Swaruu Transcripts 1746
Chuyến đi Mông Cổ mà tôi hằng mong ước –
Trực tiếp cùng Gosia
01-08-2025
Xin chào. Chào
các bạn. Tôi hy vọng mọi thứ đang hoạt động.
Vâng, đây là nhạc.
Thật ra tôi đã tải nhạc này trước khi đi du lịch, và tôi mang theo cả một danh
sách phát trong chuyến đi đó. Tôi đã nghe nhạc đó khi ở đó. Hình như một số bản
nhạc này không phải tiếng Mông Cổ mà là bằng tiếng Kazakh. Đó là một đất nước gần
kề, có cảm giác tương tự, tất nhiên, và cả về nhạc cụ nữa.
Tôi mở nhạc
trong xe khi đi cùng hướng dẫn viên, và anh ấy nói: “Nhưng đó không phải là
Mông Cổ.” Nó nghe rất giống, nhưng thật ra thì không. Ừ, nó rất giống thôi. Tôi
đã mang danh sách phát đó theo, và bây giờ mỗi khi nghe lại, nó đưa tôi trở về
nơi ấy.
Cảm ơn rất nhiều.
Tôi sẽ đặt micro xuống đây để khỏi phải cầm tay. Tôi cũng sẽ mở nhạc nền. Nếu
có vấn đề bản quyền thì tôi không quan tâm đâu.
Đây chỉ là một
buổi phát trực tiếp vui vẻ thôi. Nếu nhạc quá to, làm ơn cho tôi biết nhé, vì
bây giờ tôi không tự nghe được.
Xin lỗi lần nữa
vì những rắc rối kỹ thuật. Có thể nhạc hơi to.
Không có nhạc?
Vậy tôi sẽ mở to
hơn, bây giờ chắc là các bạn nghe được rồi. Có thể micro để hơi xa. Chờ chút
nhé.
Được rồi. Buổi trực
tiếp này sẽ không dài đâu. Tôi nghĩ sẽ không quá một tiếng. Tôi phải giảm nhạc
một chút vì với tôi hơi to.
Và bây giờ tôi sẽ
chia sẻ về giấc mơ cả đời của mình: đi đến Mông Cổ.
Đây là điều mà
tôi đã mơ ước suốt nửa đời người, ít nhất là mười lăm năm.
Tại sao lại là
Mông Cổ? - Tôi cũng không rõ. Nhưng đặc biệt là sa mạc Gobi.
Điện thoại của
tôi bị mất sóng sau chuyến đi bộ. Vâng, đặc biệt là sa mạc Gobi. Tôi sẽ kể thêm
cho các bạn về sa mạc Gobi và lý do tại sao. Nhưng lúc nào tôi cũng có một sự
thôi thúc đến vùng đất đó.
Thật ra, đây là
đất nước ít dân cư nhất trên thế giới, là quốc gia trống trải nhất, và cảnh
quan thì vô cùng huyền bí. Tôi luôn bị cuốn hút mạnh mẽ bởi sa mạc. Tôi yêu sa
mạc, nhưng không phải kiểu như Sahara đâu. Không hẳn vậy. Thật ra, sa mạc Gobi
có rất nhiều dạng địa hình khác nhau. Tôi sẽ cho các bạn xem vài bức ảnh. Cảnh
quan thay đổi liên tục. Chúng tôi lái xe hàng giờ quanh sa mạc Gobi, nhưng màu
sắc, hình dạng, đồi núi, thảm thực vật, động vật, núi non… cứ thay đổi không ngừng.
Tại sao là sa mạc?
Tôi nghĩ là vì sự
rộng lớn. Tôi yêu những nơi mà tôi có thể cảm thấy hoàn toàn tự do, không bị cản
trở, chỉ có không gian. Tôi cảm thấy rất thanh khiết trong khoảnh khắc đó. Nó
giống như thiền vậy.
Khi bạn bước vào
trạng thái thiền trong chính mình, đó là một không gian trống rỗng. Ngoài kia
cũng giống vậy. Tôi luôn mơ tưởng đến việc đi trên một con tàu trong không
gian, hoàn toàn một mình, ở một vùng không gian sâu thẳm nào đó. Nên, vâng, đó
là lý do tại sao tôi yêu sa mạc.
Tin hay không
thì tùy, nhưng tôi vẫn có ghi chú đây. Tôi có vài tấm hình muốn cho các bạn
xem. Tôi hy vọng sẽ ổn, vì lúc đầu tôi nghĩ sự cố kỹ thuật là do ảnh, vì tôi đã
tải khoảng 30 tấm lên chương trình. Tôi tưởng là quá nặng, nhưng hình như không
sao.
Tôi luôn luôn mơ
ước về việc đi Mông Cổ, vùng không gian rộng lớn, những sa mạc trống trải. Và đặc
biệt là sa mạc Gobi, vì nơi đó được cho là một vùng đất huyền bí, tràn đầy năng
lượng, mang tính chất etheric, và không chỉ vì vùng đất đó.
Không chỉ vì bản
thân vùng đất, mà còn bởi vì được cho là có Shambhala ở đó. Shambhala là thành
phố cổ xưa huyền bí trong cõi etheric dưới lòng đất. Tôi cũng không chắc. Nhưng
khi nhìn lại câu chuyện về Lemuria, thực ra có cả những thuộc địa của người
Taygetan ở đó, vì Lemuria là một thuộc địa của Taygetan.
Ngoài ra còn có
nhiều giống loài khác nữa, nhưng người Taygetan hiện diện rất nhiều và họ lập
nên các thuộc địa. Một trong những thuộc địa dưới lòng đất nằm ngay vùng sa mạc
Gobi. Nó từng là một trong những trung tâm chính của Lemuria. Tôi tin chắc rằng
vẫn còn điều gì đó ở đó.
Tôi tin rằng vẫn
còn có những nền văn minh dưới lòng đất, những nền văn minh etheric. Tôi không
chắc.
Tôi sẽ kể trải
nghiệm của mình với Gobi. Thật buồn cười vì tôi từng hỏi, tôi không nhớ là
Athena hay Yazhi, rằng họ có liên hệ gì với Mông Cổ hoặc sa mạc Gobi không, bởi
vì tôi không hiểu tại sao mình lại có kết nối mạnh mẽ như vậy với vùng đất đó.
Ý tôi là vùng đất, không phải văn hóa, mà chính là năng lượng tỏa ra từ đất.
Họ trả lời: “Không,
theo như họ nhớ thì không.” Nhưng họ có nói rằng có thể nó gợi tôi nhớ đến
Cyndriel, vì Cyndriel có năng lượng và tần số tương tự, cũng là một địa điểm
huyền bí, tần số rất cao, có sa mạc và etheric.
Cindy
Rodz:
“Thật buồn cười vì tôi đã xem loạt phim
Marco Polo trên Netflix và nó khiến tôi đồng cảm rất nhiều. Nếu bạn chưa xem
thì tôi rất khuyến khích bạn nên xem.”
Đúng rồi, Cindy.
Trước khi đi Mông Cổ tôi có xem bộ phim Marco Polo trên Netflix để lấy cảm hứng.
Nhưng rồi tôi bỏ dở, vì nhịp phim quá chậm. Bình thường tôi không ngại phim chậm,
nhưng phim đó thì quá chậm.
Dù sao thì cũng
cảm ơn các bạn đã có mặt ở đây. Tôi sẽ xem lại ghi chú và vài tấm hình. Đây là
giấc mơ tôi ấp ủ từ lâu, đi Mông Cổ. Và tôi nhớ năm ngoái, khoảng tám tháng trước,
tôi đã nghĩ: “Được rồi, tôi phải thực hiện thôi.”
Kiểu như tôi
nghĩ: “Thôi cứ làm đi, thời gian cứ trôi qua, và mình phải thực hiện được những
giấc mơ của mình.”
Nếu có điều gì
trong tâm trí bạn và bạn có thể làm được, thì hãy làm ngay. Đó cũng là cách tôi
thường sống. Nếu có cái gì đó kêu gọi tôi, thì tôi sẽ đi theo nó. Và điều này
đã kêu gọi tôi từ rất lâu rồi, nên cuối cùng đã đến lúc thực hiện.
Và tôi đã đi một
mình. Có người hỏi: “Ồ, bạn đi một mình à?” Ừ. Tôi rất thích đi du lịch một
mình, và chuyến đi này giống như một kỳ tĩnh tu cá nhân cho tôi. Tôi muốn ở
riêng với chính mình.
Thật ra, Mathias
– bạn đời của tôi – Ricky không thích được gọi là bạn trai, anh ấy không hẳn
thích những cuộc phiêu lưu như thế này. Anh ấy thiên về nắng, biển, vùng nhiệt
đới, thư giãn. Còn chuyến đi này là vòng quanh sa mạc Gobi trong sáu ngày, đôi
khi không có nhà vệ sinh, điều kiện ngủ nghỉ thì rất tạm bợ. Tôi sẽ kể cho bạn
ngay sau đây. Thế nên, vâng, tôi đã đi một mình.
Không có vấn đề
gì cả. Tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, không phải kiểu đến đó rồi mới loay hoay tìm
cái gì để làm. Tôi biết chính xác mình sẽ làm gì, và tôi đã chuẩn bị chuyến đi
Gobi từ trước. Tôi thật sự đã đặt tour Gobi rồi. Tôi muốn tự mình thực hiện.
Giấc mơ của tôi
là có thể thuê xe hoặc cắm trại ở đâu đó, rồi ngồi thiền suốt đêm. Nhưng khi
tôi bắt đầu tìm hiểu, hóa ra không dễ chút nào. Thật sự không khuyến khích đi một
mình trong sa mạc Gobi vì định hướng ở đó rất khó khăn.
Rất khó để định
hướng, rất khó để lái xe. Có đường, nhưng để tới những điểm cụ thể thì bạn phải
biết chính xác mình đang đi đâu. Nó không hề đơn giản. Thêm nữa, thuê xe ở đó
khá đắt đỏ. Nên, đó là một kế hoạch lớn. Điều được khuyên là nên thuê một hướng
dẫn viên và có thể tham gia một nhóm. Tôi may mắn vì nhóm của tôi chỉ có hai
người, một cặp đôi đến từ Philippines.
Họ là một cặp
đôi trẻ, lần đầu tiên thấy sa mạc, nên họ ngạc nhiên vô cùng: “Wow, cái gì vậy?”
Nhìn phản ứng của họ cũng thật tuyệt. Họ rất dễ thương.
Nên tôi không hẳn
là đi một mình, nhưng đó là cách duy nhất để thực hiện. Người hướng dẫn biết
chính xác phải đi đâu, đường nào, đến những địa điểm nào, và mỗi đêm ở cùng các
gia đình khác nhau. Nhưng thôi, tôi kể hơi trước rồi, vì tôi định nói về sa mạc
Gobi. Giờ hãy quay lại từ đầu. Quay lại lúc tôi rời khỏi nhà.
Robert đến để
chăm sóc Bongo thay cho Mathias đang bận đi làm. Anh ấy dắt tôi ra bến xe buýt.
Mathias lúc đó đang làm việc. Và lần đó, tôi không hiểu sao, lần đầu tiên trong
đời tôi lại cảm thấy hơi lo lắng.
Thật ra tôi đi
khắp nơi một mình rồi mà. Tôi từng đi Úc một mình để học, đi Costa Rica, Mỹ…
Tôi vốn dĩ là người thích phiêu lưu, sống kiểu du mục.
Việc đối mặt với
những điều chưa biết một mình không hề là vấn đề với tôi. Nhưng không hiểu sao,
khi ra sân bay tôi lại thấy bồn chồn. Tôi tự hỏi: “Mình đang làm gì vậy?” Tôi cảm
thấy vừa thoải mái vừa lo lắng, nhưng chỉ thoáng qua thôi.
Rất nhanh, cảm
giác đó biến mất. Sau đó tôi đi từ Helsinki sang Đức. Tôi phải chờ 8 tiếng ở
sân bay Đức rồi bay thẳng từ Đức đến Mông Cổ, mất khoảng 8 tiếng rưỡi đến 9 tiếng,
đáp xuống thủ đô Ulaanbaatar.
Chuyến bay rất
thoải mái, cực kỳ thoải mái. Thật ra, lúc tôi bước lên máy bay, họ mở nhạc dân
gian Mông Cổ, tiếp viên thì mặc trang phục truyền thống Mông Cổ, lúc đó tôi bắt
đầu xúc động. Tôi nhớ mình đã nghĩ: “Wow, mình thật sự đang đến Mông Cổ. Không
thể tin được.” Tôi còn rơm rớm nước mắt. À, bài hát này, tôi phải kể cho các bạn
nghe.
Bài hát này thật
ra rất đặc biệt. Bài hát đang phát lúc này là do chính tôi sáng tác. Tôi viết
nó khoảng mười năm trước. Đó là một bản nhạc tri ân Mông Cổ. Tôi tạo ra nó với hình
ảnh về Mông Cổ trong đầu, tưởng tượng âm thanh, giai điệu mà vùng đất ấy mang lại
cho tôi. Nó có trên kênh khác của tôi, kênh âm nhạc, nơi tôi từng làm nhạc trước
khi bắt đầu trải nghiệm này.
Rất nghiệp dư
thôi, tôi tự làm tất cả ở nhà.
Được rồi, giờ
hãy tập trung vào trải nghiệm tuyệt vời ở Mông Cổ này. Đây là bản nhạc tôi sáng
tác để tri ân Mông Cổ, vì lúc đó tôi đã khao khát được đến đó rồi. Nếu bạn muốn
có thể xem trên kênh của tôi. Dù sao thì, chuyến bay cũng rất thoải mái, chuyến
dài, có giải trí, có đồ ăn. Không vấn đề gì cả.
Được rồi, chúng
ta đến Mông Cổ. Điều tuyệt vời đầu tiên xảy ra là trước khi đi, tôi không thông
báo gì cả, chỉ đặt một câu hỏi trên Facebook khoảng hai tháng trước: “Có ai ở
Mông Cổ không?” Và một vài người trả lời. Tôi bắt đầu nhắn riêng với họ, thì ra
họ là những người theo dõi Cosmic Agency ở Mông Cổ.
Tôi tò mò nên hỏi:
“Này, các bạn có muốn gặp không?”
Họ nói: “Có chứ.”
Và tôi đã gặp
vài người ngay trước khi đến. Trong đó có một chị, cực kỳ nhiệt tình ngay từ đầu.
Chị ấy còn đón
tôi tại sân bay cùng tài xế, lo cho tôi cái SIM điện thoại mới, rồi còn tổ chức
vài sự kiện quốc gia trong thành phố. Tôi thật sự bất ngờ.
Tôi ngạc nhiên
khi biết ở Mông Cổ cũng có người theo dõi thông tin này. Tôi rất, rất bất ngờ.
Sau đó tôi sẽ kể chi tiết hơn về buổi gặp mặt. Và hóa ra còn nhiều người hơn nữa,
chỉ là họ không đến buổi gặp.
Họ sống ở những
nơi khác nhau của Mông Cổ. Tôi thật sự bất ngờ khi nhận ra rằng hầu như ở bất kỳ
đâu trên thế giới cũng có ít nhất một người biết đến thông tin này. Không chỉ vậy,
chị ấy còn dịch các thông điệp chính sang tiếng Mông Cổ. Đúng vậy, chị ấy chính
là người dịch.
Dù sao thì, cô ấy
đã đón tôi từ sân bay. Thực ra khi đến nơi tôi không mệt lắm như tôi tưởng. Tôi
nghĩ sau chuyến bay dài thì sẽ rất, rất, rất mệt, nhưng hóa ra lại ổn. Vậy là bốn
ngày đầu tiên, tôi ở lại thủ đô Ulaanbaatar. Tôi muốn khám phá thành phố, vì mặc
dù mục tiêu chính của tôi là sa mạc Gobi, nhưng tôi cũng cực kỳ hứng thú muốn
xem, bạn biết đấy, người dân ở đây như thế nào, ví dụ quán cà phê của họ thì thế
nào.
Đây là lần đầu
tiên tôi đến châu Á. Trước đây tôi chưa từng đến châu Á. Tôi từng đi Thổ Nhĩ Kỳ,
nhưng nơi đó thì giống như nằm giữa châu Âu và châu Á. Vậy nên, mấy ngày đầu
tiên ở thành phố, tôi cảm thấy thực sự rất hay ho khi là người tóc vàng duy nhất
trên đường phố.
Robert hỏi tôi:
“Người ta có nhìn chằm chằm vào bạn không? Bạn có bị chú ý không?” Ừ thì, tôi nổi
bật thật, nhưng không ai thực sự để ý nhiều. Đây là một nơi quốc tế.
Điều khiến tôi
ngạc nhiên là thành phố lớn, hiện đại, trẻ trung và rất sôi động hơn tôi tưởng
nhiều. Bạn có thể nghĩ, “Trời ơi, Mông Cổ chắc là ở đâu đó xa xôi, hẻo lánh.”
Nhưng không. Đây là một thành phố rất hiện đại. Thủ đô Ulaanbaatar rất hiện đại.
Người dân ăn mặc rất thời trang, thậm chí còn sành điệu hơn cả ở Helsinki. Ở Phần
Lan, hầu hết mọi người mặc quần áo thoải mái, gần gũi với thiên nhiên. Nhưng ở
đây, bạn có thể thấy những cô gái đi giày cao gót, mặc váy, trang điểm. Ở Phần
Lan, tôi hầu như chưa từng thấy điều đó. Nếu có thì cũng rất ít.
Vậy nên tôi thực
sự rất ngạc nhiên về sự hiện đại, với những toà nhà cao tầng xen lẫn các công
trình cũ từ thời Liên Xô, giống như ở Ba Lan, vì ảnh hưởng của chủ nghĩa cộng sản
thời Liên Xô vẫn còn lưu lại trong kiến trúc, các công trình xây dựng.
Nhưng tôi cảm thấy
rất vui khi đi dạo quanh đó. Không nhiều người chú ý đến tôi, và tôi cảm thấy
thoải mái vì bạn biết không, chính việc tôi “không thuộc về nơi này” lại khiến
tôi thấy dễ chịu. Tôi như thể sống trong thế giới riêng của mình vậy. Ở Phần
Lan, tôi hòa vào với người dân nơi đây, như thể cùng chung một “vũ trụ” với họ.
Nhưng ở Mông Cổ, tôi nổi bật đến mức tôi cảm thấy mình tách biệt, ở trong một
“vũ trụ riêng”, một “thực tại riêng”. Khó giải thích cảm giác này, nhưng tôi rất
thích nó.
Người dân ở đây
có thể nói tiếng Anh, nhưng không phải tất cả. Ở Phần Lan thì gần như ai cũng
nói tiếng Anh, còn ở đây thì chỉ khoảng một nửa. Và tôi cũng nhận thấy những
người không nói được tiếng Anh thì có vẻ ít thân thiện hơn, hơi giữ khoảng cách.
Tôi nghĩ là do rào cản ngôn ngữ, họ cảm thấy không thể giao tiếp thoải mái, nên
thường chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện. Có thể là họ ngại. Vậy
nên bạn sẽ cảm nhận được một chút khoảng cách vì vấn đề ngôn ngữ.
Một trong những
nơi tôi đến ở thành phố là tu viện Gandantegchinlen (Gandan). Đây là một trong
những tu viện Phật giáo lớn nhất ở Mông Cổ, và là số ít còn lại, vì rất nhiều
đã bị Stalin phá huỷ trong các cuộc thanh trừng. Stalin đến và phá hủy rất nhiều
đền chùa, kiến trúc Phật giáo, nên số lượng còn sót lại ít hơn nhiều so với các
nước châu Á khác. Nhưng tu viện này trong thành phố thì vẫn còn.
Cảm nhận của tôi
là ở đó có nhiều công trình khác nhau. Nhiều người thường nghĩ Phật giáo không
hẳn là tôn giáo, mà là một triết lý sống, một trạng thái tâm trí, giác ngộ, thiền
định… Nhưng tôi phải nói rằng, dù chỉ ở đó hai tuần, tôi cảm nhận được yếu tố
tôn giáo rất mạnh. Ở đó tràn ngập hình ảnh trang trí, tiền cúng dường, lễ vật.
Tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng Phật giáo ở đây cũng giống như một tôn giáo khác,
tương tự như Công giáo, chỉ là phiên bản Phật giáo mà thôi.
Có nhiều nghi lễ.
Tôi thấy các nhà sư ngồi trong điện, lần tràng hạt, tụng niệm. Sau này tôi được
nghe rằng nhiều cậu bé từ nhỏ đã bị buộc phải đi theo con đường này, trở thành
tu sĩ, như một sự áp đặt. Và nhiều sư thầy cũng biến điều đó thành “kinh
doanh”. Giống như các linh mục trong nhà thờ Công giáo, họ nói rằng: “Chúng tôi
có kết nối với Phật, bạn phải đến đưa tiền, nếu bạn gặp vấn đề, chúng tôi sẽ tụng
kinh, lần tràng hạt, cầu Phật giúp bạn chữa lành.” Và điều đó có thể tốn 20
euro. Người dân thay vì tự mình kết nối, lại coi các nhà sư như chiếc cầu nối với
thế giới tâm linh và trả tiền cho điều đó. Vậy nên nó mang tính thể chế, như một
tôn giáo.
Tất nhiên, tôi
không có ý khái quát hóa tất cả, chỉ kể lại những gì tôi nhìn thấy, cảm nhận,
và những gì người dân địa phương kể cho tôi. Ở đây, Phật giáo là phiên bản Phật
giáo Mông Cổ, pha trộn với Phật giáo Tây Tạng.
Dù vậy, hầu hết
người dân, đặc biệt là giới trẻ, đều rất cởi mở. Nhưng phải nói thật là khi tôi
bước vào những ngôi chùa đó, thay vì cảm nhận được sự an yên, thiền định như
hình dung kiểu “Thời Đại Mới” ở phương Tây, thì tôi chỉ thấy đậm màu sắc tôn
giáo. Tượng Phật, hình ảnh, lễ vật, người dân Mông Cổ đi vào cúng dường, dâng
hoa, quay vòng tràng hạt. Lúc đầu tôi không biết những chiếc bánh xe cầu nguyện
đó để làm gì, sau mới hiểu là bên trong có các bản kinh được viết sẵn, và phải
quay theo chiều kim đồng hồ để “tụng kinh” bằng cách đó.
Và khi bạn xoay
nó, thì giống như là nó đang cầu nguyện thay cho bạn. Vậy nên, bánh xe cầu nguyện,
bạn xoay nó và gửi lời cầu nguyện đó vào cõi vô hình, và về cơ bản, đó chính là
bạn đang cầu nguyện. Chỉ cần xoay cái bánh xe đó thôi. Tôi có một bức ảnh. Tôi
có rất nhiều ảnh trên Facebook của mình.
Bức ảnh này thì
không có với bánh xe cầu nguyện. Nhưng,
vâng, đó là cảm nhận của tôi. Nó giống như một tôn giáo. Được rồi, giờ để tôi
cho bạn xem một bức ảnh khác mà tôi có.
Đây, đây là nhóm
của chúng tôi. Bạn thấy không? Đây là Elke, cô gái đeo kính. Tôi biết.
Họ trông rất
nghiêm túc, nhưng tin tôi đi, ngoài đời họ không nghiêm túc như vậy đâu. Chẳng
hiểu sao trong bức ảnh họ lại trông nghiêm nghị thế thôi. Và, vâng. Elke và ba
người khác nữa cùng tham gia. Người đàn ông đeo dây chuyền, dây vòng cổ ấy, anh
ta nói rằng anh ta chưa bao giờ nói tiếng Anh trong đời thực, ngoài đời thật.
Anh ấy biết tiếng Anh, nhưng chưa từng nói chuyện trực tiếp với ai bằng tiếng
Anh cả. Đây là quán cà phê mà chúng tôi đến. Anh ấy thậm chí còn tặng quà cho tôi.
À, một trong những
món quà mà anh ấy tặng tôi, tên anh ấy là Oko.
Ồ, xin lỗi, chờ
một chút. Một trong những món quà anh ấy tặng, lúc đầu tôi đã sợ, tôi nghĩ:
“Cái gì thế này? Có phải là… gì đó kỳ lạ không?” Nhưng hóa ra nó là để treo
trên tường.
Nó thực ra bị vỡ
trên máy bay. Tôi đã dán lại bằng keo siêu dính, nó thực ra là một linh vật bảo
hộ. Đây là một loại thần linh nào đó, được cho là bảo vệ khỏi những thế lực xấu
xa, và đó là lý do tại sao trông nó tức giận. Nó trông tức giận vì nó bảo vệ bạn.
Nó sẽ đi và chiến đấu, chiến thắng thay bạn, chống lại những thế lực xấu xa đó.
Vậy nên, nó thực
sự là một vật bảo hộ. Đó là những gì tôi được nghe. Và còn gì nữa? À, anh ấy
cũng tặng tôi vài thứ khác, nhưng chúng đang ở trên kệ kia. Không tiện để nói ở
đây.
Được rồi. Để tôi
quay lại buổi phát trực tiếp, với phần trò chuyện một chút. Vậy, Elke, cô ấy rất
dễ thương. Cô ấy đã đưa tôi đến một buổi biểu diễn ngoài thành phố bằng xe
riêng với tài xế của cô ấy, và chúng tôi lái xe đến đó. Đó là một khu vực hoang
mạc.
Và, bạn biết đấy,
chúng tôi đã tham gia vào một buổi trình diễn tập thể về đời sống du mục, nơi
mà cả một nhóm người đã trình diễn cho chúng tôi thấy những cách sinh hoạt xưa
cũ của họ. Như họ nấu ăn thế nào, họ làm ra những thứ đó ra sao, và à, những
ngôi nhà tròn đó, chúng được gọi là gì ấy nhỉ. Ý tôi là, tôi biết người ta gọi
nó, nhưng họ gọi thế nào ấy. Vậy nên họ đã biểu diễn cưỡi ngựa, nhiều thứ khác
nhau, cách họ làm len và những thứ như vậy. Tôi đã chụp vài bức ảnh ở đây.
Như tôi đã nói,
trên Facebook của tôi có rất nhiều ảnh khác. Được rồi. Tôi chỉ đang lướt nhanh
thôi. Tôi biết tôi có thể nói chi tiết hơn về từng sự kiện, nhưng tôi phải tiếp
tục.
Rồi một ngày
khác, trước khi đi tới sa mạc Gobi, tôi đã đến thăm bức tượng khổng lồ Thành
Cát Tư Hãn.
Được rồi, đây là bức tượng. Để tôi cho bạn xem ảnh này, nó đứng cách thành phố khoảng một tiếng, một tiếng rưỡi lái xe, giữa một vùng sa mạc.
Và bạn đi lên tận
chỗ dưới cánh tay ông ấy, và bạn đứng đó để chụp ảnh. Tôi thực sự đã gặp một
nhóm người Ba Lan ở đó. Có một nhóm sáu chàng trai Ba Lan. Nhưng dù sao, quang
cảnh thật tuyệt, bức tượng thì vô cùng ấn tượng.
Nếu bạn tự hỏi:
“Người đàn ông này là ai?”
Vậy thì để tôi
nói cho bạn biết, ông ấy là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở Mông Cổ. Ông ấy thực
sự là một nhân vật rất được tôn kính. Và ông ấy là, bạn biết đấy, một vị lãnh đạo
của Mông Cổ. Ông sinh vào thế kỷ XI. Rất lâu về trước, nhưng ông ấy là một vị
hoàng đế rất được ngưỡng mộ, không chỉ là một nhà chinh phục, mà ông ấy còn được
coi là người sáng lập dân tộc Mông Cổ, và là biểu tượng của bản sắc Mông Cổ.
Người dân rất tự
hào về ông, và hình ảnh của ông ở khắp mọi nơi. Ông có trên tiền. Sân bay cũng
mang tên ông. Ông đã lập ra, à, không phải “người ta cho là”, mà là thật sự,
ông đã tạo nên đế chế trên đất liền lớn nhất trong lịch sử, kéo dài cho đến tận
Đông Âu.
Vậy nên, đó là một
chuyến đi thú vị. Ngoài ra, cách tốt nhất để đến đó là thuê một tài xế hoặc một
hướng dẫn viên. Taxi thậm chí cũng khó đến được.
Và ông ấy ở khắp
nơi. Bạn sẽ thấy ông trong mọi món đồ lưu niệm. Không, tôi không có mang về. Thực
ra, đây là trà, bởi vì bạn có thể không biết, nhưng tôi sưu tầm trà thảo mộc.
Và, tôi đã mua
loại trà này. Trong số đó, tôi đã mua ba loại, tôi nghĩ vậy. Tôi không thể mang
nhiều hơn vì tôi chỉ có một chiếc ba lô. Tin được không, tôi đi rất gọn nhẹ.
Tin hay không thì tùy, tôi chỉ mang hành lý xách tay.
Tôi chỉ có một
chiếc ba lô hành lý xách tay. Vậy thôi. Trong hai tuần, tôi chỉ mang theo ba bộ
quần áo thay đổi luân phiên, và nửa cái ba lô của tôi là để đựng máy ảnh, thực
ra là một máy ảnh chính và một máy ảnh phụ. Vì vậy, tôi không thể mang nhiều thứ
hơn. Tất cả đều trong suốt vì nó màu xanh lá cây. Dù sao, để sau tôi sẽ kể cho
bạn nghe thêm về trà, cách họ làm… à, thôi để tôi kể luôn.
Cách họ pha trà
thực sự không dễ uống đâu, trừ khi bạn uống nhiều thì mới quen dần. Họ thực sự
nấu với sữa và thêm muối vào. Vậy nên đó là trà mặn, trà mặn. Một số gia đình
mà chúng tôi ghé thăm ở sa mạc Gobi thì họ cho ít muối hơn, vì họ biết khách du
lịch không thích.
Nhưng vâng, bạn
trộn trà với sữa và muối, và đó là cách uống của họ. Đúng vậy. Tôi đi du lịch gọn
nhẹ, nhưng đôi khi tôi nghĩ mình hơi thái quá vì tôi mang gần như chẳng có gì.
Tôi đã mang có hai cái áo trong suốt hai tuần. Không hiểu sao tôi vẫn xoay sở
được.
Tôi có một mẹo.
Bạn biết mẹo gì rồi chứ? Đúng vậy. Tôi mặc luôn nhiều lớp quần áo trên người. Vậy
là tôi mặc bốn lớp quần áo, rồi thêm hai cái áo nữa trong ba lô.
Đó là cách tôi
luôn làm. Luôn mặc nhiều lớp, bởi vì tôi rất… ừ, Matthias hay gọi tôi là “Do
Thái”. Đó là những gì anh ấy nói. Ý là, bạn biết đấy, tôi luôn cố tiết kiệm hết
mức có thể. Ý tôi là, rõ ràng rồi, tại sao tôi phải trả thêm tiền nếu không cần?
Và tại sao tôi
phải trả phí hành lý ký gửi nếu không cần? Tôi sẽ chỉ mặc nhiều áo trên người
thôi. Đó là cách của tôi. Chắc là kiểu người Ba Lan, bởi vì tôi lớn lên như vậy.
Bạn biết đấy, gia đình tôi, mẹ tôi cũng thế.
Matias thì ngược
lại. Anh ấy lúc nào cũng thêm vali và hành lý ký gửi, và trong mối quan hệ của
chúng tôi, anh ấy giống như phụ nữ còn tôi giống như đàn ông.
Cassandra
Schaefer:
“Muối có lẽ là để bù nước và chất điện giải.”
Đúng thế. Vì một
trong số họ đã nói với chúng tôi rằng, một trong những cách cổ xưa của họ để bù
nước, khi họ đi qua sa mạc, những gia đình du mục. Đó là lý do tại sao họ thêm
muối, để bù chất điện giải. Tôi nhớ có người nhắc đến chuyện đó.
Một điều thú vị
khác mà tôi đã làm, cái gì nhỉ? À đúng rồi! Điều này cũng ở bức tượng Thành Cát
Tư Hãn. Ở tầng trệt phía dưới có một chỗ mà bạn có thể trả khoảng 5 euro, và bạn
có thể chọn một bộ trang phục, trang phục dân tộc, và chụp ảnh.
Vậy nên, đó
chính là chỗ bức ảnh này được chụp. Tôi chỉ mặc thử bộ đó, họ còn đội mũ cho
tôi, và tôi chụp một bức ảnh. Vậy đấy. Giờ tôi cũng đã đến thăm một nơi khác trong
thành phố, trước khi đi đến sa mạc Gobi. Tôi đã đến Cung điện Mùa Đông, gọi là
Winter Palace. Giờ nó là bảo tàng, trước đây từng là nơi ở của một vị Khan,
nhưng giờ thì thành cung điện bảo tàng. Nhưng tại sao tôi nhắc đến nó? Bởi vì ở
đó có chuyện liên quan đến Tartaria và người khổng lồ… chờ đã, tôi nói hơi lộn
xộn rồi… được rồi, liên quan đến Tartaria và người khổng lồ, bạn thấy bức tượng
khổng lồ này chứ?
Ông ấy đã từng sống
trong Cung điện Mùa Đông, cung điện đó được gọi là Bogdan, và nó từng là nơi ở
của các vị Khan, nhưng cũng là nơi cư trú đặc biệt của một con voi. Vâng, một
con voi đã sống ở đó. Nó là món quà từ Nga, vào khoảng năm 1912–1913, và nó đã
sống trong khuôn viên cung điện khoảng mười hai năm. Và có một người đàn ông khổng
lồ đã chăm sóc cho con voi này.
Ông ấy tên là Onder Gongor, cao khoảng 2 mét 36, thậm chí có câu
chuyện nói rằng còn cao hơn. Người ta cho rằng ông bị bệnh khổng lồ
(gigantism), và ông đã trở thành một nhân vật rất nổi tiếng ở Mông Cổ vào đầu
thế kỷ 20. Đây là bức ảnh tôi chụp bằng máy ảnh của mình tại lối vào cung điện
mùa đông đó. Rất thú vị.
Ngoài ra còn có
nhiều câu chuyện khác về những người cực kỳ cao lớn trong khu vực đó.
Được rồi, giờ
thì tiếp tục nhé. Vẫn chưa tới sa mạc Gobi đâu.
Cuối cùng thì, Elke, một người phụ nữ, một người bạn đồng hành, một
người theo dõi Cosmic Agency, cũng đưa tôi đến Nhà hát Quốc gia, nơi có thể xem
các tiết mục múa và hát dân gian. Thật sự vô cùng, vô cùng đẹp và dễ thương,
văn hóa thì cực kỳ đa dạng và giàu có.
Khi tôi ngồi đó
xem, tôi nghĩ: “Thật không thể tin được là chỉ trên một hành tinh thôi mà lại
có nhiều dân tộc và phong tục đa dạng đến vậy. Đó chính là lý do tôi yêu Trái Đất
này đến thế, vì tiềm năng của nó quá lớn.”
Chỉ trên một
hành tinh thôi, chúng ta đã có biết bao dân tộc, mỗi dân tộc lại có trang phục
truyền thống riêng. Bạn không thể tưởng tượng được sự đa dạng ấy: quần áo, mũ,
trang sức, hoa văn, họa tiết, âm nhạc đi kèm, những bài hát, điệu nhảy, cách di
chuyển. Và điều tuyệt vời là họ còn phản chiếu cả phong cảnh thiên nhiên trong
từng điệu nhảy. Ví dụ như những ngọn đồi nhấp nhô, họ dùng động tác cơ thể để
mô phỏng, như thể đang hòa mình vào chính thiên nhiên vậy.
Thật không thể
tin được.
Rồi bạn chỉ cần
bước qua biên giới Mông Cổ thôi, đã là một đất nước khác, với câu chuyện khác,
truyền thuyết khác, trang phục khác, ngôn ngữ khác, âm nhạc khác. Tất cả đều
cùng tồn tại trên một hành tinh. Quá điên rồ. Trong khi nếu bạn đến Taygeta, ví
dụ, thì cả bốn hành tinh ở đó đều có chung một nền văn hóa, một ngôn ngữ.
Tôi thực sự
choáng ngợp.
Được rồi, quay lại
ngày chúng tôi bắt đầu rời đi tới sa mạc Gobi, điểm nhấn của cả chuyến đi.
Wiggle
Room:
“Bạn có gặp bất kỳ pháp sư nào ở Mông Cổ
không, Gosia?”
Tôi thật sự muốn.
Tôi thậm chí đã hỏi Elke và một cô gái khác (tôi sẽ kể sau) xem họ có quen biết
thầy cúng nào không. Thông thường, thầy cúng không sống trong thành phố mà ở
các ngôi làng nhỏ, đặc biệt là phía Tây Mông Cổ, nơi có dãy núi Altai. Một nơi
cực kỳ tuyệt đẹp. Tôi chưa từng đến đó, nhưng tôi muốn quay lại chỉ để thăm
vùng Altai.
Nhưng lần này
thì tôi không gặp thầy cúng nào. Cô bạn kia nói rằng ở thành phố có một số “người
chữa lành” kiểu như vừa làm massage vừa chữa bệnh. Nhưng khi cô ấy gọi điện đặt
lịch giúp tôi, họ lại tỏ ra do dự khi biết đó là cho một người nước ngoài. Tôi
không hiểu tại sao. Cuối cùng thì tôi không đi nữa. Nói chung là, tôi không gặp
thầy cúng nào.
Cuối cùng, sau bốn
ngày, ngày khởi hành đến Gobi cũng đến.
Như tôi đã nói,
tôi phải có một hướng dẫn viên. Thật sự có hướng dẫn viên khiến chuyến đi thoải
mái hơn rất nhiều, vì bạn chỉ cần thư giãn, còn anh ấy sẽ đưa bạn đến tất cả những
nơi xa xôi khó tìm. Mỗi đêm, chúng tôi đều ở lại nhà của một gia đình du mục
khác nhau, trong những chiếc ger (lều truyền thống). Nếu chỉ đi một mình, tôi sẽ
chẳng thể nào tìm thấy họ, mà phải tốn rất nhiều công sức để sắp xếp.
Anh ấy lo hết mọi
việc. Ăn uống cũng bao gồm trong tour. Chỗ ở cũng bao gồm. Rất đáng tiền.
Có một điểm trừ
nhỏ, tôi sẽ kể sau.
Tôi cũng đã cho
bạn xem bức tượng bảo hộ mà tôi mang về, hiện vẫn đặt trên kệ ở nhà. Tôi có cảm
giác như nó đang bảo vệ khỏi những thực thể tiêu cực nào đó quanh đây, có thể
có hoặc không, tôi không chắc.
Chúng tôi khởi
hành cùng cặp vợ chồng người Philippines. Phải lái xe rất nhiều mỗi ngày. Đó là
điều bạn cần cân nhắc khi đi Gobi: nó quá rộng lớn, để di chuyển từ điểm này
sang điểm khác, chúng tôi phải ngồi xe ít nhất 4–5 tiếng mỗi ngày.
Tôi ngồi ghế trước
cạnh tài xế. Ở Mông Cổ, có người lái xe bên phải như ở Anh, có người lái bên
trái. Rất lạ. Hướng dẫn viên của tôi thì lái bên phải.
Cặp đôi
Philippines ngồi ghế sau ngủ gần như suốt. Tôi thì không thể ngủ. Tôi nghe
playlist nhạc Mông Cổ và thỉnh thoảng trò chuyện chút ít, nhưng hướng dẫn viên
rất yên tĩnh, rất điềm đạm, gần như không bắt chuyện. Tôi thấy thế lại hay, vì
tôi có thể tập trung vào phong cảnh, cảm nhận năng lượng, suy ngẫm, kết nối với
mảnh đất đó. Nếu phải trò chuyện nhiều, tôi sẽ bị xao nhãng khỏi trải nghiệm.
Tôi liên tục
nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại mở cửa kính để quay video bằng máy quay Instax. Tôi chụp được những cảnh tuyệt vời: từ
dưới gầm xe, trên nóc xe, hai bên đường.
Video sẽ chưa ra
mắt cho đến năm sau, vì tôi làm video du lịch chỉ như một sở thích, không có
nhiều thời gian. Nhưng tôi làm dần dần mỗi ngày một chút.
Tôi rất thích một
bức ảnh: lần đầu tiên chúng tôi dừng xe để nghỉ, ai cũng bước ra và thốt lên “Ôi
trời ơi, nhìn không gian này kìa!”. Người bạn Philippines mặc áo vàng cũng kêu “Ôi
trời, rộng quá, chẳng thấy điểm cuối đâu cả!”. Khung cảnh bao la vô tận.
Tôi đã nói rồi,
đi rất nhiều giờ đồng hồ mỗi ngày, nhưng phong cảnh luôn thay đổi. Không phải
sa mạc cứ lặp đi lặp lại, mà thực sự là luôn có thứ mới để ngắm: thảm thực vật,
những bụi cây nhỏ, đồi, núi, màu đất, tất cả luôn biến đổi.
Những chiếc ger
(lều du mục, giống cái phía sau tôi đây) thì ở khắp nơi. Tôi từng nghĩ chỉ còn
sót lại ở vài nơi xa xôi, nhưng hóa ra chúng có mặt ở khắp mọi chỗ, thậm chí cả
trong thành phố. Nhiều gia đình dựng thêm một chiếc ger trong sân nhà vì chúng
rất rẻ và dễ lắp đặt.
Tôi cũng muốn có
một cái. Nếu tôi có đất, tôi sẽ dựng ngay. Chỉ mất khoảng 1–2 giờ để lắp, tùy
vào tay nghề. Tính cả chi phí lắp đặt, chỉ khoảng 2.500 euro.
Vâng, đó chính
xác là những gì người hướng dẫn đã nói với chúng tôi. Và bạn có một căn nhà. Ở
giữa có một cái bếp để nấu ăn, bạn biết đó, và cái thứ giống như quạt thông
gió. Nhưng thật ra bạn không nhận ra là mình đang nấu ở đó. Không có cửa sổ.
Chỉ có duy nhất
một chỗ mở ở trên nóc giống như giếng trời. Ánh sáng chiếu vào từ đó và từ cửa
ra vào. Nhưng phải nói là rất thoải mái, và họ sống ở đó. Những căn nhà kiểu
này có mặt khắp nơi. Nó là cách sống tiện lợi nhất. Và không chỉ dành cho các
gia đình du mục, như tôi đã nói. Ban đầu vốn là như vậy, và các gia đình du mục
dùng chúng, nhưng tôi thấy chúng ở khắp mọi nơi. Họ có đầy đủ mọi thứ trong đó.
Một bên là phòng ngủ, bên kia là bếp. Tôi sẽ cho bạn xem vài tấm hình ngay sau
đây.
Và còn có cả TV
nữa. Vâng, tôi thấy thậm chí có TV, ở giữa nơi hoang vắng. Thật sự họ có mọi thứ
trong đó. Khi bạn lái xe, bạn sẽ thấy rất nhiều động vật.
Những loài nào?
Tất nhiên là ngựa, thực ra, nhân tiện đây, Mông Cổ có nhiều ngựa hơn cả người.
Nhiều gia súc hơn dân số. Bạn sẽ thấy ngựa, cừu, dê, bò yak. Nhưng bạn cũng sẽ
thấy bò và lạc đà. Những đàn lạc đà khổng lồ. Điều tuyệt vời là những con vật
này được thả tự do, nhưng không phải là động vật hoang dã. Có thể ở phía tây
Mông Cổ thì có nhiều ngựa hoang và thú hoang, nhưng đa số những con vật ở đây
không phải hoang dã.
Chúng thuộc về
các gia đình. Đó là cách họ sinh sống. Họ chăn thả và sống dựa vào chúng. Chúng
là gia súc, nhưng được thả tự do hoàn toàn. Thật tuyệt vời vì họ nói với chúng
tôi rằng họ ăn thịt, và văn hóa ăn thịt ở đây cực kỳ lớn. Thịt chiếm phần chủ yếu
trong chế độ ăn, nhưng rất tự nhiên, vì động vật được thả hoàn toàn tự do. Đôi
khi chúng có thể đi lạc. Điều đó có thể xảy ra. Nhưng khi xảy ra thì đã có người
chăn. Những người cưỡi ngựa, đi xe máy, hoặc ô tô để bảo đảm đàn vật đi đúng hướng.
Hoặc khi chúng đi lạc và rơi vào một gia đình khác, à mà thật ra cũng không thể
gọi là "thuộc quyền sở hữu" vì các gia đình du mục dựng trại ở vùng đất
công cộng. Nó không thuộc về ai cả. Tất cả đều tự do. Mông Cổ thật sự là một đất
nước tự do.
Nên khi một con
vật lạc sang một gia đình khác, họ sẽ biết ngay: “À, cái này không phải của
mình”, và sẽ trả lại. Nhưng thú thật, tôi cũng từng thấy những con ngựa lẻ loi,
thậm chí ngựa non, đi rất xa đàn. Tôi còn thấy một con cừu non đang tìm bóng
râm dưới một bụi cây, cách xa hẳn bầy đàn. Tôi đã nói với hướng dẫn viên:
“Chúng ta nên dừng lại, đưa con cừu này đến gia đình tiếp theo trên đường, chứ
không thì nó sẽ chết mất.” Nhưng ông ấy bảo không cần. Rằng nó sẽ ổn thôi.
Chúng biết chỗ có giếng nước vì trời rất nóng. Nhưng chúng nhớ, chúng rất thông
minh. Đó là cuộc sống của chúng. Chúng là loài sống sót. Chúng biết nước ở đâu,
biết đi đâu. Thỉnh thoảng có con bị lạc, nhưng nhìn chung chúng vẫn được thả tự
do.
Nên thịt ở đây rất
lành mạnh. Không giống thịt từ các trại chăn nuôi công nghiệp. Và hương vị cũng
khác. Thịt bò tôi ăn ở đó có vị khác lạ. Tôi không chắc là tôi thật sự thích nó
hay không, chỉ thấy vị hơi lạ, khá đậm.
À, để tôi xem…
Phải nói rằng Mông Cổ không phải là nơi dành cho người ăn chay hay thuần chay.
Tất nhiên họ có salad, rau củ và bột mì. Tôi sẽ cho bạn xem sau, họ có một món
mì làm từ bột mì. Nên vẫn có thể ăn chay, nhưng nếu bạn định đến đó và đặt tour
thì phải báo rõ mình là người ăn chay hay thuần chay, vì sẽ rất khó để họ chuẩn
bị cho bạn.
Mà có một chuyện
khá lạ… Bạn biết không, tôi mới phát hiện năm ngoái thôi , cà phê đá, latte đá.
Tôi vốn không uống cà phê. Cả đời chưa từng uống. Đến giờ tôi cũng không uống.
Tôi không thích mùi vị của nó, nó chẳng có tác dụng gì với tôi. Nhưng năm
ngoái, vào mùa hè, tôi tình cờ thử cà phê đá. Tôi mua chỉ vì tò mò. Và đột
nhiên, tôi nghiện luôn. Giờ đi đâu tôi cũng phải có nó. Cái cảm giác mát lạnh
nó mang lại, cái cảm giác đó, thật khó diễn tả. Nó
cho tôi một cảm giác thư giãn đặc biệt. Không biết bạn có nhớ không…
Tôi không nhớ là
mình đã kể ở đâu đó chưa. Khi tôi và Matias đi vào tháng 5, tôi nghĩ là chúng
tôi đã đi vài ngày đến Tây Ban Nha vì anh ấy muốn thoát khỏi công việc một chút
và thư giãn. Còn tôi cũng muốn đi vì lúc đó, với tôi, thật sự rất khó khăn. Cả
năm nay, như tôi đã kể, đây là năm tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Nên vào
tháng 4, tôi cũng cần một kỳ nghỉ.
Chúng tôi đến
Tây Ban Nha, và ở đó không có cà phê đá ở đâu cả. Bạn biết lý do là gì không?
Vì không đúng “mùa”. Như ở Phần Lan, có thể nhiệt độ âm 20 độ, tuyết rơi đầy,
nhưng họ vẫn phục vụ cà phê đá.
Nhiều lần ở đây
vào mùa đông, tôi vẫn mua cà phê đá mang đi, vừa đi dạo với Bongo ngoài trời đầy
tuyết, vừa uống. Nhưng ở Tây Ban Nha thì không có, chỉ vì không phải mùa. Và
tôi kể điều này là vì sao? Vì bạn thử nghĩ xem: ngay giữa sa mạc Gobi, chúng
tôi lại tìm thấy một cái lều bán… cà phê đá. Tôi không thể tin nổi! Tôi còn cười
ngất, phải chụp ảnh lại để khoe bạn bè.
Bạn nhìn mà xem:
ở Tây Ban Nha, trong một thành phố lớn như Alicante, họ không có vì “không đúng
mùa”. Nhưng giữa sa mạc Gobi thì lại có. Ở đó, hương vị có hơi khác một chút,
kiểu đậm hơn, mạnh hơn, hơi lạ, không ngon lắm, nhưng cũng ổn. Tôi thích loại
mà tôi tự làm hơn: cà phê đá với siro đường caramel.
Thành thật thì
tôi không phải kiểu người giỏi nấu nướng, nên việc tự làm gì đó đối với tôi hơi
khó. Tôi không có khiếu nấu ăn, dù tất nhiên vẫn phải tự chuẩn bị một số thứ.
Nhưng bình thường tôi uống cà phê đá với siro socola, đó là cách tôi hay làm.
Rồi, tiếp tục
nhé. Tôi đã kể với bạn rằng mỗi đêm chúng tôi ở cùng một gia đình khác nhau. Thật
tuyệt vời, ví dụ trong bức ảnh này là một trong những trại mà chúng tôi ở. Mỗi
đêm là một gia đình du mục khác nhau. Gia đình du mục nghĩa là họ ở lại một nơi
khoảng sáu tháng, sau đó di chuyển sang chỗ khác, khi mà đàn gia súc của họ đã
ăn hết cỏ trên mảnh đất đó.
Khi đến mùa
đông, bởi vì mùa đông ở đó cực kỳ khắc nghiệt, là một trong những nơi lạnh nhất
châu Á, thậm chí có thể trên thế giới. Nghe khó tin vì không hẳn ở quá xa về
phía bắc, nhưng nhiệt độ xuống rất thấp. Thế họ làm sao vào mùa đông?
Các căn lều vẫn
giữ ấm tốt, nhưng còn đàn gia súc thì sao? Họ chuyển đến các “trại mùa đông”,
nơi mà gia súc được đưa vào các chuồng, cơ sở kín gió. Như vậy, họ ở chỗ này
khoảng 6 tháng, rồi di chuyển đi nơi khác. Họ có xe hơi nên cũng đi bằng xe.
Khi hết mùa đông, họ lại quay về chỗ cũ hoặc một địa điểm quen thuộc.
Vậy nên, nói là
du mục, nhưng thực ra một số gia đình vẫn gắn bó với những vùng đất nhất định.
Họ có “điểm yêu thích” và thường xuyên quay lại. Không phải ai cũng thế, nhưng
nhiều người có. Thế nên, đúng là du mục, nhưng vẫn có sự gắn bó.
Tiếp tục nhé.
Tôi đã kể rồi, mỗi đêm một gia đình khác nhau. Ví dụ, ở đây là một gia đình.
Còn ở bức ảnh này, là một gia đình khác. Nhưng người phụ nữ trong bức ảnh này
thật ra không phải dân du mục. Họ nói rằng cô ấy sống ở một thị trấn gần đó,
nhưng dựng trại này chỉ để phục vụ khách du lịch như chúng tôi.
Bạn nhìn xem,
đây là con lạc đà tôi mua từ cô ấy. Cô ấy bảo là tự làm. Nó để trên kệ trong lều
của cô. Tôi còn phân vân không biết có nên mua con lạc đà trắng không, vì tôi
không chắc ngoài đời có lạc đà trắng thật không. Nhưng họ nói là có.
À, chỗ màu xanh
trên con lạc đà không phải là lỗ đâu nhé, chỉ là do tôi quay với phông xanh nên
nhìn vậy thôi.
Tôi nói là “cô ấy
tự làm” vì tôi không chắc, bởi sau đó tôi thấy rất nhiều con giống thế trong cửa
hàng lưu niệm, thiết kế hơi khác chút. Tôi cũng mua thêm một căn lều nhỏ đi
kèm, bên trong có cả đồ nội thất, làm bằng tay.
Về quà lưu niệm
thì, tôi không mua nhiều, dù giá rẻ, kể cả ở các cửa hàng du lịch. Nhưng tôi
không có chỗ vì chỉ mang theo hành lý xách tay. Sau đó, tôi mới mua thêm một
vali nhỏ nữa để mang thêm vài thứ. Tôi cũng được một người theo dõi tặng tượng,
nhưng không tiện khoe vì nó không để trên kệ của tôi.
Tôi mua một chiếc
cốc Mông Cổ để uống trà, vì bạn biết rồi, tôi thích uống trà. Với Matias thì
khó chọn quà vì anh ấy rất thực tế, chỉ thích quà nào dùng được. Nên tôi mua
cho anh ấy một cái dĩa, nghĩ là có thể dùng ăn ngũ cốc. Nhưng anh ấy nói nó nhỏ
quá. Anh ấy không ăn ngũ cốc, mà ăn cháo yến mạch với trái cây đông lạnh.
À, bạn có nghĩ yến
mạch có phải là ngũ cốc không? Anh ấy nói không phải, nhưng tôi thấy nó cùng một
loại. Bạn nghĩ sao?
Đó, đó là mấy
món quà tôi mua. Và tôi cũng có vài viên đá nữa, để lát nữa tôi cho bạn xem.
Mình mang theo một
vài hòn đá từ sa mạc. Được rồi, mình sẽ xem phần chat sau. Yến mạch có phải ngũ
cốc không? Đó là câu hỏi.
Câu hỏi trong
ngày. Một bạn nói không. Yến mạch là ngũ cốc. Dù sao thì… Mình sẽ cho kẹo dẻo gấu
vào. Má bánh. Bạn có thể bỏ kẹo dẻo vào đó. Có người nói có thể bỏ kẹo dẻo vào.
Vâng, đúng vậy, có thể bỏ kẹo dẻo vào đó.
Nhìn này, ngũ cốc
là từ hạt. Yến mạch là một loại hạt. Vậy nên tất cả đều là ngũ cốc. Nhưng anh ấy
lại không nghĩ vậy. Anh ấy nói “ấy là mấy thứ ngọt ngọt vô bổ, toàn đồ rẻ tiền
đầy đường.” Ừ, ừ. Nhưng đúng vậy mà.
Vì anh ấy cứ
nghĩ đến “ngũ cốc” là mấy loại đầy đường, nhiều đường, hay mấy loại bánh nướng
có vị chocolate ấy. Có người nói yến mạch không phải ngũ cốc, có người lại nói
là ngũ cốc. Thôi, dù sao thì cũng là một câu hỏi để phân tích.
Rồi, tiếp tục nào.
Đây là một gia
đình khác, như bạn thấy. Mỗi lần mình đều chụp ảnh với một gia đình khác nhau.
Đây là cái ger, nơi tôi ở. Rất đẹp. Giường thì khá cứng, nhưng không tệ. Không
tệ lắm. Ngủ được. Có thể vài người sẽ than phiền là cứng.
Một điều thú vị
là vài đứa trẻ ở đó rất quan tâm đến đồ điện tử. Bạn có thể thấy, dù ở giữa sa
mạc, chúng vẫn chơi iPad, máy tính, điện thoại các kiểu. Thậm chí có cả TV ở
vài nơi nữa.
Về đồ ăn, ở đây
bạn có thể thấy, món bột mì nấu cùng thịt và rau. Món làm từ bột mì. Thật ra
thì không phải món tôi thích nhất. Nhưng có thể cho thêm nước sốt. Có nhiều loại
nước sốt lạ, như dầu nấm. Món đó rất cần, vì nếu không có sốt thì khá khô.
Mỗi ngày chúng tôi đều đi một nơi khác nhau. Ví dụ, đây là White Stupa, một vùng đất rộng lớn toàn là đá núi màu nhạt.
Hôm khác thì đi ngắm vách núi. Như bạn thấy, ngày nào cũng có cái mới.
Và đây là cồn
cát. Đây là điểm mà nhóm người Philippines thích nhất. Họ mê lắm. Nhưng đây
cũng chính là nơi tôi làm hư máy ảnh.
Không biết tôi
đã kể chưa, nhưng máy ảnh của tôi bị hư ở đây. Vì tôi lấy nó ra chụp quá nhanh.
Vấn đề là lúc đó gió dữ dội. Quá nhiều cát, quá nhiều gió. Đến mức không thở nổi.
Tôi cảm nhận rõ hạt cát trong cổ họng, mắt, lông mi. Máy ảnh của tôi mất khả
năng lấy nét. Nó không lấy nét chuẩn nữa. Không biết phải làm gì, có lẽ phải
thay ống kính.
Về mấy hòn đá,
có một buổi chiều tôi rảnh nên nhặt được vài hòn. Bạn thấy viên nhỏ này không? Tôi
có ở đây. Viên màu xanh. Nó thực sự xanh hơn. Chính nó đấy. Và năng lượng ở chỗ
đó thì rất tuyệt, rất cao, siêu thoải mái, khó tả lắm.
Còn viên to thì
bị thu giữ ở sân bay. Tôi có mang theo, nhưng an ninh lấy mất. Nó ở trong túi
xách tay. Thế nên nếu bạn định mang đá về, lời khuyên của mình là hãy để vào
hành lý ký gửi. Đá nhỏ thì được, nhưng đá to thì họ sẽ tịch thu.
Đây là mấy hòn
khác tôi mang về. Cái này này. Rồi mình cũng mua cho Robert một cái, và cả mấy
cái này nữa. Giờ tôi để khắp kệ, rất đẹp, rất thích, nhưng vẫn thấy tiếc viên
to.
Rồi, tiếp tục.
Đây là một trại ger khác. Tôi có tấm hình nền phía sau.
Và đây là một thung
lũng tuyệt đẹp. Đây là chúng tôi đi bộ. Giữa sa mạc Gobi mà lại có cảnh như vậy.
Gobi thực sự có sự đa dạng đến kinh ngạc. Đây là công viên quốc gia Yoliin Am,
nơi bạn có thể đi bộ giữa núi và hẻm núi. Có con suối nhỏ chảy bên cạnh. Rất, rất
đẹp.
Mỗi ngày đều có
một cảnh mới. Giờ tôi sẽ kể về trải nghiệm năng lượng ở Gobi. Đây chính là vấn
đề. Chuyến đi rất tuyệt: cảnh đẹp, trải nghiệm các gia đình du mục cũng tuyệt.
Nhưng tôi không có đủ thời gian một mình để thực sự cảm nhận sa mạc.
Vì sao? Vì lịch
trình quá gấp. Ví dụ, mấy hòn đá kia, tôi nhặt ở một nơi đó. Nhưng, trước hết,
bạn phải lái xe 5 tiếng. Sau đó đến một điểm du lịch như thung lũng hay cồn
cát. Rồi lại lái xe đến gia đình du mục để ăn tối. Tối đến thì ngủ ở đó. Tôi chỉ
tranh thủ chụp ảnh, quay video cho kênh. Ăn xong, nghỉ ngơi một chút, thì trời
đã tối lúc 9 giờ. Rồi ai cũng đi ngủ.
Không đủ thời
gian để ngồi lại, thật sự cảm nhận sa mạc. Có, đôi khi có, nhưng chưa đủ. Nên tôi
thấy hơi tiếc. Vì không có điều gì quá huyền bí xảy ra. Xin lỗi, nhưng không. Tôi
không có một “thị kiến” nào cả.
Có một chỗ, nơi tôi
nhặt đá, tôi có cảm giác nó rất cao, rất giải phóng, như một cánh cổng gì đó.
Và tôi chắc rằng nếu có nhiều thời gian hơn, có thể đã có điều gì mở ra. Nhưng chúng
tôi quá mệt. Ban đêm thì nhiều mây, không nhìn thấy sao.
Một điều nữa là ở
đó có nhiều côn trùng: bọ cạp, rắn, và nhiều loài khác. Ban đêm chúng càng nhiều,
nên phải cẩn thận. Không thể ngồi thiền hay thả lỏng ngoài thiên nhiên như mình
muốn. Tôi có thử, nhưng vẫn luôn cảnh giác: tay để đâu, chân để đâu. Trong bóng
tối không nhìn thấy rõ.
Vậy nên tôi
không thể dành nhiều thời gian một mình ngoài sa mạc vào ban đêm. Vì nhóm người
Philippines đã ngủ cả rồi, tôi thì không thể cứ cầm đèn pin ra ngoài lang
thang.
Tôi rất tôn trọng,
không xâm phạm, cố gắng không cản trở người khác và không làm phiền ai, cực kỳ,
cực kỳ, cực kỳ tôn trọng. Tôi không muốn họ phải thức dậy khi tôi quay lại, vì
vậy tôi cũng cố gắng đi ngủ cùng lúc họ đi ngủ. Và vì tất cả những điều đó nên
tôi đã không có những trải nghiệm mang tính thần bí nào đặc biệt.
Tất nhiên, tôi vẫn
rất thích chuyến đi. Nhưng đúng là có một chút thiếu thốn đối với tôi, đó là thời
gian riêng tư một mình với sa mạc. Có lẽ một số điều vẫn xảy ra, bạn biết đấy,
trong cõi trung giới, trong giấc mơ, trong trạng thái ngủ… nhưng tôi không thực
sự ý thức rõ. Tuy vậy, tôi chắc chắn đã được nạp lại năng lượng, được thanh lọc,
được tự do và cảm thấy hạnh phúc. Nhưng không, tôi không nhìn thấy tàu vũ trụ
nào, không có gì đáp xuống, tôi cũng không đi xuống “vùng đất Agartha ở
Andragobi”.
Không, tôi cũng
không có bất kỳ sự “viếng thăm” đặc biệt nào từ một thực thể nào đó cả. Không
có gì cả, theo như tôi biết.
Để tôi quay lại
phần trò chuyện.
Cindy
Rodz:
“Vấn đề là bạn đã không có sự riêng tư.”
Vâng, Cindy, tôi
không có đủ sự riêng tư. Nhưng mặt khác, như tôi đã nói, rất khó để đi đến đó một
mình. Rất khó. Tôi rất vui vì đã đi cùng hướng dẫn viên, nhưng nhược điểm là bạn
sẽ không có đủ sự yên tĩnh một mình.
Được rồi, tiếp tục
nào.
Về nhà vệ sinh,
nếu có ai thắc mắc: một số nơi không có nhà vệ sinh. Bạn có thể đi vệ sinh ở
các trạm dừng ăn trưa. Kiểu như lúc ăn trưa, chúng tôi sẽ dừng ở một quán nhỏ
nào đó, nơi có thể nạp lại pin, đi vệ sinh. Nhưng một số nơi có nhà vệ sinh tạm,
đặc biệt làm cho khách du lịch, vì các gia đình ở đó luôn tiếp đón khách.
Họ có những nhà
vệ sinh tạm và thậm chí một số còn có phòng tắm tạm nữa. Thế nên thực ra cũng
không phải là vấn đề. Tôi từng nghĩ là mình sẽ phải “giải quyết” ngay trên sa mạc
mỗi ngày, nhưng không, không tệ đến thế. Nhưng, tất nhiên, điều này còn tùy vào
tiêu chuẩn của từng người.
Cá nhân tôi thì
tiêu chuẩn rất thấp trong mấy chuyện này. Tôi có thể chẳng cần gì cả và vẫn thấy
ổn: “Ồ, thế này cũng được rồi”. Nhưng một số người thì khác. Nên với tôi, tất cả
đều ổn. Nhà vệ sinh có thì dùng, không có thì thôi. Phòng tắm cũng vậy. Có chỗ
có nước chảy xuống, tắm được, thế là đủ. Không có vấn đề gì cả.
Rồi, chờ đến cuối
tôi sẽ kể cho các bạn nghe về trải nghiệm ở ngôi tu viện, nơi tôi đã có một sự
“khải thị” nào đó. Hãy đợi nhé.
Có ai có thêm
câu hỏi gì về sa mạc Gobi không?
À, về tiền boa,
vâng, bạn có thể boa cho mọi người.
Wiggle
Room:
“Bụi rậm chính là nhà vệ sinh.”
Nếu không có bụi
cây, thì đúng, sẽ bất tiện. Một cô gái Philippines đi cùng mang theo cây dù vì
đôi khi chẳng có chỗ nào che chắn. Bạn sẽ thấy người dân ở đó tiểu tiện ngay
bên vệ đường khá thường xuyên.
Điều khiến tôi bất
ngờ là trong thành phố gần như không có nhiều chó. Thật đấy, gần như chẳng thấy.
Có vài con, nhưng so với Phần Lan thì không đáng kể. Phần Lan là đất nước “cuồng
chó”, ở đâu cũng có chó, mà chẳng có trại nuôi hay trại cứu hộ nào vì tất cả
chó đều đã có chủ.
Ở Mông Cổ thì
ngược lại, tôi muốn nhận nuôi một con chó, vì bình thường tôi hay làm thế, cứu
một con chó từ trại. Nhưng ở đó thì không thể, nếu muốn thì phải xin nuôi chó từ
Romania, Tây Ban Nha, Hy Lạp, hay Nga. Chúng tôi từng thử làm hồ sơ, nhưng quá
trình đó rất dài và phức tạp. Thế nên cuối cùng chúng tôi mới có con beagle.
Ý tôi là, ở
thành phố, không thấy nhiều chó. Văn hóa nuôi chó ở đó không lớn. Nhưng ở các
ngôi làng thì lại khác, có nhiều chó thả rông, thậm chí là chó hoang. Và chúng
rất to, rất to.
Wiggle
Room:
“Bạn đã từng nhìn thấy những vì sao vào
ban đêm ở đó chưa?”
Tôi có thấy vài
lần, nhưng không nhiều và không huyền ảo như người ta thường kể. Có lẽ vì hầu hết
thời gian trời nhiều mây.
Trong bức ảnh
này (ảnh nền) tôi cho các bạn xem, trời
khá quang đãng. Nhưng tôi không thường ra ngoài ban đêm, như đã nói, vì không
muốn làm phiền ai. Các bạn Philippines đi cùng thì rất mệt, sau ba ngày là họ
đã “chán” rồi, nhớ thành phố, nhớ tiện nghi.
Họ mừng rỡ khi rời
khỏi những con đường đất, thấy lại đường nhựa và biển báo. Còn tôi thì ngược lại,
tôi thích ở những con đường đất hơn.
Thế nên sau ba
ngày, họ đã không còn tận hưởng nhiều nữa. Còn tôi thì vẫn thích. Nhưng vì
không muốn làm phiền họ, tôi không ra ngoài ban đêm nhiều.
Barbara
Tracz:
“Gosia, bạn có uống sữa ngựa không?”
Không, tôi không
uống sữa ngựa, nhưng tôi có uống loại trà pha với sữa, có thể đó là sữa ngựa. Vị
mặn. Tôi không thích lắm.
Gió ở đó thế
nào? Cũng không quá tệ. Tôi thậm chí còn mang theo một chiếc drone nhỏ và đã
bay thử.
Và tôi đã điều
khiển được chiếc máy bay không người lái bay trên không, nên cũng không đến nỗi
tệ.
Cassandra
Schaefer:
“Thế còn chuyện đi vệ sinh thì sao?”
Như tôi đã nói,
có những nhà vệ sinh tạm và bạn có thể vào đó để giải quyết. Tôi chỉ nhớ có một
lần là không có. Nhưng may mắn là lúc đó tôi cũng không cần. Và như tôi đã nói,
mỗi ngày chúng tôi đều dừng lại để ăn trưa, mà điều đó cũng đã bao gồm trong
chi phí rồi. Chúng tôi dừng ở những quán ăn nhỏ địa phương, ở đó bạn cũng có thể
vào nhà vệ sinh. Nói chung là ổn.
Đây chỉ là một
buổi trò chuyện thoải mái thôi.
Cassandra
Schaefer:
“Làm sao để bày tỏ sự biết ơn?”
Bạn hỏi làm sao
để bày tỏ lòng biết ơn với họ à? Họ khá là ngại ngùng, các gia đình ấy.
À, họ có một
phong tục rất thú vị. Không phải gia đình nào cũng có, nhưng vài lần tôi đã trải
qua. Họ có một cái lọ nhỏ chứa hương thơm, giống như nước hoa. Khi họ gặp một
người lạ, hoặc một thành viên mới, hoặc bạn bè, họ sẽ ngồi trước mặt bạn và đưa
cho bạn cái lọ ấy bằng tay phải. Bạn phải nhận bằng tay phải. Sau đó bạn đưa
lên mũi ngửi, rồi đặt vào mũi như thế này, nói cảm ơn, và trả lại cho họ cũng bằng
tay phải. Đó là một phong tục rất hay.
Nó chỉ diễn ra
vài lần, không phải với tất cả các gia đình, nhưng quả thật rất thú vị. Và tôi
rất thích âm nhạc ở đó. Không hẳn là nhạc Mông Cổ, mà gần giống nhạc từ
Kazakhstan hay đâu đó gần đấy.
Tiếp theo.
Trong chuyến đi
sa mạc Gobi, chúng tôi cũng ghé thăm ngôi tu viện Phật giáo cổ nhất ở Mông Cổ,
tên là Tu viện Erdenezou. Đây là tu viện Phật giáo cổ còn tồn tại sớm nhất ở đất
nước này. Nó được xây dựng vào năm 1585 và đã bị phá hủy trong thời kỳ Stalin.
Nhưng vẫn còn đứng đó. Đó cũng là một chuyến tham quan tuyệt vời. Bạn có thể
xem hình ảnh trên Facebook của tôi.
Cassandra
Schaefer:
“Nguồn gốc của loại nước hoa đó là gì?”
Còn về cái lọ nước
hoa kia, tôi không rõ lắm. Tôi nhớ là tôi có hỏi hướng dẫn viên Gala, nhưng anh
ấy cũng không biết. Có lẽ đó là một kiểu nghi thức chào mừng. Họ cũng sẽ hỏi bạn
đến từ đâu, có thấy vui vẻ khi đi du lịch không. Nhưng ngoài ra thì họ không
giao tiếp nhiều, vì họ không nói tiếng Anh. Nên tất cả chỉ thông qua người hướng
dẫn dịch lại.
Tôi đã mua vài
viên kẹo, sôcôla cho lũ trẻ ở vài gia đình, và chúng rất thích. Nếu bạn đi, nên
mang theo kẹo hoặc sôcôla để tặng bọn trẻ địa phương. Chúng rất dễ thương, tò
mò. Thậm chí chúng tôi còn chơi bóng rổ với mấy đứa nhỏ. Một gia đình có lắp một
cái rổ bóng rổ ngoài sân, thế là chúng tôi chơi cùng nhau. Không cần nói gì cả,
chỉ chơi thôi. Rất dễ thương.
Nhưng vì thế mà
tôi lại không có đủ thời gian ở một mình.
B
Act:
“Tôi đã lắng nghe và theo dõi vì bạn là một
người kể chuyện rất hay, nhưng bây giờ tôi thắc mắc, ai chăm sóc những con chó
đó?”
Bạn hỏi ai chăm
sóc mấy con chó ấy à? Ý là những con chó sống cùng các gia đình? Thì chính gia
đình đó chăm sóc. Nhưng tôi không thấy chúng quá thân mật hay quấn quýt với chủ.
Chúng chỉ ở đó thôi. Một gia đình còn có một con mèo cực kỳ to, to nhất tôi từng
thấy. Nó chỉ nằm dài ở đó.
Nếu không có
thêm câu hỏi, tôi sẽ chuyển sang phần tiếp theo, phần cuối, về tu viện đó. Đây
mới thật sự là trải nghiệm siêu thú vị, thậm chí còn tác động đến tôi nhiều hơn
cả Gobi. Hoặc ít nhất cũng ngang bằng, nhưng theo cách rất bất ngờ.
Có người hỏi về
thời tiết, có lạnh không? Thực ra không. Tôi đi vào tháng 6. Như tôi đã nói,
không quá lạnh, cũng không quá nóng.
Cassandra
Schaefer:
“Họ làm gì để giải trí?”
Họ giải trí bằng
cách nào à? Chúng tôi cũng có hỏi. Bọn trẻ thì đi học. Gia đình sẽ chở chúng đến
trường, hoặc có xe buýt đưa đón. Sau đó bọn trẻ chỉ ở nhà chơi, nằm trên giường
nghịch điện thoại, hoặc chơi bóng rổ ngoài sân. Còn các gia đình thì rất bận. Họ
phải chăm sóc đàn vật nuôi. Đây là truyền thống gia đình, nên họ luôn có việc
phải làm. Họ làm phô mai, làm len, thịt, sữa… rồi đem trao đổi, buôn bán. Họ lo
mọi thứ trong trại: nấu ăn, dựng lều, sắp xếp.
Bạn có thể nghĩ
là ở đó không có gì để làm, nhưng thực tế họ không hề rảnh rỗi. Khuôn mặt họ
luôn bận rộn, nghiêm nghị. Tôi nhớ một phụ nữ có chồng vừa mất hai năm trước.
Giờ chị ấy phải lo hết mọi thứ: con cái, đàn gia súc, cái trại. Trông chị ấy vô
cùng mệt mỏi. Nhưng vẫn cực kỳ hào phóng. Chị ấy mang bánh quy ra cho chúng
tôi, pha trà sữa mặn, đưa kẹo.
Đây là bức ảnh
tôi tiếc là chưa kịp chia sẻ. Đó chính là chị ấy, người phụ nữ tôi vừa kể.
Không biết tiếng Anh, nhưng cực kỳ tốt bụng, rộng lượng.
Rồi chúng tôi ngồi
trò chuyện với nhau, còn chị ấy chỉ lặng lẽ ngồi gọt khoai tây.
À, đây là một bức
ảnh khác. Đây là cậu bé đang chơi bóng rổ. Chuyện là tôi để cái máy quay
Instacamera dưới đất, nó ghi hình toàn cảnh. Cậu bé không biết, cứ tưởng chỉ
nhìn vào màn hình thôi, nhưng thật ra máy quay đang ghi lại khuôn mặt cậu. Và
tôi đã chụp được khoảnh khắc đó. Cậu ấy rất tò mò về cái máy quay của tôi.
Bạn thấy đó, còn
có một chiếc xe đạp nữa. Trẻ con cũng đi xe đạp loanh quanh. Và đây là chúng
tôi với cặp đôi người Philippines, đang ăn sáng. Hướng dẫn viên Gala cũng chuẩn
bị bữa sáng cho chúng tôi mỗi ngày. Thế là cả nhóm ngồi ăn sáng cùng nhau, trò
chuyện.
Kiểu như, họ chỉ đơn giản là bận rộn, mệt mỏi, lo toan với cuộc sống của họ thôi.
Được rồi. Vâng.
Và đây chính là phần mà chúng ta đã chờ đợi.
Barbara
Tracz:
“Ban đêm lạnh đến mức nào?”
Không lạnh lắm.
Tôi ổn. Có chăn rồi, nên cũng thoải mái.
Cậu bé thì cực kỳ
dễ thương. Má bánh bao, lũ trẻ thì siêu dễ thương. Rất dễ thương. Được rồi. Và
bây giờ là một bước ngoặt rất thú vị, chuyện xảy ra với tu viện đó.
Trước khi tôi gặp
gia đình của vị sư trụ trì tu viện ấy, tôi đã thấy tu viện này nằm trong danh
sách những điểm tham quan nổi bật quanh thành phố, vì nó chỉ cách thủ đô Mông Cổ
một giờ lái xe. Nó tên là Trung tâm Thiền Ariapala. Tôi đã đưa nó vào danh sách
nơi cần đến. Và rồi, khi tôi hỏi có ai sống ở Mông Cổ không, một vài người theo
dõi đã phản hồi. Trong số đó có một cô gái tên là Sky.
Đúng vậy, tên cô
ấy là Sky. Nếu bạn đang xem thì xin chào. Không chắc lắm. Sky nói rằng cô ấy đã
theo dõi tôi từ lâu, rằng cô ấy rất biết ơn mọi thứ, và cuộc đời cô đã thay đổi.
Cô ấy cực kỳ ngạc
nhiên khi biết tôi sắp đến Mông Cổ. Dù hiện tại cô ấy sống ở Mỹ, nhưng gia đình
cô vẫn ở đó, và cô bắt đầu kể cho tôi nghe về họ. Và hóa ra, chính gia đình cô ấy
sở hữu tu viện đó.
Cha của cô ấy là
vị sư đã xây dựng tu viện. Nên cô ấy nói: “Vâng, gia đình em có tu viện này.”
Tôi đã kiểu: “Ồ,
thật à. Tu viện Ariapala. Tôi định đi đến đó mà.” – Không đùa đâu.
Cô ấy nói:
“Vâng. Đó là cha em. Ngài xây nó. Chị có thể đến và ở lại bao lâu tùy thích.”
Tôi nghĩ: “Ôi trời
ơi, thật không thể tin nổi.”
Thứ nhất, thật
khó tin khi tôi gặp được một người ở Mông Cổ biết đến tôi. Và sau đó, còn được
gia đình ấy mời nữa, vì Sky đã kể cho họ nghe về tôi. Một số người trong gia
đình cũng biết đến công việc của tôi, chủ yếu nhờ Sky. Và họ mời tôi. Tôi có thể
đến ở, không vấn đề gì.
Vậy là tôi đã nhận
lời. Tôi ở đó ba ngày, ba đêm.
Đây là nơi đó.
Đây là cổng vào. Dù là tài sản riêng, nhưng họ vẫn sống ở đó, và nơi này cũng mở
cửa cho công chúng. Đây là một trong những điểm nổi tiếng, nơi không chỉ Phật tử
mà cả du khách khác cũng tìm đến, vì trên đỉnh đồi có ngôi chùa, cùng một số
công trình để thưởng ngoạn cảnh đẹp thiên nhiên.
Đây, ngôi chùa
chính, bạn đi theo bậc thang sẽ đến. Chùa mở cửa đến 7 giờ tối. Sau đó đóng lại.
Nhưng tôi ở gần gia đình, nên sau giờ đóng cửa tôi có thể tận hưởng toàn bộ khu
vực một mình.
Đây là ngôi chùa
phía trên, nơi tôi thực sự đã ngồi thiền mỗi tối. Khi mọi người đã rời đi, khi
chùa đã đóng cửa. Gia đình khóa lại. Nhưng tôi vẫn ở đó, đúng chỗ này, ngồi thiền,
nghe nhạc thiền, suy ngẫm mỗi buổi tối.
Đây là gia đình.
Sky thì không có trong ảnh, vì cô ấy sống ở Mỹ. Đây là cha cô ấy, vị sư đã xây
dựng tu viện này.
Còn tòa nhà màu
vàng bên phải, chính là nơi tôi ở. Gia đình thì ở trong những căn lều ger. Sau
7 giờ tối, cả khu vực hoàn toàn vắng lặng. Tôi ở trong tòa nhà màu vàng ấy, vốn
dành cho các sư đến ở, nhưng lúc đó trống, và họ cho tôi ở một mình.
Ban đầu tôi có
chút sợ hãi. Vì nơi đó rộng lớn, ban đêm lại có đủ loại âm thanh. Có chim đi
trên mái, tôi không biết, nghe giống tiếng bước chân, “cộc cộc”, rồi ngừng lại,
rồi lại tiếp tục. Hãy tưởng tượng nửa đêm nghe thấy thế… Một đêm, tôi phải bật
đèn lên để cảm thấy an toàn hơn. Nhưng nhìn chung, nơi đó rất yên bình. Tôi ngạc
nhiên vì mình cảm thấy bình an và được bảo vệ đến vậy.
Và điều này, tôi
muốn nhấn mạnh: lúc ấy tôi chưa hề biết ý nghĩa từ “Ariapala”. Nhưng tôi cảm thấy
một nguồn năng lượng bảo hộ bao bọc quanh mình. Giống như có ai đó ôm lấy, che
chở cho tôi. Tôi thấy cực kỳ, cực kỳ yên bình.
Sau này tôi mới
biết: “Arya” trong tiếng Phạn nghĩa là cao quý, thanh cao, giác ngộ. “Pala”
nghĩa là người bảo hộ, người giữ gìn. “Ariapala” tức là “sự hiện diện cao quý
che chở, bảo vệ”. Và đúng là tôi đã cảm nhận điều đó, ngay cả khi không biết
nghĩa từ trước.
Chính ở nơi này,
tôi đã nhận được một dấu hiệu. Tôi đến Mông Cổ với mong muốn như vậy, một dấu
hiệu cho tôi biết nên đi theo hướng nào. Vì sự việc kia đã khiến tôi khổ sở suốt
thời gian dài, và tôi tự nhủ: “Phải có gì đó xảy ra ở Mông Cổ. Nhất định phải
có.”
Tôi thậm chí còn
nghĩ sẽ có điều gì kỳ lạ: một con tàu hạ xuống, hay một sinh thể nào đó xuất hiện,
kiểu như vậy. Nhưng chắc chắn sẽ có một dấu hiệu, để tôi biết phải làm gì.
Và quả thật, tôi
đã nhận được. Tôi sẽ không kể chi tiết, vì quá riêng tư. Nhưng nó đã cho tôi một
sự rõ ràng.
Tôi nhớ mình đã
viết cho Robert: “Tôi đã hiểu rồi. Tôi biết rồi.”
Anh ấy cũng chờ
đợi, và tôi bảo: “Chúng ta sẽ biết nên làm gì.”
Anh ấy đáp: “Ok.”
Vậy nên chúng
tôi quyết định sẽ chưa làm gì cả, chỉ đi Mông Cổ rồi xem điều gì sẽ xảy ra. Đây
vốn dĩ được xem là một “điểm giao thoa”, và đúng như vậy, điều đó đã xảy ra. Việc
tôi nhận được dấu hiệu ngay tại nơi đó, trong một “bong bóng năng lượng” đầy bảo
hộ, nơi tôi cảm thấy cực kỳ bình yên, gần như ở một cõi khác… tôi còn nói với vị
sư ấy, lát nữa tôi sẽ kể thêm về ông ấy, rằng: “Con cảm giác như mình đang ở một
bình diện khác”. Chỉ cần bước qua cổng vào thôi, bạn đã có cảm giác như đang bước
vào một thế giới khác. Và việc tôi nhận được dấu hiệu ở đó, đúng hướng này chứ
không phải hướng khác, điều đó càng khẳng định thêm rằng chúng tôi đang đi đúng
con đường, rằng đây chính là quyết định đúng đắn.
Tôi hoàn toàn mở
lòng để nhận dấu hiệu theo bất kỳ hướng nào. Nếu nó cho tôi biết rằng mọi chuyện
ổn, thì tôi đã đi theo hướng ấy. Nhưng dấu hiệu lại chỉ ra rằng “không, hướng
đó không ổn”. Thế nên, may mắn hay không may mắn, tôi chọn tin vào tiếng gọi ấy,
tin vào năng lượng bảo hộ của Arya Pala.
Đây là bức ảnh của
vị sư, người đã xây dựng tu viện này. Gia đình ông thật sự tuyệt vời, rất tử tế,
như đa phần người Mông Cổ. Ban đầu có hơi xa cách vì rào cản ngôn ngữ, nhưng
khi tôi gặp ông, thật kỳ lạ. Ông bị bệnh, sức khỏe yếu, thường chỉ ngồi nghỉ
ngơi. Nhưng ngay khi tôi bước vào, ông nhìn thẳng vào mắt tôi, rất sâu. Ông
không biết tiếng Anh, chỉ ngồi nhìn chằm chằm, như thể xuyên thấu tâm hồn tôi.
Tôi khó tả nổi,
nhưng chắc bạn hiểu cảm giác ấy: có những người chỉ cần nhìn vào mắt bạn, bạn
đã thấy họ chạm đến tận bên trong. Tôi nói với các con gái của ông để dịch lại:
“Năng lượng của thầy như xuyên thẳng vào tim tôi”. Tôi ngồi cạnh, nắm tay ông,
chúng tôi chỉ ngồi đó nhìn nhau, tôi siết nhẹ tay ông. Tôi thấy dâng trào cảm
xúc, muốn ôm ông, và tôi đã làm vậy, ôm thật chặt, thậm chí hôn lên đầu ông. Rồi
ông rơi nước mắt, con gái ông cũng khóc.
Họ hỏi tôi cảm
nhận thế nào về nơi này, và tôi nói: “hãy nói với thầy rằng tôi cảm thấy như ở
một cõi khác, cảm nhận rõ năng lượng của thầy.” Ông đã xây dựng nơi này suốt
hàng chục năm, từng viên đá, từng mảnh gỗ, tự tay vẽ các biểu tượng, các câu thần
chú trên những tảng đá cao mà ngày xưa còn khó tiếp cận. Ông xây dựng tất cả vì
một tiếng gọi, vì sự chuyển đổi năm 2012, dành cho những starseeds. Dù là một
nhà sư Phật giáo, ông vẫn cởi mở, chịu ảnh hưởng từ vợ, một người rất tâm linh,
thường chia sẻ với ông về các sinh mệnh ngoài hành tinh.
Mọi chi tiết nơi
đây đều thấm đẫm năng lượng của ông. Khi tôi nói điều đó, ông đã rơi nước mắt,
tôi cũng vậy. Dù ông không nói tiếng Anh, nhưng sự hiện diện ấy mạnh mẽ đến mức
chúng tôi kết nối như bằng thân giao cách cảm, vượt qua cả ngôn ngữ. Thật sự
quá đặc biệt.
Ba ngày cuối,
tôi ở lại đây, gần Turtle Rock (Melkhii Khad), một khối đá linh thiêng
trông giống con rùa, nơi có nhiều “điểm năng lượng” và “đường ley”. Con gái ông
(Sky, hiện sống ở Mỹ) kể rằng nơi này quan trọng không chỉ với Mông Cổ mà còn với
cả Trái Đất.
Và đây là quang
cảnh từ ngôi đền. Và rồi vào ngày cuối cùng, tôi phát hiện ra điều này ở cùng địa
điểm gần ngôi đền. Tôi phát hiện ra một cái lỗ trên một tảng đá. Và nhìn kìa. Bạn
có thấy tôi ở đó không?
Đó là tôi, ngồi ở
giữa đó. Tôi đang ngồi trong cái lỗ này. Tôi đã chụp một bức ảnh với chiếc máy
bay không người lái nhỏ của mình bay xung quanh tôi. Và đó cũng là một trải nghiệm
cực kỳ, cực kỳ tuyệt vời khi chỉ được ngồi ở đó. Và bạn không thể nhìn thấy
quang cảnh từ phía bên kia, nhưng quang cảnh thật ngoạn mục và, đúng vậy, khi
ngồi trên đỉnh tảng đá đó.
Mọi chuyện diễn
ra như được dẫn dắt bởi thần thánh. Tôi muốn đến Ariapala, rồi lại tình cờ gặp
Sky, một người theo dõi kênh tôi, và hóa ra cha cô chính là người xây dựng nơi
này. Tôi được mời ở lại ba đêm, thiền định ngay tại trung tâm linh thiêng này,
và cuối cùng đã nhận được dấu hiệu tôi tìm kiếm.
Chính vì thế, việc
tôi có được sự sáng tỏ ngay ở đó khẳng định cho tôi 100% rằng mình đang đi đúng
hướng. Như tôi đã nói: nếu tôi nhận dấu hiệu trong một nơi “năng lượng xấu”, ví
dụ như trong quán bar, thì có lẽ tôi sẽ nghi ngờ trực giác của mình. Nhưng nó lại
đến từ nơi này, một nơi thuần khiết, từ một con người thuần khiết, từ năng lượng
thuần khiết. Vậy nên tôi phải tin vào tiếng nói ấy.
Trời ơi. Đã hai
tiếng rồi, nên chúng ta sẽ kết thúc buổi phát trực tiếp này thôi. Tôi có thể
nói mãi và nói nhiều hơn nữa, dĩ nhiên rồi. Tôi đã lướt nhanh qua tất cả những
ngày khác nhau, những gì đã xảy ra ở đó. Tôi thật sự rất biết ơn một lần nữa đến
tất cả các nhóm, nhóm bạn bè của Cosmic Agency đã gặp tôi ở đó, họ cực kỳ rộng
lượng, tặng quà cho tôi, mời tôi đến nhiều nơi, và Elke đã giúp đỡ, cô ấy còn
chở tôi cùng một người bạn khác của Cosmic Agency ra sân bay.
Thật sự tuyệt vời.
Và cái trải nghiệm ở tu viện đó, nó thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng đối với
tôi. Quá sức nhiệm màu.
Cindy: “chúng ta tin vào trực giác của mình”
Đúng rồi. Ngay từ
đầu tôi cũng đã hiểu rằng chúng ta tin vào trực giác của chính mình.
Đúng vậy. Bạn phải
tin vào trực giác của mình. Đây là trực giác của tôi. Đây là điều tôi nhận được.
Nhưng cuối cùng, bạn cũng phải tự quyết định cho chính bạn, và tôi đã nói điều
đó trước rồi. Tôi không muốn bạn chỉ đi theo tôi chỉ vì trực giác của tôi. Có
thể đây là một dấu hiệu dành cho tôi, nhưng con đường của bạn có thể sẽ khác.
Cho nên bạn vẫn phải theo những dấu hiệu của riêng mình.
Nếu bạn vẫn còn
bối rối đâu đó trên đường đi, có thể hãy xin một dấu hiệu, giống như tôi đã
làm. Cứ hành động đi. Tôi đã bỏ lỡ một nửa. Vâng, nên tôi cần xem lại từ đầu. Mọi
thứ đều được dẫn dắt một cách thiêng liêng. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Còn gì tôi chưa
cho bạn xem không nhỉ?
Tôi nghĩ tôi đã
cho bạn xem hết rồi. Tôi cho bạn xem con lạc đà. Tôi cho bạn xem cái nón… à
không, không phải cái nón, cái ly. Tôi cho bạn xem trà. Tôi cho bạn xem bức tượng
bảo hộ khuôn mặt, cái tô ngũ cốc, những hòn đá.
Ngày mai, chúng tôi
sẽ đi đến một thị trấn nhỏ gần đây. Cố gắng tận hưởng mùa hè ở đây. Cảm ơn các
bạn rất nhiều. Giờ tôi sẽ nhìn qua phần trò chuyện của bạn một chút.
Wiggle
Room:
“Tu viện đó đã gột rửa hết mọi hoài nghi
trong bạn, và cho phép bạn nhìn rõ những gì mà bạn vốn đã biết.”
Vâng. Tôi nghĩ vậy.
Chính xác. Bởi vì tôi vốn đã biết rồi. Nhưng tôi đã cố gắng rất nhiều để không
chấp nhận điều đó. Tôi kiểu như: “Không, nó phải tốt. Nó đúng là tốt, đúng
không?” Và tôi đã biện minh theo hàng triệu hướng, cho nó hàng triệu sự tha thứ.
Và, vâng, cái tu viện đó… thật ra, tu viện đó là phần tôi thích nhất.
Happy
Girl:
“Tu viện là phần tôi thích nhất! Cảm ơn bạn
đã dành thời gian chia sẻ chuyến đi tuyệt vời này!”
Cảm ơn bạn đã lắng
nghe.
Despertar
Cuántico Planetario (Maryan Diaz): “Thật tốt khi bạn đã lắng nghe trực giác của mình, đó là điều tốt nhất
mà một người có thể làm, và chuyến đi này chắc chắn sẽ cho bạn thấy tất cả những
gì bạn cần phải làm.”
Ý tôi là, cuối
cùng, trong một tình huống nào đó tôi có thể bị chứng minh là sai, thì cũng được
thôi. Nhưng chúng ta luôn nói gì? Swaruu đã nói gì trong video cuối cùng đó? Rằng
cuối cùng thì bạn phải tin vào trực giác của mình. Bạn phải vậy.
Ngoài ra còn gì
để làm đâu? Bạn phải tin vào trực giác của mình. Và nó không chỉ đơn thuần dựa
vào trực giác. Như bạn biết, tôi sẽ không nhắc lại điều này nữa, nhưng trực
giác là chiếc la bàn tối thượng.
Victor
Mckechnie:
“Hòn đá đỏ trông có vẻ giống như gỗ hóa
thạch.”
Tôi không chắc.
Có lẽ bạn biết nhiều hơn.
Bent
K. Michaelsen: “Không có
thông điệp quan trọng nào từ tôi đâu, Gosia, chỉ là tôi ủng hộ bạn và tôi YÊU cộng
đồng ở đây.”
Bent, cảm ơn bạn
rất nhiều.
Wiggle
Room:
“Tôi cũng sưu tầm đá ở bất cứ nơi nào tôi
đi qua. Chúng đều là những viên kim cương theo cách riêng của chúng.”
Vâng. Tôi cũng vậy.
Đôi khi tôi còn có nhiều đến mức tôi quên mất chúng đến từ đâu.
Thế nên tôi bắt
đầu viết nhãn, nhưng tôi không muốn viết trực tiếp lên vì tôi cảm thấy nó làm
nhiễu đi tần số cộng hưởng của hòn đá. Nhưng với một vài hòn, tôi buộc phải
đánh dấu gì đó vì tôi sẽ quên mất nguồn gốc của chúng. Những hòn này thì vẫn
nguyên sơ. Không viết gì cả. Tôi đặt chúng quanh bức tượng để biết chúng thuộc
về nơi nào.
Cảm ơn các bạn.
Ngày mai chúng tôi sẽ đi chơi vài ngày ở ngôi làng gần đây để tận hưởng mùa hè,
và tôi sẽ gặp lại các bạn khi tôi quay về. Và khi tôi trở về, tôi sẽ chia sẻ với
các bạn vài câu chuyện từ quá khứ. Và cứ thế, và cứ thế. Tôi còn rất nhiều việc
phải làm. Với Học viện Không gian, tôi cũng phải quay lại với nó, nhưng giờ tôi
vẫn tập trung vào Cosmic Agency, những gì tôi phải làm cho Cosmic Agency. Nên
tôi sẽ quay lại Học viện Không gian, nhưng hãy cho tôi thêm thời gian.
Được rồi, các bạn.
Tôi sẽ kết thúc ở đây. Nghỉ ngơi. Ăn gì đó. Tạm biệt mọi người.
Tạm biệt!
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=fDt7g8cW04w
https://www.youtube.com/watch?v=6GA29sEfruc
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.