Teal Swan Transcripts 254
Tại sao chúng ta không thể cảm nhận được
tình yêu dành cho con người thật của mình
12-11-2016
Xin chào các bạn.
Bản ngã của con
người, về bản chất, là cảm giác rằng bản thân là một cá thể tách biệt. Khi bạn
học cách gọi mình bằng tên, bạn học được rằng mình là một “cái gì đó” – một vật
thể. Và ngay khoảnh khắc bạn hình dung bản thân như một “cái
gì đó” hay một vật thể, bạn bắt đầu trở nên khác biệt với mọi “cái gì đó”
và mọi vật thể khác trong vũ trụ.
Khi mới sinh ra,
bạn chưa có một cái tôi vững chắc, vì bạn chưa có cảm nhận về bản thân như một
cái tôi tách biệt. Khi chúng ta lớn lên, chúng ta bắt đầu đồng nhất với nhiều
thứ. Bất cứ khi nào chúng ta gắn một điều gì đó với bản thân, chúng ta đồng nhất
với nó. Nó trở thành một phần của chúng ta. Chúng ta khiến nó trở thành “mình”.
Đó chính là bản chất thật sự của sự gắn bó.
Sự gắn bó là sự
đồng nhất. Và nếu điều gì đó mà chúng ta đồng nhất bị đe dọa, chúng ta sẽ cảm
nhận điều đó như một mối đe dọa đến sự sinh tồn của chính mình. Nếu bạn muốn hiểu
thêm về sự đồng nhất và không đồng nhất, hãy xem video của tôi trên YouTube có
tiêu đề: “Tách rời bản ngã (Thực Hành Không Dính Mắc)” (Teal Swan Transcripts 188).
Tôi rất muốn nói
với bạn rằng cái tôi của bạn được hình thành từ những sự gắn bó chân thật và tự
khởi phát từ bên trong. Nhưng sự thật không phải vậy. Phần lớn cái tôi của bạn
thật ra được hình thành từ những sự gắn bó do người khác áp đặt. Nói cách khác,
người khác trở thành tấm gương phản chiếu mà qua đó ta học cách nhận diện mình
là ai. Điều này có nghĩa là, nếu ai đó trong thời thơ ấu bắt đầu gắn bạn với khả
năng nghệ thuật, thì bạn sẽ bắt đầu nhìn nhận bản thân như một người nghệ sĩ.
Bạn đồng nhất
mình với vai trò nghệ sĩ và điều đó trở thành một phần của bản ngã. Tương tự, nếu
ai đó trong tuổi thơ gắn bạn với sự tối tăm hoặc sự xấu xa, thì bạn cũng sẽ bắt
đầu nhìn nhận mình như thế. Bạn đồng nhất bản thân với sự tối tăm hay xấu xa,
và điều đó trở thành một phần trong bản ngã của bạn.
Một phần lý do
khiến danh tính trở nên rối rắm đối với chúng ta, là bởi có quá nhiều người gắn
chúng ta với những điều khác nhau, và nhiều điều trong số đó lại mâu thuẫn với
nhau. Như bạn có thể đoán được mà tôi không cần nói rõ ra, việc bạn lớn lên với
một người biết gắn bạn với những điều thực sự đúng với bản chất của bạn, hay chỉ
gắn bạn với bất cứ điều gì họ muốn, hoàn toàn là một trò may rủi.
Phần lớn đó chỉ
là những sự phản chiếu hoàn toàn đến từ chính họ. Phần lớn con người không hề
có sự tỉnh thức. Khi bạn tiếp xúc với một người không tỉnh thức, họ không thật
sự nhìn thấy đứa trẻ như một biểu hiện chân thật với mục đích và khao khát
riêng biệt. Họ thường xem đứa trẻ như một con búp bê có thể chuyển động, về cơ
bản, tin rằng đứa trẻ chính là bất kỳ điều gì mà họ muốn nó trở thành. Họ gán
cho đứa trẻ bất kỳ điều gì mà họ quyết định rằng nó nên gắn với. Và nếu đứa trẻ
bắt đầu hành xử khác với hình ảnh mà họ mong muốn, họ sẽ cảm thấy bị đe dọa cá
nhân và bắt đầu gán cho đứa trẻ những phẩm chất tiêu cực. Dù thế nào thì, đứa
trẻ vẫn sẽ tiếp nhận bất kỳ sự gắn kết nào mà cha mẹ quyết định áp lên nó.
Danh tính và cuộc
sống của đứa trẻ khi đó sẽ trở thành bản sao y nguyên những gì cha mẹ định hình
cho nó, hoặc một cuộc truy tìm vô tận để cố khám phá ra mình thật sự là ai, bất
chấp định kiến của cha mẹ.
Chúng ta đang sống
trong thời kỳ tăm tối về cảm xúc. Con người không biết cách kết nối cảm xúc, và
cũng chưa phát triển được sự thân mật. Đối với những bạn chưa hiểu rõ khái niệm
thân mật, đó chính là khả năng nhìn thấu người khác, cảm nhận họ, lắng nghe họ,
và hoàn toàn thấu hiểu họ. Đó là đi vào thế giới nội tâm của người kia.
Lý tưởng nhất,
cha mẹ sẽ có mức độ thân mật cao với con cái. Họ sẽ nhìn thấu con, cảm nhận
con, lắng nghe con, và hiểu con. Và khi đó, cha mẹ sẽ trở thành tấm gương phản
chiếu chính xác những gì chân thật thuộc về đứa trẻ.
Ví dụ, khi sự thật
của đứa trẻ là: “Con thật sự rất thích nhảy múa”, thì cha mẹ sẽ ghi nhận và xác
nhận điều đó cho con, từ đó củng cố cảm nhận về bản thân của con. Sự gắn kết mà
đứa trẻ hình thành giữa bản thân và việc nhảy múa sẽ là chân thật, vì nó bắt
nguồn từ chính đứa trẻ và được cha mẹ phản chiếu lại.
Phản chiếu tích
cực chính là quá trình phản ánh lại với ai đó bất kỳ điều gì là sự thật về họ,
mà họ đã bộc lộ bằng lời hoặc không lời. Về bản chất, chúng ta muốn để họ biết
rằng ta đang lắng nghe họ, nhìn thấy họ, cảm nhận họ, và hiểu họ. Phản chiếu
tích cực nghĩa là làm cho cách họ cảm nhận, suy nghĩ và con người họ trở nên có
giá trị.
Ví dụ về phản
chiếu tích cực là: Một đứa trẻ sắp chuyển đến trường mới cảm thấy sợ hãi, có thể
trở nên im lặng, càu nhàu hoặc chống đối mọi thứ. Một người cha/mẹ biết phản
chiếu tích cực sẽ cúi xuống ngang tầm với trẻ, cảm nhận và cố gắng hiểu trẻ đủ
để đoán ra vấn đề, rồi phản chiếu thực tế đó bằng câu như: “Mẹ biết con chắc là
đang rất sợ khi phải đến trường mới, và vì con sợ nên con có thể không muốn đi
học. Bất kỳ ai sợ đi học ở nơi mới cũng sẽ cảm thấy như vậy. Cảm thấy sợ là điều
hoàn toàn bình thường.” Sau đó, cha mẹ có thể cùng trẻ suy nghĩ các cách để cảm
thấy dễ chịu hơn khi đến trường mới.
Nhưng hãy đối diện
với sự thật, phản chiếu tích cực không phải là “sở trường” trong thời đại ngày
nay, đặc biệt giữa cha mẹ và con cái. Vì vậy, phản ứng như thế thường khó xảy
ra. Phản ứng phổ biến hơn sẽ là: “Con khóc cái gì? Đứa nào mà chả phải đi học?
Con phải biết mình còn may mắn vì được đi học, trên thế giới này có bao nhiêu đứa
nhỏ không được đến trường đấy.”
Đó là một ví dụ
về phản chiếu tiêu cực. Không những không phản ánh được điều gì là chân thật
bên trong đứa trẻ, mà thay vào đó, nó phản ánh cách nhìn nhận của cha/mẹ về đứa
trẻ, rằng “con sai rồi”. Thế là đứa trẻ bắt đầu tin rằng có điều gì đó sai trái
trong cảm xúc của mình. Tệ hơn nữa, chúng bắt đầu không tin vào bản thân. Và thậm
chí hơn thế, chúng hình thành danh tính xoay quanh việc mình là người sai hoặc
là người xấu. Đây là khởi nguồn của sự xấu hổ.
Và điều đó tạo
nên một người trưởng thành không chỉ có nền tảng là cảm giác xấu hổ trong cấu
trúc tính cách, mà còn là người không thể tự tham chiếu chính mình. Cha mẹ đã dạy
cho họ rằng họ không thể tin tưởng cảm xúc của mình, không thể tin vào cảm nhận
của chính họ về thực tại, và vì vậy, họ buộc phải giao phó việc định nghĩa thực
tại của mình cho người khác.
Rõ ràng là, nếu
bạn bắt đầu phát triển nhận thức đủ để khám phá ra bạn thật sự là ai, nói cách
khác, bạn thực sự đồng nhất với điều gì, thì điều đó sẽ hoàn toàn mâu thuẫn với
hình ảnh mà cha mẹ bạn nghĩ bạn là, hay muốn bạn trở thành (những điều mà họ gắn
bạn với). Kết quả là, họ sẽ từ chối bạn.
Họ từ chối bạn
vì họ từ chối những điều bạn gắn bó, và như tôi đã nói, khi bạn đã đồng nhất với
điều gì đó, thì bất kỳ sự từ chối nào đối với điều đó đều được cảm nhận như là
một sự từ chối cá nhân. Kết quả là, bạn không thể cảm thấy được yêu thương từ họ.
Ví dụ, nếu một cậu
bé lớn lên và nhận ra rằng mình là người đồng tính, và cha mẹ không chấp nhận
điều đó, thì họ sẽ từ chối sự đồng tính, và vì thế từ chối chính con trai mình,
bởi vì đứa con ấy đồng nhất với điều đó. Vậy nên, có thể nói rằng người con
không thể được yêu thương vì con người thật của mình. Và bởi vì những người
không yêu thương con người thật của cậu ấy lại chính là cha mẹ mình, cậu ấy sẽ
phát triển niềm tin rằng không ai có thể yêu thương mình vì chính mình cả.
Về cơ bản, với hầu
hết cha mẹ, đứa trẻ phải phát triển những đặc điểm mà cha mẹ sẽ phản chiếu tích
cực thì mới nhận được tình yêu. Vì vậy, bản sắc của đứa trẻ là sự phản ánh hoàn
hảo của chương trình nghị sự mà cha mẹ đặt ra. Nếu bạn quan tâm đến việc phát
triển sự thân mật và cách phản chiếu tích cực, tôi gợi ý bạn xem hai video trên
YouTube của tôi:
- Lời kêu gọi
đánh thức cảm xúc (Teal Swan Transcripts
143)
- Làm thế nào để
kết nối với ai đó (Teal Swan Transcripts
163)
Nhưng nếu tôi
nói với bạn rằng lý do khiến chúng ta không thể cảm nhận được tình yêu dành cho
con người thật của mình còn sâu xa hơn cả điều đó thì sao?
Chúng ta không sống
trong một thế giới mà phần lớn mọi người hiểu rằng họ có thể có sự thân mật với
con mình. Kết quả là, đứa trẻ không thực sự được ghi nhận vì chính con người của
chúng. Chúng chỉ được ghi nhận khi đang làm một việc gì đó, đặc biệt là khi việc
đó mang lại lợi ích cho cha mẹ. Cha mẹ và con cái thường không thể chỉ “hiện diện
cùng nhau”; họ cần phải cùng làm một việc gì đó. Và khi ấy, sự phản chiếu, tức
việc đứa trẻ được ghi nhận, chỉ diễn ra khi chúng đang làm điều đó.
Ví dụ: giả sử bạn
đang chơi trò ném bóng, và đứa trẻ ném được quả bóng, người cha/mẹ thốt lên:
“Wow, con ném bóng hay quá!” – Đứa trẻ giờ đây bắt đầu đồng nhất bản thân với
hành động đó, với cái “làm”, tức là hành động ném bóng.
Tôi sẽ tóm gọn lại
tất cả trong một câu súc tích, cũng chính là câu trả lời cho câu hỏi: Tại sao chúng ta
không thể cảm nhận được tình yêu dành cho con người thật của mình?
Vì phần lớn cha
mẹ chỉ phản chiếu đứa trẻ khi chúng đang làm điều gì đó, và chỉ gắn chúng với
những gì chúng làm, nên chúng ta cũng chỉ tự gắn mình với những gì mình làm.
Toàn bộ bản sắc của chúng ta trở thành xoay quanh “những gì mình làm”.
Điều đó tạo nên
cảm nhận về việc “mình là ai”. Và kết quả là, không phải chúng ta tin mình là
những gì mình làm, mà là chúng ta không có cảm giác rằng mình tồn tại tách biệt
khỏi điều mình làm. Trong những trường hợp cực đoan, như bị bỏ mặc nghiêm trọng
từ thời thơ ấu, ta sẽ thấy rằng khi một đứa trẻ không được phản chiếu chút nào,
thì nó không có cảm nhận về bản thân.
Dĩ nhiên, đó là
một ví dụ cực đoan. Nhưng nếu một đứa trẻ lớn lên trong môi trường mà cha mẹ chỉ
công nhận khi nó làm điều gì đó, thì đứa trẻ đó cũng không có cảm nhận về bản
thân, không có bản sắc riêng biệt nào tách rời khỏi hành động. Chúng không hề
được phản chiếu.
Rõ ràng là, làm
sao ta có thể được yêu thương vì con người thật của mình, thay vì vì những gì
mình làm, nếu chính con người thật đó không tồn tại? Làm sao bạn có thể yêu một
điều gì đó không tồn tại?
Giờ thì, hãy tự
kiểm chứng điều này, để xem liệu bạn có từng được phản chiếu trong tuổi thơ hay
không. Cách kiểm tra rất đơn giản: Hãy nghĩ xem bạn là ai, nếu loại bỏ hết những
gì bạn làm.
Hầu hết các bạn
sẽ định nghĩa bản thân bằng điều gì?
“Tôi là một giáo
viên tâm linh” - đó là hành động, đúng không?
Vậy điều gì xảy
ra nếu bạn lớn lên trong một môi trường mà tất cả những gì được phản chiếu lại
chỉ là những gì bạn làm?
Khi bạn cố gắng
nghĩ xem mình là ai ngoài những gì mình làm, bạn sẽ gặp một khoảng trống lớn.
Kiểu như: ————
Đây chính là lý
do thật sự khiến chúng ta không thể cảm nhận được tình yêu dành cho con người
thật của mình. Vì con người thật ấy thậm chí còn không tồn tại. Bởi vì bản sắc
của chúng ta chỉ hình thành thông qua những gì khiến chúng ta tồn tại trong mắt
cha mẹ.
Giờ thì bạn đã
hiểu vì sao mình không thể cảm nhận được tình yêu dành cho con người thật của
mình rồi đó.
Một cách đơn giản:
vì toàn bộ bản sắc của bạn, cái mà ta gọi là "cái tôi", được hình
thành hoàn toàn từ những điều khiến bạn hiện diện trong mắt cha mẹ.
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=saZBelhS6DQ
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.