Swaruu Transcripts 1849 - 🌟🎨🖌️🖼️🎭🌈Bẫy Nghiệp, Phần 2 - Swaruu de Erra

 

Swaruu Transcripts 1849


Bẫy Nghiệp, Phần 2 - Swaruu de Erra

 

28-10-2025




Chào mọi người, các bạn thế nào rồi? Chào mừng các bạn quay trở lại với kênh tuyệt vời này tên là Revelación Cósmica Semillas Estelares.

 

Mọi người có khỏe không? Đang ở tần số cao hả. Có vẻ như năng lượng mặt trời vẫn còn đang ở đây trên Trái Đất. Rồi, chúng ta sẽ nói về cái bẫy của nghiệp. Mọi người sẽ thích nó. Và rõ ràng, nếu bạn tin rằng bạn là người tạo ra thực tại của chính mình, thì…chuyện này nó rất đơn giản thôi. Chúng ta bắt đầu với một câu của Swaruu de Erra mà tôi rất thích. Tôi thích lắm luôn. Phải ghi công cho cô ấy. Thật ra tôi đã chia sẻ nó trên X, Twitter. Nhưng mà… hiểu rằng đó là Swaruu de Erra. Không ghi là Swaruu de Erra, nhưng có thể hiểu đó là Swaruu de Erra.

 

Rồi, nếu bạn không tin mình là người tạo ra thực tại của mình, tức là nếu bạn không tin chuyện đó, thì với tất cả sự tôn trọng, tôi khuyên bạn hãy đến tiệm thuốc tây trực đêm đầu tiên mà bạn thấy, mua một hũ vaseline bạc hà loại siêu đại cỡ gia đình, và họ sẽ tặng kèm cho bạn một cây kẹo mút, hai quả bong bóng và một viên kẹo que - nếu bạn tin rằng bạn không phải là người tạo ra thực tại của mình. Nhưng vì tôi biết đa số mọi người đang xem chúng ta đây đều là những người tạo ra thực tại của chính mình, câu nói của Swaruu de Erra đang nói rõ ràng rằng bạn không cần phải trả bất kỳ nghiệp nào hết. Bộ mình khùng hay gì? Vì… để tôi nói câu đó. Ờ, thực ra nó là một câu hỏi kèm theo câu trả lời.

 

Giống như một người tự làm mình bị thương vậy - chuyện đó không bình thường, không hợp lý. Việc bạn "phải trả nghiệp" cũng giống như chính bạn tự hành hạ bản thân vậy. Ở đâu ra cái chuyện đó? Trong sách Phật giáo nào có chuyện đó?

 

Rồi, chúng ta bắt đầu với câu nói đó và sau đó sẽ đặt nó vào đúng bối cảnh của nó. Nó gần cuối buổi livestream.

 

Gosia nói: “Tại sao bạn nói rằng nghiệp như nguyên nhân – kết quả là có thật? Điều đó khiến tôi nghĩ rằng các sóng có thể được giải tán, rằng mỗi hành động đều có một phản ứng dây chuyền, luật đó.”

 

Nhưng lát nữa các bạn sẽ thấy toàn bộ bối cảnh.

 

Và đây là điều Swaruu nói với Gosia mà tôi rất thích. Cô ấy nói: “Được, đúng vậy. Nhưng tôi hỏi mọi người một câu: Vũ trụ này do ai tạo ra? Ai tạo ra vũ trụ này?”

 

Gosia trả lời: “Tôi, tức là do tôi.”

 

Và Swaruu nói: “Đúng, là bạn. Để bạn có thể thay đổi luật lệ, thậm chí ngay từ 3D, vì bạn là người tạo ra thực tại của chính mình, bạn thích hay không thích cũng vậy.”

 

Cho nên một khi bạn hiểu chuyện này, bạn sẽ biết rằng bạn không cần phải trả bất kỳ nghiệp của trò chơi cờ tỷ phú nào hết.

 

Còn nếu bạn bị tẩy não và bạn tin vào nghiệp, thì để ý nè: nếu bạn tin vào nghiệp, vậy chúng ta đi đến kết luận rằng bạn không tin mình là người tạo ra thực tại của mình. Vậy nghĩa là bạn là thằng đánh giày của vũ trụ - vì bạn đang đánh giày cho ai đó. Tôi nói bằng ví dụ hơi quá để mọi người dễ hiểu thôi.

 

Rồi, giờ đến phần giới thiệu. Nếu bạn muốn nhìn mọi thứ từ một góc độ hoàn toàn khác so với số đông, tôi gợi ý bạn vào trang web Swaruu.org. Và tôi cũng khuyến khích bạn, nếu bạn chưa làm, hãy đăng ký không chỉ kênh này mà tất cả các kênh được để trong phần mô tả. Có nhiều người xem video mà không nhận ra rằng một hành động nhỏ, như bấm like và đăng ký kênh, giúp rất nhiều để nội dung này được lan rộng hơn, và giúp bạn thoát khỏi bóng tối.

 

Giờ, nếu bạn thuộc dạng của như Đức Mẹ Nắm Tay, dính còn hơn tay áo cái áo ghi-lê, thì thôi, kệ, bỏ qua đi ha. Và đừng mất thời gian ở đây. Đi xem mấy video nuôi ngao, sò gì đó giữa bão biển đi.

 

Rồi, nói vậy thôi. Bạn thấy đó, năng lượng tích cực thấy rõ luôn. À, những ai tò mò thì xem lại livestream hôm qua, tại vì thật sự có gì đó rất lạ. Khi tôi bật đèn chiếu sáng, phía sau lưng tôi hiện lên như một cái tủ sách, kiểu như có sách luôn. Ở đây có kệ thiệt, nhưng không có sách. Không có. Vậy mà bật đèn lên lại thấy giống như sách. Rất kỳ lạ.

 

Buổi livestream này tôi đã chia sẻ hết trong các cộng đồng YouTube của tôi. Tôi chia sẻ liên kết ở Instagram, chia sẻ trong Telegram - các bạn biết rồi, Instagram tên Despejando Enigmas. Ai muốn tham gia kênh Nous Noble thì nhắn cho tôi trên Instagram nói: “Ê Robert, tôi muốn tham gia, tôi là… (nói gì cũng được), tôi muốn tham gia, và nếu có thể, nói về hành trình phát triển bản thân của bạn, nếu bạn thích UFO hay gì đó.” Và tôi cũng đã chia sẻ - không nhớ nói chưa - trong tất cả cộng đồng YouTube, và trên Facebook. Biết có người đã chia sẻ trên Facebook, cám ơn nha. Và không biết ở đâu nữa… À, trong Telegram tên Despejando Enigmas, các bạn có thể theo dõi. Và trên X nữa, tôi đăng rất nhiều trên X. Theo dõi tôi trên X nha.

 

Rồi, nói vậy đủ rồi, chúng ta bắt đầu luôn cho khỏi mất thời gian. Lạ cái là tôi có thông báo ở đây mà không ai trả lời. Rồi, giờ bắt đầu.

 

Phải nói rằng tần số cao thấy rõ luôn ha. Được rồi, bắt đầu thôi, rồi mọi người sẽ thấy.

 

Bạn phải xem livestream trước. Đây là một cuộc trò chuyện mà Swaruu de Erra đã có với Gosia của kênh Agencia Cósmica. Và đoạn đó như sau:

 

Gosia hỏi: “Từ bên trong trò chơi, chúng ta cũng có thể lựa chọn đúng không?” - Ý là từ đây, từ chỗ này, chúng ta cũng có thể chọn.”

 

cô ấy nói: “Đó không phải là một luật cố định, và bạn không cần phải chết hay lên các cõi cao hơn để có quyền lựa chọn.” - Tức là bạn hoàn toàn có thể chọn ngay tại đây. Không hề có mâu thuẫn gì cả.

 

Ví dụ, bạn có thể chọn như thế nào? Bạn không cần phải gánh một phần nghiệp chỉ vì bạn đang trong trò chơi. Bạn không cần phải nhận một gánh nghiệp chỉ vì bạn đang ở đây, trên Trái Đất, trong một trò chơi.

 

Trong lúc bạn còn sống - rất quan trọng - bạn có thể quyết định đủ rồi. Đủ rồi! Và bạn chọn giải tán nghiệp của mình.

 

Không ai có quyền bắt bạn làm gì hết. Không ai có quyền nói: “Ê, mày phải trả nghiệp nha.” - Không. Tại sao? Tự bạn trả đi. Hiểu ý tôi không? Ở đâu ra chuyện đó? Bạn không muốn trả thì đừng trả. Vậy thôi. Đơn giản vậy.

 

Và cô ấy nói tiếp: “Trong lúc bạn giải nghiệp, bạn từ chối thực thi nó. Chính lúc đó là khi bạn ngừng tái sinh và đi sang các mật độ khác.”

 

Và cô ấy nói: “Tôi nghĩ đó là lý do chính để ngừng tái sinh.” - Vì nếu bạn cứ muốn trả nghiệp - chuyện này tôi nói rồi - nếu bạn cứ tiếp tục muốn trả nghiệp, bạn sẽ quay lại đây. Lại đây.

 

Bạn muốn trả nghiệp hả? Bạn sẽ quay lại Trái Đất. Nhưng trong khi bạn còn ở Trái Đất, thì với một chút may mắn, tất cả chúng ta còn lại sẽ đang nhâm nhi caipiriña hoặc cái thức uống mà bạn thích, trên một bãi biển thiên đường hoặc trên núi hay bất cứ nơi nào bạn muốn. Và có khi nhìn nhân loại từ một góc nhìn khác, ờ… kiểu như nhìn người Trái Đất sống cuộc đời mà họ đã mong muốn trong khoảng giữa các kiếp sống.

 

Mọi chuyện rất đơn giản, rất đơn giản luôn.

 

Tôi có thấy trên một tweet, có một người - đối với tôi thì chắc là người đó xem nội dung này, tôi nghĩ đó là ai đó ở Ý, vì họ dùng đúng những từ mà người Swaruu và Taygetan dùng. Họ nói y chang luôn. Tôi đã chia sẻ lại trong cộng đồng của tôi. Nhưng trong phần trả lời thì lại thấy chuyện y như cũ.

 

Có một người đăng hình một người đang đau khổ - một hình rất khó chịu, tôi sẽ không mô tả. Khoan đã, đợi chút… nhưng bạn biết rồi đó - hình chiến tranh với một đứa trẻ, rất kinh khủng, rồi nói: “Ừ, anh nói vậy đó, nhưng đứa trẻ thì có tội gì, còn người cha thì có tội gì?”

 

Nhưng tôi đã nói rồi, rất đơn giản: những người muốn trả nghiệp và đã làm điều tiêu cực, họ sẽ quay trở lại đây trong đời sau. Và nếu ở một đời nào đó bạn đã từng - để tôi nói sao cho không bị kiểm duyệt - nếu bạn đã từng tham gia xung đột chiến tranh và đã làm trẻ em mất mạng, thì ở kiếp này bạn sẽ phải làm một trong những đứa trẻ mà bạn từng làm chết. Vì bạn đã quyết định bước vào để trả nghiệp. Hiểu chưa?

 

Tôi biết nghe hơi nặng, nhưng sự thật là vậy. Nó là như vậy. Nó đúng như vậy. Đây là siêu hình học cấp cao đó, thiệt luôn. Vì bạn biết mà, khi bạn rời khỏi Trái Đất, kỳ vọng về cuộc sống của bạn - ý là sở thích của bạn - nó sẽ thay đổi, vì bạn có một sự mở rộng nhận thức mà bây giờ bạn không có. Bạn không có vì cơ thể vật chất này như một cái bộ lọc, nó cản bạn nhìn và hiểu nhiều thứ hơn trong thực tại.

 

Swaruu nói: “Tôi nghĩ đó là lý do chính để ngừng tái sinh, vì nó gắn với nhiều thứ cần được làm và hiểu rõ để có thể xóa, giải tan nghiệp thành công.” - Tức là, để có thể thật sự và chân thật giải tan nghiệp, bạn phải làm đủ việc tâm linh, làm “công việc bóng tối” để vượt qua nhị nguyên trong chính bạn. Và điều đó phải được làm từ phía này, tức là phía đang đầu thai. Có nghĩa là nếu bạn muốn vượt lên khỏi cái vòng này, thì công việc phải làm ở đây.

 

Nhưng có nhiều người rất rõ ràng, giống như tôi vậy - tôi sẽ không trả nghiệp. Bạn không trả thì bạn đi, vậy thôi. Còn nếu bạn muốn trả, bạn lại bước vào Trái Đất và trả. Tất nhiên là bạn sẽ trả.

 

Rồi Gosia hỏi: “Dừng tái sinh ở Trái Đất hay dừng tái sinh nói chung, bao gồm cả 5D?”

 

Và Swaruu nói: “Cả hai, nhưng đặc biệt là tái sinh ở Trái Đất, vì ở đó nghiệp được dùng như một vũ khí  để ép mọi người quay trở lại.”

 

Họ đang ép bạn đó, bạn không thấy hả? Bạn không thể thấy vì bạn bị tẩy não, nhưng hãy thử nghĩ khác đi. Còn nếu bạn thích bị hành hạ thì không sao hết, cứ quay lại Trái Đất. Không sao hết.

 

Họ ép người ta quay trở lại vì “còn nhiều thứ phải trả”.

 

Và câu hỏi đặt ra: “Tại sao công việc giải nghiệp phải được làm từ phía đầu thai? Sao phải làm từ đây, từ Trái Đất, để không phải trả bất cứ gì? Tại sao?”

 

Và câu trả lời rất hay. Câu trả lời như sau - rất thú vị: “Vì ở phía bên kia có quá nhiều sự phân tâm. Bên ngoài Trái Đất có quá nhiều thứ gây phân tâm. Bạn quá hạnh phúc và quá mãn nguyện khi được tự do khỏi thân xác vật chất, vì bạn không còn cái cơ thể này nữa nên bạn chẳng còn lo về nghiệp. Nhưng rồi bạn quay lại - quay lại vì nhiều lý do. Và trong trường hợp Trái Đất, khi bạn chết và tâm trí bạn không rõ ràng - ý là không có đầu óc minh mẫn - vì bạn không còn đầu nữa, bạn chết rồi mà, thì bạn rất dễ bị thuyết phục quay lại.”

 

Nhưng tôi nghĩ là bạn bị thuyết phục bởi chính bạn. Vì bạn chính là tư tưởng của bạn. Bạn là người tự xét xử chính bạn và bạn nói: “Ờ, vì tôi phải trả nghiệp, nên tôi quay lại Trái Đất.”

 

Khi bạn chết, bạn vẫn là bạn. Tư tưởng và giá trị của bạn vẫn là bạn. Ở bên kia cũng có Ma Trận, ý tôi là Ma Trận. Bạn chỉ đang ở tầng cao hơn, nhưng số tiền giả (trò chơi cờ tỷ phú) gọi là nghiệp của bạn vẫn còn có giá trị trong cõi giữa các kiếp sống đối với bạn - vì ý tưởng của bạn. Bạn tin rằng mình phải trả nghiệp, vậy là bạn mang theo “tiền giả” đó lên cõi giữa các kiếp sống, rồi bạn lại tự bước vào Trái Đất.”

 

Không cần archon nào hết. Không cần ai cưỡng ép. Chính bạn tự bước vào vì bạn đang ở trong một nhà tù tinh thần, nơi bạn tự tạo ra những song sắt dựa trên các ý tưởng mà họ nhét vào đầu bạn ở Trái Đất.

 

Họ nhét ý tưởng vào bạn, hiểu không? Chính bạn đang tự rèn nên cái nhà tù này cho mình. Chính bạn.

 

Francesc: “Các archon chính là những ý tưởng và niềm tin của chính bạn

 

Đúng rồi. Không có archon nào hết.

 

RayoAzul:“Và chuyện gì xảy ra với những người tồn tại ở nhiều chiều cùng lúc? Tại sao sự thay phiên (sự chuyển đổi / sự thay thế) lại không đến?”

 

Đợi chút… bạn là một con người đa chiều, bạn ở khắp nơi, nhưng điểm tập trung của bạn đang ở đây, trên Trái Đất. Điểm tập trung của bạn đang ở đây. Bạn không ở nơi khác. Điểm tập trung của bạn ở đây. Và vì nó ở đây và bạn tin vào nghiệp - tôi không nói bạn tin, tôi đang nói chung - điểm tập trung của bạn ở đây, bạn tin vào nghiệp, vậy bạn ở lại đây. Còn người khác thì sao, tôi không biết.

 

Điểm tập trung của bạn đang ở đây. Và nếu thật sự bạn đa chiều và đang ở trạng thái tần số cao hơn thì bạn đi đến nơi khác. Nhưng nếu bạn xem livestream đến cuối, cô ấy sẽ nói về starseed. Có đúng là có người bước vào Trái Đất theo kiểu walk-in, step-down hoặc bằng buồng mô phỏng nhập vai. Những người này kiểu như được bảo vệ và sẽ trở về nơi họ thuộc về theo tương thích tần số.

 

Nhưng cô ấy nói rất rõ: “Bạn là ý tưởng của bạn. Và nếu ý tưởng của bạn rung theo tần số Trái Đất, bạn sẽ ở lại đây.”

 

Và nhân tiện, tương lai Trái Đất - tôi không biết nó sẽ thế nào - nhưng họ muốn số hóa mọi thứ. Bạn sẽ thấy tin này trong các bài đăng của tôi. Bill Gates bị ám ảnh muốn số hóa tất cả, “vì lợi ích của bạn” đó. “Vì lợi ích của bạn”, kiểu như nhân loại là dê, là cừu, phải đánh dấu, phải quản lý. Bao nhiêu con cừu ở đây? 50 triệu. Bao nhiêu ở kia? Nhiều đó. Có con nào chạy thoát không? Kéo nó về lại “thành phố”. Hiểu chưa? Đây là sự kiểm soát. Kiểm soát như kiểm soát gia súc. Chúng ta chẳng là gì.

 

Nên Taygetan mới đưa kiến thức để nhân loại thoát ra. Và một trong những kiến thức họ đưa - không chỉ của Swaruu mà là tri thức Taygetan - là họ không tin vào cái dạng “nghiệp” này. Không tin. Vì đó là cái bẫy buộc bạn phải quay lại cái nhà tù tâm trí này. Bạn bước vào lại.

 

Tôi thì rất rõ ràng. Còn bạn thì sao? Để lại trong phần bình luận nha.

 

Có người hỏi: “Bọn bò sát đóng cửa tâm trí chúng ta đúng không?”

 

Không. Điều xảy ra là họ nhét ý tưởng vào bạn. Nhét ý tưởng. Và tùy bạn - tùy bạn có tin hay không tin những ý tưởng đó, có biến nó thành của bạn hay không. Tùy bạn. Còn họ, những kẻ ở trên, bò sát hay bất cứ gì, sẽ làm mọi thứ có thể để bạn tin vào những ý tưởng đó. Họ sẽ làm mọi cách.

 

Vấn đề là càng ngày càng nhiều người nhận ra điều này. Nhận ra thật sự.

 

Vậy nên họ đang làm gì?

 

Được rồi, họ đang thiết lập một cái lưới toàn cầu, một mạng lưới ở tầm toàn hành tinh gồm đủ loại thiết bị công nghệ mà… chúng đang liên kết, kết nối với nhau. Tất cả những thiết bị này đang kết nối với nhau ở một tần số nhất định và cái họ muốn đạt được là một ý thức hoàn toàn theo dạng tổ ong đối với nhân loại. Họ lợi dụng việc biết rằng con người có năng lực thần giao cách cảm, họ chen vào băng tần đó, vào tần số, vào kênh thần giao cách cảm của nhân loại, mà chủ yếu mọi thứ đều thông qua các tần số. Tôi đang nói một cách đơn giản để dễ hiểu thôi.

 

Từ đó họ đưa vào một ý tưởng hay một mô thức ý tưởng, và người ta sẽ theo, sẽ tiếp tục theo. Nhưng mục đích cuối cùng của toàn bộ chuyện này không phải là thần giao cách cảm hay mấy thứ đó, mà là vắt năng lượng của nhân loại. Vắt năng lượng - hút cạn năng lượng. Là vậy đó. Tôi càng ngày càng thấy rõ - tôi thấy rõ - rằng chúng ta là nô lệ của một thứ gì đó. Của ai thì tôi không biết, nhưng chúng ta là nô lệ của ai đó mà đối với người đó - có thể là một thực thể có dạng thể xác như con người - chúng ta chẳng có giá trị gì cả, thực sự là chẳng là gì cả.

 

Họ nhìn chúng ta từ một góc nhìn khác. Họ có toàn bộ công nghệ, có đủ thứ, có tri thức, và họ thông minh tới mức họ có tay sai và lính đánh thuê khiến cho toàn bộ thông tin này (Taygetan) nghe như trò lừa bịp rẻ tiền; họ cười chê, làm mất uy tín bạn, và hơn nữa họ làm khéo đến mức có những người từ thế giới tinh thần cũng sẽ chỉ trích thông tin này. Họ sẽ chỉ trích.

 

Francesc: “nghiệp là một chương trình để giữ chúng ta ở lại đây.”

 

Đúng, đúng, nhưng thực tế là không hề có nghiệp đâu, phải không? Ờm, nghe này, điểm tập trung là ý thức. Chính xác - điểm tập trung, ý thức. Là bạn đó.

 

Nếu bạn đọc hết mấy bài đăng của tôi, bạn sẽ thấy tôi trả lời mọi người y như vậy - chỉ khác lời thôi, nhưng ý chính vẫn là của họ: ý tưởng là của Swaruu.

 

Bạn là người tạo ra thực tại của bạn.

 

Tôi đang trả lời bình luận của những người đi tham gia hội nghị, nhưng nhiều người chấp nhận câu trả lời của tôi, họ bảo “thích” - hiểu ý nghĩa chứ? Là thay đổi cái vô thức tập thể.

 

Tiếp đi. Swaruu vẫn nói tiếp: “Ngay cả khi đã chết bạn vẫn đang chơi trò chơi, nên bạn cần có một ý định rất rõ ràng trước khi chết và nói với chính mình: “Tôi không chơi trò của mấy người nữa.” Dù bạn muốn trở về Nguồn hay muốn chơi một trò khác bằng cách nhập xác ở một hành tinh khác, thì bạn phải có trong đầu rõ ràng điều mình muốn.”

 

Cái này hay đó - vì cô ấy nói “chơi trò khác ở hành tinh khác.” Vâng. Và luôn ghi nhớ rằng hành tinh này - theo họ - là nơi khó nhập thể nhất. Nếu bạn có ống nhòm tốt, lấy ống nhòm ra một đêm đầy sao, bạn sẽ thấy biết bao nhiêu sao. Tôi có ống nhòm kinh khủng, khi nhìn lên trời về đêm, mấy mặt trăng của Sao Mộc còn thấy rõ nữa, không phải đồ rởm - thật sự nhìn thấy. Có lúc tôi nhìn lên trời và thấy quá nhiều sao, đến mức bầu trời như xám, xám luôn. Khi bạn lấy ống nhòm, bạn thấy: màu đen, lấy nét, rồi có quá nhiều sao đến mức cả bầu trời như sáng mờ mờ. Trung bình mỗi sao có ba, bốn hành tinh, và hành tinh này là nơi khó đầu thai nhất. Nên khi bạn ra khỏi đây, ồ, bạn có vô hạn hành tinh để chọn và phần lớn đều có sự sống - sự sống trong vũ trụ là điều phổ biến chứ không phải ngoại lệ. Vậy nên đến nhập xác ở Trái Đất, mà coi như cái lồng giam vậy, tôi thấy chả có gì vui. Thật lòng tôi không thấy thú vị. Tôi thích nhập thể nơi khác hơn.

 

maicolfi3685: “Tôi không muốn nhập xác nữa, tôi muốn linh hồn được nghỉ ngơi yên bình.”

 

Ừ, khi bạn ra khỏi đây - tôi nói theo kinh nghiệm của tôi - tôi có thể nói từ trải nghiệm thật sự, không bịa. Bạn xem mấy video đầu của Gosia trên kênh Agencia Cósmica, khi đó chúng tôi chưa có tiếp xúc ngoài hành tinh và tôi nói từ trải nghiệm của mình. Ở đây bạn phải chịu đựng trên Trái Đất cho tới ngày cuối cùng của bạn. Bạn phải chịu đựng ở đây, đúng vậy. Cố gắng tận hưởng tốt nhất có thể, và khi bạn ra khỏi đây thì… ừm, những gì tôi trải nghiệm… khi nghĩ lại tôi còn nổi da gà. Đó là một điều kỳ diệu.

 

Tôi không thấy nhiều thứ, tôi chỉ thấy một sinh thể xuất hiện trước mặt tôi, chứ không thấy gì nhiều hơn. Tôi chỉ thấy trời và mây. Người xuất hiện đó - sinh thể ấy - rất bình an, rất điềm tĩnh, và bạn nhận ra rằng bạn là tất cả, tất cả, tất cả. Và bạn là người tạo ra thực tại của bạn.

 

Bây giờ cô ấy sẽ nói chuyện với những người không tin gì cả và những người tin theo tôn giáo - chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Điều gì sẽ đến? Điều quan trọng nhất: bạn là người tạo ra thực tại của mình.

 

Vậy nên, khi bạn vào Trái Đất, họ sẽ nhét vào đầu bạn đủ thứ câu chuyện mà bạn sẽ biến thành của mình - miễn là bạn biết cái gì giữ lại và cái gì không, cái gì bạn sẽ nhận và cái gì bạn sẽ bỏ. Ví dụ như tôi đây, ai biết tôi rồi thì… không biết nói sao nữa. Tôi sinh ra trong một gia đình rất tôn giáo, rất tôn giáo luôn. Thật ra tôi từng học trường dòng Jesuitas đó. Tôi thuộc kinh Lạy Cha, Kính Mừng, Mười Điều Răn - tôi thuộc hết. Bây giờ thì chả nhớ gì. Giống như tôi làm một cú reset tâm trí. Giờ tôi gần như chẳng nhớ gì cả.

 

Tôi biết hết, hoàn toàn - cả các nghi thức lễ, lời kinh, lúc nào phải đứng, ngồi, quỳ, tôi biết hết. Nhưng tới một lúc, tôi nhận ra cách tôi suy nghĩ hoàn toàn khác với các bạn cùng lớp. Tôi thấy rõ: đầu óc tôi đi về một hướng, còn cả lớp đi hướng khác.

 

Và vì cách tôi là như vậy, khi học toán, ngữ văn, khoa học xã hội… xong rồi tới lớp tôn giáo. Và vì tôi tin hết tất cả mọi thứ - tôi tin phép lạ, tin mọi thứ - tôi nhớ rất rõ. Tôi nói rồi trong cộng đồng của tôi: đến kỳ thi toán, 15 ngày nữa là thi, thì tôi… không học, vì tôi tin vào phép lạ. Thiệt luôn! Tôi không kể cho bạn cùng lớp, tôi chỉ học sơ sơ ở nhà. Nhưng tôi tin tuyệt đối vào phép lạ.

 

Và một ngày trước kỳ thi, không học gì mấy, tôi nhớ mình chui vô cái tủ áo ở nhà, quỳ xuống cầu nguyện. Tôi cầu như vầy nè: “Cái bài thi này, tôi phải đậu.” Đương nhiên, bạn tưởng tượng ra rồi đó - gần như tôi học hành thất bại luôn, vì tôi bị ám ảnh tôn giáo.

 

Rồi tôi lớn dần và bắt đầu gỡ bỏ nhiều thứ. Lúc trước tôi ám ảnh đến mức nghĩ mình sẽ đi làm nhà truyền giáo ở Phi Châu hay châu Á. Nhưng rồi tôi làm reset trong đầu và hiểu ra: không, không, để đậu thi thì phải học, chứ cầu nguyện và lần chuỗi không giúp được gì hết. Không giúp gì hết, hoàn toàn không. Nó chẳng giúp tôi chút nào, chỉ làm tôi đau đầu vì đến tháng Chín phải thi lại, căng thẳng, và tôi thì cứ tưởng cầu nguyện sẽ giúp tôi qua môn.

 

Hãy tưởng tượng đi - tôi nghĩ tôi là người duy nhất làm vậy. Người ta học còn tôi cầu nguyện. Không ổn, không ổn. Và tới lúc đó tôi nhận ra tôi suy nghĩ rất khác số đông. Và bây giờ tôi nghĩ theo hướng khác hoàn toàn - rằng tôi là người tạo ra thực tại của mình. Và cái đó mới thật sự hiệu quả đối với tôi. Thiệt vậy luôn. Tôi không hề phóng đại.

 

Tôi đã cầu nguyện biết bao nhiêu… còn giờ thì không. Còn bao nhiêu buổi lễ mà tôi phải dự - bạn không tưởng tượng đâu. Tôi nghĩ là ba lần một tuần. Khủng khiếp. Và còn “papeletas”. Biết papeletas không? Đó là tờ giấy phạt dành cho học sinh dở. Nếu bạn học dở thì họ cho bạn một papeleta, nghĩa là thứ Bảy bạn phải tới trường học bù. Và thứ Bảy thì… tôi đang phá hỏng kỳ nghỉ của ba mẹ, vì ba mẹ muốn đi chơi, mà vì một đứa trong nhà mà họ phải ở lại. Điên thật.

 

Rồi, quay lại chủ đề nghiệp.

 

Swaruu nói tiếp: “và bạn áp đặt chính mình lên bất cứ ai bạn gặp ở “bên kia”, bất cứ ai muốn đóng vai gác cổng để bắt bạn quay lại.”

 

Tôi thì không gặp ai. Không ai hết. Tôi chỉ thấy một người - một thực thể - và người đó không… không bắt tôi gì cả.

 

Khi tôi có trải nghiệm đó, điều duy nhất tôi hỏi là… vì tôi đứng như vầy, rồi ý nghĩ vụt lên: “Chẳng lẽ mình chết rồi?” Và tôi hỏi sinh thể đó - không có miệng, không có cơ thể - nhưng tôi hỏi rất rõ: “Tôi chết rồi hả?” Và sinh thể đó không trả lời. Lúc đó tôi hiểu ngay: khoan đã, nếu mình chết thật thì làm sao mình hỏi câu này? Và tôi nhận ra tôi là một ý thức không thân xác, nhưng cũng không phải dạng hình thù rõ ràng gì.

 

Người hỏi câu “Tôi chết rồi hả?” không phải là một cơ thể - mà là “tất cả”.

 

Không ai xuất hiện để chặn tôi, không ai nói: “Chưa được đi đâu hết, quay lại Trái Đất đi.” Không ai cả. Câu chuyện này hơi khó hiểu, tôi biết.

 

Rồi Swaruu nói tiếp: “bạn phải tuyên bố rằng bạn là Nguồn. Tuyên bố rằng bạn là Nguồn. Bạn không chấp nhận nghiệp, vì bạn sẽ không bao giờ trả hết được. Bạn tự do vì bạn là Nguồn và bạn có ý chí tự do, và bạn sẽ tự do.”

 

Khi bạn bước vào cõi giữa các kiếp sống từ trạng thái đang đầu tha” - chuyện này xảy ra với nhiều người lắm - khi họ rời khỏi cơ thể, chuyện này xảy ra - “Bạn vẫn đầy những ý tưởng và giá trị của Ma Trận, những thứ vẫn còn hoặc có thể giới hạn bạn.” Ví dụ: nghiệp.

 

Tôi lặp lại: “bạn mang theo những ý tưởng và giá trị của Ma Trận, những thứ vẫn đang hay có thể giới hạn bạn. Chỉ có ý tưởng mới giới hạn bạn. Khi bạn chết, cái giới hạn bạn chính là ý tưởng của bạn. Khi bạn chết, bạn vẫn là bạn. Quan trọng: bạn là ai như một cái tôi - trước khi bạn giải phóng mình và trở thành “tôi thật sự”.”

 

Bạn phải giải phóng mình từ phía đầu thai, và khi đó bạn luôn tự do.”

 

Bạn phải giải phóng bây giờ. Ngay bây giờ. Nếu bây giờ không giải phóng, bạn là ý tưởng của mình, và khi bạn rời khỏi đây bạn vẫn mang theo ý tưởng đó. Bạn tin vào nghiệp, tin vào những niềm tin nào đó… và bạn quay lại Trái Đất.

 

Tôi nhớ rất rõ: khi tôi rời khỏi cơ thể, tôi không tự hỏi bất cứ câu nào trong số này. Nó diễn ra tự động. Tự động. Nó nằm sẵn ở trong tiềm thức của bạn. Tự động.

 

Và tôi nhớ rõ: khi tôi ở đó, và sinh thể đó đứng trước mặt tôi, nó biến thành một… một bông atiso. Và lúc đó tôi tỉnh lại. Nhưng trước khi nó biến đổi, tôi nghĩ: “Ờ… chắc tôi sẽ đi đến nơi mà tôi cần phải đi.” Chỉ vậy. Tôi sẽ đi nơi tôi phải đi. Tôi chấp nhận. Không phải vì tôi không chấp nhận, mà vì tôi là như vậy.

 

Và điều đó đúng như cô ấy nói: theo tương thích tần số. Bạn không với sống cái bạn muốn, mà sống với cái bạn có.

 

Và rồi khi tôi “tan biến”, ý là khi những cánh hoa đó - vì cái bông atiso đó có cánh giống như cánh hoa - khi rơi hết, không còn cánh nào nữa, thì tôi tỉnh dậy. Nhưng đó chính là khoảnh khắc chuyển đổi. Cái “tôi” đang nhìn sinh thể đó đã rời đi - đi đến nơi nó phải đi. Và sinh thể đứng trước mặt tôi lúc đó chính là cái “tôi” bây giờ. Hơi khó hiểu một chút… nhưng đó chính là tôi hiện tại - cái “walk-in” (linh hồn nhập vào – hoán đổi linh hồn). Đó là sự thay thế, sự “đổi thân”.

 

Và rồi chuyện tương tự cũng sẽ xảy ra: khi tôi rời khỏi cơ thể này, tôi sẽ đi… không biết đi đâu, nhưng trong trường hợp lần đó thì tôi nhớ mình có cơ thể. Ở đó tôi có cơ thể, hoặc là một cơ thể được biểu hiện ra để tôi có thể thấy được. Tôi cần phải thấy một cái gì đó. Bạn hiểu ý tôi không? Nó rất thú vị, thật sự là trải nghiệm tuyệt nhất trong đời tôi.

 

Vì vậy tôi mới nói: hãy tận hưởng cuộc sống khi bạn đang ở đây. Hãy hạnh phúc. Ở đâu cũng được, hãy hạnh phúc. Nếu có thể du lịch, hãy đi. Nếu có thể chuyển sang sống ở một đất nước khác - nếu bạn thực sự muốn đến một nơi nào đó - thì hãy đi. Hãy đi đi, vì đời trôi rất nhanh. Cuộc đời trôi qua, và rồi bạn không thể quay lại nói: “Trời, tôi hối hận quá.” Ví dụ như, khi bạn đang ở những ngày cuối: “Trời ơi, tôi hối hận vì…” Không. Tôi thì không hối hận gì cả. Tôi không có con. “Trời ơi, tôi hối hận…” Không. Không, tôi không hối tiếc gì hết. Tôi rất hạnh phúc. Tôi không hối hận điều gì. Không, tuyệt nhiên không.





---------------------



Mọi người nói gì nào?

 

Maicolfi: “Linh hồn là năng lượng thuần túy du hành trong trường ether và có thể nhập xác vào bất kỳ dạng sống nào.”

 

Đúng vậy. Bạn có thể nhập xác nơi bạn muốn. Vì bạn là bạn. Bạn đặt điểm tập trung của mình ở đâu, bạn sẽ đi tới đó. Bạn muốn đến đâu, bạn sẽ tới đó.

 

Nhưng tôi đã hỏi nhiều lần - rất nhiều lần: “Có nhiều người rời khỏi Trái Đất không?”

 

Và họ nói: “Có người ra, nhưng không nhiều.”

 

Tôi nhắc lại lần nữa: có người thoát, nhưng không nhiều. Và tôi tự thuyết phục mình rằng đến phút cuối đời thì người ta sẽ thay đổi, nhưng không - không nhiều như bạn nghĩ đâu. Không nhiều người rời Trái Đất.

 

Rồi sẽ có người hỏi: “Nhưng nếu ít người ra mà có vô số linh hồn thì sao? Không lẽ nhân loại đông đến vậy?”

 

Nhưng họ nói rồi: Trái Đất không đông dân như người ta nói. Và hơn nữa - trong tám người, có khi chỉ một hoặc hai là thật. Những người còn lại là nhân vật nền. Bạn hiểu ý tôi nói không?

 

Maicolfi: “Tôi có thể nhìn thấy linh hồn của tôi bây giờ, nó có màu tím.”

 

Có những người đúng là có khả năng thấy những thứ kiểu đó. Vâng, đúng vậy.

 

Juan Carlos: “Tôi muốn đến Phần Lan.”

 

Ờ thì… Phần Lan à? Còn tôi thì… tôi muốn đến nơi khác. Tôi muốn đi nơi khác. Tôi không nói cụ thể đâu, nhưng tôi muốn ở nơi khác. Nơi tôi thích là Canada, nhưng Canada xa quá, ở bên kia đại dương, xa lắm. Nên phải chọn châu Âu.

 

Có người nói: “Khi walk-in, bạn bước vào phiên bản mở rộng hơn của chính bạn.”

 

Đúng vậy, walk-in là phiên bản mở rộng hơn của bạn.

 

Nói chung, ở đây cốt lõi là: hãy sống hạnh phúc. Đừng để ai phá hỏng ngày của bạn. Đừng để họ phá hỏng ngày của bạn. Đừng để họ làm bạn mệt. Vậy thôi.

 

Hãy giải phóng mình từ phía đang hiện thân, và bạn sẽ luôn tự do. Điều quan trọng là: bản chất của trò chơi này là tìm đường về nhà dù có nhiều giới hạn. Nếu bạn có một ý tưởng nào đó mà vẫn “có mùi nhị nguyên”, thì bạn vẫn còn trong Ma Trận. Khi bạn còn trong cơ thể, bạn vẫn sẽ có vài ý tưởng như vậy, đúng, nhưng hãy giảm thiểu nó hoặc hiểu rằng bạn phải mắc một chứng tâm thần phân liệt nhất định - một kiểu “tâm trí kép”, trong đó bạn có thể nghĩ như một sinh thể ánh sáng ở các cõi cao hơn, đồng thời vẫn vận hành như một người đang nhập xác với những vai trò cần thực hiện.”

 

Rồi Gosia nói: “Các bạn có chiến đấu với bò sát không? Các bạn là đối thủ của họ, vậy tức là các bạn cũng có dạng nhị nguyên nào đó đúng không?”

 

Và Swaruu nói: “Đúng, đó chính là dạng tâm thần phân liệt mà tôi đang nói đó.”

 

Tức là ở trên cao cũng có nhị nguyên.

 

Và Gosia nói: “Tôi cũng cảm thấy tôi có dạng tâm thần phân liệt đó. Tôi cảm thấy vừa là một sinh thể năng lượng tan chảy, vừa là một người có ý thức về vai trò trong trò chơi mà tôi đang chơi. Giống như tôi ý thức được cả hai bản thể của tôi, hoạt động cùng lúc, và bằng cách nào đó tôi có thể là cả hai.”

 

Rồi cô ấy nói: “Tôi cảm thấy tôi hòa hợp với cả hai.”

 

Và Swaruu trả lời: “Đúng, tôi cũng vậy. Tôi là cả hai: một sinh thể ánh sáng và một người phụ nữ.”

 

Đúng rồi. Và thật ra tất cả chúng ta đều có thể cảm thấy điều đó. Bạn biết rằng bạn là nhiều hơn thế. Bạn là nhiều hơn.

 

Và trong trường hợp này, cái “nhiều hơn” đó có sở thích khi nhập vào Trái Đất là chọn làm đàn ông. Tức là linh hồn không có giới tính, nhưng như họ nói, linh hồn có sở thích. Linh hồn không có giới tính, nhưng có hướng ưa thích.

 

Có linh hồn thích làm đàn ông - thì sẽ đầu thai làm đàn ông. Rồi có linh hồn thích làm phụ nữ - sẽ làm phụ nữ. Ngoài Trái Đất, như họ nói, chỉ có nam và nữ. Chỉ vậy. Ngoại trừ loài Dieslientiplex, hình như tự sinh sản như lưỡng tính. Có vài loài tự sinh sản kiểu đó. Nhưng cái chuyện “vô số giới tính” và mớ hỗn loạn hiện nay - đó là sản phẩm của Trái Đất, được tạo ra có chủ đích. Và càng dễ để khiến họ khi chết lại quay lại Trái Đất lần nữa.

 

Họ làm mọi cách để người ta không rời khỏi Trái Đất - để người ta tự nguyện quay lại đây. Như vậy họ không phải “gánh nghiệp” - nghiệp của những kẻ đang nắm quyền. Đây mới là những kẻ thật sự nắm quyền. Bạn có tưởng tượng nổi quyền lực của họ không? Bạn có từng suy nghĩ về điều đó chưa?

 

Tôi thì chắc chắn họ không sống trên Trái Đất. Chắc chắn luôn. Họ không sống ở đây. Thỉnh thoảng họ mới xuất hiện ở Trái Đất, nhưng họ không giao tiếp với ai cả. Họ chỉ ghé đến vài chỗ hẻo lánh không có ai, ở vài ngày rồi đi. Và họ có tất cả.

 

Khi tôi nói “mọi thứ”, ý tôi là công nghệ - công nghệ mà đối với chúng ta thì hoàn toàn xa lạ. Những cổng liên chiều, Med Pod, phi thuyền, và có lẽ họ còn tương tác với những kẻ ở “tầng trên” - những kẻ của Liên đoàn hay các chủng tộc khác. Ý là, họ là những người mà… tôi đã từng nói chuyện chuyện này với Athena, với Swaruu và cả Yazhi.

 

Câu hỏi là: cái gì định nghĩa một con người? Là cách họ sống, hay là ngoại hình của họ? Cái gì định nghĩa “con người”?

 

Tôi đi đến kết luận rằng chính cách sống mới định nghĩa một con người, chứ không phải ngoại hình. Ví dụ, người Taygetan có ngoại hình giống con người, nhưng họ không phải con người. Họ dựa trên nền tảng Lyrian, nhưng không phải người Trái Đất.

 

Và có những người sinh ra ở Trái Đất, nhưng không sống như con người - dù là hậu duệ của người Trái Đất. Và những người không sống như con người đó… họ là cái gì đó khác - có thể là Lyrian hoặc giống Alfratan - nhưng họ kiểm soát nhân loại. Bạn hiểu tôi muốn nói gì chứ? Bạn phải suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ mới chạm đến được ý này và hiểu quyền lực mà họ có. Quyền lực họ có ở đây là kinh khủng. Thật sự kinh khủng. Làm sao bạn kéo họ ra khỏi đây được? Rất khó.

 

Có thể kéo họ ra không? Tôi nghĩ là có, nhưng vì họ cắm rễ khắp hành tinh này như cỏ dại vậy - rễ mọc khắp Trái Đất - bạn phải nhổ tận gốc mới được.

 

Gosia nói: “Rồi, quay lại nghiệp. Vậy ra khái niệm này được đưa vào từ người Andromedan?”

 

Và Swaruu nói: “Đúng, nó được gieo mầm bởi người Andromedan, nên nó giống họ. Khái niệm nghiệp hiện nay rất giống niềm tin của họ, có lẽ hơn một triệu năm. Nó là tuyến tính - dù không thể xác nhận con số. Nhưng người Taygetan có cách nhìn khác về nghiệp, và đó là cách mà tôi đang giải thích cho bạn: nghiệp là thứ bạn kiểm soát, và bạn không phải nạn nhân của nó như mô hình nghiệp của Andromedan.”

 

Bạn không phải là nạn nhân của nghiệp - đó là mô hình nghiệp của họ. Người Andromedan thì có nghiệp, nhưng bạn - theo người Taygetea - thì không.

 

Họ nói: “Nghiệp chỉ đơn giản nghĩa là chuyển động - giống như những gì bạn đã làm cho đến giờ. Nó là một chuyển động như những giao dịch trong thẻ tín dụng của bạn. Việc bạn diễn giải nó là tốt hay xấu là tùy bản thân bạn.”

 

Bạn là người diễn giải nghiệp là tốt hay xấu. Và bạn là người quyết định có trả nó hay không. Không phải ai khác. Không phải có người đến bảo bạn: “Anh phải trả rất nhiều nghiệp đó.”

 

Tôi nhớ, quay lại trường dòng (tôi không nói tên). Tôi nhớ rõ: mỗi tuần một lần chúng tôi phải đi xưng tội. Tôi nhớ như in. Và chúng tôi xếp hàng theo lượt.

 

Nhưng điều kinh khủng là - tôi còn nhỏ - tôi nghĩ: “Nhưng tôi có tội gì đâu mà xưng? Tôi đâu có làm gì sai. Tôi suốt ngày cầu nguyện, tôi chẳng phạm tội gì.” Và bạn biết tôi làm gì không? Khi đến lượt xưng, tôi… nói dối. Tôi bịa tội. Tôi tự nghĩ ra tội để mà xưng.

 

Bạn thấy không? Kinh khủng. Tôi bịa ra các tội vặt vãnh trẻ con. “Con rất hư, nên con phải đọc bao nhiêu kinh Kính Mừng, bao nhiêu kinh Lạy Cha.” Tôi còn phải lấy bút viết lại để khỏi quên. Tôi bịa những cái tội không tồn tại để đi xưng tội. Thật điên rồ. Tôi chẳng có gì để xưng, nên tôi bịa. Tức là tôi nói dối. Hoàn toàn. Thế giới đảo ngược. Tất cả hoàn toàn ngược đời.

 

Gosia hỏi: “Vậy người Andromedan lấy khái niệm đó từ đâu?”

 

Swaruu nói: “Tôi không biết. Tôi đoán họ tự phát triển nó. Mô hình nghiệp của người Andromedan là mô hình phổ biến nhất trong thiên hà.”

 

Gosia hỏi: “Họ cũng thuộc 5D à?”

 

Swaruu: “Đúng, họ 5D. Tàu của họ đậu ngay cạnh chúng tôi. Họ phát triển khái niệm nghiệp, nhưng ở Trái Đất, người ta chuyển nó thành phiên bản 3D với nhiều biến thể khiến nó còn rối rắm hơn nữa: nghiệp cá nhân, nghiệp gia đình, nghiệp vùng, nghiệp quốc gia, nghiệp thế giới, nghiệp hành tinh… và cả Katancia, Kamaduro, Karmasaya - toàn những khái niệm Trái Đất chồng lên mô hình Andromedan.”

 

Và cũng giống như nghiên cứu Kinh Thánh - bạn có thể dành cả đời nghiên cứu nghiệp, nhưng cuối cùng càng nghiên cứu càng phức tạp, vì con người luôn muốn phân tích mọi thứ để “hiểu”, nhưng thực ra chỉ làm rối hơn và xa rời khái niệm thật sự. Ở đây, chúng tôi xem nghiệp đơn giản hơn nhiều: là những suy nghĩ, khái niệm, sự bám chấp mà bạn tạo ra và mang sang kiếp sau. Không phải thế giới vật chất.”

 

Mọi người nói gì nào?

 

Chúng ta đã livestream gần một tiếng rồi.

 

Elysavoy: “Nghiệp cho tất cả!”

 

Không, không phải vậy. “Nghiệp hình thành từ tất cả.”

 

Đúng, đó là vô thức tập thể. Nhưng cuối cùng vẫn là do từng người quyết định có trả hay không. Nhớ nhé: nếu bạn là người tạo ra thực tại của mình, bạn quyết định trả hay không.

 

Ví dụ: tôi là thợ điêu khắc - ví dụ thôi. Tôi làm ra một bức tượng con chuột. Tôi làm nó. Tất cả vật liệu tự tôi kiếm. Vậy tùy tôi muốn làm gì: trả hay không trả? Tôi tạo ra nó, trả cái gì? Tôi chẳng trả gì cả. Muốn đập cũng được hoặc chôn xuống đất, hay tặng cho ai đó. Nó là của tôi. Tôi làm ra thì tôi muốn sao cũng được. Tôi không phải trả gì hết.

 

Nghiệp không tồn tại như một thực thể thật sự. Nó chỉ là một ý tưởng bị gieo vào. Là người sáng tạo thực tại, nếu bạn tin, bạn tạo ra nó. Nếu bạn tin, bạn tạo ra nó - cho chính bạn. Nhưng đó là một gánh rất nặng trong ba lô của bạn - một gánh không thuộc về bạn, vậy mà bạn lại tự đeo vào.

 

Yara Flores: “Mô hình nghiệp của người Andromedan thì rất thuyết phục.”

 

Đúng, rất thuyết phục.

 

Mọi người xem đến cuối đi, rồi sẽ thấy.

 

Gosha hỏi: “Rồi, vậy những khái niệm như nghiệp gia đình, nghiệp vùng, nghiệp quốc gia… ý bạn là chúng được tạo ra trên Trái Đất, là những thứ bị phức tạp hoá bởi con người, và vì thế… không tồn tại?”

 

Swaruu trả lời: “Đúng. Mặc dù người Andromedan có thể có thứ gì đó tương tự - giống dạng nghiệp mở rộng liên quan đến các thỏa thuận hoặc sự gắn kết gia đình. Nhưng những khái niệm mà tôi mô tả trước đó là do con người Trái Đất tạo ra. Tôi không nói là chúng không tồn tại. Tôi nói là chúng cần được xem xét lại, vì chúng cũ và đã lỗi thời. Cá nhân tôi tin rằng chúng chỉ tồn tại vì những người sử dụng chúng tin chúng là thật. Chúng tồn tại đối với họ.”

 

Còn  nếu bạn muốn điều đó, thì nó tồn tại vì bạn. Vậy thôi.

 

Gosia: “Khi nói thứ gì đó cũ và lỗi thời, ý là các khái niệm luôn thay đổi. Không có khái niệm nào là hằng số cả. Không có hằng số trong các khái niệm sao?

 

Swaruu đáp: “Đúng. Mọi thứ đều thay đổi. Mọi thứ đều động. Hằng số duy nhất là sự thay đổi. Khi tất cả chúng ta tiến hóa, chúng ta ngồi lại và xem thử - sau hàng nghìn năm tái sinh - những khái niệm nào còn phù hợp với vũ trụ quan của mình. Vậy nên khái niệm mới chính là kết luận của chúng ta sau khi đã trải nghiệm qua hàng loạt kiếp sống. Tóm lại: Bạn mang nghiệp vì bạn chọn mang nó. Hãy bỏ nó đi.”

 

Nếu bạn chọn mang nghiệp, tôi tôn trọng. Nhưng tôi chọn không mang, thì bạn cũng phải tôn trọng. Vậy thôi. Tôi chọn không mang. Bạn muốn mang thì cứ mang. Còn tôi thì không.

 

fernando: “Cùng lắm là tiếc nếu anh làm vỡ tác phẩm điêu khắc của mình thôi.”

 

Tôi thì… thật lòng mà nói, tôi không phá đâu, nhưng cũng không dính mắc. Như các bạn biết, tôi từng vẽ rất nhiều tranh - rất nhiều. Và tôi yêu tất cả chúng. Mỗi bức tranh… gần như là một phần của tôi. Tôi ngồi nhìn chúng, đắm vào chúng, đổ năng lượng vào từng bức.

 

Vậy mà một ngày, tôi về nhà bố mẹ và thấy - không đùa - một đống tranh của tôi chất thành chồng, bị vứt ra đó, nửa thì rách, nửa thì hỏng. Có hình chụp luôn. Có vài bức tôi còn đem sang Phần Lan.

 

Không phóng đại đâu - mỗi bức tối thiểu 3000 euro. Không đùa. Tranh cực đẹp. Làm bằng kỹ thuật hỗn hợp, có độ nổi, màu sắc tuyệt vời. Và dù bị rách và bị thời gian làm cũ, chúng vẫn đẹp kinh khủng, như những tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Và tôi mất hết. Mất toàn bộ.

 

Tôi tính sơ sơ - có khoảng 30–40 bức.

30 bức x 3000 euro = 90.000 euro

40 bức = 120.000 euro

 

Và tôi còn tính thiếu, vì có bức khổ lớn. Khoảng 120.000 euro đi thẳng vào thùng rác.

 

Và có khi người nhặt rác còn không biết giá trị của nó. Giống như câu chuyện có người nhặt được một bức Picasso ở Barcelona - trong chợ đồ cũ. Người bán chỉ nói: “20 euro nhé”, và người kia mang về mà không biết mình mua được kho báu. Không bịa đâu. Tranh của tôi cũng vậy - đi tong tất cả.

 

Và tôi không cảm thấy dính mắc. Tôi chỉ nhớ chúng thôi. Bây giờ tôi sẽ vẽ lại. Có lẽ vậy đó. Tôi nghĩ tôi sẽ trở lại với hội hoạ. Chắc từ đây khoảng hai, ba năm nữa. Vì bây giờ tôi phải tập trung vào một thứ để tạo ra nó. Không được phân tán. Tập trung thì bạn tạo ra được. Nhớ rằng bạn tạo ra hoàn cảnh và sự kiện. Nhưng để tạo được thì phải chủ động, phải hành động - chứ không phải ngồi ở nhà chờ điều gì đó rơi xuống.

 

eva: “Gosia nói rằng anh sẽ vẽ Bongo.”

 

Tôi thì - tôi vẽ tranh trừu tượng. Không dùng cọ - chỉ dùng bay và tay.

 

Rồi, tiếp tục.

 

Gosia hỏi: “Bạn nói khái niệm nghiệp đối với các bạn rất đơn giản - chỉ là suy nghĩ và sự bám chấp mà bạn mang theo, như giao dịch thẻ tín dụng. Bạn có thể giải thích thêm không?”

 

Và Swaruu nói điều rất quan trọng: “Hãy tưởng tượng khi bạn bước đi trong cuộc đời, mọi điều bạn làm, mọi điều bạn tin đều được ghi lại. Ma Trận 3D và 5D đọc chuyển động và ý định của bạn khi bạn sống, và phản chiếu lại cho bạn tùy theo bạn đang tập trung vào điều gì. Đây là những ‘giao dịch’: hành động, quyết định của bạn - được xem như nhân và quả. Trong nghĩa đó, nghiệp là thật: nó là cách Ma Trận đọc bạn và phản chiếu vào bạn những gì bạn tập trung.”

 

Ma Trận đọc bạn và phản chiếu bạn.

Bạn tập trung vào điều gì - bạn nhận lại điều đó.

Bạn muốn tạo ra cái gì – Ma Trận đưa đến cho bạn.

Bất cứ thứ gì: chiếc xe đạp hay chiếc Ferrari.

 

Vậy tại sao con người không thể biểu hiện nhanh?

 

Vì họ không tập trung.

Và tại sao không tập trung?

 

Vì đầu họ bị ném vào đủ thứ:

– “Chuẩn bị có chiến tranh ở đâu đó!”

– “Giá điện tăng!”

– “Sắp có gì đó khủng khiếp xảy ra!”

– “Giấy phạt!”

– “Thuế!”

– “An sinh xã hội!”

– “Hóa đơn!”

– “Chung cư!”

 

Đầu bạn đầy rác, đầy nhiễu, bạn không thể tập trung.

 

Vậy nên kết luận: Hãy bỏ hết mọi thứ đó đi. Rời khỏi sự ồn ào. Đi xa - thật xa. Và tạo ra thực tại của bạn trong thiên nhiên.

 

Bạn muốn gì, bạn biểu hiện điều đó. Cái này, rồi cái kia, rồi cái nữa. Nó hoạt động như vậy. Đó là luật hấp dẫn. Bạn không “thu hút” - bạn trở nên tương thích tần số với điều bạn muốn.

 

Rất đơn giản, rất rõ ràng.

 

Để tôi xem… Một tiếng mười phút livestream rồi.

 

PedroFern: “Ferraris của tôi đâu?” - bạn đang cười tôi đó hả? Đợi chút để tôi nghĩ… nghĩ… nghĩ… Đây là chủ đề mà các bạn biết rồi, tôi không thích nói về Ferraris đâu.

 

Nhưng trước hết, phải làm rõ một điều. Một điều thôi. Ferraris ở đâu? Trong tâm trí của tôi chứ đâu.

 

Chờ tí… để lấy cái này ra cho xem. Những ai theo dõi tôi lâu rồi thì chắc đã thấy rồi. Cái này không phải Photoshop, không hề. Đây là Passeig de Gràcia (Barcelona). Và người trong xe là tôi. Đúng rồi - đó là tôi. Đây là một chiếc Ferrari California.

 

Đây. Ferraris của tôi ở đây.




Nhưng mà… chuyện gì xảy ra?

Tôi bỏ Ferrari. Tôi không quan tâm nữa. Vì nó chỉ toàn mang lại phiền phức, chỉ toàn vấn đề. Bạn hiểu ý tôi không? Toàn là rắc rối.

 

Và nếu bây giờ tôi là triệu phú, rõ ràng tôi đã không thể làm nội dung này. Hiểu không? Tôi đang dồn hết tâm huyết vào chuyện này. Tôi nói nhiều lần rồi: tôi kiếm được nhiều tiền hơn khi vẽ tranh - tôi vẽ bằng tay, nhắm mắt cũng vẽ được tranh của tôi. Chỉ cần một bức tranh, tôi đã kiếm được nhiều tiền hơn cả mấy tháng làm việc ở đây. Một bức tranh thôi. Tôi có thể vẽ 4–5 bức trong một buổi. Nên ai bảo tôi “ái kỷ”, “đến đây vì tiền”, thì tôi nói thẳng: không đúng.

 

Và bức hình đó là trước khi tôi có tiếp xúc ngoài hành tinh. Ai ở Barcelona sẽ nhận ra ngay đó là Passeig de Gràcia.

 

Vậy đó. Các bạn thấy gì?

 

Bạn là người tạo ra thực tại của bạn. Rất đơn giản. Bạn là người tạo ra thực tại của bạn.

 

Tôi có thể cho bạn xem nhiều hình hơn, nhưng thôi - không cần. Tôi không hứng thú. Bạn là người tạo ra thực tại của bạn. Đúng vậy. Tùy bạn có dính mắc vật chất hay không. Tôi thì không dính vào thứ gì hết. Tất cả tranh của tôi - hoặc bị đốt, hoặc bị vứt, hoặc biến mất giống mấy cuốn sách của tôi. Đó chỉ là vật chất. Tôi có thể vẽ lại, thậm chí vẽ đẹp hơn trước, không vấn đề gì.

 

Tôi có thể nối lại mối quan hệ cũ với thế giới nghệ thuật và trưng bày ở New York lần nữa. Hoàn toàn có thể. Nhưng nếu tôi ở New York, tôi sẽ không ở đây. Hiểu không?

 

“Nhưng ở New York anh sẽ giàu, ăn trứng cá muối, ở với phụ nữ…”

Không. Tôi thích ở đây hơn. Thật sự thích ở đây hơn.

 

Người ta không hiểu. Không hiểu nổi. Không hiểu được. Đó mới là vấn đề.

 

Tôi nói rồi: tôi không phải người vật chất. Trong số những thứ bị vứt vào thùng rác, còn có một chiếc Patek Philippe nữa. Tôi mua ở New York - không phải bản Trung Quốc đâu. Người Trung Quốc ở Chinatown bán hàng nhái đấy, nhưng cái này không phải. Tôi mua ở cửa hàng chính hãng. Thời đó kiếm được rất nhiều tiền - rất nhiều.

 

Giờ thì không. Giờ chẳng có gì. Nhưng đó là một kiểu sống khác.

 

Tôi còn nhớ đi mua hàng ở Tiffany - nơi bán kim cương, trang sức - nhưng bây giờ thì không. Giờ mọi thứ thay đổi. Tôi thà ở đây chịu lạnh còn hơn. Hiện tại đang là… bao nhiêu độ? 7ºC. Trong nhà luôn. Ngoài trời cũng vậy. Đó, tình hình là vậy đó.

 

Chúng ta là người tạo ra thực tại của mình. Chúng ta là người tạo - vậy thôi.

 

À, tôi đã từng trưng bày ở New York thật. Hai gallery: một ở Tribeca - khu tài chính - và một ở Chelsea. Tôi nhớ rất rõ.

 

Rồi, tiếp tục. Tiếp tục thêm chút nữa.

 

Gosia hỏi: “Nếu nghiệp chỉ là sóng từ hành động của chúng ta, vậy chúng ta có thể giải tan những sóng đó không? Giải tan hiệu ứng của nguyên nhân?”

 

Swaruu trả lời: “Những sóng đó nằm trong tâm trí bạn. Đúng, bạn có thể giải tan và kiểm soát chúng theo ý muốn.”

 

Rồi Gosia hỏi tiếp: “Tại sao bạn nói nghiệp theo nhân–quả là có thật? Điều đó làm tôi nghĩ rằng sóng không thể bị giải tan, rằng mỗi hành động đều tạo phản ứng dây chuyền.”

 

Và Swaruu nói: “Đúng, đúng vậy.”

 

Nhưng rồi đến đoạn quan trọng - và chúng ta gần kết thúc buổi livestream tuyệt đẹp này.

 

Swaruu nói: “Nhưng vũ trụ - tôi nhắc lại - chính vũ trụ này được tạo ra bởi ai? Ai tạo ra vũ trụ?”

 

Gosia nói: “Tôi.”

 

Và Swaruu nói: “Bởi bạn - để bạn có thể thay đổi luật lệ, ngay cả từ 3D.”

 

Đương nhiên rồi - bạn chính là người tạo ra thực tại của bạn. Họ đang nói điều đó rõ ràng trong từng câu. Bạn là người tạo ra thực tại của bạn. Chính bạn là người đặt ra giới hạn cho mình. Giới hạn duy nhất mà bạn có - là ý nghĩ rằng bạn bị giới hạn.

 

Rồi người ta hỏi: “Robert, sao anh triển lãm được ở New York?”

 

Rất đơn giản. Một ngày - cách đây rất nhiều năm - tôi có ý nghĩ: vẽ tranh. Và tôi bắt đầu vẽ, vẽ, vẽ, vẽ… cho đến khi tôi có khoảng 30 bức tranh. Và 30 bức là đủ để mở triển lãm. Tôi nhớ đó là tranh trừu tượng - rất đẹp - kỹ thuật hỗn hợp. Tôi có 30 bức. Và tôi ngồi hàng giờ nhìn từng bức, như người Nhật - treo một bức lên tường và nhìn rất lâu.

 

Và tôi nói: “Tôi sẽ triển lãm. Tất nhiên rồi. Tôi sẽ triển lãm - vì tôi muốn.”

 

Và các bạn biết tôi đã làm gì rồi đấy - lúc đó Internet mới bắt đầu. Rồi, tôi làm gì? Rất đơn giản thôi. Tôi sống ở thành phố Barcelona. Tôi viết email cho tất cả các gallery nghệ thuật và hội hoạ ở Barcelona - tất cả luôn. Từ gallery dành cho hoạ sĩ nổi tiếng đến gallery nhỏ, tất cả những gì tồn tại thời đó - tôi đều gửi.

 

Và chỉ có một nơi trả lời. Lưu ý nhé: hầu hết đều được Generalitat de Catalunya tài trợ, tức là dùng tiền thuế của dân đấy. Tôi viết cho tất cả, và chỉ một nơi phản hồi.

 

Họ nói: “Chào Robert. Chúng tôi rất thích tác phẩm của bạn, nhưng ở đây chỉ trưng bày nhiếp ảnh thôi. Đây là ở khu Gràcia.”

 

Tôi nói: “Rồi, không sao, đừng lo.”

 

Rồi tôi nghĩ: Mình muốn triển lãm ở đâu? Ở đâu mình thích nhất?

New York.

 

Rõ ràng rồi. Nếu hỏi bạn thích gì hơn - một triệu đô hay một cú đá vào chỗ hiểm - câu trả lời quá rõ. Vậy nên tôi nói: New York.

 

Rồi chuyện xảy ra thế này: Rất đơn giản, không ai là “nhà tiên tri trên quê hương mình”. Tôi cũng vậy.

 

À, ở Madrid thì họ đối xử với tôi rất tốt. Rất rất tốt. Tôi từng triển lãm ở Madrid và nhớ như in: họ cho tôi vị trí trưng bày đẹp nhất, họ gọi tên tôi liên tục - Robert, Robert - rất nhiệt tình, rất tử tế.

 

Rồi tôi tới New York. Tôi viết email cho tất cả các gallery ở New York. Họ nói rằng đã kín lịch, đã có hoạ sĩ riêng. Tôi nói tôi mới bắt đầu vẽ và có các bức tranh muốn giới thiệu. Và một vài gallery đã trả lời. Tôi giữ liên lạc với ba gallery trong số đó.

 

Trong ba gallery ấy, tôi triển lãm tại hai nơi. Và một trong hai gallery đó còn nhận tôi làm hoạ sĩ chính của gallery - bạn biết mà, mỗi gallery chỉ có khoảng 3–4 nghệ sĩ nòng cốt - và tôi là một trong số họ.

 

Tôi đến New York, và thời điểm đó, có người nhận ra tôi. Họ biết tôi. Rất tuyệt. Tôi được mời đi đủ nơi - họ mời tôi liên tục. Vì sao?

Vì - tôi nhắc lại - bạn là người tạo ra thực tại của bạn.

 

Rồi bất ngờ, tôi sang London. Và tôi đã triển lãm ở London ba lần.

 

Rồi một ngày, đột nhiên - tôi ngừng vẽ. Dừng hẳn. Không dần dần - mà cắt đứt một cái rụp.

 

Rồi thời gian trôi qua… nhiều năm sau, liên lạc ngoài hành tinh đến. Và từ đó tôi tập trung hoàn toàn vào chủ đề này. Nếu tôi tiếp tục vẽ, cuộc đời tôi đã không dẫn tôi đến đây. Bạn hiểu chứ?

 

Vì bạn là người tạo ra thực tại của mình. Tôi cắt đứt - và thực tại rẽ sang hướng khác.

Thú vị, đúng không?

 

Rồi, vậy là xong các bạn. Ở đây đã 2 giờ 11 phút sáng. Tôi hy vọng buổi trực tiếp này khiến các bạn thích thú.

 

Bạn là người tạo ra thực tại của bạn. Đừng nghi ngờ điều đó.

Bạn là người tạo ra. Điều duy nhất là bạn phải tin điều đó.

Nếu không tin, thì coi như xong - đóng lại mà đi ngủ.

 

Đối với vũ trụ, tôi nhắc lại: Bạn xin một chiếc xe đạp xẹp bánh hay một chiếc Ferrari mới tinh - đều giống nhau. Không khác gì hết. Chỉ là… sau đó bạn phải duy trì nó.

 

Ferrari thì để đâu? Còn xe đạp? Để trong nhà hay bất cứ đâu cũng được.

 

Bạn là người tạo ra thực tại của bạn. Vậy nên, hãy tập trung.

 

Tôi thì không đặt giới hạn cho mình. Tôi chỉ nói: “Cái này tôi không muốn. Cái này tôi không muốn. Cái này thì có. Cái này thì không. Cái này thì có.”

 

Rồi vậy thôi, các bạn. Một cái ôm thật lớn. Có câu hỏi thì để trong phần bình luận. Đăng ký không chỉ kênh này, mà cả những kênh được để trong phần mô tả.

 

Theo dõi tôi trên X.

Theo dõi tôi trên Telegram: Despejando Enigmas.

Nhớ là tôi còn có nhóm Telegram tên: Despejando Enigmas - Semillas Estelares.

 

Theo dõi tôi trên Instagram nếu bạn muốn tham gia kênh Nous Noble.

Nhắn cho tôi trên Instagram: “Chào Robert, tôi tên là Andrés và tôi muốn chia sẻ trải nghiệm tâm linh của mình.”

Hoặc: “Tôi tên Lourdes, tôi là coach/ therapist và tôi dùng chuông thạch anh…”

 

Không vấn đề gì cả.

 

Rồi, một cái ôm lớn, và hẹn gặp lại ngày mai.

Hiện giờ là 2 giờ 12 phút sáng.

Chào chào, chúc ngủ ngon.

Cảm ơn mọi người.

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=j-DP96vW1k8

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.