Swaruu Transcripts 1719 - 🛸📡Thật đáng kinh ngạc! Những gì vị NGHỊ SĨ kể với tôi về người ngoài hành tinh | Podcast của Nacho Rojo cùng với Robert

 

Swaruu Transcripts 1719


Thật đáng kinh ngạc! Những gì vị NGHỊ SĨ kể với tôi về người ngoài hành tinh | Podcast của Nacho Rojo cùng với Robert

 

29-06-2025




Nacho: Phần hai của podcast Nacho Rojo cùng với Robert từ kênh Despejando Enigmas. Hôm nay là thứ Sáu và chúng ta lại có Robert. Chúng tôi sẽ làm rõ nhiều điểm về những gì tôi đã trải nghiệm ở Mexico, những người tôi đã phỏng vấn và trò chuyện. Các bạn có biết là tôi đã gặp nghị sĩ Eric Burlinson không? Chúng ta đang nói về một nghị sĩ của Hoa Kỳ. Ngoài ra còn có Daniel Sheehan, một buổi phỏng vấn tuyệt vời, và cả tiến sĩ Steven Greer, cùng một số người khác nữa. Chúng ta cũng sẽ bàn về những gì tôi được tiết lộ tại Pedid Comitel, các bạn cũng biết rồi đấy, chính tại các buổi ăn tối và họp mặt là nơi mà nhiều thông tin được trao đổi nhất. Sẽ là một điều gì đó mang tính đạo đức.

 

Robert, bạn thế nào rồi?

 

Robert: Thật là vinh hạnh khi lại được có mặt ở đây cùng bạn lần nữa. Tôi thấy bạn đang mang về rất nhiều thông tin, và bạn đã nói chuyện với những nhân vật tầm cỡ trong lĩnh vực nghiên cứu UFO toàn cầu. Và này Nacho, tôi có một câu hỏi xuất phát từ sự tò mò của riêng mình: Họ đối đãi với bạn như thế nào ở Mexico?

 

Nacho: Này, họ đối xử với tôi... tuyệt vời luôn, thực sự là tuyệt vời. Thiệt đấy, anh bạn. Người dân ở đó cực kỳ thân thiện, cực kỳ cởi mở.

 

Robert: Vâng.

 

Nacho: Nhưng có một điều khiến tôi hơi lăn tăn, vì tôi nghĩ rằng ở Mexico chắc sẽ có nhiều người nhận ra tôi, đúng không? Nhưng khi tôi ở đó, chẳng ai để ý gì cả, chẳng ai nói năng gì luôn. Ngoại trừ những lúc có sự kiện, lúc đó thì mọi người đến và nói: “Nacho, tôi đến gặp anh”, tôi đã gặp rất nhiều người và điều đó thật sự rất tuyệt.

 

Nhưng trong một trong những bữa ăn tại nhà hàng cùng cả nhóm, và đừng nghĩ rằng đó là kiểu tiệc sang trọng gì đâu nhé. Không, không phải thế đâu. Thời gian của Jaime thì rất giới hạn, nên cuối cùng mọi chuyện cứ diễn ra như nó diễn ra thôi. Tôi nghĩ là có một cái gì đó cấp cao hơn đang dẫn dắt mọi việc. Chẳng hạn như: "Ồ, ở đây có chỗ đặt sẵn rồi, nếu không thì đi chỗ kia", và thế là tất cả chúng tôi kéo nhau đi. Và điều thú vị là tôi đến muộn hơn một chút vì đang làm việc, phải quay video cho truyền hình thì phải. Tôi đói tới mức như một người mù ở Peru vậy. Tôi chưa ăn gì cả, chỉ ăn sáng rồi đến tận 7 giờ rưỡi tối mới được ăn.

 

Đừng ai tưởng tượng theo kiểu hào nhoáng nhé. Thực ra tôi rất gầy, mọi người cứ nói: “Nacho, sao gầy vậy?”, tôi chỉ biết chửi thầm: “Mẹ ơi!”. Làm việc liên tục, kiệt sức hết lần này đến lần khác. Không có chuyện làm màu hay gì đâu nhé, chỉ là cày việc thôi, và điều đó là thứ mà chúng tôi yêu thích, nhất là việc được cống hiến.

 

Và khi tôi đến nơi, à không, xin lỗi, khi đến nhà hàng, tôi đứng ngoài hút một điếu thuốc. Tôi nghĩ: “Thôi làm một điếu cho đã, chứ vào trong chắc không hút được nữa rồi”.

 

Và có một cặp đôi đi ngang qua, họ hỏi tôi: “Thưa ngài, tôi ngồi ở đâu đây?” Tôi cười lớn và bảo: “Không không, tôi chỉ là người phục vụ thôi!” Rồi hút xong điếu thuốc, tôi bước vào trong và tất cả các nhân viên phục vụ, khoảng bảy người, đều nhận ra tôi. “Nacho, khỏe không Nacho? Dạo này sao rồi Nacho?” Tôi liền nghĩ: “Cuối cùng cũng có người nhận ra mình!” Thật là một khoảnh khắc dễ thương.

 

Vậy nên, hôm nay chúng ta sẽ làm rõ nhiều điều, được chứ? Và tôi muốn hỏi bạn một câu, Robert. Có người đã nhờ tôi hỏi bạn câu này: Dựa trên những thông tin mà bạn có được qua sự liên lạc với người Taygetan, họ nghĩ gì về quả cầu bay đó? Và bạn nghĩ gì về quả cầu bay ở Buga?

 

Robert: Này, như tôi đã nói trước đây, cũng đã lâu rồi tôi không liên lạc với họ, nên hiện tại tôi không có ý kiến cụ thể nào về quả cầu đó cả. Nhưng dựa trên những thông tin họ đã chia sẻ trước đây và những gì họ nói về các loại máy bay không người lái của các chủng tộc ngoài Trái Đất, rõ ràng đây là một dạng máy bay không người lái, một loại máy bay không người lái không phải của con người. Theo những gì bạn kể thì có người đã tận mắt thấy nó bay đúng không? À, nhân tiện, người đó có nói rằng khi nó bay thì có phát ra âm thanh gì không? Hay là bay mà không có tiếng động?

 

Nacho: Câu hỏi hay đấy. Theo như José và William kể với tôi thì không nghe thấy gì cả. Chỉ nghe thấy kiểu như tiếng gió bị xé toạc ấy. Hiểu ý tôi không? Giống như bạn tưởng tượng một quả cầu kim loại, trong trường hợp này là loại có thể hoạt động được, bay cách bạn 10 mét. Anh ấy có thể ước lượng được khoảng cách. Ồ, hình ảnh của bạn bị đơ rồi, Robert.

 

Robert: Vậy à?

 

Nacho: Ừ đúng rồi, bị đơ rồi đó.

 

Robert: Ừ, đúng. Đang nói về chuyện quả cầu bay qua và chỉ nghe tiếng gió thôi đúng không?

 

Nacho: Chính xác, chỉ như tiếng gió thôi. Nhưng William, người đã quay được cảnh đó ở Jumbo, kể rằng anh ấy sợ phát khiếp, vì vật thể đó làm lay động cả cành cây mía. Và dĩ nhiên, William đã từng có kinh nghiệm về hiện tượng UFO cùng với José. Họ đã thấy nhiều thứ, như rất nhiều bạn khi nhìn lên bầu trời đêm ấy. Vì thế cũng dễ hiểu tại sao đoạn video lại sắc nét như vậy. Nhưng điều khiến William sợ thực sự là khi anh ta thấy vật thể đó trong video quay tại nhà, trên màn hình lớn, và nhận ra rằng nó giống hệt vật thể mà anh ấy thấy ở Jumbo. Anh ấy nói với tôi: “Nacho, tôi sợ hết hồn luôn!”

 

Và khi tôi tiếp xúc trực tiếp với quả cầu ở Buga, khi tôi nhấc nó lên, tôi cảm thấy sợ. Tôi hỏi lại: “Giải thích rõ hơn đi.” Tưởng tượng một quả cầu 10 ký bay vòng vòng như thể nó là chủ của nơi đó vậy. Không chỉ là tốc độ mà chúng ta thấy trong video, mà còn có nhiều thông tin khác nữa. Vật thể đó bay theo quỹ đạo uốn lượn, lên cao 5 mét, tưởng như biến mất rồi lại hạ xuống. Nếu nó đập trúng tôi thì sao? Tôi nghĩ nó sẽ xé xác tôi ra. Nó bay đến và đập một cú thẳng vào người, như trúng đạn đại bác vậy.

 

Robert: Ừ, như một quả đại bác.

 

Nacho: Tôi nói thẳng: "Nó mà đập vào ngực là đi đời luôn."

 

Robert: Nacho, bạn đang hỏi tôi rằng tôi nghĩ gì về quả cầu đó. Này, tôi luôn bắt đầu từ giả định rằng không ai đang lừa tôi hay đùa giỡn với tôi cả. Tôi tiếp cận mọi chuyện với cái đầu cởi mở, để học hỏi. Theo như những gì bạn kể thì bạn đã gặp người đã nhìn thấy nó bay và nhặt được nó. Tức là người đầu tiên đó, khi bạn trò chuyện với họ, bạn cảm nhận rằng họ không nói dối, đúng không? Không có lý do gì để họ lừa dối bạn cả, đúng không?

 

Nacho: Robert, bạn được gì từ chuyện này chứ? Điều quan trọng ở đây là: bạn được gì, anh bạn, bạn được gì?

 

Robert: Và rồi bạn cũng gặp ông Potro đúng không? Vélez Potro gì đó, tôi không nhớ tên chính xác nữa.

 

Nacho: David Vélez Potro.

 

Robert: À đúng, David. Người này có vẻ là một người rất nghiêm túc qua cách ông ấy trình bày mọi chuyện. Ông ấy nói: “Không, người kia là người thân của tôi”. Tôi không có lý do gì để nghi ngờ những người này cả. Và rồi, khi họ cầm quả cầu và đưa nó về Mexico…

 

Lúc đó bắt đầu có nhiều người xuất hiện, phải không? Nó giống như một cục nam châm hút các nhà nghiên cứu từ khắp nơi trên thế giới, từ Ý, Mỹ và nhiều nơi khác. Bạn thấy rõ là đang có điều gì đó chuyển động, có rất nhiều năng lượng đang được khuấy động. Vậy nên, tôi không có lý do gì để nghi ngờ và nói: “Không, không, đây là giả, là giả”. Không, không, ta cần tiếp tục tìm hiểu. Mọi thứ cho thấy đây còn thật hơn cả… tôi cũng không biết phải so sánh với cái gì nữa.

 

Và rồi có hai người muốn đến để mang nó đi. Bạn phải nghĩ theo hướng rằng chuyện này là thật. Nếu lúc nào bạn cũng nghĩ rằng người ta đang lừa mình, rằng mình đang bị lừa dối, thì sẽ chẳng đi tới đâu cả. Vậy nên tôi nhắc lại điều tôi đã nói từ đầu:

 

Nếu trong trường hợp X, mà tôi không tin là như vậy, nếu giả sử đây là một trò lừa, mà tôi không tin là thế, thì điều đó cũng không có nghĩa là Nacho là một kẻ nói dối, hay ông Maussan là một kẻ nói dối, hay người kia là một kẻ nói dối. Không. Họ là những nhà điều tra, và công việc của họ là điều tra, không phải lúc nào cũng nghi ngờ người khác. Nếu có ai đó lừa họ, thì lỗi không phải ở họ, lỗi là ở những kẻ đã gài họ. Hiểu tôi muốn nói gì chứ?

 

Vậy nên, chúng ta phải đi đến tận cùng và xem mọi thứ sẽ ra sao. À mà này, Nacho, nghe nói anh được mời tới NASA đúng không?

 

Nacho: Đúng, đúng vậy. Có người nhắc đến chuyện đó ở đâu đó, và tôi nói với Jaime: “Anh đưa tôi đi với được không?” Anh ấy nhìn tôi rồi nói: “Tất nhiên rồi, Nacho.” Anh ấy nói: “Nhưng anh phải đi đấy.”

 

Robert: Nhưng chính xác thì sao, Nacho? Họ mời anh đến để bàn về quả cầu hay một khám phá nào đó?

 

Nacho: Mọi thứ đều liên quan đến quả cầu. Không phải kiểu tôi sẽ đến đó rồi nói về mấy thứ ngoài lề đâu. Tất cả đều xoay quanh quả cầu. Và tôi cũng để ngỏ chuyện này: những người đang điều tra khi có kết quả và tùy theo cách mọi việc tiến triển, Jaime đã biết trước là anh ấy sẽ phải đến NASA. Vậy thôi. Tôi mới hỏi Jaime: “Anh đưa tôi đi với nhé?” Và anh ấy bảo: “Tất nhiên rồi. Làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội đó được chứ?” Dù các bạn biết tôi vốn không hẳn là người “thân thiện” với NASA, không phải vì năng lực chuyên môn hay thiết bị của họ, mà là vì sự bí mật, sự giấu giếm. Rất nhiều sự bí mật.

 

Cuối cùng thì, nếu có một bộ phận nào đó, dĩ nhiên, tôi sẽ không được xem nhà chứa tàu, hay nơi họ cất giữ UFO đâu, chắc chắn là không rồi… mà ước gì được vậy. Nhưng nếu những người đang làm việc ở đó có khả năng tìm ra tận cùng sự thật, mà tôi nhắc lại là, điều chúng tôi đang làm là điều tra, thì tôi nghĩ mình không thể bỏ qua cơ hội đó, dù có phải bay tới Texas đi nữa.

 

Nên tôi nghĩ đây là điều rất tích cực, và Jaime đã đề nghị tôi tham gia. Tôi đã bảo: “Tôi đi, tôi đi, tôi chắc chắn sẽ đi.” Giờ thì cứ chờ xem mọi chuyện diễn tiến ra sao, vì tôi không phải là người nhìn trước được tương lai. Nhưng ít nhất, đây là một điều rất thú vị.

 

Một điều khác tôi muốn chia sẻ, giờ thì ta sẽ đi sâu vào phần nặng đô hơn là: anh hãy tưởng tượng tôi, một người rất đam mê những chủ đề này, có cơ hội phỏng vấn những người đã nhặt được quả cầu, đã quay lại hình ảnh đó… David, người đáng được khen ngợi vì bức ảnh, tất cả những điều đó.

 

Bạn hỏi họ, hỏi liên tục, và rồi bạn nhận ra họ không nói dối. Bạn đang tiếp nhận tất cả thông tin đó và bạn cũng muốn tin họ, hoặc ít nhất là bạn mở ra khả năng nghi ngờ tích cực. Và rồi đến một lúc, bạn nói: “Được rồi, chuyện này là thật.”

 

Còn bạn, với tư cách một cá nhân, bạn cảm thấy thế nào khi từ nhà mình nhìn thấy hàng loạt lời lăng mạ, phỉ báng, người ta gọi bạn là kẻ dối trá, là người đi kiếm tiền, đi tìm kiếm sự nổi tiếng? Bạn sẽ cảm thấy sao nếu bạn là người tìm thấy một quả cầu đang phát năng lượng, cuối cùng bạn giao nộp nó và hàng nghìn thứ xảy ra, và bạn biết rõ những gì mình đã trải qua là thật, là thật sự, và người ta vẫn tấn công bạn?

 

Rất nhiều người đã tin bạn, nhưng cũng rất nhiều người đã dìm bạn xuống tận đáy. Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Nó thật sự rất đau lòng.

 

Robert: Vấn đề là thế này, Nacho. Anh đã nói chuyện với người nhặt được quả cầu đó bằng tay, đúng không? Anh đã nói chuyện với người mang nó đi, đã trò chuyện với những người thuộc hàng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu UFO có mặt ở đó. Anh đã gặp gỡ rất nhiều người. Vậy nên, dĩ nhiên, anh sẽ nghĩ: “Chết tiệt, nếu trước đây tôi còn chút nghi ngờ nào, thì giờ phải nói thật là khả năng cao tất cả chuyện này là thật, đúng không?” Và ở đây còn có một điều nữa, xin lỗi Nacho, tôi không thể đặt mình vào vị trí của anh, với tất cả những gì anh đã sống và trải qua, chắc chắn đó là một trải nghiệm quá sức tuyệt vời.

 

Tất nhiên, cái cách anh nhìn nhận mọi việc, góc nhìn của anh bây giờ, hoàn toàn khác so với trước khi đi Mexico, đúng không?

 

Nacho: Tất nhiên rồi. Tôi nghĩ mình là một người rất hoài nghi, anh bạn ạ. Tôi còn nghi ngờ cả cái bóng của chính mình nữa, thật sự luôn. Ai cũng biết điều đó, Jaime cũng biết. Họ giữ tôi ở lại là vì tôi hay hoài nghi như vậy.

 

Tôi nghĩ mình là một trong số rất ít người dám nói thẳng mọi điều với Jaime như tôi đã từng làm. Không ai như vậy đâu. Xin lỗi cho tôi nói điều này, nhưng tôi thích học hỏi. Tôi luôn muốn ở cạnh những người giỏi hơn mình, vì tôi muốn phát triển, muốn trưởng thành, chứ không phải ở cạnh người kém hơn để mình nổi bật. Và tôi nghĩ, điều quan trọng là: ngay cả khi luôn tồn tại cái phần trăm nhỏ xíu của sự nghi ngờ, mà ai cũng nên có, nếu không thì sẽ thành mê tín mù quáng, thì tôi vẫn tôn trọng cách Jaime cảm nhận vụ việc này, và điều đó thật đáng ngưỡng mộ.

 

Cuối cùng, toàn bộ câu chuyện về quả cầu ở Buga là có thật. Giả sử không có gì phải nghi ngờ, thì trực giác của Jaime, lòng dũng cảm của anh ấy và số tiền anh ấy đã bỏ ra để chúng ta có thể được chứng kiến điều đó, là một điều thật sự đáng khâm phục. Và nếu, giả sử trong cái xác suất 1% mà mọi con người đều cần có, chuyện này là không thật, thì tôi vẫn thấy thật đáng ngưỡng mộ với cách anh ấy dấn thân, mạo hiểm, và bất chấp mọi chỉ trích, lời công kích độc hại. Tôi phải nói là: làm sao mà tôi lại không muốn đến gần một người như Jaime cơ chứ?

 

Robert: Rõ ràng rồi.

 

Nacho: Và để tôi nói rõ thêm một điều nữa. Tôi nghĩ nhiều người đang rất sai lầm, cực kỳ sai lầm, về cái gọi là "sự nổi tiếng". Bất kỳ ai làm việc công khai và đang nghe tôi, tôi nói thật: hãy tránh xa sự nổi tiếng. Nếu bạn không sợ nó, nghĩa là bạn chưa bao giờ thật sự trải qua nó. Nổi tiếng không phải là điều tốt. Việc bạn bị phơi bày ra trước thế giới không phải là điều tốt. Nó có thể mang lại một vài điều tốt, nhưng bản chất nó không tốt.

 

Một người không biết rõ mình đang bước vào đâu, thì đó là sai lầm. Khi không có tiền bạc liên quan, khi bạn không kiếm được gì, khi bạn biết rằng dư luận có thể vô cùng khắc nghiệt, thậm chí là tàn nhẫn, khi bạn biết bạn chỉ đang tự tạo ra kẻ thù… thì bạn sẽ hỏi: “Người này làm vậy để được gì?” “Họ đang muốn gì? Muốn quảng bá tên tuổi à? Tôi nghe đủ mọi loại lời đồn rồi, anh bạn.” Tôi còn nghĩ: "Quảng bá cái gì chứ?"

 

Nghĩ xem những người đang ở đây là ai. Và tôi đã nói thẳng điều đó vào mặt David Vélez Potro, ông José và cả William nữa.

 

Tôi nói: “Những gì các anh đang trải qua lúc này chỉ là thoáng qua mà thôi.” Chúng ta, những nhà điều tra, hiểu rõ điều mà người ta gọi là “hội chứng người được tiếp xúc.” Nghĩa là: một người có trải nghiệm tiếp xúc, và rồi họ bắt đầu bịa thêm hoặc phóng đại câu chuyện lên.

 

Sự nổi tiếng là thứ rất phù du, hôm nay có, ngày mai mất. Và nếu nó đi kèm với tiền bạc thì tốt, còn nếu chẳng có gì hết, không kiếm được đồng nào, thì tốt nhất là hãy tránh xa, lặng lẽ càng nhiều càng tốt. Và một điều tôi muốn ghi nhận về Robert, điều mà tôi thấy cần phải nói, đó là: anh ấy là người dám nói rằng mình có liên lạc với người ngoài hành tinh, rằng anh ấy đã nhận được thông tin, rằng những thông tin đó hiện đang được kiểm chứng bởi những nhân vật đầu ngành trong lĩnh vực UFO học. Và rồi anh ấy thẳng thắn nói: “Liên lạc đã bị cắt.” Anh ấy không còn kết nối nữa. Anh ấy không giấu giếm. Anh ấy không nói kiểu: “Tôi vẫn nói chuyện với họ mỗi ngày, hỏi tôi gì cũng được.”

 

Không. Anh: “Đúng vậy, nó tạm dừng, thật đấy.”

 

Robert: Nacho, đó chính là vấn đề. Có những người bị ngắt kết nối nhưng vẫn cứ tiếp tục bịa ra thông tin và chia sẻ với công chúng.

 

Nhưng điều tôi muốn nói, Nacho, xin lỗi vì đã cắt ngang, là về các nhà điều tra: một chuyện là hoài nghi, còn một chuyện khác là sự hoài nghi khiến bạn không còn điều tra gì nữa. Vì bạn đã mặc định bác bỏ mọi thứ. “Không, đó là giả. Đó là một quả cầu bay bằng máy bay không người lái.” Này, hãy nghiêm túc một chút đi. Chúng ta hãy điều tra chuyện này.

 

Hãy điều tra, vì người này, theo tôi nhớ, là David Vélez, đúng không?

 

Nacho: Đúng, David Vélez Potro.

 

Robert: Ông ấy nói rằng khi giao quả cầu cho Maussan, ông ấy không đòi tiền, không đòi hỏi gì cả. Ông ấy nói: “Tôi giao lại cho anh, anh có thể mang nó đến Mexico.” Tôi hiểu là vậy.

 

Nacho: Rõ ràng rồi, khi anh ấy chứng kiến toàn bộ “đại tiệc” đã được dựng lên, những lời buộc tội, vu khống… thì anh ấy nhìn quanh và nghĩ: “Tôi muốn thoát khỏi chuyện này.” Nhưng về trường hợp của David, người mà tôi biết, tôi nghĩ anh ấy cần hiểu rõ tình huống và học cách đối diện với nó. Bởi vì mỗi người là một thế giới riêng, có cảm xúc, có cảm nhận, có cái tôi, có ước mơ riêng. Mỗi người đều có những điều đang diễn ra trong đầu mình. Tôi không phải người quá dễ đoán, tôi đã nói điều này hàng ngàn lần rồi.

 

Ngay khi tôi cảm thấy mệt mỏi với chuyện này, tôi sẽ dừng lại. Tôi sẽ làm việc khác. Tôi sẽ không dành trọn cuộc đời cho ngành UFO học, hết. Tôi không nợ nần gì với UFO học cả, và rất nhiều người nói với tôi: “Nacho, anh đang…” – tôi làm điều này là vì tôi muốn thế. Và thật sự, tôi luôn may mắn có thể kiếm sống tốt bằng những gì mình làm. Nên hiện tại, tôi ở đây, và tôi nghĩ mình nên tận dụng khoảng thời gian này.

 

Vì tôi không thể chui vào đầu người khác được, nhưng tôi có thể nhìn toàn cảnh, đôi khi đúng, đôi khi không. Tôi hiểu rằng trong nhân loại, trong mỗi người, đều có những “vấn đề nội tại”, và điều đó đôi khi dẫn đến hiểu lầm, hành động sai lệch, suy nghĩ sai lệch, hay ý đồ sai lệch. Thật không may, mọi chuyện trên đời này cuối cùng cũng quy về tiền. Tiền, tiền, tiền, luôn là tiền.

 

Robert: Tiền, đúng là tiền.

 

Nacho: Luôn luôn là tiền. Và tiền làm hư con người. Bao nhiêu YouTuber…

 

Robert: Đúng rồi.

 

Nacho: …đã từng thành công, đúng không? Tôi nói YouTuber, nhưng có thể là bất kỳ ai, Instagrammer, người làm truyền thông... Họ đã từng chạm đến thiên đường, Robert. Họ kiếm được những khoản tiền mà trong cả đời đi làm bình thường cũng không mơ tới nổi.

 

Và họ thấy điều đó, và họ muốn giữ lối sống đó bằng mọi giá. Họ sẽ bán linh hồn mình hàng triệu lần chỉ để đạt được mục tiêu đó. Điều này thật bi kịch và buồn. Vì tiền đến rồi đi, cuộc sống thì luôn mới lạ.

 

Robert: Chính xác. Anh đã nói điều đó trong một video gần đây. Hôm nay có thể kiếm được 15.000 hay 20.000, nhưng ngày mai thì không.

 

Nacho: Đừng để lạc lối. Đừng để lạc lối.

 

Robert: Đúng, đừng nghĩ rằng lúc nào mình cũng sẽ kiếm được từng đó. Không, không, không. Mọi thứ luôn thay đổi. Bạn cần hiểu thế nào là sống trong sự thịnh vượng rồi thiếu thốn. Bạn phải trải qua nó.

 

Nacho: Và phải giữ đôi chân trên mặt đất, anh bạn. Giữ chân trên mặt đất. Và quan trọng nhất…

 

Robert: Xin lỗi cắt ngang, đặc biệt là phải giữ mình khi bạn đang ở đỉnh cao, khi bạn đang có tiền. Lúc đó, bạn cần giữ vững chân, vì khi ngã xuống, mà bạn chắc chắn sẽ ngã, bạn cần có một cái “ngăn kéo” để bám víu. Anh hiểu ý tôi mà, đúng không?

 

Nacho: Ờ thì… đó là cách mỗi người tự quản lý mình. Đó là chuyện riêng của họ.

 

Robert: Điều tôi muốn nói là, có rất nhiều người nghĩ họ là ngôi sao chỉ vì xuất hiện trước camera. Nhưng bất cứ ai nổi tiếng đều phải hiểu rằng, họ nợ những người đang theo dõi họ. Bạn nợ khán giả. Và nếu bạn thấy điều gì đó không đúng, thì bạn nên nói ra. Đó là cách để phát triển.

 

Nacho: Và điều đó có giá trị, việc bạn phát triển bản thân, dám nói: “Mình sẽ làm cái này, cái kia,” hoặc thậm chí dừng lại. Đừng để bản thân rơi vào trạng thái lệ thuộc chỉ vì nó mang lại tiền bạc.

 

Không, bạn phải là chính bạn, là một con người phát triển cùng cộng đồng. Và mọi người sẽ thấy sự phát triển đó. Họ sẽ quý mến bạn. Tôi vừa định nói một câu mà quên mất rồi… À, nhưng có một chủ đề khác tôi muốn nhắc đến, cái kiểu "muốn mà không thể."

 

"Tôi muốn" và "Tôi không thể" luôn tồn tại trong mọi thứ.

 

Cái kiểu “Tôi muốn”, “Tôi ước gì mình cũng được như người kia”… nhưng vấn đề không nằm ở đó. Vấn đề là bạn cần là chính mình, để người khác yêu quý bạn. Bạn sẽ không bao giờ là người khác. Bạn chỉ có thể là chính bạn. Và hãy để bản chất thật của bạn tỏa sáng, bằng bất cứ cách nào có thể. Tôi có thể đưa bạn vài lời khuyên.

 

Hãy khiêm tốn, nói chuyện tử tế và đầy tôn trọng, đó là điều tối thiểu để người khác quý mến bạn.

 

Tại sao tôi biết điều đó? Vì tôi đang ngồi ở đây, đúng không? Và người ta trân trọng tôi, quý mến tôi. Một người, dù có 50 tuổi hay 60 tuổi, cũng không có nghĩa là họ biết nhiều hơn. Có thể họ chỉ sai lầm lâu hơn mà thôi.

 

Vậy nên, hãy bám vào danh tính, cố gắng hoàn thiện bản thân. Và ngược lại, đừng đem những “trò gian” vào công việc điều tra. Bạn biết không? Luôn luôn tồn tại những người muốn mà không thể, và những người đã chạm đến thiên đường rồi rơi xuống địa ngục.

 

Hai kiểu người đó luôn hiện diện. Và khác với họ, tôi thì chẳng quan tâm gì hết. Nếu có ngày tôi muốn dừng kênh lại, tất nhiên là tôi sẽ thấy rất buồn nếu bị hủy kênh, nhưng khi tôi nói “Tôi dừng ở đây rồi,” thì đó sẽ là lúc Nacho rời khỏi lĩnh vực điều tra UFO. Nói thật đấy. Tôi muốn phát triển, muốn làm điều khác biệt, tôi lên truyền hình cũng vì muốn làm những điều không ai ngờ tới.

 

Robert: Vâng. Không, ý tôi là, Nacho, anh có nhiều điều rất thú vị để chia sẻ. Nhưng giờ hãy chuyển chủ đề thật mạnh một chút, vì nếu không thì người ta sẽ bắt đầu chán, mặc dù những điều anh nói rất thú vị.

 

Nacho: Chúng ta đang bắt đầu bằng những thứ thú vị mà, anh bạn.

 

Robert: Vâng, tôi đồng ý, đồng ý, đúng là vậy. Những gì anh chia sẻ giúp mọi người có bối cảnh, để hiểu anh đang phải đối mặt với điều gì khi kể hết những chuyện này ra. Bởi vì đúng là anh đang mạo hiểm, không phải là “có thể”, mà là thật sự mạo hiểm.

 

Nacho: Dĩ nhiên. Hãy tưởng tượng nếu sau cùng quả cầu đó là giả, là một cú lừa hoàn toàn, trong cái xác suất 1% đó thôi. Tôi sẽ cảm thấy cực kỳ tổn thương vì điều đó. Nhưng tôi không nghĩ vậy, vì tôi đã hành xử rất đúng đắn và trung thực với những gì mình nói. Tôi không nghĩ mình bị dính vào bất kỳ chiêu trò nào. Tuy nhiên, tôi biết quyết định của mình sẽ gây ảnh hưởng, dù tốt hay xấu.

 

Rõ ràng, tôi đã đặt cược để hy vọng có điều gì tốt đẹp sẽ đến từ chuyện này. Nhưng cũng có những người chỉ chờ để tấn công, hoặc có người thì tránh xa vì đơn giản là chuyện này không đánh động họ, họ chẳng quan tâm đến UFO học.

 

Robert: Là do tiền, luôn là tiền.

 

Nacho: Vấn đề là, chết tiệt thật, Robert, điều khiến tôi đau nhất chính là việc người ta không nhận ra điều đó. Đó là điều duy nhất khiến tôi tổn thương, anh bạn. Là việc người ta sống như ở Narnia (ảo tưởng), rồi bảo, “À, hôm nay ông này sẽ kể tôi nghe mấy thứ viển vông gì nữa đây,” và thế là hết chuyện.

 

Robert: Vâng, tôi nói anh nghe, nếu là tiền, thì khi anh kiếm được 15.000 hay 20.000 euro một tháng, anh sẽ chẳng còn đạo đức hay gì nữa, anh chỉ chăm chăm vào số tiền đó thôi. Cho dù anh đang chia sẻ thứ gì đó hoàn toàn dối trá, anh vẫn tiếp tục vì tiền. Và điều tôi không hiểu là, nếu anh đã kiếm nhiều tiền đến thế, thì tại sao lại phải hạ thấp công việc của người khác? Tôi thật sự không hiểu nổi. Trừ khi… có người trả tiền cho anh để làm vậy.

 

Nacho: Không đâu, đó là sự đố kỵ, ghen tị đấy Robert. Một người từng vươn lên tận trời xanh, rồi rơi xuống tận đáy giếng, và khi thấy người khác đang tỏa sáng, thì họ không thể chịu nổi, vì họ không được mời tham gia vào cuộc chơi đó. Vì họ không xứng đáng, vì họ không đủ năng lực, và bởi vì họ vô giá trị cho lĩnh vực này, đơn giản vậy thôi. Họ có thể giỏi ở lĩnh vực khác, nhưng không phải ở đây, và họ đã chứng minh điều đó bằng chính công việc của mình. Và khi thấy mình bị loại ra, đến mức không đủ can đảm để nói, “Này Nacho, anh nghĩ tôi có thể tham gia không?”, mà tôi thì chắc chắn sẽ nói, “Tất nhiên rồi, tham gia đi!” Càng đông càng vui mà.

 

Nhưng vì họ thậm chí không có được phẩm chất đạo đức cơ bản đó, nên họ cảm thấy bị đe dọa. Và rồi, cộng thêm sự căm ghét cực đoan mà người ta dành cho Jaime… Anh có biết Jaime bị ghét đến mức nào không? Anh ấy giống như tôi vậy.

 

Jaime… tôi đã cảm thấy rất buồn ở Tây Ban Nha vì điều đó. Mà chẳng ai hiểu được nỗi đau đó. Tôi vẫn đang chờ Iker Jiménez viết cho tôi một cái email, nói thật đấy. Tôi có sự tôn trọng nhất định với ông ấy, vì tôi nghĩ ông ấy là một người rất có năng lực, một chuyên gia giỏi, đã từng chạm đến đỉnh cao, và hiện đang ở đó – một người thông minh.

 

Nhưng rồi, khi thấy chuyện đến từ Mexico thì họ kiểu… “Ờ, thôi kệ.” Mà tôi nghĩ, “Trời ơi, anh thậm chí còn chưa điều tra gì cả, nếu anh ngồi xuống 50 phút và tôi giải thích cho anh…”

 

Robert: Này, Nacho, xin lỗi, cho tôi ngắt lời. Tôi không nghĩ rằng sự thờ ơ đó là vì chuyện đến từ Mexico.

 

Nacho: Không, tôi thì nghĩ có đấy. Jaime… tôi không chỉ nói về Iker Jiménez đâu, tôi đang nói đến tất cả mọi người ở đây. Chỉ nghĩ đến chuyện phải thuyết trình với họ là tôi đã muốn khóc. Có người nói: “Nacho, đến nói chuyện cùng nhóm đó đi.” Tôi nói thẳng: “Không đời nào, không bao giờ.” Trừ khi anh trả tôi rất rất nhiều tiền, thì tôi có thể cân nhắc, cố nuốt trôi nỗi buồn và đứng nói, nhưng nói thật, tôi sẽ không bao giờ ngồi chung với nhóm đó. Vì sao? Vì họ không xứng đáng, cả với tư cách cá nhân lẫn trong công việc. Xin lỗi, tôi không biết rõ họ ngoài đời, nhưng trong lĩnh vực này thì họ không có giá trị.

 

Có những định kiến, những cái mác, và Jaime luôn là mục tiêu bị vùi dập, trong khi anh ấy là một người thật sự được yêu mến. Ở Mexico, Jaime được yêu mến vô cùng, anh bạn. Ai nghĩ rằng anh ấy chỉ là một ông lão sống trên núi thì nên biết thêm, anh ấy có một ngôi nhà rất tuyệt. Jaime được yêu quý, anh mà đi ăn tối với anh ấy thì gần như không thể vì ai cũng vây quanh. Thật đấy.

 

Anh ấy là người mà một khi không còn nữa, tên tuổi sẽ đi vào sách vở. Nói nghiêm túc. Jaime là một người được yêu quý, không chỉ “được yêu” mà còn hơn thế nữa. Dù cũng có người ghét anh ấy, nhưng số người yêu quý vẫn nhiều hơn rất nhiều. Và những người ở đây thì không ai chạm tới được một phần nhỏ những gì Jaime đại diện ở Mexico, thậm chí không được một phần triệu. Nói thật đấy. Tôi không đùa đâu.

 

Robert: Không không, tôi hiểu mà, thật ra tôi cũng vừa nghĩ đến chuyện đó. Những người như Jaime, với tầm vóc như vậy, thì ở Tây Ban Nha không còn ai nữa, không còn ai hết. Với tôi, người cuối cùng có thể so sánh được là Jiménez del Oso, anh còn nhớ ông tiến sĩ đó không?

 

Nhưng giờ thì không còn ai. Không có ai dám mạo hiểm cả sự nghiệp và tài sản của mình nữa. Không còn một ai, dù tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó, không còn ai cả.

 

Nacho: Người duy nhất mà tôi nghĩ đã thật sự thông minh, dù tôi không quen họ nhiều, chỉ có một chút, chính là Johanna và vợ của anh ấy. Vợ anh ấy là người Tây Ban Nha, tôi nghĩ là nhà báo, và đã chuyển đến Mexico, chắc chắn là vì cô ấy muốn như vậy. Cô ấy thật sự rất giỏi trong nghề, không thể tin được. Cô ấy tên là Lourdes. Cô ấy thật sự có bộ óc tuyệt vời, cách nói chuyện cũng rất hay. Và đúng là như người ta nói: “Không ai là nhà tiên tri tại quê nhà của mình.” Thật sự là như vậy.

 

Ở Mexico, cô ấy tỏa sáng, anh bạn. Cô ấy có podcast, và làm rất tốt. Chỉ cần tôi ngồi với cô ấy 10 phút, là tôi biết ngay, “người phụ nữ này tuyệt vời.” Cô ấy xứng đáng nhận được tất cả những điều tốt đẹp. Còn những người khác ở đây thì… không.

 

Người duy nhất mà tôi thực sự quý mến là Rinbel 35, tôi quý anh ấy, không biết tại sao nhưng tôi có cảm tình với anh ấy. Ừ, đúng vậy. Thật sự thú vị.

 

Robert: Rồi. Rất thú vị đấy, Nacho.

 

Nacho: Rồi, vậy thôi nhé.

 

Robert: Giờ thì bắt đầu đi nào, vì những điều anh sắp chia sẻ thật sự rất thú vị. Bắt đầu với vị nghị sĩ đi. Vì thời gian nên đến giờ anh vẫn chưa công bố cuộc phỏng vấn nào với người đó, đúng không?

 

Nacho: Không đâu, thật ra là do lịch trình lúc đó. Tôi đang làm việc, anh bạn, tụi tôi phải tổ chức đủ thứ, có các cuộc họp, có các buổi phỏng vấn, mà thời gian của ông ấy thì cực kỳ giới hạn. Mọi người đừng tưởng là ông ấy rảnh rỗi đi dạo như người thường. Có một lúc chúng tôi đang họp thì bắt đầu có người ra người vào, vì Jaime là kiểu người như vậy, đúng là điên rồ. Ông ấy mở cửa ra là ai cũng có thể vào, kể cả thần thánh. Lúc đó tôi nghĩ: “Jaime à, anh cần thêm micro trong văn phòng đấy.” Hiểu ý tôi không?

 

Và lúc đó chúng tôi đang ở với nghị sĩ, tranh thủ khoảng thời gian đó để nói về những điều quan trọng. Cụ thể là trình bày về quả cầu Buga, cung cấp thông tin sơ bộ, và đặc biệt là nhấn mạnh rằng ông ấy có quan tâm đến vụ xác ướp Nazca, nhé. Mặc dù chủ đề về xác ướp Nazca gây tranh cãi, nhưng đó sẽ là bước tiếp theo.

 

Robert: Vâng.

 

Nacho: Nên ông ấy đến vì hai chủ đề chính đó. Trong buổi tiếp xúc đầu tiên, cơ bản là tôi cung cấp thông tin cho ông ấy. Tôi thấy khá thú vị là vào ngày hôm sau khi chúng tôi tạm biệt, ông ấy vẫn nhớ tên tôi, điều đó khiến tôi có thiện cảm. Ông ấy là một người biết cách cư xử, đúng kiểu chính trị gia, và đến để lắng nghe, để học hỏi, đến để hiểu bức tranh tổng thể. Tôi không hề thấy ông ấy kiêu căng hay gì cả, ngược lại, tôi nghĩ: “Người đàn ông này hay thật.”

 

Còn có một người nữa rất cơ bắp, tôi gọi ảnh là Madelman hoặc Indiana Jones vì lúc đó tôi không biết rõ ông ta là ai. Sau này tôi tìm hiểu thì thấy ông ấy chắc là vệ sĩ, thuộc loại top đầu. Loại người mà chỉ cần khóa một chiêu là bạn gãy cột sống ngay. Ông ấy không nói gì, chỉ ngồi nghe, mà khiến người ta sợ theo kiểu “rất thiện chí”.

 

Trong lúc đó, Tiến sĩ Steven Greer đến muộn hơn, còn chúng tôi thì đang họp với Daniel Sheehan, Edward (người đóng vai trò thông dịch), nghị sĩ, và Madelman, người có cả kênh YouTube, chuyên đi tìm hang động ở Peru. Ảnh đã tìm thấy các vòm đá khổng lồ, Robert, những vòm cực lớn.

 

Tôi không nói sâu về chủ đề đó vì không chắc mình được phép. Nhưng trong buổi ăn trưa đó, ông ấy chủ yếu nói về người khổng lồ, các hiện tượng ngầm dưới lòng đất. Tôi hỏi: “Ý anh là các thành phố ngầm hay các khu phức hợp ngầm hiện vẫn có người ngoài hành tinh sinh sống?” Và ông ấy, chắc do chưa biết tôi là ai, nên sau cùng có vẻ bị tôi làm bất ngờ.

 

Ngay cả Sheehan cũng bảo tôi: “Terrific!” (Tuyệt vời!), kiểu như “cậu làm quá tốt”.

 

Sau buổi giới thiệu và trao đổi đó, trong bữa ăn trưa đầu tiên…

 

Robert: Màn hình bị đứng hình rồi.

 

Nacho: Màn của anh bị đứng.

 

Robert: Không, không, là của anh đó. Nhưng thôi, không sao… Trong bữa ăn trưa đó, anh ấy nói gì nhỉ?

 

Nacho: Trong bữa ăn đó, ông ấy nói: “Như các anh đều biết, tôi đang làm việc với David Grusch.” Ai chưa biết thì Grusch là người tố giác số một trong phiên điều trần UFO đầu tiên, ông ấy nói rõ: “Thưa quý vị, có các thực thể ngoài hành tinh ở đây, chúng tôi có mẫu sinh học ngoài hành tinh và công nghệ tiên tiến, và đó là sự thật.” Tôi nghĩ David Grusch từng làm việc về vệ tinh không gian và giám sát các hoạt động, nói cách khác là đã tham gia vào các cơ sở tuyệt mật, không còn nghi ngờ gì nữa.

 

Hiện nay, David Grusch bị chặn lại, chính quyền Biden không cho ông ấy tiếp tục lên tiếng. Sau buổi điều trần, là chấm hết. Tôi nghĩ ông ấy bị "chôn sống". Ông ấy từng khuyên rằng không nên đến xem quả cầu Buga, vì ông ấy tin rằng nó không phải thật, cũng như về xác ướp Nazca. Để anh thấy tôi luôn minh bạch trong điều tra của mình. Nhưng dù vậy, vị đại diện của nghị sĩ vẫn đến.

 

Và trong bữa ăn, ông ấy cũng nói rằng David Grusch bảo ông ấy là có 4 chủng loài ngoài hành tinh sống giữa loài người.

 

Robert: Trời, nghe thử xem nào!

 

Nacho: Có 4 chủng loài ngoài hành tinh sống giữa chúng ta, tôi nhắc lại. Eric Bonson nói: “Đây là những gì David Grusch nói với tôi, thông tin đến từ Lầu Năm Góc.”

 

Một trong số đó là loài xám (Greys), nhưng không phải sinh học như chúng ta, mà giống như android, người máy.

 

Tiếp theo là loài bọ ngựa (mantis), hay còn gọi là amantianos. Có vẻ như đây là những kẻ điều khiển, tức là những người chỉ huy, và chính họ tạo ra loài xám, hoặc ít nhất là thuộc liên minh cùng nhau.

 

Sau đó là loài bò sát, nhưng về loài này thì có rất ít thông tin, ông ấy nói là rất ít dữ liệu xác thực. Tôi cũng muốn hỏi thêm, nhưng ông ấy bảo không có thêm gì.

 

Và chủng tộc thứ tư là người Bắc Âu, ông ấy đặc biệt nhấn mạnh đến nhóm này.

 

Và đây là điều làm tôi ấn tượng nhất, không phải việc có 4 chủng loài, vì mọi người sẽ bảo “Ờ, có gì mới đâu.” Mà điều khiến tôi phải suy nghĩ kỹ, phải nghiền ngẫm, đó là: Người Bắc Âu, về mặt công nghệ, chỉ đi trước chúng ta khoảng 100 năm.

 

Và lúc đó tôi đang ăn và nghĩ ngay: “Mình phải nói điều này cho Robert biết.”

 

Phải nói cho Robert biết. Người Bắc Âu chỉ hơn chúng ta 100 năm công nghệ, Robert. Bây giờ, ta phải hỏi, công nghệ hiện tại của ai? Của loài người bình thường, hay là của chương trình không gian bí mật?

 

Robert: Đúng rồi, đúng câu hỏi đấy.

 

Nacho: Đó là điều tôi muốn nói.

 

Robert: Bởi vì như chúng ta đã nói, và như luật sư đã nói với bạn, thì giống như là có hai nền khoa học, một dành cho chúng ta, với một loại công nghệ dành cho chúng ta, và một loại công nghệ khác hoàn toàn, không liên quan gì đến chúng ta, mà là công nghệ của các chương trình quân sự và tất cả những thứ kia, ở một cấp độ khác. Ý tôi là, họ chỉ cách biệt có 100 năm so với những kẻ ở trên cao kia.

 

Nacho: Tôi tưởng tượng là vậy, nhưng đó chỉ là suy đoán, Robert. Tôi nói với bạn những gì tôi nghe được. Nếu tôi có được người đại diện ấy nguyên cả ngày cho riêng mình, tôi đã bảo anh ta: “Này, kể tôi nghe chuyện này chuyện kia đi”, nhưng tình huống không cho phép. Nhưng tôi nghĩ những gì ông ấy nói rất mạnh mẽ và chúng ta cần phải tiêu hóa nó. Bởi vì chúng ta sẽ kết nối chuyện này lại. Đây là câu chuyện về David Grusch, đại diện của Parkinson, là một vấn đề riêng biệt.

 

Ta hãy tạm gác lại như là thông tin có giá trị, tôi cần nhấn mạnh vậy. Tôi nghĩ nếu ông ấy nói về “Big Crash” thì ta nên lắng nghe. Rồi ta sẽ chuyển sang Daniel Sheehan, được chứ? Daniel Sheehan là người mà tôi có thể ngồi trò chuyện hàng giờ liền. Tôi đã đứng dậy rời bữa ăn, Robert, và đi đến gặp ông ấy.

 

Tôi hỏi: “Daniel Sheehan, Dự án SERPO có thật không?” Tôi hỏi thẳng như vậy.

 

Robert: Câu hỏi hay đấy.

 

Nacho: Ừ, đúng rồi. Ông ấy nói không, hoặc là ông ấy không hiểu tôi, hoặc là ông ấy nói rằng ông ấy không tin.

 

Robert: À, được rồi, được rồi. Nhưng mà lúc đó trông bạn có vẻ rất tự tin khi nói chuyện với ông luật sư ấy, đúng không?

 

Nacho: Dĩ nhiên rồi. Hãy nghĩ xem, tôi đã ăn cùng ông luật sư đó vài lần rồi, ông ấy rất rất rất thân thiện, rất dễ tiếp cận, hiểu ý tôi không?

 

Robert: Ừ, ừ, ừ, đúng rồi.

 

Nacho: Tôi nghĩ vậy. Giờ nếu tôi nói, “này, làm podcast đi,” ổng sẽ bảo “được thôi.”

 

Robert: Ừ, đúng rồi.

 

Nacho: Tức là ông ấy rất tuyệt, và đó là một điều rất đẹp mà chúng ta nên hiểu, bởi vì ngược lại với Steven Greer, tôi không có ý nói xấu gì, nhé, nhưng hai người đó như hai thái cực hoàn toàn khác biệt, được chưa? Tiến sĩ Steven Greer thì giống như… như tôi đang nói chuyện bây giờ. Là tôi nói, tôi nói, và những gì tôi nói là chuyện sống còn.

 

Ý là, khi tôi nói về chuyện này, đây là chuyện sống còn, thưa quý vị. Còn tôi thì nghĩ, “để tôi ăn nốt miếng thịt bò cái đã.” Thế nên nếu bạn muốn, ta có thể nói về tiến sĩ Steven Greer hoặc về Sheehan.

 

Robert: Hãy nói về Steven Greer đi, vì chuyện của ông luật sư kia cũng rất thú vị, nên để cuối cùng nói sau. Giờ ta chuyển sang Steven Greer.

 

Nacho: Được thôi. Tiến sĩ Steven Greer, tuỳ theo ngày, rõ ràng là ông ấy thoải mái hơn, tôi đoán vậy, vì ông ấy không quen thuộc với Mexico, không quen ở với tụi tôi, không biết ai là ai. Nhưng rồi theo thời gian, tôi nghĩ ông ấy bắt đầu hiểu ai là người quan trọng và ai là người chỉ đi lấy cà phê. Tôi hiểu cái biểu cảm đó. Ngược lại, đại diện của Brinson thì cực kỳ đàng hoàng. Đây là những thứ mà về mặt cá nhân làm tôi khá ấn tượng.

 

Tóm lại, tiến sĩ Steven Greer biết rất rõ mình đến đó để làm gì. Ông ấy biết đây là chuyện quan trọng. Suốt buổi, ông ấy tin rằng các đoạn ghi hình là thật. Công khai, ông ấy đã nói rằng sẽ điều tra và làm các xét nghiệm đồng vị và định tuổi bằng carbon-14. Ông ấy đi cùng ba nhà khoa học hàng đầu.

 

Robert: Họ có làm việc trong mấy ngày đó đúng không? Các nhà khoa học ấy?

 

Nacho: Có. Và ta có thể nói, kiểu như từ NASA, nếu bạn muốn thì chúng ta cứ nói vậy, để mở rộng thôi nhé. Họ đến để làm việc. Tức là, họ mở va-li ra và bắt đầu làm việc luôn. Và tôi đã nói chuyện rất nhiều vì tôi ở đó, nhà của Jaime đối với tôi như là người nhà vậy. Nghiêm túc đấy, Jaime nói với tôi: “Nacho, cần gì cứ nói.” Thậm chí tôi là người giao quả cầu cho họ, vì lúc đó Jaime đang họp hay đang quay gì đó, tôi không nhớ rõ, nhưng không khí rất thân thiện, chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ.

 

Tôi nói chuyện với tiến sĩ Steven Greer rất nhiều. Tôi nhớ là trong bữa ăn đầu tiên, ông ấy kể rằng ông đã tiếp xúc với một lính mũ nồi xanh. Sau này tôi biết có một YouTuber tên là Jesse Mitchell đã phỏng vấn người đó, và người này nói có mối liên hệ giữa các biểu tượng với quả cầu. Rõ ràng, ông ấy tin rằng quả cầu này có thể bay lơ lửng, và trong bữa ăn đó, ông ấy tập trung nhiều hơn vào việc cập nhật thông tin cho Eric Valenson hơn là nói về quả cầu. Tôi nghĩ tiến sĩ Steven Greer rất quan tâm đến các xác ướp Nazca, ông ấy đã bị ấn tượng mạnh. Tôi nghĩ ông ấy đã được cố vấn từ trước, đã biết mình cần làm gì, có kế hoạch rõ ràng.

 

Ngoài ra, tôi nghĩ tiến sĩ Steven Greer còn đang quay cái gì đó cho riêng ông ấy nữa. Ý là ông ấy đã có lộ trình riêng cho một bộ phim tài liệu. Tôi nghĩ phim đó sẽ được chiếu trên… gì nhỉ? Amazon hay Apple gì đó, một trong mấy nền tảng ấy, phát hành vào tháng Mười.

 

Tôi không rõ chi tiết, nhưng họ có quay phim. Tôi cũng sẽ xuất hiện trong đó. Và không còn gì nhiều để nói thêm về bữa ăn ấy. Chắc chắn còn nhiều chi tiết mà tôi sẽ nhớ ra sau. Nhưng tôi nghĩ ông ấy chia sẻ nhiều nhất là trong bữa ăn cuối cùng, lúc ông ấy bắt đầu nói về việc quả cầu bay như thế nào, nó hoạt động ra sao. Nhưng suýt thì quên mất. Giữa bữa ăn đầu tiên đó, khi các nhà khoa học đang điều tra, ông ấy đã có thông tin mà sau đó tôi mới biết được vì tôi hỏi họ và xác nhận lại. Và đó là: thật sự có sợi quang học.

 

Nói cách khác, có sợi quang học, và điều đó làm ông ấy kinh ngạc. Trong một trong những buổi nghiên cứu, tôi tới và nói: “Này các anh, ấn tượng đầu tiên thế nào?” Họ cười, rất vui vẻ, và nói: “Tụi tôi đã tìm thấy sợi quang học.” Tôi nói: “Không đùa chứ? Không, thật đấy, có sợi quang học.”

 

Họ phát hiện ra là cái gọi là 31 chốt kết nối, tôi sẽ giải thích điều này sau vì tôi muốn liên kết với câu chuyện của David Grusch, à không, Steven Greer, trong 31 chốt đó, họ khoét rỗng một hoặc hai chốt, tôi không nhớ rõ, chắc là một, có thể là hai. Họ xác định rằng theo các phép đo chụp cắt lớp, các lỗ đó sâu vào khoảng nửa centimet và có đường kính khoảng nửa centimet.

 

Những chốt đó làm bằng loại vật liệu đen như kiểu baquelita. Khi họ khoét để lấy mẫu, họ nói rằng ít nhất với một chốt, vật liệu polymer cùng với sợi quang học chỉ đi vào khoảng 3 milimet. Chỉ 3 milimet thôi. Tôi hỏi: “Thế sau đó là gì?” Họ trả lời: “Không có gì cả.” Tôi nói: “Được, thế là không có gì.” Tôi không biết có phải tất cả chúng đều như vậy không.

 

Rồi tôi nói chuyện với họ, tôi giải thích về ảnh chụp CT, họ đang tìm hướng của vật thể bên trong. Họ thấy tôi khá am hiểu. Họ hỏi tôi rất nhiều, “cái này ở đâu, cái kia thế nào”.

 

Tức là rất tuyệt. Và sau đó, tôi kết nối lại với tiến sĩ Steven Greer vì ông ấy nói rằng các sợi quang học kết nối trực tiếp với phần khung ngoài. Chúng ta biết rằng quả cầu Buga có một lớp khung ngoài để tạo ra lực nâng theo tần số A 432.13. Bên trong nó là thứ gì đó chưa rõ, ta chỉ biết nó có mật độ thấp hơn, và sâu bên trong lớp đó là một lõi, ta cứ nói nôm na là hình một cái bình, để dễ hình dung. Vậy nên trong bữa ăn đó, ông ấy nói: “Anh bạn, cái này là một phương tiện liên chiều.”

 

Robert: Thật à, thật à.

 

Nacho: Chúng ta sẽ "sốc" với chuyện này. Các sợi quang học được kết nối trực tiếp với cái gọi là khung ngoài, và công nghệ của UFO, tức là như thể ông ấy đã từng tiếp xúc với công nghệ ngoài hành tinh, hoạt động như vậy. Nếu không như vậy thì ông ấy đã biết ngay là bàn tay của mình không được kết nối bằng dây cáp hay chip gì bên trong. Không, công nghệ ngoài hành tinh là như thế đấy. Kiểu như… tôi cũng không biết diễn tả sao, bạn à, nó giống như một dạng công nghệ lạ lẫm, rất cơ bản nhưng hoàn toàn khác với cách chúng ta làm, mà lại tiên tiến và thậm chí còn mang tính hữu cơ nữa. Nó mang chút gì đó huyền bí. Và ông ấy nói điều thú vị ở sợi quang học là nếu, để hình dung nhé, nếu bạn ở bên trong quả cầu, bạn sẽ thấy được theo kiểu 360 độ. Tức là tưởng tượng một tầm nhìn toàn cảnh 360, chính là thứ mà nó mang lại.

 

Nhưng ông ấy lại tập trung nhiều hơn vào khía cạnh phản trọng lực. Tôi hy vọng mình không nói sai các thuật ngữ kỹ thuật, nhưng thứ đó quay. Và nó lơ lửng, nó bay. Người ta nói “nó bay kìa,” thì đúng là bay thật. Nhưng điều quan trọng là công nghệ phản trọng lực đó cho phép thiết bị giảm trọng lượng theo khối lượng. Tôi nhớ ông ấy nói rằng: “Vì khối lượng không đồng nghĩa với trọng lượng,” kiểu vậy đó.

 

Ông ấy nói gì đó như vậy. Thế nên, khi cái vật thể đó quay cùng công nghệ đó, và ông ấy nhấn mạnh vào vai trò của sợi quang học, không phải như kiểu camera thu thập thông tin rồi truyền đi, mà là một dạng công nghệ giúp thiết bị đó tạo ra một điểm kỳ dị, nơi mà nó không còn trọng lượng nữa, không còn trọng lượng nữa, không còn trọng lượng nữa. Ý là khối lượng thì không đổi, nhưng trọng lượng thì thay đổi, cho đến khi đạt đến điểm mà nó có thể thực hiện một bước nhảy liên chiều. Một cú nhảy, chính là cái mà bạn từng nhắc tới, tần số, đúng không?

 

Robert: Đúng rồi, có thể là tần số. Xin lỗi, Nacho, tôi nhớ là chúng ta đã nói rằng có thể có khả năng đó, rằng nó là một vật thể liên chiều.

 

Nacho: Ông ấy đã giải thích quy trình để cái thiết bị đó có thể...truy cập vào chiều không gian khác. Nhưng đừng tưởng tượng là nó tăng tốc rồi “vọt” qua như kiểu nhảy vọt vào không gian, mà nó giống như phá vỡ ma trận, hay các định luật vật lý của ta, thông qua một cơ chế công nghệ nào đó. Nhưng ông ấy chắc chắn rằng đó là công nghệ phản trọng lực, có thể nhảy xuyên không-thời gian. Theo cách đó, đúng như bạn nói, hay như Sheehan từng đề cập, là đồng bộ hóa tần số để hiện ra ở một nơi khác.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Nacho: Và điều đó có thể giải thích tại sao quả cầu, vì lớp vật liệu baquelita, theo các phép đo của Đại học UNAM, bắt đầu mất tính toàn vẹn ở khoảng 70 đến 110 độ. Rõ ràng nó không đến từ không gian và cũng không lặn sâu xuống đại dương. Mà có lẽ nó đang ở trên Sao Hỏa, rồi "nhảy" một cái về, tôi định nói Tây Ban Nha, về Trái Đất, và từ đây, nó thực hiện một chuyển động 360 độ. Nhưng bằng cách đồng bộ tần số, bùm, nó xuất hiện ở nơi khác. Rất tiên tiến luôn. Sau đó tôi với Garito bắt đầu nói về các khả năng và tôi có nói với ông ấy, vì tôi nhớ rõ, và ông ấy lắng nghe chăm chú, kiểu như, “Tên này từ đâu ra vậy?”

 

Tôi nghĩ ông ấy đã nghĩ như thế. Tôi không nhớ rõ chi tiết, mà cũng không định bật máy quay lúc đang ăn đâu. Nhưng ông ấy nói, “Nếu để ý kỹ, tất cả các UFO đều quay.” Và tôi hỏi, “Có thể nào cái chúng ta thấy, là UFO đang quay, thực chất chỉ là hệ quả phụ của quá trình nó chuẩn bị thực hiện, và cách chúng ta, trong thực tại của mình, quan sát hiện tượng đó?”

 

Tức là, không phải vật thể quay chỉ vì nó quay, mà là vì nó đang chuẩn bị cho một bước nhảy, hay đạt tới đỉnh điểm công nghệ của nó. Một chuyện rất kỳ bí. Và ông ấy trả lời, “Đúng, đúng.” Rồi ông ấy bảo tôi kể thêm về những gì chúng ta nhìn thấy, ánh sáng, vật thể phát sáng, rằng ta đang quan sát các hiệu ứng phụ của những gì chúng đang thực hiện.

 

Robert: Vâng, vâng, rất thú vị.

 

Nacho: Thế nên khi tôi đến gặp các kỹ sư ở Houston, ngày đầu tiên họ chưa biết tôi là ai, tôi hỏi: “Sao rồi?” Họ bảo: “Ừ, ừ, có sợi quang học đấy.” Tôi hỏi: “Bạn phấn khích chứ?” Họ chỉ gật đầu kiểu lạnh lùng. Ngày đầu tiên họ chưa thực sự thể hiện điều gì. Tôi không rõ lý do.

 

Nhưng ngày hôm sau, họ cười từ tai này sang tai kia. Và tôi nói với họ, tôi nghĩ là họ đã phát hiện ra điều gì đó, vì lúc đó tôi bận việc khác, rằng quả cầu đang phát ra thứ gì đó. Có thể là năng lượng, hoặc tín hiệu, hay một cái gì đó mà họ đã phát hiện. Tôi không thể nói chuyện nhiều hơn với họ vào lúc đó, nhưng họ cực kỳ vui mừng. Tôi hỏi: “Các quý ông, tôi không rõ các anh đến từ đâu, có lẽ tôi biết một chút, nhưng tôi sẽ giữ kín, nhưng hãy nói thật đi. Chuyện này có làm các anh ngạc nhiên không?” Và họ gật đầu: “Có.” Bạn biết đấy, họ thực sự bị choáng ngợp vào ngày thứ hai. Tôi nói: “Các anh đã từng tiếp xúc với vật liệu ngoại lai, tiên tiến rồi mà,” rồi tôi hỏi thẳng: “ngoài hành tinh?” Và họ chỉ cười, rồi vẫn tiếp tục hoạt động trên mạng xã hội. Đây không phải là lần đầu tiên họ làm điều này, Robert.

 

Ý tôi là, mấy người đó biết rất rõ họ đang làm gì.

 

Robert: Đúng rồi, vì họ ở đây. Họ đang ở đây và tương tác với con người. Tôi không hiểu sao người ta không hiểu điều đó, họ đang ở đây. Và bây giờ các anh đang có trong tay một quả cầu của bọn họ.

 

Nacho: Đúng vậy. Về phía Sheehan, ông ấy rất rõ ràng, ông ấy muốn tiếp tục kiểm tra, và tôi nghĩ cần phải làm thêm các thử nghiệm. Khi có kết quả, chúng ta sẽ có thể cung cấp thêm thông tin và đưa ra hướng nghiên cứu mới. Tôi rất vui về điều này, vì tôi đang thực hiện một cuộc điều tra nghiêm túc, và tôi đã được vây quanh bởi những con người tuyệt vời. Tuyệt đỉnh, Robert, không có gì hơn nữa.

 

Robert: Top đầu luôn. Tuyệt đỉnh.

 

Nacho: Nhiều người nhắn tôi, “Nacho, thật tuyệt khi thấy sự phát triển của bạn.” Và tôi nói, dĩ nhiên, vì tôi đã nỗ lực rất nhiều.

 

Ngồi làm video, làm thứ này thứ kia mà không phải mạo hiểm gì cả. Nhưng nếu muốn tiến lên thì phải chấp nhận mạo hiểm, đúng không? Sự thoải mái luôn là thứ tầm thường và...

 

Robert: Này, này, giờ thì bạn đã bước vào sân chơi thực sự rồi.

 

Nacho: Đúng vậy, giờ tôi có nội dung từ tất cả mọi người rồi.

 

Robert: Giờ là lúc bạn tận dụng cơ hội này.

 

Nacho: Đúng, đó là điều tôi muốn theo đuổi và tôi đã bước vào để góp mặt. Còn ai làm tôi khó chịu thì tôi tránh ra, thế thôi. Tiếp theo, Daniel Sheehan, tôi nghĩ ta nên phát triển chủ đề này, Robert, vì những gì ông ấy nói rất quan trọng. Nào, Robert, nói về Daniel Sheehan đi. Với tôi, ông ấy là một con người tuyệt vời. Bạn có thể nói chuyện với ông ấy về bất cứ điều gì. Sau buổi phỏng vấn, ông ấy nói với tôi: “Terrific,” kiểu như “tuyệt vời, xuất sắc, kinh ngạc,” bạn à. Tôi nghĩ ông ấy đã rất ấn tượng. Ông ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đặc biệt, và mọi thứ thật tuyệt vời. Những nhân vật tầm cỡ như vậy, tôi luôn biết vị trí của mình, và với những người như thế, chỉ có thể là sự ngưỡng mộ mà thôi.

 

Daniel Sheehan nói rằng họ đang lừa dối chúng ta, xin lỗi – HỌ ĐANG LỪA CHÚNG TA. Thật sự có một chính phủ trong bóng tối, và tất cả đều xoay quanh công nghệ. Và ông ấy nói rõ thêm rằng nó liên quan đến tài nguyên thiên nhiên của hành tinh này. Tức là, chúng ta đang sống trong “Narnia,” như tôi với bạn đã nói cả triệu lần rồi ấy.

 

Robert: Chính xác, chính xác.

 

Nacho: Nhưng thôi, bắt đầu với điểm đầu tiên đã. Họ đã đẩy chúng ta vào một cuộc chiến, Robert ạ, một cuộc chiến với những sinh vật ngoài hành tinh này, hoặc với trí tuệ phi nhân loại này. Nếu muốn, ta có thể đi sâu vào điểm này, nhưng ông ấy vẫn luôn nghĩ và nói rằng không chỉ CIA phát triển cái gọi là Golden DOM, một công nghệ để phát hiện họ. Ý là khi họ đang tàng hình, vì họ thực sự có thể tàng hình, thì thiết bị này vẫn có thể nhìn thấy họ, theo dõi họ, biết họ đang ở đâu. Nhưng không chỉ vậy, chúng ta còn có khả năng bắn hạ họ.

 

Bằng những sóng vô tuyến như bạn từng nói, hoặc là sóng điện từ, cũng vậy thôi. Nhưng sự thật là chúng ta đã từng bắn hạ họ, và khi làm vậy thì chúng ta bắt được cả phi hành đoàn của họ. Mức độ nó là như vậy đấy, thưa quý vị.

 

Robert: Không, không, không… Tôi đã xem cuộc phỏng vấn đó, tôi rất thích nó, và người đàn ông đó nói rất rõ ràng, ông ấy nói về tổ hợp công nghiệp quân sự, rằng họ coi cả hành tinh này như thể thuộc sở hữu của họ. Tôi đã chết lặng. Tôi nói: “Chết tiệt, cả hành tinh này luôn à?”

 

Nacho: Kinh khủng, đúng không?

 

Robert: Phải, đúng rồi, đúng rồi.

 

Nacho: Giờ thì ta sẽ hiểu dần khi đi sâu hơn vào các điểm sau, nhưng tất cả những gì ta thấy, thiên tai, chiến tranh và mọi thứ khác, rốt cuộc đều quay về vấn đề này. Tất cả, luôn là như vậy.

 

Robert: Tiền bạc, tiền bạc. Nhưng không phải chỉ là vấn đề tiền.

 

Nacho: Mà là tài nguyên. Tài nguyên thiên nhiên. Tôi nói thật, rất có thể toàn bộ chuyện ở Ukraine là vì các loại “đất hiếm”, cũng đã có tin đồn về chuyện đó rồi.

 

Robert: Chỉ vì chuyện đó thôi.

 

Nacho: Vậy đó...

 

Robert: Vâng, vâng. Mà tôi nghĩ nó đã có tác động rồi.

 

Nacho: Dĩ nhiên, Robert, nhưng mọi thứ đã được sắp đặt từ trước rồi, ta sẽ dần hiểu ra thôi. Họ nhấn mạnh rằng kể từ năm 1947, theo những thông tin mà họ nắm được, có thể còn trước đó, nhưng kể từ năm 1947, tức là rõ ràng chúng ta phải nói đến vụ việc Roswell, hãy tưởng tượng Lực lượng Không quân lúc thu thập được vật thể đó, chiếc UFO đó, hay là nhiều chiếc, thì đã có một cuộc tái cấu trúc quan trọng, có thể gọi là như vậy, trong chính sách đối ngoại và các cơ quan quân sự của chính phủ Hoa Kỳ. Tức là, từ đó trở đi, các cơ quan tình báo và hệ thống kiểm soát đã thay đổi. Từ năm đó, chính phủ bắt đầu nói: “Tất cả những thứ này là của chúng ta”, bí mật, tài nguyên, công nghệ, và mọi thứ xoay quanh sự kiện Roswell.

 

Robert: Phải, vì từ lúc đó, có một bước nhảy vọt về công nghệ. Họ nhận ra họ chính là những ông chủ của thế giới. Một bước nhảy, và họ trở thành những kẻ thống trị. Vậy câu hỏi là, Nacho, thế giới này sẽ thay đổi hay vẫn giữ nguyên như hiện tại, với những người đang nắm quyền lực?

 

Nacho: Tôi nghĩ rõ ràng là kế hoạch của họ luôn là giữ quyền lực cho những người đang nắm quyền, và họ sẽ không rời đi đâu cả. Nhưng điều chắc chắn là chúng ta, Robert, tất cả chúng ta đang quan sát một sự thay đổi mô hình, một chuyển đổi mô thức, và điều đó là thật. Ở cấp độ tôn giáo, chính trị, xã hội-văn hóa, con người đang bắt đầu hiểu ra những gì trước đây chỉ là sách vở, câu chuyện, vài lời nhân chứng… thì nay đã là thực tế. Mọi thứ đang hiện hữu trước mắt chúng ta, đã đến Quốc hội Hoa Kỳ, đã có các chính trị gia thực sự muốn làm sáng tỏ vấn đề. Hiện tại, Viện Nền Tảng Mới (New Paradigm Institute) của Sheehan đang nghiên cứu các quy trình về văn hóa, chính trị và tôn giáo.

 

Chúng ta đang sống trong sự kết nối với thực tại đó. Liệu “phe xấu” có chiến thắng không? Mong là không. Mong là không. Cuối cùng thì tôi tin mọi thứ cần được định hình lại, thay vì tiếp tục mang tư tưởng lỗi thời rằng con người không thể tự quản lý chính mình.

 

Và rằng những kẻ luôn nắm quyền lực, rõ ràng là các tổ chức và định chế, cho rằng họ có quyền bán cho chúng ta một câu chuyện, một kịch bản. Khi họ nhận ra những người khác cũng có khả năng suy nghĩ và hành động có trách nhiệm, thì đó là lúc nhân loại được nâng lên tầm thần thánh. Đó là trao quyền lựa chọn cho con người. Tôi nghĩ chúng ta đang sống trong những năm tháng huy hoàng, bạn ạ. Vì từ một điều từng bị coi là tầm thường, dù đáng tiếc trong lĩnh vực UFO học vẫn còn quá nhiều kẻ ba hoa, nhiều người điên, nhiều sự điên rồ, tôi không nói “điên” theo nghĩa tâm thần, mà là kiểu người không chịu nhìn vấn đề một cách sâu rộng hơn, hoặc chỉ vì lợi ích kinh tế. Ta nhìn vào con người như họ vốn có, và ta nói: “Chúng ta hết thuốc chữa thật rồi.” Nhưng thật sự nhiều lúc ta phải tự hỏi: “Chúng ta hết thuốc chữa thật sao?”

 

Có lẽ chưa đâu. Có thể không phải trong thế hệ của chúng ta, nhưng là thế hệ sau. Có thể con người rồi sẽ có một mặt nhân văn mạnh mẽ hơn. Và tôi tin rằng giới tinh hoa ấy đã bắt đầu đánh mất quyền lực, ý tôi là về mặt kiểm soát câu chuyện, chứ không phải công nghệ.

 

Thế nên, vâng, tôi mong mọi thứ sẽ thay đổi. Rồi cuối cùng tất cả chúng ta sẽ sống hạnh phúc, ăn ngon, yêu thương, như trong chuyện cổ tích vậy. Đó là điều ai có linh hồn cũng mong muốn, đúng không? Như ta đã nói: sống với linh hồn vì người khác. Có công ăn việc làm, có cuộc sống đủ đầy, và nếu có thêm tình yêu thì càng tốt. Nhưng vẫn có rất nhiều kẻ mong muốn điều tồi tệ cho nhân loại.

 

Robert: Đúng vậy, đúng vậy. Đó chính là vấn đề. Có người vẫn còn ủng hộ những kẻ đang đưa mọi thứ trở lại sự “bình thường”. Đó là vấn đề đấy.

 

Nacho: Đúng vậy, Robert. Đó là vấn đề, bạn ạ. Các chính phủ tin rằng tài nguyên thiên nhiên của hành tinh này là của họ. Mọi thứ xoay quanh tài nguyên thiên nhiên, và họ muốn có quyền tiếp cận đặc quyền liên tục với những nguồn tài nguyên đó.

 

Và quyền sở hữu, xin lỗi, không chỉ nằm trong tay chính phủ mà còn là tài sản của các tập đoàn nữa. Khi ta nhìn thấy các công ty lớn, họ không chỉ muốn lợi nhuận từ đất đai, mà họ còn muốn dữ liệu, thông tin, tài nguyên. Tài nguyên là thứ quan trọng nhất. Khi Elon Musk nói rằng chúng ta sẽ làm xe điện, ông ta đã nghĩ đến việc cần khai thác đất hiếm ở đâu để có lithium, để làm pin. Tức là họ muốn chiếm hữu nền tảng, và nền tảng chính là tri thức và tài nguyên.

 

Vì nếu không có hai thứ này, dù bạn có nhân lực và ý tưởng, bạn vẫn không thể làm được gì. Nếu bạn có tài nguyên, bạn có tất cả. Cuối cùng, các tập đoàn mới là những kẻ điều khiển mọi thứ thực sự. Những tập đoàn nào? Chúng ta sẽ bàn về điều đó.

 

Nhưng nhớ lại lời Finne Schneider từng nói vào những năm 80 hoặc 90: “Chúng ta không sống trong một nền dân chủ, mà trong một chế độ kỹ trị.” Ông ấy đã nói một câu rất đúng: tất cả đều là công nghệ, không chỉ là ứng dụng, mà là tất cả những gì công nghệ đại diện. Công nghệ, doanh nghiệp, tập đoàn, đó là "gói quyền lực" tối thượng, Robert à.

 

Robert: Vâng, đúng rồi. Và để kiểm soát thế giới, họ sẽ phát động những cuộc chiến cần thiết để giành lấy thứ họ muốn, trong trường hợp này là khoáng sản và tất cả những thứ liên quan. Đúng thế. Đó là điều mà chúng ta đã nói từ trước khi đến Mexico: rằng có một chính phủ ngầm phía trên, và họ đang lợi dụng tất cả những người phía dưới. Ý tôi là tầng dưới, không phải lòng đất. Một điều điên rồ, thật sự.

 

Nacho: Một trong những điều quan trọng mà ông ấy nói, tôi nghĩ rất đáng lưu ý, là hiện tồn tại khoảng 24 hoặc 25 gia đình, từng tài trợ cho Đức trong Thế chiến II. Tôi không muốn nói từ cụ thể đó ra, nhưng bạn hiểu rồi đó. Chúng ta đã từng nghe điều này trước đây: rằng có người đã tài trợ cho… vâng, ông ấy cũng nói điều đó. Họ kiểm soát và thao túng toàn bộ cơ sở hạ tầng của chúng ta, thông tin liên lạc, xây dựng, công nghiệp, cầu đường. Ví dụ như khi ta thấy Ukraine bị tàn phá, ta nghĩ “tội nghiệp họ quá”, rõ ràng là như vậy. Nhưng có những công ty đang giành hợp đồng để xây dựng lại thành phố mới, thực tại mới. Chúng ta đang nói đến những tổ chức có thể điều khiển người có tầm ảnh hưởng để tạo ra xung đột nhằm xây dựng lại. Họ là những người tạo lập nên cả nền văn minh.

 

Robert: Vâng, đúng vậy. Không chỉ là xin chữ ký cho tuyến đường sắt nào đó. Không, mà là xây dựng cả đế chế.

 

Nacho: Chính xác. Nơi mà giá trị của sinh mạng con người chẳng có ý nghĩa gì. Không là gì cả. Anh thấy rồi đó, chẳng ai quan tâm đến nỗi đau hay cái chết. Họ chẳng bận tâm, hoàn toàn dửng dưng. Đó là một cấp độ khác, một hệ đạo đức khác, họ chẳng hề quan tâm đến nhân loại.

 

Robert: Vâng, vâng.

 

Nacho: Ông ấy nói rõ luôn: tất cả những người đó đều nhóm lại, gọi là Brown Brothers Harriman – BBH. Tôi đang nghiên cứu về nhóm nhà đầu tư này. Câu chuyện bắt đầu từ sự liên kết giữa hai gia tộc vào khoảng năm 1800 mấy, có thể là 1818, còn gia tộc kia khoảng năm 1910. Sau đó, vào thập niên 1930 hoặc 40, họ liên kết lại thành BBH. Ví dụ, tôi có ghi lại một số tên, trong số các cổ đông của BBH có Prescott Bush, tức là ta đang nói đến dòng họ Bush, không chỉ là các nhân vật làm thuê, mà là gia tộc Bush thực sự, họ đã tham gia vào chính trị.

 

Và cả hệ thống ngân hàng quốc tế. Khi ta nhắc đến Rockefeller, Agnelli, Rothschild, một vài cái tên tiêu biểu. Tôi không biết liệu tất cả 24 gia tộc đó có nằm trong nhóm này không, nhưng rõ ràng là họ có liên hệ đến tài chính quốc tế. Không chỉ trong lĩnh vực xây cầu, làm đường hay xây dựng nền văn minh, mà còn liên quan đến tiền, cách mà tiền vận hành và cần phải vận hành. Mấy chuyện như khủng hoảng kinh tế, phá giá tiền tệ… tất cả đều đã nằm trong tay họ từ lâu.

 

Và đó là lý do tôi nói rằng ta đang sống trong "Narnia", và đúng là Daniel Sheehan cũng nói rằng ta đang sống trong một thế giới ảo mộng như vậy. Những gia đình này, sau đó, còn bước chân vào chính trị, Bush cha, Bush con – bạn hiểu rồi đấy. Nếu ta lần ngược lại năm 1800, thì ta có thể nói đến Illuminati, Hội Tam Điểm…

 

Nhưng rõ ràng là có những người nắm trong tay quyền lực khổng lồ, họ muốn kiểm soát tài nguyên, công nghệ, thực tại ngoài hành tinh, tiền bạc, con người và đất đai. Toàn bộ gói quyền lực. Tất cả.

 

Robert: Vâng.

 

Nacho: Có lẽ đây là buổi phỏng vấn hay nhất đời bạn đấy, phải không? Dù là tôi mời khách.

 

Robert: Không đùa đâu, khi tôi nghe luật sư đó nói, ông mà tôi ngại nhắc tên, tôi nghĩ: "Chết tiệt, ông ấy vừa nói điều đó vào cuối buổi phỏng vấn à?"

 

Nacho: Vâng.

 

Robert: Tuyệt vời thật. Nhưng giá mà bạn hỏi ông ấy về cái gọi là Liên đoàn Thiên Hà thì hay biết mấy. Để xem ông ấy nói gì.

 

Nacho: Ừ, tôi biết. Có thể ông ấy sẽ nói. Nhưng tôi nghĩ ta đã chạm nhẹ vào chủ đề đó rồi, dù ông ấy không trả lời thẳng. Và tôi tin sẽ có một sự hợp tác lớn sắp tới. Nói thế này, tôi đã hỏi ông ấy về chương trình không gian bí mật, dù tôi nói là dịch vụ không gian bí mật, nhưng vẫn đủ rõ ràng.

 

Robert: Ừ, đúng rồi.

 

Nacho: Tôi hỏi, “Nó có thật không? Thực sự có không?” Ý là những cái tên như Skunkworks, Lockheed Martin, Boeing, NASA, và các tổ chức hàng không vũ trụ khác, nhiều cái tôi quên tên rồi, liệu họ có thực sự sở hữu công nghệ tiên tiến đó không? Và ông ấy trả lời, “Có chứ, rõ ràng là có”. Không thể phủ nhận được. Việc phát triển công nghệ đảo ngược là điều không thể chối cãi.

 

Và đây là lời từ một người đã nhận nhiều lời khai, từng làm luật sư không chỉ cho Vatican, mà còn cho David Grusch, Luis Elizondo, chúng ta có thể thích hay không, nhưng họ là “tinh hoa của tinh hoa”. Cho nên, công nghệ mà họ bán cho chúng ta là giả, đó là công nghệ cổ lỗ sĩ, lỗi thời, đã thuộc về thời tiền sử. Công nghệ thật sự là cái khác.

 

Nhưng liệu cái SSP, chương trình không gian bí mật, mà họ cho chúng ta thấy có thực sự giống như họ mô tả không? Đó lại là câu hỏi lớn khác. Nhưng ông ấy rất thích câu hỏi đó, và nói: “Nacho, đúng vậy, thực sự có”. Còn việc ông ấy bênh vực NASA, rằng chúng ta đang cố đến Mặt Trăng hay Sao Hỏa, vì thực sự chúng ta đang sống trong “Narnia”, cũng không sao cả, đó là câu chuyện họ đã kể và muốn kiểm soát. Nhưng thực ra, chúng ta đã có công nghệ để làm được nhiều hơn thế rồi. Ông ấy nói có.

 

Vậy nên, công nghệ mà SpaceX giới thiệu, vệ tinh, 5G… tất cả chỉ là lớp vỏ bọc. Chúng ta đã vượt xa hơn rất nhiều. Và giờ ta phải kết nối với những gì David Grusch đã nói với Eric Burlinson: rằng chúng ta chỉ thua kém người ngoài hành tinh Bắc Âu khoảng 100 năm.

 

Nếu tổng hợp tất cả thông tin này lại thì, thưa quý vị… thật là một điều điên rồ, một điều điên rồ thực sự.

 

Robert: Ý tôi là họ có quá nhiều công nghệ đến mức ta còn chẳng thể tưởng tượng nổi. Thật sự, ta không thể hình dung họ đã đạt đến đâu rồi. Không thể tưởng tượng được đâu. Nó thật điên rồ. Vậy nên, họ nắm quyền lực và sẽ không bao giờ buông tay. Họ sẽ hạ bệ tất cả những ai nói về thế giới của hiện tượng UFO.

 

Nacho: Và không chỉ là hạ bệ, mà còn giữ những người đó trong tình trạng yếu thế. Vì điều này rất đơn giản. Nếu trong trường hợp này, chúng ta không có nguồn lực và tổ chức của Jaime Maussan, thì chúng ta đã không thể tiến xa trong cuộc điều tra này. Bởi vì một cá nhân, một youtuber, một influencer hay một nhà báo, hoặc ai đó làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu UFO, thì sẽ không có tài chính để chi trả vé máy bay cho mọi người. Ý tôi là, mời ba người từ Colombia, trả tiền khách sạn, quản lý, vé máy bay đi-về giữa đây và Colombia, rồi phỏng vấn, đưa họ vào khách sạn, bạn đã tiêu một khoản tiền khổng lồ rồi, một khoản mà với người giàu thì chẳng là gì.

 

Nhưng với người làm nghiên cứu UFO thì không thể tiếp cận được. Tức là đã bị chặn ngay từ đầu. Giờ thì, ví dụ như Robot de Platón, với doanh thu như vậy, và tôi từng nói một nhận xét là: chỉ từ một kênh YouTube thôi đấy, quý vị. Anh ta còn có ba hay bốn kênh khác, chưa kể các nền tảng mạng xã hội khác. Mọi người không nhận ra tầm ảnh hưởng của những người này. Và đó là lý do tôi nói: quyền lực lớn đi kèm với trách nhiệm lớn. Nếu bạn có khả năng tạo ra ảnh hưởng, mà bạn chẳng đóng góp gì cho thế giới ngoài giải trí, thì…

 

Robert: Nhưng nếu bạn kiếm được 50.000 euro mỗi tháng mà không thể mua vé máy bay để đến Mexico, trong khi lúc nào cũng nói về những chủ đề như bữa tối nọ kia… tôi thì kiếm được có 5 thôi.

 

Nacho: Đúng vậy, mà còn đang chuyển nhà nữa chứ.

 

Một lời khuyên nhé. Chúng ta không thân đến mức khuyên nhau, nhưng chuyển nhà là một trong những việc tệ hại nhất. Nhờ bạn bè giúp chỉ khiến ngày đó thêm tệ. Hãy thuê một đội chuyên nghiệp, và bạn sẽ thấy đó là quyết định quản lý tốt nhất đời bạn.

 

Robert: Nhất là khi anh ta kiếm được 50.000 euro mỗi tháng.

 

Nacho: Tôi không biết chắc anh ta có kiếm 50.000 không, nhưng 15.000 thì có.

 

Robert: Dù có bốn kênh thật đi nữa, và chỉ kiếm 6.000 euro một tháng, nếu anh nói về quả cầu ở Buga, thì tự trả vé máy bay mà đi. Mà tốt hơn nữa, mời tôi cùng đi luôn là xong.

 

Nacho: Thế mà phải là tôi mời anh ta đi, rồi anh ta từ chối vì “không sẵn sàng”. Nhưng thực tế là chỉ không sẵn sàng cho những gì anh ta không muốn thôi. Người ta sẽ nghĩ: “Tôi phải dành thời gian cho gã này ư?” Có những người đã bay đến Nazca vì xác ướp, và tôi hiểu nếu người ta nói, “Tôi không tin vào mấy xác ướp này.” Ừ thì, nếu bạn không tin hoặc không muốn tin thì cũng được thôi.

 

Nhưng nếu bạn có khả năng đi đến đó, gặp tiến sĩ Salce, một con người tuyệt vời, một tiến sĩ pháp y của Hải quân Mexico, ông ấy sẽ trả lời tất cả các nghi ngờ bạn có. Bạn sẽ ra về với nhiều hiểu biết hơn.

 

Vậy nên, có những người kiếm sống, tốt hay xấu, nhưng họ không hề cố gắng gì cả. Đó là lý do tôi rất khâm phục kênh Tecnonautas. Đó là một kênh YouTube về công nghệ, và họ làm rất tốt. Tôi mừng cho họ. Thật sự, tôi mừng cho những người thành công, tôi không hề ganh tỵ hay thù hằn. Tôi nghĩ mỗi người đều bị giới hạn bởi bản thân họ. Nếu vị trí của tôi là đây, thì tôi chấp nhận vậy.

 

Tecnonautas đã bay đến Peru, tham dự hội nghị về các xác ướp Nazca. Họ tận mắt chứng kiến mọi thứ: sự kiện, khuôn mặt những người tham gia, các lời biện hộ, thành phố… và nói, “Ai lại không muốn thấy sự thật nhỉ?” Nếu bạn là người được thuê để làm ngơ thì không nói, nhưng anh ấy còn đến Buga xem quả cầu.

 

Tôi đã trò chuyện với anh ấy, và hỏi, “Anh thấy sao?” Anh ấy là một chiến binh thực sự, vì anh ấy đã bay sang điều tra, dù làm nội dung công nghệ. Và anh ấy nói: “Nacho à, sau tất cả những gì tôi phải chịu, điều duy nhất tôi mong là ít nhất đừng bị lỗ tiền vé máy bay.” Anh ấy để gia đình lại ở Tây Ban Nha, bay sang đó để cho cộng đồng mình thấy sự thật, vì anh ấy có trách nhiệm với họ. Có thể cũng là vì anh ấy muốn vậy, nhưng đó là một tinh thần hoàn toàn khác.

 

Là người điều tra và người thực sự tìm kiếm sự thật, khác hoàn toàn với những kẻ chỉ ngồi nói mà không biết, và cũng chẳng muốn biết. Tôi mừng vì đã gặp nhiều người tuyệt vời, và cũng vui khi người ta nhìn thấy bộ mặt thật của những người không tuyệt vời như thế. Tôi cũng đã nói về các căn cứ ngầm, các căn cứ dưới lòng xã hội, ông ấy xác nhận là có. Thậm chí ở đảo Guadalupe, Baja California cũng có một căn cứ.

 

Ông ấy nói đến độ sâu khoảng 26.000 feet (7.900 mét). Tôi hỏi: “Là căn cứ của con người, lai, hay ngoài hành tinh?” Ông ấy trả lời rằng, dù có chương trình không gian bí mật, chúng ta vẫn có giới hạn về kỹ thuật, theo ông ấy biết, hoặc nghĩ, hoặc chắc chắn. Một chuyện là công nghệ thật sự mà chúng ta có; chuyện khác là thứ mà người ta bán cho chúng ta; và chuyện nữa là thực tại. Chúng ta có thể làm đĩa bay bay lên, nhưng không thể đi xuống 26.000 feet, do giới hạn của trọng lực và sức mạnh vật lý tại độ sâu đó.

 

Người ta vẫn nói: chúng ta biết về vũ trụ nhiều hơn đáy đại dương, là vì lý do đó. Tôi thì không chắc ông ấy đúng, nhưng có thể đúng, ai biết được?

 

Rồi ông ấy nhắc đến David Wilcock và Corey Goode, và bảo rằng họ là những kẻ “tào lao buổi sáng”. Ông ấy liên tục nói “bullshit”, toàn là bán ảo mộng. Những người đó không nói họ làm cho CIA, nhưng toàn là chuyện hoang đường.

 

Vậy nên tôi cũng băn khoăn: liệu chúng ta đã rất tiên tiến hay chỉ mới tiên tiến một chút? Nhưng nếu ta quay lại với David Grusch, người nói rằng chúng ta chỉ đi sau các sinh vật Bắc Âu khoảng 100 năm, mà giả sử Bắc Âu ở đây là các sinh vật từ chòm sao Pleiades, thì bạn thấy đó, ai mới đúng? Đó mới là vấn đề.

 

Hãy giữ lại một chút thông tin từ mỗi phía, rồi tự mình rút ra kết luận. Vì rõ ràng bạn đã tin rằng ta đã đi xa hơn rất nhiều về mặt công nghệ.

 

Robert: Đúng vậy, đúng vậy. Ý tôi là, có người nói với tôi rằng trên Trái Đất có quá nhiều công nghệ đến mức con người không thể nào quản lý nổi, quá nhiều, quá nhiều luôn. Vậy nên tôi tưởng tượng rằng họ đã đạt đến một mức công nghệ mà sau đó, mọi thứ khác với họ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Họ đã ở tầm cao rồi, và bất cứ thứ gì đến sau đó, họ chỉ đơn giản cất giữ lại, lưu trữ nó để nhân loại không tiếp cận được. Tôi nghĩ là vậy.

 

Nacho: Có thể lắm, Robert, có thể lắm.

 

Robert: Nhưng nếu họ đã tiếp xúc với các chủng loài khác, mà mọi dấu hiệu đều cho thấy đúng là có, thì chắc chắn là có sự trao đổi công nghệ.

 

Nacho: Và đó chính là điểm cuối cùng mà chúng ta đi đến. Vì anh ấy (Dani Sheehan) cũng nói với tôi rằng có một căn cứ ngoài hành tinh kết hợp với con người. Tức là khi chính Dani Sheehan nói rằng chúng ta không chỉ thấy UFO, mà còn đang hợp tác lao động với người ngoài hành tinh, và còn chỉ rõ nơi đó ở đâu, rằng nó nằm ở Sedona, cụ thể là vùng Secret Mountain. Ở đó có quân đội. Anh ấy nói có Không quân, quân đội, tôi đoán cả Lục quân, đang cùng làm việc với người ngoài hành tinh. Tức là nếu anh có một sự hợp tác như vậy và một tổ hợp quân sự với người ngoài hành tinh ở Sedona, thì anh thấy sao, Robert? Anh nghĩ sao?

 

Robert: Ừ, đúng rồi. Mà có một điều mà mọi người cần hiểu. Khi anh phát minh ra một thứ gì đó, giả sử là một phát minh nào đó, thì sau khi đã phát triển xong, nền văn hóa của anh có thể sẽ không cần phát triển nó thêm nữa. Vì sao? Vì như vậy là đủ dùng rồi.

 

Vậy nên, cũng có thể tồn tại một công nghệ không phát triển thêm nữa, vì những gì họ có đã đáp ứng đủ nhu cầu. Trong khi đó, con người thì cứ phát triển không ngừng để đuổi kịp những chủng loài kia, những chủng loài có thể vì sự thoải mái mà không phát triển thêm. Anh hiểu ý tôi chứ? Nên hoàn toàn có thể có lúc con người bắt kịp, hoặc thậm chí vượt qua họ.

 

Nacho: Về đề tài các quả cầu, để kết lại, trong chủ đề về chòm sao, họ nói rõ ràng rằng các quả cầu không phải là của con người, chúng đang giám sát Trái Đất. Chúng có trí thông minh, vì vậy người ta gọi chúng là “thực thể”, tức là một loại thực thể có tính lãnh thổ, tức là chúng làm công việc của mình và khi có điều gì đó không ổn, thì chúng xuất hiện. Chúng hẳn có cơ chế gì đó. Nhưng như anh nói, nếu người ngoài hành tinh hoặc các nền văn minh cổ đại đã phát triển ra quả cầu bằng kỹ thuật đúc trong cát, tôi không quan tâm bằng cách nào, mà nó có thể bay lơ lửng, dịch chuyển liên chiều, hoặc di chuyển khắp không gian và Trái Đất với tốc độ 500km/h... thì họ còn cần gì thêm? Công nghệ của họ đã hoàn hảo rồi.

 

Robert: Chính xác.

 

Nacho: Chỉ có con người chúng ta mới đi chế tạo một ngành công nghiệp quân sự xoay quanh quả cầu, chế tạo nó bằng máy móc hiện đại, dùng hợp kim tối tân hơn nhôm. Rồi chúng ta sẽ trang bị tia laser, cảm biến, bom, thậm chí bom hạt nhân, nhét mọi thứ vào đó. Đến mức người ngoài hành tinh thấy còn phải nói: "Chết rồi, nếu cái này trúng tôi là banh xác con tàu luôn."

 

Robert: Đúng, đúng rồi. Ví dụ, một cái ghế thời Trung Cổ và một cái ghế hiện nay, về cơ bản vẫn giống nhau: bốn chân và cái chỗ ngồi. Một cái ghế vẫn là một cái ghế. Một quả cầu cũng thế. Thế nên, thật thú vị khi anh nói về quả cầu, và ai dám chắc quả cầu ở Buga không phải là một vật từ thời trước đại hồng thủy, thời Atlantis, hay thời Lemuria? Biết đâu giờ nó xuất hiện ở đây. Rồi những ký hiệu khắc trên đó lại gợi nhớ đến một dạng chữ cổ đã chết từ một hoặc hai ngàn năm trước. Thì tại sao lại không chứ? Tại sao lại không thể?

 

Nacho: Để tôi đưa hai ví dụ, vì chúng ta đang nói về chủ đề này. Thời kỳ đồ đá mới, người ta đã làm ra dao và đầu mũi tên, đúng không? Vậy thì, hình dáng của mũi tên hoặc con dao có thay đổi không?

 

Robert: Không. Dao vẫn là dao, mũi tên vẫn là mũi tên.

 

Nacho: Đúng vậy. Và nó vẫn cắt được.

 

Robert: Hình dáng của cây cung cũng vẫn như thế. Anh có thể làm cho nó tinh xảo hơn, nhưng chức năng vẫn là vậy, dây cung và cung. Nếu không thì nó đã là một thứ khác, một khẩu súng chẳng hạn. Còn một cây cung vẫn là cung, đơn giản vậy thôi.

 

Nacho: Cho nên tôi nghĩ, với quả cầu ở Buga, khi người ta nhìn và nghĩ: “Ồ, hình dáng và hoa văn này giống như do một người nào đó giả mạo làm ra ở nhà vì chán quá.” Thì... để làm gì chứ, Robert? Có gì đâu? Người ta đâu có rao bán quả cầu đó. Thậm chí có những quả cầu từng được đề nghị trả giá rất cao mà còn bị chặn lại.

 

Robert: Và ai dám chắc quả cầu đó, lúc mới được tìm thấy, không có khắc gì cả? Rồi chủ nhân của nó, dù là ai, ở đâu, mới tự tay khắc những hình vẽ lên? Giống như trong quân đội, người ta vẽ một con vịt, con đại bàng hay bất cứ thứ gì lên máy bay của họ vậy.

 

Nacho: Điều không thể chối cãi là những hoa văn trên quả cầu có nét tương đồng rõ ràng với một số vòng tròn kỳ lạ trên đồng ruộng, Robert.

 

Robert: À, đúng rồi.

 

Nacho: Tức là… chúng tôi đã tìm thấy và nhận thấy rằng những quả cầu đó, chính là những quả cầu, có liên hệ với các vòng tròn kỳ bí trên đồng ruộng. Vậy nên, đây là ý kiến khiêm tốn của tôi, nói từ sự thiếu hiểu biết: bởi vì chúng ta vẫn chưa biết liệu nó có đến từ Trái Đất hay không, hay nó có niên đại bao nhiêu. Nếu nó có 15.000 năm tuổi thì thôi, thế là đủ rồi, khỏi cần bàn gì thêm nữa.

 

Nhưng tôi tưởng tượng rằng đây phải là một loại thiết bị nào đó đã ở trên Trái Đất hàng ngàn năm rồi, Robert. Có thể vì một lý do nào đó, hoặc đơn giản là vì đang được "sạc năng lượng", quả cầu ấy đã rơi xuống, có thể là cách đây 1.000, 2.000 hay 3.000 năm. Hãy tưởng tượng các bộ tộc hay nền văn minh thời ấy khi họ tìm thấy quả cầu này, và nếu chúng ta bắt đầu tìm các điểm tương đồng, thì thấy quả cầu xuất hiện trong hầu hết các nền văn minh cổ đại.

 

Robert: Chính xác, đúng rồi.

 

Nacho: Trong tất cả các bức chạm khắc. Có nghiên cứu khảo cổ học cho thấy một họa sĩ hoặc nhà vẽ minh họa từ thế kỷ 17 từng mô tả những quả cầu như thế này, có thể nhìn thấy rõ cái “vành đai” của nó. Nhưng mà nếu đi vào chi tiết quá thì sẽ rối. Và sau đó, người ta thần thánh hóa nó, vì nó là vật thể từ trên trời rơi xuống.

 

Robert: Đúng, đúng rồi.

 

Nacho: Người ta gán cho nó linh hồn, tín ngưỡng của họ... và biết đâu chừng 1.000 năm nữa, quả cầu đó lại bay lên trở lại, ai mà biết được.

 

Robert: Đúng vậy, như anh nói, biết đâu nó đến từ một chiều không gian khác hoặc một thời điểm rất xa xưa, rồi vì lý do gì đó, nó đã rơi xuống, có thể do không thể bay nổi nữa. Và vì thế, nó có vẻ như được làm thủ công. Và có một điều rất quan trọng mà người ta cần biết: với nhiều nền văn hóa ngoài hành tinh, những gì được làm bằng tay có giá trị hơn rất nhiều so với những thứ sản xuất hàng loạt.

 

Tức là, với chủ nhân, bất kể là ai, quả cầu đó có giá trị rất lớn, nên họ đã khắc lên nó bằng tay, tùy chỉnh theo cách riêng, vì đồ thủ công có giá trị cao hơn, mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc hơn. Chúng ta đang giả định, tất nhiên, vì đây là một kiểu tư duy, một nền văn hóa khác, nơi mà người ta coi trọng cái được làm bằng tay hơn là bằng máy móc.

 

Nacho: Như Henry Ford, sản xuất dây chuyền hàng loạt.

 

Robert: Chính xác, sản xuất dây chuyền. Đúng thế.

 

Nacho: Đó, vậy đấy. Toàn bộ ý nghĩa ở đây là: tất nhiên, tôi vẫn luôn có chút hoài nghi, tôi giữ lại 1% nghi ngờ vì điều đó là lành mạnh. Nhưng khi nhìn vào tất cả các lời khai, các đoạn video, các nhà khoa học ở Houston tỏ ra hài lòng và rời đi với nụ cười trên môi… tôi không thể đoán được tương lai, nhưng với tầm vóc của tình huống hiện tại, thì việc nghi ngờ rằng nó không phải điều gì lạ lùng hay phi thường. Tôi nghĩ, giờ là lúc phải nhìn nhận lại một cách nghiêm túc.

 

Hãy xem xét lại mọi chuyện, vì đến hiện tại, thứ duy nhất chúng ta có là sự khao khát đối mặt, khao khát điều tra. Có thể chúng ta chưa giải thích được, chưa hiểu hết, nhưng hãy chờ những bằng chứng. Tôi nghĩ không lâu nữa đâu, chắc trong một tháng sẽ có thông tin.

 

Robert: Đúng vậy, điều quan trọng là giữ niềm tin, giữ hy vọng. Bởi vì nếu điều này là thật, thì nó sẽ thay đổi rất nhiều. Và nếu anh công khai xác nhận nó là thật, thì nó sẽ bị “xóa sổ” ngay. Vì tất nhiên, họ không muốn công chúng nắm giữ thứ này. Đây là thứ đã “lộ ra” ngoài ý muốn.

 

Nacho: Đúng vậy, đúng vậy. Và còn hơn thế nữa, Robert. Vì chúng ta có cả quả cầu ở Jumbo và ở Buga nữa. Tức là có nhiều quả cầu khác ngoài kia. Không chỉ có một.

 

Người ta hỏi, “Làm sao nó rơi xuống được?” Dường như nó đã va phải một sợi dây cáp. Nhân chứng thấy rất rõ, khi nó va chạm, phát ra một tia như lửa điện.

 

Robert: Đúng rồi.

 

Nacho: Không phải bị kéo ngã, mà là trường năng lượng bên trong nó, cơ chế vận hành, bị lệch, bị ngắt, và cuối cùng chúng ta thấy nó hạ dần xuống. Tất cả rất phức tạp, nhưng hiện giờ người ta đang cố gắng khởi động lại “động cơ” của nó. Họ đang làm việc với nó, Robert. Tôi không biết họ có thành công không, nhưng nếu một ngày thấy nó bay lên… thì đó sẽ là điều vĩ đại nhất.

 

Robert: Tức là, bằng cách nào đó, cảm biến bị mù, bị mất chức năng, và thế là nó rơi xuống.

 

Nacho: Nhưng như người ta nói, “Chúng tôi hạ UFO bằng xung điện từ.” Vậy nên rất có thể trường năng lượng của nó đã bị ảnh hưởng.

 

Robert: Đúng rồi, đúng rồi. Có khi chủ nhân thật sự của quả cầu đang đi tìm lại nó.

 

Nacho: Tôi không biết nữa. Thôi, chúng ta dừng ở đây nha Robert. Rất vui khi được có mặt cùng bạn.

 

Robert: Rất vui, niềm vui là của tôi. Cảm ơn bạn.

 

Nacho: Nếu bạn muốn chào cộng đồng…

 

Robert: Vâng, gửi đến mọi người một cái ôm thật chặt. Hãy luôn giữ cho tâm trí cởi mở, vì điều này có thể đem lại nhiều bất ngờ. Hãy để lại bình luận bên dưới, chia sẻ video để nó đến với nhiều người hơn. Bởi vì như mọi người thấy, những video của Nacho bị hạn chế hiển thị… và thôi, tôi không muốn nói tới video của tôi đâu. Nhưng hãy chia sẻ và bình luận nhé. Còn tôi, mọi người có thể tìm tôi trên kênh Despejando Enigmas, và cả kênh Agencia Cósmica, Space Academy - Sector Tierra, và Revelación Cósmica - Semillas Estelares, cùng với kênh chính thức Swaruu Oficial. Vậy thôi, gửi đến mọi người một cái ôm thật lớn và chúc xem video vui vẻ!

 

Nacho: Cảm ơn bạn. Cảm ơn rất nhiều!

 

Nacho: Cảm ơn, cảm ơn các bạn. Hy vọng các bạn đã thích video này, và hẹn gặp lại ở chương trình tiếp theo.

 

Robert: Cảm ơn!

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=UjVkuMuvxFw

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.