Teal Swan Transcripts 319
Lý do thực sự khiến các mối quan hệ thất
bại (Nhìn nhận thực tế của chúng)
13-01-2018
Có một cậu bé. Mẹ
cậu là người nội trợ, còn cha cậu là luật sư. Nhưng rồi cha mẹ cậu ly dị. Họ dọn
ra sống ở hai ngôi nhà khác nhau. Thế là cậu bé phải đi đi về về giữa hai nơi.
Và bởi vì mẹ cậu từng là người nội trợ nhưng giờ phải ra ngoài kiếm việc làm,
nên cậu bé phải được gửi vào nhà trẻ. Trong thực tại của cậu bé, cậu đã mất cha
mẹ mình và mất đi cảm giác về một mái ấm. Cha cậu giờ không còn ở bên cậu nữa,
và mẹ cậu cũng vậy. Cậu không còn sự ổn định. Cậu buộc phải dành cả ngày ở với
những người xa lạ.
Cậu đã đánh mất
cuộc sống mà cậu yêu thích. Cậu đau đớn và sợ hãi. Nhưng không có cách nào giải
quyết được. Không có giải pháp vì trong thực tại của cha mẹ cậu, cả hai vẫn còn
ở đó cho cậu. Cả hai đều gần gũi với cậu. Họ đã ly hôn, điều này thật đau lòng,
nhưng nó tốt hơn vì họ vốn dĩ không hạnh phúc trong hôn nhân. Trong thực tại của
họ, mọi thứ giữa họ và con trai vẫn ổn. Cậu đang được chăm sóc.
Hãy giả sử rằng
cậu bé này bắt đầu bị chảy máu cam. Ở cấp độ siêu hình, chảy máu cam là biểu hiện
của nỗi đau bị bỏ qua, đang cần được nhìn thấy. Vì vậy, khi cậu bé này bắt đầu
bị chảy máu cam và có những hành vi khác thường, cha mẹ cậu sẽ nhìn vào cậu và
thắc mắc rằng có chuyện gì không ổn với cậu. Họ không thể nhìn thấy nguyên nhân
thực sự gây ra phản ứng đó, bởi những gì đang xảy ra với cậu bé không khớp với
nhận thức của họ về thực tại của cậu. Họ không thực sự thấy thực tại của cậu
bé. Họ chỉ thấy thực tại của riêng họ. Và trong thực tại của họ, thực tại của
con trai không thể được dung chứa. Trong tình huống này, có một hố ngăn cách cảm
xúc khổng lồ giữa cậu bé và cha mẹ. Có hố ngăn cách đó vì thực ra chẳng có mối
quan hệ nào cả.
Họ đang sống trong
hai thực tại khác nhau trong cùng một tình huống, bởi vì tất cả chúng ta đều
đóng những vai trò khác nhau và có những nhận thức khác nhau về một trải nghiệm.
Rõ ràng, nếu thực tại nhận thức của mọi người có thể khác nhau trong cùng một
trải nghiệm, thì một trong những điều quan trọng nhất mà bạn có thể làm là hiểu
trải nghiệm nhận thức của người kia, thực tại của họ. Và bạn phải nhìn nó như một
điều có thật. Nếu chúng ta không thể thừa nhận, nhìn thấy, cảm nhận, lắng nghe,
thấu hiểu và dung chứa thực tại của nhau bằng cách coi nó là thật, thì không có
mối quan hệ nào tồn tại cả.
Chỉ có ảo tưởng
về một mối quan hệ. Chỉ có lời hứa và tiềm năng của một mối quan hệ. Để hố ngăn
cách giữa cậu bé và cha mẹ biến mất, cha mẹ phải nhìn thấy thực tại của cậu bé.
Họ phải thấy rằng cậu đã mất cha mẹ mình. Họ phải thấy rằng cậu đã mất ngôi nhà
mà cậu từng yêu thương. Cậu đã mất cảm giác ổn định. Và họ phải nhìn thấy thực
tại đó như một điều thật sự. Chỉ vì họ đúng khi nói rằng họ vẫn ở đó vì cậu, họ
vẫn yêu cậu, và rằng cuộc ly hôn là điều tốt hơn, không có nghĩa là thực tại của
cậu bé không có thật. Nếu cha mẹ không thể nhìn thực tại của cậu là thật, thì họ
chỉ càng gây thêm tổn thương.
Bởi vì họ không
thể nhận thức thực tại của cậu, họ sẽ không biết nói gì hay làm gì để cải thiện
cảm xúc của cậu bé. Bất cứ điều gì họ nói hay làm thực ra chỉ là phủ nhận thực
tại của cậu bé. Và điều đó chỉ chồng thêm nỗi đau lên nỗi đau vốn có. Về cơ bản,
cả mối quan hệ trở thành một sự thao túng tâm lý (gaslighting). Gaslighting về
bản chất là khi bạn cố thuyết phục ai đó rằng thực tại của họ không có thật. Nó
khiến người ta nghĩ rằng mình đang phát điên. Trong tình huống trước, việc cha
mẹ không thể thấy, nghe, cảm nhận và hiểu thực tại của con trai khiến họ liên tục
làm cậu tin rằng những gì cậu thấy thì không chính xác, những gì cậu nghe cũng
không chính xác. Những gì cậu cảm thấy thì không nên cảm thấy. Và rằng thực tại
của cậu không có thật.
Để làm rõ hơn,
tôi sẽ đưa thêm một ví dụ. Hãy tưởng tượng chân phải của bạn bị gãy nát, còn
chân trái thì bình thường. Chân phải bị gãy nát nghĩa là thực tại của nó là
đang trong đau đớn tột cùng. Còn thực tại của chân trái có thể là “tôi muốn đi
chạy đua”. Nếu chân trái không chịu thừa nhận rằng thực tại của chân phải là
đau đớn, nó có thể cố chạy đua. Nó làm vậy vì nó muốn chạy. Nhưng nếu nó công
nhận chân phải đang bị gãy và đau đớn, thì nó buộc phải thay đổi điều gì đó. Nó
không thể tiếp tục chạy mà không thay đổi trước. Và nếu nó vẫn làm, nó sẽ phải
sống với thực tại rằng nó đang hành hạ chân phải.
Để tránh nhìn nhận
bản thân như kẻ bạo hành và để tránh phải thay đổi, nó đơn giản chọn không thấy
thực tại rằng chân phải đang đau đớn và bị gãy. Tôi đã làm một video cách đây
không lâu gọi là “Thực tại song song nguy hiểm nhất” (Teal Swan Transcripts 303). Trong video này, tôi giải thích cơ chế
của các thực tại nhận thức song song và tại sao chúng lại nguy hiểm như vậy.
Tôi muốn bạn xem video đó sau khi đọc xong bài viết này.
Việc không chịu
cùng tồn tại trong một thực tại hoặc không dung chứa thực tại của nhau đang trở
thành một căn bệnh lan tràn trong các mối quan hệ ngày nay. Nó là một vấn đề khổng
lồ trong các mối quan hệ. Và đây là cách nó trở nên tồi tệ hơn.
Bởi vì chúng ta
không cảm thấy được nhìn thấy, không cảm thấy được thấu hiểu, không cảm thấy ai
đó nhìn nhận thực tại của mình như có thật, chúng ta hoặc là sống cả đời trong
đau khổ, hoặc chúng ta duy trì vấn đề đó bằng cách gì? Bằng cách cắt đứt khỏi
thực tại của người khác. Chúng ta quyết định trở nên thậm chí còn tự ái hơn
trong cách tiếp cận thế giới. Chúng ta cũng không tham gia vào thực tại của họ.
Chúng ta gần như mang thái độ rằng: “Nếu bạn không dung chứa thực tại của tôi,
tại sao tôi phải dung chứa của bạn? Hãy chiến đấu đi.” Chúng ta đối phó bằng
cách củng cố thực tại riêng của mình đến mức không còn nhìn thấy thực tại của
người khác. Chúng ta quyết định rằng nó không có thật. Và mối quan hệ của chúng
ta trở thành một cuộc chiến của thực tại chống lại thực tại.
Và nếu chúng ta
lớn lên trong kiểu thực tại tách đôi này, nơi mà chẳng hề có mối quan hệ thực sự
tồn tại, thì khi trưởng thành, chúng ta sẽ trở thành đối tượng thu hút những mối
quan hệ cũng tồn tại một thực tại tách đôi giữa bản thân và bạn đời. Nghĩa là,
vẫn chẳng có mối quan hệ nào thực sự. Dùng lại ví dụ trước về cậu bé có cha mẹ
ly hôn: nếu cha mẹ cậu tiếp cận cậu với kỳ vọng rằng cậu phải chấp nhận thực tại
của họ như thực tại của chính cậu, thì sẽ chẳng bao giờ có giải pháp, bởi vì nỗi
đau của cậu bé chẳng bao giờ thực sự được chạm tới.
Nhìn từ bên
ngoài, chúng ta có thể thấy rõ rằng nhận thức của cha mẹ là đúng và nhận thức của
đứa trẻ cũng đúng, vì họ đang đóng hai vai trò khác nhau trong cùng một kịch bản.
Nhưng điều chúng ta cũng có thể thấy rõ ràng là: nếu cha mẹ không chấp nhận thực
tại của cậu bé, thì mối quan hệ đó chắc chắn sẽ đổ vỡ. Tôi đã làm một video có
tên “Cùng Nhìn Về Một Hướng” (Teal Swan
Transcripts 230). Tôi rất khuyến khích bạn xem video đó nếu chưa xem, hoặc
xem lại để nhắc nhớ.
Sự sẵn lòng dung
chứa thực tại của nhau và phản ứng trực tiếp với những thực tế đó là cách tuyệt
vời nhất để bạn có thể bước sang một trang mới trong một mối quan hệ. Và giờ,
hãy chuẩn bị vì tôi sắp trao cho bạn điều tuyệt vời nhất khi nói đến các thực tại
mâu thuẫn trong mối quan hệ.
Một mối quan hệ
chỉ tốt đẹp và bền chặt khi nhận thức được thực tại của người chịu nhiều đau khổ
nhất trong mối quan hệ. Điều này có nghĩa là, về mặt kỹ thuật, thực tại của tất
cả mọi người đều quan trọng, nhưng thực tại quan trọng nhất cần được thấu hiểu,
nhìn nhận, cảm nhận và hành động chính là thực tại đau đớn nhất trong tình huống
đó.
Ai, với vai trò
nào, là người đang đau khổ nhất trong thực tại của họ?
Thực tại nhận thức
tiêu cực chính là nơi mà sự chia tách trong một mối quan hệ thực sự tồn tại.
Không phải thực tại tích cực mới là vấn đề. Thực tại tích cực không phải là cái
cần giải quyết. Việc không chấp nhận thực tại của người đang chịu nhiều đau đớn
nhất trong mối quan hệ, tức là không công nhận cái gọi là “thực tại mối quan hệ”
của họ, đồng nghĩa với việc bạn đang đẩy họ và chính mình vào sự chia tách. Bạn
đang chọn giữ lại hố ngăn cách Grand Canyon đó.
Tôi thường xuyên
quan sát thấy các cặp đôi mà với một người thì thực tại mối quan hệ của họ vô
cùng đau khổ, còn người kia lại nói: “Không, mọi thứ ổn mà, tôi chẳng biết bạn
đang nói gì, mọi thứ đều tốt cả.” Sự không sẵn lòng chạm tới thực tại của người
đang đau khổ nhất trong mối quan hệ luôn luôn là thứ chấm dứt mối quan hệ đó.
Điều phải xảy ra là thực tại mối quan hệ ấy phải được nhìn thấy, phải được cảm
nhận, phải được thấu hiểu, phải được giải quyết như thể nó là thật. Và những
thay đổi trong mối quan hệ phải được thực hiện dựa trên nhận thức đó.
Tại sao những mối
quan hệ này tan vỡ? Bởi vì nếu một người không chịu chạm đến, thừa nhận, nhìn
thấy, cảm nhận thực tại của người đang đau khổ, họ đã bỏ mặc người kia trong
đau khổ mà không có cách giải quyết, bỏ mặc họ đau khổ trong cô độc. Đó chính
là định nghĩa của địa ngục. Không ai có thể sống trong hoàn cảnh đó lâu dài. Nếu
chúng ta làm điều này, tức là chúng ta đang dùng ý chí tự do của mình để chọn một
mối quan hệ ở hai thế giới khác nhau. Chúng ta đang chọn một mối quan hệ mà thực
chất là không tồn tại. Hoặc nói đúng hơn, bạn chọn một mối quan hệ không có kết
nối cảm xúc. Vậy nên, dù hai cơ thể vẫn ở trong cùng một căn phòng, thì về bản
chất, bạn cũng như đang ở hai châu lục khác nhau.
Tại sao điều này
lại khó khăn với chúng ta?
Nó khó bởi vì điều
đó có nghĩa là chúng ta phải đối diện với những cảm xúc khó chịu của chính mình,
đặc biệt là cảm giác xấu hổ.
Quay lại kịch bản
trước, giả sử cha mẹ nhìn vào cảm xúc mà cậu bé đang trải qua. Bạn có nghĩ rằng
họ sẽ cảm thấy mình là những bậc cha mẹ tuyệt vời không? - Không.
Nếu họ chấp nhận
sự thật rằng thực tại của đứa trẻ là nó đã mất cả cha lẫn mẹ, điều đó sẽ khiến
họ cảm thấy tội lỗi và xấu hổ. Nhưng chỉ khi sẵn lòng cảm nhận những cảm xúc
đó, họ mới có khả năng nhìn thấy thực tại của cậu bé để từ đó làm được điều gì
đó. Làm điều này có nghĩa là bạn phải sẵn sàng đối diện với sự xấu hổ của mình.
Làm điều này có nghĩa là bạn phải sẵn sàng thay đổi. Làm điều này có nghĩa là bạn
phải bước ra khỏi sự chối bỏ. Và làm điều này có nghĩa là bạn không thể sống
trong một “bong bóng thực tại” dễ chịu của riêng mình mà loại trừ tất cả mọi
người khác.
Tôi sẽ đưa ra một
ví dụ về người trưởng thành, bởi vì điều này không chỉ xảy ra trong thời thơ ấu,
mặc dù thời thơ ấu là nơi tất cả bắt đầu. Hãy cùng xem một ví dụ ở người lớn.
Giả sử một người chồng quyết định anh ta muốn bắt đầu kinh doanh. Vì sao? Bởi
vì anh ta không còn cảm thấy được lấp đầy khi chỉ là người hỗ trợ cho vợ. Anh
ta cần ra ngoài và tự tạo dựng điều gì đó cho riêng mình.
Khi anh ta làm vậy,
khi anh ta đặt sự tập trung sang nơi khác, người vợ cảm thấy bị bỏ rơi. Cô cảm
thấy chồng mình không còn dành cho cô nữa. Cô cảm thấy tổn thương sâu sắc. Cô
buộc phải tìm sự nâng đỡ cảm xúc từ một người bạn. Người chồng tin rằng đây là
kịch bản hoàn hảo: anh ta được thỏa mãn nhu cầu, còn cô thì cũng được đáp ứng
nhu cầu theo cách này. Đây là thực tại tích cực của anh ta. Nhưng đó không phải
là thực tại của cô. Thực tại của cô là người chồng đã bỏ trống một vị trí, và cảm
thấy vui vẻ khi có người khác thay thế anh trong việc đáp ứng nhu cầu của cô.
Thực tại của cô là cuộc hôn nhân này đầy đau đớn. Bằng cách nhìn thấy anh hạnh
phúc và hiểu lý do vì sao đó là thực tại của anh, cô đã dung chứa thực tại của
anh. Điều đó không làm nỗi đau của cô biến mất, nhưng nó đưa cô vào “thực tại
thứ ba”, nơi ghi nhận cả thực tại của hai người mà không làm mất giá trị của
người kia.
Ngược lại, người
chồng không ở trong thực tại thứ ba. Anh ta thực sự chỉ sống một mình trong thực
tại riêng của mình. Thực tại của anh không dung chứa thực tại của người vợ. Anh
không thấy rằng cô đang đau khổ hay lý do vì sao cô đau khổ, bởi vì anh không hề
nhìn thấy điều đó. Anh không làm gì để thay đổi. Cô thì nhìn thấy cả hai thực tại
như những điều thật, còn anh thì không. Cô không thể ép buộc anh, và thế là cô
bị mắc kẹt. Nếu anh không thể nhìn nhận thực tại của cô là có thật, điều này
đòi hỏi anh phải đối diện với sự xấu hổ khi nhận ra chính mình đã tạo ra tình
huống này và buộc phải thay đổi, nếu anh không tìm cách nào để chữa lành những
cảm xúc đó trong cô, thì mối quan hệ này sớm muộn cũng sẽ kết thúc. Chúng ta phải
đủ can đảm để hòa hợp với thực tại của người khác. Vì lý do này, tôi yêu cầu bạn
hãy xem video của tôi sau khi xem xong video này, có tên “SỰ CỘNG HƯỞNG (Chìa
khóa cho một mối quan hệ tốt đẹp)” (Teal
Swan Transcripts 238).
Và chúng ta phải
đối diện với cảm xúc và nhận thức của người khác như thể chúng là có thật. Chỉ
khi đó, chúng ta mới có thể thực sự tạo ra những thay đổi cần thiết để hàn gắn
trong các mối quan hệ. Cũng vì lý do này, tôi khuyên bạn hãy xem video “Lời kêu
gọi đánh thức cảm xúc” (Teal Swan
Transcripts 143) của tôi. Chúng ta phải đủ can đảm để thấy, cảm nhận, lắng
nghe, thấu hiểu, và nhìn thực tại của người khác như thật, bất kể nó có đau đớn
đến mức nào. Sự gần gũi phải quan trọng hơn sự thoải mái cá nhân của chúng ta.
Nếu không, chúng ta sẽ chỉ tận hưởng sự thoải mái cho đến khi mối quan hệ chắc
chắn kết thúc, rồi lại lặp đi lặp lại vòng lặp ấy mãi mãi. Chúng ta phải sẵn
lòng nhìn vào những hố ngăn cách Grand Canyon giữa chúng ta.
Chúng ta phải sẵn
lòng nhìn thực tại của nhau như thật để có thể đối diện và giải quyết nó. Nếu
không, chúng ta chẳng khác nào cái chân trái đang nói với cái chân phải bị gãy
nát rằng: “Mày chỉ là kẻ thích làm quá mọi chuyện thôi, quá nhạy cảm thôi, thực
ra mày ổn mà, chỉ là mày không biết thôi.” Nếu không, chúng ta đang bị kết án,
hoặc đang kết án bạn đời mình, phải sống trong đau khổ một mình ngay trong mối
quan hệ với chúng ta. Chúng ta đang kết án họ phải cảm thấy không an toàn khi ở
bên chúng ta, bởi vì nếu chúng ta không nhìn, không cảm nhận, không thấu hiểu
và không nhìn nhận thực tại của họ, chúng ta sẽ liên tục nói và làm những điều
gây thêm tổn thương cho họ. Tôi bắt đầu tập này bằng ví dụ một cậu bé, bởi vì
đây chính là cách mà tất cả chúng ta đều rơi vào hoàn cảnh này.
Lý do tại sao
các mối quan hệ trưởng thành của chúng ta trở thành một mớ hỗn độn kinh khủng
như vậy là bởi vì chúng ta đã rơi vào những kịch bản này từ thời thơ ấu. Bạn có
biết thật hiếm có khi một đứa trẻ có được
cha mẹ đủ khả năng để thậm chí chỉ cân nhắc khả năng rằng thực tại của con mình
có thể khác với thực tại của họ, chứ chưa nói đến việc thực sự nhìn thấy nó, cảm
nhận nó, thấu hiểu nó, và nhìn nhận nó như thật để rồi làm gì đó? Điều đó hiếm
hoi vô cùng.
Giờ, tại sao đây
lại là vấn đề?
Bởi vì điều đó
có nghĩa là trong thời thơ ấu, chúng ta đã rơi vào vô số tình huống mà chỉ có
thể cam chịu sống cùng chúng. Không có sự giải quyết nào, bởi chẳng ai thực sự
nhìn những gì chúng ta trải qua là có thật. Chính vì vậy, chúng ta buộc phải tập
quen với khoảng cách giữa mình và người khác. Chúng ta buộc phải tập quen với
những mối quan hệ mà thực ra không hề là mối quan hệ. Và chính sự thoải mái của
chúng ta với khoảng cách này đã khiến cho ngày nay, mối quan hệ trở thành điều
gần như bất khả.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=DbYbemC9WsI
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.