Teal Swan Transcripts 315
Cách xử lý cơn giận và cách thiết lập
ranh giới cá nhân - Buổi hội thảo Đồng bộ hóa
21-12-2017
Lynn: Làm
sao để xử lý cơn giận khi bạn đã né tránh nó gần như suốt cả đời? Làm sao để nhận
biết cơn giận lành mạnh?
Teal
Swan:
Được rồi. Điều cực kỳ, cực kỳ quan trọng ở đây là chúng ta phải xem xét khả
năng rằng, thay vì lao thẳng vào những gì mình muốn hay lao thẳng vào những gì
mình không muốn, ta phải nhận ra rằng ngay từ đầu, mình đã có sự kháng cự lại
nó. Sự kháng cự đó giống như một lớp băng ngăn chúng ta khỏi vùng nước mà chúng
ta muốn xuống.
Từ trạng thái hiện
tại của bạn, sẽ không thể nào xử lý được cơn giận “tiêu cực” hay “lành mạnh”, bởi
thực tế là ngay từ đầu bạn đã kháng cự lại cảm xúc giận dữ rồi.
Lynn: Vậy
sự khác nhau giữa cơn giận lành mạnh và không lành mạnh là gì?
Teal
Swan:
Là sự phán xét.
Lynn: Chỉ
vậy thôi sao?
Teal
Swan:
Đúng vậy. Không hề tồn tại thứ gọi là “cơn giận không lành mạnh”. Cơn giận chỉ
là một cảm xúc. Có lẽ tôi nên nói rõ hơn… Thôi được, hãy phân tích cho kỹ nhé.
Không có cái gọi là “cơn giận không lành mạnh”. Nó không tồn tại.
Lynn: Tôi
nghĩ điều này rất quan trọng để mọi người biết.
Teal
Swan:
Cơn giận chỉ là một cảm xúc, và cảm xúc chỉ là một chỉ báo. Nó giống như đồng hồ
báo xăng trên xe bạn, cho biết “Bạn đang ở đây, đây là thực tế”. Thế nên cơn giận
không bao giờ “sai”.
Nó luôn phản ánh
trực tiếp một thực tế nào đó, dù là thực tế trong tâm trí bạn (những suy nghĩ)
hay điều gì đó đang diễn ra bên ngoài. Vì vậy, hãy ngừng định nghĩa “con giận
lành mạnh” và “cơn giận không lành mạnh”. Hành động của chúng ta tách biệt với
cảm xúc. Cái bạn muốn nói khi nói “cơn giận không lành mạnh” thực ra là “nếu
tôi làm tổn thương ai đó thì đó là cơn giận không lành mạnh”. Nhưng không, đó
không phải là cơn giận, đó là hành động được thực hiện dựa trên một cảm xúc.
Cơn giận không bao giờ sai; chỉ có hành động xuất phát từ nó mới có thể sai về
mặt đạo đức.
Bạn phải ngừng
việc kết tội cảm xúc nói chung. Và thật buồn cười là chúng ta lại đang bàn về
chuyện này, bởi ngay cả câu hỏi “cơn giận lành mạnh và cơn giận không lành mạnh
khác nhau thế nào?” cũng đã cho thấy đúng điều tôi nói lúc đầu: bạn đang kháng
cự nó ngay từ đầu. Không thể nào xử lý cơn giận hay tiếp xúc với nó nếu bạn
không giải quyết phần này trước, phần đang nói “Không, cơn giận là không ổn”,
“Không, cơn giận dẫn đến tổn thương”, “Không, cơn giận bla bla…”.
Cách làm là tìm
ra phần trong bạn đang kháng cự cơn giận. Bạn sẽ không thể làm việc với cơn giận
nếu chưa xử lý phần đó. Hãy hình dung thế này: đây là “cơn giận” của tôi. Tôi
chính là phần không cho rằng nó ổn. Tôi đứng chắn trước nó, và bạn, với ý thức
của mình, đang cố tiếp cận nó. Tôi nói: “Không, đừng nhìn cái này. Đừng tới gần.”
“Cái này không
lành mạnh. Nếu làm vậy sẽ dẫn đến hậu quả tệ.”
Tôi chính là bức
tường ngăn bạn, nên nếu muốn tiếp cận cơn giận, bạn phải xử lý tôi trước. Một
cách để làm điều đó là (nếu bạn đủ dũng cảm) hãy bước vào trạng thái “nhập vai”
hoàn toàn vào phần đang kháng cự cơn giận.
Giả sử Lynn ở
đây gặp khó khăn trong việc tiếp xúc với cơn giận, và chúng ta biết có một phần
trong cô ấy đang kháng cự cảm xúc này, tôi sẽ yêu cầu cô ấy hoàn toàn hóa thân
thành phần đó, chỉ còn là phần chống lại cảm giác giận dữ.
Lynn:
Nghĩa là bạn muốn tôi đi thẳng vào phần kháng cự đó?
Teal
Swan:
Đúng. Phần đang cảm thấy kháng cự.
Lynn: Gần
đây tôi không còn kháng cự hay giận dữ gì nhiều.
Teal
Swan:
Điều gì đã thay đổi?
Lynn: Thật
lòng thì tôi nhận ra rằng đó là con đường để bước qua, giống như khi đi vào trạng
thái bất lực.
Bạn có thể cho mọi
người một lý do để vượt qua nó không? Tại sao cơn giận lại quan trọng để đối mặt?
Teal
Swan:
Cơn giận chính là nơi ranh giới của bạn tồn tại. Không có cơn giận, bạn sẽ
không có ranh giới. Nó là tiếng nói nói rằng “Điều này là ‘không’ đối với tôi,
vậy mà nó vẫn xảy ra.” Bạn không thể sống đúng với sự thật cá nhân nếu không tiếp
cận được với cơn giận. Điều đó là bất khả thi. Và rất khó để thoát khỏi trạng
thái bất lực nếu không có nó, bởi cơn giận nằm ở tầng cao hơn trạng thái bất lực.
Khi cơn giận
trào lên, nó tạo ra chuyển động trong cơ thể, và đó cũng là lý do tại sao ta dễ
có hành động tiêu cực khi tức giận, bởi nó là động lực mạnh mẽ, trái ngược hoàn
toàn với bất lực (bất lực là “đóng băng”, còn giận dữ là “Không đời nào!”). Bạn
có thể dùng năng lượng của cơn giận để hành động, vấn đề là bạn chọn hành động
gì. Và đây là lúc ý thức sáng suốt và khách quan của chúng ta cần được vận dụng;
nếu không, ta có thể làm hại người khác.
Lynn:
Nhưng cơn giận thực chất chỉ là lớp che phủ cho trạng thái bất lực, đúng không?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Lynn:
Nghĩa là thực chất điều họ đang né tránh chính là sự bất lực.
Teal
Swan:
Đúng.
Lynn:
Nhưng phải tiếp xúc với cơn giận trước thì mới xuống được tầng đó.
Teal
Swan:
Đúng.
Lynn: Ồ,
hiểu rồi.
Teal
Swan:
Nhưng sự bất lực không nói gì cho bạn về ranh giới cả.
Lynn: Ừm.
Teal
Swan:
Bất lực là “Tôi không thể làm gì được”. Còn cơn giận thì nói “Xin lỗi, nhưng bạn
sẽ không làm điều này mãi đâu.”
Lynn: Ừ.
Teal
Swan:
Vâng, nó chỉ đường cho bạn. Giờ tôi sẽ nói cách làm. Nếu là Lynn, tôi sẽ đặt
hai cái ghế. Khi Lynn ngồi vào ghế này, cô ấy sẽ hoàn toàn hóa thân thành phần
chống lại cơn giận. Lúc đó cô ấy không phải Lynn nữa, mà là phần đang kháng cự
cơn giận.
Phần này sẽ
không nói kiểu cân bằng “Anh ấy đúng là tệ, nhưng tôi cũng yêu anh ấy, và anh ấy
cũng làm được vài điều tốt”. Không. Những phần tách biệt này sẽ nói dứt khoát:
“Không. Cơn giận là không ổn. Tôi xin lỗi, nhưng không thể chấp nhận được.”
Điều ta muốn là
hiểu rõ phần kháng cự đó, không phán xét, chỉ tìm một chút “độ rơ” để thay đổi
góc nhìn.
Lynn: Vậy
tôi sẽ nhập vai nó?
Teal
Swan:
Đúng. Bạn sẽ là phần của Lynn nghĩ rằng cơn giận là sai, đang chống lại nó,
không cho tiếp cận nó.
Lynn: Tôi
phải luôn trông như một người tốt.
Teal
Swan:
Tìm ra điều đó nhanh quá! Thường thì mất cả tiếng mới tới được sự thật này.
“Tôi phải luôn trông như một người tốt” - và bạn không thể làm được điều đó nếu
tức giận, đúng không?
Lynn:
Đúng vậy.
Teal
Swan:
Ai cũng ghét việc bị gán cho là người xấu khi giận dữ.
Lynn: Cảm
giác này rất cô lập. Kiểu như, nếu mọi người biết tôi có nhiều cơn giận, tôi sợ
họ sẽ không muốn ở gần tôi.
Teal
Swan:
Ừ. Bạn có mong muốn trong mình là được ở bên những người chấp nhận được cơn giận
không?
Lynn: Câu
hỏi đó vừa khiến não tôi như bị “ngắt mạch”, tôi chưa từng nghĩ điều đó là có
thể.
Teal
Swan:
Bạn có nhớ lúc mình giận khi còn nhỏ không?
Lynn: Tôi
nhớ cha tôi từng giận dữ với tôi, và tôi không muốn trở nên giống như vậy.
Teal
Swan:
Vậy là bạn đã quyết định sẽ không bao giờ giống ông ấy?
Lynn:
Đúng.
Teal
Swan:
Bạn có thấy rằng khi quyết định không giống cha mình, bạn đã đẩy con lắc sang cực
ngược lại không?
Lynn: Ừ.
Tôi thậm chí không được phép bộc lộ cơn giận, kể cả khi tôi thật sự giận.
Teal
Swan:
Được rồi. Bạn có thể nhìn vào khả năng rằng nếu không có chút giận dữ nào, bạn
chỉ là một tấm thảm chùi chân cho người khác không?
Lynn: Ừ.
Teal
Swan:
Cảm giác đó thế nào?
Lynn:
Kinh khủng.
Teal
Swan:
Cụ thể là sao?
Lynn: Như
thể mọi người đang bước lên người tôi.
Teal
Swan:
Vậy làm sao bạn nói với họ rằng điều đó không ổn?
Lynn: Mẫu
hành vi quen thuộc của tôi là cứ hy vọng một ngày nào đó họ sẽ tự nhận ra và ngừng
lại.
Teal
Swan:
Bạn thấy nó bất lực thế nào không?
Lynn: Rất,
rất bất lực.
Teal
Swan:
Nếu bạn có thể dùng chính cơn giận khi cảm thấy họ “đạp lên mình” để bày tỏ rằng
điều đó làm bạn khó chịu và là một “không” dứt khoát thì sao? Nếu điều đó khiến
họ dừng lại ngay thì sao?
Lynn: Lúc
đó tôi lại sợ họ sẽ không muốn ở bên tôi nữa.
Teal
Swan:
Hãy nhìn vào mô thức niềm tin của bạn: “Cách duy nhất để tôi có người trong đời
là phải để họ đạp lên mình.”
Lynn: Ừ.
Teal
Swan:
Vậy bạn có thật sự muốn những mối quan hệ đó không?
Lynn:
Không phải kiểu đó.
Teal
Swan:
Vậy bạn muốn kiểu mối quan hệ như thế nào?
Lynn: Những
người thực sự chấp nhận con người tôi ở hiện tại.
Teal
Swan:
Điều đó có bao gồm cả cơn giận không?
Lynn: Có.
Teal
Swan:
Bạn nhận ra rằng để người khác chấp nhận cơn giận của mình, bạn phải có khả
năng bộc lộ nó? Giống như muốn ai đó chấp nhận cơ thể trần trụi của bạn, bạn phải
dám trần trụi trước đã. Bạn có thể thử một chút không? Dù ban đầu chỉ là cảm nhận
cơn giận của riêng mình.
Lynn: Tôi
cảm thấy sẵn sàng thử hơn.
Teal
Swan:
Vậy nếu chúng ta cho phần giận dữ trong bạn được nói ra một chút thì sao?
Lynn: Được.
Teal
Swan:
Bạn ổn chứ?
Lynn: Ừ.
Teal
Swan:
Rồi.
Lynn: Tôi
sẽ “chuyển vai”.
Teal
Swan:
Giờ cô ấy có thể ngồi sang ghế còn lại, biết rằng khi ngồi xuống, cô ấy chỉ là
phần giận dữ của Lynn, phần đang tức giận.
Lynn: Tôi
rất sợ phần này.
Teal
Swan:
“Tôi” là ai? Ai đang sợ phần này?
Bạn thấy không,
tôi đang khiến chúng ta đối xử với những phần trong bản thân như những thực thể
tách biệt, để ta có thể hoàn toàn nhận thức được góc nhìn đó.
Lynn: Phần
này của tôi sợ rằng nếu thật sự cảm nhận nó, tôi sẽ hành động, sẽ làm tổn
thương người khác.
Teal
Swan:
Đúng, bạn sợ làm hại người khác.
Lynn:
Nhưng tôi chính là người đang tức giận. Cảm giác này giống như cơn thịnh nộ muốn
giết người, còn mạnh hơn cả cơn giận bình thường.
Teal
Swan:
Tôi biết, và đó chính là điều phần “người sợ” này lo lắng. Nhưng hãy kể cho tôi
nghe, tại sao bạn lại cảm thấy cơn thịnh nộ muốn giết người này? Tôi đang tạo
ra một “không gian an toàn” ngay đây để bạn cảm nhận và bộc lộ nó, và hứa sẽ
không ai chống lại bạn vì điều này.
Lynn: Tôi
đoán mình không tin điều đó, vì phần này của tôi muốn phá hủy một thứ gì đó.
Teal
Swan:
Vậy hãy mô tả quá trình đó.
Lynn: Tôi
sợ rằng nếu cảm nhận trọn vẹn, tôi sẽ phá tan mọi thứ quanh mình.
Teal
Swan:
Bạn thấy không, cô ấy vẫn đang chống lại nó.
Lynn: Tôi
thật sự rất kháng cự.
Teal
Swan:
Nhưng tôi vẫn cần bạn là phần đang giận, chứ không phải là người đang nói với
tôi ngay lúc này rằng việc đó là không ổn.
Lynn: Tôi
cảm thấy dễ chịu hơn khi bạn cho phép tôi ở trong cảm giác này… nhưng tôi vẫn
khó làm được.
Teal
Swan:
Vậy hãy nhìn vào chính mình. Tôi vẫn chưa vượt qua được bức tường này. Bạn thấy
sự khác biệt chứ? Tôi không thể tiếp cận được cơn giận nếu bạn cứ nói tại sao
nó không ổn. Bạn phải chọn để cho tôi thấy phần đó.
Tôi muốn cấu xé
mặt họ bằng móng tay mình. Còn gì nữa? Nhìn xem, bạn đâu có hành động thật. Bạn
chỉ đang cảm nhận trong cơ thể. Hãy nói thêm về điều bạn cảm thấy.
Lynn: Tôi
thấy thế giới thật bất công.
Teal
Swan:
Đó là nỗi buồn.
Lynn: Khốn
thật… Tôi muốn vung dao vào mọi thứ và nhìn chúng đổ máu.
Teal
Swan:
Đó là cơn giận. Tốt.
Lynn: Rất
tệ.
Teal
Swan:
Hãy tiếp tục.
Lynn: Như
một cơn khát máu.
Teal
Swan:
Ừ. “Mặc kệ tụi nó.” Bạn đã sẵn sàng cảm nhận như vậy. Tại sao bạn muốn họ chết?
Lynn: Họ
có xứng đáng không?
Teal
Swan:
Tại sao?
Lynn: Tôi
muốn họ cảm nhận nỗi đau của tôi.
Teal
Swan:
Vậy là bạn đang nghiêng về nỗi buồn hơn là cơn giận.
Lynn: Tôi
đang cố ở lại với nó nhưng cứ trượt xuống.
Teal
Swan:
Không sao. Chúng ta cứ ở với cảm xúc nào đang có. Nếu ai đó thực sự đang rất giận,
nó sẽ giống như “Mặc kệ tụi nó. Tao ghét chúng nó. Tao ghét tất cả mọi người.”
Nhưng thôi, ta cứ ở lại với cảm giác này vì bạn đang tụt xuống.
Rồi, thật bất
công.
Lynn: Ừ.
Nó cứ tụt xuống bất lực. Và tôi thấy trong trạng thái này, cơn giận đúng là dễ
chịu hơn bất lực. Nhưng tôi lại tụt xuống tiếp.
Teal
Swan:
Tại sao?
Lynn: Lại
là sự kháng cự vì sợ trông như người xấu.
Teal
Swan:
Vậy nghĩa là tôi không nói chuyện với phần giận dữ của bạn. Sự thật là Lynn
không cho tôi thấy phần đó.
Lynn: Ừ.
Teal
Swan:
Được rồi. Tôi sẽ tôn trọng ranh giới của bạn hôm nay. Phần giận dữ của bạn
không muốn bị thúc ép, nên tôi sẽ tôn trọng điều đó. Đây sẽ là lựa chọn của bạn.
Lynn: Cảm
giác nhẹ nhõm hơn.
Teal
Swan:
Giờ tôi muốn bạn ngồi vào giữa hai chiếc ghế này. Đây là phần cực kỳ quan trọng
nếu bạn tự làm ở nhà: ngồi giữa hai quan điểm đối lập và cảm nhận chúng như hai
con người khác nhau ngồi hai bên bạn.
Phần này có nhiều
lý lẽ để giải thích vì sao không nên tức giận.
Lynn: Ừ.
Teal
Swan:
Phần kia thì không chịu bước vào cơn giận vì nhiều lý do cảm xúc. Dù đã cố,
chúng ta không tiếp cận được phần giận dữ vì sức kháng cự quá mạnh. Vậy nên, với
những ai đang xem, bạn phải xử lý sự kháng cự trước.
Hôm nay chúng ta
chưa chạm tới cơn giận, chỉ mới bắt đầu xử lý phần kháng cự. Và cách tôi làm là
cho phép - “Ổn thôi, giận hay không là lựa chọn của bạn.” Đó là ranh giới mà
trước giờ cô ấy chưa từng có. Nếu không thể tiếp cận cơn giận, nghĩa là trước
giờ cô ấy chưa từng được phép có ranh giới.
Lynn: Tôi
cảm giác mình chỉ được phép giận khi có cú chấn động cực lớn, và cần sự xác nhận
mạnh mẽ. Còn nếu chỉ đơn giản là cảm nhận thì tôi lại không thấy nó hợp lý.
Teal
Swan:
Tôi hiểu. Đó cũng là một phần của sự kháng cự. Điều tôi muốn ở buổi này là cho
mọi người thấy rõ rằng chúng ta có mức độ kháng cự mạnh đến mức nào với một số
cảm xúc. Nếu không xử lý sự kháng cự trước, ta sẽ không bao giờ chạm được tới cảm
xúc đó.
Hiểu chứ?
Lynn: Vâng.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=6IsRjEKAah0
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.