Teal Swan Transcripts 333 - 🤝🔗🫂Sự phụ thuộc lẫn nhau - Nhận thức về các mô thức phụ thuộc - Hội thảo của Teal Swan

 

Teal Swan Transcripts 333


Sự phụ thuộc lẫn nhau - Nhận thức về các mô thức phụ thuộc - Hội thảo của Teal Swan

 

16-03-2018




Người phỏng vấn: Được rồi. Hãy hỏi thêm một câu hỏi nữa. Cô ấy giận dữ quá.

 

Teal Swan: Tôi đang giận đây.

 

Nhưng vấn đề là như thế này: mọi người phải hiểu điều này. Giận dữ thực ra là một phản ứng phù hợp. Bạn thấy không? Tôi muốn giải mã điều này vì con người có một vấn đề thực sự với bất kỳ ai được coi là tâm linh mà lại có phản ứng cảm xúc, bởi vì kỳ vọng là chúng ta phải “vượt lên trên tất cả”. Đúng không?

 

Rằng ta không nên có bất kỳ phản ứng cảm xúc nào, vì một phần trong ta biết rằng: “Tất nhiên là họ không biết gì tốt hơn, nên ta không nên cảm thấy như vậy.” Nhưng vấn đề là: đó lại chính là phản ứng phù hợp khi bạn chứng kiến những tổn hại khủng khiếp. Cảm thấy tức giận là đúng. Giận dữ là một cảm xúc. Chúng ta phải ngừng gắn kết ý nghĩa tiêu cực cho nó.

 

Ta có thể phản ứng hoặc đáp lại cơn giận theo cách này hay cách khác, và việc ta đáp lại như thế nào sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc các mối quan hệ của ta có tích cực hay không. Nhưng ta phải ngừng coi cảm xúc như kẻ thù. Nếu bạn thấy ai đó làm hại một người khác, thì cảm thấy tức giận là phản ứng tự nhiên và phù hợp. Khi bạn nhìn ra thế giới, thấy nó làm tổn thương con người, rồi lại nói: “Ồ, thì ra đây là bình thường” – thì đó mới chính là bệnh hoạn.

 

Chính cái tư duy đó mới khiến ta mãi giậm chân tại chỗ. Tôi muốn mọi người thôi sợ hãi cảm xúc đến mức họ tự dập tắt những phản ứng tự nhiên bên trong mình. Xã hội này là một xã hội cần phải thay đổi. Hiện tại nó không hề thuận lợi cho đời sống con người, động vật, thực vật, cũng như sự tồn tại của Trái Đất. Vậy nên, cảm thấy kinh hoàng trước điều đó là một phản ứng hoàn toàn đúng đắn.

 

Người phỏng vấn: Bạn có muốn kết thúc không…

 

Teal Swan: Bằng một nốt nhạc lạc quan hả, thay vì một màn xả giận? Anh muốn tôi kết thúc theo cách đó?

 

Người phỏng vấn: Không. Ý tôi là như những lần trước, khi bạn nói về việc mỗi người tự tìm được câu trả lời cho chính mình, hoặc nếu họ không được trả lời câu hỏi thì vẫn có thể tự tìm thấy.

 

Teal Swan: Đó là phần của bạn, vì anh luôn quan tâm đến việc mọi người phải hài lòng ở cuối buổi hội thảo. Blake thì đang rơi vào mô thức phụ thuộc cảm xúc của anh ấy đây, anh ấy lo lắng khủng khiếp rằng tất cả các bạn phải có câu trả lời hôm nay.

 

Người phỏng vấn: Vâng.

 

Teal Swan: Thôi, cứ hỏi thêm một câu nữa đi.

 

Người phỏng vấn: Bạn có muốn trả lời một câu hỏi về sự phụ thuộc không? Thực ra thì nhiều người bị phụ thuộc. Chúng ta nên hỏi một câu về sự phụ thuộc.

 

Câu hỏi nên là gì nhỉ? Sự khác nhau giữa phụ thuộc và đồng sáng tạo?

 

Teal Swan: Thật không? Bạn muốn đây là câu hỏi cuối cùng?

 

Người phỏng vấn: Đúng vậy.

 

Teal Swan: Bạn lại đây nào.

 

Người phỏng vấn: Ôi trời.

 

Teal Swan: Có ai muốn giám sát khi Blake làm việc này không? Không người đàn ông nào thoát khỏi bầu không khí này cả.

 

Blake: Tôi… tôi hỏi cái này cho một người bạn.

 

Teal Swan: Vâng, tôi chắc chắn rồi. Tôi nhận được một lá thư đấy. Anh đang hỏi hộ một người bạn.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Được rồi. Đồng sáng tạo so với phụ thuộc. Điều gì khiến anh nhầm lẫn?

 

Blake: Thường thì…

 

Teal Swan: Phụ thuộc là không chân thật. Đồng sáng tạo là chân thật. Đó là sự khác biệt chính. Ta có thể nói thẳng như vậy. Một bên là thật, bên kia thì không.

 

Blake: Đừng quay phim tôi. Một bên là thật, một bên thì không.

 

Teal Swan: Và anh vừa rồi đã minh họa hoàn hảo tại sao anh không thể tạo ra một mối quan hệ bằng đồng sáng tạo, chính cái việc anh vừa làm. Anh thấy không?

 

Blake: Ý bạn là khi tôi bảo ai đó chỉnh máy quay?

 

Teal Swan: Vậy điều anh vừa thể hiện là ưu tiên của anh lúc đó này? Là ưu tiên hình ảnh của anh trên video cho người xem, hay ưu tiên mối quan hệ này, mà tôi đang cố gắng giúp anh cải thiện?

 

Blake: Ờ, đúng rồi…

 

Teal Swan: Tại sao anh làm vậy? Vì ở đâu anh sợ phải đối mặt với xung đột nhiều hơn?

 

Blake: Với những người đang xem video này.

 

Teal Swan: Đó, chính xác.

 

Blake: Vậy nghĩa là tôi phụ thuộc vào khán giả, thay vì…

 

Teal Swan: Và giờ anh nhận ra rằng mình đang tránh xung đột vì mọi người đều căng thẳng với chuyện này, đúng không?

 

Blake: Đúng vậy.

 

Teal Swan: Một bên, nếu đó là đồng sáng tạo, thì mối quan hệ là chân thật. Nếu nó xuất phát từ sự phụ thuộc, thì là không chân thật. Tại sao? Vì đồng sáng tạo dựa trên việc anh đủ trung thực với bản thân về nhu cầu, mong muốn của mình, và đồng thời có thể nhìn nhận nhu cầu của người khác, rồi cùng hỏi: “Chúng ta làm sao để cả hai cùng có lợi?” Đó chính là tính chân thật.

 

Blake: Hiểu rồi.

 

Teal Swan: Vậy bên kia là gì?

 

Blake: Là khi bạn tập trung quá nhiều vào nhu cầu của người khác đến mức bỏ quên nhu cầu của chính mình. Thực chất là bạn đánh mất bản thân, và điều đó không chân thật.

 

Teal Swan: Chính xác. Và đó là một cơn ác mộng. Tôi nói cho anh biết tại sao nhé.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Anh không thể đánh mất bản thân mình.

 

Blake: Ừm.

 

Teal Swan: Điều quan trọng là mọi người phải hiểu điều này. Vì người phụ thuộc thường nghĩ rằng họ “tốt đẹp”. Nhưng thực ra họ còn tệ hơn cả những kẻ ái kỷ. Người phụ thuộc còn tệ hơn ái kỷ, vì họ cũng rất ái kỷ nhưng theo kiểu giấu kín.

 

Blake: Chủ nghĩa ái kỷ ngấm ngầm.

 

Teal Swan: Đúng. Điều khiến tôi bực bội nhất ở người phụ thuộc là họ trốn sau cái “vòng nguyệt quế của sự tốt đẹp”. Họ nói: “Tôi hy sinh bản thân cho người khác.”

 

Không. Anh không thể thực sự từ bỏ bản thân. Điều đó là không thể với cái tôi con người. Thực ra, phần lớn những gì anh làm chỉ để duy trì hình ảnh bản thân mình. Đó mới là điều đầu tiên cần hiểu.

 

Điều thứ hai cần hiểu: anh không thể từ bỏ nhu cầu và mong muốn của mình. Không thể. Vậy nên, nếu anh đè nén chúng vì người khác, chúng sẽ bộc lộ theo những cách ngấm ngầm.

 

Blake: Vâng. Hôm qua, một trong những điều chúng ta đã nói là loại bỏ cụm từ “tôi làm cái này vì người khác” khỏi vốn từ vựng của tôi.

 

Teal Swan: Vâng, làm ơn.

 

Blake: Ý tôi là kiểu như: “Tôi làm cái này vì cô ấy cần, vì cái gì đó khác”…

 

Teal Swan: Đúng vậy.

 

Blake: Và điều đó thực sự là một điểm rất rõ ràng để tôi soi lại bản thân.

 

Teal Swan: Trách nhiệm cá nhân. Anh phải tự chịu trách nhiệm.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Nghĩa là, nếu anh không muốn đi chơi với ai, anh phải nói: “Tôi không muốn đi.” Chứ không thể nói: “Teal phải làm video mới nên tôi không thể.”

 

Blake: Đúng rồi.

 

Teal Swan: Cũng giống như, anh không thể nói: “Tôi muốn đi chơi với mọi người, nhưng Lynn cần tôi ở bên cô ấy ngay bây giờ.”

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Anh thấy đấy, người phụ thuộc lại chính là người tạo ra xung đột khắp nơi xung quanh họ.

 

Blake: Ừ.

 

Teal Swan: Vì họ làm những việc như vậy. Họ biến người khác thành kẻ thù, khiến mọi người xung quanh ghét lẫn nhau.

 

Blake: Vâng, vậy đây là một điểm tốt để tôi tập trung giải quyết vấn đề. Bạn có lời khuyên nào khác không?

 

Teal Swan: Không có cách nào khác. Anh phải trở nên chân thật.

 

Blake: Chân thật và có trách nhiệm.

 

Teal Swan: Đúng. Tôi sắp nói cho anh giải pháp của tất cả những người phụ thuộc đây. Sẵn sàng chưa?

 

Blake: Bạn nhìn tôi căng thẳng quá.

 

Teal Swan: Tôi đã sống ở phía đối diện với sự phụ thuộc của anh suốt bao năm rồi còn gì.

 

Người khác: Tôi đã khá hơn rồi.

 

Blake: Được rồi, tôi sẽ nói một điều có thể khiến bạn phát điên vì sự phụ thuộc này… Tôi chỉ đang nhận ra thôi.

 

Teal Swan: Được, nói đi.

 

Blake: Tôi định nói: “Ồ, Teal, bạn đã ở trong chuyện này quá lâu rồi, bạn có nghĩ mình quá dính líu để có thể trả lời khách quan cho tôi không?”

 

Teal Swan: Đấy, thấy chưa!

 

Blake: Học từ người giỏi nhất.

 

Teal Swan: Anh đúng là học từ người giỏi nhất. Một màn né tránh tuyệt vời.

 

Blake: Được rồi, đúng là trong đầu tôi có suy nghĩ đó thật.

 

Teal Swan: Tôi biết.

 

Blake: Và tôi đã quan sát thấy điều đó, “Ôi chết tiệt, đây chính là cách tôi từng vận hành.” Nhưng được rồi…

 

Teal Swan: Chữa lành sự phụ thuộc của anh.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Nó hoàn toàn phụ thuộc vào việc bạn có sẵn sàng nhìn nhận bản thân mình là “người xấu” hay không. Mà đó lại là một áp lực.

 

Blake: Đó là áp lực lên chính tôi. Vâng.

 

Teal Swan: Bạn đang cố chạy trốn khỏi áp lực. Đây chính là nỗi ám ảnh của bạn và tôi muốn bạn nhớ điều này. Bất kỳ ai đang đối diện với sự phụ thuộc đồng hành, đều bị ám ảnh bởi việc trốn chạy khỏi áp lực.

 

Blake: Áp lực, trách nhiệm.

 

Teal Swan: Có rất nhiều dạng áp lực khác nhau.

 

Blake: Vâng. Vâng. Áp lực phải làm đúng, nói đúng, trở thành người đúng đắn.

 

Teal Swan: Bất kỳ dạng áp lực nào.

 

Người khác: Tránh rắc rối.

 

Blake: Vâng, tránh rắc rối.

 

Teal Swan: Rắc rối cũng là áp lực.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Trách nhiệm là áp lực.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Một khái niệm bản thân kiểu “mình là người xấu” cũng là áp lực.

 

Blake: Vậy bạn làm gì với áp lực?

 

Teal Swan: Ý bạn là sao, “tôi làm gì với áp lực”?

 

Blake: Ý tôi là… không biết nữa. Mối quan hệ của bạn với áp lực là gì?

 

Teal Swan: Tôi phải học cách chấp nhận nó.

 

Blake: Chỉ đơn giản là chấp nhận nó.

 

Teal Swan: Vâng. Tôi phải đi theophải quyết định cuộc đời mình dựa trên những dạng áp lực mà tôi sẵn sàng chọn. Sống cuộc đời bạn muốn sống chính là chọn áp lực mà bạn muốn chịu đựng. Nó còn quan trọng hơn nhiều so với việc cứ chạy trốn khỏi những áp lực mà bạn không muốn.

 

Blake: Làm sao có ai lại muốn áp lực được chứ?

 

Teal Swan: Tôi muốn áp lực. Tôi như một bác sĩ phẫu thuật vậy. Nói thẳng ra, tôi giống như một bác sĩ phẫu thuật tâm linh.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Thực ra tôi thích cái cảm giác này. Một số người thì ghét nó. Với họ, đây là áp lực khó chịu.

 

Blake: Vâng.

 

Teal Swan: Nhưng với tôi, cái áp lực kiểu như khi có ai đó ngồi đây và nói: “Tôi cần bạn giúp sắp xếp lại cuộc đời của tôi, nói cho tôi biết tôi phải làm gì.” – đó là áp lực. Và tôi thích áp lực đó.

 

Tôi đã có thể là một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất. Ý nghĩ rằng có sinh mạng và sự mong manh của ai đó nằm trong tay tôi, và tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm cho nó, tôi có thể đứng lên đảm đương điều đó. Đó là dạng áp lực tôi có thể xử lý được.

 

Blake: Vậy điều đó có liên quan đến việc bạn thích thành tựu, thích đạt được gì đó không?

 

Teal Swan: Không. Vấn đề là tôi thấy mình thoải mái với dạng áp lực đó. Đó là áp lực mà tôi chọn.

 

Blake: Vậy tức là không phải bạn “muốn” áp lực.

 

Teal Swan: Không. Không phải tôi muốn áp lực, mà là tôi chọn áp lực.

 

Blake: Nghĩa là bạn chọn loại áp lực phù hợp, vì bạn muốn một số thứ, và chấp nhận áp lực đi kèm?

 

Teal Swan: Không, không, không. Đó chính là vấn đề. Không phải vì tôi muốn cái gì đó rồi phải chịu áp lực kèm theo. Mà là tôi thực sự nhận được điều gì đó từ chính cái áp lực ấy. Tôi không chịu áp lực chỉ để đổi lấy cái khác. Tôi chọn áp lực vì bản thân áp lực đó mang lại cho tôi điều gì đó.

 

Blake: Mang lại cho bạn điều gì đó.

 

Teal Swan: Vâng. Tôi thích những người có xu hướng hướng đến thành tựu. Tôi từng là đứa trẻ phiền toái trong lớp, kiểu đứa rất thích kiểm tra. Mỗi khi thầy cô nói: “Kiểm tra miệng bất ngờ!” – tôi lại thấy thích thú.

 

Nói cách khác, có người ghét áp lực, có người thích. Tôi là người thật sự thích nó. Với tôi, loại áp lực đó tạo ra cảm giác tích cực, nhất là khi tôi đẩy bản thân đến giới hạn và cố gắng làm tốt nhất có thể.

 

Blake: Vậy bạn có nghĩ áp lực thật ra giúp bạn… ví dụ như…

 

Teal Swan: Tập trung.

 

Blake: Trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình?

 

Teal Swan: Vâng. Tập trung.

 

Blake: Vâng. Nó giống như một công cụ giúp tập trung.

 

Teal Swan: Đúng vậy. Và điều đó đặc biệt hữu ích với những người hay bị lo âu.

 

Blake: Như các vận động viên chuyên nghiệp. Họ cũng đối diện áp lực lớn trong các giải đấu, nhưng chính áp lực đó lại giúp họ phát huy tốt nhất khả năng.

 

Teal Swan: Với người như tôi, tôi có quá nhiều năng lượng. Tôi thuộc nhóm lo âu.

 

Blake: Một kiểu thừa năng lượng.

 

Teal Swan: Đúng vậy. Khi tôi phải tập trung cao độ vào một việc nào đó, cảm giác đó tốt hơn nhiều so với việc cứ để năng lượng bị phân tán.

 

Blake: Vậy áp lực là một dạng “lối thoát” cho năng lượng của bạn.

 

Teal Swan: Chính xác. Áp lực đó là một lối thoát cho chính áp lực bên trong tôi. Nhưng tôi nhận lại được điều gì đó từ áp lực mà tôi chọn. Bạn phải hiểu việc chọn áp lực.

 

Blake: Điều này hơi khó với tôi, vì cả đời tôi vốn tránh né áp lực. Tôi muốn nhìn nhận nó ở góc độ khái niệm hơn.

 

Teal Swan: Không. Bạn phải thấy rằng, cái áp lực bạn “ưa thích” thì bạn lại không coi là áp lực. Đó chính là chỗ bạn bỏ sót.

 

Blake: Vâng.

 

Người khác: Ví dụ là gì?

 

Teal Swan: Bạn sáng tác nhạc, đó là áp lực. Bạn chơi kèn trombone, cũng là áp lực. Bạn thích loại áp lực đó. Tại sao?

 

Blake: Vì… khi tôi rung môi thì nó tạo cảm giác dễ chịu. (Đùa thôi).

 

Teal Swan: Tôi thì sẽ ghét việc chơi trombone. Ngoài việc tôi vốn không thích âm thanh trombone, thì tôi cũng ghét cảm giác phải biểu diễn trên sân khấu. Đó không phải là áp lực mà tôi thấy dễ chịu.

 

Blake: Nhưng bạn không ngại đứng trên sân khấu. Còn tôi thì thấy đó là áp lực nặng nề, nhất là nỗi sợ bị người khác phán xét.

 

Teal Swan: Vâng, chúng ta khác nhau ở khả năng đối diện áp lực. Nhưng tạm gác lại chuyện áp lực. Điều tôi muốn bạn hiểu chính là điều tôi nói về sự phụ thuộc.

 

Khả năng của bạn để bước vào một mối quan hệ chân thực và từ đó đồng sáng tạo, hoàn toàn phụ thuộc vào việc bạn có thể thành thật về bản thân mình hay không, Blake. Mà bạn sẽ không thành thật khi bạn còn cố gắng là “người tốt”.

 

Blake: Vâng, tức là làm mọi người vui lòng.

 

Teal Swan: Quá trình chữa lành chứng phụ thuộc của bạn phụ thuộc vào việc bạn có thể nhìn bản thân như một “người không tốt”.

 

Blake: Thật kỳ lạ… Ý nghĩ rằng tôi không phải là người tốt lại có thể khiến tôi trở thành người tốt hơn.

 

Teal Swan: Chính xác.

 

Người khác: Và an toàn hơn nhiều.

 

Teal Swan: Đúng vậy, an toàn hơn nhiều. Tôi muốn những ai đang bối rối hãy nghĩ về điều này: Bao nhiêu người có một người mẹ “hy sinh tất cả” cho con? Nhưng mỗi khi bạn làm điều gì bà ấy không thích, thì bà ấy không quên nhắc lại.

 

Sẽ không tốt hơn sao nếu người mẹ đó bước vào phòng và nói thẳng: “Mẹ ích kỷ. Mẹ ghét việc con vui vẻ còn mẹ thì không. Mẹ ghét việc mẹ phải rửa chén còn con thì đang chơi. Mẹ ghét việc đã hy sinh cả đời vì con.”

 

Tin tôi đi, điều đó tốt hơn gấp trăm lần so với việc bị thao túng tâm lý cả đời bởi một người mẹ cảm thấy như vậy nhưng lại luôn nói và làm ngược lại.

 

Blake: Tôi còn một con đường dài để hồi phục. Tôi hy vọng mọi người sẽ giúp tôi chịu trách nhiệm với hành động của mình.

 

Teal Swan: Tất cả những gì bạn vừa nói đều hướng tới một mục đích – là gì?

 

Blake: Để trở thành người tốt?

 

Teal Swan: Đúng vậy. Và bạn làm rất giỏi.

 

Blake: Tôi là một người tốt. Tôi không có quan hệ ích kỷ với mọi người.

 

Teal Swan: Đó chính là mức độ ăn sâu của nó.

 

Người khác: Tôi thấy xấu hổ thay. Hãy cho họ thấy chiến lược của bạn để được yêu thích.

 

Teal Swan: Chính xác. Các bạn thấy không, Blake chìm quá sâu trong sự phụ thuộc, và mọi người đều thích cái “sự dễ thương” đó của anh ấy.

 

Blake: Tôi đã xây dựng cả cuộc đời mình quanh nó.

 

Teal Swan: Và bạn nói như vậy để làm gì? Thấy chưa, mọi thứ bạn nói đều nhằm khiến người khác cảm thấy thoải mái với bạn. Trong khi thực tế là bạn đang phải đối diện với sự xấu hổ vì không thành thật, không chân thực.

 

Blake: Tôi có thể nói cả ngày.

 

Teal Swan: Tôi biết. Nhưng thôi, dừng lại. Điểm quan trọng là….

 

Blake: Đó là phần “xấu” trong tôi.

 

Teal Swan: Đúng vậy. Đây là một ví dụ điển hình. Và giờ, trong phần còn lại của cuộc trò chuyện, bạn không được nói thêm gì nữa.

 

Người khác: Thật tệ.

 

Teal Swan: Blake, để có một mối quan hệ đồng sáng tạo, bạn phải thành thật. Mà để thành thật, bạn phải dám làm “người xấu”. Hãy thành thật, nếu bản chất thật của bạn không phải như vậy, thì bạn đã tạo ra được cuộc sống mà bạn muốn rồi.

 

Thực tế là, sự thật của bạn có thể không dễ chấp nhận. Nhưng đó vẫn là sự thật. Và nếu bạn không dám sống thật, bạn sẽ không có được mối quan hệ nào cả.

 

Blake: Vậy sự thật của tôi là sự phụ thuộc đồng hành sao?

 

Teal Swan: Tôi cho bạn ví dụ nhé. “Lynn, tôi dự định sống ở cộng đồng này đến hết đời. Tôi mong cô ấy coi cuộc sống của tôi như chính cuộc sống của cô.” – đó là sự thật của bạn.

 

Khi nghe chính mình nói điều đó, bạn sẽ nghĩ: “Điều này không tốt”, rồi bạn tìm cách chối bỏ. Nhưng trong tiềm thức, nó vẫn ở đó, và bạn sẽ bộc lộ ra theo cách gián tiếp, thụ động, khiến cuộc sống của những người xung quanh trở nên tồi tệ.

 

Bạn thấy không? Sự thật của bạn “khó nuốt”, nên bạn không chấp nhận nó. Và khi không chấp nhận, bạn chỉ sống nó một cách ngấm ngầm, khiến tất cả khổ sở.

 

Vậy nên, bây giờ bạn không cần nói thêm gì cả. Hãy bước ra khỏi khung hình, cảm nhận cái cảm giác này. Đó là cảm giác bạn phải học cách làm quen, để được thành thật. Bạn có thấy cái áp lực đó không? Đó chính là áp lực của sự chân thực.

 

Và rồi, từ sự chân thực đó, bạn mới có tự do. Nhưng hãy nhớ: thành thật đồng nghĩa với việc dám nói ra sự thật, kể cả khi nó không khiến bạn trông “tốt đẹp”.

 

Blake: Vâng. Cảm ơn bạn.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=kiwdk_M2BPs

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.