Teal Swan Transcripts 266
Nguyên lý của Nỗi đau
11-02-2017
Xin chào các bạn.
Bạn có thể hình
dung bản thân mình như một bản thể tinh túy đang tự chiếu rọi chính mình vào một
ý tưởng. Ý tưởng đó là một nhân cách. Và khi nhân cách đó được tập trung vào đủ
lâu, nó trở thành một con người hữu hình trong cơ thể vật chất. Bạn gọi con người
đó, và nhân cách ẩn sau con người đó, là “tôi”.
Bạn nghĩ đó là
con người thật sự của mình, bởi vì bạn đã quên đi bản thể tinh túy phía sau
nhân cách và đằng sau sự hóa thân đó. Nhân cách đó, khi đối diện với sang chấn
trong đời sống, sẽ tự đối phó bằng cách phân tách thành nhiều mảnh. Vậy nên bản
thể tinh túy giờ đây đang nuôi dưỡng nhiều nhân cách khác nhau.
Bạn không phải
là một thực thể đơn nhất, bạn là một tập hợp đa thể. Trong một video trước, để
dễ hình dung, tôi đã giải thích rằng bạn có thể tưởng tượng làn da của cơ thể
mình giống như một chiếc bình chứa. Tôi từng yêu cầu bạn hình dung rằng bên
trong chiếc bình chính đó là những bình nhỏ hơn, mỗi chiếc đại diện cho một
nhân cách, với cá tính, nỗi sợ, niềm tin, tổn thương, sở thích, mong muốn và
nhu cầu riêng. Và tôi nói rằng, ta có thể gọi mỗi nhân cách nhỏ đó là một
"mảnh riêng biệt". Tôi cũng đã giải thích rằng, khi một trong các
nhân cách đó bị kích hoạt, nó sẽ trồi lên phía trước. Nó gần như tiếp quản luôn
thân xác ta. Và rồi, ta nhầm lẫn các niềm tin, sở thích, và nhận thức của nhân
cách đó với toàn bộ con người mình. Một cách khác để nói về điều này là: ta
hoàn toàn đồng nhất với nó.
Rốt cuộc, hành
trình thức tỉnh là để nhận ra và nhớ lại bản thể tinh túy vượt lên trên sự đa dạng
của các nhân cách, cái mà ta có thể gọi là bản ngã. Nhằm tạo ra một sự hợp nhất,
một trạng thái cộng sinh, để từ đó ta thiết lập sự thống nhất trong bản ngã của
mình, nhưng là một sự thống nhất có ý thức.
Để làm việc với
sự đa phần này trong chính mình, ta phải quan sát các phần ấy từ bên ngoài, từ
vị trí của bản thể tinh túy đang nhìn vào các khía cạnh khác nhau của bản ngã.
Và chính tại điểm này, việc nhận ra rằng một vài phần trong bạn chỉ là “một phần”,
chứ không phải toàn bộ con người bạn, là điều cực kỳ quan trọng.
Giữ nguyên phép ẩn
dụ đó, tôi muốn tiếp tục sử dụng hình ảnh những chiếc bình chứa bên trong thân
xác bạn. Và tôi muốn gợi ý rằng, một trong những chiếc bình lớn hơn bên trong bạn
có thể được gọi là “bản thể đau khổ”. Chiếc bình này chứa tất cả các bình nhỏ
khác liên quan đến nỗi đau.
Nói cách khác,
chiếc bình “bản thể đau khổ” này chứa đựng tất cả các niềm tin đau đớn, ký ức
đau buồn, suy nghĩ đau khổ, nhận thức đau đớn và tất cả những nhân cách đang chịu
đau trong bạn.
Sự khó chịu của
bạn đối với chính mình hoàn toàn đến từ phần này bên trong bạn. Tất cả những cơ
chế đối phó của bạn đều được tạo ra để ngăn bạn tiếp cận phần này. Chúng được
thiết kế để giữ cho chiếc bình đó luôn đóng nắp, được đặt càng xa bạn càng tốt.
Bạn nhìn phần này, bản thể đau khổ như một kẻ thù.
Chúng ta thường
không nhận ra, cho đến khi mọi nỗ lực thoát khỏi phần bản thể đau khổ đều thất
bại, rằng trong thâm tâm, chúng ta thực sự nghĩ rằng nỗi đau của mình chính là
kẻ lạm dụng ta. Khi ta cảm thấy đau đớn, ta nghĩ rằng nỗi đau ấy đang cố làm hại
ta, và vì thế ta tuyệt vọng muốn thoát khỏi nó, muốn được người khác giải cứu khỏi
nó. Nếu ta đã trải qua quá nhiều nỗi đau và tích tụ chúng trong thời gian dài,
chiếc bình này sẽ trở nên khổng lồ đến mức có lúc ta cảm thấy nó lớn hơn cả phần
còn lại của mình. Ta cảm thấy mình là nạn nhân của nỗi đau đang hiện hữu. Ta
dành từng phút, từng hành động trong đời mình để cố gắng cảm thấy khá hơn, cố gắng
thoát khỏi nỗi đau.
Hãy dừng lại một
chút và nghĩ về một ngày của bạn. Bạn uống gì vào buổi sáng, bạn ăn gì, bạn làm
gì, bạn nói gì, các buổi hội thảo bạn tham dự, mọi thứ trong cuộc sống bạn đều
được thiết kế để giúp bạn rời xa bản thể đau khổ và hướng về điều gì đó dễ chịu
hơn. Toàn bộ ngành công nghiệp phát triển bản thân, và phần lớn các thực hành
tâm linh, đều chỉ xoay quanh điều này mà thôi.
Và đây là sự thật:
ngay cả khi các bậc thầy tâm linh như tôi xuất hiện và nói những câu như “hãy
hiện diện vô điều kiện với nỗi đau của bạn”, thì bạn cũng chỉ hiện diện vô điều
kiện với nỗi đau để cho nó biến mất, điều đó lại càng làm tăng thêm nỗi đau.
Giống như nói với
một đứa trẻ đang khóc rằng: “Nhìn này, mẹ biết con muốn mẹ ở bên con, nhưng mẹ
thật sự ghét phải ở bên con như vậy. Tuy nhiên mẹ sẽ ở đây với con một cách vô
điều kiện ngay lúc này, để con ngừng khóc, để mẹ có thể quay lại cảm thấy dễ chịu
và làm việc khác.”
Bây giờ, bước tiếp
theo là: phần lớn chúng ta bước vào các mối quan hệ vì hy vọng rằng người kia sẽ
giúp mình thoát khỏi bản thể đau khổ. Ta hy vọng người ấy sẽ cứu mình khỏi nỗi
đau. Và mọi chuyện ban đầu có vẻ tuyệt vời, nhưng rồi điều gì xảy ra? Không
tránh khỏi sẽ có ngày phát sinh mâu thuẫn, và người kia bắt đầu khiến bản thể
đau khổ của bạn thêm trầm trọng.
Và rồi bạn làm
gì?
Bạn bắt đầu sụp
đổ, cảm thấy mình bị lừa. Điều mà bạn từng nghĩ sẽ giúp mình thoát khỏi đau khổ,
giờ lại khiến bạn thêm khổ. Bạn không thể tha thứ cho họ vì đã khiến bạn thêm
đau, cũng như bạn không thể tha thứ cho họ vì đã không cứu bạn khỏi nó. Nếu bản
thể đau khổ trong bạn đủ lớn, bạn thậm chí sẽ bắt đầu trải nghiệm chấn thương
kiểu “người đứng nhìn” (người ngoài cuộc) trong mối quan hệ với đối phương.
Tôi sẽ giải
thích về chấn thương tâm lý người đứng nhìn. Những người làm việc với chấn
thương, bao gồm cả tôi, sẽ nói với bạn rằng phần lớn nỗi đau trong một tình huống
và phần lớn những điều bạn không thể tha thứ không đến từ kẻ lạm dụng trực tiếp,
mà là từ những người đã đứng nhìn và để nó xảy ra.
Ví dụ, hãy hình
dung một bé gái lớn lên với người cha hay bạo hành cô bé, và người mẹ thì luôn
viện lý do, không bảo vệ con khi điều đó xảy ra. Thường thì phần lớn nỗi đau và
điều mà cô bé thực sự cần vượt qua không phải là chính hành vi bạo hành từ cha,
mà là hành động, hoặc sự không hành động, của người mẹ. Đây là chấn thương tâm
lý người đứng nhìn.
Bây giờ, nếu
trong cuộc sống của chúng ta, bản thể đau khổ đã trở nên quá to lớn hoặc viêm
nhiễm, thì chiếc bình đó bên trong chúng ta sẽ phình to đến mức ta cảm thấy
mình là nạn nhân của chính phần đau khổ ấy. Ta bước vào các mối quan hệ với
khát khao mãnh liệt rằng người kia sẽ giúp ta thoát khỏi nỗi đau, vì nỗi đau ấy
chính là “kẻ bạo hành”. Khi người bạn đời của ta không thể giúp ta thoát ra, hoặc
tệ hơn, lại góp phần làm đau thêm, đứng nhìn và để cho chính phần đau khổ bên
trong ta làm hại ta, thì ta cảm thấy họ đã bỏ rơi mình cho “kẻ bạo hành bên
trong mình”.
Ta đã gán cho nỗi
đau là sai trái và xấu xa. Vì điều đó, ta muốn cắt đứt với nó, kìm nén nó, phủ
nhận nó, chối bỏ nó, tìm cách thoát xa nó.
Về điều này, sau
khi xem xong video này, tôi rất khuyến khích bạn hãy xem video trên YouTube của
tôi có tiêu đề: “Ý nghĩa của nỗi đau” (Teal
Swan Transcripts 189).
Và đây là điều bạn
cần hiểu: khi bạn đang trong quá trình nhớ lại bản thể tinh túy của mình, và bắt
đầu thoát khỏi sự đồng nhất với các phần khác nhau trong cái tôi, bạn không làm
điều đó để cắt đứt với chúng, đẩy chúng ra xa hay chỉ chọn đồng nhất với phần
này thay vì phần khác. Bạn đang thực hiện quá trình tách đồng nhất này một cách
có chủ đích, để từ đó, từ bên ngoài, bạn có thể bắt đầu đưa những khía cạnh này
về trạng thái hợp nhất với mọi phần trong bản thân, bao gồm cả bản thể tinh
túy.
Với phần bản thể
đau khổ, ta cần bắt đầu giúp đỡ nó bằng tình yêu thương. Vậy ta làm điều đó như
thế nào?
Bước
một.
Lần tới khi bạn cảm thấy đau theo bất kỳ cách nào, hãy nhắm mắt lại và nhắc bản
thân rằng phần bản thể đau khổ vừa bị chạm vào bởi điều gì đó vừa xảy ra, giống
như một vết bầm rất đau vừa bị va chạm. Cảm giác đau ấy chính là lời kêu gọi bạn
hãy nhận diện phần bản thể đau khổ. Khi nhắm mắt lại, hãy cố gắng “thấy”, cảm
nhận hoặc hình dung toàn bộ nỗi đau như một phần lớn bên trong bạn, như thể là
một nhân cách riêng biệt trong bạn.
Bước
hai.
Bản thể tinh túy của bạn, cũng như tất cả các phần khác trong bạn, đang có một
mối quan hệ với bản thể đau khổ. Vậy hãy tiếp cận nó như thể bạn đang trong một
mối quan hệ thân mật với “người này”.
Bạn có thể cảm
nhận nó cần gì không?
Nó đang khao
khát điều gì?
Bạn có thể trò
chuyện với nó bằng tâm trí không?
Nó có thể hồi
đáp bạn không?
Hãy dùng trực
giác để hỗ trợ bản thể đau khổ này, như thể nó là một người bạn đang yêu thương
sống bên trong cơ thể bạn, chứ không phải là một ai đó bên ngoài.
Bước
ba.
Hãy đáp ứng các nhu cầu của bản thể đau khổ hằng ngày. Nếu nhu cầu của bản thể
đau khổ mâu thuẫn với nhu cầu của một phần khác trong bạn, hãy bắt đầu một cuộc
đối thoại để tìm cách đáp ứng cả hai mà không làm phần này lấn át phần kia. Tìm
kiếm sự hài hòa giữa những thái cực bên trong. Nếu bạn cảm thấy đau đớn, hãy tưởng
tượng bản thể đau khổ đang khóc lóc để đòi hỏi điều gì đó, giống như một đứa trẻ
sơ sinh đang khóc khi cần được chăm sóc. Hãy kết nối với nó bằng sự quan tâm
trìu mến để khám phá điều nó cần, rồi trao điều đó cho nó, dù là bằng suy nghĩ,
bằng lời nói hay bằng hành động cụ thể.
Đây là lúc cần sự
tinh tế.
Giả sử khi bạn
ngồi với bản thể đau khổ, nó nói: “Tôi không chịu nổi nữa, tôi không thể xử lý
thêm những suy nghĩ tiêu cực. Mỗi khi bạn nghĩ một điều tiêu cực, nó lại khiến
tôi đau đớn hơn. Tôi cần sự giúp đỡ bằng những suy nghĩ tích cực.”
Bạn có thể nghĩ
ra những suy nghĩ tích cực để giúp bản thể đau khổ, nhưng bạn cũng có thể dùng
chính công cụ đó để trốn tránh bản thể đau khổ. Vì vậy, bạn cần tỉnh táo quan
sát mọi điều mình làm, để đảm bảo mọi thứ đều được thực hiện nhằm hỗ trợ, chứ
không phải chống lại bản thể đau khổ.
Bước
bốn.
Bạn cần hiểu rằng suy nghĩ đến từ mọi nơi.
Khi bạn còn đồng
nhất với cái tôi, bạn không thực sự hiểu cách hoạt động của tâm trí. Bạn tin rằng
chính bạn là người tạo ra mọi suy nghĩ mà bạn nghĩ đến. Và vì bạn tạo ra chúng,
nên bạn nghĩ những suy nghĩ đó là của bạn. Và vì thế, bạn đồng nhất với chúng.
Nhưng sự thật
không phải như vậy. Bạn đang sống trong một trường lượng tử. Những suy nghĩ đó
thậm chí không nhất thiết là của bạn. Chúng đến với bạn theo quy luật hấp dẫn.
Giả sử bạn đang ở trong một trạng thái cảm xúc nhất định do những suy nghĩ trước
đây, có thể do chính bạn tạo ra. Khi bạn bước vào một môi trường nào đó, bạn sẽ
cộng hưởng với bất kỳ suy nghĩ nào có tần số rung động tương ứng với nơi mà bạn
đang tập trung vào, bất kể suy nghĩ đó có phải của bạn hay không. Tâm trí của bạn
giống như một cái lưới, đơn giản chỉ “bắt” được các suy nghĩ ấy và chuyển hóa
chúng thành cảm xúc bên trong cơ thể.
Khi bản thể đau
khổ bị kích hoạt, như một vết thương bị ấn mạnh, nó sáng lên như bóng đèn, và bắt
đầu thu hút về những suy nghĩ cùng tần số. Bản thể đau khổ bị dằn vặt bởi những
suy nghĩ đau đớn này.
Vậy nên một
trong những điều tốt nhất bạn có thể làm cho bản thể đau khổ là can thiệp vào
liên kết giữa dòng suy nghĩ và bản thể đau khổ.
Về mặt thực hành,
điều này có nghĩa là: hãy tưởng tượng rằng bạn đang tách mình ra, chỉ đơn giản quan
sát các suy nghĩ khi chúng xuất hiện. Chúng có thể hiện ra dưới dạng hình ảnh,
dưới dạng từ ngữ xuất hiện trong tâm trí, hay một giọng nói vang lên trong đầu
bạn, tất cả những thứ đó đều là suy nghĩ. Bây giờ bạn sẽ chỉ đơn giản quan sát
chúng. Và khi quan sát, bạn không tham gia vào chúng. Có một dạng “hòa nhập” diễn
ra khi ta nghĩ, bạn nhìn thấy suy nghĩ, rồi hòa vào nó và bị cuốn đi theo nó.
Với bài thực
hành này, bạn sẽ không hòa nhập, không bước vào, không dính líu, chỉ quan sát.
Bạn sẽ nhận thấy một số suy nghĩ có trọng lực rất mạnh, trong khi những cái
khác thì nhẹ và dễ tan biến. Vì bạn không dồn sự chú ý vào chúng, không có gì
nuôi dưỡng chúng cả, nên quy luật hấp dẫn giữa các suy nghĩ kết thúc. Một suy
nghĩ sẽ không thể hút thêm suy nghĩ khác nếu nó không đủ năng lượng để tạo ra lực
hút. Nó sẽ tự tiêu tan.
Ngược lại, bạn sẽ
cảm thấy có những suy nghĩ rất nặng, rất khó để không bị cuốn vào. Bạn sẽ thấy
tâm trí cứ mang nó quay lại, lặp đi lặp lại. Dù vậy, bạn vẫn chỉ quan sát. Hãy
quan sát như thể bạn đang nhìn các suy nghĩ bật lên từ trường lượng tử trên màn
hình tâm trí mình. Hãy luyện tập điều này mỗi ngày trong lúc thiền định. Sau
đó, dần dần thực hành nó ngay cả khi không ngồi thiền, khi trò chuyện với bạn
bè, khi lái xe, khi đang ăn.
Khi làm điều
này, bạn có thể tập diễn giải thành lời các suy nghĩ ấy khi chúng xuất hiện,
như thể bạn đang dùng bản thể tinh túy để gọi tên những gì mình đang thấy. Và bằng
cách đặt tên cho nó, bạn đã tạo ra một khoảng cách giữa bạn và suy nghĩ đó.
Khi bạn quan sát
suy nghĩ một cách có ý thức, và cảm nhận cảm xúc được dịch ra từ suy nghĩ đó
trong cơ thể, điều đang diễn ra là: ý thức của bạn đang biến đổi nỗi đau thành
chính nó, đang chuyển hóa nó thành ý thức.
------
Tất cả những gì
bạn làm vì tình yêu thương dành cho bản thể đau khổ, kể từ thời điểm này trở
đi, phải được làm vì/và thay mặt cho bản thể đau khổ, chứ không phải chống lại
nó. Chính sự đối kháng với bản thể đau khổ là điều bảo đảm cho khổ đau. Chính sự
đối kháng ấy là thứ nuôi dưỡng ảo tưởng thay vì giác ngộ.
Khi ta cảm thấy
đau, nỗi đau kêu gọi toàn bộ sự chú ý của ta hướng đến nơi đang bị đau. Nó buộc
ta phải hiện diện mãnh liệt. Đây mới chính là lý do thật sự khiến khổ đau là
cánh cửa chính dẫn đến sự khai sáng suốt hàng ngàn năm qua. Nó là cánh cửa
chính, bởi vì nó buộc ta phải hoàn toàn tỉnh thức và hiện diện với phần nào đó
đang kêu gọi ta như thế.
Sự hiện diện của
ý thức bạn sẽ chuyển hóa mọi thứ thành trạng thái tỉnh thức. Nỗi đau của bạn là
một phần thiết yếu trong sự tồn tại. Bản thể đau khổ của bạn có thể chính là
cánh cửa dẫn đến sự khai sáng vĩ đại nhất bạn từng có.
Nó gọi bạn quay
trở lại khoảnh khắc hiện tại, với một phần bên trong bạn đang lệch khỏi sự hài
hòa, hay đang rơi vào trạng thái phân ly. Và khi bạn trao cho phần đó sự hiện
diện vô điều kiện, bạn sẽ tìm ra cách để hợp nhất nó. Chính nhờ sự hiện diện
đó, bạn sẽ trở nên toàn vẹn một lần nữa.
Chúc bạn một tuần
an lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=OfBarDPa3KE
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.