Swaruu Transcripts 1829 - ✨🌀💫👁️‍🗨️🌍Ma trận gốc: Liên lạc với người ngoài hành tinh Taygeta – Phần 1

 

Swaruu Transcripts 1829


Ma trận gốc: Liên lạc với người ngoài hành tinh Taygeta – Phần 1

 

15-10-2025




Chào mọi người! Chào mừng các bạn một lần nữa đến với cộng đồng tuyệt vời này mang tên Revelación Cósmica Semillas Estelares.

 

Các bạn thế nào rồi?

 

Hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục với một cuộc trò chuyện mà Gosia đã có với Swaruu từ trước, có tựa đề là “Ma Trận Gốc”. Hy vọng các bạn sẽ thích, vì chủ đề này rất thú vị.

 

Rồi, bắt đầu phần giới thiệu nhé. Nếu các bạn muốn xem mọi thứ rõ ràng hơn, tôi thấy YouTube đang dần cải thiện giao diện của họ, thật tuyệt. Nếu các bạn muốn nhìn mọi thứ từ một góc độ khác, hãy ghé qua trang web Swaruu.org. Tôi khuyến khích, nếu bạn chưa làm, hãy đăng ký không chỉ kênh này mà cả những kênh khác được ghi trong phần bình luận. Với chỉ một hành động nhỏ như vậy, nhân loại sẽ tiến thêm một bước lớn.

 

Buổi phát trực tiếp này tôi đã chia sẻ rồi - để xem nào - tôi đã chia sẻ trong Telegram. Nhớ nhé, trong Telegram tôi có một nhóm tên là Despejando Enigmas. Ngoài ra tôi còn tạo thêm một nhóm khác là Despejando Enigmas – Semillas Estelares, và các bạn có thể tham gia hoàn toàn miễn phí.

 

Tôi cũng đã chia sẻ liên kết này trên X, trong tất cả cộng đồng YouTube của tôi, và trên Instagram. Tôi biết có người còn chia sẻ lên Facebook nữa - cảm ơn rất nhiều! Tôi cũng đã đăng nó trên Facebook.

 

Rồi, không dài dòng nữa, chúng ta bắt đầu nhé.

 

Tựa đề gốc là “Ma Trận Gốc: Liên Lạc Ngoài Trái Đất – Pleiadian”. Đây là một cuộc trò chuyện giữa Gosia và Swaruu, ban đầu bằng tiếng Anh, theo như tôi kiểm tra được.

 

Nội dung bắt đầu như sau:

 

Gosia: “Xin chào, Swaruu. Hôm nay chúng ta sẽ nói về thứ mà chúng ta gọi là ‘ma trận gốc’. Chủ đề này khá thú vị - à, hay nói chính xác là ‘ma trận ban đầu’ hay ‘ma trận gốc’ - kiểu ma trận mà tôi hiểu là chính bạn cũng đang ở trong đó. Trước hết, bạn sẽ định nghĩa ‘ma trận’ như thế nào từ góc nhìn của bạn?”

 

Và Swaruu trả lời: “Chào Gosia. ‘Ma trận’ quan trọng như một tập hợp các quy tắc, bên trong một trò chơi - một trò chơi được chứa trong chính nó, giống như một trò chơi điện tử với các quy tắc cố định.”

 

Kỳ diệu, phải không? Một trò chơi được lập trình sẵn với những quy tắc không thay đổi. Và hãy để ý cách nó vận hành.

 

Giống như trong phim Ma Trận, ở đây cũng có nhiều tầng ma trận hơn nữa. Điều quan trọng là: Trái Đất chỉ là một ma trận nằm bên trong một ma trận khác - một giấc mơ bên trong một giấc mơ khác - và tôi là người đang lay bạn thức dậy.”

 

Trong trường hợp này, Swaruu là người ‘lay’ Gosia để thức dậy, nhưng thông tin này thực ra là để lay tất cả chúng ta tỉnh dậy, để thức tỉnh.

 

Swaruu tiếp tục nói: “Không có gì thực sự tồn tại cả. Mọi thứ đều ở trong tâm trí bạn. Không có thế giới vật chất; mọi thứ đều là tinh thần, là tâm trí. Mọi thứ đều là nhận thức của bạn, và quan trọng hơn, là cách bạn diễn giải nhận thức đó. Bạn diễn giải theo mức độ ý thức và tần số rung động của chính bạn. Và bạn diễn giải thực tại bằng tập hợp những ý tưởng mà ma trận 3D đã áp đặt cho bạn.”

 

Điều này rất quan trọng, vì những ý tưởng đó không phải của bạn. Chúng là ý tưởng của người khác, mà bạn - do không chịu trách nhiệm với chính mình - đã tiếp nhận như thể là của riêng mình. Và thay vì biểu hiện ra điều bạn thật sự mong muốn, bạn lại đang biểu hiện điều mà những thực thể ký sinh đó muốn.

 

Chúng ta có thể thấy ví dụ rất rõ điều này trong chính trị - mặc dù tôi không thích nói về chính trị đâu. Nhưng các bạn thấy rồi đó: chính trị gia thì đi một hướng, còn người dân thì đi hướng khác. Người ta hỏi: ‘Ủa, chúng ta bầu ra chính trị gia để làm gì, nếu họ chẳng làm được gì hết?’ Giống như có một ‘chủ tịch chung cư’ mà chẳng làm được việc gì, chỉ tự làm theo ý mình. Ai cũng bầu, nhưng thực tế là người đó chỉ làm vì lợi ích riêng, và còn nhận lương nữa - khác với chủ tịch tòa nhà, người không được trả đồng nào. Tôi biết rõ vì tôi từng làm chủ tịch kiểu đó mà, bắt buộc thôi, chứ thật ra tôi chẳng muốn làm.

 

Thú vị thật đấy. Và Swaruu nói thêm rằng: “Mọi thứ chỉ là nhận thức. Ma Trận là một hệ thống máy tính - một trò chơi ảo - không chỉ có hình ảnh, mà còn mang tính kỹ thuật số, thô sơ, và nguyên thủy.”

 

Thật sự là khó tin, đúng không? Không thể tin nổi. Nào, các bạn có thể tưởng tượng được chuyện này không? Ờ… tôi cũng không chắc, thành thật mà nói, tôi sẽ không hiểu mọi thứ theo nghĩa đen đâu - có thể đúng, có thể không. Dù sao thì, chúng ta cũng không biết họ có mức độ công nghệ đến đâu. Nhưng rõ ràng, những người sở hữu kiến thức và khoa học tiên tiến thì họ có một công nghệ mà đối với chúng ta, chẳng khác gì phép thuật.

 

Vì vậy, họ có thể đặt bạn ở bất cứ đâu, chẳng hạn như trong một buồng nhập vai, và giữ bạn ở đó - bên trong một ma trận, nằm trong một ma trận khác, nghĩa là một giấc mơ bên trong một giấc mơ.

 

Bạn có bao giờ trải qua cảm giác đó chưa? Kiểu như đang gặp ác mộng, bạn tỉnh dậy, nhưng rồi nhận ra mình vẫn đang trong một ác mộng khác, một giấc mơ mà trong đó bạn mơ thấy mình đang mơ ác mộng. Tôi thì có rồi. Tôi nhớ rất rõ, có một lần tôi cố gắng thoát ra khỏi nó, kiểu như “Trời ơi, tôi phải ra khỏi đây thôi!”, và rồi tôi tỉnh dậy thật sự.

 

Sau đó tôi tự hỏi: “Liệu toàn bộ thực tại này cũng chỉ là một giấc mơ thì sao?” Tôi nghĩ, có vẻ như điểm chú ý của tôi đang ở Trái Đất. Rồi tôi tự hỏi: “Vậy sao tôi không thử đặt điểm chú ý của mình ở nơi khác để thoát khỏi Trái Đất? Chỉ cần đặt điểm chú ý của tôi ở một chỗ khác là được mà.” Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Có vẻ tôi đang bị dị ứng gì đó, hình như có phấn hoa trong không khí. Xin phép nhé, tôi lấy một viên kẹo ngậm đã.

 

Không hiểu nổi… bạn biết tôi muốn nói gì mà. Tôi tự hỏi, “Tại sao tôi không tỉnh dậy ngay bây giờ được nhỉ?”

 

Các bạn biết đó, khi bạn đặt điểm chú ý của mình ở nơi khác, thì nơi này sẽ dừng lại - nó đứng yên, giống như một bộ phim bị tạm dừng vậy. Thế giới này vẫn ở đó, nhưng điểm chú ý của bạn đã chuyển sang chỗ khác, nên đối với bạn, nơi này dừng lại. Còn nếu bạn có gia đình hay vợ chồng, thì… (cười) không biết với họ có dừng lại không - chắc là không đâu, hoặc có khi là có.

 

Nếu muốn đặt câu hỏi, hãy viết in hoa trong khung bình luận nhé.

 

À, nhìn viên “thuốc màu xanh” này nè - đừng hiểu lầm nha! Đây là kẹo, không phải thuốc gì đâu (cười). Không phải “viên thuốc tránh thai” hay “thuốc thức tỉnh” gì hết. Nhưng mà vui thật - bạn chọn gì nào, viên đỏ hay viên xanh? Nhiều người sẽ nói, “Tôi chọn viên xanh”, vì viên xanh thực ra là thứ bạn thật sự muốn.

 

Tôi nhắc lại nhé: “Điều quan trọng là mọi thứ chỉ là nhận thức, và Ma Trận là một hệ thống máy tính - một trò chơi ảo, không chỉ là hình ảnh mà còn hoàn toàn kỹ thuật số, cổ sơ nhưng rất mạnh mẽ.” - Đó là điều Swaruu muốn nói.

 

À mà nói thêm, đây không phải là viên thuốc thật đâu, chỉ là kẹo thôi! Tôi không uống thuốc, không vitamin, không gì hết - tôi bỏ qua tất cả. Thứ duy nhất tôi tin là thiền định, vì thiền thì tốt thật.

 

Rồi, Swaruu nói tiếp: “Ngay khoảnh khắc bạn quyết định rằng điều gì đó là thật, thì nó trở thành trải nghiệm thực của bạn. Trải nghiệm đó, dù ở đây hay ở bất cứ nơi nào khác, đều là hiện thực đối với bạn. Chính bạn là người lựa chọn.

 

Điều quan trọng là có vô số thực tại, không chỉ một. Bạn quyết định thực tại nào bạn muốn, nơi nào bạn muốn tập trung. Chính ý thức đằng sau trải nghiệm mới là thứ quyết định điều gì là thật và điều gì không.

 

Giống như trong một trò chơi điện tử - trò chơi và hành động trong đó không thật, nhưng trải nghiệm mà bạn có khi chơi lại thật.

 

Không có thế giới vật chất như chúng ta tưởng. Bạn không có cơ thể, tất cả những gì bạn có - chỉ là tâm trí, và phần còn lại chỉ là thiết kế để bạn có được trải nghiệm. Không có vật chất, chỉ có tâm trí.”

 

Khi tôi đọc đến đây, tôi thật sự cảm thấy điều đó đúng, bởi vì trong trải nghiệm của chính tôi, tôi không có cơ thể. Khi tôi rời khỏi Trái Đất - hay rời khỏi cái mà tôi không biết gọi là gì nữa - tôi không cần đến cơ thể. Tôi hoàn toàn tỉnh thức, ý thức đầy đủ, và đó là tất cả những gì tôi cần.

 

Tôi biết mình vẫn có cái ‘tôi’ - có thể gọi là bản ngã - vì tôi vẫn nhận thấy có những người khác, không phải là tôi. Tôi là tôi, không có thân xác, nhưng vẫn thấy những người khác, những sinh thể khác, dù họ cũng không có cơ thể. Tôi biết phân biệt được: “À, đây là một người, còn kia là một điều gì khác.”

 

Và tôi không cần cơ thể, cũng không cảm thấy cô đơn chút nào. Không hề có cảm giác buồn khi ‘rời khỏi Trái Đất’. Không, không, hoàn toàn không. Tôi thấy bình yên, tự nhiên, hạnh phúc.

 

Điều duy nhất khác là tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, vì tôi đang ở một nơi mà tôi không nhớ gì cả. Nhưng tôi chấp nhận rời Trái Đất, không có cảm giác “muốn quay lại” gì hết. Tôi chỉ nhớ rằng mình chưa kịp chào mẹ, và tôi nghĩ về mẹ.

 

Điều duy nhất khiến tôi thấy áy náy là… tôi đã đóng cửa nhà từ bên trong bằng hai chốt khóa, thật kỹ. Tôi chỉ nghĩ: “Trời, nếu ai đó muốn vào, chắc họ phải phá cửa thôi.” Và chỉ vậy. Tôi không nhớ thương ai, không thấy thiếu ai, không bám víu gì cả. Không ai, không gì hết.”

 

Tức là, tôi đã sẵn sàng để đi đến cấp độ tiếp theo, dù đó là gì hay ở bất cứ nơi đâu, nhưng điều mà tôi hoàn toàn chắc chắn là tôi sẽ không quay trở lại Trái Đất. Không trở lại nữa. Điều đó rõ ràng đến mức không cần bàn cãi.

 

Và thật thú vị, vì ở đây Swaruu nói rằng: “Bạn không có cơ thể; tất cả những gì bạn có - là tâm trí. Và phần còn lại chỉ là thiết kế của bạn để có trải nghiệm.”

 

Nghĩa là, bạn tự thiết kế lấy cơ thể của mình. Hoặc trong trường hợp của một “walk-in” (linh hồn nhập thể thay thế), họ sẽ chọn một cơ thể tương thích, có cấu trúc năng lượng phù hợp, khỏe mạnh, để có thể nhập vào. Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Rồi Gosia nói: “Tôi luôn cảm thấy rằng thực tại đang lan tỏa xung quanh tôi chỉ là một dạng phóng chiếu.”

 

Trước khi có liên lạc (với họ), tôi đã từng nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò chơi - đúng vậy, một trò chơi, kiểu như một trình mô phỏng, nơi bạn bước vào đây để xem chuyện gì sẽ xảy ra.

 

Sau đó Gosia nói thêm: “Có một phần trong tôi luôn kêu gào được ngắt kết nối, được rút ra khỏi đây. Tôi luôn cảm thấy sự bức bối của việc bị mắc kẹt, bị giam trong những giới hạn mà nhận thức vật chất áp đặt.

 

Ví dụ như một cái đèn. Tại sao tôi lại phải nhận thức nó chính xác như thế này, với hình dạng này? Tôi biết chắc rằng nó không chỉ tồn tại theo cách đó, mà còn có cái gì đó bên trong tôi - như một chương trình - khiến tôi không thể thoát ra khỏi việc phải nhìn nhận cái đèn như một cái đèn, buộc tôi phải tương tác với nó theo đúng cái hình dạng vật lý đó.”

 

Ờ thì, đèn là đèn thôi mà. Nếu thay đổi nó quá nhiều thì nó đã không còn là đèn nữa, mà trở thành thứ khác. Giống như một cái ghế, nếu bạn biến đổi thiết kế quá nhiều thì nó cũng không còn là ghế nữa. Bạn hiểu ý tôi nói chứ?

 

Gosia nói tiếp: “Tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong mật độ này, trong cái cách mà chúng ta buộc phải nhận thức mọi vật thể chỉ theo một hướng nhất định. Một cách nhìn duy nhất. Tôi cảm thấy như có ai đó đã áp đặt cho chúng ta cách nhìn đó - bắt chúng ta phải thấy thực tại và các vật thể theo một khuôn mẫu cụ thể.

 

Chúng ta đã bị ép buộc sử dụng một bộ giải mã thực tại, và vì thế chúng ta chỉ có thể giải mã nó theo cách đó, chứ không theo cách nào khác.”

 

Swaruu nói. “Chính xác. Và đó là một phần của Ma Trận ban đầu.”

 

Ma Trận ban đầu ấy, tôi sẽ giải thích thêm - có hai tầng ma trận, và chúng hòa lẫn với nhau, nhưng có một cái là ma trận gốc.

 

Điều này xảy ra vì bạn đã ký một thỏa thuận để nhìn nhận một khối năng lượng tiềm năng như thể nó là một vật thể vật chất, ví dụ như cái đèn. Thật ra, bạn đang diễn giải năng lượng tiềm tàng đó thành hình dạng mà bạn gọi là cái đèn. Nhưng bản chất của nó chỉ là năng lượng tiềm năng. Nếu bạn không có mặt trong căn phòng đó, và không có ai khác ở đó, thì cái đèn chỉ là năng lượng tiềm năng, chứ không phải là đèn.”

 

Nói cách khác, để một cái ly là cái ly, hay một cái đèn là cái đèn, cần phải có người quan sát. Khi người quan sát rời đi, chỉ còn lại năng lượng tiềm năng.

 

Cái đèn chỉ là năng lượng tiềm năng, và chỉ có bạn mới có thể gán cho nó ý nghĩa. Và đúng vậy, trong Ma Trận 3D, người ta đã áp đặt cho bạn những kiểu nhận thức nhất định. Ma trận 3D này đã lập trình bạn bằng một tập hợp niềm tin, những niềm tin giới hạn những gì bạn có thể biểu hiện ra.”

 

Thú vị phải không? Hãy chú ý kỹ câu này - ‘giới hạn những gì bạn có thể biểu hiện.’ Nghĩa là, bạn vẫn là người sáng tạo thực tại của chính mình, nhưng họ đã cài vào đầu bạn một loạt ý tưởng khiến bạn tự giới hạn bản thân.

 

Những ý tưởng kiểu như: ‘Cái đó mày không làm được đâu’, ‘Mày không bao giờ đạt được đâu’, ‘Cái đó là không thể’, v.v…

 

Ví dụ, trong tâm trí ba chiều của tôi, tôi hình dung một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, dễ chịu, tại sao không nhỉ, trước mặt là một hồ nước. Ở đây có những hồ lớn đến mức mắt bạn không thể nhìn thấy bờ bên kia, như biển vậy đó - không hề nói quá đâu, thật sự là rất mênh mông.

 

Tôi đã thấy ngôi nhà đó trong đầu rồi - tâm trí tiềm thức của tôi đang làm việc để hiện thực hóa nó. Tôi còn muốn có một chiếc thuyền nhỏ nữa. Nhưng mà ở cái hồ gần đây thì nước nông lắm, không có thuyền được, có lẽ chỉ sâu chừng nửa mét, nhưng rộng lắm. Có thể đi kayak được.

 

Và nếu ai đó nói: ‘Thôi đi, cái đó không thể đâu’ - thì tôi sẽ nói: ‘Nếu tôi tin rằng tôi có thể có nó, tôi sẽ có nó.’

 

Chỉ cần vậy thôi, rồi mọi thứ sẽ tự đến. Bạn lập trình các sự kiện, các tình huống, và chúng sẽ tự đến.

 

Người ta có thể bảo: ‘Nhưng cái đó tốn nhiều tiền lắm!’ - thì tôi nói: ‘Không sao, rồi nó sẽ đến, bằng cách này hay cách khác. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng nó sẽ đến.’

 

Tất cả rồi sẽ đến, bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Vì vậy, tôi nhắc lại: Chỉ có bạn mới có thể gán ý nghĩa cho dạng năng lượng đó. Căn nhà, cái hồ - tất cả đều là năng lượng.

 

Trong Ma Trận 3D này - và Swaruu nói điều này không chỉ cho Gosia mà cho tất cả chúng ta - chúng ta đã bị áp đặt nhận thức, bị lập trình bằng những niềm tin giới hạn những gì ta có thể biểu hiện và cảm nhận được.

 

Cách mà bạn diễn giải năng lượng tiềm tàng đó, cái sự áp đặt ấy - chính là Ma Trận. Nó hoạt động giống như đoạn mã được lập trình trong một trò chơi điện tử. Hãy hình dung: trong trò chơi đó, có những luật định sẵn, ví dụ như bạn không thể đi xuyên qua tường.”

 

Đó là một quy tắc lập trình, một giới hạn đã được cài sẵn trong hệ thống - và chính những giới hạn như thế tạo nên Ma Trận.

 

Vậy nên, khi bạn đã ý thức được tất cả những điều này, thì đừng chỉ dừng lại ở hiểu biết - hãy mang nó ra thực hành, mang nó đến cho mọi người.

 

Và này, các bạn nào theo dõi tôi từ lâu sẽ biết - cách đây 3 năm, tôi vẫn còn đạp xe đạp khắp Phần Lan. Đúng vậy, 3 năm trước là thế. Còn bây giờ, tôi có một chiếc xe nhà. Và không, nó không phải đến từ những khoản quyên góp đâu, không phải nhờ ai tặng hay ủng hộ gì cả - hoàn toàn không. Nó đến từ những việc khác. Tôi từng có một cuộc sống khá ổn định trước đây mà, tôi làm việc vì lòng đam mê, không phải vì lợi nhuận. Ở Barcelona, tôi cũng từng có vài thứ nho nhỏ, nên đúng như Swaruu nói - mọi thứ đến như là kết quả tự nhiên của các sự kiện và hoàn cảnh mà bạn tạo ra.

 

Hiểu ý tôi chứ? Đó là cuộc sống - ví dụ như tháng này, vào ngày 15, tôi đã kể rồi - tôi được mời hai lần đi Na Uy. Hai người mời tôi không hề quen biết nhau, nhưng tôi chắc họ sẽ hợp nhau lắm, vì cả hai đều là những người rất tỉnh thức.

 

Một người phụ nữ nói với tôi: “Sau mùa đông, hãy đến đây, đến ngọn núi cao nhất ở Na Uy.”

 

Cô ấy có một chiếc xe nhà giống tôi, và nói: “Khi nào anh muốn, cứ đến, đi với ai cũng được. Tôi có nhà ở đây, cứ đến khi anh muốn.”

 

Còn người kia - là người Na Uy, nói tiếng Anh - nói với tôi: “Robert, tôi thấy thật đáng tiếc là vùng tôi đang sống bị bỏ phí quá. Nếu anh muốn, hãy đến đây bằng xe nhà, nơi này thật tuyệt vời.”

 

Tôi liền tìm thử trên Google Earth - và khi nhìn thấy khu vực đó, tôi phải thốt lên: “Trời ơi, đây đúng là một kho báu!”

 

Và tất cả những điều đó - tôi tạo ra bằng tâm trí của mình. Tất cả là từ tâm trí, bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Đó là lý do tại sao những thông tin được chia sẻ như thế này phải được sử dụng, phải thực hành, chứ không chỉ tích trữ trong đầu.

 

À, tiện thể nói luôn, tôi có tài khoản X, tôi đang trả lời rất nhiều bình luận từ cộng đồng nói tiếng Anh. Tôi trò chuyện với những người trong lĩnh vực tâm linh, nghiên cứu UFO, và cả các nhà khoa học nữa. Tôi đăng các phản hồi của mình công khai ở đó.

 

Có một người ủng hộ chủ nghĩa hậu nhân loại (transhumanism) - và tôi trả lời anh ta: “Transhumanism là một sự hiểu lầm cơ bản. Anh nghĩ rằng sự phát triển của con người là nhờ máy móc, nhưng thật ra là ngược lại. Chính ý thức mới là thứ giúp con người phát triển, chứ không phải máy móc. Ý thức tạo ra vật chất, chứ vật chất không tạo ra ý thức.”

 

Điều buồn cười là người đó lại là một cựu giám đốc điều hành của Google, nổi tiếng vì từng dự đoán đúng một sự kiện. Nhưng như tôi nói - nếu tôi mỗi ngày đều dự đoán “ngày mai sẽ mưa”, thì thể nào cũng có một ngày tôi đoán trúng, đúng không? (cười)

 

Vậy nên, thế giới này không hoạt động như họ nghĩ đâu.

 

Nếu bạn có tài khoản X, hãy ghé qua trang của tôi mà xem. Các bài đăng của tôi bằng tiếng Anh, nhưng bạn chỉ cần nhấn “dịch”, sẽ hiểu rất rõ.

 

Vì tôi tin rằng - chúng ta là những hạt giống, và những hạt giống tri thức này cần được gieo khắp mạng lưới toàn cầu. Kiến thức phải lan tỏa khắp nơi, để thay đổi tiềm thức tập thể.

 

À, mà nói thật, tôi không thích giao diện mới của YouTube chút nào. Các bạn không thấy được đâu, nhưng tôi thì thấy - họ thay đổi hoàn toàn thiết kế của phần phát trực tiếp. Trước đây khi tôi livestream, tôi không biết mình đã nói bao lâu, nhưng giờ thì có đồng hồ hẳn hoi - tôi thấy rõ là đã gần 29 phút phát sóng rồi, con số còn được hiển thị màu đỏ nổi bật.

 

Bây giờ YouTube còn tự động thêm nhiều tính năng mới, như “đánh dấu khoảnh khắc nổi bật”, “thêm mốc nhiệm vụ” (tôi còn không biết đó là gì), và nhiều thứ khác nữa - nói chung tôi kiểm soát buổi phát trực tiếp dễ hơn nhiều.

 

Rồi, quay lại với bình luận của mọi người…

 

santiagoduarte954: “Phá vỡ Ma Trận đi!”

 

fernandocaballerojimenez460: “Vấn đề là thời gian mà điều mình muốn biểu hiện phải mất quá lâu mới đến, ít nhất là trong “thực tại 3D”.”

 

Không nên xem thời gian là vấn đề. Thời gian không phải là trở ngại. Dù đúng là có, trong trường hợp của tôi, khi tạo ra những thứ vật chất lớn, thì có thể mất nhiều thời gian hơn. Nhưng như họ (Taygetan) từng nói: Đối với vũ trụ, việc tạo ra một chiếc xe đạp hay một chiếc Ferrari là như nhau. Tất cả đều là năng lượng. Người duy nhất đặt giới hạn cho bạn - là chính bạn.

 

Vậy nên, câu hỏi đặt ra là: tại sao, ví dụ như, nếu tôi muốn tạo ra một cục pin như thế này, thì ngày mai tôi có thể có nó, nhưng lại không thể có một ngôi nhà bên hồ? Tại sao lại như vậy? Cái gì đang ngăn tôi lại? Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Rõ ràng, chính tôi là người đang tự giới hạn mình. Tôi tự nhủ: “Ờ, tôi không có tiền”, “Tôi không có điều này, không có điều kia.” Nhưng thật ra, chính tôi đang tạo ra những giới hạn đó.

 

Còn với một cục pin như thế này - tôi không hề tự đặt giới hạn nào cả, nên ngày mai tôi hoàn toàn có thể có nó. Đây này, một cục pin khá to đấy nhé, các bạn không thấy được, nhưng nó thật sự to lắm.

 

Rồi Gosia nói tiếp: “Nhưng mà, việc tôi nhận thức một cái đèn là cái đèn không chỉ là nhận thức cá nhân, mà còn là nhận thức tập thể. Tất cả chúng ta đều thấy nó giống nhau. Đó là lý do tôi cảm thấy việc này đã được áp đặt lên con người ở quy mô tập thể - một thỏa thuận chung để nhìn thấy một khối năng lượng tiềm năng như thể nó là một vật thể cụ thể, như một cái đèn.”

 

Nghĩa là có một mã lập trình nhất định đã khiến chúng ta nhìn nhận năng lượng theo cách giống nhau.

 

Theo tôi, nhân loại - bất kể chủng tộc, chiều cao, hình dáng ra sao - thật ra là một ý thức duy nhất, được phân tách và phản chiếu trong từng cá thể. Nhưng sâu thẳm bên trong, chúng ta chỉ là Một. Chúng ta là Một - tất cả đều là một ý thức.

 

Tôi nghĩ mình hiểu được điều đó, vì khi bạn đạt đến một mức độ ý thức cao hơn, bạn nhận ra rằng mọi thứ là Một.

 

Và như họ (Taygetan) nói, trong mật độ 5D, bạn có thể đến bất cứ nơi nào bạn muốn, chỉ cần tập trung tư tưởng. Bạn tập trung, và bạn ở đó - ngay lập tức. Tôi hiểu rằng bạn có thể thay đổi mọi thứ chỉ bằng sự tập trung của ý thức.

 

Ví dụ, một điều thú vị mà họ từng nói: ở Taygeta không hề có tiền. Không hề!

 

Nếu bạn muốn có một ngôi nhà, bạn chỉ cần tìm một nơi phù hợp, rồi xây nó, với sự giúp đỡ của cộng đồng - hoàn toàn miễn phí, không có khái niệm trả tiền. Vậy nên, người dân ở đó có thể biểu hiện một ngôi nhà ở nơi họ muốn, với kiểu thiết kế họ chọn, và mọi thứ hiện ra rất nhanh.

 

Tất nhiên, họ cũng có thể biểu hiện những thứ tiêu cực nhanh hơn, nhưng vì họ không còn tương thích với tần số tiêu cực, nên những ý nghĩ tiêu cực đơn giản là không xuất hiện trong đầu họ. Không còn kiểu suy nghĩ tự hủy hoại bản thân, không còn rung động thấp.

 

Chỉ đơn giản là:

 

“Tôi muốn điều này.” - Biểu hiện nó.

“Tôi muốn điều kia.” - Biểu hiện nó.

 

Và cứ thế: tôi muốn – tôi tạo ra, chấm hết.

 

Tôi nhớ có lần nói chuyện với Aneeka, tôi hỏi cô ấy: “Nếu hàng triệu, hàng triệu người trên Trái Đất đến hành tinh của các bạn thì sao?”

 

Và cô ấy đáp ngay: “Chúng tôi sẽ rời đi. Chúng tôi sẽ rời khỏi hành tinh đó.”

 

Bởi vì, cô nói, nếu con người Trái Đất - với tiềm thức tập thể đầy vấn đề của mình – họ đến đó, thì nơi đó sẽ không thể sống nổi. Sẽ có hỗn loạn, xung đột, cách mạng, và tần số rung động thấp sẽ phá hủy mọi thứ.

 

Nên, bạn thấy đó, mọi thứ đều bắt đầu từ con người và những vấn đề nội tâm của chính họ - đạo đức, rung động, và nhận thức.

 

Cô nói: “Nếu bạn đến một nơi mới, hãy thích nghi với nó.”

 

Nhiều người phản ứng: “Nhưng tôi đâu có nói được ngôn ngữ ở đó!”

 

Cô trả lời: “Không sao, bạn sẽ học. Tôi cũng không nói được hết các ngôn ngữ, nhưng tôi thích nghi với văn hóa và cách sống của nơi đó.”

 

Hôm trước tôi vào siêu thị, ai nấy đều đang yên lặng mua sắm như bình thường. Rồi có một người phụ nữ - chắc chắn không phải người Phần Lan - mở túi khoai tây chiên ăn ngay trong cửa hàng, còn đứa con nhỏ thì bóc bánh quy ra ăn luôn.

 

Tôi đứng nhìn và nghĩ: ‘Không thể tin được!’

 

Và dĩ nhiên, các bạn có thể đoán xem chuyện gì xảy ra sau đó - bao bì rỗng được nhét vào túi, rồi họ đi ra không trả tiền. Tôi chỉ biết lắc đầu: “Trời ơi, người ta đang làm cái gì vậy?” - Đó, đó chính là vấn đề.

 

Rồi Swaruu nói: “Chính xác. Đó chính là tâm thức tổ ong mà tôi nói đến. Thời gian, chẳng hạn, cũng là một thỏa thuận tập thể để mọi người cùng nhìn nhận nó theo một cách. Và chiếc đồng hồ chính là bộ điều nhịp giúp tất cả mọi người duy trì cùng một tần suất biểu hiện thực tại, cùng lúc, cùng nhịp.”

 

Và nếu bạn để ý, có thể nói rằng phát minh duy nhất của nhân loại, chỉ tồn tại trên Trái Đất, mà không hề tồn tại ở nơi nào khác trong vũ trụ, là gì biết không?

 

Đó là chiếc đồng hồ.

 

Ngoài Trái Đất, không nơi nào có đồng hồ. Có thể có những công cụ tương tự, nhưng chức năng hoàn toàn khác. Chỉ có ở Trái Đất - Gaia, Mẹ Trái Đất - con người mới phát minh ra thời gian đo đếm bằng đồng hồ. Bên ngoài, không ai dùng đồng hồ cả, vì mọi nền văn minh khác vận hành theo nhịp riêng, theo tần số của chính họ.

 

Rồi, Gosia hỏi một câu rất quan trọng: “Vậy thì ai là người lập trình mã nguồn của Ma Trận?”

 

Và Swaruu trả lời: “Chính là bạn. Bạn là người lập trình.”

 

Gosia nói tiếp: “Tôi là người lập trình Ma Trận à? Ý bạn là cả Ma Trận ban đầu, đúng không? Tôi đã tự lập trình nó cho chính mình?”

 

Swaruu đáp: “Đúng vậy. Là bạn. Bạn và những bản thể khác của chính bạn - tất cả cùng lập trình nó.”

 

Và cô nói thêm: “Bạn lập trình nên tất cả điều đó để có trải nghiệm. Nhưng hãy nhớ, bạn không phải là nạn nhân. Bạn đã bước vào đây với sự nhận biết đầy đủ, với một mục đích và một kế hoạch rõ ràng.”

 

Điều này có nghĩa là - theo Swaruu - tất cả chúng ta đều bước vào Ma Trận một cách có ý thức, với một mục đích đã định sẵn.

 

Cô nói: “Bạn có thể lập trình và thay đổi Ma Trận theo ý muốn, bằng cách sử dụng cảm xúc và mong muốn của chính bạn. Ma Trận thay đổi theo cách mà nó cảm nhận bạn, theo những gì bạn mong muốn, và theo mức độ tập trung ý thức phát sinh từ ý định của bạn.”

 

Nói cách khác, có một sự liên kết năng lượng giữa bạn và Ma Trận. Nó phản ứng lại với bạn, thay đổi theo bạn, và biểu hiện thực tại đúng với tần số mà bạn duy trì.

 

 

 

 

-----------------------

 

 

 

 

 

 

Rồi Gosia lại hỏi một câu sâu sắc: “Nhưng nếu tôi lập trình Ma Trận này để có trải nghiệm, thì tại sao tôi lại cần phải thức tỉnh? Tôi đã tự thiết kế tất cả cho chính mình rồi mà. Vậy thì mục đích của việc tỉnh thức là gì?”

 

Và Swaruu trả lời - một câu rất đáng chú ý: “Để bạn có thể biểu hiện điều bạn thật sự muốn, chứ không phải điều mà người khác đã cài vào tâm trí bạn.”

 

Bởi vì phần lớn những gì bạn đang lập trình trong Ma Trận không phải là ý định thật của bạn, mà là ý định của các Archons - những thực thể điều khiển tâm thức tổ ong đã áp đặt ý nghĩ lên toàn nhân loại.

 

Cô giải thích thêm: “Họ đã lập trình con người thông qua hệ thống giáo dục, xã hội, và các chương trình tư tưởng, khiến bạn mất liên lạc với bản thể thật của mình.”

 

Đến mức, nhiều người thậm chí không còn biết mình là ai - không biết mình là đàn ông, phụ nữ, hay cái gì khác. Họ đã bị tước mất bản sắc, và thay thế bằng nhận thức giả.

 

Rồi Gosia hỏi lại: “Nhưng nếu các Archons cũng là một phần của thực tại này, thì chẳng phải họ cũng là một phần của tôi sao? Ý tôi là, nếu tôi - ở mức độ cao nhất - là Tất Cả Những Gì Hiện Hữu, thì chẳng phải họ cũng là tôi à?”

 

Và đây là đoạn mà Swaruu nói rất sâu sắc: “Đúng vậy. Chính bạn đã tạo ra họ. Bạn đã bước vào đây với nhận thức đầy đủ rằng bạn sẽ trải nghiệm mọi thứ - kể cả sự chia tách, sự kiểm soát, và sự quên lãng. Và điều đó liên quan đến Chỉ Thị Chính mà chúng tôi luôn tuân thủ: ‘Chúng tôi không thể can thiệp nếu bạn đang có trải nghiệm mà bạn đã chọn.’

 

Nghĩa là, mọi khía cạnh tiêu cực trong thế giới này, ở một cấp độ sâu hơn, là do chính bạn chọn trải nghiệm, nhưng bạn đã quên mất điều đó.

 

Và vì bạn đã quên, nên đôi khi bạn cần một cú “thúc nhẹ” trong trò chơi - một cú nhắc để bạn nhớ lại chính mình.”

 

Gosia đáp: “Đúng, điều đó hoàn toàn có lý. Nhưng điều này làm mọi thứ trở nên rất phức tạp, vì thật khó để phân biệt được phần nào trong trải nghiệm của chúng ta là do chính ta lập trình ra, và phần nào là do những thế lực ngoài kia - như các Archons - xen vào. Tôi bắt đầu hiểu được sự tiến thoái lưỡng nan của Chỉ Thị Chính mà các bạn nói đến.”

 

moteros2238: “Robert, xem phía trên, tôi vừa viết cho anh đó.”

 

Ờ, vấn đề là chat cứ trôi nhanh, tôi không kịp đọc hết.

 

Nếu bạn cho rằng mình là nạn nhân, bạn tự tước đi sức mạnh sáng tạo của chính mình. Vì Ma Trận chỉ phản chiếu lại đúng mức độ tin tưởng mà bạn có về bản thân.

 

moteros2238: “Robert, một người đang biểu hiện thực tại thông qua tiềm thức đã được kích hoạt để giải quyết điều mà họ đã đến đây để trải nghiệm. Sau khi giải quyết xong, người đó phá vỡ thực tại bị điều kiện hóa, và từ đó trở đi, họ có thể biểu hiện ra không phải điều họ muốn có, mà là điều họ thật sự hiện hữu - tức là bản chất thật của chính họ.”

 

Đúng, đúng vậy. Nhưng có rất nhiều người vẫn chưa thể đi xa đến mức đó, và với họ, rời khỏi (Ma Trận) có lẽ là điều tốt nhất có thể làm.

 

francescxaviermunoziaviles1240: “Đúng vậy, mọi thứ chỉ là vấn đề của sự tập trung, vì bạn không phải đang ở trong một nơi nào đó - mà bạn chính là nơi đó.”

 

Vâng, bạn phải tập trung - hoàn toàn tập trung.

 

Quay lại với nội dung chính.

 

Swaruu nói: “Tất cả những khía cạnh tiêu cực và các sự kiện xảy ra trong thế giới này - chiến tranh, thiên tai, núi lửa, sóng thần - tất cả đều là phản chiếu bên ngoài của Ma Trận, được tạo ra từ chính những gì con người thật bên trong mình đã biểu hiện ra. Những gì ta thấy ở thế giới bên ngoài chỉ là phản ánh trực tiếp của thế giới nội tâm trong tâm trí tập thể của nhân loại.”

 

Vâng, đúng vậy. Thế giới bên trong của bạn phản chiếu ra bên ngoài.

 

Ví dụ, hôm nay tôi thấy có người trong cộng đồng tâm linh viết trên X: ‘Không, thế giới bên ngoài phản chiếu vào bên trong bạn.’

 

Không, sai rồi. Không phải bên ngoài phản chiếu vào bạn, mà là chính bạn phản chiếu ra bên ngoài. Hai điều này hoàn toàn khác nhau.

 

Thế giới vật chất chỉ là tấm gương của nội tâm bạn, không phải ngược lại.

 

Rồi anh đọc tiếp lời Swaruu: “Bạn phải căn chỉnh với cái mà bạn gọi là ‘Bản ngã cao hơn’ để hiểu được điều gì là do áp đặt, và điều gì là do bạn tự chọn để trải nghiệm. Tôi rất vui vì bạn đang hiểu ra. Vì bạn thấy đó, không phải ai cũng sẵn sàng để bắt đầu nhận thức được sự phức tạp của lý do đằng sau Chỉ Thị Chính.”

 

Vâng, tôi hiểu khái niệm Chỉ Thị Chính, nhưng đúng là như chúng ta vẫn nói - bạn phải đặt mình vào vị trí của người chơi, chứ không phải người điều khiển trò chơi. Và đó chính là vấn đề giữa Liên Đoàn và các chủng tộc như Taygetans hoặc Swaruunians.

 

Liên Đoàn nói: ‘Chúng tôi chỉ nói chuyện với người ở bên ngoài trò chơi (tức là bản thể cao hơn), chứ không nói chuyện với người đang ở trong Trái Đất.’

 

Còn các Taygetan thì phản đối điều đó. Họ nói: ‘Không, chúng tôi phải nói chuyện với người đang chơi trò chơi này, chứ không phải với bản thể của họ ở bên ngoài.’

 

Vì người đang ở trong đây chính là một điểm tập trung ý thức độc lập, có mục tiêu và trải nghiệm riêng biệt với bản thể cao hơn. Cái “Tôi” ở bên ngoài thì học hỏi thông qua trải nghiệm của “Tôi” ở bên trong, và “Tôi” trong Ma Trận này đang chịu đựng, đang học hỏi bằng cảm xúc thực tế. Vì vậy, hai cấp độ đó hoàn toàn khác nhau.

 

À, tiện nói luôn - nước ở Phần Lan thật sự rất ngon đó nha! Trong, mát và tinh khiết.

Rồi Gosia hỏi tiếp: “Có một điều tôi vẫn chưa hiểu rõ: Chúng ta có tự tạo ra các Archons (những thực thể kiểm soát) để trải nghiệm chúng không, hay là chúng là những kẻ chiếm đoạt chương trình, hoạt động chống lại ý chí của chúng ta? Vì nếu là trường hợp thứ hai, thì có nghĩa là chúng ta đang ngủ quên không phải do ý muốn của chính mình, và như vậy thì việc thức tỉnh là hoàn toàn có lý.”

 

Chờ xem Swaruu trả lời sao nhé. Nhưng tôi nói thật - theo trải nghiệm cá nhân của tôi, tôi chưa bao giờ thấy một Archon nào. Không có. Tôi không thấy gì cả.

 

Khi tôi rời khỏi thể xác, tôi không thấy linh hồn người thân, không thấy bất kỳ thực thể tiêu cực nào, không thấy Archon, không thấy gia đình, không thấy ánh sáng lừa dối gì hết. Tôi chỉ thấy một sinh thể xuất hiện - nhưng không hề xấu, không đe dọa - chỉ là một thực thể khác, và sau cùng chính nó đã nhập vào đây (vào cơ thể tôi). Và đó là tất cả.

 

Bởi vì, bạn thấy đó, bạn có một gia đình ở Trái Đất, nhưng bạn cũng có một gia đình khác ở bên ngoài Trái Đất. Nếu bạn đang trong một buồng nhập thể hay một hình thức trải nghiệm từ xa, thì gia đình thật của bạn đang ở bên ngoài, còn ở đây, bạn chỉ đang đóng vai trong một kịch bản.

 

Điều này thật thú vị, vì tôi từng nói chuyện với Jaume Su về vấn đề những người không có con. Và đúng là, có rất nhiều người không sinh con - không phải ngẫu nhiên - mà do một dạng thỏa thuận linh hồn hay một mục đích cụ thể.

 

Dĩ nhiên, mỗi người có quyền chọn con đường của mình, tôi không phán xét. Nhưng tôi tin rằng việc có con là một trách nhiệm rất lớn - không thể xem nhẹ như việc nuôi thú cưng. Có con nghĩa là gánh vác một phần của tiến trình sáng tạo, là một sứ mệnh có ý nghĩa sâu xa, chứ không chỉ là sinh học. Đó là một trách nhiệm thiêng liêng, ít nhất là theo cách tôi nhìn nhận.

 

Và tất nhiên, khi bạn có con thì bạn có trách nhiệm, và có nhiều bậc cha mẹ vẫn giữ trách nhiệm đó ngay cả khi đứa trẻ đã trưởng thành, đúng không? Nhưng mà rồi… đến một lúc nào đó, đứa con đã 30 hay 40 tuổi rồi, không còn là “đứa trẻ” nữa, lẽ ra phải tự bay khỏi tổ, phải tự lập, phải sống cuộc đời riêng của nó.

 

Bạn hiểu ý tôi chứ? Vậy mà trong Ma Trận này, mọi thứ được lập trình theo cách khiến cha mẹ và ông bà luôn hy sinh cho con cái, sống chỉ để lo cho con, và không sống cho chính mình.

 

Nhưng thật ra, bạn phải sống cho bạn.

 

Ví dụ, ở Phần Lan, tôi thấy điều này rất rõ: Khi con đủ 18 tuổi, là ra khỏi nhà - đi tìm việc, học cách xoay sở, tự lo cho bản thân. Và không có gì là xấu cả, chẳng sao hết! Đó là điều bình thường và cần thiết để trưởng thành.

 

Tôi còn nhớ căn hộ cũ mà tôi từng thuê. Tôi có mối quan hệ rất tốt với chủ nhà, chúng tôi thân như bạn bè. Sau khi tôi dọn đi, ông ấy nói với tôi: “Cậu biết không, giờ trong căn hộ đó có hai chị em ở - một người 18 tuổi, người kia 17 tuổi.”

 

Và tôi nhớ, trong cùng tòa nhà đó có nhiều cặp đôi trẻ sống độc lập, không phải ký túc xá sinh viên gì đâu, mà họ thật sự thuê nhà riêng để sống một mình.

 

Ở Tây Ban Nha thì điều đó gần như không thể. Ở đó, người ta vẫn ở với cha mẹ đến 30 hay 40 tuổi, không đùa đâu. Và tôi nghĩ, đó là một phần lý do vì sao tỷ lệ sinh ở Tây Ban Nha giảm mạnh - cực kỳ thấp luôn. Nhưng thôi, không đi sâu vào chuyện đó.

 

Tôi thì không có con - vì tôi không muốn có. Không muốn, không cần, không phải vì ghét, mà chỉ đơn giản là không thấy cần thiết. Và bây giờ, ở độ tuổi này, tôi lại càng chắc chắn hơn. Tôi bình yên, tôi tự do, tôi làm những gì mình muốn.

 

Bạn hiểu chứ? Cuộc sống như vậy thật sự rất thoải mái.

 

SANTIAGOPOR: “Chào Robert, người Taygetan trước đây có tin rằng Liên Đoàn là lực lượng giúp “giải phóng” Trái Đất không?”

 

Thật ra, tôi nghĩ là ban đầu họ tin, nhưng luôn có điều gì đó khiến họ nghi ngờ. Khi bắt đầu liên lạc, họ rất háo hức, rất nhiệt tình. Nhưng rồi họ nhận ra có điều gì đó không đúng.

 

Theo như tôi hiểu, có vẻ như Liên đoàn đã nói dối họ. Họ nói với người Taygetan rằng ‘Trái Đất đang bị xâm chiếm’, nên họ đến đây với tâm thế chiến đấu hoặc giúp đỡ. Nhưng khi đến nơi, họ phát hiện ra sự thật không phải vậy.

 

Họ nhận ra rằng ‘kẻ thù thực sự’ không phải là chủng tộc nào khác, mà chính là nhân loại. Chính nhân loại mới là kẻ thù của chính mình, vì họ không chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân. Dĩ nhiên, có một chủng loài kiểm soát con người, điều đó đúng, nhưng chính con người đã trao quyền cho họ. Con người tự nguyện giao hết năng lượng, quyền lực và trách nhiệm của mình cho những thực thể đó.

 

Ví dụ, ở Tây Ban Nha - một đất nước đa văn hóa - bây giờ đầy rẫy bê bối chính trị, đủ loại chuyện. Chính trị gia này, vợ của người kia, anh trai của người nọ… tất cả đều ăn cắp công khai, hàng triệu euro biến mất, mà chẳng ai làm gì cả. Không ai chịu trách nhiệm, không có gì xảy ra hết.

 

Rồi đến ông Donald Trump - Tổng thống Mỹ - nói thẳng: ‘Ê, mấy người này không trả tiền.’

 

Khi ông ấy nói vậy, cả Tây Ban Nha ồn ào, nhưng sự thật là đúng vậy.

 

Ông ấy còn kể rằng khi nói chuyện với Tổng thống Phần Lan, ông có nhắc đến Tây Ban Nha và bảo: ‘Họ không trả tiền.’

 

Và vị kia trả lời: ‘Vậy thì để họ ra khỏi NATO đi.’

 

Nhưng vấn đề là, dù Tây Ban Nha có rời khỏi NATO đi nữa, thì tiền thu được cũng sẽ không bao giờ đến tay người dân. Nó sẽ bị đánh cắp như mọi khi. Và chẳng có gì thay đổi cả. Không ai phản ứng, không ai nổi giận.

 

Đó chính là phản chiếu của xã hội, là hình ảnh bên ngoài phản ánh nội tâm tập thể - một xã hội đã chấp nhận sự tha hóa đến mức coi nó là bình thường.

 

Giờ họ ăn cắp trơ trẽn, ngang nhiên, công khai, và không ai nói gì cả. Thật trơ trẽn. Nhưng... không ai làm gì cả. Và bây giờ, có vẻ như họ đã ăn cắp nhiều đến mức… hết tiền luôn rồi. Không, thật đó - không còn tiền nữa.

 

Và rồi ông ta - trốn tránh, liếc qua liếc lại như một con bò sát, còn tổng thống Mỹ thì chỉ tay về phía hắn. Không biết các bạn đã xem đoạn video đó chưa (bị kiểm duyệt rồi đấy). Tổng thống làm cử chỉ chỉ tay rất rõ ràng, nhìn thẳng vào hắn, còn người kia thì cúi đầu, ánh mắt rất kỳ lạ, rất khó chịu - thật sự là cảm giác năng lượng rất xấu.

 

Và Swaruu nói: “Một lần nữa, cả hai điều đều đúng. Đây là một vấn đề mà chúng ta thường gặp phải - đặc biệt là tôi - rằng nếu một điều sai, không có nghĩa là điều kia đúng. Có thể có hai lời giải thích cùng đúng, dù mâu thuẫn nhau, và còn có những trường hợp trung gian giữa hai thái cực đó.”

 

Một số người bị bắt cóc thật sự, còn những người khác chủ động bước vào để trải nghiệm cảm giác bị bắt cóc. Một số cảm thấy rằng những gì họ muốn trải nghiệm đã bị tước đoạt, trong khi những người khác đến đây để trải nghiệm sự thiếu thốn và giới hạn, vì chỉ khi thiếu thốn, họ mới có thể thật sự hiểu và trân trọng sự đầy đủ, sung túc.

 

Nhiều người - không phải tất cả - chết ở đây trên Trái Đất, chỉ để rồi thức dậy ở nơi khác, trong một thân thể khác.

 

Có người chỉ đang ngủ trong trạng thái ngủ đông hoặc trạng thái mộng siêu thức, đặc biệt là những starseed . Một số khác thì quay trở về Nguồn ngay lập tức.”

 

Nhưng điều quan trọng là: không ai bị lạc cả. Không ai thật sự bị lạc. Tuy nhiên, bạn phải ở đây cho đến khi kết thúc hành trình, và tận hưởng nó hết mức có thể.

 

Tôi thì mỗi ngày đều cố gắng tận hưởng hết mức có thể. Tôi tận hưởng thật, nhưng tôi cũng nhận ra rằng thời gian trôi nhanh khủng khiếp. Tôi chỉ cần nháy mắt là… không biết mình đang ở đâu nữa. Thời gian trôi vèo một cái!

 

Còn người hỏi tôi lúc nãy về Liên Đoàn - tôi thì luôn cảm thấy là có gì đó mờ ám ở phía sau. Khi những nhóm mới đến, điều đó càng rõ ràng hơn.

 

Rồi Gosia hỏi Swaruu: “Bạn cũng đang ở trong Ma Trận sao? Ý tôi là… bạn cũng thấy đèn và giày dép giống như tôi chứ? Nghĩa là, chúng ta đều nhận thức cùng một cách, đúng không?”

 

Và Swaruu trả lời: “Như tôi đã nói, bạn đang ở trong một Ma Trận bên trong một Ma Trận khác - một giấc mơ bên trong một giấc mơ. Tôi cũng thấy đèn, thấy giày dép. Vì chúng ta đã có thỏa thuận từ trước, ở bên kia, để cùng nhìn nhận chúng theo cùng một cách.”

 

Gosia nói: “Vậy nghĩa là bạn đang ở một tầng cao hơn của Ma Trận, phải không?”

 

Swaruu đáp: “Đúng rồi.”

 

Gosia hỏi tiếp: “Vậy thì, việc nhìn thấy đèn và giày dép như thế - vẫn là ở trong Ma Trận, đúng không? Vì tôi cảm thấy chúng không chỉ tồn tại theo cách đó, mà nhận thức của tôi về năng lượng tiềm năng đó - thứ mà tôi gọi là đèn và giày - đã bị áp đặt. Bởi tôi hoặc bởi các Archon, nhưng vẫn là áp đặt.”

 

Gosia hỏi thêm: “Khi bạn nói ‘Ma Trận’, bạn có ý nói Ma Trận do các thế lực tiêu cực tạo ra khi họ hack vào chương trình, hay bạn đang nói về mọi nhận thức vật chất - như đèn, giày, v.v.?”

 

Và Gosia tự nói thêm: “Vậy thì có thể gọi đó là Ma Trận trung tính hoặc tích cực, đúng không?”

 

Nhưng Swaruu trả lời: “Không hẳn. Bởi vì đèn và giày dép cũng chỉ là những trường năng lượng, và chúng ta diễn giải chúng thành hình dạng vật thể. Chúng ta giải mã năng lượng đó thành các đối tượng - đèn, giày, bàn, v.v. Trên thực tế, Ma Trận là bất kỳ hệ thống nào có chức năng giải mã năng lượng thành vật chất”.”

 

À, mà nhân tiện - hôm nay trên Trái Đất vừa có một thí nghiệm khoa học đầu tiên trong đó người ta biến năng lượng thành vật chất thật. Tôi không biết cụ thể là chất gì, nhưng đó là một bước tiến cực kỳ quan trọng - vì nếu có thể làm được điều đó, bạn có thể tạo ra vật thể, con người, hay bất kỳ thứ gì.

 

Wow… điều này thật sự đáng kinh ngạc. Nếu nghiên cứu đó tiếp tục, thì mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn.

 

Gosia lại nói: “Tôi không chắc mình hiểu đúng chưa, nhưng ở Trái Đất, từ ‘Ma Trận’ thường mang nghĩa tiêu cực - ám chỉ chương trình điều khiển của các thế lực xấu. Vậy khi bạn nói ‘chúng ta đang trong Ma Trận’, bạn đang nói về cái nào?”

 

Swaruu trả lời: “Cả hai. Bạn đang sống trong một Ma Trận bên trong một Ma Trận khác. Một số thứ thuộc về Ma Trận giả 3D, còn một số thuộc về Ma Trận thật - Ma Trận gốc. Điều đó có nghĩa là, dù bạn không nhận thức được chúng, chúng vẫn tồn tại song song và ảnh hưởng đến bạn.

 

Ví dụ, các Archon là một phần của Ma Trận cổ xưa, Ma Trận đầu tiên. Họ ý thức được cả hai tầng Ma Trận và lợi dụng điều đó để ký sinh, hút năng lượng như ma cà rồng cõi trung giới.

 

Nhưng nói chung, khi tôi nói về ‘Ma Trận’, tôi đang nói về Ma Trận 3D, và nó mang tính tiêu cực. Tuy nhiên, điều đó còn phụ thuộc vào bạn - vào cách bạn diễn giải. Với người này, nó có thể tiêu cực; với người khác, nó lại mang lợi ích và ý nghĩa riêng.”

 

Rồi Gosia nói: “Vậy, nếu cả hai chúng ta đều ở trong Ma Trận gốc, thì nếu tôi thấy một con chó, bạn cũng sẽ thấy nó, đúng không? Nghĩa là chúng ta cùng diễn giải năng lượng đó thành hình ảnh con chó, cùng màu sắc, cùng hình dạng?”

 

Và Swaruu trả lời - phần mà mọi người đều thích thú: “Đúng rồi. Vì chúng ta có thỏa thuận để nhìn thấy nó theo cùng một cách. Nhưng… cảm nhận của chúng ta về nó thì khác nhau. Bạn nhìn thấy một người bạn đồng hành, một con vật cưng, còn người Taygetan lại nhìn thấy một loài động vật hoang dã và nguy hiểm. Bất kể là chó nhỏ hay to, họ vẫn thấy nó nguy hiểm, bởi vì ở Taygeta không có loài chó như Trái Đất. Ở đó chỉ có chó sói, chó đồng cỏ (coyote) và những biến thể hoang dã khác của loài chó - chứ không có thú cưng. Nuôi chó ở Taygeta hiếm như việc con người nuôi báo đốm làm thú cưng vậy.”

 

Kết thúc phần 1.

 

Rồi, kết thúc nhé mọi người. Giờ là 1 giờ 10 sáng ở Phần Lan, đêm khuya rồi. Nếu các bạn có câu hỏi, hãy để lại trong phần bình luận - tôi sẽ đọc hết.

 

Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục phần 2.

 

Các bạn biết rồi đó, có thể theo dõi tôi trên mạng xã hội - X và Telegram, với tên Despejando Enigmas. Tôi thường đăng những buổi nói chuyện của Gosia, các đoạn ghi âm, và trong nhóm Despejando Enigmas - Semillas Estelares, mọi người cũng chia sẻ thông tin tâm linh rất hay.

 

Thôi, không dài dòng nữa - gửi đến các bạn một cái ôm thật lớn. Chúc tất cả ngủ ngon, tận hưởng tuần này nhé.

 

Hẹn gặp lại vào ngày mai!

 

Một cái ôm lớn, chúc ngủ ngon.

 

Tạm biệt!

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=rYKBVnaMnM8

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.