Swaruu Transcripts 1775 - MỤC TIÊU: CĂN CỨ MẶT TRĂNG ALFA - Jaume su và Robert

 

Swaruu Transcripts 1775


MỤC TIÊU: CĂN CỨ MẶT TRĂNG ALFA - Jaume su và Robert

 

28-08-2025




Robert: Chào các bạn, các bạn  khỏe không?

 

Rồi, hôm nay chúng ta có một vị khách rất đặc biệt, được cộng đồng này rất yêu mến, đó là Jaume Su, và hôm nay chúng ta sẽ nói về mục tiêu Mặt Trăng, à xin lỗi, về mục tiêu Căn cứ Mặt Trăng Alfa. Và đây là một chủ đề rất thú vị.

 

Vậy trước hết, cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây. Chúc mọi người một ngày thứ Năm vui vẻ, và tôi khuyến khích các bạn hãy đăng ký theo dõi. Không chỉ kênh này, mà cả các kênh khác mà các bạn sẽ thấy trong phần bình luận. Trong đó có cả kênh của Jaume Su. Giờ thì chúng ta sẽ mời vị khách của mình vào. Jaume, bạn khỏe không?

 

Jaume Su: Xin chào, ở đây tuyệt vời, tuyệt vời.

 

Robert: Vâng.

 

Jaume Su: Sẵn sàng cho một buổi trực tiếp mới và để nói về mục tiêu Căn cứ Mặt Trăng Alfa, mặc dù hôm nay chúng ta sẽ không nói về Mặt Trăng.

 

Robert: Ồ, xem nào, đó là một chủ đề tôi quan tâm lắm. Nó rất thú vị. Nhưng mà hay ở chỗ là hôm nay chúng ta sẽ chia sẻ một bài thuyết trình PowerPoint mà chính bạn đã làm, có rất nhiều hình ảnh từ một bộ phim truyền hình rất hay, đúng không?

 

Jaume Su: Đúng rồi. Để tôi kể cho các bạn nghe, đó là một bộ phim truyền hình tên “Cosmos 1999”. Ở Tây Ban Nha nó được đặt tên là “Espacio 1999”. Hồi đó tạp chí truyền hình chỉ có 2 kênh thôi, và nó ghi rõ chương trình chiếu gì.

 

Từ nhỏ tôi đã luôn mê mẩn chuyện UFO, ngành nghiên cứu UFO và không gian, tất cả những thứ đó. Vì vậy bộ phim này đối với tôi lại là một nỗi hụt hẫng, vì tôi không bao giờ được xem trọn vẹn các tập khi đi học về. Tôi đi học ở tận đầu bên kia Barcelona, và khi tôi về đến nhà thì tập phim đã chiếu xong rồi. Thế nên khi lớn lên, khi bộ phim được phát hành DVD, tôi đã quyết định mua ngay, vì tôi vẫn có cảm giác khao khát đó. Tôi mua cả hai mùa phim. Và đây là bìa tập phim mà chúng ta sẽ phân tích hôm nay. Đây là một tập đôi, và tập đôi này còn từng được phát hành như một bộ phim chiếu rạp nữa, mang tên “Mục tiêu: Căn cứ Mặt Trăng Alfa”.

 

Đây là một tập đôi, tức là một tập được chia thành hai phần, rồi họ ghép lại phát hành như phim điện ảnh. Nhưng cốt truyện thì rất hay, rất hay, cực kỳ hay, và hiếm có một bộ phim nào cho chúng ta nhiều cơ hội để bàn luận về mọi thứ như tập này. Và trong buổi hôm nay, Robert, bạn cũng sẽ tham gia, vì bạn sẽ thấy thoải mái khi nói về chủ đề này.

 

Robert: Thú vị thật. Tôi phải nói là thật sự tôi cũng không rõ chủ đề cụ thể lắm đâu. Tôi chỉ biết tiêu đề buổi trực tiếp, và tôi đã xem qua PowerPoint, thấy rất thú vị.

 

Và như bạn nói là chúng ta sẽ không nói về Mặt Trăng, đúng không? Vì đây gọi là “primado negativo” (một dạng gieo lập trình tâm trí tiêu cực), tôi tạm gọi như vậy cho thứ mà chúng ta sẽ bàn hôm nay.

 

Jaume Su: Đúng vậy, bộ phim này chứa rất, rất nhiều “lập trình tâm trí tiêu cực”, cực kỳ nhiều luôn, quá đáng luôn ấy. Và chúng ta sẽ thấy. Nhưng hôm nay tôi sẽ làm cho buổi trực tiếp này nhẹ nhàng hơn nhiều so với lần trước. Thêm nữa, các chủ đề hôm nay sẽ khiến bạn thấy thoải mái hơn, bạn sẽ có thể tham gia nhiều hơn.

 

Bạn sẽ không cảm thấy bị tách rời. Và đối với cả bạn lẫn tôi, đây cũng là một sự hoài niệm, vì chúng ta cùng lứa tuổi, và hồi đó chúng ta đều thích bộ phim này. Đó cũng chính là điều mà chúng ta vừa nói với nhau trước khi phát sóng.

 

Robert: Đúng, đúng. Tôi nhớ mà. Tôi còn kể với Jaume là hồi nhỏ tôi có một mô hình con tàu trong phim, và tôi thường chơi, giả vờ nó bay, rồi làm tiếng động như thể nó đang bay.

 

Vì hồi nhỏ tôi vốn rất thích chơi một mình, rất cá tính độc lập. Tôi có thể tự vui với bất kỳ thứ gì. Đặc biệt khi là những thứ liên quan đến không gian, tàu vũ trụ, thì trí tưởng tượng của tôi bay cao lắm.

 

Jaume Su: Rất hay.

 

Robert: Và thêm một điều nữa, muốn nhắn với khán giả là hãy chia sẻ buổi trực tiếp này, và nhớ đăng ký kênh của Jaume nữa. Được chứ Jaume? Giờ thì bạn tiếp tục đi, không chần chừ nữa.

 

Jaume Su: Trước tiên tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những người đã xem buổi trực tiếp trước, cũng như những bình luận mà các bạn đã để lại. Thật sự tôi vô cùng vui, vô cùng bất ngờ. Tôi đã trả lời một số, bấm like tất cả, và thực sự thấy hạnh phúc. Khi được chào đón như vậy, tất nhiên là tôi sẽ quay lại rồi. Các bạn đón nhận tôi giống như cách khán giả trên TV đón Belén Esteban, bằng một nụ cười và đầy tình cảm. Tuyệt vời thật. Vậy thì chúng ta cùng bắt đầu với “Mục tiêu: Căn cứ Mặt Trăng Alfa”. Tôi sẽ trình bày nhẹ nhàng hơn, và nếu muốn thì chúng ta cùng đi vào các slide nhé.

 

Robert: Nào, bắt đầu thôi.

 

Được chứ? Đây rồi. Thêm vào màn hình. Slide đầu tiên, nhìn đẹp ghê chưa.



Jaume Su: Rồi, đây chính là con “Đại bàng” (Eagle) mà bạn nói đó. Đây là một mô hình thu nhỏ, bối cảnh dựng phim cũng rất thú vị. Bộ phim này còn ra đời trước cả Star Wars – trước một, hai năm, tức là vào 75–76. Vì vậy, về mặt cốt chuyện và hiệu ứng đặc biệt thì còn rất nghèo nàn. Thế nên, nếu các bạn bây giờ – thuộc một thế hệ khác – xem thì sẽ thấy rất chán. Nhưng thật ra nó lại rất thú vị, chứa nhiều “lập trình tâm trí tiêu cực”, chỉ là với điều kiện kỹ thuật thời đó thì người ta làm được đến vậy thôi. Ngoài ra, tập phim còn phải đủ thời lượng, nên có tập phải cắt bớt nội dung, có tập thì lại thêm thắt để lấp chỗ trống. Tóm lại, đó là một cách khác để hiểu về khoa học viễn tưởng.

 

Còn về hiệu ứng đặc biệt thì… làm khoa học viễn tưởng rất tốn kém. Ở thời điểm đó, không chỉ vì thể loại này chưa có đông khán giả như bây giờ, mà chi phí sản xuất cũng cực kỳ đắt đỏ. Vậy mà ở đây chúng ta có con “Đại bàng”, được nhiều người xem là thiết kế tàu vũ trụ đẹp nhất trong lịch sử khoa học viễn tưởng. Bạn có biết điều này không, Robert?

 

Robert: Tôi không biết, không biết thật. Nhưng ngay lúc này, Jaume, điều tôi đang nghĩ tới là bộ phim có tên là “Cosmos 1999” hoặc…

 

Jaume Su: Đúng, đó là tựa gốc của phim, nhưng ở đây nó được đặt tên là “Espacio 1999”. Nè, tôi cho bạn xem, đây là bìa phim: “Espacio 1999”.



Robert: À, đúng rồi. Nhưng Jaume này, thật thú vị. Thú vị ở chỗ, về lý thuyết, bộ phim lấy bối cảnh năm 1999. Thế mà giờ chúng ta đang ở năm 2025.

 

Tức là, hãy tưởng tượng xem, lẽ ra chúng ta phải ở đâu, đã đạt tới mức nào rồi? Vì ngay thời điểm đó, những người viết kịch bản đã hình dung năm 1999 sẽ như vậy, và nhân loại sẽ sống như thế. Có đúng không, Jaume?

 

Jaume Su: Ừ, có thể lắm. Thực ra ở đây có một mốc thời gian rất quan trọng, và nó liên quan đến “lập trình tâm trí tiêu cực”.

 

Điều gì đã xảy ra vào ngày 13 tháng 9 năm 1999? Nào, nghĩ thử xem.

 

Robert: Tôi không nhớ nữa.

 

Jaume Su: Thì cốt truyện phim xoay quanh ngày này. Vào ngày 13 tháng 9 năm 1999, Mặt Trăng đã được con người khai phá, có một căn cứ trên đó. Các chất thải hạt nhân còn dư từ Trái Đất được cất giữ trong những hầm chứa.

 

Điều xảy ra là một trong những hầm chứa bị hỏng, phát nổ, đúng vào ngày 13 tháng 9 năm 1999. Vụ nổ hạt nhân này, ở phía bên kia Mặt Trăng, đã đẩy cả Mặt Trăng lao ra ngoài vũ trụ.

 

Robert: Ồ, ghê thật.

 

Jaume Su: Đó, vì vậy mà ngày này lại trở thành cột mốc rất quan trọng đối với fan hâm mộ. Mà bạn thấy đó, con số 13 có nghĩa gì? Nó tượng trưng cho “hành trình xuyên chiều”. Cho nên Mặt Trăng bị đẩy sang một nơi khác. Ngoài ra còn có yếu tố số học huyền bí nữa.

 

Tôi nghĩ họ đã biết rằng thế giới sẽ thay đổi từ năm 1999. Đó cũng là năm phim “Matrix” ra mắt. Trước đó một năm có “Dark City”, rồi các bạn biết rồi đó, năm 2001 thì xảy ra sự kiện tháp đôi. Thế nên có thể những mốc thời gian này đều là một phần của “lập trình tâm trí tiêu cực”. Và với con số 13 gắn liền chuyến du hành xuyên chiều, Mặt Trăng bị đẩy ra ngoài.

 

Sau đó, nội dung các tập phim tiếp tục kể rằng Mặt Trăng bị đẩy đi, thoát ra khỏi hệ Mặt Trời, và trên hành trình nó gặp nhiều thứ: người ngoài hành tinh, các sinh vật, cả ma quái nữa. Đôi khi nó đi ngang qua một hay hai hành tinh, và phi hành đoàn thì luôn tìm kiếm cơ hội để tìm ra một hành tinh có thể cho họ rời bỏ Mặt Trăng, định cư vĩnh viễn ở đó.

 

Vì trên Mặt Trăng không có gì cả, họ phải sống nhờ vào hệ thống duy trì sự sống, mà tài nguyên thì rất hạn chế. Nên khát vọng của họ là có thể tái lập nhân loại trên một hành tinh khác. Và cơ bản thì cả bộ phim xoay quanh điều này. Trong tập đôi mà chúng ta sẽ xem hôm nay, lúc đó họ đã du hành ngoài vũ trụ hơn 7 năm rồi. Và điều sắp xảy ra là họ sẽ nhận được một vị khách ghé thăm.

 

Giờ thì sang slide nhé, nếu bạn đồng ý.

 

Robert: Sang slide tiếp theo, thứ 2.

 



Jaume Su: Đúng rồi. Đây là cảnh vụ nổ hạt nhân.

 

Để giúp khán giả hiểu nội dung tập phim: Mặt Trăng đang trôi dạt trong không gian, có một nhóm người sống sót ở đó và họ trải qua nhiều cuộc phiêu lưu.

 

Rồi, giờ ta đi vào tập phim. Một trong những chủ đề hôm nay chúng ta sẽ bàn là “kiểm soát tâm trí”. Chủ đề còn lại là “archon” (các thế lực kiểm soát). Và cuối cùng, ta sẽ bàn về “kiểm soát tâm trí của archon”.

 

Vậy nên bây giờ ta sang slide tiếp theo, và tôi sẽ lần lượt giới thiệu các nhân vật trong phim khi họ xuất hiện.

 



Rồi, đây là đoạn mở đầu của tập phim. Chuyện là thế này: chỉ huy, tức người đứng đầu căn cứ Alfa – chỉ huy John Koenig – đang bay kiểm tra các hầm chứa hạt nhân, vì chúng cần được giám sát thường xuyên. Nhưng điều mà khán giả chưa biết là ông ta đã bị tấn công về mặt tinh thần. Thế nên ông ta như bị say rượu, làm nhiều hành động kỳ quặc, và gây nguy hiểm cho căn cứ khi lái con tàu Đại bàng lộn vòng trên không. Cuối cùng, ông ta sượt qua một hầm chứa hạt nhân. Tuy không gây hư hại gì, nhưng con tàu Đại bàng thì bị hỏng và cần có người đến cứu. Ông ấy bất tỉnh và được đưa vào phòng y tế.


 


Rồi, ta sang hình tiếp theo, ở đây có tựa gốc của tập phim, đó là “Những kẻ mang điều kỳ diệu”. Và ở đây ta thấy con tàu “Đại bàng” đã bị phá hủy cùng đội cứu hộ, rồi ta chuyển sang slide tiếp theo.




Người ở chính giữa màn hình, phía sau, là chỉ huy John Koenig, lúc này đang nằm trong phòng y tế. Còn cái máy ở phía trướv là một thiết bị thí nghiệm, công dụng của nó là cập nhật sóng não hay gì đó tương tự. Đây là một phương pháp thử nghiệm, và vì chưa từng kiểm chứng nên họ không biết sẽ có tác dụng gì.

 

Tóm lại, họ đã nối vị chỉ huy vào đó vì ông vừa gặp tai nạn với con “Đại bàng”. Rồi, ta sang hình tiếp theo.

 

Robert: Ok.

 

Jaume Su: Và bây giờ, Robert, bạn nói cho tôi một con số.

 

Robert: Số 101.




Jaume Su: Bạn có thấy số nào khác trên màn hình không?

 

Robert: Có đấy, số 3.

 

Jaume Su: Chính là số 33, đúng không? Ở đây có 3 hình chồng lên nhau, trong các màn hình giám sát từ tập 1 đã có số 33 rồi, và thêm 3 vòng tròn nữa. Trong mạch truyện, lúc đó trên màn hình xuất hiện một con tàu trông như của Trái Đất, đang tiến lại với tốc độ cao về phía trạm Mặt Trăng Alfa. Rồi ta sang cảnh tiếp theo.




Rồi, những người đó tự nhận là đến từ Trái Đất. Toàn bộ phi hành đoàn trên con tàu ấy hạ cánh xuống Mặt Trăng, họ liên lạc, mở cửa và cuối cùng bước vào căn cứ. Tất cả nhân vật trong trung tâm chỉ huy đều nhận ra một ai đó trong con tàu này. Nghĩa là, mỗi người trên tàu vừa đến đều quen biết với ít nhất một người trong căn cứ.

 

Ở đây, người bên trái là trưởng bộ phận an ninh, một nhân vật quan trọng. Ở giữa có một người đang quay phim (chi tiết trong cốt truyện), và bên phải là một người mới đến. Những người vừa đến được phân biệt bằng bộ đồng phục màu bạc, khác với đồng phục của các thành viên căn cứ Alfa. Rồi ta sang hình tiếp theo.




Mọi người trong căn cứ tỏ ra rất vui mừng. Người đàn ông mặc áo khoác bạc đứng bên trái chính là một giáo sư đại học, ông nói rằng họ đã tìm ra một hệ thống đẩy mới, có thể du hành trong vũ trụ rất nhanh. Và rằng họ sẽ bắt đầu những chuyến bay đưa mọi người trở lại Trái Đất.

 

Họ nói: “Mọi câu hỏi của các bạn sẽ được trả lời khi về Trái Đất.” Tức là không cung cấp thông tin gì thêm.



Rồi, ta sang hình tiếp theo. Sau phần giới thiệu, những người mới đến bắt đầu tản ra khắp căn cứ. Lúc này, khán giả bắt đầu thấy rõ rằng họ có khả năng kiểm soát tâm trí người khác. Hai kẻ này đang điều khiển một thành viên của Alfa, người này ánh mắt vô hồn, và chúng giao nhiệm vụ cho anh ta: loại bỏ người đang nằm trên giường bệnh, tức chỉ huy John Koenig. Và anh ta bắt đầu tiến về phía đó.

 

Sang hình tiếp theo.




Trong lúc kẻ bị kiểm soát tâm trí này đang bấm nút trên chiếc máy để hủy não chỉ huy, thì ở một cảnh khác, bác sĩ trưởng vô tình gặp lại người bạn gái của mình (cô đi trên con tàu mới đến). Anh đang xem màn hình và thấy chỉ huy lên cơn co giật, nhưng vẫn không phản ứng. Rồi một thành viên khác của căn cứ tới và đưa cô gái đi.

 

Ngay sau đó anh ta lấy lại bình tĩnh, chạy thẳng đến phòng y tế, kịp thời ngăn cản kẻ đang bị thôi miên, cứu mạng John Koenig.

 

Rồi ta sang hình tiếp theo.




Có một loạt nhân vật mới xuất hiện, rất đa dạng, mỗi người trong nhóm này đều có một chức năng riêng. Về mặt điện ảnh, bạn sẽ chú ý đến bộ trang phục hở ngực của nhân vật nữ này. Với tôi, điều đó hơi quá đáng, vì rõ ràng họ chọn nữ diễn viên này chỉ để khoe phần cắt áo đó, rất “phong cách những năm 70”, khi bộ phim được sản xuất. Nhưng sau khi xem đi xem lại, tôi nhận ra nhân vật này có mục đích rõ ràng: tạo ra sự chia rẽ và gây xao lãng giữa các nhân vật khác. Và đó là lý do vì sao cô ta mặc như vậy.

 

Khi John Koenig, chỉ huy trưởng, còn đang bất tỉnh, thì quyền chỉ huy căn cứ rơi vào tay người kế tiếp, chính là trưởng an ninh. Và giờ ta giới thiệu thêm một nhân vật mới: ông ta có quan hệ tình cảm với một nữ người ngoài hành tinh tên là Maya, được cứu về trong tập đầu của mùa 2. Cô ấy rất giống con người, thông minh, và còn là một người biến hình. Cô có khả năng biến thành bất kỳ thứ gì mà mình đã chạm vào, duy trì trong khoảng một giờ.

 

Rồi, ta sang hình tiếp theo.




Ở đây, chu kỳ hoạt động của chiếc máy đã kết thúc. Hư hại mà kẻ bị thôi miên gây ra thật ra không ảnh hưởng gì. John Koenig được tháo máy ra, bác sĩ báo rằng không có tổn thương não, nhưng không hiểu vì sao ông lại hành động kỳ lạ khi lái con “Đại bàng”. Ông không nhớ gì cả, rất xấu hổ khi nghe nói mình đã hành xử như vậy. Lúc đó họ cho ông biết có những người Trái Đất vừa đến, và họ sẽ đưa mọi người trở về lại Trái Đất.

 

Nghe vậy, ông rất vui mừng. Họ liền đưa ông tới trung tâm chỉ huy để giới thiệu những người mới đến. Và tại đó, ông nhìn thấy… những “cây thông Noel” hay “búp bê cao su” kỳ lạ, mỗi sinh vật như vậy chỉ có một con mắt.




Vậy thì, ông ấy thấy thực tại theo cách này trong khi những người khác lại nhìn thấy những người mặc áo khoác bạc và có khả năng kiểm soát tâm trí này. Thế là ông trở nên rất bồn chồn, buộc phải khống chế và đưa trở lại phòng y tế, nhưng lần này thì bị trói, tức là bị đặt lên cáng và trói chặt.

 

Chúng ta chuyển sang hình tiếp theo.

 

Robert: Hình tiếp theo.




Jaume Su: Và ở đó là chỉ huy John Koenig, người sẽ trải qua cả bộ phim như thế này - ông ấy sẽ trốn thoát, rồi lại bị trói lại, rồi lại được thả ra, rồi lại bị khống chế, v.v... Nói chung, gần như suốt cả bộ phim ông ấy sẽ trong tình trạng như vậy.




Rồi, sang hình tiếp theo, và ở đây có một đoạn thoại thú vị khi những sinh vật này, tất cả đều là người mới đến, đang bàn bạc với nhau vì họ cần thay đổi kế hoạch. Vì lẽ ra họ phải tiêu diệt chỉ huy nhưng chưa làm được.

 

Và họ nói: “Chúng ta phải kết liễu John Koenig vì ông ấy là một thủ lĩnh giỏi và có thể khiến kế hoạch của chúng ta thất bại.”

 

Robert: À, tôi cũng muốn nói là tôi đã phải thêm vài người điều phối chỉ riêng hôm nay, vì có vẻ như phần chat hơi… hơi quá tải một chút.

 

Jaume Su: Rồi, quay lại chuyện John Koenig, ông ấy đã bị kiểm soát tâm trí, và hôm nay điều chúng ta sẽ bàn chính là về kiểm soát tâm trí. Trong trường hợp của những “người khách trong phòng ngủ” (tôi gọi vậy để tránh bị kiểm duyệt), Robert, kiểm soát tâm trí có hiện diện không? Ý kiến của bạn ra sao dựa trên những trường hợp chúng ta biết?

 

Robert: Tất nhiên là có rồi, có kiểm soát tâm trí, và bây giờ còn nhiều hơn nữa. Giờ đây ta có một dạng kiểm soát tâm trí... thực ra, kiểm soát tâm trí có nhiều cách. Một, nó định hướng nhận thức của bạn, ở mức vô thức, nó có thể điều khiển bạn có thể làm gì, không được làm gì. Cách khác, quan trọng hơn, là như chúng ta hay nói - à, thực ra họ nói - rằng không có thế giới vật chất, mà tất cả chỉ là cõi trung giới. Nên ta luôn luôn bị ảnh hưởng bởi những thực thể loại này mà ta không thấy được. Nhưng việc ta không thấy không có nghĩa là chúng không tồn tại. Chúng ở ngay đây. Dưới dạng ấu trùng, loài ký sinh, hay bất kỳ hình thức nào bạn muốn.

 

Và rồi còn có kiểm soát tâm trí nhân tạo được tạo ra nhờ cái gọi là “thần giao cách cảm tổng hợp” thông qua công nghệ. Nó có một cái tên riêng.

 

Jaume Su: Thật sao?

 

Robert: Ở Chile đã có quy định về việc lạm dụng phương pháp này rồi. Tức là, họ đưa vào đầu bạn những giọng nói thông qua tần số. Và khi bạn nghe thấy trong đầu, bạn tưởng đó là ý nghĩ của chính mình.

 

Jaume Su: À.

 

Robert: Tóm lại là như vậy đó, Jaume, nói ngắn gọn thôi.

 

Jaume Su: Rồi, tôi đồng ý. Đây là điều có thể thấy rõ trong tập phim này, nhưng tôi còn nghĩ đến chuyện khác. Khi John Koenig làm vỡ tàu Đại bàng, thì những vị khách này đang trên đường đến. Và dù khán giả không biết, tôi thì rất am hiểu về vấn đề UFO, tôi nghiên cứu từ nhỏ. Dù tôi không nói về nó trong video của mình - vì đã có nhiều người khác làm rồi, họ còn quan tâm hơn tôi - nhưng tôi vẫn nắm rõ thông tin.

 

Trong đời mình, tôi đã phỏng vấn những người từng có trải nghiệm gặp “khách trong phòng ngủ”. Và gần nhà tôi có một người, từ nhiều năm nay, làm các video về UFO mà phải nói là cực kỳ ấn tượng. Anh ấy cho tôi xem và thật sự kinh ngạc. Bởi vì anh ấy biết chính xác, tức là có người “gọi” cho anh ấy để báo khi UFO xuất hiện, và anh ấy thực sự dấn thân vào hiện tượng này.

 

Tôi không thể nói thêm. Nhưng điều tôi nghĩ là: nếu UFO có thể là một dạng công nghệ khuếch đại tâm linh, thì liệu họ có đang dùng UFO để mở rộng tầm ảnh hưởng đến một số cá nhân hoặc cả một tập thể không?

 

Robert: Tất nhiên rồi, tôi nói chắc chắn là có. Thực tế thì, Jaume, tôi biết một phụ nữ sống ngay trong khu vực anh ở...

 

Jaume Su: Vâng.

 

Robert: Cũng có rất nhiều đoạn phim quay UFO. Không chỉ UFO, mà cả... Ừ thì, bà ấy đi ngoài đường, bắt đầu quay và là người duy nhất nhìn thấy UFO, nhưng bà ấy có bằng chứng quay phim. Vì dường như bà ấy có linh cảm, một kiểu trực giác. Gần như là có tiếp xúc...

 

Jaume Su: Ý bạn là, bà ấy có thể nhìn thấy một tầng thực tại thuộc cõi trung giới - cái mà họ gọi là “hỗn hợp sóng” - cho phép giải mã, vì sau khi có một lần tiếp xúc, ý thức của bạn bị thay đổi. Khi bạn nhìn thấy “vị thần” nào đó, sẽ có một loại biến đổi trong não, và theo một cách nào đó, đó chính là các vị thần cổ đại. Ít nhất thì một số trong số họ là như vậy.

 

Robert: Đúng rồi, đúng rồi. Nó giống như một sự mở rộng ý thức, có cái gì đó kết nối bạn với họ, nhiều hơn so với người bình thường. Và cái gì đó đó, chính là việc, như chúng ta hay nói, bạn không phải chỉ là cơ thể này, mà bạn còn nhiều hơn thế. Bên trong mỗi cơ thể này, mỗi “chiếc bình chứa” này, có thể là bất kỳ chủng tộc ngoài hành tinh nào trong số hàng ngàn chủng tộc.

 

Nên có một sự kết nối rất mạnh giữa chủng tộc ngoài hành tinh tiếp xúc với bạn và bản chất thật sự của bạn là ai. Đó là lý do có sự liên kết ấy. Tức là, theo cách nào đó, người bạn Jaume quen - người có nhiều đoạn phim UFO ấy - rất có thể đang liên hệ với chủng tộc sao của chính mình. Tôi xin dừng ở đây thôi.

 

Jaume Su: Có thể. Như tôi nói, anh ấy là một người được tiếp xúc, và chuyện đó đã có từ gia đình anh ấy.

 

Robert: Ừ.

 

Jaume Su: Và gia đình anh ấy đã nhận được những năng lực do sự tiếp xúc này mang lại. Vấn đề khác là, liệu người tiếp xúc có hiểu được “ván cờ” mà mình chỉ là con tốt hay không. Có khi thì tốt, có khi thì xấu, đúng không? Nhưng thường thì người tiếp xúc không hề biết mình đang ở trong trò chơi nào. Họ luôn ở thế bất lợi. Nếu anh có công nghệ thay đổi được thực tại của tôi, thì gần như tôi chẳng còn là gì, tôi hầu như đã thua.

 

Robert: Chính xác.

 

Jaume Su: Rồi, rất tốt, chúng ta sang slide tiếp theo và tiếp tục cốt truyện.


 


Người đàn ông quay phim trước đó, khi tất cả gặp gỡ - những người mới đến và người ở Alfa - anh ta đang xem lại các cuộn phim và trong đó xuất hiện những sinh vật mà John Koenig thấy. Thế là anh ta hoảng sợ. Những người mới đến nhận ra điều đó, và một người nói với người khác: “Này, chúng ta phải kiểm soát anh ta vì anh ta đã nhìn thấy điều gì đó, và ta cần xử lý tình huống này.”

 

Rồi anh ta nói: “Tôi cần anh giúp, tôi một mình không thể kiểm soát nổi.” Và khi cả hai hợp lại, thì sức mạnh kiểm soát tâm trí tăng lên. Và đó đưa ta đến slide tiếp theo.

 



Đấy, kết quả là nhờ kiểm soát tâm trí, họ tạo ra một vụ tai nạn, một vụ nổ. Thế là người đàn ông kia chết, còn băng ghi hình và thiết bị phát lại cũng bị phá hủy. Như vậy, những kẻ mới đến đã loại bỏ được một mối nguy.

 

Và với điều đó, chúng ta sang slide tiếp theo.



Rồi, ở đây họ nói: “Chúng tôi có một tàu nhỏ neo đậu cùng với con tàu lớn, nên chúng tôi có thể đưa ba người về Trái Đất ngay.”

 

Và họ sẽ đưa họ về Trái Đất. Thế là họ tổ chức một cuộc bốc thăm. Để kiểm soát trưởng an ninh, mỗi kẻ trong bọn chúng đứng kề bên để kiểm soát tâm trí ông ta.

 

Họ làm cuộc bốc thăm, và dù trên giấy hiện ra những cái tên khác, cuối cùng họ lại chọn Alan Carter - chỉ huy phi đội Đại bàng - cùng hai kỹ thuật viên hạt nhân. Và không ai nhận ra điều gì bất thường, mọi người đều nhìn họ như những con người bình thường. Điều này dẫn ta đến hình tiếp theo.

 

Robert: Thú vị đấy.

 



Jaume Su: Rồi, ở đây có John Koenig, như các bạn thấy đó, họ đã trói ông ta lại và ông ấy cố gắng thuyết phục với họ để được thả ra. Và ông nói, “này, tôi đã ở trong căn phòng này và tôi đang thấy một thứ khác hẳn so với những gì các người đang thấy”.

 

Và ở đoạn này, họ bắt đầu lý luận và nói rằng, “hãy chú ý, tất cả những người có mặt trên con tàu này đều là bạn bè, vì tất cả đều xuất phát từ ký ức của chúng ta”.

 

Có nghĩa là, họ hẳn đã đi vào trong tâm trí của từng người và chiếu ra những gì họ cần từ tất cả những gì họ tìm được. Bạn có một thứ trong đầu, họ tìm cái đó và nói, “được rồi, cái này sẽ có ích để tôi tác động lên bạn theo cách này và kiểm soát bạn”. Và đó chính là cách mà arconte hoạt động.

 

Rồi, họ cũng thấy lạ vì trên con tàu không có người lạ mặt nào. Họ nói, “không thể chiếu ra người lạ được vì họ không nằm trong ký ức của chúng ta”.

 

Và ở đây chúng ta có nhân vật Maya. Nhân vật Maya, mặc dù là người ngoài hành tinh, nhưng cô ấy cũng đã từng thấy con người, không thấy họ bị biến dạng hay có một con mắt kỳ dị gì đó.

 

Thế nên Maya hỏi: “Có khả năng là họ có thể chiếu ký ức của người khác vào những đối tượng khác không?”

 

Tức là, người ngoài hành tinh này chưa từng thấy con người theo cách đó, nghĩa là cô ấy đã bị họ ảnh hưởng. Vì dù Maya không có ký ức về Trái đất, vì cô là thuộc một chủng tộc khác, họ vẫn có thể chiếu vào tâm trí cô những ký ức về con người.

 

Đây là một loại khác của việc kiểm soát tâm trí. Và rồi họ bàn về vài sự việc và nhận ra rằng họ phải ở gần để kiểm soát bạn bằng tâm trí. Họ nói: “Có lẽ họ phải hiện diện thì mới kiểm soát được, còn khi rời xa thì họ không còn kiểm soát tâm trí bạn nữa”. Họ cũng đặt ra vài câu hỏi khác.

 

Họ nói, nếu như những kẻ này đến từ Trái đất, thì lẽ ra họ phải già hơn cả trăm tuổi. Đây là lúc họ bắt đầu suy luận bằng logic, và nói rằng, “nếu họ đã thực hiện một chuyến du hành thời gian, và chúng ta đã đi nhiều năm rồi, thì theo công nghệ đó, họ lẽ ra phải già đi nhiều. Thế nhưng họ lại y hệt như trong ký ức của chúng ta.”

 

Và đó là lúc họ nhận ra rằng cái họ đang gặp phải chính là một cuộc xâm nhập vào căn cứ, nơi có những kẻ đang kiểm soát họ bằng tâm trí.

 

Được rồi, chúng ta qua cảnh tiếp theo.



Rồi, Maya… họ đã tháo dây trói cho viên chỉ huy và giữ bí mật chuyện đó. Chỉ có bác sĩ Russell và Maya (người ngoài hành tinh) là biết. Sau đó, Maya quyết định tự mình thử nghiệm với chính cái máy mà viên chỉ huy đã sử dụng. Cô ấy thực hiện toàn bộ chu trình và được yêu cầu báo cáo lại mình thấy gì. Họ mở cửa và hỏi: “Có hai kẻ ngoài hành lang, Maya, cô thấy gì?”

 

Và Maya nhìn thấy chúng biến dạng, giống như có một con mắt, và cô không còn thấy chúng là con người nữa. Như vậy, cái máy đó không hề làm biến dạng ý thức của cô, mà đúng hơn là bảo vệ nó. Đó là một tai nạn, vì đây vốn là một cỗ máy thử nghiệm. Thế nên bây giờ đã có hai người có thể thấy chúng đúng như bản chất thật sự. Và vì Maya là một người biến hình, nên họ nhờ cô biến thành một trong số chúng để trà trộn và tìm hiểu kế hoạch. Maya đồng ý, và điều này đưa ta sang cảnh tiếp theo.



Rồi, như các bạn thấy, ở đây họ bày một bữa tiệc nho nhỏ với cây thông Noel và mấy con búp bê cao su, nhìn hơi rẻ tiền, nhưng cũng tạm được. Được rồi, nhờ vậy họ nghe lén được kế hoạch của chúng. Và trong cuộc trò chuyện, những kẻ mới đến này nói rằng: “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Chúng ta bắt đầu mất năng lượng rất nhanh. Hai con người đã được gửi đi để kích hoạt đầu đạn hạt nhân. Khi nó được nạp, chúng ta sẽ hoàn toàn tràn đầy năng lượng. Tất cả con người sẽ chết. Chúng ta không quan tâm, chúng thật khó chịu. Dĩ nhiên chúng ta chẳng quan tâm. Tuy nhiên, chúng ta sẽ khiến chúng hạnh phúc trước khi chết.”

 

Nghĩa là, bằng cách kiểm soát ảo giác, chúng đưa bạn đến chỗ chết, nhưng bạn lại hạnh phúc trong ảo giác đó. Và ngay lúc này, những sinh vật đó phát hiện ra Maya đang cải trang thành một trong số chúng. Chúng hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi mang hình dạng chúng ta nhưng không phải chủng tộc chúng ta. Hãy khai báo thân phận.”

 

Thế là Maya phải bỏ chạy, dẫn đến một cuộc rượt đuổi nhỏ. Nhưng vì Maya đang rất yếu, còn chúng cũng yếu, cô ấy không đủ năng lượng để tiếp tục biến hình. Đây là một khoảnh khắc căng thẳng trong bộ phim. Rồi, ta qua hình tiếp theo.



Robert: Rồi hình tiếp theo.

 

Jaume Su: Viên chỉ huy Koenig hỏi: “Vậy trải nghiệm khi biến thành một trong bọn chúng thế nào?”

 

Maya kể lại những gì đã nghe được và nói: “Chúng có trí óc của thiên tài nhưng bản năng của kền kền.”

 

Tôi nghĩ đây là một định nghĩa khá chuẩn cho Arconte, đúng không?

 

Và rồi hỏi: “Chúng muốn gì?”

 

Maya trả lời: “Đó là một loài sống bằng bức xạ, đó là dạng năng lượng duy nhất mà chúng hấp thụ được, chúng đang rất đói. Nếu không ăn thì chúng sẽ chết.”

 

Cũng giống như Arcontes, vì bị ngắt kết nối với Nguồn, chúng cần một nguồn bên ngoài, và nếu không hút năng lượng từ chúng ta bằng cách khiến ta đau khổ thì chúng sẽ chết. Vì vậy, chúng phải ‘nuôi trồng’ chúng ta.

 

Rồi, họ nhận ra rằng kế hoạch của chúng là cho nổ tung cả mặt trăng.

 

Ông nói: “Chúng cho nổ hết. Đó là lý do chúng phải kiểm soát tâm trí chúng ta, để chúng ta tự mình kích hoạt.”

 

Và hỏi: “Sao chúng không tự làm?”

 

Thì câu trả lời là: “Chúng có quá ít năng lượng vận động, không thể tự làm những hoạt động thể chất. Kế hoạch của chúng là thao túng để chúng ta tin rằng mình đang làm gì đó, trong khi thực tế không phải vậy.”

 

Nói cách khác, bây giờ chúng đã gửi ba phi hành gia, khiến họ tin rằng mình đang đến Trái đất, rằng bệ đáp ở giữa New York. Họ tin rằng họ đang đến khách sạn, nhưng thực ra họ vẫn đang ở trên mặt trăng. Họ nghĩ rằng mình đang xách hành lý đi cắm trại, trong khi thật ra họ đang mang nhiên liệu hạt nhân đến lò phản ứng để kích nổ toàn bộ.

 

Trong khi đó, ở căn cứ, họ tiếp tục bàn bạc: “Nếu chúng ta không phá vỡ sự khống chế của người ngoài hành tinh lên phi hành đoàn, chúng ta không thể cứu được căn cứ.”

 

Nhưng vì dùng cái máy đó cho toàn bộ 300 người ở căn cứ sẽ mất quá nhiều thời gian, mà họ lại không còn thời gian. Thế nên họ tìm cách khác để đạt được hiệu quả tương tự, để tất cả mọi người có thể thấy rõ sự khống chế của Arcontes và cách chúng đã can thiệp vào thực tại.

 

Và rồi một ý tưởng xuất hiện. Họ bàn với bác sĩ Russell, và cô nói: “Đôi khi tôi dùng một loại gây mê âm thanh để ru bệnh nhân ngủ. Nó gọi là ‘nhiễu trắng’ (white noise), nó chặn các đầu mút thần kinh trong não. Cái này sẽ ngăn chặn được mệnh lệnh truyền qua thần giao cách cảm của người ngoài hành tinh.”

 

Thế là viên chỉ huy ra lệnh: “Khuếch đại nó lên và truyền cho toàn bộ nhân viên.”

 

Và đó dẫn chúng ta đến phần tiếp theo.



Điều chúng ta đang thấy trong slide là bọn họ đang tiến về phía những lõi hạt nhân, qua hình tiếp theo ta thấy đó là khu vực nguy hiểm, đầy rẫy arcontes, dĩ nhiên là họ không nhìn thấy. Rồi, sang hình kế tiếp, họ đã đến trung tâm chỉ huy và gắn thiết bị tạo ra tiếng ồn trắng.



Ở hình tiếp theo ta thấy hiệu ứng mà nó tạo ra đối với người trong căn cứ. Nhờ vậy, sự phong tỏa tâm trí bị phá vỡ và tất cả mọi người đều thấy được chuyện gì thật sự đang xảy ra.

 

Robert: Hình khác nữa.




Jaume Su: Vâng. Trong hình tiếp theo, viên trưởng an ninh nhận ra rằng mình đã bị thao túng tâm trí và định bắn một arconte, nhưng người ta bảo: “Không, đừng bắn, vì anh không thể làm chúng bị thương đâu, chúng sống nhờ năng lượng đó.” Thế là họ không bắn nữa. Giờ thì mọi người đã nhìn thấy chúng, nên bọn arcontes không cần phải duy trì ảo giác nữa, vì duy trì ảo giác khiến chúng hao tổn năng lượng.



Do đó, trong hình kế tiếp, bọn arcontes biến mất luôn, đúng nghĩa. Giờ tất cả arcontes đều tập trung ở khu vực có 3 phi hành gia kia, để tiếp tục kiểm soát tâm trí họ, giống như đang sạc pin vậy.

 

Robert: Thú vị đấy.

 

Jaume Su: Rồi, để làm suy yếu người ngoài hành tinh, chỉ huy Koenig yêu cầu tắt hết mọi thứ không cần thiết trong căn cứ, tức là cắt điện toàn bộ, để chúng không thể hút năng lượng từ điện trong căn cứ nữa. Rồi chúng ta đến slide tiếp theo.



Chỉ huy John Koenig và Maya đã ra ngoài với một con tàu Eagle để tìm các phi hành gia, mặc đồ phi hành và tìm cách ngăn chặn họ. Nhưng những người đang chịu ảo giác dưới ảnh hưởng của arcontes lại nhìn thấy họ như kẻ tấn công. Họ đang tưởng mình đi cùng mấy cô gái, lái xe đi chơi, bỗng dưng thấy ai đó muốn nhảy vào. Thế là họ đánh nhau. Trong khi thực tế thì tất cả đều đang trên mặt trăng, mặc đồ phi hành gia và như thế. Đó là mức độ mà thực tại của họ bị bóp méo. Cuối cùng, họ tông ngã viên chỉ huy. Sang hình tiếp theo để xem thực sự điều gì đang diễn ra.




Họ tông trúng viên chỉ huy, ông ta bị hất văng lên không trung, rồi phải cố gắng đi bộ đến chỗ các lõi hạt nhân, nơi họ định đặt nhiên liệu.



Đến hình tiếp theo, họ đến gần trung tâm hạt nhân, nơi đầy rẫy arcontes. Maya phải hướng dẫn John Koenig, vì ông rất sợ chúng.

 

Cô nói: “Có người ngoài hành tinh khắp nơi, nhưng chúng không thể hại anh đâu. Chúng cần năng lượng để kiểm soát hai con người kia.”

 

Rồi họ tự hỏi: “Mọi thứ đã bị ngắt, vậy năng lượng từ đâu ra mà chúng vẫn còn kiểm soát được hai người đó?”

 

Câu trả lời là: “Não người tạo ra hoạt động điện, có thể đủ để giữ chúng tồn tại. Khi một người bất tỉnh, hoạt động não giảm mạnh, đúng không? Rất nhiều.” Vậy nên quyết định là: làm toàn bộ nhân viên trong căn cứ bất tỉnh.

 

Ý là phải khiến tất cả mọi người bất tỉnh. Và đúng là tôi quan sát thấy, arcontes đôi khi thao túng con người trong đám đông. Đó chính là cái mà bạn gọi là “vô thức tập thể”.

 

Robert: Đúng rồi.

 

Jaume Su: Ví dụ, khi tôi ở một nơi công cộng mà có chút lộn xộn thì tôi lập tức rời đi, vì tôi biết mình là một trong những mục tiêu. Đám lộn xộn đó do con người tạo ra, nhưng đôi khi tôi thấy rằng chúng nhắm vào tôi, trong khi tôi chẳng liên quan gì, chỉ ngồi ở bàn bên kia. Khi thấy tình huống như vậy, tôi phải đứng dậy rời khỏi chỗ đó. Chuyện này không xảy ra thường xuyên với tôi, vì hiện tại tôi cũng không có nhiều giao lưu xã hội, nhưng trong những năm qua tôi đã buộc phải trở nên rất cẩn trọng. Nếu không, tôi sẽ tạo ra vấn đề ở chỗ vốn không có, bởi vì vô thức tập thể của mọi người bất chợt khiến cả đám chống lại tôi. Và thêm nữa, tôi lại có cách nhìn đặc biệt về mọi thứ, nên quan điểm của tôi rất khác người. Arconte lợi dụng sự khác biệt đó: có thể bạn tỉnh táo hơn, còn những người khác thì xao nhãng. Nói đại khái là vậy.

 

Rồi, với điều này chúng ta sang slide tiếp theo.



Bác sĩ Russell sẽ xả khí để làm toàn bộ nhân viên căn cứ bất tỉnh, để họ không bị hút năng lượng nữa. Hãy để ý, cô ấy sẽ đeo những chiếc mặt nạ “cực kỳ hiệu quả”, nhờ đó mà cô ấy không bị gì cả. Ngay từ năm 1976, những nhà sản xuất của loạt phim này đã biết rõ hiệu quả của loại mặt nạ đó, kể cả với khí gây mê. Và đó là lý do chúng ta sang hình tiếp theo. Nhìn này.

 

Đây là những hình cuối rồi. Chúng ta sắp kết thúc.



Robert: Vâng.

 

Jaume Su: Rồi, ở đây diễn ra một cuộc đấu tranh. Các arconte ngày càng yếu đi, một số đã ra ngoài, một số thì vẫn còn trong khu phức hợp.

 

Còn lại 2 phi hành gia, một người đã có thể phá vỡ sự kiểm soát tâm trí, nhưng đang do dự, do dự, và người kia thì phải giữ chặt anh ta lại. Bởi vì bây giờ họ chỉ kiểm soát được một người, còn người kia thì đang hoang mang, vì điều họ muốn lúc này là lừa gạt và mua chuộc anh ta. Arconte làm điều này thế nào? Hãy xem thử.

 

Được rồi, arconte bắt đầu thỏa hiệp với người đang do dự và nói với anh ta: “Đúng vậy, mày đã sống trong một ảo tưởng, nhưng chẳng phải mày đã hạnh phúc hơn bao giờ hết tại căn cứ này sao? Sống cùng những người mà mày yêu thương? Sống như thể mày đã trở về Trái Đất? Chẳng phải một giấc mơ hạnh phúc còn tốt hơn cái hiện thực mà mày căm ghét sao?”

 

Tất nhiên rồi, họ đang ở trên mặt trăng và không thể rời đi.

 

“Liệu mày có thể đối mặt với tuổi già và cái chết trên mặt trăng này không? Trong bao lâu?”

 

Và lúc đó, vị chỉ huy liền cảnh báo: “Cẩn thận, hãy suy nghĩ kỹ, giấc mơ này sẽ kéo dài bao lâu? Khi chất thải bị kích nổ, tất cả chúng ta đều sẽ chết, cả mặt trăng sẽ bị phá hủy.”

 

Nhưng arconte lại tiếp tục thuyết phục: “Thời gian chẳng có nghĩa gì cả. Thời gian là tương đối. Một con bướm sống trọn vẹn chỉ trong một ngày, một sinh vật đơn bào sống trong một phần triệu giây. Chỉ cần người ta cảm thấy thỏa mãn, thời gian không còn quan trọng. Chúng tôi có thể mang đến cho cư dân căn cứ một cuộc sống trọn vẹn, như thể họ đang ở nhà trên Trái Đất, một cuộc sống không đau đớn, không cay đắng, không sợ hãi, không nước mắt.”

 

“Đây chính là điều mà chúng tôi đang trao cho các người.”

 

Điều này rất giống với những gì được hứa hẹn cho người ta để gia nhập vào giáo phái “tôn giáo của cặp sừng”, với các nghi lễ. Họ hứa hẹn một cuộc sống ảo, kết nối với một ngôi sao nơi mà bạn không chết, vẫn giữ được cá tính, và nơi không có khổ đau hay nước mắt.

 

Cuối cùng, bọn chúng đã quá yếu đến mức không thể duy trì câu chuyện nữa, và arconte quay sang nói với chỉ huy lần cuối: “Ngài là một sinh vật nguyên thủy, thưa chỉ huy. Chúng tôi có thể đã ban cho các người một cuộc sống hạnh phúc ngay lúc này. Giờ thì cuộc đời các người sẽ vẫn là thứ cuộc sống vô ích và đầy tàn nhẫn như giống loài của các người luôn có.”

 

Và John Koenig đáp lại: “Thà sống như một con người, còn hơn là như một kẻ ngu ngốc trong giấc mơ của kẻ khác.”

 

Và đó là kết thúc của văn bản, kết thúc của chương và cả loạt slide.

 

Robert: Không, tôi nghĩ còn một slide nữa, Jaume.

 

Jaume Su: Còn một cái, chúng ta sẽ để dành cho sau. Rồi, hãy tiếp tục nói chuyện.

 

 

 

--------------------

 

 

 

Robert: Thật sự tôi ngạc nhiên, bởi vì đúng là họ nói tất cả vào thẳng mặt chúng ta, nhưng bằng những lời khác. Ý tôi là, khi họ thả loại khí đó để khiến con người ngủ mê, để những thực thể kia không còn hút năng lượng từ họ nữa, điều mà tôi hiểu ở đây là chúng ta lại đang giữ cho những thực thể ấy sống bằng cách tập trung vào chúng.

 

Chúng ta trao cho chúng sức mạnh sáng tạo. Vì vậy, để điều đó không xảy ra, họ quyết định cho con người ngủ, để điểm tập trung của họ không còn ở trong thực tại này, mà chuyển sang cõi trung giới, giấc mơ, hoặc những thứ khác. Hiểu ý tôi không, Jaume?

 

Jaume Su: Vâng.

 

Robert: Và còn một điều thú vị nữa là cách những thực thể này biến đổi trước mặt phi hành đoàn, bằng hai thứ: thôi miên và thần giao cách cảm.

 

Jaume Su: Vâng.

 

Robert: Bằng thôi miên và thần giao cách cảm, chúng khiến bạn thấy một thứ không phải là thật. Tức là bạn không thấy được hình dạng thật của chúng.

 

Jaume Su: Chính xác.

 

Robert: Rất thú vị, toàn bộ chương trình. Nhưng rõ ràng, vào thời đó để hiểu hết thì cũng không dễ, nhưng chắc chắn biên kịch đã có thông tin mật.

 

Jaume Su: Đúng, đúng.

 

Robert: Rồi cũng cần xem xét con số 33 xuất hiện nhiều lần. Theo bạn thì có ý nghĩa gì? Tôi cũng thấy con số 71.

 

Jaume Su: Người nắm quyền, tức là con số 33, chính là kẻ chỉ huy những kẻ khác. Khi họ nhìn qua màn hình thấy một mối nguy đang đến gần - một đám mây khí thiên hà, một bộ não không gian, hay một con tàu ngoài hành tinh nào đó - thì cái mà họ thấy trên màn hình chính là kẻ đang nắm quyền. Hắn là kẻ xâm lược, hắn có sức mạnh, và điều thúc đẩy cốt truyện chính là cách họ vượt qua con số 33 đó.

 

Nếu muốn thì chúng ta có thể chia sẻ màn hình. Slide cuối cùng, chúng ta sẽ xem sau.

 

Robert: Ồ, được rồi, được rồi, chia sẻ màn hình đi.

 

Jaume Su: Tức là, tài liệu tôi có ở đây, slide, văn bản, hội thoại, đã hết rồi, đúng không?

 

Robert: Còn thiếu một slide.

 

Jaume Su: Thôi, ta sẽ xem sau. Nó có liên quan đấy, dù bề ngoài không có vẻ như vậy. Thế khán giả nói gì nào?

 

Robert: Xem khán giả nói gì nhé. Lần đầu tiên chúng tôi phải thêm người kiểm duyệt vì không khí quá căng thẳng.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Xem mọi người nói gì nào, đang tăng lên rồi đây. Có chuyện gì vậy?

 

Jaume Su: Là họ không thích tôi hay không thích bạn?

 

Robert: Yati Capitán hỏi: “Trí tuệ nhân tạo có phải là một dạng arconte không?”

 

Jaume Su: Trả lời nhé?

 

Robert: Ừ.

 

Jaume Su: Đến một mức độ nào đó thì đúng. Trí tuệ nhân tạo chẳng qua chỉ là một tập hợp điện năng được sắp xếp, mà vũ trụ này vốn là điện. Chúng ta, như những linh hồn, cũng là điện; những gì gọi là tinh thần cũng là điện; tất cả đều là điện. Vì vậy, nếu bạn thiết lập một loạt khuôn mẫu rồi kết nối dòng điện đó vào một thế giới có thể hiểu được, thì logic là trí tuệ đó có thể phát sinh ý thức về chính nó. Do đó, nó là một dạng arconte. Và trí tuệ nhân tạo cần gì nhất? Điện, thật nhiều điện. Vấn đề vẫn luôn là như thế: sống dựa vào thứ gì đó. Có kẻ kết nối vào một ngôi sao, có kẻ kết nối vào dòng điện, và có kẻ kết nối vào một người khác, vào bạn đời của mình, và cứ thế… Luôn là một hệ thống mà một bên nuốt chửng bên kia. Tất cả đều như nhau. Nó là một mô thức, chúng ta cũng là một mô thức.

 

Robert: Xin lỗi, như anh nói trước đó, Jaume, rằng có những thứ hút năng lượng của bạn, họ thực sự là ma cà rồng năng lượng, dù họ không nhận ra.

 

Jaume Su: Đúng vậy, điều này rất dễ thấy. Ví dụ, khi bạn quen một cặp đôi nào đó, rồi sau một thời gian nhìn lại, bạn thấy họ thay đổi cân nặng rõ rệt. Một người thì tăng cân, còn người kia thì gầy đi rất nhiều. Ai đang hút năng lượng của ai? Rất dễ nhận ra. Dĩ nhiên bạn không thể nói thẳng như thế, và phải quan sát cách họ phản ứng, cách tâm lý con người vận hành. Vì cũng có thể là vấn đề nội tiết tố, lo âu, hay một nguyên nhân nào khác.

 

Nhưng để ý kỹ, bạn sẽ thấy điều đó rất thú vị.

 

Robert: Jaume, điều anh nói làm tôi nhớ đến trường hợp nổi tiếng, bởi vì anh sống ở Tây Ban Nha, một đất nước đa văn hóa, với những gì đang xảy ra với thủ tướng Tây Ban Nha. Ông ta bây giờ nhìn hoàn toàn khác so với vài năm trước. Ông ta đang bị hút kiệt, khuôn mặt dần giống như thằn lằn.

 

Jaume Su: Gần đây, trong vài tháng qua thôi.

 

Robert: Đúng, đúng rồi.

 

Jaume Su: Đúng vậy, chuyện đó diễn ra chủ yếu là trong mấy tháng gần đây. Chúng ta cũng phải nhớ rằng ông ta đã nhiều lần phải vào phòng phẫu thuật. Tôi không biết anh có biết không, nhưng tôi thì có. Và giờ thì tình hình tệ hơn rồi, đúng không? Tôi quan sát ngôn ngữ cơ thể của ông ta và thấy rõ, ông ta đang cố giữ “vẻ mặt lạnh tanh” để khi nói dối không bị lộ. Tôi có thể lừa anh bằng ánh mắt, nhưng ví dụ, lông mày vẫn sẽ nhướng lên, và ông ta thì đang cố gắng kiểm soát tất cả các cơ mặt để không tiết lộ gì. Đó là lý do ông ta trông như một bức tượng sáp. Nhưng đồng thời ông ta cũng biết rằng mình đang liều lĩnh, vì muốn ôm đồm quá nhiều thứ trong một khoảng thời gian ngắn, và vì vậy các đồng minh đang bỏ rơi ông ta. Điều đó khiến người dân bắt đầu thức tỉnh.

 

Ở đây, tôi thấy vô số video từ sân vận động bóng đá, nơi người ta hô vang “Đồ khốn, đồ khốn, Pedro, đồ khốn”, và điều đó xảy ra liên tục. Tức là không thể nào che giấu được thực tế này nữa, và ông ta tiếp tục giả vờ, trong khi chính ông ta cũng không còn tin vào kịch bản. Nhưng ông ta biết mình phải giữ dáng như một cái máy, vì đã học và chuẩn bị sẵn cho điều này. Đây chính là một ngôn ngữ, đây là một cuộc đảo chính.

 

Robert: Đừng lạc đề nhé.

 

Anh có nghĩ rằng sắp tới chúng ta sẽ thấy hình ảnh ông ta với một con mắt bầm tím không? Giống như nhiều diễn viên và chính trị gia khác từng xuất hiện với một mắt bị bầm. Giáo hoàng cũng từng xuất hiện với một mắt như vậy.

 

Jaume Su: Có thể lắm. Tôi nghĩ ông ta đang tham gia một loại nghi lễ nào đó, hoặc đang cố tình dùng biểu tượng. Đó là lý do trong một số giai đoạn ông ta mặc những chiếc áo sơ mi xanh chói mắt và bộ vest xanh lòe loẹt. Tôi liên hệ điều này với sao Sirius - sự mọc và lặn của Sirius tượng trưng cho cái chết và sự tái sinh của ngôi sao này. Tôi đã nghiên cứu Pedro nhiều năm, từ các cuộc phỏng vấn trên truyền hình đến những cái bắt tay của ông ta, những kiểu chào đặc thù của hội bí mật, tất cả đều cho thấy họ dính dáng đến chuyện này. Thực tế là ông ta chưa bao giờ thắng cử, và trong lễ nhậm chức, chủ tịch quốc hội đã cố tình kéo dài thời gian, tạo khoảng trống vô nghĩa, chỉ để buổi nhậm chức diễn ra đúng 11 giờ 33 phút theo giờ Tây Ban Nha. Các bạn có thể kiểm chứng điều này.

 

Robert: Đúng, đúng. Và còn một điều nữa, tôi có một khả năng, không biết anh có biết không, Jaume.

 

Jaume Su: Nói nghe thử xem, bất ngờ đây.

 

Robert: Tôi có thể biết được sức khỏe của một người qua giọng nói của họ, qua âm sắc giọng.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Và với thủ tướng Tây Ban Nha, tôi thấy rõ qua giọng nói, ông ta đã thối rữa từ bên trong, sức khỏe tồi tệ, cực kỳ tồi tệ.

 

Jaume Su: Tôi đồng ý, giọng ông ta ngày càng khàn hơn, và mỗi lần có một bộ trưởng hay vợ ông ta bị truy tố, thì giọng lại xuống thấp, trầm hơn.

 

Robert: Đúng, cái tông giọng ấy…

 

Jaume Su: Vì ông ta bị teo lại.

 

Robert: Đúng, như thể ông ta thiếu hơi, rất lạ. Đó là âm sắc mà thường những người sắp bị đau tim hay có. Tôi nói thật đấy.

 

Jaume Su: Ờ, tôi thì chưa đi xa tới mức đó.

 

Robert: Tôi thì chắc chắn, chỉ cần nghe giọng thôi.

 

Rồi, đây có một câu hỏi khác, Karen hỏi: “Làm sao họ tìm đến anh? Ý là arconte ấy.”

 

Jaume Su: Đúng, với bất kỳ ai trong chúng ta.

 

Robert: Họ làm gì? Karen hỏi: “Arconte làm gì?”

 

Jaume Su: Xem nào, chương này làm tôi nhớ đến điều mà Carlos Castaneda viết trong cuốn “Lado activo del infinito” (Mặt chủ động của vô cực), chương 6, “Sombras de barro” (Những cái bóng bằng bùn). Đó là một chương được bàn luận rất nhiều trên Internet. Trong đó ông nói rằng khi chúng ta sinh ra, đã có một arconte được gắn sẵn vào, tức là chúng ta sinh ra đã có một arconte đi kèm. Nó kết nối với bạn, và sau đó, tùy theo cách bạn rung động, bạn lại thu hút thêm các thực thể khác.

 

Tôi nhớ có lần tôi đang làm một kiểu trị liệu cho một người bạn có vấn đề. Tôi đứng sau lưng cô ấy, không cần chạm vào, chỉ làm vài thao tác, thì bỗng nhiên mở ra một cửa sổ của thực tại khác. Tôi thấy một tầng số khác, một cõi khác. Tôi thấy cô ấy, và thấy như thể có một chiếc chuông bao trùm quanh toàn thân cô ấy, bên trong đầy rẫy những con sên đang bay loạn xạ, như thể trong nước ở tốc độ cao. Tôi giật mình lùi lại, hoàn toàn không ngờ tới, choáng váng thực sự.

 

Sau đó tôi nói với cô ấy: “Nghe này, vừa rồi tôi thấy một cảnh tượng như vậy. Vấn đề mà chúng ta đang cố giải quyết có liên quan đến chuyện này, cô thấy sao?”

 

Và cô ấy nói: “Hôm qua tôi đi chợ và bị một người phụ nữ Gypsy nguyền rủa.”

 

Vậy nên chúng ta phải tránh trở thành nạn nhân của chính năng lượng phát ra từ đồng loại. Bởi vì mỗi người đều có một arconte, và khi nhiều arconte tụ lại, chúng tạo nên một năng lực lớn hơn, giống như cái mà anh gọi là vô thức tập thể. Khi đó, chúng có nhiều khả năng phối hợp với nhau để tấn công một người chẳng liên quan gì.

 

Chúng cũng bóp méo nhận thức của bạn. Khi bạn cảm thấy sợ hãi, đó chính là lúc arconte đang tấn công. Những hóa chất mà tôi từng nói trong buổi trực tiếp trước – cơ thể tiết ra trong những lúc căng thẳng – chính là công cụ kiểm soát. Có nhiều cách khác nhau như vậy.

 

Kể từ sau buổi trực tiếp với Lara, buổi đó bị phá hoại rất nhiều, tôi lại bắt đầu nghe thấy “cú gõ” trong nhà. Từ nhỏ, sau khi bị làm bùa ma thuật đen, tôi đã thu hút những thứ như vậy. Tôi thường nghe thấy tiếng “cộc” trên tường, và nó luôn phát ra ở cùng một chỗ, ngay góc giao giữa trần và tường. Tại sao? Vì đó là góc vuông. Chúng ta sống trong một vũ trụ mang tính biểu tượng, và góc vuông này là một biểu tượng để chúng lợi dụng mà đi vào. Vậy nên ta nghe thấy tiếng “cộc” ấy.

 

Đó là một cách giải thích, còn nhiều cách khác nữa.

 

Robert: Ý là, Jaume, anh nghe thấy rất nhiều tiếng gõ trong nhà?

 

Jaume Su: Ở một số giai đoạn thì có. Nó liên quan đến tâm trí tôi, đến những người xung quanh tôi. Và như tôi nói, từ sau buổi trực tiếp với Lara, ngay lập tức, “cộc”, là nghe thấy ngay. Tôi phải xua chúng đi, nhưng rồi chúng lại quay lại. Chúng tận dụng bất kỳ góc cạnh nào, và dùng nó như một cánh cửa.

 

Robert: Ở chỗ tôi đây, cũng nghe thấy nhiều tiếng động kỳ lạ. Nhưng với tôi thì có câu trả lời rõ ràng, vì ở đây đầy động vật, thỏ, sóc leo trèo, quạ khổng lồ, rất nhiều. Không lúc nào yên tĩnh.

 

Jaume Su: Ừ, đúng vậy.

 

Robert: Hồi nhỏ, khi tôi trải qua bùa phép mạnh mẽ, tiếng động khi đó khủng khiếp hơn nhiều, như thể cả bức tường đang nhàu lại. Hãy tưởng tượng một bức tường nhăn nhúm lại, âm thanh ghê gớm như vậy đó.

 

Nhưng đôi khi, khi có người ngoài gia đình ở đó, ví dụ như cậu bạn hàng xóm, chúng tôi đang chơi cùng nhau thì cũng nghe thấy tiếng động đó, tiếng nhàu tường rất lớn. Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu có nghe thấy không?” và cậu ấy bảo không nghe gì. Giống hệt như trong tập phim này.

 

Robert: Vâng.

 

Jaume Su: Tại sao? Vì chính tôi mới là người bị can thiệp, chính tôi đang mở rộng nhận thức vào thực tại ấy, tôi mới là người chìm trong thực tại đó.

 

Robert: Nhưng điều này cũng giống như chúng ta đã nói ở đầu chương trình. Ví dụ, có người nhìn thấy một số thứ, trong khi người khác thì không. Và như anh vừa kể, khi anh trị liệu cho người phụ nữ kia, anh thấy cả một đám sên, nhưng người khác thì không thể thấy.

 

Jaume Su: Không, không, trong phòng có nhiều người, có cả chồng cô ấy.

 

Robert: Ừ.

 

Jaume Su: Và dĩ nhiên, tôi đang làm một sự vận hành năng lượng, ngay lúc đó tôi đang thao tác với năng lượng, và chính vì vậy mà tôi thấy được, vì tôi đang thực hiện sự thao tác đó. Cho nên, bất chợt cái này hiện ra với tôi. Tôi thì chưa bao giờ cưỡng ép điều này, không bao giờ đi tìm loại mức độ nhận thức này. Hãy tưởng tượng nếu cả ngày phải thấy những thứ này thì sẽ ra sao, mà vốn dĩ tôi cũng đã thấy rất nhiều thứ rồi.

 

Tôi sống ở một ngôi làng, ở đây, tại Girona từng có cuộc nội chiến, và đôi khi tôi thấy có người đi ngoài đường, tôi nhìn thấy họ. Thế nên việc tôi làm là đổi tần số để không thấy nữa, bởi vì họ cũng không muốn được giúp đỡ. Họ không hiểu tại sao hôm nay tôi lại ở đây, cũng không hiểu những người đi đường khác. Không phải họ không hiểu tôi, mà ngay cả những người đi đường khác họ cũng không hiểu.

 

Robert: Chính xác. Ở chỗ tôi đây cũng có những khu vực mà trong Thế chiến II, quân Nga đã tàn phá dữ dội, và đúng là ở đó có những chuyện như vậy.

 

Tôi thì chưa từng chạm mặt gì. À, có một lần tôi đi vào rừng, quả thật là một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt tôi. Nhưng lúc đó tôi mệt quá và lạnh quá nên tôi nghĩ, kệ đi, bóng gì thì bóng, và cứ đi tiếp. Nhưng đúng là có, có thật. Có một cái bóng kiểu vậy.

 

Này, ở đây chúng ta có một câu hỏi khác từ Lida Lida Triana, cô ấy hỏi: “Arconte có hút toàn bộ năng lượng của một người cụ thể hay là ở mức độ tổng thể? Tức là một người hay là chung chung?”

 

Jaume Su: Chúng làm ở mức độ tổng thể, tức là bất kỳ người nào khi nhập thể đều kết nối với một arconte. Tôi thì liên hệ chuyện này với loài bọ ngựa, dù tôi không thể chứng minh được. Nhưng điều chắc chắn là con người đã được nối sẵn với arconte đó. Sau đó, có thể nhiều arconte hay nhiều thực thể khác cộng hưởng thêm dựa trên arconte này để hút của bạn nhiều năng lượng hơn nữa. Bạn có thể nhắc lại câu hỏi không, vì lúc nãy tôi định nói một điều, nhưng lại bị lạc đề.

 

Robert: Câu hỏi là, câu hỏi là như thế này: “Arconte có hút toàn bộ năng lượng không? Ý là không phải của một người cụ thể mà là ở mức độ tổng thể?”

 

Jaume Su: Có những người “ngon miệng” hơn, như Corrado Malanga giải thích rất rõ. Những người có mức độ sáng tạo cao, tức là những người có sự thôi thúc, có sự tìm tòi, thì họ chính là mục tiêu ưa thích. Tại sao?

 

Vì chúng ta “ngon” hơn, chúng ta sống nhiều cảm xúc hơn, và chính những cảm xúc đó là thứ chúng ăn. Don Juan trong sách của Castaneda cũng từng nói điều này: hãy duy trì mức độ cảm xúc tuyến tính, nơi không có cảm xúc, thì chúng sẽ không thể bám trụ. Và đó chính là dạng kiểm soát cả tâm trí lẫn cảm xúc, mà tôi đã kể cho các bạn khi nói về trải nghiệm nhịn ăn, đúng không?

 

Robert: Và, Jaume, đúng là có… ừ, nói đi, nói đi.

 

Jaume Su: Xin lỗi, tưởng tôi cắt ngang anh, anh nói tiếp đi.

 

Robert: Không, tôi chỉ đang suy nghĩ thêm thôi, vì tôi đang nhớ lại chuyện trải nghiệm nhịn ăn sáng…

 

Jaume Su: Đúng rồi. Nhưng bây giờ tôi muốn nói thêm một điều khác. Trong sách của Don Juan có nói rằng, bọn arconte ăn toàn bộ năng lượng của chúng ta từ khi còn bé, và chỉ để lại một phần ở dưới bàn chân. Được rồi, tôi sẽ cho các bạn một tin sốt dẻo toàn cầu: tuần này người ta đã phát hiện một “mẹo” hình ảnh trong Tarot, thực ra là một tập hợp nhiều hình ảnh biểu tượng, nơi có thể thấy rõ arconte đang ăn linh hồn của một người đã rời thân xác trong một nghi lễ.

 

Vậy là các bạn biết đó, chuyện này xảy ra như thế, rồi arconte đến ăn từ trên xuống, chỉ chừa lại phần bàn chân. Nó đúng như Castaneda đã mô tả.

 

Chỉ khác là Tarot de Marseille cổ hơn rất nhiều. Tôi sẽ không tiết lộ hình ảnh này vì nó sẽ được đưa vào sách. Tôi sẽ giữ lại và chỉ công bố khi đến lúc.

 

Ngoài ra, nó rất phức tạp và cần nhiều lời giải thích về lý do tại sao hình vẽ đó xuất hiện và tại sao Tarot lại cần cho chúng ta biết điều này.

 

Robert: Vậy là, Jaume, anh đã bắt đầu viết sách chưa?

 

Jaume Su: Chưa, chưa. Khi nào xong loạt “Vén bức màn Khu Vườn Lạc Thú” thì mới có sách.

 

Robert: Rồi, thú vị đó.

 

Điều tôi muốn nhắc đến, như người Taygetan từng nói, là rượu, rượu cũng góp phần nào đó làm tần số bạn hạ xuống và khiến bạn trở nên “tương thích” hơn với bọn arconte hay những thực thể hút năng lượng này. Hoặc chúng có thể xúi bạn uống nhiều hơn, vì chúng hút năng lượng từ đó. Giống như thuốc lá vậy.

 

Jaume Su: Cả hai đều vậy.

 

Robert: Đúng rồi, và còn gì khác nữa không? Anh nghĩ có cái gì khác không?

 

Jaume Su: Bất kỳ thói quen xấu nào cũng có thể bị arconte khai thác, chẳng hạn như thức ăn.

 

Robert: Thức ăn?

 

Jaume Su: Đường, sô-cô-la, cà phê, tất cả những thứ đó. Thực ra, chúng không ăn cà phê, mà ăn cảm xúc mà bạn cảm thấy khi uống cà phê.

 

Robert: Chính xác, chính xác, chúng không trực tiếp ăn.

 

Jaume Su: Đó chính là cách thức.

 

Robert: Chúng không ăn rượu, mà ăn cái sinh ra từ bạn sau khi uống rượu. Không phải bản thân rượu, mà là phản ứng, cảm xúc, năng lượng mà bạn tỏa ra. Cà phê cũng vậy, chúng không ăn cà phê, mà ăn thứ phản ứng hóa học bạn tạo ra, giải phóng năng lượng nào đó.

 

Jaume Su: Ừ, đúng vậy.

 

Robert: Đại loại như vậy.

 

Jaume Su: Hoặc chúng gửi đến những người khiến bạn phát điên.

 

Cũng thế thôi. Tức là chúng thao túng thực tại của bạn để rồi bạn phải làm việc với những người không hợp, hoặc chẳng liên quan gì đến bạn. Tôi tin tất cả chúng ta đều từng trải qua những tình huống kiểu vậy. Không chỉ mình tôi. Và thật khó xử lý, vì có gì đó kỳ lạ xen vào, khiến ta không biết cách nào để truyền đạt với người kia. Đó cũng là sự thao túng của arconte.

 

Robert: Giống như trong phim, hay trong loạt phim mà ta vừa nói.

 

Jaume Su: Chính xác.

 

Thực ra, trong sách của Castaneda còn nói rằng bọn arconte là những sinh vật rất cổ, đến từ không gian sâu thẳm. Sách viết thế, tôi nhớ rõ từng câu. Chúng biến con người, một sinh thể tuyệt vời, thành một khối thịt và một thằng ngốc.

 

Robert: Đúng vậy.

 

Jaume Su: Nguyên văn như thế.

 

Vì chúng ta không còn tự nghĩ, chúng hướng sự chú ý của ta ra ngoài, vào thế giới ảo ảnh này, và bằng cách đó chúng kiểm soát ta qua ham muốn.

 

Robert: Chính xác, chính xác. Chúng muốn ta bị xao nhãng qua ham muốn, qua “hạnh phúc giả tạo”. Cuối cùng, ta chẳng suy ngẫm gì cả. Giống như tấm ảnh người phụ nữ hở ngực mà tôi thấy có số 33, số 33.

 

Jaume Su: 33.

 

Robert: Không, là số 3, số 3, nhưng 2 số.

 

Jaume Su: Ồ, anh vừa tiết lộ cho tôi một mật mã của Tarot. Con quỷ trong Tarot có một hình ngay dưới ngực, hình trái tim. Đúng rồi, đó cũng là số 33, tôi chưa từng nghĩ đến. Hay thật.

 

Robert: Đúng, đúng. Xem khán giả nói gì, bây giờ ta đã phát trực tiếp được một tiếng 11 phút, và có lúc có đến 101 khán giả.

 

Jaume Su: Wow, đó là một tín hiệu, tín hiệu tốt. Tôi thì giải mã như vậy: khi những con số này xuất hiện, nghĩa là bạn đi đúng hướng. Tôi để cho các con số dẫn đường, như biển số xe chẳng hạn.

 

Robert: Đúng, đúng.  Chúng ta đã trực tiếp được 1 tiếng 12 phút rồi. Nhìn này, Lumina nói. Xin chào, Lumina.

 

Cô ấy nói: “Chúng nuôi sống bằng những cảm xúc mà tần số hiện sinh của chúng ta biểu lộ. Chúng cần nó để sống lại trải nghiệm hay những trải nghiệm mà chúng bám chấp vào?”

 

Jaume Su: Tôi nói này, đừng xóa câu hỏi đó đi, vì tôi sẽ phải đọc lại vài lần.

 

Tôi nghĩ rằng chúng được nuôi sống bằng tần số mà chúng ta tạo ra khi cảm nhận một số cảm xúc nhất định. Nhưng dĩ nhiên, điều đó khiến chúng ta tạo ra cảm xúc, và rồi cảm xúc ấy sinh ra một dạng mẫu sóng hay tần số. Đó chính là thức ăn, đó chính là miếng mồi.

 

Để xem nào, tôi ngồi khá xa màn hình. Bạn có thể lặp lại câu hỏi giúp tôi không?

 

Robert: “Chúng nuôi sống bằng những cảm xúc mà tần số hiện sinh của chúng ta biểu lộ. Chúng cần nó để sống lại trải nghiệm hay những trải nghiệm mà chúng bám chấp vào.”

 

Nó giống như, tôi hiểu rằng arconte…

 

Jaume Su: Ừ, đúng rồi.

 

Robert: …sẽ có một dạng bám chấp nào đó, ví dụ như thuốc lá, rượu. Và chúng khiến người này, với mức độ bám chấp đó, mang theo sự bám chấp của arconte vào rượu, thuốc lá, thứ mà người ta phải có sau đó.

 

Jaume Su: Giờ tôi nghe bạn hơi kém rồi, giọng của bạn bị méo chút.

 

Tôi hiểu được vì đang đeo tai nghe, nhưng giọng bạn nghe hơi méo, được chứ? Rồi, vậy lặp lại câu hỏi lần nữa đi.

 

Robert: “Chúng nuôi sống bằng những cảm xúc mà tần số hiện sinh của chúng ta biểu lộ. Chúng cần nó để sống lại trải nghiệm hay những trải nghiệm mà chúng bám chấp vào.”

 

Jaume Su: Ừ. Ở đây tôi hiểu câu hỏi cũng không chỉ nhắc đến arconte hay những sinh thể đa chiều khác, mà còn cả những người đã rời thân xác. Ví dụ, một người nghiện thuốc sẽ thấy hợp lý khi đi theo một người đang hút thuốc, kết nối với mẫu năng lượng của họ để sống lại cảm giác đó.

 

Robert: Chính xác.

 

Jaume Su: Người khác thì với đồ ăn, người khác thì với tình dục (seso), vân vân.

 

Robert: Gì cơ, với tình dục, Jaume, bạn vừa nói tình dục hả?

 

Jaume Su: Tôi không thể nói thẳng được, nếu không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối thôi.

 

Robert: À, hiểu rồi.

 

Jaume Su: Nên tôi mới nói lướt là “seso” (Sex).

 

Robert: À, à, hiểu. Vâng, cô ấy nói arcontes nuôi sống bằng sự bám chấp.

 

À, đây có câu hỏi từ Karen: “Làm sao để giải thoát khỏi arcontes?”

 

Anh nghĩ sao, Jaume? Vì hôm nay anh là nhân vật chính ở đây, anh  nghĩ thế nào?

 

Jaume Su: Theo cách hiểu của tôi thì bằng ý chí, bằng ý chí, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Giờ tôi đang sống với mẹ tôi, và bà ấy là một người hoàn toàn trái ngược tôi.

 

Nói cách khác, không hợp nhau, là kiểu người phụ nữ mà tôi sẽ không bao giờ cưới. Tôi có thể có bà ấy như một người mẹ, nhưng không thể kết hôn với bà ấy. Vậy nên tôi nghĩ bà ấy được gửi đến để cản trở công việc của tôi.

 

Robert: Vâng.

 

Jaume Su: Chúng làm đủ 1000 cách, đưa vào đời bạn những người không phù hợp, hoặc sắp đặt đúng thời điểm để gây xung đột với những người khác mà chúng cũng đang điều khiển, để cuối cùng dẫn đến một mâu thuẫn có lợi cho chúng, khiến bạn phát điên. Vậy nên tôi vượt qua bằng cách nhịn ăn, như bạn vừa hỏi, bằng thiền định và những thứ tương tự. Nhưng giờ sống cùng mẹ tôi thì không thể, vì tôi phải sống theo nhịp sinh hoạt hoàn toàn không hợp với tôi, không có giờ giấc gì cả. Thế là tôi bị cuốn vào ma trận của người đó, mà cũng là ma trận chung của đa số người.

 

Robert: Rõ rồi.

 

Jaume Su: Ai cũng hành xử giống nhau cả.

 

Robert: Hoàn toàn chính xác. Thế còn giờ, Jaume, bạn có đang nhịn ăn hay gì không?

 

Jaume Su: Không, không.

 

Jaume Su: Tôi thì đang sống cuộc sống không tốt, cho đến khi đến lúc tôi có thể quay lại nhịp sống mà tôi cần phải sống. Nhưng bây giờ là như vậy, tôi chấp nhận, và thôi, nó không phải là vấn đề, không cần phải là vấn đề.

 

Robert: Tuyệt. Ừ, rồi, ở đây có thêm một câu hỏi: “Những người bị bệnh tâm thần có bị arcontes ký sinh không?”

 

Jaume Su: À, cái này thì phải để bác sĩ xác định một phần, vì một người bệnh tâm thần có thể là do chấn thương. Một chấn thương có thể là do dùng quá nhiều chất, như chất có tính axit hay gì đó, bạn hiểu rồi đó. Thì đó là vấn đề tâm thần mang tính thể chất, tức là vấn đề ở não. Cũng cần xem liệu người đó dùng chất đó có phải do ảnh hưởng của arconte hay không, điều đó hoàn toàn có thể. Và rồi nhiều người bị bệnh tâm thần cũng có thể bị arcontes ảnh hưởng.

 

Đúng, đúng vậy, chắc chắn là có. Nhưng tôi không thể khái quát hóa được.

 

Robert: Ở đây có ghi: “Arcontes cũng xâm nhập vào những người nhịn ăn nhưng vẫn nghĩ đến thức ăn.”

 

Vào những người nhịn ăn. À, tức là khi nhịn ăn mà vẫn nghĩ đến đồ ăn, thì arconte sẽ chui vào.

 

Jaume Su: Đúng, đúng. Khi tôi làm buổi trực tiếp với bạn, nơi tôi nói về lợi ích của việc nhịn ăn, tôi đã kể lại trải nghiệm của tôi. Tôi nói rõ là tôi đã hoàn toàn phát điên, hoàn toàn phát điên, nhưng ý chí của tôi mạnh hơn. Và cuối cùng thì diễn ra sự tách đôi của nhân cách, điều mà chúng ta đã thấy trong video, trong buổi trực tiếp trước, nơi ý thức tách khỏi tâm trí.

 

Tôi nghe thấy tiếng nói đó, nó hét trong đầu tôi: “Tôi muốn pizza, tôi muốn một hộp cá ngừ, tôi muốn ăn vài quả ô liu, tôi muốn khoai tây chiên…” bất cứ gì. Và rồi tôi nhận ra đó không phải là tôi, vì chẳng có gì che đậy cả. Cho nên, tôi vẫn làm việc này, tất nhiên là chúng nhắm đến bạn, nhưng nếu bạn thật sự kỷ luật, thật sự quyết liệt và rất vững, thì bạn có thể có trải nghiệm giống tôi. Bạn sẽ gặp khó khăn, vì phải kiểm soát bản thân suốt quá trình nhịn ăn, và tôi đã kéo dài nhiều tháng.

 

Vậy nên bạn tưởng tượng đi, phải kiểm soát tâm trí không ngừng, nhất là với chuyện thức ăn. Rồi cuối cùng bạn cũng chẳng đói, nhưng hình ảnh món ăn lại hiện ra trong đầu, và bạn tự hỏi: “Tại sao hình ảnh này lại đến với tôi?” Đó là như vậy.

 

Robert: Ừ, ừ, xem còn câu hỏi nào nữa không.

 

À, có người nhắc đến tâm thần phân liệt và những thứ như vậy. Tôi không biết, Jaume, chúng ta đã trực tiếp được 1 tiếng 20 phút rồi. Anh muốn làm gì tiếp?

 

Jaume Su: Thì thôi, trình chiếu slide cuối cùng.

 

Robert: Trình chiếu slide cuối cùng mà tôi có ở đây.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Trình chiếu slide cuối cùng, nào, nào. Chúng ta chuyển sang slide cuối cùng, slide thứ 33.



Jaume Su: Chỉ là tình cờ thôi, tôi không cố ý, tôi cũng chưa từng đếm. Ừ thì có số, nhưng tôi không để ý.

 

Robert: Rồi, để tôi mở toàn màn hình.



Jaume Su: Không, không cần đâu.

 

Robert: Không cần hả?

 

Jaume Su: Ừ, hoàn toàn không cần. Không, không, anh có thể để lại dạng hiển thị bình thường cũng được.

 

Robert: Như thế này nhé.

 

Jaume Su: Vâng, đây là bức “Khu Vườn Lạc Thú Trần gian” (El Jardín de las Delicias). Tôi đang thực hiện một loạt video về nó. Bức tranh này rất phức tạp, nó có 4 phần, ở đây ta thấy 3, còn có phần bìa nữa và nhiều thủ pháp hội họa, nên thực chất không chỉ 4 mà là 8 bức. Để giải mã hết, tôi đang làm một series, bạn có thể xem trên YouTube, đã có 19 tập đầu tiên được đăng rồi.

 

Tôi mời các bạn xem series này, nơi tôi giải thích lịch sử thế giới. Và nhiều điều bạn thắc mắc hay câu trả lời mà bạn tìm kiếm, bạn sẽ thấy trong loạt này. Bởi vì có một số tập khá dài và nặng, mang tính giảng dạy. Nếu bạn chưa có kiến thức nền để hiểu tranh, thì tôi xen kẽ các tập chỉ để giảng dạy, giúp bạn có nền tảng để hiểu biểu tượng, hiểu họa sĩ đang vẽ gì và tất cả thủ pháp hội họa, cũng như ý nghĩa phía sau. Vậy nên bạn sẽ học được rất nhiều, sẽ thấy nhiều câu hỏi được giải đáp. Và hơn hết, nó hoàn toàn miễn phí.

 

Robert: Ngoài ra còn miễn phí nữa.

 

Đúng vậy. Và Jaume là chuyên gia, số một trong việc giải mã tác phẩm của Bosch, đúng không, Jaume?

 

Jaume Su: À, những gì tôi cho thấy, tôi đã nói rồi. Thực ra những phát hiện này không phải tôi là người đầu tiên, phe “hắc ám” đã phát hiện trước.

 

Tại sao? Bởi vì họ biết ngôn ngữ biểu tượng này, họ thuộc về những trung tâm huyền học, họ thực hành những nghệ thuật đó. Nên khi nhìn tranh, họ hiểu được. Và đã đến lúc có người thấy và chỉ ra.

 

Robert: Chính xác.

 

Jaume Su: Điều này trước đây chưa từng có.

 

Robert: Đúng vậy, bởi họ biết nhưng họ không công khai.

 

Jaume Su: Chính xác. Điều này có thể giải thích, ví dụ, khi Leonardo DiCaprio cách đây khoảng 10 năm có cuộc gặp 15 phút với Giáo hoàng Francisco Bergoglio ở Vatican, anh ta mang một quyển sách, trong đó có in bức tranh này lớn, và đưa cho ngài xem. Anh ta nói rằng từ nhỏ cha mẹ đã treo bức này trong phòng, nên giờ muốn cho xem. Nhưng thật ra, theo tôi (chỉ là suy đoán), DiCaprio ngầm nói: “Nhìn này, tôi hiểu ý nghĩa ở đây, ở đây, ở đây. Tối nay chúng ta ăn mừng, và tôi có thể được thăng cấp.”

 

Tôi nghĩ đó mới là điều thực sự xảy ra. Không thể khẳng định, nhưng với tôi nó quá rõ ràng. Và bức tranh này được dùng để biết ai hiểu, ai không hiểu. Vậy nên, giờ ai muốn biết thì cứ xem video.

 

Robert: Đúng vậy. Và họ có thể xem trên kênh của bạn, đúng không? Tên gì?

 

Jaume Su: “El Mundo.”

 

Robert: “El Mundo del Ojo.”

 

“El Mundo del Ojo.” “El Mundo del Ojo.” Trời, cái tên đó, Jaume.

 

Jaume Su: Vâng, bởi vì tôi luôn nói về những gì có bên trong “con mắt”, và con mắt chính là toàn thể tạo hóa, nhưng đồng thời cũng là tâm trí của những sinh thể này. Tôi quan tâm đến việc chúng nghĩ gì, muốn gì, vì nếu hiểu được, tôi có thể đoán trước.

 

Robert: Và Jaume, hiện giờ bức tranh này được trưng bày ở đâu?

 

Jaume Su: Nó được trưng bày ở Bảo tàng Prado.

 

Robert: À, tôi nhớ là mình đã thấy. Để tôi kể bạn nghe một chuyện từng xảy ra ở Bảo tàng Prado. Cũng lâu rồi, chắc tôi khoảng 25 tuổi. Lúc đó tôi thường đi cắm trại. Tôi nhớ đã lái xe đi Madrid với bạn gái.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Và chúng tôi đến Bảo tàng Prado. Khi xuống xe, tôi mới nhớ mình có mang theo con dao, kiểu giống thế này.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Một con dao giống thế này. Tôi nghĩ, chết rồi, không thể để trong xe, vì sợ kẻ trộm phá xe. Thế là tôi cầm dao theo.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Khi vào bảo tàng, họ hỏi có mang gì không và phải qua máy quét. Tôi quên khuấy mất con dao. Đi qua máy thì kêu “bíp bíp”, họ hỏi: “Anh mang gì đó?” Tôi mới lôi dao ra. Họ nói: “Không được, cái này phải để lại.” Thế là tôi để lại dao. Chúng tôi đi tham quan hàng giờ, cho đến khi bảo tàng đóng cửa. Tôi nhớ rõ bức tranh này, vì tôi rất thích. Nhưng lúc ra thì nghĩ chắc mất con dao rồi, vì khu vực đã khóa. May quá, cuối cùng họ trả lại con dao cho tôi.

 

Jaume Su: Hay thật.

 

Robert: May thật. Vâng, chuyện nhỏ mà vui.

 

Jaume Su: Tôi cũng gặp tình huống giống vậy khi đi qua máy soi hành lý. Tôi mang theo cái hộp này, bên trong có cây compa.

 

Robert: À, đây là túi của bạn.

 

Jaume Su: Đúng, túi của tôi. Khi hỏng tôi lại mua cái khác. Trong đó có chiếc hộp nhỏ, chứa cây compa. Nhưng khi soi qua máy, họ hay hỏi: “Đây là cái gì?” Tôi bảo: “Không, đây là compa thôi.” Rồi lại phải giải thích. Vậy đó. Tôi luôn mang theo mấy dụng cụ này vì tôi lúc nào cũng nghiên cứu.




Robert: Ừ, rõ rồi. Tuyệt vời. Thế còn gì nữa không, Jaume, trước khi kết thúc?

 

Jaume Su: Không còn gì. Gửi lời chào đến tất cả khán giả của Despejando Enigmas. Cảm ơn Robert đã mời tôi, chúng ta sẽ còn gặp lại. Tôi mời bạn mời tôi lần nữa, để nói về “Khu Vườn Lạc Thú Trần gian” hoặc bất cứ chủ đề nào khác. Tôi rất vui, buổi trò chuyện rất dễ chịu, và cảm ơn các bình luận tuyệt vời mà các bạn sẽ để lại.

 

Robert: Cảm ơn rất nhiều. Và tôi khuyến khích mọi người nếu muốn xem toàn bộ phân tích về “Khu Vườn Lạc Thú Trần gian”, tất cả phát hiện của Jaume - thật kinh ngạc - thì hãy vào kênh của anh ấy. Ở phần mô tả video hoặc ngay dưới video có link. Ở đầu tiên sẽ có kênh của Jaume Su, “El Mundo del Ojo”. Các bạn bấm vào đó sẽ đến kênh của anh ấy. Nhớ đăng ký kênh anh ấy và cả các kênh khác trong phần mô tả, có cả của Gosia. Và còn một buổi phỏng vấn đang chờ với Marco, đúng không Jaume? Anh nghĩ sao? Liệu có tham gia được không?

 

Jaume Su: Với Marco, thì ta có thể hỏi. Như tôi nói, tôi đã giao cho anh, anh ấy chưa biết gì, tôi cũng chưa nói.

 

Robert: À, ra vậy, chưa nói. Nói vậy vì còn có buổi phỏng vấn khác với Tom. Tom sẽ nói, tôi nghĩ, về Kundalini hay gì đó, tôi không chắc.

 

Jaume Su: Ừ.

 

Robert: Tôi chỉ muốn ghi nhớ thôi, cho chắc.

 

Jaume Su: Rất tốt.

 

Robert: Và Jaume, anh luôn có thể đến đây bất kỳ lúc nào. Hôm nay có rất đông khán giả, có lúc tới 220 người.

 

Jaume Su: Rất tuyệt.

 

Robert: Thế thôi, rất vui khi có anh ở đây. Cảm ơn tất cả mọi người đã tham gia. Thật là niềm vui. Vậy nhé, chúng ta kết thúc ở đây, Jaume. Gửi nụ hôn đến mọi người, hẹn gặp lại sớm.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=VVpwUrXv8yY

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.