Teal Swan Transcripts 241
Bí mật của khổ đau
13-08-2016
Xin chào mọi người.
Hôm nay, tôi sẽ chia sẻ với bạn một bài giảng khá nâng cao. Nhưng tôi sẽ cố gắng
đơn giản hóa nó, vì nếu bạn nắm được khái niệm này, nó có thể hoàn toàn thay đổi
cuộc đời bạn. Hãy tưởng tượng bạn đang nhìn qua một chiếc kính viễn vọng. Khi
nhìn qua kính viễn vọng, toàn bộ nhận thức của bạn bị cuốn hút vào hình ảnh mà
bạn đang quan sát qua đó.
Bạn quên hết mọi
thứ khác đang tồn tại ngoài góc nhìn đó. Thực tế, bạn còn quên mất rằng bạn
đang là một con người đang đứng ở đây. Nếu bạn thật sự bị cuốn vào việc nhìn
qua kính viễn vọng, bạn sẽ tin rằng mình đang đứng ở đằng kia, trên mỏm đá đó.
Nó làm méo mó hoàn toàn nhận thức của bạn. Về cơ bản, bạn sẽ phải "tách
làm hai" ngay khoảnh khắc đó và lùi ra khỏi chính mình để vừa có được góc
nhìn từ kính viễn vọng, vừa có được góc nhìn thấy chính mình đang nhìn qua kính
viễn vọng.
Đó là một góc
nhìn hoàn toàn khác, và do đó là một nhận thức hoàn toàn khác. Cuộc sống cũng vận
hành giống như vậy. Khi bạn bước vào đời sống này, bạn thực chất là năng lượng
Nguồn, một ý thức tập thể đang bước vào một góc nhìn ba chiều riêng lẻ. Dùng
hình ảnh ẩn dụ, bạn đang nhìn qua chiếc kính viễn vọng. Nhưng khi bạn bước vào
đời sống này, vì bạn quá đắm chìm vào hình ảnh mà mình đang nhìn thấy từ nhận
thức giới hạn của thực tại 3D, nơi bạn tưởng mình là một cái tôi tách biệt, bạn
thực sự quên mất rằng mình chỉ là người đang nhìn qua kính viễn vọng.
Nói đúng hơn, bạn
quên rằng bạn là một thực thể phi vật chất đang trải nghiệm một góc nhìn ba chiều.
Bạn đồng nhất hoàn toàn với góc nhìn qua kính viễn vọng ấy. Hiển nhiên, sự tự
nhận thức chân thật rất khó đạt được khi ta còn đồng nhất với hình ảnh mình
đang thấy qua chiếc kính của đời sống vật chất. Ta phải tách khỏi góc nhìn đó
thì mới có thể thấy bản thân một cách rõ ràng. Ta phải không còn đồng nhất với
góc nhìn đó thì mới có thể trải nghiệm chính mình như một sinh thể đang nhìn
qua kính viễn vọng, chứ không phải là hình ảnh đang được nhìn thấy qua kính.
Để hiểu rõ hơn về
quá trình gỡ bỏ sự đồng nhất này, sau khi xem xong video này, tôi muốn bạn xem
hai video khác của tôi: “Thực hành không dính mắc” (Teal Swan Transcripts 188) và “Nhận thức khi Thiền (Cái Tôi Quan
Sát)” (Teal Swan Transcripts 178).
Khi chúng ta
đang nhìn qua kính viễn vọng, ta không hiểu vì sao mình lại khổ. Ta không thể
hiểu được nguyên nhân hay cách mà khổ đau hình thành.
Để hiểu được nỗi
khổ, ta phải tách mình khỏi góc nhìn giới hạn của đời sống 3D đến mức có thể
khách quan quan sát chính mình. Câu hỏi đầu tiên bạn cần tự hỏi là: Tôi đang khổ
như thế nào? Cơ chế chính xác của khổ đau là gì? Nó diễn ra ra sao? Đau khổ,
không ngoại lệ, luôn là phản ứng trước một điều gì đó.
Điều này nghĩa
là gì? Nghĩa là nỗi đau hay sự khổ thực chất là một quá trình. Nó xảy ra khi
chúng ta kháng cự lại một điều gì đó mà mình nhận thức được. Khi bạn cảm thấy
cú đánh của một nỗi đau về cảm xúc hay thể xác, hãy nhắm mắt lại và hỏi: Cơn
đau này là phản ứng trước điều gì? Nỗi khổ diễn ra bên trong bạn cụ thể như thế
nào?
Nói cách khác, nếu
bạn không thể dừng một cơn nghiện, thì hãy hỏi: Không thể dừng lại diễn ra như
thế nào, cụ thể ra sao? Nếu bạn đang lên cơn hoảng loạn, hãy hỏi: Cơn hoảng loạn
hình thành ra sao, từng bước thế nào? Nếu bạn không hài lòng với cuộc sống, hãy
hỏi: Sự không hài lòng ấy đã hình thành như thế nào?
Ví dụ, tôi nhận
thấy một cơn lo âu và cảm giác thảm họa đang đến. Tôi nhắm mắt lại và hỏi: Nó xảy
ra như thế nào? Nó đang phản ứng trước điều gì?
Nhưng tôi thực
hiện việc đó bằng cách tách mình ra và quan sát tâm trí. Tôi có thể nhận ra rằng
cảm giác hoảng loạn ấy là phản ứng trước những hình ảnh trong đầu tôi về một điều
gì đó tôi không muốn xảy ra trong tương lai. Rồi tôi nhận ra rằng những hình ảnh
đó kích hoạt một suy nghĩ có âm thanh trong đầu đại loại như: Tôi không thể sống
sót nếu điều đó xảy ra. Tôi thật sự không thể đối mặt với nó.
Về cơ bản, cơ thể
tôi và phần cảm xúc của tôi đang phản ứng lại một hình ảnh được tạo ra trong đầu.
Đó là một quá trình. Một điều gì đó xảy ra. Kết quả là tâm trí tôi tạo ra một
hình ảnh trong tương lai về điều mà nó không muốn là kết cục của trải nghiệm hiện
tại. Rồi cơ thể cảm xúc phản ứng lại. Sau đó, suy nghĩ “Tôi không thể chịu nổi
điều này” xuất hiện. Bây giờ tôi đang khổ. Đó là tiến trình của khổ đau. Tôi đã
phải tách mình ra khỏi góc nhìn giới hạn đủ để thấy được tiến trình đó, cái cách
mà khổ đau diễn ra.
Nếu ví dụ trên
là cái cách tôi bị đau, thì tôi đã quá đắm chìm vào hình ảnh mà mình đang thấy
qua kính viễn vọng, tức là kịch bản tương lai đó, đến mức tôi cũng đánh mất kết
nối với hiện tại.
Và đây là điều rất
đáng chú ý: Nếu tôi bị cuốn hút đến mức đó vào hình ảnh qua kính viễn vọng, thì
tôi đang cách xa hoàn toàn hiện tại. Nếu ví dụ trên là cách mà nỗi khổ của tôi
diễn ra, thì tôi đang cách hai tầng nhận thức khỏi con người thật của mình.
Không chỉ tôi không biết rằng mình là một thực thể phi vật chất đang trải nghiệm
cuộc sống này, mà tôi cũng không biết đến hiện tại, nơi mà cái phi vật chất
đang bước vào đời sống này. Thay vào đó, tôi đang ở trong một viễn cảnh tương
lai.
Kết quả là, tôi
không chỉ đang khổ mà còn đang khổ một mình. Và đây chính là cơ chế chính yếu của
nỗi khổ đích thực: ta đang ở trong một kịch bản mà không có ai hiện diện cùng
ta.
Để hiểu điều tôi
muốn nói, hãy tưởng tượng điều này: bạn đang lái xe, còn có một người ngồi ghế
bên. Giả sử bạn đang đắm chìm trong một kịch bản tương lai đầy đau đớn. Không
chỉ bạn không nhận ra rằng mình là một sinh thể phi vật chất đang nhập vào cái
nhìn tạm thời này, mà bạn còn chính là cái góc nhìn tạm thời đó, tức là bạn
đang cách xa con người thật một tầng nhận thức. Giờ đây bạn không còn hiện diện
trong khoảnh khắc ngồi trong xe nữa, mà đang sống trong một viễn cảnh đau đớn
trong đầu mình. Đó là những gì đang xảy ra trong tâm trí khi bạn đắm chìm vào
hình ảnh tương lai tồi tệ mà mình không muốn. Bạn gần như đã “du hành thời
gian” bằng ý thức, và đó là thực tại của bạn lúc đó. Vậy nên, dù bạn đang ngồi
lái xe bên cạnh ai đó, nhưng bạn thực ra đang sống trong một thực tại hoàn toàn
khác.
Bạn đang sống
trong kịch bản tồi tệ nhất. Và điều đó tạo ra cơn đau dữ dội, vì bạn không thật
sự sống cùng thực tại với người đang hiện diện bên bạn. Đây cũng là lý do vì
sao người khác không hiểu được vì sao bạn phản ứng mãnh liệt đến vậy trong những
tình huống tưởng như “bình thường”. Đó là vì họ không ở cùng một thực tại với bạn.
Nếu quay lại ví
dụ ngồi trong xe: người bên ghế phụ đang ngắm cảnh qua cửa sổ, sống trọn vẹn với
khoảnh khắc hiện tại và nói: “Thật tuyệt, chúng ta đang lái xe đi Colorado.”
Trong khi bạn, người đang lái, thì tâm trí lại đang bị cuốn vào một kịch bản
tương lai kinh khủng, có thể là chuyện liên quan tới công việc. Bạn không còn ở
cùng một thực tại. Khi bạn cảm thấy mọi thứ thật tồi tệ, người ngồi bên sẽ nhìn
bạn và thắc mắc: “Có chuyện gì vậy? Mọi thứ vẫn ổn mà?”
Và điều đó lại
càng làm bạn khổ thêm, vì nó làm bạn cảm thấy như mình không được công nhận, và
càng cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết.
Đây chính là điều
tôi muốn nói khi đề cập đến việc ta cần trở nên nhận thức được cách mà mình
đang khổ. Khổ đau đang diễn ra cụ thể như thế nào? Khi đã thấy được điều này, ta
mới có khả năng can thiệp vào tiến trình đó.
Và đây là điểm
quan trọng nhất mà tôi muốn bạn ghi nhớ: Chúng ta thường mắc sai lầm khi vội vã
tìm kiếm lý do tại sao mình khổ. “Tôi khổ vì điều gì?” – Và bạn sẽ gặp hàng triệu
người, bao gồm cả tôi, nói với bạn rằng: “Đây là lý do vì sao bạn khổ. Đây là gợi
ý để bạn thoát khỏi khổ đau.”
Nhưng tại sao điều
đó lại không hiệu quả? Bởi vì ta chưa từng hỏi: Khổ đau đang diễn ra như thế
nào? trước khi đi tìm câu trả lời cho “Tại sao”. Nếu bạn chỉ đơn giản hỏi một
ai đó: “Tại sao bạn khổ?” – ta sẽ không thể trả lời chính xác, vì ta chưa tách
mình ra đủ xa để nhìn thấy cách mà ta đang khổ. Nhưng một khi bạn đã biết cái
cách, thì khi đó bạn mới có thể hỏi: Vì sao? Tại sao nỗi khổ của chúng ta lại xảy
ra theo cách như vậy?
Có rất nhiều góc
nhìn để đặt câu hỏi “tại sao”. Ví dụ, dựa trên kịch bản trước, ta có thể hỏi: Tại sao khi nhìn thấy hình ảnh về một viễn cảnh
tương lai có khả năng xảy ra đó lại khiến bạn đau đớn đến như vậy?
Qua đó, chúng ta
có thể trở nên nhận thức rõ hơn về điều mình thật sự mong muốn. Có thể bạn sẽ
nhận ra rằng nó gây đau đớn vì ngay khoảnh khắc tâm trí tạo ra hình ảnh ấy, bạn
đã nghĩ nó là thật.
Bạn tin rằng nó
thực sự sẽ xảy ra. Nó không còn là một khả năng, mà là một sự thật định mệnh
không thể tránh. Bạn có thể yêu cầu được thấy hình ảnh của phần nào trong bạn
đang tạo ra hình ảnh đó, và hỏi phần đó rằng tại sao nó cần bạn nhận thức được
khả năng ấy. Điều đó sẽ trả lời cho bạn câu hỏi "tại sao".
Bạn cũng có thể
hỏi phần đó rằng: Điều gì tệ đến mức khiến
bạn cần phải cho tôi thấy viễn cảnh này?
Một thời gian
trước, tôi đã thực hiện quá trình tự ý thức về nỗi khổ. Tôi rơi vào một tình huống
quen thuộc: dù trong thực tế không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng tâm trí tôi
vẫn bị cuốn vào những hình ảnh tiêu cực về tương lai. Đó chính là cái cách mà
tôi đang khổ. Vì vậy, khi tôi nhắm mắt lại và yêu cầu được thấy phần trong tôi
đang không ngừng tạo ra những hình ảnh đó, phần đó thực sự là ai và đến từ đâu,
thì tôi nhìn thấy một hình ảnh bản thân mình đầy vết bỏng, bê bết máu.
Tôi bị tàn phá.
Tôi, hay đúng hơn là phần ấy của tôi, đang ở trong một trạng thái mong manh đến
mức nếu có ai đó thở mạnh vào tôi thôi, tôi cũng sẽ sụp đổ. Đó là mức độ đau đớn
mà phần đó đang gánh chịu. Khi tôi bắt đầu tương tác với hình ảnh đó, tôi nhận
ra rằng phần đó đang đá những suy nghĩ tiêu cực như những quả bóng lên bề mặt ý
thức của tôi, như một lời cầu xin tuyệt vọng rằng tôi hãy tránh khỏi kịch bản tồi
tệ kia, vì nó thật sự không thể chịu đựng được.
Lúc ấy, tôi hiểu
ra lý do tại sao đằng sau cái cách mà tôi đang khổ. Bản thể của tôi đã đưa tôi
vào trạng thái đó, không phải để trừng phạt, mà để giúp tôi tránh khỏi kịch bản
đau đớn kia trong tương lai, vì phần ấy quá mong manh để có thể đối mặt với nó.
Hãy nhớ điều tôi đã nói: một khi bạn hiểu được cái cách, rồi đến cái tại sao đằng
sau cái cách nỗi khổ xuất hiện, bạn sẽ có khả năng can thiệp vào tiến trình đó.
Ý tôi là như thế
này: Khi tôi nhận ra rằng phần trong tôi đang tạo ra tiến trình khổ đau ấy thực
chất là để cố giữ tôi an toàn, thì tôi có thể nhìn nhận phần đó như một phần cần
được chăm sóc. Vì vậy, trong hình dung, tôi đã làm gì? Tôi nhắm mắt lại, tưởng
tượng phần còn lại của tôi, phần lớn hơn, có thể gọi là “bản thể cao hơn” hay
“bản thể vĩnh cửu”, tiến đến, nâng lấy phần đang bỏng rát và mong manh kia, và
bắt đầu chăm sóc cô ấy. Điều mà cô ấy thật sự cần, chính là cảm giác rằng phần
còn lại của tôi có thể chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ấy.
Không cần phải
tránh xa tất cả các kịch bản thảm họa, mà là đơn giản đưa cô ấy vào một vùng nước
chữa lành, bắt đầu nói chuyện với cô ấy bằng cách khiến cô cảm thấy được chăm
sóc. Tôi thậm chí còn đưa cho cô ấy một cái xô nhỏ để cô có thể “gửi” vào đó những
hình ảnh này, để tôi vẫn có thể xem xét và nhận biết chúng mà không cần cô ấy
phải liên tục ném chúng vào ý thức của tôi, điều vốn rất mệt mỏi với cô ấy từ đầu.
Chỉ khi ta thấy
được cái cách tiến trình khổ đau diễn ra, rồi sau đó hiểu được tại sao tiến
trình đó lại xảy ra trong ta, thì ta mới có bất kỳ khả năng nào để thật sự giải
quyết được thực tại nỗi khổ, thay vì chỉ mò mẫm trong bóng tối hay thử các lời
khuyên từ người khác như thể đang thử một bộ quần áo không vừa. Khi bạn hiểu được
cái cách nỗi khổ vận hành, và cái tại sao nó lại xuất hiện bên trong bạn, bạn sẽ
có khả năng can thiệp vào tiến trình đó.
Tôi muốn bạn nhận
ra rằng bản thể của bạn luôn không ngừng tìm cách giúp đỡ bạn. Ngay cả bản ngã,
vốn bị xem là kẻ thù số một trong giới tâm linh, cũng chỉ đang cố gắng giúp bạn.
Không có gì trong bản ngã thực sự là tự hủy hoại một cách có chủ đích. Nó có thể
là tự hủy, nhưng bản ngã không nghĩ nó đang làm vậy. Nó đang cố gắng phục vụ bạn.
Không có phần nào trong bạn là kẻ thù cả. Vì vậy, rất thường xuyên, chúng ta
phát hiện rằng cái cách và cái tại sao đằng sau nỗi khổ luôn chứa đựng một ý định
tích cực nào đó. Vì lý do đó, tôi muốn bạn xem video của tôi trên YouTube có
tên “Ý định tích cực tiềm ẩn (Chìa khóa để buông bỏ)” (Teal Swan Transcripts 055).
Khi ta hỏi “như
thế nào”, ta bắt đầu thấy sự việc như một tiến trình. Khi ta hỏi như thế nào
liên quan đến khổ đau, ta bắt đầu thấy nỗi khổ là một tiến trình. Khi ta hỏi tại
sao sau khi đã hiểu được cái như thế nào, ta sẽ thấy được mục đích đằng sau tiến
trình đó. Khi ấy, ta có đủ nhận thức để can thiệp vào tiến trình đó, để nó
không còn kiểm soát ta nữa.
Tôi cũng muốn
nói với bạn rằng: mỗi người thường có một kiểu tiến trình khổ đau chủ đạo. Hãy
gọi đó là thói quen khổ đau chính. Đó là thứ ta lặp đi lặp lại mãi. Việc nhận
diện được mô thức hay thói quen đó, tức là cái cách cụ thể mà ta đang khổ, và
can thiệp vào nó, chính là con đường để thay đổi sâu sắc chất lượng cuộc sống
mà bạn đang có.
Ví dụ, mô thức
khổ đau của tôi, cái cách mà nó diễn ra, có thể giống như những gì tôi vừa chia
sẻ ở các phần trước: Khi tôi trải nghiệm một điều gì đó, nó khiến tâm trí tôi tạo
ra những hình ảnh về một viễn cảnh tương lai tồi tệ mà tôi không muốn xảy ra.
Và tiến trình đó cứ lặp lại. Khi tôi đã nhận ra điều đó, và bắt đầu cảm nhận
cơn đau, tôi có thể tự đánh thức chính mình. Tôi có thể dùng cảm giác lo sợ, cảm
giác là phản ứng trước những hình ảnh ấy, như một tiếng chuông thiền để nhắc
tôi: “Teal, bạn đang lặp lại rồi đấy.”
Tôi có thể dùng
nó để gỡ bỏ sự đồng nhất. Đó chính là điều mà một tiếng chuông thiền thực hiện:
nó kéo bạn ngay lập tức trở về hiện tại, hoặc về bất cứ nơi nào bạn muốn hướng
ý thức của mình đến. Nó có thể kéo bạn ra khỏi sự đồng nhất với những hình ảnh
đau khổ, hay tiến trình khổ đau mà bạn đang vướng vào, để rồi thay vì bị mắc kẹt
trong đó, bạn quan sát chính mình đang tham gia vào tiến trình đó. Nói cách
khác, bạn có thể dùng nỗi đau khổ để kéo bạn ra khỏi hình ảnh mà bạn đang nhìn
qua kính viễn vọng, để rồi thấy chính mình là người đang nhìn vào hình ảnh đó.
Bạn có thể dùng cơn đau của mình như một tiếng chuông đánh thức. Mỗi khi cảm thấy
đau, hãy dừng lại và hỏi: “Tôi vừa mới làm gì? Tôi vừa nghĩ gì? Tiến trình nào
đang xảy ra trong tôi?” Khi làm vậy, bạn thực sự kéo năng lượng ý thức ra khỏi
tiến trình khổ đau đó.
Hãy xem ý thức của
bạn như nhiên liệu. Khi ý thức tham gia vào một tiến trình, nó cấp năng lượng
cho tiến trình đó. Khi bạn rút ý thức ra và thay vào đó là sự quan sát từ một vị
trí khách quan, bạn rút hết động lượng khỏi tiến trình đó, và nó ngừng lại. Vậy
nên, nếu tôi đang lạc trong một kịch bản tương lai, không những tôi có thể nhận
ra điều đó, mà tôi còn có thể dừng lại và hỏi: “Có bước cụ thể nào tôi có thể
thực hiện ngay bây giờ để tránh kịch bản tồi tệ đó không?” Nếu có – tôi hành động.
Nếu không – đó là dấu hiệu cho thấy không phải hành động là điều cần thiết, mà
là một phần nào đó trong tôi đang tuyệt vọng vì cảm thấy không đủ sức để đối mặt,
và nó cần tôi quay lại và chăm sóc nó.
Khi bạn cảm thấy
mình đang khổ, tôi mời bạn chuyển sự tập trung từ câu hỏi “Có gì sai với tôi vậy?”
sang “Tiến trình khổ đau này đang hoạt động như thế nào trong tôi?”
Nhiều người
trong chúng ta tưởng rằng mình đang tìm kiếm hạnh phúc, nhưng thật ra, khi nỗi
khổ đến là bởi vì ta đang không tìm thấy hạnh phúc. Ta đang hoàn toàn đắm chìm
trong góc nhìn qua kính viễn vọng về sự bất hạnh của mình.
Hãy mở lòng ra để
lùi lại, nhìn thấy các tiến trình thật sự đang diễn ra bên trong bạn, và mục
đích phía sau những tiến trình đó. Khổ đau là một tiến trình. Và đây là lời mời
dành cho bạn: hãy trở nên ý thức về cái cách mà tiến trình khổ đau đang xảy ra
trong bạn cụ thể như thế nào, để từ đó, bạn hiểu được tại sao nó lại diễn ra
như vậy trong bạn.
Một khi bạn phát
triển được mức độ nhận thức này, thì câu trả lời cho việc cần làm gì với nỗi khổ
của bạn sẽ như thể rơi thẳng vào lòng bạn. Bạn sẽ không cần phải cố gắng tìm nữa.
Nó sẽ giống như thể nó luôn luôn nằm ngay dưới mũi bạn.
Chúc bạn một tuần
bình an.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=1AHouEjx4mQ
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.