Teal Swan Transcripts 292 - 🔍🧠💡✨Lý do số một khiến bạn không thể đạt được sự giác ngộ/thức tỉnh đối với cả phụ nữ và nam giới

 

Teal Swan Transcripts 292


Lý do số một khiến bạn không thể đạt được sự giác ngộ/thức tỉnh đối với cả phụ nữ và nam giới

 

05-08-2017




Xin chào các bạn.

 

Con đường dẫn đến sự thức tỉnh thật ra không phải là một hành trình trở thành một điều gì đó lớn hơn hay tốt hơn. Con đường thức tỉnh giống như một quá trình khám phá. Hãy tưởng tượng bạn như một bông sen còn khép kín, bên trong chứa đựng sự thật và bản chất của bạn. Quá trình thức tỉnh là quá trình gỡ bỏ từng cánh hoa, để bạn có thể nhìn thấy được bản chất thật của mình, thấy được bạn thật sự là ai.

 

Tất cả những gì một người thầy tâm linh làm chỉ là chỉ ra những thứ đang chặn bạn khám phá bản chất thật của mình. Họ là người chỉ ra những “cánh hoa” đang che phủ bản chất ấy và đưa cho bạn những chiến lược để gỡ bỏ chúng. Nhưng có một điều thú vị cần lưu ý: trong loài người, có những chủ đề chung về các loại rào cản ngăn cản một người khám phá bản thân thật sự của họ. Ví dụ, có những điểm chung giữa các chủng tộc, tôn giáo, quốc gia, thị trấn, gia đình và giới tính. Hôm nay, tôi sẽ vạch ra điều lớn nhất đang cản trở sự thức tỉnh ở phụ nữ, và điều lớn nhất đang cản trở sự thức tỉnh ở đàn ông.

 

Hãy bắt đầu với phụ nữ.

 

Rào cản lớn nhất đối với sự thức tỉnh ở phụ nữ, điều lớn nhất cản trở cái mà ta vẫn gọi là “giác ngộ”, chính là sự thao túng. Thao túng là một dạng của sự không chân thật. Khi chúng ta, với tư cách là phụ nữ, ở trong trạng thái chân thật, ta có thể là chính mình hoàn toàn, và từ đó, biết rõ bản thân là gì, ta có thể trực tiếp đáp ứng nhu cầu của mình. Nhưng quá trình này đã bị chệch hướng đối với phụ nữ trên Trái Đất.

 

Khi không ở trong trạng thái chân thật, vốn là trạng thái của sức mạnh nội tại, lòng tự trọng của chúng ta sụt giảm. Ta không thể là chính mình, cũng không thể đáp ứng nhu cầu của mình. Khi không thể đáp ứng nhu cầu trực tiếp, ta bắt đầu đáp ứng chúng một cách vô thức và gián tiếp. Đây chính là thao túng. Ta tạo ra một hình ảnh giả để được người khác chấp nhận, rồi tìm cách ảnh hưởng họ để họ làm điều ta muốn, nhằm đáp ứng nhu cầu của mình.

 

Ví dụ, ai đó cần được bảo vệ nhưng không thể trực tiếp nói ra điều đó. Vậy gián tiếp, họ sẽ tạo ra tình huống khiến họ trở thành nạn nhân, để người khác phải bảo vệ họ và từ đó nhu cầu ấy được đáp ứng. Tôi sẽ nói thẳng với bạn: hàng ngàn năm nay, phụ nữ đã bị xấu hổ chỉ vì là phụ nữ, bị khiến cho tin rằng mình là xấu xa, là nguồn gốc của mọi tội lỗi, bị áp bức, bị thống trị, và kết quả là ta không thể hiện bản thân.

 

Trong hàng ngàn năm, phụ nữ đã bị kỳ vọng trở thành hình mẫu hoàn hảo của sự tốt đẹp đạo đức. Nếu không, ta sẽ bị coi là xấu xa. Thực tế, sự gán ghép này, rằng ta phải là “cô gái ngoan”, đã buộc chúng ta, để được xã hội chấp nhận, phải chối bỏ mọi bản năng tự nhiên. Ta phải chối bỏ tính dục, nếu không sẽ bị coi là kẻ quyến rũ; phải chối bỏ sự giận dữ, nếu không sẽ bị gọi là “đàn bà chua ngoa”.

 

Sự chối bỏ ấy diễn ra liên tục, đến mức ta mất hoàn toàn khả năng tiếp cận sự thật về bản thân.

 

Ví dụ, nếu tôi đến vùng Bible Belt ở Mỹ, những cô gái ở đó là ví dụ điển hình của người đã bị nhồi nhét sâu sắc triết lý “cô gái ngoan” đến mức nếu tôi cố gắng giúp họ nhận ra rằng bên trong họ có cơn giận dữ hoặc bản năng tình dục mạnh mẽ, họ sẽ không thể nghe lọt. Họ sẽ nhìn tôi và nói: “Tôi không biết chị đang nói gì.” Bởi vì họ đã tách rời hoàn toàn khỏi sự thật bên trong mình.

 

Nói cách khác, chúng ta chối bỏ bản năng tự nhiên, chối bỏ những cảm xúc bị coi là xấu, chối bỏ sức mạnh, chối bỏ bất kỳ sự thật nào về bản thân khiến ta trông “không tốt” theo tiêu chuẩn xã hội. Nhưng quá trình chối bỏ này ở phụ nữ đã trở nên rất nguy hiểm, vì bất cứ điều gì bị chôn vùi đủ sâu sẽ trở thành vô thức.

 

Ví dụ, một người phụ nữ buộc phải chôn giấu sự ghen tị sẽ không nhận ra mình đang ghen, ngay cả khi cô ấy đang tích cực phá hoại thành công của người mà cô ghen tị, bằng cách vu khống họ. Làm vậy khiến cô cảm thấy mình vượt trội hơn người kia. Nhu cầu ở đây, là cảm thấy tốt về bản thân, giờ được đáp ứng bằng những cách thức vô thức và mang tính hủy hoại.

 

Cô ấy thao túng người khác để họ nhìn nhận cô tốt hơn, thông qua việc nói xấu người kia. Vì cô không thể nhìn thấy sự thật này về bản thân, vì như thế sẽ khiến cô phải xem mình là người xấu, nên cô sẽ luôn giữ hình ảnh mình là người tốt, còn người bị ghen tị mới là kẻ xấu. Tôi sẽ nói thẳng: đây là hình thức sức mạnh duy nhất mà phụ nữ còn lại. Quyền lực ấy nằm ở khả năng thao túng đàn ông, phụ nữ khác, và trẻ em.

 

Và đây là điều đáng sợ: phụ nữ đã giỏi thao túng đến mức họ lừa được chính mình. Không chỉ vậy, họ còn lừa được tất cả mọi người.

 

Ý tôi là thế này: giả sử một người phụ nữ muốn bạn quay lưng lại với ai đó. Họ sẽ không làm trực tiếp. Họ sẽ đợi đến khi bạn bực mình với người đó, rồi họ “đổ thêm dầu vào lửa”. Họ sẽ khuyến khích, kích động cảm xúc đó. Và rồi sao? Họ chỉ đang “tận dụng” cảm xúc của bạn thôi, nên lỗi không phải ở họ, mà ở bạn. Bạn sẽ tin rằng tất cả những cảm xúc đó thật sự là của mình, trong khi thực chất không phải. Một đốm lửa nhỏ đã bị biến thành đám cháy dữ dội, và chính họ là người đổ xăng, nhưng bạn không hề nhận ra, vì nó được nguỵ trang dưới hình thức “họ đang ủng hộ bạn”.

 

Tôi sẽ làm một tập riêng về điều này trong tương lai, nhưng hôm nay, xin lỗi chị em, tôi sẽ tiết lộ một trong những cách mà chúng ta, một cách vô thức, đã thao túng cả thế giới. Đó là: suốt hàng ngàn năm, phụ nữ đã bị đàn ông thống trị và áp bức, thậm chí tra tấn. Vậy khi không có sức mạnh cá nhân, chúng ta trả thù thế nào? Chỉ còn một cách, thông qua con cái, thứ mà ta kiểm soát.

 

Một trong những kỹ thuật thao túng tiềm thức phổ biến nhất của phụ nữ là “thiến” chính con trai mình, dạy chúng sợ hãi nam tính của bản thân, và làm vậy “vì lợi ích của chúng” và “để tương lai các mối quan hệ của chúng tốt đẹp hơn”. Thực tế, ta chỉ đang nuôi dạy những người đàn ông khiến ta cảm thấy an toàn, những người không còn khả năng tiếp cận với sức mạnh nam tính, để họ không thể thống trị ta lần nữa.

 

Một chủ đề thường gặp khác là: phụ nữ sẽ tự hy sinh để được coi là người tốt và nhận sự trân trọng, nhưng lại khiến bạn tin rằng bạn ích kỷ và độc ác khi biến họ thành “nô lệ” của mình. Họ sẽ cho bạn thấy một bộ mặt và lại thể hiện một bộ mặt khác sau lưng bạn. Họ sẽ đóng vai nạn nhân để được coi là đúng và giành quyền kiểm soát. Danh sách này còn kéo dài bất tận.

 

Nhưng vấn đề là: khi sự bám chấp vào hình ảnh “mình là người tốt” quá mạnh, nghĩa là bản ngã không thể chấp nhận bất cứ điều gì nằm ngoài khuôn khổ “mình tốt đẹp và chính trực”, ta sẽ mất khả năng thực sự thừa nhận mình đang cảm thấy gì, đang nghĩ gì và thật sự đang làm gì.

 

Đó là lý do vì sao việc đối diện với phụ nữ đôi khi lại vô cùng khó chịu và gây bực bội. Phụ nữ, vì khuôn mẫu này, đã trở nên như thể “gaslighting” (làm người khác nghi ngờ cảm nhận thực tế của họ) một cách tự nhiên. Ví dụ, người phụ nữ này, trời ơi, rõ rành rành là cô ta ghét người kia, tức giận và luôn tìm cách lấn át, rồi lại buông lời mỉa mai kiểu thụ động–gây hấn. Nhưng nếu bạn chỉ ra điều đó, cô ta sẽ nói: “Tôi chẳng hiểu bạn đang nói gì cả. Tôi yêu quý họ mà. Chỉ là họ chưa bao giờ thực sự chấp nhận tôi.”

 

Vậy nên, ngay cả khi lời nói, hành động và năng lượng của cô ấy hét lên điều ngược lại, thì cô ấy vẫn nói như thế. Đó chính là một tình huống “gaslighting”. Vấn đề là, điều này khiến sự thức tỉnh trở nên bất khả thi. Nếu bạn không thể nhìn thấy thực tế, thì bạn không thể làm gì với nó. Nếu bạn không thể thừa nhận rằng mình ghét ai đó, thì bạn cũng không thể làm gì với cơn ghét đó. Đó là lý do vì sao đây là rào cản lớn nhất cho sự thức tỉnh, sống trong một trạng thái chối bỏ thực tại.

 

Vấn đề khác là, do kỹ năng thao túng của phụ nữ, những người xung quanh thường không nhận ra điều đó.

 

Vậy làm sao họ có thể phản chiếu cho cô ấy thấy mình đang làm vậy?

 

Họ không thể. Và cơ hội để thức tỉnh bị triệt tiêu hoàn toàn. Lối thoát khỏi trạng thái này hoàn toàn xoay quanh tính chân thật và việc đáp ứng trực tiếp nhu cầu của bản thân, một kết quả của việc khám phá ra tính chân thật ấy. Nhưng loại chân thật quan trọng nhất đối với sự thức tỉnh của phụ nữ nói chung là sự chân thật xoay quanh những điều bị gán nhãn là xấu, không thể chấp nhận hoặc sai trái.

 

Chúng ta phải bắt đầu nhìn nhận những điều đó trong chính mình: Nhìn nhận rằng mình thật sự có cơn giận dữ. Nhìn nhận rằng mình thật sự mong người kia chia tay. Nhìn nhận rằng mình muốn trở thành trung tâm của sự chú ý. Nhìn nhận rằng mình muốn ai đó chăm sóc mình hoàn toàn. Những điều “không mấy đẹp đẽ” này chính là thứ mà ta phải bắt đầu thừa nhận nếu muốn thức tỉnh.

 

Khi người phụ nữ có thể thừa nhận những điều này trong mình, cô ấy sẽ thấy rõ điều gì đang thực sự diễn ra và có thể đối diện trực tiếp. Cô có thể nhìn thấy mình đang nghĩ gì và xử lý trực tiếp những suy nghĩ đó, thấy mình đang làm gì và chủ động thay đổi hành vi, thậm chí hiểu được lý do vì sao mình làm thế. Bước tiếp theo là đáp ứng trực tiếp nhu cầu của bản thân với những thông tin mà giờ đây cô đã có. Đây là bước trao quyền tối thượng cho bản thân.

 

Khi điều này xảy ra, sự thao túng chấm dứt và cánh cửa mở ra cho sức mạnh đích thực của năng lượng nữ tính thiêng liêng chảy vào và nhập thể trong cô ấy. Nếu bạn muốn biết thật nhiều thông tin về bước này, hãy xem video của tôi có tựa đề “Đáp ứng nhu cầu của bạn” (Teal Swan Transcripts 173).

 

Giờ hãy đến với đàn ông nhé.

 

Rào cản lớn nhất cho sự thức tỉnh, thứ ngăn cản cái mà ta gọi là “giác ngộ” ở đàn ông, chính là sự mất kết nối rời. Sự mất kết nối thể hiện trong đời sống của đàn ông theo đủ mọi cách. Đàn ông có thể tách rời khỏi cảm xúc, tách rời khỏi nhau, khỏi bạn đời, khỏi bản chất của chính mình, khỏi con cái, khỏi trái tim, khỏi những khát vọng thật sự, khỏi tác động mà họ gây ra cho người khác… và danh sách này còn dài.

 

Hàng ngàn năm nay, các bé trai đã bị đặt vào những tình huống chấn thương tâm lý. Mà dấu hiệu đặc trưng của một tình huống chấn thương là nó gây ra đau khổ mà không thể giải quyết. Sự đau khổ, theo bản chất, lại khiến ta chạm vào sự yếu đuối của mình. Nhưng khoan, xã hội lại không chấp nhận sự yếu đuối đó. Xã hội nói rằng: “Mày yếu đuối nếu mày cảm thấy như thế. Mày không thể là đàn ông nếu chấp nhận điều đó. Và mày không thể làm được gì nếu thừa nhận sự yếu đuối của mình.”

 

Vậy một cậu bé sẽ làm gì khi cảm thấy mọi sự yếu đuối ấy, cảm thấy đau đớn, trong khi xã hội nói: “Không, nó không tồn tại. Nếu tồn tại thì mày yếu đuối. Nó không thể chấp nhận được”? Cậu bé không còn lựa chọn nào khác ngoài tách rời khỏi nó.

 

Trước hết, cậu tách rời khỏi cảm xúc, rồi tách khỏi những suy nghĩ tạo ra cảm xúc đó, rồi đối phó bằng cách tìm cách giảm bớt cảm giác của mình. Tìm những cách nghĩ khác về tình huống, hoặc những việc làm giúp xóa bỏ những cảm giác vốn là sự thật của bản thân.

 

Họ đối diện sự tàn nhẫn bằng cách tách khỏi nhu cầu cần người khác, và bằng cách bình thường hóa sự tàn nhẫn để khỏi phải cảm nhận nỗi đau của người khác. Cuối cùng, họ phải tách rời khỏi trái tim mình để làm những gì xã hội kỳ vọng, và sự phân mảnh này cứ tiếp diễn mãi. Kết quả là, đàn ông đã tách rời khỏi thực tại của vũ trụ.

 

Nhiều người trong giới tâm linh đã nghe câu nói này, tôi nghĩ nó là một câu tục ngữ rất nổi tiếng, có lẽ là của người Cherokee hoặc một bộ tộc thổ dân châu Mỹ khác, rằng: nhiệm vụ của người phụ nữ là dẫn người đàn ông trở về với trái tim mình, và nhiệm vụ của người đàn ông là bảo vệ cô ấy để cô có thể làm điều đó.

 

Và đây là lý do tại sao những điều như vậy tồn tại. Khả năng tách rời của đàn ông khiến họ rất khó kết nối trở lại với năng lượng vũ trụ, và thường chính phụ nữ là người dẫn dắt họ quay về đó. Đó là lý do mới có câu nói kia.

 

Vậy, hãy để tôi chỉ cho bạn vài ví dụ về việc đàn ông có thể tách rời trong đời sống hằng ngày như thế nào nhé.

 

- Một người đàn ông có thể làm một công việc suốt nhiều năm mà anh ta ghét cay ghét đắng, bởi vì anh ta tách rời khỏi trái tim mình.

- Một người đàn ông có thể gây ra sự tàn nhẫn khủng khiếp cho người khác mà thậm chí không nhận ra, bởi vì anh ta tách rời khỏi trải nghiệm của người khác.

- Một người đàn ông có thể cảm thấy buồn bã nhưng lại nói rằng mình ổn, vì anh ta tách rời khỏi chính cảm xúc của mình.

- Một người đàn ông có thể liên tục nói những lời làm tổn thương người khác, vì anh ta tách rời khỏi thế giới nội tâm của họ và thậm chí không hiểu đủ về họ để biết điều gì sẽ làm tổn thương hoặc không.

- Một người đàn ông có thể bỏ bê nhu cầu cảm xúc của vợ, vì anh ta tách rời khỏi chính cảm xúc của mình và tách rời hoàn toàn khỏi thế giới của cô ấy. Có lẽ cô ấy chỉ như một “chiến lợi phẩm sống” đối với anh ta.

- Một người đàn ông có thể qua đêm với ai đó rồi hôm sau chẳng nghĩ gì về người ấy, vì anh ta tách rời đến mức có thể “tự thỏa mãn lẫn nhau” mà không có chút kết nối cảm xúc nào.

- Một người đàn ông có thể tập trung vào các dự án làm cùng con cái đến mức quên mất việc kết nối thật sự với chúng. Lũ trẻ cảm thấy bị bỏ rơi, như thể dự án quan trọng hơn chúng, vì anh ta hoàn toàn tách rời khỏi thế giới, cảm xúc, suy nghĩ, mong muốn và nhu cầu của con mình.

- Một người đàn ông có thể làm mọi thứ theo một cách nhất định mà không hề nhận thức được lý do, vì anh ta vẫn tách rời khỏi tuổi thơ của chính mình.

- Một người đàn ông có thể tin vào một “sự thật” hoặc làm một việc gì đó mà không bao giờ đặt câu hỏi, vì anh ta tách rời khỏi tiếng nói nội tâm và lương tâm của mình.

- Một người đàn ông có thể nhìn thế giới mà không nhận ra bản thân trong những thứ xung quanh, hay mối liên kết của mình với chúng, đến mức anh ta có thể tuyên chiến và giết hại hàng triệu người.

 

Và để nhấn mạnh điểm cuối cùng: đàn ông có thể tách rời đến mức không còn chút khái niệm nào về việc mình liên quan thế nào đến người khác, hay đến những trạng thái cảm xúc nói chung, để rồi có thể gây ra chiến tranh và bạo quyền. Điều này bao gồm cả bạo quyền đối với phụ nữ. Và đây chính là nơi vòng lặp tự nuôi dưỡng chính nó.

 

Khả năng tách rời của đàn ông thúc đẩy sự thao túng ở phụ nữ, bởi nó tạo ra một trạng thái bạo quyền, nơi con người không có chút quyền lực cá nhân nào, và vì thế cách duy nhất để đáp ứng nhu cầu của họ là thao túng. Đồng thời, khi phụ nữ rơi vào trạng thái thao túng, điều đó thành thật mà nói khiến đàn ông khiếp sợ, vì về mặt năng lượng, tất cả chúng ta đều đủ nhạy cảm để cảm nhận khi có một sự bất đồng ngầm. Và những rào cản lớn nhất cho sự thức tỉnh của mỗi giới lại tiếp nhiên liệu cho rào cản lớn nhất của giới kia.

 

Khoan, khoan, khoan… Tôi biết bạn đang nghĩ gì, “Vậy đàn ông theo con đường tâm linh chắc hẳn là ngoại lệ của quy luật tách rời này.” Nghĩ lại đi. Bởi vì tâm linh có thể chính là công cụ tách rời lớn nhất.

 

Không tin ư?

 

Giáo lý tâm linh “nỗi đau là ảo giác” là một cách để tách rời khỏi thực tế về nỗi đau của người khác. Niềm tin rằng “bản thể cao hơn” không có sự đồng nhất cá nhân nào vượt trên tất cả những người khác là một cách để tách rời khỏi những nhu cầu chưa được người khác đáp ứng và nỗi đau mà điều đó gây ra. “Tập trung tích cực” có thể là cách để tách rời khỏi một nửa thực tại của cuộc sống, và toàn bộ cảm xúc tiêu cực của bản thân. Quan hệ mở hoặc đa tình có thể là cách để tách rời khỏi nỗi sợ bị bỏ rơi và nỗi sợ gắn bó. Sự tách biệt có thể là một cách để tách khỏi cuộc sống. Các loại “thuốc tâm linh” có thể là cách để tách rời khỏi thực tại và khỏi sự nhập thể vật chất của mình. Và danh sách này còn có thể kéo dài mãi.

 

Sự chuyển đổi ra khỏi trạng thái tách rời thực ra khá thẳng thắn: đó là kết nối. Học cách kết nối và tái kết nối chính là câu trả lời cho đàn ông trên Trái Đất.

 

Vậy điều này có nghĩa là gì?

 

Nghĩa là tái kết nối với sự thật bên trong. Tái kết nối với bản chất, cảm xúc, đứa trẻ bên trong, những phần tính cách bị kìm nén, những mong muốn thật sự, cũng như với cảm xúc, trải nghiệm, nhu cầu và mong muốn của người khác. Để hỗ trợ quá trình này, tôi gợi ý bạn xem video của tôi có tiêu đề “Cách cảm nhận” (Teal Swan Transcripts 205) và “Cách kết nối với ai đó” (Teal Swan Transcripts 163).

 

Có lẽ điều thú vị nhất cần nhận ra về cả hai rào cản đối với sự thức tỉnh ở đàn ông và phụ nữ là: chúng đều có cùng một gốc rễ, sự bất lực.

 

Nói cách khác, cả hai đều là cơ chế đối phó được tạo ra để xử lý cảm giác hoàn toàn bất lực. Nhưng việc nhận thức trực tiếp về điều này, cũng như việc hiểu rằng bất lực chính là thứ chúng ta đang đối diện, đó mới chính là cánh cửa dẫn tới sự thức tỉnh. Đó là cánh cửa dẫn tới sự giác ngộ sâu hơn cho cả đàn ông và phụ nữ.

 

Chúc bạn một tuần tốt lành.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=1p0pv5Po5_0

 

https://tealswan.com/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.