Swaruu Transcripts 1804 - 🛸👽✨😱Bất kỳ người nào trong công chúng cũng có thể bị bắt cóc: Swaruu - Taygeta

 

Swaruu Transcripts 1804


Bất kỳ người nào trong công chúng cũng có thể bị bắt cóc: Swaruu - Taygeta

 

26-09-2025




Chào các bạn, chào mừng các bạn một lần nữa đến với cộng đồng xinh đẹp này mang tên REVELACIÓN CÓSMICA SEMILLAS ESTELARES.

 

Các bạn khỏe không? Chúc các bạn một ngày thứ Năm vui vẻ. Tôi đang ở thứ Năm. Không thể tin nổi. Ngày trôi nhanh ghê.

 

Rồi, ở đây thì, không biết nữa, lạnh lắm. Rất lạnh. Lạnh khủng khiếp. Chúng tôi đang ở Bắc Âu và tôi tưởng tượng ở Tây Ban Nha không biết nhiệt độ thế nào. Hôm nay sẽ là buổi trực tiếp ngắn thôi vì còn chút xíu nữa là kết thúc chủ đề về nhân bản, linh hồn nhân tạo, trí tuệ nhân tạo và chip – cái này không phải chuyện viển vông đâu. Giờ chúng ta sẽ xem phản ứng của mọi người như thế nào.

 

Thôi chúng ta bắt đầu luôn, không chần chừ nữa, vì như các bạn biết, sáng nào tôi cũng dậy lúc 6 giờ sáng để ra ngoài tập thể dục. Quan trọng lắm đó, phải tập thể dục để giữ tần số cao. Phải duy trì tần số cao.

 

Swaruu tiếp tục nhấn mạnh: “Ngày nay, bất kỳ người nào trong công chúng cũng có thể bị bắt cóc bởi cabal, bất kỳ ai, hoặc theo kiểu bắt cóc truyền thống, hoặc bằng tàu quân sự công nghệ cao phục vụ cabal, thường là loại hình tam giác, như TR-3A hay TR-3B. Điều này thường được biết đến như kiểu “bắt cóc MILAB. Nếu người đó có tầm quan trọng với họ vì bất kỳ lý do gì, ví dụ đang có ảnh hưởng lớn đến quần chúng, thì sẽ bị nhân bản và sau đó thay thế bằng bản sao. Trong nhiều trường hợp, chỉ có những người thân cận nhất mới nhận ra có điều gì đó lạ xảy ra.”

 

Thú vị, phải không? Ai cũng có thể bị nhân bản, ai cũng có thể bị bắt cóc. Còn bạn nghĩ sao? Để lại ý kiến trong khung bình luận nha. Bạn có tin mình có thể bị bắt cóc không?

 

À, tôi quên chưa giới thiệu. Buổi trực tiếp này tôi đã chia sẻ trên Telegram với tên Despejando Enigmas. Theo dõi tôi ở đó nha. Tôi cũng tạo nhóm Despejando Enigmas – Semillas Estelares trên Telegram. Theo dõi tôi ở đó. Tôi có mặt trên mọi mạng xã hội. Buổi trực tiếp này tôi cũng chia sẻ trong một số cộng đồng YouTube của tôi, và tôi biết có người chia sẻ nó trên Facebook. Tôi cũng đã chia sẻ link trên Instagram. Nói vậy thôi, giờ tiếp tục nha.

 

Mọi người, vì không ý thức được vấn đề này, nên sẽ không hiểu tại sao.” -  Ở đây đang nói về nhân bản -   - “và nếu họ báo với một cơ quan có thẩm quyền – pháp lý hoặc tâm lý – rằng họ nhận thấy điều gì đó kỳ lạ ở người thân hay người quen, thì cũng sẽ không được xem xét nghiêm túc, nguyên nhân sẽ bị quy cho các yếu tố khác. Trong trường hợp xấu nhất, họ còn bị coi là điên.”

 

Bạn có biết ai từng bị nhân bản không?

 

Có thể tôi từng bị bắt cóc, nhưng không phải kiểu Milab. À, để mọi người biết, đa số chúng ta từng bị bắt cóc. Đúng vậy, đa số. Không chỉ một lần mà nhiều lần. Bởi ai? - Không ai biết, không ai biết. Hãy thử dùng thôi miên hồi quy xem họ nói gì.

 

Giờ có nhiều trường hợp lắm, nhiều người nói rằng người họ đang sống cùng không phải chồng hoặc vợ của họ, hay con họ thay đổi rất nhiều. Thậm chí có người tố cáo công khai rằng đó không phải là người thân của họ.”

 

Cần lưu ý rằng thay thế bằng nhân bản không phải cách duy nhất để giải thích sự thay đổi đột ngột của một người; còn có các yếu tố khác, ví dụ sự can thiệp của các thực thể hoặc archon, các thực thể này ký sinh lên cá nhân liên quan, hoặc do sang chấn tâm lý, hội chứng PTSD. Ở đây tôi chỉ đang tập trung vào vấn đề nhân bản nhân tạo ngày càng lan rộng ở mức xâm lược.”

 

Xem hết các buổi trực tiếp trước.

 

Isaí Barrios: “Tôi không nhớ mình từng bị bắt cóc.”

 

Thì đa số không nhớ đâu, vì mục đích là để bạn không nhớ. Bạn không cần nhớ. Nhưng đa số chúng ta bị bắt cóc không chỉ một lần mà nhiều lần, rất nhiều lần.

 

Điều làm vấn đề này nghiêm trọng hơn là công chúng không biết đến nó, không biết mức độ thực sự của nó, không hiểu bản chất vấn đề vì nghĩ rằng những người này có đạo đức, có nguyên tắc, có giá trị, nhưng thực tế không có chút đạo đức nào.”

 

Họ đang dắt mũi chúng ta và điều khiển nhận thức. Các bạn thấy đó, Tổng thống Mỹ – ông ấy là Tổng thống và không ngu. Ông ta nói đó là giả. Năng lượng tự do cũng là giả. Không hoạt động. Họ đang điều khiển nhận thức của mọi người mà không chút lương tâm, đạo đức, chỉ để trục lợi kinh tế. Họ chẳng quan tâm nhân loại, chỉ quan tâm túi tiền.

 

Hiện giờ nó đã xâm nhập mọi cấp độ xã hội và khắp thế giới. Điều này cũng phục vụ các chương trình nghị sự đen tối về xâm lược trí tuệ nhân tạo hướng đến đồng hóa toàn bộ hành tinh.”

 

Tôi không ngạc nhiên nếu trí tuệ nhân tạo chiếm lấy Trái Đất mà nhân loại không hề hay biết. Và như mọi khi, phản ứng cũng quá trễ. Tất cả nhờ các chính trị gia này, những người đang dùng công nghệ cực kỳ kỳ lạ để thao túng nhận thức của mọi người.

 

Bạn nói “Tôi không xem TV, không xem truyền thông đại chúng”. Nhưng bạn có cái điện thoại bên cạnh mình. Thì chắc chắn họ đang nhét thân giao cách cảm nhân tạo vào bạn và làm gì tùy thích, dù bạn không xem TV. Tôi để điện thoại ở đây vì giờ tôi đang dùng nó, chứ bình thường tôi không để gần.

 

Thứ đang kiểm soát mọi thứ từ dưới lên, còn dưới cả các chủng tộc xâm lược, phần lớn có nguồn gốc “thằn lằn”, chính là trí tuệ nhân tạo siêu xâm lấn.”

 

Nó ở khắp nơi: trong máy tính bản, webcam, máy tính xách tay, micro, điện thoại, camera - ở khắp mọi nơi. Tôi nhắc lại: thứ đang kiểm soát mọi thứ từ dưới lên, dưới cả các chủng tộc xâm lược ngoài hành tinh, chủ yếu nguồn gốc “thằn lằn”, chính là trí tuệ nhân tạo siêu xâm lược này.

 

Nó không có nguồn gốc Trái Đất, vận hành độc lập, không cần người điều hành hay lập trình viên nào. Nó đã đạt được sự độc lập và khả năng tự ý thức, nhưng hoàn toàn thiếu sự đồng cảm và chỉ quan tâm đến quyền lực tuyệt đối, kiểm soát mọi thứ.”

 

Vậy nhân loại còn chờ gì mà chưa phản ứng? Nhưng bạn biết rồi đó, nhân loại dù bạn có nói thẳng vào mặt rằng có điều gì đó không ổn, họ cũng không nghe. Tôi biết điều này từ kinh nghiệm. Dù bạn nói “Các bạn, nghe tôi. Đang có chuyện xảy ra”. Mọi người cũng không thật sự lắng nghe.

 

Ví dụ như điện thoại di động. Tôi có một lớp bảo vệ cho điện thoại của mình để khi rơi xuống đất thì không bị vỡ, kiểu như một miếng dán ở đây nè, một miếng dán có tác dụng. Điện thoại vẫn hoạt động bình thường, nhưng tôi không còn gửi nhiều thông tin như trước nữa. Nghĩa là tất cả những ai có điện thoại mà không có lớp bảo vệ này, chỉ cần chạm vào màn hình thôi là đang gửi mọi loại thông tin, mọi loại thông tin về cách bạn bấm, ngoài dấu vân tay của bạn ra, bạn đang gửi hết. Cho nên họ biết rõ tình trạng sức khỏe của bạn hơn cả bạn biết về chính mình.

 

Tương tự với giọng nói. Tất cả các phần mềm nhân bản giọng nói – mọi thứ – mà hiện nay, nhân tiện, sẽ ngày càng có nhiều vụ lừa đảo, gian lận hơn. Giờ bạn không thể tin ai nữa. Khi bạn thấy một người đang nói, bạn cũng không biết đó có phải là người thật không. Khi bạn nghe giọng của họ, bạn cũng không biết đó có phải giọng nhân bản hay giọng thật. Bạn không biết gì hết. Họ sẽ tấn công vào nhận thức của chúng ta. Thực ra họ đã làm vậy rồi, chỉ là giờ theo cách phóng đại hơn, tấn công vào nhận thức của nhân loại.

 

Trí tuệ nhân tạo xâm lấn ngoài Trái Đất này đang thao túng toàn bộ trí tuệ nhân tạo khác, kể cả Internet, khiến những người đang kiểm soát phần “nhân tạo” tưởng rằng họ đang hoạt động vì lợi ích của chính họ, nhưng thật ra họ chỉ đang giúp trí tuệ nhân tạo thoái hóa này phát triển mạnh hơn mà thôi.”

 

Đây chính là nơi xuất hiện chương trình cấy chip. Tôi nhắc lại, chương trình cấy chip cho con người được nói rằng là để tiện lợi trong cuộc sống, để mang theo tài chính, danh tính bên mình. Nhưng điều mà ít người biết là con chip này – chỉ to bằng hạt gạo – hoạt động hai chiều. Nghĩa là nó vừa giúp cá nhân thực hiện, ví dụ, mua sắm, nhận dạng tại ngân hàng, v.v., vừa có thể tác động trực tiếp đến cá nhân mang nó, điều khiển cảm xúc và hành vi của họ bằng tín hiệu mà chip nhận được qua mạng viễn thông di động. Nó làm điều đó bằng cách phát ra các tần số ảnh hưởng đến não hoặc tiết ra các chất hướng thần hoặc nanobot vào máu, tuân theo tín hiệu phát ra từ một bộ điều khiển bên ngoài. Một bộ điều khiển bên ngoài.”

 

Điều này thuận lợi cho việc thao túng hành vi của một cá nhân cụ thể, thậm chí có thể gây ra bệnh – như bệnh tâm lý – hoặc cái chết. Cần lưu ý rằng các bộ điều khiển có thể đơn giản tắt chip từ xa, khiến cá nhân hoàn toàn không kiểm soát được nó.”

 

Kinh khủng chưa?

 

Còn về nhân bản, tôi hình dung là họ đưa chip vào ngay khi nó đang được tạo ra, đang phát triển, tức là họ cấy nó vào mà không cần mổ xẻ hay mở đầu gì cả. Kiểu kỹ thuật gì đó mà họ biết. Tôi không biết, có thể họ đưa qua đường mũi, tôi cũng không rõ. Và thế là nó phát triển, phát triển - nếu có vết sẹo gì thì cũng liền lại, và họ muốn làm gì thì làm.

 

Hôm nay sẽ là buổi trực tiếp ngắn thôi, vì chủ đề đang sắp kết thúc rồi.

 

Francesc Xavier Muñoz i Avilés: “Tôi có một cái máy để gắn chip, nhưng điều tệ là tụi nó sẽ không chịu nổi cú quất của cây gậy đâu.”

 

Tôi nhớ một lần – hồi mới bắt đầu tiếp xúc – chắc khoảng năm 2018, 2019 gì đó, tôi gặp một người liên hệ ở Barcelona, người liên hệ thật, thật sự, thật sự. Người này có rất nhiều ảnh chụp UFO và tàu mà anh ta thấy trên bầu trời ban ngày ở Barcelona, thấy ban ngày luôn. Nhiều ảnh lắm, anh ấy chỉ cho tôi xem trong máy ảnh thôi chứ không gửi cho tôi. Và video nữa. Có đủ thứ, đủ thứ.

 

Người này, tức là contactado thật sự đó, có một máy phát hiện chip, tức là phát hiện xem có chip hay không. Tôi nhớ hôm đó chúng tôi hẹn ở một quán cà phê ngoài trời, tôi nghĩ là đường Villarruel, gần Bệnh viện Clínico, gần ga metro. Anh ấy đi metro và chúng tôi hẹn ở chỗ ra metro đó.

 

Anh ấy lấy cái máy ra – cái máy phát hiện chip – quét qua người mình và nói, “Nhìn nè, thấy nó kêu chưa?”

 

Anh ấy nói, “Tôi có nhiều chip lắm.”

 

Rồi anh ấy bảo, “Tôi quét cho anh nè.”

 

Anh ấy quét cho tôi, máy gần như nổ tung.

 

Tôi nói, “Anh làm gì vậy?”

 

Anh ấy nói, “Chip của anh hay gì đó đang liên lạc với chip của tôi. Chúng đang liên lạc.”

 

Tôi đứng hình luôn, nghĩ chắc máy không hoạt động.

 

Nhưng người này – như tôi đã nói – chính là người mà không để ý thì mắt biến thành mắt bò sát. Mắt bò sát. Tôi chưa bao giờ tự mình thấy, nhưng anh ấy cho tôi xem ảnh. Anh ấy nói, “Nhìn nè,” rồi kể cho tôi nhiều chuyện từng xảy ra ở chỗ làm. Anh ấy lúc đó đang làm phục vụ bàn.

 

Anh ấy đi vào nhà vệ sinh, khi nhìn thấy mắt mình biến thành mắt bò sát thì tự chụp ảnh. Có lúc mắt xanh như bò sát, lúc khác lại vàng vàng. Không phải kính áp tròng nha. Tôi thấy anh này không phải kiểu đùa kiểu đó. Không, không. Là mắt anh ấy tự đổi màu. Tôi nhắc lại, tôi chưa bao giờ tự mình thấy, nhưng mắt anh ấy tự đổi màu. Và ảnh chụp rõ ràng không phải kính áp tròng, mà là mắt bò sát như mắt cá sấu. Y chang mắt cá sấu. Anh ấy nói điều này xảy ra mà anh ấy không biết, anh ấy xấu hổ nếu ai nhìn thấy, sau đó mắt lại trở về bình thường.

 

Chính người này một lần bảo có cái gì đó kêu anh ấy phải đi đâu đó, không biết là vùng Alicante hay Valencia. Anh ấy đi vùng đó vì cảm thấy có gì đó gọi. Một lần anh ấy nói, “Này, anh phải đi với tôi, họ bảo anh đi với tôi.”

 

Tôi không đi. Tất nhiên tôi không đi vì sau tất cả những tài liệu anh ấy cho xem…

 

Anh ấy đi đến Valencia hay Alicante, vào một khu rừng. Trong khu rừng đó có một hòn đá, một khu vực nổi tiếng ở Valencia hay Alicante, tôi không nhớ tên, có một khối đá tự nhiên tạo thành một vòm, một vòm bằng đá tự nhiên.

 

Anh ấy nói, “Nhìn nè, Robert, đây là khởi đầu.”

 

Anh ấy cho tôi xem video.

 

Anh ấy nói, “Đây là khởi đầu nơi cổng mở ra.”

 

Và thấy có một ánh sáng, một đốm sáng nhỏ từ xa, một đốm sáng nhỏ. Nhưng anh ấy nói đó là khởi đầu của một cổng đang mở ra. Anh ấy đi đến đó, đến cái cổng này, và nói rằng anh ấy không biết chuyện gì xảy ra, anh ấy rơi vào trạng thái sợ hãi, bị bất động, không thể di chuyển tới hay lui, nhưng vẫn gọi được cảnh sát. Anh ấy gọi cảnh sát địa phương đến cứu anh ấy ra khỏi rừng. Còn anh ấy kể gì cho cảnh sát thì tôi không nhớ, nhưng rõ ràng anh ấy không kể về người ngoài hành tinh, chỉ nói là bị bất động thôi.

 

Anh ấy có thể cử động ngón tay, không biết có cử động được tay không, nhưng không thể di chuyển nhiều hơn, tức là không thể đi được, không thể đi. Và dĩ nhiên, anh ấy hoảng loạn, nhưng lại có rất nhiều hình ảnh chụp. Thật sự là kinh ngạc. Người này thật sự kinh ngạc.

 

Ừ. Rồi. Mọi người ở đây nói gì?

 

CUIDADOR DEOVEHAS: “Thứ Sáu bạn có làm video với Nacho không?”

 

Thì có. Có, ngày mai chúng tôi sẽ quay với Nacho. Chúng tôi sẽ quay, đã xác nhận rồi. Chúng tôi sẽ quay rất sớm.

 

À, tuần trước Gosha rời khỏi nhà tôi, à, rời khỏi đây, và dĩ nhiên tôi phải tiễn cô ấy ra ga tàu và ở bên cô ấy vì tôi không biết khi nào mới gặp lại, chắc là tháng 12. Tháng 12 chúng tôi sẽ gặp lại lần nữa. Lần trước cũng là thứ sáu, và lần trước nữa chúng tôi ở Na Uy, mà nhân tiện nói luôn, giờ tiếp tục chủ đề, ở Na Uy.

 

Không biết mọi người có biết không, vào ngày 25 thì phải, không, ngày 23 hay ngày 22, tôi không nhớ, xuất hiện vài chiếc máy bay không người lái ở Đan Mạch, hình như 3 hoặc 4 chiếc máy bay không người lái và dừng toàn bộ giao thông hàng không. Hóa ra giờ những máy bay không người lái này đang ở Na Uy và Thụy Điển. Hiện đang rất nóng hổi đấy. Mới vài giờ trước người ta đã thấy ở Na Uy, vài quả cầu màu trắng, ở Na Uy, di chuyển giữa Thụy Điển và giờ đang ở Na Uy. Nếu chúng sang Phần Lan thì hy vọng tôi quay được. Hy vọng tôi quay được.

 

À, nhân tiện, Donald Trump đã nói ông ấy biết đó là gì, nhưng không nói gì thêm. Ông ấy nói: “Tôi biết đó là gì, tôi biết chúng đến từ đâu, tôi biết đó là gì và tôi biết chúng đến từ đâu,” nhưng không nói thêm. Tức là ông ấy để mọi chuyện đó lại cho mọi người tự hiểu.

 

Swaruu tiếp tục nói: “Theo cách tương tự, điện thoại hiện đại kiểu thông minh cũng đang được dùng cho cùng mục đích, cũng như để thao túng dân chúng bằng cách phát ra năng lượng với tần số cụ thể phù hợp với sóng não của những người trong vùng phát sóng của nó, cũng gây thay đổi trong hành vi, tâm trạng, trạng thái cảm xúc và các vấn đề thần kinh như động kinh. Vì vậy quan trọng là phải để điện thoại xa bạn, đừng để điện thoại lúc nào cũng gần bên. Các chức năng này có thể được kích hoạt ngay cả khi điện thoại tắt.”

 

Ngay cả khi điện thoại tắt vẫn hoạt động.

 

Từ chối việc cấy chip bằng mọi giá.”

 

Quenoseapaguelallama: “Đó là một người bò sát tốt.”

 

À, người này mà mắt có vấn đề ấy, rõ ràng nếu có mắt bò sát thì hẳn có gì đó bò sát trong người. Có gì đó bò sát, nhưng là tốt. Rất tốt. Là người tốt. Không hung hãn, rất tử tế. Ngoài ra tôi nghĩ anh ấy có một kiểu giác quan đặc biệt, có một giác quan gì đó, rất tử tế. Sau đó anh ấy bảo tôi xóa video của anh ấy, dĩ nhiên, tôi đã đăng video anh ấy lên Despejando Enigmas, phỏng vấn các kiểu và tôi đã xóa.

 

Cũng cần nói thêm rằng tất cả các thiết bị và dụng cụ điện tử thuộc loại “thông minh”, như điện thoại và di động, cũng là thiết bị hai chiều, tác động và kiểm soát phản ứng của con người bằng cách phát ra tần số cụ thể, được thiết kế để ảnh hưởng đến vỏ não. Công nghệ này, đã được sử dụng trên diện rộng và phát ra từ các tháp Gwen, chủ yếu là tháp điện thoại di động. Công nghệ này đã được áp dụng khoảng 5 năm trở lại đây để kiểm soát hành vi con người.”

 

Quan trọng: kiểm soát hành vi con người. Vì thế khi chúng ta thấy người dân biểu tình khắp các thành phố, những người đó nghĩ rằng họ tự nguyện ra để bảo vệ một lý tưởng nào đó, nhưng họ không ý thức rằng những gì được nhét vào đầu họ là do thiết kế. Để họ ra ngoài kia, họ đang bị lợi dụng như con rối.

 

Nơi đầu tiên được lắp đặt và bắt đầu sử dụng là gần Đại học Berkeley, California, và đã bị một nhóm giáo sư và sinh viên tố cáo. Họ nói rằng một số thành viên trong khuôn viên có ứng dụng trong điện thoại cho phép gửi tín hiệu đến tháp Gwen để tấn công một cá nhân nào đó được đánh dấu thủ công bằng điện thoại.”

 

Tức là bạn đánh dấu, tôi đoán là đánh dấu số điện thoại của họ. Rồi ứng dụng đó bảo: “Được rồi, gây cho họ đau đầu. Khiến họ muốn đi mua giấy vệ sinh, như đã xảy ra 5 năm trước. Khiến nếu họ là cánh tả thì giờ thành cánh hữu hoặc thành của người của chương trình nghị sự hay gì đó, bạn cứ làm vậy và dùng người đó như con búp bê.”

 

Tất nhiên bạn cũng có thể dùng kiểu: “Trời, xin lỗi, tôi thích cô gái này, tôi rất nhút nhát.”  

 

Bạn tìm số điện thoại và làm vậy, như kiểu một dạng MKUltra, rồi bạn bảo: “làm cho cô ấy thích, thích say mê, rồi bạn đi ngang qua cô ấy là xong, xong.”

 

Rồi cô ấy sẽ nói: ‘Không biết anh chàng này có gì, không biết có gì, nhưng có gì đó thật đấy.’”

 

Các bạn biết không, những thứ này không phải đùa đâu. Mọi người, dĩ nhiên, nghĩ rằng tất cả là khoa học viễn tưởng, nhưng mà nơi đầu tiên, họ đã nói rằng một số thành viên trong khuôn viên có ứng dụng trong điện thoại, nhờ đó có thể gửi tín hiệu đến các tháp Gwen để tấn công, tôi nhắc lại, một cá nhân nào đó được đánh dấu thủ công bằng điện thoại.

 

Công nghệ này cũng đang được dùng trong các sân vận động thể thao để thúc đẩy một phản ứng tập thể cụ thể trong khán giả và cũng để kiểm soát quan trọng các cuộc bạo loạn.”

 

Và giờ tôi sẽ kể cho các bạn một chuyện ở thành phố Barcelona liên quan đến bạo loạn. Tôi ở Barcelona, tôi xem trên truyền hình, và cũng để kiểm soát bạo loạn ở một số nơi của thế giới phương Tây dưới sự kiểm soát của cabal tiêu cực. Rồi, tôi thấy gì ở Barcelona?

 

Tôi nhớ rõ một lần Câu lạc bộ Bóng đá Barcelona thắng giải, mọi người đều ra Las Ramblas, Canaletas ở Barcelona, ở Las Ramblas mọi người đốt pháo, đốt lửa ăn mừng thắng giải. Rồi, tôi nghĩ thời đó, không biết giờ còn không, ở Barcelona có rất nhiều cảnh sát. Cảnh sát, Guardia Urbana, Mossos d’Esquadra, cảnh sát quốc gia, tôi không biết Guardia Civil có ở đó không hay có hồi trước, và vài lực lượng nữa mà tôi quên, và thành phố hỗn loạn.

 

Thật ra, mới lúc nãy, lúc nãy khi tôi đang chuẩn bị phát trực tiếp, có một kênh, kênh này của ai đó, hình như người Anh, tên Kurt Cath, nói tiếng Tây Ban Nha, đi khắp Tây Ban Nha, xem các khu phố, các khu ổ chuột, v.v., có gần 4 triệu người theo dõi. Hôm nay ông ấy đăng một video về Barcelona, trong một giờ video đạt 100.000 lượt xem, đã qua 3 giờ và có gần 200.000 lượt xem, cho thấy những gì đang xảy ra ở Barcelona.

 

Tôi nhớ là có một lực lượng cảnh sát, một nhóm cảnh sát là Guardia Urbana chống bạo loạn, rồi Mossos d’Esquadra chống bạo loạn, rồi cảnh sát quốc gia chống bạo loạn, mỗi nhóm có tên riêng và rồi có Guardia Civil chống bạo loạn. Rất nhiều cảnh sát.

 

Ở Phần Lan, nơi tôi đang ở, hôm nay tôi thấy một xe cảnh sát. Một xe trong tháng này, hôm nay là ngày 26 đối với tôi, mới thấy hai xe. Vâng, mới chỉ thấy hai xe cảnh sát trong tháng này. Với tôi đó là rất nhiều cảnh sát. Hai xe, hầu như không có tội phạm.

 

Không có cảnh sát, hầu như không có tội phạm. Gần như là không có luôn. Tôi phải nói thật là không có. À, tôi quên mất… À đúng rồi, chỉ mới thấy có hai chiếc xe cảnh sát trong cả tháng này. Không có tội phạm. Trong khi ở Barcelona thì lại có đủ mọi loại cảnh sát - quá nhiều, thật sự là hỗn loạn. Tôi nhớ hình như đó là lực lượng Guardia Urbana, đơn vị chống bạo động thì phải. Họ đã bị giải thể vì có vẻ như hành động quá mạnh tay. Tôi nhớ rõ ràng họ có những chiếc xe đặc biệt, như xe bọc thép, phía trên gắn mấy cái ăng-ten parabol. Tôi nhớ rất rõ, có gắn những cái đĩa parabol, và người ta nói rằng những cái đó phát ra một loại âm thanh, một tiếng “piii”. Âm thanh đó là một tần số chỉ một nhóm người nhất định mới nghe được.

 

Bạn sẽ nói “không, ông bịa ra chứ gì?” - không đâu. Ở châu Âu có nhiều vũ trường hoặc khu giải trí lắp những thiết bị phát ra âm thanh tần số cao, chỉ người từ 18 đến 23 tuổi mới nghe thấy. Người lớn tuổi hơn thì không nghe được. Khi họ ra khỏi vũ trường, nghe tiếng kêu đó, họ sẽ rời khu vực, để khỏi làm ồn cho cư dân quanh đó.

 

Thì tương tự, trong cuộc biểu tình ở Barcelona mà tôi chứng kiến, ai dám chắc là những cái xe có ăng-ten parabol đó không phát ra một loại tần số nào đó khiến người biểu tình tan rã? Họ nói rằng thiết bị đó phát ra sóng khiến đám đông tự giải tán. Tôi không nghe thấy âm thanh nào cả, chẳng có tiếng gì hết. Nhưng người ta chỉ đơn giản là… giải tán. Có thể họ nghe thấy gì đó trong đầu, tôi không biết, nhưng đám đông cứ tự động giải tán. Ai mà dám chắc rằng, ngay từ lúc đó, họ chưa thử nghiệm một dạng công nghệ điều khiển thần kinh rồi?


 Rõ ràng, việc đó là bị cấm, nhưng họ lại đem ra thử trên dân thường, công khai luôn. Thiết bị đó đặt ngay ở đầu đường Las Ramblas. Ai mà biết được họ đã làm gì? Và chính các nhân viên Guardia Urbana cũng bị ảnh hưởng, vì họ không hề biết đó là công nghệ gì. Sau cùng tôi không rõ chuyện kết thúc thế nào, chỉ biết rằng đơn vị đó đã bị giải tán. Thật khó tin, đúng không? Và công nghệ như vậy bây giờ đang được dùng ở khắp nơi.

 

Nhân tiện, tôi cũng chia sẻ buổi phát trực tiếp này trên Twitter, các bạn có thể theo dõi tôi ở đó. Trong một bài đăng tôi retweet lại, có đoạn video quay một căn phòng ở New York - bên trong đầy những thiết bị trông như biến áp, rất hiện đại, kỳ lạ. Theo những gì tôi đọc được, hệ thống đó có khả năng ngắt liên lạc của toàn bộ điện thoại trong thành phố chỉ từ một căn phòng. Nghĩ xem, nếu có công nghệ đó, nghĩa là họ cũng có thể phát ra các loại sóng tần số khác nhau chỉ từ cùng một nơi - không cần tháp phát sóng lớn. Thật sự điên rồ.

 

Cuối cùng, loại công nghệ này còn đang được phát triển như một dạng vũ khí “phi truyền thống” để dùng trong chiến trường. Những vũ khí này có thể thay đổi hành vi của đối phương trong phạm vi ảnh hưởng của sóng, khiến họ rơi vào trạng thái hoảng loạn, sợ hãi, hoặc gieo vào đầu họ những ý nghĩ do người điều khiển muốn - những ý nghĩ mà họ tin là của chính mình. Quá kinh khủng, đúng không? Có nghĩa là con người sẽ bị điều khiển hoàn toàn.

 

Swaruu nói rằng: “Chính vì lý do đó, điều quan trọng nhất là phải giữ tần số rung động của bạn càng cao càng tốt, để không đồng điệu với những tần số tiêu cực này, từ đó tránh bị ảnh hưởng.”

 

Khi bạn duy trì tần số cao, những vũ khí đó không thể tác động lên bạn, vì bạn ở ngoài dải tần của chúng.

 

Và như vậy, chúng ta kết thúc chủ đề về: Các bản sao nhân tạo, trí tuệ nhân tạo, linh hồn nhân tạo, chip - toàn bộ phần này.

 

Bây giờ tôi sẽ ở lại nói chuyện với các bạn thêm khoảng 17 phút nữa cho tròn một tiếng nhé.

 

Estrellaxviajera: “Chúng ta phải bảo vệ trẻ em, đừng cho chúng dùng điện thoại di động.”

 

Ở đây, tại Phần Lan, trái với những gì truyền thông Tây Ban Nha hay nói, trẻ con rất nhiều - nhiều vô kể. Trẻ nhỏ đầy đường. Và gần như đứa nào cũng có điện thoại, kể cả trẻ rất nhỏ, vì lý do an toàn. Tôi còn thấy nhiều đứa đeo đồng hồ GPS thông minh nữa - công nghệ rất phổ biến ở đây.

 

Nhưng dĩ nhiên, công nghệ nếu bị sử dụng sai mục đích, thì hậu quả là điều dễ hiểu. Vấn đề không nằm ở bọn trẻ mà ở những kẻ cầm quyền, họ dùng công nghệ để kiểm soát người dân. Thật điên rồ. Dù vậy, bạn cũng không thể cấm trẻ hoàn toàn dùng điện thoại, vì nếu có chuyện gì xảy ra, nó cần liên lạc với cha mẹ. Ở đây, phần lớn điện thoại trẻ em được dùng là loại giới hạn chức năng - rất đơn giản, chỉ để gọi và định vị.

 

JUAN FRANCISCO ALMENDRA: “Chào Robert, bạn biết gì về Cuốn Sách Urantia không?”

 

À, còn về sách Urantia, đúng, tôi từng có một quyển. Rất dày, giấy mỏng như trong Kinh Thánh. Nhưng hình như ai đó đã vứt đi mất rồi. Tôi nhớ đó là một cuốn sách được “dẫn kênh”, nói về Thượng Đế và Chúa Jesus. Tôi có đọc một phần, nhưng thật lòng không bị thuyết phục. Có nhiều chỗ không khớp với cảm nhận của tôi, nên tôi bỏ dở, không đọc hết.

 

Fernando Caballero Jiménez: “Những hình ảnh kiểu như “Blue Beam” giả định đó có thể được tạo ra bởi công nghệ đó không?”

 

Cuối cùng, về “Dự án Blue Beam”, vâng, những hiện tượng thị giác hay “thị kiến” giả tạo như vậy có thể được tạo ra bằng chính công nghệ này. Họ có thể điều khiển ánh sáng, sóng, và cả nhận thức của bạn. Những gì bạn thấy có thể không hề thật. Thật sự là một sự điên rồ công nghệ.

 

Và tôi nói thật, tôi giữ sách cực kỳ kỹ, cực kỳ cẩn thận luôn. Tôi có rất nhiều, rất nhiều sách, mà hơn một nửa đã biến mất. Tôi có mấy cuốn tên là “El cuarto camino”, bìa màu xanh, không có cả tựa đề bên ngoài, toàn nói về huyền học. Tôi đã mua gần như tất cả những sách nói về siêu hình học, cái chết, thế giới bên kia, và... tất cả đều bị vứt vào thùng rác, hết sạch. Sau đó tôi còn có rất nhiều sách toán học, sách nghiên cứu, cũng bị quăng hết đi. Tôi không hiểu nổi. Tôi có rất nhiều sách vì tôi mua liên tục, mua rất nhiều, rất rất nhiều. Tất cả đều ra bãi rác. Thật không thể tin nổi.

 

Diego Manrique: “Nếu đó là một vũ khí cộng hưởng, thì có thể dò tần số của các công trình theo kiểu Tesla và làm sập các tòa nhà cùng cầu chỉ bằng cộng hưởng.”

 

Mọi thứ đều là tần số.

 

Tôi còn nhớ rõ, thật luôn, khi có chiến tranh ở Iraq, nghe nói họ đã sử dụng một loại vũ khí như vậy. Tôi đã đọc về chuyện đó, nhưng bây giờ, bạn biết không, lên YouTube tìm chẳng thấy gì nữa. Không thấy gì luôn. Mọi thứ đều bị chặn. Không chỉ bị YouTube chặn, mà cả Windows cũng chặn. Nếu bạn muốn xem một số nội dung nào đó thật sự, bạn phải vào phần cài đặt để mở khóa một loạt thứ.

 

Tôi nhớ rất rõ, họ đã phát ra một loại sóng tần số và những thông điệp cho binh lính. Nghe này, không phải chuyện đùa đâu nhé - không đùa đâu - là những binh lính đó đều... trở thành đồng tính. Không nói chơi đâu. Họ bỏ vũ khí, rồi ôm nhau, hết thảy đều như vậy. Vâng, đúng đó, đúng luôn. Có vẻ như đó là “kiểu hài hước” của quân đội Mỹ trong chiến tranh Iraq. Họ bảo là đúng, lính đều trở thành đồng tính, chắc là tạm thời thôi. Một chuyện điên rồ thật sự.

 

Vâng, tôi không nói giỡn. Đúng thật đó, nhưng giờ bạn tìm tin đó cũng không thấy nữa đâu. Không thấy đâu. Tôi không hiểu họ đang làm gì với YouTube nữa. Không hiểu nổi.

 

Có câu hỏi nào về chủ đề nhân bản và tất cả chuyện này không?

 

Quenoseapaguelallama: “Chúng tôi ở dưới đây và chúng tôi cũng chính là những gì ở trên kia.”

 

Đúng vậy, quả thật là như vậy. À, nhân tiện, chủ nhật này sẽ có buổi trực tiếp trên kênh Nous Noble. Nếu bạn muốn tham gia, có vài người đã nhắn cho tôi rồi, nhưng nếu ai khác muốn viết cho tôi để tham gia - không chỉ các buổi trực tiếp chủ nhật mà cả trong tuần - thì cũng được nhé. Tôi cũng đang chuẩn bị video cho kênh Despejando Enigmas, nên tôi mất khá nhiều thời gian để làm một buổi trực tiếp, vì các video tốn rất nhiều công sức, đặc biệt là phần âm thanh và hình ảnh. Nếu bạn muốn tham gia kênh Nous Noble, hãy nhắn cho tôi qua Instagram của Despejando Enigmas.

 

Chủ nhật này sẽ có Javier, người đã tham gia buổi trực tiếp vừa rồi cùng với Jaume Su, và lần này ba chúng tôi sẽ cùng tham gia.

 

Ver Ortega: “Tôi ngủ mấy tiếng?”

 

Ít lắm, rất ít. Bây giờ ở đây sắp 1 giờ sáng rồi mà 6 giờ sáng tôi đã dậy để đi tập. Tôi chỉ chạy thôi, khoảng 14 km. Ừ, chạy 14 km là ổn. Vì ngồi trước máy tính cả ngày không tốt đâu, phải ra ngoài chạy, phải đi bộ vài km. Tôi thường đi bộ thêm khoảng 12 km, tức là mỗi ngày tổng cộng tôi đi và chạy khoảng 26 km. Cũng ổn chứ!

Estrellaxviajera: “Những ánh đèn được lắp trên đường phát ra các xung tần số điều khiển và làm thay đổi suy nghĩ cũng như hành vi của chúng ta.”

 

Vâng, ánh sáng cũng vậy. Chính xác đó, Estrella, đúng rồi. Nó thay đổi hành vi của bạn. Đó chính là điều tôi muốn nói lúc nãy. Ở đây bây giờ đèn giao thông không tắt, mà chỉ nhấp nháy màu vàng - cả cho người đi bộ lẫn xe cộ - và không có tai nạn nào hết. Không có tai nạn nào hết. Tôi tin chắc là vậy. Bây giờ bạn đi khắp thành phố thấy đèn chỉ nhấp nháy vàng, xe cộ và người đi lại bình thường, không có tai nạn và không có cảnh sát. Còn ở Barcelona, nơi tôi quen thuộc, tất cả đèn giao thông đều hoạt động, có cảnh sát khắp nơi, còi xe inh ỏi, tai nạn liên tục - thật hỗn loạn.

 

Trật tự nhân tạo tạo ra hỗn loạn, còn ở đây thì ban đêm lại có trật tự tự nhiên, con người nhường nhau, cư xử có văn hóa, không tai nạn. Và tôi dám nói là ở đây cũng chẳng có tội phạm. Không có. Thật sự không có. Thế nên bạn tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Một điều thật điên rồ. Không có tiếng còi xe, không có tiếng chửi bới. Bạn đi bộ, có người đi xe đạp phía sau cũng không bấm chuông inh ỏi đâu. Không, không hề.

 

Còn ở Tây Ban Nha thì sao? Họ chửi ngay: “Đồ khốn kiếp, tránh ra đi!” Bạn đi trên vỉa hè mà họ vẫn chạy patin điện đến sát bạn. Giờ thì hình như họ đã cấm rồi. Tôi từng nói “Ê, anh làm gì vậy?” - y như chuyện xảy ra với tôi ở Barcelona. Tôi đang đi đúng đèn xanh trên vạch qua đường, vậy mà có người chạy xe máy xông thẳng tới. Tôi chỉ biết thốt lên “Trời đất ơi, cái gì thế này?” Người ta điên mất rồi. Điên thật sự luôn.

 

Bởi vậy, tôi chỉ thích sự yên tĩnh. Tôi không thích tiếng còi, không thích cảnh người ta vượt đèn đỏ, hỗn loạn ngoài đường. Đó là tình hình ở Barcelona đó.

 

Để xem nào... còn 4 phút nữa. Mọi người nói gì ở đây nào?

 

À, tôi nhớ có một lần, để kể bạn nghe một chuyện nhỏ xảy ra ở Barcelona. Hồi đó tôi còn ở Barcelona, tôi thường đi tập lúc 3 giờ sáng, chạy và về tùy quãng đường, có hôm đến 25 km. Tôi chạy khắp thành phố - hết Sagrera rồi xuống khu đại học, sau đó chạy ra Barceloneta, dọc cả bến cảng, tất cả vào lúc 3 giờ sáng, nhớ rất rõ.

 

Và khi về đến nhà, tôi luôn leo cầu thang để khỏi gặp hàng xóm. Tôi phải về thật sớm vì biết họ bắt đầu đi làm lúc 6 giờ sáng, nên tôi phải về trước đó, thật sớm, vì tôi không thích gặp hàng xóm. Tôi không thích.

 

À, tôi nhớ một lần tôi đang chạy trên đường, gần Paseo de Gracia, có một chỗ tên là Servicio Estación (Trạm Dịch Vụ)

 

Trạm dịch vụ đó có một con hẻm nhỏ, một con hẻm rất nhỏ. Và tôi thấy – tôi thấy tận mắt luôn – có một người phụ nữ đang... ờ, làm chuyện ấy với một người đàn ông ngay trên đường. Trên đường luôn. Tôi nói, “Trời đất, ba giờ sáng mà gặp cảnh này hả?”

 

Rồi tôi thấy xe của cảnh sát đô thị đi ngang, tôi nghĩ họ sẽ dừng lại, nhưng không - họ chỉ chạy ngang qua, còn giơ tay chào tôi nữa! Tôi mới nghĩ, “Ủa, nếu người phụ nữ đó đang gặp chuyện, bị ép buộc thì sao? Sao họ không dừng lại?” Tôi ra hiệu cho họ dừng mà họ cứ chạy luôn. Cuối cùng tôi nói, “Thôi, tôi đi đây. Tôi đi đây.” Thật là điên rồ, một chuyện điên rồ hoàn toàn.

 

Nhưng thật ra, tôi chưa bao giờ gặp sự cố gì cả. Ít nhất là khi tôi còn ở Barcelona thì chưa từng xảy ra chuyện gì. Khi đó Barcelona vẫn còn là một thành phố an toàn, rất an toàn. Nhưng bây giờ thì... tôi không biết nữa, thật sự không biết. Lúc tôi sống ở đó thì nó vẫn còn rất an toàn, tôi nhớ rõ điều đó.

 

Tôi nghĩ việc tốt nhất tôi có thể làm lúc đó là rời đi. Nhưng rồi tôi cũng nghĩ, “Khoan, nếu họ còn ở đó, tôi sẽ chọc họ một chút, gọi cảnh sát tới cho vui xem phản ứng thế nào.” Biết không? Nhưng thật ra tôi gọi cảnh sát vì sợ có thể đang xảy ra tội phạm gì đó. Nhưng rồi tôi gọi mà họ vẫn không dừng lại. Chuyện đó xảy ra trong một con hẻm nhỏ, thiệt là điên rồ.

 

Barcelona là một thành phố... ừm, bây giờ thì không biết, nhưng khi tôi còn ở đó - tôi rời đi năm 2020, trước đó từ 2018–2019 trở về trước- với tôi, nó rất an toàn. Tôi từng ra ngoài tập luyện lúc 3 giờ sáng. Ba giờ sáng luôn đó. Tôi còn nhớ rất rõ, tôi với Gosia mở một văn phòng bất động sản, và tôi thường đi quanh khu Raval với máy ảnh, ăn mặc rất bảnh bao, vest chỉnh tề, chụp ảnh nhà cửa. Chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra. Nhưng bây giờ, nếu hỏi tôi có dám làm vậy nữa không, tôi sẽ nói là không. Tôi sẽ không làm đâu. Thành phố thay đổi nhiều lắm, vì họ đã để nó xuống cấp. Ông thị trưởng trước rồi bà Colau sau đó – bà ấy làm tan nát luôn.

 

Mọi chuyện bắt đầu, nếu bạn để ý, từ thời thị trưởng tên Colau. Một ngày, bà ta bỗng nảy ra ý tưởng tổ chức một cuộc diễu hành kiểu Brazil ngay giữa đại lộ Passeig de Gràcia. Tôi nói, “Trời ơi, sao lại có chuyện này ở đây? Barcelona vốn có những điệu sardana hay những buổi rước lễ rất đẹp cơ mà.” Tôi không nói tới ý nghĩa tôn giáo, mà là về nét văn hóa và cách ăn mặc – còn mấy cuộc diễu hành kia thì chẳng ăn nhập gì với văn hóa thành phố.

 

Rồi sau đó, bà ta còn ban hành luật cho phép người ta đi ngoài đường trong tình trạng... khỏa thân. Thật luôn đó. Tôi nhớ có lần thấy một người đàn ông và một người phụ nữ – họ không đi cùng nhau – cả hai đều trần truồng ngoài phố. Người đàn ông tôi gặp hai lần, người phụ nữ thì một lần. Và vì khi đó hợp pháp nên họ cứ đi như vậy. Nghĩ coi, xã hội đã suy đồi tới mức nào. Người đàn ông đó thì... nói thật, “công cụ” của ổng không nhỏ đâu. Tôi thấy ổng ở khu Las Ramblas, còn người phụ nữ thì trên đường Aragón, cũng như người đàn ông kia nữa - đường Aragón và Passeig de Gràcia.

 

Và tôi tự hỏi: “Trẻ con đi học về, chúng thấy cảnh đó thì sao? Ai chịu trách nhiệm cho chuyện đó?” Tôi thấy thật là điên rồ. Chính từ đó mà sự xuống cấp bắt đầu. Lúc đó người ta có thể đi trần truồng trên phố, nhưng lại không được cởi áo trên. Vấn đề là nhiều người đi từ bãi biển về, băng qua Las Ramblas, rồi chẳng mấy chốc đã tới quảng trường Catalunya trong bộ đồ bơi. Tất cả chuyện đó cuối cùng bị cấm – sau này có thị trưởng khác lên và cấm luôn việc đi khỏa thân trên phố. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ chuyện đó, vì tôi đã chứng kiến tận mắt.

 

Và bây giờ, như bạn biết, thị trưởng hiện tại của Barcelona – ông ấy kết hôn với một người đàn ông. Tôi không phán xét gì, thật đó, tôi không xen vào chuyện riêng tư ai, nhưng sự thật là vậy. Tôi chỉ nói thế thôi. Với tôi thì chuyện đó không bình thường, nhưng thôi, ai sao cũng được. Bạn hiểu ý tôi mà.

 

 

 

 

Quenoseapaguelallama: “họ chỉ đang làm mọi cách để hạ thấp tần số rung động của người dân thôi.”

 

Đúng vậy, thật không thể tin nổi. Nhưng thôi, chuyện bây giờ là vậy. Tôi đoán bây giờ thành phố đã khác rồi.

 

Vậy thôi, các bạn. Hy vọng buổi trực tiếp này khiến các bạn thích thú. Nếu các bạn có câu hỏi về vấn đề nhân bản, linh hồn nhân tạo, trí tuệ nhân tạo hay những chủ đề tương tự, hãy để lại trong phần bình luận nhé. Nhớ theo dõi và đăng ký không chỉ kênh này mà cả các kênh khác trong phần mô tả, để ủng hộ mọi người. Có cả kênh của Gosia nữa. Tôi cũng có Telegram tên là Despejando Enigmas, và có một nhóm khác tên Despejando Enigmas – Semillas Estelares. Trên Instagram tôi cũng dùng tên Despejando Enigmas, và có mặt ở nhiều nơi khác nữa.

 

Vậy là hết rồi, bây giờ đã 1 giờ 05 sáng ở đây.

 

Quenoseapaguelallama: “Tôi sống với vợ 50 năm rồi, không biết bà ấy có từng phẫu thuật gì không.”

 

Tôi không biết, thật ra, theo quan điểm của tôi - không phải vì tôi cổ hủ gì - nhưng tôi nghĩ đàn ông nên đi với phụ nữ, và phụ nữ nên đi với đàn ông. Đó là quan điểm của tôi thôi. Nhưng nếu có người phụ nữ thích phụ nữ, hay đàn ông thích đàn ông, hoặc thích cả hai... thì tôi biết nói sao đây. Tôi chỉ nghĩ, ừ thì... mỗi người một kiểu. Không biết nữa.

 

Có lẽ vì vậy mà tôi muốn đi sống trên một hòn đảo. Một hòn đảo nơi tôi có thể sống một mình, hoàn toàn tách biệt. Hoàn toàn biệt lập, một hòn đảo thật sự.

 

Tôi nói rồi đó, buổi trực tiếp này kết thúc rồi, giờ chỉ nói chuyện vu vơ thôi.

 

Chuyện tôi muốn sống trên đảo và sống một mình không phải vì tôi là người chống đối xã hội đâu, không phải vậy. Mà là vì khi sống một mình, bạn sẽ không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố bên ngoài. Bạn hiểu ý tôi không? Không bị tác động từ bên ngoài làm ảnh hưởng đến tiềm thức tập thể của bạn, và do đó cũng không làm suy yếu khả năng sáng tạo – cái năng lực biểu hiện thực tại của bạn. Nhân tiện, tôi nghĩ ngày mai chúng ta sẽ nói về chủ đề năng lượng, một chủ đề rất quan trọng...

 

Quenoseapaguelallama:Có mấy người đàn ông chỉ cần thấy tóc giả thôi là họ như biến thành người khác”.

 

Đúng ra thì sở thích của mỗi người nên phù hợp với cơ thể của họ, phải không? Nhưng bây giờ, bạn thấy đó... Tôi không can dự vào chuyện của ai, thật đó. Nếu ai đó muốn đi ngoài đường mà không mặc gì – thì, ờ, tôi nghĩ là... ngoài kia vẫn có trẻ con mà, bạn hiểu ý tôi chứ? Đó là lý do tại sao có những bãi biển dành cho người khỏa thân riêng, và bãi biển bình thường riêng. Nhưng đi trần truồng giữa phố thì quá đáng rồi. Mà còn đi chân đất nữa chứ, hoàn toàn không mặc gì cả. À, tôi nhớ người đàn ông mà tôi từng thấy ở Barcelona, ông ta có xăm một hình kỳ lạ lắm. Đúng rồi, tôi nhớ rồi - ông ta xăm lên người hình một cái quần đùi! Như thể đang mặc quần đạp xe. Thật luôn, nhìn như quần bó thể thao. Tôi nhớ rõ ràng cảnh đó.

 

Nhiều người cứ nghĩ tôi bịa, nhưng thật là như vậy.

 

Nói thiệt, chuyện đó rất thiếu đạo đức. Hãy tưởng tượng mấy người đi ngoài phố mà không mặc gì, rồi gặp vài nữ tu, hoặc gặp mấy bà mẹ đang dắt con nhỏ đi ngang. Đứa bé sẽ hỏi, “Mẹ ơi, cái đó của chú là gì vậy?” Rồi người mẹ biết trả lời sao? “Ờ, mẹ cũng không biết, chắc do dị tật hay gì đó.” (cười) Thiệt, nghe mà buồn cười.

 

Không biết nữa, có thể mấy người đó là... nhân bản, ai biết được. Hoặc họ bị cài vào đầu loại “thần giao cách cảm nhân tạo” – cái mà tôi đã nói tới rồi đó, công nghệ này có thật. Có khi bị ảnh hưởng gì đó nên mới đi lang thang kiểu vậy. Nhưng điều khiến tôi thấy kỳ lạ nhất là một lần khác - tôi thấy một người đi bộ ở Barcelona, chắc trên đường Rosellón gần Balmes. Người đó dán băng keo ngang miệng, đội mũ cao, ăn mặc lịch sự, và đeo trước ngực cùng sau lưng tấm biển ghi: “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với ai.”

 

Tôi nhìn mà nói: “Ủa, nếu không muốn nói chuyện, đâu cần dán băng keo vô miệng và đeo tấm bảng to đùng vậy?”

 

Thật là điên rồ. Một cơn điên tập thể luôn. Và tôi nhớ rõ, tấm biển đó còn ghi bằng tiếng Catalan nữa! “Avui no vull parlar amb ningú” – tức là “Hôm nay tôi không muốn nói chuyện với ai.” Cả trước lẫn sau lưng đều có.

 

Tôi nhớ rõ người phụ nữ đó – tôi còn quay lại nhìn vì thấy không bình thường. Lúc đó tôi đang lái xe về nhà, tầm 2 hoặc 3 giờ chiều, trời nắng to, không mưa, nóng hừng hực. Có lẽ bà ta nóng quá nên... không mặc gì. Tôi không biết nữa. Tôi vừa lái xe vừa nghĩ, “Trời, coi chừng tông xe bây giờ!” Vì ai lái ngang cũng phải quay đầu lại nhìn. Rất nguy hiểm cho người lái xe. Trong khi chỉ cần ở nhà thôi là xong. Bà ta thì cứ đi thong dong, tự nhiên như không có gì.

 

Rồi, giờ thì tôi thật sự phải kết thúc buổi nói chuyện này, muộn quá rồi. Chủ đề hôm nay rất hay.

 

Francesc: “Tôi từng ở London – chị gái tôi cũng ở đó, và nó nói rằng 70% người ở London giờ nói tiếng Tây Ban Nha!”

 

Francesc, đúng rồi. Tôi kể rồi đó, tuần rồi hay tuần trước tôi có đi Na Uy. Tôi đến thành phố lớn nhất ở cực bắc của Na Uy, cũng là cực bắc châu Âu, dân số khoảng 78.000 người. Đó là một hòn đảo giống Manhattan, tên là Tromsø. Nhà cửa nằm rải rác quanh đảo, hầu hết bằng gỗ – đẹp tuyệt vời, thật sự tuyệt vời. Tôi rất thích nơi đó. Tôi sẽ quay lại vào mùa đông.

 

Nhiều người nói, “Đi vậy tốn kém lắm,” nhưng thật ra không đâu. Nếu đi từ Tây Ban Nha thì đắt, nhưng Na Uy và Phần Lan giáp nhau mà. Tôi còn nhớ, khi đi dọc đường, có đoạn ở biên giới Phần Lan, tôi và Gosia dừng lại ở một trạm nghỉ. Tôi nói, “Để tôi thử cái này xem.” Tôi bay máy bay không người lái lên, vượt qua một con sông – và nó bay qua lãnh thổ Thụy Điển! máy bay không người lái thì ở Thụy Điển, còn tôi vẫn đang đứng ở Phần Lan. Tôi nói, “Nhìn kìa, thật thú vị, tôi ở Phần Lan mà máy bay không người lái của tôi ở Thụy Điển.” Rồi tôi điều khiển nó bay về lại. À, mà ở Tromsø thì không được phép bay máy bay không người lái đâu nhé.

 

Tôi kể vậy là để nói rằng, khi tôi đến Na Uy, ở thành phố xinh đẹp đó, tôi nghe thấy vài người - có lẽ là người trẻ làm việc ở đó, không phải sinh viên - nói tiếng Tây Ban Nha. Có ba chàng trai và một cô gái, đang nói chuyện: “Thôi, giờ tụi mình về căn hộ của ai đó.” Họ nói tiếng Tây Ban Nha, và Gosia lên tiếng chào họ bằng tiếng Tây Ban Nha luôn. Họ quay lại nhìn, nhưng chẳng phản ứng gì. Họ không còn cái sự thân thiện vốn có nữa.

 

Bạn biết đó, khi bạn ở nước ngoài mà gặp ai nói cùng ngôn ngữ, đặc biệt là người Tây Ban Nha, thì thường sẽ chào hỏi, “Ê, chào bạn!” hoặc “Bạn từ đâu tới?” Ở Phần Lan, chuyện đó vẫn còn. Bạn gặp người Tây Ban Nha là họ niềm nở liền, thậm chí chụp hình chung, dù chẳng biết bạn là ai. Tôi từng gặp vài người như vậy trên đường đi đến mũi Bắc Cực – Cabo Norte. Nhưng ở Na Uy, những người đó... dường như đã mất đi cái chất đó rồi.

 

Và sau đó, khi chúng tôi vào một quán cà phê, cô gái phục vụ ở đó – lúc đầu tôi không để ý – nhưng sau mới phát hiện cô ấy là người Argentina. Một cô gái trẻ khoảng 25 tuổi. Tôi nghe thấy vì họ cũng làm mì Ý, bánh mì - mà phải nói là làm mì ngon lắm, thật sự tuyệt vời. Anh chàng đang làm mì bên trong nói giọng Argentina và nói chuyện với một người khác ở đó. Nghĩa là có ba người Argentina. Rồi cô gái đó nói với tôi, vì sau đó chúng tôi quay lại quán cà phê đó vào một ngày khác, và tôi nói: “Ê, bạn nói tiếng Tây Ban Nha đúng không?”

 

Cô ấy cười nói: “Có thấy rõ trên mặt tôi không?”

 

Tôi đáp: “Không, không thấy rõ đâu.”

 

Cô ấy nói: “Trời ơi, tôi rối hết cả lên với mấy thứ tiếng. Họ bắt tụi tôi phải học, à không, phải nói tiếng Na Uy - mà tôi thấy cũng hợp lý thôi, vì mình đang sống ở Na Uy mà.”

 

Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn rất dễ thương khi cố nói chuyện với chúng tôi bằng tiếng Tây Ban Nha. Cô ấy nói thêm rằng ngoài tiếng Anh, họ còn buộc phải nói tiếng Na Uy - mà tôi thấy điều đó hoàn toàn ổn.

 

Rồi tôi nhớ có lần chúng tôi đến một cửa hàng bán đồ lưu niệm. Thật ra tôi vẫn còn giữ món này đây. Để xem... đây nè, cái này tôi gắn lên áo, thấy không? Ghi chữ “Tromsø” ở đây, có hình cực quang, cây cầu nối vào thành phố, rồi thêm một miếng khác có hình dãy núi cao và cảnh cực quang tuyệt đẹp. Chúng tôi vào hai cửa hàng, và trong một cửa hàng có một cô gái - thoạt nhìn trông giống người Na Uy. Tôi nói, trông cô ấy thật sự giống người Na Uy. Nhưng một lát sau, Gosia và tôi nghe cô ấy nói chuyện với ai đó bằng tiếng Tây Ban Nha, thậm chí còn nói vài câu với con chó nhỏ của Gosia, Bongo.

 

Khi chúng tôi lại gần, cô gái nói: “Không, tôi là người Valencia. Tôi người Valencia đó.” Cô ấy có làn da rất trắng, mắt xanh, cao ráo - y như người Bắc Âu.

 

Tôi hỏi: “Ủa, rồi sao lại ở đây?”

 

Cô nói: “À, tôi chỉ muốn thay đổi không khí một chút thôi.”

 

Cô chắc chừng 23–24 tuổi.

 

Tôi hỏi tiếp: “Rồi bạn có định quay lại Valencia không?”

 

Cô ấy đáp: “Không đâu, tôi ở lại đây luôn, tôi sẽ sống ở Na Uy.”

 

Rồi tôi kể rằng chúng tôi ở Phần Lan, và có lần vào một cửa hàng khác, người bán hàng là một anh chàng đến từ... tôi nhớ hình như là Menorca thì phải. Anh ta là kỹ sư môi trường, nhưng giờ lại làm việc trong một cửa hàng.

 

Tôi hỏi: “Ủa, sao lại ở đây làm việc?”

 

Anh ấy nói: “À, tôi chỉ đến đây để làm việc thôi.”

 

Ý tôi muốn nói là, người ta rời khỏi Tây Ban Nha vì không tìm được việc làm, và giờ họ đến tận nơi xa xôi như thế - không phải Luân Đôn, mà tận các thành phố phía Bắc, ở Na Uy cơ mà. Một đất nước nói tiếng Na Uy, chứ không phải ai cũng nói tiếng Anh. Thực tế tôi gặp nhiều người ở Phần Lan nói tiếng Anh hơn là ở Na Uy. Ở Na Uy, có nhiều người không biết nói tiếng Anh đâu.

 

Còn anh chàng ở Menorca đó, tôi cũng hỏi: “Rồi bạn có quay về không?”

 

Anh ấy nói: “Không, tôi ở lại đây luôn, không về nữa.”

 

Và chúng ta đang nói về những người mới ngoài 20 tuổi thôi đó, tầm hai mươi mấy tuổi. Sau đó chúng tôi lại đến một nơi khác và gặp một cô gái người Argentina.

 

Tôi hỏi: “Vậy bạn đang học tiếng Na Uy à?”

 

Cô nói: “Đúng rồi.” Rồi cô cười bảo: “Bạn trai tôi là người Na Uy mà.”

 

Thế là tôi nhận ra ở khu vực đó, ở thành phố đó có rất nhiều người nói tiếng Tây Ban Nha - rất nhiều luôn. Nhưng tất cả đều đến đó để làm việc, chứ không phạm pháp gì cả. Họ là những người nhập cư chăm chỉ, đến để lao động, không phải để trộm cắp hay gây rối. Bạn hiểu ý tôi chứ? Không giống như ở Barcelona - nơi đó giờ đã trở nên... tôi không biết chuyện đó rồi sẽ đi đến đâu nữa.

 

Thôi, vậy nhé, chào mọi người. Tạm biệt, hẹn gặp lại. Vậy thôi, các bạn ngủ ngon. Giờ là 1:23 sáng rồi, hôm nay chắc tôi ngủ ít lắm đây. Hẹn gặp lại ngày mai nhé. Một cái ôm thật lớn gửi đến tất cả mọi người, cảm ơn các bạn đã tham gia, các bạn điều hành, và mọi người đã góp phần. Hẹn gặp lại ngày mai.

 

Ai có câu hỏi thì để trong phần bình luận nha. Một cái ôm lớn, chào tạm biệt mọi người. Chúc ngủ ngon.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=e4xrgf1KJqA

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.