Swaruu Transcripts 1847 - ⛓️➡️🕊️Bẫy Nghiệp: Swaruu de Erra

 

Swaruu Transcripts 1847


Bẫy Nghiệp: Swaruu de Erra

 

25-10-2025




Chào mọi người, các bạn khỏe không? Nãy giờ tôi đang gọi video với mấy người bạn ở Barcelona, mà họ đang mặc áo thun ngắn tay đó trời. Ngắn tay luôn, ngay ở Barcelona. (Ở Hà Lan đang lạnh).

 

Bây giờ chúng ta sẽ nói về một chủ đề rất thú vị, đó là chủ đề nghiệp, và lại là một cuộc trò chuyện nữa. Tụi tôi đang thực hiện loạt hội thoại giữa Gosia và Swaruu, và bạn sẽ mê cho mà xem.

 

Giờ tới phần giới thiệu. Nếu bạn muốn nhìn mọi thứ từ một góc độ hoàn toàn khác so với đa số mọi người, tôi khuyến khích bạn đăng ký không chỉ kênh này mà cả tất cả các kênh trong phần mô tả, và ghé trang web Swaruu.org. Buổi trực tiếp này tôi đã chia sẻ trên Instagram, còn trên Telegram thì chỉ đăng đường liên kết. Nhớ là tôi có một nhóm Telegram tên “Despejando enigmas”. Tôi đã chia sẻ ở đó. Để xem. Ừ, tôi đã chia sẻ rồi. Có người còn chia sẻ trên các mạng khác như Facebook. Cảm ơn nhiều.

 

Và tôi cũng có một nhóm Telegram khác tên “Despejando enigmas semillas estelares”, và tôi đã đăng trong tất cả cộng đồng YouTube của mình, đặc biệt là trên X. Theo dõi tôi trên X, theo dõi tôi trên X - tôi đang làm náo động trong cộng đồng nói tiếng Anh đó. Tôi đang tweet nhiều thứ lắm.

 

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Chúc buổi tối tốt lành.

 

Ok, chúng ta bắt đầu nhé. Bạn sẽ thích đó, xem đi rồi biết.

 

Bắt đầu thôi.

 

Tiêu đề là “cái bẫy của nghiệp”.

 

Đúng, nó là một cái bẫy. Một cái bẫy. Có người nói họ muốn trả nghiệp. Trời ơi, nghiệp. Tôi nhớ hình như video đầu tiên, tôi nghĩ vậy, trên kênh Agencia Cósmica, trong những video đầu tiên luôn, có buổi phỏng vấn Gosia từng làm với tôi trước khi có liên lạc với Taygetan. Và trong buổi đó, tôi có kể - bạn biết rồi - cái trải nghiệm tôi xuất hiện trên trời đó, và có một số điều Swaruu nói ở đây trùng với những gì tôi từng kể trên kênh Gosia.

 

Tôi từng nói rằng khi tôi ở trên đó, không có ai phán xét bạn hết. Không ai. Ít nhất trong trường hợp của tôi là vậy, mỗi người một kiểu. Không ai phán xét bạn, và không ai bảo bạn phải đi đâu. Không ai. Chính bạn là người phán xét và quyết định bạn sẽ đi đâu. Bạn muốn sang cấp độ tiếp theo hay quay lại Trái Đất - chính bạn chọn. Tôi nói y như vậy cách đây 10, 11 hay 12 năm gì đó trên kênh Agencia Cósmica. Đây là một trong những video đầu tiên luôn, và trong đó tôi nói rằng khi tôi xuất hiện trên trời, không hề có ai phán xét. Người phán xét duy nhất là bạn.

 

Và bạn nghe thử xem, vì Swaruu sắp nói rằng chính bạn là người phán xét khắc nghiệt nhất với chính mình. Bạn là người nghiêm khắc nhất. Vậy nên chính bạn quyết định có sang cấp độ tiếp theo hay quay lại Trái Đất. Và tôi nhớ mình đã chọn sang cấp tiếp theo, nhưng tôi lại trở lại đây. Nhưng người quay trở lại đây là dạng “walk-in” (hoán đổi linh hồn). Bản thể kia thì đã đi rồi. Bạn sẽ hiểu rõ trong phần hội thoại sắp tới.

 

Gosia nói: “Chào buổi sáng, chào buổi tối, Swaruu. Chúc buổi tối tốt lành. Tôi rất vui được ở đây với bạn lần nữa và rất vui vì chúng ta có thể bàn về chủ đề nghiệp. Nó rất quan trọng. Theo những gì tôi hiểu thì niềm tin của bạn về chủ đề này thực sự trao quyền cho con người, và mình rất muốn chia sẻ nó với mọi người. Vậy xin hãy đi sâu vào chủ đề này.”

 

Bạn sẽ hiểu tại sao không cần phải trả nghiệp. Có người sẽ nói: “Nhưng nghiệp là luật nhân quả.”

 

Không, không, không. Trong bối cảnh Trái Đất thì không có chuyện hành động – phản ứng như bạn nghĩ đâu. Không phải vậy. Trên Trái Đất nó vận hành khác. Khác hoàn toàn. Bạn sẽ hiểu. Tôi luôn nói từ góc nhìn rộng hơn. Bạn sẽ hiểu vì bạn chính là người tạo ra toàn bộ thực tại của bạn. Và vì đây là một trò chơi - đúng, Swaruu sẽ giải thích - nó giống như bạn đang chơi cờ tỷ phú, rồi bạn ngừng chơi. Bốn mươi năm trôi qua không chơi nữa. Rồi sau bốn mươi năm có người bảo: “Ê, cái ván ngày xưa đó, bạn còn nợ cái này cái kia đó nha.” Mà bạn kiểu: “Ủa, trời, tôi còn chẳng nhớ nữa mà.” Vậy là không tính. Không có giá trị. Không hợp lý. Bạn sẽ hiểu ngay thôi.

 

Swaruu nói: “Chúc buổi tối tốt lành, Gosia. Đúng vậy. Đây là một trong những điểm quan trọng nhất cần chia sẻ. Khái niệm về nghiệp của tôi khác, không chỉ khác với khái niệm được chấp nhận trên Trái Đất mà còn khác với khái niệm nghiệp mà những loài khác như Andromedan sử dụng. Họ, cũng giống như nhiều giống loài khác, rất sợ nghiệp. Họ sợ nghiệp. Giống hệt những kẻ đang kiểm soát Trái Đất - họ cũng sợ nghiệp. Họ sợ. Vì vậy, mọi thứ họ làm đều phải thực hiện công khai, nhưng giấu trong những nghi lễ, buổi khai mạc, mặc đồ có sừng trông như phù thủy, những thứ kỳ quái, vì họ phải “nói cho bạn biết trước” về những gì họ làm - theo luật nghiệp. Bởi vì họ đang thao túng nhận thức của rất nhiều… tạm gọi là linh hồn cho dễ hiểu - rất nhiều, rất nhiều, và trong nhiều trường hợp họ tạo ra đau đớn lẫn bất an rất lớn. Và họ phải gột rửa điều đó. Họ buộc phải làm sạch.”

 

Swaruu tiếp: “Họ cũng giống như nhiều giống loài khác, rất sợ nghiệp, xem nó như thứ bạn tạo ra rồi bạn không thể trốn thoát - một phản ứng không thể tránh khỏi trước mỗi hành động của bạn. Đây là cách họ hiểu về nghiệp: như một dạng ràng buộc, hoặc sự tạo thành một kết nối không thể cắt đứt với một thứ gì đó, một hành động, một con người, hay thậm chí một ý nghĩ. Vì vậy, nhiều giống loài ngoài kia không muốn dính dáng gì đến các vấn đề của Trái Đất vì sợ tạo nghiệp. Vì nếu dính vào, vấn đề của Trái Đất cũng trở thành vấn đề của họ. Do đó tôi mới nói họ sợ nghiệp.”

 

Rồi, tiếp nhé. Và Swaruu nói tiếp: “Nhưng cá nhân tôi thì không tin vào chuyện phải trả bất kỳ loại nghiệp nào theo cách đó.”

 

Đúng rồi, theo kiểu đó thì không. Y chang như tôi vậy.

 

Tôi cũng nghĩ bạn không cần phải trả nghiệp. Ở điểm này tôi khác rất nhiều so với người Andromedan.”

 

Cô ấy nói: “Hãy nhớ rằng khái niệm nghiệp của người Andromedan giống hệt như khái niệm được dùng trên Trái Đất và được chấp nhận trong Phật giáo, Thần đạo Nhật và Ấn Độ giáo, v.v… vì chính người Andromedan đã gieo văn hoá của họ ở đó.”

 

Đúng vậy, người Andromedan đã gieo văn hoá của họ ở nhiều nơi. Và bây giờ tôi sẽ nói một điều cực kỳ quan trọng, rồi tôi đọc cho các bạn nghe. Quan trọng lắm luôn.

 

Đối với tôi, nghiệp là một phần của trò chơi trong Ma Trận, dù là Ma Trận 3D hay Ma Trận lớn hơn là 5D. Y chang nhau. Nó giống như tiền trong trò chơi vậy. Khi bạn chơi một trò boardgame, bạn dùng tiền giả - nhưng nó chỉ có giá trị khi bạn còn đang trong trò chơi. Khi bạn ngừng chơi, số tiền đó không còn giá trị. Nghiệp cũng y như vậy.”

 

Nếu tất cả chỉ là một trò chơi - dù trải nghiệm vẫn rất thật - thì nghiệp… trả để làm gì?

 

Ý tôi muốn nói là: trả để làm gì?

 

Để mấy ông chính trị trả đi. Vì chính họ mới là người dẫn dắt nhận thức của bạn, gây ra vấn đề của bạn ngay từ đầu. Có rất nhiều người phạm tội vì họ không có tiền.

 

Rồi người ta lại nói: “Ồ nhưng như vậy là thuyết tất định à, Robert?”

 

Không, không phải. Người đó phạm tội vì họ thiếu tiền. Nếu họ sống trong một xã hội mang tính tổng thể, đầy đủ, họ đâu có lý do để phạm tội - trừ khi họ có vấn đề tâm lý. Vì nếu bạn đã có tất cả, thì bạn ăn cắp làm gì nữa? Bạn muốn cái xe đạp? Nhưng nếu bạn có thể đến chỗ kia lấy một cái mới, hoàn toàn miễn phí, thì cần gì lấy xe đạp của hàng xóm? Ý tôi là vậy.

 

Bạn không cần phải trả cái “bữa tiệc” đó. Bạn chỉ muốn hạnh phúc thôi. Chỉ thế thôi.

 

Ví dụ nha: tôi không ủng hộ việc chiếm nhà hay trộm cắp gì cả. Nhưng thử nghĩ xem: nếu có người không có tiền để trả tiền điện, thì thật sự tôi… chẳng quan tâm họ làm gì để có điện đâu. Với tôi, chuyện đó chẳng liên quan gì đến “trả nghiệp” cả. Mấy cái lý thuyết vòng vo đó không áp dụng được trong thực tế.

 

Tôi nhớ rất rõ - hồi tôi làm việc ở một công ty điện lực lớn ở Catalonia, sau đó công ty này sáp nhập với một công ty điện lực toàn quốc. Khi tôi mới vào làm, họ nói với tôi bằng tiếng Catalan - nhưng tôi dịch sang tiếng Tây Ban Nha cho dễ hiểu - họ bảo: “Đừng có làm nhiều quá.”

 

Lúc đó tôi còn trẻ, mới vào, làm hăng lắm. Và họ nói: “Không cần phải làm dữ vậy đâu. Kilowatt nó tự sản xuất. Điện nó tự chạy qua hệ thống. Cứ bình tĩnh, điện tự được tạo ra mà.”

 

Tôi học được hai điều trong công việc đó. Một là “đừng làm quá”.

 

Hai là cái mà Gosia hiện tại vẫn không hiểu nổi. Gosia cứ bảo tôi: “Thu âm cái này cho tôi, thu âm cái kia đi.”

 

Và tôi nói: “Ngày mai. Hôm nay không. Ngày Mai.”

 

Rồi Gosia nói: “Thôi đừng có kiểu ‘mañana, mañana’ của người Latin nữa.”

 

Tôi nói: “Không, đây không phải kiểu người Latin đâu Gosia, đây là triết lý sống. Ngày mai.”

 

Tôi học được điều này trong lúc đi làm: nếu ai đó đến nhờ bạn làm cái gì - bản vẽ, hồ sơ, bất cứ thứ gì - bạn luôn nói: “Ngày mai.” Dù bạn rảnh, vẫn nói “ngày mai”. Vì nếu không, người ta sẽ nghĩ bạn lúc nào cũng sẵn sàng gánh thêm việc. Và thế là ai cũng đổ việc lên đầu bạn.

 

Mọi người trong chat nói: “Người Latin làm việc rất hiệu quả.”

 

Ừ thì đúng. Nhưng tôi nói câu “mañana” là theo kiểu ở Barcelona. Nếu việc đó không quá khẩn cấp, tôi luôn nói “ngày mai” hoặc “ngày mốt”.

 

Rồi Gosia nói: “Tôi cũng cảm nhận như vậy. Tôi luôn cảm nhận như vậy về nghiệp.”

 

Và Swaruu tiếp: “Từ góc nhìn của tôi, chúng ta đang ở trong Ma Trận của chính mình - một Ma Trận lớn hơn bao trùm vô số hành tinh.” -  Tức là ở bên ngoài, họ vẫn ở trong một Ma Trận lớn hơn nữa. Còn ở đây chúng ta đang ở hai lớp: Ma Trận nhân tạo và Ma Trận tự nhiên. Hai cái. Đó là lý do vì sao trải nghiệm này là khó nhất - giống như bạn đang trong một giấc mơ lồng trong một giấc mơ khác. Nghĩa là dù bạn có thức dậy khỏi giấc mơ này, bạn vẫn đang nằm trong một giấc mơ khác và sẽ lại ngủ tiếp. Bạn phải tỉnh hai lần.

 

Rồi cô ấy nói tiếp: “Ranh giới của Ma Trận mở rộng - hay Ma Trận gốc - chính là cái mà chúng ta gọi là ‘vật chất’, nơi bạn có một cơ thể sinh học. Đó là cái mà chúng ta gọi là 5D.” - Nghĩa là ở trên đó cũng có matrix.”

 

Vậy tức là bạn vẫn có một cơ thể sinh học bên ngoài Trái Đất, trong 5D.

 

Và nghiệp là một phần của những thoả thuận giới hạn trong Ma Trận gốc, nhưng chỉ có hiệu lực khi bạn còn ở trong Ma Trận. Và chính bạn, chỉ mình bạn, là người điều hành mọi thứ xảy ra với chính bạn.”

 

Và điều tôi hiểu ở đây là: Chừng nào bạn còn ở trong sự “vật chất hoá” - còn mang thân xác - thì vẫn có thứ gọi là “nghiệp trong Ma Trận”. Nhưng khi bạn rời khỏi thân xác vật chất, bạn không còn ở trong thế giới vật chất nữa - và lúc đó nghiệp hoàn toàn không còn giá trị.

 

Nghĩa là, nghiệp chỉ có giá trị khi bạn còn đang ở đây. Tức là nếu bạn đang ở trên Trái Đất này và bạn muốn trả cái gì đó thì bạn trả, nhưng khi bạn rời khỏi đây thì bạn không cần phải trả gì hết, bạn đã ở bên ngoài rồi.

 

Và tôi nói điều này vì nhiều người bảo rằng khi bạn ra khỏi thân xác, lúc đó bạn mới phải trả nghiệp để rồi quay lại. Họ nói như kiểu một cái bẫy vậy: “Giờ anh đã bước ra rồi, hãy trả hết những gì anh làm hỏng trong này.” Không, không phải vậy. Khi bạn còn đang ở đây, nếu bạn muốn trả thì bạn trả. Còn tôi thì không trả gì hết, nói trước luôn cho mọi người biết. Tôi không trả gì đâu nha, ý là nghiệp á. Không phải là tôi keo kiệt gì. Không, không phải vậy.

 

Khi bạn rời khỏi Trái Đất, bạn đã rời thật sự. Giống như bạn có một khoản nợ ngân hàng, đúng không? Bạn còn sống được vài ngày nữa thôi và bạn nói: “Thôi, tôi chẳng trả gì hết, để con cháu tôi không còn gánh nợ nữa, còn ngân hàng thì kệ nó.”

 

Rồi khi bạn rời xác, ai đó lại nói: “Ê, ông còn nợ mấy triệu ở ngân hàng dưới trần gian.”

 

Bạn sẽ nói: “Không, tôi không trả đâu, bạn ơi. Tôi đang ở chỗ khác rồi. Tôi còn chẳng có thân xác nữa. Tôi trả bằng cách nào?” Ý là như vậy đó.

 

Và để tôi nói thêm điều này. Tôi nhớ rất rõ khi nói chuyện với Swaruu, cô ấy nói với tôi - đúng bằng những từ đó - rằng: “Hãy yên tâm. Không có gì trên Trái Đất mà bạn có thể làm sai cả. Không có gì hết.”

 

Không có gì là sai. Không cần ăn năn gì cả. Đó là điều tôi hiểu. Không có gì hết.

 

“Ôi trời, tôi từng làm chuyện gì đó mờ ám trong quá khứ, tôi hối hận quá.”

 

Tôi thì không có làm gì cả đâu, nhưng ví dụ như vậy cho dễ hiểu. Và bạn nói bạn hối hận. Không, đừng hối hận. Không cần.

 

Vì những gì đã làm thì đã làm rồi. Bạn đã làm điều đó vào thời điểm đó dựa trên thông tin tốt nhất mà bạn có trong tay để đưa ra quyết định lúc ấy. Thế thôi. Làm rồi thì xong. Buông đi. Bởi vì chính cái đó sẽ bị dùng như một cái móc, một cái bẫy để bạn quay lại đây. Họ muốn giữ bạn lại trên Trái Đất để tạo ra năng lượng lo lắng, bất an, sợ hãi.

 

Khái niệm chấp nhận nghiệp, tin vào nghiệp, hay nghĩ rằng mình phải trả nghiệp hoặc nghiệp vận hành thế nào… tất cả chỉ là một lựa chọn mà bạn tự đưa ra. Như tôi đã nói, nó giống như tiền trong trò chơi Cờ tỷ phú - chỉ có giá trị khi bạn đang chơi. Khi bạn ra khỏi bàn chơi, nó không còn giá trị nữa.

 

Quyết định với tư cách một linh hồn rằng mình phải tái sinh vì còn “nợ nghiệp” ai đó hay cái gì đó… cũng giống như chơi cờ tỷ phú: trò chơi kết thúc rồi mà bạn vẫn muốn ở lại để “trả nốt”… nhưng sẽ không bao giờ hết. Lúc nào cũng có cái mới để trả.”

 

Điều tôi muốn nói là: nghiệp, cảm giác phải trả nghiệp, cảm giác tội lỗi… chỉ là một quyết định mà bạn tự đưa ra. Và đa phần là bạn đưa ra quyết định đó vì ai đó - những kẻ kiểm soát, những nhóm bò sát, archon, hay ai cũng được - dùng khái niệm “nghiệp” để ép bạn tái sinh trở lại đây. Nhưng cuối cùng, chỉ có bạn mới quyết định mang nghiệp hay mang bài học nào đi theo mình, và chỉ bạn mới có quyền buông bỏ tất cả.”

 

Quan trọng: trước tiên phải hiểu điều này. Sau đó, phải biết buông xuống. Tha thứ cho người khác, và quan trọng nhất là tha thứ cho chính bản thân bạn.”

 

Nếu đó là ý định của bạn - không quay lại, không tái sinh nữa, ít nhất là không trên Trái Đất này.”

 

Rõ ràng là họ sẽ dùng chuyện “nghiệp” để dụ bạn bước vào lại Trái Đất. Bạn hiểu ý tôi muốn nói chứ?

 

Vậy bạn thích cái gì hơn? Bạn thích tái sinh vào một hành tinh nơi bạn được hạnh phúc, nơi bất cứ điều gì bạn muốn đều có thể đạt được? Một nơi có hòa hợp, có bình an, có tĩnh lặng, có sự sung túc? Hay bạn thích sống trong một thế giới tự hủy diệt, đầy bất an, đầy sợ hãi, đầy nghèo đói, đầy hỗn loạn, cướp bóc, chiến tranh? Bạn muốn sống ở thế giới nào?

 

Tôi nghĩ ai cũng sẽ chọn cái đầu tiên, đúng không? Cái đầu tiên. Vậy thì đi đi. Đi về đó, đừng quay lại đây nữa, bởi vì ở đây họ cần bạn chỉ để vắt kiệt năng lượng của bạn. Chỉ để làm vậy thôi - để “vắt sữa” bạn. Họ cần… chăn nuôi. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Để xem mọi người nói gì.

 

Fernando: “Cái đầu tiên thì khỏi phải nghi ngờ rồi

 

Đúng vậy. Ví dụ như câu hỏi kiểu: “Bạn thích gì hơn-một triệu đô hay một cú đá vào chỗ nhạy cảm?” Xin lỗi, nhưng rõ ràng tôi chọn một triệu đô. Không thông minh lắm nếu chọn bị đá, đúng không? Tôi nói vậy thôi, tôi biết trên đời này kiểu gì cũng có người như vậy.

 

Được rồi, tiếp tục.

 

Và thêm nữa, để hiểu được điều này, bạn phải thấy rằng không có cái gì là “xấu” hay “tốt” cả. Mọi thứ chỉ là cách bạn diễn giải chúng mà thôi. Một lựa chọn thì vẫn chỉ là một lựa chọn, và tất cả các khái niệm đều dựa trên góc nhìn và trải nghiệm riêng của bạn. Khái niệm tốt – xấu chỉ là tương đối tùy theo người quan sát. Quan trọng: không có tốt xấu tuyệt đối. Vì vậy mới nói không có gì bạn có thể “làm sai” trên Trái Đất cả. Không có tốt xấu theo nghĩa tuyệt đối. Tất cả chỉ đơn giản là sự đối nghịch về mặt lợi ích.”

 

Chỉ là sự đối lập về quyền lợi. Và đó là lý do không có gì bạn làm ở Trái Đất được xem là “sai” theo nghĩa tuyệt đối.

 

Tất cả chuyện này lại quay về nhị nguyên. Tóm lại, để thoát khỏi matrix, bạn phải vượt lên trên nhị nguyên.”

 

Để xem mọi người nói gì. Cách giải thích này đơn giản mà, đúng không?

 

Frances: “Tôi muốn tái sinh ở hành tinh khác, thật ra một phần của tôi đã ở đó. Khi hoàn thành nhiệm vụ ở đây, tôi đổi hướng chú ý và tôi đi.”

 

Đúng rồi. Về cơ bản thì tất cả là chuyện đổi hướng chú ý. Mọi thứ đều làm được - đúng vậy, rất dễ.

 

Và kiểu gì cũng sẽ có người nói với tôi - tôi chắc chắn luôn, vì tôi hơi có chút thần giao cách cảm - sẽ có người nghĩ: “Ê, thông minh quá ha. Nếu anh thích sống ở thế giới kia, sao anh còn ở đây mà không ở đó?” - Câu hỏi rất hay. Rất hay luôn.

 

Tôi đoán là tôi còn ở đây vì tôi chọn ở lại để giúp người khác. Tôi muốn ở lại đây. Tôi đoán nếu cuộc sống của tôi tệ đi, tệ lắm luôn, kiểu tệ kinh khủng, thì có lẽ tôi sẽ đổi hướng chú ý sang thế giới kia. Tôi sẽ nói, “Thôi, tôi đi về đó.”

 

Và phải luôn nhớ rằng bạn không sống những gì bạn muốn - bạn sống những gì bạn có. Nhưng trong trường hợp này, có rất nhiều người đến Trái Đất để giúp đỡ người khác, và đó là điều nhiều người không hiểu. Nhiều người không hiểu rằng trên Trái Đất vẫn có những người làm điều gì đó mà không đòi hỏi nhận lại bất kỳ thứ gì. Họ không hiểu điều đó.

 

Cách đây vài tuần, có một người rất nổi tiếng trên thế giới - thật đó, tôi không nói quá - người đó rất giàu và hỏi tôi: “Anh cần gì?”

 

Tôi trả lời: “Tôi chẳng cần gì hết. Chính bạn là người đã nhắn cho tôi.” - Tôi không cần gì cả.

 

Nhưng cô ấy cứ lặp lại: “Anh cần gì? Anh muốn gì?”

 

Và tôi nói thẳng: “Những thứ tôi cần thì bạn cũng không cho được đâu.”

 

Tôi nói vậy luôn. Và cuối cùng tôi dừng cuộc nói chuyện. Và dĩ nhiên cô ấy bị sốc. Nhưng tôi kể như vậy để bạn hiểu rằng có những người ở Trái Đất không phải vì họ cần cái gì - họ ở đây vì họ muốn ở đây. Họ không cần xin xỏ, không cần đổi chác gì cả. Không như cô ấy nghĩ.

 

Hãy nhớ điều này, rất quan trọng: Bạn là người tạo ra thực tại của bạn, và bạn tạo ra các tình huống và sự kiện. Như bạn biết rồi đó, trong video của Nacho trên kênh Verdad Oculta tuần này, anh ấy nói có hai đợt bùng phát mặt trời - một ngày 18 và một ngày 22. Và tôi nghĩ đợt mạnh là ngày 22. Năng lượng đó sẽ tồn tại trên Trái Đất khoảng hai tuần. Nếu là ngày 22 thì đến giờ chúng ta vẫn đang trải nghiệm sự tăng năng lượng này, nơi chúng ta có thể hiện thực hóa – biểu hiện - nhiều thứ, bao gồm cả tình huống và sự kiện.

 

Ví dụ, người ta không hiểu điều đó. Họ hỏi: “Như thế nào là tình huống và sự kiện?”

 

Ví dụ, tôi muốn… tôi đã nói rồi mà, tôi muốn có một căn nhà bên hồ. Dĩ nhiên là tôi muốn. Nhưng cái đó quá biệt lập. Quá xa. Còn bây giờ điều tôi muốn là một căn nhà bên hồ, sáng mở cửa ra thấy mặt hồ, thấy bình minh, thấy cực quang, thấy thiên nga, thấy ngỗng bay qua… Nhưng cái đó thì tốn tiền.

 

Nhưng vì bạn là người tạo ra thực tại của bạn, bạn không được nghĩ theo kiểu: “Thôi, tôi không thể có căn nhà đó vì tôi không có tiền.” Không. Các tình huống sẽ tự đến.

 

Và ví dụ, người phụ nữ đó là một “tình huống”. Cô ấy hỏi tôi: “Anh cần gì?” Tôi có thể nói: “Ừ, tôi cần một căn nhà bên hồ.” Nhưng bạn biết rồi đó, chẳng ai cho không cái gì. Vậy nên tôi nói: “Thôi, đừng lôi tôi vô rắc rối.” Bạn hiểu ý tôi chứ? Tôi không muốn phiền phức. Tôi sống rất yên ổn. Còn người khác thì có thể nhận, nhưng tôi thì không.

 

Rồi Gosia nói: “Vậy lý do các linh hồn chọn quay lại đây là vì họ tin rằng họ còn chuyện phải giải quyết, đúng không?”

 

Swaruu trả lời: “Đúng. Bởi vì chúng ta tin rằng mình đã làm sai điều gì đó. Rằng chúng ta chưa làm đúng, nên muốn quay lại để sửa chữa trong lần tiếp theo. Điều đó gắn liền với nghiệp và chuyện phải trả nghiệp. Chúng ta phải vượt qua hệ thống niềm tin đó để tiếp tục tiến lên.”

 

Để tiếp tục tiến hóa, chúng ta phải hiểu rằng mình luôn làm tốt nhất có thể - và chúng ta sẽ không bao giờ làm “hoàn hảo” được. Không bao giờ. Chúng ta phải đến mức độ nhận ra rằng mình phải tha thứ cho người khác - và quan trọng hơn hết, phải tha thứ cho chính mình. Bạn phải tự tha thứ cho chính bạn. Mỗi người đều phải làm hết sức mình trong đời sống này và không bám chặt vào những hối hận hay những chuyện “cần phải làm lại”. Và bạn không thể làm điều đó thay cho ai cả. Đây là quá trình cá nhân. Cuộc sống của chúng ta là tiến trình cá nhân. Bạn có thể truyền cảm hứng cho người khác, có thể làm tấm gương, nhưng mỗi ý thức - mỗi người - phải tự làm phần việc của chính họ từ bên trong Ma Trận 3D. Nếu không làm được điều đó bạn sẽ quay lại Trái Đất.”

 

Nghĩa là bạn không được mang thù hận hay những năng lượng vướng mắc, nếu không bạn sẽ trở lại Trái Đất nữa. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

mariamiranda4935: “Những gì chúng ta muốn thì mình phải nói theo kiểu “tôi đã có nó” phải không? Tức là tiến thêm một bước nữa và nó sẽ thành hiện thực – nhớ rằng chúng ta là những người tạo ra thực tại của chính mình.”

 

Muốn tạo ra điều gì, bạn phải tập trung vào điều đó. Tập trung thật mạnh, thật rõ ràng, và bạn sẽ biểu hiện nó rất nhanh. Hiện tại, theo những gì họ nói, năng lượng mặt trời này vẫn còn đang ở đây, vẫn đang tác động. Theo một cách nào đó, nó làm tăng tần số của Trái Đất, khiến Trái Đất bớt đặc lại, nhờ vậy bạn dễ dàng biểu hiện những điều mình muốn hơn. Kiểu như mặt đất bây giờ không còn lầy lội nữa, bạn bước đi dễ dàng hơn. Và vì vậy, bạn có thể tạo ra những gì bạn mong muốn một cách nhẹ nhàng hơn - bạn hoàn toàn có thể biểu hiện bất cứ điều gì bạn muốn.

 

Và đừng hối hận về bất cứ điều gì. Có người nghĩ: “Trời ơi, tôi tiếc là mình đã không đi du lịch nhiều hơn.” Nhưng theo tôi, bạn không nên hối hận. Nếu bạn hối hận chuyện gì, khi rời khỏi Trái Đất bạn sẽ muốn quay lại vì bạn nghĩ rằng trở lại Trái Đất bạn sẽ có cơ hội du lịch nhiều hơn. Nhưng rất có thể, khi quay lại, bạn sẽ lặp lại đúng cuộc đời mà bạn đã sống trước đó - y chang.

 

Bạn đâu phải tồn tại mãi mãi trong một thân xác duy nhất. Nếu bạn chưa đi du lịch ở đây, bạn sẽ đi ở nơi khác. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá. Đừng bám chấp.

 

Tôi biết nhiều người ở Barcelona sinh con chỉ vì thời đó ai cũng sinh con. Bạn hiểu chứ? Như kiểu: “Ờ, tôi muốn rời Trái Đất mang theo trải nghiệm được nhìn thấy con cái của mình.”

 

Vậy tôi muốn có trải nghiệm nhảy bungee từ nóc một tòa nhà chọc trời mỗi ngày, cũng là một trải nghiệm mà. Mỗi ngày một thử thách khác nhau. Bạn hiểu ý tôi mà.

 

Nếu bạn không có con ở đây thì cũng chẳng sao. Có khi bạn đã có con ở bên ngoài rồi. Hoặc có thể bạn đang nằm trong một Med Pod, và con cái của bạn đang chờ bạn ở đó. Gia đình bạn đang theo dõi bạn chơi trò chơi này. Bạn hiểu chứ? Những gì tôi nói không hề điên rồ đâu.

 

Ngày càng có nhiều người trong cộng đồng UFO nói tiếng Anh bắt đầu kết hợp tâm linh với nghiên cứu UFO. Đây là một bước tiến rất lớn - kết hợp tâm linh với hiện tượng UFO.

 

Và người tên Beatriz Villarroel này - người mà qua phương pháp khoa học đã chứng minh rằng thứ cô ấy phân tích trong các bức ảnh những “ánh sáng trên trời” không phải là sao, cũng không phải ánh sáng gì đó, mà là tàu vũ trụ - là những vật thể đang di chuyển. Không phải một vài cái, mà hàng ngàn, hàng chục ngàn. Cô ấy đã chứng minh bằng khoa học và được chấp nhận. Và tôi nghĩ cô ấy cũng pha thêm yếu tố tâm linh vào nghiên cứu của mình, không phải tôn giáo, mà là tâm linh, để hiểu được hiện tượng này. Và những người khác cũng nói điều tương tự.

 

Để tôi xem có tìm được trên X không… Mỗi lần như vậy, ngày càng nhiều người bước vào lĩnh vực tâm linh - và tâm linh không phải là tôn giáo. Tức là, đúng như họ nói, nhân loại thực sự đang thăng lên, vì từ từ họ bắt đầu bước vào phần tâm linh.

 

Để xem… Đây rồi. Một bài đăng nhỏ. À, và còn có tiến sĩ Diana Pasulka nữa - quan trọng lắm.

 

Và đó cũng là điều tôi đã nói trong kênh của Nacho. Tôi bảo: “Không biết người ta có hiểu tôi không.” Và Nacho nói: “Có, họ hiểu. Họ hiểu mà.” Và điều tôi nói liên quan đến lĩnh vực tâm linh.

 

Tôi bảo rằng khoa học của loài người phản ánh đúng con người của chúng ta. Nếu chúng ta là một nền văn minh vật chất, thì công nghệ của chúng ta cũng chỉ tiến được tới mức độ vật chất đó. Còn công nghệ của người Taygetan ấy hả, nó vượt xa bởi vì nó đi cùng với mức độ ý thức của họ. Họ có khả năng hiểu những điều vượt khỏi bộ lọc của cơ thể vật chất.

 

Còn chúng ta, hễ có thứ gì vượt quá khả năng của các giác quan cơ thể con người là chúng ta không hiểu. Vì sao? Vì không thấy, không chạm vào, không ngửi được, không cảm được… thì coi như là không tồn tại. Nhưng mà, bạn không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại.

 

Và vị tiến sĩ này nói rằng: “Những vật thể mà chúng ta có thể quan sát được mang những đặc tính của thực tại của chúng ta. Vì thế chúng ta mới có thể ghi lại và nhìn thấy chúng - vì chúng hiển thị trong phạm vi những gì chúng ta có thể nhận biết.” Nhưng ngoài những thuộc tính mà ta thấy được trong thực tại này, chúng còn có đặc tính thuộc về một chiều không gian khác mà chúng ta không thể thấy. Vì vậy chúng có thể phớt lờ hoàn toàn vật chất và logic của chúng ta.

 

Nói cách khác: những vật thể bay đó, những con tàu không thuộc Trái Đất, có thể hoạt động ngoài phạm vi vật lý mà chúng ta hiểu. Chúng ta sẽ không hiểu nổi hoạt động vật lý của chúng, cũng không hiểu được logic vận hành của chúng.

 

Vì vậy, chúng không chỉ liên chiều, mà là đa chiều. Điều này dẫn đến câu hỏi: hình chiếu 5D trong không gian 4D sẽ trông như thế nào? Rất thú vị.

 

Bạn thấy đó, ngày càng có nhiều người bước vào lĩnh vực tâm linh.

 

Và rồi Gosia nói: “Vậy bây giờ hãy nói về những hoàn cảnh. Kiểu như - và chắc đây là điều rất nhiều người tự hỏi - làm sao một đứa trẻ 3 tuổi chết trong vùng chiến sự lại tự đặt mình vào hoàn cảnh đó? Nó cũng cảm thấy mình cần phải trả hay trải nghiệm điều gì đó sao? Tại sao đứa trẻ đó lại ở một nơi mà sau đó nó sẽ phải rời khỏi thể xác? Vì sao?”

 

Và Swaruu nói - và những gì cô ấy nói hoàn toàn hợp lý - nhớ rằng chúng ta là những sinh linh vĩnh cửu, và có rất nhiều người muốn vào đây để “trả nghiệp”. Ở đây cô ấy nói rằng đứa trẻ thật, ba tuổi đó - tôi sẽ đổi lại từ dùng cho nhẹ - đứa bé đã “rời khỏi thân xác” trong vùng chiến sự do tay một người lính đối phương… (ba chấm). Cô ấy nói: “Vì sự tồn tại thì lớn hơn rất nhiều so với chỉ một đời sống 3D.” Tức là sự tồn tại của đứa bé đó vượt xa một kiếp sống ở cõi 3D này, chứ không hề chỉ là một đời duy nhất như người theo chủ nghĩa vật chất vẫn nghĩ.

 

Swaruu tiếp tục nói: “Đứa bé đó không phải là vô tội theo cách mà người ta thường nghĩ. Xét theo cách mọi thứ vận hành liên quan đến cảm giác tội lỗi và “nghiệp” mà tự ta gán lên bản thân, thì đứa bé đó rất có thể từng là một người lính trong kiếp trước. Và nó không chịu nổi cảm giác tội lỗi vì từng làm những đứa trẻ khác “rời khỏi thân xác”, nên giờ nó cảm thấy mình phải quay lại đây, phải quay lại để trả - trả cho điều đó.”

 

Nghĩa là người đã làm chuyện đó trong quá khứ, bây giờ tái sinh vào thân một đứa trẻ để trả lại cái cảm giác tội lỗi kia, và sẽ trải qua chính cái điều mà trước đây họ đã khiến người khác phải trải qua. Bạn hiểu chứ? Bạn hiểu ý cô ấy muốn nói chứ?

 

Dĩ nhiên, điều mà người đó đã làm là sai. Nhưng… ở trong một cuộc chiến thì sao? Chiến tranh là gì? Trong chiến tranh, điều duy nhất đang xảy ra là bạn bị lợi dụng như một con rối - bị kéo dây vì lợi ích của những kẻ bên ngoài, những kẻ bạn chẳng biết là ai, chẳng bao giờ mời bạn được gì, chẳng quan tâm đến bạn. Bạn chỉ là một quân tốt thừa thãi. Họ ném bạn vào đó để chiến đấu, và bạn hét lên “vì quê hương!” Các thứ… nhưng với họ thì bạn chẳng có giá trị gì. Họ đang đưa bạn vào lò sát sinh đấy.

 

Và điều này là thứ rất nhiều người không hiểu - hoàn toàn không hiểu. Vì thế mới có nhiều mức độ nhận thức khác nhau ở đây trên Trái Đất: có người tỉnh thức hơn, và có người thì đi theo kiểu bầy đàn, kiểu “cừu non”.

 

Và lưu ý: những kẻ đang nắm quyền lực thì lại có những loại vũ khí “ngoại lai” hoạt động bằng thần giao cách cảm nhân tạo. Đây không phải chuyện bịa đâu. Và ở Chile, người ta có rất nhiều quy định liên quan đến thần giao cách cảm nhân tạo này - thật sự có luật, có quy chế cụ thể về cách nó được dùng, v.v. Tôi không nhớ đã xem ở đâu, nhưng điều đó làm tôi ấn tượng: ở Chile loại công nghệ này được quản lý rất chặt.

 

Agente Gatuno: “Tưởng tượng là tạo ra.”

 

Chính xác.

 

Carlos Alberto: “Trong hai cái, cái nào là tự phát? Các thỏa thuận hay nghiệp?”

 

Nhưng thật sự tôi không hiểu câu hỏi lắm. “Cái nào là tự phát hơn - các thỏa thuận hay nghiệp?”

 

Tôi đoán ý bạn là như thế này: có một thứ gọi là các thỏa thuận nhận thức - những thỏa thuận để bạn có thể sống trong thực tại này. Ví dụ: cái này là cây viết đối với tôi và đối với bạn, vì cả hai chúng ta đều giải mã năng lượng của nó thành “cây viết”. Nếu không có cùng thỏa thuận này thì không sống chung được - vì bạn có thể nhìn thấy cái này như một cái cây hay một con chim, còn tôi thấy nó là cây viết - vậy thì làm sao giao tiếp?

 

Đó gọi là thỏa thuận nhận thức. Cái này là kéo, cái kia là ly nước - và bất kể bạn nói tiếng Trung, tiếng Đức hay tiếng Tây Ban Nha thì cũng sẽ cùng hiểu như vậy.

 

Còn “nghiệp” là cái mà mỗi người tự quyết định cho chính mình - có trả hay không trả. Tôi thì không trả. Tôi chẳng làm gì sai. Tôi chỉ đang đi ngang qua đây thôi, tôi có đủ vấn đề trong đời sống này rồi, không việc gì ôm thêm vấn đề “bên kia” nữa. Tôi tin bạn hiểu ý tôi.

 

Swaruu tiếp tục nói: “Nghiệp là khái niệm mà các linh hồn bám vào, nhưng cần phải dừng lại. Vì nó chỉ kéo dài thêm đau khổ. Bạn phải hiểu rằng bạn cần buông bỏ mọi thứ - giải phóng nghiệp của mình. Quan trọng: chỉ có bạn mới có thể áp đặt nghiệp hay bất kỳ thứ gì khác lên chính bạn.”

 

Thấy không? Đây chính là điều tôi đã nói khi kể về trải nghiệm rời khỏi thân xác của tôi. Không ai trừng phạt bạn, không ai phán xét bạn. Chỉ có bạn - duy nhất bạn - là người tự phán xét mình. Nhưng điều cô ấy nói tiếp còn chuẩn hơn: “Không có vị quan tòa nào khó tính hơn chính bạn. Bạn là người nghiêm khắc nhất với bản thân.”

 

Gosia nói: “Bánh xe nghiệp là một cái bẫy linh hồn rất mạnh.”

 

Và Swaruu đáp: “Tôi đã nói rồi, nghiệp giống như tiền giả hay tiền của một trò chơi, giống như tiền bạn dùng khi chơi cờ tỷ phú. Loại tiền-nghiệp đó chỉ có giá trị trong trò chơi.”

 

Cô ấy ghi chú: “Tức là giá trị của nó chỉ tồn tại trong đời sống nhập thể này.”

 

Nghiệp chỉ có hiệu lực ở đây, trong cõi này. Nếu bạn muốn trả thì cứ trả khi bạn đang ở đây. Nhưng bên ngoài thì không có gì để trả cả. Vì họ luôn nói: “Ra khỏi đây rồi sẽ phải trả nghiệp.” Không - tôi thì không trả gì hết.

 

Điều quan trọng: bạn chỉ phải “trả nghiệp” khi vẫn đang chơi trong trò chơi này. Chỉ vậy thôi.

Và cái trò chơi đó, hãy để nó qua đi. Khi bạn còn ở đây trên Trái Đất, nếu bạn muốn trả thì cứ trả. Nhưng bên ngoài thì bạn chẳng phải trả gì hết.

 

Rồi Gosia nói tiếp: “Chính xác, đó cũng là điều tôi cảm nhận. Nó không tồn tại. Nó chỉ là một trong những luật lệ bên trong trò chơi.”

 

Swaruu nói, rất quan trọng: “Đúng vậy. Và cái luật của trò chơi đó đã bị lợi dụng để ép bạn quay lại.”

 

Bị lợi dụng để buộc bạn phải quay lại, vì họ muốn bạn quay lại. Cứ quay lại, quay lại… Kiểu như: “Về nhà vào dịp Giáng Sinh đi.”

 

Mấy bạn thấy sao? Có định về nhà dịp Giáng Sinh không? Bạn bè tôi lúc nào cũng hỏi: “Ê, bao giờ mày về?” Giờ này tụi nó đang ăn tối. À không, chắc ăn xong rồi. Trời ơi, cái đám bạn đó… ôi trời cái bữa tiệc! Cái gì vậy? Trời đất ơi… kinh khủng luôn. Họ tổ chức sinh nhật cho một người. Thật sự tuyệt vời.

 

Tôi thì muốn nhảy dù… nhưng mà thôi. Nhìn nè, tôi đã làm nhiều chuyện lắm: tôi đã trồng rất nhiều cây, rất nhiều. Tôi trồng khắp Tây Ban Nha. Hay đúng hơn là ở tất cả những nơi tôi đã đi qua. Tôi cũng đã đi khí cầu nữa. Đi khí cầu đó - người ta bảo nhất định phải thử một lần. Tôi đã đi rồi, tôi bay ở Santander, Asturias bằng khí cầu. Với lại hồi lâu rồi tôi cũng bay khí cầu ở Barcelona một chút. Nhưng chuyến Barcelona là bay tĩnh, chỉ lên – xuống tại chỗ. Còn cái ở Santander và Asturias thì không phải tĩnh, cái đó bay thật.

 

Tôi đã làm nhiều thứ rồi, và tôi không hối hận gì hết, không hề. Còn vụ nhảy dù thì nó không hấp dẫn tôi chút nào.

 

Nhìn mà muốn chảy nước miếng… Họ đang ăn bánh của bà ngoại. Đúng rồi, còn bạch tuộc kiểu Galicia nữa. Đó là nhà hàng Galicia - nhà hàng Galicia chính hiệu. Tiếc ghê. Trời đất ơi… Ở chỗ tôi đang ở bây giờ không có vẹm, không có “músculos”. Ở Tây Ban Nha người ta gọi vẹm là “músculos” đó. Không có torreznos - thịt ba rọi chiên giòn. Vậy mà họ đang ăn torreznos. Họ đang ăn mực nhỏ chiên. Ở đây không có, không có, không có… nói chung là không có bất cứ món nào như vậy.

 

Không có gì hết, hoàn toàn không có gì. Đó chỉ là một kiểu ăn uống khác thôi và tình hình là vậy, đó là cái giá phải trả. Họ đang ăn động vật thân mềm, một dĩa đầy luôn, trời ơi. Lâu lắm rồi tôi không ăn cá, toàn là tiệc tùng. Rồi còn cái bánh của bà ngoại nữa. Đó là một nhà hàng Galicia chính gốc, ngon cực kỳ. Ban đầu họ định đi ăn pizza nhưng cuối cùng lại ghé quán Galicia, hay thiệt. Tôi mà ở đó tôi cũng chọn quán Galicia.

 

Bárbara: “Ủa sao anh không trả lời câu hỏi của tôi?.”

 

Nhưng mà tôi thật sự không thấy.

 

María Miranda: “Đúng vậy. Tôi đang trải nghiệm điều đó và trong giấc mơ mọi thứ đều trở thành thật. Tôi đã phải quyết định những gì tôi thấy vì quá khủng khiếp khi thấy ngày tháng những người sắp nhập thể.

 

Motoros: “Để sáng tạo thì trước tiên phải có đúng mục đích bạn đến đây, nhưng bạn lại không biết, và mọi chuyện diễn ra như vậy vì trước tiên bạn cần giải quyết rồi sau khi đạt đến sự kiện tuyệt đẹp đó, bạn có thể hướng đến nhiều hơn nữa.”

 

Đúng vậy, bạn phải tập trung vào một thứ, đừng cố làm tất cả cùng lúc; có người ôm đồm mọi thứ nhưng cuối cùng chẳng có gì. Hãy tập trung vào một điều rồi biểu hiện nó.

 

Tôi tìm hoài cũng không thấy câu hỏi.

 

 JMV: “Câu hỏi viết bằng chữ in hoa. Tôi đang biểu hiện và đang nhìn thấy.”

 

Trời ơi. Rồi à đây, tôi thấy rồi, câu hỏi của Bárbara: “Tôi muốn biết tôi đến từ phần nào của chòm sao Kim Ngưu.”

 

Cái đó thì tôi không biết, tôi không thể trả lời. Điều tốt nhất là nếu bạn thật sự quan tâm thì nên làm một buổi hồi quy, nhưng hồi quy thì phải cực kỳ thận trọng.

 

David thì muốn tôi làm khảo sát thần giao cách cảm nhưng tôi đâu có giấy. Thôi được, chúng ta sẽ làm thử nghiệm: bây giờ tôi đang gửi một hình ảnh trong tâm trí. Tôi đang gửi cho các bạn một hình ảnh; tôi đặt nó ở đây, tôi đang “vẽ” một thứ bằng tâm trí. Nhớ rằng hình ảnh phải là cái đầu tiên xuất hiện trong đầu, đừng nghi ngờ hay suy nghĩ quá nhiều. Tôi đang gửi nó ngay lúc này bằng ý nghĩ. Tôi để cây viết sang một bên và vẫn tiếp tục gửi hình ảnh đó trong khi nói chuyện. Nhưng đừng nói ra vội

 

Rồi, bây giờ tôi sẽ mở khảo sát. Trong lúc tôi đang nói chuyện với mọi người, tôi vẫn đang gửi hình ảnh đó bằng thần giao cách cảm.

 

Rồi, để xem… ở đây bắt đầu khảo sát. Để tôi mở khảo sát đã, nhưng đừng nói gì lúc này. Giờ, hình nào xuất hiện trong đầu bạn - hình vuông, tam giác, hình tròn hay dấu X?

 

Tôi nhắc lại: đó phải là hình đầu tiên bật lên trong tâm trí bạn. Tôi đang gửi nó cho các bạn bằng ý nghĩ. Rồi, khảo sát đã chạy. Nhìn kỹ vào, tôi vẫn đang gửi hình đó bằng tâm trí. Cái gì hiện lên đầu tiên thì chọn cái đó, đừng nghi ngờ. Bắt đầu thấy có người phân vân rồi - không, đừng phân vân! Tôi đang gửi hình rất rõ, rất sắc nét luôn.

 

Bao nhiêu người đang tham gia vậy? Khi đủ 100 phiếu thì tôi đóng khảo sát. Chỉ cần 100 phiếu thôi. Mạnh dạn lên, tôi vẫn đang gửi đó. Đừng nghi ngờ. Hình đầu tiên xuất hiện trong đầu bạn - chọn nó.

 

Trời đất, mới 66 phiếu. Chúng ta 200 người mà. Tôi chỉ cần 100 phiếu thôi. Có người bấm, rồi rút, rồi bấm, rồi lại phân vân. Không! Hình đầu tiên. Tôi vẫn đang gửi mà. Mọi người nghi ngờ nhiều quá. Còn khoảng 25 người nữa. Khi lên 100 là xong. Mọi người cứ hoang mang: có – không – có – không. Nếu bạn nghi ngờ là hỏng rồi. Hình đầu tiên - vuông, tam giác, tròn hoặc X - chọn nó. Đừng đổi lại. Rất đơn giản: hình đầu tiên trong đầu bạn. thần giao cách cảm hoạt động như vậy đó. Nhưng mọi người cứ lưỡng lự hoài. Tôi chỉ làm thử một lần thôi.

 

Rồi, đủ 100. Cảm ơn mọi người. Đếm ngược nha: 5, 4, 3, 2, 1… 0,9… 0,8… 0,7… 0,6… 0,5… 0,4… 0,3… 0,2… 0,1… và 0. Kết thúc khảo sát. 104 phiếu. Rồi, tất nhiên rồi.

 

Eva là ai vậy? Carolina, bạn có thấy Eva nói gì không?

 

Tôi thấy hình như cô ấy bình luận một câu gì đó. Để xem. Có bình luận bảo rằng hình đúng là cái tôi đã vẽ. Rồi khảo sát biến mất khỏi màn hình tôi rồi. Kết quả: hình tròn 30%, tam giác 28%, hình vuông 21%, X 21%. Nghĩa là khá loãng. Đáp án đúng là tam giác. Một tam giác. Tôi đã “vẽ” một tam giác. Đây nè. Tam giác. Vậy là trật hết rồi. Không sao, không sao, không có gì cả. Tôi không làm thêm khảo sát nữa. Tiếp tục chủ đề chính.

 

Ai đã chọn tam giác vậy? Đó, Eva chọn tam giác. Tam giác. Vấn đề là nhiều người ban đầu thấy tam giác, nhưng rồi tự đổi thành tròn, hoặc tự nói: “Không, không phải tam giác đâu”, rồi bấm hình khác. Nhưng đáp án là tam giác. Không sao đâu, ổn hết. Rồi tiếp tục, các bạn sẽ thấy.

 

Rồi Gosia nói: “Vậy thì, đứa bé quay trở lại có lẽ từng là một người lính trong quá khứ. Điều đó có thể đúng, nhưng việc nó quay lại như một đứa bé đói khát là vì nó tin rằng nó phải làm như vậy. Đúng chứ?”

 

Swaruu nói: “Chính xác. Một khi bạn nhận ra điều này, bạn không phải trả bất cứ thứ gì nữa.”

 

Rồi Gosia hỏi: “Tôi thắc mắc tại sao người Andromedan vẫn tin vào kiểu nghiệp đó? Ví dụ, họ tin rằng các bạn người Taygetea phải ở đây, cùng với những giống loài khác, để trả một cái gì đó mà các bạn từng tham gia trong quá khứ.”

 

Và Swaruu trả lời là: “Nhiều giống loài vẫn tin vào những khái niệm nghiệp cũ. Và những khái niệm đó được mang xuống Trái Đất bởi con người 5D, chủ yếu từ khu vực Đông Á.”

 

Người Andromedan cũng cần phải thay đổi những khái niệm cũ kỹ đó vì chính lợi ích của họ. Bây giờ, cái ý tưởng về một lực lượng tiêu cực, một cái bẫy, một thực thể kiểu “archon” ở phía bên kia của cái chết, chờ sẵn để ngăn bạn rời khỏi Trái Đất và buộc bạn quay lại đầu thai” -  tức là một thực thể archon ngăn bạn rời khỏi đây và ép bạn quay lại nhập thể - đó chính là điều người ta đang nói tới.

 

Và Swaruu:  đưa ra ý kiến của cô ấy về chuyện này.

 

Swaruu nói: “Mỗi người đều đầy những ý niệm mà Ma Trận và đời sống ở đó áp đặt lên họ.”

 

Cũng đúng như tôi đã nói lúc nãy: ở Trái Đất người ta áp đặt cho bạn cách phải hành xử, phải làm gì, phải suy nghĩ thế nào. Không phải bạn thật sự muốn làm những điều đó - họ áp đặt, họ ép buộc bạn phải trở thành một kiểu người nào đó. Ví dụ, có người do cách xã hội được cấu trúc mà trở nên hung hăng; rồi sau đó họ hối hận và nghĩ họ sẽ phải trả nghiệp, phải quay lại. Nhưng tất cả những điều đó đều là hệ quả từ những thứ bên ngoài bạn, những ý niệm đã bị nhét vào đầu bạn từ nhỏ. Giờ bạn sẽ hiểu rõ điều này.

 

Swaruu tiếp tục: “Tất cả sự tội lỗi, tất cả những điều họ nghĩ họ phải trả… tất cả đều là Ma Trận, bởi vì con người chính là một phần của Ma Trận. Cho nên ở bên kia cái chết, vẫn có thêm Ma Trận - vì con người mang theo nó bằng ý thức của mình khi chết đi. Và vì vậy tôi không thấy cần phải có một cái bẫy hay một lực lượng cảnh sát linh hồn nào đó đứng chặn đường các linh hồn để ngăn họ thoát ra.”

 

Không cần đặt bất cứ thứ gì cả, vì chính mỗi linh hồn sẽ mang theo đủ các khái niệm để tự gây ra lần tái sinh tiếp theo của chính mình. Nghĩa là không cần ai đứng đó ngăn bạn - bản thân bạn sẽ quyết định quay lại Trái Đất. Điều quan trọng là tất cả mọi người đều bị kiểm soát tâm trí, và họ mang cái kiểm soát tâm trí đó sang thế giới bên kia.”

 

Swaruu nói thêm một điểm rất quan trọng về nghiệp: “Tôi không thấy bất kỳ cái lưới nào, cũng không thấy bất cứ lực archon nào áp đặt điều gì lên các linh hồn, bởi vì họ không thể làm vậy. Điều đó đi ngược lại luật căn bản của tự do ý chí.”

 

Họ – những thế lực đó – chỉ cần một điều: nếu con người chết đi mà đầu óc vẫn bị tẩy não, họ sẽ tự muốn quay lại. Họ không cần thêm bất cứ công cụ nào ngoài sự tẩy não đã được thực hiện ngay khi bạn còn sống. Vì vậy việc của họ là tẩy não bạn trong đời sống hiện tại.”

 

 Khi bạn còn sống ở thế giới 3D, họ nhồi đầy bạn những ý tưởng, để khi bạn rời khỏi cơ thể, bạn tự quay lại - vì bạn chính là người phán xét duy nhất của mình.

 

Và một khi bạn quay lại Trái Đất, ở đây họ sẽ “vắt kiệt năng lượng” bạn thông qua bất an, lo lắng và rắc rối: nào là nguy cơ chiến tranh thế giới, nào là “hãy nghỉ lễ ngày 29 vì sẽ có thiên thạch rơi”, nào là khủng hoảng này nọ… toàn là nỗi sợ, nỗi sợ, nỗi sợ. Chúng ta sống trong thế giới của nỗi sợ và đó là cách tạo ra năng lượng mà các thực thể vô hình - mà chỉ vì ta không thấy họ không có nghĩa là họ không tồn tại - dùng để nuôi sống bản thân. Và họ sử dụng những người cầm quyền để làm điều họ cần: gieo bất ổn trong dân chúng.

 

Không có một chính trị gia nào, theo tôi biết, thật sự đứng về phía người dân. Vì nếu một chính trị gia đứng về phía người dân, họ sẽ không đẩy bạn vào chiến tranh hay xung đột; họ sẽ tạo ra sự thịnh vượng cho người dân. Nhưng họ lại chỉ muốn cướp bóc, làm giàu cho riêng mình. Đó là tội phạm - những kẻ chẳng có lý tưởng hay nguyên tắc nào. Bán rẻ cả đất nước chỉ để kiếm tiền cho bản thân… đó là thứ không phải con người. Những kẻ đó không phải con người.

 

Và Gosia nói: “Okay, điều này rất hợp lý.”

 

Và Swaruu nói: “Nếu nhìn vào Luật Hấp Dẫn, bạn sẽ thấy điều này rất thú vị. Bạn sẽ nhận ra rằng một người đang sống trong hoàn cảnh tồi tệ, đầy buồn đau và khổ sở - như một đứa trẻ sống trong cảnh nghèo cùng cực, nơi đau khổ là thực tại - thì nó chỉ nhìn thấy toàn những điều kinh khủng quanh mình.”

 

Vậy thì người đó chỉ thu hút thêm những điều tương tự vào đời mình - tức là những gì bạn nhìn thấy, bạn sẽ hút về phía mình. Đó là Luật Hấp Dẫn. Điều này cũng xảy ra trong những cuộc đời không quá bi kịch. Nếu phần lớn cuộc sống của bạn chỉ dưới 50% là tốt đẹp, kiểu 48% thôi, tức là cái xấu nhiều hơn cái tốt, thì bạn cũng sẽ thu hút thêm những điều giống như vậy. Và đó chính là cái bẫy.”

 

Chúng ta sắp kết thúc rồi.

 

Và Gosia hỏi: “Tôi hiểu… nhưng tại sao một đứa trẻ sống trong cảnh khốn cùng lại chọn sinh ra ở đó, trong khi nó biết rằng nó sẽ nhìn thấy những điều đó và tái tạo lại chúng?”

 

Và Swaruu trả lời: “Có lẽ nó tự ép mình quay lại vì nghĩ rằng nó còn phải trả nhiều thứ, vì cảm thấy nó mắc nhiều lỗi lầm trong những kiếp trước. Nhưng điều này phải dừng lại. Tôi nói nghiêm túc. Hãy giải phóng bản thân.”

 

Và Gosia nói: “Tuyệt vời, cảm ơn. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Swaruu, tôi có vài câu hỏi.”

 

Và Swaruu nói: “Không có gì, cứ hỏi đi.”

 

Giờ Gosia đặt câu hỏi cuối cùng, rồi trả lời và chúng ta sẽ kết thúc phần đầu tiên về nghiệp.

 

Gosia nói: “Bạn đã nói rằng những giống loài khác như Andromedan sợ nghiệp, coi nó như một luật thật sự. Bạn nói họ không nên sợ, vì nghiệp giống như tiền trong trò chơi cờ tỉ phú - nó không có giá trị bên ngoài trò chơi. Nhưng mà chúng ta, kể cả bạn - đang ở trong một dạng Ma Trận mở rộng - chúng ta vẫn còn trong trò chơi này, đúng không? Chúng ta vẫn chưa kết thúc. Vậy khi chúng ta còn ở đây, kể cả trong Ma Trận 5D, thì luật lệ của trò chơi vẫn còn hiệu lực, và nghiệp cũng vậy, phải không?”

 

Và Swaruu trả lời: “Đúng, nó vẫn còn. Tuy nhiên, quan điểm bạn đang dùng là góc nhìn từ bên trong chiếc ‘trò chơi’. Nhưng khái niệm mà tôi đưa ra trước đó là một khái niệm từ những tầng nhận thức cao hơn của chính bạn - như nhìn xuống Ma Trận nguyên thủy. Nghiệp, khi xem như một vấn đề gây ra tái sinh, là thứ khiến người ta quay lại Trái Đất, và điều đó diễn ra bên ngoài Ma Trận. Ý tôi là tôi đã nói về một phiên bản mở rộng hơn của nghiệp - nhìn từ gần Nguồn hơn. Còn ngay cả khi bạn đang ở trong trò chơi, bạn vẫn có quyền quyết định: trả hay không trả nghiệp.”

 

Khán giả đang nói gì? Đã 1 tiếng 21 phút rồi. Xem thử có câu hỏi nào nữa không.

 

Franes: “Tôi không hối hận điều gì trong kiếp sống này, cũng như những kiếp trước.”

 

Angelina: “Bận đã làm bao nhiêu buổi hồi quy?”

 

Tôi chỉ làm một buổi duy nhất. Chỉ một. Và nó rất thú vị. Là một người bạn Nga của tôi. Đúng rồi, tóc vàng, mắt xanh. Ừ, cuộc đời là vậy. Một cô gái Nga tóc vàng từng dính líu với tôi. Cô ấy lấy bằng chuyên môn về hồi quy thôi miên ở Nga. Và ở Nga người ta rất tiến bộ trong mấy chủ đề này. Buổi hồi quy đó thật sự rất thú vị.

 

Điều thú vị là cô ấy thực hiện buổi hồi quy đó trước khi tôi có liên lạc với người Taygetan - để tôi nhớ… hơn 7 năm trước.

 

Và trong buổi hồi quy, cô ấy hỏi: “Bạn đang ở đâu?”

 

Tôi nói cho cô ấy biết tôi đang ở đâu, đang ở với ai.

 

Rồi cô ấy nói: “Chúng ta sẽ lùi lại nhiều năm nữa.” Và hỏi: “Giờ bạn đang ở đâu?”

 

Tôi nói: “Vẫn ở chỗ cũ.”

 

Rồi cô ấy lùi thêm nữa, rất nhiều năm về trước: “Bạn đang ở đâu?”

 

Tôi lại nói: “Tôi vẫn ở chỗ cũ.”

 

Và khi nhìn lại theo những gì người Taygetan giải thích, thì hoàn toàn hợp lý: ở Trái Đất chúng ta sống ít hơn các giống loài sao khoảng 1/10. Ví dụ, nếu chúng ta sống 100 năm, thì bên ngoài họ sống trung bình 1000 năm. Vậy nên khi cô ấy hỏi tôi lùi 100 năm, rồi 200 năm, tôi vẫn ở cùng một nơi, và cô ấy hỏi: “Bạn trông như thế nào?”

 

Tôi nói: “Tôi nhìn y hệt. Y hệt luôn.” Rất thú vị. Thật sự rất thú vị.

 

Lidia Trinada: “Robert, cũng hợp lý thôi, nếu anh bảo 50 người vẽ một hình, họ đều vẽ tam giác. Lý luận thôi.”

 

Nhưng không, tôi không nghĩ đến chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ: “Tôi sẽ vẽ một tam giác.” Chỉ vậy.

 

Rồi thôi các bạn, một cái ôm lớn gửi đến tất cả. Chúc cuối tuần vui vẻ nhé.

 

Thôi đủ rồi, không dài nữa. Nếu các bạn có câu hỏi… cô ấy làm buổi hồi quy đó nhưng không hỏi tuổi.

 

Một cái ôm thật chặt gửi mọi người và hẹn gặp lại ngày mai. Chúc mọi người tận hưởng cuối tuần.

 

Cảm ơn tất cả đã tham gia và đóng góp. Ngày mai lại tiếp tục.

 

Nhớ theo dõi tôi trên X, tôi chia sẻ tin rất thú vị. Và trên Telegram, kênh Despejando Enigmas, và còn nhóm “Despejando Enigmas semillas estelares” nữa. Tất cả các kênh đều có trong phần mô tả.

 

Và cuối tuần này, Chủ Nhật, khách mời chúng ta là Francés Xavier, đang ở đây với chúng ta. Anh ấy sẽ nói về một chủ đề rất hay, với tựa: Sự thật nằm ở ngoài kia.

 

Và nếu bạn nào cũng muốn tham gia, hãy nhắn cho tôi trên Instagram của Despejando Enigmas: “Robert, tôi muốn tham gia kênh của anh để nói chuyện - tôi là người hướng dẫn, hay tôi làm cái gì đó, hoặc tôi đam mê UFO” - không vấn đề gì hết.

 

 

 

 

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=CdlCjVcx4ws

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.