Teal Swan Transcripts 415
Thiếu thốn sự tiếp xúc! (Sự đụng chạm…Nhu
cầu bạn đang kìm nén)
06-04-2019
Trong thế giới
ngày nay, “nhu cầu” là một từ thô tục. Con người thích phủ nhận, kìm nén và chối
bỏ những nhu cầu của mình. Nhưng đây là vấn đề: Không quan trọng bạn không muốn
có nhu cầu đến mức nào, không quan trọng bạn thích nghĩ rằng mình độc lập ra
sao, bạn vẫn có nhu cầu! Và bạn sẽ không bao giờ ngừng có nhu cầu.
Nếu bạn có một
nhu cầu, bạn chỉ có một lựa chọn, đó là đáp ứng nó. Con người có muôn vàn nhu cầu
khác nhau. Đây là những điều cần thiết để họ phát triển. Nhưng hôm nay, chúng
ta sẽ nói về một trong số đó: đó là sự tiếp xúc gần gũi.
Nếu bạn nhìn vào
thế giới hiện đại, xã hội ngày nay là ví dụ điển hình cho việc con người đang
ghi đè lên sinh học tự nhiên của mình. Tôn giáo tìm cách kìm nén tất cả những
năng lượng bản năng, như tình dục, cơn đói và ham muốn. Xã hội hiện đại đã khiến
chúng ta chỉ sẵn sàng về mặt tinh thần và cảm xúc để có con ở độ tuổi 30 hoặc
40, trong khi cơ thể thực sự đã bước vào giai đoạn suy giảm khả năng sinh sản.
Chúng ta (như một
xã hội), chúng ta bị ám ảnh bởi việc tìm ra cách để bất tử. Chúng ta muốn vượt
lên trên tất cả những gì làm nên bản chất con người. Nhưng khi nói đến sự kết nối,
chúng ta thật sự gặp rắc rối khi cố gắng ghi đè lên sinh học của mình.
Chúng ta có thể
nghĩ rằng mình có khả năng tồn tại mà không cần nhau, nhưng thực tế thì không.
Loài người là một loài mang tính xã hội, giống như bầy đàn. Sự hạnh phúc của
chúng ta phụ thuộc vào sự an toàn của kết nối mà mình có, và vào cách chúng ta
cảm nhận về giá trị của bản thân trong nhóm xã hội. Với một con người bằng
xương bằng thịt, “cocktail hóa học” mà cơ thể tiết ra để phản ứng với sự gần
gũi và tiếp xúc, “sự kết nối an ủi”, chính là đối cực với loại “cocktail hóa học”
tiết ra khi phản ứng với nỗi sợ hãi và xấu hổ. Tóm lại, chúng ta là một loài cần
sự an ủi khi tiếp xúc. Và vâng, tôi đang nói về sự tiếp xúc gần gũi của con người.
Tôi chưa bao giờ
quên một thí nghiệm mà Harry Harlow thực hiện vào những năm 1950. Ông muốn tìm
hiểu nhu cầu về tình yêu và sự kết nối của con người, đặc
biệt là sự thoải mái khi tiếp xúc. Rõ ràng, nếu muốn hiểu một sinh vật sinh học
là con người, ngoài việc nghiên cứu con người, bạn sẽ nghiên cứu loài khỉ.
Ông đã tách một
nhóm khỉ Rhesus sơ sinh khỏi mẹ chúng ngay khi vừa chào đời. Những chú khỉ con
bị nhốt riêng lẻ trong phòng thí nghiệm, không được phép tiếp xúc cơ thể với
nhân viên hay những con khác, dù chúng có thể nhìn thấy nhau. Chúng lập tức biểu
hiện sự đau khổ: ôm chặt lấy chính mình, lắc lư, đờ đẫn, cắn bản thân và cắn lồng.
Chúng không chơi đùa hay tự chải chuốt, và liên tục dao động giữa lo âu và trầm
cảm.
Sau đó, chúng được
cho tiếp xúc với hai người “mẹ” giả. Một cái làm bằng lưới sắt, phủ vải mềm,
trông hơi giống khỉ, nhưng không cung cấp thức ăn. Cái còn lại cũng làm bằng lưới
sắt, đầu giống cá sấu, có gắn bình sữa. Về mặt khoa học, hẳn người ta sẽ nghĩ rằng
nhu cầu dinh dưỡng là thiết yếu nhất, nên khỉ con sẽ chọn “người mẹ” có sữa.
Nhưng thí nghiệm lại cho thấy điều ngược lại. Nhu cầu được chạm an ủi vượt trội
hơn nhu cầu được nuôi dưỡng bằng sữa rất nhiều.
Nói rằng khỉ con
thích “người mẹ” phủ vải mềm còn là nói giảm. Sự an ủi mà chúng nhận được qua việc
chạm có giá trị hơn nhiều so với cả cơn đói thể chất. Chúng cần kết nối hơn là
cần thức ăn. Và điều này không chỉ đúng với khỉ, mà còn đúng với con người. Nếu
nhu cầu dinh dưỡng lớn hơn nhu cầu về sự chạm an ủi, thì con người sau chia tay
sẽ không rơi vào trạng thái không ăn uống được.
Có một nghiên cứu
khác, ám ảnh hơn, mà tôi được biết khi học đại học. Lần này, đối tượng lại là
trẻ sơ sinh. Thí nghiệm tiến hành ở Mỹ vào năm 1940, với 40 trẻ sơ sinh. Mục
tiêu là xác định liệu con người có thể phát triển chỉ với nhu cầu sinh lý cơ bản
mà không cần tình thương và sự âu yếm hay không.
20 trẻ sơ sinh
được nuôi trong một cơ sở đặc biệt, nơi người chăm sóc chỉ cho ăn, tắm rửa và
thay tã, nhưng không bao giờ chạm vào hay giao tiếp ngoài những gì cần thiết. Mọi
nhu cầu vật chất được đáp ứng cẩn thận, môi trường vô trùng để tránh bệnh tật.
Nhưng thí nghiệm phải dừng lại sau bốn tháng. Tại sao? Vì một nửa số trẻ đã chết.
Số còn lại được đưa vào các gia đình, nhưng chúng cũng lần lượt chết sau đó.
Điều đáng sợ nhất
là: không có nguyên nhân sinh lý nào gây ra cái chết. Trên giấy tờ, những đứa
trẻ “khỏe mạnh”. Nhưng trước khi qua đời, chúng ngừng khóc, ngừng phát ra âm
thanh, giống như đã hoàn toàn tách khỏi cuộc sống. Chúng ngừng biểu hiện sự sống
trước khi ra đi.
Ngày nay, chúng
ta ám ảnh với công nghệ. Nó khiến chúng ta tưởng rằng mình có thể kết nối với
nhau ở bất kỳ đâu. Đúng, một phần nào đó là như vậy. Nhưng khả năng kết nối qua
công nghệ hoàn toàn không thể thay thế cho sự hiện diện và sự tiếp xúc gần gũi
của con người. Chúng ta cần sự gần gũi. Chúng ta cần sự tiếp xúc của con người.
Vậy nên thực tế,
công nghệ ngày nay có thể là một trong những yếu tố khiến chúng ta ngày càng cảm
thấy cô đơn hơn, và cũng là lý do tại sao nhu cầu về sự tiếp xúc gần gũi trở
thành một nhu cầu mà giờ đây chúng ta đang thiếu thốn nghiêm trọng. Sự thật là,
với tư cách con người, chúng ta cần sự tiếp xúc gần gũi. Ngay cả những người từng
bị tổn thương nhiều nhất bởi sự tiếp xúc, họ vẫn cần nó. Đây chính là lý do tại
sao việc bị người khác làm tổn thương lại dằn vặt đến thế với một con người bằng
xương bằng thịt. Bởi vì bạn rất khao khát một thứ mà bạn đã được dạy rằng nó
quá đau đớn để nhận lấy. Không có sự tra tấn nào tệ hơn thế. Nó giống như việc
bạn cần uống nước nhưng thứ duy nhất có là nước đã bị đầu độc.
Nếu chúng ta
không cần sự đụng chạm và không cần kết nối mà chúng ta trải nghiệm qua sự tiếp
xúc gần gũi, thì khi bị người khác làm tổn thương, chúng ta chỉ đơn giản bước
đi tiếp và chẳng bao giờ cần nói chuyện với ai nữa trong phần đời còn lại, và vẫn
ổn. Nhưng thực tế không phải như vậy.
Điều hiển nhiên
là chúng ta đều biết đến việc lạm dụng thể xác và tình dục, có rất nhiều cách
mà sự đụng chạm có thể báo hiệu cho một người rằng họ đang không an toàn, rằng
sự đụng chạm có thể gây ra nỗi đau khủng khiếp. Tuy nhiên, có một dạng nỗi đau
khác đi kèm với sự đụng chạm thể xác, và đây mới là thủ phạm lớn hơn nhiều khiến
con người có mối quan hệ tiêu cực với sự đụng chạm. Đó chính là ý nghĩa gắn liền
với sự đụng chạm.
Con người không
thể ngừng thêm ý nghĩa vào sự đụng chạm. Lý do là: sự đụng chạm là một trong những
cách giao tiếp sâu sắc và nguyên sơ nhất mà chúng ta có trong vũ trụ. Sự đụng chạm
là giao tiếp. Điều đó có nghĩa là bất cứ khi nào bạn trao đi hoặc mong muốn sự đụng
chạm, đều có một tầng ý nghĩa nào đó kèm theo. Và vì con người không thể ngừng
gán thêm ý nghĩa, nên hiếm khi sự đụng chạm chỉ đơn giản là chạm. Thay vào đó,
nó trở thành công cụ. Ý nghĩa mà ta thêm vào sự đụng chạm đã phá hỏng sự thuần
khiết của nó, và khiến việc chạm vào nhau trở nên khá không an toàn.
Ví dụ: nếu cha mẹ
hoặc người chăm sóc bắt buộc bạn phải chạm vào họ theo những cách nuôi dưỡng họ,
như một cách để chứng minh sự tận tụy hoặc sự phục tùng, thì sự đụng chạm đã trở
thành thứ không thuần khiết. Tại sao? Bởi vì sự đụngchạm ngay lập tức gắn liền với sự nô dịch.
Ví dụ khác: sự đụng
chạm thường xuyên được dùng như một công cụ thao túng, đến mức khi bạn chạm vào
ai đó, điều đầu tiên người đó nghĩ, lý do khiến họ căng thẳng là: “Người này
đang muốn lấy gì từ tôi?”
Thêm một ví dụ:
nếu ai đó lớn lên trong một nền văn hóa nơi sự đụng chạm chỉ đồng nghĩa với việc
ai đó đang hướng tới tình dục, thì gần như không thể chạm vào người đó mà họ
không ngay lập tức mặc định rằng ý nghĩa là: bạn muốn tình dục.
Ý nghĩa được gắn
vào sự đụng chạm, cũng như những kiểu đụng chạm khác nhau, ở mọi chủng tộc, văn
hóa, tôn giáo, xã hội và gia đình. Ở đâu có con người, ở đó có điều này.
Một vài ví dụ: ở
Mỹ, nếu một người đàn ông vỗ mông một người đàn ông khác trong thể thao, đó là
một hình thức khích lệ, hoàn toàn được chấp nhận. Không ai nghĩ nó có nghĩa gì
khác ngoài: “Yeah! Chúng ta là đồng đội!” Nhưng ngoài thể thao, nếu một người
đàn ông vỗ mông một người đàn ông khác, điều đó có nghĩa anh ta là người đồng
tính. Ở các nền văn hóa Bắc Âu, nếu bạn chạm vào người khác giới, nó được mặc định
ngay lập tức là một sự kết nối tình cảm và tình dục. Ở Brazil, bạn có thể mong
chờ sẽ được ôm hôn thắm thiết bởi tất cả những người bạn gặp. Điều đó không có
nghĩa là họ muốn quan hệ tình dục với bạn. Hầu hết thời gian, đó chỉ là một
cách thể hiện sự thân thiện. Họ gần như không có “vùng không gian cá nhân” nào
cả.
Ngay cả trong một
nền văn hóa, cách thức chạm cũng mang ý nghĩa khác nhau. Ví dụ: một cái bắt tay
lỏng lẻo thường chỉ đơn giản có nghĩa: “Ồ, tôi vui vì được kết nối với bạn.”
Trong khi một cái bắt tay chắc nịch lại thường có nghĩa: “Hãy nghiêm túc với
tôi.” Ngoài ra, còn có sự khác biệt trong việc xã hội chấp nhận việc con trai
chạm nhau và con gái chạm nhau.
Sự bất lực mà
chúng ta trải qua đối với sự đụng chạm là: chúng ta không thể kiểm soát được ý
nghĩa mà người khác gán cho sự chạm. Thêm nữa, cả đời chúng ta đã bị nhồi nhét
đủ loại ý nghĩa về sự chạm, nên chúng ta cũng không kiểm soát nổi cả ý nghĩa mà
chính mình đang gán cho trải nghiệm đó. Chính vì sự phức tạp trong “ngôn ngữ của
sự đụng chạm” này, chúng ta không thể đơn giản buông bỏ và trải nghiệm sự đụng chạm chỉ để chạm. Chúng ta cảm thấy sự chạm
quá phức tạp, dẫn đến trạng thái đóng băng, và dần tách mình khỏi sự chạm.
Chúng ta không còn cảm thấy sự đụng chạm là thứ an toàn để trải nghiệm. Và kết
quả: tất cả chúng ta đều rơi vào tình trạng thiếu sự chạm.
Con người cần
nhiều, rất nhiều sự đụng chạm hơn so với những gì họ thực sự nhận được trên
toàn thế giới. Thực tế, nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ tình cảm chính, sẽ
không có một người duy nhất nào trong mối quan hệ đó có thể cung cấp cho bạn đủ
lượng sự đụng chạm mà bạn thực sự cần trong đời.
Để hiểu được kiểu
chạm và số lượng sự đụng chạm mà một người thật sự cần để ở trong trạng thái an
lành thuần khiết, tôi muốn bạn hãy hình dung một đứa trẻ sơ sinh. Khi một đứa
bé chào đời, bất cứ ai tiếp xúc với nó đều có phản ứng âu yếm ngay lập tức. Họ
thể hiện sự âu yếm thể xác với bé. Khi đứa trẻ lớn lên trong một môi trường
lành mạnh, thì chỉ trong vài phút, nó có thể nhận được một cái ôm từ mẹ, sau đó
ngồi trong lòng cha, rồi nắm tay bạn thân chạy ngoài phố, rồi ngay sau đó có thể
được bà nhẹ nhàng vuốt cánh tay. Đứa trẻ ấy nhận được sự tiếp xúc an ủi từ tất
cả mọi người trong môi trường xung quanh.
Nhưng vấn đề là:
để một con người duy trì sự khỏe mạnh, không nên có một “ranh giới tùy tiện”
nào đánh dấu thời điểm mà cách gắn bó thể xác bằng sự chạm âu yếm này phải chấm
dứt. Ranh giới đó không nên tồn tại. Một người trưởng thành cũng cần sự đụng chạm
y hệt như một đứa trẻ sơ sinh và một đứa trẻ nhỏ.
Rõ ràng là có những
cộng đồng và cá nhân lành mạnh hơn nhiều so với những người khác trong khía cạnh
này. Nếu sự đụng chạm từng mang lại cho chúng ta nỗi đau, thì chúng ta cần đưa
sự đụng chạm trở lại cuộc sống một cách chậm rãi, và với một người mà ta tin tưởng.
Liệu pháp cơ thể là một ví dụ về điều mà có thể chúng ta cần thực hiện trước, rồi
sau đó mới cho phép những người trong vòng xã hội của mình mang lại sự đụng chạm
trong đời sống hằng ngày. Điều hoàn toàn dễ hiểu là chúng ta cần được “phục hồi”,
nếu sự đụng chạm không yêu thương từng là một phần trong những vết thương của
mình, điển hình như trong các trường hợp bị lạm dụng. Nhưng chúng ta thật sự cần
sự phục hồi này nếu muốn sống một cuộc đời mà ta cảm thấy kết nối thật sự với
người khác, hòa bình với thế giới, và được thỏa mãn về mặt cảm xúc.
Khi chúng ta
đang cố gắng đáp ứng nhu cầu về sự đụng chạm, ta cần ngừng kìm nén, phủ nhận và
chối bỏ nhu cầu này. Chúng ta phải chấp nhận 100% rằng mình cần nó. Và chúng ta
cần bắt đầu tham gia vào những cách mà mình có thể nhận được sự đụng chạm chỉ vì
mục đích chạm vào.
Để hiểu điều
này, hãy tưởng tượng bạn vuốt ve một con chó hoặc mèo. Khi bạn vuốt ve chó hay
mèo, đó là chạm vì mục đích chạm vào. Bạn yêu thích cảm giác chạm vào chúng. Nó
mang lại cho bạn sự thỏa mãn, giống hệt như cách nó mang lại sự thỏa mãn cho
con vật. Cả hai cùng được nuôi dưỡng bởi chạm vì mục đích chạm vào.
Khi hai sinh thể
nhận được sự chạm vì mục đích chạm vào, sẽ không có ý nghĩa kỳ lạ nào bị thêm
vào trải nghiệm, và quan trọng nhất là sẽ không có sự hiểu nhầm giữa ý định của
người chạm và ý nghĩa mà người được chạm gán cho nó. Khi cả hai đồng điệu với
nhau về ý nghĩa, sự đụng chạm trở thành cách an toàn để trao và nhận. Đây là lý
do tại sao nhiều người cảm thấy siêu an toàn khi thể hiện sự âu yếm thể xác với
động vật, nhưng lại không như vậy với con người.
Hãy cảm nhận rằng
cơ thể bạn cần sự đụng chạm, làn da cần nó, cơ bắp cần nó, nội tạng cần nó. Nó
giống như một miếng bọt biển khô đang khao khát hấp thụ một thứ mà nó tuyệt vọng
cần. Bạn cũng đang đói khát được chạm, cả về mặt giao tiếp mà việc chạm mang lại
cho bạn về mặt cảm xúc.
Một vài ví dụ về
những dạng chạm nuôi dưỡng là: ngồi cạnh ai đó để cảm nhận cơ thể họ áp vào bạn,
ôm, vỗ nhẹ, nắm chặt, xoa, ôm hôn, nắm tay, vuốt ve nhẹ nhàng và an ủi, cù lét,
âu yếm, massage, siết chặt, kéo, chạm trán và hôn, tôi chỉ kể sơ qua vài cái.
Vậy làm thế nào
để biến thế giới này thành một nơi mà việc chạm dễ dàng và được chấp nhận hơn
giữa người trưởng thành?
Câu trả lời là:
bạn phải tách ý nghĩa hoặc thông điệp của sự đụng chạm ra khỏi bản thân việc chạm
vào, để hoặc là được chạm vào vì mục đích chạm vào,
và cả hai cùng đồng ý điều đó, hoặc cả hai cùng hiểu rõ ý nghĩa thật sự mà sự
chạm đó muốn truyền tải. Nói ngắn gọn, chúng ta phải loại bỏ không gian để diễn
giải sai về việc chạm vào. Sự đụng chạm là một trong những công cụ giao tiếp cảm
xúc mạnh mẽ và nguyên sơ nhất. Chúng ta cần sự giao tiếp cảm xúc đó. Nhưng ta
cũng cần chạm vào vì mục đích chạm vào.
Để nâng cao nhận
thức, tôi muốn bạn quan sát con người và sự đụng chạm. Hãy đặc biệt chú ý đến
những câu hỏi sau:
- Sự đụngchạm có
ý nghĩa gì đối với tôi?
- Tôi đang thêm
ý nghĩa gì vào các dạng đụng chạm khác nhau?
- Tôi học ý
nghĩa đó từ đâu?
- Ý nghĩa tôi
thêm vào khác thế nào so với ý nghĩa mà người khác thêm vào?
Để nghiên cứu loại
hình giao tiếp này, bạn có thể dành ra một ngày chỉ để quan sát con người và sự
đụng chạm. Mỗi khi bạn thấy ai đó tham gia vào bất kỳ hình thức chạm nào, hãy tự
hỏi:
- Họ đang truyền
đạt điều gì?
- Ý nghĩa của sự
chạm đó là gì?
Bất cứ khi nào bạn
trải nghiệm sự chạm hay trao đi sự chạm, hãy tự hỏi: “Sự đụng chạm này có ý
nghĩa gì với tôi? Và tôi muốn nó mang ý nghĩa gì?”
Rồi hãy trực tiếp
trao đổi với người kia để đảm bảo rằng hai bên đã hiểu nhau.
Tôi biết điều
này khiến sự đụng chạm có vẻ ít tự nhiên hơn, nhưng nếu muốn biến sự đụng chạm
thành một điều an toàn trong thế giới, đây là bước cần thiết trong quá trình phục
hồi mà chúng ta phải đi qua để quay lại bản chất thật sự của mình, một bản chất
rất giàu sự đụng chạm và cảm xúc. Khi bạn bước vào một mối quan hệ tình cảm, việc
cùng thống nhất về sự đụng chạm và thông điệp mà nó mang đến hoặc tiếp nhận là
điều đặc biệt quan trọng. Bởi vì không có gì có thể tạo ra sự ghen tuông trong
một con người bằng xương bằng thịt nhiều hơn sự đụng chạm. Đặc biệt khi sự đụng
chạm được trao cho ai đó không phải là bạn đời chính của họ. Bạn cần làm rõ sự đụng
chạm và ranh giới của nó trong mối quan hệ, để cả hai có thể cảm thấy vừa thỏa
mãn, vừa an toàn.
Chừng nào chúng
ta còn mang hình hài thể xác, sẽ không có một ngày nào mà chúng ta không cần đến
sự chạm của nhau. Cảm giác hạnh phúc của chúng ta phụ thuộc vào việc đáp ứng
nhu cầu này cho nhau. Chúng ta cần tìm cơ hội cho sự tiếp xúc an ủi, và cần cho
phép những trải nghiệm này bước vào cuộc sống. Chúng ta cũng cần chấp nhận rằng
chống lại khía cạnh sinh học này là vô ích. Nếu chúng ta có thể tách ý nghĩa khỏi
sự đụng chạm, và bắt đầu tìm cách đưa sự đụng chạm chỉ vì mục đích tiếp xúc,
thì điều chúng ta tạo ra cho chính mình sẽ là một thế giới nâng cao sự hạnh
phúc của con người. Một thế giới mang lại cảm giác an toàn hơn nhiều để sống
trong đó.
Chúc bạn có một
tuần tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=J9OupqcTiW8
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.