14-07-2018
Chúng ta được
hình thành trong sự kết nối. Chúng ta được đắm mình trong hơi ấm và sự an toàn
của kết nối ngay từ khoảnh khắc mẹ ôm chúng ta vào lòng. Chúng ta thậm chí
không nghĩ về việc mình thật sự là ai, bởi vì lúc đó chúng ta chưa có sự phân
tách. Chính trong khoảnh khắc ấy, chúng ta thực sự gần gũi nhất với con người
và bản chất thật sự của mình.
Nhưng như tôi đã
nói, chúng ta không nghĩ về việc mình là ai và là gì, bởi ý niệm đó chưa hề xuất
hiện trong tâm lý của chúng ta. Nhưng từ nơi kết nối ấy, chúng ta trải qua một
sự sa ngã. Sự sa ngã chính là cảm giác sâu sắc, bản năng về sự kết nối. Chúng
ta bắt đầu có sự phân tách. Chúng ta bắt đầu nhìn thế giới qua lăng kính của
"tôi" và "mọi thứ khác", và chính vào khoảnh khắc này chúng
ta đánh mất cảm giác kết nối.
Cô đơn là điều
mà tất cả mọi người trên hành tinh này đều trải qua ở mức độ này hay mức độ
khác, nhưng có hai loại cô đơn. Loại thứ nhất là kiểu cô đơn có thể được giải
quyết chỉ bằng việc ở bên những người khác. Đó là khi ta cảm thấy bị tách biệt,
và sự hiện diện của người khác chỉ khiến ta cảm thấy khá hơn đôi chút. Và còn một
loại cô đơn khác. Loại cô đơn này không thể được giải quyết chỉ bằng việc ở cạnh
người khác. Thực tế, đó là kiểu cô đơn vẫn tiếp diễn bất kể ta có đang ở trong
một căn phòng đông người hay không, và chính loại cô đơn thứ hai này tạo nên kiểu
khổ đau dữ dội nhất của nhân loại. Đó là nơi ta cảm nhận mình hoàn toàn bị tách
rời khỏi thế giới xung quanh.
Vì dạng cô đơn
này quá phổ biến, ta có thể gọi nó là một "dịch bệnh" trên hành tinh
ngày nay, nên tôi đã viết một cuốn sách để giải quyết vấn đề này. Tôi gọi cuốn
sách đó là “Giải mã sự Cô đơn”.
Trong cuốn sách này, tôi hé lộ một cách chính xác cấu trúc của sự cô đơn, điều
gì cụ thể đã tạo nên nó, và làm thế nào để giải quyết những điều đó nhằm kiến tạo
sự kết nối bền lâu với người khác. Cuốn sách này có thể được tìm thấy trên
trang web của tôi, www.tealswan.com, cũng như ở mọi nhà phân phối sách trực tuyến
khác như Barnes & Noble, Booktopia, và Amazon. Nếu bạn muốn tìm hiểu về cô
đơn một cách sâu sắc và chi tiết, cũng như tìm lại sự kết nối, tôi thực sự
khuyên bạn nên tìm đọc cuốn sách này.
Giải mã sự Cô
đơn được cấu thành từ ba phần riêng biệt hay ba trụ cột. Phần thứ nhất là sự
phân tách, phần thứ hai là sự xấu hổ, và phần thứ ba là nỗi sợ.
Câu chuyện về sự
phân tách đã xảy ra từ rất lâu trước khi bạn được sinh ra. Thật ra, nó đã xảy
ra từ trước cả khi có hình thể vật chất. Đó là ý niệm về bản thân đối nghịch với
người khác. Hiển nhiên, khái niệm về "cái tôi", "tôi",
chính là bản ngã. Sự phân tách là trạng thái phân mảnh, nơi con người cảm nhận
mình tách biệt khỏi tất cả những gì xung quanh. Sự phân mảnh này không chỉ diễn
ra ở bên ngoài, tức là giữa bạn và thế giới, mà nó còn diễn ra bên trong. Sự
phân mảnh diễn ra trong mỗi con người, sự phân mảnh tạo nên sự bất hòa nội tâm,
khiến chúng ta tách rời khỏi một số phần của chính mình. Nó khiến những phần ấy
cảm thấy bị xa lánh, bị chối bỏ, bị từ bỏ, và bị cô lập.
Nhưng sự thật
là: chúng ta không thể thật sự loại bỏ những phần thuộc về bản thể mình. Thực sự
không thể nào tách rời khỏi những phần của bản thân. Ta có thể cố gắng chối bỏ,
từ khước hay phủ nhận chúng, nhưng chúng vẫn gắn kết với ta. Điều đó có nghĩa
là ta vẫn cảm nhận được những gì chúng cảm nhận. Điều đó có nghĩa là khi chúng
ta đi qua tiến trình phân mảnh nội tâm này, chúng ta tự cắt đứt bản thân khỏi
những phần bên trong mình cũng như bên ngoài mình. Ta khiến những phần đó cảm
thấy cô độc. Và chúng ta cảm nhận sự cô độc ấy. Để biết thêm thông tin về điều
này, hãy xem video của tôi mang tựa đề “Phân mảnh, Căn bệnh Toàn cầu” (Teal
Swan Transcripts 296).
Phần thứ hai của
sự cô đơn là sự xấu hổ. Hầu hết mọi người nghĩ rằng xấu hổ chỉ là phản ứng cảm
xúc đối với những trải nghiệm mang tính hạ thấp. Chúng khiến ta cảm thấy tồi tệ
về bản thân trên phương diện tinh thần, thể chất, và cảm xúc. Nhưng đây không
phải là sự hiểu biết đầy đủ về sự xấu hổ. Xấu hổ phức tạp hơn nhiều và cũng căn
bản hơn nhiều đối với bản chất con người. Xấu hổ chính là cơ chế của sự phân mảnh.
Để hiểu về xấu hổ,
tôi muốn bạn hình dung về một con hải quỳ. Nếu bạn tưởng tượng mình chọc một
con hải quỳ bằng ngón tay hoặc cây gậy, bạn sẽ thấy nó lập tức co rút lại. Đây
là một phản ứng. Một phản ứng nguyên sơ. Con hải quỳ không cần phải suy nghĩ
nhiều để làm điều đó.
Điều mà hầu hết
mọi người không hiểu về xấu hổ là: nó là một phản ứng hữu cơ, sinh học, mang
tính bản năng. Xấu hổ thực ra là một phản ứng nguyên thủy đã được mã hóa trong
cơ thể bạn, giống hệt như cơ chế chiến đấu hoặc bỏ chạy. Và điều thú vị là,
tình yêu cũng vậy.
Khi chúng ta trải
nghiệm sự xấu hổ, chúng ta đẩy bản thân mình ra xa chính mình, như một phản ứng
trước điều gì đó đã xảy ra trong môi trường bên ngoài, hoặc như một phản ứng với
một ý nghĩ mà chúng ta tiếp nhận từ bên ngoài. Nhưng thật ra chúng ta không thể
làm điều đó. Rõ ràng, làm sao bạn có thể “đẩy bản thân mình ra xa chính mình”
được? Cách duy nhất để thực hiện điều này là tách rời ý thức. Chúng ta trở nên
cô lập bên trong khỏi chính mình, bởi vì ý thức có thể bị phân tách. Và kết quả
của việc đó, chúng ta cảm thấy một lớp thứ hai của xấu hổ, đó chính là cảm xúc
của sự xấu hổ. Cảm xúc đó khiến chúng ta xa lánh những người khác. Chúng ta làm
với họ điều y hệt mà ta đang làm trong nội tâm. Chúng ta tự cô lập mình. Ta có
thể làm điều này bằng cách trực tiếp tránh né, nghĩa là trở thành kiểu người rụt
rè, đứng ngoài lề; hoặc ta làm ngược lại, trở nên hoàn toàn không chân thật. Ta
cho phép người khác chỉ thiết lập mối quan hệ với cái mặt nạ mà ta dựng lên. Và
dù theo cách nào, ta vẫn bị cô lập.
Phần thứ ba của
sự cô đơn là nỗi sợ. Giờ thì, sợ hãi điều gì đó là điều hoàn toàn đối lập với
yêu thương điều đó. Yêu thương một điều gì đó là đưa nó trở thành một phần của
chính mình. Còn sợ hãi điều gì đó là đẩy nó ra xa… là khiến nó không còn là một
phần của mình nữa. Bạn không thể đẩy một thứ ra xa mà không đồng thời trở nên
tách biệt với nó. Vậy nên, càng có nhiều nỗi sợ, ta càng cảm thấy tách biệt khỏi
mọi thứ xung quanh. Nỗi sợ chính là trải nghiệm mang tính cô lập số một trên
hành tinh này. Sợ hãi trong các mối quan hệ hay về người khác đơn giản chỉ làm
ta tách rời khỏi con người và khiến ta cô đơn hơn trong tiếp xúc giữa người với
người.
Chúng ta có bốn
nỗi sợ chính trong các mối quan hệ. Đó là: sợ bị bỏ rơi, sợ bị từ chối hoặc
không được chấp nhận, sợ bị mắc kẹt trong đau khổ của mối quan hệ, và sợ mất bản
thân, còn được gọi là hòa tan cá nhân.
Điều mà hầu hết
mọi người không biết là: không thể nào sợ cái chưa từng biết đến. Điều này có
nghĩa là ta chỉ sợ những gì mình đã từng trải qua và từng bị tổn thương bởi nó,
những điều khiến ta khổ sở và không thể giải quyết được.
Vậy điều này nói
lên điều gì về nỗi sợ hãi?
Nếu ta không thể
sợ một điều chưa từng biết, và nếu ta trải nghiệm nỗi sợ tách biệt mình trong
các mối quan hệ, thì có nghĩa là việc vượt qua nỗi sợ và bước vào trạng thái kết
nối phụ thuộc rất nhiều vào việc giải quyết những trải nghiệm trong quá khứ, những
gì ta từng trải qua nhưng chưa tìm được lối thoát. Nỗi sợ là về điều mà ta đang
phóng chiếu vào cái chưa biết.
Điều cực kỳ quan
trọng cần biết là: bạn không thể “vượt qua nỗi sợ” để đến được sự kết nối. Nếu
bạn cố đè nén nó, hay cưỡng ép, hay hành động bất chấp nó, thì bạn đang không
đưa nó trở thành một phần của chính mình. Và vì vậy, ngay khoảnh khắc ấy, bạn
thực sự bị tách biệt khỏi nó. Điều trớ trêu là: cách mà hầu hết chúng ta đối diện
với nỗi sợ thực ra lại tăng thêm sự cô đơn, bởi nó tạo nên khoảng cách lớn hơn
giữa ta và chính nỗi sợ của mình.
Giờ hãy nói một
chút về sự kết nối. Kết nối có thể được hiểu là một sự gắn kết với điều gì đó,
nơi bạn cảm nhận được một mối liên hệ hay sự tương đồng giữa bản thân và điều
đó. Nhưng trong trạng thái hợp nhất, bạn không thể “kết nối” cũng như không thể
“mất kết nối”, bởi vì bạn là tất cả và tất cả cũng là bạn. Nói cách khác, trong
trạng thái hợp nhất, không còn cần đến sự kết nối. Nhưng rõ ràng, hầu hết chúng
ta không sống trong trạng thái hợp nhất thể. Hầu hết chúng ta không thể cảm nhận
mình là một với chiếc bàn cà phê mà ta đang đặt tách cà phê lên. Vậy nên, cơ bản
là chúng ta đang sống trong một thế giới nơi việc xây dựng sự kết nối là một bước
vô cùng quan trọng để tái hiện lại trạng thái hợp nhất.
Khi nói đến việc
tạo ra một sự kết nối chân thật với người khác, mối liên kết đó phải được cả
hai phía chọn lựa một cách có ý thức và chủ động. Sự kết nối của chúng ta có thể
tồn tại ở bất kỳ tầng mức nào của bản thể: ta có thể kết nối về mặt tinh thần,
cảm xúc, năng lượng, hoặc thể chất. Khi ta ngắt kết nối, tức là ta phá vỡ mối
liên kết đó ở một hoặc nhiều tầng mức khác nhau. Vì sự kết nối chân thật là mối
liên kết được lựa chọn một cách có ý thức, chứ không phải bị áp đặt, nên chúng
ta phải chú tâm vào việc lựa chọn tạo ra nó cũng như duy trì nó.
Hạnh phúc của
chúng ta trong đời sống cá nhân phụ thuộc vào khả năng kết nối. Sự tồn tại của
nhân loại phụ thuộc vào khả năng kết nối. Và ngay lúc này, cô đơn đang là một dịch
bệnh. Một dịch bệnh mang theo những hệ quả tàn khốc. Nỗi đau trong thân phận
con người là: ta bước đi trên hành tinh này cùng với hàng tỷ người khác, nhưng
mỗi người trong chúng ta vẫn mang trong mình cảm giác cô lập và đơn độc. Đó là
một vấn đề nghiêm trọng. Tôi không thể tưởng tượng điều gì tệ hại hơn thế. Nó
giống như chết đói trong một siêu thị.
Tệ hơn nữa, nếu
vấn đề này, vốn đã lan rộng đến mức độ dịch bệnh, chỉ ảnh hưởng đến riêng chúng
ta, thì còn đỡ. Nhưng nó không chỉ ảnh hưởng đến bản thân ta, nó còn tác động
vượt xa hơn thế. Nỗi đau của sự tách rời, nó lan ra khắp hành tinh. Nguy hiểm của
sự tách rời là: khi chúng ta ngắt kết nối với một điều gì đó, chúng ta không
còn nhìn nhận nó như được gắn kết, được liên hệ, hay là một phần của chính mình
nữa.
Vì vậy, khi
chúng ta gây đau đớn cho một điều gì đó, chúng ta không trực tiếp cảm nhận rằng
chính mình cũng đang chịu sự đau đớn ấy. Hãy nghĩ về hệ quả của điều này: nếu
tôi cảm nhận mình là tách biệt, khác biệt hay không liên quan đến một sự vật
nào đó, tôi có thể gây ra đau khổ cho nó mà không hề cảm thấy như thể điều đó
gây ra đau khổ cho chính tôi. Khi chúng ta nhìn nhận bản thân như bị tách rời,
chúng ta không còn cảm nhận được làn sóng cộng hưởng của sự hợp nhất, vốn là
chân lý căn bản của mình. Chúng ta không còn cảm nhận được sự tác động của mọi
thứ lên ta, cũng như sự tác động của ta lên mọi thứ. Và kết quả là, ta có thể
gây ra đau đớn cho một điều gì hay một ai khác mà không hề nhận ra sự đau đớn
đó cũng hiện hữu trong ta.
Khái niệm rằng sự
tách rời vốn dĩ mang tính đau khổ, thậm chí nguy hiểm, thường không chạm đến ta
cho đến khi ta nhìn lại lịch sử và nhận ra những gì sự tách rời đã phơi bày
trong quá khứ. Nói cách khác, ý niệm về sự nguy hiểm của tách rời nghe có vẻ lý
thuyết và trừu tượng cho đến khi bạn nhận ra rằng chính vì điều này mà trong
nhiều năm, nhiều quốc gia đã hoàn toàn phân biệt chủng tộc. Người da đen bị bắt
ra khỏi gia đình, bị biến thành nô lệ, bị đốt, bị đánh đập và treo cổ. Đây cũng
là lý do vì sao trong thập niên 1940, Auschwitz và những trại tử thần khác đã
được dựng lên để giam giữ và tiêu diệt người Do Thái cùng những nhóm dân số
khác bị xem là kẻ thù của chế độ Quốc Xã. Chính sự tách rời đã khiến Mỹ ném bom
nguyên tử xuống Hiroshima năm 1945. Đó là lý do mà đến năm 1979, chế độ Pol Pot
đã xóa sổ 21% dân số của toàn Campuchia. Và ngày nay, chính sự tách rời là
nguyên nhân khiến một người đàn ông có thể được huấn luyện suốt nhiều năm chỉ với
một nhiệm vụ: gắn bom vào thân mình và tự kích nổ để gieo rắc nỗi kinh hoàng và
sự hủy diệt cho những ai mà anh ta xem là kẻ thù.
Mọi tội ác từng
được thực hiện đều bắt nguồn từ niềm tin rằng kẻ phạm tội tách biệt, không liên
quan, và bị cô lập theo cách nào đó khỏi người mà hắn gây tội ác. Con đường duy
nhất để cứu loài người trên hành tinh này, cách duy nhất để cứu lấy chính hành
tinh này ở thời điểm hiện tại, và là con đường duy nhất để chấm dứt khổ đau của
nhân loại chính là tạo ra cảm giác kết nối, chấm dứt cảm giác cô lập và cô đơn
trong thế giới này. Và điều đó bắt đầu từ việc bạn chấm dứt nó bên trong chính
mình.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=HUjz8Xplbew
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.