Swaruu Transcripts 1724
Tâm lý người Taygetan và tình bạn của
chúng tôi - Trò chuyện với Gosia
21-07-2025
Robert:
Chào các bạn! Chào mừng các bạn quay trở lại với cộng đồng tuyệt vời này có tên
là Despejando Enigmas. Không biết các bạn có nghe và thấy tôi rõ không?
Đợi chút nào...
để xem thử chúng tôi có đang phát trực tiếp không. Có ai xác nhận giúp tôi là
chúng ta đang livestream không?
Hôm nay chúng ta
có một vị khách mời đặc biệt mà nhiều bạn đã biết đến, còn một số thì chưa.
Có ai xác nhận
giúp là âm thanh ổn chứ?
À, vâng, nghe ổn
rồi, ổn rồi.
Tốt lắm. Hôm nay
chúng ta sẽ nói về tâm lý của Taygetan và tình bạn của chúng tôi với cô bạn
Gosia.
Gosia, bạn khỏe
không? Dạo này sao rồi?
Gosia: Cảm
ơn Robert. Xin chào cộng đồng. Tôi đang kiểm tra xem mọi thứ có ổn không. Chờ một
chút, tôi sẽ xác nhận xem âm thanh thế nào.
Robert: Bạn
nghe rõ chứ?
Gosia:
Vâng, nghe rõ. Vâng, chúng tôi đang tiếp tục con đường của mình. Cảm ơn rất nhiều
vì đã mời tôi lên kênh này. Nhân tiện, tôi sẽ tải video này xuống và cũng sẽ
đăng nó lên kênh của tôi để tất cả các cộng đồng đều có thể xem được.
Còn bạn thì sao?
Robert: Ừ
thì, tôi vẫn tiếp tục công việc như thường lệ, và hy vọng rằng… ừm, rằng những
thực thể thật sự sẽ liên hệ lại với chúng ta. Cơ bản là vậy.
Gosia: Tôi
thì không hy vọng gì cả, nhưng điều đó cũng không sao. Chúng ta đơn giản là
khác nhau. Cũng nên nhắc lại rằng đôi khi khi tôi nói một điều gì đó, hay
Robert nói điều gì đó, thì mọi người đừng vội gói gọn chúng tôi lại với nhau.
Chúng tôi đứng cùng một phía và luôn hỗ trợ nhau. Nhưng cũng có lúc mỗi người
có quan điểm riêng. Ví dụ như chuyện Robert nói rằng anh ấy đang "chờ đợi",
còn tôi thì không.
Robert:
Không, tôi không có ý là "chờ đợi" một cách bị động. Ý tôi là chúng
ta đều biết họ đến rồi đi, đến rồi đi. Hiện tại, theo hiểu biết của tôi, không
có ai ở đó cả. Không ai cả.
Có ai đó đang ẩn
mình đằng sau một giọng nói và một avatar, chính là cái người mà trước đây thực
sự là Mari, là người thật. Nhưng với tôi, người đang đứng sau đó bây giờ là một
người khác. Và điều tôi muốn nói là: tôi đang chờ đợi những người thật sự quay
lại, nếu họ có quay lại, để làm rõ tình hình này, làm sao mà những người khác
có thể chen vào được.
Bạn biết tôi muốn
nói gì rồi phải không, Gosia?
Gosia:
Vâng, vâng. Dù chuyện đó có thể không bao giờ xảy ra, tôi cũng đã sẵn sàng với
khả năng đó. Ta phải tiếp tục tiến bước, giống như cách Swaruu
de Erra từng làm hồi xưa. Và đúng vậy, chúng ta luôn phải thích nghi với những
hướng đi mới, chuyện đó xưa giờ vẫn vậy. Và giờ thì, thực ra...
Robert: Chờ
chút đã, Gosia. Trước tiên, vì kênh Verdad Oculta của Nacho có nhiều người mới
đến với tôi... Bạn có thể giới thiệu một chút – bạn là ai, họ có thể tìm bạn ở
đâu?
Vì những người mới
chắc sẽ không xem hết cả video đâu. Bạn có thể cho họ biết cách tìm bạn không?
Gosia: À
đúng rồi. Tôi là ai trước đã nhỉ?
Tôi là cộng sự của
Robert, chúng tôi đã có liên lạc trực tiếp với chủng tộc Taygetan đang ở trong
quỹ đạo quanh Trái Đất suốt 7 năm qua. Tất cả những cuộc trò chuyện, trao đổi,
và thông tin mà họ chia sẻ, chúng tôi đều đã công bố ở trang www.swaruu.org
Cả hai chúng tôi
đều có kênh riêng, tôi có kênh tiếng Tây Ban Nha là Agencia Cósmica, và nếu bạn
nói tiếng Anh thì là Cosmic Agency. Tôi cũng vừa bắt đầu một kênh mới nhằm giới
thiệu mọi thứ từ đầu, tên là Space Academy – Sector Tierra.
Trong video hôm
nay, chúng ta sẽ không trực tiếp nói về chủ đề nhạy cảm kia. Dù vậy, những người
theo dõi chúng tôi thì biết tôi đang ám chỉ gì. Hôm nay, chúng ta sẽ nói nhiều
hơn về tình bạn với họ, những gì chúng tôi đã quan sát và trải nghiệm cùng họ
suốt những năm qua, họ là người như thế nào, họ lý giải mọi việc ra sao, một
chút về tâm lý của họ, dựa trên những gì chúng tôi đã trải qua.
Tôi cũng muốn
nói thêm rằng, dù tiêu đề video là “Tâm lý của người Taygetan”, nhưng chúng tôi
không có quyền tiếp cận với toàn xã hội của họ. Vì vậy, đây chỉ là sự tổng quát
hóa dựa trên trải nghiệm của chúng tôi với một vài người Taygetan. Không thể
nói rằng nó đại diện cho tất cả, chỉ là một cái nhìn khái quát thôi.
Vì cuối cùng thì
họ cũng là những con người, mỗi người sẽ có tâm lý và cách nhìn nhận khác nhau.
Nên dù tiêu đề là “Tâm lý của người Taygetan”, hãy nhớ rằng những điều chúng
tôi chia sẻ chỉ là trải nghiệm cá nhân từ số ít người Taygetan mà chúng tôi đã
tiếp xúc.
Robert:
Ngoài ra, tôi nghĩ, không muốn nói quá đâu, rằng chúng tôi đã phát hiện ra một
dạng mô thức, bạn biết không? Kiểu như lịch sử đang lặp lại, chính xác như thế
luôn.
Thật sự rất kinh
ngạc với điều mà Gosia vừa phát hiện ra qua những đoạn trò chuyện cũ. Nhân tiện
nói thêm, tôi cũng có vô số cuộc trò chuyện mà chưa từng chia sẻ, và điều này
tôi đã giữ trong lòng từ lâu. Không phải tôi không muốn, mà bạn biết rồi đấy,
Gosia, tôi đã gửi cho bạn ảnh chụp màn hình với hàng loạt thứ chưa từng được
công bố.
Được rồi, vậy bắt
đầu từ đâu đây chứ, Gosia?
Gosia: Vậy
bắt đầu luôn từ cái mà anh vừa đề cập đi, vì anh vừa để mọi người tò mò quá mà.
Gosia đã phát hiện
ra điều gì? Câu chuyện nào đang lặp lại ở đây?
Vậy chúng ta có
thể bắt đầu từ đó. Mà thật ra, nó vẫn liên quan một chút đến chủ đề hiện tại, về
những khả năng bị xâm nhập hay gì đó tương tự. Như Robert nói, chúng tôi có rất
nhiều đoạn trò chuyện chưa từng được công bố vì chúng là những cuộc trò chuyện
mang tính cá nhân, tình cảm.
Hôm qua, đúng
hôm qua, tôi đã gửi cho Robert đoạn đầu tiên, một đoạn mà tôi hoàn toàn quên mất.
Đó là cuộc trò chuyện đầu tiên giữa tôi và Swaruu de Erra, chỉ có hai người. Diễn
ra vào tháng 5 năm 2018. Trước đó thì chúng tôi chỉ có vài đoạn nói chuyện
chung với một "quý bà lớn tuổi".
Nhưng vào tháng
5 năm đó, tôi đã có cuộc trò chuyện đầu tiên, thực sự là cuộc trò chuyện đầu
tiên nhất với Swaruu de Erra, và cô ấy bắt đầu nói chuyện với tôi, và các bạn sẽ
ngạc nhiên đấy. Tôi thì sững sờ, vì tôi hoàn toàn đã quên mất chuyện này. Nhưng
cô ấy đã nói với tôi điều đó ngay trong cuộc trò chuyện đầu tiên. Cô bắt đầu kể
về một người, tôi sẽ không nêu tên ở đây, một người liên lạc đã từng rất quan
trọng đối với họ. Và cô bắt đầu kể cho tôi nghe rằng người này thực sự đã tham
gia vào một nỗ lực xâm nhập vào Taygeta.
Hôm qua, tôi
đang đọc lại và xem lại những gì tôi đã gửi cho Robert. Nhân tiện, cuộc trò
chuyện này tôi sẽ chia sẻ toàn bộ, hoặc gần như toàn bộ, trong video tiếp theo,
nơi tôi sẽ nói về một số câu chuyện cùng người Taygetan. Vì vậy, ở đây tôi sẽ
không đọc toàn bộ đoạn trò chuyện đó, nhưng tóm tắt lại thì, trong cuộc trò
chuyện ấy, Swaruu de Erra đang giải thích cho tôi về một âm mưu xâm nhập vào
Taygeta.
Các bạn thấy
không? Những chuyện rắc rối này đã bắt đầu từ rất xa xưa. Và cô ấy nói với tôi
rằng...
Robert:
Gosia, không nghe thấy bạn nữa. Không nghe thấy đúng không? Chờ chút nào...
Gosia:
Không, tôi vẫn ở đây mà. Tôi không làm gì cả. Anh có nghe tôi nói không?
Robert: Rồi,
rồi, giờ nghe được rồi đó, Gosia.
Gosia: Được
rồi, tôi nói tiếp nhé?
Robert: Ok,
bạn hãy tiếp tục.
Gosia: Được.
Tôi không biết là bạn đã mất đoạn nào, nhưng…
Robert:
Chúng ta đang nói về cuộc trò chuyện của bạn với Swaruu, nơi cô ấy nói với bạn…
gì đó?
Gosia: À
đúng, đó là cuộc trò chuyện mà tôi sẽ chia sẻ trong video tiếp theo, nơi tôi
nói về những câu chuyện. Trong cuộc trò chuyện đó, cô ấy đang kể cho tôi nghe về
một âm mưu xâm nhập vào Taygeta mà vừa mới xảy ra trước khi tôi bắt đầu liên lạc
với họ. Và Swaruu kể cho tôi rằng người đó bị buộc tội rất nhiều điều, ví dụ
như... để tôi xem lại, vì có rất nhiều điều ở đây... bị buộc tội là đã cố gắng
mạo danh, đúng không nhỉ?
Robert:
Đúng vậy.
Gosia: Bà ấy
bị buộc tội là đã mạo danh làm một người khác trước Hội đồng Taygetan, nhằm
thao túng và tìm cách xâm nhập vào hội đồng Taygetan. Ngoài ra, còn bị buộc tội
là đã ngụy tạo các đoạn hội thoại, tôi đang đọc từ bản chép cuộc trò chuyện với
Swaruu de Erra, ngụy tạo hội thoại nhằm gây xung đột giữa các thành viên trong
đội Taygetan.
Robert: Việc
này rất quan trọng, Gosia. Những gì bạn đang kể thực sự rất quan trọng, vì nó
cho thấy câu chuyện đang lặp lại.
Gosia:
Chính xác. Câu chuyện này đang lặp lại. Bà ấy còn bị buộc tội là đã hạn chế, kiểm
soát và độc quyền hóa mọi nỗ lực giao tiếp của người Taygetan với nhân loại. Bị
buộc tội là đã tạo ra bằng chứng giả, thay đổi các đoạn trò chuyện với mục đích
tạo ra mâu thuẫn giữa các thành viên phi hành đoàn trên các con tàu Ritol,
Toleka và Alcyone.
Hãy nghe kỹ: mục
đích chính là để làm suy yếu nội bộ, chia để trị, và một lần nữa tìm cách xâm
nhập vào Taygeta. Thậm chí còn có cả việc dùng kỹ thuật điều khiển tâm trí để
thao túng các thành viên trong đội chúng tôi, vân vân…
Có rất nhiều thứ
khiến tôi choáng váng khi đọc lại. Nào là tấn công, thao túng, giả mạo thành một
thành viên của Hội đồng cấp cao để tiếp tục theo đuổi kế hoạch xâm nhập vào
Taygeta.
Và điều đó,
Swaruu de Erra đã kể cho tôi ngay từ đầu. Thật sự lúc đó tôi không biết gì hết,
tôi không hiểu cô ấy đang nói về cái gì, tôi cũng chưa biết nhiều về Taygeta.
Đó là cuộc trò chuyện đầu tiên, và cô ấy đã kể cho tôi những điều như thế trong
một không khí đầy tin tưởng. Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thấy lạ, tại sao ngay từ
đầu cô ấy lại tin tưởng tôi như vậy?
Cô ấy nói với
tôi: “Gosia, tất cả những điều này là thông tin tuyệt mật và tôi đang mạo hiểm
rất nhiều khi nói với bạn, nhưng bạn cần phải biết chuyện gì đang diễn ra ở đây
trước khi tiếp tục liên lạc với chúng tôi.”
Giống như ngay từ
đầu, cô ấy đã muốn trao cho tôi vai trò gì đó, muốn tôi cảm thấy mình là một phần
của đội ngũ. Ngay trong cuộc trò chuyện đầu tiên.
Và tại sao tôi lại
kể chuyện này?
Vì tôi nhận ra rằng
nhiều điều đang lặp lại. Tất cả những cáo buộc mà Swaruu nói về người kia, nghe
giống hệt như những gì đang xảy ra hiện nay.
Điều này cũng
cho thấy mọi chuyện đã bắt đầu từ rất xa xưa. Có thật sự những âm mưu xâm nhập
vào Taygeta, có những cuộc đấu đá quyền lực giữa các phe phái khác nhau. Những
phe đó không chỉ ở Taygeta mà còn đang cộng tác với các phe ở Trái Đất. Và
chúng tôi cảm thấy như thể mình đang bị cuốn vào giữa nồi canh hỗn độn này, nó
bắt đầu như thế và cũng kết thúc như thế.
Lạ lùng thật,
đúng không Robert?
Robert:
Đúng vậy, vì đúng là lịch sử đang lặp lại. Mô thức y hệt luôn, và chúng ta đang
nói về chuyện xảy ra từ năm 2018, đúng không?
Gosia:
Vâng, tháng 5 năm 2018. Và cô ấy kể chuyện đó như một điều đã xảy ra trong quá
khứ.
Robert:
Chính xác. Mọi người cứ nghĩ chuyện xâm nhập là chuyện mới đây. Không đâu, nó
đã có từ năm 2018 rồi. Lúc đó Mari còn chưa xuất hiện trong hệ Mặt Trời này.
Không có Mari, cũng chưa có Yazhi, chưa có Athena. Không có gì cả. Và chuyện
đang xảy ra bây giờ chính là sự lặp lại của điều đã từng xảy ra. Thật sự đáng
kinh ngạc, Gosia.
Gosia:
Đúng vậy, và tôi sẽ chia sẻ thêm chi tiết sau. Lý do tôi chia sẻ bây giờ là vì
chuyện đó đã xảy ra vào năm 2018, đã từ lâu lắm rồi. Tôi cũng sẽ không tiết lộ
các chi tiết nhạy cảm như tên người. Tôi chỉ muốn cho thấy rằng có những mô thức
đang lặp lại, chẳng hạn như việc chỉnh sửa các đoạn hội thoại để tạo xung đột
trong đội ngũ.
Đó là điều tôi
đang nói với tất cả các bạn: rằng có một dạng năng lượng nào đó, một nỗ lực nào
đó đang muốn chia rẽ chúng tôi, chia rẽ tình bạn, ném vào đây một thứ gì đó bẩn
thỉu để mọi người nghĩ rằng đã có mâu thuẫn giữa chúng tôi, khi thực tế không
có đến mức đó.
Nó muốn chia rẽ
cả đội ngũ. Những ảnh chụp màn hình bị rò rỉ, điều đó cũng y như trong năm
2018, nơi các đoạn hội thoại bị thay đổi để gây chia rẽ trong phi hành đoàn. Tôi
hoàn toàn đã quên mất cuộc trò chuyện đó.
Bạn muốn nói gì
sao, Robert?
Robert:
Không, chỉ là vì vậy nên rất quan trọng là tôi cũng đang khôi phục lại toàn bộ
các cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi. Cũng vì một điều nữa, chúng ta cần để mọi
người hiểu rằng những người đó không phải là con người như chúng ta, họ không sống
trong thực tại như chúng ta. Cách họ nhìn nhận mọi thứ, cách họ đối xử với người
khác hoàn toàn khác với những gì chúng ta có thể hình dung.
Vấn đề là gì,
Gosia?
Vấn đề là mọi
người có xu hướng “nhân hóa” người Taygetan. Họ gán cho họ những phản ứng giống
con người, như kiểu "tôi không làm vậy thì họ cũng sẽ không làm vậy."
Nhưng bối cảnh của họ hoàn toàn khác.
Vì vậy, khi
chúng tôi ra mặt nói rằng có kẻ đã xâm nhập, thì nhiều người không tin, vì họ
đang nhân hóa họ, hoặc thậm chí thần thánh hóa họ. Họ xem họ như một vị thần, một
sinh thể siêu phàm. Điều đó là rất sai lầm. Họ là những con người như bạn và
tôi, và họ đã nói điều đó từ đầu.
Cho nên tất cả
chuyện này thật sự là điên rồ. Và cuộc trò chuyện này, mà tôi có vinh dự được đọc,
mô tả chính xác những gì đang xảy ra hiện nay. Tức là, tất cả những gì đang diễn
ra bây giờ, họ đã kể cho chúng ta nghe từ năm 2018 rồi. Thật không thể tin được.
Gosia:
Vâng, vâng, thật là kỳ lạ. Nó khiến chúng ta rất bối rối bởi vì, như tôi đã
nói, chúng ta như bị cuốn vào một ván cờ mà không có ký ức gì cả, giữa những cuộc
đấu tranh quyền lực của Taygetan. Nên... điều này là thật. Ở đây đang xảy ra những
chuyện mà chúng tôi không hề biết. Có rất nhiều thứ mà chúng tôi hoàn toàn
không biết.
Bây giờ, bỏ qua
chủ đề đó, chúng ta có thể đi vào một số điểm khác mà tôi muốn nhắc đến. Một
chút về cách mọi thứ đã diễn ra, về tình bạn của chúng tôi, điều mà chúng tôi sẽ
luôn bảo vệ, được chứ?
Đây là một tình
bạn, tôi hy vọng vậy, nhưng Robert, tôi không biết... tôi hy vọng rằng một lúc
nào đó có thể tiếp tục, nhưng tôi cũng không quá bi quan, bởi vì tôi chỉ mong họ
ổn, chỉ mong họ bình an. Và tôi cũng biết cách thích nghi, tôi luôn vậy.
Thật ra, và đây
là điểm mà tôi muốn nói đến: Đối với tôi, điều quan trọng là luôn dành thật nhiều
tự do cho họ, tự do để họ ở với chúng tôi hay không, làm điều này hay không làm
điều kia. Đó là điều rất quan trọng đối với tôi, để tôi cũng có được tự do cá
nhân, không gian riêng, được sống cuộc sống của mình và quyết định theo cách
riêng. Và tôi cũng luôn mở rộng điều đó với họ. Luôn luôn.
Và điều đó thực
sự rất, rất, rất quan trọng để mọi người hiểu được. Nhưng mặt khác, và đây là
điểm tinh tế, đó là điều tôi cũng luôn nói: Trong khi tôi luôn cho họ sự tự do,
không bao giờ áp đặt điều gì, thì họ cũng luôn muốn cảm thấy mình được cần đến.
Họ muốn cảm thấy rằng... không phải là chúng tôi không quan tâm đến họ.
Vậy thì làm sao
để cân bằng điều này? Làm sao để cho họ cảm thấy tự do, nhưng đồng thời cũng
làm họ hiểu rằng tình bạn của họ rất quan trọng, rằng chúng tôi trân trọng và cần
có họ?
Tôi sẽ đưa ra một
ví dụ: tôi có một tình huống với Swaruu de Erra từ rất lâu rồi. Khi đó tôi nói
chuyện riêng với cô ấy, tôi cũng sẽ chia sẻ đoạn hội thoại này. Và tại một thời
điểm, tôi nói với Swaruu, với mong muốn luôn cho cô ấy không gian và sự tự do,
tôi nói đại khái như: “Swaruu, tôi không cần bạn phải đến mỗi ngày hay luôn ở
đây.” - Tôi phải xem lại đoạn hội thoại chính xác.
Và bạn biết
không, cô ấy đã cảm thấy như thế nào?
Cô ấy cảm thấy bị
từ chối, rằng tôi không cần đến cô ấy. Cô ấy trở nên hơi xúc động và nói điều
gì đó như: “Vậy thì tôi cũng không cần bạn và kênh của bạn,” hay đại loại thế.
Rồi cô ấy rời đi. Và tôi nhớ đêm đó tôi cảm thấy rất bối rối. Tôi không hề có ý
làm tổn thương cảm xúc của Swaruu.
Tôi chỉ muốn cho
cô ấy hiểu rằng cô ấy có tự do. Việc không áp đặt điều gì luôn là điều rất quan
trọng đối với tôi. Sau vài ngày, cô ấy quay lại và chúng tôi nhanh chóng làm
hòa, như những người bạn gái thân thiết.
Và đây là một ví
dụ rõ ràng, mà tôi sẽ chia sẻ, để thấy rằng có một ranh giới rất mỏng giữa việc
cho họ tự do và làm cho họ cảm thấy được yêu thương và cần thiết. Vì họ cũng là
những sinh linh cảm xúc.
Đúng không,
Robert?
Robert: Dĩ
nhiên rồi. Chúng tôi luôn cho họ không gian. Vì vậy tôi không hiểu sao có những
người lại nói như vậy. Chúng tôi luôn để họ tự do. Tôi nhớ giống như bạn, khi
chúng tôi ở trên các máy chủ, và họ xuất hiện, tôi không bao giờ là người bắt
chuyện trước. Luôn là họ. Và không chỉ vậy, nhiều lần họ xuất hiện ở chế độ ẩn
và nói với tôi rằng: “Tôi đang ẩn vì tôi không muốn nói chuyện với người nào
đó.”
Họ nói với tôi
điều đó nhiều lần. Và họ vào như vậy đấy, không bị làm phiền. Tôi chưa bao giờ
làm phiền ai cả.
Gosia:
Không ai cả.
Robert:
Chưa từng. Vì vậy, họ không thể...
Gosia:
Chúng ta cũng nên giải thích rõ hơn điểm này. Một ví dụ khác về việc chúng tôi
luôn cho họ quá nhiều không gian là vào năm 2019, khi họ biến mất lần đầu tiên
trong ba tháng. Tôi cũng sẽ chia sẻ đoạn trò chuyện đó, đó là với Kila.
Họ biến mất
trong ba tháng. Và chúng tôi đã làm gì? Khóc à? - Không.
Chúng tôi vẫn tiếp
tục làm việc. Bởi vì chúng tôi luôn nói rằng: “Chúng tôi tin tưởng họ. Họ phải
làm những gì cần thiết. Chúng tôi tin vào tiến trình này, tin vào quyết định của
họ, dù không có câu trả lời.” Chúng tôi luôn nói điều đó trong suốt bảy năm, rằng
thực tại ngoài hành tinh có những nhiệm vụ riêng và chúng ta phải để họ tự do.
Dù không có lời giải thích nào. Thế nên chúng tôi vẫn tiếp tục làm việc suốt ba
tháng đó.
Và chuyện gì xảy
ra? Sau ba tháng, họ quay lại, bạn còn nhớ không, Robert?
Kila quay lại,
tôi không nhớ rõ, có thể đã được xác nhận. Kila quay lại và nói với tôi điều
này khiến bạn sẽ choáng. Họ cảm thấy rằng khi họ rời đi, chúng tôi chẳng quan
tâm gì cả.
Robert:
Đúng vậy. Tôi nhớ, Gosia, khi họ rời đi, bạn nhớ không, khi chúng ta ở
Ripollendo? Có một thời điểm họ mất rất lâu mới trở lại. Tôi đã nghĩ họ sẽ
không quay lại nữa. Tôi rất bình thản. Rồi một ngày họ xuất hiện trở lại.
Chúng tôi không
hề mong đợi họ quay lại. Vậy chuyện gì xảy ra? Gosia, có điều gì đó mà mọi người
có thể không hiểu. Chúng tôi cần nói rõ, và tôi đã nhiều lần muốn nói điều này
với Aneeka.
Chúng tôi là người
được liên lạc, không phải là những người cuồng tín luôn theo đuổi việc được
liên lạc. Đó là sự khác biệt lớn. Chúng tôi là những người được tiếp xúc. Và vì
là người được tiếp xúc, không phải cuồng tín, nên chúng tôi không rơi vào một số
hành vi. Đó là điều mọi người không hiểu.
Khi người ta nói
đến "hội chứng người từng được tiếp xúc", thì đó là nói đến những người
cuồng tín, không phải chúng tôi. Họ là những người một cách nào đó đã đạt được
sự liên lạc, rồi bị mất đi.
Một điều nữa,
Gosia, tôi luôn chia sẻ sự liên lạc này. Có những người đã truyền tải thông điệp
của người Taygetan ra ngoài. Nhưng sau đó mọi thứ có thể đã đi chệch hướng.
Nhưng chúng tôi luôn cởi mở và không bao giờ rơi vào cuồng tín.
Điều này rất
quan trọng: đừng rơi vào cuồng tín. Và một điều quan trọng khác, tôi thấy một
bình luận nói rằng “người ngoài hành tinh xem con người như thứ gì đó độc hại.”
Không, không phải vậy. Đó chỉ là một cách nhìn khác, một tư duy khác. Hãy nhớ rằng,
họ có cấu trúc não khác, không phải là họ thiếu nửa bộ não, mà là họ dùng bán cầu
não khác, và nó hoạt động khác.
Chúng ta thì rơi
vào nhị nguyên: “Họ không thương mình, thì tôi sẽ giận.” Đó là điều tôi muốn
nói. Ta phải hiểu bối cảnh của mọi chuyện, và hiểu tại sao chúng tôi nói những
điều như vậy.
Tiếp đi, Gosia.
Gosia: Ok,
ok. Vậy tôi đang kể câu chuyện với Kila, cho thấy rằng chúng tôi vẫn làm việc,
vẫn giữ năng lượng tích cực, dù thiếu liên lạc. Đến mức Kila đã than phiền rằng
chúng tôi quá tích cực.
Anh ấy nói với
tôi: “Gosia, có vẻ như các bạn không quan tâm đến chúng tôi vì không thấy buồn
gì cả.” Tôi không nhớ nguyên văn, nhưng...
Và tôi đã làm gì
để phản hồi Kila?
Tôi đã viết một
bức thư, tôi sẽ chia sẻ lại như một phần trong các câu chuyện. Chúng tôi chưa
bao giờ kể chuyện này, vì có quá nhiều chuyện.
Tôi đã viết một
lá thư để giải thích rằng tôi thật sự quan tâm, rằng công việc này thật sự quan
trọng đối với tôi. Chỉ là, trước công chúng, chúng tôi cần giữ tần số cao.
Chúng tôi không thể gục ngã, không thể buồn bã, nhưng điều đó không có nghĩa là
chúng tôi không cần hoặc không muốn tình bạn đó. Tôi phải giải thích điều đó
trong thư gửi cho nhóm Taygetan.
Kila đến và nói:
“Gosia, đó chính xác là điều chúng tôi cần, biết bạn đang ở đâu và cảm thấy thế
nào, vì chúng tôi đã cảm thấy như các bạn chẳng quan tâm, vì chúng tôi biến mất
ba tháng mà các bạn vẫn vui vẻ.”
Đó là một ví dụ
khác cho thấy chúng tôi đã phải học cách đi trên một sợi dây rất mỏng trong
tình bạn này, để luôn cho họ đủ không gian, giữ tần số cao khi họ biến mất, biết
chấp nhận sự thay đổi và tin tưởng họ, nhưng đồng thời cũng làm họ cảm thấy được
yêu thương, được cần đến, và không nghĩ rằng chúng tôi không quan tâm.
Giống như bây giờ
vậy, họ đã biến mất. Chúng tôi vẫn tiếp tục. Nhưng điều đó không có nghĩa là
chúng tôi không quan tâm đến sự vắng mặt của họ. Đây là điều rất tâm lý, và cần
phải thực sự trưởng thành trong mối quan hệ để hiểu được những điểm này.
Robert:
Chính xác, chính xác. Tôi nhiều lần nói với họ rằng, này, việc tôi không tương
tác hay không làm gì đó không có nghĩa là tôi không muốn biết gì về liên lạc
này, bởi vì không phải vậy. Tôi... không có nghĩa là tôi không quan tâm gì đến
việc liên lạc.
Và một điều rất
quan trọng nữa là khi Gosia... vì điều này công chúng không biết, tôi lặp lại một
lần nữa: chúng tôi là những người được liên lạc, không phải những kẻ cuồng tín.
Có một sự khác biệt rất lớn ở đây.
Chủ nghĩa cuồng
tín là... bạn để ý chi tiết này nhé, bạn còn nhớ chuyện này không, Gosia?
Khi chúng tôi
công bố lần đầu tiên việc được liên lạc, chúng tôi phát hành các video và họ
nói với chúng tôi, “Này, không giống như các bạn đã liên lạc với người ngoài
hành tinh, các bạn trông không phấn khích gì cả.” Bạn hiểu ý tôi chứ?
Gosia: Tôi
không nhớ chuyện đó, ở đâu ấy nhỉ...
Robert:
Không biết bạn có nhớ không, tôi có một đoạn trò chuyện, họ nói rằng dường như
thiếu cái gì đó... hoặc có thể họ chỉ nói với tôi, nhưng họ nói về cả hai chúng
ta, rằng chúng ta cần thể hiện mạnh mẽ hơn, rõ ràng hơn, kiểu như thiếu cảm xúc
gì đó.
Nhưng thôi, khi
chúng ta công bố việc liên lạc đó, chúng ta thực sự vui mừng mà. Ý tôi là...
Đây là một ví dụ nữa cho thấy sự khác biệt giữa người được liên lạc và kẻ cuồng
tín, và thật tệ nếu tiếp cận liên lạc với thái độ cuồng tín.
Đó là điều tệ nhất.
Và nhớ lại nữa, lúc ban đầu khi tôi bắt đầu được liên lạc, bởi vì tôi không phải
là kẻ cuồng tín, nhớ không, việc liên lạc bắt đầu thông qua một người phụ nữ lớn
tuổi kia...
Lúc ấy tôi thấy
họ ở trạng thái online, nhưng tôi không nói gì với họ cả, đó là điều người ta
không hiểu. Tôi không chủ động tương tác. Và rồi, người phụ nữ lớn tuổi đó bắt
đầu nói xấu tôi sau lưng, kiểu như “Robert không quan tâm, không muốn biết gì
đâu,” v.v...
Và chuyện gì xảy
ra? Họ bắt đầu không nói chuyện với tôi nữa vì nghĩ rằng tôi không quan tâm đến
việc liên lạc. Vì tôi không chủ động nói gì với họ, họ nghĩ là tôi không muốn
gì cả.
Cho đến một ngày
tôi quyết định nói chuyện với Swaruu, lúc đó cô ấy đang online. Cô ấy kể cho
tôi mọi chuyện. Swaruu nói rằng người phụ nữ đó đã bảo với họ rằng tôi không hứng
thú với liên lạc, không muốn biết gì cả. Và tôi nói: “Khoan đã, việc tôi không
làm phiền người khác không có nghĩa là tôi không quan tâm đến việc liên lạc , tất
nhiên là tôi quan tâm, nhưng tôi để cho mọi người có không gian riêng.”
Gosia:
Đúng vậy, đúng vậy.
Robert: Và
đó là điều mà mọi người không hiểu. Còn một điều rất quan trọng nữa: ví dụ, khi
tôi đang nói chuyện với Aneeka, đó là khoảng thời gian của tôi, Aneeka nói:
“Này, có người đang gọi tôi, đang chen ngang…”
Gosia:
Đúng rồi!
Robert: Tôi
có kể với bạn chưa?
Gosia:
Đúng, vào thời điểm đó khi họ còn nói chuyện với nhiều người, tôi nhớ chúng tôi
từng nói chuyện và mỗi người có một khung giờ riêng, kiểu như vậy.
Và khi chúng tôi
thấy họ đang online, chúng tôi biết là họ đang nói chuyện với người khác, nên
chúng tôi không bao giờ nói gì cả. Không bao giờ. Nhưng khi chúng tôi đang nói
chuyện với họ, thì những người khác lại nhảy vào...
Như tôi nói,
Aneeka từng nói với tôi trong lúc chúng tôi đang trò chuyện rằng “Ôi, có người
này đang gọi mình,” hoặc kiểu như vậy. Vấn đề là, với chúng tôi thì điều đó
không bao giờ xảy ra.
Tôi, và tôi nhắc
lại, khi thấy họ online, ví dụ nhé, rất ít lần, tôi không muốn nói là chưa từng,
để tránh nói tuyệt đối, nhưng rất ít lần tôi chủ động nói gì đó với họ, vì tôi
luôn đợi họ. Và đôi khi họ cũng đợi chúng tôi. Nó giống như một trò chơi tâm
lý: không bên nào muốn áp đặt, nhưng cả hai bên đều muốn được cảm thấy cần thiết.
Nhưng tất cả điều này chỉ xảy ra lúc ban đầu.
Sau đó thì chúng
tôi vượt qua hết rồi. Chúng tôi đã hòa hợp rất tốt, hiểu nhau rất rõ. Không có
vấn đề gì nữa. Chúng tôi đang nói về thời gian đầu, chỉ là những khởi đầu thôi.
Ok, bạn có gì bổ
sung không?
Robert:
Không, tôi hoàn toàn đồng ý.
Gosia: Ok.
Vậy chúng ta tiếp tục với điểm tiếp theo, cũng rất quan trọng, về một vài điều
đã xảy ra ở giai đoạn đầu. Và một lần nữa, tôi không nói về tất cả bọn họ, vì mỗi
người đều khác nhau.
Ở đây, tôi muốn
nói một điều liên quan đến Aneeka. Khi tôi phát hiện ra điều này lần đầu tiên,
lúc đó tôi thấy hơi đau lòng. Đây là một trong số rất ít lần chúng tôi có chút
xung đột.
Thực ra, tôi có
thể đếm trên đầu ngón tay những lần mâu thuẫn như vậy. Nhưng chúng tôi luôn giải
quyết rất nhanh. Họ là những người rất lý trí, không hề thích gây xung đột.
Họ rất thông
minh trong cách giao tiếp và giải quyết vấn đề, và chúng tôi cũng vậy. Ở đây
không hề có những màn drama. Vậy nên, ok, chuyện này liên quan đến Aneeka mà
tôi còn nhớ đã khiến tôi tổn thương một chút là...
Bạn còn nhớ khi
người bạn của tôi, Victor, từ Na Uy đến chứ?
Lúc đó tôi và
Robert còn sống chung nhà. Victor đến và ở nhà chúng tôi vài ngày. Lúc đó họ vẫn
còn cởi mở nói chuyện với mọi người. Và tôi rất hào hứng khi có ai đó khác cũng
nói chuyện với họ, tôi muốn chia sẻ điều này.
Tôi mời Victor,
anh ấy cũng cởi mở với các chủ đề về người ngoài hành tinh, đến nói chuyện với
Aneeka, vì Aneeka đang online.
Tôi nói với anh ấy:
“Muốn nói chuyện với Aneeka không? Cứ nói đi.”
Rồi tôi bước ra
ngoài và để Victor trò chuyện với Aneeka.
Và chuyện gì xảy
ra? Vào cuối cuộc trò chuyện, Aneeka tỏ ra rất hào hứng muốn nói chuyện tiếp với
Victor.
Cô ấy nói kiểu
như: “Ồ, anh luôn được chào đón vào nhóm của chúng tôi, rất vui được biết anh,
tôi muốn tiếp tục nói chuyện,” và thậm chí là có cả mấy biểu tượng trái tim, đại
loại vậy.
Victor cũng rất
hào hứng với viễn cảnh được tiếp tục trò chuyện, và anh ấy nói: “Vâng, tất
nhiên rồi, tôi rất muốn, hãy tiếp tục nhé.”
Và chuyện gì xảy
ra sau đó?
Đêm hôm đó, tôi
bước vào phòng của Robert vì cần lấy gì đó, anh ấy không có ở đó. Tình cờ tôi
nhìn thấy máy tính của anh ấy. Ok, bây giờ bạn có thể trách tôi vì đã “nhìn trộm,”
nhưng máy tính lúc đó đang mở. Tôi thấy một cuộc trò chuyện riêng giữa Aneeka
và Robert.
Và Aneeka nói
gì?
Cô ấy than phiền
rằng tôi cứ “mang người mới vào nhóm.”
Cô ấy nói với
Robert rằng: “Chúng tôi đang bị quá tải vì các liên lạc rồi mà Gosia cứ tiếp tục
mang thêm người mới đến.”
Bạn còn nhớ
không?
Robert: Có
chứ.
Gosia: Tôi
thực sự bị sốc và tổn thương. Tổn thương vì sao? Vì tôi luôn nghĩ rằng nếu có
điều gì làm phiền cô ấy, cô ấy sẽ nói với tôi, tôi luôn minh bạch và thẳng thắn,
và tôi nghĩ đó cũng là điều họ muốn từ tôi. Nếu họ không thích việc tôi đưa người
khác vào, tôi muốn họ nói thẳng. Nhưng một lần nữa, điều này lại thuộc về tâm
lý của họ, không muốn làm ai tổn thương, luôn muốn làm hài lòng.
Nhưng điều đó đã
làm tôi đau lòng, vì tôi nhận ra rằng Aneeka không trung thực với tôi và với cả
Victor.
Robert:
Đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà, rõ ràng là, tôi nghĩ là họ, vì một lý do nào đó,
không dám nói thẳng vào mặt bạn, họ không dám nói thẳng. Họ cứ vòng vo, vòng
vo... và không nói thẳng ra. Dù họ có nói là họ dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất gì
đi nữa, họ cũng sẽ không nói thẳng ra đâu.
Gosia: Vậy
nên tôi đã đối mặt với Aneeka. Tôi nói với Aneeka: “Có chuyện gì vậy? Nếu bạn
không muốn tôi giới thiệu thêm người, thì bạn phải nói với tôi chứ. Bạn phải
nói rõ với tôi như những người bạn, nói một cách chân thành. Tôi sẽ không mời
thêm ai nếu bạn không muốn. Nhưng nếu bạn nói là bạn muốn, rồi lại than phiền
sau lưng thì lỗi không phải ở người được giới thiệu, mà là ở bạn, vì bạn không
trung thực, vì bạn muốn làm vừa lòng họ.”
Và chính từ khoảnh
khắc đó, tôi và Robert nhận ra rằng chúng tôi cần phải “huấn luyện”, nói vậy
cho dễ hiểu, hay dạy họ một chút về cách cư xử với con người.
Và từ thời điểm
đó, chúng tôi cũng bắt đầu giống như là những nhà tâm lý học của họ, hướng dẫn
họ cách ứng xử với con người Trái Đất. Tôi luôn nói với Aneeka: “quên chuyện muốn
làm vừa lòng người khác đi. Nếu bạn không muốn làm gì đó, bạn phải nói thẳng
ra, vì mọi người sẽ hiểu thôi. Không ai ở đây sẽ khóc lóc gì cả, ok?”
“Nếu bạn nói là bạn
không thể tiếp tục nói chuyện với ai đó, hoặc chỉ có thể nói chuyện một lần mỗi
tháng, mọi người ở đây sẽ hiểu. Đừng tưởng tượng là mọi người sẽ rơi vào trầm cảm
chỉ vì bạn từ chối tiếp tục liên lạc với họ. Tức là, bạn cần học cách nói
‘không’. Bạn cần học cách trở nên quyết đoán hơn.”
Vậy chuyện gì xảy
ra từ thời điểm đó? Chúng tôi bắt đầu trở thành người quyết đoán thay cho họ. Tức
là chúng tôi trở thành rào chắn giữa họ và người khác. Và nhiều người nghĩ sai
về điều đó, cho rằng chúng tôi cố giữ liên lạc cho riêng mình. Nhưng không phải
vậy. Đơn giản là vì họ không có khả năng nói "không" một cách rõ
ràng.
Vì vậy, để bảo vệ
họ, bảo vệ, vì chúng tôi hiểu rõ tình hình, biết là họ không muốn liên lạc với
thêm người nữa, chúng tôi đã nói với mọi người rằng họ không còn nhận liên lạc
nữa.
Robert:
Đúng, là để bảo vệ họ, chứ không phải cô lập họ.
Gosia:
Đúng rồi, chính xác.
Robert: Đó
là hai việc hoàn toàn khác nhau, không phải để cô lập họ.
Gosia:
Đúng, rất quan trọng, vì như tôi từng nói, tôi luôn muốn họ nói chuyện với nhiều
người hơn vì điều đó làm tôi rất vui. Ngoài ra, trước khi chúng tôi đến, họ đã
từng nói chuyện với hàng ngàn người. Vậy nên tôi đâu biết là lúc đó họ đã không
còn muốn nói chuyện với nhiều người nữa.
Tôi nhớ sự việc
với Victor chính là điểm mấu chốt, khi chúng tôi có một cuộc trò chuyện rất rõ
ràng với Aneeka. Tôi nói: "Để tôi hiểu rõ hơn. Bạn muốn nói chuyện với
thêm người nữa hay không? Rất đơn giản thôi."
"Bạn muốn
tiếp tục nói chuyện với chúng tôi hay không?" – vì điều đó cũng bao gồm cả
chúng tôi. Chúng tôi đâu có đặc quyền gì. Tôi luôn nói, nếu họ không muốn tiếp
tục nói chuyện nữa, chúng tôi cũng sẽ hiểu. Mọi thứ đều phải tự nguyện từ hai
phía.
Và Aneeka nói với
tôi: “Được rồi, hiện tại tôi không muốn nói chuyện thêm với ai nữa. Tôi nghĩ
chúng ta cần giới hạn lại vì đã quá tải rồi.”
Vậy nên, từ đó,
chúng tôi bắt đầu nói với mọi người rằng họ không còn nhận liên lạc nữa. Nhưng
như Robert nói, không phải để cô lập họ, mà để bảo vệ họ, điều mà bản thân họ
không thể làm được vì không biết cách từ chối.
Anh còn gì muốn
bổ sung không?
Robert:
Không, hoàn toàn đồng ý. Đúng vậy. Đây chính là những điểm nhỏ, Gosia à, những
điểm rất nhỏ mà mọi người cần hiểu. Nếu không hiểu những điều nhỏ nhặt đó thì họ
sẽ không hiểu hoàn cảnh đâu, tức là…
Gosia:
Vâng, đúng vậy.
Robert: Bạn
tiếp tục đi, Gosia.
Gosia: Ừ.
Nhưng điều rất quan trọng là mọi người cũng phải hiểu rằng chúng tôi luôn xem
mình cũng giống như mọi người khác. Tức là, nếu họ không muốn nói chuyện với
thêm ai nữa, điều đó cũng bao gồm cả chúng tôi. Phải luôn giữ sự tự do.
Điều đó rất quan
trọng đối với tôi, và tôi đã lặp lại điều đó không biết bao nhiêu lần, vì tôi
biết rằng đôi khi họ, mặc dù hiểu, vẫn có thể hiểu nhầm. Và chúng tôi luôn phải
nhấn mạnh lại điểm đó.
Và khi Yazhi và
sau đó là Athena đến, chúng tôi lại phải lặp lại điểm đó rất nhiều lần. Ở đây,
tôi nhấn mạnh là một số trong số họ, vì tôi nghĩ rằng với đàn ông thì không xảy
ra chuyện này.
Robert:
Không, không.
Gosia: Chưa
từng có chuyện gì như vậy xảy ra.
Robert: Có
vẻ như phụ nữ có cách hành xử khác. Đàn ông thì thẳng thắn hơn.
Gosia:
Vâng.
Robert: Họ
trực tiếp hơn.
Gosia:
Aneeka cũng rất vòng vo và cô ấy nói rất nhiều. Rất nhiều. Rất hay giao tiếp với
nhiều người, luôn rất hòa đồng.
Và rồi có một điểm
tâm lý khác mà đôi khi chúng tôi nhận thấy: đôi khi khi bạn nói điều gì đó, họ
có thể hiểu theo cách của riêng họ, tưởng tượng rằng bạn đang nói điều gì đó,
dù bạn không hề nói vậy.
Tôi nhận thấy điều
này rất rõ khi Dale Harder tham gia. Dale bắt đầu chia sẻ cảm xúc của mình, anh
ấy rất bệnh, có nhiều vấn đề về sức khỏe. Khi họ hỏi: "Bạn thế nào rồi,
Dale?", thì anh ấy không thể nói là mình ổn. Anh ấy nói: "Tôi không
khỏe, tôi bị đau, tôi bị cái này cái kia..."
Sau đó họ nói
riêng với tôi rằng Dale đang muốn được chữa lành. Họ bắt đầu lùi lại vì họ cảm
thấy, theo cách hiểu của họ, rằng anh ấy muốn được chữa lành.
Tôi phải bảo vệ
Dale, nói rằng không, Dale không nói vậy. Mấy người đang tự tưởng tượng từ cảm
xúc của chính mình, nghĩ rằng đó là điều anh ấy muốn, nhưng thực ra anh ấy
không nói như vậy. Có thể ban đầu, khi mới biết họ, anh ấy từng hỏi: “Các bạn
có công nghệ chữa trị gì không?” Nhưng anh ấy đã nhanh chóng hiểu rằng chuyện
không diễn ra như vậy. Họ không ở đây để chữa ai cả. Anh ấy hiểu điều đó, và từ
đó chỉ đơn thuần chia sẻ cảm giác của mình, rằng anh ấy bị đau chân, v.v.
Nhưng vì sao họ
lại cảm thấy vậy? Vì họ quá cảm thông, hoặc quá thương cảm cho hoàn cảnh và nỗi
đau của anh ấy, và biết rằng họ không thể giúp gì, nên họ cảm thấy tệ. Và vì thế,
khi nghe anh ấy chia sẻ, họ tưởng rằng anh ấy đang ngầm yêu cầu được chữa trị,
dù anh ấy chưa bao giờ nói thế.
Chuyện này không
xảy ra thường xuyên, thỉnh thoảng thôi. Nhưng nó từng xảy ra, lúc đầu, vì sau
đó mọi thứ đã được giải quyết rất nhanh.
Ví dụ như, nếu bạn
nói, “Yazhi, chúng tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì, sẵn sàng hợp tác,” thì
Yazhi có thể, với tâm lý kiểu đó, diễn giải rằng bạn đang mong đợi điều gì đó,
hoặc đang “đòi hỏi” gì đó, dù bạn không hề nói vậy.
Vì thế, tôi biết
là họ như vậy, một số người trong họ, nên tôi có thói quen phải luôn lặp lại:
“Chỉ nếu các bạn muốn thôi nhé. Tôi cũng rất muốn tiếp tục công việc này, nhưng
điều đó không có nghĩa là tôi đang yêu cầu gì cả, xin đừng hiểu nhầm.”
Và tôi phải lặp
lại điều đó hàng nghìn lần, đến nỗi một lần Yazhi nổi cáu và nói: “Gosia, chúng
tôi hiểu rồi! Chúng tôi biết là điều đó là từ hai phía, chúng tôi muốn ở đây,
muốn làm việc cùng các bạn, và chúng tôi biết các bạn không mong đợi gì cả.”
Nhưng đúng vậy,
có vài lần, chờ đã, tôi đang xem lại, có vài lần họ có thể hiểu sai điều gì đó
và chúng tôi phải giải thích lại cả nghìn lần về điều chúng tôi thực sự muốn
nói.
Bạn hiểu ý tôi
chứ? Tôi biết tôi nói hơi vòng vo, nhưng tiếng Tây Ban Nha là vậy đó...
Robert: Vâng
Gosia: Ví
dụ nhé.
Tôi sẽ đưa ra một
ví dụ khác để bạn cũng hiểu. Tôi đã thực hiện một buổi phỏng vấn với Maryan
trên kênh của cô ấy, về Học viện Không gian (Space Academy). (Swaruu Transcripts 1683)
Và có một lúc,
Maryan nói rằng… ừm, tôi đã nói rằng một ngày tôi có một hình ảnh trong đầu là
mình đang giới thiệu người ngoài hành tinh với con người một cách trực tiếp, gặp
gỡ trực tiếp. Và tôi đã nói gì ngay sau đó?
Rằng, mọi người
hiểu cho nhé, tôi chỉ đang chia sẻ hình ảnh đó thôi, không có áp lực gì cả, các
bạn luôn biết là các bạn tự do, không có sự ép buộc nào cả. Và Maryan đã nói:
“Gosia, điều đó ổn mà, bạn cứ tiếp tục mơ mộng, giấc mơ thì không làm hại ai cả.”
Và tôi đã nói trong buổi phỏng vấn đó với Maryan, mà tôi cũng sẽ chia sẻ lại:
Tôi nói, chúng
ta cần cẩn trọng, bởi đôi khi bạn chỉ đơn giản là diễn đạt một điều gì đó,
nhưng người khác có thể hiểu sai nó như là một sự ép buộc, trong khi không phải
như vậy, đó chỉ là chia sẻ.
Vì vậy, chúng
tôi luôn phải giải thích lại bất kỳ điều gì được nói ra, phải làm rõ ý định.
Tôi nhắc lại, điều này là ở giai đoạn đầu, vì sau đó mọi chuyện trở nên rất
trôi chảy, chúng tôi hầu như không cần giải thích gì nữa. Dù vậy, tôi vẫn tiếp
tục giải thích, vì tôi biết họ là như thế nào.
Ok. Robert, tiếp
tục đi.
Robert: Vâng,
tôi hoàn toàn đồng ý. Tiếp tục đi, tiếp tục đi. Bạn thấy đấy, tôi để bạn nói đấy.
Gosia:
Vâng, vì tôi đã nói với Robert rằng tôi có một vài điểm cần giải thích.
Robert: Và
tôi sẽ không ngắt lời bạn.
Gosia: Vâng,
và tôi cũng sẽ không ngắt lời bạn. Chúng ta đang học cách trao đổi với nhau.
Ok. Một điều nữa,
điều này cũng rất dễ hiểu. Bạn còn nhớ những video mà các bạn đôi khi làm để cảm
ơn họ không?
Tôi luôn gửi những
video đó cho họ, như một cách để cho thấy sự ủng hộ mà họ nhận được. Nhưng đôi
khi, bạn sẽ hiểu điều này, họ, hoặc một vài người trong số họ, hiểu lầm những
video đó như là một cách mà mọi người đang “đòi hỏi” họ ở lại lâu hơn. Vì họ
lúc đó đã mệt mỏi, và vào năm 2021, họ đã muốn rời đi. Nhưng lại có rất nhiều
video hỗ trợ gửi tới họ.
Và ai đó đã nói
với tôi, tôi không nhớ ai, rằng một vài người trong số họ cảm thấy như mọi người
đang “đòi hỏi” họ phải ở lại trong quỹ đạo.
Các bạn có đang
đòi hỏi họ không? - Không, không hề.
Các bạn chỉ đơn
giản là thể hiện sự ủng hộ và biết ơn với sự hiện diện của họ. Không có gì hơn,
không cần phải hiểu sai vấn đề. Nhưng đôi khi, họ lại hiểu sai theo cách riêng
của họ.
Tại sao lại như
vậy, Robert? Tại sao lại thế? Anh nghĩ có điều gì ở họ khiến họ như vậy?
Robert: Việc
họ hiểu sai như thế ư?
Gosia:
Vâng.
Robert: Bởi
vì họ là những cá thể khác với chúng ta, họ có tiềm thức tập thể khác với chúng
ta, họ thuộc một Ma Trận khác, họ cảm nhận một thực tại khác. Vậy nên, họ có một
tư duy khác. Bạn phải hiểu họ, bạn phải hiểu vì sao họ làm vậy, dù bạn có thể
không hiểu được.
Giống như khi bạn
xem một vở kịch Trung Quốc, bạn ngồi xem và nghĩ: “Trời ơi, cái này là gì vậy,
chán quá.” Nhưng bạn lại thấy người Trung Quốc vỗ tay, vui vẻ. Đó là vì bạn
không hiểu, vì đó là một nền văn hóa khác, và bạn phải chấp nhận điều đó, nếu
không sẽ không có bất kỳ cuộc tiếp xúc nào.
Dĩ nhiên, nếu bạn
cứ cãi nhau hoài, kiểu như: “Tôi không hiểu”, thì bạn sẽ không bao giờ hiểu được,
vì họ khác chúng ta. Và điều này rất quan trọng, Gosia, vì con người có xu hướng
nhân bản hóa mọi thứ, họ mong muốn một kiểu tiếp xúc hoàn toàn mang tính con
người, trong khi thực tế không phải như vậy.
Bởi như bạn đã
chia sẻ ở phần đầu, đây là một câu chuyện không được kể theo cách tuyến tính.
Ý tôi là, những
cuộc trò chuyện đầu tiên rất khác với những gì đang xảy ra bây giờ. Giờ đây, mọi
thứ rất phức tạp. Và chính Aneeka cũng từng nói điều này, Swaruu cũng vậy. Họ
nói: “Câu chuyện này không thể được kể theo cách tuyến tính.” Rõ ràng là như vậy,
bởi vì họ không phải là con người. Và với tôi, chính những cuộc trò chuyện kiểu
như thế này, mà công chúng không bao giờ được tiếp cận, lại là bằng chứng cho
thấy sự tiếp xúc này là thật.
Ý tôi là, chưa
bao giờ chúng tôi nói rằng tiếp xúc này là giả, nó là thật.
Và chúng tôi
đang giải thích những điều mà công chúng chưa từng nghe trước đây, vì công
chúng không hiểu. Ví dụ, tôi đã đọc một bình luận rất khó chịu, nói rằng
“Robert và Gosia đã đuổi Swaruu và Aneeka đi vào cõi Ether.” Tôi không biết họ
lấy điều đó từ đâu.
Thật điên rồ, và
bạn thấy đó, con người nói những điều đó mà không hề biết bối cảnh. Họ không hiểu
tổng thể. Và vì họ không hiểu phần mà chúng tôi biết và hiểu, nên khi chúng tôi
lên tiếng, họ cũng không hiểu chúng tôi đang nói gì. Nhưng thôi.
Gosia: Vâng,
và thực tế điều này càng chứng minh thêm với chúng tôi rằng ai đó đứng sau những
kênh như vậy là một thế lực tiêu cực, vì họ biết rõ hoặc không biết, tùy là ai,
rằng điều đó không đúng sự thật. Nhưng được rồi, tạm dừng một chút, để không bị
lạc đề.
--------------------
Được rồi, chúng
ta sẽ quay lại với chủ đề Aneeka và Ether. Nhưng tôi chỉ muốn, để không mất
dòng suy nghĩ, nhấn mạnh rằng việc họ hiểu sai một số điều là ở giai đoạn đầu.
Vì như tôi đã
nói, sau này mọi thứ trôi chảy hơn rất nhiều, chúng tôi luôn nói chuyện trực tiếp
và mọi thứ được hiểu rất rõ. Nhưng, ví dụ, khi Yazhi xuất hiện lần đầu, trong
tháng đầu tiên, cô ấy mới 7 hoặc 8 tuổi. Rất nhỏ, nhưng bạn nhớ chứ, chúng tôi
từng nghĩ cô ấy 21 tuổi, vì cô ấy tự giới thiệu như một phụ nữ trưởng thành.
Robert: Vâng,
cô ấy tự giới thiệu như người lớn. Rất rõ ràng.
Gosia: Và
nếu bạn để ý những video cũ của Yazhi, chúng tôi thậm chí còn gắn hình ảnh của
một người phụ nữ trưởng thành, vì cô ấy nói rằng mình 21 tuổi.
Nhưng tại sao lại
vậy? Vì cô ấy muốn được coi trọng. Cô ấy nghĩ rằng nếu nói mình chỉ mới 7–8 tuổi
thì sẽ không ai nghiêm túc lắng nghe. Ngoài ra, cô ấy thực sự có khả năng thể
hiện và truyền đạt bản thân như một người lớn.
Nhưng việc đó
đòi hỏi cô ấy phải tiêu hao rất nhiều sức lực tinh thần để duy trì hình ảnh đó.
Và sau đó, hình ảnh đó sụp đổ, và người ta thấy rõ cô ấy là một đứa trẻ. Nhưng,
ví dụ, khi cô ấy mới đến lần đầu, tháng đầu tiên, chúng tôi chưa quen nhau,
chưa hiểu rõ nhau, đó là giai đoạn rất sớm, tháng đầu tiên.
Và tôi nghĩ đó
là lý do những ảnh chụp màn hình mà các bạn thấy thỉnh thoảng được lan truyền,
trong đó Yazhi bị cho là đã nói một số điều về chúng tôi. Tôi không biết rõ, vì
tôi chưa xem hết, nhưng điều đó đã qua từ 5 năm trước, vì những ảnh chụp màn hình đó đầu tiên xuất hiện đã 5 năm rồi.
Và thật ra, khi tôi biết về những ảnh chụp màn hình đó, tôi đã cho Yazhi xem và
hỏi: “Yazhi, sao em lại nói thế này?” Và cô ấy bảo: “Không, không, không phải vậy
đâu, chưa bao giờ các anh chị ép buộc gì cả.” Thấy chưa?
Robert:
Nhưng tôi thấy trong những ảnh chụp màn hình đó có điều gì rất kỳ lạ, vì tôi thấy
ngày tháng không khớp…
Gosia:
Đúng vậy.
Robert:
Không khớp chút nào…
Gosia:
Chính vì vậy chúng ta mới bắt đầu câu chuyện này từ thời kỳ xâm nhập trước năm
2018, vì những việc như thế này cứ lặp đi lặp lại. Trong cuộc trò chuyện năm
2018, Swaruu đã nói gì?
Cô ấy nói rằng
có người đang bị buộc tội làm giả các cuộc trò chuyện để chia rẽ và tạo mâu thuẫn
giữa các thành viên phi hành đoàn. Tôi đã sốc khi thấy điều đó, vì hiện tại
cũng đang xảy ra y hệt, có ai đó đang cố gắng chia rẽ chúng ta.
Robert:
Nghĩa là có ai đó, một người biết rõ về các máy chủ, biết tên của các Taygetan,
biết cả avatar của họ, biết tất cả và tạo ra các máy chủ khác, giả mạo là Taygetan
để nói chuyện với mọi người.
Đó là điều tôi
muốn nói, những người đó tin rằng họ đang nói chuyện với một Taygetan, nhưng thực
chất họ đang nói chuyện với một kẻ giả mạo, người đang lợi dụng họ bằng câu
chuyện "này, tôi giới thiệu bạn với một Taygetan". Tôi nhớ rằng trong
một ảnh chụp màn hình có người giả mạo cô ấy (Yazhi), đúng không?
Có một người
khác, tôi không biết là người từng được tiếp xúc hay không, tôi không nêu tên
đâu, và một cô gái mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Và chính cô gái đó là người
chia sẻ các ảnh chụp màn hình. Nhưng tôi nghĩ mãi về điều này, và tôi có cảm
giác rằng có ai đó đang lợi dụng liên lạc, giả mạo người khác để trục lợi,
không biết họ muốn gì từ cô gái đó, mà cô ấy còn khá trẻ nữa. Cẩn thận đấy, vì
chúng ta đang bước vào chuyện khá nhạy cảm.
Gosia:
Vâng, đúng vậy. Như tôi đã nói, trong cuộc trò chuyện đầu tiên với Swaruu de
Erra năm 2018, cô ấy đã kể rằng có những cuộc trò chuyện bị làm giả nhằm chia rẽ
các thành viên trong phi hành đoàn. Không thể tin nổi, bây giờ chúng ta lại
quay lại y hệt như vậy.
Nhưng tôi muốn
nói rằng, ngay cả khi điều đó là thật, vì tôi đang cố gắng hiểu điều này từ góc
độ tâm lý học, hiểu tâm lý của một số người trong số họ, ví dụ, ngay cả khi một
số ảnh chụp màn hình đó là thật, và nếu những gì Yazhi nói là sự thật, tôi đã từng
đối chất với Yazhi khoảng 5 năm trước khi những ảnh đó bắt đầu được lan truyền
nhằm gây mâu thuẫn giữa chúng tôi. Tôi đã hỏi: "Chuyện này là sao? Tại sao
em lại nói điều đó? Thật tệ."
Vì điều đó không
đúng, bạn biết rõ chúng tôi chưa bao giờ ép buộc gì cả. Không gian và tự do là
điều cực kỳ quan trọng với tôi, thật sự.
Và Yazhi trả lời
sao? Trước tiên, cô ấy phủ nhận, nói rằng không phải cô ấy nói.
Nhưng, ngay cả nếu
có là cô ấy đi nữa, tôi đang cố giải thích từ góc nhìn tâm lý, như tôi đã nói
cách đây 10 phút, rằng đôi khi họ có thể hiểu mọi thứ theo cách riêng của họ.
Ví dụ, cô ấy thấy chúng tôi rất hào hứng làm việc khi mới đến, lúc đó cô ấy mới
7 tuổi và chưa quen biết chúng tôi, chưa có những cuộc trò chuyện rõ ràng và trực
tiếp.
Cô ấy thấy chúng
tôi đầy nhiệt huyết, và tất nhiên chúng tôi có. Nhưng nhiệt huyết không có
nghĩa là chúng tôi yêu cầu, đòi hỏi hay ép buộc điều gì.
Nhưng như tôi đã
giải thích về tình huống với Dale, họ đôi khi diễn giải mọi việc theo cách
riêng của mình và lại đi kể với người khác. Và điều này dẫn đến một điểm khác,
đôi khi, một số người trong họ có xu hướng xã giao, thích nói chuyện, và sẽ kể
về người này cho người khác.
Bao nhiêu lần
tôi đã nói với Aneeka về điều gì đó khiến tôi khó chịu với Robert chẳng hạn?
Điểm khác biệt
duy nhất ở đây là Robert biết, tôi luôn nói với anh ấy điều gì khiến tôi bực bội.
Nhưng tôi vẫn kể với Aneeka, rồi Aneeka cũng kể lại. Sau đó Yazhi nói về các Taygetan
vì họ khiến cô ấy bực mình, chuyện này xảy ra năm 2021, đúng không? Khi cô ấy
tránh xa họ vì họ không hiểu cô ấy.
Aneeka cũng nói
về Yazhi, rằng Yazhi không thông cảm và hay đùa giỡn. Mọi người đều nói về
nhau. Giống như một đại gia đình, ai cũng nói về nhau nhưng vẫn yêu thương
nhau.
Cuối cùng thì họ
vẫn yêu quý nhau. Nhưng những kẻ muốn chia rẽ chúng tôi lại tập trung vào những
chi tiết đó, dù có thật hay không, để đẩy mạnh một nghị trình chia rẽ và bôi nhọ
tình bạn của chúng tôi.
-------
Giống như ví dụ
sau đây: Giả sử có một người thứ ba, như Mari trong trường hợp này, nói với
Matías rằng "Gosia thật sự chưa bao giờ hạnh phúc trong mối quan hệ này,
cô ấy cảm thấy bị lạm dụng." Nhưng tôi không nói điều đó trực tiếp với
Matías, mà người thứ ba lại nói với anh ấy. Rồi họ đưa ra một ảnh chụp màn hình
từ 5 năm trước khi tôi than phiền với Yazhi về việc Matías muốn dọn đến sống với
tôi.
Và điều đó là thật,
tôi có than phiền với Yazhi, vì khi đó Matías mới quen tôi được hai tháng đã muốn
dọn về sống chung, trong khi tôi chưa sẵn sàng. Tôi vẫn còn sống chung với
Robert. Và tôi nói với Yazhi: “Chuyện gì thế này? Tôi muốn có tự do, tôi không
biết nữa, tôi không muốn sống chung với anh ấy.”
Giờ tưởng tượng
ai đó lấy ảnh chụp màn hình đó, để cố chứng minh rằng tôi chưa bao giờ muốn sống
với Matías, rằng tôi không hạnh phúc, rằng anh ấy đã ép buộc tôi, nhưng tất cả
chỉ là hiểu sai ngữ cảnh, bạn hiểu chứ? Đó là ví dụ. Đó là những gì đang xảy ra
với những bức ảnh chụp màn hình đó.
-------
Trước tiên, có
thể đó là giả mạo. Thứ hai, ngay cả nếu là thật, như tôi đã giải thích, có thể
Yazhi nói như vậy vì khi đó cô ấy chưa hiểu rõ, và diễn giải mọi thứ theo cách
của cô ấy, như tôi đã nói, đó là cách mà họ hay làm, nên phải luôn làm rõ lại,
làm rõ lại.
Và tất cả chuyện
này lại bùng phát ngay bây giờ, để phục vụ cho một nghị trình phát ra từ kênh của
Mari nhằm chia rẽ chúng tôi, để gieo bóng tối ở nơi không có gì cả. Tất cả chuyện
này đã được chúng tôi vượt qua từ lâu, đã được hiểu rõ. Chúng tôi có sự rõ
ràng.
Và nếu có ai đó
từng nói điều gì đó ở đây hoặc ở kia, thì điều đó không có nghĩa gì cả. Như bạn
biết bao lần tôi tranh cãi với Robert, hoặc than phiền với Matías về Robert chẳng
hạn, nếu ai đó ghi âm lại và dùng điều đó để chia rẽ tôi với Robert thì sao? - Thật
buồn cười.
Nhưng chuyện như
vậy vẫn xảy ra giữa các thành viên…
Robert:
Chúng ta cũng đã quen biết nhau từ rất lâu rồi, đúng không?
Gosia:
Nhưng sự khác biệt duy nhất ở đây với tôi là, đôi khi tôi có thể than phiền về
điều gì đó của Robert, nhưng tôi cũng nói thẳng điều đó với anh ấy. Anh ấy biết
rất rõ tôi than phiền điều gì, phải không? Về chuyện thiếu tổ chức trong công
việc chẳng hạn.
Robert:
Thôi đừng nói thế nữa, đừng nói về chuyện đó…
Gosia:
Nhưng anh ấy biết là tôi yêu quý anh ấy, anh ấy biết điều đó không mâu thuẫn gì
cả. Các bạn biết bao nhiêu lần Mari và Yazhi cãi nhau không? Rất nhiều lần,
đúng không?
Yazhi và Mari đã
cãi nhau. Tôi không nói rằng chúng tôi (Gosia và Robert) từng cãi nhau với họ,
vì không, gần như không bao giờ. Có lẽ dưới 5 lần.
Được rồi, tiếp
đi Robert.
Robert:
Không, không có gì đâu, tôi đang nghe bạn mà, hoàn toàn đồng ý đấy. Hoàn toàn đồng
ý.
Bạn có muốn anh
đọc vài câu hỏi từ khán giả không, nếu có? Hay để sau?
Gosia: Để
sau đi, tôi còn vài điểm muốn nói thêm, và nếu anh muốn bổ sung gì thì cứ nói
nhé.
Robert:
Không, không, không đâu. Bạn nói tiếp đi.
Gosia:
Vâng. Tôi nhớ là có lần, anh còn nhớ không Robert?
Chúng ta đã nói,
này, Aneeka hay ai đó, nếu các bạn muốn nói bất kỳ điều gì, điều này hay điều
kia, thì tốt nhất đừng nói với người khác. Tôi luôn nói với Aneeka: "Đừng
nói về một người liên lạc này với người liên lạc khác, vì cuối cùng rồi mọi thứ
sẽ bị lộ ra và các bạn sẽ bị hiểu lầm."
Và nếu các bạn
có vấn đề gì, thì hãy giải quyết trực tiếp với người đó. Luôn luôn cần sự minh
bạch. Tôi nói: "Các bạn cần phải có sự quyết đoán."
Và tại sao lại
như vậy? Vì đến một lúc nào đó, tất cả những điều đó có thể bị dùng để chống lại
các bạn.
Vì thế tốt hơn hết...
tôi từng nói với Aneeka, nếu các bạn cần nói chuyện, thì hãy nói chuyện với
nhau trên tàu. Các bạn có đủ bạn bè ở đó để tâm sự hoặc chia sẻ điều gì đó. Nói
chuyện với nhau thôi. Vì chuyện đó sẽ không bị tiết lộ. Nhưng ở đây, hãy giữ mọi
thứ trong sạch. Nhưng mà, mọi thứ không phải lúc nào cũng như vậy.
À, và anh muốn
nói gì đấy Robert? Rằng họ cũng từng nói vài điều với các liên lạc viên khác để
tạo sự tin tưởng à?
Robert:
Vâng, đúng vậy. Đôi khi nó như là một kiểu chiến thuật, kiểu như họ nói điều gì
đó với một người liên lạc để xem người đó nói gì về người khác, hoặc để khiến
người đó nghĩ rằng họ được đánh giá cao hơn người kia.
Ví dụ thôi nhé,
tưởng tượng Aneeka nói xấu Gosia với tôi, và nói rằng cô ấy đánh giá cao tôi
hơn, rằng công việc của tôi tốt hơn công việc của Gosia. Ví dụ thôi.
Gosia: Chỉ
là ví dụ thôi nhé.
Robert:
Đúng, chỉ là ví dụ.
Và rồi, tùy vào
tính cách của người nghe, người đó có thể tin thật và sẽ nghĩ “ồ, đúng rồi”, và
có thể bắt đầu chỉ trích Gosia.
Tôi không biết,
thật sự tôi không hiểu rõ lắm, nhưng nó giống như là người ta cảm thấy mình là
một phần của nhóm, có sự tin tưởng hơn với người đang nói chuyện.
Gosia:
Vâng, đúng như anh nói, đôi khi có những trường hợp như vậy, nhưng rất ít, rất
ít, như một chiến thuật để xem bạn phản ứng thế nào. Ví dụ, Aneeka có thể đến
nói với tôi, anh còn nhớ vụ đó về quân đội không? Không biết anh có kể chuyện
đó với mọi người chưa?
Robert: Tôi
chưa kể, nhưng người khác đã kể rồi, mấy người không tiện nhắc tên đó.
Gosia: Ừ
đúng.
Robert: Đã
từng có, nghe này, đã từng có một âm mưu xâm nhập vào tàu Toleka. Có một nỗ lực
như vậy.
Và tôi không biết
bằng cách nào, nhưng ai đó (chắc là một người khác, đứng sau) đã nói rằng người
đứng sau vụ xâm nhập đó là tôi và quân đội Tây Ban Nha. Họ nói rất nghiêm túc rằng
chúng tôi sẽ vào tàu Toleka thông qua tôi như một "con ngựa thành
Troy."
Tôi nói, “Cái gì
cơ? Aneeka, bạn đang nói cái gì vậy?”
Chúng tôi đã nói
chuyện và tôi bảo: “Nếu bạn tin tôi, thì tin đi.” Nhưng tôi cũng nói: “Tôi muốn
biết ai đã nói điều đó.” Vì rõ ràng người đang nói những điều như vậy là đang
làm ô nhiễm tất cả.
Và đúng, mọi
chuyện đại loại như thế.
Gosia:
Chính xác, nhưng điều em muốn nói ở đây là: có thể Aneeka nói với tôi điều đó
như một chiến thuật để xem tôi phản ứng thế nào, liệu tôi có bênh vực anh hay
không. Đôi khi họ có thể làm vậy để xem người đang nói chuyện với họ sẽ phản ứng
thế nào, có đưa thêm thông tin không. Vì họ đôi khi hành động một cách có chiến
lược. Cần hiểu điều đó. Họ có chiến thuật.
Ví dụ, Aneeka đến
và nói với tôi: “Gosia, về chuyện Robert và quân đội...” Và tôi phản ứng như kiểu:
“Cái gì? Aneeka, chị đang nói gì vậy? Điều đó thật vô lý, hoàn toàn vô lý.”
Robert:
Khoan đã Gosia, bạn có tưởng tượng nổi không, nếu bây giờ tôi lên con tàu đó,
không nhớ tên nữa, nơi có người đang giả làm Mari. Và tôi vào đó với cả quân đội
Tây Ban Nha, cả đám cảnh sát chống bạo động xông vào đánh đập.
Tôi đùa đấy, đùa
đấy nha!
Gosia:
Quân đội Tây Ban Nha. Đúng, và khi cô ấy thấy phản ứng của tôi, cô ấy hiểu rằng
không thể nào đúng được. Vì nếu tôi tỏ ra nghi ngờ như: “Ồ, thật sao? Aneeka, bạn
nói gì vậy?” thì điều đó sẽ cho thấy tôi cũng nghĩ điều đó có thể xảy ra.
Cho nên, cần hiểu
rằng đôi khi đó chỉ là chiến thuật.
Và những điều
chúng ta đang nói ở đây không khiến họ trở thành người xấu hay không thật. Điều
này chỉ cho thấy họ là những con người thật. Trước hết, điều này làm cho họ
chân thật hơn. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu chúng ta từng có nhiều xung đột
hơn, tôi cũng muốn kể ra, vì điều đó chứng minh họ thật, rằng đây không phải là
trí tuệ nhân tạo, mà là những con người có cảm xúc.
Robert:
Chính xác, đây không phải là trí tuệ nhân tạo gì cả.
Trí tuệ nhân tạo
nào mà lại có tâm lý phức tạp như vậy được? Không, không, không, ở đây không có
chuyện đó.
Và như tôi đã
nói hôm trước, không biết có được nhắc tới không, tôi đã đăng một video phỏng vấn
Nacho. Có video khác tôi đăng, nơi chúng tôi nói về điều này. Tôi nói với Nacho
rằng: chúng tôi đã liên lạc từ cuối năm 2017.
Nacho nói chuyện
với Swaruu vào năm 2018. Và trí tuệ nhân tạo chỉ mới ra mắt công chúng vào năm
2021 hoặc 2022, tức là sau các đợt phong tỏa và sự kiện lớn.
Và giờ nếu bạn đặt
câu hỏi cho ChatGPT hay Grok - AI của X, thì chẳng có gì sâu sắc cả. Rõ ràng là
họ chỉ cho chúng ta những gì họ muốn cho.
Nhưng điều đó
hoàn toàn khác. Những người đó là thật, là đúng như họ nói. Trong trường hợp
này là phụ nữ, bạn biết được họ là phụ nữ qua cách họ hành xử. Và họ hành xử rất
khác biệt, hoàn toàn không giống trí tuệ nhân tạo.
Ai mà nghĩ rằng
họ là trí tuệ nhân tạo thì nên tắt máy và nghỉ đi. Tiếp tục đi Gosia, nói tiếp
đi.
Gosia:
Vâng, chính xác. Vậy nên, nếu có xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào, thì tôi thật sự
muốn chia sẻ điều đó vì nó làm cho họ trở nên chân thật hơn, và tình bạn của
chúng tôi cũng chân thật hơn.
Nhưng đúng vậy,
tất cả những điều chúng tôi đang nói không khiến ai trở thành người xấu hay người
tốt cả, chúng tôi chỉ đang chia sẻ thêm một chút trải nghiệm của mình với những
người mà chúng tôi có mối quan hệ thân thiết. Vì tôi nhắc lại, nhiều người khác
sẽ có những mối quan hệ khác nhau.
Vì vậy đừng đánh
đồng rằng người Taygetan đều như vậy hay như kia. Chúng tôi chỉ đang nói về một
vài người mà chúng tôi có mối quan hệ gần gũi hơn. Nhưng đúng, điều rất quan trọng
ở đây là họ luôn cảm thấy tự do.
À, họ có cảm thấy
vậy hay không thì lại là chuyện khác, tuỳ vào cách họ diễn giải. Nhưng chúng
tôi luôn cho họ rất nhiều không gian, và điều đó rất quan trọng với cá nhân
tôi, vì tôi là người rất đề cao sự độc lập và không muốn ai đó tước đi ý chí
hay mong muốn được làm mọi thứ theo cách của riêng mình.
Tôi cũng đối xử
với họ như vậy. Và chúng tôi luôn hiểu nhau rất rõ. Thật sự, tôi thường nói với
Matías rằng: "Matías, cách mà bọn em hoà hợp với nhau, hiểu nhau nhanh như
vậy, điều đó chứng tỏ em thật sự thuộc về chủng tộc đó," bởi vì chúng tôi
có cùng một cách suy nghĩ.
Luôn luôn, gần
như luôn luôn, chúng tôi hiểu nhau. Chúng tôi đồng thuận, đi đến những quyết định
chung rất nhanh mà không có bất kỳ tranh cãi hay vòng vo nào. Chúng tôi hiểu
nhau cực kỳ tốt. Tôi luôn bảo vệ tự do của họ, ngay cả với Dale.
Vâng, tôi hay nhắc
tới Dale, vì tình huống với anh ấy cho tôi rất nhiều ví dụ. Chẳng hạn, có lúc
anh ấy cảm thấy hơi cô đơn, vì anh ấy muốn có nhiều tương tác hơn với họ. Anh ấy
nói điều đó với tôi, chứ không phải với họ, điều này quan trọng.
Anh ấy nói với
tôi rằng anh ấy muốn có nhiều giao tiếp hơn với họ. Và thật sự, tôi đã cãi nhau
với Dale một lần vì điều này. Tôi nói: "Dale, anh không thể suy nghĩ như vậy
được. Họ không có mặt ở đây để chăm sóc chúng ta như những đứa trẻ tội nghiệp
trên Trái Đất này. Chúng ta là những starseed, với ý chí và sứ mệnh của riêng
mình, và đó không phải là nhiệm vụ của họ để phục vụ hay chăm lo cho các starseed."
"Chúng ta
không là ai cả. Không phải là con của họ mà họ phải chăm sóc. Anh phải để họ được
tự do." Và tôi đã bảo vệ sự tự do của các cô gái Taygetan với sự... dữ dội,
có thể nói như vậy.
Vì thế, điều khiến
tôi khó chịu là người xấu xa kia, dù biết rõ tôi là người như thế nào, biết rất
rõ mọi chuyện đã diễn ra ra sao, hoặc có thể không biết, vì thật sự bây giờ chúng
ta không biết ai đang đứng sau viết những video đó, đang tấn công thẳng vào sự
chính trực của tôi.
Bởi vì tôi là
người đầu tiên sẽ chiến đấu để bảo vệ tự do và không gian cá nhân của tất cả mọi
người có liên quan.
Robert:
Đúng vậy, Gosia. Những thông điệp đó được viết ra để khiến công chúng ủng hộ họ,
bởi vì họ không biết gì về những điều này. Buổi trực tiếp này chúng ta đang thực
hiện là điều mà mọi người cần biết. Bởi vì họ đang bị thao túng một cách khủng
khiếp.
Và người đó biết
cách thao túng mọi người, cái kẻ giả mạo đó. Họ đang điều khiển nhận thức.
Chúng tôi chưa bao giờ gửi ai ra ngoài cõi ether cả, tất cả những điều đó, người
viết kia biết rất rõ.
Người đó biết hết.
Đúng không?
Nếu mọi người biết
được những gì chúng tôi biết, thậm chí chỉ là những gì chúng tôi cảm nhận được,
thì họ đã tống cổ cái kênh đó đến Thổ rồi. Tôi nói thật đấy.
Gosia: Như
tôi đã nói, đây chỉ là một nỗ lực khác nhằm đẩy mọi người xa khỏi sự tiết lộ
này, điều đó quá rõ ràng. Chúng tôi là những mảnh ghép cuối cùng còn lại ở đó
và cần phải...
Robert:
Không, xin lỗi, Gosia, mảnh ghép cuối cùng chính là sự tiết lộ này. Giờ đây họ
đã loại cả tôi và bạn ra.
Tất nhiên, một kẻ
xâm nhập không thể nói rằng mình loại ai đó ra được. Nhưng họ đang nói với công
chúng rằng chúng tôi đã bị đuổi ra ngoài, rằng “con gà đẻ trứng vàng” của chúng
tôi đã chết rồi.
Và mục tiêu cuối
cùng, mà các bạn không biết, là những lời dối trá trong hai video “hot” gần đây
nhất nhắm vào Gosia và tôi, tất cả nhằm phá hoại toàn bộ công việc chúng tôi đã
làm suốt 7 năm qua.
Đó là để hủy hoại
tất cả, nhưng chúng tôi biết mình đang ở đâu và có thể đi tới đâu. Chúng tôi sẽ
không để công trình này bị phá hủy, vì cả Gosia và tôi đều đang ở đây để bảo vệ
sự tiết lộ này. Chúng tôi không hề nói rằng mọi chuyện là giả mạo. Không hề.
Chúng tôi không hề bêu rếu họ bằng ảnh chụp màn hình hay gì cả.
Không, không,
chúng tôi chỉ đang đọc lại các cuộc hội thoại thôi, vậy thôi. Đúng không,
Gosia?
Gosia:
Đúng vậy, Robert. Ví dụ như về Aneeka, tôi cũng sẽ chia sẻ cuộc hội thoại đó
trong mục “câu chuyện”.
Vì người kia
đang viết ra những điều về Aneeka, về việc “đưa cô ấy vào ether”, và người mới
thì tin là thật. Vì thật ra, họ đang lợi dụng sự thật rằng nhiều người không biết
về những câu chuyện từ năm 2020. Chuyện gì thật sự đã xảy ra khi “đại dịch” bắt
đầu và mọi chuyện xảy ra?
Robert: Đừng
nói từ đó, sẽ làm video bị xoá đấy. Cứ gọi là Sanfermines
đi.
Gosia: Khi
Aneeka bị bệnh...
Robert: Gọi
là “đợt phong toả”, hay “những chiếc sừng”, gọi là Sanfermines nhé.
Gosia:
Vâng, và khi Aneeka bị bệnh là vì cô ấy đã nhìn thấy tất cả những gì đang xảy
ra, những gì họ đang làm với nhân loại. Đó là lý do tại sao mắt cô ấy bị tổn
thương, vì cô ấy đang nghiên cứu trong các phòng thí nghiệm tất cả những điều
này, những gì có trong "đu đủ" (vắc xin). Đó là niềm đam mê hoàn toàn
của cô ấy, một đam mê mãnh liệt để chia sẻ và cảnh báo cho mọi người. Cô ấy
không chỉ làm điều đó với chúng tôi, mà còn vào các diễn đàn y khoa trực tuyến ở
Đức nữa, anh còn nhớ không?
Và cô ấy đã
tranh luận rất căng thẳng với một số bác sĩ ở đó trên diễn đàn, thậm chí còn bị
đuổi khỏi diễn đàn. Cô ấy đã dốc hết lòng để giúp nhân loại qua chuyện này, và
đó là niềm đam mê của cô ấy. Cô ấy cứ tiếp tục gửi thông tin, cho đến khi mắt
cô ấy bắt đầu bị bệnh. Mọi chuyện bắt đầu từ đó, từ mắt.
Cô ấy đã đánh mất
niềm vui sống, vì thấy quá nhiều điều tàn ác đang xảy ra với nhân loại.
Robert:
Đúng vậy, đó là lý do tại sao trên ảnh thumbnail tôi đặt lá cờ hải tặc với miếng
che mắt có hình trái tim, bởi vì người Taygeta, khi họ thấy điều gì đó sai
trái, thì thứ đầu tiên bị ảnh hưởng là thị giác, bởi vì đó là thứ "nhìn thấy".
Gosia:
Vâng, vâng, vâng.
Robert: Xin
lỗi, tôi vừa ngắt lời bạn.
Gosia: Và
chúng tôi đã làm việc cùng cô ấy ở đây, hỗ trợ cô ấy với sự tận tâm, đam mê, và
lý tưởng trong việc truyền tải thông tin đến mọi người. Đó là niềm đam mê của
cô ấy. Nhưng khi cô ấy bắt đầu bị bệnh, tôi nhớ có một cuộc họp hội đồng với
Alenym, tôi không nhớ chắc Nai’Shara có mặt không.
Tôi sẽ chia sẻ
cuộc trò chuyện đó trong mục “những câu chuyện”, nơi chúng tôi đã họp hội đồng
để cùng bàn bạc: "Chúng ta nên làm gì với Aneeka?" Alenym nói: “Cô ấy
đang bị bệnh, nhưng không chịu dừng lại. Cô ấy không muốn dừng lại, cứ tiếp tục
và tiếp tục.”
Cô ấy muốn tiếp
tục chia sẻ thông tin, nhưng cô ấy đang bị bệnh. Cô ấy phải dừng lại, dừng xem
tất cả những thứ này về “đu đủ”. Dừng lại việc theo dõi những gì đang diễn ra
trên Trái Đất chống lại nhân loại, vì chính điều đó đang làm cô ấy phát bệnh.
Điều duy nhất giúp cô ấy bớt đau khổ là được làm việc với chúng tôi, được giúp
đỡ. Điều đó giúp cô ấy không rơi vào vực sâu hơn. Cô ấy cảm thấy mình đang có
ích, đang hoàn thành vai trò của một bác sĩ.
Cô ấy đang học
làm bác sĩ, và làm việc với chúng tôi khiến cô ấy cảm thấy được công nhận vì có
thể mang thông tin từ phòng thí nghiệm đến với mọi người. Vậy nên, những gì
kênh kia đang nói bây giờ là hoàn toàn ngược lại.
Trong cuộc họp với
Alenym, tôi nhớ là tôi đã tự nguyện (tôi có ghi lại điều này trong bản chép tay
của mình): tôi đã nói, “Tôi sẽ chặn cô ấy. Thế còn nếu chúng ta đơn giản là chặn
quyền truy cập internet của cô ấy, chặn khỏi các tài khoản của chúng ta để cô ấy
không thể vào được nữa.”
Cô ấy cần nghỉ
ngơi khỏi chủ đề này, không phải khỏi chúng tôi, mà khỏi cái chủ đề đang thiêu
đốt cô ấy, những điều về "đu đủ".
Tôi nói: “Hãy chặn
cô ấy lại.” Và Alenym đã nói gì? “Không, Gosia, chúng ta không thể làm vậy, vì
điều đó sẽ làm tổn thương cảm xúc của cô ấy. Cô ấy muốn tiếp tục làm điều đó,
đó là đam mê của cô ấy. Đó là điều duy nhất thực sự đang giữ cô ấy lại với một
mục đích sống.”
Và khi cuối cùng
Aneeka được thuyết phục rời khỏi việc theo dõi tình hình đó, chúng tôi được cho
biết rằng cô ấy trở nên ngày càng trầm cảm. Vì lúc đó, cô ấy phải đối diện với
cảm giác không thể tiếp tục giúp đỡ, không thể truyền thông tin cho mọi người nữa.
Robert:
Đúng vậy.
Gosia: Và
điều đó, cuối cùng, khiến cô ấy cảm thấy ngày càng tồi tệ hơn. Vì cô ấy không
thể hoàn thành sứ mệnh của mình. Đối với cô ấy, đây là sứ mệnh thực sự, được
chia sẻ tất cả những thông tin này.
Nên vâng, mọi thứ
bây giờ đang bị bóp méo và xuyên tạc một cách cực kỳ độc ác để chống lại chúng
tôi. Trong khi thực tế là chúng tôi luôn ủng hộ cô ấy, luôn giúp đỡ cô ấy. Thật
ra, chúng tôi giúp tất cả mọi người, luôn luôn. Từ các vấn đề kỹ thuật đến việc
kiếm tiền từ kênh YouTube của Mari, chẳng hạn. Khi họ gặp vấn đề liên kết tài
khoản, bạn còn nhớ không? Có vài trục trặc khi kết nối tài khoản, kiếm tiền,
YouTube.
Với họ, đó là
đau đầu vì đó là những vấn đề của "Ma Trận", và họ than phiền rằng họ
không biết cách giải quyết chuyện này hay chuyện kia, và chúng tôi đã đưa ra rất
nhiều ý tưởng, rất nhiều hỗ trợ kỹ thuật mà chúng tôi biết, đặc biệt là mảng kiếm
tiền, để họ có thể thực hiện. Cả vấn đề ngân hàng nữa, dù tôi không biết nhiều
về ngân hàng. Nhưng chúng tôi luôn giúp họ những gì có thể.
Robert: Đặc
biệt là với kênh YouTube. Chúng tôi đã giúp họ lập kênh, cách kiếm tiền, dùng
phần mềm gì, tất cả, mọi thứ.
Gosia: Anh
không nhớ là anh còn làm gì cho họ sao? Mọi người không biết những chi tiết này
đâu, thấy không? Anh đã làm một đoạn intro cho Mari mà cô ấy rất thích.
Robert: Tôi
đã làm 2 hoặc 3 đoạn intro rất chuyên nghiệp, nhưng họ nói là quá chuyên nghiệp
và nhìn vào thì biết ngay là do tôi làm. Nên họ không bao giờ dùng đến.
Gosia:
Vâng, nhưng Athena đã nói gì?
Cô ấy nói Mari rất
thích intro đó, nhưng vâng, đầu tiên là vì quá rõ ràng là mang phong cách của
Robert, và thứ hai là vì lý do khác: về mặt lý thuyết thì điều đó đi ngược lại
nguyên tắc của họ, không được nhận sự giúp đỡ từ con người.
Robert: À
đúng rồi.
Gosia: Họ
không bao giờ muốn nhận sự trợ giúp từ con người vì như vậy sẽ giống như là
"xin xỏ" con người, và điều đó trái với nguyên tắc của họ.
Và tôi nhớ khi
Aneeka gặp vấn đề với tài khoản cách đây vài năm, cần liên kết với số điện thoại,
Matías đã đề nghị mua điện thoại trả trước để lấy số chỉ để cung cấp cho họ, để
họ có thể có tài khoản. Và Aneeka đã nói gì?
Cô ấy bảo: “Cứ để
đó, Matías, như là phương án cuối cùng, vì điều đó đi ngược nguyên tắc của
chúng tôi. Chúng tôi không thể nhận sự trợ giúp từ con người.” Thế mà bây giờ
thì sao với những khoản quyên góp và các chiến dịch “giải cứu”?
Giờ đây họ không
chỉ nhận sự trợ giúp từ con người, mà còn...
Robert:
Chính xác, chính xác.
Gosia: Bị
đổ lỗi vì không thể tiếp tục các cuộc giải cứu do không đủ hỗ trợ tài chính.
Robert:
Chính xác.
Gosia: Điều
đó hoàn toàn trái ngược với cách mà chúng tôi đã đối xử từ trước đến nay.
Robert:
Nhưng mà Gosia, trong video mới nhất của Mari, tôi đã đọc các bình luận và thấy
có người nói: “Tên ái kỷ đó nói là họ xin tiền.” Tôi nghĩ: chờ chút đã, họ đang
nói rằng cần tiền để duy trì đội ngũ, tức là đang xin tiền, xin quyên góp và hỗ
trợ từ cộng đồng theo cách gián tiếp. Nhưng nhiều người không đọc được giữa các
dòng. Bạn sẽ bảo tôi: “Robert, anh đang bị ám ảnh.” Không, chỉ là tôi đã thấy
cách dùng ngôn ngữ này trong quá nhiều video rồi nên tôi hiểu nó. Đây là sự can
thiệp trực tiếp từ con người với họ. Tôi thấy rõ ràng như vậy.
Một chuyện là
video được theo dõi và công chúng xem, nhưng chuyện khác là có người nhúng tay
vào như vậy. Nhưng mà thôi…
Gosia:
Chính vì thế tôi mới nói điều này không ăn khớp gì với những gì chúng tôi đang
kể. Aneeka thậm chí còn không muốn Matías giúp gì về điện thoại trả trước, và
Mari cũng không muốn dùng intro của anh vì không muốn nhận sự giúp đỡ từ con
người, vì đó là vi phạm “hợp đồng” của họ. Họ không bao giờ muốn nhận bất cứ điều
gì từ con người, điều đó rất quan trọng với họ, họ muốn tự mình giải quyết tất
cả.
Robert:
Đúng, thật khó tin.
Gosia: Vì
thế chúng tôi mới đang kể hết tất cả chuyện này. Thực ra, tôi còn có một cuộc
trò chuyện với Athena, lần đầu tiên chúng tôi nói về khả năng kênh của Mari có
thể bật kiếm tiền, khi cô ấy vẫn đang hỏi ý kiến. Aneeka luôn gọi tôi: “GGG, bạn
đang online không? Tớ muốn hỏi một việc,” và chúng tôi luôn sẵn sàng giúp với bất
kỳ câu hỏi nào họ có.
Thật ra, chuyện
giúp đỡ là hai chiều, không phải chỉ có chúng tôi giúp họ, mà họ cũng giúp lại
chúng tôi. Quan hệ luôn luôn dựa trên sự tôn trọng, tình cảm, và tự do lẫn
nhau. Không hề có vấn đề gì đáng để phàn nàn.
Về chuyện kiếm
tiền, Athena lần đầu tiên đề cập đến ý tưởng Mari có nút quyên góp. Cô ấy hỏi
tôi: “Gosia, bạn nghĩ thế nào? Bạn nghĩ mọi người sẽ đón nhận thế nào?” Tôi đã
nói, “Thành thật mà nói, mình hiểu tại sao các bạn cần làm vậy, nếu phải làm
thì cứ làm thôi. Nhưng tôi chắc chắn là không phải ai cũng sẽ đón nhận tích cực,
và có thể nó sẽ làm tổn hại một chút đến dự án này.”
Và để chứng minh
rằng tôi không làm chuyện này vì tiền, tôi đã đề nghị: “Athena, hiện tại chúng
ta đang chia đôi doanh thu, đúng không? Vậy thì sao nếu mình đưa hết phần của
mình cho các bạn, nhưng Mari không bật nút quyên góp. Nếu điều này giúp ích thì
mình sẵn lòng.” Vì với tôi, sự trong sáng của dự án quan trọng hơn hết. Tôi biết
sẽ có người bắt đầu chỉ trích khi thấy có tiền bạc xen vào.
Mặc dù tôi không
muốn ép buộc gì, vì cuối cùng đó là kênh của họ, họ có quyền làm điều họ muốn.
Nếu họ thật sự cần thì tôi hiểu và tôn trọng điều đó. Nhưng vì Athena đang hỏi
ý kiến, tôi mới nói: “Hay là tạm thời để tôi đưa toàn bộ doanh thu từ kênh tiếng
Anh của tôi, và tạm dừng chuyện quyên góp trên kênh Mari. Có giúp được không?”
Athena trả lời:
“Hiện tại thì chưa, cứ để như cũ.” Vậy là chúng tôi đồng ý rằng tôi sẽ tiếp tục
chia nửa doanh thu, Mari tiếp tục kiếm tiền từ YouTube, nhưng chưa thêm nút
quyên góp. Bạn thấy đó, mọi chuyện luôn được thảo luận rõ ràng, tôn trọng từ
hai phía.
Sau đó, họ đã
thêm nút quyên góp, và điều đó phải được tôn trọng. Họ phải được tự do. Họ có
thể hỏi ý kiến chúng tôi, và chúng tôi sẽ chia sẻ góc nhìn của mình, nhưng
không bao giờ ép buộc. Cuối cùng, họ phải là người tự quyết định điều gì là tốt
nhất cho họ, và họ đã làm như vậy.
Và tôi luôn ủng
hộ, ngay cả trong chuyện tài chính. Robert biết điều đó. Trước khi đi Mông Cổ,
tôi thậm chí còn muốn làm một video về điều đó, đúng không Robert?
Robert:
Đúng vậy.
Gosia: “Tại
sao người ngoài hành tinh cần tiền?”
Robert: Tôi
bảo bạn đừng làm. Tôi nói đừng làm, đừng làm video đó. Tôi còn nhớ rất rõ.
Đúng, đúng, đúng.
Tôi vừa đọc được
một bình luận bảo: “Các bạn không cần phải nói gì cả, cứ sống cuộc sống của
mình đi.” Nhưng mà khoan, chúng tôi có trách nhiệm phải cảnh báo mọi người rằng
kênh đó đã bị chiếm quyền. Họ nói: “Các bạn không nên nói điều đó, hãy cứ tiếp
tục sống thôi.” Không, không thể như vậy. Đó là nghĩa vụ của chúng tôi, cảnh
báo cộng đồng. Một số người vẫn chưa hiểu điều đó, không phải tất cả, nhưng một
số thì vẫn vậy. Thật không thể tin nổi.
Gosia: Thật
đáng tiếc, hoặc có thể không phải là đáng tiếc, nhưng đó là trách nhiệm của
chúng tôi trong tình huống này, bởi vì sẽ có nhiều hậu quả nếu chúng tôi không
lên tiếng. Có bao nhiêu người bây giờ mới dám nói ra, “Gosia, cuối cùng thì tôi
cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không dám nói, hoặc tôi nghĩ rằng
có điều gì đó sai với chính mình, vì các bạn vẫn tiếp tục và tôi tin tưởng các
bạn. Nếu Gosia và Robert vẫn ủng hộ, thì tôi cũng phải ủng hộ thôi.” Rất nhiều
người, nhiều đến mức tôi thật sự sốc vì có quá nhiều người như vậy.
Robert: Và
rất nhiều người chưa bao giờ bình luận trên các buổi trò chuyện, nhưng chúng
tôi biết họ vẫn theo dõi. Đặc biệt là trên Instagram, tôi đã biết rằng có rất
nhiều người đã rời khỏi kênh đó từ khoảng một năm trước. Mọi người như vậy đó.
Tất cả đều như vậy.
Gosia:
Nhưng đó là một trách nhiệm rất lớn, như chúng tôi đã nói nhiều lần, bởi vì nếu
chúng tôi lên tiếng, sẽ có hậu quả. Nhưng nếu không nói gì, cũng sẽ có hậu quả.
Vậy thì, hậu quả nào lớn hơn? Trách nhiệm của chúng tôi nằm ở đâu? Chúng tôi sẽ
im lặng đến bao giờ?
Tôi sẽ không lặp
lại nữa, vì đã nói rồi...
Robert: Vấn
đề là, vâng, vâng... tôi cũng không muốn lặp lại. Nhưng mà người ta nghĩ rằng
chúng tôi làm điều này vì tiền hoặc vì tự ái, tôi thật sự không hiểu, tôi không
thể hiểu nổi. Tôi không thể đặt mình vào tâm trí những người đó, những người
nghĩ rằng chúng tôi làm việc này vì hờn giận, như kiểu “bây giờ không còn liên
lạc nữa nên quay ra nói xấu.” Không, không, không. Chúng tôi đang nói rằng liên
lạc là có thật, mọi thứ là thật, đã từng có một Mari thật. Còn bây giờ? Tôi
không biết đó là gì nữa. Giả thuyết của tôi là: không còn ai cả. Không còn ai.
Đó là giả thuyết của tôi – không còn ai cả.
Gosia: Còn
tôi, dù tôi không thích suy đoán, nhưng cảm nhận của tôi hơi khác. Tôi cảm thấy
có ai đó thật, nhưng cũng có rất nhiều sự thao túng từ nhiều phía. Dù cho không
có, hoặc có một “Mari” nào đó, thì tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó rất mờ ám
đang diễn ra.
Tôi không muốn
đi sâu vào suy đoán vì tôi không thích điều đó. Sau này người ta lại bám vào những
điều tôi nói rồi diễn giải lung tung. Nhưng điều mà tôi chắc chắn là có một bàn
tay nào đó đang thao túng rất nhiều thứ từ phía sau. Dù có hay không có Mari thật
ở đó, thì vẫn có gì đó rất mờ ám.
Robert: Có
gì đó rất xấu, tôi nghĩ là như vậy. Một “bàn tay đen” đang giả dạng làm Athena,
chen vào từ hai phía, dần dần cô lập Mari, và tác động từ phía sau. Tôi không
biết nữa. Bạn sẽ tự hỏi: chuyện gì đang xảy ra ở đây? Làm sao một con người có
tần số rung động thấp như vậy lại có thể “vươn lên” tới vị trí đó? Chuyện gì
đang diễn ra vậy?
Nếu đúng là Mari
thật đang ở trong tình huống này, thì tôi phải nói là cô ấy không có nhiều bản
lĩnh đâu. Cô ấy nói là mình có cá tính, nhưng thật ra, người có cá tính thì
không cần phải nói rằng mình có, họ chỉ hành động thôi. Chỉ những người thiếu
cá tính mới phải nói “tôi có cá tính.” Tôi nói vậy có rõ không?
Gosia: Vâng,
vâng, anh nói rất rõ.
Robert: Vâng.
Gosia: Tôi
cũng đang định nói điều gì đó giống như vậy.
Robert:
Chúng ta đang nói rằng Mari dường như đang bị ai đó thao túng rất mạnh mẽ.
Gosia:
Vâng, chính xác. Và vì lý do đó, tôi đã chia sẻ cuộc trò chuyện với các Swaruu
từ năm 2018, để mọi người thấy rằng chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu. Câu chuyện
về sự xâm nhập, cuộc chiến quyền lực, có người đang thao túng, người giả dạng
là người Taygetan khác, tất cả đã bắt đầu từ trước khi chúng tôi xuất hiện.
Vì vậy, tôi chia
sẻ cuộc trò chuyện đó. Chuyện này có lịch sử, và chúng tôi không hề có mặt từ đầu.
Chúng tôi đến vào năm 2017, nhưng tất cả những gì Swaruu kể lại đã bắt đầu từ
trước đó rồi, có thể từ 2015, hoặc sớm hơn.
Đây là một câu
chuyện rất cũ. Chúng tôi như hai con thú bông ngây thơ bị cuốn vào nồi súp hỗn
độn này. Robert và tôi vẫn thường nói: những người vô tội giống như thú bông.
Hai thú bông bị cuốn vào giữa một mớ hỗn độn, chỉ muốn chia sẻ điều gì đó tích cực
cho nhân loại – vậy thôi, không có gì hơn.
Chuyện này bắt đầu
từ những xâm nhập đầu tiên, như tôi đã nói, từ năm 2018 Swaruu đã nói với tôi về
chuyện này, và bây giờ nó kết thúc ở đây. Nhưng chúng tôi không có tất cả các mảnh
ghép, không có chân lý tuyệt đối. Chúng tôi chỉ đang chia sẻ trải nghiệm, quan
sát và cảm nhận của mình khi tiếp xúc với họ. Không gì hơn. Nhưng có quá nhiều
mảnh ghép bị thiếu, đây là một mớ bòng bong thật sự.
Robert:
Chính xác.
Gosia: Nói
về Swaruu, trong cuộc trò chuyện năm 2018 đó, tôi sẽ chia sẻ, cô ấy nói với tôi
rằng trong ba năm trước đó, từ khi đến vào năm 2015, cô ấy dành hàng giờ mỗi
ngày nói chuyện với người trên mạng. Cô nói rằng mỗi ngày dành từ 5 đến 8 tiếng
online với mọi người.
Nên khi cô ấy gặp
chúng tôi, cô ấy rất hạnh phúc vì thông tin của mình cuối cùng cũng có thể đến
được với công chúng. Trong cuộc trò chuyện đầu tiên đó, cô nói rằng đã dành 3
năm làm việc không ngừng, nhưng chưa bao giờ đạt được gì. Nên khi thấy thông
tin của mình được chia sẻ công khai, cô rất hạnh phúc.
Tôi nhớ Alenym từng
nói rằng mỗi lần đi ngang qua phòng của Swaruu đều thấy cô ấy đang viết, viết,
viết. Giống như Mari, hay ai đó, lúc đầu là Mari tốt, tôi không biết, nhưng họ
viết, và chia sẻ là đam mê của họ.
Các bạn có thể
thấy rằng kênh của Mari hiện tại vẫn đang chia sẻ. Mari muốn viết, muốn chia sẻ.
Và điều đó không xuất phát từ chúng tôi. Họ yêu thích làm điều đó, đó là bằng
chứng. Cô ấy (Mari) không có liên lạc với ai bây giờ, nhưng vẫn tiếp tục làm điều
đó. Vì vậy tôi nói rằng điều đó không phải do chúng tôi áp đặt. Không hề có
chuyện ép buộc hay đi ngược lại ý muốn của họ.
Vâng, Robert,
anh định nói gì?
Robert:
Không, không, không, không, ý đó là người trước đây, người hiện tại thì tôi
không biết, nhưng người trước đây thì làm video vì muốn chia sẻ, muốn chia sẻ
chính xác như những gì Yazhi, Athena, Swaruu hay Aneeka đã làm – chia sẻ, chia
sẻ, và chia sẻ – vì họ muốn vậy.
Còn chuyện người
khác thấy thế nào hay đối xử với họ ra sao là chuyện khác, nhưng cả tôi và
Gosia đều cho họ “sự tự do”, đúng không? Sự tự do. Muốn vào lúc nào cũng được,
muốn rút lúc nào cũng không vấn đề gì.
Gosia: Tôi
cũng vậy, cách đây khoảng 2 năm, tôi từng hỏi Yazhi, “Ok, chúng ta sẽ phối hợp
lại. Chúng ta có nên tiếp tục không, hay chúng ta có thể được phân công làm nhiệm
vụ khác chẳng hạn?” Và Yazhi luôn trả lời là không, không, không muốn chúng tôi
dừng lại.
Swaruu, như tôi
đã nói, Alenym luôn thấy cô ấy đang viết bài, những bài viết đầu tiên ấy, và rất
vui khi cuối cùng Gosia và Robert có thể chia sẻ những suy nghĩ của cô ấy.
Yazhi, ví dụ,
như tôi đã nhiều lần kể, có thời điểm trước khi Mari và Athena đến, cô ấy thường
đến mỗi đêm, lúc 3, 4 giờ sáng và chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Cô ấy rất
thích chia sẻ các góc nhìn siêu hình của mình vì cô ấy nói không ai trên tàu hiểu
cô ấy. Cô ấy phàn nàn rằng người Taygetan đầu óc rất khép kín hay gì đó, họ sợ
cô ấy, nên cô ấy thích đến chia sẻ với chúng tôi.
Thực tế, không
biết Robert có nhớ không, khi Aneeka bị bệnh, Yazhi đã “bật chế độ” như tướng
quân Patton, nói rằng “ai yếu thì hãy tránh sang một bên, để những người còn sức
làm việc.”
Robert:
Vâng, tôi nhớ rõ điều đó. Rất rõ.
Gosia:
“Hãy tránh sang một bên, hãy tránh sang một bên, để những người còn khả năng
làm việc.” Vì Aneeka muốn tiếp tục nhưng không còn đủ sức. Và Yazhi lúc đó rất
sung sức và rất muốn chia sẻ.
Và trong năm gần
đây nhất, 2024, tôi không nhớ chính xác cuộc trò chuyện, nhưng tôi nhớ Yazhi từng
nói với tôi rằng cô cảm thấy ma trận (Matrix) đang cố chia cách chúng tôi. Đại
khái như vậy.
Tôi hỏi, “Yazhi,
cô ổn chứ?” và cô ấy nói “Tôi ổn, nhưng tôi cảm thấy ma trận đang cố tách chúng
ta ra.” Cô ấy dường như đã linh cảm được điều gì đó. Tôi nhớ đã hỏi lại cô ấy,
“Tại sao lại để chuyện đó xảy ra?” và cô ấy nói đại loại sẽ cố không để chuyện
đó xảy ra. Đó là trong một cuộc trò chuyện năm 2024.
Gosia: Tôi
không còn ý gì thêm, Robert, nếu anh muốn nói thêm về Mexico thì cứ tự nhiên.
-----------------------
Robert: Để
xem, chúng ta đã live được gần 1 tiếng 40 phút rồi. Không biết em có cần cho
Bongo ra ngoài không? Bạn có muốn trả lời vài câu hỏi của khán giả không?
Gosia:
Vâng, để tôi cho Bongo ăn nhẹ chút rồi anh cứ tiếp tục nói.
Robert: Được
rồi, tôi sẽ tiếp tục. Xem có câu hỏi nào ở đây không.
Will: “Tôi hy vọng người Taygetan sẽ tự giới thiệu
mình với mọi người một ngày nào đó.”
Katia: “Xin chào Gosia và Robert. Thật may mắn cho
những ai theo dõi thông tin này từ đầu vì chúng tôi đã học được cách phân biệt
thật giả. Cảm ơn.”
Robert: Ừ,
Katia, có tất cả các kiểu người. Có rất nhiều người mà bạn sẽ ngạc nhiên khi biết
rằng họ theo dõi từ đầu nhưng không hiểu gì cả, không hiểu chuyện gì đang xảy
ra, không hiểu chút nào.
À, Gosia, bạn
quay lại rồi à?
Gosia:
Vâng, tôi đây rồi.
Robert: Vừa
có bình luận của Katia thôi. Bạn có muốn anh đọc thêm bình luận từ khán giả
không?
Gosia: Để
xem nào.
Robert: Lúc
này để tôi xem xem có bình luận nào không.
Rayo
de Sol:
“Tôi hy vọng mọi người đều ổn và có thể sớm
quay trở lại!!!”
Kéo xuống dưới,
rồi lại lên trên... À...
Gosia: Người
đó hy vọng mọi người quay lại, đúng không?
Một lần nữa, tôi
muốn nói rõ là dĩ nhiên tôi cũng mong mọi thứ được làm sáng tỏ và chúng tôi biết
thêm điều gì đó, nhưng tôi cũng học được điều này từ họ, là khi nói như vậy phải
rõ rằng tôi nói vậy chỉ vì mong họ vẫn ổn mà thôi, chứ không phải vì muốn gây
áp lực hay mong đợi gì từ họ. Có thể họ vẫn ở đó, nhưng vì lý do nào đó không
thể quay lại, hoặc bất kỳ điều gì. Chúng ta phải luôn thích nghi với những tình
huống mới, như chúng tôi luôn nói, cần phải thật ổn định để có thể duy trì liên
lạc.
Robert:
Chính xác.
Gosia: Phải
có nội lực vững vàng, để tiếp tục dù có chuyện gì xảy ra.
Robert:
Chính xác. Bạn nói đúng. Phải vững vàng. Nếu bạn không ổn định, nếu bạn là người
rối loạn, nhảy từ 4-5 sực việc khác nhau, thì đây là quá sức rồi. Bạn phải là một
người ổn định, hoàn toàn ổn định.
Gosia: Vậy
nên tôi chỉ mong họ vẫn ổn thôi. Được chứ?
Và sau đó, nếu họ
có thể quay lại, có thể giải thích điều gì đó, hoặc không. Chúng ta phải có sự
kiên nhẫn và hiểu rằng điều đó có thể xảy ra hoặc cũng có thể không bao giờ xảy
ra. Chúng ta phải chấp nhận rằng có thể sẽ không bao giờ biết thêm gì nữa.
Robert:
Không có gì đâu. Thật ra, nếu cô ấy không quay lại thì chúng ta sẽ không biết
được sự thật. Rõ ràng là như vậy. Thế nên… tôi không biết. Chúng ta cứ chờ xem
mọi chuyện sẽ ra sao.
Gosia: Tôi
đang xem thêm vài bình luận.
Robert: Có
người nói là “phải triệu hồi họ.”
FabianDS: “Phải triệu hồi họ”
Ừ thì, tôi cũng
không muốn đi sâu thêm vào chủ đề này, nhưng
Jose
Ramon nói:
“Nhiều người trong chúng tôi không nhận
ra rằng Mari không còn ở đó nữa. Giọng nói robot khiến người ta tưởng là cô ấy,
nhưng khi Gosia và Robert lên tiếng chia sẻ quan điểm, thì mọi chuyện trở nên
rõ ràng.”
Đúng vậy. Ý tôi
là, Gosia, bạn chưa xem video vừa rồi của Mari phải không?
Gosia:
Không, tôi không xem nữa, tôi không vào đó nữa.
Robert: À, tôi
thì chỉ xem vì tò mò thôi. Nhưng có đoạn cô ấy nói về phim Star Trek và Chiến
tranh giữa các vì sao, và đó là từng từ từng chữ được sao chép nguyên xi từ những
video của chúng ta. Nguyên xi. Tôi gọi đó là video “Frankenstein” – chắp vá các
phần lại với nhau.
Gosia:
Vâng, vâng, vâng.
Robert: Xin
lỗi, tôi vừa ngắt lời bạn.
Gosia: Và
chúng tôi đã làm việc cùng cô ấy ở đây, hỗ trợ cô ấy với sự tận tâm, đam mê, và
lý tưởng trong việc truyền tải thông tin đến mọi người. Đó là niềm đam mê của
cô ấy. Nhưng khi cô ấy bắt đầu bị bệnh, tôi nhớ có một cuộc họp hội đồng với
Alenym, tôi không nhớ chắc Nai’Shara có mặt không.
Tôi sẽ chia sẻ
cuộc trò chuyện đó trong mục “những câu chuyện”, nơi chúng tôi đã họp hội đồng
để cùng bàn bạc: "Chúng ta nên làm gì với Aneeka?" Alenym nói: “Cô ấy
đang bị bệnh, nhưng không chịu dừng lại. Cô ấy không muốn dừng lại, cứ tiếp tục
và tiếp tục.”
Cô ấy muốn tiếp
tục chia sẻ thông tin, nhưng cô ấy đang bị bệnh. Cô ấy phải dừng lại, dừng xem
tất cả những thứ này về “đu đủ”. Dừng lại việc theo dõi những gì đang diễn ra
trên Trái Đất chống lại nhân loại, vì chính điều đó đang làm cô ấy phát bệnh.
Điều duy nhất giúp cô ấy bớt đau khổ là được làm việc với chúng tôi, được giúp
đỡ. Điều đó giúp cô ấy không rơi vào vực sâu hơn. Cô ấy cảm thấy mình đang có
ích, đang hoàn thành vai trò của một bác sĩ.
Cô ấy đang học
làm bác sĩ, và làm việc với chúng tôi khiến cô ấy cảm thấy được công nhận vì có
thể mang thông tin từ phòng thí nghiệm đến với mọi người. Vậy nên, những gì
kênh kia đang nói bây giờ là hoàn toàn ngược lại.
Trong cuộc họp với
Alenym, tôi nhớ là tôi đã tự nguyện (tôi có ghi lại điều này trong bản chép tay
của mình): tôi đã nói, “Tôi sẽ chặn cô ấy. Thế còn nếu chúng ta đơn giản là chặn
quyền truy cập internet của cô ấy, chặn khỏi các tài khoản của chúng ta để cô ấy
không thể vào được nữa.”
Cô ấy cần nghỉ
ngơi khỏi chủ đề này, không phải khỏi chúng tôi, mà khỏi cái chủ đề đang thiêu
đốt cô ấy, những điều về "đu đủ".
Tôi nói: “Hãy chặn
cô ấy lại.” Và Alenym đã nói gì? “Không, Gosia, chúng ta không thể làm vậy, vì
điều đó sẽ làm tổn thương cảm xúc của cô ấy. Cô ấy muốn tiếp tục làm điều đó,
đó là đam mê của cô ấy. Đó là điều duy nhất thực sự đang giữ cô ấy lại với một
mục đích sống.”
Và khi cuối cùng
Aneeka được thuyết phục rời khỏi việc theo dõi tình hình đó, chúng tôi được cho
biết rằng cô ấy trở nên ngày càng trầm cảm. Vì lúc đó, cô ấy phải đối diện với
cảm giác không thể tiếp tục giúp đỡ, không thể truyền thông tin cho mọi người nữa.
Robert:
Đúng vậy.
Gosia: Và
điều đó, cuối cùng, khiến cô ấy cảm thấy ngày càng tồi tệ hơn. Vì cô ấy không
thể hoàn thành sứ mệnh của mình. Đối với cô ấy, đây là sứ mệnh thực sự, được
chia sẻ tất cả những thông tin này.
Nên vâng, mọi thứ
bây giờ đang bị bóp méo và xuyên tạc một cách cực kỳ độc ác để chống lại chúng
tôi. Trong khi thực tế là chúng tôi luôn ủng hộ cô ấy, luôn giúp đỡ cô ấy. Thật
ra, chúng tôi giúp tất cả mọi người, luôn luôn. Từ các vấn đề kỹ thuật đến việc
kiếm tiền từ kênh YouTube của Mari, chẳng hạn. Khi họ gặp vấn đề liên kết tài
khoản, bạn còn nhớ không? Có vài trục trặc khi kết nối tài khoản, kiếm tiền,
YouTube.
Với họ, đó là
đau đầu vì đó là những vấn đề của "Ma Trận", và họ than phiền rằng họ
không biết cách giải quyết chuyện này hay chuyện kia, và chúng tôi đã đưa ra rất
nhiều ý tưởng, rất nhiều hỗ trợ kỹ thuật mà chúng tôi biết, đặc biệt là mảng kiếm
tiền, để họ có thể thực hiện. Cả vấn đề ngân hàng nữa, dù tôi không biết nhiều
về ngân hàng. Nhưng chúng tôi luôn giúp họ những gì có thể.
Robert: Đặc
biệt là với kênh YouTube. Chúng tôi đã giúp họ lập kênh, cách kiếm tiền, dùng
phần mềm gì, tất cả, mọi thứ.
Gosia: Anh
không nhớ là anh còn làm gì cho họ sao? Mọi người không biết những chi tiết này
đâu, thấy không? Anh đã làm một đoạn intro cho Mari mà cô ấy rất thích.
Robert: Tôi
đã làm 2 hoặc 3 đoạn intro rất chuyên nghiệp, nhưng họ nói là quá chuyên nghiệp
và nhìn vào thì biết ngay là do tôi làm. Nên họ không bao giờ dùng đến.
Gosia:
Vâng, nhưng Athena đã nói gì?
Cô ấy nói Mari rất
thích intro đó, nhưng vâng, đầu tiên là vì quá rõ ràng là mang phong cách của
Robert, và thứ hai là vì lý do khác: về mặt lý thuyết thì điều đó đi ngược lại
nguyên tắc của họ, không được nhận sự giúp đỡ từ con người.
Robert: À
đúng rồi.
Gosia: Họ
không bao giờ muốn nhận sự trợ giúp từ con người vì như vậy sẽ giống như là
"xin xỏ" con người, và điều đó trái với nguyên tắc của họ.
Và tôi nhớ khi
Aneeka gặp vấn đề với tài khoản cách đây vài năm, cần liên kết với số điện thoại,
Matías đã đề nghị mua điện thoại trả trước để lấy số chỉ để cung cấp cho họ, để
họ có thể có tài khoản. Và Aneeka đã nói gì?
Cô ấy bảo: “Cứ để
đó, Matías, như là phương án cuối cùng, vì điều đó đi ngược nguyên tắc của
chúng tôi. Chúng tôi không thể nhận sự trợ giúp từ con người.” Thế mà bây giờ
thì sao với những khoản quyên góp và các chiến dịch “giải cứu”?
Giờ đây họ không
chỉ nhận sự trợ giúp từ con người, mà còn...
Robert:
Chính xác, chính xác.
Gosia: Bị
đổ lỗi vì không thể tiếp tục các cuộc giải cứu do không đủ hỗ trợ tài chính.
Robert:
Chính xác.
Gosia: Điều
đó hoàn toàn trái ngược với cách mà chúng tôi đã đối xử từ trước đến nay.
Robert:
Nhưng mà Gosia, trong video mới nhất của Mari, tôi đã đọc các bình luận và thấy
có người nói: “Tên ái kỷ đó nói là họ xin tiền.” Tôi nghĩ: chờ chút đã, họ đang
nói rằng cần tiền để duy trì đội ngũ, tức là đang xin tiền, xin quyên góp và hỗ
trợ từ cộng đồng theo cách gián tiếp. Nhưng nhiều người không đọc được giữa các
dòng. Bạn sẽ bảo tôi: “Robert, anh đang bị ám ảnh.” Không, chỉ là tôi đã thấy
cách dùng ngôn ngữ này trong quá nhiều video rồi nên tôi hiểu nó. Đây là sự can
thiệp trực tiếp từ con người với họ. Tôi thấy rõ ràng như vậy.
Một chuyện là
video được theo dõi và công chúng xem, nhưng chuyện khác là có người nhúng tay
vào như vậy. Nhưng mà thôi…
Gosia:
Chính vì thế tôi mới nói điều này không ăn khớp gì với những gì chúng tôi đang
kể. Aneeka thậm chí còn không muốn Matías giúp gì về điện thoại trả trước, và
Mari cũng không muốn dùng intro của anh vì không muốn nhận sự giúp đỡ từ con
người, vì đó là vi phạm “hợp đồng” của họ. Họ không bao giờ muốn nhận bất cứ điều
gì từ con người, điều đó rất quan trọng với họ, họ muốn tự mình giải quyết tất
cả.
Robert:
Đúng, thật khó tin.
Gosia: Vì
thế chúng tôi mới đang kể hết tất cả chuyện này. Thực ra, tôi còn có một cuộc
trò chuyện với Athena, lần đầu tiên chúng tôi nói về khả năng kênh của Mari có
thể bật kiếm tiền, khi cô ấy vẫn đang hỏi ý kiến. Aneeka luôn gọi tôi: “GGG, bạn
đang online không? Tớ muốn hỏi một việc,” và chúng tôi luôn sẵn sàng giúp với bất
kỳ câu hỏi nào họ có.
Thật ra, chuyện
giúp đỡ là hai chiều, không phải chỉ có chúng tôi giúp họ, mà họ cũng giúp lại
chúng tôi. Quan hệ luôn luôn dựa trên sự tôn trọng, tình cảm, và tự do lẫn
nhau. Không hề có vấn đề gì đáng để phàn nàn.
Về chuyện kiếm
tiền, Athena lần đầu tiên đề cập đến ý tưởng Mari có nút quyên góp. Cô ấy hỏi
tôi: “Gosia, bạn nghĩ thế nào? Bạn nghĩ mọi người sẽ đón nhận thế nào?” Tôi đã
nói, “Thành thật mà nói, mình hiểu tại sao các bạn cần làm vậy, nếu phải làm
thì cứ làm thôi. Nhưng tôi chắc chắn là không phải ai cũng sẽ đón nhận tích cực,
và có thể nó sẽ làm tổn hại một chút đến dự án này.”
Và để chứng minh
rằng tôi không làm chuyện này vì tiền, tôi đã đề nghị: “Athena, hiện tại chúng
ta đang chia đôi doanh thu, đúng không? Vậy thì sao nếu mình đưa hết phần của
mình cho các bạn, nhưng Mari không bật nút quyên góp. Nếu điều này giúp ích thì
mình sẵn lòng.” Vì với tôi, sự trong sáng của dự án quan trọng hơn hết. Tôi biết
sẽ có người bắt đầu chỉ trích khi thấy có tiền bạc xen vào.
Mặc dù tôi không
muốn ép buộc gì, vì cuối cùng đó là kênh của họ, họ có quyền làm điều họ muốn.
Nếu họ thật sự cần thì tôi hiểu và tôn trọng điều đó. Nhưng vì Athena đang hỏi
ý kiến, tôi mới nói: “Hay là tạm thời để tôi đưa toàn bộ doanh thu từ kênh tiếng
Anh của tôi, và tạm dừng chuyện quyên góp trên kênh Mari. Có giúp được không?”
Athena trả lời:
“Hiện tại thì chưa, cứ để như cũ.” Vậy là chúng tôi đồng ý rằng tôi sẽ tiếp tục
chia nửa doanh thu, Mari tiếp tục kiếm tiền từ YouTube, nhưng chưa thêm nút
quyên góp. Bạn thấy đó, mọi chuyện luôn được thảo luận rõ ràng, tôn trọng từ
hai phía.
Sau đó, họ đã
thêm nút quyên góp, và điều đó phải được tôn trọng. Họ phải được tự do. Họ có
thể hỏi ý kiến chúng tôi, và chúng tôi sẽ chia sẻ góc nhìn của mình, nhưng
không bao giờ ép buộc. Cuối cùng, họ phải là người tự quyết định điều gì là tốt
nhất cho họ, và họ đã làm như vậy.
Và tôi luôn ủng
hộ, ngay cả trong chuyện tài chính. Robert biết điều đó. Trước khi đi Mông Cổ,
tôi thậm chí còn muốn làm một video về điều đó, đúng không Robert?
Robert:
Đúng vậy.
Gosia: “Tại
sao người ngoài hành tinh cần tiền?”
Robert: Tôi
bảo bạn đừng làm. Tôi nói đừng làm, đừng làm video đó. Tôi còn nhớ rất rõ.
Đúng, đúng, đúng.
Tôi vừa đọc được
một bình luận bảo: “Các bạn không cần phải nói gì cả, cứ sống cuộc sống của
mình đi.” Nhưng mà khoan, chúng tôi có trách nhiệm phải cảnh báo mọi người rằng
kênh đó đã bị chiếm quyền. Họ nói: “Các bạn không nên nói điều đó, hãy cứ tiếp
tục sống thôi.” Không, không thể như vậy. Đó là nghĩa vụ của chúng tôi, cảnh
báo cộng đồng. Một số người vẫn chưa hiểu điều đó, không phải tất cả, nhưng một
số thì vẫn vậy. Thật không thể tin nổi.
Gosia: Thật
đáng tiếc, hoặc có thể không phải là đáng tiếc, nhưng đó là trách nhiệm của
chúng tôi trong tình huống này, bởi vì sẽ có nhiều hậu quả nếu chúng tôi không
lên tiếng. Có bao nhiêu người bây giờ mới dám nói ra, “Gosia, cuối cùng thì tôi
cũng biết có điều gì đó không ổn, nhưng tôi không dám nói, hoặc tôi nghĩ rằng
có điều gì đó sai với chính mình, vì các bạn vẫn tiếp tục và tôi tin tưởng các
bạn. Nếu Gosia và Robert vẫn ủng hộ, thì tôi cũng phải ủng hộ thôi.” Rất nhiều
người, nhiều đến mức tôi thật sự sốc vì có quá nhiều người như vậy.
Robert: Và
rất nhiều người chưa bao giờ bình luận trên các buổi trò chuyện, nhưng chúng
tôi biết họ vẫn theo dõi. Đặc biệt là trên Instagram, tôi đã biết rằng có rất
nhiều người đã rời khỏi kênh đó từ khoảng một năm trước. Mọi người như vậy đó.
Tất cả đều như vậy.
Gosia:
Nhưng đó là một trách nhiệm rất lớn, như chúng tôi đã nói nhiều lần, bởi vì nếu
chúng tôi lên tiếng, sẽ có hậu quả. Nhưng nếu không nói gì, cũng sẽ có hậu quả.
Vậy thì, hậu quả nào lớn hơn? Trách nhiệm của chúng tôi nằm ở đâu? Chúng tôi sẽ
im lặng đến bao giờ?
Tôi sẽ không lặp
lại nữa, vì đã nói rồi...
Robert: Vấn
đề là, vâng, vâng... tôi cũng không muốn lặp lại. Nhưng mà người ta nghĩ rằng
chúng tôi làm điều này vì tiền hoặc vì tự ái, tôi thật sự không hiểu, tôi không
thể hiểu nổi. Tôi không thể đặt mình vào tâm trí những người đó, những người
nghĩ rằng chúng tôi làm việc này vì hờn giận, như kiểu “bây giờ không còn liên
lạc nữa nên quay ra nói xấu.” Không, không, không. Chúng tôi đang nói rằng liên
lạc là có thật, mọi thứ là thật, đã từng có một Mari thật. Còn bây giờ? Tôi
không biết đó là gì nữa. Giả thuyết của tôi là: không còn ai cả. Không còn ai.
Đó là giả thuyết của tôi – không còn ai cả.
Gosia: Còn
tôi, dù tôi không thích suy đoán, nhưng cảm nhận của tôi hơi khác. Tôi cảm thấy
có ai đó thật, nhưng cũng có rất nhiều sự thao túng từ nhiều phía. Dù cho không
có, hoặc có một “Mari” nào đó, thì tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó rất mờ ám
đang diễn ra.
Tôi không muốn
đi sâu vào suy đoán vì tôi không thích điều đó. Sau này người ta lại bám vào những
điều tôi nói rồi diễn giải lung tung. Nhưng điều mà tôi chắc chắn là có một bàn
tay nào đó đang thao túng rất nhiều thứ từ phía sau. Dù có hay không có Mari thật
ở đó, thì vẫn có gì đó rất mờ ám.
Robert: Có
gì đó rất xấu, tôi nghĩ là như vậy. Một “bàn tay đen” đang giả dạng làm Athena,
chen vào từ hai phía, dần dần cô lập Mari, và tác động từ phía sau. Tôi không
biết nữa. Bạn sẽ tự hỏi: chuyện gì đang xảy ra ở đây? Làm sao một con người có
tần số rung động thấp như vậy lại có thể “vươn lên” tới vị trí đó? Chuyện gì
đang diễn ra vậy?
Nếu đúng là Mari
thật đang ở trong tình huống này, thì tôi phải nói là cô ấy không có nhiều bản
lĩnh đâu. Cô ấy nói là mình có cá tính, nhưng thật ra, người có cá tính thì
không cần phải nói rằng mình có, họ chỉ hành động thôi. Chỉ những người thiếu
cá tính mới phải nói “tôi có cá tính.” Tôi nói vậy có rõ không?
Gosia: Vâng,
vâng, anh nói rất rõ.
Robert: Vâng.
Gosia: Tôi
cũng đang định nói điều gì đó giống như vậy.
Robert:
Chúng ta đang nói rằng Mari dường như đang bị ai đó thao túng rất mạnh mẽ.
Gosia:
Vâng, chính xác. Và vì lý do đó, tôi đã chia sẻ cuộc trò chuyện với các Swaruu
từ năm 2018, để mọi người thấy rằng chuyện này đã bắt đầu từ rất lâu. Câu chuyện
về sự xâm nhập, cuộc chiến quyền lực, có người đang thao túng, người giả dạng
là người Taygetan khác, tất cả đã bắt đầu từ trước khi chúng tôi xuất hiện.
Vì vậy, tôi chia
sẻ cuộc trò chuyện đó. Chuyện này có lịch sử, và chúng tôi không hề có mặt từ đầu.
Chúng tôi đến vào năm 2017, nhưng tất cả những gì Swaruu kể lại đã bắt đầu từ
trước đó rồi, có thể từ 2015, hoặc sớm hơn.
Đây là một câu
chuyện rất cũ. Chúng tôi như hai con thú bông ngây thơ bị cuốn vào nồi súp hỗn
độn này. Robert và tôi vẫn thường nói: những người vô tội giống như thú bông.
Hai thú bông bị cuốn vào giữa một mớ hỗn độn, chỉ muốn chia sẻ điều gì đó tích cực
cho nhân loại – vậy thôi, không có gì hơn.
Chuyện này bắt đầu
từ những xâm nhập đầu tiên, như tôi đã nói, từ năm 2018 Swaruu đã nói với tôi về
chuyện này, và bây giờ nó kết thúc ở đây. Nhưng chúng tôi không có tất cả các mảnh
ghép, không có chân lý tuyệt đối. Chúng tôi chỉ đang chia sẻ trải nghiệm, quan
sát và cảm nhận của mình khi tiếp xúc với họ. Không gì hơn. Nhưng có quá nhiều
mảnh ghép bị thiếu, đây là một mớ bòng bong thật sự.
Robert:
Chính xác.
Gosia: Nói
về Swaruu, trong cuộc trò chuyện năm 2018 đó, tôi sẽ chia sẻ, cô ấy nói với tôi
rằng trong ba năm trước đó, từ khi đến vào năm 2015, cô ấy dành hàng giờ mỗi
ngày nói chuyện với người trên mạng. Cô nói rằng mỗi ngày dành từ 5 đến 8 tiếng
online với mọi người.
Nên khi cô ấy gặp
chúng tôi, cô ấy rất hạnh phúc vì thông tin của mình cuối cùng cũng có thể đến
được với công chúng. Trong cuộc trò chuyện đầu tiên đó, cô nói rằng đã dành 3
năm làm việc không ngừng, nhưng chưa bao giờ đạt được gì. Nên khi thấy thông
tin của mình được chia sẻ công khai, cô rất hạnh phúc.
Tôi nhớ Alenym từng
nói rằng mỗi lần đi ngang qua phòng của Swaruu đều thấy cô ấy đang viết, viết,
viết. Giống như Mari, hay ai đó, lúc đầu là Mari tốt, tôi không biết, nhưng họ
viết, và chia sẻ là đam mê của họ.
Các bạn có thể
thấy rằng kênh của Mari hiện tại vẫn đang chia sẻ. Mari muốn viết, muốn chia sẻ.
Và điều đó không xuất phát từ chúng tôi. Họ yêu thích làm điều đó, đó là bằng
chứng. Cô ấy (Mari) không có liên lạc với ai bây giờ, nhưng vẫn tiếp tục làm điều
đó. Vì vậy tôi nói rằng điều đó không phải do chúng tôi áp đặt. Không hề có
chuyện ép buộc hay đi ngược lại ý muốn của họ.
Vâng, Robert,
anh định nói gì?
Robert:
Không, không, không, không, ý đó là người trước đây, người hiện tại thì tôi
không biết, nhưng người trước đây thì làm video vì muốn chia sẻ, muốn chia sẻ
chính xác như những gì Yazhi, Athena, Swaruu hay Aneeka đã làm – chia sẻ, chia
sẻ, và chia sẻ – vì họ muốn vậy.
Còn chuyện người
khác thấy thế nào hay đối xử với họ ra sao là chuyện khác, nhưng cả tôi và
Gosia đều cho họ “sự tự do”, đúng không? Sự tự do. Muốn vào lúc nào cũng được,
muốn rút lúc nào cũng không vấn đề gì.
Gosia: Tôi
cũng vậy, cách đây khoảng 2 năm, tôi từng hỏi Yazhi, “Ok, chúng ta sẽ phối hợp
lại. Chúng ta có nên tiếp tục không, hay chúng ta có thể được phân công làm nhiệm
vụ khác chẳng hạn?” Và Yazhi luôn trả lời là không, không, không muốn chúng tôi
dừng lại.
Swaruu, như tôi
đã nói, Alenym luôn thấy cô ấy đang viết bài, những bài viết đầu tiên ấy, và rất
vui khi cuối cùng Gosia và Robert có thể chia sẻ những suy nghĩ của cô ấy.
Yazhi, ví dụ,
như tôi đã nhiều lần kể, có thời điểm trước khi Mari và Athena đến, cô ấy thường
đến mỗi đêm, lúc 3, 4 giờ sáng và chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Cô ấy rất
thích chia sẻ các góc nhìn siêu hình của mình vì cô ấy nói không ai trên tàu hiểu
cô ấy. Cô ấy phàn nàn rằng người Taygetan đầu óc rất khép kín hay gì đó, họ sợ
cô ấy, nên cô ấy thích đến chia sẻ với chúng tôi.
Thực tế, không
biết Robert có nhớ không, khi Aneeka bị bệnh, Yazhi đã “bật chế độ” như tướng
quân Patton, nói rằng “ai yếu thì hãy tránh sang một bên, để những người còn sức
làm việc.”
Robert:
Vâng, tôi nhớ rõ điều đó. Rất rõ.
Gosia:
“Hãy tránh sang một bên, hãy tránh sang một bên, để những người còn khả năng
làm việc.” Vì Aneeka muốn tiếp tục nhưng không còn đủ sức. Và Yazhi lúc đó rất
sung sức và rất muốn chia sẻ.
Và trong năm gần
đây nhất, 2024, tôi không nhớ chính xác cuộc trò chuyện, nhưng tôi nhớ Yazhi từng
nói với tôi rằng cô cảm thấy ma trận (Matrix) đang cố chia cách chúng tôi. Đại
khái như vậy.
Tôi hỏi, “Yazhi,
cô ổn chứ?” và cô ấy nói “Tôi ổn, nhưng tôi cảm thấy ma trận đang cố tách chúng
ta ra.” Cô ấy dường như đã linh cảm được điều gì đó. Tôi nhớ đã hỏi lại cô ấy,
“Tại sao lại để chuyện đó xảy ra?” và cô ấy nói đại loại sẽ cố không để chuyện
đó xảy ra. Đó là trong một cuộc trò chuyện năm 2024.
Gosia: Tôi
không còn ý gì thêm, Robert, nếu anh muốn nói thêm về Mexico thì cứ tự nhiên.
-----------------------
Robert: Để
xem, chúng ta đã live được gần 1 tiếng 40 phút rồi. Không biết em có cần cho
Bongo ra ngoài không? Bạn có muốn trả lời vài câu hỏi của khán giả không?
Gosia:
Vâng, để tôi cho Bongo ăn nhẹ chút rồi anh cứ tiếp tục nói.
Robert: Được
rồi, tôi sẽ tiếp tục. Xem có câu hỏi nào ở đây không.
Will: “Tôi hy vọng người Taygetan sẽ tự giới thiệu
mình với mọi người một ngày nào đó.”
Katia: “Xin chào Gosia và Robert. Thật may mắn cho
những ai theo dõi thông tin này từ đầu vì chúng tôi đã học được cách phân biệt
thật giả. Cảm ơn.”
Robert: Ừ,
Katia, có tất cả các kiểu người. Có rất nhiều người mà bạn sẽ ngạc nhiên khi biết
rằng họ theo dõi từ đầu nhưng không hiểu gì cả, không hiểu chuyện gì đang xảy
ra, không hiểu chút nào.
À, Gosia, bạn
quay lại rồi à?
Gosia:
Vâng, tôi đây rồi.
Robert: Vừa
có bình luận của Katia thôi. Bạn có muốn anh đọc thêm bình luận từ khán giả
không?
Gosia: Để
xem nào.
Robert: Lúc
này để tôi xem xem có bình luận nào không.
Rayo
de Sol:
“Tôi hy vọng mọi người đều ổn và có thể sớm
quay trở lại!!!”
Kéo xuống dưới,
rồi lại lên trên... À...
Gosia: Người
đó hy vọng mọi người quay lại, đúng không?
Một lần nữa, tôi
muốn nói rõ là dĩ nhiên tôi cũng mong mọi thứ được làm sáng tỏ và chúng tôi biết
thêm điều gì đó, nhưng tôi cũng học được điều này từ họ, là khi nói như vậy phải
rõ rằng tôi nói vậy chỉ vì mong họ vẫn ổn mà thôi, chứ không phải vì muốn gây
áp lực hay mong đợi gì từ họ. Có thể họ vẫn ở đó, nhưng vì lý do nào đó không
thể quay lại, hoặc bất kỳ điều gì. Chúng ta phải luôn thích nghi với những tình
huống mới, như chúng tôi luôn nói, cần phải thật ổn định để có thể duy trì liên
lạc.
Robert:
Chính xác.
Gosia: Phải
có nội lực vững vàng, để tiếp tục dù có chuyện gì xảy ra.
Robert:
Chính xác. Bạn nói đúng. Phải vững vàng. Nếu bạn không ổn định, nếu bạn là người
rối loạn, nhảy từ 4-5 sực việc khác nhau, thì đây là quá sức rồi. Bạn phải là một
người ổn định, hoàn toàn ổn định.
Gosia: Vậy
nên tôi chỉ mong họ vẫn ổn thôi. Được chứ?
Và sau đó, nếu họ
có thể quay lại, có thể giải thích điều gì đó, hoặc không. Chúng ta phải có sự
kiên nhẫn và hiểu rằng điều đó có thể xảy ra hoặc cũng có thể không bao giờ xảy
ra. Chúng ta phải chấp nhận rằng có thể sẽ không bao giờ biết thêm gì nữa.
Robert:
Không có gì đâu. Thật ra, nếu cô ấy không quay lại thì chúng ta sẽ không biết
được sự thật. Rõ ràng là như vậy. Thế nên… tôi không biết. Chúng ta cứ chờ xem
mọi chuyện sẽ ra sao.
Gosia: Tôi
đang xem thêm vài bình luận.
Robert: Có
người nói là “phải triệu hồi họ.”
FabianDS: “Phải triệu hồi họ”
Ừ thì, tôi cũng
không muốn đi sâu thêm vào chủ đề này, nhưng
Jose
Ramon nói:
“Nhiều người trong chúng tôi không nhận
ra rằng Mari không còn ở đó nữa. Giọng nói robot khiến người ta tưởng là cô ấy,
nhưng khi Gosia và Robert lên tiếng chia sẻ quan điểm, thì mọi chuyện trở nên
rõ ràng.”
Đúng vậy. Ý tôi
là, Gosia, bạn chưa xem video vừa rồi của Mari phải không?
Gosia:
Không, tôi không xem nữa, tôi không vào đó nữa.
Robert: À, tôi
thì chỉ xem vì tò mò thôi. Nhưng có đoạn cô ấy nói về phim Star Trek và Chiến
tranh giữa các vì sao, và đó là từng từ từng chữ được sao chép nguyên xi từ những
video của chúng ta. Nguyên xi. Tôi gọi đó là video “Frankenstein” – chắp vá các
phần lại với nhau.
Rosy
Ibarra:
“Những điều gì về văn hóa và xã hội trên
Trái Đất mà họ thấy kỳ lạ?”
Gosia: Họ
thấy điều gì là kỳ lạ từ văn hóa Trái Đất? Phải suy nghĩ một chút…
Robert: Tôi
cũng không biết nữa, nhưng có người hỏi: Aneeka có thích tiếng lóng kiểu Mexico
không? Tôi chỉ biết là Aneeka rất thích Mexico. Cô ấy rất thích Mexico, rất quý
người Mexico, và từng nói với tôi rằng họ có giọng nói rất trung tính.
Cô ấy luôn nói với
tôi là giọng Mexico rất trung tính. Nhưng tôi nói: “Ơ, trung tính thì phải là
giọng nói ở Tây Ban Nha mới đúng chứ?”
Gosia: À
vâng, nhưng cái đó cũng là cảm tính mà, đúng không?
Robert: Ừ,
đúng rồi.
Gosia: Vì
đối với người Mexico thì giọng của bạn mới là có chất giọng. Ví dụ tôi sống ở
Costa Rica thì tôi thấy giọng ở đó là trung tính. Thực tế, tôi học tiếng Tây
Ban Nha bằng giọng Costa Rica, và tôi thấy giọng ở Tây Ban Nha có chất giọng rõ
ràng.
Robert: Tôi nhớ lúc mới gặp bạn ở Barcelona,
Gosia có giọng kiểu đó, và bạn còn gọi tôi là “señor” (ngài) nữa vì ở đó mọi
người dùng từ đó.
“Usted,
usted...” và tôi nói với bạn là ở đây không dùng “usted”. Ở đây không ai dùng từ
đó cả. Đúng là tôi nhớ chuyện đó. Tôi nói “bỏ cái từ ‘usted’
đi, ở đây ai cũng gọi nhau là ‘tú’ thôi”.*
----------
*Ghi chú từ người
dịch bài
(“usted” = “tú”,
đều có nghĩa là “bạn”)
Ở Tây Ban Nha,
người ta thường dùng "tú" nhiều hơn, chỉ dùng "usted" trong
các tình huống trang trọng hoặc với người lớn tuổi.
Ở nhiều nước
châu Mỹ Latinh (như Colombia, Mexico, Peru...), "usted" lại được dùng
phổ biến hơn và mang tính lịch sự, kể cả trong các tình huống đời thường.
"Tú" =
thân mật, gần gũi.
"Usted"
= kính trọng, giữ khoảng cách.
---------
Gosia: Đúng, đúng, như thế tốt hơn, dùng “tú”
chứ “usted” nghe lạ lắm. Nhưng mà giờ tôi còn giọng Costa Rica
không?
Robert:
Không, không, không. Bạn bỏ cái giọng Costa Rica đó nhanh lắm. Biến mất luôn rồi,
đúng là biến mất.
Gosia:
Nhưng mà tôi cũng phải thay đổi cả từ vựng nữa. Ví dụ, tôi từng dùng từ “plata”
(bạc, ý chỉ tiền) thay vì “dinero” (tiền).
Robert:
Đúng, đúng, đúng, đúng.
Gosia: Hoặc
ví dụ, tôi không hiểu khi ai đó nói “venga, venga” (đi nào). Tôi nhớ từng nói
chuyện với một anh chàng làm việc sửa chữa cho cửa hàng của tôi. Qua điện thoại,
cuối cuộc gọi anh ta nói “venga, adiós”, và em tưởng là ảnh kêu tôi phải tới
đó! “Venga” như kiểu là "hãy đến đây"!
Robert:
Không, không, không, “venga” không phải vậy đâu.
Gosia: Tôi
cứ tưởng sao anh ta lại nói vậy – “venga” nghĩa là gì? Anh ta muốn tôi đến hay
sao? Tôi không hiểu những từ như “venga” hoặc “vale”.
Robert:
“Venga” thì giống như “đi nào, đi thôi”, nhưng cũng có thể là kiểu thúc giục
trong công việc: “venga, venga, venga”.
Gosia:
Đúng rồi, nhưng tôi không hiểu lúc đó. Cũng không hiểu từ “vale” (ok). Rất nhiều
thứ.
Robert: Ừ,
đúng vậy.
Gosia: Nên
Aneeka cũng rất yêu thích ngôn ngữ, nhưng cô ấy luôn diễn đạt rất hay, đặc biệt
khi nói về Mexico.
Robert: Nói
thật là tất cả họ, tất cả, không ai muốn nghe người khác nói xấu về Mexico hay
người Mexico cả. Họ không thích điều đó. Không, không hề.
Gosia:
Vâng, mấy câu đùa…
Robert:
Gosia, tôi chưa bao giờ nói xấu Mexico hay người Mexico cả, bạn biết mà. Đừng
làm phức tạp mọi chuyện lên.
Gosia:
Không, chỉ là đôi khi có mấy câu đùa mang tính vui vẻ. Nhưng họ, họ không thấy
buồn cười với mấy câu đó.
Robert: Rồi,
tiếp nào. Còn gì nữa nhỉ?
Gosia:
Nhưng tôi phải nói rằng họ không nói xấu bất kỳ quốc gia nào trên Trái Đất. Họ
không nói xấu ai cả, không quốc gia nào.
Robert: Ừ,
nhưng tôi nghĩ họ không thích người châu Âu lắm đâu, Gosia.
Gosia: Ý
anh là sao – “người châu Âu”?
Robert: Tôi
nhớ là họ từng nói châu Âu “quá Ma Trận”.
Gosia: À
đúng, Ma Trận, kiểu hệ thống kiểm soát, vâng, nói chung là vậy. Nhưng mà tôi
không nhớ họ từng phản đối điểm văn hóa cụ thể nào của một nước cả.
Robert: Văn
hóa thì… Nhật Bản chẳng hạn.
Không, nhưng
đây, có người nói ở Mexico thì dùng từ “lana” (tiền). Nhưng ít nhất với tôi,
Aneeka chưa bao giờ nói với tôi mấy câu chửi kiểu Mexico, chưa bao giờ. Họ
không nói đến chửi thề đâu. Không không không.
Toàn là chuyện
văn hóa. Những từ thô tục duy nhất là do tôi dùng, là mấy câu chửi ở Tây Ban
Nha. Còn lại thì không.
Felix
Vasquez:
“Tại sao họ thích người Mexico?”
Gosia: À,
vì Aneeka có một câu chuyện cá nhân liên quan mà, các bạn biết rồi đó, liên
quan đến kiếp sống trước của cô ấy.
Robert:
Đúng, nhưng cô ấy chưa bao giờ sống trên Trái Đất. Cô ấy từng nói: “Tôi là người
Taygetan.”
Gosia:
Vâng. Nhưng cô ấy có liên hệ với gia đình Mexico của mình ở đó.
Layda
Pereira:
“Lạ thật, họ lại không lên án văn hóa của
người Hồi giáo và việc họ ngược đãi phụ nữ cũng như tảo hôn với trẻ em gái.”
Gosia: Không,
cái đó thì có nhắc tới chứ, đương nhiên. Việc đó thì rõ ràng quá rồi, không cần
phải nói ra cũng hiểu, đúng là có nhắc tới.
-----------
Robert:
Vâng, nhưng, tôi sẽ không đi vào chi tiết, nhưng bạn có nhớ lần tụi mình nói
chuyện với tất cả nhóm Hashmalim không? Họ có nói về
một số chủ đề, mà tôi sẽ không nói rõ ra là gì.
Và, trời ơi,
chuyện phức tạp lắm. Nhưng họ rất đoàn kết, luôn ở cạnh nhau, là một nhóm rất gắn
bó. Không giống bây giờ, giờ thì chia rẽ. Không, hồi đó là chuyện khác, một thời
kỳ khác.
Vì vậy nên tôi
nói là tụi mình đã từng nói chuyện với tất cả Hashmalim, tụi mình biết rõ quân
đội người Taygetan là như thế nào, và họ không có liên quan gì tới CIC cả, hoàn
toàn không.
Ý tôi là, quân đội
Taygetan là những người có học thức, và bạn có thể cảm nhận rõ họ là đàn ông,
là chiến binh, cảm nhận được, nhưng họ hoàn toàn khác với CIC, hoàn toàn khác
biệt.
Gosia: Họ
cũng hay chọc ghẹo nhau vui vẻ, tôi nhớ vậy, kiểu đùa giỡn.
Robert:
Đùa, đúng rồi, chỉ là đùa thôi.
Gosia: Còn
câu hỏi nào khác mà chúng tôi có thể trả lời để làm rõ hơn về tình bạn, về mối
liên hệ, về tâm lý của họ không?
Robert: Vì
mọi thứ này sẽ rất... Điều chúng tôi có thể nói là mọi người đừng nhân hoá họ
quá.
Ý là họ dùng
ngôn ngữ để giao tiếp với chúng tôi, nhưng nhiều
người lại nhân hoá họ quá, rồi không hiểu được hành vi của họ. Và hành vi đó, nếu
nhân hoá rồi thì không hiểu được họ trong ngữ cảnh thực sự. Người ta làm rối mọi
thứ vì không hiểu bối cảnh, vì họ không phải là con người, không có não người. Cấu
trúc não của họ hoàn toàn khác.
Gosia: Và
cũng cần nhớ rằng đây là liên hệ trực tuyến.
Đúng vậy. Chúng
ta không thấy được ngôn ngữ cơ thể, không thấy gương mặt họ, và họ cũng không
thấy chúng ta. Điều đó càng làm cho việc xây dựng một tình bạn hài hòa trở nên
khó hơn. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn có thể có một tình bạn rất hòa hợp.
Có biết bao người
nói rằng “kết nối online thì không hiệu quả” vì không thấy được cử chỉ, ánh mắt,
biểu cảm… Nhưng bất chấp điều đó, chúng tôi vẫn có thể đạt đến một mức độ hiểu
biết và tình bạn tuyệt vời.
Robert:
Chính xác. Đó là điều mọi người cần hiểu. Khi chỉ viết, mọi thứ dễ bị hiểu sai,
vì tất cả phụ thuộc vào giọng điệu trong đầu bạn khi đọc.
Gosia:
Vâng, và nếu mà có thể gặp mặt trực tiếp, em nghĩ mối quan hệ này còn có thể bền
vững hơn, sâu sắc hơn rất nhiều.
Robert:
Đúng thế.
Gosia: Đôi
khi chúng tôi cũng bật video, tôi có lần cho họ xem video của mình, nhưng tôi
không thích lắm, nói thật.
Robert: Ừ
đúng, từng có lần chúng tôi mở video, nhưng không giống như gặp mặt thật, cảm
giác không giống.
Gosia: Vì tôi
cảm thấy kỳ cục. Tôi cảm thấy áp lực. Tôi quen với việc chỉ viết rồi, khi viết tôi
có thời gian suy nghĩ và chọn từ. Nhưng khi bật camera, người kia nhìn mình còn
mình thì không thấy họ, cảm giác như bị theo dõi mà không biết từ đâu.
Robert: Bạn
còn nhớ lần tụi mình nói chuyện bằng giọng nói không?
Gosia: Bằng
giọng nói hả?
Robert:
Nhưng rồi tôi nói là tôi không dùng giọng nói nữa. Vì sao? Vì khi nói chuyện bằng
giọng, mất hết thông tin, mất hết ý nghĩa. Viết một câu xong thì không ai nhớ
rõ, không có hệ thống. Tôi quyết định là từ đó chỉ viết thôi.
Gosia: Và
có lúc họ cũng không thích mình dùng giọng nói. Ví dụ, Nai’shara từng nói là cô
ấy không cảm thấy có sự bình đẳng, cô ấy luôn muốn có điều kiện bình đẳng cho cả
hai bên.
Nhưng vâng, chúng
tôi vẫn nói chuyện qua audio khá nhiều. Nhưng sau đó thì tôi đã quen với...
Robert:
...việc viết. Chúng tôi nói chuyện với họ bằng âm thanh, còn họ trả lời bằng chữ
viết.
Gosia:
Đúng vậy.
Robert: Và
khi nghe giọng của họ, thì thường là DK, Dhor Káal’el và Yazhi.
1PORSIEMPRE: “Các bạn đã từng thấy một người Taygetan nào
chưa?”
Gosia: Chưa,
chưa từng gặp mặt trực tiếp. Nhưng chúng tôi từng thấy một người như vậy ngoài
đời thật. Thật ra, tôi sẽ nói một điều, một chi tiết. Đợi một chút.
Robert: Tôi
đang đọc.
Gosia: Đợi
một chút. Tôi phải nói ra sớm. Tôi sẽ nói một chi tiết. Khi người ta nói là chúng
tôi đòi hỏi cái này cái kia, thì tôi sẽ kể một tình huống mà thực sự tôi đã đòi
hỏi một điều gì đó.
Tôi sẽ thừa nhận
là có một tình huống mà tôi đã thực sự đòi hỏi một điều. Và đó là với người bước
xuống trực tiếp (step down).
Tôi đã đòi hỏi
điều gì? Rằng họ phải làm rõ người đó là ai. Tôi nhớ lúc đó tôi rất xúc động,
tôi cảm thấy như có một trò chơi tâm lý gì đó đang diễn ra, chuyện gì đang xảy
ra vậy? Tôi không thấy thoải mái với tình huống đó, với người step down, vì không có sự rõ ràng gì cả, không rõ người
đó là ai.
Vậy nên tôi
không biết liệu chúng tôi đang tưởng tượng ra mọi thứ hay chuyện gì đang diễn
ra nữa. Tôi đã yêu cầu người đó phải rõ ràng hơn một chút. Tôi thậm chí đã
khóc.
Robert:
Theo kiểu như thế nào?
Gosia:
Step down.
Robert: À,
đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, người step down, đúng. Step down là người hạ xuống
Trái Đất, đúng, đúng.
Gosia:
Đúng. Người mà chúng tôi đã từng gặp trực tiếp.
Chuyện này là điều
mà tôi thực sự đã yêu cầu vào một thời điểm nào đó, rằng họ phải nói cho tôi biết
họ là ai, vì tôi cảm thấy có một sự căng thẳng tâm lý rất lớn, cảm giác như có
điều gì đó không được nói ra với chúng tôi, dù là có quy trình hay gì đi nữa
thì cũng phải tôn trọng.
Nhưng rồi tôi đến
một lúc cảm thấy quá tải về mặt cảm xúc, tôi cần sự rõ ràng. Và tôi đã nói, đủ
rồi, đừng chơi đùa nữa. - “Bạn thật sự là ai?”
Vậy nên đúng là
tôi đã yêu cầu một chút. Lúc đó tôi đã khóc, nhưng khóc vì thực sự tôi đã mệt mỏi
với tình huống đó. Vì tôi không thích những trò chơi như vậy. Dù đôi khi, đúng
là phải tôn trọng, phải tôn trọng vì có những giao thức, điều đó đúng.
Nhưng đôi khi bạn
không thể giả vờ như chuyện đó không ảnh hưởng đến bạn, như thể có một trò chơi
nào đó ở đây… hoặc có thể không hẳn là trò chơi, mà đơn giản là không có sự cho
phép, hoặc người đó không có ý định tiết lộ thêm, điều này phải được tôn trọng,
đúng vậy, ngoài cả những giao thức.
Nhưng tôi cảm thấy
tôi lúc đó thật sự muốn rõ ràng hơn về tình huống đó. Đó là điều mà tôi đã yêu
cầu, tôi nhớ. Tôi luôn sẵn sàng thừa nhận, nếu tôi đòi hỏi điều gì, tôi sẽ nói
rõ ràng, ở đây chúng tôi không bao giờ giả vờ điều gì cả.
Robert: Tôi
đang đọc bình luận đây, đọc tiếp.
Monmatia: “Tại sao tất cả tên của những người đàn ông
Taygetea lại có chữ “el” ở cuối?”
Gosia: Không phải
tất cả đâu. Kila, và Igor, người nấu ăn. Có nhiều người khác mà đúng là tên có
chữ “el”, phải không? Nó nghĩa là gì? Chữ “el” nghĩa là gì?
Robert:
Ángel, tôi nghĩ là thiên thần, sứ giả.
Gosia: Sứ
giả, vâng, kiểu như vậy.
Robert: Tôi
nghĩ vậy. Hoặc “el” là từ đâu đó trên cao, kiểu vậy. Giờ tôi cũng không chắc nữa.
Gosia: Ừ,
nhưng không phải tất cả đâu.
Amma
Bella: “Trong tiếng Tây Ban Nha cũng có nhiều tên có
chữ “el”.”
Robert:
Đúng.
Norman
Vilches:
"Họ có để lại mã hay từ khóa nào
phòng khi bị xâm nhập không?"
Gosia: Có,
chúng tôi từng có, nhưng hiện tại, như tôi đã nói rồi, giờ chúng tôi không còn
tin tưởng các tài khoản đó nữa. Không còn tin tưởng.
Robert: Giờ
không còn tin nữa.
Mario
Espinosa:
“Các bạn đã từng nghĩ đến việc đến Nam Mỹ
chưa?”
Gosia:
Không, thật lòng mà nói thì chưa, tôi chưa từng nghĩ tới điều đó. Tôi từng rất
muốn đến Mông Cổ, và tôi đã đi Mông Cổ rồi, nhưng chúng tôi không thể cứ đơn giản
mà đi du lịch chỗ này chỗ kia được. Không dễ như vậy. Trước tiên…
Robert:
Châu Mỹ nằm ở phía bên kia.
Gosia:
Vâng. Trước tiên phải có đủ tài chính để có thể đi du lịch xa như vậy.
Robert: Tất
nhiên rồi.
Gosia: Ở
đây, ở kia, và trong trường hợp của tôi còn có Bongo, sự phối hợp các việc,
Bongo... tất cả những điều này không hề dễ dàng.
Còn Robert, tại
sao anh không thể đến Nam Mỹ?
Robert: Vì
không có điều kiện kinh tế, ý tôi là không có tiền để đi đến châu Mỹ.
Gosia:
Vâng, đúng vậy.
Robert: Nếu
tôi còn không thể đến Barcelona thì làm sao tôi có thể đi châu Mỹ được?
Gosia: Ừ.
Được rồi, chúng
ta kết thúc nhé. Chúng ta sẽ trả lời một câu hỏi về tâm lý học của Taygetan.
Robert:
Vâng, cảm ơn các bạn rất nhiều.
Al
Karayo:“‘El’ là vị Thần Sáng Tạo đối với người Canaan.”
Nhưng tôi nghĩ
chúng tôi đã từng giải thích ý nghĩa của "el" trong một video nào đó
rồi.
Gosia, trước khi
kết thúc, còn điều gì bạn muốn nói không? Mọi người có thể tìm thấy bạn trên những
mạng xã hội nào?
Gosia:
Vâng. Trên kênh Agencia Cósmica, đó là kênh tiếng Tây Ban Nha, Cosmic Agency là
kênh tiếng Anh. Và sau đó là Space Academy – Sector Tierra, nơi tôi sẽ kể lại
nhiều điều từ đầu, thực ra đó luôn là ý tưởng của tôi để hỗ trợ cho Mari, dù có
hay không có liên hệ cũng không sao.
Robert: Tôi
cũng đang làm việc đó.
Gosia: Đây
là nền tảng khác để truyền tải thông tin Taygetan, để mở rộng thông tin đó. Tôi
sẽ tiếp tục làm điều này, nhưng từ từ thôi. Ngoài ra còn có trang web của chúng
tôi là Swaruu.org, nơi có tất cả các bản ghi chép được đăng miễn phí, các bạn
có thể xem toàn bộ thông tin từ nhiều năm qua.
Và lời cuối
cùng, hãy giữ gìn hòa bình giữa mọi người.
Như tôi đã nói
trong bài đăng của mình, thật sự rất buồn khi chúng ta đã để cho sự chia rẽ xảy
ra trong cộng đồng này, nhưng chúng ta phải giữ hòa bình, không xúc phạm lẫn
nhau. Làm ơn, hãy giữ sự tôn trọng, không cần phải yêu thương ai cả, nhưng cũng
không cần những lời lẽ cay nghiệt, những bình luận tiêu cực. Bạn có thể không đồng
tình với ai đó, nhưng luôn luôn với sự tôn trọng.
Đây là điều quan
trọng nhất, được chứ? Làm sao chúng ta giữ được thái độ trước tình huống này.
Và làm sao để chúng ta tiếp tục bước đi. Đừng rơi vào tần số tiêu cực của giận
dữ, thù hận. Không có chỗ cho sự thù hận, tức giận hay xúc phạm lẫn nhau. Không
có gì tiêu cực cả, được chứ?
Vì bạn có thể
không đồng tình, nhưng hãy giữ tần số cao và tích cực. Vì không thể nào mà lúc
nào cũng đồng tình với mọi thứ.
Nhưng phản ứng của
chúng ta, cách chúng ta cư xử với nhau, hãy luôn giữ hòa khí, được chứ? Với
chính bản thân và với người khác.
Mario
Espinosa:
“Sẽ còn tiếp tục đăng những bản ghi chép
mới chứ?”
Robert: Tất
nhiên rồi. Tôi vẫn còn một số tài liệu của Athena chưa đăng.
Gosia: Còn
nhiều lắm, vì tôi luôn nói là tôi còn nhiều thứ chưa chia sẻ, và tôi sẽ tiếp tục
đăng vì đây là nhiệm vụ tự giao cho bản thân, nhiệm vụ chia sẻ mọi thứ. Dĩ
nhiên nó sẽ không phải là thông tin mới, không phải tin tức, nhưng đó là thứ
tôi thấy rất thú vị. Vẫn còn nhiều lắm.
Vẫn còn vài cuộc
trò chuyện với Yazhi, một số tập về cuộc sống ngoài vũ trụ, tàu vũ trụ và những
điều như vậy, vẫn còn rất có giá trị, và chúng ta phải lưu giữ nó lại trong kho
lưu trữ của nhân loại mãi mãi.
Và thế là, tôn
trọng, hòa bình, đừng xúc phạm nhau, luôn giữ sự tôn trọng dành cho người khác,
ngay cả khi không đồng quan điểm. Rồi chúng ta sẽ biết chắc chắn sớm hay muộn mọi
việc sẽ tiếp tục như thế nào. Nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ, chúng tôi sẽ
không biến mất.
Nếu bạn thấy tôi
hơi vắng bóng, thì là vì tôi muốn tận hưởng một chút mùa hè, mùa hè ở đây rất
ngắn. Tôi muốn làm mới và nạp lại năng lượng cho tâm trí và cảm xúc của mình,
vì tất cả những điều này rất rất căng thẳng và khó khăn.Nhưng chúng ta sẽ vượt
qua và tiếp tục tiến về phía trước, với những nhiệm vụ được đặt ra.
Vẫn còn rất nhiều
việc phải làm tiếp.
Còn anh thì sao,
Robert?
Robert:
Cũng như vậy thôi, mọi người đừng tranh cãi nhau, ai làm việc của người nấy, đừng
can thiệp vào việc của người khác. Chỉ vậy thôi. Hãy tích hợp mọi thứ và tiếp tục
tiến về phía trước. Vì đó là điều duy nhất còn lại, tiếp tục bước đi.
Được rồi, vậy để
kết thúc, tôi xin nói lời tạm biệt. Cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia, cảm ơn
tất cả những ai đã ủng hộ chúng tôi. Chúng tôi sẽ tiếp tục, các bạn ạ. Dù ai đó
có khó chịu hay không.
Vậy nhé, chúc
các bạn cuối tuần vui vẻ. À không, chúc Chủ nhật vui vẻ. Hẹn gặp lại vào ngày
mai. Gosia, khi nào thì khán giả sẽ thấy bạn? Ngày mai luôn hả? Bạn sẽ đăng lại
buổi livestream này chứ?
Gosia: Tôi
sẽ đăng video này. Sau đó tôi sẽ làm một video về những câu chuyện khác nhau,
những đoạn hội thoại mà hôm nay chúng ta đã nhắc đến, và tôi sẽ cho xem các đoạn
hội thoại đó. Tôi cũng muốn làm một livestream về Mông Cổ. Tôi sẽ chia sẻ vài
điều về chuyến đi đó, vì nó thật sự rất thú vị. Và chúng ta sẽ tiếp tục.
Robert: Vậy
thôi các bạn.
Cảm ơn các bạn
đã có mặt ở đây. Một cái ôm thật chặt. Không biết hôm nay tôi có livestream
trên kênh REVELACIÓN CÓSMICA SEMILLAS ESTELARES hay không, vì bây giờ đã rất trễ
và tôi đang đói. Ở đây đã 10:30 tối rồi và tôi thức suốt cả ngày.
Thế nhé, một cái
ôm thật chặt. Cảm ơn mọi người đã tham gia, cộng tác, và gửi câu hỏi trong phần
bình luận, cũng như những ai đã bấm thích và chia sẻ buổi livestream. Tôi khuyến
khích mọi người đăng ký kênh Space Academy – Sector
Tierra, vì các bạn sẽ thấy cách mọi thứ bắt đầu và hiểu được toàn bộ nội
dung, điều rất quan trọng. Các bạn biết tại sao không?
Vì thông tin được
chia sẻ theo từng bước, có trình tự, và nhiều người đang xem video từ những người
khác mà không hiểu hết bối cảnh, vì thông tin được trình bày từng bước.
Gosia:
Đúng, vì đó là điều tôi đang cố làm sau khi ra mắt kênh Space Academy – Sector
Tierra, như là sắp xếp lại mọi thứ từ đầu. Vì khi bắt đầu, chúng tôi không biết
điều gì sẽ đến tiếp theo, thông tin nào sẽ được chia sẻ.
Chúng tôi dựa
vào họ để biết nên nói về điều gì, vì lúc đó chúng tôi rất non nớt, và họ cũng
không muốn hướng dẫn quá nhiều vì họ không muốn áp đặt. Chúng tôi không muốn áp
đặt, họ cũng vậy, nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục công việc.
Giờ đây, ví dụ,
tôi có toàn bộ thông tin trong 7 năm qua, tôi có thể lựa chọn: cái này trước, rồi
cái kia, cái tiếp theo. Nhưng trước đây chúng tôi còn mò mẫm trong bóng tối, chỉ
cố gắng chia sẻ từng cuộc trò chuyện một, không có kế hoạch gì rõ ràng. Tôi cố
sắp xếp trên kênh của mình: trò chuyện với Swaruu 1, trò chuyện với Swaruu 2, trò
chuyện với Swaruu 3...
Tôi luôn cố gắng
đưa mọi thứ vào trật tự, nhưng tôi nghĩ với Space Academy, mọi thứ sẽ còn được
tổ chức tốt hơn và theo trình tự rõ ràng hơn.
Robert: Tuyệt
vời. Vậy thôi, chúng ta kết thúc nhé, Gosia?
Gosia:
Chính xác.
Robert: Một
cái ôm lớn, các bạn ơi. Hãy tận hưởng cuộc sống, vì nó chỉ có hai ngày, và
chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc. Một cái ôm lớn và tạm biệt.
Gosia: Tạm
biệt, tạm biệt, cảm ơn nhé.
Robert:
Chào nhé, tạm biệt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=R9TehenkxJ4
https://www.youtube.com/watch?v=dfPF-T9ncZ0
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.