Teal Swan Transcripts 151 - Lời khuyên dành cho người thấu cảm – Teal Swan trò chuyện cùng người dẫn chương trình Amanda Flaker

 

Teal Swan Transcripts 151


Lời khuyên dành cho người thấu cảm – Teal Swan trò chuyện cùng người dẫn chương trình Amanda Flaker

 

07-11-2014




Amanda Flaker: Thật tuyệt vời. Về cuộc phỏng vấn này, điều tôi muốn làm là... tôi đã nói với bạn về nhóm của tôi, nhóm dành cho những người thấu cảm. Tôi có chia sẻ với họ về cuộc trò chuyện giữa chúng ta, khi bạn kể rằng lúc ở Trung Quốc, có một người mà bạn từng làm việc cùng đã nói với bạn rằng hãy “hít thở năng lượng của người khác”.

 

Cách nói đó thực sự rất thú vị. Tôi chưa bao giờ nghe ai diễn đạt theo cách rõ ràng như vậy. Và có một số người đã cảm thấy bị kích hoạt mạnh bởi ý tưởng đó. Nên tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu bạn có thể nói rõ hơn, cụ thể hơn về điều đó là gì.

 

Teal Swan: Dĩ nhiên rồi. Cứ đi thẳng vào chủ đề luôn đi. Tôi thích vậy.

 

Amanda Flaker: Tôi cũng rất háo hức. Và tôi cũng đã chuẩn bị sẵn một loạt câu hỏi hay dành cho bạn nữa. Trước hết, một trong những điều mà chúng tôi thường thảo luận trong nhóm của tôi là sự khác biệt giữa việc người thấu cảm cần được “bảo vệ” và việc họ cần có “sự phân định”. Tôi cũng đã từng làm một video với thông điệp: “Người thấu cảm cần được chữa lành, chứ không phải cần được bảo vệ.”

 

Teal Swan: Đúng vậy.

 

Amanda Flaker: Việc chữa lành thể cảm xúc quan trọng đến mức nào. Có một số chủ đề mà chúng tôi thường nói đến rất nhiều, ví dụ như... tôi từng làm việc với rất nhiều người thấu cảm, và dường như đang tồn tại một kiểu “tôn sùng” các mô thức không lành mạnh với những người này.

 

Nó giống như một hội chứng tử vì đạo kéo dài, hay một trạng thái nạn nhân dai dẳng. Cái kiểu “Tôi quá nhạy cảm, mọi người cứ tìm đến tôi, và tôi cần phải tự bảo vệ mình.” Dường như rất nhiều người thấu cảm đang ở trong trạng thái không lành mạnh, và tôi nghĩ đơn giản là vì chúng ta chưa được chữa lành. Và... vâng, bạn và tôi đã từng nói về điều này nhiều lần rồi, nhưng lần này tôi muốn nghe quan điểm của bạn, không chỉ là quan điểm, mà còn là kinh nghiệm thực tế của bạn khi là một người có sự nhạy cảm cao, là một người thấu cảm. Tôi biết bạn đã từng trải qua rất nhiều điều và phải học cách để không chỉ sống sót mà còn phát triển, để thực sự bước vào sức mạnh của mình với tư cách là một người thấu cảm, chứ không chỉ đơn giản là tìm cách bảo vệ bản thân.

 

Teal Swan: Vậy chúng ta bắt đầu nhé!

 

Amanda Flaker: Bắt đầu thôi.

 

Teal Swan: Tôi nghĩ điều đầu tiên cần phải nói là: Tôi chưa từng gặp bất kỳ người thấu cảm nào mà không gặp vấn đề nghiêm trọng liên quan đến ranh giới cá nhân. Vấn đề thực sự của chúng ta không nằm ở khả năng thấu cảm tự thân của mình, mà là việc chúng ta gặp rắc rối nghiêm trọng trong việc xác định “cái tôi”. Vì vậy, trước tiên, chúng ta cần nói về ranh giới lành mạnh là gì.

 

Tôi nghĩ vấn đề lớn nhất là chúng ta có một món quà, nhưng lại cho rằng nó phải đi kèm với một gói các thứ không lành mạnh, trong khi thực tế thì không cần như vậy. Thậm chí có thể lập luận rằng, một phần lý do khiến ai đó phát triển khả năng thấu cảm ngay từ đầu có thể là vì họ từng có ranh giới yếu trong thời thơ ấu, do ảnh hưởng từ môi trường gia đình.

 

Ví dụ, một bé gái nói: “Con không muốn làm điều đó,” và mẹ đáp: “Thôi nào, ngoan đi con,” - và thế là cô bé học cách gỡ bỏ ranh giới của mình. Cô học cách xóa nhòa định nghĩa của bản thân về điều gì là đúng với mình, điều gì là thật với mình, và thay vào đó, đồng hóa với cái đúng, cái thật của người khác. Điều này giúp cô cảm nhận được cảm xúc của người khác, bởi vì cô không còn cảm nhận được sự tách biệt giữa bản thân và người khác nữa.

 

Đó có thể là một trải nghiệm tương phản mà ta đã chọn trước khi đến đây để phát triển hành vi thấu cảm. Nhưng đồng thời, hành trình tiến hóa của chúng ta là học cách duy trì sự kết nối với người khác, nơi mà ranh giới trở nên mờ nhạt và ta cảm nhận được sự hợp nhất nhiều hơn người khác, đồng thời vẫn giữ được cảm nhận về cái tôi riêng biệt. Kiểu như: “Đây là nơi tôi bắt đầu và kết thúc.”

 

Vậy nên phần lớn vấn đề liên quan đến việc làm sao để giữ được sự chính trực trong vai trò là người thấu cảm, bắt nguồn từ thực tế là chúng ta không có khái niệm rõ ràng nào về một ranh giới lành mạnh. Chúng ta thường nghĩ về ranh giới giống như hàng rà, một thứ dùng để giữ người khác ở bên ngoài. Nhưng cách tôi thích giải thích với mọi người là: đó không phải là bản chất thật sự của ranh giới.

 

Một ranh giới không thực sự liên quan đến người khác. Nó liên quan đến cảm nhận của bạn về chính mình. Giống như là bạn đang nói: “Đây là điều đúng với tôi. Đây là điều tôi thích và không thích. Đây là cảm xúc của tôi. Đây là điều tôi đang cảm nhận.”

 

Chúng ta cần có cảm nhận về điều đó, về bản thân mình, và từ đó ta biết mình bắt đầu và kết thúc ở đâu. Chúng ta đang sống trong chiều không gian thứ ba, nơi mà có một ảo ảnh về sự tách biệt. Và việc có được ảo ảnh này là điều đang giúp ích cho chúng ta ở thời điểm hiện tại. Miễn là ta biết rằng đó là ảo ảnh (mà thực ra ta không cần phải giúp người thấu cảm hiểu điều đó vì họ vốn đã biết), điều ta thật sự cần giúp họ là khiến họ cảm thấy an toàn khi chấp nhận và sống trong ảo ảnh đó, dù chỉ đôi lúc.

 

Vậy nên, thay vì hiểu ranh giới là: “Tôi cho phép bạn làm điều này hay không làm điều kia với tôi,” thì ranh giới nên được hiểu là: “Tôi nói có với điều gì liên quan đến bản thân mình.” Khi bạn nghĩ đến chuyện người khác đang xâm phạm vào mình, bạn có thể nói “không” với họ, hoặc bạn có thể nói “có” với chính mình. Đôi khi, nói “không” với họ cũng chính là nói “có” với mình. Nhưng cũng có lúc, nói “không” với họ chỉ đơn thuần là hành động phản kháng lại họ, và điều đó sẽ chỉ khiến năng lượng ấy tiến lại gần hơn.

 

Và đây là lý do lớn nhất để phản biện lại việc người thấu cảm cần phải bảo vệ bản thâ,vì bạn không thể tập trung vào việc kháng cự một điều gì đó mà lại không đồng thời tạo ra thêm sự tồn tại của chính điều đó. Khi tôi dựng lên một tấm khiên để bảo vệ mình, điều đó có nghĩa là tôi đang chống lại một thứ gì đó đang tiến đến. Bạn không thể nghĩ đến việc “bảo vệ” mà không đồng thời tạo ra ý tưởng rằng có điều gì đó nguy hiểm đang tấn công bạn.

 

Amanda Flaker: Chính xác. Vậy bạn sẽ trả lời thế nào nếu có người phản bác rằng, và tôi nghe điều này rất nhiều, đặc biệt là từ những người thấu cảm có thêm các khả năng tâm linh khác, họ nói rằng: “Cõi linh hồn là có thật, và các cuộc tấn công tâm linh là có thật. Có rất nhiều thứ nguy hiểm ngoài kia. Việc nói với ai đó rằng họ không cần tự bảo vệ mình chẳng khác nào tước đi bộ giáp cuối cùng của họ trước những nguy cơ có thể vô cùng tàn khốc.” Bạn sẽ nói gì trong những tình huống như vậy, đặc biệt là khi nói về cõi linh hồn?

 

Teal Swan: Tôi sẽ nói rằng: Việc chìm vào những suy nghĩ như vậy là điều rất nguy hiểm, bởi vì một người thấu cảm vốn đã nhạy cảm hơn với sự hợp nhất của mọi thứ. Nhưng ngay khoảnh khắc bạn cho rằng bạn cần bảo vệ mình khỏi một điều gì đó, là lúc bạn đang phớt lờ một sự thật: phía kia của tấm gương, thứ đang phản chiếu lại bạn... chính là một phần của bạn.

 

Chúng ta có thể dành cả ngày để cố gắng “lau sạch hình ảnh trong gương”, hoặc chúng ta có thể chữa lành “phần đang tạo ra hình ảnh đó”. Khi một người thấu cảm nói: “Tôi muốn bảo vệ mình khỏi những cuộc tấn công tâm linh,” thì họ đang đứng trước một chiếc gương, thấy mình là nạn nhân, và cố gắng gột rửa hình ảnh phản chiếu đó, thay vì nhìn thẳng vào bản thân và nói: “Rõ ràng là tôi đang cộng hưởng với vai trò của một nạn nhân.”

 

Để tôi trở thành “sự tương thích” với một cuộc tấn công tâm linh, bạn hãy hình dung điều này giống như hai cục nam châm. Để một cuộc tấn công tâm linh thực sự có thể xảy ra, thì một phần trong bạn phải tham gia vào quá trình đó. Hãy giả sử đây là một con quỷ, chỉ là tưởng tượng thôi nhé. Một con quỷ, về bản chất, đang cố xâm nhập vào bạn.

 

Hoặc năng lượng của một ai đó đang cố thâm nhập vào bạn. Nó không thể thật sự kết nối được trừ khi phía bên này, tức là một phần tiêu cực nào đó của nam châm, bị nhiễm từ đến mức hút lại gần như thế này. Vậy nên, vấn đề không phải là... thật ra tôi muốn nói thế này: Không quan trọng người khác đang tập trung hướng gì vào bạn trong thực tại này, trừ khi bạn là người tương thích với điều đó.

 

Vậy nên câu hỏi thật sự là: Tại sao tôi lại tương thích với tất cả những thứ này đang lao về phía mình một cách mãnh liệt như vậy? Và đó là lý do vì sao việc hoàn toàn mở lòng mình ra với những năng lượng này lại là một thực hành mạnh mẽ đến thế. Bởi vì khi bạn làm vậy, về một mức độ nào đó, bạn đang thừa nhận rằng bạn đang sẵn sàng đón nhận nó.

 

Tức là bạn không còn kháng cự nữa. Và như chúng ta biết, trong thực tại này, bất cứ điều gì bạn kháng cự đều sẽ tiếp diễn. Vậy nên nếu tôi chống lại con quỷ đang lao về phía mình, thì tôi đang đặt sự tập trung vào nó. Tôi đang làm cho bản thân mình trở thành một “điểm tương thích” với nó.

 

Nhưng nếu ngay khoảnh khắc con quỷ đang tiến đến tôi, tôi mở lòng ra, và tôi có thể làm điều đó, điều này không phải là thứ tôi không muốn làm. Hãy giả sử tôi có thể thật sự mở lòng và nói: “Tôi chào đón và đón nhận bạn như một người thầy của tôi.” Khi đó, năng lượng bên trong tôi không còn là âm hay dương nữa. Nó không thể kết nối được với tôi.

 

Tôi vừa phát ra một tần số mà thực thể đó không thể tương thích. Nếu có thứ gì đó muốn tấn công tôi, đây là một triết lý rất cổ xưa, thậm chí các võ sư cũng hiểu điều này, rằng nếu tôi có thể hoàn toàn mở lòng đón nhận một viên đạn, thì viên đạn đó sẽ không thể phát nổ.

 

Tôi đang bẻ cong thực tại không-thời gian bởi vì tôi khiến bản thân mình không còn là một phần của trải nghiệm đó nữa. Vậy nên điều mà tôi kêu gọi những người thấu cảm làm, và cũng là điều đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi, là thế này: Chúng ta, những người thấu cảm, thường hình dung bản thân mình, do ranh giới yếu kém, là nhỏ bé và yếu đuối.

 

Chúng ta cảm thấy ai cũng xâm phạm vào không gian của mình. Nhưng nếu chúng ta bước vào một trạng thái nơi mà ta nói: “Biết đâu tôi có được khả năng này là vì một lý do nào đó. Biết đâu tôi thật sự có khả năng chuyển hóa tần số của mọi người xung quanh,” thì ta thực sự đang chuyển sang một tần số cao đến mức... không thể nào còn là đồng rung với trải nghiệm bị tấn công nữa.

 

Và tôi là một ví dụ điển hình cho điều đó. Bởi tôi không phải là người tự nghĩ ra lý thuyết này, mặc dù tôi có hiểu cách vũ trụ vận hành. Tôi từng là người, ở tuổi 17, 18, 19, không thể ra khỏi nhà mà không trùm mũ hoodie, vì ngay cả điều đó thôi cũng đã là quá nhiều năng lượng lao vào tôi. Tôi đã từng nghĩ: “Tôi không phù hợp để sống trong thế giới này.” Đó cũng chính là cảm giác mà hầu hết người thấu cảm đều có.

 

“Tôi quá nhạy cảm, và thế giới này không được tạo ra cho những người nhạy cảm, vậy nên có lẽ tôi không nên tồn tại ở đây.” Cảm giác kiểu như vậy. Rồi, khi tôi sang Trung Quốc, có một người đàn ông theo dõi tôi và ông ấy nói, thông qua người phiên dịch: “Cô phải hiểu rằng mỗi lần cô bước vào một căn phòng với tần số năng lượng đó, cô đang trở nên tương thích với những điều giống như thế.” Và tôi vốn đã hiểu điều đó, nhưng chưa hiểu sâu cho đến khi ông ấy bắt tôi thực hành.

 

Ông nói: “Ngay lúc này cô đang co rúm lại khi có ai đó đi ngang qua. Cô cảm nhận được năng lượng đó chứ? Và cô thấy cô có thể đang cộng hưởng với điều gì không?”

 

Tôi nói: “Ừ, điều đó hợp lý.”

 

Thế là ông ấy dẫn tôi ra ga tàu và bảo: “Ngưng làm điều đó lại. Khi có người đi ngang qua, tôi muốn cô tưởng tượng rằng bản thân mình đủ lớn, có đủ sức mạnh để hít toàn bộ năng lượng đó vào.”

 

Và tôi đã làm theo. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tệ nhất có thể xảy ra. Nhưng tôi ở vào một trạng thái mà nhiều người thấu cảm cũng đang trải qua: kiểu như... “Thật ra sống kiểu này thì có cũng như không, vậy thì tại sao không thử chứ? Nếu tôi bị tiêu diệt bởi thực hành này, thì cũng giống như điều tôi định tự làm với bản thân rồi còn gì.” Vậy nên tôi hít vào. Sau vài hơi thở, tôi nhận ra: “Ôi Chúa ơi. Không có gì xảy ra với tôi cả!”

 

Vì tôi có thái độ cởi mở, nên không còn thứ gì để các năng lượng đó có thể “va chạm” vào. Tôi không còn cảm thấy tác động từ chúng nữa. Và khoảnh khắc đó đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi. Tôi bắt đầu có thể ra ngoài nơi công cộng. Tôi không còn trùm mũ nữa.

 

Thật sự rất kỳ diệu. Và tôi nhận ra rằng, không chỉ mỗi lần bạn có ý định tự bảo vệ mình, bạn đang đồng thời bước vào “ảo ảnh của cái tôi và bản thân khác.”

 

Amanda Flaker: Phải rồi. Chính xác.

 

Teal Swan: Bạn đang vô tình khiến bản thân trở thành đối tượng của các cuộc tấn công.

 

Amanda Flaker: Vâng. Chính xác. Nhưng bạn cũng từng nói rằng vẫn có những ngày bạn cảm thấy dễ bị tổn thương hơn. Vậy bạn làm gì trong những lúc đó? Bạn có những thực hành hoặc phương pháp nào không? Giống như điều tôi gọi là “sự phân định”, ví dụ như khi bạn biết tần số rung động của mình đang thấp. Bạn có làm gì để đảm bảo mình không rơi vào những tình huống khiến mình dễ bị tổn thương hơn không?

 

Teal Swan: Ồ có, tất nhiên rồi. Nhưng tôi không làm điều đó từ trạng thái sợ hãi. Đây là sự khác biệt: một khi bạn có ý thức về việc mình đang tương thích với điều gì đó, thì vấn đề không còn nằm ở “những thứ bên ngoài” nữa. Để tôi kể bạn nghe điều này mà tôi vừa nhận ra lý do vì sao nó xảy ra.

 

Hôm trước, chính xác là hôm trước lễ Halloween, và tôi gặp khó khăn với thời điểm đó vì những ký ức thời thơ ấu. Vậy nên tôi hiểu rằng, chỉ riêng việc ngày đó sắp đến, cộng với ký ức cơ thể, tôi đã rơi vào trạng thái rung động thấp hơn. Tôi đến nhà một người bạn, chúng tôi đi dạo trong rừng, và rồi chuyện này xảy ra: cô ấy nói rằng gần nhà có một cái cây mà ai đó đã buộc bộ xương lên trên.

 

Điều đó lập tức kích hoạt tôi. Không phải cô ấy cố ý làm tổn thương tôi, nhưng hình ảnh xương buộc trên cây khiến tôi nhớ đến thời thơ ấu. Ngay lúc đó, tôi có một sự lựa chọn. Đây là bài học về ranh giới yếu và ranh giới lành mạnh. Một phiên bản biết yêu bản thân của tôi sẽ nói: “Tôi không muốn đi ngang qua cái cây đó.”

 

Nhưng vì tôi là kiểu người thấu cảm điển hình với ranh giới yếu, tôi nghĩ: “Tôi không muốn làm bạn mình phật ý. Thôi cứ đi bộ cùng cô ấy đi.” Và tất nhiên, suốt chuyến đi tôi ở trong trạng thái rung động thấp. Đêm hôm đó, tôi trở nên “tương thích” với một trong những cuộc tấn công tâm linh kinh khủng nhất mà tôi từng trải qua trong nhiều năm.

 

Amanda Flaker: Trời ơi...

 

Teal Swan: Đúng vậy. Rất kinh khủng. Tôi thức dậy trong trạng thái tê liệt khi ngủ, bị “hòa lẫn” giữa chiều không gian thứ ba và thứ tư, và có một thực thể khổng lồ, da đỏ sẫm như da thú, trông giống như một con quỷ đang đè lên tôi. Tôi hoảng loạn, nhảy ra khỏi giường, xông Palo Santo (Gỗ Trắc Xanh) khắp nhà. Và tôi tự hỏi: “Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Có phải tôi không nên chơi với cô bạn đó nữa không? Có phải cô ấy đang tấn công tâm linh tôi không?” Tôi bắt đầu rơi vào những suy nghĩ quen thuộc.

 

Nhưng rồi tôi ngồi xuống, bình tĩnh lại, quyết định làm điều tôi có thể làm: là truy xuất ký ức trên tầng ý thức, để không phải tiếp tục trải nghiệm nó trong giấc ngủ hoặc trạng thái trung gian. Và những gì tôi phát hiện ra rất thú vị: đoạn đường chúng tôi đi bộ đã khiến tôi trở nên tương thích với một hình thái tư tưởng được tạo ra từ thời người ta còn khai thác mỏ ở Park City.

 

Câu chuyện là thế này: Có một người thợ mỏ đến để tìm vàng, và vào thời đó, người ta phải trả tiền để có quyền khai thác ở một khu vực nhất định trong vài ngày. Nhưng nơi ông ta muốn khai thác lại được giao cho người khác, ông ấy cho rằng điều đó là một sự xúc phạm cá nhân. Ông ta giận dữ đến mức giết người kia một cách dã man, kéo xác đi và giấu ở một nơi khác. Cơ thể người kia bị mất máu hoàn toàn, và khi người dân phát hiện ra cái xác, không còn máu, có vết cắt ở cổ, họ nghĩ rằng đây là một sinh vật huyền bí như “Quỷ Jersey”. Thế là họ tạo ra niềm tin về một thực thể như vậy ở Park City.

 

Nếu bạn hiểu về hình thái tư tưởng, bạn sẽ biết rằng: nếu có đủ người tin vào một điều gì đó, họ thực sự có thể tạo ra một hình thái tư tưởng đa chiều. Và đó chính là thứ tôi đã vô tình tiếp xúc trong chuyến đi hôm đ, vì tôi đang ở trong rung động của nạn nhân.

 

Amanda Flaker: Trời ơi...

 

Teal Swan: Tôi đã giúp nó “vượt qua”, giải thích với nó rằng: “Không còn ai tin vào bạn nữa. Bạn không cần phải tồn tại nữa.” Và chuyện đó đã kết thúc. Nhưng lý do tôi kể câu chuyện này là vì: Sẽ rất dễ để tôi nói rằng “Tôi cần phải bảo vệ bản thân mình, vì có rất nhiều thứ ngoài kia muốn tấn công tôi.”

 

Điều thực sự đang diễn ra là tôi nhận ra mình đã bị kích hoạt trước khi bước ra ngoài, và chính điều đó khiến tôi trở thành một “điểm tương thích” với trải nghiệm ấy. Đó chính là sự kết nối giữa hai cực của nam châm. Vậy nên vấn đề là: Lần sau tôi sẽ làm gì? - Nếu tôi cảm nhận được cảm giác “này không đúng với tôi”, thì tôi có quyền tôn trọng cảm giác đó.

 

Và thật ra, tôi có rất nhiều thực hành mà tôi có thể chia sẻ với bạn, nhưng điều quan trọng nhất với tôi, và cũng với tất cả những người thấu cảm, là học cách tôn trọng cảm xúc của mình, điều mà chúng ta thường không làm.

 

Amanda Flaker: Vâng. Chính xác. Đối với tôi, đó cũng là một trong những lý do hàng đầu khiến tôi trở nên tương thích với một điều gì đó, kiểu như tôi bị kích hoạt cực mạnh, cảm thấy mình là nạn nhân, hoặc có chuyện gì đó xảy ra khiến tôi bị tấn công tâm linh. Chính là vì lý do đó: tôi đã không tôn trọng cảm xúc của mình, không tôn trọng điều mà tôi biết mình đã được mách bảo hay đã cảm nhận được.

 

Và thật ra, có một chuyện rất hay, bạn đã giúp tôi rất nhiều. Cách đây vài tháng, tôi nhớ mình đã nhắn tin cho bạn vì cảm thấy bị tấn công tâm linh, mà điều đó gần như chưa từng xảy ra với tôi. Tôi chưa bao giờ trải qua điều đó trước đây, nhưng có một người mà tôi từng làm việc cùng, người này có vấn đề tâm lý khá nghiêm trọng, bằng cách nào đó tôi đã kích hoạt họ. Và tôi có thể cảm nhận được điều đó, nó giống như có một năng lượng đâm xuyên qua con mắt thứ ba của tôi. Cảm giác rất mãnh liệt.

 

Tôi luôn có thể nhận ra dấu ấn năng lượng của người đó. Và tôi biết rõ điều này, nhưng tôi nhớ mình đã nhắn tin cho bạn vì cảm giác đó quá choáng ngợp và quá sốc, tôi chưa bao giờ trải qua điều như vậy. Và bạn đã... bạn có đưa ra vài gợi ý về tinh dầu, nhưng điều chính yếu mà bạn nói là: hãy làm thật nhiều công việc chữa lành bên trong, đặc biệt là với cảm giác bị tổn thương hay bị làm hại.

 

Bạn nói tôi cần làm việc với đứa trẻ bên trong về cảm giác bị làm nạn nhân. Và tôi đã dành khoảng ba ngày để đi sâu vào, nhận diện cảm giác đó là gì, lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy là khi nào, quay vào bên trong để hỏi đứa trẻ bên trong của mình cần gì, và khi tôi thực sự tôn trọng cảm giác đó, khi tôi đến với nó, tôi đã hoàn toàn không còn thấy đó là về người kia nữa. Và cảm giác bị tấn công đó biến mất hoàn toàn, và chưa từng quay lại.

 

Và tôi nghĩ đó là điều rất mạnh mẽ, nó khiến bạn cảm thấy có năng lực, vì bạn không còn cảm giác đây là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của bạn. Bạn nhận ra: “Ồ, điều này ở bên trong tôi. Tôi có thể quay vào trong. Tôi có thể xử lý nó.” Thay vì nghĩ đó là điều gì đó đáng sợ từ bên ngoài và bạn không có khả năng kiểm soát.

 

Teal Swan: Chính xác. Và đó là điều mà chúng ta, những người thấu cảm, cần phải thoát khỏi, bởi vì chúng ta dễ dàng rơi vào cái bẫy đó hơn bất kỳ ai khác – đến 100%.

 

Amanda Flaker: Chính xác.

 

Teal Swan: Nên tôi phải rất cẩn thận với rung động của chính mình. Đó là điều tôi đã nhận ra qua nhiều năm, qua rất nhiều lần thử và sai. Bởi vì khi bạn là người thấu cảm, bạn có nguy cơ khiến khả năng này đi chệch hướng hoàn toàn, và chỉ thu hút về những thứ tiêu cực, đau đớn. Nhưng điều đó không phản ánh một bức tranh khách quan của thực tại.

 

Ta cần hiểu rằng: Là người thấu cảm, bức tranh khách quan của thực tại là ta nên cảm nhận được những điều tốt lành cũng nhiều như, nếu không muốn nói là nhiều hơn, những điều tiêu cực, vì thật sự mà nói, điều tích cực tồn tại nhiều hơn trong vũ trụ này. Vậy nên nếu ta không cảm nhận được điều đó, thì có nghĩa là rung động của ta đang khiến ta chỉ tương thích với những thứ tiêu cực mà thôi.

 

Vì thế, tôi phải chú ý tới rung động của mình ngay từ đầu ngày. Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, đây là quyển nhật ký cộng hưởng của tôi.

 

Bạn thấy đấy, tôi đang ngồi trên giường. Đây là quyển “Nhật ký những điều tích cực” của tôi. Quyển này giống như một phép màu đối với tôi vì nó giúp tôi tương thích với những điều tốt đẹp. Nó có vẻ như là một công cụ tự lực hơi “sáo rỗng”, nhưng thực tế là: nếu bạn thừa nhận rằng vũ trụ vận hành theo Luật Hấp Dẫn, thì bất cứ rung động nào bạn rơi vào đều quyết định bạn sẽ tương thích với điều gì.

 

Vậy nên mỗi sáng tôi sẽ lấy quyển này ra và viết một trang đầy những điều khiến tôi cảm thấy tốt đẹp trong hiện tại hoặc trong ngày hôm nay. Tôi chỉ tập trung vào bất cứ điều gì khiến tôi cảm thấy tốt đẹp về mặt cảm xúc. Đó là cách tôi bắt đầu ngày mới. Và điều đó đảm bảo rằng tôi đã bắt đầu một “quả cầu tuyết hấp dẫn” tích cực trong cuộc sống.

 

Khi mọi người đến tìm tôi để được giúp đỡ, không phải là họ không mang đến những vấn đề tiêu cực, mà là tôi tương thích với việc nhìn thấy giải pháp hơn là nhìn thấy vấn đề. Tôi nhận thức được vấn đề, nhưng nó không trở thành một phần của tôi. Nhờ đó, tôi có thể giữ một tần số cao hơn rất nhiều cho những người tìm đến tôi. Và tôi thực hành điều này cả khi thức dậy và khi đi ngủ.

 

Đó là một ví dụ.

 

Tất cả những người thấu cảm cần phải “nắm sừng con bò”, nghĩa là làm chủ rung động của chính mình. Nó không phải là về người khác làm gì với bạn. Không phải là tôi cho phép bạn làm hay không làm điều gì. Mà là tôi đang làm gì để đảm bảo rằng tôi ổn. Tôi đang tốt.

 

Và điều đó sẽ khác nhau với mỗi người trong chúng ta. Vậy nên với nhiều người thấu cảm, chúng ta thật sự cần học cách “trở thành diva”. Nhưng làm diva không phải là nói người khác phải làm gì hay không được làm gì quanh tôi.

 

Mà là tôi tôn trọng nhu cầu của chính mình. Nếu tôi cảm thấy điều cần thiết cho mình là mỗi sáng phải ngâm mình trong nước muối, thì tôi phải làm điều đó. Chúng ta phải bắt đầu thử nghiệm cảm giác tốt lành như thế nào, và cảm nhận được rằng ta ít cần phải bảo vệ bản thân hơn bao nhiêu khi ta đã thiết lập mọi thứ từ đầu một cách đúng đắn.

 

Tức là bạn xây dựng các mối quan hệ ngay từ đầu bằng sự cởi mở hoàn toàn. Khi có vấn đề phát sinh, bạn bày tỏ nó ra một cách trọn vẹn. Bạn và tôi đã thực hành điều này một chút trước khi bạn rời California, nhớ không? Khi tôi ngồi với bạn và nói về quy trình “tiếp nhận”, cảm giác rất tốt khi những người thấu cảm nói cho nhau biết động cơ thật sự khi làm một việc gì đó, bao gồm cả phần “bóng tối” lẫn phần tích cực. Điều đó khiến ta cảm thấy an toàn hơn, đúng không?

 

Vậy nên có thể đó là điều bạn cần, điều phù hợp với ranh giới cá nhân của bạn trong các mối quan hệ, là có thể nói: “Giả sử bạn – Amanda – tặng tôi một món quà.”

 

Tôi sẽ hỏi: “Tại sao bạn lại tặng tôi món quà này?”

 

Và phần thực hành trong mối quan hệ của chúng ta là bạn sẽ chia sẻ sự thật đầy đủ về lý do bạn làm điều đó. Có thể bạn nói: “Một phần là vì tôi muốn bạn vui.”

 

Nhưng phần khác có thể là: “Tôi cảm thấy khá ngại vì không gọi lại cho bạn hôm qua.”

 

Amanda Flaker: Đúng vậy. Điều đó giúp mọi thứ luôn minh bạch. Và khi ai đó thành thật ngay từ đầu, thậm chí về cả mặt tối trong động cơ của họ, điều đó giúp mọi thứ rõ ràng, không còn cảm giác có gì đó ẩn giấu, hay một điều gì bất ngờ sẽ xảy ra. Mọi thứ được đặt lên bàn ngay từ đầu.

 

Teal Swan: Hoàn toàn đồng ý. Tôi không muốn làm điều gì quá lố hay quảng cáo lộ liễu ở đây, nhưng thật sự tôi có một nguồn tài nguyên rất hay dành cho những ai muốn hiểu rõ hơn về ranh giới cá nhân, muốn bắt đầu khám phá và hình dung “ranh giới” thực sự là gì.

 

Tôi đã làm một video YouTube có tên là “Cách Thiết Lập Ranh Giới Lành Mạnh” (hoặc đại loại vậy) (Teal Swan Transcripts 097). Bạn chỉ cần lên YouTube và gõ “Teal Swan healthy boundaries”, video đó sẽ hiện ra. Trong video, tôi giải thích ranh giới là gì, những câu hỏi bạn có thể tự hỏi để phát triển ranh giới của riêng mình. Và có một điều tôi nêu ra trong video đó, tôi thấy cực kỳ quan trọng, và tôi muốn lặp lại điều đó ở đây dành cho những người thấu cảm:

 

Bạn có thể làm cho khái niệm ranh giới trở nên rất phức tạp, nào là ranh giới tôn giáo, ranh giới tâm linh, ranh giới cá nhân, ranh giới trong mối quan hệ, v.v. – nhưng bạn có thể tóm gọn tất cả chúng lại thế này: Bạn luôn biết ranh giới của mình là gì dựa vào cảm giác của bạn.

 

Tôi đang xem một chương trình và nó khiến tôi co thắt trong người, tôi không thích bộ phim đó. Đó chính là một ranh giới cá nhân. Và điều quan trọng nhất bạn có thể làm được là: Quan tâm tới cảm xúc của chính mình, hơn bất cứ điều gì khác.

 

Amanda Flaker: Đó là lý do tại sao tôi nghĩ có một mối liên hệ, ít nhất là với những người thấu cảm mà tôi từng làm việc cùng, dường như khoảng 95% trong số họ có xuất thân từ một quá khứ bị lạm dụng, một tuổi thơ bị lạm dụng. Một số người tranh luận rằng, năng lực thấu cảm là bẩm sinh, không liên quan gì đến việc bạn có từng bị lạm dụng hay không.

 

Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể bị “huấn luyện” từ khi còn nhỏ để trở nên như vậy. Ví dụ như tôi, nó giống như một cơ chế phòng vệ sớm: nếu tôi có thể đọc được mọi người xung quanh, tôi có thể chủ động chuẩn bị cho bất kỳ điều gì có thể xảy ra, hoặc thoát khỏi bất kỳ tình huống nào khiến tôi khó chịu. Thế là từ nhỏ, chúng ta bị huấn luyện để không chú ý đến cảm xúc của bản thân mà thay vào đó là điều chỉnh theo môi trường xung quanh.

 

Teal Swan: Tuyệt vời. Tôi không thể nói hay hơn thế, kể cả nếu tôi cố. Vì đó chính xác là những gì xảy ra với người thấu cảm. Ý tôi là, người thấu cảm thường không muốn nhìn nhận bản thân theo cách đó, họ thích nghĩ rằng mình có một món quà từ Thượng Đế, và điều đó khiến họ phải sống trong vai trò "vị thánh tử vì đạo" suốt phần đời còn lại. Nhưng sự thật không phải vậy. Tôi nghĩ chúng ta nên giữ lại “đứa bé” và vứt đi “nước bẩn”.

 

“Nước bẩn” ở đây là việc nhiều người trong chúng ta phát triển năng lực này là bởi vì chúng ta phải đối phó với những người cực kỳ nguy hiểm, những người mà ta buộc phải "đọc" họ trước khi họ làm tổn thương ta. Hoặc ta sống trong môi trường mà tình yêu thương chỉ đến nếu ta tôn trọng ranh giới của người khác chứ không phải của chính mình. Vậy nên, khi ta thừa nhận điều đó, ta sẽ có thể gỡ bỏ những mặt tiêu cực và giữ lại những mặt tích cực của khả năng này. Và đó là điều mà tất cả chúng ta đều mong muốn. Tôi cũng không muốn mọi người "tắt" khả năng thấu cảm này. Tôi ghét điều đó. Nhiều người hỏi: “Có cách nào tắt nó đi không?” - như thể đó là một đức tính vậy.

 

Amanda Flaker: Phải rồi. Và đó luôn là vấn đề với tôi. Khi đọc các tài liệu về người thấu cảm, phần lớn khiến nó nghe như thể: hoặc bạn có một món quà thần thánh đặc biệt khiến bạn khác biệt với phần còn lại, hoặc bạn là người “có vấn đề” và cần học cách tắt nó đi. Tôi chưa bao giờ thật sự đồng cảm với những quan điểm ngoài kia. Không phải tôi đã đọc hết mọi thứ, nhưng những gì tôi biết thì thường chẳng giúp ích gì. Vậy nên, một trong những điều tôi rất đồng cảm với bạn khi chúng ta nói chuyện là tầm quan trọng của việc kết nối với cảm xúc của bản thân.

 

Và tôi nghĩ, đã có quá nhiều cuộc thảo luận về "lightworker" và mối nguy của việc tin vào một hệ thống phân cấp tâm linh, kiểu như cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối. Người thấu cảm rất dễ bị cuốn vào điều này, nhất là khi ta xuất thân từ hoàn cảnh bị lạm dụng, ta tha thiết được cảm thấy mình có giá trị, được cảm thấy quan trọng. Ta muốn đứng về phía “ánh sáng”, muốn chiến đấu chống lại cái ác, chống lại những người từng làm tổn thương ta.

 

Điều đó lại kích hoạt chu kỳ cũ: kẻ tấn công – nạn nhân – người cứu rỗi. Một vòng luẩn quẩn mà ta đã mắc kẹt trong đó quá lâu. Và tôi nghĩ, khi ta thoát khỏi chu kỳ đó, khi ta chịu trách nhiệm 100% với cảm xúc, trải nghiệm và rung động của mình, ta thoát ra và nhận ra: mình là kẻ tấn công, là nạn nhân, và cũng là người cứu rỗi. Ta không cần phải tiếp tục đóng những vai đó ở thế giới bên ngoài nữa.

 

Teal Swan: Tôi rất thích điều đó. Trong hội thảo gần đây nhất của tôi, tôi có mời vài người theo Thiên Chúa giáo lên sân khấu. Đã có một cuộc tranh luận rất thú vị giữa chúng tôi khi tôi cố gắng giải thích rằng Chúa Jesus và quỷ Satan là một. Điều đó nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng càng tiến xa trên hành trình tâm linh, bạn sẽ nhận ra: dù bạn đến từ góc nhìn nào đi nữa, thì tất cả đều đang đưa bạn đến cùng một nơi, đó là chân lý của chính bạn.

 

Amanda Flaker: Chính xác. Vậy theo bạn, việc học cách sống khỏe mạnh và có năng lực trong sự nhạy cảm có tương tự như tiến trình hòa nhập phần bóng tối không?

 

Teal Swan: Có. Một ngàn lần có. Tôi nghĩ đây chính là “bước một – bước hai” mà hầu hết mọi người đều bỏ lỡ. Khi những mặt tiêu cực trỗi dậy, thay vì lập tức tìm cách thoát khỏi nó, như dùng bất kỳ điều gì khiến ta cảm thấy tốt hơn ngay lập tức, thì khi nó xuất hiện, ta hãy đi vào đó. Học hỏi từ nó, vì nó mang lại những thông tin cực kỳ quý giá.

 

Và bạn cũng nhận ra rằng, phần lớn những điều đau đớn cứ lặp đi lặp lại với bạn thật ra là những đứa trẻ bị tổn thương vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ. Bạn giống như một cái đĩa CD bị trầy, cứ tua đi tua lại cùng một điểm. Khi bạn giúp những phần đó trở về trạng thái hợp nhất, đưa chúng quay về với mình và chấp nhận chúng, bạn không còn kháng cự với trạng thái đó nữa, và rung động của bạn sẽ giống như cái phao từng bị nhấn chìm dưới nước, giờ bật trở lại mặt nước một cách nhanh chóng.

 

Rồi đến “bước hai”: sau khi bạn cảm nhận được sự nhẹ nhõm, nghĩa là bạn đã thật sự cho phép mình cảm nhận và khám phá điều tiêu cực. Khi đã thấy nhẹ nhõm, đó là dấu hiệu bạn có thể bắt đầu tạo dựng thực tại của mình.

 

Đây là phần mà nhiều người đã biết rồi, vì đã có cả “tàu đầy” những người dạy về nó: viết nhật ký điều tích cực, dùng khẳng định... Nhưng ta không nên dùng những công cụ này để chạy trốn khỏi cảm xúc tiêu cực, bởi vì chúng là phần bị tổn thương bên trong chính ta. Và đây là vấn đề kinh điển của người thấu cảm: tự bỏ rơi bản thân.

 

Chúng ta có thể hình dung “tự bỏ rơi” là nhiều thứ, nhưng ở cấp độ nguyên thủy nhất, đó là: khi ta muốn thoát khỏi cảm xúc của mình. Hãy tưởng tượng, khi bạn bị kích hoạt, bạn cảm thấy mình không quan trọng, bạn thấy tệ. Đó là tín hiệu từ một phần bên trong chưa được chữa lành, một “phiên bản ba tuổi” của bạn đang khóc, khiến bạn cảm thấy vô giá trị trong thời điểm hiện tại.

 

Vậy nên khi bạn cố chạy trốn cảm xúc đó, kiểu như: “tập trung vào điều tích cực, tập trung vào điều tích cực”, thì bạn đang cố gắng chạy trốn một đứa trẻ ba tuổi. Món quà thật sự của “làm việc với bóng tối” không phải là bạn đủ mạnh để đối đầu với quỷ dữ, mà là bạn nhận ra: đa số những “con quỷ” đó là những đứa trẻ nhỏ đang van xin bạn bế chúng ra khỏi cái nôi.

 

Và khi bạn làm được điều đó, bạn phát triển một rung động yêu thương với chính mình. Khi bạn bắt đầu cảm thấy không ổn, bạn không còn lập tức bỏ rơi mình bằng cách chạy trốn khỏi cảm xúc hay sự thật của bạn trong khoảnh khắc hiện tại. Đó là một bước cực kỳ quan trọng để thiết lập ranh giới.

 

Amanda Flaker: Chính xác. Và có điều gì đó rất mạnh mẽ, tôi biết với riêng tôi, là người thấu cảm, tôi luôn dạy học viên của mình hãy thường xuyên kiểm tra cảm xúc: “Tôi cảm thấy thế nào?” Và rồi tôi kết nối với nó và nói: “Không sao cả. Tôi sẽ không còn bỏ rơi bản thân mình vì cảm xúc của mình nữa.”

 

Teal Swan: Chính xác. Và đó là… vâng… Chúng ta hãy tạo ra một câu nói, một câu trích dẫn mà mọi người thấu cảm nên ghi nhớ. Hãy khắc sâu nó vào não của bạn nhé.

 

Amanda Flaker: Thật sự đấy.

 

Teal Swan: “Vấn đề không nằm ở cảm xúc của bạn. Vấn đề là bạn không cảm thấy an toàn để cảm nhận cảm xúc của mình.”

 

Amanda Flaker: Chính xác. Và khi bạn mở lòng ra, cho phép mình cảm nhận những gì đang diễn ra và tạo ra sự an toàn cho bản thân, thì, ít nhất là trong trải nghiệm của tôi, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Tôi đã phát triển nhiều hơn trong một năm qua, khi tôi cam kết rằng tôi sẽ không còn bỏ rơi chính mình trong cảm xúc của mình, hơn cả tám năm trị liệu tâm lý trước đó cộng lại.

 

Teal Swan: Chính xác. Tôi cũng cảm thấy rằng ta cần cho phép bản thân tiến bước một cách từ tốn, từng bậc. Nghĩa là, ta cần chấp nhận những gì đang có, và điều đó đòi hỏi phải cực kỳ trung thực với chính mình.

 

Tôi thấy rất nhiều người thấu cảm, khi họ cảm thấy bị tấn công tâm linh hay bị ai đó phát ra năng lượng tiêu cực, họ lập tức hoặc biến người đó thành “kẻ thù”, hoặc vội vàng nói rằng: “Không sao, tôi hoàn toàn yêu thương và chấp nhận họ như họ đang có”, nhưng thực ra, họ đang nói dối chính mình. Tôi chưa ở được mức đó đâu. Có thể tôi đang giận người đó. Tôi thấy ghét vì họ làm vậy với tôi. Đó là một cảm xúc hợp lệ mà ta cần thành thật nhìn nhận. Vì nếu ta không thể thừa nhận điều đó, không thể đi qua cảm xúc đó cùng với chính mình, thì ta sẽ không bao giờ chạm được đến trạng thái "giác ngộ", nơi ta thật lòng nói rằng: “Tôi hoàn toàn hiểu tại sao cô ấy lại làm như vậy”, và nói thật lòng, chứ không phải nói ra như một “chiếc áo tâm linh” đang khoác để che đậy cảm xúc thật bên trong.

 

Amanda Flaker: Chính xác. Và tôi nghĩ điều đó lại quay về với vấn đề tâm lý “lightworker”, nó dễ tạo ra cái bẫy khiến ta cắt bỏ một phần lớn của trường cảm xúc. Có một số cảm xúc thì được chấp nhận, còn rất nhiều cảm xúc khác thì không. Và thế là ta chỉ “chơi” trong phạm vi cảm xúc được phép, còn phần lớn thì bị chối bỏ, bị đè nén.

 

Teal Swan: Điều đó giống hệt với những gì đã xảy ra khi ta còn nhỏ. Ta không được phép cảm nhận theo cách mình thực sự cảm nhận. Có một số cảm xúc được chấp nhận, số khác thì không, và ta đã làm mọi cách để đè nén, chối bỏ những phần bị người khác xem là “không dễ chịu”.

 

Amanda Flaker: Rất đúng.

 

Teal Swan: Đây thực sự là một vòng lặp tự hoàn thành đối với người thấu cảm. Cơ bản là vậy. Chúng ta gần như bị "kết án" bởi những khả năng, hay món quà, mà mình phát triển. Trừ khi chúng ta thật sự nắm quyền kiểm soát trong tình huống kiểu này, bằng không chúng ta sẽ lặp lại mối quan hệ từng có với cha mẹ mình, nhưng lần này là với vũ trụ. Đó là điều duy nhất thay đổi. Chúng ta chỉ đơn giản là chiếu mối quan hệ cũ đó lên toàn bộ vũ trụ. Và như vậy thì cuộc sống sẽ vô cùng đau đớn.

 

Amanda Flaker: Vậy bạn sẽ mô tả thế nào về một cuộc sống của người thấu cảm có sức mạnh nội tại? Vì đó là điều tôi thật sự quan tâm, một người thấu cảm sống trong trạng thái trao quyền. Tôi nghĩ rằng làm người thấu cảm hay người nhạy cảm cao có thể giống như sở hữu một siêu năng lực, nếu bạn biết cách sử dụng cảm xúc của mình.

 

Teal Swan: Tôi sẽ nói rằng cuộc sống của một người thấu cảm đã thức tỉnh, một người thực sự đang sống trong trạng thái có sức mạnh, sẽ giống như hình mẫu của Chúa Jesus trong tâm trí của bạn.

 

Tôi biết có người sẽ cảm thấy phản kháng với hình ảnh đó. Nếu vậy thì bạn hãy nghĩ đến Đức Phật. Nhưng lý do tôi chọn ví dụ là Jesus là vì đây là hình ảnh gần gũi với phần lớn mọi người ở phương Tây. Có những hình ảnh kinh điển về Ngài, khi Ngài bước đến và quỳ xuống bên cạnh những người phong cùi, không chỉ thấu hiểu hoàn toàn vị trí và cảm xúc của họ, mà còn nói ra điều hoàn hảo nhất để giúp họ nâng cao rung động. Và ngài không có chút sợ hãi nào cả. Phiên bản cao nhất của một người thấu cảm là người hoàn toàn không còn sợ hãi bất cứ điều gì. Đó là người có thể bước vào một nơi bị tàn phá bởi phong cùi mà không hề cảm thấy bị tấn công hay sợ hãi mình sẽ mắc phải căn bệnh đó.

 

Amanda Flaker: Tôi thích cái sự không sợ hãi đó.

 

Teal Swan: Vậy hãy thử tưởng tượng điều này. Đây là lúc nhiều người sẽ cảm thấy rõ ràng hơn về sự sai lệch trong việc "bảo vệ bản thân". Hãy tưởng tượng một vị Jesus bước vào đó, nhưng mặc một bộ đồ phòng độc kín mít để làm việc với những người phong cùi. Đó chính là điều mà người thấu cảm đang làm, khi cố gắng bảo vệ bản thân khỏi người khác.

 

Amanda Flaker: Ồ, hình ảnh đó thật sự rất ấn tượng.

 

Teal Swan: Điều mà Jesus làm là tạo ra một rung động trong chính mình cao đến mức không còn tương thích với những điều kiện tiêu cực mà ngài đang giúp đỡ. Bởi khi ngài bước vào phòng, ngài không nhìn thấy điều gì sai và không sợ rằng nó sẽ ảnh hưởng đến mình, ngài nhìn thấy điều đúng đắn trong họ và giúp họ kết nối với điều đó.

 

Amanda Flaker: Chính xác.

 

Teal Swan: Ngài nói: “Hãy nhìn đi, các con là thực thể vĩnh cửu. Các con không phải tội đồ. Các con luôn luôn vĩnh hằng và xinh đẹp trong mắt Thượng Đế.” Việc truyền đạt thông điệp đó giúp người đang ở rung động thấp kết nối được với rung động cao hơn. Đó là lý do vì sao Ngài có thể làm nên những điều kỳ diệu như vậy.

 

Amanda Flaker: Phải rồi. Theo bạn, điều gì, tôi biết trong Kinh Thánh có nói, nhưng theo bạn, Jesus đã nhận ra điều gì trong chính mình để có thể làm được điều đó?

 

Teal Swan: Tôi nghĩ Ngài đã nhận ra điều mà giờ đây các giáo lý Thời Đại Mới đang bắt đầu dạy, hàng ngàn năm sau đó. Nếu bạn hiểu ngôn ngữ thời đó thì mọi thứ sẽ rất khác, bởi nhiều bản dịch đã làm mất đi thông điệp gốc. Ví dụ, trong ngôn ngữ và văn hóa thời đó, từ “son” (con trai) cũng có nghĩa là “sáng tạo”.

 

Vấn đề là chúng ta đã hiểu sai lời Ngài, rằng “Tôi là con trai duy nhất của Thượng Đế”, trong khi thực tế, câu đó có thể có nghĩa là: “Tôi là sự sáng tạo của Thượng Đế, nên tôi không tách biệt khỏi Thượng Đế.” Và đó chính là điều mà tất cả các giáo lý Thời Đại Mới hiện nay đang nói: “Bạn là một phần mở rộng của Thượng Đế, và vì thế bạn là một người sáng tạo vĩnh cửu.” Đó là lý do bạn có thể biến nước thành rượu.

 

Tôi tin rằng điều thực sự xảy ra với Ngài là: Jesus đã làm chủ nguyên lý của vũ trụ, giống như Đức Phật. Rằng bạn không thể bị tách rời khỏi thực thể mà bạn đang cầu nguyện. Và từ đó, sức mạnh mà bạn có, không phải là sức mạnh để kiểm soát người khác, mà là sức mạnh để quyết định cuộc sống của chính mình sẽ ra sao, sẽ khiến bạn không bao giờ có thể là nạn nhân của bất kỳ ai hay điều kiện nào. Và rằng tình yêu là chân lý tuyệt đối của sự tồn tại của bạn.

 

Tình yêu là Thượng Đế, và vì thế, tình yêu là chính bạn. Nếu bạn chạm được vào điều đó, bạn đã chạm đến tất cả những gì bạn cần biết về chính mình. Đó là điều tôi tin.

 

Amanda Flaker: Tôi rất thích điều đó. Tôi nghĩ bạn nói hoàn toàn đúng. Nó thật sự chạm đến tôi.

 

Teal Swan: Nhưng Jesus là một người thấu cảm. Nếu bạn muốn tôi chỉ ra, nếu bạn nhìn vào các hình mẫu xuyên suốt lịch sử có năng lực tâm linh, thì người đại diện tiêu biểu nhất cho thấu cảm chính là Jesus. Còn Đức Phật thì thiên về năng lực thấy trước, thấu thị.

 

Amanda Flaker: Đúng rồi.

 

Teal Swan: Jesus là người thấu cảm.

 

Amanda Flaker: Tôi thích cách nhìn đó. Tôi chưa từng nghĩ về điều đó như vậy. Nhưng đúng là rất đúng. Vậy còn điều gì bạn cảm thấy chúng ta nên bàn thêm về chủ đề này không?

 

Teal Swan: Tôi nghĩ rằng những ai là người thấu cảm thật sự cần học cách bước vào sức mạnh của mình và ngừng quên rằng mình có nó.

 

Sự thật là, dù bạn phát triển khả năng này vì những trải nghiệm tiêu cực lúc nhỏ hay không, thì đây vẫn là một món quà và là một kỹ năng bạn đã phát triển. Và nếu bạn có một món quà hay kỹ năng, điều đó có nghĩa là bạn được sinh ra để sử dụng nó. Và nếu bạn được trao món quà đó, thì có lẽ bạn có khả năng làm được chính xác như tôi vừa mô tả: bước vào hoàn cảnh nào đó mà không sợ hãi điều gì có thể xảy ra, bởi vì bạn biết trái tim mình có thể chứa đựng tất cả.

 

Amanda Flaker: Tôi rất thích điều đó. Thật sự rất mạnh mẽ. Rất khích lệ khi được nghe người ta nói về thấu cảm theo hướng trao quyền, chứ không phải kiểu “hãy bảo vệ mình, bạn rất dễ tổn thương.”

 

Teal Swan: Nhưng có đúng là như vậy không? Ta cần tự hỏi mình điều đó. Liệu điều đó có đúng không?

 

Amanda Flaker: Phải. Nó không đúng. Tôi không cảm thấy nó là sự thật.

 

Tôi rất vui vì chúng ta đã có thể thảo luận về chủ đề này. Tôi biết chúng ta định làm điều này trực tiếp, nhưng lịch trình bị xáo trộn. Dù sao thì cũng cảm ơn bạn rất nhiều. Tôi nghĩ nội dung này sẽ rất hữu ích. Tôi sẽ chia sẻ công khai và trong nhóm của tôi, bạn cũng có thể chia sẻ nếu muốn. Tôi nghĩ nó sẽ chạm đến rất nhiều người.

 

Teal Swan: Tôi cũng nghĩ vậy. Có rất nhiều người thấu cảm rất cần được giúp đỡ để biết cách sống.

 

Amanda Flaker: Đúng vậy.

 

Teal Swan: Tôi nghĩ sẽ rất thú vị nếu chúng ta cùng làm một buổi hội thảo, bởi vì rõ ràng, những gì ta nói hôm nay mới chỉ là phần bề mặt.

 

Amanda Flaker: Chính xác.

 

Teal Swan: Tôi cảm thấy chúng ta cần phát triển những phương pháp cụ thể, những cách thức thật sự thiết thực để giúp người thấu cảm cảm thấy họ đang sống trong sức mạnh của mình. Tôi đang nảy ra một ý tưởng: sẽ rất hay nếu làm hội thảo trong đó ta đưa ra các tình huống, ví dụ như một cách tiếp cận của người thấu cảm điển hình (thường bị lệch), rồi chỉ ra một cách thay thế sẽ giúp họ đi vào sự thẳng hàng với chính mình.

 

Amanda Flaker: Tôi rất thích ý tưởng đó. Và nó thật sự rất cần thiết. Tôi mới vừa lập một nhóm online miễn phí trên Facebook, và mỗi ngày đều có rất nhiều người tham gia nhóm và lớp học của tôi. Mọi người thật sự đang khao khát được nghe một điều gì đó khác biệt. Không chỉ là “làm sao để bảo vệ bản thân” mà là: Làm sao để có sức mạnh? Làm sao để thẳng hàng với chính mình?

 

Tôi rất thích ví dụ của bạn về Jesus. Làm sao để chúng ta bước vào mọi tình huống mà không sợ hãi? Tôi nghĩ chúng ta thật sự nên làm một buổi hội thảo. Nó sẽ rất thành công.

 

Teal Swan: Tôi sẽ làm.

 

Amanda Flaker: Vậy hãy làm nhé. Tôi rất thích ý tưởng đó. Được rồi, ta sẽ trao đổi thêm qua email và tiếp tục triển khai nó.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=nKB71rRZzWI

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.