Swaruu Transcripts 1744 - 📜✒️🚫CHỈ THỊ CHÍNH: Hầu hết những người đau khổ ở đó đều không có thật

 

Swaruu Transcripts 1744 


CHỈ THỊ CHÍNH: Hầu hết những người đau khổ ở đó đều không có thật.

 

31-07-2025




Chào mọi người, chào mừng các bạn một lần nữa đến với cộng đồng tuyệt vời này.

 

Cảm ơn tất cả đã có mặt ở đây. Thật ra buổi trực tiếp này tôi cũng chưa chia sẻ ở nhiều nơi.

 

À, đúng rồi, tôi chưa đăng trên Telegram. Trời, để tôi chia sẻ ngay, vì trên Telegram thì thông báo chắc chắn sẽ tới. Rồi, tôi vừa gửi trên Telegram xong. Như các bạn biết, tôi có một nhóm tên là Despejando Enigmas trên Telegram, và tôi cũng lập một nhóm khác tên là Despejando Enigmas Semillas Estelares, ở đó cũng có nhiều người đã chia sẻ buổi trực tiếp này rồi.

 

Tôi cũng đã chia sẻ trên tất cả cộng đồng YouTube của mình, còn ngoài ra chưa chia ở đâu khác.

 

Vậy chúng ta bắt đầu nhé, đây là phần tiếp nối của buổi trực tiếp trước về Chỉ thị Chính.

 

Nhưng các bạn sẽ thấy, đây là những cuộc trò chuyện cũ, kiểu như tài liệu chiến tranh, nhưng có những điều làm người ta phải thốt lên: “Trời ạ!”. Đây là một đoạn hội thoại với Gosia.

 

Gosia: “Vâng, tôi hiểu, có nhiều linh hồn ở đây vì nhiều lý do khác nhau trên Trái Đất, và trong một số trường hợp họ muốn trải nghiệm sự gắn kết chặt chẽ. Điều này cũng liên quan đến điều chúng ta vừa bàn trước đó, ở mức độ siêu hình rất sâu.

 

Tất cả, quan trọng, tất cả đều là sự sáng tạo của chính ý thức. Vậy thì, những điều chúng ta trải qua, hay thậm chí cả Ma Trận, là do bị áp đặt hay tự áp đặt? Đến mức độ nào? Ngay cả trải nghiệm bị nhấn chìm trong một điều gì đó áp đặt, cũng có thể là tự áp đặt không? Thật sự rất phức tạp.”

 

Swaruu: “Đúng vậy, rất phức tạp. Tôi nghĩ ban đầu nó bị áp đặt, tôi nghĩ là ban đầu bị áp đặt. Nhưng sau đó, các starseed đi vào và giờ đây đang thay đổi Ma Trận từ bên trong. Vậy nên, phần đó là tự áp đặt.”

 

Tức là, tất cả những gì xảy ra trên Trái Đất này đều là điều mà bằng cách nào đó chúng ta đã chọn trước khi vào Trái Đất.

 

Dĩ nhiên sẽ có người nói: “Nhưng tôi không phải vậy, tôi đâu có chọn.” Nhưng từ góc nhìn khác, khi bạn quyết định nhập vào Trái Đất, cách nhìn của bạn hoàn toàn khác, và đó mới là vấn đề.

 

Câu hỏi đặt ra là: Vậy thì “bộ ba” sẽ cứu chúng ta khỏi điều gì?

 

Họ sẽ nói: “Đúng, bạn đã chọn cuộc đời này từ bên ngoài Trái Đất.” Nhưng sự thật là, theo các Taygetan, một khi đã vào Trái Đất, bạn sẽ có một điểm chú ý khác.

 

Có nghĩa là có hai điểm chú ý: một cái ở bên ngoài muốn học hỏi thông qua khổ đau (mà tôi thật sự không hiểu, làm sao có thể muốn học thông qua khổ đau chứ?). Còn điểm tập trung khác là nơi đây, nơi con người sống, và tất nhiên con người vẫn muốn học hỏi, nhưng không phải bằng cách chịu đau khổ. Và chính chỗ này làm mọi thứ rối rắm.

 

Swaruu: “Đặc biệt là vì một số starseed đi vào để phá vỡ và thay đổi hệ thống từ bên trong, đúng vậy. Nhưng những người khác chỉ đơn giản vào để trải nghiệm cá nhân.”

 

Tức là, có người chỉ đến để sống trải nghiệm, thường là ít quan tâm đến những chủ đề siêu hình, và có người thật sự quan tâm, muốn phá vỡ Ma Trận.

 

Swaruu: “Vì thế, đừng mong chờ tất cả đều sẽ tỉnh thức sớm, bởi họ thích trải nghiệm này.”

 

Có những người đến Trái Đất chỉ vì họ thích trải nghiệm này. Vậy thì câu hỏi trở nên hợp lý: Nếu đa số người ở Trái Đất muốn trải nghiệm cuộc sống này, vậy bạn sẽ “cứu” họ khỏi điều gì?

 

Tôi nhớ lúc mới bắt đầu liên lạc, họ nói rằng họ đến đây để cứu nhân loại, vì ai đó (có thể là Liên đoàn) nói rằng Trái Đất đang gặp vấn đề và cần được giải phóng. Bởi vậy mà ban đầu có rất nhiều phi thuyền đến và có nhiều Taygetan hiện diện trên Trái Đất.

 

Nhưng sau đó họ nói với tôi rằng: “Không, vấn đề chính là nhân loại.” Một khi đã ở đây, họ nhận ra vấn đề thật sự là nhân loại. Và nếu vấn đề chính là nhân loại, thì không thể giải quyết bằng bom đạn hay chiến tranh. Giải pháp duy nhất là thay đổi tiềm thức tập thể để nhân loại tự mình thay đổi. Không phải người từ bên ngoài, vốn chẳng hề biết điều gì đang diễn ra, mà chính nhân loại phải tự làm.

 

Khi đến, họ cũng không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra ở đây. Sau này họ mới phát hiện ra mức độ kiểm soát tâm trí khủng khiếp.

 

Tôi còn nhớ một điều khác họ từng nói: “Khi bạn đang ở Trái Đất, bạn rất muốn giúp Trái Đất thoát khỏi tình trạng hiện nay. Nhưng một khi rời khỏi Trái Đất, góc nhìn và kỳ vọng của bạn thay đổi hoàn toàn. Rất có thể bạn sẽ không còn muốn giúp Trái Đất nữa, bạn sẽ bỏ mặc, bởi vì góc nhìn khi đó hoàn toàn khác.”

 

Có thể là lúc ra khỏi, bạn nhận ra rằng đúng, vấn đề chính là nhân loại.

 

Ví dụ nhé, bạn nói: “Này, cái kênh đó đã bị thâm nhập rồi. Họ không nhận ra sao?”

 

Đó chính là vấn đề. Dù bạn có nói gì đi nữa thì họ cũng chẳng hiểu được gì. Vì vậy, một cách để giúp họ là chia sẻ thông tin, và từ đó mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về những gì mình tiếp nhận. Cho nên, mấy chuyện như bộ ba này nọ, vân vân, chúng tôi không thấy nó ảnh hưởng gì đến nhân loại cả.

 

Mọi thứ diễn ra rất chậm, đúng vậy. Nhưng vấn đề là chúng ta sẽ không nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra, chúng ta sẽ không thấy nó. Có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ được chứng kiến một xã hội kiểu toàn diện trên Trái Đất. Vì sao? Bởi vì phần lớn nhân loại lại thích thú khi sống trong những trải nghiệm như vậy: trải nghiệm sóng thần, trải nghiệm xung đột, trải nghiệm hỗn loạn, trải nghiệm, tôi không biết nữa, đúng là một sự điên rồ thực sự.

 

Các bạn nghĩ sao? Hãy chia sẻ buổi trực tiếp này nhé.

 

Gosia: “Tại sao đôi khi những luật lệ về việc không can thiệp lại bị phá vỡ? Tôi nhắc lại, tại sao những luật lệ về việc không can thiệp đôi khi lại bị phá vỡ?”

 

Và ở đây, Svaru nói một điều rất thú vị.

 

Swaruu: “Chỉ thị Chính đối với chúng tôi và các chủng tộc khác là một tập hợp những quy tắc hướng dẫn cho chúng tôi. Chỉ thị Chính là một tập hợp những quy tắc định hướng, nó là một triết lý,” hãy xem sự khác biệt, “nó là một triết lý, chứ không phải là một luật bất di bất dịch.”

 

Hãy xem lại những video ban đầu. Swaruu nói, và tôi nhắc lại, không phải một luật bất di bất dịch. Tức là, nó là một triết lý, và có thể bị phá vỡ vì nó không phải luật tuyệt đối. Có lẽ nói đúng hơn là nó linh hoạt và có thể được né tránh trong một số trường hợp, dưới sự chịu trách nhiệm hoàn toàn của những ai thực hiện tiếp xúc. Ồ, như vậy thì khác hẳn rồi.

 

Quan trọng: “chúng tôi xem Chỉ thị Chính chỉ như một hướng dẫn, một triết lý, chứ không phải là một giáo điều.”

 

Có thể phá vỡ nó không? Câu hỏi đặt ra là: “dưới hoàn cảnh nào thì có thể phá vỡ?” Khi kết quả mang lại lợi ích lớn hơn cho tất cả. Có thể đúng, có thể không. Thực ra, chúng ta không biết chắc.

 

Và Swaruu tiếp tục: “nhưng việc đánh giá xem có nên phá vỡ nó hay không là một vấn đề vô cùng nhạy cảm. Hãy nhớ rằng, ở một mức độ quan trọng, trên Trái Đất thì việc can thiệp để giúp đỡ những người rõ ràng đang chịu khổ đau là điều chính đáng. Nhưng ở một mức độ siêu hình sâu hơn, nếu chúng ta can thiệp, chúng ta sẽ đi ngược lại những mong muốn sâu xa hơn của chính những người đó.”

 

Không có mâu thuẫn nào trong điều này cả.

 

Gosia hỏi: “Tôi hiểu, nhưng các bạn đã từng phá vỡ nó đối với loài người chúng tôi chưa? Ý tôi là các bạn, những người Taygetan Pleiadian ấy.”

 

Swaruu: “Vâng, chúng tôi đã phá vỡ nó quá nhiều lần, nhiều đến mức không thể đếm được.”

 

Gosia lại hỏi: “Vậy các bạn đã từng bị xét xử vì điều đó chưa? Bởi ai chịu trách nhiệm về luật này?”

 

Và Swaruu trả lời: “Cơ quan giám sát luật này chính là Liên đoàn tại trụ sở của họ. Đồng thời, Hội đồng Orion cũng làm điều tương tự ở cấp độ của họ từ trụ sở chính của họ.”

 

 

francescxaviermunoziaviles1240: “ĐÁNG LẼ NÊN CAN THIỆP, NHƯNG HỌ KHÔNG LÀM GÌ CẢ. THÔI THÌ CỨ QUÊN CÁI CHỈ THỊ NGU NGỐC ẤY ĐI, VÌ LIÊN ĐOÀN THAM NHŨNG CŨNG ĐÃ PHÁ VỠ NÓ RỒI.”

 

 

Vâng, thực tế thì họ đã can thiệp nhiều lần. Không chỉ vài lần mà là rất nhiều lần, để nhân loại không bị hủy diệt. Nhưng họ chưa bao giờ nhận công lao đó về mình, vì nếu tất cả vấn đề của nhân loại đều được giải quyết từ bên ngoài thì con người sẽ không làm gì cả.

 

Điều này hoàn toàn khác với những gì Mari nói, nào là “Tôi là nữ hoàng, chúng tôi là giỏi nhất, chúng tôi đã cứu, chúng tôi cần thêm tiền, chúng tôi đã giải cứu nhiều lần.” Cuối cùng, công lao không thuộc về nhân loại mà thuộc về “bộ ba”, và từ đó kéo theo việc kêu gọi thêm tiền để làm những việc mà chúng ta chẳng bao giờ thấy, cũng chẳng có bằng chứng gì. Thế là người ta chỉ chú ý đến họ, bị phụ thuộc vào họ.

 

Nhưng sự thật là công lao luôn thuộc về nhân loại, ngay cả khi không hoàn toàn như vậy. Vì nếu không, con người sẽ chỉ chờ đợi “người từ trên cao” và đối xử với họ như thần thánh. Hôm nay gọi là “nữ hoàng”, ngày mai thành “nữ thần” – các bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Gosia: “Họ tuân theo cùng một luật hay luật riêng của họ?”

 

Swaruu: “Đúng, luật này được cả hai phía quan sát và tuân theo.”

 

Gosia: “Tài liệu cũng tuyên bố rằng không được phép liên lạc hay can thiệp với các chủng tộc kém phát triển hơn, trừ khi họ bị đe dọa bởi một thế lực bên ngoài. Chúng ta có một mối đe dọa bên ngoài sao? Loài bò sát, đúng chứ?”

 

Và Swaruu trả lời: “Đúng vậy.”

 

Gosia: “Vậy tại sao các bạn không can thiệp trực tiếp hơn? Ý tôi là một cách trực tiếp hơn, giúp phá vỡ Ma Trận ngay tại đây?”

 

Và trước khi Swaruu trả lời, tôi cũng hỏi: “Họ đã chiếm lĩnh Viera chưa? Họ đã kiểm soát mọi thứ chưa? Tại sao mọi thứ không thay đổi?”

 

Và câu trả lời mà họ luôn đưa ra thì luôn mang màu sắc siêu hình.

 

Swaruu: “Không, chúng tôi không thể.”

 

Nhưng nếu không thể phá bỏ toàn bộ ảo ảnh, không thể làm gì, vậy thì tại sao Mari lại nói đã vào Viera và cứu mọi người ra? Nghe thật vô lý, hoàn toàn vô nghĩa.

 

Nói thế nào đi nữa thì cũng chẳng hợp lý chút nào. Nếu không thể thì đừng nói gì cả, rất đơn giản.

 

Swaruu: “Chúng tôi can thiệp rất nhiều, mỗi ngày, thậm chí ngay bây giờ khi đang nói chuyện với bạn, đó cũng là một dạng can thiệp. Có những phi thuyền đang tuần tra trên bầu trời của các bạn, vấn đề chỉ là con người không thấy. Nhưng ngay cả vậy, chúng tôi cũng không thể giải quyết tất cả.”

 

Quan trọng: chúng tôi không thể giải quyết tất cả.

 

Tuy nhiên, Ma Trận đang sụp đổ rất nhanh. Mọi việc phải diễn ra từng bước, có lý do từ góc nhìn vũ trụ học. Ma Trận đang sụp đổ với tốc độ chóng mặt, nhưng tôi hiểu rằng từ bên dưới thì mọi thứ có thể trông khác và chậm chạp hơn. Mọi thứ phải xảy ra theo đúng tiến trình. Bạn có thể đã sẵn sàng cho sự thăng thiên, thậm chí cảm thấy chậm trễ, nhưng những người khác thì chưa.”

 

Và đúng vậy, vấn đề là không phải tất cả chúng ta cùng đi với cùng một tốc độ. Bạn không thể ép tất cả phải tiến cùng tốc độ như nhau. Đó là điều không thể. Vì vậy, tôi không hiểu tại sao lại có những câu chuyện bịa đặt để bán cho nhân loại. Nếu không thể thì hãy nói thẳng là không thể, đừng vòng vo. Tại sao lại đánh lạc hướng nhân loại?

 

Đừng tạo ra những “câu chuyện không gian giả” để gây chú ý. Thay vào đó, hãy nói về sự mở rộng của ý thức, hãy tiếp tục chia sẻ tri thức siêu hình, chứ không phải những “cuộc chiến giữa các vì sao.” Nhân loại cần thay đổi tiềm thức tập thể bằng tri thức, chứ không phải những chuyện như “người này có móng tay dài hơn người kia.” Có thể thú vị, nhưng nó chẳng giúp ích gì nhiều.

 

Các bạn hiểu tôi chứ?

 

Được rồi, tôi tiếp tục đọc và rồi chuyển sang đọc tiếp.

 

Ở đây Gosia nói: “Vâng, tôi cảm thấy có rất nhiều sự kiện xảy ra sau lưng chúng tôi. Làm sao ngăn được những vụ thảm sát hàng loạt năm 2012?”

 

Và Swaruu lại nói: “Vâng và Thế chiến III như nửa tá lần kể từ đó, chúng tôi cũng đã can thiệp vào nhiều vụ thảm sát, tức là trong khả năng có thể, ở khắp nơi. Nhiều sự kiện suýt xảy ra, và một số thì mức độ được giảm nhẹ, chúng tôi đã bắn hạ tên lửa từ bầu trời vô số lần, chúng không bao giờ đạt được mục tiêu của mình.”

 

Được rồi.

 

Gosia hỏi: “Vậy những tên lửa đó nhằm vào đâu? Nhằm vào đâu vậy?”

 

Và điều này rất thú vị. Họ nói: “Vào nhiều mục tiêu khác nhau, các khu vực đông dân để khởi động chiến tranh. Gần đây nhất, cách đây vài năm, có một tên lửa đang bay hướng về Hawaii, chỉ mới tháng trước thôi. Nó nhằm khơi mào một cuộc chiến với Triều Tiên.”

 

Gosia: “Ai đã phóng tên lửa đó?”

 

Câu trả lời thật đáng kinh ngạc.

 

Swaruu: “Một tàu ngầm của Hoa Kỳ. Chính tàu ngầm Mỹ đã bắn tên lửa vào Hawaii, tức là lãnh thổ Hoa Kỳ, để đổ lỗi rằng kẻ gây xung đột là Triều Tiên.”

 

Quá sốc.

 

Swaruu: “Một tàu ngầm của Hoa Kỳ, nhưng dưới sự kiểm soát của phe cabal bò sát. Nhưng sự thật là chúng tôi không thể

 

Và đây là điểm rất quan trọng khác với Mari, à, tức là người giả dạng Mari

 

Sự thật là chúng tôi không thể để phần lớn loài người trên Trái Đất nghĩ rằng chúng tôi đã làm tất cả, nếu không chúng tôi sẽ lại bị coi là những “vị cứu tinh”.”

 

Quan trọng, quan trọng, tôi nhắc lại: chúng tôi không thể để phần lớn loài người nghĩ rằng chúng tôi làm tất cả, nếu không sẽ lại bị coi là những “vị cứu tinh”.

 

Cuộc đấu tranh này phải do chính con người trên Trái Đất tiến hành.”

 

Đúng vậy, nếu không thì họ sẽ lại được nhìn nhận như những cứu tinh. Hôm nay gọi tôi là “nữ hoàng”, ngày mai gọi tôi là “nữ thần”, chuyện nó diễn ra như vậy. Họ không muốn bị nhìn nhận là cứu tinh.

 

Ngược lại, kênh của Mari thì nói: Bộ ba chúng tôi là những người tuyệt vời, chúng tôi cần thêm tiền để cho người Antarian làm thứ này, người Alfratean làm thứ kia, người Urmah làm thứ khác, và người Taygetan làm thứ khác nữa.

 

Nhưng để ý sự khác biệt, vì Swaruu là Taygetan. “Chúng tôi không thể để phần lớn loài người trên Trái Đất nghĩ rằng chúng tôi làm tất cả, nếu không sẽ bị coi là những vị cứu tinh. Cuộc đấu tranh này phải do chính con người tiến hành.”

 

Và ở đây cũng có vấn đề tâm linh, bởi có những tập thể hay nhóm người đầu thai cùng nhau và rời đi cùng nhau. Rất thú vị, họ đầu thai cùng nhau và rời đi cùng nhau, đó là “trò chơi” của họ để trải nghiệm những điều bị coi là tiêu cực. Có nghĩa là, có những người muốn trải qua những tàn bạo này.

 

Do đó, nhiều khi chúng tôi không thể can thiệp. Vấn đề là phải hiểu và đánh giá khi nào có thể và khi nào không nên can thiệp, điều này không bao giờ dễ dàng. Đôi khi thì rõ ràng, nhưng có khi đó là cuộc tranh luận lớn, và chúng tôi thường chịu áp lực thời gian rất lớn. Vậy nên, phải đưa ra quyết định trong tích tắc, chủ yếu là các đội chiến đấu, họ phải quyết định xem có bắn hạ tên lửa hay không.”

 

Thật sự thú vị.

 

Xem mọi người nói gì.

 

blaster_Poducer: “Chúng ta có trách nhiệm thay đổi thực tại này, Robert.”

 

Chính xác. Đừng mong đợi, đừng để người ta chờ mong một vị cứu tinh đến từ ngoài Trái Đất. Nhóm nhỏ của Mari, mà toàn là con người, thì lại nói: Bộ ba chúng tôi là những vị cứu tinh, chúng tôi là, là, là...

 

Không, không, rõ ràng là không có Taygetan ở đó, vì họ sẽ không bao giờ nói vậy, thậm chí không hề nghĩ đến. Biết ý tôi chứ?

 

Mà người ta không thấy, không nhận ra những chi tiết nhỏ đó. Nhưng yên tâm, khi tôi còn ở đây, thì những điều này sẽ được nhìn thấy. Tôi sẽ không rời đi đâu, không, không, không, tôi sẽ tiếp tục, chia sẻ kiến thức từ những “tiền nhiệm”, nhưng thực ra họ là những người thật sự, những người chân chính. Tôi sẽ ở đây, không tan biến như giọt nước mắt trong mưa. Kẻ phải tan biến như giọt nước mắt trong mưa chính là cái kênh troll “Videos Frankenstein” kia.

 

Được rồi, tiếp tục.

 

Gosia nói: “Tôi nghĩ vấn đề chỉ là phần lớn mọi người ở đây không hề biết đến tất cả điều này, và họ phải chịu nhiều đau khổ ở nhiều cấp độ. Họ mong muốn thấy sự tham gia của các bạn một cách công khai hơn.”

 

Ở đây có rất nhiều sự tàn nhẫn và đau đớn, nhưng để ý điều Swaruu nói. Và điều này họ đã nói với tôi rất nhiều lần, “họ” tức là Swaruu và Aneeka, tôi nghĩ cả Yazhi và Athena nữa, nhưng chắc chắn là Swaruu và Aneeka đã nói. Rất thú vị.

 

Phần lớn những người đang chịu khổ đau ở đó thực ra không phải là thật, họ chỉ là một chương trình để kích động” – nhắc lại, để kích động – “phản ứng cảm xúc nơi những người thật.”

 

Nhắc lại: “phần lớn những người đang chịu khổ đau ở đó không phải thật, mà là một chương trình để kích động phản ứng cảm xúc nơi người thật.”

 

Và họ nói tiếp: “Những người thật thì có khổ đau, không nói là họ không đau khổ. Nhưng phần lớn không phải thật. Tuy nhiên, những người thật đi vào đó đều đã có một ‘kịch bản’.”

 

Quan trọng: họ bước vào Trái Đất với một kịch bản, và kịch bản đó được họ tự thiết lập trước khi nhập vào. Tức là, trước khi đến Trái Đất, mỗi người đã có một kịch bản, và đặt ra những giới hạn rõ ràng cho mức độ đau khổ. “Mỗi người đều thiết kế kịch bản của mình một cách cẩn thận vì những lý do cá nhân.”

 

Điều này rất quan trọng. Và kịch bản là cố định, trừ khi người đó quyết định thoát khỏi “chế độ tự động”. Tức là có một chế độ tự động khi bước vào Trái Đất, trong đó bạn sẽ trải nghiệm theo một guồng tự động. Nhưng nếu muốn, bạn có thể thoát ra và chuyển sang chế độ “thủ công”, tức là tự quyết định những gì mình muốn trải nghiệm. Đa số mọi người đều làm vậy, tức là thoát khỏi chế độ tự động và nắm quyền kiểm soát trải nghiệm của mình. Điều này làm tôi liên tưởng nhiều đến khái niệm như kiểu “trò chơi nhập vai thực tế ảo”. Bạn bước vào trò chơi nhập vai, bạn chọn trải nghiệm mình muốn.

 

Ví dụ, giả sử tôi đang ở trên một con tàu ngoài vũ trụ, đã được đưa ra khỏi Trái Đất 10 năm trước, và tôi nhớ thành phố Barcelona. Thế là tôi tự thiết kế trò chơi để trải nghiệm cuộc sống ở đó. Trong giấc mơ siêu thực, tôi lập trình những sự kiện, tùy mức độ ý thức của mình, thường thì tôi sẽ chọn những trải nghiệm tích cực, chẳng hạn gặp một người phụ nữ, hay trúng số, có tiền, vui vẻ với bạn bè cũ... Tất cả đều siêu thực. Nhưng khi bạn bước vào trò chơi, nó quá thật, đến mức bạn quên rằng chính bạn là người đã lập trình nó. Và rồi sự kiện cứ diễn ra.

 

Có thể bạn sẽ gặp một người phụ nữ xinh đẹp, trúng số, có nhiều tiền, vui vẻ tận hưởng... nhưng sẽ có lúc bạn phải tỉnh giấc, quay lại thực tại. Bạn sẽ quyết định cách mình tỉnh giấc. Một số người, thay vì tận hưởng trò chơi, lại chọn tăng độ kịch tính, kiểu muốn trải nghiệm thảm họa, như ở Barcelona thì gặp sóng thần cuốn trôi, những điều nghe có vẻ điên rồ. Nhưng đó là lựa chọn. Mỗi người đều thiết kế cuộc đời của mình.

 

Thế nên, có người đồng ý trải nghiệm khổ đau để học hỏi, có người lại không, họ muốn học qua cách khác. Có đủ loại người như vậy.

 

Xem mọi người nói gì nào...

 

laydapereira3727: “Những người trong chúng ta đã đến đây và có ý thức thì phải tự chịu trách nhiệm với những gì mình đến để làm, và bước sang vai trò như những người trưởng thành của không-thời gian, không cần sự can thiệp từ bên ngoài. Họ đã cho chúng ta quá đủ rồi.”

 

Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy...

 

Vâng, nhưng mà, đúng như chúng tôi vẫn nói, đúng không? Mỗi người đều khác nhau. Mỗi người đều khác nhau, sẽ có những người nghĩ giống như người kia, và cũng sẽ có những người thích sống trong đau khổ, thích nhìn thấy những điều lạ thường. Bởi vì, như bạn thấy đấy, có người nói rằng nhiều người đang chịu khổ thực ra không có thật, họ chỉ có đó để bạn tương tác, để bạn trải nghiệm. Bạn có môi trường của mình, trong đó bạn sẽ tương tác tùy theo những gì bạn nhìn thấy. Vâng, như thể đây là một trò chơi vậy, cuộc sống này, thực tại này, giống như một trò chơi. Thế nên, hãy coi nó như một trò chơi, đừng quá nghiêm trọng, vì có người coi cuộc sống một cách nặng nề đến mức khủng khiếp, xin lỗi vì cách nói, nhưng mà quá nghiêm trọng.

 

Ý tôi là, không sao cả, bạn bảo: “Ôi, xin lỗi, xin lỗi, thời gian trôi qua nhanh quá, tôi chẳng tận hưởng được gì ở độ tuổi của mình cả.” Không sao đâu, bạn là vĩnh cửu, bạn là bất tử. Nếu hôm nay bạn không tận hưởng, thì ngày mai bạn sẽ tận hưởng ở một nơi khác. Tôi chẳng hiểu sao con người lại lo lắng nhiều thế. Trên đời phải có đủ loại người, bạn hiểu chứ?

 

imeldahernandez2772: “Ý thức của bạn sa sút, bạn bị mắc kẹt, và bạn phải chịu nhiều đau khổ hơn cả trong bản hợp đồng.”

 

Tôi cũng không chắc có phải bạn đang chịu nhiều đau khổ hơn cái bạn đã “lên kế hoạch” hay không. Vấn đề là tôi cũng không rõ lắm làm sao mà cái “kế hoạch” này được thiết lập, bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Trừ khi, như mọi người biết rồi đấy, có những người ngoài hành tinh đi vào Trái đất thông qua các Med Pod nhập thể, giống như trong phim Avatar. Bạn ở trên một con tàu, có một “avatar” trên hành tinh, rồi bạn chỉ cần kết nối theo tần số, từ con tàu bạn kết nối với cái avatar trên Trái đất, và sống trải nghiệm làm con người ở Trái đất. Đây chỉ là một trong nhiều cách để đến Trái đất. Rồi lại có những người thực sự đầu thai trực tiếp, tức là họ đến Trái đất từ “Nguồn”. Từ Nguồn, nghĩa là họ không thông qua Med Pod nhập thể nào cả, mà trực tiếp ở trên Trái đất, là những con người gốc, hay ít nhất là gốc từ Nguồn. Và vì thế, họ rất có khả năng tái sinh nhiều lần trên Trái đất, bởi vì họ tương thích về tần số. Đó là điều cần nói. Và từ đó, mỗi người sẽ tiến hóa dần dần. Nếu bạn không thích ở đây trên Trái đất, thì hãy thay đổi điểm chú ý, thay đổi góc nhìn.

 

Tôi biết nói thì dễ, nhưng tôi tin rằng điều đó là thật. Bạn chỉ cần thay đổi điểm chú ý. Muốn thay đổi điểm chú ýthì hãy tập trung, tập trung, tập trung. Ví dụ, tôi lấy chính mình để minh họa: tất cả đều là vấn đề tần số, mọi thứ, tuyệt đối mọi thứ. Tôi thích ngủ ở nhiều chỗ khác nhau trong nhà, tôi không thích ngủ mãi ở một chỗ. Bạn sẽ hỏi: “Thế nhà anh có nhiều phòng lắm à?” – Không, nhà tôi không có nhiều phòng, nhưng tôi không thích ngủ cố định một chỗ. Hôm nay tôi ngủ ở đây, mai tôi ngủ chỗ khác, miễn cho tôi ngủ thoải mái. Tôi không thích ngủ ở cùng một nơi.

 

Và tôi nhận ra, chẳng hạn, hồi còn ở Barcelona, tôi thường ngủ ở một góc trong nhà, nơi chiếc giường đặt theo một hướng nhất định, bên cạnh có cửa sổ, gió lùa vào. Ở đây cũng vậy thôi. Bạn ngồi ở một chỗ, gió thổi qua cửa sổ, bạn tập trung, tập trung, và như hòa tần số từ nơi bạn đang ở với nơi bạn muốn đến. Bạn tập trung mạnh đến mức đôi khi tôi phải dừng lại, vì tôi sợ sẽ thức dậy ở Barcelona, như 5 hay 10 năm trước, mà tôi thì không muốn. Tôi muốn ở Phần Lan, ở đây, bây giờ. Thế nên tôi phải cắt đứt dòng tập trung đó.

 

Ví dụ, bạn đi qua sa mạc Sahara, rồi tình cờ bước qua một cánh cổng tự nhiên, bạn hoàn toàn có thể xuất hiện ở một sa mạc khác, ví dụ sa mạc Mông Cổ. Đó là vì sự tương thích tần số. Giống như có người nói rằng ở Scotland có những nơi rất giống với ở Erra chẳng hạn. Khi hai nơi giống nhau đến mức đó, thì tần số hòa hợp, dù chỉ tạm thời. Bạn có thể đi qua Scotland và xuất hiện ở Taygeta. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Đó chỉ là sự cân bằng tần số. Bạn làm vài thử nghiệm sẽ thấy, có thể bạn sẽ không còn ở trong thực tại này nữa, mà ở một nơi khác. Với tôi, điều đó quá rõ ràng.

 

Vậy, liệu có một “Trái đất với xã hội toàn diện” không?

 

Có chứ. Vấn đề là bạn không nhớ nó như thế nào, nên không thể hòa tần số được. Còn tôi thì nhớ hồi sống ở Barcelona nó thế nào. Vì tôi có ký ức đó, nên tôi có thể điều chỉnh tần số theo cái tôi nhớ, làm nó phù hợp với tôi. Nhưng với những điều tôi hoàn toàn không nhớ, tôi không thể hòa bất kỳ tần số nào, vì chẳng có tham chiếu. Đó là ý tôi muốn nói.

 

Vậy nên, tôi chỉ có thể làm một số việc nhất định, nhưng không thể nhìn về tương lai.

 

Nhưng những ví dụ này để làm gì? Để cho thấy ai cũng có thể làm được, chỉ cần thay đổi điểm tần số. Vâng, chỉ cần thay đổi. Hoàn toàn có thể làm được nhiều việc, rất nhiều.

 

Ví dụ, có bà pháp sư ở Mexico, bà ấy có thể từ hư không mà lấy ra dao mổ, thậm chí lấy ra cả quả thận hay máu để chữa bệnh nhân. Có người làm được những điều như vậy, có người thì không, đơn giản vì họ không biết rằng có thể làm được, nên họ không làm.

 

À, hôm nay tôi đọc một tin tức: một kỹ sư của Lockheed Martin nói về các vật liệu thu được từ UFO. Rất lạ, vì người Taygetan cũng từng nói với tôi về điều này. Ông ấy nói khi họ lấy một mảnh vật liệu ra, nó tự biến thành bụi để tránh bị phân tích. Ví dụ, tôi có một cái kéo lấy từ UFO, khi đem phân tích thì nó tan thành bụi. Nhìn dưới kính hiển vi thì thấy nó là những hạt thông minh, khi phát hiện đang ở trong tay những người “không nên có công nghệ này”, nó lập tức tan thành bụi. Rồi đám bụi đó còn hòa lẫn vào đất để không thể thu lại. Đúng là điên rồ – vật liệu thông minh! Và tất nhiên, ông ấy nói những công nghệ này đi trước chúng ta hàng trăm năm. Có nhiều người từng làm việc với ông ấy, nhưng bỏ đi vì ông tiết lộ quá nhiều.

 

Cuối cùng, một câu hỏi từ Gosia: “Tại sao một linh hồn lại muốn trải nghiệm một cuộc sống tàn nhẫn và khủng khiếp như vậy?

 

Và câu trả lời là: “bởi vì từ “bên kia” bạn nhìn mọi thứ khác hẳn, và còn tùy vào quan điểm của chủng tộc đang đầu thai,” - tức là cái “chủng tộc” ở trong thân xác đó sẽ có góc nhìn khác nhau.

 

Có thể đó là một trải nghiệm khủng khiếp đối với bạn, đối với bạn, người đang ở Trái đất, hoặc đối với chúng tôi, từ góc nhìn của chúng tôi. Quan trọng là, nó có thể lại là một trải nghiệm được mong muốn từ góc nhìn của những người khác.”

 

Tôi nhắc lại: nó có thể là một trải nghiệm được mong muốn từ góc nhìn của những người khác.

 

Thật khó để chấp nhận, nhưng đó là sự thật. Có một số linh hồn đến đây với kế hoạch kiểu này, và thật sự, chúng tôi phản đối những kế hoạch đó, vì chúng chỉ góp phần duy trì vấn đề, tất nhiên rồi. Ý tôi là, tất cả những linh hồn đến Trái đất để trải nghiệm một cuộc đời ngắn ngủi, hỗn loạn, thì chỉ càng góp phần kéo dài vấn đề. Và, hơn thế, họ còn gây hại cho những người khác trên đường đi.”

 

Nhất là những người đến đây để nâng cao tần số, vì hệ quả, hệ quả lan truyền, chúng ta đang phải trả giá cho những kẻ đến Trái đất chỉ để trải nghiệm một cuộc sống khủng khiếp. Và họ còn nói thêm: điều này vượt ngoài tầm với và quyền hạn của chúng tôi, nghĩa là, họ không thể làm gì, hoàn toàn không thể làm gì.

 

Thế thì nếu họ không thể làm gì, tại sao lại có những chuyện “ba hoa” về bộ ba, Gori’el hay cả cái nhóm đó?

 

Điều đó thật vô nghĩa. Thật sự vô nghĩa, hoàn toàn vô nghĩa. Nhìn từ bất cứ góc nào cũng không hợp lý. Rõ ràng có một người xen vào, không phải là Taygetan, chỉ nói, nói, và tất cả đều vô nghĩa, không đâu vào đâu. Nếu nhìn từ mọi hướng thì chỉ thấy một kẻ ngạo mạn, hoàn toàn xa rời thực tế, chỉ tụ tập trong nhóm nhỏ của mình. Và thôi, rõ ràng, tất cả họ đều là con người, điều này đã được chứng minh, không có lấy một người ngoài hành tinh ở đó, không một ai cả.

 

Và đây là chỗ thú vị, Gosia hỏi lại: “Nhưng đau khổ thì vẫn là đau khổ, đúng không, bất kể góc nhìn nào đúng không?”

 

Và câu trả lời của Swaruu là: “Tôi e là không. Tức là đau khổ chỉ tồn tại khi bạn còn trong 3D.”

 

Tôi nghĩ ý họ là: đau khổ là có thật khi bạn ở đây, trong 3D. Nhưng từ phía bên kia, từ nơi bạn đã lập trình điều này, thì đó lại là một trải nghiệm được mong muốn.

 

Nói cách khác, đau khổ và trải nghiệm khủng khiếp chỉ là một quan điểm chủ quan mà chúng ta đồng ý với nhau thôi.

 

Nhưng rồi Gosia phản bác: “Nhưng bạn cảm nhận nó thật sự, trải nghiệm là thật.”

 

Và Swaruu đáp: “Đúng, trải nghiệm là thật, bởi vì bạn là thật.”

 

Rồi gần kết thúc, Gosia hỏi: “Câu hỏi cuối cùng liên quan đến Chỉ thị Chính, Chỉ thị cũng nói về việc không can thiệp vào các giống loài và sự tiến hóa bậc thấp. Nhưng khi ‘3D’ được thiết lập, đúng không, và chúng ta sẽ giải thích trong các tập tiếp theo, thì chúng ta không phải là giống loài bậc thấp. Rõ ràng, trước trận Đại Hồng Thủy, đây từng là một chủng tộc sao, chứ không phải giống loài đang tiến hóa. Nhiều người trong số họ từng là Lyrian, vì vậy chúng tôi không phải là giống loài bậc thấp. ‘3D’ được đặt vào một cách nhân tạo, đúng chứ? Vậy nên, chúng ta không phải đang ở trong một tiến trình tiến hóa tự nhiên. Do đó, cái gọi là ‘sự can thiệp’ kia hoàn toàn chính đáng.

 

Rồi Swaruu nói thêm, và đây mới là chỗ khó hiểu: “Đúng, và cũng vì thế mà chúng tôi can thiệp, bởi vì các bạn là một giống loài bị làm cho trở thành bậc thấp một cách nhân tạo.” Nghĩa là chúng ta bị đặt vào đây bởi những kẻ khác. Họ nhắc lại: “Các bạn là một giống loài bậc thấp nhân tạo, được đặt ở đây bởi kẻ khác. Tuy nhiên, từ một góc nhìn cao hơn, thì điều này cũng là một sự lựa chọn, vì từ những cõi cao hơn, tất cả đều đồng ý trải nghiệm những gì đang xảy ra bây giờ. Thông thường, sẽ không có nạn nhân.”

 

Nhưng khi nói “thông thường”, tức là vẫn có một số nạn nhân.

 

Và họ nhấn mạnh: “Không có nạn nhân, không có nạn nhân ở đây, nhưng đây là vấn đề rất phức tạp.”

 

Đúng, việc giải thích tại sao chúng ta là một giống loài bậc thấp nhân tạo rõ ràng sẽ mở ra một “hộp Pandora”. Rồi việc nói rằng “chúng ta bị đặt ở đây bởi những kẻ khác” lại mở ra thêm một “hộp Pandora” khác. Và nếu đã có “một số nạn nhân” bị đặt ở đây bởi ai đó, thì đúng là một sự điên rồ.

 

Có lẽ tôi bị thiếu mất một đoạn hội thoại. Hình như tôi đã lỡ xóa nó đi. Câu hỏi hình như là: “Vậy các bạn có tạo ra cái 3D này không?” Nhưng tôi không nhớ câu trả lời.

 

Rồi tôi sẽ đọc bình luận.

 

mandalorian9013: “chúng ta bị làm cho trở nên thấp kém một cách giả tạo, vì đã bị thao túng để tin rằng mình là một chủng tộc thấp kém hơn.”

 

Và họ trả lời: “Đúng. Đúng vậy.”

 

Tôi nghĩ ý ở đây là: chúng ta bị làm cho “nhỏ bé, yếu kém” theo nghĩa bóng, bởi vì qua các phương tiện chính thống và chính phủ, họ nói cho bạn cái gì bạn có thể làm, cái gì không được làm. Nghĩa là, theo cách nhân tạo, thông qua ngôn ngữ và quy ước, họ giới hạn bạn. Từ đó, bạn trở thành một giống loài “bậc thấp”, vì bạn đã bị tước bỏ trách nhiệm thật sự. Dù bạn nghĩ mình chịu trách nhiệm nhiều thứ, nhưng thực ra không phải vậy. Việc bạn không có khả năng thần giao cách cảm là một ví dụ. Nếu bạn nói mình có thần giao cách cảm, người ta sẽ coi bạn hoang tưởng. Bạn bị giới hạn ở mọi phía, kèm theo sự chế giễu. Họ cười nhạo bạn nếu bạn nói làm xuất hồn. Nhưng thật ra, những giới hạn duy nhất là những gì bạn tự áp đặt cho chính mình.

 

Cuối cùng, về câu “bị đặt ở đây bởi kẻ khác”, theo tôi hiểu, bạn đến Trái đất một cách tự nguyện. Ít nhất là lần đầu tiên, bạn đến đây là tự nguyện.

 

Vấn đề là lần đầu tiên bạn đến đây một cách tự nguyện, nếu bạn không chịu trách nhiệm về những gì mình tiếp nhận, thì cuối cùng, vì bạn chính là ý tưởng của mình, và những ý tưởng đó lại tương thích với một số nơi nhất định, nên bạn không sống đúng với điều mình muốn và thậm chí còn không muốn điều ấy. Vậy nên, khi họ nhồi nhét vào đầu bạn những ý tưởng về việc bạn có thể làm gì, không thể làm gì, v.v…, bạn dần dần trở nên “tương thích về tần số” với Trái Đất, và rồi lại quay trở lại đây. Đến lúc đó, theo một cách nào đó, có thể hiểu rằng bạn đã bị đặt vào đây một cách nhân tạo. Bởi vì họ đã cấy vào bạn những ý tưởng khiến bạn trở thành một “chủng loài thấp hơn”, rồi sau đó đưa bạn vào đây mà bạn hoàn toàn không nhận ra. Bạn không nhận ra, nghĩa là dần dần bạn đánh mất những khả năng tâm linh của mình, trí tuệ cũng giảm dần. Họ rất giỏi trong việc này, họ cứ hạ thấp bạn dần dần, và rồi thông qua nhịp sống hằng ngày, họ khiến bạn tương thích với Trái Đất để bạn lại quay lại nơi này và làm những gì họ muốn. Tóm lại, bạn đang ở đây một cách nhân tạo.

 

Và tất cả những điều này đều thông qua các ý tưởng, bởi vì thậm chí không có thế giới vật chất nào cả, tất cả chỉ là thế giới cõi trung giới. Và qua những ý tưởng, họ đặt bạn vào đây. Họ làm chúng ta cảm thấy mình nhỏ bé.

 

Chúng ta sẽ ở lại thêm khoảng 10 phút nữa để trả lời các câu hỏi.

 

veroortega2479: “Vấn đề là cho dù chúng ta có muốn trải nghiệm những sự tàn khốc đến đâu đi nữa thì cũng sẽ thành ra đang lạm dụng chính bản thân mình...”

 

Đúng vậy, chính xác. Tôi không biết, mỗi người đều biết rõ bản thân mình là ai. Trường hợp của tôi, tôi chỉ có thể nói về chính mình, vì đó là người duy nhất tôi thật sự biết. Tôi không phải kiểu người muốn tạo ra sự tàn bạo, hoàn toàn không phải.

 

Nhưng có những người lại thích như vậy, tôi nghĩ đó là kiểu người thích phiêu lưu mạo hiểm, thích những điều rủi ro, thích cảm giác adrenaline, và tất nhiên họ sẽ chiếu điều đó vào cuộc sống của họ. Ví dụ như leo lên một vách đá cheo leo để chụp ảnh selfie, càng sát mép vực càng tốt. Đó là kiểu người như vậy, và có lẽ cuộc đời họ sẽ tràn đầy adrenaline, nhưng nhiều khi kết thúc không được mấy dễ chịu. Còn những người khác thì hiền hòa hơn, không thích tìm kiếm rắc rối.

 

Khi Swaruu nói về “chủng loài thấp kém hơn”, tôi nghĩ ý cô ấy là về sự kiểm soát tâm trí. Tôi nhớ Swaruu hay Aneeka từng nói rằng họ rất ngạc nhiên về mức độ kiểm soát tâm trí trên Trái Đất. Và tôi đã phản bác rằng tôi không cảm thấy mình bị kiểm soát. Nhưng họ trả lời: “Có đấy, toàn nhân loại đều bị kiểm soát tâm trí, dù có tin hay không.” Và đúng là, theo cách nào đó, tất cả chúng ta đều đã bị nhồi nhét thứ đó.

 

Vậy làm sao để thoát ra? Tôi cũng chẳng biết. Có lẽ phải ra sống cô lập hẳn trên một hòn đảo. Nhưng ngay cả những dân tộc như Sami ở Bắc Âu, tôi đã xem cách họ sống, thì họ cũng không hoàn toàn tách biệt, vẫn sống có nhà cửa, vẫn đi làm từ sáng sớm, cũng không hề thoát khỏi nhịp sống của “ma trận” này.

 

Sonia Ponce: “Cần chấp nhận nỗi đau như một phần của quá trình.”

 

Vero Ortega lại hỏi: “Vậy quyền lợi của những người đang chịu đau khổ thì sao?”

 

Nhưng đúng là như đã nói: đối với bạn thì đó có thể là một cuộc đời đầy kinh hoàng, nhưng từ “trên cao” nhìn xuống, đó lại chỉ là một trải nghiệm học hỏi.

 

Sự thật là, hầu hết chúng ta đều trải qua những điều tương tự, chỉ khác nhau ở mức độ cường độ. Có người nhẹ nhàng, có người nặng nề và lâu dài hơn. Nhưng rồi bạn cũng phải trải qua cả niềm vui, hạnh phúc nữa. Không thể mọi thứ lúc nào cũng tệ. Vì nếu mọi thứ lúc nào cũng tệ thì bạn sẽ chẳng có chuẩn mực nào để biết thế nào là tốt đẹp.

 

Mỗi người có một “giới hạn đau khổ” riêng, không ai giống ai. Và cũng có khi nhiều linh hồn đến cùng nhau và rời đi cùng nhau, thường là qua một bi kịch nào đó.

 

Vấn đề của nhân loại là không ai nhớ được, không nhớ mình đến từ đâu, hay những “hợp đồng” đã ký trước khi vào đây. Nhưng theo trải nghiệm của tôi, chúng ta đến đây hoàn toàn tự nguyện. Có người đến vì tương thích tần số, có người đến để tìm hiểu, để giúp nhân loại từ bên trong, vì từ bên ngoài thì chẳng thể làm gì.

 

Còn những câu chuyện về các cuộc chiến dưới lòng đất, về những người mất tích, v.v… tôi thấy rất khó kiểm chứng. Có thể có những sự kiện như vụ của Phil Schneider, người kể rằng ông bị tấn công bởi “người xám cao” (Tall Grey) khi khoan dưới lòng đất, và ông còn cho thấy vết thương thật trong một hội thảo. Sau đó, ông chết trong những hoàn cảnh bí ẩn. Nhưng ngoài những lời kể đó, chẳng có bằng chứng gì rõ ràng cả.

 

Tóm lại, chúng ta không thấy có sự thay đổi nào thực sự tác động đến nhân loại. Không có phiên tòa nào, không có sự thật nào được phơi bày.

 

Được rồi, chúng ta sẽ kết thúc buổi trực tiếp tuyệt vời này tại đây.

 

Bạn có nhớ mình đến từ đâu không?

 

Riêng tôi thì không. Tôi chỉ biết về dáng vẻ hiện tại của mình, chứ không biết nguồn gốc thực sự.

 

Cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia, cảm ơn những người đã đóng góp và các quản trị viên. Hẹn gặp lại vào ngày mai.

 

Một cái ôm thật chặt, chúc mọi người một ngày thứ Tư vui vẻ. Tạm biệt, cảm ơn!

 

À, nhân tiện, ở Bắc Na Uy, vùng Cực Bắc, cách đây vài hôm tôi đã trải nghiệm hiện tượng mặt trời không lặn, suốt nửa đêm mà vẫn sáng như ban ngày. Thật sự kỳ diệu.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=5VJk8ab6LEo

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.