Swaruu Transcripts 1850 - 🛸👽🤝🗺️Tôi đã nói chuyện với người phụ nữ ngoài hành tinh đã nói chuyện với Icke Eisenhower

 

Swaruu Transcripts 1850


Tôi đã nói chuyện với người phụ nữ ngoài hành tinh đã nói chuyện với Icke Eisenhower

 

29-10-2025




Chào mọi người, chào mừng quay lại với cộng đồng tuyệt vời mang tên Revelación Cósmica Semillas Estelares. Chúc mọi người một ngày thứ Ba vui vẻ.

 

Và hôm nay, ừ thì, trong phần hội thoại, trong mục của Gosia có một đoạn trò chuyện của tôi - một cuộc trò chuyện của tôi với Rashelll de Temmer - và đó chính là thứ chúng ta sẽ chia sẻ hôm nay. Phải nói là tôi đã nói chuyện với người phụ nữ không phải người Trái đất, đến từ ngôi sao Taygeta, người đã nói chuyện với Dwight Eisenhower. Rất thú vị. Và tôi nghĩ là trong bản hội thoại gốc còn có nhiều nội dung hơn, nhưng không được đưa hết vào bản phiên âm của video. Nhưng thôi, mấy đoạn bị bỏ ra cũng không quan trọng, không có gì “ghê gớm” đâu.

 

Trời ơi, ở đây lạnh kinh khủng, lạnh muốn xỉu luôn. Ngạc nhiên thật sự. Mai tôi sẽ nhóm lửa. Ngay bên cạnh là lò sưởi, và mai tôi sẽ nhóm lửa vì thật sự chịu hết nổi rồi mọi người ạ. Chịu hết nổi luôn.

 

Rồi, phải nói là ban đầu tôi định làm một buổi trực tiếp về chủ đề khác, nhưng khi đọc bản phiên âm thì tôi nghĩ là… mọi người sẽ không hiểu đâu. Không, tôi nghĩ là họ sẽ không hiểu. Những người theo dõi lâu thì có thể hiểu, nhưng người mới thì không.

 

Tựa đề là một cuộc trò chuyện giữa Gosia và Swaruu de Erra, và tên là “Tại sao có đau khổ?” Người ta không hiểu vì sao lại tồn tại đau khổ. Và trong đó có nhiều ví dụ về lý do tại sao lại có đau khổ, và tại sao những người đó lại trải qua đau khổ. Nhưng chỉ cần có mẹ của ai đó, cha của ai đó, hoặc con của ai đó đang xem, là họ sẽ lao vào tôi liền, vì họ sẽ không hiểu được lý do đằng sau của đau khổ.

 

Rồi, nói vậy đủ rồi, giờ chúng ta vào phần giới thiệu. Nếu các bạn muốn nhìn mọi thứ từ một góc nhìn khác, các bạn có thể ghé trang Swaruu.org, và các bạn có thể theo dõi tôi không chỉ trên kênh này, mà cả những kênh khác mà các bạn sẽ thấy trong phần mô tả. Nhấn đăng ký theo dõi hoàn toàn miễn phí. Còn nút “Tham gia” thì chỉ đơn giản là hỗ trợ công việc này thôi, vì đúng nghĩa đây là một công việc.

 

Tôi cũng phải nói rằng buổi trực tiếp hôm nay tôi đã chia sẻ lên tất cả các cộng đồng YouTube của tôi. Tôi cũng đăng lên X, nơi tôi rất hoạt động. Tôi chia sẻ lên Facebook. Tôi biết có người cũng chia sẻ lên Facebook - cảm ơn rất nhiều. Tôi chia sẻ link lên Instagram và Telegram. Telegram thì… các bạn có thể theo dõi tôi trên Telegram với tên Despejando Enigmas. Để xem… đúng rồi. Trên Telegram là Despejando Enigmas, và ở đó tôi đăng thông tin như: hôm nay có livestream hay không livestream, v.v.

 

Tôi phải nói là tần số cao trên Trái đất vẫn còn đang duy trì, do những tia bùng phát mặt trời hay gọi gì cũng được. Nó đã tới Trái đất và vẫn giữ tần số cao. Vậy nên mọi người có thể thiền, có thể triển hiện, và tập trung vào điều mình thật sự muốn. Tập trung vào. Tập trung vào. Xem lại những video trước và bạn sẽ làm được. Bạn sẽ “biểu hiện” được chiếc Ferrari nếu đó là điều bạn muốn. Còn nếu không phải Ferrari thì cũng không sao. Bạn tạo ra thực tại của chính bạn.

 

Thật tiếc về chủ đề đau khổ kia. Đúng là hay đó, nhưng nếu bạn nói với ai đó về lý do đằng sau việc một đứa trẻ trải qua chuyện gì đó, và lỡ như có mẹ của ai đó đang xem thì họ sẽ nhào vô tôi ngay, vì họ sẽ không hiểu được. Không hiểu đâu. Chủ đề thì rất hay, nhưng tôi từng bị đóng hai kênh rồi. Không bị đóng hoàn toàn, nhưng bị tắt kiếm tiền - hai kênh - trong vòng 1 năm và 6 tháng. Tôi không khuyên ai trải qua chuyện đó đâu. Và tôi vẫn tiếp tục đăng video. Còn YouTube thì đã xóa khoảng 300 video của tôi. Không đùa đâu. Khoảng 300 video. Và tôi nghĩ là vẫn có thể tìm thấy chúng ở đâu đó trên các mạng xã hội khác mà tôi từng dùng.

 

Rồi, nói xong rồi, chúng ta bắt đầu luôn cho đỡ mất thời gian.

 

Và tựa gốc - tựa mà Gosia đặt - là: “Chúng tôi, người Pleiadian, đã nói chuyện với Eisenhower. Lời kể đầu tiên trong lịch sử.”

 

Vậy nên vì hôm nay tôi sẽ nói về chủ đề này, tôi sẽ không đưa hết toàn bộ nội dung mà chỉ một phần thôi. Các bạn có thể xem nguyên video trên kênh của tôi.

 

Đây là một cuộc trò chuyện, như tôi đã nói, với Rashelll de Temmer.

 

Và tôi nói với cô ấy: “Tôi có một sự tò mò về cuộc gặp của bạn với Eisenhower” - vì cô ấy kể với tôi rằng cô ấy đã nói chuyện với Eisenhower. Và tôi hỏi cô ấy: “Tôi có thể bắt đầu đặt câu hỏi không?”

 

Và cô ấy nói: “Cứ hỏi đi.”

 

Tôi nói: “Cảm ơn.”

 

Và để ý kỹ nha: nếu đây là một kẻ nói xàm, một người “chém gió”, kiểu nghĩ tới đâu bịa tới đó, thì người đó đã không thể đưa ra những câu trả lời như lát nữa các bạn sẽ thấy. Rồi bạn sẽ thấy. Tôi chắc chắn rằng nếu bạn hỏi lại câu y chang đó sau 3 tháng, cô ấy cũng sẽ trả lời y như vậy. Bởi vì đó là viết và trả lời trực tiếp. Không phải kiểu “ờ để tôi nghĩ đã”… Không phải. Không có chuyện “bạn làm tôi hồi hộp”, “đợi xíu để tôi nghĩ xem”… Không. Đó là mấy chuyện CIC làm - mà CIC là người mà. Người thì phải suy nghĩ trước khi nói. Còn những người này, những người Taygetan này thì không - họ là người thật sự từ Taygeta, cực kỳ bình tĩnh, không căng thẳng gì hết. Mọi thứ rất mạch lạc.

 

Câu hỏi: “Làm sao các bạn tổ chức được buổi gặp mặt? Cuộc gặp giữa Dwight Eisenhower và phi đội Taygetan được tổ chức như thế nào? Lần tiếp xúc đầu tiên với các thành viên chính phủ Hoa Kỳ diễn ra ra sao? Cảm ơn.”

 

Được rồi. Và khi tôi hỏi câu này, tôi nhớ rất rõ rằng cô ấy trả lời ngay lập tức - trả lời xong lại chờ, rồi tiếp tục trả lời. Cô ấy nói như thế này. Nhân tiện nói luôn, chúng ta đang nói về chuyện diễn ra vào năm 2018. Lúc đó chưa có ChatGPT, chưa có Grok… hoàn toàn không có những thứ đó. Không có gì hết. Không có.

 

Trả lời của Rashelll:

 

Liên đoàn, từ bên trên - từ Hội đồng Tối cao - đã gửi thông điệp đến Tổng thống Eisenhower bằng cách áp đặt tần số radio, xâm nhập vào Lầu Năm Góc. Tần số radio, vì thời điểm đó họ dùng tần số radio, và vào lúc đó, năm 1947, công nghệ đó còn rất mới. Đó là cách duy nhất để họ có thể xem liên lạc của chúng tôi là thật. Tức là họ áp đặt tần số radio, chen vào đó, gửi một thông điệp, và như vậy thì phía chính phủ mới nghiêm túc xem xét.

 

Điều quan trọng mà Rashell nói là: “cần nhớ rằng thời đó không có nhiều thông tin sai lệch và kẻ phá đám như bây giờ.” - Dĩ nhiên rồi, năm 1947 thì chưa có internet - ít nhất là công khai cho dân chúng. Không có người dùng thì cũng không có “troll” (phá đám), tức là không ai bày trò phá đám. Cho nên, việc chen vào Lầu Năm Góc bằng tần số radio vào năm 1947 - chuyện đó không đùa đâu.

 

Khán giả hỏi

 

carlospaz5399: “Xin chào, theo góc nhìn cá nhân của bạn, sự kiện nào bạn cho là có thể hữu ích nhất cho nhân loại để đẩy nhanh tiến trình tiến hóa của chúng ta..? Công bố thông tin mật..? Nhiều cuộc chiến hơn..? Sự sụp đổ của đế quốc Mỹ..? Hay một cú sụp đổ toàn diện..?”

 

Thật lòng thì tôi không biết. Sự kiện nào…? Cái “thức tỉnh” của nhân loại là cá nhân. Vì vậy, một sự kiện toàn cầu… không, tôi không thấy nó có tác dụng. Thức tỉnh là cá nhân. Là từng người.

 

Dù vậy, và quay lại chủ đề, tôi cảm nhận rằng ngày càng nhiều người đang bắt đầu nhận ra thực tại mà họ đang sống. Điều đó, theo một cách nào đó, nghĩa là họ đang “thức tỉnh”. Có một sự phát triển trong ý thức. Mọi người bắt đầu nhận ra rằng có điều gì đó không ổn - có thứ gì đó không hoạt động đúng. Và cái thứ không hoạt động đó, cái thứ đang “kẹt cứng” trong nhân loại, chính là lý do khiến nhân loại không thể phát triển.

 

Bởi vì mỗi khi bạn muốn phát triển trong điều gì đó, ngay lập tức họ nhồi vào bạn nỗi sợ, sự bất định, họ nhét vào đầu bạn những ý tưởng không phải của bạn. Và như vậy, lớp này chồng lên lớp khác. Và cuối cùng thì… tôi nghĩ với người dân bình thường ngoài kia, không muốn nói là “bất khả thi”, nhưng cực kỳ khó để biết sự thật đang xảy ra.

 

Tôi cũng không biết sự thật đầy đủ. Tôi chỉ biết rằng có những tầng quyền lực phía trên, và điều họ làm là khiến con người xa rời sức mạnh sáng tạo thật sự của mình. Tôi nhận ra - chúng ta là nô lệ. Nô lệ hoàn toàn. Không có kiểu nô lệ nào tệ hơn người không biết mình là nô lệ.

 

Tôi nhận ra điều đó. Vì sao? Bởi vì khi bạn nói từ “nô lệ”, bạn tưởng tượng có người nào đó đang trực tiếp bắt bạn làm nô lệ. Nhưng không - đó là những kẻ phía sau, những kẻ vận hành mọi thứ: quảng cáo, truyền thông. Bạn có để ý quảng cáo dạo này kỳ cục cỡ nào không? Quảng cáo bây giờ toàn theo “chương trình nghị sự” và các kiểu. Còn đồ ăn thì sao? Tại sao trong thực phẩm lại có nhiều hóa chất đến vậy? Nếu biết độc hại thì sao vẫn cho người dân dùng? Tức là có thứ gì đó đang tấn công nhân loại từ mọi hướng. Mọi hướng.

 

Và mọi thứ đều “kẹt cứng”, bị ăn sâu vào hệ thống. Điều duy nhất bạn có thể làm là công việc nội tâm cá nhân của chính bạn.

 

Nhưng bây giờ, và vẫn đang nói về chủ đề này, bất kỳ sự kiện nào dành cho toàn dân cũng sẽ bị sử dụng để thao túng. Giống như ông Avi Loeb - đối với tôi ông ta là người gây nhiễu thông tin. Một người gây nhiễu thật sự. Ông ta nói kiểu như “một con tàu sẽ tới đây” rồi “sàn chứng khoán sẽ tăng nếu tàu đến”. Đó là gieo sợ hãi và bất an. Bởi vì như vậy nghĩa là nếu có sự kiện toàn cầu thì họ đang điều khiển nhận thức của nhân loại. Điều khiển hết. Biến mọi người thành những kẻ bị dẫn dắt.

 

Giả sử chuyện đó xảy ra - rằng có một con tàu đến gần Trái đất - và Michio Kaku, thêm một người của cabal, đứng ra công bố trên truyền thông. Người ta sẽ tin. Họ sẽ tin hai người đó. Tại sao? Vì một người là giáo sư về phần cứng, còn người kia thì chuyên làm hội thảo.

 

Và đó là vấn đề: vào ngày họ dùng “cuộc xâm lược giả”, họ sẽ dùng các nhà khoa học và những nhân vật danh tiếng để dẫn dắt nhận thức của nhân loại. Họ sẽ dắt toàn bộ nhận thức, và mọi người sẽ “rơi xuống như những giọt mưa”.

 

Rồi, tiếp tục.

 

Rashell nói tiếp: “Với tư cách đại diện của Liên đoàn và có khả năng sử dụng tiếng Anh tôi được đề cử cho nhiệm vụ tiếp xúc. Tức là họ chọn tôi vì ngoài khả năng thần giao cách cảm, tôi còn nói tiếng Anh.”

 

Bạn thấy đó. Và khi cô ấy viết cho tôi, cô ấy trả lời ngay lập tức - không phải như mấy người giả mạo, mấy người tự nhận là Taygetan giả. Cô ấy viết liền, như tất cả những người thật sự khác.

 

Cô ấy nói: “Cuộc tiếp xúc đầu tiên được thống nhất tại căn cứ Edwards ở California.”

 

Nghĩa là cô ấy biết tên mọi thứ. Một kẻ cài cắm thì không thể biết hết mọi chi tiết như vậy. Không thể.

 

Và bạn, người đang đọc tin nhắn, sẽ nhận ra ngay: “Ủa sao trả lời lâu vậy?” Nhưng Rashell thì không như vậy. Cô ấy viết: “Tại căn cứ Edwards ở California, ngày 18 tháng 2 năm 1954.”

 

Tôi nhắc lại: 18 tháng 2 năm 1954.

 

Cô ấy nói rất rõ: không phải ở Holloman, không phải Holloman - xin lỗi - không phải Holloman. Đó chắc là tên của một căn cứ mà người ta hay nhắc, nhưng cô ấy khẳng định không phải Holloman, mà là Edwards. Cô nói: “Không phải Holloman. Là Edwards AB.”

 

“Lý do là căn cứ đó có một khu đường băng cực kỳ rộng nằm trên một vùng đất bằng phẳng, rất lớn. Sau này nơi đó còn được dùng làm đường băng khẩn cấp cho tàu con thoi. Và đặc biệt là nó nằm xa tầm mắt công chúng.” - Đó là lý do họ chọn căn cứ đó - vì nó cách xa… nói chung là xa tầm nhìn của mọi người.

 

Cô ấy tiếp tục: “Nhưng chúng tôi đến đây như một đội, đến Trái đất như một nhóm vào năm 1952. Và từ đó…”, tức là họ đến Trái đất năm 1952, và cô nhấn mạnh điều này: “Và từ đó, một số trong chúng tôi đi tới từ năm 1937.”

 

Tức là họ đến năm 1952 nhưng lại du hành ngược thời gian về năm 1937.

 

Cô nói tiếp: họ đã nhấn mạnh với “Icke” Eisenhower - “Icke” tức là Eisenhower – “rằng ông phải thực hiện các biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất để tránh bất kỳ sự cố nào giữa hai chủng tộc.” Nếu có ai tấn công họ, họ sẽ tự vệ. Tức là họ sẽ phản ứng. Không phải kiểu “tình yêu – hòa bình” đâu. Cô ấy xuống gặp mặt, nhưng nếu có chuyện xảy ra với cô ấy, cả phi đội Taygetan trên tàu sẽ bảo vệ cô.

 

Cô nói tiếp, và điều sắp nói rất quan trọng - vì đây là kiểu thông tin mà một kẻ giả mạo hay một người không biết gì không thể nói ra theo kiểu tự nhiên như vậy:

 

Dù vậy, chúng tôi mang vũ trang hạng nặng và mặc bộ giáp công nghệ cao có khả năng hấp thụ va chạm từ vũ khí động năng lẫn vũ khí năng lượng.”

 

Eisenhower chấp nhận buổi gặp vào ngày 18 tháng 2 năm 1954.

 

Cô nói: “chiếc máy bay tổng thống thời đó hạ cánh” - và đây là đoạn hay - cô nói:

 

Khi đó nó chưa phải là chiếc Lockheed Constellation bốn động cơ, mà là một chiếc Lockheed Electra hai động cơ.”

 

Tức là cô chỉ rõ loại máy bay, loại nào không phải, và loại nào phải. Cô nói chiếc mà Eisenhower dùng là loại hai động cơ, nhỏ hơn - tương tự loại mà Amelia Earhart dùng trong chuyến bay định mệnh của bà.

 

Cô nói tiếp: “Electra, máy bay của Eisenhower, hạ xuống ở cuối đường băng xa nhất và đứng yên đó, không ai bước ra ngoài.”

 

Còn họ - những người Taygetan - ở phía trên, ở chế độ tàng hình, quan sát mọi thứ từ độ cao khoảng 300 feet, khoảng 90 mét.

 

Nhân tiện tôi nói thêm - tôi không lấy bản này từ bản gốc của tôi, mà lấy từ bản của Gosia. Bản của tôi ghi bằng mét, vì cô ấy nói với tôi bằng hệ mét. Còn Gosia thì chuyển sang feet cho khán giả nói tiếng Anh, rồi khi đăng lại cho người nói tiếng Tây Ban Nha thì giữ nguyên feet. Chỉ vậy thôi.

 

Chúng tôi theo dõi từ độ cao khoảng 90 mét, ở độ cao AGL (tức là độ cao so với mặt đất, không phải độ cao so với mực nước biển – ASL).”

 

Chỉ có một chiếc Jeep với vài binh sĩ mang súng. Họ yêu cầu qua radio rằng chiếc Jeep phải được di chuyển chỗ khác. Họ cũng yêu cầu tắt radar vì lúc đó radar vẫn còn quay. Và phía Mỹ làm theo.

 

Cô nói tiếp: “Chúng tôi bắt đầu hạ xuống và để họ nhìn thấy con tàu dạng đĩa lớp 3, rộng 22 mét của chúng tôi. Chúng tôi đáp ngay phía trước mũi máy bay của Icke.”

 

Họ mở dốc tàu. Máy bay Electra cũng mở dốc. Eisenhower bước xuống - mặc quân phục màu cát, có mũ và phù hiệu.

 

Rashell kể: “Tôi cũng bước xuống, chỉ mặc bộ đồ liền thân màu xám xanh. Họ có thể thấy tôi không mang vũ khí. Nhưng tôi thì không thể thấy điều đó ở Icke, tuy nhiên thiết bị của chúng tôi cho biết Eisenhower có vũ trang.”

 

Cả hai tiến lại gần nhau, dừng lại cách nhau khoảng 2 mét.

 

Cô nói: “Tôi giới thiệu bản thân là Rashell de Temmer của Hội đồng Tối cao, và rằng tôi chính là người đã nói chuyện với ông trước đó.”

 

Chắc là họ liên lạc với nhau bằng radio hay phương thức nào đó.

 

Còn Icke - rất đúng phong thái một nguyên thủ quốc gia - không thể hiện lịch sự gì. Chỉ nói: “Bớt nói linh tinh đi và nói thẳng xem cô muốn gì.”

 

Và đây là điều cô đề xuất:

 

Cô nói: “Tôi đề nghị rằng Taygeta có thể cung cấp năng lượng - các lò phản ứng năng lượng tự do, cũng như truyền tải điện cho toàn nhân loại - đổi lại sự giải trừ hạt nhân hoàn toàn.”

 

Eisenhower chỉ nhìn cô. Không phản ứng gì.

 

Cô tiếp tục khẳng định: “Năng lượng ion hóa (hạt nhân) chỉ mang đến rắc rối cho nhân loại. Có những lựa chọn tốt hơn, và chúng tôi sẵn sàng trao miễn phí, đổi lại việc giải trừ vũ khí.”

 

Icke ngắt lời mạnh mẽ, nói rằng ông sẽ không chấp nhận. Vì Nga khi đó sẽ có lợi thế vượt trội so với Mỹ.

 

Cô nói rằng Nga cũng phải giải trừ hoàn toàn. Nhưng Icke tiếp tục ngắt lời, khăng khăng cho rằng đây chỉ là một “mưu đồ cộng sản” để khiến Mỹ giải trừ vũ khí.

 

Cô khẳng định không phải. Nhưng ông không chịu nghe.

 

Rồi Icke nói lớn: “Cuộc gặp đã kết thúc.”

 

Ông cúi đầu theo kiểu chào phương Đông - cúi nhẹ đầu xuống - rồi quay lưng và bước lên máy bay.

 

Cô nói: “Tôi trở về tàu của mình và chúng tôi rời đi. Kết thúc cuộc gặp đầu tiên.”

 

Và cô nhấn mạnh: đó mới chỉ là cuộc gặp đầu tiên - còn nhiều cuộc gặp khác.

 

Nhưng có những phần trong bản gốc mà tôi nhớ, nhưng không nằm trong bản phiên âm đăng trên web: buổi gặp sau thì rất khó chịu, rất tệ. Kiểu như “chào rồi tạm biệt”, rất nặng nề. Ông ta không chịu nghe bất cứ điều gì. Không nhượng bộ gì. Cô ấy nói là cảm giác rất khó chịu.

 

Và bạn sẽ thấy tiếp theo - chuyện gì đã xảy ra sau đó.

 

Khi thấy con tàu hạ xuống - vì máy bay hạ cánh trước - thì từ trong máy bay lẽ ra mọi người phải thấy con tàu đang hạ xuống chứ?

 

Và còn nữa, tất cả điều đó đều được quân đội ghi hình lại. Họ quay lại toàn bộ cảnh con tàu hạ xuống. Tất cả. Mọi thứ đều được ghi trong băng hình.

 

Và đó là lý do trong lần tiếp xúc thứ hai với Dwight Eisenhower, họ (quân đội Mỹ) xem các cô ấy như… tôi nhớ là xem như người Đức. Người Đức. Và như tôi đã nói lúc đầu: khi họ đến đây vào năm 1952, một nhóm đã quay về năm 1937. Tức là họ quay lại trước khi xảy ra Chiến tranh Thế giới Thứ Hai.

 

IsaiBarrios: “Ông ta cố chấp ghê.”

 

Đúng, ông ta rất cứng đầu. Rất cứng đầu.

 

Tôi phải nói thêm - như các bạn biết - tôi từng nói chuyện với… để xem tôi có tìm được tấm hình không. Tôi từng nói chuyện với… tôi không nhớ là cháu hay chắt gái, người có gương mặt rất giống Eisenhower. Giống y chang luôn. Để tôi tìm thử. Nhiều hình quá, hơi lộn xộn. Không thấy. Không tìm thấy. Tôi từng phỏng vấn cô ấy - lúc đó tôi vẫn chưa có liên lạc ngoài Trái Đất. Tôi phỏng vấn cô ấy khi tôi chưa có bất kỳ tiếp xúc ngoài hành tinh nào. Nhưng thôi, không sao, không tìm thấy hình thì bỏ qua.

 

Thật tiếc khi phải làm việc với một vị tổng thống như vậy. Nhưng câu chuyện là nước Mỹ đã thương lượng với một chủng tộc ngoài hành tinh khác. Như các bạn sẽ thấy.

 

Tôi hỏi Rashell: “Rồi, Rashell, cảm ơn vì đã chia sẻ. Tôi có vài câu hỏi nếu không phiền. Khi Dwight Eisenhower thấy bạn lần đầu - phản ứng của ông ấy ra sao khi nhìn thấy một cô gái trẻ, có vẻ ngoài giống người Trái đất?”

 

Rashell trả lời: “Đúng, tôi biết điều đó ảnh hưởng đến thái độ của ông ta. Eisenhower hành xử rất khác khi nhìn thấy một phụ nữ - một phụ nữ trẻ - đứng trước mặt. Và điều đó cũng gây xung đột trong cuộc tiếp xúc tiếp theo vào ban đêm.”

 

Cuộc gặp tiếp theo diễn ra ban đêm, giữa ngày 20 và 21 tháng 2.

 

Để tôi kể thêm: lúc đó còn có một Taygetean trên tàu, nếu tôi nhớ không lầm thì anh ta cao khoảng 2m10, tên là Pitar hay gì đó. Tôi từng nói chuyện với anh ta. Tôi bảo Rashell rằng lẽ ra Pitar phải là người xuống gặp Eisenhower - với áo giáp và vũ trang đầy đủ.

 

Và Rashell trả lời: “Nhìn lại thì đúng là như vậy. Chúng tôi đã nghĩ đến điều đó. Không chỉ nghĩ - nó đã được ghi vào hồ sơ rằng đúng ra nên như vậy.”

 

Tức là đúng ra người xuống phải là một nam Taygetean, mặc giáp kiểu chống bạo động - loại áo giáp mà họ dùng - chứ không phải cô ấy. Nhưng có lẽ họ không làm vậy vì người nói tiếng Anh tốt chính là Rashell.

 

Cô nói tiếp: “Nhưng hãy nhớ rằng - bây giờ tìm được người ở đây nói tiếng Anh đã khó, còn thời điểm đó thì khó gấp nhiều lần. Chúng tôi hiểu rằng Eisenhower đã viện cớ “đi khám nha sĩ” để rlàm cái cớ cho cuộc họp của chúng tôi. Về chuyện đó thì tôi không có thêm chi tiết.”

 

Điều thú vị là - và không phải đùa - tôi đã đọc chuyện này ở nơi khác: Eisenhower đã huỷ một cuộc họp, nói rằng ông phải đến nha sĩ. Nhưng thay vì đi nha sĩ, ông đi gặp họ. Ông đến gặp họ.

 

Rashell tiếp tục: “Khi trở về tàu, chúng tôi lập tức thảo luận chuyện vừa xảy ra và kiên quyết yêu cầu nói chuyện lại với Icke qua radio để lên một buổi gặp mới.”

 

Cô nói thêm: “Chúng tôi gần như phải đe dọa ông ta. Chúng tôi cứ khăng khăng yêu cầu, còn Eisenhower thì không muốn nghe gì cả. Chúng tôi phải đe dọa rằng nếu ông ấy không chịu lắng nghe, chúng tôi sẽ chỉ làm việc với người Nga.”

 

Nếu ông ta không nghe, họ sẽ hợp tác với người Nga.

 

Thú vị không? Mà cuối cùng thì đúng là như vậy: họ đã đi với phía Nga.

 

Cô nói tiếp: “Đêm 20 tháng 2, tại chính nơi đó ở căn cứ Edwards, diễn ra cuộc gặp thứ hai. Cũng giống như trước, chỉ khác là lần này có nhiều quân nhân hơn ở khu radar và nhiều xe Jeep trên mặt đất. Nói chung là đông hơn nhiều. Cảm biến của chúng tôi cho thấy họ không mang vũ khí.”

 

Eisenhower lần này xuống máy bay nhanh hơn nhiều - có lẽ đã quen.

 

Cô nói: “Tôi chỉ chào theo cách của chúng tôi - giơ tay lên - giống như tín hiệu ‘dừng lại’ mà các bạn biết.”

 

Và cô tiếp tục: “Một lần nữa, tôi đề xuất đúng điều tôi đã nói hôm trước.”

 

 

Rashell kể: “Eisenhower chỉ trả lời rằng không có gì tôi có thể cho họ mà họ chưa có. Và ông ấy cáo buộc tôi không phải người ngoài hành tinh, mà là một nữ phát xít Đức.”

 

Cô còn phải tự kiểm duyệt từ “nazi” vì vấn đề thuật toán kiểm duyệt.

 

Eisenhower nói rằng họ không phải người ngoài hành tinh, mà là phụ nữ Đức - vì trước đó họ nhận ra gương mặt Rashell trong các bức ảnh ở Đức những năm 1930–1940, cùng “Hội Vril”. Ngày mai sẽ nói về Hội Vril.

 

Tất nhiên, họ nhận ra cô ấy vì - như Rashell kể từ đầu - khi nhóm Taygetan đến năm 1952, một số người đã quay ngược thời gian về năm 1937 để xem thứ gì đang diễn ra.

 

Eisenhower nói tiếp rằng Rashell và đồng đội chỉ là: “Một nhóm phụ nữ Đức Quốc Xã trốn ở Nam Cực.”

 

Một lần nữa, ông ta quay lưng lại, bước lên máy bay và rời đi.

 

Rashell nói: “Tôi không bao giờ gặp lại ông ấy nữa.”

 

Các cuộc gặp tiếp theo vào những năm 1957 đến 1960 là do những đồng đội khác của Rashell và một người tên Thor thực hiện. Và: “Những cuộc gặp đó cũng ngắn ngủi và vô ích.”

 

Rashel kết luận: “Rõ ràng là Eisenhower đã ký thỏa thuận với chủng Maitre trước khi chúng tôi đến.”

 

Tức là thay vì hợp tác với chủng Taygetan, Eisenhower lại chọn Maitre - một chủng tộc có mục đích hoàn toàn khác.

 

davidcobomartinez: “Vậy ông ấy không hiểu gì, hay mọi thứ đã được dàn dựng từ trước?”

 

Theo tôi, Eisenhower chỉ là một con rối nữa. Ông ta không có quyền quyết định gì cả.

 

Như sẽ thấy sau này: Thế chiến II không do các chính trị gia quyết định. Nó được quyết định từ những tầng quyền lực cao hơn rất nhiều.

 

Ông ta không quyết định gì cả. Chính trị gia không quyết định chiến tranh. Tất cả được quyết từ cấp cao hơn nhiều. Họ đã biết trước ai phải thắng chiến tranh.

 

Những kẻ ở tầng quyền lực cao chỉ dùng con người như con rối. Nhồi nhét kiểm soát tâm trí, nhồi thù hận, và bằng cách đó khiến các dân tộc đánh nhau - trong khi cả hai bên đều đang bị kiểm soát giống nhau. Tất cả được lập trình để phá hủy nền văn minh.

 

Nhìn vào Tây Ban Nha bây giờ - ở quy mô nhỏ - bạn sẽ thấy người dân bị chia rẽ: một bên “cánh hữu”, một bên “cánh tả” đang cầm quyền và phá đất nước. Không phải cánh hữu thì tốt - không, tất cả đều giống nhau. Từ trên cao nhìn xuống - tất cả giống nhau. Tất cả được lập trình để chia rẽ một nền văn minh.

 

Rashell nói tiếp: “Maitre đã đề nghị công nghệ - công nghệ mang tính phá hủy - đổi lại việc được tiếp cận dân số loài người và động vật.”

 

Tức là họ đưa công nghệ phá hủy, còn đổi lại thì họ được dùng con người, động vật cho mục đích của họ.

 

“Maitre nói rằng họ chỉ lấy “một số thứ”, và sẽ báo cáo mọi hoạt động cho chính phủ Mỹ - điều mà họ không bao giờ làm. Công nghệ mà Maitre cung cấp chỉ là một nửa, bị thiếu thành phần. Vì vậy sau này mới có những báo cáo về tàu thí nghiệm của Mỹ bị lỗi, bị tan chảy trước mặt nhân chứng. Họ nói rằng sẽ cung cấp những thành phần còn thiếu nếu Mỹ xây dựng các căn cứ cho họ. Và chính phủ Mỹ đã chiều theo. Đối với người Taygetea và Liên đoàn, điều đó cho thấy con đường ngoại giao không còn tác dụng. Họ dừng liên lạc với chính phủ Mỹ.”

 

Vì những người ở “cấp trên cùng” đã ký thỏa thuận với chủng tộc khác.

 

Kiểu như: “Bọn mày ở trên cao hơn, tụi tao sẽ cho mấy thứ y tế và năng lượng tự do. Còn ở quy mô nhỏ thì cho công nghệ phá hoại, công nghệ vô dụng. Được chứ?” - “Được.”

Và thế đó. Rồi họ giữ các nhóm đó trong quyền lực.

 

Tôi nói với Rashell: “Cảm ơn vì đã chia sẻ, Rashell. Nếu là tôi, tôi sẽ nói: ‘Cảm ơn. Tôi có cuộc họp với Kremlin đây.’ Lúc nào cũng phải gây áp lực một chút để đàm phán.”

 

Rashell trả lời: “Về cơ bản đó chính là những gì chúng tôi đã làm để ông ta chịu gặp lần thứ hai.”

 

Rashell nói tiếp: “Điều kỳ lạ là ngay hôm nay, tín hiệu lại đến từ Kremlin, chứ không phải từ Lầu Năm Góc.”

 

Rất kỳ lạ. Kỳ lạ là tín hiệu lại đến từ Kremlin.

 

Nhiều người sẽ bảo: “Toàn chuyện bịa.”

Không. Tín hiệu ngày đó - tôi không nhớ là ngày nào - nhưng tín hiệu đến từ Kremlin.

 

Bạn biết Kremlin là gì không?

 

Kremlin là khu tổ hợp được bảo vệ ở Moscow, nằm ngay trung tâm thành phố. Có năm cung điện, bốn nhà thờ…

 

Được rồi, tôi nhớ có một lần - mà bây giờ tôi không biết thứ đó còn tồn tại hay không, thật sự không biết - và phải nhắc lại rằng cuộc trò chuyện này diễn ra từ một mạng xã hội khác, tôi sẽ không nói tên. Và tôi phải nói luôn rằng khi chúng tôi còn liên lạc với họ (Taygetan), lúc đó chưa có bất kỳ kẻ xâm nhập, giả mạo, hay “bốc phét” nào. Không có xâm nhập, không có gì cả.

 

Tôi nhớ, hình như trong một cuộc trò chuyện với Aneeka, cô ấy nói: “Robert, chuyện này đơn giản lắm. Tôi không lừa anh đâu. Ngay bây giờ tín hiệu đang đi qua Kremlin. Tôi đang gửi từ Kremlin.”

 

Ý cô ấy không phải là cô ngồi ở trong Kremlin, mà là tín hiệu được định tuyến từ Kremlin. Tức là họ làm gì đó - tôi không biết cách họ làm - nhưng tín hiệu đi ra từ Kremlin. Và đó cũng chính xác là điều Rashell vừa nói: “Lạ thật khi hôm nay tín hiệu đến từ Kremlin và không phải từ Lầu Năm Góc.”

 

Bây giờ mới tới phần quan trọng.

 

Tôi nhớ rất rõ - vì chuyện này diễn ra khoảng năm 2018, đầu năm hoặc giữa năm 2018. Aneeka trong một cuộc trò chuyện nói: “Tín hiệu này xuất phát từ Kremlin. Đúng vậy.”

 

Cô ấy nói tiếp: “Nhìn nè, vào trang web này.”

 

Rồi cô ấy bảo tôi làm gì đó - tôi không nhớ từng bước, nhưng đại loại là cô ấy bảo: “Lấy IP của tôi, bỏ nó vào trang này, và nó sẽ cho biết tín hiệu đến từ đâu.”

 

Tôi làm. Tôi bỏ IP đó vào. Và nó hiển thị: Kremlin.

 

Kremlin.

 

Cô ấy nói: “Đúng đó. Tín hiệu của chúng tôi đi ra từ đó.”

 

Và để kiểm chứng, tôi lấy IP của tôi, bỏ vào cùng trang web đó để xem có đúng hay không. Và đúng thật: Nó hiển thị nhà tôi. Tín hiệu của tôi xuất phát từ nhà tôi.

 

Cô ấy nói: “Còn tín hiệu của tôi xuất phát từ Kremlin. Không phải từ Argentina, không phải từ Tây Ban Nha.”

 

Còn nhóm “CIC” thì khác - tín hiệu của họ lại từ Argentina hoặc Tây Ban Nha. Nhưng thời đó, tín hiệu không đến từ Mexico hay những nơi linh tinh như bây giờ đâu.

 

Để rõ: Không phải nói rằng họ ở Kremlin. Mà là tín hiệu được định tuyến qua Kremlin.

 

Vì vậy, khi tôi nghe ai đó nói rằng: “Không đăng video vì có lũ lụt ở Mexico” - tôi chỉ nghĩ: Mexico thì liên quan gì đến tàu ngoài hành tinh?

 

Chúng ta đã nói rồi - bây giờ không có tàu nào cả. Theo tôi, hiện tại không có một con tàu nào. Không một chiếc nào.

 

Vậy thì chuyện lũ lụt Mexico liên quan gì?

Nếu có liên quan thì cũng phải là một nơi khác, chứ không phải Mexico. Bạn hiểu ý tôi nói rồi đó.

 

Có người nói họ dùng VPN. Có thể - rất có thể - nhưng tôi thì không nghĩ họ tinh vi đến vậy thời đó. Và VPN thì thường hiển thị thành phố - ví dụ hiển thị Madrid - chứ không hiển thị Kremlin. Đó là như kiểu bạn dùng VPN mà nó hiển thị “Lầu Năm Góc”. Tôi thấy vô lý.

 

Nhưng tôi cũng không chắc 100%, vì tôi không rành VPN.

 

Rashell chỉ nói: “Điều kỳ lạ là tín hiệu hôm nay đến từ Kremlin, không phải từ Lầu Năm Góc.”

 

 

 

 

 

--------------------------

 

 

 

 

 

 

 

Tiếp tục.

 

Trong cuộc tiếp xúc đầu tiên, chúng tôi phát hiện bên trong máy bay có nhiều người, và một trong số đó là nhân viên CIA, người đang ghi chép lại toàn bộ cuộc gặp.”

 

Vì vậy mới có chuyện phía Mỹ liên hệ Rashell với “cô gái Nazi”.

 

Chuyện về nhóm Vril cô ấy sẽ kể vào dịp khác.

 

Cô nói: “Không phải tất cả những cô gái làm việc cho Thule hay Vril đều là chúng tôi. Còn những người khác nữa. Một số trong họ đã cung cấp công nghệ động cơ đẩy hình xuyến cho Không quân Đức.”

 

Tức là có những nhóm khác cũng đã cung cấp công nghệ cho Đức Quốc Xã. Đó là một chủ đề khác cần làm rõ.”

 

Tôi nói: “Rồi, không sao. Tôi chỉ muốn đặt câu hỏi về những gì bạn đã chia sẻ hôm nay.”

 

Cô trả lời: “Bạn cứ hỏi. Tôi phải nhấn mạnh rằng nỗ lực của chúng tôi nhằm kiểm soát công nghệ Đức Quốc Xã có liên hệ trực tiếp với việc cuộc gặp với Eisenhower thất bại, như đã mô tả ở trên.”

 

Tôi hỏi: “Tại sao lại là Hoa Kỳ? Tại sao không phải Nga, Đức, Nhật hay Anh? Cảm ơn.”

 

Cô trả lời: “Vì lúc đó Mỹ là nước dẫn đầu về vũ khí hạt nhân. Và chúng tôi biết có sự hiện diện của các nhà khoa học Đức từ dự án Paperclip.”

 

Cô nói thêm: “Thông tin mà tôi chia sẻ hôm nay không có ở bất kỳ đâu. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh điều đó. Nhất là kết nối giữa Vril và Eisenhower.”

 

Và tôi lập lại: khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy trả lời ngay lập tức, không phải kiểu: “Khoan để tôi mở bách khoa tra đã.” - Không.

 

Trong khi bọn CIC - kẻ giả mạo - mỗi khi hỏi câu gì, họ phải chờ 15 giây đến 1–2 phút để nghĩ ra câu trả lời. Tôi tưởng họ thoát ra rồi.

 

Nhưng thật ra họ đang nghĩ: “Giờ nói gì với Gosia và Robert để không bị lộ?”

 

Và họ mất thời gian. Rồi cuối cùng lại nói: “Hai người đang căng thẳng quá.”

 

Dĩ nhiên là căng - vì họ đang nói dối và sợ bị phát hiện. Và cuối cùng thì họ bị phát hiện thật.

 

deyfenidiaz6327: “Robert, lý do vì sao họ truy đuổi người Do Thái? Có lý do đặc biệt nào không?”

 

Chà… đây lại là một chủ đề khác, và là một trong những chủ đề không thể nói công khai trên Internet. Vì hễ bạn nói điều gì đi ngược lại với “câu chuyện chính thức” đang được áp đặt thì sẽ bị kiểm duyệt ngay. Bị gỡ. Bị khóa.

 

Họ (Taygetan) đã nói với tôi nhiều điều về chủ đề đó. Nhiều lắm. Nhưng tôi không thể lặp lại ở đây - vì ngày mai tôi sẽ bị “bay kênh”, và rồi tôi phải đi làm nghề khác. Có những đề tài tôi sẽ không bao giờ chạm vào, nhưng họ đã kể cho tôi, rất rõ ràng.

 

Nhưng đời là vậy. Những nhóm “thoái hóa” đang nắm quyền, những kẻ tạo ra câu chuyện đang nắm quyền. Và nếu bạn rời khỏi đường ray họ đặt ra, bạn ăn “gậy” ngay lập tức. Đó là chủ đề mà bạn không thể bàn công khai.

 

Tôi được kể một câu chuyện rất khác - không hoàn toàn trái ngược, nhưng rất khác so với phiên bản mà đa số biết. Hoàn toàn như vậy.

 

Luôn nhớ rằng quân đội có công nghệ đi trước chúng ta nhiều năm. Công nghệ điều khiển nhận thức bằng hình ảnh, ngày nay đã công khai rồi. Hiện tại thật sự khó biết cái gì là thật, cái gì không phải. Có những video CGI mà bạn không thể phân biệt nổi thực hay giả.

 

Như Rashell nói: “Ngày xưa không có mấy kẻ làm trò, còn bây giờ thì họ có tất cả công cụ để làm giả mọi thứ.”

 

Mỗi ngày một khó hơn để biết điều gì đúng, điều gì không. Họ kiểm soát mọi thứ. Tất cả. Và thêm cả việc đốt sách - hủy mọi thứ viết trên giấy - để chuyển sang kỹ thuật số, dễ kiểm soát hơn.

 

Không, chủ đề đó tôi không thể nói. Không thể nói. Tôi chỉ biết chuyện xảy ra không giống như người ta kể. Hoặc không “quá mức” như cách người ta kể.

 

RayoAzul: “Robert, có hy vọng nào để nối lại liên lạc không? Đã biết nguyên nhân của sự tạm ngừng liên lạc này chưa?”

 

Tôi không biết. Nếu họ quay lại, thì tốt. Nếu không, cũng không sao. Chúng tôi vẫn sống cuộc sống của mình.

 

Điều cần hiểu là: Gosia và tôi không phải người cuồng tín. Chúng tôi là người được liên lạc. Được liên lạc, chứ không phải kẻ sùng bái.

 

Còn bọn hiện giờ - họ mới là cuồng tín.

 

Nếu họ đến, tốt. Nếu không đến, cũng chẳng sao. Chúng tôi cứ sống tiếp. Rất rõ ràng.

 

Giờ, để tôi cho xem chuyện này - camera đằng sau tôi. Các bạn thấy ở đây là bức tường xây, đúng không? Một bức tường, không có kệ sách. Nhưng trong một livestream trước đó, khi tôi di chuyển ánh sáng ở khu vực này, một cái kệ sách đã xuất hiện, với những quyển sách. Một hiện tượng lạ.

 

Và vâng, không có thư viện nào ở đây. Chỉ có tường. Mọi người đã thấy.



Nó giống như hiệu ứng một cái “cổng”, nhờ cái đèn RGB này. Lần trước nó chiếu ra ánh sáng tím hồng, và hiệu ứng đó làm hiện lên một cái gì đó giống thư viện.

 

Tôi nói với Rashell: “Cảm ơn bạn, Rashell. Thật là vinh dự khi bạn chia sẻ thời gian với tôi.”

 

Và tôi hỏi: “Có sự kết nối gì kiểu nào giữa những chuyện này không?”

 

Rashell trả lời: “Thất bại trong đàm phán của chúng tôi chủ yếu do sự kiện Vril. Vì họ liên hệ chúng tôi với nhóm Vril và những người Đức trốn ở Nam Cực, Eisenhower không còn xem chúng tôi nghiêm túc nữa.

 

Cô ấy tiếp: “Chúng tôi không thể giải thích với ông ấy rằng chúng tôi đã cố thâm nhập vào Đức Quốc Xã ở cấp cao nhất để ngăn chặn chương trình hạt nhân và việc chế tạo tàu vũ trụ dạng đĩa Hannebu.”

 

Hãy để ý điều này: Mục tiêu của họ khi quay về năm 1937 là: Ngăn chặn chương trình hạt nhân Đức, ngăn chặn sản xuất tàu đĩa Hannebu, vì các tàu này nhằm tiếp cận Aldebarán, theo những gì Đức tin tưởng.

 

Rashell nói: “Họ (Đức Quốc Xã) tin vào mối liên hệ giữa Đức và Cyndriel, và rằng Aldebarán là nguồn gốc của chủng Aryan.”

 

Cyndriel - theo lời Rashell - là thuộc địa lớn nhất của Taygeta ngoài Pleiades.

 

Tôi hỏi: “Vậy Đức Quốc Xã muốn liên lạc với Taygeta?”

 

Cô ấy trả lời: “Họ nói rằng họ là hậu duệ của Cyndriel, nhưng dùng tên khác. Họ không nói muốn liên lạc với Taygeta, mà muốn liên lạc với ‘tổ tiên’ của họ để xin giúp đỡ, vì họ đang trong chiến tranh.”

 

Lý do sâu xa: “Có sự tương đồng ngữ âm giữa vài bản khắc Sumer và cấu trúc ngữ pháp của tiếng Đức cổ. Điều này khiến họ tin rằng điều đó chỉ về Aldebarán, ngược lại với câu chuyện chính thống.”

 

Trái ngược với những gì người ta nói, hãy để ý điều cô ấy khẳng định: “Các tàu Hannebu của Đức đã tham chiến chống lại máy bay ném bom của phe Đồng Minh nhiều hơn một lần.”

 

Tức là UFO của Đức Quốc Xã thật sự đã tham chiến.

 

Nhưng điều tiếp theo mới là quan trọng nhất: “Nhưng chúng bị rút khỏi chiến trường vì ở cấp độ cao nhất, người ta đã quyết định rằng Đức phải thua cuộc chiến. Chính những kẻ điều khiển cả hai phe đã quyết định điều đó.”

 

Tức là những kẻ điều khiển thế giới - những tầng quyền lực phía trên - đã quyết định Đức phải thua Thế Chiến II.

 

Rashell nói thêm: “Trong đó có hoàng gia Anh, và Hitler có quan hệ huyết thống với họ. Và cũng giống như ngày nay - Angela Merkel cũng có quan hệ huyết thống với Hitler.”

 

Đó chính là lý do họ rút các tàu Hannebu. Những tàu Hannebu được chuyển đến các căn cứ mới ở Neuschwabenland, Nam Cực, từ giữa năm 1944.”

 

Tôi hỏi: “Vậy các tàu Hannebu dùng loại nhiên liệu gì?”

 

Cô trả lời: “Tôi không chắc về nhiên liệu. Tôi chỉ chắc về công nghệ động cơ từ tính. Nếu muốn biết rõ về nhiên liệu, Swaruu có thể trả lời.”

 

Cô ấy chỉ biết chúng dùng động cơ từ tính. Có thể vừa dùng từ tính vừa dùng một loại nhiên liệu nào đó. Tôi nhớ Aneeka từng nói về Thủy Ngân Đỏ.

 

Chúng ta gần đến cuối rồi - nếu không thì sẽ kéo dài quá - sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi.

 

Tôi hỏi Rashell: “Cảm ơn Rashell đã chia sẻ. Ở Nam Cực có một nền văn minh Đức ly khai - bạn biết gì về điều đó không?”

 

Cô trả lời ngay: “Tất nhiên rồi. Neuschwabenland vẫn còn đó. Giờ đây nó có một Dumb công nghệ cực cao. Họ vẫn ở đó. Và đó cũng là lý do Nam Cực bị đóng cửa với dân thường. Họ chỉ ‘diễn’, làm như có thể đến, nhưng thật ra rất hạn chế - chỉ là mấy tour ven biển, đi tàu, rất giới hạn.”

 

Cô nói tiếp: “Phải hiểu rằng Đức Quốc Xã đã chuyển sang Mỹ qua dự án Paperclip. Vậy nên Neuschwabenland chỉ là một Bumb khác - được kết nối với Area 51, S-4, Dougway AFB, Wright-Patterson và nhiều nơi chứa công nghệ bí mật khác.”

 

Và cô nhấn mạnh: “Họ không bị cô lập. Neuschwabenland là một phần của Cabal và những kẻ kiểm soát - mà cuối cùng chính là bò sát. Thule và Vril chỉ là ‘tiền phòng’ để nói chuyện với bọn bò sát đó.”

 

Cô nói thêm: “Các chính trị gia Mỹ từng đến Nam Cực đều đến Neuschwabenland. Đó là nơi họ đến. Nhưng truyền thông bình thường không bao giờ nói tới.”

 

Rashell nói: “Đây là thông tin độc quyền cho anh.”

 

Cô nói điều này với tôi vào năm 2018: “Năm 1947, đô đốc Richard Byrd đã đối đầu với tàu Hannebu của Đức trong Chiến dịch Highjump.”

 

Và câu chuyện còn tiếp tục. Bạn có thể xem video trong kênh Despejando Enigmas hoặc Agencia Cósmica.

 

Đã hơn 1 tiếng 7 phút rồi.

 

Asket là người khác. Rashell là người khác.

 

Francesc: “Đó là Thủy Ngân Đỏ

 

Về Thủy Ngân Đỏ: Thủy Ngân Đỏ là một vấn đề lớn - tôi cũng đọc về nó, và nó cũng xuất hiện trên Despejando Enigmas.

 

Trong các video cũ trên Despejando Enigmas, người ta nói rằng vấn đề với thủy ngân đỏ trong động cơ phản trọng lực là: Khi đạt tốc độ hoặc tần số nhất định, thủy ngân đỏ sẽ biến thành… vàng. Và loại thủy ngân đỏ này đỏ vì nó được lọc theo một phương pháp đặc biệt. Nó hoàn toàn khác với thủy ngân trong nhiệt kế - là một chất khác, có đặc tính khác.

 

marcfarrégomez: “Họ trông giống nhau lắm.”

 

Để tôi nói rõ: trong ảnh bìa tôi để một phụ nữ tóc vàng. Nhưng Rashell không phải tóc vàng. Cô ấy tóc nâu nhạt, vì cha cô là người Antarian và mẹ cô là Taygetan - cô là người lai.

 

 

 

annelie: “Cái kệ sách xuất hiện ở phía bên kia, tức là ở bên phải của bạn đó, Robert.”

 

Về “kệ sách xuất hiện”: Tôi nhắc lại: ở góc này không có kệ sách. Ở góc này chỉ có tường gạch để lộ. Còn kệ thật thì ở hướng khác. Nhưng trong livestream, một kệ sách ảo xuất hiện ở chính góc này - một hiệu ứng ánh sáng kỳ lạ.

 

Đây là tường, đây là ảnh, chậu cây, táo - không có sách. Không có thư viện. Vậy mà trong video lại xuất hiện kệ sách màu trắng. Rất kỳ lạ.

 

yama: “Nếu ở Nam Cực có cái Dumb đó, vậy thì không có bức tường băng đúng không?”

 

Về bản đồ Nam Cực:

 

Tôi chỉ lại: khu vực người Đức từng ở nằm khoảng khu vực này (chỉ trên bản đồ). Bức tường băng ở trung tâm, hình tròn. Bên trong vòng tròn đó là một vùng xanh. Nó rộng tương đương một phần nước Anh.

 

Ở trung tâm còn có một đường mở dẫn vào bên trong Trái Đất. Và ở phía Bắc cũng có lối vào - có thể ở Canada, tầm vùng phía bắc Canada. Ở Alaska thì không.

 

Cô ấy nói rằng lối vào nằm “bằng đường đất liền”. Tôi cũng không biết chính xác nằm ở đâu trên Trái đất, nhưng nó nằm ở khu vực đất liền. Không phải ngay vị trí tôi chỉ lúc trước, mà nằm “trên đất liền”, một vùng đất nào đó.

 

Còn trường hợp kia thì đúng là nằm ở trung tâm. Như thể Trái đất ban đầu có hình dạng hơi khác - kiểu như vậy.

 

Một chuyện là cực từ, còn chuyện khác là vị trí của các khoang rỗng. Hiện nay cái đang di chuyển là cực từ - cực từ Bắc đang dịch chuyển.

 

Về Thủy ngân đỏ: Nó được dùng ở Nam Cực trong công nghệ của Đức Quốc Xã.

 

Ở các kim tự tháp Trung Mỹ, người ta cũng đang tìm thấy rất nhiều thủy ngân - kiểu như những “dòng sông thủy ngân” bên dưới. Nhưng không ai biết nó dùng để làm gì. Không biết, nhưng chắc chắn là phục vụ công nghệ nào đó.

 

クリストバル-ムーン: “Trái đất không phải hình cầu hoàn hảo.”

 

Nó không phải hình cầu hoàn hảo. Không, không phải.

 

yama: “Người ta sẽ tưởng rằng nếu họ biến một khu vực lẽ ra phải băng giá thành màu xanh một cách nhân tạo, thì điều đó sẽ làm mất cân bằng hệ sinh thái.”

 

Những nhóm này có khả năng điều khiển thời tiết. Và họ làm vậy thật.

 

Họ từng nói rằng quanh Nam Cực - trước khi đến bức tường băng - thời tiết được điều khiển nhân tạo để tạo ra bão, gió mạnh, khiến người bình thường không thể tiếp cận. Nhưng khi vượt qua vùng đó rồi thì thời tiết lại… hoàn toàn bình yên. Tất cả được thiết kế có chủ đích.

 

Tôi từng hỏi: “Bức tường băng được làm bằng gì?”

 

Và cô ấy nói: “Chúng tôi nhìn từ trên xuống thấy nó là băng. Tôi nghĩ là băng.”

 

Nó cao khoảng 100 mét, còn rộng bao nhiêu thì tôi không nhớ. Thông tin đó nằm trong các video hoặc bản phiên âm - bạn có thể tìm.

 

Và tôi nhắc lại: khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy không hề suy nghĩ, mà viết ngay lập tức. Cô ấy mô tả cả cách cô ấy ăn mặc - một bộ đồ liền thân.

 

Eisenhower đã “đứng hình” khi thấy một cô gái trẻ, dáng vẻ hoàn toàn con người, nói tiếng Anh, bước xuống từ một con tàu ngoài hành tinh.

 

Rashell không phải kiểu “bạch kim Pleiadian Bắc Âu” mà nhiều người tưởng tượng. Không - cô ấy tóc nâu. Vì cha là người Antarian, mẹ là người Taygetan. Cô ấy là người lai.

 

Aneeka từng nói: “Không có loại người ngoài hành tinh nào khó xử lý hơn loại trông giống con người y hệt và đứng ngay trước mặt bạn.”

 

Ngày nay bạn vào X vẫn thấy hàng loạt bài tranh luận về Thuyết Darwin. Người ta vẫn cãi nhau xem con người có đến từ loài khỉ hay không.

 

Nếu bạn khẳng định con người đến từ khỉ, thì bạn chặn luôn khả năng tồn tại của: người ngoài hành tinh có hình dạng con người, người Maya ngoài hành tinh, người Antarian, người Urmah, người Solatian, , người Sao Kim dạng người, …tất cả.

 

Ngày mai chúng ta sẽ nói về Hội Vril. Chủ đề này còn dài.

 

Asket là một người, Rashell là người khác. Hai người khác nhau.

 

Một khán giả nói: “Cái chuyện chủng Aryan từ Cyndriel là bịa đặt.”

 

Và đúng, người Đức thời đó đi thu thập mọi loại di vật trên khắp thế giới, rồi từ đó dựng nên những câu chuyện có lợi cho họ. Họ nhận ra rằng trong nhiều truyền thuyết cổ có mô tả những người mang diện mạo Bắc Âu - ngay cả ở châu Mỹ.

 

Có nhiều bộ tộc bản địa kể về “những người Bắc Âu” xuất hiện và truyền lại kiến thức cho họ. Những câu chuyện như vậy rải rác khắp nơi trên Trái đất.

 

Ví dụ: Himmler từng đến Montserrat, nơi ông ta thấy một bộ xương người cổ đại có chiều cao 2 mét hoặc hơn. Rồi họ đo sọ, đo xương, dùng thước cặp để xem “hộp sọ có đúng chuẩn Aryan không”. Một sự điên rồ.

 

Nhưng cuối cùng, điều quan trọng không phải ngoại hình - mà là bên trong mỗi người. Bạn không phải là cơ thể này. Điều quan trọng là điểm ý thức vận hành cơ thể. Có người dễ chịu, có người khó chịu. Nhưng màu da chỉ là định kiến.

 

Về “kệ sách”: Nó xuất hiện ở bên kia. Ở đây không có. Tôi chỉ có tường, mấy chậu cây, vài bức ảnh. Không có sách. Nhưng trong video lại xuất hiện kệ sách trắng - một hiệu ứng kỳ lạ.

 

Về Nam Cực: Khu vực người Đức từng ở nằm khoảng đoạn này, còn bức tường băng thì ở trung tâm, hình tròn. Bên trong vòng đó là một vùng xanh, có lẽ to bằng Anh quốc. Ở trung tâm là lối vào Trái đất bên trong.

 

Ở phía Bắc cũng có một lối vào - nằm ở vùng phía bắc Canada. Không phải ở Alaska.

 

yama: “Tôi nghe nói ở Trung Quốc họ không nhắc đến những kim tự tháp ở đó vì các hình vẽ hoặc mô tả con người bên trong đều là người da trắng, không phải người châu Á.”

 

Nói đúng ra là không phải người Trung Quốc, mà mang diện mạo da trắng giống như những xác ướp người da trắng được tìm thấy tại đó.

 

Đúng vậy. Đó cũng là điều chúng ta hay nói: Trên Trái đất đã từng xảy ra rất nhiều reset.

Tôi nghĩ chúng ta - nhân loại hiện tại - vẫn chưa bị “reset”, nhưng nếu một ngày họ reset chúng ta, thì đó sẽ là lần reset thứ bảy. Nhưng tôi không biết họ tính từ mốc nào.

 

Vậy thôi các bạn, cảm ơn đã ở đây hôm nay.

Nếu thích video, hãy đăng ký, chia sẻ, bình luận.

Cảm ơn mod. Ngày mai chúng ta sẽ nói về Hội Vril.

 

Bây giờ là 1:11 sáng.

Hẹn gặp lại ngày mai.

 

Cảm ơn mọi người.

 

Tam biệt!

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=JAR677NUxOQ

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 


 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.