Teal Swan Transcripts 332
Người sở hữu! (Làm thế nào để làm chủ
các mối quan hệ của bạn)
10-03-2018
Trong thế giới
ngày nay, từ “sở hữu” mang một ý nghĩa tiêu cực. Nó đã trở thành một từ ngữ xấu
đến nỗi rất có thể khi bạn nhìn thấy tiêu đề của tập này, bạn đã cảm thấy một
làn sóng nhỏ của sự nghi ngờ đối với tôi. Điều đầu tiên bạn nghĩ là: “Sở hữu”
có vấn đề gì đó rồi. Nhưng vấn đề ở đây là: sự sở hữu có cả mặt sáng và mặt tối.
Và mặt tối của sở hữu thực ra không nằm trong khái niệm sở hữu hay chiếm hữu thực
sự, mà nó là một yếu tố bổ sung được tạo ra bởi sự giới hạn trong ý thức con
người.
Sở hữu một thứ
gì đó nghĩa là có nó, và khi đó nó thuộc về bạn. Đây thực chất là mặt tích cực
của sở hữu. Nó là một khái niệm dựa trên sự bao hàm. Yêu một thứ gì đó nghĩa là
coi nó như một phần của chính mình. Điều này có nghĩa, nó tự động thuộc về bạn
và của bạn, và vì thế bạn có nó.
Sở
hữu trở nên tiêu cực khi mặt tối của nó mang ý nghĩa rằng: một khi bạn có một
thứ gì đó thì bạn có toàn quyền và sự kiểm soát tuyệt đối đối với nó. Nhưng nếu
tôi nói với bạn rằng thực ra điều này chẳng liên quan gì đến bản chất của sở hữu
cả thì sao? Chính sự giới hạn của ý thức con người mới khiến việc “cái gì đó
thuộc về bạn và của bạn” đồng nghĩa với “bạn có toàn quyền kiểm soát nó”. Nói
cách khác, những con người chưa thức tỉnh đã để mặc cho nỗi sợ và sự thôi thúc
quyền lực của mình định nghĩa rằng: có một thứ gì đó đồng nghĩa với việc kiểm soát
hoàn toàn nó. Nhưng trên thực tế, điều này chính là đối lập với “sở hữu thật sự”.
Nếu
bạn có một sự liên tưởng tiêu cực với khái niệm sở hữu, đó là bởi vì bạn đã từng
trải nghiệm mặt tối của nó. Nghĩa là, bạn chưa từng thực sự được “sở hữu”. Ai
đó đã đối xử với bạn như một vật thể trong thực tại của họ. Bạn không phải là một
phần của họ, vì vậy bạn bất lực, và lợi ích cao nhất của bạn chưa bao giờ được
nhìn nhận hay quan tâm. Bạn chưa bao giờ trải nghiệm “sở hữu thật sự”.
Để thật sự sở hữu
một điều gì đó là nhìn nhận điều đó như một phần của chính mình. Và nếu một thứ
là một phần của bạn, bạn không thể làm tổn thương nó mà không làm tổn thương
chính mình. Bạn không thể chiếm đoạt ý chí tự do của nó mà không làm tổn thương
chính mình. Và vì vậy, phúc lợi cũng như lợi ích cao nhất của điều đó trở thành
mối quan tâm quan trọng nhất trong sự “sở hữu chân chính”.
Khi chúng ta
không sở hữu con người như một phần của chính mình, ta sẽ không cảm thấy trách
nhiệm gì với họ. Ta tự xem mình hoàn toàn tách biệt với nhau, ta coi họ là “người
khác”. Thực tế là ta càng dễ rơi vào trò chơi thắng-thua, nơi ta tìm cách để
mình thắng còn họ thua. Ta trở nên ích kỷ, và chỉ bước vào mối quan hệ như một
cuộc giao dịch hoặc một phương tiện để đạt được mục đích nào đó. Ta không bước
vào mối quan hệ vì bản thân sự kết nối. Trong khi để có sự kết nối đó, ta phải
nhìn, cảm nhận, lắng nghe và thấu hiểu người kia.
Để giải thích rõ
hơn về động lực này, tôi sẽ nhấn mạnh một khía cạnh trong xã hội của chúng ta,
nơi mà việc loại bỏ khái niệm sở hữu đã gây ra những tổn hại to lớn cho mối
quan hệ giữa hai người (nam và nữ).
Trong hàng ngàn
năm, phụ nữ được coi như tài sản, cũng giống như việc một người đàn ông sở hữu
đất đai. Và do đó, người đàn ông đó có quyền sở hữu người phụ nữ. Nhưng hầu hết
đàn ông không coi phụ nữ như một phần của chính họ trong sự sở hữu này. Họ
không cân nhắc lợi ích cao nhất của vợ, con gái hay thậm chí là con trai mình.
Họ chỉ coi sở hữu đồng nghĩa với việc mình được quyền kiểm soát họ theo bất kỳ
cách nào mình muốn. Họ hoàn toàn rơi vào hình thức “sở hữu trong bóng tối”.
Khi phong trào nữ
quyền xuất hiện và phá bỏ quan niệm rằng phụ nữ là tài sản của đàn ông, thì đàn
ông buộc phải từ bỏ quyền sở hữu phụ nữ. Và đây là vấn đề: khi đàn ông từ bỏ
quyền sở hữu phụ nữ, họ không chỉ từ bỏ mặt tối của sở hữu, mà còn từ bỏ luôn cả
mặt sáng. Họ gần như đã nói: “Được rồi, tôi sẽ không coi cô là tài sản nữa,
nhưng chắc chắn tôi cũng sẽ chẳng sở hữu cô theo cách nào khác.” Các mối quan hệ
giữa nam và nữ đã bị ảnh hưởng nặng nề.
Phụ nữ thực sự
thích cảm giác được che chở và sự bảo vệ đi kèm với “sở hữu đích thực” của năng
lượng nam tính thiêng liêng. Không, họ không thích bị kiểm soát, nhưng họ thích
được sở hữu. Và bây giờ, chúng ta thấy gì trong các buổi trị liệu hôn nhân? Một
trong những lời phàn nàn lớn nhất chính là: phụ nữ nói rằng đàn ông trong đời họ
không hề có trách nhiệm với họ hay con cái chút nào. Nhiều phụ nữ cảm thấy đàn
ông không hề chịu trách nhiệm trực tiếp cho hạnh phúc và sự an toàn của họ. Người
đàn ông thì “đứng ngoài cuộc”.
Đối với nhiều phụ
nữ, điều này giống như đang ở trong một mối quan hệ đơn độc, hoặc như thể người
đàn ông kia là một đứa trẻ khác, hoặc như thể cô ấy đang bị lợi dụng. Cô cảm thấy
rằng thay vì thật sự “sở hữu” cô và gia đình như của riêng mình, và do đó tự
nguyện che chở, chăm sóc họ, thì anh ta lại để cô gánh vác tất cả, và chỉ tham
gia ở mức độ khi anh ta bị cằn nhằn hoặc khi anh ta có thể nhận được thứ gì từ
cô, chẳng hạn như tình dục.
Bạn có thể nghe
phụ nữ than phiền nhiều lần: “Những chàng cao bồi giờ đi đâu hết rồi?” hoặc say
mê các bộ phim của Jane Austen. Điều mà họ thực sự tìm kiếm chính là phẩm chất
này ở nam giới.
Nếu bạn quan tâm
đến việc tìm hiểu năng lượng của “sở hữu đích thực”, tôi gợi ý bạn hãy xem bộ
phim Rob Roy, trong đó nhân vật chính Rob Roy thể hiện sự sở hữu nam tính,
trong khi nhân vật phản diện Archibald Cunningham thể hiện điều hoàn toàn ngược
lại: sự không-sở-hữu. Hãy xem bộ phim này với ý tưởng về “sở hữu người khác”
trong tâm trí. Nhưng hãy nhớ rằng, vào thời kỳ đó, người ta chưa hiểu được khái
niệm sở hữu mọi thứ, kể cả kẻ thù, như là một phần của chính mình. Đó là một sự
phát triển về ý thức theo từng cấp độ.
Không ai có thể
kể cho bạn về mặt tiêu cực của sự “không được sở hữu” rõ ràng hơn những đứa trẻ
mồ côi, con ngoài giá thú, “con ghẻ” trong gia đình, hoặc những đứa trẻ chịu cảnh
bị bỏ rơi về mặt cảm xúc. Khi một đứa trẻ rơi vào những hoàn cảnh này, không ai
sở hữu chúng, không ai thật sự đầu tư vào hạnh phúc của chúng. Không ai coi
chúng như một phần của mình, và vì vậy chúng cảm thấy mình không thuộc về đâu,
bị đẩy ra ngoài lề. Chúng thiếu thốn đủ loại nhu cầu cảm xúc: tình yêu, sự thấu
hiểu, cảm giác thuộc về, sự bao bọc, sự thân mật và sự bảo vệ. Bất kể trong thực
tế chúng có thể trông như thế nào, sự thật là chúng vẫn trơ trọi, cô độc và phải
tự xoay sở. Ngay cả khi có người chăm sóc, những người đó cũng không đem lại
cho chúng sự an toàn thật sự, họ chỉ đảm bảo đứa trẻ không chết về mặt thể xác.
Được “sở hữu thật
sự” bởi một ai đó hay một điều gì đó là khao khát chân thành của bất kỳ ai từng
lớn lên trong hoàn cảnh này. Nỗi khao khát ấy mạnh mẽ đến mức nhiều người trong
tình cảnh đó, nhất là khi còn nhỏ, thậm chí còn mơ ước được sở hữu trong mặt tối:
“Phải chi có ai đó sở hữu mình, gắn bó với mình đến mức gần như kiểm soát mình
hoàn toàn.” Bởi vì điều đó còn tốt hơn là chẳng được sở hữu chút nào.
Được “sở hữu thật
sự” cũng là khao khát của những người trải qua loại sang chấn hoàn toàn ngược lại.
Đó là những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình nơi mà chúng chẳng được phép có
bản sắc riêng. Chúng bị kiểm soát đến mức không được phép có cảm xúc, suy nghĩ
hay nhu cầu riêng. Đây thường được gọi là “sang chấn hòa nhập”.
Những ai từng chịu
sang chấn hòa nhập thường rùng mình khi nghe đến khái niệm “bị sở hữu”, bởi vì
họ nghĩ rằng mình đã từng bị sở hữu. Nhưng thực ra, họ chưa từng. Tất cả những
gì họ trải nghiệm chỉ là mặt tối của sở hữu. Họ khao khát mãnh liệt được có suy
nghĩ, nhu cầu, sở thích, cảm xúc riêng của mình, nhưng đồng thời cũng được thuộc
về ai đó, gần gũi với ai đó, và có được ai đó. Họ khao khát bản ngã của mình được
công nhận, và lợi ích riêng của mình được xem trọng. Điều này chỉ có thể đạt được
với “sở hữu thật sự”, nơi bạn không thể coi ai đó là một phần của mình, và cho
rằng họ thuộc về bạn, mà không thật sự quan tâm và vun đắp cho lợi ích cao nhất
của họ.
Trong “sở hữu thật
sự”, nó luôn luôn là một tình huống đôi bên cùng có lợi.
Khi ta không được
sở hữu, hoặc bị “sở hữu trong bóng tối”, thì trong mối quan hệ ta cũng sẽ không
thật sự sở hữu người khác. Hoặc ta ám ảnh việc kiểm soát họ hoàn toàn, nghĩa là
không coi lợi ích của họ như của mình, hoặc ta để họ trong trạng thái lo âu thường
trực, vì ta coi họ là quá tách biệt, không bao giờ tạo cảm giác an toàn cho họ.
Ta không bao giờ thật sự cam kết, và luôn đối xử với họ như người ngoài.
Nếu bạn nhìn vào
những dạng đau khổ cực đoan nhất trên hành tinh này, bạn có thể truy ngược
chúng về cội nguồn: sự thiếu vắng sở hữu.
Chúng ta từ chối
sở hữu những người vô gia cư, để họ chết mỗi ngày trên đường phố. Chúng ta từ
chối sở hữu tù nhân, nên trừng phạt và nhốt họ. Chúng ta “sở hữu trong bóng tối”
con cái, đối xử với chúng như búp bê thay vì con người. Chúng ta “sở hữu trong
bóng tối” các bé gái và bán chúng cho ngành công nghiệp tình dục. Chúng ta từ
chối sở hữu những người thuộc màu da khác, giai cấp khác, giới tính, văn hóa,
tôn giáo khác như một phần của nhân loại chung, và vì thế không cảm thấy trách
nhiệm gì với hạnh phúc của họ, thậm chí còn gây chiến với họ. Chúng ta chắc chắn
cũng không sở hữu bất kỳ loài nào khác ngoài chính loài người. Và chúng ta từ
chối sở hữu cả những phần trong bản thân mình mà ta không muốn thừa nhận, khiến
ta phân mảnh nội tâm, điều này khiến sự bình yên nội tại trở nên bất khả thi.
Cảm giác sở hữu
chính là thứ khiến ta thật sự quan tâm và chăm sóc những gì ta tin rằng thuộc về
mình. Bởi vì chúng quan trọng với ta. Lợi ích cao nhất của chúng không thể tách
rời khỏi lợi ích cao nhất của chính ta. Đây là lý do vì sao con người thường
chăm sóc những gì mình sở hữu tốt hơn rất nhiều so với những gì mình thuê. Bởi
vì ta gắn bó với nó, ta trở nên tận tâm tìm kiếm kịch bản đôi bên cùng thắng.
Và đây chính là nền tảng cho niềm tin trong mọi mối quan hệ.
Cảm giác sở hữu
là một trách nhiệm thiêng liêng. Và với nhận thức đó, tôi nói với bạn: đã đến
lúc chúng ta phải tách biệt mặt tối của sở hữu với mặt sáng của nó, và bắt đầu
thật sự “sở hữu” lẫn nhau.
Thiên đường mà
chúng ta đã mơ ước suốt hàng ngàn năm trên hành tinh này sẽ không bao giờ thành
hiện thực, trừ khi ta sẵn sàng coi mọi thứ, con người và cả những điều khác,
như một phần của chính mình.
Đừng bao giờ
quên rằng: để thật sự hòa nhập với một điều gì đó, chính là sở hữu nó. Và để thật
sự yêu một điều gì đó, chính là sở hữu nó.
Vậy nên, tôi kêu
gọi bạn: Hãy là người sở hữu.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=RI9iu8j_f5c
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.