Teal Swan Transcripts 288
Sự cạnh tranh (Tốt hay xấu?)
08-07-2017
Đối với nhiều
người, đặc biệt là những ai xem mình là người có tư duy tâm linh, khái niệm cạnh
tranh là một điều cấm kỵ. Chúng ta tìm cách loại bỏ nó ra khỏi bản thân. Chúng
ta tin rằng để khôi phục lại sự hài hòa và hòa bình trên thế giới, và để đạt được
giác ngộ, ta phải loại bỏ hoàn toàn sự cạnh tranh ra khỏi con người mình. Tuy
nhiên, hôm nay tôi đến đây để nói với bạn rằng: chúng ta cần kéo khái niệm cạnh
tranh ra khỏi thùng rác và nhận ra rằng cạnh tranh không phải là đen hoặc trắng.
Nó là cả đen và trắng.
Tôi không biết bạn
có để ý khi quan sát thế giới tự nhiên xung quanh không, nhưng thế giới tự
nhiên mà chúng ta đang sống dựa trên khái niệm cạnh tranh. Mọi hình thức sống
trên Trái Đất đều tiến hóa để trở nên giỏi nhất trong việc hoàn thành sứ mệnh của
mình. Thực tế, sự sống còn của kẻ thích nghi nhất đảm bảo rằng nếu bạn không tiến
hóa kịp tốc độ với các loài khác, bạn sẽ bị đào thải. Ví dụ, chỉ những con nai
nhanh nhất mới có con non sống sót. Và vì vậy, để đàn con của sư tử có thể tồn
tại, chúng phải tiến hóa để nhanh hơn hoặc thông minh hơn thế nữa. Trong thế giới
tự nhiên, sự cạnh tranh hiện diện ở khắp mọi nơi.
Dù thích hay
không, chúng ta cũng không nằm ngoài thế giới tự nhiên. Chúng ta cũng được lập
trình để cạnh tranh. Thực tế, cái tôi, hay cảm giác về bản ngã, chỉ có thể tồn
tại khi được so sánh với một cái gì đó khác biệt, một cái khác. Ví dụ, màu xanh
lá cây chỉ có thể tồn tại nếu có thứ gì đó không phải màu xanh để so sánh.
Cạnh tranh là
hành động nỗ lực giành được điều gì đó bằng cách đánh bại hoặc thể hiện sự vượt
trội hơn người khác cũng đang cố gắng đạt được điều đó. Với bản chất đó, bạn có
thể nhìn thấy sự cạnh tranh như là sự ganh đua. Bạn không thể cạnh tranh mà
không so sánh bản thân với người khác.
Vậy câu hỏi đặt
ra là: liệu sự so sánh và ganh đua có thể mang lại lợi ích không?
Sự mở rộng trong
vũ trụ này chính là quá trình mà qua đó Nguồn biết đến chính mình. Tư duy mới
chính là thứ tạo ra sự mở rộng đó.
Nhưng tư duy mới
lại được gợi cảm hứng từ những tư duy trước đó. Ví dụ, mọi ý tưởng từng được
nghĩ đến đều đóng vai trò làm nền tảng cho những ý tưởng mới đang được hình
thành. Và những tư duy mới đó rồi sẽ trở thành hiện thực mà bạn nhìn thấy trong
đời sống vật chất.
Hai trăm năm trước,
khái niệm Internet là điều không thể tưởng tượng nổi. Con người thậm chí chưa
thể nghĩ ra ý tưởng đó. Chỉ đến khi điện thoại được phát minh, con người mới bắt
đầu có khả năng tiếp cận với ý tưởng: “Điều gì sẽ xảy ra nếu thông tin có thể
di chuyển qua lại như thể vô hình?” Nói cách khác, họ chỉ có thể nghĩ đến
Internet vì họ có một thứ để so sánh. Và đây là vấn đề nhỏ: không quan trọng thứ
đó được mong muốn hay không. Ngay khi Internet ra đời, nó lập tức trở thành đối
thủ cạnh tranh với thư viện.
Không ai còn cần
phải ra khỏi nhà để mượn sách hay tiếp cận thông tin nữa. Rõ ràng, trong quá
trình cạnh tranh như vậy, một số cá thể sẽ trải qua sự đau đớn. Không vui gì
khi phải đóng cửa doanh nghiệp vì có thứ gì đó thay thế hoặc khiến mình trở nên
lỗi thời. Nhưng xét ví dụ trên, hầu hết chúng ta sẽ đồng ý rằng việc có thể
truy cập thông tin ngay trong tầm tay xứng đáng với sự đánh đổi của việc mất đi
phương pháp học cũ, cho dù thư viện có mang lại cảm giác dễ chịu đến đâu. Và
tin tôi đi, tôi là người không thể chịu nổi việc đọc trên màn hình kỹ thuật số.
Có điều gì đó thật kỳ diệu khi cầm một quyển sách trên tay và ngửi mùi giấy, điều
đó với tôi không thể thay thế được.
Nhưng điều quan
trọng là: để tư duy mới được sinh ra, để chúng ta có thể vượt qua những gì từng
được thực hiện trước đó, ta phải đẩy giới hạn vượt xa hơn mức hiện tại. Khi ta
làm điều đó, ta thường cạnh tranh với những gì đã tồn tại, và cạnh tranh với những
người cũng đang cố đẩy giới hạn theo cùng một hướng như ta.
Nhưng nếu không
có động lực này bên trong, liệu chúng ta có đạt được những gì hôm nay?
Trong giới thể
thao, có một sự thật được thừa nhận: bạn sẽ không thể đạt được trình độ hiện tại
trong thi đấu nếu không có những đối thủ có thể thách thức giới hạn của bạn.
Cũng vì thế mà người ta hiểu rằng khi bạn chiến thắng, đối thủ của bạn phần nào
đó cũng góp phần tạo nên chiến thắng ấy. Họ buộc bạn phải nâng cao kỳ vọng về
chính mình. Họ khiến bạn phải sáng tạo hơn. Một phần lý do họ có khả năng thúc
đẩy bạn mở rộng chính là vì họ khiến bạn phải đối mặt và tích hợp những nỗi bất
an trong chính mình, vốn là thứ đang cản trở thành công của bạn.
Theo khía cạnh
này, sự ganh đua và cạnh tranh có thể là điều tốt nhất cho quá trình mở rộng cá
nhân, thậm chí cả quá trình chữa lành của bạn. Chính những đối thủ sẽ dạy bạn
nhiều điều nhất trong cuộc đời này.
Và điều này thật
sự buồn cười, bởi vì nhiều người nghĩ rằng trong lĩnh vực tâm linh thì không có
cạnh tranh. Hoàn toàn sai. Có rất nhiều sự cạnh tranh, ngay cả trong việc làm một
giáo viên tâm linh như tôi hiện nay.
Chúng ta đều từng
nghe những câu nói nhằm làm giảm bớt sự cạnh tranh giữa các thầy tâm linh, như
“mỗi người có một con đường khác nhau” hay “ai cũng sẽ tìm được người thầy phù
hợp với mình.” Nhưng nếu thành thật mà nói, mục tiêu của gần như mọi giáo viên
tâm linh đều là tìm ra câu trả lời tốt nhất cho cách giải quyết sự khổ đau
trong tất cả mọi người. Và hãy để tôi nói cho bạn biết điều này: khi ai đó tìm
ra cách tốt nhất để giải quyết đau khổ cho tất cả mọi người, rất nhiều giáo lý
và giáo viên khác sẽ trở nên lỗi thời.
Vì điều mà chúng
ta đưa ra là ý tưởng, thích hay không, chúng ta đang cạnh tranh để giành lấy sự
chú ý và sự đồng thuận của con người, cũng giống như các chính trị gia trong
chính trường. Nếu một bài giảng của tôi trực tiếp mâu thuẫn với lời dạy của một
giáo viên khác, thì giáo lý của chúng tôi đang ở thế đối đầu nhau. Ta có thể gọi
đây là một sự ganh đua. Không quan trọng tôi hay họ có muốn xung đột hay không,
sự cạnh tranh đó vẫn tồn tại. Nó đặt học viên vào vị trí phải chọn lựa triết lý
nào để đồng hành.
Và sự ganh đua
này nên được duy trì.
Tại sao lại nên
duy trì?
Bởi vì nó khơi dậy
điều tốt đẹp nhất bên trong chúng ta. Khi bạn chứng kiến sự xung đột về quan điểm
như vậy, nó sẽ khơi gợi ra những khái niệm hay nhất, ý tưởng tuyệt vời nhất.
Chân lý cần được mài giũa.
Ảo tưởng cần được
thanh lọc. Điều này có nghĩa là bạn nên cổ vũ cho đối thủ của mình, mong họ
cũng xuất sắc ngang bạn, thậm chí còn hơn. Nói cách khác, mặc dù cạnh tranh
không tồn tại vượt ngoài bản ngã, nhưng trong cõi của bản ngã, nó thực sự hiện
hữu. Và nó, giống như bản ngã, có thể hỗ trợ sự mở rộng của vũ trụ và thậm chí
cả hành trình tiến hóa tới nhận thức.
Dù nhiều người
trong chúng ta không muốn điều này là sự thật, thì chừng nào bản ngã vẫn còn tồn
tại, và nó có tồn tại ở đây, và bản ngã không phải là thứ sai hay xấu, mà thực
tế là thứ đang hỗ trợ bạn mở rộng và nhận ra chính mình, thì vẫn sẽ còn có sự cạnh
tranh.
Nhưng điều cốt
lõi là: khi bản ngã trở thành một bản ngã lành mạnh, thì biểu hiện của sự cạnh
tranh trong con người đó cũng sẽ là cạnh tranh lành mạnh, chứ không còn là cạnh
tranh độc hại nữa. Lúc này, thước đo trở thành việc so sánh bản thân với những
khát khao chân thật bên trong mình (được khơi gợi từ người khác), thay vì so
sánh bản thân với người khác.
Vậy câu hỏi đúng
phải là: Thành công của người kia đang khiến tôi nhận ra rằng tôi cũng muốn điều
gì?
Đây là trò chơi
của cuộc sống, và bản thân trò chơi đó rất vui, cho đến khi ta bắt đầu tin rằng
ta không thể có được điều mình muốn. Vấn đề của sự cạnh tranh bắt đầu khi ta
nhìn đối thủ như là lý do khiến ta không thể đạt được điều mình khao khát, thay
vì thấy họ như nguồn cảm hứng giúp ta biết mình muốn gì và thách thức ta để đạt
được điều đó.
Một vấn đề khác
nữa là khi ta bắt đầu nhìn vào một khía cạnh nào đó trong chính mình, và cho rằng
điều đó là lý do khiến ta không thể có điều mình muốn. Khi điều này xảy ra, sự
ganh đua trong cạnh tranh trở nên độc hại.
Bởi vì ta quá
tin rằng ta không thể đạt được điều mình muốn, nên sự chú ý của ta không còn đặt
vào điều đó và con đường dẫn tới nó nữa. Thay vào đó, nó chuyển sang tập trung
vào đối thủ, người mà ta nghĩ đang ngăn cản ta. Hoặc đối thủ đó có thể là một
phần bên trong chính mình, khía cạnh nội tại mà ta cho là đang cản trở mình.
Ta bước vào cuộc
cạnh tranh với phần đó trong chính mình, và cách mà ta thường đối xử với nó lại
đầy bóng tối: Chúng ta cố đè nén nó. Chúng ta cố thống trị nó bằng cách ngăn chặn
sự phát triển của nó, để ta có thể trở nên vượt trội hơn, hoặc chiến thắng.
Và chính hình thức
cạnh tranh này là thứ mà hầu hết mọi người đều gắn liền với khái niệm “cạnh
tranh”.
Khi có một thái
độ không lành mạnh với cạnh tranh, chúng ta có xu hướng bị phân cực:
Một là, chúng ta
làm cho bản thân rất, rất, rất nhỏ bé để tránh xung đột, đến mức thậm chí không
dám bước vào cuộc chơi để giành lấy điều mình muốn. Điều này là dễ hiểu.
Tại sao?
Vì nếu chúng ta
từng trải qua sự nguy hiểm khi có xung đột hoặc cạnh tranh trong thời thơ ấu,
thì việc ta tìm mọi cách tránh né nó là điều dễ hiểu.
Nhưng hãy nhìn
xem ta đang làm gì: Ta thậm chí không chơi trò chơi của cuộc đời. Ta không dám
theo đuổi điều mình muốn chỉ để giữ hòa khí.
Vì lý do này,
tôi khuyên bạn nên xem video của tôi trên YouTube có tiêu đề: “Làm sao vượt qua
nỗi sợ xung đột” (Teal Swan Transcripts
207).
Hai là, con đường
khác mà ta đi là: ta cố gắng hạ bệ hoặc xóa bỏ đối thủ để đạt được điều mình muốn.
Đây là chiến lược mà ta dùng khi có lòng tự trọng thấp và cảm thấy rằng không
thể đạt được điều gì đó nếu có người khác cũng đang theo đuổi điều đó. Trong vô
thức, ta xem họ giỏi hơn mình ở điểm nào đó.
Cả hai chiến lược
này đều gây tổn thương cho con người, và cuối cùng là gây tổn hại cho tập thể
chung.
Từ góc nhìn toàn
thể, những biểu hiện tiêu cực của cạnh tranh sẽ không thể tồn tại trong cộng đồng
nếu như tất cả chúng ta thật sự cam kết với khái niệm mở rộng.
Nếu chúng ta tận
hiến cho sự mở rộng, ta sẽ bước vào cuộc cạnh tranh với thái độ: “Cầu cho sự mở
rộng vĩ đại nhất chiến thắng.”
Trái ngược hoàn
toàn với điều đang xảy ra với công nghệ xanh trên thế giới hiện nay. Khi công
nghệ xanh được phát minh, rõ ràng đó là sự mở rộng của công nghệ năng lượng
trên hành tinh này. Những người đang kiểm soát ngành năng lượng đều biết điều
đó. Và họ sợ hãi rằng mình sẽ sụp đổ nếu ngành này bị thay thế.
Vậy nên, thay vì
nhảy lên con sóng công nghệ xanh và cạnh tranh bằng cách tạo ra thứ còn tốt hơn,
họ đã làm gì?
Họ đàn áp nó. Họ
đảm bảo rằng nó không được đưa ra công khai. Họ muốn duy trì quyền kiểm soát
ngành của mình, và bằng cách làm vậy, họ đang ngăn cản sự mở rộng của nhân loại.
Họ bám lấy ngành công nghiệp hiện tại bằng cách chặn đứng và dập tắt cạnh tranh.
Và tất cả chúng
ta đều phải chịu hậu quả vì điều đó.
Nếu chúng ta thật
sự tận hiến cho sự mở rộng, ta sẽ buông bỏ những gì mình đang bám víu, nếu có
điều gì đó đến mà phục vụ cho sự mở rộng của ta nhiều hơn, dù đó là ý tưởng,
khái niệm, lối sống hay một vật cụ thể.
Nếu ta thật sự tận
hiến cho sự mở rộng, thì mỗi khi bước chân vào một ngành nghề nào đó, ta sẽ luôn
chuẩn bị tâm thế phải ở rìa tiên phong, phải luôn dẫn đầu làn sóng, để buộc bản
thân tiến hóa cùng với sự mở rộng, thay vì cản trở nó.
Bây giờ, tôi muốn
nhắc bạn điều này: Từ cái nhìn cao nhất có thể có, sự hợp nhất chính là thực tại
của vũ trụ này, và điều đó có nghĩa là cạnh tranh thực ra không tồn tại, vì bạn
là tất cả.
Điều đó có nghĩa
là: mọi chiến thắng là chiến thắng của bạn, và mọi thất bại cũng là thất bại của
bạn. Không hề có sự tách biệt giữa cá nhân và tập thể. Sự cạnh tranh chỉ trở
nên độc hại khi ta quên mất rằng tất cả mọi thứ trong vũ trụ này đều là chính
mình.
Trong cuộc sống
đơn thể này, thật dễ để quên rằng ta là một, và vì thế ta quên rằng nỗi đau của
người khác cũng là nỗi đau của chính mình, và thành công của người khác cũng
chính là thành công của chính mình.
Bạn sẽ nghe rất
nhiều người khuyên rằng: “Bạn nên thật lòng chúc mừng thành công của người
khác.”
Nhưng ta đều biết
rằng, khi ai đó thành công trong điều mà ta cũng khao khát, thì... cảm giác đó
thật tệ. Nó không dễ chịu chút nào.
Khi ai đó mua được
một chiếc Ferrari, điều mà bạn hằng ao ước cả đời, bạn sẽ không thốt lên: “Ồ
tuyệt quá! Tôi mừng cho họ!”
Không đâu!
Vậy nên, nếu bạn
đang ở trong trạng thái không thể vui mừng cho thành công của người khác, điều
đó có nghĩa là ngay khoảnh khắc này, bạn đang đau đớn vì đang cảm nhận được sự
mất mát, hoặc vì nghĩ rằng bạn không thể có được điều đó. Và chính nỗi đau đó
là thứ đang cần sự chăm sóc, tình yêu và sự chú ý của bạn.
Việc so sánh và
đối chiếu là một phần tất yếu của cuộc sống trên Trái Đất. Việc nhận biết những
điểm giống và khác giúp chúng ta định hướng trong thế giới này. Tuy nhiên, so
sánh ai tốt hơn, ai tệ hơn, sẽ để lại hậu quả rất lớn nếu giá trị bản thân của
chúng ta bị vướng vào trong đó.
Tư duy so sánh
chỉ mang lại lợi ích khi nó giúp ta nhận ra điều mình muốn. Nếu kết quả của việc
so sánh khiến ta cảm thấy hơn hoặc kém người khác, thì đó là sự dằn vặt. Nó
cũng khiến ta đánh mất kết nối với la bàn nội tâm, và mục đích thật sự của đời
mình, vì ta sẽ dễ dàng sống một cuộc đời chỉ để bằng người khác.
Mỗi người đến Trái
Đất này là để làm điều gì đó hoàn toàn độc nhất. Ta cần cho phép bản thân tìm
ra cái độc nhất ấy. Suy nghĩ rằng chúng ta đều đang theo đuổi cùng một thứ là một
ảo tưởng. Ta có thể tưởng là như vậy, nhưng trên thực tế, linh hồn của ta không
như thế.
Vì vậy, điều cần
làm là khám phá xem thứ độc nhất mà ta được sinh ra để làm là gì. Và vì lý do
đó, chúng ta thực ra không hề ở trong sự cạnh tranh với ai cả.
Tôi sẽ mách bạn
một điều nhỏ về vũ trụ này: Nếu tất cả mọi người cùng đến thế giới này với cùng
một ý tưởng, cùng một khát khao, cùng một sứ mệnh, thì điều đó sẽ làm trái với
nguyên lý của sự mở rộng. Ta sẽ không bao giờ khám phá ra bản thân, mong muốn
thật sự hay tiếng gọi nội tâm của mình nếu ta cứ so sánh bản thân với người
khác. Và điều đó cũng là mảnh đất màu mỡ cho sự đố kỵ và ganh ghét.
Vì lý do đó, tôi
khuyên bạn nên xem video trên YouTube của tôi có tên: “Ghen tỵ và Đố kỵ – Làm
sao để vượt qua?” (Teal Swan Transcripts
201)
Chúng ta sẽ
không gặp vấn đề với cạnh tranh, và cũng không dễ bị tổn thương bởi nó, nếu như
khái niệm về bản thân và giá trị cá nhân của ta không bị gắn liền với việc chiến
thắng hay đạt được điều gì đó, nhưng thực tế là, điều đó có bị gắn liền, vì quá
trình xã hội hóa mà chúng ta trải qua từ bé. Khi ta thua, khi thất bại, khi
không có được điều mình muốn, ta cảm thấy xấu hổ.
Vì vậy, tôi cũng
gợi ý bạn nên xem video của tôi có tiêu đề: “Làm sao vượt qua sự xấu hổ” (Teal Swan Transcripts 167).
Một khi bạn đã
biết người khác đang làm gì, hãy ngừng tập trung vào họ. Thay vào đó, hãy tập
trung vào điều mà việc chứng kiến họ làm điều đó khiến bạn nhận ra rằng bạn muốn
gì. Hãy tập trung vào việc rút ngắn khoảng cách giữa vị trí hiện tại của bạn và
điều mà bạn khao khát.
Chúng ta có thể
sử dụng sự nhận thức về người khác như một công cụ để xác định lại điều mình
nghĩ, điều mình muốn, và bằng cách làm vậy, ta có cơ hội để vượt qua chính
mình.
Đây là quá trình
hiện thực hóa bản thân.
Chúng ta chỉ thực
sự rơi vào nỗi đau từ cạnh tranh tự nhiên khi ta ngừng sử dụng người khác như
chất xúc tác để phát triển, và bắt đầu xem họ là lý do khiến ta không thể thành
công, hoặc xem họ như tiêu chuẩn để ta kết luận rằng mình không đủ tốt.
Tóm lại: Cạnh
tranh có thể là công cụ mở rộng, hoặc là công cụ hủy diệt hoàn toàn. Và chính bạn
là người quyết định mình sẽ sử dụng công cụ ấy theo cách nào.
Nhưng hãy luôn
nhớ: Để bạn trở nên tốt hơn, không cần thiết ai khác phải trở nên tệ hơn.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=2BsQodjoQdQ
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.