Teal Swan Transcripts 153
Làm thế nào để cảm thấy tốt hơn - Chữ ký cảm xúc
22-11-2014
Chào các bạn.
Một số người trong chúng ta may mắn được trải nghiệm một cuộc sống tràn đầy cảm
giác dễ chịu. Còn phần còn lại, chúng ta lại có nhiều trải nghiệm đau đớn hơn
là những trải nghiệm dễ chịu. Và nếu bạn thuộc về nhóm sau, thì sẽ rất khó để cảm
nhận được những trạng thái cảm xúc tích cực. Chính vì thế, chúng như thể nằm
ngoài tầm với. Chúng ta biết mình muốn cảm nhận chúng, nhưng lại không biết làm
cách nào để tạo ra chúng.
Ví dụ nhé,
giả sử thời thơ ấu bạn thường xuyên cảm thấy không an toàn. Bạn đã quá quen thuộc
với cảm giác nguy hiểm đến mức chẳng còn biết cảm giác an toàn thật sự là gì.
Hoặc giả như bạn bị thất vọng hết lần này đến lần khác, bạn có thể rơi vào một
trạng thái bi quan đến độ không còn cảm nhận được những cảm xúc như niềm vui.
Và rồi khi người khác hỏi: “Niềm vui là cảm giác như thế nào?” hay “Điều gì khiến
bạn cảm thấy an toàn?”, bạn không thể trả lời. Thậm chí, bạn còn thấy rối rắm.
Bạn có cảm giác như ai đó đang bảo bạn đi giải một phương trình của Einstein,
trong khi bạn chưa từng học qua lớp khoa học hay toán học nào cả.
Đó là bởi
vì chúng ta cứ cố làm việc với những thứ mình không có, thay vì với những gì
mình đang có. Chúng ta cần từ bỏ ý nghĩ rằng mình phải biết chính xác cảm giác
của điều mình muốn cảm nhận là như thế nào thì mới có thể cảm nhận được nó, dù
đó là hạnh phúc, tình yêu, lạc quan hay cảm giác an toàn. Thay vào đó, chúng ta
cần tìm ra cảm giác gần giống nhất với điều mà chúng ta muốn cảm nhận. Và chúng
ta cần xem xét tất cả trạng thái cảm xúc mà hiện tại chúng ta biết, dù là cảm
giác vật lý, cảm xúc hay cả hai.
Mỗi cảm xúc
đều là độc nhất, giống như chữ ký vậy.
Hãy nghĩ về
cảm giác khi bạn hôn một người mà bạn “crush” (phải lòng), đó là một cảm giác rất cụ thể, rất riêng biệt đối với
trải nghiệm đó. Và dù chúng ta có thể đặt tên cho trải nghiệm ấy, thì cuối cùng
điều mà chúng ta thật sự trải nghiệm chính là cảm giác đó. Và cảm giác đó hoàn
toàn khác với, ví dụ, cảm giác khi ôm một người bạn đang nói lời tạm biệt với
mình. Bạn thấy không, sự độc nhất của những trạng thái cảm xúc này chính là điều
khiến chúng trở thành “chữ ký cảm xúc”, đó là cách tôi gọi những trạng thái cảm
xúc cá nhân ấy.
Bây giờ,
tôi muốn bạn nhắm mắt lại và tưởng tượng bạn đang ăn một quả chanh, càng chi tiết
càng tốt. Nếu bạn từng ăn chanh trước đây, điều gì vừa xảy ra với cơ thể bạn?
Có thể bạn cảm thấy một phản ứng chua gắt ở sau hàm, như một cơn co thắt nhói
lên. Có thể bạn bắt đầu tiết nước bọt. Cơ thể bạn phản ứng như thể bạn thật sự
đang ăn một quả chanh. Nhưng bây giờ hãy mở mắt ra. Bạn đâu có thật sự ăn
chanh. Bạn vừa trải nghiệm chữ ký cảm xúc của việc ăn một quả chanh. Điều đó có
nghĩa là, cơ thể bạn không biết sự khác biệt giữa điều bạn đang nghĩ đến và điều
đang thật sự xảy ra.
Và chúng ta
có thể tận dụng cơ chế đó để có lợi cho mình.
Tôi lấy ví
dụ nhé. Khi tôi 19 tuổi, tôi đã trốn thoát khỏi nhiều năm bị lạm dụng và tra tấn.
Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết cảm giác an toàn là như thế nào. Khi người ta
hỏi tôi: “Cảm giác an toàn là gì? Điều gì khiến bạn thấy an toàn?”, tôi không
chỉ bối rối mà còn thấy xấu hổ, vì tôi cảm thấy mình nên biết cảm giác an toàn
là như thế nào. Tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tất cả những gì tôi biết là tôi
muốn cảm thấy an toàn, nhưng hầu hết thời gian thì tôi không cảm thấy như vậy.
Vì vậy, tôi
đã hỏi bản thân mình: “Nếu tôi có thể cảm nhận được cảm giác an toàn, thì tôi
nghĩ nó sẽ giống như thế nào?” Tôi quyết định rằng có thể nó sẽ giống như cảm
giác ấm áp, dễ chịu. Thế là tôi lại tự hỏi: “Trong cuộc sống của mình, tôi đã từng
có trải nghiệm nào khiến tôi thấy dễ chịu chưa?”, vì đó là cảm giác gần nhất với
sự an toàn mà tôi có thể chạm tới.
Khi hỏi như
vậy, tôi hiện ra hình ảnh của chính mình đang ngồi bên bàn ăn, với một bát súp
thật ấm, thật sánh mịn và dày. Cảm giác ấy là một “chữ ký cảm xúc” mà tôi có thể
dựa vào. Tôi có thể kết nối với nó. Thế là tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng cảm
giác của bát súp ấm ấy tràn qua toàn thân mình, rồi lan rộng ra khỏi cơ thể,
như thể tôi không chỉ có cảm giác súp bên trong, mà còn đang nằm trong một chiếc
kén làm bằng cảm giác ấy. Đó là một cảm giác trong cơ thể khiến tôi thấy rằng mọi
thứ đều ổn.
Và vì thế,
mỗi khi cần cảm thấy an toàn, tôi lại tập trung vào cảm giác ấy. Cảm giác của
món súp đó đã trở thành nguồn cảm xúc an toàn cho tôi. Kể từ đó, mỗi lần tôi bị
kích hoạt, tôi sẽ tưởng tượng cảm giác ấy, và lan tỏa nó qua khắp cơ thể rồi tỏa
ra trường năng lượng quanh mình như một chiếc kén bảo vệ.
Và nó hiệu
quả thật sự.
Hai năm trước,
tôi từng làm việc từ xa với một người đàn ông đang bị giam trong tù. Anh ta đã ở
đó gần 10 năm. Điều mà tôi làm việc cùng anh ấy chính là cảm giác bất lực, cảm
giác không có tự do. Và thực sự mà nói, ai mà không cảm thấy như vậy khi bị nhốt
trong tù chứ? Anh ta muốn cảm thấy tự do, nhưng không biết cảm giác tự do là
như thế nào. Khi tôi hỏi anh ấy thử đoán xem cảm giác tự do có thể là gì, hoặc
thời điểm nào trong đời anh ấy cảm thấy gần nhất với sự tự do, thì anh ấy nói
đó là khi anh được lái mô-tô đi xuyên đất nước.
Khi tôi yêu
cầu anh ấy tưởng tượng lại cảm giác đó như thể đang làm điều đó ngay lúc này,
anh có thể cảm nhận được cảm giác mở rộng, không gánh nặng, và cảm giác như
không gì có thể chạm tới anh, như thể anh bất khả xâm phạm. Anh cảm nhận được
điều đó trong cơ thể. Anh đã tìm ra “chữ ký cảm xúc”. Tôi bảo anh ấy lan tỏa cảm
giác đó khắp cơ thể mình, như thể cảm giác đó là một dạng vật chất.
Đối với anh
ấy, cảm giác đó chính là nguồn lực cho cảm giác tự do. Dù anh không thật sự
đang lái mô-tô (anh đang ở trong tù), nhưng khi anh tưởng tượng cảm giác ấy, cơ
thể anh không phân biệt được thật hay không. Nó phản ứng như thể điều đó thật sự
đang xảy ra. Từ đó trở đi, mỗi khi anh cảm thấy bất lực trước lính gác hay một
tù nhân khác, hay bất kỳ lúc nào anh cảm thấy mắc kẹt, bị giam hãm, anh lại triệu
hồi cảm giác được lái mô-tô và lan tỏa nó khắp cơ thể. Vì điều đó, anh trở nên
ít phản kháng hơn và kết quả là được giảm án một cách đáng kể.
Nói tóm lại,
khi chúng ta muốn đạt đến một trạng thái cảm xúc mà mình chưa từng trải nghiệm,
thì ta cần phải làm việc với những nguồn lực và trải nghiệm mà mình đang có. Và
tôi muốn nhấn mạnh rằng, chúng ta không nhất thiết phải từng trải qua những cảm
xúc đó trong thực tế ba chiều. Ví dụ, trong đời sống vật chất ba chiều của tôi,
tôi có thể chưa bao giờ thật sự vuốt ve một con kỳ lân. Nhưng đối với tôi, trải
nghiệm tưởng tượng việc vuốt ve một con kỳ lân là thứ gần nhất với cảm giác vui
sướng. Hoặc ví dụ khác, có thể tôi chưa bao giờ trong đời thật từng trôi nổi
trong không gian... Nhưng ý tưởng về việc trôi nổi trong không gian lại khiến
tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhất.
Vì vậy,
chúng ta không chỉ có thể làm việc với những điều mình đã từng trải qua, mà còn
có thể làm việc với những điều mình tưởng tượng là đã trải qua trong đời sống
3D, miễn là chúng gần giống nhất với trạng thái cảm xúc mà ta muốn trải nghiệm.
Khi áp dụng
điều này vào cuộc sống của bạn, hãy tự hỏi bản thân:
Bạn muốn có
trải nghiệm cảm xúc nào?
Là tình
yêu, sự đủ đầy, tình bạn, hay lòng tự trọng?
Trí tưởng
tượng chính là giới hạn duy nhất, bởi vì không có cách nào "làm sai"
điều này cả.
Bạn tưởng
tượng trạng thái cảm xúc mà mình muốn trải nghiệm sẽ có cảm giác như thế nào?
Lúc nào bạn
nhớ mình đã từng cảm thấy gần giống với cảm xúc đó nhất?
Hoặc có trải
nghiệm hay hoàn cảnh nào mà bạn tưởng tượng có thể mang lại cảm xúc gần nhất với
điều đó không?
Hãy tưởng
tượng ra trải nghiệm hoặc hoàn cảnh đó một cách chi tiết nhất có thể. Hãy khiến
nó trở nên thật với bạn càng nhiều càng tốt, đến mức bạn có thể nắm bắt được chữ
ký cảm xúc của nó. Dù bạn không thể mô tả nó bằng lời, bạn vẫn muốn cảm nhận được
chữ ký cảm xúc đó.
Và một khi
bạn đã làm được điều đó, tôi muốn bạn tập trung vào việc lan tỏa chữ ký cảm xúc
đó khắp cơ thể mình, rồi tỏa ra ngoài trường năng lượng bao quanh bạn, để bạn
không chỉ ở bên trong một chiếc kén cảm xúc đó, mà nó còn ở bên trong bạn. Nó vừa
là một phần của bạn, vừa ở xung quanh bạn. Bạn muốn được "bơi lội"
trong rung động đó.
Hãy dành
nhiều thời gian với chữ ký cảm xúc này tùy theo nhu cầu của bạn. Rồi dần dần, bạn
sẽ không còn cần phải nhắm mắt lại để triệu hồi cảm giác đó trong mình, bạn có
thể làm điều đó bất cứ lúc nào, chỉ cần nghĩ đến nó.
Trong bất kỳ
vũ trụ nào vận hành như một hình toàn ảnh phản chiếu, sẽ có một lợi ích cộng
thêm khi bạn thực hiện bài tập này: Đó là bất kỳ trạng thái cảm xúc nào tôi duy
trì, đều sẽ được phản chiếu trong thực tại bên ngoài của tôi.
Điều này có
nghĩa là, càng triệu hồi cảm giác ấm áp trong cơ thể, thì thực tại bên ngoài của
tôi càng bắt đầu phản chiếu lại những hoàn cảnh khiến tôi cảm thấy ấm áp. Và
càng cảm thấy ấm áp, tôi càng cảm thấy an toàn. Càng cảm thấy an toàn, thì càng
có nhiều điều (hoặc người) trong thế giới bên ngoài phản chiếu lại sự an toàn
đó, cho đến khi cuối cùng tôi biết được cảm giác an toàn là như thế nào. Và tôi
thật sự biết sự an toàn là gì.
Bạn có thể
chưa biết cảm giác của tình bạn là như thế nào, nhưng bạn có thể biết cảm giác
khi một con mèo cuộn tròn trong lòng bạn.
Bạn có thể
chưa biết cảm giác của sự tin tưởng, nhưng bạn có thể biết cảm giác khi tưởng
tượng được Chúa Jesus ôm bạn trong vòng tay, và biết rằng Ngài luôn có ý tốt
cho bạn.
Bạn có thể
chưa biết niềm vui là như thế nào, nhưng bạn có thể biết cảm giác khi nằm trên
bãi cỏ lúc hoàng hôn, lắng nghe tiếng dế kêu.
Bạn có thể
chưa biết cảm giác tự tin là gì, nhưng bạn có thể biết cảm giác chiến thắng
trong trò chơi điện tử yêu thích của mình.
Việc khám
phá ra rằng chúng ta không bị lệ thuộc hoàn toàn vào cảm giác hiện tại của mình
là điều vô cùng trao quyền. Cũng thật trao quyền khi biết rằng chúng ta không cần
phải biết chính xác cảm giác của hạnh phúc là gì để có thể tìm đến hạnh phúc.
Chúng ta có
thể làm việc với những gì mình biết, thay vì những gì mình không biết, để tạo
ra cảm giác mà mình thật sự muốn có trong cuộc đời này.
Chúc bạn có
một tuần tuyệt vời.
Link gốc của
bài viết
https://www.youtube.com/watch?v=P4OcHHhTxL8
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.