Swaruu Transcripts 1801
Siêu hình học: Vượt ra ngoài những gì hữu
hình – Trò chuyện cùng Robert và Javier
22-09-2025
Robert:
Chào mừng các bạn một lần nữa đến với cộng đồng tuyệt vời này. Hôm nay chúng ta
có một vị khách mời. À, kết nối của anh ấy đã hoạt động rồi, và trước tiên hãy
cùng giới thiệu.
Nếu các bạn muốn
nhìn mọi thứ từ một góc nhìn hoàn toàn khác so với số đông, các bạn có thể ghé
qua trang web Swaruu.org; và các bạn có thể theo dõi tôi trên tất cả các kênh
mà các bạn sẽ thấy ở đó. Buổi phát trực tiếp này tôi đã chia sẻ trên Telegram,
như các bạn đã biết, tôi có một kênh, một nhóm tên là Despejando Enigmas trên
Telegram và một nhóm khác tên là Despejando Enigmas Semillas Estelares, cũng
trên Telegram. Tôi đã chia sẻ nó trên X, trên tất cả mạng của tôi, YouTube và
trên Facebook. Tôi biết có người cũng đã chia sẻ nó trên Facebook.
Rồi, chúng ta chờ
khách mời chuẩn bị xong để nhường lời cho anh ấy tự giới thiệu.
Javier: Rồi,
ok.
Robert: Vậy
thì tôi nhường lời cho anh. Anh tự giới thiệu đi! Giới thiệu đi.
Javier: Ồ,
rất vui được gặp mọi người! Tôi là Javier, José Javier, nhưng mọi người gọi tôi
là Javi. Tôi đến từ quần đảo Canary. Hôm trước mọi người có nhắc tới... hòn đảo
có núi lửa ấy. Chính từ đó tôi đến.
Robert: À,
từ chỗ đó...
Javier: Từ
La Palma.
Robert:
Nhưng anh không bị gì chứ?
Javier:
Không. À thì, tôi bị tro bụi rơi xuống rất nhiều và phải tự mình dọn dẹp hết.
Nhưng còn động đất thì là một điều mà trước giờ tôi chưa từng trải qua. Nó là một
cảm giác rất lạ.
Robert: Vậy
à?
Javier:
Đúng, đúng, đúng. Rất lạ... Anh nói đi.
Robert: Còn
giờ thì sao? Khu vực Canary giờ thế nào? Hòn đảo đó...
Javier:
Cũng tạm thôi. Tạm tạm. Bây giờ chúng tôi đang có vài ngày nóng khủng khiếp. Rất
ngột ngạt. Nhưng còn núi lửa thì, nhìn xem, giờ nó dừng rồi. Giờ thấy lạ là
không có gì xảy ra trong khi vào thời điểm này hằng năm thường có gì đó. Tạm thời
đang yên. Có điều, ở Teide đã có động tĩnh, có chút
cảnh báo. Họ đã gửi tin nhắn cảnh báo cho dân để làm thử nghiệm... để chuẩn bị
cho chuyện gì đó, nhưng ai biết họ thật sự định làm gì ở đó.
Robert: Còn
những khoản hỗ trợ cho dân chúng đã đến chưa?
Javier:
Chưa đâu. Nhà Vua cũng đã đến đây ít nhất hai, ba lần. Và chẳng có gì cả.
Robert: Ừ.
Nhưng điều anh nói về mấy trận động đất này cũng thú vị nhỉ.
Javier:
Đúng. Khi tôi ở nhà ba mẹ, tôi để chân trần trên sàn, và trước khi đồ đạc bắt đầu
rung lắc tôi đã cảm nhận được ở chân rồi. Tôi nói: “Nhìn này, nhìn này, nó tới
kìa”. Và đột nhiên tôi bắt đầu cảm nhận được. Mà, à, tôi năm nay ba mươi bảy tuổi,
nhé? Về học hành thì tôi không có gì, chỉ học thiết kế đồ hoạ. Tôi học một chút
về phục vụ bàn, nấu ăn, kiểu như trong ngành dịch vụ nhà hàng ấy...
Robert: Ừ.
Javier: Và
tôi từng làm nhân viên kinh doanh cho một công ty điện lực. Nhưng cũng không
nhiều.
Robert: Hiểu
rồi.
Javier: Thế
nên... để có loại trải nghiệm này không phải kiểu dân chủ, bạn hoặc có hoặc
không, hoặc là có sự quan tâm và cống hiến. Tôi nói thế là để giải thích cho phần
sắp kể sau đây, vì cũng không nhiều. Những trải nghiệm này tôi có từ khoảng hai
mươi ba, hai mươi bốn tuổi trở đi. Giờ tôi đã ba mươi bảy, tức là cũng có chút kinh
nghiệm rồi. Khoảng năm 2020, khi tôi chuyển đến nhà một người bạn vì anh ấy đi
châu Âu. Anh ấy nhờ tôi trông nhà, trông thú cưng. Thế là tôi sống ở đó và tự tạo
cho mình một thế giới riêng. Tôi có gà, mèo, vườn, tự ăn uống. Tôi ở trong thế
giới của mình, và dần dần tôi bắt đầu có những trải nghiệm ngoài thân thể và
nhiều thứ khác. Thật sự kinh ngạc.
Robert:
Không, nhưng những trải nghiệm ngoài thân thể đó là tự nguyện hay ngoài ý muốn?
Như thế nào?
Javier: Cả
hai. Vừa tự nguyện vừa ngoài ý muốn. Nhưng tôi nghĩ phần lớn là có yếu tố bên
ngoài kéo tôi ra khỏi cơ thể, vì tôi thường cảm thấy sự hiện diện của ai đó hay
cái gì đó. Và đa số lần tôi bị tách ra như vậy, tôi lại nấp trong một góc và
nhìn thấy có ai đó xuất hiện, ngay giữa phòng khách hay trong phòng, hoặc đi
xuyên qua rèm. Tôi tự hỏi: “Sao họ làm được thế này?” Tôi thấy có những sinh vật
lùn, mà lùn thật, chỉ bằng một gang tay hay hai thôi. Sinh vật đó có mắt to.
Tôi không thấy rõ, nhưng cũng có lúc tôi thấy có người giống hệt chúng ta, một
người đàn ông cao mặc vest đen, rồi có những người khác là phụ nữ mặc đồ thường.
Tôi tự hỏi: “Cái này là gì vậy?”.
Tôi cứ nghĩ đó
là mơ. Khi ấy vấn đề nhập cư bất hợp pháp và thuyền vượt biển đang nóng, nên
trong đầu tôi nghĩ những trải nghiệm đó là mơ hoặc có kẻ đột nhập vào nhà, vì
nhà không phải của tôi nên tôi phải bảo vệ. Thế là tôi thấy những thứ lạ, người
qua lại mà không bao giờ biết rõ... Thực ra tôi biết họ là ai, nhưng tôi không
nói tên vì tôn trọng họ. Ở một mức nào đó, những trải nghiệm kiểu này giống như
những cuộc gặp riêng tư, nên tôi không kể tên, nhưng có thể kể chút ít. Tôi
nghĩ những trải nghiệm này giúp tôi rất nhiều nhờ việc tìm hiểu, vì tôi sinh ra
đã có những vết bớt. Tôi có những vết này trên vai và chỗ này...
Vấn đề là, từ
thông tin họ chia sẻ, tôi đã dùng những công cụ đó để làm công việc nội tâm rất
sâu. Mấy vết bớt đó xấu, có lông đen trông rất xấu, nhưng giờ chúng đang biến mất.
Và chúng biến mất là vì tôi đang làm công việc nội tâm mạnh mẽ, xin lỗi dùng từ
mạnh nhưng đúng là như thế. Theo tôi hiểu từ các chia sẻ đó, những vết bớt này
là ý tưởng, chấn thương tâm lý và những vấn đề kéo từ kiếp trước mà bạn mang
theo.
Vậy nên, công việc
tôi làm không chỉ là thay đổi những mô thức hành vi, những thứ có thể bị coi là
xấu trong mắt các nền văn minh khác. Tôi tin mình đến đây để đầu thai và làm
công việc nội tâm này, để thay đổi mô thức hành vi, để gọt giũa hay nâng cao
con người đang ở trong thân xác này. Thế nên điều gì xảy ra?
Mmm, có những
tình huống kỳ lạ, vì tôi nghĩ họ đã tìm đến tôi và đặt vào tôi những con chip
đó, hay những thứ thuộc etheric, và điều đó đã dẫn tôi đến những trải nghiệm ở
cả hai phía. Tức là vừa rất tích cực, những cõi rất sáng chói không hề có bóng
tối, vừa cả những thứ xấu, mà xấu lắm. Và dĩ nhiên ai đó sẽ nói: “À, nếu anh thấy
thì là vì anh hợp với nó”. Không, tôi không muốn thấy những thứ đó. Tôi muốn thấy
những thứ khác. Tôi cố tập trung vào điều đó. Tôi làm công việc này để cải thiện
bản thân, để mang đến một tương lai tốt hơn cho cuộc đời mình.
Thế nên, những
gì tôi đang làm không chỉ là công việc xử lý chấn thương từ kiếp trước, có thể
là hai hay ba kiếp trước, mà còn cả chấn thương của kiếp này. Tôi đang làm công
việc thu hút, hình dung, mang về những gói thông tin có trong trường hình thái
để mang nó vào cuộc sống, vào tương lai của tôi. Và đồng thời, tôi cũng đang
như là tạo hình cho lần đầu thai tiếp theo của mình.
Và rõ ràng, bạn
sẽ nói: “Nhìn này, nếu có quá nhiều thứ như vậy, sao không làm ở đâu đó khác? Hãy
để việc đó cho người khác đi”. Tôi: “À, nếu tôi làm là vì tôi có thể, chứ không
phải ai đó áp đặt cho tôi, đơn giản là tôi có thể và vì tôi có thể nên tôi
làm”.
Vậy nên, những
cuộc gặp gỡ này tôi trải qua chắc chắn họ đã đặt vào tôi cái gì đó và dẫn tôi tới
một số việc nhất định. Trong những trải nghiệm ngoài thân thể, khi tôi ra khỏi
cơ thể, tôi nắm lấy cửa, tôi thử làm gì đó từ xa, như di chuyển tay nắm cửa hay
kéo rèm ở đây hay ở kia từ xa, để xem mình có đang ở trong trường lượng tử hay
không. Bởi có lúc tôi ra khỏi cơ thể mà dường như không phải ở cõi trung giới,
tôi đang ở ngay đây và rồi trở về giường, mất đi một khoảnh khắc đặc biệt. Và tất
cả là vì tôi đã quá quen với việc ở “bên kia” nên khó phân biệt thực tại là tôi
đang ở đây hay đang ở bên kia.
Bạn tưởng tượng
đi. Ờ thì... Vấn đề là khi tôi bắt đầu có những trải nghiệm này trong căn nhà ấy,
tôi thường ra sân thượng rồi phóng lên trên. Bay lên để xem mình sẽ gặp gì, và
tôi bắt đầu gặp những thứ rất lạ, lạ khủng khiếp. Ở một độ cao nhất định, tôi
thấy những sinh thể như phát quang sinh học, một thứ kỳ dị. Nó như một tế bào. Nó
di chuyển như vậy và siêu ảo giác, một thứ rất lạ. Và tôi đã chia sẻ điều này
trong một nhóm chúng tôi đang ở trên Telegram, và có người ở đó đã chia sẻ cho
tôi, một cuốn sách từ năm 83, 86 gì đó, mà tôi đã chia sẻ cho bạn, của Trebor James hay gì đó, ông ấy đã chụp ảnh bằng hồng
ngoại. Ông ta chĩa lên trời và chụp được những thứ lạ.
Và trong những
hình ảnh họ tìm được, hóa ra một tấm trong đó, ảnh trắng đen, chính là thứ tôi
đã thấy. Vậy nên trên trời có những thứ rất lạ có lẽ không nên có ở đó, nhưng
nó có. Rồi xem những người khác đang chia sẻ về công bố ngoài hành tinh, từ Quốc
hội Hoa Kỳ, về các video đang được công khai. Tôi thấy một video dường như cũ rồi,
nhưng cũng thấy được một sinh vật kỳ lạ có những xúc tu đi qua cả một khu quân
sự mà chẳng ai biết gì. Vậy nên tôi nghĩ những sinh thể kia đang ở đó mà không
ai nhìn thấy hay phát hiện, chỉ qua hồng ngoại. Tôi nghĩ có thể là như vậy. Tôi
không biết chắc. Tôi có thể sai, nhưng không phải bịa đặt. Tôi không bịa ra những
trải nghiệm của mình. Vậy nên ở một độ cao nhất định, có gì đó lạ, nhưng tôi
không biết đó là gì, chỉ biết là có.
Robert: Tức
là anh đã thấy hoặc nhìn được vài sinh thể có hình dạng giống sứa, ý anh là thế
à?
Javier:
Không. Điều tôi nói là chúng có hình dạng, thứ tôi thấy, có hình dạng như một tế
bào đang di chuyển và bay lượn khắp nơi. Còn cái anh đang nói, “sứa” đó là do
video mà họ đang lan truyền kia, thấy những thứ lạ đi qua cả một khu quân sự.
Tôi nghĩ là hướng đó, không chắc, nhưng có thể vậy. Thế nên tôi tiếp tục bay
lên, bay lên, bay lên, và đến một lúc tôi gặp như một lớp mỏng, một lớp trắng mỏng
manh. Khi tôi thấy điều đó, tôi co rúm người lại. Tôi co lại vì tôi không ngờ tới.
Và khi tôi thấy
kiểu thứ này, tôi thò đầu ra để nhìn mọi hướng xem nó kéo dài tới đâu. Và nó
kéo dài thật, rất xa. Tôi: “Cái quái gì đây?”. Tôi tiếp tục bay lên, tiếp tục
bay lên và gặp lại điều tương tự, nhưng lần này là một thứ dày hơn, đặc hơn. Giờ
tôi không biết giữa hai lớp này có gì khác hay bên trên nó có gì. Tôi không biết.
Nhưng tôi gặp một chuyện lạ khác: những vật thể tròn, đen, xếp thành hàng. Tất
cả xếp hàng ở đó. Tôi bay qua giữa chúng và lại co người lại. Tôi: “Ở đây có gì
đó lạ. Tôi đang ở một tình huống khá rắc rối mà không hiểu chuyện gì đang xảy
ra”.
Tôi cứ bay lên,
bay lên, bay lên, và đến một lúc gặp thứ gì đó như trần nhà. Tôi: “Cái gì đây?
Thật sự có một trần nhà ở đây sao? Chẳng lẽ mấy người theo thuyết Trái Đất phẳng
đúng?” Vì tôi không thể tin nổi. Có một thứ như trần màu xám đậm. Tôi chạm vào
và thật sự có gì đó lạ ở đó. Có thể là năng lượng, có thể. Có thể đó là năng lượng
chứ không phải vật chất. Tôi không rõ.
Vấn đề là tôi thử
đưa tay xuyên qua, nhưng không được. Rồi vì lý do nào đó, tôi không biết tại
sao, một cách vô thức, tôi làm những động tác tay như kiểu ấn quyết ninja để cố
gắng làm cho hai bán cầu não của mình hoạt động đồng bộ, không để một bên vượt
bên kia. Để hai bên nhịp nhàng cùng lúc, để có thể xuyên qua thứ mình đang thấy.
Khi đưa tay xuyên qua, tôi cảm nhận một dòng điện và một lượng năng lượng khủng
khiếp. Như thể nó sắp bứt tay tôi ra. Và không hiểu sao, khi tôi rút tay ra
nhìn thì tay vẫn còn đây. Nhưng giờ tôi định đưa đầu vào xem mình sẽ thấy gì.
Và thay vì chỉ đưa đầu, tôi lại đưa cả người vào. Trời ơi, cảm giác như tôi
đang bị lên cơn động kinh vậy.
Tôi cảm thấy
nóng, áp lực, năng lượng, điện, như thể não bị ép từ trên xuống và từ dưới lên.
Một thứ rất kỳ lạ. Như thể tôi đang co giật. Tôi phải rất khó khăn mới tỉnh dậy.
Và khi tôi tỉnh, tôi thấy toàn là bóng tối. Không thấy ngôi sao nào. Chúng đâu
cả rồi? Tôi không biết. Và đây không phải lần đầu tôi bay ra ngoài xem mình
đang ở đâu.
Đó mới chỉ là một
phần. Sau này, tôi tiếp tục tìm kiếm câu trả lời. Tôi lại bay lên nữa xem thấy
gì. Lần này, những sinh vật bé nhỏ bay quanh đó tôi không thấy nữa. Tôi thấy thứ
khác. Tôi thấy gì? Bạn tưởng tượng xem, toàn là bóng tối, nhưng có lúc tôi ở
trên cao và không thấy cái thứ đó nữa. Không biết vì sao tôi thấy cái này rồi lại
thấy cái khác. Tôi cứ tiếp tục bay ra ngoài, ra ngoài, và cảm thấy như có một
nam châm hút mình, rồi ném mình đi xa tít. Như thể chính Ma Trận hay thứ gì đó
đang ném tôi ra khỏi Trái Đất một cách dữ dội. Và tôi: “Được rồi, bình tĩnh.
Quay lại xem mình sẽ thấy gì”. Và tôi bắt đầu thấy. Thấy Trái Đất. Một thứ và
thế giới là một thứ khác. Đó là điều tôi hiểu ra, vì nhờ Jaume Su, gửi lời chào
từ Canary, nhờ anh ấy tôi hiểu được góc nhìn này, vì nó rất lạ.
Tôi ở ngay cạnh
châu Phi mà khi tôi bay lên trên tôi lại không thấy châu Phi. Bản đồ thế giới
mà tôi học cả đời, tôi không thấy châu Phi, điều đó khiến tôi nghĩ rằng góc
nhìn đó sai. Bản đồ chính thức hay chính trị mà họ dạy ta bị bóp méo. Có vẻ như
châu Phi không dài mà rộng, tôi nói về lãnh thổ đó. Vậy nên khi tôi bay lên và
thấy thứ đó to bằng quả bóng tennis, đó đã là không gian sâu. Và khi tôi quay lại,
tôi thấy phía sau mình có tàu. Trong sự mênh mông tối đen, mũi tàu bắt đầu hiện
ra. Tôi: “Ui, ui, ui, ui”. “Bình tĩnh, tránh ra”, vì nhìn này, bạn thấy nắm tay
chứ, thì đây là kích thước trái tim tôi. Nó như muốn nhảy ra khỏi ngực khi tôi
thấy cảnh đó. Tôi nói: “Nhưng mà này, tránh xa ra”. Nhưng nó không tránh xa, nó
tiến lại rất chậm, từ tốn, bình thản. Và điều đó khiến tôi phát hoảng.
Vậy đó, khi tôi
tiếp tục có những trải nghiệm kiểu này, nó dẫn tôi tới việc nhìn thấy những kẻ
kỳ lạ, như trong phim Stranger Things, có một sinh vật tên là Demogorgon hay gì đó, nó có hình dạng người, nhưng đầu
thì cực kỳ lạ vì mở ra như một ngôi sao hoa, một ngôi sao biển hay một bông hoa
hay gì đó.
Robert: Ờ,
được rồi, ở đây có Jaume Su nè. Chào nha. Và có người ở đây hỏi rằng tất cả những
chuyện này xảy ra với bạn trong cõi trung giới hả?
Javier:
Đúng vậy.
Robert: Tất
cả những chuyện này đều xảy ra trong cõi trung giới. Chính xác. Ok, ok. Rồi, Jaume
Su cũng đang ở đây. Chúng ta tiếp tục nha.
Javier: Ừ.
Thì ra là tôi cũng đã thấy gián, thấy giun đất, thấy mấy con sinh vật kỳ lạ giống
như rết. Tôi cũng thấy, như Jaume Su từng nói hôm trước, cá, bạch tuộc và những
thứ quái lạ khác. Tôi nghĩ: trời, xin lỗi vì cái cách nói, nhưng nhìn như thể cả
cái hệ sinh thái này toàn là sinh vật biển. Tôi cũng không biết phải giải thích
sao... Rồi dần dần khi tôi muốn lao lên trên thì chỉ cần một cú nhảy nhỏ thôi
là tôi đã ở phía trên rồi.
Giờ thì tôi
không còn cái kiểu di chuyển chậm chạp ban đầu nữa, hoặc là tôi đã giỏi bay
hơn, hoặc là tôi bay theo dòng chảy của ý nghĩ, vì chỉ cần một cú nhảy nhỏ là
tôi đã ở phía trên.
Và tôi nhớ lại
trong một cuộc trò chuyện mà bạn có với một người khác ngay lúc mới mở kênh
này, có người từng nói vũ trụ đầy màu sắc. Tôi thì nghĩ: ừ, đúng, ban đầu tôi
thấy nó tối, mà tối khủng khiếp, như một vực sâu khiến bạn co rút lại. Nhưng
sau đó tôi bắt đầu thấy những điều khác, điều đó không có nghĩa là người này
đúng, người kia sai, mà tôi tin là ở đây có các tầng bậc khác nhau. Ở một mức
thì bạn thấy một kiểu, và khi tiến lên một mức khác thì bạn lại thấy những kiểu
khác.
Thế nên khi tôi
lao lên trên để nhìn thế giới, tôi thấy, lúc đầu thì nó tròn, nhưng sau đó khi
tôi nhìn lại... Lần đầu tôi thấy nó đứng yên, tĩnh lặng, không hiểu vì sao.
Nhưng có một lần tôi lại thấy nó chuyển động. Nó đi từ bên phải tôi, lướt qua
dưới chân tôi rồi sang bên trái. Tôi không hiểu vì sao, nhưng tôi đã thấy. Và
chính khi đó tôi nhìn ra được Trái đất thật sự là thế nào, hành tinh là thế
nào. Vấn đề là nhiều người cứ đồng nhất Trái đất với hành tinh, như thể chúng
là một, nhưng theo tôi thì không phải, và từ đó mà sinh ra rắc rối.
Tôi đã thấy cảnh
tượng này vài lần nhưng vẫn không hiểu nổi. Tôi cứ nhìn rồi tự hỏi: “Ủa, bản đồ
đâu? Cái bản đồ thế giới chính thức mà tôi được dạy từ nhỏ đâu? Ở đây có cái gì
kỳ lạ lắm”. Tôi không hiểu nổi, và cứ tiếp tục tìm. Và bạn biết không, tại sao
tôi để sẵn một quả quýt ở đây? Vì thế giới có hình dạng giống như quả quýt này,
chứ không phải phẳng. Ý tôi là: thế giới thì có hình dạng như vậy. Nghe có vẻ
mâu thuẫn, vì hai từ “Trái đất” và “thế giới” đã bị dùng thay thế cho nhau,
nhưng thật ra chúng không giống nhau.
“Thế giới” có
hình dạng giống như một quả quýt bị ép dẹt, hay nói đúng hơn là dạng hình xuyến,
với hai cực bị ép lại. Vậy giờ bạn hiểu Trái đất ở đâu chưa? Trái đất chỉ là một
phần của thế giới này thôi. Trong “khu rừng” của nhận thức, chúng ta chỉ thấy
được một phần này, chứ không thấy toàn bộ, bởi vì họ không muốn chúng ta thấy.
Ngoài kia còn nhiều vùng đất khác. Tôi thậm chí đã có trải nghiệm ở Nam Cực, và
với tôi thì nó không phải cái lục địa băng giá như người ta nói. Tôi tin là
không hề có chuyện băng giá gì ở đó, nó là một câu chuyện khác. Tôi nghĩ cái gọi
là “Nam Cực” thực ra là tên của một căn cứ đặt ở đó. Nó không phải là lục địa
như chúng ta tưởng. Có thể sẽ có người phản đối rằng: “Không, tôi đã từng đến
Nam Cực rồi”.
Nhưng rõ ràng là
lúc đó luôn có lính đi cùng bạn. Họ nói với bạn rằng bạn đang ở Nam Cực thì bạn
sẽ tin. Nhưng không phải vậy. Nam Cực chỉ là một căn cứ, bạn phải đi qua một bến
cảng để vào. Và Jaume Su từng nhắc đến trong một video khác, rằng trong một buổi
trò chuyện có người từng đến Nam Cực và nói rằng họ thấy tàu chở đầy container.
Tôi nghĩ: “Ờ, mấy chiếc tàu đó phải cập bến ở đâu đó chứ”. Và bến đó chính là cảng.
Trải nghiệm của tôi cũng nhiều lần liên quan đến bến cảng, nhưng ở đó luôn luôn
có lính gác và tôi chưa bao giờ biết chính xác mình đang ở đâu.
Theo thời gian,
tôi nghe ngóng được manh mối chỗ này chỗ kia, rồi xâu chuỗi lại với nhau. Và
tôi nhận ra: “À, giờ tôi hiểu mình đang bị dẫn đến đâu rồi”. Vì bản thân tôi sẽ
không tự đi vào mấy nơi đó. Tôi tin rằng trong tôi có cái gì đó đã được cấy
vào, khiến tôi bị đưa đến những nơi này để quan sát, trải nghiệm và ghép lại
thành bức tranh trong đầu mình.
Vậy tôi thấy gì?
Tôi nghĩ Nam Cực thực sự chính là ở đây. Toàn bộ phần này chính là Nam Cực.
Không phải chỉ một mảng nhỏ, mà là tất cả. Từ góc nhìn của chúng ta, đúng là ta
thấy bức tường băng, thấy Nam Cực, thấy một cái “lỗ”. Nhưng thực chất nó không
phải kiểu: bức tường – Nam Cực – rồi cái lỗ bên trong. Tôi tin không phải vậy.
Thay vào đó, bản đồ thật là: tất cả đều là Nam Cực, bao quanh phần bản đồ chúng
ta biết, và cái “lỗ” nằm ở đây. Điều đó có nghĩa là ngoài phần ta nhìn thấy, vẫn
còn đất đai rộng lớn khác, chỉ là chúng nằm ngoài tầm ảnh hưởng của Mặt Trăng.
Và tôi cũng đã thấy Mặt Trăng nữa, trong một trải nghiệm khác kỳ lạ không kém.
Chuyện là khi
tôi lao lên để nhìn Mặt Trăng hay nhìn thế giới, cố gắng hiểu rõ hơn những gì
mình thấy, thì bất ngờ, thay vì chỉ toàn bóng tối, tôi lại thấy một thứ cực kỳ,
cực kỳ rực rỡ. Giống như một đám mây tinh vân màu vàng, loang ra nhạt dần thành
trắng, rồi hồng, rồi tím, rồi lịm vào tím sẫm, rồi lại thành màu lục lam.
Sau đó tôi thấy
hai dải sáng trắng, rồi một cái gì đó như cầu vồng, hai điểm sáng trắng, rồi những
khối cầu ánh sáng lướt qua trước mặt tôi. Tất cả như một chất lỏng, lại vừa giống
dầu loang. Tôi cảm nhận nhiệt, áp lực, điện năng. Cơ thể tôi như bị tác động mạnh,
và tôi nghe thấy một giọng nữ hỏi: “Anh cảm thấy gì?”. Tôi chỉ biết nghĩ: “Tôi
còn cảm thấy gì nữa chứ? Tôi đang chứng kiến cả một sự bao la khôn cùng như thế
này thì tôi cảm thấy gì được?”.
Kinh khủng. Tôi
cực kỳ khó khăn mới tỉnh lại. Mà những trải nghiệm kiểu này luôn khiến tôi tỉnh
dậy trong tình trạng ướt sũng mồ hôi lạnh, nhưng lạnh buốt luôn. Ý thức của tôi
đã đi quá sâu, quá xa, khiến cho nhiệt độ cơ thể sụt xuống. Tôi nghĩ lúc đó cơ
thể – vốn là một cỗ máy – sẽ tiết mồ hôi để cố nâng lại nhiệt độ, nhưng thực chất
thì giống như tôi đang chết đi vậy. Và từ đó mà có những trải nghiệm cận tử
(ECM). Trong những trải nghiệm này, tôi thậm chí đã đến một cõi toàn trắng. Tất
cả đều trắng xoá, đến mức ngước nhìn lên cũng khó vì chói lòa. Không có lấy một
bóng râm nào.
Trong một lần
như vậy... Xin lỗi, anh còn nghe rõ tôi chứ?
Robert:
Vâng, vâng, nghe rất rõ, hoàn hảo luôn.
Javier: À,
tại tôi tưởng chạm nhầm cái gì đó.
Robert:
Không, không sao đâu. Âm thanh vẫn rõ lắm.
Javier: Rồi.
Thì ra là mọi thứ xung quanh đều tối đen, rồi bất ngờ tôi bắt đầu nghe thấy tiếng
nói. Tôi nghĩ: “Ok, để coi…” Tôi mở mắt ra và thấy có gì đó ở đó. “Ủa, cái gì
đây?”. Nhìn như những đám mây hồng, vàng, giống như ánh hoàng hôn, nhưng mang sắc
thái huyền bí hơn. Và tôi lại cảm giác như mình đang đội một cái mũ phi hành
gia hay một chiếc nón bảo hộ gì đó. Tôi đưa tay sờ thử và thấy có mấy cái van.
Tôi tháo nó ra, tháo luôn cái mũ, và ngay lập tức cảm thấy một sự tràn đầy, một
sự viên mãn không thể diễn tả được.
Tôi không thể giải
thích nổi. Tôi có thể cố gắng, nhưng anh sẽ không bao giờ hiểu được hết những
gì tôi cảm nhận. Phải tự mình trải qua mới biết, vì nó quá khủng khiếp. Một sự
bình an, mà là sự bình an tuyệt diệu. Tôi nhìn những đám mây hồng, cam, vàng ấy,
và ngay chính giữa có một khoảng trống với vài ánh sáng nhỏ. Ngay khi tôi cảm
nhận tất cả điều đó, tôi ngã xuống đất nằm sấp và ngủ luôn. Anh tưởng tượng xem
tôi đã kiệt sức cỡ nào mà nói: “Thôi, nằm luôn ở đây”. Nhưng rồi tôi lại tỉnh dậy,
và vẫn còn ở đây.
Sau này, tôi bắt
đầu tìm hiểu về Mặt Trời, vì có điều gì đó lạ lắm với nó. Tôi đã thấy ít nhất
ba vật thể: hai Mặt Trời và một Mặt Trăng. Tôi nhớ có ai đó từng nói như vậy. Một
Mặt Trời bên trong và một Mặt Trời bên ngoài. Người ta thường tin Mặt Trời nằm
trong lòng Trái đất, nhưng theo tôi thì không phải. Nó đang xoay vòng quanh
đây. Tại sao? Tôi không biết. Tôi chỉ nghĩ thế này: nhìn quả quýt này nè, chỗ
phần bị ép dẹt này. Tần số của Mặt Trăng được neo ở đây. Cái mỏ neo năng lượng
của Mặt Trăng không phải ở chỗ mọi người nghĩ, mà là ở trên này.
Vậy nó tạo ra điều
gì? Chính là sự dao động này. Và sự dao động đó là cái mà Jaume Su gọi là độ
nghiêng 23°. Khi bạn ở gần khu vực Nam Cực, bạn bắt đầu thấy nhiều sao hơn, vì
Mặt Trời kia đang ẩn ở hướng khác, còn từ chỗ chúng ta thì không nhìn thấy. Nó ở
một phía khác. Câu hỏi là: tôi tự mình đến đó hay có ai bên ngoài dẫn tôi tới?
Có lẽ là do ai đó, vì tôi nhớ có lần ở trong một bến cảng, ở Nam Cực – ít ra là
tôi tin đó là Nam Cực – tôi đi cùng hai người khác. Tôi, một người đàn ông và một
người phụ nữ. Người phụ nữ cầm một thiết bị nhỏ màu đen, rất đen. Khi chúng tôi
đi sâu vào bên trong bến cảng, cô ấy nói: “Thiết bị này đang trục trặc”.
Càng đi sâu vào
thì nó càng hỏng. Tôi nói: “Đưa tôi xem thử”. Cô ấy đưa cho tôi. Không hiểu
sao, tôi đặt tay lên trên, bắt đầu cảm thấy điện chạy, thấy tia lửa lóe sáng khắp
nơi. Mắt tôi trợn ngược. Tôi nói: “Rồi, trả lại đây”. Đưa lại cho cô ấy thì nó
hoạt động. Người đàn ông bắt đầu cười và nói: “Tên này sẽ không quay lại đây nữa
đâu. Không bao giờ”. Tại sao chuyện đó xảy ra thì tôi không biết. Nhưng tôi tin
những trải nghiệm này là nhờ có sự giúp đỡ, và nhất là nhờ những công cụ mà “họ”
chia sẻ. Tôi tìm hiểu về Mặt Trời vì một trong số họ từng nói rằng các Mặt Trời
ngoài việc là cổng, thì ở mức độ rất cao, chúng còn là một dạng ý thức. Và rằng
đó là plasma điện hay plasma gì đó. Còn trong lòng đất, lõi thực sự chỉ là dung
nham hoặc sắt thôi, khác hẳn. Vì vậy, không thể nói có Mặt Trời trong lòng Trái
đất được. Mặt Trời nội tại thì có, nhưng chính là Mặt Trời chúng ta vẫn thấy hằng
ngày. Tôi tin nó là như vậy.
Ừ thì, chuyện
này nghe cực kỳ kỳ quái, nhưng đó là điều tôi thấy. Thế nên tôi nói, tôi có thể
sai, nhưng tôi không nói dối. Tôi sẽ không tự lừa mình. Rồi đến một lúc nào đó,
tôi nghĩ: đây là một mớ bòng bong thực sự. Làm sao những thứ này lại có thể tới
mức này? Tôi đâu có muốn dính vào, tôi chỉ muốn rời khỏi đây. Nhưng hóa ra,
càng trải qua thì tôi càng thấy mình tiến hóa. Chính năm nay, không nhớ rõ là
tháng 3 hay 4, tôi có một trải nghiệm cực kỳ kỳ lạ. Tôi thấy mình bay, và nhìn
thấy một chiếc đĩa bay kiểu điển hình, bạc sáng.
Tôi không hiểu
sao, nhưng trong tôi có sự thôi thúc phải tiến lại gần. Tôi lại gần, rồi dừng lại:
“Thôi được rồi, không tiến thêm nữa”. Tôi thấy nó hạ xuống, đáp xuống. Tôi
nghĩ: “Rồi, mình sẽ quan sát xem sao”. Tôi hạ xuống, đi lại gần, ngồi xuống,
cách nó chỉ khoảng hai mét, có khi chưa tới. Nhìn rõ rành rành. Tuyệt đẹp. Tôi
cố tình quay đi chỗ khác, làm như không quan tâm, nhưng để họ thấy là tôi có hứng
thú, chỉ là không đến mức quỳ lạy hay cầu khấn gì hết. Tôi ngồi đó, và bất ngờ
con tàu mở ra.
Từ trong bước ra
vài người trẻ, kiểu như thanh niên, thiếu niên, học viên sĩ quan, chứ không có
người lớn. Họ có mái tóc trắng, nhưng trắng kiểu vàng nhạt như tẩy bằng oxy
già, rất lạ. Mặc toàn đồ trắng, trên ngực hay vai có một ký hiệu nào đó. Họ đến
gần, nói chuyện với tôi, nhưng tôi không nhớ chi tiết cuộc trò chuyện. Chỉ nhớ
là khi tỉnh dậy, tôi thấy đau dữ dội ở thái dương, giữa trán, mắt, sau mắt, tuyến
yên, tuyến tùng, vùng dưới đồi, rồi cả sau gáy. Như có thứ đang ép não tôi lại.
Cơn đau kéo dài cả sáng, cả chiều, cả tối.
Không phải đau dữ
dội, mà là âm ỉ, liên tục. Sau này, tôi còn có những trải nghiệm khác, kiểu như
bị mắc kẹt trong một căn phòng, thấy một cánh cửa, bước qua thì lại quay lại
cùng căn phòng đó, lặp đi lặp lại. Một vòng lặp đóng kín. Mồ hôi vã ra. Tôi
không hiểu nổi. Là gì? Tôi chưa rõ. Tôi vẫn đang điều tra. Tôi đi ra ngoài, tìm
cái tay nắm cửa, mở ra thì lại thấy một phòng khác, rồi một phòng nữa. Đến lúc
bực quá, tôi bật cửa: “Rồi, ra được rồi”. Tôi nghĩ mình đang ở ven biển thủ đô,
vì thấy mấy bồn cây vuông với mấy cây dừa cảnh. Tôi cảm thấy có sự hiện diện
quanh mình.
Rồi nhìn sang phải,
tôi thấy có vài sinh thể đang hạ xuống. Nhìn giống lính, mặc đồ đen, chia ra
hai bên. Có cái gì đó rất kỳ lạ. Tôi không muốn thấy nữa. Rồi sau đó tôi lại thấy
một con tàu to, đen, hạ xuống ngay trước mặt. Nó mở ra, nhưng không có ai. Tôi
nghĩ: “Rồi, không cần nghĩ hai lần đâu. Nhảy lên liền”. Tôi lao vào, trèo lên,
quan sát. Thấy sau ghế có một hốc, thấy một cần điều khiển, hai bàn đạp, trên bảng
điều khiển có vài nút: cam, xanh lá, vàng, trắng, xanh dương, và vài cái khác nữa.
Tôi bắt đầu điều
khiển và quyết định: “Đi thôi, rời khỏi đây”. Tôi rời đi, rõ ràng. Tôi thấy bên
dưới có một thực thể tối đang nhìn tôi, nhưng chưa biết là ai. Khi tôi đặt tay
lên bảng điều khiển, xuất hiện một ánh sáng trắng. Tôi bấm thử, và thấy cánh
tàu chất đầy vũ khí. Tôi nghĩ: “Rồi, thế là mình thoát”. Kinh khủng. Nếu tôi nhớ
được một chút gì đó nữa, tôi đã kéo chính bản thân mình ra khỏi chỗ đó rồi. Hãy
tưởng tượng mức độ điên rồ này. Tôi đi vào cõi trung giới, mang về một con tàu
giống y như cái mà người ta gọi là tàu Oion bây giờ,
nhưng tôi lấy nó từ cõi trung giới. Tôi leo lên, đưa chính mình ra khỏi đó và
thoát đi. Quá dữ. Tôi chưa làm được, nhưng nếu gặp lại tình huống y hệt, chắc
chắn tôi sẽ làm. Bạn có muốn hỏi gì thêm để tiếp tục không?
Robert:
Không, điều bạn nói khá thú vị. Câu chuyện là… Ừm, theo quan điểm của tôi, tôi
sẽ không phản bác ai cả. Ý tôi là, nó thú vị. Về vấn đề là… Ừm, ý kiến của tôi
về những gì bạn nhìn thấy khi bạn thoát ra khỏi cơ thể. Rõ ràng, theo quan điểm
của tôi, tôi nghĩ không phải ai cũng sẽ nhìn thấy giống nhau. Bạn hiểu ý tôi chứ?
Javier: Đúng
là vậy.
Robert: Với
điều này, xin lỗi, tôi không nói là bạn chưa từng thấy. Ý tôi là, bạn đã thấy,
nhưng nó khiến bạn… kiểu như phát điên. Bạn hiểu ý tôi chứ?
Javier: Tôi
nghĩ cái này là do sự tiến hóa về tinh thần hay tâm linh của mỗi người, vì lúc
đầu tôi chỉ thấy một thứ thôi.
Robert: Ừ, ừ,
ừ. Ngoài tất cả những thứ liên quan đến sự tiến hóa của cá nhân ra, bạn phải
lưu ý rằng khi thoát khỏi cơ thể, bạn sẽ có sự mở rộng ý thức, bởi vì bạn không
còn cái bộ lọc này nữa, và nhờ vậy bạn nhìn thấy rất nhiều thứ. Nghĩa là, bạn
có khả năng nhìn thấy mọi thứ và thực hiện những chuyến du hành cõi trung giới
này và diễn giải toàn bộ vật chất mà… giờ gọi là gì nhỉ?
Javier: Trường
lượng tử.
Robert: Vâng,
bạn muốn gọi sao cũng được. Bạn sẽ diễn giải nó theo mức độ nhận thức của bạn,
tức là bạn sẽ diễn giải nó dựa theo các thỏa thuận mà bạn có, các thỏa thuận mà
bạn đã có, và dựa theo chủng tộc tồn tại bên trong cơ thể bạn. Bạn hiểu ý tôi
chứ?
Javier: Ừ,
giờ thì có thể ảnh hưởng nhiều thứ.
Robert: Ừ,
sẽ có nhiều người khác cũng có thể nhận thấy những điều giống bạn thấy, đúng,
nhờ các “thỏa thuận nhận thức”. Cái này cũng đúng, “thỏa thuận nhận thức”. Bởi
vì thật ra, như bạn nói, bạn đã đi đến một cái vòm và từ đó bạn có thoát ra một
chút.
Javier: Ừ,
tôi đã thoát ra vài lần, thậm chí lên tới Mặt Trăng. Có một trường hợp liên
quan đến Mặt Trăng, thực ra là hai. Trường hợp thứ hai mạnh hơn, nhưng lần đầu,
tôi đang ngủ và tự nhiên bắt đầu thấy một thứ gì đó. Tôi nói: “Được rồi, mình
đang bay và không biết mình làm gì ở đây. Mình sẽ chạm đất.” Khi định chạm đất
thì hóa ra tôi xuyên qua nó. Và tôi: “Sao mình xuyên qua cái này? Mình không
nghĩ là sẽ xuyên qua nó.” Rồi đột nhiên tôi thấy mọi thứ tối om, bên trên tôi
là một trần xám tối, cách khoảng 2 mét, kiểu như vậy, và tôi thấy mọi thứ lộn xộn
ở đấy.
Ờ, có những mảnh
vụn. Chúng có hình chữ nhật, nhưng tôi không thể nhìn rõ bản chất của chúng vì
có cái gì đó xanh xanh như rêu, niken, hay cái gì đó. Có thể là Mặt Trăng vì chỗ
đó vỡ nát, bị phá hủy hết. Nếu thực sự như vậy thì Mặt Trăng không cách xa như
người ta làm mình tin, nó gần hơn nhiều. Vì nếu thực sự có rêu hay cái gì đó
như vậy thì phải có nước, có oxy và có nhiệt. Phải có gì đó. Cho nên tôi nghĩ
nó gần hơn, không xa như vậy. Phần còn lại mà tôi định nói là mấy năm trước,
vào dịp cuối năm – ừ, đúng, khoảng Giáng Sinh – người ta nói là có những sinh vật
từ chòm sao Orion đang đến.
Để gọi tên, cứ
cho là Etorthans đi. Tôi với những gì có trong đầu về hình dạng của mấy loại
này, tôi chịu hết nổi. Tôi nói: “Hôm nay cuối năm, mình sẽ thoát khỏi cơ thể,
bay lên trên, và mấy người Etorthans gì đó, chuẩn bị tinh thần đi, tôi sẽ…” Và
tôi lao lên. Đêm hôm đó tôi đi theo hướng về phía sau Mặt Trăng, vì người ta
nói là họ ở phía sau Mặt Trăng, và tôi không thấy gì hết. Bạn biết tôi thấy gì
không? Một thứ tròn bằng quả bóng tennis, tôi nhìn phía sau và trời ạ, có thể
thật đấy. Có một cái lỗ khổng lồ, từ bắc xuống nam, và đằng sau trông như bánh
răng. Và điều này khiến tôi nhớ đến một tượng đài của Vatican về những quả cầu
đồng tâm. Tôi nghĩ nó gọi là vậy. Tôi nghĩ đó chính là Mặt Trăng và họ đã nói
cho mình biết, nhưng kiểu méo mó.
Nói chung, lúc đầu
tôi nhìn thấy một thứ, còn giờ tôi thấy thứ khác, và tôi đã nghe từ những người
khác trên YouTube cũng thấy hoặc cảm nhận cái trần đó, rồi một ngày nào đó lại
không thấy nữa. Hoặc ví dụ khi tôi ở dưới này, ngẩng lên trời và thấy một mặt
trời, tôi nói: “À, mày ở đó hả. Chào mày.” Tôi chào nó vì phải chào. Trời ạ, nó
bắt đầu làm những chuyện kỳ quặc. Nó làm kiểu nhật thực siêu nhanh và đột nhiên
một con mắt bắt đầu nhìn tôi. Lúc đó tôi không thể tin nổi cái thứ này đang ở
đây quan sát mình mà mình không hề biết. “Cái gì vậy?” - Tôi không biết. Khi
tôi lao lên để cố nhìn nó gần hơn, tôi không dừng lại được. Không hiểu sao cứ
tiếp tục bay lên và cuối cùng chui vào bên trong mặt trời. Mọi thứ tối sầm và đột
nhiên tôi bắt đầu nghe thấy giọng nói.
Tôi mở mắt ra,
và - “Mình đang ở đâu?” Trong một cái khoang dạng đứng, có chất lỏng như thế. Rồi
đột nhiên ngủ tiếp và lại trở lại đây. Tôi đã thử nhiều lần và vẫn thấy mình ở
cùng chỗ đó – bên trong cái khoang đó – tất cả chỉ vì tôi chui vào mặt trời.
Nhưng với chất lỏng đó, ít nhất nó cao đến đầu gối tôi và có thứ gì lạnh chảy
xuống đầu, như thể họ đang rút thứ gì đó ra. Tôi nghĩ là vậy, nhưng ai mà biết.
Vấn đề là tôi luôn thấy hai mặt trời, và gần đây chúng tôi đã nói về khả năng rằng
trong cõi trung giới có một “quả trứng vàng” hay “trứng Phục Sinh” gì đó, bởi
vì Dalí – Salvador Dalí – ông ấy đã vẽ “quả trứng vũ
trụ”. Đó có thể là quả trứng bị tách và ở giữa là lòng đỏ. Nó có thể nhìn như
lòng đỏ trứng, nhưng cũng có thể nhìn như mặt trời vì nó màu cam.
Và trong văn hoá
Ai Cập có một số phần người ta nhìn thấy, nữ thần Nut, tôi nghĩ là vậy, được thấy
như một người tạo thành một vòm trời đầy sao trên cơ thể, nhưng lại có trên ngực
một mặt trời hoặc hình vẽ của một mặt trời. Và tôi... tôi từng nghi ngờ rằng nếu
tôi đi xuyên qua mặt trời đó, điều sẽ xảy ra là tôi sẽ đi ra ngoài qua luân xa
mặt trời của tôi, của bản thể khác của tôi ở bên kia. Đó là điều tôi nghĩ, tôi
không chắc, nhưng đó là một trong những giả thuyết mà tôi có. Thế nên, trong những
lần gần đây khi tôi đi ra vào mặt trời đó, họ nói với tôi đừng làm vậy, rằng họ
không muốn thấy tôi chết.
Nghĩa là, có điều
gì đó xảy ra và có thể nếu tôi tiếp tục thử, tôi sẽ làm sụp đổ cả cái tôi ở đây
lẫn cái tôi ở trên kia. Có điều gì đó xảy ra và tôi không biết chính xác nó là
gì. Nên tôi nghĩ chúng ta đang bị làm điều gì đó. Ờ, trong một trong những trải
nghiệm khác, trải nghiệm trong mơ, nó là giấc mơ, nhưng... thôi thì lúc đầu gọi
là giấc mơ, nhưng nó biến thành một trải nghiệm kiểu sáng suốt. Tôi thấy mình bị
phóng ra ngoài, hướng về phía biển, ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài. Tôi
đã cố dừng lại nhưng không thể, không thể, và nó cứ tiếp tục, tiếp tục cho đến
khi đột nhiên tôi dừng lại. Đúng giữa hư không và tôi thấy một cấu trúc có hình
dạng giống như một tháp, và điều đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là Tháp Tesla.
Tại sao? Tôi không biết.
Nó có màu, kiểu
như màu cam nhạt, hơi đỏ, màu gạch ngói, kiểu vậy. Rồi chuyện gì xảy ra? Chuyện
đó là vào... À, tôi không nhớ. Chỉ biết là tháng sau thì xảy ra chuyện ở
Valencia, thật đáng tiếc, và vài ngày sau họ chia sẻ hình ảnh của một số con
tàu có ăng-ten, và một trong những con tàu đó có ăng-ten màu như vậy. Thế nên
cái mà tôi đã thấy là kiểu như vậy, không chính xác nhưng tôi nghĩ là tương tự.
Tôi nghĩ những gì đang xảy ra là, ở một số nơi trên Trái Đất có những cấu trúc
như các tháp Tesla, vốn dĩ mục đích của ông là đặt ở nhiều nơi để có kết nối
năng lượng miễn phí, sạch, tái tạo cho tất cả mọi người. Nhưng họ không muốn vì
sẽ không kiếm được tiền.
Vậy, chuyện gì
đã xảy ra? Họ đã xoá bỏ nó. Và tôi nghĩ những gì đang diễn ra ở đây là họ thực
sự đã làm điều gì đó, họ đã đặt nó ở nhiều chỗ và thực hiện một dạng quét năng
lượng, mang tính phá huỷ. Tôi nghĩ đó là tần số trong khoảng 15 đến 30 Hz, thứ
gây nên sự mệt mỏi. Và tôi nghĩ từ đó họ thao túng trực tiếp hoặc gián tiếp các
dải tần. Và điều nó gây ra ở đây là các tần số bị nén lại. Thế nên những gì tôi
đang thấy là chúng ta có một “mạng lưới” của thực tại, nó chồng lấp lên nhau, bạn
hiểu chứ?
Chúng ta thấy thế
giới thực, nhưng ở nơi chúng ta đang sống thì nó bị ảnh hưởng bởi các dải tần số,
là tần số của mặt trăng. Đó là một sự pha trộn giữa thực tại và cái gì đó giả tạo,
và chúng ta ở ngay chính giữa. Cho nên cái “tấm vải” đó không cho phép chúng ta
thấy được một số thứ. Có gì đó ở đó, nhưng chúng ta không nhìn thấy. Nó giống
như mấy tấm rèm có lỗ nhỏ, bạn có thể nhìn ra ngoài, nhưng người ở ngoài không
thể nhìn vào trong. Ở đây thì ngược lại: chúng ta không thấy được cái ở bên
ngoài, bởi vì bên ngoài đầy rẫy tàu vũ trụ, và tôi đã thấy chúng, nhưng bình
thường thì không thể thấy. Tôi không biết tại sao. Tôi nghĩ có liên quan đến
chuyện này, nhưng thôi, đó là giả thuyết của tôi dựa trên tất cả những gì tôi
đã nghiên cứu và trải nghiệm. Tôi tin là nó có liên quan, nhưng… biết chắc thì
không.
Tôi cho rằng
chính từ đó mà sinh ra đủ loại áp lực, tạo ra những vấn đề cho cơ thể vật chất.
Vì tôi tin rằng thật ra hành tinh này, thế giới này lớn hơn một chút. Một cô
gái từng nói: “Nếu đúng như vậy thì con người sẽ gặp vấn đề sức khỏe”. Thực tế
là chúng ta có thật: vẹo cột sống, thấp khớp, bao nhiêu thứ. Tôi nghĩ đó là do
áp lực – tôi không nói trọng lực – mà là áp lực mạnh mẽ mà nó gây ra. Thật ra,
tôi tin rằng chiều cao thật sự mà con người phải có là từ hai mét trở lên. Bởi
vậy mà ở những nơi như Patagonia, người ta thấy khổng lồ trên dãy núi, hoặc
nghe nói rằng Tartaria từng có người khổng lồ. Tôi tin rằng đó chính là chiều
cao mà chúng ta lẽ ra phải có. Nhưng sau một trong những lần “thiết lập lại” –
làm sạch ký ức, xoá bỏ mọi thứ – thì chúng ta mới trở thành như bây giờ.
Thêm vào đó là
những thói quen xấu xa, kinh tởm mà họ đã gieo rắc, những tệ nạn, những điều
làm thoái hoá và phá hỏng khủng khiếp ADN của cơ thể người. Vì vậy mà chúng ta
mới gặp đủ loại vấn đề. Đó là những gì tôi tin. Có thể tôi sai, nhưng tôi không
bịa.
Có ai có câu hỏi
gì không?
Robert: Có,
có. Fernando Caballero hỏi: bề mặt mặt trăng anh cảm nhận có phải là kim loại
không?
Javier:
Không. Điều tôi thấy là nó được bao phủ bởi một thứ gì đó xanh xanh, nên tôi
không thấy rõ. Nhưng tôi thấy phía sau có một cái lỗ và trong đó có kiểu như
bánh răng, những thứ kim loại ở phía sau.
Robert: Paloma
hỏi: Có thể nào những trạng thái ý thức này đang bị sử dụng như một cổng, khiến
anh trở thành một “cái phễu”, rồi ý thức sẽ dịch lại thành sự nhầm lẫn?
Javier:
Nghe hơi rối, nhưng tôi nghĩ là có. Tôi nghĩ là đúng. Để tôi giải thích.
Một trong những
điều tôi từng luyện tập để có được những trải nghiệm này là tập trung vào một vật
thể có hình vẽ. Tôi giữ ánh mắt dán chặt vào hình đó, vào chữ hay bất cứ cái
gì. Sau đó tôi nhắm mắt lại, để hình ảnh ấy in vào màn hình tinh thần của tôi.
Từ đó, tôi bắt đầu tiến bộ hơn. Và chuyện gì xảy ra? Với các kỹ thuật thư giãn,
tập trung, hình dung, hít thở… thì dần dần trên màn hình tinh thần xuất hiện một
vòng xoáy. Nó bắt đầu bằng một vết mờ, rồi xuất hiện cái gọi là “phosphene” –
những hình ảnh ảo giác, chớp sáng kỳ lạ xuất hiện rồi biến mất. Vết mờ đó bắt đầu
xoay theo chiều kim đồng hồ, xoay mãi, rồi biến mất, rồi lại trở lại.
Tôi tin rằng đó
thực sự là một cánh cổng. Bạn đang mở ra một cánh cổng bằng tâm trí, từ màn
hình tinh thần của bạn. Nếu tập trung thêm một chút, cẩn thận thôi, vì chỉ cần
một khoảnh khắc là bạn đã ở trong cõi trung giới. Và tôi để ý thấy rằng mỗi lần
tôi bước vào cõi trung giới thì luôn có một tia chớp phát ra. Tôi không hiểu tại
sao, nhưng nó luôn có. Tôi còn từng thấy mình có cánh. Điều này mới chỉ xảy ra
gần đây thôi, khoảng ba năm trở lại đây. Nó có thể có nghĩa là tôi đang nhớ lại
nguồn gốc của mình, hoặc đang kích hoạt ADN của mình.
Vì có những lúc,
giữa đêm, đột nhiên tôi thấy một luồng sáng từ hư không, rồi tôi thấy mình
phóng chiếu ra nền đất. Tôi nhận ra: “Đó là tôi”. Tôi giơ tay lên và tay tôi cử
động. Tôi nói: “Ừ, đúng là tôi rồi”. Rồi đột nhiên có cái gì đó xuất hiện trong
đầu, và từ đó mọc ra đôi cánh. Tôi nghĩ: “Wow, quyền năng thật. Tôi thích điều
này”.
Theo thời gian,
tôi thấy đôi cánh ấy, lúc đầu trong suốt có ánh sao, sau đó dần đặc hơn. Gần
đây, tôi thấy nó màu đen, rồi bây giờ lại thành trắng. Chắc chắn phải có một ý
nghĩa nào đó, nhưng tôi chưa biết là gì.
Robert: Có
một câu hỏi nữa từ Juan Carlos. Anh ấy hỏi có thấy công trình kiến trúc nào trên
Mặt trăng không?
Javier: Ít
ra thì ở khu vực nơi tôi đứng, không. Chỉ có đống đổ nát hình chữ nhật nằm ngổn
ngang khắp nơi, như một sự hỗn loạn. Và có cái gì đó phủ lên bề mặt – tôi gọi
là rêu, hay cỏ, vì trông giống vậy. Cho nên tôi tin rằng nó gần hơn nhiều so với
những gì ta tưởng.
Robert: Còn
một câu nữa. Anh vẫn còn những… tức là xuất hồn, rời khỏi cơ thể, anh vẫn còn
trải nghiệm đó chứ?
Javier: Có.
Robert: Những
trải nghiệm như thế này?
Javier:
Vâng, có chứ. Ngay năm nay tôi cũng có một lần. Tôi rời khỏi cơ thể, bay lên
cao, nhưng thay vì bay lên thì lại hướng về phía biển. Tôi thấy toàn rặng cọ, cọ,
cọ trải dài, xa xa có ánh sáng thành phố. Tôi tự hỏi: “Ủa, mình đang đi đâu vậy?
Tôi không muốn đến đó, tôi muốn đi hướng khác”.
Vậy nên tôi quay
lại thị trấn, bắt đầu tập trung, tập trung, rồi lấy năng lượng bên trong mình phát
ra ngoài. Lúc đó có một thứ mở ra dưới lòng đất. Tôi thấy cảnh giống như trong
phim Nivel Trece (Tầng Mười Ba), rồi trong phần hai
của Divergente, có những nhân vật bước ra từ một bức tường khổng lồ. Và tôi hiểu
tại sao Ure… à không, chắc là Mary đã nói, rằng cô ấy nhìn qua ống nhòm và thấy
bức tường cao ít nhất 100 mét, còn dài thì không thể đo được. Lúc đó tôi hiểu
vì sao cô ấy nói vậy. Vì nếu dài thì tức là nó bao quanh tất cả chúng ta.
Tôi đã thử dùng
Google Maps để đo bằng công cụ của nó, đo hết chu vi Nam Cực, toàn bộ bờ biển.
Nó khoảng 19.000 km. Nhưng khi bạn hỏi Google đường kính thì nó đưa ra bán
kính, rồi bạn nhân đôi, thậm chí nhân ba, thì sẽ ra khoảng 19.124 hay 19.224
km. Và tôi tin rằng đó là chu vi thực sự của nơi chúng ta sống. Sau đó mới tới
Nam Cực – bức tường, và ngoài đó nữa mới là cái lỗ.
Tôi tin rằng còn
có những khoảng trống. Ít nhất ở phía bắc, có một ngọn núi, hay những khối đá
khổng lồ. Nếu gọi là khối đá thì phải to đến mức thành một ngọn núi. Vậy thì
tôi gọi nó là núi đi. Nó phun nước liên tục. Có một cửa thoát nước, nhưng tôi
không biết nó chảy từ đâu. Tôi tin rằng những người kia biết chuyện này. Có một
số thứ ám chỉ điều đó, nhưng bị ẩn giấu một nửa. Ví dụ, trong biểu tượng
Windows có bốn ô vuông… tôi tin rằng từ đó mà mọi chuyện phát sinh. Tôi nghĩ vậy.
Robert: Vâng,
thú vị đó. Ở đây Lida Triana hỏi là có thấy lò phản ứng trên mặt trăng không.
Javier: À,
lò phản ứng hả? - Không. Ở khu vực nơi tôi đang ở thì tôi không thấy cái đó. Có
thể nó tồn tại, nhưng ở chỗ khác. Ít nhất trong khu tôi nhìn thì không thấy. Có
thể ở bên hông hay sau lưng thì có, nhưng tôi không nhìn thấy. Nhưng tôi không
phủ nhận, có thể có. Tôi sẽ không nói dối hay bịa ra gì hết, bởi vì đúng là tôi
có thấy nhiều người trải nghiệm kiểu này, họ bay lên rồi thấy Trái Đất phẳng và
cãi nhau dữ dội để bảo vệ điều đó. Còn tôi thì không. Tôi không thấy nó phẳng.
Nhưng nếu bạn muốn thấy toàn bộ thế giới thì từ đây bạn không thấy được, không
thấy đâu. Bạn phải bay ra rất xa mới thấy được. Và khi thấy rồi thì bạn sẽ bị sốc,
bởi vì tôi thấy Trái Đất giống như trong thiết kế đồ họa, có một phong cách gọi
là nghệ thuật đa giác, tức là mọi thứ được tạo thành bằng những tam giác. Trái
Đất tôi thấy cũng vậy, toàn bộ cấu trúc bằng tam giác. Và tôi tự hỏi: “Sao mình
lại thấy như vậy?”. Tôi nghĩ đó là do tần số của mặt trăng tác động lên Trái Đất,
và điểm neo lại ở phía Bắc, nơi chúng ta đang ở. Đó là điều tôi tin.
Robert: Ok.
Javier: Điều
tôi định nói là tôi thật sự tin rằng chúng ta đang bị tấn công liên tục bằng
các loại năng lượng phá hủy, tần số gây mệt mỏi, căng thẳng, vừa từ cõi này vừa
từ phía bên kia. Vì có lúc tôi được kéo lên trên, và thấy những vật thể như máy
bay không người lái màu đen, tròn. Tôi tự hỏi: “Cái đó làm gì ở đây?”. Nó giống
như trong phim Divergent (Kẻ Dị Biệt) vậy, có một
cái cửa sổ mở ra, và cửa sổ đó được tạo thành bởi mấy cái máy bay không người
lái đó. Tôi hoảng luôn, không hiểu nổi mình đã rơi vào thứ quái quỷ gì. Tôi cảm
thấy nơi này thật sự tệ hại, rất xấu. Nếu có cơ hội, tôi sẽ bỏ đi ngay, và chắc
chắn sẽ không bao giờ quay lại nữa. Nếu một lần nào đó tôi lại thấy một con tàu
hạ xuống trước mặt, và như mời tôi bước vào, tôi sẽ vào luôn, không nghĩ ngợi
gì hết. Cứ ở lại đó, tôi đi luôn. Đi đâu cũng được, ra vũ trụ hay bất cứ đâu,
miễn là thoát khỏi đây. Tôi quyết rồi.
Robert: Ừ,
thú vị. Ở đây Juan Carlos hỏi: “Anh nghĩ gì về Nibiru và Hercóbulus?”.
Javier: Tôi
không biết. Có thể là thật. Ban đầu tôi còn thắc mắc: “Ủa, sao chẳng thấy ngôi
sao nào? Chúng đâu rồi?”. Nhưng khi tiến triển thêm trong trải nghiệm này, tôi
bắt đầu thấy sao. Ví dụ, cũng trong năm nay, tôi thấy mình rơi vào một lỗ đen.
Tôi chỉ cần nhảy nhẹ là đã ra ngoài rồi. Tôi bay rất nhanh, gần như với tốc độ
của ý nghĩ. Và khi ra ngoài, tôi thấy cảnh tượng vũ trụ điển hình: nền màu
chàm, tím sẫm. Tôi nhìn thấy sao, nhìn thấy mọi thứ, nhưng từ xa tôi thấy một
quả cầu trắng tiến về phía mình, và từ đó tôi rơi vào một hố đen.
Tôi nghĩ: “Không
thể nào!”. Nhưng đúng vậy, tôi thấy mình rơi vào đó, thấy tinh vân, sao... Tôi
còn thấy cả đồng hồ, con số, rồi mọi thứ cứ rơi xuống cùng tôi. Và tôi cảm nhận
như thể mình đang được tẩy ký sinh trùng. Tôi thấy chúng chui ra khỏi người
tôi, tay tôi như tan biến, và tôi hít thở như đang nuốt phải rác thải gì đó rất
kỳ quái. Trải nghiệm này cực kỳ mạnh, tôi rất khó tỉnh lại, và khi tỉnh thì người
ướt đẫm mồ hôi. Ở nhà bạn tôi, suốt 5 năm, trong thời gian phong tỏa, có đêm
tôi phải thay áo 4 lần vì ướt sũng mồ hôi. Và có những tuần, 7 ngày thì 5 đêm bị
“viếng thăm”. Tôi tin rằng họ đang lấy mẫu ADN để lưu trữ vào một dạng “kho dữ
liệu ADN”. Nó giống như một bản cập nhật, vì tôi giờ không còn là người giống
như một năm trước nữa. ADN tôi thay đổi, rung động theo cách khác. Bằng chứng
là móng tay tôi giờ mọc nhọn ra như hình tam giác. Năng lượng bên trong tôi
đang biểu hiện ra bên ngoài. Thật điên rồ, nhưng đúng vậy.
Robert:
Flash Gordon hỏi… Không biết có phải cho anh không… nhưng anh ấy hỏi: “Nó có gợi
nhớ đến Ngôi sao Tử thần trong Star Wars không?” - Chắc ý nói mặt trăng.
Javier: Vâng,
à, được rồi, để trả lời cho câu hỏi đó, dù là câu hỏi khác nhưng tôi vẫn nói
có. Nhất là khi bạn nhìn nó từ phía sau, vì như thể nó đang ở giữa, giữa một kiểu
“bố trí” nào đó. Nhưng thật sự, tôi nghĩ là ở đó không có ai đi, không ai,
không phải với công nghệ của chúng ta – loại công nghệ mà họ bán cho chúng ta –
cũng không phải với công nghệ khác. Tôi nghĩ thật ra chẳng ai đến đó cả. Có thể
một số người ngoài hành tinh gì đó, họ nói rằng họ đã đến, thì có thể. Tôi
không biết, nhưng với tôi thì dường như không ai đến đó, vì ở đó mọi thứ tan
nát hết rồi.
À, bây giờ, mặt
trăng này, nó đang gây rất nhiều tác hại, cực kỳ nhiều tác hại. Nhưng cái đó
đúng là sự thật: nó gây tác hại là đối với những người không có quan tâm, không
có ý định, không có sự dấn thân. Vì tôi có bạn bè mà tôi đã cố gắng giải thích
cho họ những chuyện kiểu này, ví dụ như hiện tượng “mất thời gian”. Tôi đã có một
lần “mất thời gian” nửa tiếng với một nhân chứng mà họ không hề nhận ra gì hết.
Tôi cố giải thích cho họ nhưng họ chẳng hiểu gì cả. Và tôi nói: “Anh bạn, tôi vừa
mất nửa tiếng đó. Anh là nhân chứng mà tôi mất nửa tiếng đó. Và anh không hề
nghe tôi”.
Chuyện đó là vào
mùa hè khi tôi ở một mình và có một người bạn từ Tenerife đến chơi, thỉnh thoảng
anh ấy đến. Tôi nói: “Thôi nào, đến đây, đến đây đi, vào bếp nói chuyện một
chút”. Chúng tôi đang nói chuyện thì anh ấy đột nhiên nói đói và muốn ra ngoài
ăn một chiếc bánh sandwich, một cái cachapa… Tôi nói: “Thì đi thôi, ra đó
thôi”. Đoạn đường siêu ngắn. Chỉ cần ra ngoài, đi xuống một chút, băng qua đường,
rẽ ở góc, xuống khoảng năm mươi mét nữa, rẽ lên một, một con dốc nhỏ, băng qua
một cái quảng trường là tới quán. Đi bộ thong thả mất mười phút. Khi chúng tôi
đến nơi, lúc gọi món, anh ấy hỏi: “Tổng cộng bao nhiêu?”. Rồi nhận ra mình thiếu
tiền. Tôi nói: “Được rồi, anh đợi ở đây, tôi quay về lấy ví”, vì tôi không mang
theo. Tôi đi nhanh hơn một chút.
Và tất nhiên,
khi đang đi tôi nghĩ: “Ờ, tiện thì đi vào nhà vệ sinh tiểu luôn”. Tôi đến nhà,
đi tiểu, rửa tay và đi ra sảnh, vì ví của tôi để ở đó. Tôi đã ở ngay cửa rồi.
Tôi ra ngoài, bắt đầu đi, rẽ góc này, và vì tôi bị cận, nên thấy có ai đó đến
nhưng không biết là anh ấy cho đến khi anh ấy đứng trước mặt tôi.
Tôi nói: “Nhanh
vậy, đã ăn xong rồi à”.
Anh ấy nói: “Cậu
mất nửa tiếng rồi đấy”.
Tôi: “Gì cơ, nửa
tiếng gì? Anh đang nói gì vậy? Năm, mười phút là cùng. Đừng có phóng đại”.
Anh ấy nói:
“Không, không, không. Nửa tiếng. Cô phục vụ còn hỏi cậu đi đâu mất”.
Tôi: “Nửa tiếng?
Thật hả? Khoan đã. Anh trả tiền kiểu gì?”.
Anh ấy nói: “À,
có người nào đó đi ngang qua trả tiền cho tôi”.
Tôi: “Ôi trời…
nghe này, tôi vừa gặp chuyện lạ”.
Anh ấy hơi bực với
tôi, ngồi xuống bếp ăn, tôi cố giải thích chuyện gì đã xảy ra với tôi. Anh ấy
chẳng hiểu gì cả, không hiểu gì hết, bất khả thi.
Tôi nói: “Ôi trời
ơi”. Tôi nói: “Nghe này”, đó là bạn cùng tên, tôi nói: “Lorenzo, tôi vừa mất nửa
tiếng đó, anh là nhân chứng và tôi đang giải thích cho anh những gì vừa xảy ra.
Tôi không biết lúc nào tôi mất nửa tiếng đó, vì tôi không hề nhận ra gì hết”.
Và chuyện đó xảy
ra với tôi một lần khác nữa.
Lần đó tôi đang
sống ở khu du lịch, sát bên khu quân sự, tôi đang đi xuống đó để về nhà và lúc
đó là buổi chiều. Vẫn còn sáng. Tôi đi xuống, xuống, xuống và đột nhiên trời tối.
Tôi: “Chết tiệt”.
Nhìn lại phía
sau, không có ai. Tôi đang đi xuống, vẫn vậy. Tôi đứng lại để nhìn xem cái quái
gì vừa xảy ra. Bởi vì từ một lúc đang sáng lại thành đêm. Từ không gì cả. Và
tôi không nhận ra gì hết, không gì hết. Bây giờ, vào khoảng thời gian đó, tôi
ra ngoài tập calisthenics. Trong khu quân sự có một cái sân nhỏ có dụng cụ để tập.
Tôi bắt đầu tập hít xà. Tôi xuống để duỗi, khởi động chỗ này chỗ kia thì bất ngờ
nhìn sang bên phải thấy cách tôi tầm mười mét, tám mét, cách mặt đất khoảng năm
mét, có một quả cầu, một “orbe” lớn, trong suốt nhưng viền thì màu xanh lam,
xanh điện, trắng rồi lại xanh điện.
Tôi định chào
nhưng nó biến mất về phía đỉnh núi, đi theo một đường cong, tức là không đi thẳng
mà uốn cong. Một chuyện kỳ lạ. Thật ra ở Canary xảy ra nhiều chuyện lạ lắm. Và
có nhiều nơi có những tảng đá có hình dạng xoáy ốc và người ta nói điều đó
nghĩa là “cánh cổng”. Tôi nói, ở đây đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Bởi vì bạn thấy
đó, trường hợp siêu nhiên đầu tiên được ghi nhận ở cấp quốc gia, tức là ở toàn
Tây Ban Nha, là ở đây, Tacande. Trường hợp siêu nhiên đầu tiên. Nghĩa là ở đây
có, ở đây có lịch sử.
Robert:
Nhìn nè, một câu hỏi khác. Alexandria hỏi: Anh có cảm thấy trên Mặt trăng có một
sự hiện diện thông minh nào đó nói với anh rằng “Anh không nên ở đây” không?
Javier:
Không. Không hề. Ít nhất thì với tôi là không. Tôi có cảm nhận sự hiện diện
trong những trải nghiệm xuất hồn. Và tôi cũng từng có những trải nghiệm kỳ lạ với
UFO tam giác màu đen. Chuyện này xảy ra cách đây không lâu. Tôi lại thấy mình ở
bến cảng, đang điều tra xem trong các container có gì bên trong thì thấy quần
áo, đồ đạc và chất gây nghiện. Ví dụ LSD, nói vậy cho dễ hiểu. Đột nhiên tôi thấy
một trong những UFO tam giác đen này, ở mỗi góc lại có một thứ màu trắng.
Khi tôi thấy cảnh
đó, tôi thốt lên: “Trời đất, thiệt luôn hả? Ở đây cũng có mấy thứ kỳ dị này
sao?”.
Rồi khi leo lên
container, tôi nhìn vào và thấy cảm giác rợn rợn, bất an, liền nghĩ “Thôi, biến
khỏi đây cho rồi”.
Y như vậy đó. Và
tôi từng có rất nhiều trải nghiệm lạ lùng ở Nam Cực, bởi vì lúc nào cũng dính tới
rắc rối với quân đội… Thôi, cứ gọi là Nam Cực cho tiện, thật ra tôi hay gọi là
“Bến cảng”. Cứ hễ tôi ở bến cảng thì lại có rắc rối với quân lính. Tôi leo lên container
để nhìn xem họ di chuyển như thế nào từ trên cao. Tôi nghĩ: “Không nhìn thấy hết,
phải leo cao thêm”. Thế là tôi leo lên mấy cái cần cẩu di chuyển container từ
chỗ này sang chỗ khác, cứ leo, leo, leo hoài rồi nhìn xuống.
Nhìn kìa, đằng
kia nữa, đằng này nữa. Họ đang tìm kiếm cái gì đó và tôi nghĩ họ đang tìm tôi.
Tôi không biết bằng cách nào họ phát hiện ra, nhưng chắc chắn là đang tìm. Rồi
bất ngờ tôi cảm nhận có sự hiện diện ngay phía sau. Hóa ra là một người lính
đang leo lên một chân của cần cẩu. Bởi vì, ở phía bên kia, mọi thứ toàn là chuyện
năng lượng. Tôi có cái bong bóng năng lượng của riêng mình, to hay nhỏ tùy lúc,
mở rộng hay thu hẹp. Ngay khi có cái gì bên ngoài chạm vào, bong bóng đó bị khuấy
động và tôi liền cảm nhận có người khác. Khi tôi thấy tên đó phía sau, tôi nghĩ
“Thôi, chuồn thôi”, rồi tụt xuống theo chân còn lại. Nhưng hắn vẫn bám theo
tôi. Tôi nhảy xuống nước, vậy mà hắn vẫn theo.
Tôi nghĩ: “Cái
thằng này bị gì vậy?”.
Rồi khi tôi vừa
ngoi đầu lên khỏi mặt nước, bỗng nghe một tiếng nổ dữ dội. Mọi thứ tối sầm lại.
Tôi hoang mang: “Chuyện gì xảy ra vậy?”.
Bắt đầu nghe thấy
tiếng người, mở mắt ra thì thấy mặt hai người đang nhìn tôi và nói: “Bình tĩnh,
bình tĩnh, anh đang ở nhà, trong khu tâm thần”. Tôi hoàn toàn không hiểu. Ban đầu
tôi đang ở trong một container… à không, một cái khoang kín, rồi giờ lại thấy
mình ở khu tâm thần. Tôi không hiểu gì hết. Nhưng có cái gì đó đang diễn ra mà
tôi chưa nhận ra. Ít nhất thì tôi vẫn đang điều tra, vẫn làm việc.
Vết đốm kia đang
dần biến mất, và tôi nghĩ việc tôi đang làm này để lại hậu quả cho tôi, bởi vì…
tôi dành ra 12 tiếng cho nó.
Tôi chia thời
gian trong ngày để dành nhiều hơn cho việc này, và dù là 12 tiếng, nghe có vẻ
nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn thiếu. Điều mà tôi chắc chắn là có những sinh vật
cực kỳ lạ, và tôi tin rằng chuyện này không phải vì tôi chủ động đi tìm chúng,
mà là có ai đó đưa tôi tới những nơi này để điều tra hoặc trải nghiệm gì đó.
Cái gì thì tôi không biết. Có thể mấy sinh vật kỳ quái đó thật ra chỉ là biểu hiện
của những suy nghĩ xấu, ý tưởng xấu hoặc thói quen xấu của con người. Vì tôi
đang ở trong “trường hình thái” – nơi mọi ý tưởng đều tồn tại, tất cả đều được
chia sẻ ở đó. Vậy nên những thói quen xấu của xã hội loài người đều phóng chiếu
ra đó.
Khi tôi thấy,
tôi nghĩ đó là tulpas, egregores*, những ký sinh tồn tại ở đó. Nhưng cũng có thể
không phải vậy, mà là những ý nghĩ tạo thành hình dạng như thế. Vì trong nhiều
trải nghiệm xuất hồn, khi tôi thoát ra khỏi thân thể, tôi thấy chính cái chăn
hoặc drap tôi đang đắp bắt đầu cuộn lại thành một quả cầu, rồi từ quả cầu đó hiện
ra một người, không phải tôi. Tôi không nhận diện được, nhưng có ai đó hiện ra
với con dao trong tay, đe dọa tôi. Tôi nghĩ: “Cái quái gì vậy?”. Và chuyện này
làm tôi bị phân tâm, không thể nhìn thấy thêm điều gì khác.
*
Tulpa là một khái niệm trong Thông thiên học, thần bí học và huyền bí, về một vật
thể hoặc bản thể được tạo ra thông qua sức mạnh tâm linh hoặc tinh thần. Một
Tulpa giống như một tập thể.
*
Egregore là một khái niệm huyền bí đại diện cho một thực thể phi vật chất phát
sinh từ suy nghĩ tập thể của một nhóm người riêng biệt. Một Egregor giống như một
thực thể.
Điều đó cho thấy
“thực thể” này muốn làm hại tôi.
Nhưng đúng lúc
tôi quyết tâm đặt một bước chân ra và nói: “Đủ rồi. Lại đây, đối mặt nào”, thì
ngay lập tức nó biến mất. Biến mất hoàn toàn.
Như thể bạn phải
đối diện, phải… ừ, phải đối diện với cái gì khiến bạn sợ hãi, ghê tởm hay gì
đó. Vì tôi tin rằng chính bạn đang phóng chiếu nó ra. Hoặc cũng có thể là có
người nào đó bên ngoài đang khiến tôi có trải nghiệm đó. Thật sự chuyện này rất
rối rắm, cực kỳ kỳ lạ.
Robert: Và
một câu hỏi khác. Những trải nghiệm này của anh, có người hỏi là chúng kéo dài
bao lâu? - Nếu anh biết thì nói thử đi.
Javier: Ừ,
cũng tạm đoán được. Cảm nhận trong mỗi trải nghiệm thì khoảng 20–25 phút. Vấn đề
là khi tôi trở lại và nhìn đồng hồ, đôi khi lại thấy những con số như 3:33,
2:22… kiểu số bậc thầy ấy. Và khi tính thời gian thì tôi đã “vắng mặt” ít nhất
4 tiếng. Nghĩa là trải nghiệm của tôi trong cõi trung giới chỉ khoảng 20–25
phút, hiếm khi lâu hơn. Nhưng khi quay lại thì đã qua 3–4 tiếng, ít nhất là vậy.
Tôi không hề nói quá. Cho nên sự khác biệt trong cảm nhận thời gian thực sự rất,
rất, cực kỳ dễ biến đổi. Có lần tôi trải nghiệm ở một “cõi” cực kỳ cao… Tôi gọi
là cao vì có rất nhiều ánh sáng. Khi tôi tập trung, tôi bắt đầu thấy núi non,
nhà cửa, đèn đường… những thứ mọc lên từ mặt đất, nhưng tất cả đều có kết cấu
như nhựa, có tính chất dẻo, rất dễ biến đổi. Tôi nghĩ chắc đây là một cõi tinh
thần hay gì đó. Tôi cũng không chắc. Có thể là vậy.
Robert: Và…
còn một câu nữa. Anh có cảm thấy sự hiện diện của một giống loài nào đó trên Mặt
trăng không?
Javier:
Không. Cho tới giờ thì chưa. Ý tưởng khi tôi lên Mặt trăng là để gặp bọn Etorthans.
Tôi muốn gặp mặt trực tiếp. Kiểu như: “Lại đây nào, đồ láo toét, tao cho mày ăn
một cú, đến mức mày chẳng kịp nhìn thấy gì luôn”, vì bọn này láu cá lắm. - “Ừ, ừ,
ừ, lại đây.” - Nếu tôi có khả năng đi từ cõi trung giới đến đó, tôi đi với tất
cả quyết tâm luôn.
Robert: Và
thêm nữa, chúng ta đã nói chuyện gần một tiếng… à không, hơn một tiếng hai mươi
phút rồi.
Javier: Một
tiếng hai mươi phút.
Robert: Ừ,
đúng vậy.
Javier:
Thôi, chúng ta sẽ dừng ở đây.
Robert: Giờ
đã rất khuya rồi. Một lát nữa tôi còn có buổi ra mắt trên kênh Despejando
Enigmas. Anh có muốn nói lời gì trước khi kết thúc không? Nói với khán giả, một
điều gì quan trọng chẳng hạn.
Javier: Ừ,
có. Tôi muốn nhắn rằng mọi người phải tự tìm hiểu cho chính mình. Bởi vì những
người chia sẻ thông tin, ví dụ như mấy cô gái, họ có nói, nhưng không bao giờ
nói hết. Họ cố ý gieo một “hạt giống” để bạn tự tưới nước, để nó nảy mầm, mọc
lên, phát triển. Mà tất cả những điều đó, bạn phải tự làm. Đừng mong họ làm hết
cho bạn. Cho nên, công việc này, ai cũng phải tự làm. Họ chỉ buông ra vài điều,
nhưng phần còn lại bạn phải tự tìm.
Có người tin rằng
sau khi chết thì không còn gì nữa. Tôi cũng có bạn bè nghĩ vậy. Tôi bảo: “Anh bạn,
hãy đổi thái độ đi. Bởi vì điều đầu tiên mà anh sẽ trải nghiệm khi chết là thấy
sự trống rỗng, và lúc đó anh sẽ sợ hãi tột cùng”. Tôi biết vì tôi đã ở đó. Khi
tôi ra ngoài, tôi có thể thấy thể vía của mình. Nhưng khi tôi ở trong khoảng trống
đó, tôi không thấy mình. Tôi có thể chạm vào bản thân, nhưng chẳng thấy gì cả.
Giống như trong Stranger Things, khi nhân vật chính bước qua phía bên kia, anh
ta thấy mình trong bóng tối với nước ngập dưới chân. Tôi nghĩ, nước đó tượng
trưng cho sự chuyển đổi sang một chiều không gian khác.
Cho nên, mọi người
phải tự tìm hiểu, vì có thể bạn sẽ thấy những điều hoàn toàn khác tôi, nhưng
không có nghĩa là những gì tôi thấy là kỳ quái, hay chỉ là các nguyên mẫu của
Carl Jung, hay là các giai đoạn mà Robert Monroe hoặc Frank Kepler từng mô tả.
Có thể tất cả gộp lại, hòa trộn thành một thứ khiến bạn choáng ngợp. Đây là điều
mà tôi đã rút ra. Vì vậy, bạn phải làm mọi thứ với sự tận tâm, với ý chí. Tôi
tin rằng thực sự, việc đến Trái đất này là để làm công việc đó. Nhưng đã có
chuyện gì đó xảy ra, khiến nó bị đảo ngược.
Thế là chúng ta
bị dìm trong khổ sở suốt cuộc đời để khỏi phải làm công việc đó. Và vì chúng ta
không làm, nên điều gì đến? Khi bạn đã già, 80 tuổi, bạn mới bắt đầu triết lý về
cuộc đời ư? Nhưng bạn đã có cả một đời cơ mà, tại sao đến lúc sắp hết lại mới
nghĩ về nó, rồi lại bỏ dở? Cho nên công việc này phải kéo dài suốt cả cuộc đời
bạn. Bởi vì giờ đây tôi nhìn mọi thứ theo cách hoàn toàn khác với lúc tôi bắt đầu.
Đó chính là sự tiến hóa. Và… chỉ có vậy thôi.
Robert: Rõ
rồi. Nghe nè. Javier, Jaume Su nói rằng… tôi nghĩ ảnh bảo là “tuyệt vời”, rằng ảnh
rất thích buổi trực tiếp này, và còn nói rằng phải làm một buổi trực tiếp với
tôi, vì có lẽ nhiều điều anh vừa nói hôm nay lại trùng khớp với những gì ảnh
đang nghiên cứu.
Javier: Ừ,
thật ra tôi cũng vậy, khi mà…
Robert: Ý
tôi là chắc ảnh có thể đưa cho anh một lời giải thích mang tính kỹ thuật hơn,
phải không? Nhưng mà thôi, chẳng ai hiểu rõ hơn anh về những gì anh thấy và
cách anh diễn giải chúng cả.
Javier: Ừ,
đúng rồi. Tôi cũng từng cố gắng nói chuyện với ảnh, kể cho ảnh nghe vài điều mà
tôi thấy, chẳng hạn như con mắt. Một lần khi tôi thoát ra, nhìn xuống thấy cả một
vực thẳm tối đen, những ngôi sao sắp xếp thành vòng tròn, và ngay phía trên tôi
là một con mắt khổng lồ đang quan sát. Cái đó đã xuất hiện trong suốt cuộc đời
tôi. Tôi nghi ngờ rằng từ lúc chúng ta đến đây để đầu thai, ở một thời điểm nào
đó đã có sự ký sinh. Nhưng tôi không biết chính xác lúc nào. Có thể là khi ý thức
nhập vào bào thai, hay trong quá trình phát triển, hay ngay lúc sinh ra, hay
trong quá trình lớn lên. Có điều gì đó xảy ra khiến ta bị ký sinh. Một người
trong nhóm liên lạc trên Telegram từng chia sẻ với tôi về một người thực hành
nhịn ăn, và anh ta thấy có thứ gì đó quét từ bên trong, anh ta gọi nó là “ký
sinh”.
Và đúng là tôi
cũng từng thấy cái đó mà không biết nó là gì. Nó giống như một sợi dây có những
mắt xích chui ra từ miệng tôi. Sau này, tôi thấy trong một bộ phim Superman có
cảnh tương tự, như kiểu hạt nano. Nó còn liên quan tới Black Goo mà tôi cũng từng
trải qua gần đây. Tôi nhìn mặt trời, rồi thấy có những sinh vật có cánh hạ xuống,
một sức nóng, một áp lực, rồi tôi bắt đầu nôn ra thứ gì đó đen ngòm từ dạ dày,
toàn là rác rưởi, thứ dơ bẩn.
Tôi nghĩ: “Trời,
bên trong mình mục nát đến mức nào vậy chứ?”.
Nhưng ít nhất nó
lại giúp tôi tẩy sạch, giải ký sinh, thay đổi những mô thức hành vi, thay đổi
những vết “nhiễm” vốn có từ khi sinh ra. Và giờ chúng đang dần biến mất. Điều
đó cho thấy việc tự chữa lành – hay gọi là tái sinh học lượng tử – thực sự có
tác dụng, nhưng đòi hỏi sự tận tâm cực lớn. Vì tôi không có thầy hướng dẫn,
không lý thuyết, không thực hành, chẳng có gì cả. Tôi chỉ thử đi thử lại. Tôi
còn thực hành các ấn quyết kiểu Kuji-kiri, và nó có
hiệu quả, tôi thấy rõ là nó có tác dụng. Bàn tay tôi trở nên ánh vàng, và tôi
dùng nó để chữa lành cho người khác. Nhưng người đầu tiên đáng lẽ ra cần được
chữa lành là chính tôi. Nhưng đúng là làm được, nếu đủ tận tâm. Sau này nếu anh
muốn thì ta lại nói tiếp, tham gia cái gì đó khác.
Robert: Ừ.
Fla nói rằng: “Jaume Su, hãy làm một buổi trực tiếp với cả ba chúng ta đi”.
Anh, Jaume Su và tôi. Vậy nhé, kết thúc rồi. Sau này chúng ta sẽ sắp xếp cả ba
cùng làm.
Javier: Tuyệt
vời.
Robert: Tuần
tới anh có rảnh không? Giữa tuần anh tham gia được không?
Javier: Ờ… chắc là được…
Robert:
Thôi, khi nào anh rảnh thì cứ báo, không sao cả. Tôi biết ai cũng bận việc, có
lịch trình riêng. Anh rảnh lúc nào thì ta làm lúc đó.
Javier: Tạm
thời thì tôi nghĩ là được.
Robert: Thật
hả?
Javier: Ừ.
Robert: Vậy
mọi người có thể tìm anh ở đâu? Nếu có nơi nào đó để liên lạc với anh?
Javier: Tôi
có trên Telegram. Tôi dùng nickname là Pneuma88. Đó
là một từ trong tiếng Hy Lạp cổ, có nghĩa đại khái như “hơi thở của sự sống”,
hay “linh hồn”.
Robert: Rồi.
Javier:
Pneuma88.
Robert: Rồi,
vậy nha. Hãy chú ý, tôi sẽ liên lạc với anh qua Instagram. Ai muốn tham gia thì
cũng liên hệ qua Instagram, rồi chúng ta sẽ sắp xếp buổi trực tiếp với Jaume
Su. Như vậy anh sẽ được gặp ảnh trực tiếp. Jaume là một người tuyệt vời.
Javier:
Đúng vậy. Khi ảnh cho xem bìa album Supertramp – mà tôi cũng rất thích – tôi thấy,
à, thì ra có con số 101 ở đó. Rồi còn có một bìa khác cũng ám chỉ điều đó nữa.
Đúng không?
Robert: Ờ…
Javier:
Thôi, không nói nữa. Để sau ta bàn tiếp.
Robert: Rồi,
để sau.
Javier: Rất
vui được tham gia.
Robert: Cảm
ơn nhiều. Anh bảo là rất vui được tham gia hả? Anh thấy thế nào?
Javier:
Vâng, tôi thật sự rất háo hức được tham gia, được là một phần của điều này. Vì
tôi nghĩ nó sẽ tạo ra một sự thay đổi… Ý định là tạo ra một thay đổi mang tính
toàn cầu, nhưng nếu mỗi cá nhân đều cảm nhận được thì hãy thử, vì nó rất đáng.
Nghiên cứu thực địa là thứ khiến tôi say mê. Tôi nghĩ trong kiếp trước mình từng
là một nhà điều tra, một thám tử hay gì đó. Giữa Sherlock Holmes và Hercule
Poirot, chắc tôi hợp với kiểu đó.
Robert: Rồi,
vậy thôi. Chúng ta kết thúc buổi trực tiếp hôm nay. Cảm ơn tất cả mọi người đã
tham gia. Cảm ơn các bạn điều phối viên. Cảm ơn Javier Pneuma. Và nếu các bạn
muốn, khoảng 20–22 phút nữa tôi sẽ có buổi trò chuyện cùng Gosia ở một nơi tuyệt
đẹp tại miền bắc Na Uy.
À, Jaume, nhắn với
bạn của anh, là Marcos, rằng tôi đã mang về cho anh ấy một hòn đá từ miền bắc
Na Uy. Tôi có nó ở đây. Nó giống như thạch anh vậy. Ở vùng cực bắc châu Âu có rất
nhiều thạch anh. Ngay trong vùng Bắc Cực.
Thế thôi, các bạn.
À, đúng rồi, Pneuma là tiếng Hy Lạp phải không? Từ anh đang dùng đó.
Javier:
Đúng, từ Hy Lạp cổ.
Robert: Hy
Lạp cổ, chính xác. Mà thôi, xin lỗi, anh còn muốn nói gì nữa không?
Javier: Ờ,
tôi định nói là tôi cũng rất muốn đến Na Uy. Tôi có dự định một chuyến đi từ phía
nam lên tận Tromsø.
Robert: À,
Tromsø. Tuyệt. Nhưng nếu anh đi thì đi luôn đến mũi Bắc Cực, lên tận đỉnh luôn.
Như vậy là anh đã đi từ quần đảo Canary đến tận nơi “chúa đánh rơi dép”, nói
vui vậy thôi, không hàm ý tôn giáo gì. Nó nằm ở đầu bên kia của châu Âu đó.
Javier:
Chính xác, đó là nơi tôi muốn đến.
Robert: À,
để tôi kể thêm hai chuyện rồi ta kết thúc. Tôi từng gặp hai người ở Tromsø, Na
Uy, họ không hề quen nhau nhưng đều là người Tây Ban Nha. À, cũng phải nói là ở
đó còn có nhiều người di cư, nhập cư, tôi không biết nên gọi thế nào, đến từ
Argentina. Ở Tromsø hình như có cả một cộng đồng người Argentina. Rất thú vị.
Javier: Ừ.
Robert: Thì
ở một chỗ tôi có quen một anh chàng người Mallorca, còn trẻ, kỹ sư… kỹ sư gì
ta? À, kiểu như học về môi trường, kể cho tôi nghe một chuyện gì đó… Và cuối
cùng thì ảnh quyết định ở lại Na Uy, không trở về Mallorca nữa. Họ đi hết, đi hết,
rời khỏi Tây Ban Nha. Không đùa đâu. Mỗi năm, không biết bạn có để ý không, có
khoảng năm trăm ngàn người rời Tây Ban Nha, đủ mọi lứa tuổi, vì chán ngán cái
chính trị ở đó. Rồi tôi còn gặp một cô gái nữa… À, anh chàng Mallorca kia từng ở
Phần Lan, sau đó chuyển sang Na Uy. Có vẻ ảnh thích Na Uy hơn Phần Lan. Thật ra
thì Na Uy rất đẹp, đúng là thiên đường.
Javier:
Đúng rồi, đúng rồi.
Robert: Rồi
tôi gặp một cô gái người Valencia, tôi hỏi: “Ủa, sao em lại ở đây?”.
Cô ấy nói: “À,
muốn thay đổi không khí thôi”.
Tôi hỏi: “Rồi có
về lại Valencia không?”.
Cô ấy bảo:
“Không, em ở lại đây luôn”.
Tức là họ đến Na
Uy rồi ở lại luôn, ở hẳn miền Bắc Na Uy.
Javier: Ừ,
đúng vậy, đúng vậy. Thật sự đến đó là để ở luôn. Nếu có thể đi xa hơn thì còn
đi, nhưng mà không thể đi xa hơn nữa rồi.
Robert: Ừ,
đi xa hơn thì chắc chỉ có Siberia thôi.
Javier: Ờ,
nhưng Gosia từng nói rằng theo Sophia, à Yazhi, có nói một ngày nào đó có thể
đi xa hơn cả cực Bắc nữa.
Robert: À,
đúng rồi, xa hơn nữa thì cũng có thể, nhưng không còn đi hướng Na Uy nữa, mà phải
đi về phía Greenland hay Iceland. Nhưng mà ở đó thì lạnh lắm. Mà thật ra, lạnh
cũng chẳng phải vấn đề lớn đâu. Không, không phải vấn đề. Nhưng mà đối với anh,
sống ở quần đảo Canary…
Javier: Ở
đây thì đúng là vấn đề đó, bởi vì quanh năm khí hậu nhiệt đới. Trời lạnh là
chuyện rất hiếm. Lúc nào cũng nóng. Dạo gần đây còn oi bức nữa, nóng hầm hập.
Robert: Nhiệt
độ… để tôi coi… Máy báo là 12 độ, nhưng tôi không tin đâu. Tôi cảm giác còn thấp
hơn nữa, chắc thấp hơn. Sáng nay chỉ có 4 độ thôi.
Javier: À,
tôi cũng muốn kể cho anh nghe một chuyện thú vị. Trong cái video của anh quay ở
Tromsø, thì một trong những lần tôi có tầm nhìn về tương lai của mình, tôi thấy
một nơi rất, rất giống chỗ anh quay. Nó là một cánh đồng sạch sẽ lắm, sạch
bong, chứ không bừa bộn như ở đây. Cây cối mọc thưa, nhìn được xa, cây cao và mảnh.
Có một cái hồ yên bình nữa. Ôi, thật tuyệt vời. Và tôi thấy một người phụ nữ mà
tôi tin đó là bạn tâm giao của mình, cùng với hai cậu bé đang chơi bóng. Tôi
nghĩ: “Đây là nơi mình sẽ ở lại, ở lại luôn”. Tôi muốn cảm nhận rõ hơn năng lượng,
âm thanh, cảm giác của nơi đó để mang gói thông tin này về hiện tại, để có thể
thu hút khoảnh khắc đó đến. Và nó giống, giống lắm.
Robert: À,
tôi quên kể với anh, ở Na Uy tôi có quen hai cô gái, mà cha hoặc mẹ của họ là
người Na Uy hoặc người Canary. Và cả hai đều nói giọng Canary. Tức là cũng có
nhiều người Canary ở Na Uy đó. Thôi, nếu anh muốn xem buổi trò chuyện tôi làm với
Gosia, thì phong cảnh phía sau trông như hình ghép, y như thiên đường vậy. Và
nhớ một điều: bên trong phản chiếu ra bên ngoài. Xem buổi trò chuyện đó, anh sẽ
phải ngạc nhiên với khung cảnh hiện ra. Thôi, hết rồi.
Javier: Chắc
chắn là tuyệt vời lắm.
Robert: Anh
sẽ thấy ngay bây giờ trên kênh Despejando Enigmas.
Javier: Vâng.
Robert: Có
thể, kênh Despejando Enigmas hoặc Agencia Cósmica. Vì Gosia đã lấy hình ảnh
quay bằng flycam của tôi đưa vào video của cô ấy. Còn video của tôi, bạn xem
cũng sẽ thấy hình ảnh flycam.
Vậy thôi, các bạn,
gửi lời chào thật nồng ấm đến tất cả, cảm ơn Javier. Và tôi mời anh tham gia một
buổi trực tiếp với Jaume Su xem có gì thú vị xảy ra. Thế thôi, mọi người, ôm một
cái thật chặt, hẹn gặp lại.
Javier: Vậy
hẹn gặp lại nhé.
Robert: Tôi
kết thúc buổi trực tiếp tại đây. Tạm biệt, tạm biệt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=rB_CRf8Qh_E
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.