Teal Swan Transcripts 331
Vấn đề với việc chẩn đoán trong hệ thống
sức khỏe tâm thần
07-03-2018
Người
phỏng vấn:
Làm sao tôi biết được tôi có bị PTSD hoặc PTSD phức tạp hay không, khi bác sĩ
tâm thần hiện tại chẩn đoán tôi bị Rối loạn nhân cách ranh giới, và trước đó
tôi từng được chẩn đoán là tâm thần phân liệt?
Teal
Swan:
Tôi thấy bạn đã đi dạo một vòng trong con đường đầy rối rắm của ngành sức khỏe
tâm thần phải không? Được rồi. Tôi sẽ cố kìm lại cơn giận của mình với chủ đề
này. Tôi biết nhiều người trong các bạn nghĩ rằng một giáo viên tâm linh thì
không nên có những cảm xúc mạnh, nhưng đó là một điều hoàn toàn sai lầm.
Và nhân tiện,
chuyện này chính là điều xảy ra khi một giáo viên tâm linh tự tách mình ra khỏi
khía cạnh trần tục của họ. Vậy nên để tôi nói thẳng: mức độ phẫn nộ mà tôi cảm
thấy với câu hỏi này là cực kỳ lớn, bởi vì bạn, người bạn của tôi, đã nhìn thấy
sự thất bại của xã hội hiện tại. Ngành sức khỏe tâm thần cần phải thay đổi hoàn
toàn. Bạn đang nói về việc mình bị dán nhãn đủ thứ chẩn đoán khác nhau như thể
đó là một khiếm khuyết bên trong bạn. Nhưng thực ra tất cả chỉ là biểu hiện triệu
chứng. Chính vì thế mà họ không thể đưa ra được một chẩn đoán cụ thể cho bạn. Tất
cả chỉ là triệu chứng học.
Và những người
này cơ bản chỉ đang nhìn vào các triệu chứng rồi tìm cách nhét bạn vào một cái
hộp chẩn đoán, để họ biết nên cho bạn phương pháp điều trị nào, trong khi bản
thân họ còn không hiểu rõ liệu pháp đó thực sự làm gì, đặc biệt là khi liên
quan đến thuốc men. Vậy nên tôi muốn bạn bắt đầu nhìn mọi chuyện theo một cách
khác. Chẳng quan trọng là bạn bị dán nhãn PTSD, ranh giới hay tâm thần phân liệt.
Tất cả những nhãn mác này chỉ là cách để một bác sĩ tâm thần hay nhà tâm lý có
thể nói với người khác trong một câu gọn lỏn, rằng “người này có những triệu chứng
thế này” và từ đó ta có chút hiểu biết về tình trạng của họ.
Nhưng điều đó
không có ý nghĩa gì với chính bạn cả. Tôi cũng muốn bạn thấy rằng tất cả những
hành vi mà họ gọi là triệu chứng thật ra là những sự thích nghi. Nghĩa là gốc rễ
của tất cả chính là chấn thương tâm lý. Chấn thương buộc chúng ta phải tách rời
phần dễ bị tổn thương ra khỏi phần giúp chúng ta tồn tại. Và rất nhiều lần, điều
này tạo ra những hành vi trong tuổi thiếu niên, thậm chí thời thơ ấu, rồi kéo
dài sang cả cuộc sống trưởng thành, những hành vi chẳng mấy có lợi cho bản
thân, thậm chí còn khiến ta rắc rối với hệ thống.
Tôi cần bạn thấy
rằng những vấn đề bạn đang có là sự thích nghi mà bạn hình thành để đối phó với
những chấn thương đã trải qua. Để tôi cho bạn một ví dụ về rối loạn nhân cách
ranh giới nhé. Trong trường hợp này, bạn sẽ thấy nó gắn liền với dạng chấn
thương gắn bó, tức là những chấn thương liên quan đến các mối quan hệ và sự gần
gũi. Nếu bạn từng trải qua loại chấn thương này, thì bị bỏ rơi là điều cực kỳ lớn
với người mắc rối loạn nhân cách ranh giới.
Và sự phủ nhận,
vô hiệu hóa cảm xúc, là điều lớn nhất với người mắc chứng rối loạn nhân cách
ranh giới. Hãy nhìn thế này: giả sử bạn lớn lên trong một môi trường phủ nhận cảm
xúc, điều mà bạn thực sự đã trải qua. Khi bạn có một cảm xúc trong môi trường
đó, chuyện gì xảy ra? Khả năng cao là cha mẹ bạn chống lại cảm xúc đó.
Bạn nói: “Con cảm
thấy rất buồn.”
Cha mẹ đáp:
“Không có lý do gì để buồn cả, điều đó thật vô lý. Trời đẹp như thế này cơ mà.”
Đó chính là một
môi trường vô hiệu hóa cảm xúc. Nó khiến bạn rơi vào tình thế bạn cảm thấy đau
nhưng lại bị bảo rằng không được cảm thấy đau. Bạn vẫn cảm thấy, vậy là bạn bắt
đầu không tin vào chính mình. Cảm xúc tích tụ, và bạn chẳng có khả năng nào để
tự điều hòa cảm xúc cả.
Làm sao chúng ta
học cách tự điều hòa cảm xúc? Là nhờ cha mẹ điều hòa cảm xúc cho chúng ta.
Nhưng nếu cha mẹ xem như cảm xúc của chúng ta không tồn tại, thì làm sao họ có
thể điều hòa? - Không thể. Và thế là ta chẳng bao giờ học được điều đó. Vậy khi
ta trưởng thành, chuyện gì xảy ra? - Ta không có khả năng điều hòa cảm xúc.
Ai đó chỉ cần
nói một câu, ta có thể bùng nổ từ số 0 lên cực điểm chỉ trong vài giây, rơi vào
trạng thái giận dữ dữ dội. Rồi người khác nhìn vào và bảo: “Ôi trời, đó là rối
loạn nhân cách ranh giới.” Nhưng không phải vậy. Đó chỉ là hệ quả của một trải
nghiệm thời thơ ấu đầy chấn thương, nơi cảm xúc bị phủ nhận hoàn toàn, khiến ta
chẳng có cơ hội giải quyết, và thế là ta mang theo nó vào tuổi trưởng thành. Vì
vậy, chúng ta phải thay đổi trọng tâm của ngành sức khỏe tâm thần sang câu hỏi:
“Người này đã trải qua điều gì? Chúng ta có thể mang lại trải nghiệm còn thiếu
gì cho họ để trao cho họ những công cụ khác nhằm đối phó với các trải nghiệm và
tác nhân kích hoạt trong đời trưởng thành của họ?”
Tôi thật sự
không muốn bạn tập trung vào việc mình có tình trạng này hay tình trạng kia. Bởi
vì khi xã hội tiến triển, chúng ta sẽ loại bỏ hoàn toàn những nhãn mác đó. Chẳng
còn cuộc tranh luận nào về việc người này bị ranh giới hay tâm thần phân liệt nữa.
Mỗi người sẽ được xem xét như một thể thống nhất trọn vẹn, nơi tất cả những chấn
thương họ từng trải qua đã tạo ra cách thích nghi để tồn tại.
Những thích nghi
đó có lợi không? - Không.
Vậy thì chúng ta
sẽ trao cho họ những công cụ mới, những trải nghiệm khác. Chữa lành là trải
nghiệm điều ngược lại, đúng không? Nếu bạn từng bị phủ nhận cảm xúc trong tuổi
thơ, thì thật kỳ lạ, ta có thể chữa lành ranh giới bằng cách xác nhận cảm xúc của
họ ngay trong hiện tại, thực sự giúp họ giải tỏa, và rồi cả tình trạng đó biến
mất.
Vậy nên, đó
không phải là khiếm khuyết. Nó là sự thích nghi. Hãy nhìn nhận bản thân theo
cách đó. Không có gì sai với bạn cả. Đó là điều tôi muốn nhấn mạnh.
Tôi giận dữ với
hệ thống sức khỏe tâm thần hiện tại đến mức không thể diễn tả, và tôi đang tự
mình đối mặt với nó.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=ey7YQUntvus
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.