Teal Swan Transcripts 418 - 🔍🎯🚀Cách tìm ra sự xuất sắc của bạn (Sự công nhận về sự xuất sắc phụ thuộc 100% vào mong muốn)

 

Teal Swan Transcripts 418


Cách tìm ra sự xuất sắc của bạn (Sự công nhận về sự xuất sắc phụ thuộc 100% vào mong muốn)

 

27-04-2019




Tất cả chúng ta đều muốn được công nhận. Và một trong những điều chúng ta khao khát nhất được người khác công nhận, chính là sự xuất sắc của mình. Chúng ta muốn người khác thấy những gì chúng ta giỏi, những phẩm chất tích cực và những điều khiến ta nổi bật hơn phần còn lại. Nhưng quá thường xuyên, người khác lại không nhìn thấy sự xuất sắc đó. Họ không thấy những điều đó nơi chúng ta. Điều đó khiến chúng ta rơi vào trạng thái hoàn toàn bối rối và tuyệt vọng tìm cách để người khác nhìn nhận mình. Nhưng mọi thứ ta làm để cố gắng khiến họ công nhận ta, cuối cùng đều trở nên vô ích. Và hôm nay tôi sẽ nói cho bạn biết lý do tại sao.

 

Hôm nay tôi sẽ nói với bạn một điều có khả năng thay đổi toàn bộ cuộc đời bạn. Và đây là nó: Sự công nhận xuất sắc phụ thuộc 100% vào mong muốn. Nghe có vẻ như một phát biểu nhỏ bé, nhưng nếu bạn thực sự ngồi lại và chiêm nghiệm câu nói đó đủ lâu để thật sự thấu hiểu, thì nó có khả năng thay đổi tất cả những gì bạn đang làm trong cuộc sống.

 

Phần lớn thời gian, chúng ta chạy vòng vòng tìm cách khiến người khác nhìn nhận như một người xuất sắc. Giống như việc thể biểu quá mức. Tuy nhiên, nếu chúng ta hiểu rằng không bao giờ có thể khiến ai đó công nhận sự xuất sắc của mình, bởi vì ta không thể thay đổi điều họ mong muốn, thì giờ đây chúng ta có sức mạnh để được giải phóng hoàn toàn. Bởi thay vì cố gắng để người khác nhìn nhận ta - điều sẽ không bao giờ xảy ra nếu họ không mong muốn những gì ta có, ta là, hay ta làm được - thì ta sẽ dồn sự chú ý, tập trung và năng lượng của mình vào những người thực sự sẽ công nhận sự xuất sắc của ta. Bởi vì họ chính là những người khao khát đúng thứ mà ta có.

 

Để minh họa cho sự thật này, tôi sẽ chia sẻ với bạn một dạng chấn thương tâm lý. Phần lớn các bạn sẽ không nghĩ đây là một dạng chấn thương. Lý do là vì khi đa số trẻ em lớn lên trong những gia đình nơi cha mẹ hay người chăm sóc thường xuyên tạo cho chúng cảm giác rằng chúng luôn phải cải thiện điều gì đó, thì những đứa trẻ này thường cảm thấy mình không bao giờ đủ giỏi. Đây không phải là loại chấn thương mà chúng ta dùng để minh họa vấn đề về mong muốn và việc không thể nhận ra sự xuất sắc.

 

Nghĩa là, người lớn lên trong một gia đình luôn khiến chúng tin rằng mình không đủ giỏi và phải luôn cải thiện, thực ra chưa phải là kẻ mất quyền lực nhất. Lý do là thế này: Nếu bạn biết mình chưa đủ giỏi, ít nhất bạn vẫn còn một con đường để tiến lên. Ít nhất vẫn có hy vọng rằng nếu bạn cải thiện đủ nhiều, một ngày nào đó ai đó sẽ công nhận bạn là xuất sắc .

 

Nhưng còn có một kiểu đứa trẻ khác. Đây là đứa trẻ giỏi nhất trong mọi việc nó làm. Nó có thể là một thần đồng, một thiên tài bẩm sinh. Không nghi ngờ gì, đứa trẻ này xuất sắc một cách tự nhiên mà không cần khoe khoang. Ấy vậy mà phản hồi mà nó nhận được từ thế giới bên ngoài lại không hề phản ánh sự thật đó. Nó trở thành một dạng gaslight (làm méo mó thực tại).

 

Ví dụ, một bé gái 8 tuổi trong lớp thể dục dụng cụ có thể thực hiện cú lộn ngược hai vòng trước cả lớp. Khi cô bé làm điều đó, huấn luyện viên chỉ nói: "Làm tốt lắm" rồi mời bạn tiếp theo lên sàn. Cô bé tiếp theo, cũng 8 tuổi, chỉ làm một cú nhào lộn cơ bản, và cả lớp cùng huấn luyện viên liền vỗ tay, khen ngợi. Đứa trẻ vốn rõ ràng là xuất sắc, là giỏi nhất lớp, không thể nào tin rằng mình chưa đủ giỏi, bởi điều đó hoàn toàn không phản ánh thực tại. Nó không thể tự gaslight chính mình trong tình huống này. Thực tế là nó chính là đứa trẻ giỏi nhất lớp và xuất sắc, nên chỉ có thể có một lý do duy nhất: rằng người khác thực sự không công nhận nó. Điều này khiến nó có cảm giác như đang sống sau một tấm kính, không ai nhìn thấy được.

 

Nó bắt đầu tin rằng nếu có thể khiến người khác thấy mình, thì mình sẽ nhận được sự công nhận và thừa nhận đúng với thực tế. Chấn thương ở đây là: cuộc sống giống như một sự gaslight, nơi mà những người rõ ràng xuất sắc, vượt trội hơn hẳn, lại không hề được công nhận. Đây thực sự là tình huống bất lực nhất mà bạn có thể rơi vào. Thậm chí còn bất lực hơn cả một đứa trẻ lớn lên trong niềm tin rằng nó chưa bao giờ đủ giỏi. Bởi vì trong trường hợp đó, ít nhất vẫn còn chỗ để cải thiện. Nhưng nếu bạn đã là giỏi nhất, đã thể hiện vượt trội hơn tất cả mọi người, thì chẳng còn cách nào khác bạn có thể làm để đạt được điều bạn muốn: đó là được công nhận về sự xuất sắc của mình. Hoàn toàn không có gì bạn có thể làm được nữa.

 

Điều mà cô bé kia không nhìn thấy, chính là mong muốn của những người khác trong lớp. Hãy suy nghĩ về điều này một chút. Hầu hết người lớn, nếu thành thật, đều muốn trẻ em phải dễ thương. Vậy khi một đứa trẻ thể hiện quá mức, làm được những điều vượt quá khả năng ở lứa tuổi của nó, thì điều đó có dễ thương không? Hay lại có chút gì đó khiến người ta khó chịu? Rõ ràng, nếu huấn luyện viên muốn có một đứa trẻ dễ thương, và tin tôi đi, có rất nhiều huấn luyện viên làm việc với trẻ nhỏ mà không hề mong muốn sự xuất sắc thực sự của đứa trẻ, thì điều họ thật sự tìm kiếm chính là sự dễ thương của một đứa trẻ đang cố gắng tập trung, nỗ lực hết mình.

 

Vậy còn các đứa trẻ khác thì sao?

 

Trẻ con muốn một người bạn mà chúng có thể kết nối và chơi cùng. Khi một đứa trong nhóm vượt trội quá xa so với phần còn lại, thì những đứa khác sẽ khó mà vừa cảm thấy tốt về bản thân, vừa kết nối với đứa trẻ đó. Cơ hội để thực sự bình đẳng và kết nối với nó không còn. Thế nên, phản ứng tự nhiên của các bạn cùng lớp sẽ tích cực hơn nhiều đối với một đứa trẻ mà chúng có thể cảm thấy vui khi khích lệ, hoặc một đứa đang chật vật, để chúng có thể đồng cảm.

 

Nói cách khác, trong tình huống này, cả hai phía (thầy cô và bạn bè) đều không hề mong muốn sự xuất hiện của một thần đồng trong lớp. Và vì vậy, sự xuất sắc của thần đồng đó sẽ không được công nhận.

 

Rất dễ bị cám dỗ để nghĩ rằng trong những tình huống cụ thể, người ta sẽ luôn muốn điều hiển nhiên, chẳng hạn như một huấn luyện viên sẽ luôn muốn có một vận động viên vượt trội. Nhưng đừng vội nghĩ vậy. Chúng ta biết điều này thông qua các phòng khám bác sĩ. Dễ nghĩ rằng bất kỳ ai đến phòng khám đều mong muốn được khỏe hơn, nhưng bạn cũng biết rằng đó không phải là lý do thực sự khiến rất nhiều người đến bác sĩ. Chỉ cần hỏi một bác sĩ, bạn sẽ thấy.

 

Việc bạn cho rằng những người tìm đến cộng đồng tự chữa lành hoặc thức tỉnh tâm linh đều muốn thấy được sự thật, chính là lý do khiến bạn không thể hiểu tại sao có những người công nhận sự xuất sắc của tôi, còn những người khác thì hoàn toàn không. Nếu bạn tóm gọn tôi lại và điều mà tôi xuất sắc nhất, thì đó là khả năng cho người khác thấy được thực tại. Tôi, về cơ bản, chính là một tấm gương sống.

 

Bây giờ, chúng ta biết gì về việc nhìn thấy thực tại? Nó có dễ chịu không? Hay phần lớn thời gian nó lại cực kỳ khó chịu?

 

Điều này có nghĩa là tôi thường khiến người ta cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu. Và đây là một điều thú vị: nếu tôi gom tất cả mọi người trên Trái Đất lại, từ mọi tầng lớp, mọi nền văn hóa, mọi quốc gia, mọi giới tính… tất cả, và tôi lấy tổng thể ý thức tập thể đó rồi rút ra mong muốn chủ đạo nhất mà nhân loại đang phát ra, bạn đoán xem nó là gì?

 

Sự thoải mái.

 

Vậy, tôi có phải là người được tầng lớp chiếm đa số mong muốn không? - Không!

 

Phần lớn con người không hề muốn điều mà tôi xuất sắc nhất. Và vì vậy, họ sẽ không công nhận sự xuất sắc đó. Nếu bạn xem mình là người công nhận sự xuất sắc của tôi, và vì thế mà muốn thấy thực tế, hãy nghĩ về chặng đường mà bạn đã đi qua để đến được điểm mà bạn chọn là thực tế thay vì sự thoải mái.

 

Tất cả chúng ta đều muốn thoải mái. Đó là một nhu cầu hiển nhiên của con người. Nhưng vấn đề là: rất thường xuyên, nếu sự thoải mái là ưu tiên của bạn, thì điều đó sẽ kéo bạn đi ngược lại hướng nhìn thấy thực tại, đối diện với chính mình, và đặc biệt là đối diện với những vết thương sâu bên trong.

 

Bạn có thể nghĩ: “Nhưng Teal là một phần của cộng đồng tự chữa lành và tâm linh mà, đúng không?”

 

Vậy nếu tôi nói với bạn rằng đó chính là nơi tệ nhất để tôi được công nhận về sự xuất sắc của mình thì sao? Tại sao?

 

Bởi vì phần lớn những người tham gia vào lĩnh vực tự chữa lành hay tâm linh đều làm vậy để cảm thấy dễ chịu hơn. Họ tham gia để tìm sự thoải mái. Hơn cả mức trung bình của nhân loại. Vậy nên, những người ít có khả năng công nhận sự xuất sắc của tôi nhất, lại chính là những người trong lĩnh vực đó.

 

Có lẽ bạn sẽ thấy thú vị khi biết rằng đây cũng là lý do tại sao tôi không có nhóm đối tượng cụ thể. Nếu bạn nhìn khắp thế giới, những người có thể công nhận sự xuất sắc của tôi, vì họ muốn những gì tôi mang lại, muốn thấy thực tế, muốn đối diện với bản thân mình thật sự, thì chẳng có một nhóm người cụ thể nào cả. Đó là lý do tại sao nếu bạn tham gia sự kiện của tôi, bạn sẽ thấy thật khó hiểu. Đó cũng là lý do tại sao các chuyên gia marketing không bao giờ xác định được “khách hàng mục tiêu” của tôi. Bởi nếu bạn nhìn vào khán giả, nó trông giống như một nhóm người mà trong bất kỳ hoàn cảnh nào khác, họ sẽ chẳng bao giờ gặp gỡ.

 

Tại sao? Bởi vì một người muốn nhìn thấy thực tế có thể là bà nội trợ bị bỏ bê về mặt cảm xúc, người có trong tay tất cả tiền bạc mà bà ấy từng mong muốn. Đó cũng có thể là một người vô gia cư trên đường phố. Là một vận động viên. Là một tỷ phú cảm thấy trống rỗng trong cuộc sống. Là một người da màu sống trong khu ổ chuột. Là một người châu Á chán ngấy sự nhồi nhét văn hóa về việc phải hy sinh tất cả cho gia đình. Không hề có đối tượng cụ thể. Không có độ tuổi, không có giới hạn nào cả. Tôi chỉ đơn giản dành cho những người muốn nhìn thấy thực tế.

 

Trong gia đình, việc công nhận sự xuất sắc bẩm sinh của chúng ta hiếm khi xảy ra, vì cha mẹ thường muốn điều gì đó khác với thứ mà ta bẩm sinh giỏi nhất. Đây là lý do tại sao anh/chị em nào có khả năng thích nghi để trở thành bất cứ điều gì cha mẹ muốn thì lại được yêu thương nhất.

 

Ví dụ: một cậu bé giỏi thể thao trong một gia đình mà cha mẹ mong muốn con cái giỏi về trí tuệ, sẽ không được công nhận hay yêu thương vì tài năng thể thao của mình. Một đứa trẻ có khả năng giải quyết vấn đề bẩm sinh sẽ bị chê trách vì sự xuất sắc đó trong một gia đình mà quy tắc chung là “phải luôn công nhận lẫn nhau”. Đứa trẻ xuất sắc vì đủ thông minh để nhìn nhận thực tế trong một gia đình đang sống trong ảo tưởng, sẽ bị coi là quá khó tính và biến thành “vật tế thần” của gia đình.

 

Mọi thứ đều vận hành như vậy. Chúng ta chỉ công nhận và trân trọng nếu nó phù hợp với nhu cầu của mình. Chúng ta chỉ công nhận sự xuất sắc nếu nó phù hợp với mong muốn của mình. Và tôi muốn nói là mọi thứ trong cuộc sống đều vận hành theo cách này, không chỉ riêng việc công nhận sự xuất sắc.

 

Ví dụ: trong thời chiến, tiền bạc hoàn toàn vô giá trị. Rượu lại có giá trị, bởi vì đó là thứ người ta cần và khao khát. Nếu bạn muốn một chiếc xe hơi mà tôi đưa cho bạn một con ngựa, bạn sẽ khó chịu với con ngựa đó và chắc chắn không công nhận sự xuất sắc của nó, ngay cả khi con ngựa tôi đưa chính là Secretariat (một con ngựa đua huyền thoại), bởi vì cái bạn muốn là một chiếc xe hơi. Tuy nhiên, ở đâu đó trên thế giới, chắc chắn có người muốn Secretariat, đúng không?

 

Một người bạn sẽ không công nhận sự xuất sắc và thành công của bạn mình nếu điều họ mong muốn trước hết là cảm thấy ngang bằng hoặc vượt trội hơn trong tình bạn về mặt địa vị xã hội. Một người mẹ sẽ không công nhận sự xuất sắc cá nhân của con mình nếu sự xuất sắc đó khác với chính bà, trong khi điều bà muốn chỉ là một “phiên bản thu nhỏ” của bản thân. Một người sẽ không công nhận sự xuất sắc của những vận động viên giỏi nhất thế giới trong bất kỳ môn thể thao nào, nếu họ chưa bao giờ muốn giỏi môn đó hay muốn tìm hiểu nó đủ nhiều để quan tâm.

 

Sự xuất sắc có thể được rèn luyện, nhưng nó vốn đã bẩm sinh. Nó giống như một viên ngọc trai vốn luôn nằm trong vỏ sò. Và tất cả mọi người đều được sinh ra với viên ngọc đó. Không có ngoại lệ. Tại sao?

 

Bởi vì chúng ta đang sống trong một vũ trụ vốn không hề quan tâm đến sự dư thừa. Vũ trụ này luôn quan tâm đến sự độc nhất và không trùng lặp. Nếu bạn được tạo ra như một thực thể riêng biệt - và bạn thực sự là như vậy - thì đó là bởi vì bạn chính là hiện thân của một dạng xuất sắc rất đặc thù. Nhưng thường thì chúng ta lại không nhìn thấy sự xuất sắc này.

 

Chúng ta không nhìn thấy điều mình thật sự xuất sắc. Và nếu có nhìn thấy, ta thường cảm thấy tệ về điều đó hơn là tự hào hay vui mừng. Điều này xảy ra chủ yếu vì hai lý do:

 

1. Nếu chúng ta bẩm sinh đã xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó, thì việc đó hầu như chẳng tốn chút nỗ lực nào. Vì vậy, ta không xem nó là điều đặc biệt.

 

2. Nếu sự xuất sắc không được công nhận, thì rất có thể là phản hồi mà ta nhận từ những người xung quanh, đặc biệt là khi còn nhỏ, chính là sự phớt lờ (coi nó chẳng quan trọng) hoặc nó khiến chúng ta chú ý tiêu cực. Vì thế, điều mà ta thực sự xuất sắc lại bị dẫn dắt để tin rằng nó sai trái, xấu xa, đi ngược hẳn với nhu cầu của ta. Điều này đến từ xã hội, gia đình, những người có ý nghĩa nhất với ta - bởi vậy hãy nhớ, sự sinh tồn của ta gắn liền với việc được gần gũi và chấp nhận trong nhóm xã hội.

 

Khi ta không công nhận được sự xuất sắc của chính mình, ta cũng không thể thấy được bản chất độc nhất và không thể thay thế của nó. Thay vào đó, ta thường cố gắng cạnh tranh với người khác, tìm cách giỏi hơn họ ở chính lĩnh vực mà họ vốn đã giỏi, và mà ta nghĩ rằng mình cũng giỏi. Ta làm như vậy thay vì cảm nhận dòng chảy tuyệt vời và sự tự tin tự nhiên xuất phát từ việc làm những điều dễ dàng và tự nhiên với ta nhất, đồng thời nhận về phản hồi tích cực từ những người thật sự yêu thích, trân trọng và cần đến điều đó.

 

Chúng ta thường hướng đến những công việc, con người và nơi chốn mà ở đó ta gặp khó khăn. Và ta xây dựng lòng tự tin từ việc mình đã cố gắng thế nào, đã làm việc vất vả ra sao. Nhưng ta lại không cảm nhận được sự trọn vẹn khi sống đúng với mục đích độc nhất của mình, điều vốn gắn liền với việc trao cho thế giới món quà mà ta đã mang trong mình ngay từ khi sinh ra. Chúng ta cũng không thường tìm đến những con người, nơi chốn, công việc thật sự cần và muốn điều ta có thể trao đi. Vì thế, ta liên tục cảm thấy mình bị đánh giá thấp.

 

Sự xuất sắc và mục đích sống… vốn gắn liền với nhau. Và cả hai đều bẩm sinh. Nhưng chúng ta thường có xu hướng nghĩ về mục đích sống theo một cách cực kỳ hạn hẹp. Ta thường nghĩ mục đích sống là công việc mà mình sẽ làm. Nhưng đó chỉ là cách nhìn một chiều. Thêm nữa, mục đích của bạn thực ra không bao giờ thay đổi suốt cuộc đời. Nó chỉ dần bộc lộ. Có nghĩa là nó thường thay đổi hình thức thể hiện.

 

Ví dụ: sự xuất sắc của một người có thể là sự cam kết, khả năng tổ chức, giải quyết vấn đề, sự hiệu quả, năng khiếu thể thao hoặc thành tích. Rõ ràng, mỗi yếu tố trong số đó đều có thể biểu hiện theo rất nhiều cách khác nhau. Và nó cần được thể hiện theo cách đem lại cảm giác tốt đẹp nhất cho người đó ở một thời điểm nhất định.

 

Chẳng hạn, một người có mục đích sống gắn với khả năng tổ chức có thể trở thành chuyên gia sắp xếp nhà cửa hàng đầu thế giới, hoặc một thư ký, hoặc một quản lý công trình xây dựng. Điều gì khiến người đó cảm thấy tốt nhất sẽ giống như niềm vui.

 

Định nghĩa về “niềm vui” của mỗi người hoàn toàn khác nhau, đôi khi có sự đồng thuận, nhưng nếu bạn gom đủ nhiều người lại trong một căn phòng, sẽ có người nghĩ rằng điều gì đó thật tuyệt, trong khi người khác lại bảo: “Trời, dở ẹc, thà tôi đi trám răng còn hơn.” Tại sao lại như vậy? Bởi vì mỗi người đều có sự xuất sắc bẩm sinh khác nhau, mục đích bẩm sinh khác nhau, và vì vậy động lực nội tại cũng khác nhau.

 

Họ có động lực nội tại khác nhau vì họ là những mảnh ghép khác nhau trong cỗ máy vận hành của vũ trụ. Do đó, họ có sự xuất sắc khác nhau và mục đích khác nhau.

 

Vấn đề về sự xuất sắc và mục đích là: sâu thẳm trong linh hồn, bạn luôn biết nó là gì. Chỉ là bạn không thường thừa nhận nó một cách có ý thức. Và đây là sự thật: nó luôn hiện diện ngay trước mặt bạn. Nhưng bạn lại bận rộn phủ nhận, chối bỏ và khước từ nó.

 

Khi bạn chối bỏ mục đích của mình, bạn cảm thấy nó đã mất. Nhưng đồng thời, vì nó không biến mất, bạn lại có cảm giác nó sẽ ép buộc bạn, đi ngược lại ý chí tự do, để làm điều nó muốn, bất chấp hậu quả. Bạn vốn đã được “lập trình” để ghét bỏ sự xuất sắc thực sự của mình, hoặc ít nhất cũng xem nó như thứ không đáng để ăn mừng, không có nhiều giá trị.

 

Chính vì vậy, câu hỏi đầu tiên bạn cần tự hỏi mình là: “Điều tồi tệ nào có thể xảy ra, hoặc hậu quả tiêu cực nào có thể đến, nếu tôi biết sự xuất sắc và mục đích sống của mình và không còn cách nào để trốn tránh nó nữa?”

 

Hãy thật sự dành thời gian để trả lời câu hỏi này.

 

Hoàn toàn có thể hiểu tại sao điều đó khiến bạn sợ hãi. Tại sao?

 

Bởi vì phần lớn chúng ta rời xa sự xuất sắc và mục đích sống độc nhất của mình, là do ta đã bỏ đi chiếc la bàn nội tại để chạy theo la bàn của người khác. Ta đã làm điều mà ta tin rằng họ cho là đúng, chứ không phải điều ta thực sự muốn làm. Vì thế, phần lớn cuộc đời và cấu trúc hiện tại của nó được xây dựng dựa trên sự không chân thật.

 

Nên rõ ràng, nếu bạn tìm lại chiếc la bàn của mình, rất có thể nhiều phần trong cuộc đời mà bạn đã dày công xây dựng sẽ sụp đổ.

 

Để tiến gần hơn đến sự xuất sắc của mình, hãy quay lại thời thơ ấu và tự hỏi hai điều sau:

 

1. Điều gì là tự nhiên và bẩm sinh mà bạn làm chỉ vì thích làm nó, không vì bất kỳ điều gì khác?

 

Nếu bạn lo sợ rằng câu trả lời của mình phản ánh điều bạn làm chỉ để được khen ngợi, chứ không phải vì bạn thực sự thích làm nó, hãy tưởng tượng rằng hoàn toàn không có ai quan sát bạn. Hãy tưởng tượng rằng bạn chẳng nhận được phản hồi tích cực nào về nó cả. Bạn vẫn còn yêu thích việc đó không?

 

2. Điều gì bạn tự nhiên làm suốt thời thơ ấu, điều mà bạn hoặc chẳng bao giờ được công nhận, hoặc bạn không thể nào ngừng làm, bất chấp việc nhận về thật nhiều phản hồi tiêu cực?

 

Chúng ta thường sẵn sàng duy trì những mối liên kết xã hội và tin rằng đó là những kết nối thật sự, ngay cả khi thực tế không phải vậy, sẵn sàng chấp nhận gần như mọi rủi ro. Kể cả việc không bao giờ nhìn thấy sự xuất sắc và mục đích sống của mình.

 

Và đây là điều cần nhớ: mục đích sống của bạn không thể ép buộc bạn. Không ai có thể ép bạn nhìn ra sự xuất sắc của mình hay sở hữu mục đích sống của mình. Đó là điều phải đến từ ý chí tự do. Nhưng thực ra ý nghĩ này cũng hơi buồn cười, bởi vì thế này: thân thể vật chất của bạn đã được rèn giũa trong ngọn lửa của mục đích mà bạn đã có trước khi bạn đến với kiếp sống này. Vì vậy, nếu trong đời sống vật chất này bạn chẳng làm gì khác ngoài việc đi theo hướng của những gì ngày càng “cảm thấy đúng, cảm thấy tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn”, thì cuối cùng bạn sẽ tất yếu chạm trán với mục đích sống của mình ngay trước mặt.

 

Nhiều người trong các bạn thích tự an ủi rằng cha mẹ đã kéo bạn rời khỏi chiếc la bàn của chính mình và rời khỏi sự xuất sắc thật sự của bạn, bởi vì họ biết cái gì là tốt cho bạn. Nhưng sự thật là họ không biết. Điều họ biết chính là cái gì tốt cho họ. Hoặc nói đúng hơn là, họ nghĩ họ biết cái gì tốt cho họ. Họ biết họ mong muốn điều gì. Và khi bạn được sinh ra với một bản chất khác điều đó, họ đã cố gắng biến bạn thành cái mà họ muốn, mà không nhận ra rằng vũ trụ này luôn ghép cha mẹ với những đứa con phù hợp với mong muốn thực sự của họ.

 

Tại sao cha mẹ không thấy được rằng họ đã được ghép với một đứa con đúng với mong muốn thật sự của họ?

 

Câu trả lời là: “Hãy cẩn thận với điều mình ước.”

 

Nếu điều đang phát ra ở tầng năng lượng của một ai đó là khát khao được tự do hơn, bởi vì, giả sử, họ có kiểu tính cách quá lệ thuộc, thì rất có khả năng họ sẽ có một đứa con vốn dĩ đã là hiện thân của tất cả những điều đó. Và điều được hiểu ở đây là đứa con này sẽ gọi cha/mẹ bước vào không gian của sự tự do. Nhưng chúng ta biết gì về cha mẹ? Họ sẽ cực kỳ tức giận với sự tự do mà đứa con mang theo, mà hoàn toàn không biết rằng chính đứa con này mới là bước đi mà họ cần thực hiện.

 

Nếu một người muốn hạnh phúc nhưng lại bất hạnh vì một cơ chế đối phó nào đó mà họ có, thì chắc chắn họ sẽ được trao một đứa con phá tan khả năng đối phó theo cách đó của họ. Họ sẽ nghĩ, khi chuyện này xảy ra, rằng đứa con đó không phải là điều họ mong muốn.

 

Một cách khác để đến gần hơn với sự xuất sắc cá nhân của bạn, là nghĩ về điều gì mà bạn làm một cách dễ dàng đến mức bạn không thể hiểu nổi tại sao người khác lại thấy khó khăn để làm. Một người cực kỳ xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó, xuất sắc ở đó vì đó là sức mạnh bẩm sinh và tự nhiên, thì không thể liên hệ được với sự chật vật quanh lĩnh vực đó. Tôi muốn nói, một người sinh ra đã có toán học trong máu thì không thể hiểu nổi tại sao lại có người không tính nổi bảng cửu chương.

 

Bạn cũng có thể hỏi người khác họ nghĩ bạn xuất sắc ở điều gì. Nếu họ đang nói sau lưng bạn và có ai đó hỏi: “Người đó xuất sắc ở cái gì?” thì họ sẽ trả lời sao? Hãy chú ý kỹ và đặc biệt để ý tới những điều mà họ nói bạn xuất sắc nhưng lại khiến bạn khó chịu. Hãy tự hỏi tại sao bạn lại không muốn điều đó là sự thật, rằng bạn thực sự xuất sắc ở những thứ đó, rằng bạn đang nhận được sự phản chiếu rằng bạn xuất sắc ở đó. Bạn đã gán cho nó ý nghĩa gì nếu bạn giỏi điều đó? Bạn có thể thách thức ý nghĩa này không?

 

Như tôi đã nói trước đó, bạn rất có thể sẽ chọn nhóm xã hội và cảm giác kết nối với người khác hơn bất cứ thứ gì, kể cả sự công nhận về xuất sắc của bản thân. Nhưng điều bạn phải chấp nhận là: điều đó thật ra không có nghĩa bạn có kết nối thực sự, bởi vì họ không kết nối với bạn. Họ kết nối với một vai diễn mà bạn đang nhập vai. Điều đó có nghĩa là bạn thật sự không gắn kết, và không thực sự được chào đón.

 

Và điều này cũng có nghĩa là chúng ta phải thoát ra khỏi một dạng “gaslight”. Đây là một trong những gaslight phổ biến nhất trong gia đình,gaslight đó là: “Mẹ/cha yêu con, và mẹ/cha luôn luôn mong muốn con.” Khi ai đó nói những lời này, nhưng hành động của họ thì liên tục chê bai sự xuất sắc tự nhiên của bạn và liên tục bắt bạn phải thay đổi bản thân thành một thứ gì đó khác để họ có thể yêu bạn, thì thực tế là: họ không thật sự yêu bạn. Họ không biết cách yêu. Và họ không mong muốn bạn. Đó mới là thực tế.

 

Chúng ta rơi vào cái bẫy gaslight này liên tục. Nhưng chúng ta rơi vào đó với cái giá phải trả là tiếng gọi phổ quát của chính mình và cái giá phải trả là cuộc đời riêng của chính mình. Bạn chỉ thật sự thuộc về với những người công nhận sự xuất sắc thật sự của bạn, bởi vì họ mong muốn sự xuất sắc đó. Sự phong phú của bạn cũng chỉ có thể đến từ đây.

 

Bạn thấy đó, trong vũ trụ này mà bạn đang sống, giá trị có thể trao đổi với giá trị trên Trái đất, đúng không? Nghĩa là, nếu có điều gì mà bạn bẩm sinh cực kỳ giỏi, thì sẽ có ai đó trên thế giới này coi trọng điều đó. Và nếu họ coi trọng, thì nó sẽ có đủ giá trị để trao đổi lại bằng giá trị.

 

Nói như vậy, cách tốt nhất để bạn có thể đạt được điều mà bạn luôn mong muốn, là hãy thử cho người khác thấy, dựa trên việc biết rõ ràng họ muốn gì, rằng sự xuất sắc của bạn khớp hoàn hảo với điều mà họ thật sự mong muốn. Nhưng đồng thời tôi không muốn bạn chạy vòng vòng cố chứng minh cho người khác rằng cái họ muốn thật ra là bạn, theo một cách kỳ lạ nào đó. Bởi vì tôi muốn bạn hướng về những người vốn dĩ đã biết rằng họ muốn điều đó.

 

Và sự thật là: sẽ có nhiều người mà dù bạn có cố gắng thế nào, bạn cũng không bao giờ có thể thuyết phục họ rằng bạn phù hợp với điều mà họ mong muốn. Hãy hướng đến những con người, nơi chốn và tình huống nơi mà sự xuất sắc của bạn được công nhận.

 

Và với tư cách là một xã hội, chúng ta cần học cách phát triển khả năng nhận ra sự xuất sắc vượt ra ngoài giới hạn ích kỷ chật hẹp của những ham muốn cá nhân, để có thể nhận ra nhu cầu và sự xuất sắc của từng vai trò. Nếu chúng ta làm được điều này, chúng ta có thể định hướng những sự xuất sắc đó đến với những người, nơi chốn và những thứ cần chúng nhất.

 

Tôi không thể nói hết cho bạn biết rằng sự phức tạp của xã hội loài người đã ngăn cản sự mở rộng của xã hội loài người nhiều đến mức nào. Nếu loài người nói chung có thể nhận ra rằng chiến lược tốt hơn nhiều chính là tìm ra sự xuất sắc độc đáo của từng cá nhân rồi đặt cá nhân đó đúng vào vị trí nơi sự xuất sắc ấy được cần đến và được mong muốn, thay vì tìm hiểu xem từng người muốn gì rồi cố thay đổi họ sao cho họ phù hợp với điều đó, thì tốc độ mở rộng của nhân loại sẽ tăng trưởng theo cấp số nhân.

 

Tôi sẽ kết thúc tập này bằng cách mời bạn tự hỏi mình hai câu hỏi.

 

Câu thứ nhất là: Trong bất kỳ tình huống nào mà ai đó không công nhận sự xuất sắc của bạn, hãy tự hỏi: “Điều mà người này thật sự mong muốn trong tình huống này, với tôi, hoặc nói chung là gì, khiến cho trong tình huống này họ không thể nhận ra sự xuất sắc của tôi?”

 

Và câu thứ hai là: “Nếu tôi có thể chấp nhận rằng sự công nhận xuất sắc hoàn toàn phụ thuộc vào mong muốn, thì điều đó sẽ thay đổi cuộc đời tôi và cách tôi nhìn nhận về nó trong quá khứ như thế nào? Nó sẽ thay đổi cách tôi sống cuộc đời mình ngày hôm nay ra sao?”

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

 

https://www.youtube.com/watch?v=UQYPxOq4GMA

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.