Teal Swan Transcripts 378
Sự bất tương hợp - Trong thế giới bên
ngoài và bên trong - Hội thảo đồng bộ hóa của Teal Swan
11-10-2018
Người
phỏng vấn:
Nếu thế giới này là một tấm gương, vậy tại sao sự bất tương hợp với người khác
lại là một vấn đề? Điều đó có nghĩa là tôi bất tương hợp với chính mình? Hay
bên trong tôi có một khía cạnh nào đó bất tương hợp với con người thật của tôi?
Teal
Swan:
Làm sao bạn biết được sự khác nhau giữa bạn và một khía cạnh bên trong bạn? Nó
cũng là bạn thôi.
Được rồi. Lý do
tại sao sự tương hợp lại là một vấn đề trong thực tại bên ngoài là bởi vì nó vốn
đã là vấn đề trong thực tại bên trong. Khi chúng ta lớn lên và gặp phải sang chấn,
điều thường xuyên xảy ra, thì sao? Sang chấn là gì?
Hãy định nghĩa
sang chấn: Sang chấn là trạng thái đau khổ không có cách giải quyết.
Khi ta gặp những
trải nghiệm kiểu này, ta sẽ có những nhu cầu xung đột. Nghĩa là: trong khoảnh
khắc này tôi muốn gần gũi ai đó, nhưng đồng thời tôi lại muốn tránh xa. Khi có
sự xung đột nhu cầu như vậy, một sự tách rời bên trong phải diễn ra. Một phần của
ta muốn gần gũi, một phần lại không. Đó chính là sự bất tương hợp. Và chúng ta
có vô số phần như thế bên trong mình, chúng thực sự bất
tương hợp với nhau. Vì ta chưa tạo được sự hòa hợp nội tại, nó sẽ phản chiếu
ra ngoài thực tại.
Đó là lý do tại
sao sự tương hợp mới thành vấn đề. Câu hỏi đó còn có phần nào khác không? Tôi cảm
thấy như có nhiều ý hơn trong đó.
Người
phỏng vấn:
Vậy có nghĩa là tôi bất tương hợp với chính mình? Hay bên trong tôi có một khía
cạnh bất tương hợp với con người thật của tôi?
Teal
Swan:
Khi bạn chưa đủ hòa nhập, bạn sẽ dùng cách diễn đạt đó. Bạn sẽ nói như thể phần
bên trong bạn đang chống lại bạn ít “thuộc về bạn” hơn phần mà bạn đang đồng nhất.
Thế nên khi bạn hỏi: “Phần này của tôi có bất tương hợp với tôi không?” thì giống
như: “Vậy bạn là phần nào?” Bạn phải chấp nhận rằng cả hai đều là bạn.
Vậy nên, việc
tách khỏi phần mà bạn tin chắc là con người thật của bạn là rất quan trọng, bởi
vì cả hai đều là bạn. Tôi lấy ví dụ nhé:
Tôi có thể nói,
trong tôi có một phần giống như hình mẫu bà nội trợ thập niên 1950. Tôi có thể
cho rằng phần đó bất tương hợp với tôi. Điều đó chỉ có nghĩa là tôi đang đồng
nhất bản thân với vai trò “giáo viên tâm linh” của mình. Như vậy sẽ không thể tạo
được sự hòa hợp, bởi tôi không đồng nhất với cả hai hoặc một trong hai. Nếu
thành thật, tôi sẽ nói: trong tôi có một phần là bà nội trợ hoàn toàn bất tương
hợp với phần là giáo viên tâm linh. Và cả hai đều là tôi. Vậy nên ta cần có một
cuộc đối thoại giữa hai khía cạnh này, để tìm ra một yếu tố thứ ba có thể dung
hòa cả hai.
Điều đó có thể
trông giống như mặc trang phục thập niên 1950 ngoài đường. À, nhân tiện, có
chuyện vui này: khi các bạn bắt gặp tôi ngoài đời, tôi hay bị trêu vì ăn mặc rất
khác so với hình ảnh trực tuyến. Đơn giản vì lúc đó tôi không có cảm hứng mặc
như khi ngồi trước máy quay. Một số ngày thì có, nhưng nhiều ngày khác, cách
tôi hòa hợp các phần bên trong mình là để cho từng phần được ăn mặc theo cách
nó muốn.
Vậy nên, nếu bạn
gặp tôi ở sân bay, tôi có thể mang giày cao gót nhọn trong suốt, hoặc mặc váy
thập niên 1950 kèm váy lót phồng. Đó là cách tôi tìm ra lựa chọn thứ ba phù hợp
cho cả hai phần trong tôi. Phần giáo viên tâm linh hài lòng vì nó vẫn làm được
công việc của mình, và đồng ý rằng việc mặc váy thập niên 1950 ở sân bay trước
khi đi làm cũng không sao cả.
Đó là một ví dụ
về cách ta tạo ra sự tương hợp bên trong mà không cần hủy bỏ một phần nào, cũng
không ép buộc nhu cầu của chúng, hay xây dựng một bản sắc cố định duy nhất.
Nhưng tôi ghét nhất là khi những kẻ ghét tôi viết bài bôi nhọ chuyện này. Tôi
có một câu chuyện: ở Pháp, tôi lẽ ra nên biết mình sẽ gặp rắc rối. Tôi định
thay đồ vì không muốn bàn về những chủ đề này trong bộ đồ thập niên 1950, nó
không mang lại cảm hứng. Nhưng tôi đến trễ, bước xuống máy bay thì gặp ngay một
người phụ nữ. Tất nhiên, hôm đó tôi lại mặc váy ngắn. Tôi nhìn bộ đồ mình mặc rồi
nhìn cô ta và nghĩ: “Chết rồi. Chắc là kẻ thù ghét mình đây.”
Tôi đã đi thay đồ,
vì tôi nghĩ: “Ừ, tôi sẽ không lên hình với bộ này đâu, vì tâm trạng và cảm xúc
tôi không ở đó.” Và sau đó, một bài báo chỉ trích gay gắt được đăng: nào là tôi
giả tạo, nào là tôi thay đồ ngay khi gặp người kia, rằng tôi là một con người
hoàn toàn khác phía sau cánh cửa. Tôi thì nghĩ: không phải vậy. Tôi hoàn toàn
thành thật rằng tôi có mặc váy ngắn, nhưng tôi không thấy thoải mái mặc như thế
trong vai trò này. Nó chẳng khác gì một vận động viên chuyên nghiệp mặc váy dạ
hội để ra sân cả. Nhưng thật sự tôi phát điên khi người ta nói thế. Đó là chút
chia sẻ cá nhân thôi.
Người
phỏng vấn:
Từ câu hỏi trước về sự bất tương hợp, tôi muốn mở rộng sang mối quan hệ. Teal,
cuối cùng tôi đã tìm được một người tương hợp với mình. Tôi rất hạnh phúc cho đến
khi cảm thấy một sự chia rẽ bên trong, một phần bị tổn thương nặng nề và muốn đẩy
anh ấy ra xa. Tôi thực sự thích anh ấy và không muốn kết thúc, vì tôi biết nỗi
đau này không phải do anh ấy. Nhưng phần bên trong tôi cứ gào thét, khiến tôi
tin rằng đây là con đường duy nhất. Tôi phải làm gì? Thật sự cảm giác này giống
như tình huống “tiến thoái lưỡng nan”.
Teal
Swan:
Nghe như bạn đang tiếp cận đúng hướng rồi. Vấn đề chỉ là: phần bên trong đó thực
sự muốn điều gì? Một cách giúp bạn đi xa hơn là để cho phần đó “nhìn thấy” viễn
cảnh. Nghĩa là, hãy để phần muốn phá hủy mối quan hệ đó quan sát toàn bộ kịch bản:
cuộc sống sẽ ra sao nếu không có mối quan hệ này? Một tháng sau, hai tháng, năm
tháng, sáu tháng, một năm, hai năm, năm năm? Khi phần đó thấy toàn cảnh, nó sẽ
nhận ra rằng đó không phải con đường phù hợp. Và thường thì sau đó, phần đó sẽ
dễ dàng hợp tác hơn để tìm cách cảm thấy an toàn hơn, hoặc để xác định rõ những
nhu cầu thực sự mà nó đang cố gắng thỏa mãn. Hãy thử cách tiếp cận đó.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=BqiTKZC28Zo
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.