Swaruu Transcripts 1837
HỒI ỨC QUÁ KHỨ: Đằng sau sứ mệnh: Aneeka
- Sự suy sụp (PHẦN 2)
04-11-2025
Chào mọi người.
Đây là Gosia từ Cosmic Agency và chúng ta sẽ bắt đầu ngay luôn. Chúng ta sẽ tiếp
tục từ chỗ lần trước dừng lại. Lần trước chúng ta đã nói về “đằng sau nhiệm vụ
của Aneeka”: câu chuyện về việc Aneeka trình bày đề xuất cho Liên đoàn, bị họ
bác bỏ, và sau đó cô trở thành người bị Liên đoàn truy nã gắt gao nhất. Cô trở
thành như một “ngôi sao” trên tàu, và Yazhi đã nói về điều đó. Đây chính là điểm
chúng ta đã tạm dừng.
Bây giờ tôi sẽ
chia sẻ với các bạn một đoạn rất ngắn của cuộc trò chuyện – và ngay sau video
này tôi sẽ đăng toàn bộ cuộc trao đổi. Nhưng trước hết đây là một phần nhỏ, nơi
Aneeka bày tỏ sự tức giận và thất vọng trước lời đe doạ mà cô nhận từ Liên
đoàn. Khi tôi xem lại tất cả những yếu tố góp phần khiến Aneeka bị quá tải và
kiệt quệ tinh thần, thì đây là một yếu tố rất lớn, cực kỳ quan trọng – vì cô
đang bị chính Liên đoàn đe dọa trực tiếp.
Trong video hôm
nay, chúng ta sẽ đi qua những yếu tố khác góp phần làm cô kiệt sức. Tôi sẽ nói
khá chi tiết qua nhiều cuộc trò chuyện, nơi bạn sẽ thấy cô ấy vật lộn với sức
khỏe như thế nào, còn chúng tôi – tôi và Robert – đã cố gắng giúp cô ấy ra sao.
Cách cô ấy bướng bỉnh, hay nói đúng hơn là bướng bỉnh từ chối điều trị y tế, từ
chối chăm sóc bản thân. Chúng tôi sẽ nói hết tất cả những điều này, cho mọi người
xem phần hậu trường của tình bạn, vì như chúng tôi luôn nói: liên lạc này chưa
bao giờ chỉ đơn thuần là nhận thông tin để chia sẻ lại cho các bạn. Phần đó
quan trọng, nhưng còn có phần cá nhân – phần tình bạn – và nó chiếm rất nhiều
thời gian của chúng tôi.
Vậy nên, bắt đầu
nhé. Đây là đoạn trò chuyện ngắn với Aneeka:
-----------
Ghi
chú của Gosia: Để hiểu những đoạn phiên âm dưới đây, bạn nên xem video nơi tôi
giải thích toàn bộ bối cảnh.
Anéeka: Tôi
đã nhận một lời đe doạ từ Liên đoàn. Họ bảo tôi phải câm miệng! Và rồi tôi chẳng
có ai để phản hồi lại!
Gosia: Chính
xác thì họ đã đe dọa bạn như thế nào?
Anéeka: Chỉ
một tin nhắn: yêu cầu tôi phải ngừng tiết lộ bí mật vì tôi đã vi phạm Chỉ thị Chính.
Đó là một lời đe dọa – rõ ràng và dứt khoát. Một cảnh báo! Rằng tôi phải ngừng
cung cấp thông tin cho bạn, cho Robert, hay bất kỳ ai khác.
Gosia: Vậy
bạn sẽ dừng lại sao?
Anéeka: Dĩ
nhiên rồi. (Tôi đang mỉa mai đó). Tôi sẽ gửi họ xuống địa ngục!
Gosia: Họ
nói bạn không được tiết lộ BẤT KỲ thứ gì hay chỉ là những bí mật?
Anéeka: Mọi
thứ! Và dù sao thì mọi thứ cũng đều là bí mật hết!
Gosia: Vậy
bạn có kế hoạch cụ thể gì không?
Anéeka: Tiết
lộ nhiều bí mật hơn nữa! Và chia sẻ với mọi người rằng tôi đã bị đe dọa!
-------------
Đó chỉ là một phần
rất nhỏ trong những gì sẽ xuất hiện ngay sau video này. Tôi sẽ đăng toàn bộ cuộc
trò chuyện vì nó thật sự rất hay. Có rất nhiều đoạn chat mà tôi thấy thật sự
đáng để chia sẻ.
Aneeka khi đó rất
mạnh mẽ – tôi từng nói cô giống như “ngôi sao rock” trên con tàu. Nhưng mọi thứ
đang dần trở nên quá sức: phản ứng từ Liên đoàn, những nhận thức mới về việc
Liên đoàn thật sự là gì, sự thất vọng liên quan đến Trump, sự thất vọng về các
đặc vụ tình báo, cộng với đề xuất gửi cho Liên đoàn bị bác bỏ và cả những lời
đe dọa từ họ. Tất cả khiến cô bắt đầu suy sụp, vì cô đã quá xem mọi thứ như là
chuyện cá nhân.
Điều cần phải xảy
ra là Aneeka phải rút ra khỏi tất cả. Cô cần loại bỏ mọi yếu tố gây căng thẳng,
vì bạn không thể chữa lành trong chính môi trường đang khiến bạn bệnh ngay từ đầu.
Cô cần ngừng nhìn vào các vấn đề trong ma trận Trái Đất, ngừng việc trực tuyến
quá nhiều, và phải nghỉ ngơi. Vấn đề là Aneeka lại quá yêu công việc này – chia
sẻ những phát hiện, tri thức của mình chính là cuộc sống và nhiệm vụ của cô. Vì
vậy thật khó để biết phải giúp cô theo cách nào – bởi vì, nếu lấy đi điều cô
xem là thiên chức của mình thì bạn cũng lấy đi động lực sống của cô. Nhưng
chính điều đó lại đang khiến cô bị bệnh. Vậy phải làm sao?
Sau đây là một
cuộc trò chuyện giữa tôi và Yazhi, tháng 2 năm 2021. Chúng tôi đang nói về tình
trạng của Aneeka.
---------
Tháng
2/2021
Gosia: Aneeka
sao rồi?
Yazhi: Cô ấy
không ổn. DK đang cố thay cô ấy xử lý mọi thứ tốt nhất có thể. Cô ấy không chịu
nổi quá nhiều tiêu cực. Đã nhiều tháng căng thẳng vì vụ Trump. Cô ấy xem sự lừa
dối liên quan đến Trump là chuyện cá nhân. Mình nghĩ cô ấy vẫn chưa chấp nhận rằng
việc giải quyết vấn đề của Trái Đất không phải là trách nhiệm của cô.
Cô cũng mất hết
các đầu mối tình báo (mà như vậy là tốt hơn). Mất theo kiểu nhận ra rằng họ đều
giả hoặc vô nghĩa – nên cô tự rời bỏ họ. Nhưng cũng bởi vì Nữ hoàng đã bảo vậy.
Không còn an toàn để cô theo dõi tin tức hay chịu áp lực phải cung cấp thông
tin và nhận tất cả chỉ trích từ những kẻ phá đám, nhất là khi cô đang làm việc
với dữ liệu và chuyện của con người.
Cô ấy ngồi xem
các vấn đề COVID suốt ngày. Bạn biết đó, ở đây chúng tôi hầu hết là thiên về
tinh thần. Nên Aneeka gần như sống tinh thần ngay giữa Los Angeles, cách LAX bốn
dãy nhà. Nên cô phải rời xa các vấn đề của Trái Đất để giữ sự tỉnh táo. Cô quá
đắm mình vào việc điều tra từng chi tiết nhỏ như vì sao xét nghiệm PCR sai. Cô
không thể làm việc cả ngày như vậy – không lành mạnh – và đó là lý do cô bị kiệt
sức. Cô cần làm như bạn: làm phần việc của mình rồi đi ra ngoài sống cuộc đời của
mình.
Gosia: Tôi
biết. Nó cũng ảnh hưởng đến tôi – mấy trò phá đám các kiểu – nhưng không theo
cách như vậy. Tôi tìm được sự cân bằng, những thứ làm tôi ổn lại, hài hòa lại.
Vậy cô ấy có điều gì như vậy không?
Yazhi: Đó
chính là vấn đề. Dự án này đã trở thành cuộc sống của cô ấy. Giờ cô ấy cảm thấy
như thiếu điều gì đó. Nhưng như vậy không đúng – vì hormone căng thẳng trở
thành “gây nghiện”, và điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe. Cô ấy giống
như không biết phải làm gì với chính mình nữa, nhưng cô phải tạm “ẩn” một thời
gian.
Gosia: Tôi
hiểu cảm giác đó. Tôi nghĩ về ý tưởng video suốt, và đó là lý do tôi không ngủ
được vào buổi sáng.
Yazhi: Đúng.
Nên chúng tôi đang bàn ở đây về cách tiếp tục mà không ai bị tổn thương – đặc
biệt là Aneeka.
Gosia: Đừng.
Nghỉ ngơi một chút đi. Bản thân tôi cũng đủ việc rồi. Vậy nên hãy chia sẻ khi
nào các bạn cảm thấy cần chia sẻ.
--------------
Tôi đã cố gắng, chúng
tôi đều cố gắng để Aneeka nhận ra rằng cô cần phải nghỉ ngơi. Điều tốt nhất cô
có thể làm là rút ra hoàn toàn và đi nghỉ – ví dụ như quay về Temmer. Bạn sẽ thấy
ngay sau đây có rất nhiều cuộc trò chuyện nơi chúng tôi khuyến khích cô làm
đúng điều đó. Nhưng vấn đề giống hệt với trường hợp của Swaruu: chúng tôi
khuyên cô chăm sóc bản thân, ngừng lại, nghỉ ngơi, làm việc khác… nhưng cô
không chịu. Cô đơn giản là không muốn – và cứ liên tục thuyết phục chúng tôi rằng
đây chính là điều cô muốn làm.
Nên nhớ rằng chúng
tôi không thể khăng khăng quá mức kiểu như “muốn tống cô ấy đi”. Dĩ nhiên không
phải như vậy. Chúng tôi chỉ cố làm cho cô thấy rằng cô đang cần một khoảng thời
gian nghỉ. Nhưng vì cô mang rất nhiều bất an, chúng tôi không thể nhấn mạnh
chuyện đó quá mức – nếu không cô sẽ nghĩ kiểu: “Có lẽ họ không muốn tôi ở đây nữa”,
hoặc “Có lẽ thông tin của tôi không quan trọng”, hoặc một điều tương tự.
Trong phần trước,
bạn đã xem cuộc trò chuyện với Alenym và Naishara, nơi họ đã cảnh báo chúng tôi
về vấn đề này. Chúng tôi luôn phải cẩn thận, vì những người có sự bất an thường
có khuynh hướng… nếu họ đã có mặc cảm nào đó về bản thân, họ sẽ liên tục tìm bằng
chứng để xác nhận điều họ tin – dù đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay chỉ
là một câu nói vô tình của ai đó. Tôi đang nói chung chung – nhưng đúng là họ sẽ
bám vào bất cứ thứ gì để “xác thực” cảm giác tự ti của họ. Và đó chính là trường
hợp của Aneeka, nên chúng tôi phải cẩn trọng.
Chúng tôi muốn
cô biết rằng chúng tôi hiểu cô cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Nhưng đồng
thời lại không được quá áp đặt, nhất là khi cô quá… quá cứng đầu và quá đam mê
trong việc khẳng định rằng cô ổn, rằng cô muốn tiếp tục. Mọi chuyện với Aneeka
đúng nghĩa là một cuộc đấu tranh liên tục.
Giờ đây là một
cuộc trò chuyện với Aneeka… à không, thực ra chỉ là độc thoại của Aneeka thôi.
Bởi vì cô đang cố làm chúng tôi hiểu rằng vấn đề không nằm ở chuyện cô chia sẻ
hay trực tuyến hay nói chuyện. Đây là chuyện cần tái cấu trúc mọi thứ – sắp xếp
lại ưu tiên các đầu mối liên lạc, và cả các nhiệm vụ trên tàu nữa. Vì cô có nhiều
nhiệm vụ trên tàu. Và khi bạn quá tải và quá căng thẳng, giải pháp là giảm bớt
gánh nặng – phân bổ lại nhiệm vụ, ưu tiên lại, và chỉ tập trung vào những gì thật
sự quan trọng.
Vậy nên Aneeka cố
giải thích rằng: nếu cô nói chuyện với chúng tôi và không nói với người khác,
thì ít nhất những gì cô nói ra sẽ được chia sẻ rộng rãi. Nên cô cần phải “tái cấu
trúc” xem cô nói chuyện với ai và bao nhiêu. Không phải vì chuyện cá nhân, mà
vì cô cần đảm bảo rằng thời gian trực tuyến phải thật sự hiệu quả. Tôi hoàn
toàn hiểu điều đó – thật ra tôi cũng giống vậy. Nhưng để Aneeka nói bằng chính
lời của mình.
---------
Anéeka: Vấn
đề là… cuối cùng thì tôi không thể trực tuyến chỉ để phục vụ việc giải trí của
người khác nữa. Và như tôi đã nói với Gosia, ở với hai bạn – cho dù là nói chuyện
tào lao, về mèo hay trò chơi điện tử – vẫn là một phần của toàn bộ công việc.
Vì những ý tưởng và khái niệm mà hai bạn hình thành về tôi hay về chúng tôi ở
đây đều sẽ được truyền đạt lại cho hàng ngàn người. Nó không giống như khi tôi
nói chuyện với những người khác.
Ý tôi là… tôi phải
giữ năng lượng và sự chú ý của mình để có mặt ở đây mà chia sẻ kiến thức – chứ
không phải để trả lời bất kỳ thứ gì xuất hiện liên tục. Tôi có, ví dụ đi,
10.000 lần nhấn phím mỗi ngày. (Tôi không biết thật sự bao nhiêu, nhưng ý bạn
hiểu rồi đó). Và điều quan trọng là 10.000 lần nhấn phím đó được dùng như thế
nào. Vì trái ngược với những gì “các chuyên gia” nói – tôi không phải là AI.
Bạn thấy đó… cuộc
trò chuyện này chắc chắn sẽ được bạn chia sẻ, hoặc sẽ ảnh hưởng đến việc bạn
chia sẻ nó với hàng ngàn người. Còn với người khác, tôi cũng từng có những cuộc
trò chuyện như vậy nhưng nó chẳng đi đến đâu. Đó là lý do nói chuyện với hai bạn
không giống nói chuyện với người khác. Và không phải là nói chuyện với người
khác hay với hai bạn chỉ vì tình bạn thì không đáng. Chỉ là trong tình trạng của
tôi hiện tại, tôi phải tiết kiệm sức lực. Tôi phải cực kỳ cẩn trọng với việc tôi
làm khi trực tuyến – nếu không tôi sẽ suy sụp.
Hiện giờ 75% dự
án này đang đặt lên tôi. Và tôi thích làm điều đó – tôi làm vì nó là điều đúng
đắn. Nhưng tôi cũng phải chăm sóc bản thân. Và tôi lại có xu hướng không chăm
sóc bản thân – điều mà người ta ở đây đã nói với tôi đến phát chán. Và đó là lý
do tôi – và cả chúng ta – phải tiết chế lại, không để mình kiệt sức vì những
chuyện vụn vặt hay các liên lạc cá nhân không cần thiết.
----------
Tôi hoàn toàn hiểu
Aneeka, vì tôi cũng giống hệt như vậy. Nên tôi muốn nói ngay từ đầu rằng tôi
xin lỗi tất cả mọi người mà tôi không trả lời tin nhắn hoặc không phản hồi.
Nhưng vì tôi chỉ có một số giờ nhất định mỗi ngày và một khoảng thời gian trực
tuyến giới hạn, tôi phải dành thời gian đó cho những việc có thể ảnh hưởng đến
hàng trăm, hàng ngàn người – chứ không chỉ một cá nhân. Đây cũng là điều mà chúng
tôi đã thống nhất với họ ngay từ lúc bắt đầu. Vì vậy tôi hoàn toàn hiểu Aneeka,
vì tôi cũng giống như vậy.
Khoảng năm 2021,
đó là lúc cô bắt đầu gặp vấn đề về mắt. Cô bị đột quỵ mắt – trong tiếng Tây Ban
Nha gọi là derrame – và cô bắt đầu rút khỏi mọi thứ một chút, như người ta đã
khuyên dĩ nhiên, nhưng không hoàn toàn. Lúc đó Athena Swaruu đã có mặt rồi và
cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn để hỗ trợ Anéeka, kiểu như: “Nghe này, để tôi lo
phần này, còn bạn hãy nghỉ ngơi.” Ý tưởng là để Athena xuất hiện thường xuyên
hơn và Aneeka xuất hiện ít lại. Tuy nhiên, Aneeka không thật sự làm theo điều
đó được bao nhiêu.
Vấn đề về mắt của
Aneeka – theo lời họ – liên quan đến việc cô phải nhìn thấy những điều, ví dụ
như vụ liên quan đến Covid, mà cô thật sự không muốn nhìn. Mọi thứ quá nhiều,
quá kinh khủng, và kiểu như mắt cô… tắt đi, vì cô không muốn thấy nữa. Nó có
liên quan đến sự kết nối đó.
Bây giờ, chúng
tôi sẽ lướt nhanh – bằng lời của tôi – qua hai yếu tố cực kỳ lớn đã góp phần
làm sức khỏe Aneeka xấu đi. Tôi sẽ bắt đầu với yếu tố “nhẹ” hơn.
Yếu tố đầu tiên
là một tình huống rất kỳ lạ, tạm thời, mang tính siêu hình xảy ra trên tàu. Tôi
sẽ không nói chi tiết ở đây – có thể trong một dịp khác – vì nó khá nhạy cảm.
Nó liên quan đến Yazhi và việc bằng cách nào đó, các dòng thời gian bị trộn lẫn
ngay trên con tàu. Yazhi có liên quan vì cô đã cố giải quyết một vấn đề cá nhân
nào đó với ý định tốt. Nhưng sự việc bị rối một chút và tôi nhớ rằng có một số
người có những ký ức hơi khác nhau về các sự kiện, so với ký ức của những người
khác.
Không phải lỗi của
Yazhi – đó chỉ là hệ quả của tình huống. Nó cực kỳ, cực kỳ lạ. Tôi nhớ rằng chúng tôi – tôi, Robert, Aneeka và vài người nữa – nằm
trong nhóm những người nhớ một sự kiện theo một cách, trong khi những người
khác trên tàu lại nhớ cùng sự kiện theo cách khác. Nó rất mệt mỏi.
Họ thì cố tìm hiểu
chuyện gì đã xảy ra, cố truy ra gốc rễ: “Tại sao? Điều gì đã gây ra chuyện
này?”
Và họ còn cãi
nhau vì ký ức nữa. “Không, không, chuyện đó không xảy ra vậy.” – “Có chứ, tôi
nhớ rõ mà.”
Chúng tôi cũng
tham gia vào đó: “Không, không, không, chuyện này đã xảy ra.” Chúng tôi còn có
cả bản phiên âm. Tức là chúng tôi có bản ghi thực chứng cho dòng thời gian của
chính mình.
Tôi sẽ không nói
quá nhiều về chuyện này. Tôi chỉ muốn nhắc đến vì đó cũng là một yếu tố – và nó
là một yếu tố khiến tinh thần chúng tôi như “nổ tung”. Chúng tôi phải điều chỉnh,
thích nghi, lắng nghe, tiếp nhận, hấp thụ và hiểu chuyện đó. Sau cùng thì nó
cũng… khá thú vị. Yazhi đã cố giải thích chuyện này cho tôi trong một bối cảnh
siêu hình rộng lớn hơn.
Dù sao thì, để
không kéo dài video, tôi chuyển sang yếu tố tiếp theo – và đây là yếu tố nghiêm
trọng hơn nhiều, điều đã làm tất cả mọi người ngã bệnh, ít nhất là về mặt tinh
thần và tâm lý. Đó chính là sự kiện xâm nhập giai đoạn 2020–2021.
Vâng, chúng tôi
đã có một vụ xâm nhập khoảng năm 2020 khi hai cô gái tiếp cận người Taygetan và
trở thành bạn của họ. Câu chuyện đó đã được kể trong các video của tôi – nó rất
lớn. Nó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nó làm cả nhóm lo lắng. Mọi thứ
đều xoay quanh tình huống đó. Mọi thứ.
Họ là bạn của
Aneeka. Và… thôi, tôi không đi sâu ở đây – bạn có thể xem lại trong các video
trước của tôi. Nhưng đúng là họ đã tấn công chúng tôi. Đó là một trong những nỗ
lực sớm nhất để tấn công chúng tôi và dự án này từ bên trong. Và điều đó tác động
đến Aneeka rất mạnh. Đó là sự phản bội. Một sự phản bội cực lớn. Nên sức khỏe của
Aneeka không thể cải thiện – cô gần như không có một khoảng nghỉ nào để hồi phục.
Lúc nào cũng có chuyện xảy ra.
Còn về vụ thay đổi
dòng thời gian kia – tôi sẽ không đi vào chi tiết – nhưng tôi sẽ chia sẻ với bạn
một đoạn trò chuyện ngắn giữa Aneeka và Robert về tình huống đó. Ở đây cô tự
nói rằng dường như phi hành đoàn đã bị… “chia đôi” vì sự hỗn loạn dòng thời
gian này.
------------
Robert: Điều
còn lại chỉ là phi hành đoàn tách thành hai nhóm thôi.
Anéeka: Tôi
không biết mức độ đến đâu, nhưng với chuyện dòng thời gian này, họ đã tách rồi.
Robert: Đúng
là một mớ hỗn loạn. Vậy tinh thần của bạn bây giờ không được tốt sao?
Anéeka: Thật
lòng thì không. Tôi rất có động lực để tiếp tục, chuyện đó thì chắc chắn rồi.
Nhưng tôi cảm thấy kiệt sức về mặt cảm xúc bởi cái mớ hỗn độn này. Như Senetre
cảnh báo tôi, nếu tôi cứ tiếp tục làm những điều gây hại cho mình từ đầu, tình
trạng đột quỵ mắt sẽ quay lại.
Robert: Nhưng
bạn không còn làm những việc như trước nữa đúng không?
Anéeka: Hầu
như không. Tôi đã giảm liên lạc ở đây xuống mức tối thiểu. Và về chuyện theo
dõi âm mưu hay tình hình COVID, tôi không còn theo dõi nữa. Chúng tôi đã hiểu đủ
rồi.
-----------
Được rồi. Đó là
tình hình liên quan đến dòng thời gian. Aneeka không áp dụng tốt các thay đổi
và khuyến nghị. Vậy nên, vấn đề về mắt của cô… (tôi đang nhìn sang bên vì tôi
có ghi chú) … cô ấy cứ tiếp tục bị các vấn đề về mắt. Vấn đề là cô từ chối mọi
hình thức điều trị, xét nghiệm và kiểm tra. Nó giống hệt trường hợp của Swaruu
– điều mà bản thân tôi thật sự không hiểu. Tôi thích làm xét nghiệm, khám này nọ.
Tôi nghĩ là tôi sẽ không từ chối đâu… mặc dù cũng không chắc, còn tùy. Nhưng
Aneeka thì từ chối hoàn toàn.
Vì cô từ chối điều
trị y tế từ Senetre, nên lựa chọn còn lại duy nhất là để cô đến Temmer nghỉ dưỡng.
Không cần phải về lâu dài – chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian để phục hồi rồi
quay lại.
Chúng tôi thậm
chí từng nghĩ đến giải pháp hoàn toàn ngắt liên lạc với Aneeka. Vì chúng tôi
nghĩ: “Cách này không hiệu quả. Cô ấy quá bướng. Cô cứ quay lại hoài. Có lẽ chúng
tôi chỉ cần đóng tài khoản vài tuần và như vậy cô ấy sẽ buộc phải có ít nhất một
nhiệm vụ ít đi – đó là không nói chuyện với chúng tôi.” Nhưng kế hoạch đó cũng
bị Alenym bác bỏ, và đâu đó trong các đoạn trò chuyện (tôi không tìm lại được
đoạn đó), họ nói rằng làm vậy sẽ khiến cô cảm thấy bị từ chối, cảm thấy chúng
tôi không thích cô.
Thật sự rất khó
xử. Nó cũng rất bực bội.
Trong cuộc trò
chuyện tiếp theo đây, chúng tôi nói chuyện với Athena, bàn về sức khỏe của Aneeka,
và cũng cố tìm hiểu tại sao tình huống liên quan đến Covid lại ảnh hưởng mạnh đến
Aneeka và mọi người như vậy. Tôi cố nhìn từ những góc độ khác: “Nếu nó ảnh hưởng
nặng như vậy, có lẽ chúng tôi không nên dính vào nhiều? Có thể chúng tôi nên
nhìn chuyện này từ góc độ khác để không bị cuốn vào quá mức?” Bạn sẽ thấy tôi đặt
những câu hỏi kiểu đó trong cuộc trò chuyện dưới đây.
-----------
Tháng
1 năm 2022
Swaruu
X (Athena): Aneeka không ổn. Từng chút một, tình trạng xuất huyết
trong mắt cô ấy lại quay trở lại. Như Yazhi đã nói, bạn không thể chữa lành thứ
gì đó nếu không loại bỏ nguyên nhân gây ra nó.
Gosia: Vậy
cô ấy còn phải làm gì nữa để chữa khỏi?
Swaruu
X (Athena): Cô phải ngừng nhìn vào Ma trận của con người – thứ
gây ra huyết áp cao, áp lực công việc các kiểu, vấn đề của Trái Đất, COVID, các
cuộc thiết lập lại, phản bội, chiến tranh. Và dường như Senetre sẽ phẫu thuật mắt
cho cô, nhưng Aneeka – đúng kiểu một bác sĩ – đang kháng cự lại việc đó. Nên
đúng là cô ấy nên về Temmer nghỉ một vài tháng. Nhưng cô không muốn. Cô muốn
quay lại đây để tiếp tục với các bạn.
Robert: Chúng
tôi đã bảo cô ấy đừng quay lại cho đến khi hồi phục.
Gosia: Vậy
cô ấy vẫn chưa thay đổi gì sao? Sao cô ấy bướng vậy?
Swaruu
X (Athena): Có, cô ấy đang thay đổi – nhưng chưa đủ. Cô nên rời
xa một thời gian rồi quay lại, chỉ nói chuyện với hai bạn thôi, chứ không phải
dành hàng giờ nói về COVID. Điều đó gây ra sự bất hòa tần số; về cơ bản nó giống
như cô đang sống trên Trái Đất trong khi cơ thể lại ở đây. Và còn cả chuyện ăn
uống nữa – cô ấy ăn thuần chay. Với mức độ hao tổn đó, cách ăn đó không nuôi dưỡng
đủ, nhất là với cơ địa cơ thể kiểu đó.
Nhưng như hai bạn
biết, Aneeka xem vai trò “cứu nhân loại” – hay cứu càng nhiều “linh hồn” càng tốt
– rất nghiêm túc. Thật sự thì điều này khiến chúng tôi rất nản, vì không còn
nhiều thứ chúng tôi có thể làm. Aneeka sẽ quay lại thôi – cho cô vài ngày. Đặc
biệt nếu cô ấy phải phẫu thuật.
Robert: Cô ấy
không nên quay lại.
Swaruu
X (Athena): Tôi sẽ vào hỗ trợ nhiều hơn – đó là lý do có nhiều
người trong chúng tôi ở đây. Để hỗ trợ lẫn nhau.
Gosia: Cảm
ơn. Nhưng tôi luôn nhấn mạnh: KHÔNG LÀM VÌ NGHĨA VỤ. Không có nghĩa vụ nào cả.
Hãy để mọi thứ tự nhiên.
Robert: Đúng
vậy, không cần thiết phải vào.
Swaruu
X (Athena): Cô ấy không cảm thấy bị ép buộc đâu. Cô ấy thương
hai bạn nhiều lắm.
Gosia: Tôi
biết. Nhưng đôi khi tôi có cảm giác cô ấy tự tạo áp lực cho bản thân – một kiểu
nghĩa vụ tự áp đặt. Điều này phải giống như bạn bè thân thiết: nói chuyện khi cảm
thấy muốn nói.
Swaruu
X (Athena): Tôi có những cách khác để đối mặt với áp lực và những
điều kinh khủng đang xảy ra trên Trái Đất. Anéeka thì rất “Taygetan”, rất nhạy
cảm, mọi thứ đều chạm vào cô, mọi thứ đều ảnh hưởng đến cô.
Gosia: Anéeka
đã nhờ bạn luyện tập chung với cô ấy đúng không? Chúng tôi đã nói về chuyện đó
và đồng ý rằng cô sẽ tập thể thao với bạn.
Swaruu
X (Athena): Đúng, cô ấy nói với tôi. Nhưng cô không thể vì vấn
đề xuất huyết trong mắt, và điều đó khiến cô không thể tập thể dục được – vì nó
làm tình trạng tệ hơn. Cô phải hồi phục trước.
Gosia: Vậy
trong trường hợp này, lựa chọn hợp lý nhất là phẫu thuật, vì cô ấy thậm chí
không thể tập thể thao – trong khi tập luyện là một trong những thứ giúp cô ấy ổn
định tâm lý.
Robert: Cô ấy
KHÔNG nên quay lại cho đến khi hồi phục 100%.
Gosia: Và tại
sao chuyện “thắng” trong vấn đề COVID và các thứ lại quan trọng đến vậy? Tôi
không thấy nó ảnh hưởng đến tôi nhiều. Ý tôi là, chuyện chúng tôi có thể thua.
Hoặc không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Tôi không hiểu vì sao. Tôi chỉ làm những gì
tôi làm.
Robert: Đúng
vậy, tại sao lại quan trọng đến thế nếu chúng ta là những sinh linh vĩnh cửu? Sẽ
còn nhiều kiếp sống nữa.
Swaruu
X (Athena): Điều này liên quan đến việc nhân loại không có niềm
tin ổn định, không có nền tảng tâm linh vững chắc; họ bị chia tách bởi những
tôn giáo vô giá trị. Và trong sự khao khát tìm câu trả lời, họ quay sang khoa học
và chính trị gia – những người hợp lại tạo ra một nền “kỹ trị”. Con người không
còn xem tâm linh là yếu tố quan trọng, thay vào đó ưu tiên các giải thích khoa
học mang tính duy vật và tất định, nơi họ – dân số loài người – nâng những người
đó lên thành “các vị thần mới”. Những gì khoa học và chính quyền nói trở thành
chân lý tuyệt đối. Điều đó, kết hợp với việc họ không thể tự suy nghĩ – vốn là
gốc rễ của vấn đề – khiến họ tuân theo hệ thống một cách mù quáng.
Gosia: Ừ,
đó là sự thật. Nó là như vậy. Chúng tôi làm được bao nhiêu thì làm, nhưng chúng
tôi sẽ không hy sinh bản thân để chống lại cái đang diễn ra.
Swaruu
X (Athena): Nếu con người ở trong trạng thái “vô thần”, tin rằng
đây là cuộc sống duy nhất và tâm linh không quan trọng, thì điều đó sẽ khiến vật
chất trở thành điều quan trọng nhất. Và rồi họ quên mất nền tảng tâm linh và đạo
đức cần thiết để xây dựng một xã hội lành mạnh.
Gosia: Và
tại sao điều đó lại quan trọng đến vậy? Tại sao nếu chúng tôi “không thắng” thì
lại quan trọng? Dù sao thì mọi người cũng sẽ tái sinh ở nơi nào đó thôi.
Robert: Đối
với Liên đoàn, trải nghiệm này thậm chí không được xem là thật.
Swaruu
X (Athena): Khi nhìn từ trên cao, đúng như bạn nói, Gosia, nó
không quan trọng. Mọi thứ chỉ là bài kiểm tra, một sự khảo nghiệm cho các linh
hồn. Nhưng như chúng tôi đã nói nhiều lần: từ góc nhìn dưới mặt đất, từ góc độ
của người dân, đây là một cuộc diệt chủng khổng lồ.
Gosia: Vậy
để Aneeka không bị ảnh hưởng quá nhiều, có lẽ cô ấy nên nhìn mọi thứ từ một góc
rộng hơn? Chúng tôi đang ở trên Trái Đất mà cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Và
trước đây đã có rất nhiều cuộc diệt chủng rồi. Đây không phải lần đầu. Nhìn
Tiamat xem. Lúc nào cũng có thảm hoạ.
Robert: Nhưng
trong trường hợp này, họ hiện diện ở đây.
Gosia: Nhưng
chúng ta cũng vậy mà.
Swaruu
X (Athena): Có lẽ nó ảnh hưởng đến bạn nhiều hơn khi nhìn từ
bên ngoài, Gosia. Đó là giả thuyết của tôi.
Gosia: Tại
sao lại là “từ bên ngoài”?
Swaruu
X (Athena): Bởi vì bạn mở cửa và thấy người ta đeo khẩu trang,
và… chỉ vậy. Nhưng ở đây, chúng tôi – đặc biệt là Aneeka – tự tạo ra những kịch
bản thảm hoạ trong đầu.
Robert: Chúng
ta đã “chai lì” rồi, Gosia. Từ trên cao, có lẽ bạn nhìn mọi thứ khác đi.
Swaruu
X (Athena): Đúng vậy, bạn phát triển “khả năng chịu dựng” theo
thời gian. Chúng tôi thì không có điều đó ở đây.
Gosia: Tôi
có những lúc đặc biệt. Đôi khi tôi cảm nhận rất nhiều lòng trắc ẩn, và nó ảnh
hưởng đến tôi. Nhưng đồng thời, kỳ lạ thay, nó LẠI KHÔNG ảnh hưởng đến tôi –
như thể tôi hoàn toàn đứng ngoài mọi chuyện, vượt lên trên nó, như thể tôi
không hề xem những gì diễn ra xung quanh là thứ gì đó hữu hình hay thật. Nhưng
đồng thời, tôi lại có một động lực rất mạnh để chiến đấu. Rất lạ. Tôi chiến đấu
mà không cảm thấy bị ảnh hưởng. Tôi không bận tâm, nhưng tôi vẫn chiến đấu.
Haha. Tôi cũng không hiểu nổi chính mình. Giống như một dạng “tâm thần phân liệt”.
Swaruu
X (Athena): Như vậy là rất tốt đó, Gosia. Chỉ là Anéeka thì
không đối mặt theo cách đó được.
Gosia: Nhưng
các bạn đã trải qua rất nhiều sự kiện thảm hoạ trong quá khứ rồi mà. Tôi chưa từng
trải qua chiến tranh nào, cũng chẳng có ký ức gì. Còn các Swaruu thì có. Các
Swaruu đáng lẽ phải “chai lì” hơn chứ. Họ tham gia chiến tranh trực tiếp. Đúng
không?
Swaruu
X (Athena): Đúng, nhưng nó giống như bạn đọc trong sách vậy.
Không phải là thứ bạn thấy diễn ra ngay trước mắt.
Gosia: Bạn
không có ký ức trực tiếp sao?
Swaruu
X (Athena): Các Swaruu thì có. Còn người Taygetan, có vẻ không
nhiều. Đó là lý do chúng tôi chịu đựng tốt hơn, tôi đoán vậy – mặc dù Swaruu de
Erra đã rời đi vì chính lý do đó.
Gosia: Vậy
có lẽ cô ấy nên về nhà? Vì ở đây dường như cô không bao giờ được nghỉ ngơi.
Robert: Anéeka
phải quay về Temmer.
Swaruu
X (Athena): Đó cũng là điều người ta nói với cô, nhưng cô chẳng
có gì để quay về. Cô không có cuộc sống ở đó; tất cả cuộc sống của cô là ở đây,
trên con tàu này.
Gosia: Cô
có chính bản thân mình. Giống như đi nghỉ vậy thôi. Chỉ một thời gian ngắn. Sạc
lại cảm xúc. Vấn đề là cô ấy bướng. Nhưng tôi hiểu. Tôi cũng sẽ nghỉ như vậy.
Swaruu
X (Athena): Ừ. Cô ấy nói cô có thể nghỉ ngơi ngay tại đây.
Chúng ta xem tình hình thế nào. Tôi phải đi nấu ăn rồi.
Robert: Cảm
ơn vì thời gian của bạn, Tina.
Swaruu
X (Athena): Hẹn gặp ngày mai nhé, nghỉ ngơi đi. Cảm ơn hai bạn.
-------------------------
Như bạn thấy đó,
tôi đã hỏi những câu như: “Tại sao chúng tôi phải lo lắng nhiều như vậy nếu
chúng ta thua?” Không phải vì tôi không quan tâm đến tình hình - dĩ nhiên là
tôi có. Thời điểm đó chúng tôi đã làm rất nhiều việc. Nhưng mục đích của tôi
khi đặt câu hỏi như vậy là để cố cho Aneeka một góc nhìn khác, cho họ một cách
nhìn nhẹ nhàng hơn, bớt nghiêm trọng hơn, để giúp cô giảm bớt căng thẳng tinh
thần ở chủ đề này - trao cho cô một hướng nhìn nhẹ nhàng hơn.
Và chúng tôi cứ
nhắc đi nhắc lại rằng cô nên về Temmer, không phải chỉ vì đó là ý của chúng tôi,
mà vì cả tàu đều khuyên cô nên làm vậy. Trước tiên là phẫu thuật, và nếu cô
không muốn phẫu thuật thì hãy về Temmer nghỉ ngơi. Chúng tôi lo cho cô rất nhiều,
và thật sự không biết nên làm gì.
Tôi nhắc lại lần
nữa: chúng tôi thậm chí còn sẵn sàng hy sinh việc tiếp tục dự án này, vì chúng
tôi nghĩ rằng nếu chúng tôi dừng - nếu chúng tôi không làm nữa - thì cô ấy sẽ
không còn lý do để tiếp tục dán mắt vào các vấn đề của nhân loại, các sự kiện,
tin tức… vì cô sẽ không còn nơi nào để chia sẻ nữa. Có thể cô vẫn sẽ theo dõi,
nhưng theo một cách khác, đỡ ám ảnh hơn.
Mặc dù chúng tôi
yêu dự án này, chúng tôi vẫn sẵn sàng dừng. Và chúng tôi đã đề nghị điều đó -
điều mà bạn sẽ thấy trong các cuộc trò chuyện sắp tới. Đặc biệt vì chúng tôi biết
rõ rằng không phải tất cả người trên tàu đều đồng ý với dự án này. Tôi đã nói
điều này từ đầu: không phải ai cũng đồng tình. Ngay từ thời Swaruu, nhiều người
đã cho rằng dự án này quá hy sinh, quá rủi ro, và không cần thiết phải chia sẻ
quá nhiều thông tin cho con người. Chỉ có Swaruu và một số ít thật sự tin vào dự
án.
Dự án được một số
người chấp thuận, được nhiều người quan sát, nhưng cũng có những người hoài nghi.
Chính vì vậy -
biết rằng có những người như vậy ở trên tàu - tôi và Robert cố cho họ thấy rằng
chúng tôi không cố chấp. Rằng chúng tôi sẵn sàng dừng lại. Rằng chúng tôi không
bao giờ muốn ai phải đánh đổi sức khỏe của mình. Mà thật ra như tôi đã giải
thích, toàn bộ những yếu tố khác mới là thứ bào mòn Aneeka - dự án này lại là
thứ giúp cô vui vẻ theo một nghĩa nào đó. Đúng là nó khiến cô phải nhìn vào các
vấn đề của Covid, nhưng đồng thời nó cũng giúp cô cảm thấy đời mình có ý nghĩa.
Khi cô dừng lại, cô cảm thấy mất đi ý nghĩa sống - và chúng tôi sẽ nói đến điều
đó sau.
Nên bạn thấy đó,
rất khó để điều tiết tình huống như vậy.
Và tôi cũng phải
hoàn toàn thành thật: tôi biết một số người Taygetan (không phải tất cả, chỉ một
số ít theo như những gì chúng tôi nghe được, và theo như chính lời Yazhi), đôi
khi có xu hướng tìm người để đổ lỗi. Tôi đang nói về sự kiện xâm nhập - nơi một
số Taygetan trên tàu đã đổ lỗi cho Yazhi. Họ trách tội Yazhi về vụ xâm nhập đó,
nghĩ rằng có thể Yazhi đã tiết lộ quá nhiều thông tin cho hai cô gái kia, và đó
là lý do mọi thứ sụp đổ. Nhưng điều đó thật vô lý.
Bạn không thể đổ
lỗi cho ai vì họ đã làm điều họ không thể biết trước hậu quả. Cuộc sống vận
hành theo chuỗi sự kiện. Vậy bạn sẽ lần ngược lại bao xa để tìm người có lỗi?
Và tại sao phải chơi trò đổ lỗi? Với tôi, vấn đề không phải là tìm thủ phạm, mà
là giải quyết tình huống, hiểu rằng cuộc sống xảy ra, các sự kiện xảy ra - tất
cả đan xen, như những quân cờ domino đa tầng cấp liên kết với nhau. Một số thứ
xảy ra vì chúng đã được lập trình từ tầm cao hơn. Ai mà biết được.
Vậy nên việc đổ
lỗi cho Yazhi - tôi không thích điều đó chút nào. Và bạn sẽ thấy điều này trong
phần nói về Yazhi, nơi cô thực sự chịu tổn thương vì bị một số người trên tàu
trách móc. Còn tôi thì không bao giờ - không bao giờ trong cả triệu năm - đổ lỗi
cho Yazhi về chuyện đó.
Nhưng vì tôi biết
có một số thành viên có xu hướng đổ lỗi như vậy, tôi nghĩ: “Không, tôi không muốn
mình bị đổ lỗi nếu có gì xảy ra với Aneeka.”
Chúng tôi đã mất
Swaruu rồi. Và giờ… không thể để điều đó xảy ra nữa. Tôi không đến đây để làm dự
án này rồi nhìn mọi thứ diễn ra như vậy.
Nên tôi nói rõ với
mọi người trên tàu, và với Aneeka, rằng nếu cô tiếp tục, thì đó là vì cô muốn -
hoàn toàn là quyết định của cô.
Nhưng dù vậy,
tôi và Robert vẫn nghĩ đến việc rút lui. Nhưng họ không muốn chúng tôi rút. Họ
cứ thuyết phục chúng tôi - và Aneeka, như bạn sẽ thấy trong đoạn trò chuyện tiếp
theo - cứ bảo rằng: “Không, đừng dừng. Chúng ta tiếp tục.”
Vậy nên đây là
cuộc trò chuyện giữa tôi và Robert trước - chỉ hai người chúng tôi. Chúng tôi
đang ở trong server nhóm chung với Aneeka và Athena, nhưng lúc đó họ không có mặt,
và tôi biết rằng sau này Aneeka sẽ đọc được. Tôi muốn cô thấy điều chúng tôi
đang cân nhắc.
Tôi và Robert
bàn đúng chuyện này: “Chúng tôi nên làm gì? Dừng lại? Rút lui? Hay tiếp tục?”
Dù dự án không
phải là yếu tố chính khiến cô bệnh (vì còn hàng loạt yếu tố khác như Covid, các
đe dọa từ Liên đoàn, vụ xâm nhập…), nhưng tôi vẫn nghĩ rằng: “Nếu mình bỏ một
nhiệm vụ ra khỏi cuộc sống của cô, đó sẽ là một gánh nặng ít đi.”
Và đây là điều chúng
tôi đã nói với nhau.
------------
Gosia: Chúng
ta có nên kết thúc việc tiết lộ này không, Aneeka? Tôi luôn nói với bạn rằng bạn
phải rời đi nếu sức khỏe yêu cầu. Có lẽ tốt hơn là kết thúc mọi thứ ngay bây giờ
nếu mạng sống của bạn gặp nguy hiểm? Điều đó có giúp không?
Robert: Aneeka
có thể chết nếu tiếp tục như vậy. Tôi luôn nói như thế.
Gosia: Vậy
chúng tôi phải làm gì?
Robert: Nhưng
Aneeka muốn tiếp tục, Gosia.
Gosia: Nhưng
trường hợp của Swaruu cũng y như vậy. Đâu phải lỗi của chúng tôi khi cô ấy muốn
tiếp tục và không chăm sóc bản thân. Nhưng có người ở đó lại trách “việc tiết lộ”.
Tôi không thích điều này, vì ai cũng phải tự chịu trách nhiệm. Nếu tôi chết vì
công việc này, tôi không thể đổ lỗi cho liên lạc này, cũng không thể đổ lỗi cho
bạn, Robert. Như vậy là bất công và vô lý. Tôi chỉ có thể trách chính mình vì
tôi là người chọn tiếp tục. Nếu tôi chết, thì tôi chết. Tôi sẽ được chôn, thế
thôi. Sẽ không có ai bị đổ lỗi.
Nhưng tôi có cảm
giác một số người ở trên đó - nhất là những người không biết rõ chúng tôi - có
thể sẽ đổ lỗi. Trong khi tôi, và cả anh nữa, chưa từng gây áp lực cho Aneeka
hay ai khác phải tiếp tục. Ngược lại. Tôi luôn nói với cô ấy phải rời ra. Nhưng
cô ấy không muốn. Tất cả những người trên tàu cần biết điều này. Nếu không, chúng
tôi sẽ phải kết thúc việc này.
Tôi đã nói với
Aneeka rồi: nếu bạn cứ tiếp tục thế này, tôi còn sẵn sàng đóng tài khoản của
mình hai tuần hay gì đó để kéo bạn rời khỏi máy tính và mọi thứ. Nếu Aneeka chọn
tiếp tục hoặc tự làm quá sức trên mạng, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.
Robert: Vậy
chúng ta phải làm gì?
Gosia: Chúng
ta nên dừng lại chăng? Nó phải là quyết định của cả nhóm. Vấn đề là Aneeka sẽ
không muốn. Chưa kể cô ấy sẽ cảm thấy tội lỗi vì chúng ta chấm dứt mọi thứ vì
cô ấy. Như vậy có khi còn tệ hơn. Vậy hãy xem Aneeka và mọi người nói gì, xem
giải pháp nào có thể áp dụng. Có thể chỉ kết nối một lần mỗi tuần?
--------
Aneeka và Athena
vào cuộc trò chuyện
Anéeka: Này
này, sẽ không ai đổ lỗi cho hai bạn bất cứ điều gì đâu! Tôi không tệ đến mức
đó. Đây chỉ là một hồi chuông cảnh tỉnh với tôi thôi. Nhưng tất cả mọi người ở
đây đều biết rằng tôi tiếp tục vì chính tôi - không phải vì các bạn ép buộc tôi
làm gì. Tôi nghĩ dự án này rất quan trọng, và không những tôi không muốn dừng lại,
tôi còn muốn đẩy nó xa hơn nữa. Nhưng để đẩy nó xa hơn, tôi cần loại bỏ những
“gánh nặng” không cần thiết. Vì chính những gánh nặng đó không cho tôi thời
gian để hồi phục. Như chúng ta đã nói đi nói lại bao nhiêu lần.
Vì vậy tôi phải
buông bỏ gần như tất cả mọi người, ngoại trừ hai bạn. Và tôi còn phải làm thêm
những việc khác của riêng mình, vì tôi cũng đã được nói - và được chỉ ra - rằng
tôi có xu hướng tự hủy hoại bản thân, theo kiểu tự đẩy mình vượt giới hạn để
“cho đi nhiều hơn”. Nhưng cái “nhiều hơn” đó lại chỉ dành cho một số cá nhân
làm tôi kiệt sức. Sự hao mòn đến từ đó - không phải từ hai bạn; hai bạn không
bao giờ gây áp lực. Làm việc với hai bạn là một niềm vui. Vậy nên sẽ không ai đổ
lỗi gì cho hai bạn cả.
Và tôi không tệ
đến mức đó. Quan trọng nhất là tôi cần bình tĩnh lại để huyết áp ổn định, để mắt
tôi không phát bệnh lại. Điều đó nghĩa là tập thể dục nhiều hơn và làm nhiều việc
mang tính “5D” hơn, và không trực tuyến 8 tiếng một ngày nữa. Hay bao nhiêu tiếng
đó. Vậy nên bình tĩnh lại nhé… và tôi yêu hai bạn.
Robert: Tôi
hiểu, cảm ơn bạn, Aneeka.
Anéeka: Ví
dụ, điều khiến tôi mệt nhất là khi tôi phải ở với ai đó vào giờ cố định. Vì nó
không chỉ là chuyện giờ giấc. Tôi lại khó xác định thời gian từ đây, nên tôi phải
chờ sẵn rất lâu trước đó. Và nó ngăn tôi làm những việc khác. Rồi mọi thứ cộng
dồn lên.
Robert: Tôi
hiểu, đúng vậy. Trực tuyến nhiều giờ như thế… bạn phải tối ưu sức của mình. Vì
sức khỏe của bạn.
Anéeka: Đúng,
chính xác. Chỉ vậy thôi.
Swaruu
X (Athena): Bạn sợ điều gì?
Anéeka: Ý bạn
là sao?
Swaruu
X (Athena): Bạn sợ rằng hình ảnh công chúng của bạn sẽ đi xuống?
Anéeka: Tôi
chấp nhận điều đó… tôi nghĩ là đúng vậy.
Swaruu
X (Athena): Đó là điều đầu tiên bạn phải buông bỏ.
Gosia: Được
rồi. Cảm ơn Anéeka vì đã giải thích. Đúng, phải như vậy. Nhiều hoạt động “5D”
hơn, ít trực tuyến hơn, không còn cảm giác phải có nghĩa vụ chia sẻ thông tin
(tôi nói thật - hãy bỏ ý nghĩ này đi!) và hãy nói cho phi hành đoàn rằng bạn tiếp
tục vì CHÍNH BẠN muốn làm. Chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi tiếp tục vì chúng tôi
muốn. Nhưng tôi cũng nói thật rằng tôi sẽ kết thúc chuyện này nếu sức khỏe của
bạn gặp nguy hiểm nghiêm trọng và bạn vẫn cố tiếp tục.
Anéeka: Tôi
đã làm rõ ở đây rằng tôi tiếp tục vì tôi thích dự án này và thích công việc
này. Đó là lý do họ trách tôi bướng bỉnh và không chăm sóc bản thân - họ không
chỉ trích các bạn.
Gosia: Cảm
ơn bạn, Aneeka. Điều này rất quan trọng đối với tôi, và đối với bạn bè của bạn
trên tàu.
Anéeka: Họ
biết. Thực ra lời chỉ trích ở đây là vì tôi không biết chăm sóc bản thân, vì -
theo họ - tôi có xu hướng tự hủy hoại, như kiểu cảm giác có lỗi vì tôi ở trên
này mà không ở dưới đó. Và ngoài ra, nói chuyện với các bạn không giống với nói
chuyện với hai cô gái kia.
Gosia: Tôi
hiểu. Ý hay đó. “Vì bạn ở trên đó chứ không ở dưới này.” Và tại sao nói chuyện
với chúng tôi lại khác? Khác điều gì? Tôi tưởng họ giống chúng tôi - bạn của bạn,
nói chuyện, trao đổi các chủ đề. Giống như chúng tôi vậy.
Anéeka: Áp
lực liên tục của việc phải trực tuyến trả lời những câu hỏi về các chủ đề chẳng
liên quan gì hoặc rất kỳ quặc… như mấy con “ngựa không gian”.
Gosia: Ồ,
nhưng nếu bạn không nói với họ rằng bạn không thích những chủ đề đó thì họ đâu có
biết. Và làm sao chúng tôi biết bạn không thích chủ đề hay câu hỏi nào nếu chúng
tôi hỏi bạn? Bạn phải nói ra nếu bạn không thích.
Swaruu
X (Athena): Luôn luôn phải nói ra, phải thể hiện bản thân. Nếu
không, tất cả sẽ dồn nén bên trong bạn. Rồi mắt bạn lại nổ tung lần nữa.
Anéeka: Được
rồi, Athena.
Gosia: Chính
xác. Bạn phải nói ra. Bạn phải nói rằng bạn không thích một số chủ đề khi nói
chuyện với họ. Vì ở đây cũng vậy - chúng tôi sẽ không biết nếu bạn không nói.
Robert: Bạn
phải nói rõ ràng, Aneeka. Rồi chúng tôi sẽ trao đổi.
Anéeka: Tôi
không biết diễn tả sao. Nó liên quan đến sự tin tưởng và cảm giác gần gũi với
hai bạn. Việc tôi nhìn rất rõ mọi thứ đang hướng đến đâu, và mọi thứ với hai bạn
đều trôi chảy. Đó là sự khác biệt - rất tinh tế, nhưng tạo ra khác biệt lớn.
Không phải là việc đặt câu hỏi là xấu - đó là lý do tôi ở đây. Nhưng với họ,
tôi không thể nói kiểu: “Bạn biết không, tôi thật sự đang rất mệt.” Ở đây thì
được, nên tôi vui khi ở với hai bạn. Điều đó khác hoàn toàn.
Gosia: Ý của
tôi là tôi không muốn bạn trở thành với chúng tôi như bạn từng như vậy với họ -
rồi sau đó mới nói rằng bạn không thích gì đó nhưng bạn lại không nói ra lúc
đó. Bạn hiểu ý tôi không?
Anéeka: Không,
không, không, Gosia. KHÔNG. Hai bạn khác mà. Tôi không cảm thấy bị ép buộc. Và
vì hai bạn không ép tôi, nên hiển nhiên hai bạn đã bị thiệt thòi khi hai cô kia
xuất hiện - vì họ đòi hỏi tôi trực tuyến nhiều hơn. Thêm nữa, áp lực phải
“trông cho tốt trước mặt họ” và không để lộ rằng tôi không biết điều gì đó… điều
đó rất căng thẳng. Tôi xem nó như một công việc cần thiết, một nỗ lực cần thiết.
Khác với ở đây, mọi thứ trôi chảy tự nhiên.
Nó cũng quan trọng
ở đây, nhưng với hai bạn thì tôi tiếp nhận nó theo cách khác - vì nó đến một
cách tự nhiên. Còn với họ, tôi phải ép bản thân. Đó là sự khác nhau. Và tôi đã
cố gắng với họ để công chúng thấy rằng chúng tôi không chỉ làm việc với hai bạn
- để công chúng thấy rằng chúng tôi là thật, không phải do hai bạn “bịa ra”.
Nhưng bây giờ chúng tôi nhìn mọi thứ khác rồi. Tập trung vào một chỗ là tốt nhất.
Gosia: Được
rồi, Aneeka. Cảm ơn bạn đã giải thích. Nhưng tôi hy vọng bạn thật sự không cảm
thấy áp lực phải chia sẻ điều gì với chúng tôi - kể cả cho các buổi trực tiếp của
Robert. Robert, bạn cần xác nhận cho Aneeka rằng cô ấy KHÔNG có nghĩa vụ gì cả.
Nói lại đi.
Robert: Bất
cứ ai có chút đầu óc cũng thấy đây không phải là chuyện chúng ta bịa ra.
Anéeka: Chỉ
là lúc đó, việc công khai điều đó rất quan trọng.
Gosia: Robert,
làm ơn xác nhận lại điều này với Aneeka. Rằng cô ấy không được cảm thấy bất kỳ
áp lực nào. Bạn phải giúp cô ấy bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu.
Anéeka: Nhưng
tôi đã nói với bạn rồi, nó không phải áp lực.
Robert: Đúng,
bạn không cần nói chuyện với tôi để đưa thông tin hay để làm phiên trực tiếp.
Tôi xác nhận điều đó.
Swaruu
X (Athena): Aneeka có thể lùi lại nhiều hơn, và tôi sẽ tiếp tục
như kế hoạch. Nhưng rồi tôi lại không xuất hiện vì Aneeka “chiếm sóng” với hai
bạn. Không phải tôi không muốn giúp cô ấy.
Anéeka: Hehe,
cảm ơn. Được rồi, chúng tôi sẽ chậm lại. Nhưng đồng thời, chính tôi lại cảm thấy
muốn vào.
Gosia: Chỉ
vào khi CHÍNH BẠN muốn, Aneeka. Đừng nghĩ đến chúng tôi. Chúng tôi ổn. Tôi nói
điều này không biết bao nhiêu lần rồi - với tất cả mọi người.
Anéeka: Được
rồi, Gosia, hiểu rồi. Chỉ là tôi đúng là “muốn vào” thật, haha. Tôi không vào
vì nghĩa vụ.
-------------
Trong đoạn trò
chuyện này, lúc mở đầu Aneeka đang nói về “hai cô gái” – tức là ám chỉ vụ xâm
nhập, hai kẻ đã giả dạng. Đúng vậy, cô nói rằng thời gian đầu cô phải gượng ép
bản thân vì ý tưởng khi đó là để người khác xác nhận rằng họ không phải do chúng
tôi “bịa ra”. Nhưng tôi cũng phải nói rõ thêm: về sau, người ta phát hiện rằng
một trong hai cô gái đó được cho là con gái của Alenym – nhưng thực chất lại là
kẻ mạo danh. Đó cũng là lý do Aneeka nói chuyện với họ. Điều này tất nhiên cần
được làm rõ.
Chúng tôi đã lặp
đi lặp lại điều này với họ, không biết bao nhiêu lần – với Yazhi cũng vậy: “Làm
ơn, chỉ vào khi thật sự muốn vào.”
Và họ luôn đáp lại:
“Ừ, ừ, chúng tôi thật sự, thật sự muốn vào.”
Thậm chí có lúc
Yazhi còn phát bực vì tôi cứ nhắc đi nhắc lại như thể tôi không tin lời họ.
Nhưng tôi vẫn phải nhắc, vì tôi biết từ những câu chuyện họ kể – từ những liên
lạc trước khi gặp chúng tôi vào năm 2017 – rằng họ từng dành quá nhiều thời
gian trực tuyến chỉ vì không thể nói “không”, vì họ có xu hướng làm vừa lòng
người khác. Tôi biết điều này ngay từ ngày đầu, vì chính họ đã nói như vậy về bản
thân mình. Và tôi luôn ghi nhớ điều đó. Tôi biết rằng có thể điều đó cũng đang
áp dụng với tôi.
Đó là lý do tôi
luôn trấn an họ, luôn chắc chắn rằng chúng ta ở trong cùng một thỏa thuận – rằng
không ai phải làm gì vì nghĩa vụ. Điều đó cực kỳ, cực kỳ quan trọng với tôi -
vì tự do cá nhân của cả hai bên: tôi, Robert, và họ - là điều tối quan trọng.
Nhưng tôi cũng
nghĩ rằng có thể một số người trên tàu không hiểu rõ về chúng tôi hoặc không hiểu
về động lực tình bạn giữa chúng tôi với Aneeka, với Swaruu, và người khác. Có
thể họ được nghe nói lại, nhưng không phải mọi chi tiết. Vậy nên tôi tự hỏi: “Mình
phải giải quyết chuyện này thế nào?”
Và đó là lý do
tôi luôn cố làm rõ hơn mức cần thiết: rằng họ phải ở đây vì họ muốn, chứ không
phải vì “không dám từ chối”. Tôi có tất cả điều đó được ghi lại - trong hàng
ngàn cuộc trò chuyện.
À, và còn điều
này nữa: thời điểm đó, Robert bắt đầu làm trực tiếp. Anh ấy gần như trực tiếp mỗi
ngày, cùng với những thông tin được chia sẻ rải rác từ những cuộc trò chuyện
bình thường với Aneeka hoặc người khác. Aneeka, tôi nhớ, đã rất vui vì Robert
truyền tải thông tin nhanh như vậy. Nhưng tôi thì nghĩ:
“Còn họ thì sao?
Có thể họ cảm thấy bị áp lực để vào nhiều hơn, để chia sẻ nhiều hơn, chỉ vì
Robert đang trực tiếp liên tục.”
Đó là lý do
trong cuộc trò chuyện mà tôi vừa dịch cho bạn, tôi đã yêu cầu Robert xác nhận
rõ ràng rằng:
“Không ai có
nghĩa vụ cung cấp thông tin cho phiên trực tiếp của bạn.”
Điều đó hoàn
toàn vô lý nếu có ai nghĩ như vậy.
Khi Aneeka được
bảo rằng cô phải nghỉ ngơi, phải giảm tải, thì dường như điều đó càng khiến cô
bệnh hơn. Ý tôi là: cô hoàn toàn dấn thân vào tất cả những việc này. Cô không
muốn rời đi. Cô muốn tiếp tục chia sẻ, tiếp tục truyền đạt thông tin - dù cô có
bệnh đi nữa. Cô muốn làm điều đó.
Và phải nhớ rằng
nhiều thứ khiến cô bệnh là do những gì cô thấy trên mạng xã hội. Cô bị bệnh vì
tất cả những gì đã xảy ra 5 năm trước – vắc xin, phong tỏa… Tất cả những thứ
đó, và những gì cô thấy trên mạng, là những thứ khiến cô kiệt sức. Nhưng cô cứ
tiếp tục.
Robert: Gosia
và tôi từng đưa ra một kế hoạch để giúp Aneeka tránh bị bệnh: giữ họ tránh xa mạng
xã hội, tránh xa tất cả những gì khiến họ ốm - nghĩa là hoàn toàn cắt đứt tiếp
xúc. Nhưng họ cứ tiếp tục. Tiếp tục mãi. Dù đã được cảnh báo. Họ vẫn tiếp tục.
Và chúng tôi
cũng không thể quyết định thay họ được. Chúng tôi thậm chí còn nói: “Này, chúng
tôi sẽ ngừng liên lạc với bạn.”
Và họ vẫn… tiếp
tục.
Hiểu cho đúng: Khi
chúng tôi nói “ngừng lại”, không có nghĩa chúng tôi không muốn tiếp tục. Không
ai ép ai phải chia sẻ bất cứ điều gì. Chúng tôi làm vì chúng tôi muốn.
Dù hai kênh
chính của tôi - Despejando Enigmas và Red Agartha - bị tắt tính năng kiếm tiền suốt
một năm rưỡi, và các thư khiếu nại đều vô dụng. YouTube đóng hết các kênh nói về
những chủ đề này. Nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục. Tôi nhớ rất rõ. Nó giống như một
lời cam kết với nhân loại.
Họ muốn chia sẻ
thông tin - bằng mọi giá. Và cả Gosia lẫn tôi chưa bao giờ ép họ làm gì. Ngược lại,
chúng tôi luôn nói: “Nếu bạn bệnh hoặc không khỏe, hãy dừng lại. Chỉ cần dừng lại.
Không ai có nghĩa vụ.”
Chúng tôi thích
chia sẻ. Nó là đam mê và cam kết của chúng tôi. Chỉ là - điều quan trọng là phải
tiếp tục trong tình trạng sức khỏe tốt.
Nhưng vấn đề lại
nằm ở chỗ: Aneeka cứ từ chối điều trị y tế. Và không ai - không ai - có thể
thuyết phục cô suốt một thời gian rất, rất dài.
Gosia: Và
đây là một cuộc trò chuyện ngắn giữa Robert và Athena về chủ đề này.
-------------
Robert: Cuối
cùng thì họ sẽ không phẫu thuật cho Aneeka nữa phải không?
Swaruu
X (Athena): Tôi nghi ngờ lắm, vì biết Aneeka bướng cỡ nào rồi.
Robert: Vậy
thì cô ấy đừng làm Senetre rối thêm nữa. Tội nghiệp, chắc cô ấy đã quá tải công
việc rồi.
Swaruu
X (Athena): Để xem. Nhưng tôi không trách Aneeka vì không muốn
phẫu thuật. Nhưng nếu vậy thì cô phải làm những điều khác, như thay đổi những
thứ gây hại hoặc đi nghỉ.
Robert: Đương
nhiên rồi. Và bây giờ Aneeka đi quanh tàu với cây gậy? Giống như người mù?
Swaruu
X (Athena): Cô ấy vẫn còn một mắt mà.
Robert: À, vậy
là cô ấy đeo bịt mắt?
Swaruu
X (Athena): Không. Chỉ là một mắt không hoạt động. Mắt đó trông
buồn lắm. Và hơi bị lé vì nó không theo được hình ảnh nữa. Hôm qua, Aneeka đã
làm hàng loạt xét nghiệm.
Robert: Nếu
sức khỏe cô ấy tệ hơn, cô phải trở về Temmer thôi.
----------
Được rồi. Giờ tôi
sẽ cho bạn xem cuộc trò chuyện với Aneeka sau ca phẫu thuật. Đúng vậy - cuối
cùng cô ấy đã chịu. Aneeka đã chịu điều trị. Và trong cuộc trò chuyện này cô kể
cho chúng tôi nghe, đồng thời chúng tôi lại tiếp tục nói về việc cô nên đến
Temmer nghỉ ngơi, ngắt kết nối.
Mời bạn xem đoạn
hội thoại.
----------
Robert: Aneeka,
bạn sao rồi?
Anéeka: Ổn,
cảm ơn. Và nghiêm túc nhé: Senetre đã phẫu thuật cho tôi rồi. Tôi đang đeo miếng
che mắt.
Robert: Ồ,
nhanh vậy sao. Giờ bạn cần nghỉ ngơi.
Anéeka: Đúng.
Vấn đề là tình trạng của tôi rất phức tạp, tích tụ theo thời gian, và cả
Senetre lẫn tôi đều nghĩ rằng không thể đơn giản nói rằng nó xảy ra vì tôi trực
tuyến. Đó là lý do tôi vẫn vào đây hôm nay. Có những thứ phía sau mà chúng tôi
vẫn chưa hiểu, chủ yếu vì tôi đã từ chối xét nghiệm và điều trị - cho đến hôm
qua.
Gosia: Tôi
nghĩ phần lớn là do những gì bạn thấy trên mạng.
Anéeka: Đúng.
Vậy nên tôi phải thay đổi những điều đó.
Gosia: Và
nó không đau sao?
Anéeka: Có
chứ, đau. Nhưng ít hơn hôm qua trước khi mổ.
Gosia: Được
rồi. Vì trước đây bạn lo lắng rằng đôi khi nó đau dữ dội.
Anéeka: Ừ,
nó có thể đau dữ dội, không chỉ mắt bị bệnh mà mắt còn lại và cả đầu nữa. Đầu
tôi đau vì vấn đề ở mắt. (Cộng với vài thứ khác nữa).
Robert: Bạn
không có thuốc giảm đau sao?
Anéeka: Có,
nhưng tôi không uống. Tôi tự kiểm soát bằng tâm trí. (Xem coi tôi chịu được bao
lâu.) Hôm kia mắt tôi đau kinh khủng, tôi đặt một tinh thể thạch anh lên để xoa
dịu vì trước đó nó từng hiệu quả. Nhưng vì tinh thể đó lớn, thô và nặng, nên có
thể chính nó gây ra xuất huyết. Như Senetre nói: xài thạch anh thì được, nhưng
đừng xài hòn đá hay cả… vách đá.
Robert: Đúng
rồi, nó ép lên mắt bạn.
Anéeka: Đúng,
và tôi không nghĩ đến điều đó. Nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất là tôi sẽ mất
rất nhiều - khi không thể ở với hai bạn và/hoặc chia sẻ dù chỉ những chủ đề nhẹ
nhàng hơn.
Robert: Tùy
bạn thôi, Aneeka, nhưng đừng cảm thấy nghĩa vụ. Bạn cần nghỉ ngơi.
Gosia: Ồ,
quên hết chuyện đó đi, Aneeka! Quên mọi thứ luôn.
Anéeka: Cảm
ơn hai bạn. Tôi làm điều này vì tôi muốn, không phải vì tôi phải, thật đó - tin
tôi đi!
Gosia: Đôi
khi tôi không tin bạn 100%, haha. Tôi biết bạn thích làm điều này, nhưng tôi
cũng biết bạn cảm thấy trách nhiệm. Và bạn không nên vậy - và tôi chán phải nói
điều đó rồi.
Robert: Có
lẽ đó là kiểu tư duy của họ, Gosia. Sự kiên trì bám trụ vào một việc nào đó.
Anéeka: Dù
vậy, tôi cũng không xem cảm giác trách nhiệm đó là xấu.
Gosia: Tôi
hiểu vì tôi cũng như vậy. Nhưng trách nhiệm đó chỉ nên là đối với bản thân bạn
thôi. Bạn không cần phải thấy trách nhiệm đối với chúng tôi. Nếu bạn không khỏe,
thì quên hết đi. Không đáng đâu.
Anéeka: Tôi
vẫn sẽ vào, nhưng ít hơn, ít thời gian hơn. Và với những người khác thì… không
trong lúc này.
Gosia: Và
nếu bạn không thể nói về điều gì đó vì cần nghiên cứu nhiều hơn, đừng căng thẳng!
Chỉ cần nói: “Tôi không thể,” hoặc “Tôi không muốn.” Đơn giản vậy thôi.
Robert: Chính
xác. Nói “không”. Thế thôi.
Anéeka: Tôi
biết, không còn làm “tử vì đạo” nữa. Và các Swaruu đang giúp tôi. Hoặc sẽ giúp
tôi, đại loại vậy. Dự án này cũng quan trọng với họ.
Gosia: Nó
cũng quan trọng với tôi, nhưng nếu bệnh tật bắt đầu xuất hiện thì không. Chúng
tôi đã làm rất nhiều rồi. Có lẽ là quá đủ rồi. Cứ nhẹ nhàng thôi.
Robert: Đúng.
Hạt giống đã được gieo rồi.
Anéeka: Và
Gosia, bạn cũng đang gặp vấn đề đó thôi. Cơn đau tư thế bí ẩn của bạn và cả mắt
bạn nữa - giống tôi.
Gosia: Đúng,
nhưng giờ thì nó biến mất rồi. Nhưng nếu tôi có bệnh nặng, tôi cũng sẽ bớt lại.
Có lẽ vậy, hehe.
Anéeka: Thấy
chưa? Đó là ý của tôi. Công việc này đã trở thành thế giới của tôi. Nó quan trọng
với tôi.
Gosia: Đúng,
rất khó để tách khỏi cái “cam kết kỳ bí” với dự án này. Tôi hiểu, Aneeka.
Anéeka: Vậy
bạn hiểu tôi rồi.
Gosia: Tôi
hiểu bạn 100%.
Robert: Mất
sức khỏe là một cú đánh nặng nề.
Anéeka: Đúng,
và có vẻ như bạn tự bảo vệ mình rất tốt nhờ sự kỷ luật trong tập luyện, điều
giúp bạn giảm căng thẳng.
Gosia: Tôi
chỉ không muốn ai ở trên đó nghĩ rằng bạn bị bệnh là do chúng tôi.
Anéeka: Không
phải do hai bạn. Nó là một phần của vấn đề, và là do mức độ khó của công việc
này đôi khi nặng nề đến mức nào - nhưng không phải lỗi của hai bạn. Tất cả mọi
người ở đây đều biết điều đó, không chỉ tôi nghĩ vậy - ai cũng biết, kể cả Nai’Shara.
Và cả Alenym nữa, người luôn theo dõi chúng tôi sát sao với ngón tay luôn sẵn
sàng trên nút “huỷ”.
Gosia: Tốt
mà. Tôi thích việc cô ấy trông chừng bạn. Vì nếu cần phải “huỷ”, thì huỷ thôi.
Robert: Tập
thể dục và thiền - làm sạch đầu óc khi tôi chạy - những thứ đó giúp tôi. Và tôi
được nuôi dưỡng từ khu rừng.
Anéeka: Đúng,
đúng, điều đó chữa lành cho bạn. Lưu ý là vấn đề về mắt của tôi bắt đầu khi tôi
ngừng đạp xe thường xuyên.
Robert: Bạn
cần ngắt kết nối, Aneeka. Bạn cần làm những việc khác khiến bạn quên đi tất cả
chuyện này.
Anéeka: Đúng,
và đó là những gì tôi sẽ làm.
Gosia: Tốt.
Và từ đây trở đi, chúng tôi nên ngừng nói về những thứ làm bạn khó chịu. Vậy
nên không COVID, không câu hỏi khó, chỉ những chủ đề ET mà bạn thích giải thích
và dễ dàng đối với bạn.
Robert: Không
graphene, không thiết bị xung điện từ. Chuyển sang thứ khác.
Anéeka: Nhưng
điều đó khó với tôi vì vẫn có nhiều thứ để chia sẻ. Đó là lý do tôi nói rằng
tôi sẽ vào ít hơn, nhưng vẫn sẽ vào.
Gosia: Được
thôi. Khi nào bạn muốn thì vào.
Anéeka: Một
phần cũng là lỗi của tôi vì không thể nói “không” với một số câu hỏi. Tôi cảm
thấy như nếu tôi không trả lời thì sẽ là lỗi của tôi - hoặc chúng tôi - như thể
tôi không biết câu trả lời. Và đúng là có rất nhiều thứ tôi không biết hoặc
không thể biết. Nhưng tôi cảm thấy chúng tôi sẽ trông thật tệ nếu chúng tôi
không có tất cả câu trả lời <<<<
Gosia: Đó
chính là sự khác biệt ở đây. Với chúng tôi, không biết một điều gì đó chẳng có
gì sai cả. Vậy nên với tôi, khi tôi chuyển câu hỏi từ người theo dõi hay bất kỳ
ai, tất cả đều như nhau - vì nếu bạn không biết, thì bạn không biết. Với tôi nó
đơn giản và không vấn đề gì. Bạn không nên cảm thấy tệ vì bạn không biết điều
gì đó.
Anéeka: Tôi
nói vậy vì ở nhóm liên lạc còn lại, có người nhờ tôi tư vấn y khoa cho con của
họ. Không đơn giản như vậy. Tôi không thể tư vấn từ xa vì nếu có gì tệ xảy ra,
nó sẽ là lỗi của tôi - và của hai bạn nữa.
Robert: Bạn
phải biết đứng vững lập trường và nói rằng bạn sẽ không trả lời những thứ đó.
Đây không phải là đền Lourdes đâu.
Anéeka: Trong
trường hợp của hai bạn thì tôi đã nói thật là tôi không biết một số thứ, nhưng
đó là vì tôi tin hai bạn. Cảm ơn, Robert. Và đúng, tôi đã nói với họ sự thật -
rằng tôi không thể tư vấn từ xa vì tôi không thấy được toàn bộ dữ liệu, và nếu
có gì sai, tất cả chúng tôi sẽ gặp rắc rối, bắt đầu là hai bạn.
Gosia: Chính
xác! Tốt lắm.
Anéeka: Giờ
tôi phải ngắt kết nối rồi. Nếu tôi có thể, tôi sẽ ôm hai bạn thật chặt ngay lúc
này!
----------
Được rồi. Bây giờ
vấn đề là Aneeka không áp dụng đầy đủ các thay đổi trong lối sống mà cô cần phải
áp dụng để tự chữa lành. Vì bạn biết rồi đó - chỉ điều trị y khoa thì không đủ.
Nếu bạn không loại bỏ nguyên nhân gây ra vấn đề, bạn sẽ không thể hồi phục đúng
cách.
Sau đây là cuộc
trò chuyện giữa Robert và Athena về chủ đề này.
-------------
Robert: Aneeka
vẫn còn bệnh à?
Swaruu
X (Athena): Sức khỏe cô ấy rất tệ, nhưng rõ ràng đã khá hơn từ
khi chúng tôi chia cho cô ấy thịt do người Urmah tặng. Mặc dù đã phẫu thuật, cô
vẫn bị đau đầu quanh mắt. Cô cũng cảm thấy yếu và năng lượng thấp. Cô ấy có những
cơn đau nửa đầu dữ dội, chỉ có thể giảm bằng bấm huyệt và trị liệu năng lượng (bằng
thiết bị).
Robert: Vậy
tại sao cô ấy không quay về Taygeta bằng tàu Saska?
Swaruu
X (Athena): Cô ấy bướng lắm. Tôi đã nói với mọi người ở đây hôm
qua rằng DK, Nai’Shara và Aneeka nên trở về Taygeta.
Robert: Rồi
cô ấy sẽ giống như Swaruu thôi.
Swaruu
X (Athena): Rõ ràng là chuyện đang đi theo hướng đó - nhất là nếu
cô ấy tiếp tục công việc và cứ online xem các thứ về COVID và tất cả mấy chuyện
đó. Ngoài ra, cũng có công nghệ cho phép kết nối từ Taygeta. Việc đồng bộ giờ
giấc gần như bất khả do lệch thời gian, nhưng nếu cô ấy vào lúc ngẫu nhiên khi
cảm thấy khỏe, cuộc trò chuyện vẫn có thể diễn ra trôi chảy nhờ kết nối bằng
muons.
Robert: Đúng.
Nhưng tốt hơn là đừng mang vấn đề này về Taygeta.
Swaruu
X (Athena): Ừ, điều đó cũng đúng. Từ giờ Sophia và tôi có thể đảm
nhiệm phần tiết lộ này.
Robert: Đừng
suy nghĩ quá nhiều về chuyện tiết lộ này.
---------------------
Một thời gian
sau… Aneeka bắt đầu vào ít hơn và nghỉ ngơi. Tina và Yazhi xuất hiện thường
xuyên hơn để chia sẻ thông tin. Aneeka đáng lẽ phải nghỉ - cô ấy đã nghỉ ngơi
nhưng không hoàn toàn. Cô không bao giờ rời khỏi vị trí của mình.
Dù cô đã giảm
nói chuyện với chúng tôi, không chia sẻ thông tin, không xem tin Covid nữa, và
cố thư giãn, cô vẫn giữ nhiệm vụ của mình. Và đáng tiếc, vấn đề mắt của cô đã
trở lại.
Đây là tháng 1
năm 2022, và Robert cùng tôi nói chuyện với Aneeka.
-------------
Robert: Aneeka,
bạn thấy sao sau ca phẫu thuật?
Anéeka: Xuất
huyết lại rồi. Và như Yazhi nói, nó là tâm sinh lý. Thật ra mọi bệnh đều là như
vậy, chỉ là ở đây nó thể hiện rõ và nhanh hơn, tôi nghĩ vậy. Nên tôi không còn
lựa chọn nào ngoài việc tránh xa máy tính, nhất là những gì từ đó phát ra - âm
mưu, COVID, những kẻ phá đám.
Gosia: Ý bạn
là tránh xa nhiều hơn, đúng không? Vì trước đây bạn đã phải tránh xa rồi mà.
Robert: Đúng.
Vậy điều gì mang bạn vào đây hôm nay, Aneeka?
Anéeka: Gặp
Gaia (Trái Đất), chào hai bạn. Báo cáo về việc chia lại công việc bên này như chúng
tôi đã thống nhất. Ý tôi là lúc này tôi không thể vào nhiều hoặc chia sẻ nhiều.
Đó là lý do tôi chuyển “vai trò lãnh đạo”, nếu gọi vậy, sang Tina.
Gosia: Đúng
rồi, chúng tôi biết Athena đang phụ trách. Đừng lo. Nhưng mắt bạn bị lại thì
đáng lo thật.
Anéeka: Đúng,
nhất là vì quy trình phẫu thuật đó không dễ chịu chút nào, và tôi không muốn trải
qua nó lần nữa.
Robert: Sao
bạn không đến Temmer một thời gian?
Gosia: Chính
xác. Và đừng nói là bạn không có ai ở đó. Liên quan gì chứ? Bạn sẽ nghỉ ngơi! Bạn
sẽ ở trong thiên nhiên, một mình, bình yên. Không nói chuyện, không làm việc.
Anéeka: Tôi
không muốn. Tôi sẽ ổn ở đây.
Gosia: Nhưng
bạn không ổn. Vậy rõ ràng có gì đó không đúng.
Anéeka: Là
vì tôi luôn canh chừng các âm mưu satanic, và tôi cũng cảm thấy như đây là một
dạng “trả đũa” từ hệ thống, từ Ma Trận, hay gọi sao cũng được. Và tôi không có
gì để làm ở đó, tôi không có gia đình, không có bạn bè. Mọi thứ của tôi đều ở
đây - cả thế giới của tôi là trên Toleka.
Gosia: Nhưng
giống như khi bạn đi nghỉ dưỡng vậy. Không ai nói: “Tôi không đi Hawaii đâu vì
cuộc sống của tôi ở Barcelona.” Nếu ai cũng nghĩ như bạn thì chẳng ai đi đâu được,
haha. Người ta rời thế giới của mình chính vì muốn nghỉ ngơi.
Anéeka: Đi
nghỉ mát thì… ừ, có thể. Nhưng đi một mình thì chẳng vui. Tôi không biết nữa.
Tôi sẽ nghĩ về nó.
Gosia: Tôi
nghĩ điều đó sẽ rất tốt cho bạn. Thiên nhiên chữa lành. Gió, mặt trời, cát,
v.v.
Robert: Đó
là cách duy nhất để bạn ngắt kết nối khỏi tất cả chuyện này.
Gosia: Khi
bạn còn ở đây, dù bạn không trực tuyến, bạn vẫn ở gần mọi sự việc của Trái Đất.
Chúng ở trong không khí quanh bạn.
Anéeka: Đúng.
Vấn đề là tất cả những chủ đề tiêu cực mà tôi thấy - nó như một thực thể, hay một
dạng thực thể. Không phải ma hay sinh thể tiêu cực theo nghĩa thông thường, mà
là một ý tưởng phá hoại len vào tâm trí, khiến bạn có những suy nghĩ lặp lại
làm suy yếu sức khỏe. Nó là một dạng ký sinh cõi trung giới. Người ta nói bản
thân nó là một thực thể.
Tôi chỉ muốn nói
là ở đây chúng tôi đã nói rằng cần phải bảo vệ Tina khỏi bọn phá đám. Chúng tôi
cần cô ấy trong “bong bóng Swaruu” của mình, dù cô ấy biết cách tự chăm sóc bản
thân. Chỉ riêng việc cô ấy chia sẻ hình ảnh của mình với công chúng đã khiến chúng
tôi ở đây cắn móng tay lo lắng rồi.
Gosia: Tôi
đâu có thấy những kẻ phá đám hay nói về họ. Tôi đâu có biết gì về họ, Aneeka. Vậy
nên không vấn đề gì.
Robert: Đừng
chú ý đến bọn chúng. Không có kênh lớn nào dám tấn công chúng tôi đâu; họ không
có gan. Những kẻ phá đám nhỏ thì không tránh được - chúng là “chí rận” của
internet.
Gosia: Tôi
chẳng quan tâm đến bọn phá đám nhỏ hay lớn.
Và cái chuyện thực
thể đó… đó là lý do bạn phải đến Temmer đó, Aneeka! Đừng bướng nữa. Tôi nghĩ tất
cả các bạn đều bị ảnh hưởng… theo một nghĩa nào đó. Chỉ cần ở bên trong cái “nồi
súp Trái Đất” đó thôi. Vì vậy rời khỏi nơi này là cách lý tưởng để hồi phục. Bạn
sẽ không chết vì chán chỉ vì không ở với bạn bè một tuần đâu. Đừng viện cớ nữa,
haha.
Anéeka: Chắc
chắn rồi, và chúng tôi đều có nó theo cách này hay cách khác. Đó là ảnh hưởng của
tư tưởng tập thể, và nó lọt vào đây xuyên qua lá chắn của con tàu vì nó vào qua
internet. Nhưng tôi khẳng định lại rằng nó không phải “một thực thể” theo nghĩa
cá nhân, mà là một tập hợp các ý tưởng–giá trị của Ma Trận, vì chúng tôi dành
quá nhiều sự chú ý cho nó trong thời gian dài.
Robert: Các
giá trị của Ma Trận. Vậy nên bạn cần đổi không gian sống. Ở Temmer một thời
gian, rồi nếu muốn thì quay lại Toleka.
Gosia: Temmer,
Temmer, Temmer!
Anéeka: Dù
sao thì tôi cũng phải đợi tàu tiếp tế đến đã.
Gosia: Khi
nào?
Anéeka: Cứ
hai tháng một chuyến, mà nó đã đến hồi tháng Một. Vậy lần tiếp theo là tháng
Ba.
Gosia: Vậy
còn khoảng tháng rưỡi nữa. Không lâu. Và bạn sẽ quay lại khi nào?
Anéeka: Hai
tháng sau đó.
Gosia: Quá
hợp lý.
Anéeka: Ngoại
trừ sự lệch thời gian… cuối cùng chỉ được khoảng hai tuần hữu ích ở Temmer
thôi.
Nhưng đúng, Ma
Trận Trái Đất làm chúng tôi bệnh. Dù vậy, hai bạn lại tiếp tục kháng cự, và chỉ
riêng sức kháng cự cá nhân đó của hai bạn cùng nhóm bạn của mình đã làm được rất
nhiều, vì một người là trung bình cộng của những gì họ đưa vào bản thân: những
gì họ đọc, nghe, và cảm nhận như thông tin - chủ yếu đến từ vòng bạn bè thân cận.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là bạn phải cẩn thận xem bạn nói chuyện với ai và bạn
kết nối với ai. Vậy hai bạn mong gì ở tôi khi tôi đã dành nhiều năm nói chuyện
với đám gián điệp phản trắc, tin vào lời họ nói?
Và nữa, chuyện
này lại liên quan đến Athena. Chúng tôi cần cô ấy ở trong “bong bóng Swaruu” của
chính cô ấy để cô có thể kết nối với các mật độ cao hơn, bảo vệ bản thân và
truyền ra các chủ đề tích cực như một ăng-ten hướng về Trái Đất. Còn tôi thì cần
thanh lọc bản thân khỏi các ảnh hưởng độc hại kia.
Gosia: Rất
tốt. Nhưng một lần nữa - đừng gây áp lực gì cho cô ấy. Hãy để cô ấy làm theo
dòng chảy của mình.
Robert: Đúng…
và đừng xem internet nữa.
Gosia: Athena
thì tự bảo vệ mình, còn bạn thì… sớm ra biển đi.
Robert: Nhìn
Gosia kìa, cô ấy hạnh phúc lắm với Bongo.
Anéeka: Chính
là vậy đó - sống hạnh phúc.
Gosia: Và
siêu mệt nữa. Tôi không ngủ được nhiều. Và phải chơi với nó suốt.
Anéeka: Nó
còn nhỏ thôi, rồi nó sẽ lớn.
Gosia: Rồi,
được rồi, Aneeka, ngắt kết nối ngay đi!
Anéeka: Ừ.
Tôi yêu hai bạn nhiều lắm.
Robert: Chúng
tôi cũng yêu bạn.
Anéeka: Tôi
vẫn ở quanh đây và để mắt mọi thứ, chỉ là không trực tuyến nhiều như trước.
Gosia: Chúng
tôi cũng vậy, Aneeka. Đừng lo. Sắp tới là “ra biển”.
Anéeka: Đã
sang tháng Ba rồi.
--------------
Để mọi người có
thể hiểu rõ hơn một chút về tất cả những điều này, về bối cảnh thật sự của nó -
vì ngoài kia đang có quá nhiều điều vô nghĩa - như những lời nói rằng Robert và
Gosia “lợi dụng” họ, ép buộc họ này nọ.
Bạn có thể nhìn
vào các video của Mari. Có phải Robert hay Gosia đứng sau Mari, bắt cô ấy phải
đăng video mỗi ngày không? - Không.
Mari có bị bệnh
không? - Có vẻ là có. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục chia sẻ, chia sẻ, và chia sẻ. Và
Robert với Gosia đâu có đứng sau theo yêu cầu chủ đề hằng ngày.
Điều đó cũng giống
hệt với Aneeka, Yazhi và Athena. Họ chia sẻ vì họ muốn chia sẻ, không ai ép họ
làm bất cứ điều gì.
Giờ chúng ta có
Mari - và Robert với Gosia cũng chẳng đứng sau cô ấy - nhưng cô ấy vẫn liên tục
chia sẻ.
Điều này chứng
minh một lần nữa rằng Aneeka chia sẻ vì cô ấy muốn, vì cô ấy có trách nhiệm với
nhân loại. Swaruu cũng vậy. Yazhi cũng vậy. Athena cũng vậy. Và những người
khác - dù họ chia sẻ ít hơn - cũng vậy. Không ai bị ép buộc.
Từ đầu chúng tôi
đã luôn nói rằng có hai phần trong tất cả chuyện này:
- Liên lạc ngoài
hành tinh
- Tiết lộ thông
tin
Công chúng chỉ
thấy phần tiết lộ thông tin - tức là các chủ đề, tin tức, sự kiện. Nhưng họ
không hề biết về phần liên lạc - phần liên quan đến tình bạn, đến việc chúng
tôi đóng vai như những người bạn, thậm chí đôi khi như những người trị liệu tâm
lý, lắng nghe họ, đồng hành với họ. Vậy nên dĩ nhiên, vì người ta chỉ nhìn thấy
phần tiết lộ, họ dễ tin vào bất kỳ điều gì người ngoài dựng lên mà không hề biết
sự thật bên trong.
Nói cách khác: Trước
khi gọi ai đó là “kẻ ái kỷ” hay nói những thứ tương tự, bạn phải biết toàn bộ mọi
chuyện. “Người ta” đang thiếu phần liên quan đến mối quan hệ mà chúng tôi có với
họ. Đó mới là phần bị họ bỏ qua.
Rồi còn chuyện
Mari. Mari gần như chẳng nói chuyện với chúng tôi. Hầu như không. Vậy làm sao
mà qua một đêm, từ “gia đình” chúng ta bỗng biến thành “kẻ ái kỷ”? Tại sao trước
đó cô ấy không nói gì?Ai lợi dụng ai?
Tôi cần làm rõ
điều này: Chúng tôi đã làm việc 24/7 trong việc tiết lộ Swaruu–Taygetan này. Khi
họ dừng nói chuyện với chúng tôi, họ trở lại làm nhiệm vụ của họ - bất cứ nhiệm
vụ gì. Còn chúng tôi thì tiếp tục làm việc, không bao giờ ngừng.
Và công sức để tạo
ra các video… Có những video tôi phải mất một tuần để làm. Thời đó tôi không
làm nhiều buổi trực tiếp như bây giờ - tôi chỉ làm video, video, và video.
Nhưng không ai ép tôi. Tôi làm vì tôi muốn.
Tôi chỉ muốn mọi
người hiểu rằng công việc này nhiều đến mức nào - vì nhiều khi dường như người
ta không đánh giá đúng rằng đây luôn là một nỗ lực song phương, có tính tương hỗ.
Đó là một kiểu cộng sinh. Tôi không biết diễn tả sao - đó là một cách làm việc
rất dễ chịu - nhưng không ai yêu cầu ai điều gì.
Chúng tôi không
đòi họ phải cho chúng tôi thứ gì. Cũng như họ không đòi chúng tôi phải làm
video. Họ chia sẻ vì họ biết chúng tôi sẽ chia sẻ lại - và chúng tôi làm việc
đó với niềm vui. Không ai ép buộc ai.
Không ai bây giờ
có quyền nói rằng Robert và Gosia như thế này hay thế kia.
Và điều này chứng
minh chính xác rằng những người đang điều khiển kênh của “Mari” hiện tại là kẻ
xâm nhập - vì Mari thật sẽ biết điều này về chúng tôi. Cô ấy biết chúng tôi làm
việc như thế nào.
Dhor Káal’el,
Nai’Shara - tất cả đều biết Robert và Gosia là người thế nào và mối quan hệ bạn
bè giữa chúng tôi với họ ra sao. Thông tin về cách chúng tôi hoạt động luôn được
chuyển cho họ. Ai cũng biết. Tất cả đều biết chúng tôi làm gì.
Điều đó chứng
minh - và tôi nhắc lại - rằng kênh của “Mari” hiện tại bị xâm nhập bởi những kẻ
trơ trẽn, dựng chuyện và dựa vào những lời nói dối để biện minh cho họ. Họ lợi
dụng thực tế rằng mọi người chỉ biết phần tiết lộ, nhưng không biết phần liên lạc
cá nhân. Và những kẻ xâm nhập đó không hề biết phần liên lạc, cũng chẳng biết mối
quan hệ mà chúng tôi có với họ. Họ không biết gì cả.
Aneeka không bao
giờ trở lại Temmer. Cô chưa bao giờ đến Temmer để nghỉ.
Tôi chia sẻ tất
cả điều này để bạn có thể thấy - vì nhiều lý do - những gì diễn ra trong tình bạn
của chúng tôi phía sau hậu trường, trong khi bạn đang nhận được thông tin của
Aneeka, của Athena. Những cuộc trò chuyện như thế này mới là điều diễn ra thật
sự giữa chúng tôi và họ.
Vì như tôi đã
nói, chỉ một phần nhỏ là thông tin - còn lại là tình bạn, là những chuyện “con
người” rất thật: cảm xúc, kịch tính, vấn đề cá nhân, trồi sụt, áp lực… Tất cả
những điều rất đời thường - những điều mà AI không thể mô phỏng.
Nên khi ai đó hỏi
tôi: “Làm sao bạn biết đây không phải là AI?”
Trời ơi - làm
sao tôi biết? - Vì đằng sau nó có quá nhiều thứ quá con người. Những vấn đề của
họ rất con người - không phải máy móc.
Và đáng tiếc,
tôi cũng phải cho bạn thấy những bối cảnh này vì hiện có một số thực thể thoái
hóa - tôi chẳng biết gọi họ là gì nữa - mà không hề biết gì về liên lạc bên
trong của chúng tôi, nhưng lại can thiệp từ ngoài, dựng nên những câu chuyện về
tính cách của chúng tôi, về tương tác và tình bạn giữa chúng tôi với người
Taygetan - vu khống trắng trợn - chỉ để ném bùn và phá hoại mối liên lạc này từ
bên trong.
Đó… đó là lập
trường của chúng tôi về mọi chuyện. Và tất cả thật sự rất bất công. Rất bất
công.
Vì khi đọc lại
những bản ghi này, tôi nhận ra chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu năng lượng, không
chỉ cho công việc - chúng tôi làm việc cật lực - mà còn cùng họ như một đội, vì
nhân loại, vì mọi người. Nhưng cả về mặt cá nhân, chúng tôi cũng đã dành cho họ
rất nhiều thời gian và năng lượng.
Chúng tôi ở đó với
họ từ đầu đến cuối:
- Từ thời Swaruu
- Qua những vấn
đề sức khỏe của Swaruu, bệnh của cô ấy
- Qua những thử
thách của Aneeka, những phát hiện của cô ấy về Liên đoàn
- Qua những lần
cô ấy thất vọng, đặc biệt là khi Yazhi xuất hiện và đem đến các thách thức siêu
hình khiến cô ấy rối trí
- Qua các vấn đề
COVID
- Qua cuộc xâm
nhập - mà lúc đó chúng tôi phải tự xoay xở một mình vì đó cũng là lúc họ biến mất
5 tháng
Và trong 5 tháng
đó họ biến mất vì nhiều lý do - một trong những lý do là họ cần nghỉ ngơi khỏi
những tình huống căng thẳng như vậy. Nhưng chúng tôi thì vẫn phải tiếp tục đối
mặt với cuộc xâm nhập từ dưới này. Chúng tôi không bao giờ dừng lại.
Rồi còn các thay
đổi dòng thời gian, những điều rối loạn mà tôi đã nhắc đến… Chúng tôi phải
nghe, phải hiểu, phải thích nghi.
Athena đến, rồi
Mari đến. Chúng tôi luôn ủng hộ Mari - bất kỳ quyết định nào, bất kỳ thay đổi
nào, bất kỳ tình huống mới nào, dù nó có làm chúng tôi “sập” tinh thần hay
không. Chúng tôi luôn ở đó. Luôn luôn. Dù tốt hay xấu.
Như Mari từng
nói vào tháng 7 năm 2024, trong một trong những tin nhắn cuối cùng cô ấy nhắc đến
chúng tôi: “Cảm ơn Gosha và Robert vì lòng trung thành và tình bạn, cả khi tốt
lẫn khi xấu.”
Và đúng thật -
luôn là như vậy.
Nhưng thôi, đây
không phải video về chúng tôi. Mà thật ra… tôi đang nghĩ sẽ làm một video về chúng
tôi. Tại sao không?
Có thể sẽ để
trong loạt “Đằng sau nhiệm vụ”:
Đằng sau nhiệm vụ
- Yazhi
Đằng sau nhiệm vụ
- Athena
Và rồi Đằng sau
nhiệm vụ - Robert & Gosia.
Vì tôi nghĩ mọi
người cần biết - hoặc ít nhất cũng nên biết - những gì chúng tôi cũng đã trải
qua.
Quay lại với
Aneeka… Tất cả những tình huống mà tôi đã kể - tất cả những gì Aneeka làm, tất
cả những gì cô ấy trải qua. Tôi nhớ khi Swaruu rời đi… khi cô ấy mất…
Một số người đã
nói trên mạng: “Tôi tin tất cả mọi thứ trong liên lạc này… cho đến Swaruu. Sau
đó thì không.” - Điều đó từng làm tôi bực vô cùng.
Vì tôi luôn
nghĩ: “Thế còn Aneeka thì sao? Tại sao lại phủ nhận công việc của Aneeka? Tại
sao nghi ngờ sự tồn tại của cô ấy?”
Và đúng là nhiều
người đã nói: “Tôi không tin bất cứ thứ gì sau khi Swaruu mất.”
Điều này làm tôi
đau - vì tôi biết nó cũng làm Aneeka đau. Trong khi Aneeka vẫn ở đó, vẫn mạnh mẽ,
còn quyết tâm hơn để chia sẻ thông tin với mọi người. Vậy mà có người lại phủi
bỏ tất cả những gì đến sau khi Swaruu rời đi.
Nhưng Aneeka
chưa bao giờ biến mất. Cô ấy ở đó với những hoàn cảnh rất cá nhân, như bạn đã
thấy qua tất cả những gì tôi vừa chia sẻ.
Và giờ đây, đây
sẽ là cuộc trò chuyện cuối cùng tôi chia sẻ với bạn: Tháng 11 năm 2022, Yazhi đến
và nói với chúng tôi - viết cho tôi bằng tiếng Anh - rằng tình trạng của Aneeka
rất tệ, và rằng cô ấy đã bất tỉnh.
Đây là cuộc trò
chuyện với Yazhi.
---------------
THÁNG
11 NĂM 2022
Yazhi: Không
có cách nào dễ nói về chuyện này… các vấn đề sức khỏe của Anee rất tệ và cô ấy
đã chọn không điều trị quá lâu. Đó là lựa chọn của cô ấy. Tính đến hôm nay,
Raguel rút khỏi vị trí lãnh đạo Hashmallim. Như họ nói ở đây, người duy nhất phải
chịu trách nhiệm cho chuyện này là chính Anee. Tôi nói rõ điều đó.
Gosia: Tôi
không biết phải nói gì. Tôi giận cô ấy. Giận vì cô ấy làm điều này với chính
mình và với mọi người xung quanh. Cô ấy lẽ ra phải rời đi từ lâu. Thật ích kỷ
khi cứ muốn ở lại tiếp tục như vậy, bắt cả đoàn phải trải qua chuyện này. Đoàn
không đáng phải chịu như vậy. Cô ấy có thể dễ dàng tự chữa khỏi chỉ bằng cách
quay về.
Yazhi: Rất
nhiều người đang giận cô ấy, kể cả tôi, vì cùng những lý do mà bạn nêu ra. Và
giờ cô ấy đang ảnh hưởng đến hiệu suất của cả con tàu, đúng như bạn nói, và
chuyện này đã kéo dài hàng tháng rồi.
Gosia: Tôi
yêu mến cô ấy, chuyện này không liên quan đến tình cảm. Nhưng chúng ta phải thực
tế. Một người lính bị thương thì phải rời khỏi chiến trường. Ở đây là chiến
tranh. Không cần phải để mọi thứ đi đến mức này.
Yazhi: Anéeka
đang bất tỉnh và đang ở trong phòng chăm sóc tích cực. Cô ấy đã rơi xuống vòng
xoáy đi xuống nhiều tháng rồi. Lúc nào cũng nói “tôi ổn”. Tôi không thể giấu điều
này khỏi hai bạn nữa.
Gosia: Tại
sao bạn lại muốn giấu chúng tôi ngay từ đầu?
Yazhi: Vì
nó đau… và vì tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ khá hơn. Tôi không thích phải nói cho
hai bạn những tin xấu kiểu này. Đó là lý do tôi không trực tuyến nhiều.
Gosia: Bạn
không cần phải lên mạng chút nào nếu bạn không muốn. Nhớ nha - ở đây không bao
giờ có áp lực. Hãy ở bên cô ấy, ở bên mọi người. Làm bất cứ gì bạn cần làm. Và
tôi thích biết còn hơn không biết. Cảm ơn vì đã nói. Cô ấy đang ở trong buồng hồi
phục phải không?
Yazhi: Đúng,
trong Med Pod khô. Không thể dùng Med Pod ướt, phải ổn định trước đã. Tôi phải
đi rồi, nhưng tôi sẽ trực tuyến một chút mỗi ngày, dù chỉ một chút thôi. Tôi
ghét việc mình không tập trung làm việc được khi chuyện này đang xảy ra.
Gosia: Trời
ơi… đừng lo về chuyện đó, nhưng cảm ơn đã đến. Chỉ vào khi bạn có thể. Giờ hãy
chăm sóc cô ấy, chăm sóc bạn bè bạn. Cảm ơn vì đã báo cho chúng tôi.
Yazhi: Tôi
tự hỏi liệu tình trạng của cô ấy bây giờ có liên quan gì đến việc Anna có mặt ở
đây không.
Gosia: Theo
nghĩa nào?
Yazhi: Như
thể… vì một lý do mang tính vũ trụ nào đó, họ không thể chia sẻ cùng một không
gian.
Gosia: Giống
như chuyện giữa bạn và Swaruu?
Yazhi: Không,
tôi cảm thấy chuyện này khác. Anna không bị tổn thương như vậy, và cô ấy là con
người. Taygetan thì rất mong manh. Còn con người thì rất cứng rắn - miễn nhiễm
với mọi thứ, kể cả nghịch cảnh, áp lực cuộc sống và những khó khăn.
Gosia: Cô ấy
lẽ ra phải được gửi về Temmer từ rất lâu. Ý tôi là RA LỆNH. Chứ không chỉ
“khuyên”. Tôi giận vì điều đó đã không xảy ra.
Yazhi: Đúng.
Tôi cũng thế, và nhiều người nữa cũng vậy.
Gosia: Tại
sao điều đó không xảy ra? Ý tôi là… mệnh lệnh là mệnh
lệnh mà?
Yazhi: Bạn
biết mà - người Taygetan không thích mệnh lệnh.
Gosia: Nhưng
vẫn phải có mệnh lệnh chứ?
Yazhi: Có,
nhưng Anee bướng - đến mức chống lại cả lợi ích của chính mình.
Gosia: Hãy
hỏi Alenym giùm tôi (trong trường hợp có chuyện gì xảy ra với Anéeka). Hỏi xem chúng
tôi nên tiếp tục công việc thế nào. Chúng tôi sẽ theo khuyến nghị.
Yazhi: Được,
tôi sẽ hỏi. Nhưng tôi cũng phải hỏi lại bạn điều này - vì Alenym sẽ yêu cầu tôi
hỏi: Bạn và Robert có muốn tiếp tục không?
Gosia: Bạn
thấy đó… tôi lo rằng nếu tôi nói “có”, họ sẽ nghĩ rằng việc này được duy trì vì
tôi, hay vì tôi muốn. Và chuyện này phải luôn là quyết định chung. Tôi sẽ không
tiếp tục nếu bất kỳ ai trong các bạn không muốn. Nhưng nếu hỏi cá nhân tôi… thì
có, tôi muốn tiếp tục. Nhưng không trái với mong muốn của cả đội và của bạn.
Yazhi: Được,
tôi hiểu. Tôi muốn tiếp tục, bạn cũng muốn, còn Robert?
Gosia: Anh
ấy cũng muốn. Có thể không mãnh liệt như tôi… anh ấy có thể được “trích xuất”
ngay ngày mai và vẫn vui. Nhưng chắc chắn là anh ấy muốn. Chỉ là… với tình trạng
của Anéeka tệ thế này, họ trên đó có thể không muốn chúng tôi tiếp tục như
không có chuyện gì đang xảy ra. Làm ơn hỏi họ giúp tôi.
Yazhi: Được,
tôi sẽ hỏi.
-------------
Anna trong cuộc
trò chuyện này là nói về cô gái người Trái Đất đã được trích xuất… tôi không nhớ,
khoảng 3 năm trước gì đó. Và Anna thực ra là kiếp trước của Aneeka. Vâng, họ
cùng tồn tại song song trên con tàu, và đó là điều Yazhi muốn nói đến ở đây.
Và rồi vào ngày
5 tháng 11, như Yazhi nói với chúng tôi - khoảng một tuần sau - Aneeka qua đời.
Cô ấy mới 23 tuổi. Và chuyện đó xảy ra ngày 5 tháng 11, nghĩa là cũng chính vào
thời điểm khoảng ba năm về trước tính tới hôm nay.
Và tôi nhớ lúc
đó Yazhi rất giận. Cô ấy giận vì suốt một thời gian dài… Yazhi chỉ muốn tập
trung vào những điều tích cực, tập trung vào việc Aneeka hồi phục, rồi tập
trung vào công việc và chia sẻ thông tin.
Tôi nhớ - tôi đã
cố tìm lại đoạn hội thoại đó nhưng không tìm được - cô ấy từng nói đại loại: “Những
người bệnh thì nên rời khỏi chiến trường, nhường chỗ cho những người còn khỏe để
làm việc.” - Đó là lúc cô ấy đang nói chung chung, nói về tình hình.
Và cô ấy giận vì
- như cô ấy nói trong đoạn hội thoại - chuyện này là không cần thiết. Nó không
đáng phải xảy ra. Aneeka đã bỏ bê bản thân. Mọi người trên tàu đều trách cô ấy
vì điều này, đều giận cô ấy… vì đúng là nó không cần phải đi đến mức đó. Cô ấy
đã từ chối điều trị quá lâu. Cô ấy từ chối đi Temmer, dù đã hơn một năm cô ấy
không nói chuyện với chúng tôi, tức phần đó đã được bỏ sang một bên rồi. Nhưng
cô ấy vẫn tiếp tục ở nguyên vị trí làm việc của mình, tiếp tục làm việc từ phía
cô ấy.
Và như Yazhi nói
- điều này quan trọng - sức khỏe của cô ấy thực sự bắt đầu xuống dốc nghiêm trọng
sau khi làm xét nghiệm về vắc xin. Đó là lúc mọi thứ bắt đầu đi xuống. Từ thời
điểm đó trở đi, sức khỏe của cô ấy luôn trong tình trạng lao dốc - vì những gì
cô ấy nhìn thấy trong những mẫu vắc xin đó.
Những yếu tố
khác chỉ là những thứ góp thêm vào, nhưng như Yazhi đã nói trong một đoạn hội
thoại mà tôi mới tìm lại hôm nay - nguyên nhân chính là những gì cô ấy thấy
trong kết quả phòng thí nghiệm đó.
Cuộc trò chuyện
tôi vừa trích dẫn kết thúc với việc tôi hỏi Yazhi: “Hãy hỏi họ trên đó phải tiếp
tục thế nào.” - Điều này luôn luôn rất quan trọng đối với tôi - và đến bây giờ
vẫn như vậy.
Tôi xem dự án
này là một dự án diễn ra song song trên con tàu, ngay cạnh họ. Dù phần lớn họ
không tham gia, dù nhiều người trong số họ không đồng ý cho rằng việc này là cần
thiết - vì họ cho rằng có quá nhiều hy sinh, không chỉ từ phía họ, mà cả từ
phía tôi, một Taygetan trong trạng thái nhập vai.
Tôi nhớ Dhor
Káal’el từng nói với tôi: “Đây là một sự hy sinh lớn - vào trạng thái nhập vai
và làm điều này - và còn là một sự hy sinh không cần thiết, vì bạn cũng đang hy
sinh bản sắc của mình, do bạn hấp thụ danh tính của hóa thân ở đó.”
Nhưng dù sao
thì, rất nhiều Taygetan - và không chỉ Taygetan - chọn vào nhập vai. Đó là quyết
định cá nhân của mỗi người.
Và đúng, điều
quan trọng nhất đối với tôi là phải có sự đồng ý của họ - ít nhất là Alenym, với
tư cách là nữ hoàng. Tôi không bao giờ muốn làm điều gì đi ngược lại quyết định
hoặc khuyến nghị của cô ấy dành cho phi hành đoàn.
Từ phía chúng
tôi trên Trái Đất, chúng tôi chỉ nhìn được những gì họ kể. Chúng tôi không thể
thấy toàn bộ.
Nên chúng tôi tự
đặt ra quyết định như: “Ở đây tôi khỏe, tôi ổn, tôi muốn tiếp tục… vậy tôi tiếp
tục.” Nhưng tôi không muốn mong muốn của riêng tôi trở thành điều khiến họ phải
tiếp tục. Nó phải luôn luôn là quyết định chung.
Và đó là lý do
tôi hỏi Yazhi như trong đoạn trên.
Tôi nhớ, trong một
đoạn hội thoại khác mà tôi tìm được hôm nay, Yazhi nói: “Tôi không thấy lý do
gì để dừng hoặc tạm ngưng. Chúng ta đã tạm ngưng đủ rồi.”
Cô ấy đang nói về
khoảng thời gian một năm khi Aneeka bệnh và tất cả mọi người lúc nào cũng như
ngồi trên lửa vì tình trạng của cô ấy.
Cô ấy nói thêm: “Tôi
có sự ủng hộ của nữ hoàng để tiếp tục dự án này.”
Và thế là chúng
tôi tiếp tục.
Phần tiếp theo sẽ
là về Yazhi - rất nhiều câu chuyện thú vị. Tôi đang chia sẻ rất nhiều, nhưng thật
ra vẫn chưa phải tất cả. Có rất nhiều tình huống mà có lẽ tôi còn không nhớ nữa.
Tôi sẽ tiếp tục lục lại các cuộc trò chuyện trong tương lai và mang đến những
chi tiết thú vị khác.
Nhưng vâng… đây
là một hành trình mãnh liệt. Mãnh liệt trong tương tác, mãnh liệt trong tình bạn
- nhưng đồng thời vô cùng đẹp đẽ và đầy ý nghĩa trên nhiều cấp độ. Và chúng tôi
không hối tiếc gì hết. Chúng tôi yêu mến họ. Chúng tôi trân trọng họ.
Tại bất kỳ thời
điểm nào, chúng tôi cũng cố hết sức để hiểu họ, để giúp họ với bất cứ điều gì họ
cần. Và nếu mọi thứ có bao giờ tiếp tục trở lại, chúng tôi cũng sẽ như thế.
Aneeka… Cảm ơn bạn
rất nhiều, Aneeka.
Tôi biết bạn
không còn ở đây nữa, nhưng bằng một cách nào đó, có thể bạn đang nhìn, đang
nghe, hay đang cảm được điều này.
Cảm ơn bạn vì đã
là bạn của chúng tôi suốt bao nhiêu năm.
Cảm ơn vì sự tin
tưởng của bạn.
Cảm ơn vì đã mở
lòng, chia sẻ quá nhiều điều - cả những điều mong manh nhất.
Đúng, đôi khi
cũng có vài tình huống rắc rối - bởi vì… làm sao nói nhỉ… như tôi đã nói trong
các tập trước: đôi khi không phải mọi thứ đều 100% rõ ràng ngay từ đầu, nhất là
về Victor hay vài chuyện khác.
Nhưng điều đó
không quan trọng. Đó chỉ là những chi tiết nhỏ - như mọi gia đình, mọi tình bạn,
mọi mối quan hệ đều có.
Aneeka, cảm ơn bạn
thật nhiều.
Được ở trong sự
hiện diện của bạn suốt những năm đó là một vinh hạnh.
Được nhận thời
gian của bạn - quá nhiều thời gian, năng lượng, tình cảm, tình bạn, chưa kể đến
kiến thức nữa…
Nhưng điều tôi
muốn nhấn mạnh ở đây là kết nối cá nhân - vì video này là về điều đó.
Cảm ơn bạn,
Aneeka.
Chúng ta sẽ tiếp
tục loạt “Đằng sau sứ mệnh”, và phần tiếp theo sẽ là về Yazhi.
Cảm ơn mọi người
đã xem.
Hẹn sớm gặp lại.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=s8X-OQMUx34
https://swaruu.org/transcripts/blast-from-the-past-behind-the-mission-aneeka-downfall-part-2
https://www.youtube.com/watch?v=BmpXKWWir5Y
https://swaruu.org/transcripts/un-viaje-al-pasado-detras-de-la-mision-aneeka-la-caida-parte-2
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.