Teal Swan Transcripts 152
Những
Cái Bẫy Thường Gặp Trong Việc Thực Hành Biểu Hiện
15-11-2014
Xin chào các bạn. Như bạn đã biết, tôi dạy mọi người rằng họ
tạo ra thực tại của riêng mình bằng tâm trí. Tôi dạy họ cách tạo ra thực tại mà
họ đang sống trong đó. Nhiều giáo viên tâm linh cũng làm điều này. Hôm nay tôi
không cần phải thuyết phục bạn về lợi ích của việc tạo ra một thực tại hay về
những lợi ích của việc thực hành biểu hiện.
Điều tôi sẽ làm hôm nay là chỉ ra cho bạn một số cái bẫy thường gặp
trong quá trình biểu hiện và tạo ra thực tại.
Cái bẫy đầu tiên là: khi chúng ta phát hiện ra rằng mình thật
sự có thể khiến bất cứ điều gì ta muốn trở thành sự thật đối với mình, thì
chúng ta có thể thật sự khiến điều đó trở thành sự thật. Chúng ta có thể rơi
vào “vùng đất mộng mơ”. Mới nhìn qua thì có vẻ điều đó không quá tệ, nhưng hãy
xem mặt trái của nó. Nếu chúng ta chưa thật sự đặt câu hỏi vì sao mình muốn điều
gì đó trở thành sự thật, hay vì sao mình muốn điều gì đó xảy ra với mình, thì
ta có thể đang biểu hiện từ chính phần bóng tối bị kìm nén bên trong mình.
Tôi sẽ đưa ra một ví dụ. Có một người phụ nữ là một người rất
tích cực thực hành biểu hiện, đồng thời cũng là một nhà hoạt động môi trường.
Cô bắt đầu hẹn hò với một người đàn ông đam mê lái xe địa hình. Cô yêu người
đàn ông này, nhưng điều khiến cô không thể gần gũi với anh ta là vì anh dường
như không quan tâm đến việc gây hại cho môi trường. Anh không sẵn lòng thay đổi
thú vui chính của mình, vì thế cô rơi vào khủng hoảng hiện sinh. Cô quyết định
rằng, để có thể ở bên anh, cô cần phải có cái nhìn cởi mở hơn với việc lái xe địa
hình.
Vậy là cô đi cùng anh trong một chuyến đi xe địa hình. Trong
chuyến đi đó, họ đã vô tình giết chết một cây non nhỏ nằm chắn đường và lái xe
cán qua vùng đất chứa hệ sinh thái vi mô quan trọng. Cô bị cuốn vào một vòng
xoáy tội lỗi. Cô tuyệt vọng muốn thoát khỏi cảm giác tội lỗi, nên bắt đầu, một cách tiềm thức lẫn ý thức, biểu hiện bằng chứng cho thấy
việc cô đã làm không tệ đến mức đó. Quả thật, cô đã thu hút được một trải nghiệm
thiền định, nơi cô nhìn thấy rằng cái chết là điều bắt buộc phải xảy ra để có sự
sáng tạo, và rằng sự hủy diệt môi trường là điều không thể tránh khỏi vì môi
trường vốn là thứ đã được tạo ra.
Cô bắt đầu thấy những bằng chứng cho rằng bằng cách góp phần
vào sự hủy diệt, cô đang dọn đường cho sự sáng tạo mới, và rằng cái chết không
thể là điều sai trái, vì vậy việc giết chóc vốn dĩ cũng không sai. Cô không
sai. Đó là một góc nhìn về sự hủy diệt. Nhưng đó không phải là góc nhìn duy nhất,
cũng không phải là sự thật duy nhất. Và chắc chắn không phải là sự thật khách
quan toàn diện. Cô quyết định đầu
tư thêm vào thú vui lái xe địa hình để được gần gũi hơn với bạn trai.
Có điều gì đó trong tất cả chuyện này khiến bạn cảm thấy
không ổn chăng?
Nếu câu trả lời là “có”, thì đây là lý do: cô ấy muốn biểu
hiện ra bằng chứng cho thấy việc phá hủy môi trường không tệ như cô nghĩ, bởi
vì cô cảm thấy mình đã làm điều đó. Nhưng cô chưa từng nhìn vào lý do từ bóng tối
khiến cô muốn tạo ra bằng chứng đó.
Nếu cô đã làm điều đó, cô sẽ nhận ra lý do đầu tiên là vì cô
muốn được xóa bỏ cảm giác tội lỗi. Cô đang cố trốn tránh cảm xúc đó trong chính
mình. Lý do thứ hai là vì cô muốn được gần gũi hơn với bạn trai. Thay vì yêu cầu
vũ trụ hỗ trợ cô đạt được những điều cụ thể đó, cô lại đi thẳng vào việc cố làm
cho điều không mong muốn trở thành điều được mong muốn. Cô hoàn toàn không nhận
thức được những khía cạnh bóng tối đằng sau lý do tại sao cô lại muốn chấp nhận
việc lái xe địa hình là ổn.
Những khía cạnh thuộc phần bóng tối cần được hé lộ hoàn toàn
thì chúng ta mới có thể thực sự tạo ra theo ý chí. Hãy thử tưởng tượng một người
hoàn toàn bị phần bóng tối dẫn dắt, đến mức họ thuyết phục bản thân rằng việc
giết một ai đó là điều đúng đắn vì họ đang giữ an toàn cho người đó. Điều đó có
khiến nó trở thành sự thật khách quan không? Hay thậm chí, liệu nó có thật sự tốt
cho người kia không? Và có tốt cho sự phát triển của chính người thực hiện
không?
Khả năng thuyết phục bản thân bất cứ điều gì chỉ là một công
cụ tâm trí hữu ích khi nó phục vụ cho sự phát triển thực sự. Để thật sự tạo ra
theo ý chí, bạn cần bước ra khỏi sự phủ nhận và sử dụng phần bóng để tăng cường
ánh sáng.
Chúng ta cần đặt câu hỏi cho chính mình một cách toàn diện về
lý do tại sao ta muốn biểu hiện ra những điều mà ta muốn biểu hiện. Đặc biệt là
phải nhận thức rõ những khía cạnh bóng tối đằng sau lý do ta muốn những điều
đó. Đây chính là bảo hiểm để đảm bảo rằng ta sẽ không trở thành một kẻ sát nhân
hàng loạt, người có thể tạo ra một thực tại trong đó “sự thật” là họ đang giữ
an toàn cho ai đó bằng cách giết họ.
Cái bẫy thứ hai là khi thực hành biểu hiện, ta có thể bị cám
dỗ chối bỏ những sự thật khách quan mà ta không muốn chúng là sự thật trong thực
tại của mình. Nói cách khác, ta rơi vào trạng thái phủ nhận hoàn toàn.
Ví dụ, nhiều người trong chúng ta không muốn tin rằng có sự
nguy hiểm trên hành tinh này,
nhưng thực sự có. Nhiều người không muốn tin rằng có phóng xạ trong đại dương, nhưng nó có thật. Nhiều người không muốn tin rằng
có những đứa trẻ bị bán vào các hoạt động nô lệ tình dục, nhưng điều đó đang xảy ra. Nhiều người
không muốn tin rằng các tập đoàn có thể thao túng chính phủ, nhưng họ làm được điều đó.
Vì thế, có rất nhiều sự thật, những sự thật khách quan, về thực tại của chúng ta mà
nhiều người không muốn thừa nhận là có thật trong thực tại chủ quan của mình.
Liệu có sự thật khách quan nằm ngoài sự thật chủ quan không?
- Có. Tất cả các sự thật
chủ quan của mọi người và mọi vật cộng lại thành một bức tranh lớn, đó chính là sự thật khách
quan. Để trở nên tỉnh thức và giác ngộ, chúng ta cần giữ tâm thế sẵn sàng nhìn
thấy sự thật đó. Dù có hấp dẫn đến đâu, bạn cũng không thể tiến bước trên con
đường tâm linh nếu sống mãi trong một bong bóng thực tại chỉ dành riêng cho bạn.
Đó là một sự ngắt kết nối. Nếu bạn yêu cầu được thấy thực tại
khách quan của Trái Đất, bạn sẽ thấy nó. Nó là một thực tại có tồn tại. Chúng
ta đang sống trong một thực tại đồng thuận. Dù rằng ta hoàn toàn có thể tạo ra
một thực tại riêng biệt với thực tại của những người khác, nhưng ta đến đây, thực tại đồng thuận này, là để đồng sáng tạo, chứ
không phải để loại trừ bản thân khỏi quá trình đồng sáng tạo đó.
Vì sao tôi lại nói điều ngược lại với ai đó đang trong trạng
thái nạn nhân? Vì sao bạn có thể nghe tôi mâu thuẫn với những gì tôi vừa nói?
Là vì một người đang ở trong trạng thái nạn nhân thì cũng đang ở trong trạng
thái bất lực, họ hoàn
toàn không biết rằng họ có thể tạo ra thực tại của chính mình. Vì vậy, bằng
cách bảo họ ngừng tập trung vào thực tại khách quan, và chỉ quan tâm đến thực tại
chủ quan của họ, hãy bắt đầu tạo ra những điều họ muốn và sử dụng hệ thống cảm
xúc để làm điều đó,
chúng ta đang giúp họ hòa hợp với sự cải thiện trong cuộc sống của họ.
Nhưng sự thật không dừng lại ở đó. Hãy tự hỏi bản thân những
câu sau: Có phải là một phẩm chất cao quý khi ngắt kết nối khỏi thực tại đồng
thuận đến mức bạn không còn trải nghiệm cùng một điều gì như bất kỳ ai khác? Nếu
có, tại sao? Nếu không, tại sao không? Làm thế nào để chúng ta duy trì cái nhìn
về thực tại khách quan trong khi vẫn sống trong thực tại chủ quan của riêng
mình?
Bạn có thể hỏi: "Tại sao lại quan trọng phải nhìn thấy
những gì đang hiện hữu, nếu nó khó chịu?" Tôi sẽ nói với bạn rằng câu trả
lời là sự nhận thức. Câu trả lời là ý thức. Khi chúng ta khám phá ra cách tạo
ra thực tại của riêng mình, điều đó không có nghĩa là ta nên tạo ra thực tại ấy
bằng cách sẵn lòng rơi vào sự ngu muội. Tôi sẽ nói với bạn rằng: điều quan trọng
là phải mở mắt ra để thấy mọi thứ đang hiện hữu, bức tranh toàn cảnh, cả mặt sáng lẫn mặt
tối.
Điều gây đau đớn cho nhiều người trong chúng ta không phải
là việc chúng ta nhìn thấy phần tối, mà là vì mắt chúng ta đang nhắm trước phần
sáng. Ngược lại, điều gây đau đớn cho nhiều người khác là vì mắt họ nhắm lại
trước phần tối, chứ không phải vì họ nhìn thấy phần sáng. Chúng ta cần mở rộng
ý niệm này, rằng việc
“tự tạo ra thực tại của bạn” có thể dẫn thẳng bạn đến cái hố sâu của sự phủ nhận.
Loài người là một trong những loài có khả năng tự nhận thức
một cách khách quan cao nhất. Điều này có mặt tốt và mặt xấu. Mặt tốt là với ý
thức mạnh mẽ về cái tôi, sự khai sáng thường được thể hiện trong hình dạng con
người. Nhưng mặt xấu là, với một cái tôi mạnh mẽ như vậy, ta có xu hướng muốn
có một hình ảnh tích cực về bản thân và thế giới. Điều này dẫn đến việc bất cứ
điều gì bị coi là tiêu cực về bản thân hay thế giới, thì thường sẽ bị phủ nhận.
Ý thức của con người trở nên không nhận biết được cái tiêu cực,
bởi vì chúng ta đã phát triển quá nhiều hệ thống niềm tin rằng tiêu cực là điều
“không được phép”. Khoảnh khắc chúng ta coi một điều gì đó là “không ổn”, thì
cũng là lúc ta coi việc nhìn thấy nó là “không ổn”, việc công nhận nó là “không
ổn”, và sự tồn tại của nó cũng là “không ổn”. Chúng ta thậm chí không thể thừa
nhận rằng nó tồn tại, nếu vẫn muốn giữ hình ảnh mình là một người tốt.
Chúng ta phải nghĩ rằng mình là người tốt đến mức không thể
mở rộng tầm nhìn đủ lớn để nhận ra những khía cạnh bên trong mình đang bị lệch
khỏi sự hài hòa. Sự phủ nhận ngăn cản chúng ta tiến về phía trước, vì chúng ta
thậm chí không thể thừa nhận điều gì mà ta cần vượt qua để tiến về phía trước.
Sự phủ nhận đã trở thành một phần quá lớn trong ý thức nhân loại, kể từ khi
loài người có khả năng hình dung khách quan về cái tôi. Và giờ đây, phủ nhận đã
trở thành một cơ chế sinh tồn của não bộ con người.
Phủ nhận là một cơ chế phòng vệ. Đó là ý thức đang cố bảo vệ
chính nó khỏi chính nó. Tại sao chúng ta không thể thừa nhận những sự thật hiển
nhiên mà mình thấy? Hay đúng hơn là, tại sao khi ta đang ở trong trạng thái phủ
nhận, ta lại không thể nhìn ra những sự thật hiển nhiên? Lý do là vì bản ngã được
thiết lập để tự bảo vệ mình khỏi những điều mà nó cho rằng sẽ hủy hoại nó.
Ví dụ, nếu chúng ta bám chặt vào hình ảnh rằng mình là “người
mẹ tuyệt vời nhất”, ta sẽ phát triển sự phản kháng dữ dội với ý tưởng rằng mình
không phải là một người mẹ tốt. Ta cảm thấy như không thể đối mặt với khả năng
rằng mình đã không làm tốt vai trò làm mẹ. Đó là lúc cơ chế phủ nhận xuất hiện.
Bản ngã bảo vệ bạn khỏi việc nhìn thấy bản thân một cách khách quan, vì nó sợ bạn
sẽ đau đớn. Nó giấu nhẹm những thời điểm mà bạn đã không làm tốt vai trò người
mẹ, nên bạn hoàn toàn không thể tiếp cận chúng một cách có ý thức. Nó chỉ cho
phép bạn nhớ lại có chọn lọc những lúc bạn là một người mẹ tốt.
Bạn đã ngừng nhìn thấy sự thật về chính mình một cách khách
quan. Thực tại của bạn giờ chỉ còn là những điều bạn muốn tin là thật. Bạn đã
tô trắng tất cả những thứ xấu xí. Nhiều “chuyên gia về biểu hiện thực tại” sẽ
nói với bạn rằng như vậy là tố*, bởi vì “thực tại của bạn chỉ nên tồn tại nếu
những điều bạn tin là thật được hiện thực hóa.” Nhưng tôi không đồng ý.
Tôi nghĩ rằng thực tại của bạn nên bao gồm những điều bạn muốn
biến thành sự thật cho chính mình, và những niềm tin có ích với bạn, trong khi vẫn nhận thức sâu
sắc rằng còn nhiều sự thật khác, những sự thật ngang bằng cũng tồn tại trong thế
giới này. Nhiều thứ mà chúng ta gọi là “thực hành tâm linh” thực ra không phải
là thực hành tâm linh. Chúng chỉ là cái cớ để tránh nhìn thấy và tránh cảm nhận
mọi thứ. Đó chính là “né tránh tâm
linh”, và tôi sẽ bàn sâu hơn ở phần sau vì đó là điểm tiếp theo.
Việc tập trung có chọn lọc nhằm phục vụ cho việc biểu hiện
thực tại không giống với phủ nhận. Nhưng việc tập trung có chọn lọc để biểu hiện
lại là cái cớ rất hay để chúng ta rơi vào trạng thái phủ nhận. Khi bạn khuyến
khích ai đó né tránh, phủ nhận hoặc đè nén điều gì đó, thì thật ra bạn đang
khuyến khích họ kháng cự. Chúng ta cần cho phép và khám phá bất cứ điều gì mà
ta cảm thấy cần phải phủ nhận,
dù chỉ là một khả năng.
Một điều rất phổ biến trong cộng đồng thực hành biểu hiện thực
tại, đó là mọi người luôn cố bôi một lớp tích cực lên mọi thứ. Dù kỹ thuật này
là một công cụ vô cùng hữu ích,
nó không chỉ giúp bạn không bị mắc kẹt trong trạng thái tiêu cực mà còn giúp bạn
nhìn ra một phiên bản khách quan hơn về thực tại phía sau những lý do tại sao sự
việc xảy ra như nó xảy ra,
nhưng mặt trái của nó là: ta có thể dùng kỹ thuật “tô màu tích cực” này để
tránh xa bất kỳ điều gì tiêu cực.
Đó là lúc kỹ thuật này bắt đầu bộc lộ khía cạnh bóng tối của
nó. Khi ta làm vậy, ta đang dùng sự tập trung tích cực như một liều thuốc gây
mê. Nó chỉ là làm dịu triệu chứng. Nó không phải là sự thay đổi thực sự và lâu
dài.
- Xe
hư là vì vũ trụ muốn ta
ngắm bình minh.
- Ta
hút cần sa vì nó giúp mở rộng ý thức.
- Bạn
ta đâm sau lưng ta là vì cô ấy cần tìm lại sức mạnh cá nhân.
- Việc
tôi có người mẹ nghiện ngập là tốt, vì nó giúp tôi tìm lại chính mình.
Có một sự khác biệt rất lớn giữa việc tạo ra một thế giới mà
bạn muốn sống trong đó,
việc này đòi hỏi bạn phải thừa nhận toàn bộ sự thật về cách mà thế giới hiện
đang tồn tại với bạn,
và việc lấy sơn vàng phủ lên hiện trường một vụ giết người, để cảm thấy đỡ tệ
hơn.
Vậy nên, câu hỏi tôi dành cho bạn là: Bạn đang biểu hiện một
thế giới tốt đẹp hơn cho bản thân và người khác, hay bạn chỉ đang sơn vàng lên
mọi thứ?
Cái bẫy thứ ba là: né tránh tâm linh.
Né tránh tâm linh là
khi chúng ta sử dụng các thực hành, khái niệm hoặc niềm tin tâm linh để tránh
né, phủ nhận hoặc đè nén những cảm xúc đau đớn, những vết thương chưa được chữa
lành, hoặc những nhu cầu phát triển thật sự của bản thân.
Thay vì giảng giải cho bạn về khái niệm này, tôi chỉ muốn gợi
ý rằng bạn hãy xem video của tôi trên YouTube có tựa đề: Sự né tránh tâm linh (Teal Swan Transcripts 120). Nhưng khi đã bàn đến chủ đề này,
tôi sẽ nói với bạn rằng: chưa từng có một niềm tin nào trong lịch sử nhân loại
mở ra cánh cửa cho hiện tượng né tránh tâm linh nhiều như niềm tin "tự tạo
ra thực tại của bạn".
Cái bẫy thứ tư trong hành trình biểu hiện thực tại là nó có
thể khiến bạn rơi vào trạng thái phán xét cực đoan, thiếu hẳn sự thấu cảm và lòng
trắc ẩn, nơi bạn liên tục
tự nhủ rằng người khác đang tự mang đến cho mình những trải nghiệm đau đớn, và như vậy, ở một mức độ
nào đó, họ “xứng đáng” hoặc “muốn” điều đó.
Tôi sẽ không dễ dãi với điều này. Bao nhiêu lần bạn đã nghe
những câu kiểu như thế này trong cộng đồng thực hành biểu hiện thực tại?
- "Họ
chỉ bám víu vào nỗi đau của mình thôi."
-
"Họ chỉ bám vào câu chuyện của họ thôi."
-
"Đó chỉ là cái tôi của họ mà."
-
"Họ tự tạo ra ung thư cho chính mình."
-
"Họ chọn cách bị trầm cảm và tập trung tiêu cực."
-
"Họ tạo ra sự nghèo khó."
-
"Họ hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ và tạo ra điều khác."
Dù cho những tuyên bố đó có thể đúng phần nào về mặt khách
quan, thì rất dễ để bạn thuyết phục bản thân rằng: người ta hoặc muốn trải nghiệm
những điều đau đớn ấy, hoặc vì họ không biết cách tạo ra thực tại của riêng
mình, nên mới phải trải qua những điều đó.
Đó là một sự đứt kết nối với người khác. Thực chất, đó là
phiên bản "tâm linh" của sự tự cho mình là cao quý hơn người. Việc ai
đó có “tần số phù hợp” với ung thư vì những suy nghĩ hay tổn thương thời thơ ấu
không có nghĩa là họ xứng đáng với ung thư, và cũng không có nghĩa là căn bệnh
đó không có thật. Cũng không có nghĩa là họ cố ý hay có ý thức lựa chọn điều
đó. Phần lớn những gì xảy ra bên trong con người là diễn ra trong tiềm thức.
Và khi bạn hành xử như thể mọi trải nghiệm tiêu cực đều là
do “bám víu vào đau đớn”, “cứng đầu”, hay “thiếu hiểu biết”, thì bạn trở thành
người mà chẳng ai muốn ở gần. Chỉ vì bạn biết cách tạo ra thực tại chủ quan cho
mình, và điều đó khiến
bạn cảm thấy dễ chịu,
không có nghĩa là những người chưa biết điều đó, hoặc chưa thành thạo nó, là
“kém tiến hóa hơn”, “kém tâm linh hơn”, hay đang “cố chấp với cái tôi và nỗi
đau của họ”.
Nói cách khác, cái bẫy thứ tư là nguy cơ phủ nhận giá trị của
người khác, xem nhẹ trải nghiệm của họ, và đánh mất lòng trắc ẩn, trở thành một “nhà biểu hiện thực
tại” đầy ích kỷ và tự
cao.
Cái bẫy thứ năm trong biểu hiện thực tại là sự tránh né tiêu
cực một cách hoàn toàn và triệt để. Khi chúng ta phát hiện rằng mình có thể tạo
ra thực tại của riêng mình, thì bước tiếp theo rất dễ hiểu: ta bắt đầu không
còn sẵn sàng để công nhận bất kỳ điều gì tiêu cực nữa.
-
“Tôi không được nghĩ tiêu cực.”
-
“Tôi không được chú ý đến điều gì tiêu cực.”
-
“Tôi không được nói tiêu cực.”
-
“Tôi không được làm điều gì tiêu cực.”
Và giờ đây, chúng ta bị mắc kẹt trong trạng thái kháng cự
thường trực với bất cứ điều gì có thể bị xem là tiêu cực.
Khi chúng ta dạy người khác tạo ra thực tại của mình thông
qua hệ thống hướng dẫn cảm xúc, điều đó mang lại tác dụng tuyệt vời, nó cho phép người ta dùng cảm
xúc của chính mình để định hướng điều cần tập trung hoặc hành động, nhằm tạo ra
thực tại mong muốn.
Nhưng nguy cơ là: ta cũng đang dạy mọi người làm đủ mọi cách
để né tránh cảm xúc tiêu cực, hoặc né tránh bất kỳ điều gì khiến họ có cảm xúc
tiêu cực, trong khi đó không phải là mục đích thật sự.
Cái bẫy thứ sáu là: tư duy phản biện bị gạt bỏ hoàn toàn. Đứa
trẻ bị ném ra cùng với nước tắm.
Tư duy phản biện là hành động đánh thức trí tuệ để nó tự
khám phá chính mình. Đó là một trạng thái cởi mở. Tư duy phản biện cho phép
chúng ta nhìn thấy nhiều góc nhìn khác nhau, từ đó có thể đưa ra quyết định tốt
nhất trong việc biểu hiện thực tại.
Nhiều giáo lý dạy rằng "tạo ra thực tại của riêng bạn"
lại không tin vào tư duy phản biện, bởi họ tin rằng: bạn tin điều gì thì sẽ biểu
hiện ra điều đó, và vì vậy bạn không thể nhìn vào bằng chứng mà niềm tin đó tạo
ra rồi nói rằng nó chắc chắn là sự thật.
Dù vậy, tôi tin rằng khả năng tư duy phản biện thật ra khiến
chúng ta giỏi biểu hiện thực tại hơn.
Cái bẫy thứ bảy là: chúng ta không còn sống trong khoảnh khắc
hiện tại, khi ta liên tục tập trung vào điều mình muốn tạo ra, hay những gì
đang đến.
Ta không còn ở trong trạng thái tĩnh lặng, không còn ở trong
trạng thái bình yên. Ta không còn thật sự trải nghiệm được sự hiện diện trọn vẹn
của khoảnh khắc hiện tại, hay cảm nhận được cảm giác của sự hiện diện ấy.
Ta không còn thật sự hiện diện với chính mình. Khi ta dùng
điều “không mong muốn” để hướng về điều “mong muốn”, ta rơi vào trạng thái vận
động liên tục, luôn luôn
theo đuổi điều tiếp theo tốt đẹp hơn. Mà bản thân điều đó cũng có thể là một dạng
khổ đau.
Và nếu bạn không thể trở về trọn vẹn với hiện tại để hiện diện
với chính mình, thì bạn cũng sẽ không thể hiện diện trọn vẹn với người khác.
Vậy nên, một trong những cái bẫy của khái niệm “tự tạo ra thực
tại” là sự mất khả năng xây dựng sự thân mật. Nếu bạn sống chỉ vì tương lai, và
sống trong một “bong bóng thực tại màu hồng”, thì bạn sẽ không bao giờ thật sự
kết nối với người khác. Và bạn có nguy cơ tạo ra một thực tại mà bạn không còn
liên hệ gì với họ, và họ cũng không liên hệ gì với bạn.
Theo quan điểm của tôi, chúng ta cần thực hành chánh niệm
trong hiện tại song song với việc thực hành biểu hiện thực tại, để chúng ta
không biến biểu hiện thực tại thành cái cớ để trốn chạy bản thân ngay trong khoảnh
khắc hiện tại, như chính ta đang có.
Chúng ta cần phát triển khả năng hiện diện trọn vẹn với bản
thân, vô điều kiện. Bất cứ điều gì ít hơn điều đó đều là sự từ bỏ chính mình.
Nếu bạn muốn đào sâu hơn về khái niệm hoặc cái bẫy này, tôi
đề xuất bạn xem hai video của tôi trên YouTube có tựa đề “Tâm linh 2.0” và “Tâm linh 3.0”.
Ngay cả những phương pháp tâm linh tinh tế nhất cũng có thể
trở thành cái bẫy vô thức.
Dù có thể khiến bạn nản lòng khi phải điều hướng giữa bãi
mìn của sự tinh tế và những mâu thuẫn, mà thực ra là những điều bổ sung cho nhau, thì nghệ thuật mà bạn đang thực hành,
là tạo ra thực tại của chính mình, chính là tấm vé để bạn tái hòa nhập với nhận
thức về bản thân như một đấng sáng tạo vĩnh cửu.
Và đối với những ai có thể thực hành việc tạo ra thực tại một
cách đúng đắn, mà không rơi vào những cái bẫy rất phổ biến trong hành trình
này, bạn sẽ học được cách trở thành hiện thân của ý thức nguồn, người thật sự
đang điêu khắc nên thực tại mà mình sống trong đó.
Chúc bạn một tuần tốt lành.
Link gốc của bài viết
https://www.youtube.com/watch?v=s2gza44qTog
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.