào suy nghĩ đó là chìa
khóa cho sự mở rộng của bản thân theo một cách nào đó. Ta có điều gì đó cần nhận
thức từ sự tập trung này. Giống như bất kỳ giác quan nào khác, việc quan sát có
ý thức những gì ta đang cảm nhận có thể đánh thức ta trước sự thật của vũ trụ
này.
Trong lĩnh vực
tâm linh, việc biến tâm trí thành “kẻ thù” của sự thức tỉnh là rất phổ biến,
trong khi thực tế, tâm trí cũng có thể là một phần của cơ chế thức tỉnh. Mọi
giác quan đều có thể giới hạn bạn, và cũng có thể là thứ giúp bạn giải thoát.
Vì lý do đó, tôi khuyến khích bạn xem video của tôi có tiêu đề “Tâm trí của bạn
là bạn hay thù?” (Teal Swan Transcripts
150).
Điều quan trọng
là, cùng với sự nhận thức đến từ giác quan đặc biệt này, chúng ta cũng cần dành
thời gian để làm với giác quan này điều mà ta thường làm với các giác quan
khác, làm nó vui thích.
Vậy hầu hết
chúng ta làm gì?
Chúng ta mua nước
hoa để làm hài lòng khứu giác. Chúng ta ăn đồ ngon để làm hài lòng vị giác.
Nhưng rất ít người nghĩ đến việc cố ý tạo ra những tác nhân kích thích mà tâm trí
hoặc suy nghĩ của chúng ta thấy dễ chịu. Khi làm vậy, ta đang nuôi dưỡng chính
mình và duy trì trạng thái khỏe mạnh, thay vì chỉ làm vậy để trốn tránh những
suy nghĩ khó chịu.
Nhiều người hiểu
lầm về “suy nghĩ tích cực”. Tôi muốn đưa cho bạn góc nhìn này: Nếu bạn dùng suy
nghĩ tích cực để chạy trốn khỏi một nhận thức tiêu cực mà mình đang có, điều đó
chẳng khác gì bạn đang ngủ trên một đống phân chó, rồi vì không chịu được mùi
nên xịt nước hoa lên, và tự thuyết phục rằng chỗ mình ngủ rất sạch sẽ. Mùi hôi
đang báo cho bạn biết có thứ cần dọn dẹp. Chúng ta có thể gặp rắc rối lớn nếu
không dùng giác quan này theo cách đúng, mà lại dùng sự tập trung tích cực chỉ
để né tránh nó.
Ngược lại, việc
đưa những tác nhân tích cực vào quá trình suy nghĩ chỉ để tự mang lại niềm vui
thì lại là một dạng năng lượng hoàn toàn khác. Các giác quan cho ta biết rất
nhiều về bản thân và thế giới xung quanh. Chúng có giá trị vô cùng lớn. Chúng
ta có thể dùng suy nghĩ để trốn tránh nhận thức, nhưng cũng có thể dùng suy nghĩ
để nâng cao nhận thức. Nếu chạm vào thứ nóng, ta biết rút tay lại. Nếu nếm phải
vị đắng, ta sẽ nhả ra. Nếu nghĩ đến một ý tưởng khiến ta đau khổ, ta có khả
năng tìm ra điều gì đã kích hoạt nó và thay đổi, hoặc góc nhìn của mình, hoặc
hoàn cảnh đang là tác nhân của suy nghĩ đó. Đây thực chất cũng chính là điều mà
thiền định hướng tới.
Thiền giống như
việc thanh lọc giác quan mang tên “suy nghĩ”. Nó tìm cách dừng đà của chuỗi suy
nghĩ, giúp bạn tạo ra những ý tưởng mới mẻ, sáng tạo. Nó cho phép chúng ta nhận
ra nguồn gốc của những suy nghĩ nhất định, và biết sẽ làm gì với nhận thức mà
ta đạt được từ những suy nghĩ mình đang cảm nhận. Thiền giúp ta phân biệt những
suy nghĩ cộng hưởng với tần số của sự thật và những suy nghĩ cộng hưởng với tần
số của ảo tưởng.
Vì suy nghĩ là một
giác quan, ta cần đối xử với nó bằng sự quan tâm và sự phân định như với những
giác quan khác. Giác quan có thể nói cho ta biết những sự thật vĩ đại. Giác
quan cũng có thể bị lừa. Giác quan có thể bị giới hạn. Giác quan cũng có thể dẫn
ta tới sự thức tỉnh. Chỉ riêng ý tưởng “suy nghĩ là một giác quan” thôi, chúng ta
có thể viết cả quyển sách về nó. Tôi có thể dẫn bạn khám phá tác động của nhận
thức này đối với loài người trong hàng thế kỷ. Nhưng thay vì làm vậy và cản trở
sự thức tỉnh của chính bạn, tôi sẽ để lại cho bạn một điều: Suy nghĩ là một
giác quan.
Và bây giờ, hãy
tự hỏi mình: Nếu tôi chấp nhận rằng suy nghĩ cũng giống như năm giác quan khác
của mình, điều gì sẽ thay đổi? Cuộc sống của tôi sẽ khác đi thế nào?"
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=l85ZS3HdBYA
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.