Swaruu Transcripts 1848
SỰ THẬT Ở NGOÀI KIA
27-10-2025
Robert:
Chào mọi người, các bạn khỏe không? Chào mừng một lần nữa đến với cộng đồng tuyệt
vời này mang tên Nous Noble. Cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây. Hôm nay chúng ta
có một khách mời đặc biệt, người đã từng xuất hiện ở đây trước đó rồi. Anh ấy
là người theo dõi nội dung tiết lộ của Taygetan... Anh ấy có một kênh YouTube -
lát nữa anh ấy sẽ cho các bạn biết, hoặc ngay bây giờ khi chúng ta bắt đầu, để
xem có thể tìm anh ấy ở đâu. Và rồi, anh ấy sẽ chia sẻ với chúng ta… à thì, anh
ấy sẽ nói về những thứ mà anh ấy đã thấy. Anh ấy cho tôi xem vài tấm hình… nếu
anh ấy không thể chia sẻ, thì tôi sẽ từ từ chia sẻ ở đây - hình những đám mây
có dạng giống như đĩa bay, và sau đó là một kiểu… một cái gì đó, một thiết bị
gì đó bay ra từ trong đám mây. Đó là những gì tôi thấy. Vậy nên bây giờ chúng
ta mời anh ấy vào. Francesc, chào mừng anh, anh khỏe không?
Francesc:
Chào anh. À, chào tất cả mọi người. Gửi ôm đến tất cả, vì thật ra chúng ta đều
đã quen nhau trong đại gia đình này, trong cộng đồng tiết lộ này rồi.
Robert: Và
Francesc, lúc nãy anh nói gì với tôi? Thời tiết bên đó … sao rồi?
Francesc: Ừ,
khá lạnh đó. Mặc dù tôi đang không mặc quá dày, nhưng mà lạnh dữ lắm, lạnh nhiều.
Sắp tới sẽ có những ngày chỉ 5 độ thôi. Mới đầu là vậy. Rồi sau đó sẽ xuống âm
luôn. Hãy tưởng tượng xem, như Siberia vậy đó (cười).
Robert: Tôi
cũng vậy, tôi cũng vậy mà. Tôi đang ở mức nhiệt đó luôn rồi. Rồi, được… Anh muốn
cho chúng tôi xem cái gì? Anh muốn nói về cái gì?
Francesc: Chủ
yếu là vài trải nghiệm tôi từng có với tàu vũ trụ và mây. Những con tàu và những
đám mây. Cả hai thứ. Tại vì điều tôi muốn diễn đạt là - bạn biết đó, có nhiều
người ra đường lúc nào cũng nhìn xuống đất, xong khi mình nói: “Ủa, UFO này nọ…”
thì họ bảo: “Tôi có thấy gì đâu.” Ờ thì sao thấy được khi suốt ngày chỉ nhìn xuống!
Trời đất, phải ngước lên coi chứ.
Robert: Tôi
đồng ý hoàn toàn.
Francesc: Còn
tôi thì khác. Tôi cảm được một dạng năng lượng, một cái gì đó khiến tôi phải
nhìn về một hướng nào đó, và thế là tôi thấy được những thứ đó. Có lúc tôi còn
nhận như một dạng thông điệp thần giao cách cảm nữa nữa, kiểu như: “Ê, suỵt, suỵt, nhìn qua đây.” Và đúng ngay đó luôn, đúng
ngay đó. Chắc phải là một con tàu của gia đình sao của tôi, tôi đoán vậy. Và nếu
anh muốn thì mình có thể bắt đầu xem hình. Rồi sau đó tôi sẽ kể vài trải nghiệm
nữa mà nghe giống như trong phim vậy. Nhưng không phải phim sao chép đời thật,
mà là phim dựng lại thực tế - những gì chúng ta trải qua. Trước tiên, nếu anh
muốn thì mình bắt đầu xem mấy tấm hình…
Robert: Được.
Để tôi lần lượt chuyển từng tấm. Tôi nghĩ đây là tấm đầu tiên.
Francesc:
Đúng rồi.
Robert: Đây
là tấm đầu tiên?
Francesc:
Đúng vậy. Tấm này nhìn giống tấm hình bình thường. Mấy đám mây đó. Tôi đang ngồi
trên xe hơi. Dĩ nhiên không phải tôi lái, nên tôi mới chụp được. Lúc đó đang
vào giai đoạn cuối của cái thời gian nổi tiếng ấy - thời gian phong tỏa đó -
khi tôi đã có thể ra ngoài trở lại. Và tôi cảm được một cái gì đó khiến tôi phải
nhìn vào đúng cái đám mây đó, cái đám mây có hình bầu dục giống cái dĩa ở phía
xa. Tôi nhìn nó và nói: “Ừm, để chụp tấm hình.” Bấm. Hình chụp. Lúc này thì
nhìn vào chưa thấy gì hết. Người ta có thể nghĩ: “Ủa bình thường mà. Ngày nào
chẳng thấy mây vậy.” Ừ, đúng. Nhưng rồi-
Robert: (cười)
Francesc: Nếu
anh muốn thì qua tấm thứ hai đi, tấm đó tôi có khoanh tròn vài chỗ cho dễ thấy.
Robert: Để
tôi tìm tấm thứ hai, số 2. Rồi, tấm số 2 cũng khá giống tấm 1 đúng không?
Francesc:
Đúng, đúng. Tấm đang hiện giờ là tấm số 1. Tấm số 2 cũng là tấm đó, nhưng tôi
có khoanh tròn.
Robert: À tấm
có mấy cái vòng tròn.
Francesc:
Đúng rồi, tấm này. Tấm này tôi phóng lớn và khoanh tròn lại. Ở đó, cái đám mây
tôi nói tới - đó có thể là một con tàu mẹ đang ngụy trang. Đó chính là đặc
trưng của những đám mây kiểu này: tàu mẹ ngụy trang. Cái vòng tròn nhỏ bên cạnh,
màu hồng hồng, là một cái máy bay không người lái đang bay ra từ tàu mẹ đó. Bay
ra ngay lúc tôi chụp ảnh. Đó là thứ tôi bắt được. Khi phóng to lên, tôi thấy
cái chấm nhỏ đó và tôi nói: “À! Ra vậy, máy bay không người lái và tàu mẹ.” Ngạc
nhiên lắm. Và bạn có thể bắt gặp chuyện này bất kỳ ngày nào, chỉ cần ra ngoài
đường. Không phải chuyện hiếm đâu…
Tôi phải nói
thêm, những tấm hình này là tôi tự chụp bằng điện thoại của tôi. Không phải lấy
từ NASA, hay Walt Disney, hay cái gì tương tự. Không. Tự chụp, mà còn là ban
ngày rõ ràng nữa. Đó mới là điểm đáng ngạc nhiên nhất. Người ta hay nói: “Ủa,
sao tôi không thấy gì hết?” - vì họ không biết cách nhìn, không nhạy cảm. Thấy
đám mây nào có hình kỳ kỳ chút, thì hãy chụp lại. Hoặc tốt hơn, quay video.
Nhưng lúc đó tôi đang ngồi trên xe, không tiện quay video cho rõ nên đành chụp.
Và ra được tấm này.
Nếu anh muốn,
Robert, mình có thể chuyển qua tấm tiếp theo.
Robert: Được rồi.
Rồi, rồi, để xem. Vì cái này đâu phải PowerPoint, để coi tôi có tải được tấm
khác không nha. Rồi, được rồi. Chúng ta xem tấm khác. Xem nào.
Francesc: Ừ,
tấm thứ ba là…
Robert: Có
thêm một tấm nữa. Nghĩa là còn hai tấm nữa đó. Đây, tấm này. Rồi.
Francesc: Tấm
này… tôi phải nói, tấm này cũng “khủng” lắm, rất khủng. Như tôi nói lúc nãy, có
lúc tôi nhận được dạng thông điệp thần giao cách cảm kiểu:
“Ê, nhìn qua đây, nhìn qua kia.” Tôi nhìn sang đó, và tấm này tôi chụp ngay từ
cửa sổ nhà tôi. Tôi nhìn ra và thấy đám mây này đặc biệt lắm. Nếu mọi người
nhìn kỹ - nên tôi mới khoanh tròn - nhìn thật kỹ, bạn sẽ thấy ở đó có một cái
viền giống như rắn chắc, như kim loại vậy. Mây nào mà có cái viền kiểu đó được?
Robert: Đúng
rồi, đúng rồi, có cái gì đó ở đó. Người ta sẽ nói: “Ủa, mây mà.” Không, không,
không. Ở đó có… có một đường, một cái viền.
Francesc: Ừ,
một cái viền... Và tôi cứ gặp những thứ như vậy liên tục. Vài hôm trước tôi
cũng ra khỏi nhà và thấy mấy đám mây kỳ lắm, nên chụp hình. Tôi không đưa vô
đây vì cuối cùng tôi thấy chắc chỉ là mây thôi. Nhưng… chuyện này thật sự đáng
kinh ngạc. Bạn sẽ gặp những thứ này khi bạn biết cách nhìn, khi bạn biết quan
sát. Còn nếu đi ngoài đường mà đầu óc cứ bận tâm hay lo chạy cho kịp giờ làm -
thì đương nhiên bạn sẽ xao nhãng. Xã hội bây giờ được thiết kế đặc biệt để khiến
chúng ta phân tâm, khiến ta không quan sát được những gì thật sự đang diễn ra
quanh mình. Vì nếu quan sát, ta sẽ thấy những thứ như thế này, thậm chí còn kỳ
lạ hơn nữa.
Robert: Còn
một tấm nữa.
Francesc: Ừ,
còn một tấm nữa. Chuyển qua đi.
Robert: Tôi
mở tấm còn lại nhé. Hình đây… tấm này không có khoanh tròn. Đây, tấm này.
Francesc: Không
phải tấm đó.
Robert: Để
xem nó đang tải… Đây nè.
Francesc: Đúng
rồi. Đây, thêm một tấm nữa. Cái này thật sự kinh ngạc. Và tôi phải nói, đây là
hình chụp thôi, vì lúc đó tôi đang ngồi trên xe. Tôi ước gì có thể quay video
vì nếu quay được sẽ thấy rõ ràng hơn. Tôi đang ngồi trên xe - dĩ nhiên lúc đó
không phải tôi lái - nên tôi mới có thể chụp. Ở tấm hình này, nếu bạn quan sát
kỹ, nhìn thẳng ra phía trước đường, ngay trên đường, bạn sẽ thấy có hai đám mây
rất lạ, với hình dạng thấu kính rất đặc trưng, dạng oval. Hai đám mây. Và tôi
phải kể thêm về câu chuyện của tấm này.
Robert: Khu
vực nào vậy? Xin lỗi, lúc nãy anh chưa nói, đúng không? Nó ở đâu?
Francesc: Tôi
chưa nói, nhưng mà… Ừ, ở Tây Ban Nha. Tôi đang đi hướng về Manresa. Từ nhà tôi
đi Manresa thì tôi thấy cảnh này. Chỗ này chắc tầm khu vực Sant Fruitós de
Bages - một thị trấn nhỏ trước Manresa. Và tôi thấy cảnh này. Nhưng phải nói
thêm, những “con tàu”… à không, tạm gọi là mây trước đã, những đám mây này, tôi
quan sát tiếp và thấy rằng ở một thời điểm nào đó - lúc đầu chúng đứng yên, tôi
mới chụp được hình - nhưng sau khi chụp, tôi thấy chúng bắt đầu di chuyển. Mà
đã di chuyển thì không còn là mây nữa. Mây không di chuyển kiểu đó. Và rồi lúc
gần đến Manresa, chúng biến mất hoàn toàn. Và Robert, chuyện này xảy ra giữa
ban ngày rõ ràng luôn. Không phải ban đêm gì cả.
Robert: Ừ,
đúng… Tôi nhớ có lần nhiều năm trước, tôi nói chuyện với Paula Harris - không
biết mọi người có biết không - Paula Harris là người viết cuốn “Geopolítica”, rồi
làm hội thảo, sự kiện đủ thứ ở Mỹ. Tôi nói với bà ấy: “Người ta phải nhìn trời
nhiều hơn. Người ta đâu có nhìn.” Bà ấy nói đúng, phải nhìn. Ừ, phải nhìn, vì bạn
sẽ thấy nhiều thứ. Tôi phải nói, tôi hiếm khi nhìn trời vì ở chỗ tôi trời hay
âm u. Nhưng khi tôi ở Barcelona, tôi nhìn trời nhiều lắm, và đúng là có thể thấy
nhiều thứ - cả ban ngày lẫn ban đêm. Ban đêm thì thấy rõ hơn.
Francesc: Đúng,
đúng. Tôi cũng có hình, thậm chí video ban đêm, nhưng tôi không muốn đưa vào vì
chỉ là những điểm sáng nhỏ xíu ở rất xa. Và vậy thì… không đáng để đưa vô.
Nhưng mà nó làm tôi ngạc nhiên.
Robert: Trông
như là… ờ Francesc, như là vệ tinh vậy. Ý tôi là…
Francesc: Ừ,
cũng giống giống.
Robert: Nhưng
không phải vệ tinh, đúng không?
Francesc: Không,
không phải vệ tinh. Cách nó di chuyển không phải vệ tinh.
Anh định nói gì
đó hả?
Robert: Ừ,
nhưng anh nói trước đi.
Francesc: Anh
biết Barcelona mà, đúng không? Không cần bàn.
Robert: Đương
nhiên.
Francesc: Chắc
chắn anh đã đi dạo dọc bãi biển ở Barcelona rồi, bãi biển tuyệt đẹp đó.
Robert: Bãi
Barceloneta, đúng không? Tôi đi Barceloneta đó. Ừ, đúng, đúng.
Francesc: Ừ,
khu Barceloneta đó. Tôi nhớ lúc tôi còn đang quen bạn gái - bây giờ là vợ tôi -
tụi tôi thích ra bãi biển đi dạo. Lúc thì đi với nhóm bạn, lúc thì hai đứa. Tụi
tôi thích ra biển đi dạo - mùa hè hay mùa đông cũng vậy, dạo trên bãi biển, đi
dọc lối đi ven biển. Có khi trời lạnh quá thì chúng tôi ngồi trong xe nói chuyện.
Ngồi hàng giờ liền. Rồi trời tối dần. Và tôi đã thấy - ngay trên biển, ngay đường
chân trời - tôi thấy một ánh sáng. Tụi tôi thấy một ánh sáng lúc đầu đứng yên,
rồi đột nhiên, ngay trước mắt tụi tôi, nó bắt đầu di chuyển kiểu: cha, cha,
cha, cha… rồi lao thẳng xuống nước. Ngay trước mắt, trực tiếp luôn. Chỉ tiếc
lúc đó tôi không có máy ảnh để chụp hay quay. Tôi ước gì lúc đó có máy.
Robert: Nhưng
mà Francesc, ngay cả khi có máy ảnh, có đầy đủ mọi thứ… lúc thấy tận mắt…
Francesc: Ừ.
Robert: Có
người phản ứng kịp, có người không. Tôi thì từng thấy nhiều - ngay trong thành
phố Barcelona - tôi từng thấy tàu trên trời. Tôi nói nhiều lần rồi, nếu muốn
tôi sẽ kể sau. Hàng ngàn, hàng ngàn… hàng ngàn thứ giống máy bay không người
lái vậy. Ở Barcelona. Hàng ngàn.
Francesc: Ừ.
Robert: Nhưng
tôi không có hình. Không chụp lần nào. Người ta hỏi: “Ủa sao không chụp?” Ờ
thì… giữa lúc bạn lôi điện thoại ra, rồi bật máy, rồi chỉnh tiêu điểm, mất vài
giây. Và trong vài giây đó bạn nghĩ: “Thôi, kệ nó. Tôi muốn nhìn cho trọn,
không muốn bỏ lỡ thứ đang diễn ra trước mắt mình.” Anh hiểu ý tôi chứ?
Francesc: Đúng,
đúng rồi.
Robert: Và,
và nhìn nè, có một lần, một lần tôi đi từ Barcelona đến Valencia. Những ai theo
dõi tôi lâu rồi chắc đã nghe tôi kể chuyện này.
Francesc: Ừ,
tôi biết khu đó nữa. Khu châu Âu ấy hả?
Robert: Khu
đó đó, và khu Ascó và Vandellòs - nơi có các nhà
máy điện hạt nhân. Cả khu vực đó có hoạt động UFO rất mạnh, nhiều vụ quan sát
tàu lắm. Và ở đó, tôi đã từng bị UFO truy đuổi. Nghĩa là bị rượt đuổi khi đang
lái xe. Không phải một lần, mà vài lần. Vài lần luôn. Đó là khu rất, rất hoạt động.
Và tôi nhớ trong cốp xe lúc đó tôi mang theo mấy cái máy quay dùng băng - băng
cassette đó, không phải kỹ thuật số như bây giờ.
Tôi nhớ tôi để
chúng trong cốp, và tôi đang đi với một cô bạn. Tôi nói: “Nhìn nè, chuyện này
quá kinh ngạc luôn. Mình dừng xe lại, bình tĩnh. Tôi có nhiều máy quay lắm. Tôi
xuống xe, mình quay lại cảnh này. Đây là khoảnh khắc độc nhất vô nhị.”
Và cô ấy nói: “Đừng
có nghĩ đến chuyện bước xuống xe nha! Đừng luôn đó!” (cười). Vì cô ấy không chỉ
sợ, mà hoảng loạn luôn. Anh biết thế nào là hoảng loạn không? Hoảng loạn thật sự
đó.
Francesc: Ừ,
đúng rồi.
Robert: Và
tôi nhớ có lần khác, khi chúng tôi quay trở lại… À không, để tôi nhớ… Đúng rồi,
lần khác khi chúng tôi từ Valencia quay về Barcelona cũng trên con đường đó,
thì xuất hiện… Anh biết cái phim gì không… phim của Spielberg đó… “Encuentros
en la tercera fase” (Close Encounters of the Third Kind).
Francesc: Ừ,
tôi xem rồi.
Robert: Anh
nhớ trong phim mấy cái UFO nhỏ nhỏ bay ra trước không?
Francesc: Ừ, ừ,
“chuf chuf”, bay ra…
Robert: Thì
y chang như vậy xuất hiện trước mắt tôi. Y chang luôn. Và tôi cũng đi với cô bạn
đó.
Cô ấy nói: “Trời
đất, cái gì vậy? Cái gì vậy?”
Tôi nói: “Tôi
cũng không biết.”
Sau đó, giữa bầu
trời bắt đầu hạ xuống một quả cầu ánh sáng. À không, không phải quả cầu ánh
sáng. Là một quả cầu như bằng nước, trông như nước, bắt đầu hạ xuống. Tôi nhìn
cô bạn tôi - chắc cô ấy lên cơn hoảng loạn, đứng đơ luôn như tượng. Không nói
được gì. Giống như bị khóa cứng. Hoàn toàn bất động. Và tôi nhớ tôi lái xe đi
ngay phía dưới nó - tôi không có quay gì hết, chỉ lái xe đi qua. Tôi hạ kính xuống
- kính điện chứ không phải loại quay tay. Tôi hạ kính, chạy thật chậm, vì không
có ai cả. Chỉ có tôi thò đầu ra nhìn nó. Kinh ngạc. Kinh ngạc tuyệt đối.
Francesc: Đúng
vậy.
Robert: Còn
nhiều chuyện nữa. Anh nói đi, nói đi.
Francesc: À…
tôi muốn làm rõ một chuyện - ví dụ như tiêu đề của buổi trực tiếp hôm nay: “Sự
thật ở ngoài kia”. Không biết anh còn nhớ loạt phim nổi tiếng “Hồ sơ tuyệt mật
– X-Files” không?
Robert: Tất
nhiên là nhớ chứ. Tôi mê nó luôn. Tôi còn mua cả bộ DVD - không biết bao nhiêu
phần, mà là tất cả. Sau này tôi vứt đi hết rồi, tiếc ghê. Nếu còn thì giờ tôi mở
xem ngay ngoài sân thượng. Ừ, tiếc thật.
Francesc: Trong
phim có câu: “La verdad está ahí fuera - Sự thật ở ngoài kia.” Và có một chuyện
nhỏ vui vui, ít ai biết về tôi. Khi Internet bắt đầu xuất hiện ở Tây Ban Nha,
khoảng năm 91 ấy - lúc đó mạng rất tệ, tệ lắm. Họ gọi là “băng thông rộng”
nhưng (cười) chẳng rộng gì.
Robert: (cười)
Francesc: Nhưng
mà điều quan trọng là: hồi đó có một trang web mà tôi thích vô cùng. Tôi lên đó
tìm truyện cười, tìm thông tin, tìm mọi thứ. Nó làm tôi vui lắm. Đó là trang
Ozoo - ozoo.es. Chắc anh nhớ.
Robert: Nó
là một công cụ tìm kiếm đúng không? Một trong những cái hồi đó?
Francesc: Đúng,
một trong số đó, nhưng sau này biến mất. Và trên trang tìm kiếm đó tôi có một
email với tên “Mattler”. Mattler giống nhân vật trong X-Files đó.
Robert: Ừ.
Francesc: Mattler786
(cười). Chuyện vui thôi, nhưng đúng là tôi bị ảnh hưởng bởi những bộ phim đó.
Tôi còn xem cả loạt phim “V” nữa. “V”, loạt phim nổi tiếng về…
Robert: Ừ,
tôi có xem chút chút. Có nhân vật tên gì… Dologan hay
gì đó?
Francesc: Donovan. Donovan là thủ
lĩnh của lực lượng kháng chiến.
Robert: (cười)
Francesc: Ông
đó chuyên chiến đấu chống bọn thằn lằn, là thủ lĩnh của phe kháng chiến.
Robert: Đúng
rồi, Donovan.
Francesc: Ừ,
Donovan đó. Và cả chuyện cô bé sao trời nữa. Tất cả đều tuyệt vời. Và nó nói
lên nhiều điều về thực tế. Nhưng người ta xem và bảo: “À, phim vớ vẩn nữa.”
Robert: Này
Francesc, để tôi nói cái này. Những ai theo dõi tôi trên X - lát nữa anh cho mọi
người biết mạng xã hội của anh nữa, Francesc, đừng ngại.
Francesc: Ừ,
lát nữa tôi nói. Không sao.
Robert: Trên
X tôi hoạt động rất nhiều, và tôi nghĩ tôi đã chia sẻ một bài đăng về một cuộc
phỏng vấn Spielberg - Steven Spielberg - vào năm, tôi không nhớ rõ, chắc 1977.
Và ở đó ông ấy… ừm… nói về tất cả chuyện này, về tiếp xúc thứ ba và toàn bộ câu
chuyện đó. Và người ta có thể cảm nhận được rằng có ai đó đã cung cấp thông tin
cho ông ấy. Nghĩa là có người đã nói cho ông ấy biết bộ phim phải thể hiện như
thế nào. Tức là họ đang dùng phim để “kể” cho mọi người theo kiểu tài liệu rằng
thực tế là như vậy, và việc tiếp xúc đó đã diễn ra ra sao. Ý tôi là: chuyện đó
có thật.
Francesc: Đúng
rồi, có rất nhiều sự thật được giấu trong đó. Nhiều lắm. Đôi khi họ che giấu nó
bằng một câu chuyện hư cấu nào đó để khiến mọi thứ giống như truyện viễn tưởng,
nhưng bên trong chứa toàn sự thật. Chúng ta phải chú ý nhiều hơn. Phải là những
người quan sát giỏi, để không bỏ sót chi tiết nào. Và, ví dụ như cái loạt phim “V”,
tôi nhớ mãi cảnh bọn thằn lằn lột mặt nạ - họ kéo cái mặt nạ bằng latex ra, và
toàn bộ mặt thằn lằn hiện ra. Rồi khi Diana, thủ lĩnh của bọn thằn lằn, bắt con
chuột rồi phụt - nuốt phăng nó… cảnh đó gây sốc lắm. Bestial, cực kỳ khủng khiếp.
Nhưng thật ra, những sinh vật đó chắc thuộc dạng kingkong hay usunkal - kiểu vậy. Một dạng giống thế. Và anh biết
đó, mấy “ông” này - gọi vậy cho dễ - không chỉ ăn chuột. Trước tiên họ hút năng
lượng của bạn. Khi không hút được nữa, họ ăn thịt bạn. Và họ không quan tâm là
thịt chuột, thịt ngựa, hà mã, hay thịt người Trái Đất, hoặc người ngoài hành
tinh. Chỉ cần là thịt.
Robert: Francesc,
những Taygetan nói với tôi rằng loài bò sát có sự “ưa thích” nhất định với một
số loại chủng tộc. Ta gọi tạm là chủng tộc. Nghĩa là có loại thịt được xem là
ngon hơn đối với họ - ngon hơn loại khác. Và loại họ thích nhất là thịt trắng,
thịt của người da trắng. Còn loại họ ít thích nhất là của người da đen. Thịt trắng
là ngon nhất, còn thịt đen thì ít giá trị hơn đối với họ. Chỉ là một thông tin
bên lề thôi.
Francesc: Và
họ còn thích thịt của những người không phải từ Trái Đất nữa.
Robert: À.
Francesc: Chuyện
đó họ cũng từng nói, đúng không?
Robert: Ừ,
đúng. Nhất là cho những… ừm… mục đích nghi lễ- anh biết đó, để tránh kiểm duyệt.
“Nghi lễ”.
Francesc: “Nghi
lễ”, nên tôi không nói thẳng chữ đó.
Robert: Ừ.
Mấy nghi thức đó thì họ còn thích con người ngoài Trái Đất có hình dạng giống
người hơn là người Trái Đất. Đúng, chuyện đó cũng có luôn.
Francesc: Đó
là vấn đề năng lượng. Là chuyện năng lượng. Vì như tôi nói lúc nãy, đầu tiên họ
ăn năng lượng của bạn. Khi cạn năng lượng rồi mới đến phần thịt. Và dĩ nhiên họ
làm đủ trò, đủ kiểu.
Và còn chuyện
anh nói về Valencia nữa - khu đó. Tôi có gia đình ở Valencia và Murcia. Và hồi
xưa hè nào, Giáng sinh nào chúng tôi cũng đi xuống đó. Tôi nhớ khoảng năm 74 -
tính theo niên lịch Trái Đất, dĩ nhiên - năm 74 chúng tôi ở Murcia với gia đình
người quen. Và tôi cũng gặp một chuyện… đúng là khiến người ta đứng hình. Chúng
tôi không xuống xe, nhưng tất cả đều chứng kiến, thống nhất cùng nhìn thấy.
Khi đang ở nhà
người quen, họ nói: “Đi đến một căn nhà nông trại, kiểu masía - ở đó họ gọi là
cortijo. Tôi đến đó ăn tối, họ mời.” Nhà đó ở rất xa, xa lắm, cách biệt khỏi thị
trấn, giữa đồng không. Chúng tôi đi hai chiếc xe. Cả gia đình chia ra làm hai
xe. Tôi nhấn mạnh chi tiết này vì chút nữa anh sẽ hiểu lý do.
Khi gần đến nơi,
trời đã tối - chắc tầm hơn 10 giờ, 11 giờ đêm. Có một con dốc khá cao. Hai chiếc
xe leo dốc không vấn đề gì. Nhưng khi vừa lên đến phần bằng phẳng bên trên, đột
nhiên… cạch! Cả hai xe cùng lúc tắt máy. Cùng lúc luôn. Và đột nhiên - chuyện
này đúng kiểu phim luôn - ban đêm biến thành ban ngày. Nhưng là ban ngày thật sự.
Tất cả mọi thứ
xung quanh sáng như giữa trưa. Chúng tôi ngước lên, và một con tàu mẹ khổng lồ -
khổng lồ đến mức tưởng như không có điểm kết thúc. To như cả thành phố
Barcelona hay Madrid. Một con tàu khổng lồ. Và ánh sáng của nó làm mọi thứ sáng
rực như ban ngày. Anh tưởng tượng xem - tôi khi đó chắc tầm chín tuổi. Con tàu
đó ở ngay phía trên, cách đầu tôi chỉ khoảng hai mét. Nghĩ xem cảm giác đó thế
nào. Tôi không nhớ có việc bị bắt cóc hay gì. Không có. Rồi cuối cùng chúng tôi
tiếp tục đến nơi.
Robert: Cho
tôi hỏi, Francesc, anh có từng làm hồi quy để xem ký ức lúc đó chưa? Anh có làm
hồi quy ký ức đời mình chưa?
Francesc: Chưa,
chưa.
Robert: Được
rồi, được rồi. Anh tiếp tục đi.
Francesc: Nếu
tôi có làm, tôi muốn tự mình làm, tự dẫn mình hồi quy. Vì tôi không tin một số
người.
Rồi… khi chúng
tôi gần đến nhà người quen - tức là ngay cổng trang trại của họ - nhà thì cách
đó vài mét. Chúng tôi dừng lại trước cổng. Khi đến nơi, chỉ có người chị ở nhà,
còn người anh thì không có. “Anh ấy đâu?” - “À, anh đi ra chuồng vì mấy con vật
rất bồn chồn do có ánh sáng lạ gì đó.”
Khi anh ấy quay
lại, trong suốt bữa tối, chủ đề duy nhất mọi người nói đến là con tàu đó. Ai
cũng hỏi: “Cái gì vậy? Tại sao? Bí ẩn quá.”
Rồi… có một chi
tiết nữa để thấy nhân loại là thế nào. Ba mẹ tôi có mặt, cô chú tôi, anh chị em
họ đều ở đó. Và sau một thời gian, khi tôi nhắc lại chuyện này, tôi nói: “Ba mẹ
có nhớ chuyện đó không?”
“Cái gì? Không,
không có chuyện đó.”
“Sao lại không?
Ba mẹ cũng ở đó mà!”
“Đừng nói mấy
chuyện đó.”
Tôi nghĩ: Tại
sao chứ? Rõ ràng chính họ cũng thấy, họ cũng ở đó. Nhưng họ phủ nhận. Và thế là
tôi phải tự khoác lên mình một lớp vỏ hoài nghi, vì tôi sợ bị đưa vào bệnh viện
tâm thần. Anh tưởng tượng xem. Và tôi sống như vậy nhiều năm, sống như một người
bình thường, không tin vào bất cứ điều gì, tỏ ra hoài nghi. Nhưng đến lúc nào
đó, anh chán. Chán phải giả vờ để làm hài lòng người khác. Và tôi bắt đầu ngẩng
đầu lên, tìm kiếm thông tin. Sau đó tôi gặp vợ tôi - lúc đó cô ấy cũng… À, anh
có từng nói về Sixto Paz không?
Robert: À,
Sixto Paz. Tôi, tôi… Xin lỗi, chuyện với Sixto Paz khá
kỳ lạ. Tôi đã phỏng vấn rất nhiều người, nhưng chưa từng đăng những cuộc phỏng
vấn đó. Tôi từng phỏng vấn Sixto Paz, và cả Goya cũng từng phỏng vấn ông ấy.
Francesc: Tôi
phải nói là tôi gặp Sixto Paz ngoài đời thật. Tôi từng tham gia nhóm của ông ấy.
Ông có tổ chức vài buổi hội thảo, buổi quan sát. Ông ấy đến Bañolas, và chúng
tôi dành nguyên một cuối tuần trong khóa học đó. Tôi phải nói - tôi không thể
nói điều gì xấu về ông ấy. Với tư cách một con người, ông ấy tuyệt vời, lịch sự,
tử tế, một người rất tốt. Nhưng ông ấy gặp phải vấn đề mà đa số các nhà UFO học
gặp phải: cái “bóng” phía sau họ. Anh cũng từng nói rồi - đôi khi là những cơ
quan ba chữ cái, hoặc Vatican, anh hiểu ý tôi mà.
Robert:
Vâng.
Francesc: Ông
ấy - tức Sixto Paz - có một người cha lập ra một kiểu viện nghiên cứu về các hiện
tượng siêu linh, UFO và những thứ như vậy ở Peru.
Robert: Rama,
Rama. Ở đây người ta đang nói về… chắc là nhóm Misión Rama.
Francesc: Đúng
rồi, tôi đang nói tới đó. Cha ông ấy lập ra viện nghiên cứu, và Sixto khi đó
làm việc trong ngân hàng. Rồi ông ấy có một cuộc tiếp xúc. Một cuộc tiếp xúc thực
sự. Và chính lúc đó Sixto Paz bắt đầu Misión Rama, rồi ông ấy bỏ luôn công việc
ngân hàng để dành toàn bộ thời gian cho Misión Rama. Ông ấy lập ra nhiều nhóm,
nhất là ở Peru, rồi ở Tây Ban Nha, Đức và nhiều nước khác. Tôi từng ở với một số
người thuộc nhóm Rama Trujillo ở Peru. Nói thật, tôi từng đi tìm kiếm và điều
tra đủ thứ, như kiểu tuyệt vọng muốn biết sự thật là gì. Và rồi tôi gặp vợ tôi -
cô ấy cũng ở trong mấy nhóm này. Mà điều thú vị là khi tôi gặp vợ tôi, tụi tôi
không nói như các cặp đôi bình thường: “Em làm nghề gì?”, “Anh học gì?”, “Sống ở
đâu?”. Không. Tụi tôi bắt đầu bằng… UFO. Vậy đó (cười). Một chuyện hơi kỳ lạ
nhưng mà… thôi kệ. Và từ đó mối quan hệ bắt đầu.
Tôi đã lái xe đi
khắp châu Âu. Và ở châu Âu cũng có chuyện xảy ra với chúng tôi. Tiếc là không
chụp được hình. Tôi kể anh nghe một trải nghiệm - nghe như bước ra từ X-Files vậy.
Chuyện này xảy ra ở Pháp. Không biết anh có biết khu tên là La Jamby không. La
Jamby là…
Robert: Khu
đó nằm… nếu chia nước Pháp ra, nó thuộc về vùng Địa Trung Hải hay là vùng
Normandía, hay là vùng Địa Trung Hải?
Francesc: Bên
vùng Địa Trung Hải, phía… đúng rồi. Tụi tôi đi du lịch bằng xe hơi, đi kiểu
“phiêu lưu”, không kế hoạch gì. Chúng tôi dừng lại ở Nimes để ăn - lúc đó là giữa
mùa hè, tháng 7, nóng khủng khiếp. Ăn xong, tầm ba giờ chiều, trời nóng kinh
hoàng, tụi tôi lại lên đường. Tôi không biết bằng
cách nào tôi rẽ vào một con đường lạ hoắc. Tôi thề là tôi không biết tôi đang ở
đâu, không biết tôi đi theo đường nào. Anh tưởng tượng xem: tôi lái xe giữa cái
nóng cháy da, mới ăn no, và chuyện gì xảy ra? Buồn ngủ. Đến mức tôi ngủ gật
ngay trên vô-lăng. Tay tôi không còn đủ sức để điều khiển vô-lăng nữa - phải
nói rõ điều này.
Rồi đột nhiên
tôi cảm thấy xe đi lệch hướng một chút, nhưng tôi không còn tỉnh táo để phản ứng.
Bất ngờ vợ tôi hét lên: “Nhìn kìa, nhìn kìa! Nhìn kìa, nhìn kìa!” Nhưng tôi
không mở nổi mắt. Rồi có một khoảnh khắc tôi cảm thấy vô-lăng tự xoay. Tự xoay -
không phải tôi xoay. Xe tự chuyển hướng. Lúc đó tôi mới giật mình tỉnh dậy. Tỉnh
táo liền. Tôi mở mắt ra: “Chuyện gì xảy ra vậy? Mình sắp lao xuống vực hả?” Bên
trái tôi là một vực sâu. Và chuyện đang xảy ra là xe đang bị kéo sang phía bên
phải, sang đúng làn đường.
Và ngay phía
trên chúng tôi là… một cái đĩa bay, vì phía dưới nó
có ký hiệu đặc trưng của họ. Một chiếc đĩa màu trắng. Và chiếc đĩa bay đó đang
dùng trường lực “radio tractor” để kéo xe trở lại đúng làn. Chuyện này nhìn như
trong X-Files, đúng không? Nhưng không - tôi nói thật. Phim ảnh đang cố cho
chúng ta thấy thực tế, nhưng ta phải biết nhìn. Điều đó xảy ra trong đời thực.
Và chuyện này có thể xảy đến với bất kỳ ai. Nhưng ngày hôm đó, nó xảy ra với
tôi.
Tôi còn phải kể
thêm một chuyện nữa, cũng trong chuyến đó - ở Gabah, bãi biển Gabah. Kinh ngạc
luôn. Tụi tôi đi 7 người. Tới nơi, đậu xe. Bởi vì tụi tôi nhận được một thông
điệp rằng họ sẽ có mặt ở đó. Và đúng là họ đến. Rất rõ. Tụi tôi chưa kịp xuống
xe nữa. Trời đêm đen, mây dày đặc, tối thui. Và đột nhiên mây tách ra - mở đường
- và bắt đầu xuất hiện những vật thể bay đi theo đội hình, như mấy máy bay biểu
diễn trong duyệt binh quân sự. Nhưng thay vì vài chiếc, ở đây là hàng trăm.
Hàng trăm. Và khi đội hình chính đã đi qua, vẫn còn vài chiếc lẻ - tụi tôi gọi
là “những kẻ lạc đàn” - bay tiếp phía sau.
Có một cô bạn rất
hoài nghi, hoàn toàn không tin chuyện này. Và cô ấy không thể bước ra khỏi xe -
và cũng không thấy gì cả. Lạ chưa? Nhưng những người còn lại thì thấy rõ. Đó là
một màn trình diễn tuyệt vời mà họ dành cho chúng tôi. Một buổi biểu diễn thật
sự.
Robert: Và
đó chính là điều chúng ta đã nói rất nhiều lần: mọi thứ là năng lượng. Điều tôi
sắp nói rất quan trọng, vì nó liên quan đến chuyện vì sao có người chẳng bao giờ
thấy gì. Không thấy gì hết. Để tôi giải thích lý thuyết của tôi vì sao họ không
thấy.
Mọi thứ là năng
lượng. Chúng ta đều đồng ý điều này, đúng không? Tất cả đều là năng lượng, và
chúng ta, thông qua những “thỏa thuận về nhận thức”, cùng diễn giải năng lượng
thành những vật thể quen thuộc: cái này là cây viết, đây là nắp, đây là thước
dây. Người Amazon sẽ không thấy giống vậy đâu. Mỗi nền văn hóa có những thỏa
thuận nhận thức riêng.
Và rồi có những
chuyện khác xảy ra. Điều quan trọng là bên trong “bộ đồ sinh học” này - cơ thể
con người - không phải ai cũng giống nhau. Và từ tiềm thức, ta phản chiếu thế
giới ra bên ngoài. Có những người có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thấy,
vì họ có khả năng diễn dịch năng lượng đó thành một vật thể - như UFO. Còn những
người khác thì không nhìn thấy gì, cho đến khi người đầu tiên nói: “Ê, coi
kìa!” Lúc đó họ mới chú ý và bắt đầu thấy.
Francesc: Đúng,
có người sẽ không thấy gì.
Robert: Và
còn một điểm thú vị khác: nhiều khi máy ảnh không chụp được gì cả. Nhưng việc
máy ảnh không bắt được hình không có nghĩa là vật thể không tồn tại. Tương tự
như việc bạn không thấy - không có nghĩa nó không ở đó. Những thực thể cõi
trung giới có thể hút năng lượng của bạn và làm bạn phát điên. Công nghệ cũng vậy
- nó là phản chiếu của ý thức loài người hiện tại.
Có khi bạn chụp
hình, UFO sẽ tạo tần số làm máy ảnh bị nhiễu - khiến bạn chỉ chụp được ánh chớp.
Nhưng cũng có trường hợp người ta chụp đại một tấm, rồi xem lại mới thấy những
vật thể lạ trong ảnh.
Francesc: Nói
vậy tức là có rất nhiều khả năng xảy ra, đúng không?
Robert: Đúng.
Và vấn đề của cô bạn hoài nghi lúc đó - cô ấy hoài nghi vì cô ấy không thể diễn
dịch được năng lượng đang ở ngay trước mắt. Vì không diễn dịch được, nên nó đi
xuyên qua hệ thống lọc nhận thức của cô ấy - cô ấy “không thấy gì”. Trong khi
những người nhạy hơn, như anh, Francesc, thì có thể thấy những thứ người khác
không thấy.
Điều này không
có nghĩa Francesc bị… ờ… mất trí hay gì đó. Không, không. Chỉ là anh ấy có một
độ nhạy năng lượng khác. Và nhờ điều đó anh ấy diễn giải được những hiện tượng
mà người khác không diễn giải được. Nhưng việc chỉ mình anh thấy không có nghĩa
anh điên. Không hề. Nếu ai đó ở cạnh anh một ngày, và anh thấy cái gì đó, anh sẽ
nói: “Nhìn kìa.” Và khi người đó nhìn theo, họ cũng sẽ thấy.
Francesc: Đúng
vậy, mọi người đều sẽ thấy.
Robert: Mọi
người sẽ thấy thôi, chính xác. Đó là ví dụ. Tất nhiên rồi.
Francesc: Nói
về năng lượng và mấy chuyện đó. Tôi, không phải nói là, nhưng mà anh nói:
“Không, tôi không điên.” Ờ. Thôi được. Tôi nói một điều này: Khi họ bảo tôi là
người điên, tôi trả lời là: làm thơ rồi điên, ai cũng có một xíu.
Robert: Nói
lại đi, anh nói lại lần nữa.
Francesc: Làm
thơ… Nghe nè, khi người ta bảo tôi điên, tôi nói: làm thơ và điên thì ai cũng
có một chút.
Robert: Đúng
luôn, đúng luôn.
Francesc: Chuyện
đó rất đúng.
Robert: Vấn
đề, Francesc, là để người ta gán cho những người như chúng ta là “điên”, là vì
có những người thực sự không ổn về đầu óc, bịa chuyện rồi lan truyền khắp nơi -
người ta thấy bản chất họ ngay - và từ một người đó, tất cả chúng ta đều bị
đánh chung một rổ. Biết tôi muốn nói gì không? Gần đây có chuyện mấy người tự
xưng đã đi Nam Cực nhưng thực ra không đi. Tôi nghĩ chuyện đó không quá ầm ĩ.
Biết tôi muốn nói gì chứ.
Francesc: À,
nói tới chuyện này, tôi đang làm một video về thảm họa Challenger. Anh còn nhớ
vụ Challenger chứ? Có vài chi tiết hơi lạ ở đó.
Robert: Ừ,
có nhiều điều kỳ lạ. Nghe này Francesc, có người nói là đã thấy những người
song thân (song trùng) hay người giống y chang các thành viên phi hành đoàn mà
lẽ ra đã “chết” cùng tàu. Họ đang làm hồ sơ - có người đổi tên một chút. Nói
cách khác là cho họ một danh tính kép. Làm y chang người đó luôn.
Francesc: Ừ,
tôi muốn nói về các thành viên đoàn, có một cô giáo cũng đi theo và…
Robert: Không,
ý tôi là Valkiria, Valkiria ấy - vì những người kiểu đó, họ làm tổn hại đến tất
cả chúng ta, hiểu không? Họ làm cho tất cả mọi người thành người lập dị trong mắt
công chúng. Ai muốn lên tiếng cũng sẽ bị coi là điên.
Francesc: Đúng
vậy.
Robert: Điển
hình lắm.
Francesc: Về nhóm
này… tôi đã đọc thông tin về Challenger, người ta gọi những thành viên đó là
“những người chết hai lần”. Họ nói họ chết hai lần. Tôi tự hỏi: chuyện đó thế
nào? Tôi điều tra. Thực tế, tôi thấy họ không chết trong tai nạn đó. Họ bị
trích xuất. Bị trích xuất. Vào khoảnh khắc ấy… Và không, không phải là một vụ nổ
như người ta cho chúng ta thấy. Nó giống một làn chớp, một vụ bùng sáng - chứ
không phải nổ. Lúc đó, cái khoang chở phi hành đoàn gần như còn nguyên vẹn. Chỉ
có một động cơ, một bồn nhiên liệu nào đó bị nổ tung. Có vài chuyện xảy ra,
nhưng cái khoang chở họ thì còn nguyên.
Robert: Ừ, ừ,
ừ.
Francesc: Sau
này người ta tìm thấy mảnh vỡ của Challenger ở đáy biển. Họ nói là đã vớt xác về,
nhưng không thấy ai công khai cho xem thân xác nào cả. Chuyện gì đã xảy ra? Họ
lấy nguyên cái khoang chở họ, cả khoang, rồi trích xuất nó. Họ trích xuất bằng
tàu của, bạn biết rồi đó, của “mấy người bạn” của chúng ta.
Robert: Ừ.
Francesc: Họ
bị trích xuất. Có thể sau đó một vài người muốn trở về, nhưng đã đổi danh tính
rồi nên không thể liên lạc với gia đình bạn bè được, họ phải sống cuộc đời mới…
Có thể là vậy. Tôi tin là…
Robert: Đúng.
Họ sống cuộc đời khác.. Nhưng này, có người rồi trở thành giảng viên đại học.
Người ta đã theo dấu tất cả, phải không?
Francesc: Ừ,
đúng, đúng.
Robert: Nghĩa
là người ta biết họ đang ở đâu.
Francesc: Thậm
chí…
Robert: Và
với tên gọi tương tự tên cũ nữa. Thật kỳ lạ. Xem này.
Francesc: Ừ.
Robert: Bạn
có thể trông giống một ai đó, nhưng còn kỳ lạ hơn nữa khi tên cũng gần giống,
và nhất là bạn thích cùng một môn học mà người kia từng thích - người ở trên
tàu.
Francesc: Ừ.
Robert: Kinh
ngạc lắm. Vậy họ muốn lừa ai, Francesc? Tại sao họ làm hết chuyện này công
khai? Cái trò này…
Francesc: Rõ
rồi, họ phải giữ rạp xiếc đó đứng vững. Nếu họ nói thật, rạp xiếc sẽ sập. Rõ
ràng.
--------------
Robert: Một
chuyện… xin lỗi cắt ngang Francesc - nhưng tất cả đều liên quan. Này các bạn, một
chuyện đang diễn ra, nếu các bạn chưa biết, là có thông tin lan trên Twitter tiếng
Anh rằng họ đang phóng rất nhiều… thật ra đã là rất nhiều vệ tinh mini quanh Trái Đất. Vệ tinh mini này mục tiêu
là để nhân loại có được cái gọi là “tâm trí tổ ong”. Nghĩa là, như các bạn biết,
não hoạt động ở một tần số nhất định, nhưng trong tần số đó mọi người rung ở những
tầng khác nhau. Dù đều là con người, không ai rung giống ai hoàn toàn. Ví dụ,
Francesc, để dễ hiểu với khán giả, có người luôn vui, sống ở mức tần số cao;
người khác thì ở tần số thấp. Vì vậy, việc phát một mệnh lệnh thần giao cách cảm
cho tất cả mọi người là khó, vì không ai đồng bộ hoàn toàn. Đúng là mọi người nằm
trong một dải, nhưng nếu muốn tinh chỉnh thật kỹ, để thần giao cách cảm xâm nhập
sâu hơn, bạn phải nhắm chính xác. Thế nên người ta đang phủ kín toàn Trái Đất -
như một lưới các vệ tinh. Và mục tiêu là… đúng rồi. Tôi có nói chút về điều
này: những nơ-ron nhân tạo, họ đã có rồi.
Francesc: Đúng
vậy, đúng vậy.
Robert: Họ
sẽ gieo tất cả những thứ đó vào đầu con người, và… thôi, mấy bạn biết rồi đó,
nào là vắc xin, rồi đủ thứ - khỏi cần nói sâu vì dễ gây tranh cãi, tôi biết là
có nhiều căng thẳng về chuyện này. Nhưng mà về mặt kỹ thuật, điều họ làm là khiến
mọi người rung động cùng một tần số. Dù bạn đang vui, bạn vẫn sẽ phát ra một
tín hiệu cố định. Và chính qua tín hiệu cố định đó, ở mức vệ tinh, họ có thể
truyền vào đầu bạn mệnh lệnh - mệnh lệnh. Ví dụ như ở Tây Ban Nha. Ở Tây Ban
Nha tôi thấy chuyện này rất rõ. Đang xảy ra những cuộc biểu tình, những hành động
kỳ lạ không giống người Tây Ban Nha chút nào. Và khi phỏng vấn những người đó, họ
trở nên hung hăng - giống như ở mức vệ tinh, cả xã hội bị kích hoạt như một tổ
kiến. Họ đang thử nghiệm vũ khí… À, “vũ khí”. Đang thử công nghệ này để xem con
người phản ứng ra sao. Và chuyện này Francesc, tôi đã thấy cách đây 5 năm, lúc
ai cũng đổ xô đi mua giấy vệ sinh.
Francesc: Đúng
rồi.
Robert: Mà
nói thiệt, có gì đâu chứ?
Francesc: Tôi
đứng hình luôn.
Robert: Chuyện
gì xảy ra với họ vậy?
Francesc: Tôi
choáng váng luôn.
Robert: Pallet
này tới pallet khác toàn là giấy vệ sinh. Cổ phiếu giấy vệ sinh tăng vọt.
Francesc: Đúng
rồi, trời đất ơi, tăng như điên.
Robert: Và
đó là thần giao cách cảm nhân tạo. Kiểu như họ đang giỡn mặt con người. Họ nói:
tưởng tượng bạn ngồi trong phòng điều khiển và quyết định: “Ê, tụi mình làm trò
này đi. Khiến cả thế giới đổ xô mua giấy vệ sinh.” Và bùm - toàn thế giới hết
giấy vệ sinh.
Francesc: Anh
vô siêu thị là không còn cuộn nào luôn.
Robert: Ở
Tây Ban Nha thật sự hết sạch và người ta xếp hàng dài. Còn ở Phần Lan, tôi còn
nhớ quay với Gosia - tôi có ghi hình, cần lục lại. Trong khi Tây Ban Nha thiếu
giấy vệ sinh, tôi thấy ở đây - tôi có quay hình - những pallet giấy vệ sinh chất
cao tới tận trần trong các siêu thị lớn. Tôi không tin nổi. Ở đây cũng bị lan
truyền, nhưng không bán nhiều như Tây Ban Nha. Ở đây Taygetan nói có thể do
“người nền” nữa. Nhưng mà thôi, mấy người nền cũng chỉ để tương tác với chúng
ta thôi. Tiếp tục đi Francesc, tôi đang nghe đây.
Francesc: Đúng,
chuyện này rất kinh khủng. Thần giao cách cảm xâm nhập - đúng là ghê gớm. Tôi
đã thấy, tận mắt. Anh biết đó, ở Catalunya có ngày “La Diada”.
Robert: Đúng,
đúng, đúng.
Francesc: Ừ,
ngày đó là biểu tình đòi độc lập cho Catalunya. Và
chuyện gì xảy ra? Bạn đi đến đó, mọi người tụ tập. Rồi bất ngờ ai đó hô: “Giơ
tay phải lên!” Thế là cả đám người giơ tay phải lên - như một lũ đồ ngốc.
Robert: Đó
là thần giao cách cảm tổng hợp.
Điều tốt nhất
tôi khuyên là: khi thấy cảnh đó, hãy rời đi, vì thần giao cách cảm đó có thể
xâm nhập vào bạn. Ví dụ như bạn - một người…
Francesc: Tôi
đã từng bị thử rồi.
Robert: …một
người không quan tâm chính trị, nhưng bỗng nhiên hét lên như một kẻ điên dại:
“Chuyện gì vậy trời?”
Francesc: Đúng
rồi, như một con cừu vậy.
Robert: Phải
cẩn thận. Và anh nói là họ từng thử làm vậy với anh theo kiểu cá nhân, đúng
không?
Francesc: Không
phải trong biểu tình, mà ngay tại nhà tôi, không lâu trước đây. Tôi đang ngủ
thì đột ngột tỉnh dậy với một suy nghĩ kinh khủng: rằng tôi phải giết thú cưng
của mình.
Robert: Trời
đất, anh bạn…
Francesc: Tôi
choáng, kiểu: “Cái gì? Sao có thể?”
Robert: Nghe
này Francesc - khoan, khoan, khoan - điều này cực kỳ quan trọng. Không phải bản
thân ý nghĩ đó, mà điều quan trọng là anh nhận ra suy nghĩ đó không phải của
mình.
Francesc: Đúng
vậy.
Robert: Người
ta sẽ nói: “Ủa, thần giao cách cảm nhân tạo là sao?” Nhưng chuyện là như vầy -
khi nó vang lên trong đầu, nó nghe y như của bạn. Nhưng bạn phải có đủ ý thức để
nói: “Khoan đã, suy nghĩ này không phải của tôi.” Và đẩy nó đi. Phản lại nó. Cười
vào mặt kẻ gửi nó. Đó là ý thức - là biết mình là ai và nói: “Biến đi, suy nghĩ
này không thuộc về tôi.”
Francesc: Đúng.
Nhưng chuyện nghe nó giống như là của chính bạn. Tôi mới thức dậy, còn mơ hồ,
tôi nghĩ: “Ủa, mình mơ gì kỳ vậy?” Nhưng rồi tôi mới suy xét lại: “Khoan, từ
bao giờ tôi lại có loại suy nghĩ đó?” Và tôi nhận ra, rồi đẩy năng lượng đó ngược
lại. Tôi bảo: “Trả về nơi nó phát ra.”
Robert: Đúng
rồi. Có thể xảy ra nhiều khả năng: Telepathy nhân tạo.
Hoặc jôm đó tần
số năng lượng của anh xuống thấp, khiến anh lọt vào tầm của một thực thể nào đó
muốn hút năng lượng của anh. Hoặc đó là suy nghĩ của một người hàng xóm bị truyền
sang anh – thần giao cách cảm cũng có kiểu đó. Anh hiểu chứ?
Francesc: Ừ,
đúng rồi.
Robert: Hoặc,
như tôi nói, có người đang dùng thần giao cách cảm nhân tạo… vì anh biết đó, nhiều
người hỏi: “Ủa sao làm được vậy?” Nghe này, công nghệ đó…
Francesc: Rất dễ làm.
Robert: Nhưng,
nhưng mà khoan, khoan đã. Ờ, cái công nghệ này rất quan trọng, tôi phải nói cái
này. Anh sẽ nói: “Ờ thì, nhưng mà tại sao lại là Francesc? Francesc là ai? Sao
lại gửi cho Francesc?”
Rất đơn giản
thôi, mấy bạn nhìn nè, tôi ở đây… À, tôi có cái điện thoại. Chờ xíu. Chuyện này
đã được chứng minh rồi đó nghen. Ở một trường đại học nào đó của Mỹ - tôi không
nhớ chính xác trường nào - họ đã than phiền rằng sinh viên, thông qua sóng di động…
thông qua điện thoại, không biết họ dùng cách gì, có xài ứng dụng gì đó hay
sao, họ gọi đến số điện thoại của một sinh viên nào đó - bằng cách nào đó, chỉ
cần gọi thôi - và khi người đó nhận cuộc gọi thì có cái gì đó từ “bên trên”
khóa vào họ và gửi sang họ dạng “thần giao cách cảm nhân tạo”, đại loại vậy. Chỉ
đơn giản là… chỉ cần gọi thôi. Tôi không biết họ dùng app gì, nhưng họ chỉ cần
gọi - và chuyện đó đã được chứng minh. Nghe giống khoa học viễn tưởng, nhưng mà
không phải đâu. Nghĩa là ai có công nghệ đó - ai đó, không biết là ai… Tất
nhiên, không phải ai cũng có đâu. Chỉ cần họ có số điện thoại của anh thôi, Francesc,
họ bấm số và…
Francesc: Đúng
rồi.
Robert: Là
họ có thể “khóa” vào anh và phóng cái đó qua cho anh. Kèm cả tin nhắn này kia
luôn. Không đơn giản đâu… Đây là công nghệ cao.
Francesc: Cái
này hoạt động bằng vi sóng, nó chạy bằng một hệ thống mà dù anh có tắt máy thì
thật ra nó không hề tắt.
Robert: Không
hề tắt.
Francesc: Họ
liên tục nhận dữ liệu từ mấy thiết bị này, rồi từ máy tính nữa, và gần như từ bất
cứ thiết bị nào anh có…
Robert: Đúng
rồi.
Francesc: …miễn
là nó kết nối Internet.
Robert: Đúng
rồi.
Francesc: Ở Mỹ
có một trung tâm dữ liệu rất lớn, một tòa nhà khổng lồ luôn, nơi họ lưu toàn bộ
dữ liệu ký ức - ví dụ như của WhatsApp, của mọi công cụ tìm kiếm, của Facebook,
của tất cả… tất cả đều vào đó. Nó là một ngân hàng dữ liệu, một ngân hàng ký ức
cực kỳ lớn. Họ liên tục thay… thay các bộ nhớ, vì khi một bộ nhớ đầy, họ rút
ra, thay bộ khác, và họ có vô số bộ nhớ với dung lượng khổng lồ để chứa dữ liệu.
Và như vậy, họ có dữ liệu của bạn, của hàng xóm, của tất cả mọi người. Ai họ
cũng có hết. Thành ra, với họ rất dễ: “Để xem, số điện thoại của Francesc …. Giờ
gửi cho ảnh một tin nhắn. Nè, anh ấy phải đi đổ rác trong năm phút nữa, không
thì tụi tui sẽ…” (cười). Thí dụ vậy đó. Tin nhắn nó tới. Đúng rồi, họ có hết. Tất
cả dữ liệu.
Robert: Đúng
vậy, đúng vậy. Nghe lạ thật.
Francesc: Và
mấy dữ liệu này, họ lấy hết từ cái mạng lưới… cái mạng mà chúng ta đang dùng
đó.
Robert: Nhưng
điều lạ là… để xem… tôi không biết nữa. Ý là, để họ phóng cái dạng thần giao
cách cảm đó trong một bán kính nhỏ như vậy…
Francesc: Đúng, họ làm được.
Robert: Tôi
không biết… họ phải chơi với một loại tần số nào đó, vì rõ ràng… Họ có thể gửi
cho anh, nhưng nếu anh không “tương thích” với tần số đó thì anh không nhận được
tin.
Francesc: Họ
dùng hệ thống anten viễn thông, dùng cáp quang. Anh nghĩ tại sao bây giờ chỗ
nào cũng có cáp quang?
Robert: Ờ… ờ…
Và không chỉ vậy đâu, Francesc, như mọi người theo dõi chúng ta cũng biết rồi,
tất cả đều chạy bằng tần số, tần số. Anh có bao giờ tự hỏi tại sao có những cái
đèn - nhất là trong thành phố - ban ngày mà vẫn bật sáng không?
Francesc: Ừ.
Robert: Nhưng
mà tại sao vậy?
Francesc: Kỳ lạ.
Kỳ lạ thiệt.
Robert: Tại
sao đèn…? Với lại một điều thú vị nữa. Trong những hình ảnh mà các bạn thấy từ
không gian, chụp Trái Đất từ ngoài vũ trụ - ngày xưa ánh sáng thành phố trông
màu vàng. Nhưng giờ ánh sáng Trái Đất đã đổi sang màu trắng. Ánh sáng không còn
vàng nữa, mà là trắng. Kinh ngạc chưa? Từ ngoài không gian nhìn xuống là ánh
sáng trắng, màu sắc ánh sáng đã thay đổi.
Francesc: Ừ,
cái vụ ánh sáng đó, lúc trước luôn có… Hồi trước tôi có học một khóa điện, cuối
cùng thì tôi không học xong, nhưng tôi vẫn biết chút ít. Ngày xưa bóng đèn bình
thường cho ra ánh sáng vàng, trắng, v.v. Thậm chí mấy bóng đèn trang trí trong
lễ hội còn cho ra ánh sáng xanh, xanh lá, v.v. Rồi họ thay đổi hết. Đèn huỳnh
quang hồi trước có đủ loại tông màu: trắng, vàng, v.v. Giờ họ đổi hết rồi. Từ
khi chuyển sang đèn LED, họ thay toàn bộ hệ thống. Mà LED thì có công suất rất
mạnh. Một bóng LED 8 watt có khi tương đương bóng ngày xưa 40 watt. Rất khủng
khiếp. Nhưng không chỉ vậy - bạn nhìn bóng đèn thì không thấy gì, nhưng thật ra
nó đang truyền một tần số. Bạn nghĩ LED chỉ là một bóng sáng vậy thôi hả?
Không. Nó đang truyền một tần số. Đúng rồi. Họ làm chuyện đó bằng cách dựa vào
tần số nhấp nháy của ánh sáng.
Robert: Chính
xác. Nhìn nè, người ta thường không thấy ánh sáng nhấp nháy. Giờ nhìn thử, bạn
sẽ thấy ánh sáng nhấp nháy đó nghen. Tôi có bóng đèn đây. Để coi.
Francesc: Ừ.
Robert: Nó
chạy ở tần số khác. Để tôi cẩn thận, không thôi giật điện. Trời ơi, đèn trong
đây chập chờn rồi (cười).
Francesc: Tôi
nhớ có lần tôi làm cả khu mất điện luôn (cười).
Robert: LED
có ảnh hưởng không? Để xem.
Francesc: Có,
có.
Robert: Không
thấy rõ, nhưng có một dạng tần số ánh sáng. Nhìn nè, phía sau có gì đó, đúng
không?
Francesc: Ừ, ừ,
tôi thấy.
Robert: Giống như một cái kệ sách hay gì đó hả?
Robert: Chúng
ta đang ở một, ở chiều không gian khác rồi. Đây là chiều khác.
Francesc: Giờ
bạn đang thấy tần số đó rồi (cười).
Robert: Chúng
ta ở chiều khác rồi.
Francesc: Cái
đó là thật đó.
Robert: Giống
như cái kệ sách đúng không? Nè mọi người, ở đây hoàn toàn không có cái kệ sách
nào nha. Không có luôn. Để coi.
Francesc: Như
kiểu bạn vừa bước vào nơi khác… đúng rồi, đúng rồi. Tần số ở đó.
Robert: Không,
không, ở đây không có kệ gì hết. Ở đây chỉ có thứ này cho mọi người thấy. Chúng
ta vừa bước vào “vùng không gian bí ẩn”. Đây nè… Các bạn sẽ thấy nó màu xanh. À
không, đen. Thấy không? Thật ra lẽ ra phải là màu xanh, mà nó hiện ra màu đen.
Tối thui luôn. (cười)
Francesc: Ờ…
(cười). Bạn tưởng tượng đi, hồi tôi học điện đó. Tôi nổi tiếng luôn. Trong một
cái… kiểu như trung tâm đào tạo, ổng thầy nói: “Giờ mấy em sẽ phải làm một…”. Ờ,
để dạy tụi tôi cách sử dụng…
Tụi tôi phải làm
một cái bảng điện, và ổng lúc nào cũng giải thích đủ thứ: nào là dòng điện xoay
chiều, rồi cái này cái kia… nói chung là đủ chi tiết. Tụi tôi phải làm cái bảng
theo đúng cách đó. Rồi, tôi bắt đầu làm, nối dây này dây kia… mà chẳng có cái
gì sáng lên hết.
Robert: Nhưng,
nhưng mà xin lỗi vì chen ngang, Francesc
Francesc: Ừ.
Robert:
Khán giả nói: “Nhưng Robert, anh mở một cái cổng rồi.” Ý là người ta nghĩ… Ở đằng
sau tôi hoàn toàn không có cái thư viện nào hết. Nếu bạn xem video, sẽ thấy xuất
hiện một cái thư viện. Tôi không biết nó là gì. Ở đây không hề có thư viện. Ở
đây chỉ có một cái phông xanh thôi. Và dưới cái phông xanh này là tường gạch
thô, tường gạch lộ ra, màu trắng. Tức là không có… nếu mà ở đây có cái kệ sách
thật thì tôi đã không treo phông xanh. Rồi, tôi chỉ muốn nói vậy. Francesc, anh
nói tiếp đi.
Francesc: Ừ,
thì như tôi nói đó. Ổng bắt tụi tôi lắp cái bảng điện, tôi nối dây mà bóng đèn
không sáng. Rồi thầy nói: “Thử cách khác đi, làm tới khi nào nó sáng thì thôi”.
Mà tôi không biết tôi nối kiểu gì, rồi khi tôi cắm nguồn để bóng đèn sáng thì
bum! Cả khu phố tắt điện luôn (cười). Một cảnh tượng kinh khủng. Suýt nữa lên
báo. Nói chung… Ừ, chuyện mình làm rồi mình học từ kinh nghiệm.
Robert: Ở
đây người ta hỏi: “Thiệt hả?” - Thiệt. Ở đây không có cái thư viện nào hết. Với
lại, ở đây tôi không để sách. Tôi không có cuốn sách nào trong phòng này luôn.
Không có sách. Tôi không thể xoay camera được.
Anh nói tiếp đi,
nói đi, Francesc.
Francesc: Tôi
thì có một cái kệ sách ở đây, nhưng nó nằm ngoài tầm camera, nó không nằm sau
lưng tôi, nó ở…
Robert: Nhưng
một chuyện là chỗ anh, còn chuyện khác là chỗ tôi. Cái… mấy quyển sách xuất hiện
ở đây, mà ở đây không có cái kệ sách nào hết. Thật ra nhìn kỹ nè, để tôi…
Francesc: Chiều
không gian khác.
Robert: Không,
tôi gỡ cái này xuống, và đây là… thấy không? Thấy chưa? Cái phông xanh.
Francesc: Đó,
phông xanh đó.
Robert: Phông
xanh. Thấy chưa, thấy cái tường phía sau không? Chẳng có gì hết.
Francesc: Ừ.
Robert: Phía
sau không có gì hết. Vậy mà khi tôi cầm cái đèn, lại xuất hiện mấy quyển sách. Ở
đây không có sách.
Francesc: Không
có.
Robert: Không
có sách.
Francesc: Tôi
nói rồi, cái vụ tần số ánh sáng đó. Phải cẩn thận với đèn LED. Giờ mình quen
dùng LED nhiều, mà phải coi chừng. Nhân tiện, không được nhìn thẳng vào ánh
sáng đó. Đừng nhìn trực tiếp.
Robert: Thôi,
thôi, tôi không làm lại nữa vì có thể… có thể livestream tắt cái bụp luôn.
Francesc: Ừ,
tốt nhất đừng. Có nhiều thứ con người không để ý, không quan sát. Tôi nói rồi,
phải quan sát, phải chú ý, vì có nhiều thứ kỳ lạ lắm. Và tôi nói bạn nghe về
cái chuyện… cái mà bạn nói về các vết… không, không phải vết đen mặt trời. Mấy
cái sóng mặt trời đó, sóng bức xạ mặt trời đang tràn đến…
Robert: Đúng
rồi, đúng rồi, gọi là "solar flares", "tia lửa mặt trời".
Francesc: Thì
mấy cơn bùng nổ mặt trời đó tôi cảm được mạnh lắm. Suốt ngày tôi chỉ muốn cười,
muốn nhảy, muốn khiêu vũ, muốn chạy tung tăng…
Robert: Ừ, ừ,
cực kỳ luôn. Tôi cũng vậy, rất muốn nhảy. Chỉ có điều là chẳng có cô nào muốn
nhảy với tôi hết (cười).
Francesc: Không
sao, tôi nhảy một mình. Không thì tôi ôm cái chổi… (cười)
Robert: Trời,
nếu anh bước ra đường nhảy với cái chổi thì người ta nghĩ anh điên thiệt (cười).
Francesc: Hay
người ta nghĩ tôi là phù thủy cưỡi chổi (cười).
Robert: Cũng
có thể.
Francesc: Nhưng
mà tôi đúng là một ca đặc biệt, Robert. Tôi đi siêu thị mua đồ, mà vì họ hay mở
nhạc, nên tôi nhảy luôn. Rồi họ hỏi: “Ê, anh làm gì vậy?” Ủa, sao? Không muốn
tôi nhảy thì đừng mở nhạc chứ (cười).
Robert: Không…
tuyệt vời. Tôi đang xem… Nè, giờ tôi không chia sẻ, nhưng tôi đang xem X đó.
Trên X tôi theo dõi một người hay nói về bùng nổ mặt trời. Để tôi đọc cho mọi
người nghe, nếu tôi tìm được…
Francesc: Ừ,
vụ đó mạnh thiệt.
Robert: Ừ, ừ,
đúng. Người ta nói… Để tôi làm thử cái này. Tôi… tôi chia sẻ màn hình. Đây? Được
không?
Francesc: Ok.
Robert: Rồi…
Đây là X của tôi. Ở đây tôi có đủ thứ, haha. Đây… Không, chỗ này, trong cái tin
này nè, thấy cái hành tinh này không? Đây là Trái Đất, và nó nói đúng cái chúng
ta nãy giờ đề cập. Nếu đã có hơn mười ngàn vệ tinh cung cấp dịch vụ di động và
GPS, tại sao tất cả các quốc gia lại đồng loạt dựng lên hàng triệu trạm phát
sóng điện thoại… Kiểu giấu giấu giếm giếm… khắp mọi ngóc ngách trên Trái Đất? Ý
là, khắp nơi trên hành tinh đều có mấy cái tháp đó.
Francesc: Thật
ra không phải mọi ngóc ngách. Tôi nói cho chính xác nè. Có một trạm “mẹ”, gọi tạm
là vậy, và rồi có các điểm nhỏ hơn nhận tín hiệu từ trạm mẹ. Ở đây, nơi tôi sống,
có bốn cái anten. Một là anten mẹ, còn ba cái kia là bộ nhận. Và tôi biết chúng
ở đâu. Tôi biết hết. May là tôi ở hơi xa tụi nó một chút.
Robert: Anh
ở xa, nhưng mà để ý kỹ nè, vì cái bản tin này, của người phụ nữ phi hành gia
này, cũng rất thú vị. Để tôi dịch. Nhìn kỹ nè. Chúng ta nói rồi, ai cũng có khả
năng thần giao cách cảm.
Francesc: Đúng.
Robert: Nó
nói: Trường Y Harvard tổ chức một buổi nói chuyện với bác sĩ Kavya Mallyapu của
NASA. Bà này là phi hành gia đó. Và nó ghi: Phi hành gia Sunita Williams và
Sadhguru, nơi họ bàn về giao tiếp thần giao cách cảm với các dạng sống ngoài
hành tinh có trí tuệ, và những hiện tượng liên quan… Đây là một bước tiến đó. Tức
là họ biết loài người có thần giao cách cảm. Và vì họ biết như vậy, cái nhóm
người đang… nắm quyền, đã cho đăng cái tin khác này. Như tôi nói lúc nãy, họ đã
đặt quanh Trái Đất vô số vệ tinh kiểu như vậy để phóng tần số. Và tất cả chuyện
này cuối cùng là để phục vụ “tâm trí tổ ong” - như David Icke nói. Tôi có mấy
cuốn sách ký tên của ổng nè.
Và David Icke
nói gì về chuyện này? Nè Francesc, ổng nói: Họ đang tạo ra một trường điện từ
mang thông tin, được tạo công nghệ, để kết nối con người vào đó nhằm áp đặt
“tâm trí tổ ong” - à, xin lỗi, “tâm trí tập thể” - điều mà tôi đã cảnh báo từ rất
lâu. Họ đang áp đặt một suy nghĩ duy nhất lên toàn nhân loại để thu thập thông
tin chi tiết về chuyện này và về những kẻ không phải con người - mấy loài bò
sát và đám đứng sau đó. Rồi ổng nói: “Đọc sách của tôi để biết thêm.” Tức là đó
chính là điều họ đang làm với nhân loại bây giờ.
Francesc: Ừ.
Và về chuyện đó tôi sẽ…
Robert: Ừ,
đợi, đợi chút. Ờ, giờ rồi, giờ chúng ta đang có. Và tôi đang trả lời đây, nhé?
Chính vì vậy trong tất cả câu trả lời của tôi - cái kiến thức mà những người Taygetan
và Swaruunian đã chia sẻ - tôi nói với David Icke: Tôi hoàn toàn đồng ý. Trường
điện từ toàn cầu nhằm mục đích bắt chước thần giao cách cảm tự nhiên và biến nó
thành một tâm trí bầy đàn bị kiểm soát. Sự kháng cự không phải là công nghệ, mà
là rung động. Tức là, nếu bạn vượt qua được rung động, thì công nghệ đó sẽ
không ảnh hưởng tới bạn. Bạn phải giữ rung động cao.
Francesc: Rung
động cao.
Robert: Chính
xác. Nhưng mà, xin lỗi, vì họ biết mọi thứ là rung động và không phải ai cũng
có cùng tần số, nên họ sẽ bắt toàn dân thế giới phải có cùng một tần số. Và họ
làm sao để làm điều đó? Qua công nghệ, ví dụ như neuron nhân tạo, họ sẽ bán cho
bạn như thể đó là thần dược. Và tôi vẫn tiếp tục nói, xin lỗi: Nhớ mình là ai,
nâng tần số của bạn lên và tái kết nối với mạng hữu cơ của ý thức.
Được rồi.
Francesc, Anh định nói gì tiếp?
Francesc: Ừ,
về công nghệ mà người ta nói đó, còn nhiều thứ mà nhiều người chưa biết. Và bạn
coi, có một nghị trình với chuyện tấm pin mặt trời. Có một nghị trình.
Robert: À, ừ,
tất nhiên, tất nhiên.
Francesc: Thì
ban đầu xuất hiện những tấm pin mặt trời thật sự, nhưng giờ họ nói: “Không, mấy
tấm đó không được, phải thay.” Rồi họ lắp cho bạn những tấm mà thật ra không phải
tấm pin mặt trời, mà là thứ khác, kiểu như kính giả làm tấm pin, nhưng không phải
tấm pin. Và trên đó có mấy lưới trắng, bạn sẽ thấy nó như mấy ô vuông, tất cả
màu trắng. Như mấy viên gạch ốp trên tường, có rãnh dẫn trắng. Mấy cái đó bây
giờ họ lắp cho bạn. Nhưng chú ý, nó không phải tấm pin mặt trời thật sự, mà chỉ
là thứ tương tự, giống như anten điện thoại di động. Là một băng tần tần số
khác mà họ phóng vào đó. Bạn gắn lên mái nhà, và thế là bạn “bị tấn công” vởi cái
tần số đó.
Robert: Đúng,
đúng.
Francesc: Họ
dùng những thứ khiến người ta phải thốt lên: “Trời ơi, chuyện này…” Tôi không
hiểu nổi mấy kẻ tâm thần đó, vì không thể gọi họ bằng từ khác được. Chúng thực
sự là những kẻ tâm thần. Đó chính là những người sau này lại nói họ lo cho sức
khỏe chúng ta - chính họ.
Robert: Những
“vườn pin” mặt trời.
Francesc: Rồi
họ làm đủ thứ.
Robert: Quả
thật. Nhân tiện, tổng thống nước Mỹ…
Francesc: Hôm
nay tôi muốn nắm quyền tổng thống đó.
Robert: Không,
không, ông ta nói… Ờ, theo kiểu liên minh với những gì Valquiria nói. Nói cách
khác, ông ta bảo rằng những nước nào áp dụng công nghệ này sẽ thất bại. Và thực
ra báo nói vậy. Đây là một tội ác với hệ sinh thái. Họ đang chặt, ví dụ, hết mấy
cây ô liu và trồng “vườn pin” mặt trời - những sa mạc đầy tấm pin, trên sa mạc.
Francesc: Không
có tác dụng gì.
Robert: Và
chuyện vừa rồi với các đám cháy, ở vùng Zamora, miền bắc Tây Ban Nha, khu đó,
Castilla, họ thiêu rụi tất cả - toàn bộ động vật hoang dã, bị tàn phá hết - giờ
họ đào bới để khai thác khoáng sản, phá hủy hệ sinh thái. Và điều buồn là, ở
đây kẻ phải chịu trách nhiệm lại là người dân. Rõ ràng. Tôi thì tôi không gây ô
nhiễm gì. Tức là, chúng ta bị đổ lỗi. Trong khi họ thì bay lượn bằng trực
thăng, như những bóng ma. Kinh khủng.
Francesc: Họ
lúc nào cũng vậy. Tôi chán mấy chuyện này lắm. Tôi đã định rời Tây Ban Nha vì ở
đây… Bạn muốn đi đâu được? Ở đây đóng thuế tới tấp. Tôi đang xem xét. Trong lúc
xem, thử xem liệu tôi có thể hiện thực hóa được không.
Robert: Ở
đây cũng đóng thuế. Ở đâu cũng đóng thuế. Nhưng bạn biết tiền thuế phải dùng
cho dân, chứ không phải để cho mấy chỗ ăn chơi. Không phải cho tham nhũng,
không phải để tiêu tiền vào… Không, không, ở đây tiền phải đi cho người dân.
Francesc: Nhưng
như một người bạn chung của tụi mình, anh biết đó, một “bạn” - gọi là bạn cho
oách - mới nói: “Người Catalonia…” Tôi nói: “Ê, thôi đi.” Người Catalonia đóng
thuế cao nhất Tây Ban Nha, đóng hai lần, để những người như mấy ông ở Malaga có
đường cao tốc đẹp, bệnh viện tốt, trường học tốt, v.v.” Thằng đó im bặt luôn. Anh
thấy sao?
Robert: Ờ,
có khán giả nói… Asensi, chào. Người nói là người Thụy Sĩ đúng không? Thụy Sĩ
là nước rất đẹp. Rất đẹp, Thụy Sĩ.
Francesc: Tôi
đã từng đến Thụy Sĩ, vùng Interlaken. Nhìn như trong bưu thiếp luôn, thật sự.
Robert: Như
bưu thiếp đúng không?
Francesc: Tuyệt
vời. Mấy ngôi nhà gỗ, các ngọn núi xanh rồi đổ thẳng xuống hồ. Trời ạ, có một
chiếc thuyền nhỏ, bạn thả thuyền xuống từ nhà, tuyệt quá, một cuộc sống đúng
mơ. Nhưng thật ra Thụy Sĩ sống rất đắt đỏ.
Robert: Ừ,
đúng. Kiếm nhiều tiền hơn, nhưng chi phí cũng cao. Cái đang xảy ra ở Tây Ban
Nha thì không thể chấp nhận. Khi tôi nói Tây Ban Nha, tôi nói cả Catalonia nữa,
vì bây giờ họ muốn làm gì đó… Tôi không rõ kế hoạch gì, nhưng họ sẽ đẩy cả mọi
thứ xuống đáy, 100%.
Francesc: Chuyện
này không ai cứu nổi nữa.
Robert: Không,
không. Tôi không biết còn kịp làm công việc của mình nữa hay không, nhưng họ vẫn
theo một nghị trình. Nè, Francesc, tôi đã rời Barcelona,. Tôi rời Tây Ban Nha
vào năm 2020.
Năm 2020 đến giờ,
chỉ trong năm năm thôi, Tây Ban Nha đã thay đổi một cách khó tin - mà là thay đổi
theo hướng đi xuống. Tôi không biết có phải toàn bộ Tây Ban Nha hay không,
nhưng thật sự là sốc. Và người dân, Francesc, những người đang sống ở Tây Ban
Nha, họ có thấy, nhưng họ không thấy rõ ràng như tôi. Tại sao? Vì đó là thứ
thay đổi từ từ, từng chút một nhưng không hề dừng lại, và đến lúc này họ đã xem
nó là bình thường rồi. Nhưng với những người như tôi, sống xa lâu, rồi trở lại,
thì kiểu như: “Mình đang ở đâu vậy?”
Lần gần nhất tôi
về Barcelona… Ra khỏi sân bay… À, không biết là lần cuối hay lần áp cuối nữa.
Tôi bắt taxi. Một lần, tôi bắt taxi và xe thả tôi ở… đường Aragón giao với
Passeig de Gràcia. Tôi bước xuống - kiểu như đặt một chân xuống, rồi chân còn lại
xuống, giống mấy phi hành gia vậy. Thì một gã đàn ông tới gần tôi. Một gã không
phải người Tây Ban Nha, không phải người Tây Ban Nha nhé. Hắn tới và mời tôi…
ma túy.
Francesc:
Vâng.
Robert: Chỉ
vừa đặt chân xuống đường thôi đó. Và tôi kiểu: “Trời đất ơi! Mình đang ở đâu
đây?” Rồi tôi đi bộ lên phía trên, đi ngược lên Passeig de Gràcia, hướng đến
nơi cần tới. Và trời ơi, anh biết đó, mùi María - mùi cần đó. Tôi nói: “Ủa gì vậy
trời? Tôi đang ở đâu vậy?” Kinh khủng, kinh khủng.
Rồi tôi ngồi xuống
một lát, tôi làm một buổi livestream nhỏ bằng điện thoại: “Xin chào, tôi đang ở
đây nè.” Lúc đó tôi nhận ra có người chạy ngang qua tôi bằng xe scooter điện,
nhưng lúc đó tôi không để ý. Chỉ theo bản năng, tôi nắm chặt điện thoại. Sau đó
tôi mới biết là nạn trộm điện thoại ở Barcelona nhiều lắm - những người chạy
scooter giật điện thoại. Trời ơi, nó chẳng liên quan gì tới Barcelona mà tôi từng
biết. Sốc luôn.
Francesc: Không,
không liên quan gì. Giờ nó thay đổi rồi…
Robert: María
đó, đúng rồi, mùi María đó. Nói đi, anh nói tiếp
đi.
Francesc: Ừ,
thơm đậm luôn. Ngửi từ xa cả cây số. Hồi xưa mấy thứ đó chỉ có ở “khu phố Tàu”.
Khu đó nổi tiếng vì… buôn bán María này kia. Nhưng bây giờ thì giống như lan ra
khắp nơi luôn rồi.
Robert: Tôi
nhận ra là nghe tiếng Pháp rất nhiều ở Barcelona.
Francesc: Ừ,
rất nhiều luôn, và ngày càng nhiều…
Robert: Rất
nhiều tiếng Pháp! Tôi nghe tiếng Pháp liên tục. Rồi tôi tản bộ qua khu Gràcia -
còn nhiều tiếng Pháp hơn nữa. Nghe tiếng Pháp đầy luôn. Thành ra tôi cảm thấy
mình như người nước ngoài ở Barcelona. Thật luôn. Y chang luôn.
Francesc: Tôi
thì sống ở một thị trấn cách Barcelona một đoạn, và ở đây thì cuộc sống tuyệt lắm.
Không đến mức giống Barcelona trung tâm. Ở đây cũng từng xảy ra vài vụ trộm,
vài chuyện linh tinh, nhưng không thể so với Barcelona. Ở Barcelona thì ghê thật.
Bạn còn không thể đi bộ bình thường. Người ta có thể giật luôn đôi giày của bạn.
Nói thiệt đó.
Robert: Ờ,
nhưng mà, tôi thì chưa bao giờ bị trộm gì hết. Sự thật là vậy. Tôi chưa từng…
Francesc: Tôi
cũng vậy. Mặc dù có lần họ định trộm. Họ không thành công thôi.
Robert: Nhưng
đúng là lần gần nhất tôi ở Barcelona, tôi thấy rất nhiều người lạ. Ý tôi là -
thấy nhiều người rất kỳ lạ. Mà “kỳ lạ” ở đây là… vào một số giờ trong đêm… À,
Barcelona vốn là thành phố rất an toàn, nhưng mà…
Francesc: Barcelona
là thành phố không ngủ.
Robert: Ừ,
nhưng mà tôi thấy nhiều người trẻ, rất trẻ, đội mũ trùm, đi lang thang ngoài đường
vào mùa hè. Tôi chưa từng thấy cảnh đó, chưa từng. Và trời ơi, nhìn là thấy
không lành rồi.
Francesc: Nếu
thấy tụi nó, tránh xa ra.
Robert: Hả?
Francesc: Nếu
thấy tụi đó, tránh xa ra đi. Mấy thành phần… úi trời ơi.
Robert: Ừ, ừ,
đúng rồi. Không, không. Tôi ở lại Suomi - Phần Lan. Tôi ở Phần Lan.
Francesc: Ừ, ở
đó tốt hơn. Đúng rồi.
Robert: Ở
Phần Lan.
Francesc: Tôi
nói thiệt nha, nếu tôi sống một mình, giờ tôi xách vali đi liền. Tôi đi
Siberia, càng xa càng tốt. Siberia. Ừ, tôi nói thiệt đó.
Robert: Ờ
thì, vùng… vùng đó… Nói nghe, tôi từng ở vùng Lapland rồi. Tôi từng ở Lapland của
Thụy Điển, Lapland của Phần Lan và Lapland của Na Uy. Vùng đó - vùng Bắc Cực -
đẹp tuyệt vời. Với tôi là vậy. Với tôi. Nếu anh là người thích sống không đông
đúc…
Francesc: Ở cạnh
tự nhiên, đúng rồi.
Robert: Vấn
đề là… với nhiều người, vấn đề sẽ là… mùa đông. Mùa đông. Vấn đề trong ngoặc
kép thôi. Tại sao? Vì trời ạ, nếu anh không có hệ thống sưởi tốt thì bạn sẽ khổ.
Rất khổ. Và thêm nữa, vì tuyết rơi nhiều, nếu không có máy dọn tuyết, anh sẽ bị
cô lập.
Francesc: Ừ.
Robert: Ở
Na Uy người ta cắt đường luôn, cắt đường. Anh bị cô lập thật, Francesc. Mà nghe
nè…
Ở đây, khi anh
mua một căn nhà hay một căn cabin, anh phải xem trước là nó có “ở được mùa đông
hay không”. Nghe nè, “ở được mùa đông”. Tôi lúc đầu không hiểu lắm. Tôi nói: “Ở
được mùa đông nghĩa là sao?” Và hóa ra là: mùa đông không ai dọn tuyết cho anh
hết. Anh sẽ bị kẹt ở đó. Và người ta nói: “Không, dùng xẻng thì…” Không, không,
với cái xẻng thì anh có thể xúc tuyết một lúc, nhưng không thể xúc cả cây số,
nhiều cây số liên tục như vậy được. Và trời ơi, anh vừa xúc xong thì lại tuyết
rơi tiếp… Không, không, không. Nên người ta báo trước hết đó. Anh hiểu ý tôi chứ?
Francesc: Ừ,
hiểu chứ.
Robert: Là
“ở được vào mùa đông hay không vào mùa đông”.
Francesc: Tôi
thì tôi mê tuyết lắm. À… mê… Ý tôi là, tôi thích những kiểu thời tiết cực đoan.
Robert: À, anh
thích thời tiết cực đoan hả?
Francesc: Ý
là, cực nóng hoặc cực lạnh, đều thích.
Robert: Nhưng
mà ở đây phải rất cẩn thận đó, vì lạnh tới mức rụng tay luôn, hiểu không?
Francesc: Đúng,
đúng. Trời ơi! Anh tưởng tượng đi. Ở Siberia, lạnh xuống tới âm tám mươi độ. Họ
phơi quần áo mới giặt xong, phơi ngoài đường - khi quay lại lấy thì nó thành…
thủy tinh. Nó vỡ như thủy tinh luôn.
Robert: Chuyện
đó từng xảy ra với cái áo khoác của tôi. Tôi đi cắm trại mùa đông, lúc đó đang
âm 20 độ. Tôi cầm cái áo khoác, hình như tôi có phủ lên gì đó. Và… nói chung,
không thể chạm mạnh vào được, vì nó gãy liền. Tất nhiên rồi. Áo khoác mất hết
tính đàn hồi, nó vỡ giống như bìa carton. Áo khoác bị vỡ. Kinh khủng thật. Tôi
còn nhớ lúc đó tôi phải bỏ lại cái lều đang ở, vì mấy cây trụ chống lều không
thể bẻ được. Đúng vậy. Nó cứng queo. Kinh dị thật sự.
Thôi, Francesc,
còn gì nữa không? Chúng livestream được một tiếng rưỡi rồi đó.
Francesc: Tôi
nghĩ một tiếng rưỡi là ổn rồi, đúng không? Tôi nghĩ vậy.
Robert: Ừ,
đúng rồi, một tiếng rưỡi. Vì…
----------------------
Francesc: ….Còn
nhiều thứ để nói, nhưng…
Robert: Ừ,
để xem… Ví dụ như đây, xin lỗi nha, ở đây Juan đang nói: “Rubén, ở Tây Ban Nha
họ muốn cô lập chúng ta bằng cách cấm phương tiện cá nhân.” Chính xác. Và họ sẽ
làm được. Và chuyện đó bên Mỹ đã cảnh báo rồi - rằng quốc gia nào làm vậy thì
rõ ràng đang đi theo các nghị trình kiểm soát dân số. Nói đi, anh nói tiếp đi.
Francesc: Ừ,
nói về Mỹ, tôi rất thích cái ông “Trampas”, anh biết đó… Và tại sao? Vì cái
chuyện ông ta đang làm với nhập cư. Mà thiệt ra nha, ông ta phải là người đầu
tiên bị trục xuất khỏi đất nước, vì ông đó không phải người Mỹ.
Robert: Tôi
nghĩ ông ta là người Áo mà, phải không?
Francesc: Ừ,
đúng, Áo. Nhưng vậy thì…
Robert: Tôi
nghĩ ổng có nhập quốc tịch hay gì đó.
Francesc: Ừ
nhưng mà đâu phải người sinh ra từ đó. Để yên cho dân nhập cư đi. Họ cũng có
quyền đi tìm cuộc sống mới. Tôi nghĩ vậy. Và nếu ở nước họ tốt, họ muốn…
Robert: Không,
nhưng Francesc, vấn đề không phải là vậy. Vấn đề không phải là màu da, mà là
cái trong não, cái tư duy. Tức là có người tốt và có người xấu. Ví dụ, ở đây,
tôi ở…
Francesc: Ở
đâu cũng vậy.
Robert: Chính
xác. Ở đây, ở Phần Lan, tôi bỏ học tiếng Phần Lan rồi. Tôi bỏ rồi.
Francesc: Mà
đừng bỏ chứ.
Robert: Tôi
bỏ thiệt. Vì tôi bị đau đầu. Tôi bị đau đầu do học tiếng Phần Lan, và từ khi
tôi nghỉ học thì tôi hết đau đầu. Hết hẳn. Còn chị tôi thì vẫn đang học. Haha.
Francesc: À,
chắc ảnh hưởng bởi cách dạy của cô giáo.
Robert: Không,
cái phương pháp học tiếng Phần Lan đó ảnh hưởng xấu tới đầu tôi, nên tôi bỏ và
đưa cho em gái tôi học. Tôi không học nổi nữa. Và ở đây có hai chuyện. Một: sức
khỏe của tôi quan trọng hơn hay là học tiếng Phần Lan? Vì nếu tôi bệnh thì tôi
chẳng học được gì, chẳng làm được gì. Nên tôi nghỉ. Và giờ tôi học mấy câu theo
kiểu tự nhiên thôi..
Francesc: Ừ,
vậy cũng được.
Robert: Tôi
nói vậy là vì trong khóa học tiếng Anh, tôi gặp nhiều người nước ngoài. Tôi gặp
một bạn người Mexico - một chàng trai trẻ - thật sự là người tuyệt vời. Rồi tôi
gặp một bạn người Đài Loan, từ Đài Loan đó - tuyệt vời luôn, một con người rất
tử tế. Rồi còn những người châu Âu: Hungary, Anh, Đức… tất cả đều bình thường,
đúng không? Nhưng ý tôi là: vấn đề nằm ở những người có cái đầu muốn làm điều xấu,
không tôn trọng người khác, chỉ muốn hại người khác. Đó mới là những người
không ai muốn. Ngay cả nước họ cũng không muốn họ, hiểu không? Những kẻ cư xử
như vậy… Ờ, anh nói đi.
Francesc: Ừ,
nhưng mấy người đó thì đã có cảnh sát xử lý rồi.
Robert: Cảnh
sát không làm gì đâu. Cảnh sát chẳng làm gì cả.
Francesc: Vậy
họ lãnh lương để làm gì nếu không làm gì?
Robert: Để
làm gì? Để làm theo mệnh lệnh của chính trị gia.
Francesc: Vậy
thì bầu chính trị gia làm gì?
Robert: Chính
trị gia… Nè, nghe tôi nói nè - bầu làm gì? Không biết hả Francesc? Tất cả đều sắp
đặt hết rồi. Tất cả. Mọi thứ đều được sắp đặt trước. Chính trị gia là bọn bán rẻ
tổ quốc. Họ không đứng về phía người dân. Tất cả đã bị thao túng hết rồi. Giả sử
nhé, mọi công dân Tây Ban Nha cùng bỏ phiếu cho một đảng - thì cuối cùng đảng
khác vẫn sẽ thắng. Sẽ là đảng kia.
Francesc: Chính
xác. Không quan trọng bạn bầu ai, hay bạn bỏ phiếu trắng. Không quan trọng. Vì phiếu
của bạn không được tính. Phiếu của bạn không có giá trị. Phiếu đó bị bỏ vào
thùng rác, họ đốt hết.
Trong khi họ phải
giữ phiếu lại, để nếu ai đó thắc mắc: “Ai bầu cho ông này?” thì họ có thể cho
xem phiếu. Nhưng không, họ đốt hết.
Robert: Tôi,
tôi nghĩ… họ muốn làm gì thì làm. Tôi tin là người ta vẫn chưa thật sự nhận thức
được - một số thì có, nhưng nhiều người vẫn không biết rằng chúng ta đúng nghĩa
là nô lệ.
Tôi mấy ngày nay
nhìn mọi thứ rõ ràng luôn… rõ lắm… rằng chúng ta là nô lệ, của một cái gì đó, của
ai đó. Đang hút cạn chúng ta bằng mọi cách. Chúng ta là nô lệ, tất cả, tất cả.
Cách sống của mình, gần như là y chang như những gì họ nói: “Mấy bạn sống trong
thiếu thốn. Mấy bạn có tiền nhưng sống trong thiếu thốn. Còn chúng tôi, không
có tiền lại sống trong sự đầy đủ.” Rõ ràng rồi, chúng ta đâu có lỗi vì chúng ta
sống trong sự đầy đủ. Xã hội của chúng ta chỉ là phản chiếu của chính chúng ta
thôi. Thành ra, cả hai đều là nô lệ. Mấy người có quyền lực muốn làm gì bạn thì
làm. Ngày mai họ muốn ra luật mới và lấy mất bốn chiếc Ferrari của bạn - quá dễ.
Và đó là tình trạng hiện tại. Nói đi, anh nói tiếp đi.
Francesc: Ừ,
chuyện khác tôi muốn nói về ông bạn “Trampas” đó. Ông ta, chuyện ông ta làm với
mấy cái thuế nhập khẩu nổi tiếng - tại sao ổng làm vậy? Vì lý do này: ổng có một
ngành công nghiệp khổng lồ, ai cũng biết - ngành vũ khí. Và ổng đang bắt các nước
NATO, các quốc gia thành viên NATO: “Các ông mua vũ khí đi. Không mua vũ khí à?
Tôi tăng thuế cho các ông. Vì tôi thích vậy. Ở đây tôi là người quyết định.”
Robert: Nhưng
mà…
Francesc: Đó
là những gì đang xảy ra.
Robert:
Vâng, đúng rồi. Vấn đề là, nếu bạn là chính trị gia thì bạn phải biết ngoại
giao. Hiểu ý tôi không? Vấn đề ở Tây Ban Nha là không có ngoại giao và cũng chẳng
có chính trị gia nào thật sự đứng về phía người dân. Không có.
Francesc: Vì
họ đâu phải chính trị gia thật - họ là bọn lưu manh.
Robert: Bọn
trộm cắp.
Francesc: Đúng,
đó là chuyện khác.
Robert: Là
bọn trộm. Và vậy đó. Đó là tình hình, Francesc. Vậy đó.
Francesc: Ừ,
bình thường mà.
Robert: Nè
Francesc, mỗi năm có nửa triệu người Tây Ban Nha rời khỏi Tây Ban Nha, từ đủ mọi
độ tuổi. Tôi đã nói với những người theo dõi tôi rồi.
Francesc: Ừ.
Robert: Tôi
ở Na Uy cách đây một tháng, tôi ở đó hơn một tháng. Nhân tiện, tôi mê Na Uy
luôn. Có người ở Na Uy mời tôi đến hai nơi - vùng núi Alps của Na Uy, rồi một
vùng khác cũng gần dãy Alps, gần một khu trượt tuyết. Người Na Uy theo dõi kênh
của tôi nói: “Robert, tôi thấy tiếc vì nơi tôi sống đẹp như vậy mà chẳng ai tới.
Tôi biết anh có xe du lịch. Anh đến đây khi nào cũng được. Anh ở trong xe du lịch,
hoặc ở nhà khách đều được. Anh muốn dẫn ai cũng được.” Tôi đã ghi chú rồi. Tôi
chắc chắn sẽ đi.
Và có một phụ nữ
khác nói: “Trời, Robert, tôi không biết anh có xe du lịch. Tôi cũng có. Mùa
đông này tôi sẽ qua Tây Ban Nha. Tôi nói tiếng Tây Ban Nha. Khi mùa đông qua đi
và tôi về lại Na Uy, anh muốn đến thì cứ đến. Anh ở xe du lịch, hoặc ở nhà tôi,
hoặc cabin bên cạnh đều được.” Tuyệt vời.
Rồi khi tôi đến
Na Uy, ở thành phố Tromsø - thành phố rất đẹp - tôi gặp hai người Spain, trẻ, tầm
22–25 tuổi. Một cô gái Valencia và một chàng trai Mallorca - kỹ sư môi trường.
Hai người không quen nhau, vì họ làm ở hai cửa hàng khác nhau.
Tôi hỏi cô gái
Valencia: “Sao bạn ở đây?” Vì nhìn cô giống y như người Na Uy - cao, lớn, mắt
xanh, rất đẹp. Tôi tưởng cô là người Na Uy. Nhưng không, cô từ Valencia. Và cô
nói bằng tiếng Valencia với tôi: “Tôi qua đây đổi không khí. Một chuyện xảy ra,
rồi đột nhiên tôi quyết định: Đi Na Uy. Và tôi đi luôn. Tôi sẽ không quay lại
Tây Ban Nha. Ở đây tôi rất ổn.”
Rồi tôi nói chuyện
với chàng trai Mallorca. Cậu ta nói tiếng Menorquín (mà hiểu như tiếng
Catalan). Cậu ta bảo: “Tôi sống ở Phần Lan rồi, giờ tôi ở Na Uy.” Tôi hỏi: “Có
quay lại Tây Ban Nha không?” Cậu ta nói: “Không. Tôi ở lại đây.”
Anh thấy đó, người
Tây Ban Nha có trình độ đang rời khỏi đất nước - vì họ đang thay đổi dân số. Anh
hiểu mà đúng không?
Francesc: Ừ,
họ làm rất mạnh. Và một điều nữa: anh chàng kia là kỹ sư môi trường - mà giờ mấy
ngành đó được săn tìm dữ lắm, vì họ muốn làm một sự…
Robert: Francesc,
cậu đó đang làm nhân viên bán hàng trong tiệm. “Được săn tìm” gì chứ… họ trả
cho họ cái gì? Không có gì cả. Lương bèo bọt. Rồi phải sống chung năm sáu người
trong một căn hộ bé tí. Hiểu ý tôi không?
Francesc: Ừ.
Họ đang phá hủy tầng lớp công dân. Đúng rồi. Ngược hoàn toàn so với chuyện từng
xảy ra ở SEAT. Tôi từng làm tại SEAT - SEAT Bartolomé - tôi từng làm ở đó. Và
chuyện xảy ra là: kỹ sư Tây Ban Nha - để bạn thấy rõ cái sự kinh tởm đó - trong
nhà máy bạn đừng tìm kỹ sư Tây Ban Nha ở chỗ làm. Bạn biết họ ở đâu không? Họ tụ
tập quanh… máy pha cà phê. Nhưng lương kỹ sư Tây Ban Nha thì bèo bọt.
Trong khi kỹ sư
Đức thì làm việc đủ 8 tiếng. Và nếu thấy bạn không vặn được một con ốc, họ sẽ tới:
“Có chuyện gì? Vấn đề ở đâu?” và giúp bạn. Kỹ sư Đức đó. Và công ty trả cho họ
nhà thuê, thậm chí nhà mua, xe hơi, lương cao. Lúc đó, tầm 600.000 peseta một tháng. Trong khi kỹ sư Tây Ban Nha thì… tiền
lương bèo bọt.
Trong cùng một
công ty. Ngay tại Tây Ban Nha.
Và như vậy đó. Nếu
so trình độ hay sự phát triển trí tuệ giữa kỹ sư Tây Ban Nha và kỹ sư Đức - thì
kỹ sư Tây Ban Nha như ở trong “nước cộng hòa chuối”, hay một nước châu Phi
nghèo, còn kỹ sư Đức thì… đỉnh cao tri thức. Sự khác biệt lớn lắm. Không thể so
được kỹ sư Tây Ban Nha với kỹ sư Đức. Tôi đã làm với cả hai rồi. Và sự thật là
vậy.
Robert: Tôi
từng ở Đức - trời ơi, tôi thích nước đó lắm.
Francesc: Ừ,
đẹp. Nhất là vùng rừng Đen.
Robert: Tôi…
tôi rất thích, thật sự rất thích. Tôi thích lắm. Rồi… ở đây khán giả nói: “Thật
đáng xấu hổ”, rồi: “Mấy người nước ngoài này bò từ các nước khác sang Tây Ban
Nha, rồi đến đây lại tỏ ra hống hách và ngạo mạn.”
Đúng là hết nói
nổi. Ừ, thì thế giới là vậy, đủ loại người. Đủ kiểu hết. Ở đây có khán giả còn
nói: “Chính phủ là toàn cầu.” Ừ đúng rồi, chính phủ là toàn cầu. Quốc gia chỉ
là cái vòng tròn nhỏ. Đúng rồi.
Francesc: Đúng,
tất cả chỉ là cái rạp xiếc. À này, Robert…
Robert: Rồi,
Francesc, mình chuẩn bị kết thúc thôi, tôi nói rồi, chúng ta đã được 1 tiếng 40
phút, đường truyền sắp bị ngắt đột ngột. Vì phần mềm này miễn phí mà. Và tôi
nghĩ là nó có giới hạn thời gian. Vậy thì… mọi người ta có thể tìm anh ở đâu?
Francesc: Ờ
thì, tôi có hai kênh. Một kênh chính tên là Planeta
Erra, và một kênh tôi mở sau đó tên Gran Consejo de Acciones. Nhân tiện,
tôi muốn cảm ơn mọi người đã theo dõi kênh của tôi, nhờ khán giả mà bây giờ cả
hai kênh đều được bật kiếm tiền. Tôi cực khổ lắm mới được, nhưng cuối cùng cũng
thành công.
Robert: Chúc
mừng nha.
Francesc: Cảm
ơn mọi người đã ủng hộ. À tôi còn có Telegram nữa. Tôi có 8 nhóm, nhưng nhóm
chính là các nhóm… à để coi. Các kênh…
Robert: Hồi
nãy anh nói kênh đầu tiên tên gì?
Francesc: Kênh
đầu tiên là Planeta Erra.
Robert: Còn
kênh kia?
Francesc: Gran
Consejo de Acciones. Và tôi cũng có nhóm trên Telegram, và hai nhóm chính
cũng tên giống trên YouTube: Planeta Erra và Gran
Consejo de Acciones. Tôi khuyên mọi người nên vào đó, vì mỗi khi tôi chuẩn bị
ra video hay làm gì thì tôi báo trên đó. Ờ… tôi cũng có Facebook nhưng mà cái đó
không quan trọng.
Robert: Còn
tôi thì khuyến khích mọi người theo dõi tôi trên X, tại đó tôi chia sẻ nhiều thứ
hay ho. Rồi theo dõi các kênh YouTube của tôi, Revelación Cósmica. Tôi nghĩ hôm
nay tôi không livestream vì mỗi ngày tôi đều tập thể thao. Anh có tập thể thao
không, Francesc?
Francesc: Có,
có chứ. Tôi tranh thủ lúc nào cũng tập.
Robert: Tôi
chuẩn bị đi tập. Và ngày mai tôi phải xử lý chiếc xe du lịch - nó không nổ máy,
tôi muốn thử gõ vài cái xem sao…
Francesc: Làm
như tôi nói hôm trước đó. Ngắt pin ra 10 phút, rồi cắm lại và thử.
Robert: Để
xem sao. Tôi sẽ thử hết.
Francesc: Như
vậy là reset toàn bộ hệ thống điện đó.
Robert: Rồi,
vậy thôi nha. Một cái ôm lớn gửi đến mọi người, hẹn gặp lại… À nếu các bạn muốn
tham gia giống như Francesc và những người khác, thì nhắn cho tôi trên
Instagram - Despejando Enigmas, Instagram đó. Nhắn là bạn muốn nói chuyện, và
muốn buổi trực tiếp có tên gì, vậy là xong.
Francesc: Đúng
rồi. Rất dễ thôi.
Robert: Rất
dễ, đúng không?
Francesc: Đừng
ngại, nó dễ lắm.
Robert: Dễ
mà.
Francesc: Và
nhớ nha, cũng nên ủng hộ Robert nữa.
Robert: Cảm
ơn anh rất nhiều.
Francesc: Vì
có vài người rảnh rỗi ngoài kia nói: Robert, Gosia thế này thế kia. Không!
Robert mới là người bắt đầu chia sẻ thông tin Taygeteana.
Robert: Chính
xác, chính xác.
Francesc: Tôi
nhớ rất rõ. Anh là người đầu tiên.
Robert: Đúng
vậy.
Francesc: Và
đừng để ai khác tới giành công lao.
Robert: Không,
không. Tôi là người đầu tiên, rồi sau đó mới tới Gosia và…
Francesc: Đúng
rồi.
Robert: Sau
đó một thời gian dài mới xuất hiện mấy người “cài cắm” - xem thử họ có khả năng
duy trì được liên lạc hay không. Mà tôi nói thật, không ai làm được đâu. Không
ai hết.
Francesc: Họ
không thể duy trì liên lạc.
Robert: Thực
tế thì… hình như họ chẳng đăng video nào nữa, đúng không? Gần đây có vẻ im lặng
lắm. Không biết gì hế,t đúng không? Anh ở trong mấy nhóm đó, anh có nghe gì
không? Có nhóm nào nói chuyện gì đã xảy ra không?
Francesc: Không,
tôi không nghe gì, nhưng tôi tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra. Tôi đoán ra
rồi.
Robert: Bị tấn
công à?
Francesc: Tôi
nghĩ vậy. Đó là chuyện bình thường thôi. Khi có một “điểm quyền lực” thì mọi
người nhào vô và rồi…
Robert: Họ
cãi nhau.
Francesc: Ừ.
Robert: Có
thể là cãi nhau thật.
Francesc: Lúc
đó mấy con kền kền sẽ xuất hiện: “Không, tao muốn làm thủ lĩnh!”. “Không,
không, tao ở đây trước!” Và thế là xung đột.
Robert: Ờ…
tôi nghĩ có thể xảy ra nhiều thứ.
Francesc: Tôi
thì đứng ngoài chuyện này.
Robert: Có
thể là một: họ bị cảnh cáo - mà bị cảnh cáo thì bị
15 ngày, 15 ngày không đăng được gì.
Francesc: Cũng
có thể. Nhưng hình như đã mười mấy ngày rồi anh không thấy họ đăng gì.
Robert: Đúng,
và họ không thể đăng bài trong tab cộng đồng và cũng không thể đăng video. Vấn
đề là họ còn bị một cảnh cáo chỉ trong kênh tiếng Anh nữa. Hai kênh ăn cảnh cáo cùng lúc…
Francesc: Ừ.
Robert: Ừ,
đúng rồi - xin lỗi, tôi nhớ ra rồi. Chuyện này từng xảy ra với tôi hồi thời làm
tiệm bánh. Họ gỡ bật kiếm tiền kênh Despejando Enigmas và kênh Red Agartha của
tôi - suốt 1 năm rưỡi. Vì thế rất có thể cảnh báo này liên kết với cả hai kênh
của họ.
Francesc: Đúng,
nếu hai kênh liên kết cùng một tài khoản.
Robert: Chính
xác.
Francesc: Thì
bị ảnh hưởng cả hai.
Robert: Đúng,
đúng, đúng. Có thể là vậy. Nè, vừa nãy như kiểu “dẫn kênh” mách bảo vậy. Họ bị
ăn cảnh báo và không thể đăng bất cứ thứ gì, cả kênh tiếng Tây Ban Nha lẫn kênh
tiếng Anh. Và do họ lúc nào cũng ẩn danh, mấy người này hoàn toàn giấu mặt.
Francesc: Ừ.
Robert: Họ ẩn
mình. Người theo dõi họ chẳng biết gì hết. Vì nếu họ trốn vậy…
Francesc: Tôi
phải nói rõ: nếu họ gặp chuyện gì, tôi không vui mừng đâu. Tất nhiên là tôi
không vui mừng.
Robert: Không,
nhưng họ không phải là Taygetean đâu, Francesc. Không phải.
Francesc: Tôi
biết. Nhưng từ góc nhìn rung động cao, tôi không vui mừng trước chuyện xấu của
ai.
Robert: À, tôi
hiểu.
Francesc: Vì
chuyện đó có thể xảy ra với bất kỳ ai.
Robert: Đúng,
đúng. Nhưng hy vọng họ đừng nói lần này là do tôi với Gosia gây ra nhé?
Francesc: Đúng,
tôi đang định nói chỗ đó.
Robert: Chính
xác. Đừng để họ nói rằng tôi với Gosia phá họ giống như lần trước, hay rằng tụi
tôi kích động người khác. Không, không, không có chuyện đó.
Francesc: Đúng.
Robert: Nè,
Francesc, tôi đâu có theo dõi các kênh đó. Tôi không xem. Gần đây tôi chỉ vào
xem sơ sơ thôi, xem qua chút xíu. Chứ tôi không xem nội dung họ đăng. Đặc biệt
là giai đoạn cuối - vì tôi biết giai đoạn cuối không phải “các cô gái thật” nữa,
mà là thứ khác rồi.
Francesc: Họ
không biết đâu.
Robert: Và
cũng đừng để họ nói như lần trước rằng… tôi với Gosia làm cái này cái kia.
Không. Chúng tôi không liên quan. Và tôi nhận ra một điều: họ đang đăng lại
video cũ. Tôi thấy có video giai đoạn đầu, video giữa, video cuối. Nhìn như kiểu
họ copy rồi đăng lại lại. Cảm giác của tôi là vậy.
Francesc: Đúng,
đúng, họ làm lộ liễu luôn.
Robert: Giờ
chuyện gì xảy ra thì tôi không biết, nhưng chú ý - đây không phải lần đầu, mà
là lần thứ hai đó. Thêm một cái cảnh báo nữa là tạm biệt kênh.
Francesc: Họ
đóng kênh luôn. Cả hai. Cả kênh tiếng Anh cũng thế.
Robert: Ừ,
nếu ảnh hưởng thì họ đóng luôn. Và coi chừng…
Francesc: Nếu
hai kênh chung một tài khoản, họ khóa luôn cả hai.
Robert: Đúng.
Đúng.
Francesc: Không
đùa được đâu. Tôi từng bị dọa đóng kênh rồi. Lúc đó tôi có “sáng kiến” đăng
video của người bạn thân David Icke.
Robert: Ừ.
Francesc: Ổng
nói về exosomas này nọ. Điều lạ là video đó nằm trên kênh tôi nhiều năm liền.
Robert: Ừ.
Francesc: Rồi
cách đây không lâu nó bị gỡ.
Robert: Họ
gỡ luôn kênh hả?
Francesc: Không,
gỡ video đó thôi.
Robert: À!
Francesc: Và
họ dọa đóng luôn cả kênh của tôi.
Robert: Nhưng
mà để ý nghe Francesc: tôi bị gỡ rất nhiều video.
Francesc: Tôi
cũng bị mà.
Robert: Nhưng
tôi chưa bị ăn cảnh báo lần nào.
Francesc: Tôi
cũng bị gỡ nhiều video. Tôi cũng bị. Nhưng video của Taygetan là gây chú ý nhất.
Họ mới gỡ gần đây đó.
Robert: À…
Francesc: Chắc…
không biết, tầm một năm trước gì đó, họ gỡ cái video đó của tôi. Nghĩa là suốt
thời gian dài nó vẫn nằm ở đó. Lúc tôi đăng video đó, mấy quy định của YouTube
còn chưa tồn tại. Vậy mà bây giờ họ mới gỡ?
Robert: Mà
họ cũng không cho bạn một cảnh báo. Phải là chuyện gì đó… Nhưng thôi, mình cũng
chỉ đang suy đoán thôi. Tôi đâu thấy nội dung đó “nhạy cảm” gì.
Francesc: Ai
đó báo cáo kênh của bạn. Ai đó báo cáo rồi YouTube cho cảnh báo hoặc gì đó.
Robert: Không,
không phải vậy đâu. Không phải vậy.
Francesc: Chứ
nếu không thì họ đóng cửa hết kênh rồi, vì có nhiều người đi report lung tung lắm.
Robert: Tôi
cũng nghĩ vậy, nhưng tôi không thấy gì trong nội dung để bị cảnh báo cả. Vì những
gì họ đăng đâu phải là nội dung ăn cắp từ các kênh khác. Hiểu ý tôi không?
Francesc: Khoan,
tôi nghĩ vấn đề không nằm ở nội dung video. Tôi nghĩ vấn đề nằm trong phần
chat. Vì tôi đã thấy trong chat của họ những thứ mà anh sẽ sốc đó. Toàn những
người tự xưng “thức tỉnh”, “yêu thích thông tin Taygeta”, đủ kiểu. Nhưng khi
xem họ nói chuyện… mấy từ ngữ họ dùng…
Robert: Trong
phần chat hả?
Francesc: Đúng,
trong chat. Cẩn thận.
Robert: Vấn
đề là kênh đó… mấy mod của họ lúc nào cũng ẩn danh.
Francesc: Ừ.
Và mod chỉ làm một việc: hễ ai nói điều gì trái với “câu chuyện” của họ - giống
như… - là lập tức chặn luôn. Nhưng họ không giải thích gì hết. Không cảnh báo,
không nói gì. Chỉ block. Xong.
Robert: Ừ,
đúng, đúng, đúng.
Francesc: Vì
bạn đi ngược lại cái câu chuyện họ muốn kể.
Robert: Nhưng
tôi cũng không nghĩ vấn đề là chat. Có cái gì đó nữa. Có thể thậm chí không phải
cảnh báo. Có thể không phải.
Francesc: Ừ,
có thể là chuyện khác. Đúng, có thể chuyện khác.
Robert: Tôi
nói đại thôi, vì thật ra không biết là gì. Nhưng đúng là hai kênh của họ vẫn
còn kiếm tiền được.
Francesc: Kênh
vẫn còn.
Robert: Ừ,
vẫn còn bật kiếm tiền. Vì nếu YouTube muốn triệt luôn thì họ tắt luôn kiếm tiền.
Nhưng muốn tắt kiếm tiền thì phải có lý do. Hiểu không? Không có lý do thì
không thể tắt kiếm tiền được. Một cảnh báo - có thể. Nhưng tôi không chắc.
Không biết.
Và tôi cũng
không vui mừng gì đâu, Francesc, như anh nói đó. Tôi không vui khi ai gặp chuyện.
Dù họ có là “người cài vào” từ đâu đi nữa - tôi cũng không vui.
Francesc: Tất
nhiên rồi.
Robert: Nhưng
họ sẽ nói rằng tôi đang vui mừng vì điều đó. Họ sẽ nói vậy.
Francesc: Xin
lỗi Robert, tôi nhận được một thông điệp.
Robert: Ok.
Francesc: Tôi
nghĩ chuyện này có thể liên quan đến nhóm bạn Urmah của chúng ta.
Robert: Ý
anh là thông tin anh vừa “dẫn kênh” hả? Có thể.
Francesc: Tôi
nghĩ họ có dính líu. Vì mấy người kia lúc nào cũng “tôi là duy nhất”, “chỉ mình
tôi”…
Robert: Nhưng
này, Francesc, nhớ không - hình như trong mấy video gần đây họ nói Alenym gì đó
sẽ quay lại. Nhưng không thể tin được. Vì theo lý thuyết của tôi thì… chẳng có
ai ở đó hết. Biết ý tôi không?
Francesc: Tôi
nhớ họ nói gì đó về việc Toleka sẽ trở lại hay gì đó…
Robert: Tôi
không rõ.
Francesc: Mớ
hỗn độn thôi.
Robert: Rồi,
vậy thôi, Francesc. Giờ cũng…
Francesc: À,
Robert, này. A, đúng rồi - Toeka đã ở Cyndriel.
Robert: Thiệt
hả?
Francesc: Thông
tin cho mọi người luôn - đúng, nó đã ở Cyndriel.
Robert: Vậy
là đang hoạt động lại rồi.
Francesc: Đúng
vậy, hoạt động lại.
Robert: Tốt.
Có gì nữa trước khi kết thúc không, Francesc?
Francesc: Không,
hết rồi. Tôi muốn cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội chia sẻ. Và cảm ơn các bạn trong
chat - toàn người dễ thương, tử tế. Không giống mấy kênh khác. Ở đây toàn người
nghiêm túc, người tốt.
Robert: Cảm
ơn anh.
Francesc: Gửi
cái ôm đến mọi người. Và gửi cái ôm đến anh nữa, Robert.
Robert: Cảm
ơn.
Francesc: Nếu
thấy Gosia thì gửi cái ôm của tôi cho cô ấy nữa.
Robert: Ok.
Francesc: Bongo
thì… trời ơi, nó làm tôi mệt luôn. Nhưng Bongo dễ thương lắm. Hoặc là tắt tiếng
nó đi. Tôi mê nó. Nó tuyệt vời. À, mà này… biết hôm qua thứ bảy tôi làm gì
không? Tôi làm một video về mèo. Tôi nghiên cứu nhiều và phát hiện những điều kỳ
diệu về mèo. Thật sự kỳ diệu. Ví dụ, chính con mèo của tôi - vì tôi rất quan
sát - tôi nhận ra điều này: mới đây tôi có khách ghé nhà, hai người bạn nữ. Họ
tìm con mèo và nó biến mất hoàn toàn. Tôi lục hết tủ, mọi góc, mọi nơi - không
có. Mèo biến mất. Khi khách vừa đi, mèo xuất hiện như từ hư không. Xuất hiện
bình thản. Nghĩa là khi chúng muốn, chúng tự phi vật chất hóa và đi vào cõi
trung giới. Đúng vậy. Kinh ngạc thật. Và còn nữa: nếu bạn có mèo, tốt nhất hãy
để nó ngủ cùng bạn. Vì sao? Vì chúng sẽ dẫn bạn vào cõi trung giới. Như thể nắm
tay bạn và đưa bạn vào đó.
Robert: Vâng.
Francesc: Để
bạn trải nghiệm. Chúng có năng lực mà tôi kinh ngạc luôn. Bạn nghĩ tại sao tôi
có thể ra cõi trung giới để gặp Amelí - người liên hệ của tôi? Vì tôi nhận ra
là nhờ con mèo của tôi. Nó ngủ với tôi. Và với tiếng rù rù của nó, nó đã ảnh hưởng
để tôi có thể thoát ra.
Robert: Vâng.
Francesc: Kỳ
diệu lắm. Và lưu ý: nếu mèo ở với bạn thì rất có thể ở kiếp trước nó đã ở với bạn
rồi.
Robert: Đúng,
đúng, đúng.
Francesc: Trời
ơi, nhiều điều kỳ lạ thật. Thôi, Robert, giờ…
Robert: Ừ,
mình kết thúc nha. Cảm ơn Francesc đã nhận lời. Cảm ơn anh.
Và mọi người nhớ,
muốn tham gia thì nhắn cho tôi qua Instagram. Vậy nha mọi người, ôm lớn, hẹn gặp
trong video tiếp theo. Chúc chủ nhật vui vẻ. Tạm biệt. Chào chào. Cảm ơn.
Kết thúc phát trực
tiếp.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=AX7nwRixJws
https://swaruu.org/transcripts
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.