Teal Swan Transcripts 595
Bạn có đang chống lại quá khứ không?
21-05-2022
Tôi sẽ bắt đầu
buổi chia sẻ hôm nay bằng một câu chuyện.
Logan là một người
đàn ông ở độ tuổi 30. Anh sinh ra trong một gia đình có cha mẹ sống với nhau
không hạnh phúc. Cả hai đều không muốn nhìn vào những sự thật khó chịu của bản
thân hay đối mặt với sự rối loạn trong chính mình, nên họ thay vào đó tập trung
vào việc đổ lỗi cho Logan.
Ví dụ, khi cha của
Logan không có hứng thú dành thời gian chất lượng cho con trai, mà thích ở
trong gara làm việc với xe hơi, thay vì thừa nhận rằng vấn đề nằm ở việc ông
không có mong muốn hiện diện như một người cha, thì ông lại biến Logan thành vấn
đề - cho rằng con trai mình quá “đòi hỏi” sự chú ý. Và khi người cha của Logan
nổi giận dữ dội với anh, mẹ anh lại bao biện cho hành vi đó, rồi bảo Logan rằng
anh phải thay đổi để đừng làm cha mình bực bội. Thay vì nhận ra rằng vấn đề là
do sự bất an trong mối quan hệ của bà, thứ khiến bà trở nên sợ hãi xung đột và
dung túng cho hành vi phá hoại của chồng, bà lại đổ lỗi cho Logan vì không biết
“đi nhẹ nói khẽ” để tránh căng thẳng trong gia đình.
Logan trở thành
“vấn đề” của cả nhà. Kết quả là hình ảnh bản thân anh bị hủy hoại hoàn toàn.
Anh xem mình là người tồi tệ bẩm sinh, và vì không thể thay đổi điều đó, anh sống
trong giằng co giữa việc thật lòng muốn trở nên tốt đẹp và sáng rỡ, nhưng đồng
thời lại ôm lấy phần tăm tối và xấu xa của mình như thể đó mới là “sự thật” của
con người anh. Anh rơi vào nhóm người duy nhất mà anh cảm thấy mình thuộc về -
những người có vẻ ngoài gai góc, xăm trổ đầy mình, nghe nhạc heavy metal, tụ tập
ở tiệm sửa xe máy cũ kỹ, thường xuyên đánh nhau, và rồi nghiện ma túy đá.
Một ngày nọ, khi
Logan ở độ tuổi 20, anh xuất hiện tại buổi cắm trại gia đình. Mọi chuyện diễn
ra tạm ổn được khoảng một tiếng, cho đến khi cha anh bắt đầu chỉ trích những lựa
chọn trong cuộc đời anh. Cuộc tranh cãi leo thang cho đến khi cả hai lại rơi
vào một trận cãi vã dữ dội. Mọi thứ trở nên căng thẳng đến mức người cha giận dữ
nhảy lên chiếc xe caravan để lái đi.
Ai nấy đều quá
chú ý vào cuộc cãi vã nên không ai nhận ra cô cháu gái hai tuổi của Logan, bé
Josie, đang chơi ở những vũng nước ngay phía sau xe. Khi ông lái xe rời đi
trong cơn giận, ông đã cán qua chính đứa cháu gái của mình. Mọi người cố gắng hồi
sức, hô hấp nhân tạo, nhưng khi đội cứu thương đến, bé được xác nhận đã qua đời
tại chỗ.
Không cần phải
nói, bi kịch này đã xé nát gia đình ấy thêm một lần nữa. Và Logan bắt đầu chống
lại quá khứ - chống lại tất cả. Sự kháng cự của anh với những gì đã xảy ra trở
thành nỗi ám ảnh tuyệt đối. Anh dằn vặt về những gì mình “đáng lẽ nên làm khác
đi” khi còn nhỏ, khi còn là thiếu niên, và trong chính ngày cháu gái mất. Anh
ám ảnh về việc gia đình lẽ ra phải khác, về việc từng người đáng lẽ nên hành xử
khác. Cảm giác rằng “đáng lý mọi thứ phải khác đi” khiến anh tuyệt vọng muốn
thay đổi quá khứ. Anh tưởng tượng ra một cuộc đời khác mà mình có thể đã sống.
Mỗi khi nói chuyện với gia đình, anh lại tức giận về những điều họ từng làm.
Anh không thể chấp nhận rằng những gì đã xảy ra thật sự đã xảy ra - và rằng
không có cách nào đảo ngược được.
Kết quả là anh
ngày càng suy sụp về thể chất, tinh thần và cảm xúc, chỉ còn lại cảm giác hoàn
toàn bất lực. Logan tăng liều dùng ma túy để làm dịu nỗi đau đó.
Khi điều gì đó
không mong muốn xảy ra - đặc biệt là khi nó khiến cuộc đời thay đổi theo cách
mà ta cho là “tồi tệ” - con người thường phản kháng lại “những gì đang diễn ra”
và “những gì đã xảy ra”. Thay vì chấp nhận, họ chống lại những gì không thể đảo
ngược. Điều này dẫn đến sự ám ảnh toàn diện - trong tâm trí, cảm xúc và cả thể
xác - với việc cố gắng thay đổi cái đã xảy ra. Nó làm suy giảm sức khỏe trên mọi
phương diện. Nó dẫn đến sự giận dữ tuyệt vọng, chối bỏ, hình thành các “nhân
cách bảo vệ”, trầm cảm, hoang mang và dẫn đến mặc cả.
Chấp nhận không
có nghĩa là bạn cảm thấy “ổn” với điều gì đó. Nó cũng không có nghĩa là bạn tán
thành điều đó. Nó chỉ đơn giản là, thay vì chống lại, bạn cho phép điều đó “được
hiện hữu” - hay “sở hữu” nó như một phần thực tại của mình, công nhận nó là hợp
lý.
Vấn đề của việc
chống lại những gì đã xảy ra là: đó là một sự lãng phí năng lượng hoàn toàn vô
ích. Không có lượng năng lượng nào mà bạn đổ vào việc cố thay đổi quá khứ lại
mang đến kết quả. Nó chỉ khiến bạn mãi bị mắc kẹt trong “những gì đã xảy ra”,
vùng vẫy một cách bất lực trước điều không thể thay đổi - thay vì xoay mình và
dồn toàn bộ năng lượng vào câu hỏi: “Tôi có thể làm gì, từ vị trí này, với những
gì tôi đang có, ngay bây giờ?”
Khi ta chống lại
quá khứ, ta còn rơi vào mô thức kỳ vọng rằng “ai đó” có thể thay đổi điều đã xảy
ra. Nhưng điều này chỉ khiến họ rơi vào trạng thái bất lực tuyệt vọng - bởi
không ai có thể thay đổi điều mình đã làm hay điều đã diễn ra. Vì ta không chịu
chấp nhận điều đó, nên ta giữ họ mãi trong tình trạng bị trói buộc, khiến họ
không thể cùng ta hàn gắn được điều gì. Thay vào đó, điều thực sự quan trọng là
hỏi: “Tôi cần họ làm gì, hoặc muốn họ làm gì, từ bây giờ và về sau?”
Ngừng chống lại
quá khứ - chấp nhận nó và chuyển năng lượng sang những gì bạn cần làm ngay lúc
này và trong tương lai - là một trong những việc khó nhất mà con người có thể
làm. Tại sao?
Vì nó buộc ta phải
thừa nhận những điều mà ta không muốn là sự thật. Nó buộc ta phải nhìn vào những
thực tại mà ta cảm thấy mình không đủ sức đối diện. Nó buộc ta phải thừa nhận sự
thật rằng ta đã mất một điều gì đó - và nó đã biến mất. Hoặc rằng một điều cụ thể
nào đó mà ta từng mong cho tương lai, sẽ không bao giờ xảy ra. Hoặc rằng có những
điều sẽ không bao giờ còn như trước, theo cách mà ta từng mong muốn.
Làm điều đó dường
như đi ngược lại với niềm tin rằng “ta là người sáng tạo ra trải nghiệm sống của
mình” - rằng ta có thể ngăn điều mình không muốn và tạo ra điều mình muốn.
Nhưng thật ra, có một sức mạnh to lớn được tìm thấy trong việc chấp nhận rằng
điều đã xảy ra thật sự đã xảy ra, và rằng bạn không thể thay đổi nó, nên bạn phải
hoàn toàn định hướng lại bản thân về phía “Tôi sẽ làm gì bây giờ và từ đây trở
đi.”
Trong sự đơn giản
đầy sức mạnh đó, chính là nơi mà quyền năng thật sự của bạn được tìm thấy.
Tất cả những gì
còn lại cho bạn chỉ là: “Giờ tôi phải làm gì? Và từ bây giờ trở đi, tôi cần làm
gì để mọi thứ khác đi - và trở nên giống như điều tôi mong muốn hơn?” Tất cả những
gì bạn có thể nắm giữ được là sự đơn giản của “hiện tại này”.
Bạn sẽ nghe nhiều
người nói rằng việc nhìn lại quá khứ, nghĩ xem “đáng lẽ điều gì nên khác đi”,
là vô ích. Nhưng tôi lại không đồng ý. Có một giá trị to lớn khi bạn thật sự nhận
thức rõ ràng về những điều mình đáng lẽ nên nói khác đi, làm khác đi, hay những
điều người khác đáng lẽ nên nói hoặc làm khác đi. Nói ngắn gọn, đó là việc nhìn
vào “điều lẽ ra nên khác.”
Tại sao điều này
lại có giá trị? Bởi vì nó chỉ ra một cách mạnh mẽ rằng bây giờ bạn muốn làm điều
gì khác đi, hoặc bạn cần người khác làm điều gì khác đi, từ đây trở đi. Nó cho
bạn thấy rõ hình ảnh về điều bạn muốn, thay vì mãi bị ám ảnh bởi điều không muốn.
Và “bây giờ thì sao?” thật ra là lối duy nhất để bạn tiếp cận sức mạnh thật sự
của mình.
Khi bạn đặt sự
chú ý và năng lượng của mình vào “bây giờ thì sao?”, điều đó mới thật sự dẫn đến
kết quả và thay đổi tích cực.
Quay lại với ví
dụ trước: Logan cần bắt đầu bằng cách chấp nhận rất nhiều sự thật.
Những sự thật
như:
- Rằng cha anh
thật ra chưa bao giờ muốn làm cha.
- Rằng dù anh có
làm gì đi nữa, anh sẽ không bao giờ nhận được tình thương và sự quan tâm mà anh
luôn mong mỏi từ người cha đó.
- Rằng mối quan
hệ giữa họ rất tồi tệ, và đến nay vẫn vậy.
- Rằng mẹ anh là
người phụ thuộc cảm xúc, quan tâm đến sự bình yên và an toàn của chính mình
trong mối quan hệ hơn là quan tâm đến con trai.
- Rằng không có
ai bảo vệ anh.
- Rằng anh đã bị
biến thành “kẻ chịu tội thay” trong gia đình.
- Rằng để có thể
“tồn tại” trong hệ thống gia đình đó, anh đã xây dựng cả bản sắc của mình quanh
hình ảnh “kẻ xấu” - điều có thể hoàn toàn sai lầm.
Vậy, anh có thật
sự biết mình là ai không?
Anh cũng phải chấp
nhận rằng cháu gái anh đã chết, cô bé đã ra đi và sẽ không bao giờ quay lại. Và
rằng mâu thuẫn giữa anh và cha mình là một yếu tố góp phần lớn trong cái chết
đó. Anh phải chấp nhận rằng tuổi thơ đã qua, nó sẽ không bao giờ quay lại, anh sẽ
không thể “sống lại” nó lần nào nữa. Logan phải chấp nhận rằng những gì đã xảy
ra trong cuộc đời anh cho đến nay - thật sự đã xảy ra, không thể đảo ngược,
không thể “làm lại”. Mọi thứ đang là như vậy.
Vì thế, sức mạnh
duy nhất còn lại của anh là thay đổi mọi thứ từ ngay lúc này. Là nhìn xem anh cần
hành động khác đi thế nào trong cuộc sống của mình, anh cần nói hay làm gì khác
đi, và anh cần điều gì khác từ những người trong đời mình. Điều anh phải học
cách chấp nhận, là buông bỏ những gì đã qua.
Điều đó có nghĩa
là Logan sẽ dồn toàn bộ thời gian, sự tập trung và năng lượng của mình vào câu
hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
Ví dụ:
- Anh có thể nhận
ra mình cần điều gì từ cha trong tương lai, rồi bày tỏ điều đó một cách rõ
ràng. Anh có thể đòi hỏi sự đáp lại tương xứng từ người cha ấy.
- Anh có thể
chuyển hướng tập trung sang việc thay đổi cách nhìn về chính mình, và thách thức
lại câu chuyện “tôi là kẻ xấu, là vấn đề” mà anh đã tin suốt đời.
- Anh có thể chủ
động tìm đến những người sống lành mạnh và có ý thức phát triển bản thân, để được
truyền cảm hứng sống lành mạnh hơn, và học cách quan sát người khác nhìn lại
chính sự rối loạn của họ - thay vì né tránh nó bằng cách đổ lỗi cho anh.
- Anh có thể đeo
tấm hình cháu gái mình trong mặt dây chuyền, như một lời nhắc nhở: hãy luôn cố
hiểu người khác thật sự đang cảm nhận, nhìn nhận và cần gì, đặc biệt khi có mâu
thuẫn - thay vì lập tức tự vệ.
- Anh có thể nhắc
nhở mọi người xung quanh luôn kiểm tra xem trẻ nhỏ đang ở đâu trước khi di chuyển
xe cộ.
- Anh có thể sử
dụng Quy
trình Hoàn Thiện (Completion Process) để trở lại và tìm cảm giác khép lại
cho những gì đã xảy ra, cũng như nhận biết những nhu cầu chưa được đáp ứng khi
xưa, để bây giờ anh có thể tự đáp ứng chúng từ đây trở đi.
Hãy chú ý đến
khi nào bạn đang chống lại những gì đã xảy ra hoặc đang xảy ra, như thể toàn bộ
năng lượng của bạn đang dồn vào việc cố khiến điều đã xảy ra trở nên chưa từng
xảy ra hoặc khác đi.
Hãy hỏi mình:
- Tôi cần chấp nhận điều gì?
- Và khi tôi đã chấp nhận, thì bây giờ thì sao?
- Tôi cần dồn năng lượng vào đâu ngay lúc này để khiến
mọi thứ trở nên gần hơn với điều tôi thật sự muốn?
Hãy dùng nhận thức
về những gì “đáng lẽ nên khác” trong quá khứ để chuyển hướng, tập trung thời
gian, năng lượng và mọi nguồn lực bên trong bạn vào:
- Cách bạn muốn hành
xử khác đi
- Cách bạn muốn
nói năng và cư xử khác đi
- Điều bạn muốn
trải nghiệm
- Và loại cuộc sống
mà bạn muốn thật sự sống.
Hãy để nhận thức
về những điều người khác lẽ ra nên làm khác đi giúp bạn hiểu rõ hơn bạn muốn họ
hành xử ra sao, và bạn cần gì từ họ từ đây về sau.
Hãy dùng nhận thức
của bạn về những điều không mong muốn trong quá khứ để định hướng lại chính
mình, sao cho tâm trí, cảm xúc và thể chất của bạn đều tập trung vào việc tạo
ra điều bạn muốn nhìn thấy - ngay trong hiện tại, và cho tương lai.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy nhấn nút thích 👍,
đăng ký kênh của tôi và chia sẻ video này với bạn bè. Bạn cũng có thể nhấn vào
biểu tượng 🔔 để được thông
báo khi tôi đăng video mới.
Tôi muốn gửi lời
cảm ơn chân thành đến bạn vì sự dũng cảm khi bước vào hành trình nhận thức của
chính mình.
Hẹn gặp bạn
trong video kế tiếp.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=mT8KRyNiIYo
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.