Teal Swan Transcripts 387
Teal Swan trả lời câu hỏi của người hâm
mộ về quyển “Giải mã sự cô đơn”
04-11-2018
Xin chào mọi người.
Tôi đã quyết định trả lời một số câu hỏi mà các bạn đã gửi đến. Tôi chưa xem
qua chúng, nên đây sẽ là một sự bất ngờ cho cả hai chúng ta.
Điều khủng khiếp
về sự cô đơn là nó đang tạo ra rất nhiều đau khổ mà bạn đang thấy trong đời sống
cá nhân và cả ở cấp độ xã hội ngày nay. Ý tôi là, với sự cô đơn, khi không có cảm
giác kết nối, bạn thực sự không được đáp ứng nhu cầu cơ bản nhất. Và khi bất kỳ
ai không được đáp ứng nhu cầu cơ bản của họ, bạn sẽ thấy sự suy giảm trong sức
khỏe, thấy sự suy giảm trong mức độ hài lòng với cuộc sống. Và, nhân tiện, hầu
hết những người mà bạn thấy hôm nay đang đối diện với nghiện ngập, tự tử, hay
các mối quan hệ đổ vỡ, điều thực sự gây ra tất cả những điều đó chính là trạng
thái cô đơn, cảm giác mất kết nối.
Và điều tôi
trình bày trong cuốn sách này là thực trạng đó còn vượt xa phạm vi một cá nhân.
Đây là vấn đề mang tính xã hội. Bởi vì sự cô đơn thật ra chính là cốt lõi của
những thứ như chiến tranh. Nó nằm trong gốc rễ của tội ác. Lý do là thế này: để
tôi có thể ném một quả bom vào ai đó, tôi phải nhìn họ là một thực thể tách biệt
với tôi. Tôi phải nhận thức bản thân mình bị tách rời hoặc không kết nối với họ.
Đó là cách duy nhất tôi có thể gây ra tội ác đó với họ. Vậy nên, để có chiến
tranh, nhất định phải có cảm giác chia tách, và vì thế phải có sự cô đơn.
Điều tương tự
cũng đúng với những thứ như: tôi có một mối quan hệ tồi tệ. Tôi ở trong một mối
quan hệ, nhưng có khoảng cách cảm xúc giữa tôi và bạn đời. Mối quan hệ đổ vỡ
hay ly hôn đó được gây ra bởi cảm giác cô đơn này.
Giờ đây, mọi tội
ác từng được gây ra với ai đó đều xuất phát từ không gian kiểu này. Tôi phải
xem bạn là một kẻ khác biệt với tôi, phải nhận thấy sự chia cách thay vì sự kết
nối với bạn thì mới có thể gây ra một tội ác, ngay cả khi đó chỉ là ăn cắp. Vậy
nên, các nhà tù đầy người chính là vì sự cô đơn. Đó là điều tồi tệ ở sự cô đơn.
Và không, mạng
xã hội không phải là sự kết nối đủ đầy. Thực tế, dù nó có khả năng kết nối
chúng ta với những người mà trước đây ta chẳng bao giờ gặp được, nhưng sự thật
là phần lớn chúng ta không hề gặp họ. Đa số chúng ta chỉ dùng nó như một cách để
né tránh sự thân mật thực sự, bởi vì ta có thể dễ dàng ẩn mình sau màn hình máy
tính. Ta không phải dấn thân thật nhiều vào mối quan hệ, và ta cũng không thực
sự xây dựng sự thân mật chân thật với người khác khi dùng các tài khoản mạng xã
hội.
Hầu hết chúng
ta, khi tham gia mạng xã hội, đang dựng lên một mặt nạ giả tạo trước thế giới.
Tức là, chúng ta thực sự đang tương tác với mọi người bên kia màn hình thông
qua cái vỏ bọc giả mà ta xây dựng. Ví dụ, hãy nhìn vào tài khoản Instagram của
bạn. Bạn có đăng hình ảnh của ngày mà bạn suy sụp không? Có đăng ảnh của ngày bạn
chia tay bạn trai không? Có đăng ảnh của ngày bạn mất mẹ không? Bạn có nhăn nhó
trong đó không? Có ảnh nào bạn đang ói mửa không? - Không.
Hầu hết chúng ta
chỉ đưa ra cái mặt mà ta nghĩ sẽ được xã hội chấp nhận. Đó không phải là sự
thân mật. Và đó cũng không phải là sự kết nối. Đó chỉ là ta đang tìm kiếm sự chấp
thuận cho một nhu cầu thứ cấp nào đó, thậm chí không phải cho cái thật. Và tất
cả chúng ta đều biết điều này. Vậy nên, sâu bên trong, ta có thể đang đưa ra bộ
mặt này, nhưng ta biết đó không phải là sự thật về con người thật của mình. Vậy
nên, chúng ta không thực sự ở trong những mối quan hệ chân thật với nhau.
Sự cô đơn không
đơn giản chỉ là việc bước vào nó. Không, điều quan trọng là phải ngồi với cảm giác
cô đơn, thậm chí phải thừa nhận rằng nó là một vấn đề của bạn ngay từ đầu.
Nhưng khi bạn đi sâu vào điều gì đó, điều nên xảy ra là bạn nhận được những hiểu
biết để từ đó biết các bước hành động cần làm. Phần lớn chúng ta, khi nghĩ rằng
chỉ cần đi sâu vào điều gì đó là đủ để vượt qua, thì chúng ta đã cắt đứt khỏi sự
thật rằng mình là sinh thể vật chất. Chúng ta đã cắt đứt khỏi sự thật rằng
chúng ta được sinh ra để sử dụng ý chí tự do dựa trên nhận thức có được khi đi
sâu vào điều gì đó, để rồi thực sự hành động thay đổi cuộc đời mình ở đây, trên
Trái Đất.
Vậy nên, ngay cả
khi bạn đi sâu vào sự cô đơn, bạn sẽ nhận thức được rằng bạn thật sự cần kết nối
với người khác. Từ đó, bạn sẽ hành động để thực sự kết nối với họ. Bạn sẽ chủ động
tìm đến họ, bắt đầu nhìn thấy con người họ, cảm nhận họ, cố gắng hiểu họ. Bạn
có thể sẽ di chuyển để gần gũi hơn về mặt thể chất với họ, nếu bạn thật sự đi
vào nó.
Vậy nên, không,
nó không chỉ là chuyện đi sâu vào cảm xúc cô đơn. Thêm vào đó, rất nhiều người
trong chúng ta đến với ý tưởng rằng “chỉ cần đi sâu vào một điều gì đó thì mọi
chuyện sẽ xong”. Thật ra, ta đang ở trong trạng thái né tránh hoàn toàn. Ta đi
vào một điều gì đó để trốn khỏi một điều khác. Đó là một nghịch lý, bạn có nghĩ
vậy không?
Thật ra tôi đã mất
ba năm để phát triển cuốn sách, nhưng chỉ mất ba tháng để viết nó, và bản thảo
cuối cùng dài hơn 500 trang. Tôi đã quyết định viết cuốn sách này bởi vì, thật
lòng mà nói, tôi đã cô đơn đến mức khốn khổ. Nói vậy vẫn còn nhẹ.
Tôi là kiểu người
cô đơn đến mức từng tìm cách tự tử. Tôi không có sự kết nối với gia đình khi lớn
lên. Tôi không thực sự cảm thấy kết nối với bất kỳ ai trong xã hội. Tôi không
có bạn bè. Tôi bị cô lập đến mức ngột ngạt, khó mà thở nổi. Nhưng điều mà sự cô
đơn làm là khiến bạn tin rằng bạn là kẻ duy nhất rơi vào tình cảnh đó. Vậy nên,
tôi nhìn quanh mọi người, thay vì thấy ai cũng đang cô đơn, thì tôi lại không
thể đồng điệu với điều đó. Khi bạn cô đơn, tất cả những gì bạn thấy, như tôi đã
thấy, là những người khác dường như có chỗ thuộc về. À, họ thuộc về nơi này, họ
có mối quan hệ tốt, họ có sự kết nối. Còn tôi dường như là kẻ duy nhất không
có.
Vậy nên, khi rời
khỏi trải nghiệm thời thơ ấu, tôi bắt đầu tạo dựng một cộng đồng sống có chủ
đích. Và dựa trên việc sống trong cộng đồng đó, phát triển mức độ thân mật sâu
sắc hơn với con người, tôi đã thật sự giảm bớt cảm giác cô đơn. Phải đến sau
này, khi tôi bắt đầu đi nhiều nơi vì công việc hiện tại, khi tôi bắt đầu gặp gỡ
những người từ mọi nền văn hóa, mọi châu lục, và tất cả đều nói cùng một điều.
Không quan trọng họ là người sống khép kín, hướng nội hay là kiểu người luôn đứng
trước lớp học, nổi bật, có nhiều bạn bè xung quanh.
Nếu mọi người đều
nói với tôi cùng một điều, rằng họ cảm thấy sự cô đơn, thì chắc hẳn sự cô đơn
còn nhiều điều hơn những gì ta nhìn thấy bề ngoài. Thế là tôi bắt đầu nhận ra,
nó không chỉ là một vấn đề riêng của tôi nữa. Nó giống như một vấn đề mang tính
dịch bệnh. Và khi tôi thực sự thấy được ý nghĩa lớn lao hơn của điều đó trong
thế giới, rằng chính sự cảm nhận về cô lập và chia tách đang nuôi dưỡng các chứng
nghiện, nuôi dưỡng tội ác, nuôi dưỡng chiến tranh, tôi nhận ra rằng đây không
chỉ là một vấn đề dịch bệnh ở cấp độ cá nhân, mà còn là một vấn đề dịch bệnh ở
cấp độ xã hội. Và vào lúc đó, tôi nghĩ: “Mình phải tìm ra chuyện này.”
Vậy là tôi làm
như mọi khi khi cần tìm hiểu một điều gì đó: tôi lao vào nó thật sâu đến mức mất
mình trong đó như một giáo sư “lập dị”. Và theo trực giác, tôi cảm thấy con đường
đúng để khám phá bản thân và khám phá vũ trụ chính là con đường của shaman
(pháp sư). Thế là tôi đi xuống những cánh rừng rậm của Costa Rica và trong khoảng
ba năm, tôi đắm mình vào khái niệm cô đơn này. Tôi tìm ra được điều gì tạo nên
nó. Tôi tìm ra được cấu trúc cơ bản của nó, cũng chính là lý do tại sao cuốn
sách được đặt tên là “Giải
mã sự cô đơn”, và tôi cũng tìm ra phải thay thế cấu trúc đó bằng gì khi ta
gỡ bỏ những trụ cột chính tạo ra cô đơn, để rồi chúng ta có thể xây dựng sự kết
nối bền vững với người khác.
Trong suốt quá
trình trải nghiệm dữ dội theo con đường shaman, tôi có một cuốn sổ ghi chép, chỉ
là những trang giấy kẻ dòng. Tôi viết nhằng nhịt, bừa bộn, đầy những nét chữ
nguệch ngoạc, ghi lại bất kỳ ý tưởng, nhận thức hay sự hiểu biết nào mà tôi đạt
được về nỗi cô đơn. Những trang giấy đó còn bị ám khói palo santo, có trang
dính nước mắt, có trang dính ói mửa, có trang từng bị nhúng nước. Nói chung là
một mớ hỗn độn. Nhưng khi trở về nhà, tôi gom đống giấy đó lại, xem xét và sắp
xếp. Tôi mất ba tháng để tổ chức và biến nó thành cái mà nay được biết đến với
tên “Giải mã sự cô đơn”.
Cuốn sách này
bàn về ba trụ cột của nỗi cô đơn. Nó giống như nhìn vào bộ khung xương đang giữ
sự cô đơn tại chỗ. Khi hiểu được những trụ cột đó, bạn sẽ có được đáp án cho điều
ngược lại. Vậy nên, điều tôi trình bày là những trụ cột này là gì, chính xác
cái gì tạo ra chúng. Tôi mổ xẻ chúng đến tận cùng để bạn hiểu thấu đáo. Không
còn cách nào để bạn có thể thoát ra khỏi sự nhận biết đó. Và rõ ràng, khi bạn ý
thức được điều gì, bạn sẽ chọn con đường khác. Ý chí tự do của bạn lúc này có
thể tham gia vào quá trình không tiếp tục củng cố những trụ cột đó nữa. Đồng thời,
tôi cũng đưa ra những giải pháp rất thực tế để phá bỏ chúng. Và sau khi đã phá
bỏ, nửa sau của cuốn sách sẽ nói về cách tạo ra sự kết nối bền vững thật sự. Tức
là ta sẽ thay thế những trụ cột đó bằng gì? Chúng ta sẽ làm gì thay vào đó?
Dĩ nhiên, khi đọc
bạn sẽ có câu trả lời cho các mối quan hệ của mình và cách thoát ra khỏi cảm
giác cô đơn khủng khiếp này. Cuốn sách sẽ biến đổi mối quan hệ của bạn với con
cái, bởi vì cô đơn là thứ len lỏi trong mọi mối quan hệ. Nó không chỉ áp dụng
cho việc tìm một mối quan hệ tình cảm hay bạn bè.
Và để xây dựng sự
kết nối lâu bền với con cái, ta cần đúng những điều giống như khi xây dựng một
mối quan hệ lâu dài với bạn đời. Đây là điều mà đa số chúng ta không hiểu. Khi
tôi nói “sự thân mật”, yếu tố then chốt cho kết nối, đa số mọi người nghĩ ngay
đến tình dục. Nhưng thực ra, đó là quá trình thật sự nhìn vào, cảm nhận, lắng
nghe và hoàn toàn thấu hiểu hay thậm chí trở thành chuyên gia về một ai đó. Nếu
bạn làm được điều này với con mình, mối quan hệ mà bạn có với con sẽ là kiểu
quan hệ mà hầu như chẳng ai có với cha mẹ. Đó là thứ mà ai cũng ước ao nhưng
không đạt được.
Bởi lẽ thành thật
mà nói, đa số chúng ta bị mắc kẹt trong thực tại nhận thức nhỏ bé của riêng
mình nên không thể thật sự dung chứa thực tại của người khác. Khi ta làm được
điều đó với con cái, việc làm cha mẹ sẽ trở nên tuyệt vời, và những đứa trẻ ấy
sẽ muốn gắn kết với bạn. Chúng không trở về nhà vào dịp lễ Tạ ơn vì cảm giác tội
lỗi, mà vì chúng thực sự muốn cảm nhận sự gần gũi với bạn.
Tôi sẽ giới thiệu
cuốn sách này ngay lập tức cho bất kỳ ai bị trầm cảm và lo âu. Rất nhiều trạng
thái cảm xúc này xuất hiện bởi vì chúng ta thiếu sự kết nối, nhưng ta lại không
nhận ra đó mới là nhu cầu cơ bản. Phần lớn chúng ta không nhận ra rằng mình cảm
thấy lo âu vì ta chẳng gần gũi với ai cả. Thật kỳ lạ là sự lo âu đó biến mất
khi ta ở trong một mối quan hệ gần gũi. Lúc đó, nhu cầu của ta được đáp ứng,
nhưng ta lại chẳng để ý. Vậy nên, đúng, tôi chắc chắn sẽ khuyên cuốn sách này
cho những người đang trầm cảm, lo âu và bất kỳ bệnh lý nào khác, dù tâm thần
hay không.
Nếu mục đích cuộc
đời bạn là thật sự trải nghiệm sự cô đơn, thì nó sẽ không gây đau đớn cho bạn.
Con đường phát triển của bạn luôn hướng đến điều gì đó đem lại cảm giác tốt
hơn. Nên nếu bạn đến với cuộc đời này và cảm thấy cô đơn, nếu điều đó làm bạn
khó chịu, thì con đường phát triển chắc chắn là bước vào trạng thái kết nối
thay vì cô đơn. Đó là điều tổng thể mà thế giới của chúng ta lúc này cần. Với một
số người, sự cô đơn mà bạn trải qua chỉ là tạm thời, để bạn có thể thật sự thấu
hiểu kết nối.
Vũ trụ này không
được lợi từ việc duy trì sự cô đơn. Nó đã hiểu rõ sự chia tách. Điều nó cần là
con người dùng ý chí tự do để có ý thức lựa chọn quay trở lại trạng thái hợp nhất
và kết nối.
Tôi khuyên cuốn
sách này cho tất cả mọi người, bởi vì khi nói về sự cô đơn, bạn phải nhìn nó
như một phổ trải nghiệm. Một số người đang ở mức cực điểm của sự cô lập, nơi họ
sẵn sàng tiêm heroin hoặc tự tử. Ở phía khác của phổ, có những người không quá
ghét sự cô đơn, họ chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn với người khác, muốn các mối
quan hệ gần gũi hơn, nhưng không phải là họ đang đau khổ.
Cuốn sách này
bao trọn tất cả những ai nằm trên phổ đó. Và đây cũng là điều tôi thường làm
trong sự nghiệp của mình: tôi thích tiếp cận vấn đề từ mức sâu nhất có thể, bởi
vì khi làm được vậy, mọi thứ ở bề mặt phía trên sẽ nhanh chóng được chạm đến và
thay đổi.
Ý tôi là, nếu
tôi có thể giúp một người đang khổ sở vì sự cô đơn hiện sinh sâu sắc, đứng trước
ngưỡng cửa tự sát, chuyển hóa được, thì bất kỳ ai có bất kỳ dạng cô đơn nào
cũng sẽ thay đổi ngay lập tức. Cuốn sách này không trực tiếp bàn về nỗi sợ gặp
gỡ người mới, mà nó bàn về nỗi sợ sự thân mật, vốn dĩ chính là gốc rễ của nỗi sợ
đó. Nếu ta có vấn đề này, nghĩa là ta đang đối diện với những tầng sâu của sự xấu
hổ và thường là các chấn thương, khiến ta khiếp sợ việc kết nối với người khác.
Cuốn sách có bàn về điều này. Vậy nên, nếu bạn sợ hãi chuyện gặp người mới, thì
bạn đang đối diện với sự xấu hổ. Và tôi có hẳn một chương dành riêng cho sự xấu
hổ và cách để đối diện nó.
Tôi đã viết cuốn
sách này đặc biệt hướng đến độc giả phổ thông. Chương khó tiếp cận nhất đối với
những người chưa từng tìm hiểu về tâm linh chính là chương đầu tiên, nói về sự
chia tách, bởi vì nó xét đến ý thức tập thể, điều mà hầu hết mọi người vẫn gọi
là Thượng đế. Nhưng ta không cần dùng từ đó nếu nó là từ gây khó chịu cho ai
đó. Bạn không cần phải là người tâm linh để hiểu các khái niệm trong cuốn sách
này, bởi vì đây là một vấn đề xã hội mang tính dịch bệnh. Tôi đã viết nó để
dành cho tất cả những ai không thuộc về một nhóm người duy nhất nào cả. Và tôi
đã loại bỏ những quy trình cực kỳ khó hiểu ban đầu trong cuốn sách này và tách
chúng ra thành một tập nhỏ thứ hai, gọi là “Quy trình kết nối”. Vậy nên nếu bạn
quan tâm đến phần khó hiểu đó, bạn có thể tham khảo thêm.
Nhưng tôi có thể
đảm bảo rằng bạn không cần phải hiểu trước các khái niệm tâm linh thì mới đọc
được cuốn sách này. Bạn thậm chí cũng không cần coi mình là người tâm linh. Bạn
chỉ cần tiếp nhận những khái niệm mà tôi đưa ra theo cách mà tôi hy vọng tất cả
mọi người, từ mọi tầng lớp, đều có thể nắm bắt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=F_FZD2rbBTI
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.