Teal Swan Transcripts 236
Cái bẫy chữa lành
09-07-2016
Xin chào các bạn.
Bạn đã bao giờ cảm thấy rằng bất kể bạn cố gắng đến đâu để chữa lành, thì không
có điều gì thực sự hiệu quả? Rằng mỗi lần bạn thử áp dụng các kỹ thuật tự giúp
mình thì mọi thứ lại trở nên tồi tệ hơn, và rồi còn tồi tệ hơn nữa? Nếu câu trả
lời là có, thì rất có thể bạn đang rơi vào cái bẫy chữa lành.
Cái bẫy chữa
lành xuất hiện khi bạn có hai nhu cầu hoàn toàn mâu thuẫn với nhau. Chính xác
là những nhu cầu nào? Để hiểu điều đó, chúng ta cần quay ngược lại quá khứ.
Chúng ta đã sống
trong thời kỳ tăm tối về mặt cảm xúc suốt một khoảng thời gian rất, rất dài. Thực
tế là, chúng ta không hiểu về cảm xúc. Chúng ta không hiểu chức năng của cảm
xúc. Chúng ta không hiểu cách đối xử với cảm xúc, cách xử lý chúng, phải làm gì
khi chúng xuất hiện. Hậu quả là, ngay cả những bậc cha mẹ tốt nhất, có thiện
chí nhất trên thế giới này, cũng đối xử sai với cảm xúc của con cái họ.
Khi chúng ta còn
nhỏ và gặp vấn đề, điều gì xảy ra? Cảm xúc trỗi dậy, giống hệt như khi ta trưởng
thành.
Nhưng rất có thể,
khi cảm xúc dâng lên trong bạn lúc bạn còn nhỏ, khi bạn đang gặp vấn đề, bạn đã
không được đối xử đúng mực, cảm xúc của bạn không được thừa nhận một cách phù hợp.
Ví dụ, giả sử bạn không muốn đến trường. Rõ ràng, phải làm một việc mà bạn buộc
phải làm nhưng không muốn làm sẽ khiến bạn cảm thấy bất lực và buồn bã. Nhưng
khi bạn bộc lộ sự bất lực và nỗi buồn đó, điều gì đã xảy ra? Rất có thể bạn đã
bị xem nhẹ.
Thông thường,
người lớn sẽ thể hiện sự không đồng tình với cảm xúc của bạn. Tệ hơn nữa, họ có
thể khiến bạn cảm thấy xấu hổ vì cảm xúc đó. Còn trong trường hợp "dễ chịu"
hơn, họ có thể nói kiểu như: “Thôi nào, ai cũng phải đi học cả. Đừng than nữa,
lên xe đi, trễ giờ rồi đấy.” Về cơ bản, những người chăm sóc bạn khiến bạn cảm
thấy như thể bạn không có lý do chính đáng nào để cảm thấy như vậy cả.
Và thế là bạn đi
đến kết luận: phải có gì đó sai sai với bản thân mình. Và bạn bắt đầu cảm thấy
xấu hổ về chính mình. Để hiểu rõ hơn về cách đối mặt với cảm xúc một cách đúng
đắn, tôi đề nghị bạn xem video của tôi trên YouTube có tiêu đề: "Lời kêu gọi
đánh thức cảm xúc" (Teal Swan
Transcripts 143). Và để hiểu rõ hơn về cảm giác xấu hổ và cách chữa lành
nó, hãy xem video có tiêu đề: "Cách Vượt Qua Cảm Giác Xấu Hổ" (Teal Swan Transcripts 163).
Là con người
mang thân xác vật chất, chúng ta phụ thuộc vào người chăm sóc lâu hơn hầu hết
các loài trên hành tinh này. Không chỉ vậy, chúng ta là một loài sống theo bầy
đàn. Với đặc tính đó, sự sống còn và khả năng phát triển của chúng ta phụ thuộc
vào việc được thuộc về tập thể. Vì vậy, bất kỳ sự tách biệt hay bị loại trừ
nào, bất kỳ sự không chấp nhận nào từ nhóm đều bị não chúng ta diễn dịch như một
mối đe dọa đến sự sống. Dù thế giới hiện đại đã phát triển đến mức con người có
thể sống độc lập, nhưng hệ thống thần kinh của chúng ta thì chưa được lập trình
như vậy. Chúng ta được thiết kế để sống cộng đồng.
Chúng ta được
thiết kế để phụ thuộc vào nhóm mà mình chọn thuộc về hoặc được sinh ra trong
đó. Với kiểu lập trình này, sự chấp nhận từ người chăm sóc, chủ yếu là cha mẹ,
trở thành điều quan trọng nhất. Trong tâm trí chúng ta, được chấp nhận đồng
nghĩa với được yêu thương và sống sót; còn bị từ chối có nghĩa là không được
yêu thương, bị cô lập và không thể sống sót. Quá trình xã hội hóa mà tất cả trẻ
em, kể cả bạn, đều trải qua, thực chất là quá trình các khía cạnh nào đó trong
con người ta được chấp nhận, còn những phần khác thì bị bác bỏ.
Cha mẹ thể hiện
sự chấp nhận hoặc không chấp nhận bằng nhiều cách khác nhau, và cũng thưởng phạt
con cái theo tiêu chuẩn đó. Vậy chúng ta đã làm gì để bảo đảm sự sống còn và được
thuộc về nhóm? Chúng ta cố gắng bằng mọi giá để giành được sự chấp nhận. Chúng
ta thay đổi bản thân và kìm nén đủ mọi khía cạnh bên trong mình chỉ để được chấp
nhận. Và điều mà ta không nhớ là quá trình đó đau đớn đến mức nào.
Chúng ta học rằng
tình yêu là có điều kiện. Tình yêu chỉ đến nếu ta làm những điều
"đúng" và tránh những điều "sai". Để có thể làm được điều
đó, để gạt bỏ những phần con người mình ra khỏi ý thức, chỉ giữ lại những gì được
người lớn xung quanh chấp nhận khi ta còn nhỏ, ta đã phải đè nén một khao khát
sâu sắc. Khao khát đó là được yêu thương và chấp nhận một cách vô điều kiện,
đúng như chính con người thật của mình.
Chúng ta khao
khát ánh mắt của cha mẹ nói rằng: "Con không có gì sai cả. Con không cần
phải thay đổi hay sửa chữa điều gì. Con hoàn hảo như chính con." Ta hãy gọi
điều này là sự chấp nhận vô điều kiện. Nhưng đáng tiếc, không ai trong chúng ta
thực sự nhận được thông điệp đó, đúng không?
Không. Thay vào
đó, chúng ta tiếp tục cố gắng sửa chữa bản thân và tìm kiếm sự chấp nhận bằng bất
kỳ cách nào có thể. Và bởi vì cảm giác bị từ chối từ người khác quá đau đớn,
chúng ta bắt đầu tự kiểm soát chính mình. Chúng ta bắt đầu tự chỉ trích, để giữ
bản thân trong khuôn khổ. Chúng ta trở thành người trừng phạt chính mình mỗi
khi vượt quá ranh giới.
Chúng ta trở
thành cơn ác mộng lớn nhất của chính mình. Chúng ta nhận lấy nhiệm vụ bất tận
là "sửa chữa bản thân" để trở nên đáng yêu hơn. Và tất nhiên, chính tại
thời điểm đó, những người xung quanh mới bắt đầu gọi ta là "ngoan".
Vậy điều gì đã xảy
ra khi ta quyết định làm điều đó với chính mình, chối bỏ những phần của bản
thân, kìm nén chúng lại, và chỉ trở thành phiên bản phù hợp với tiêu chuẩn?
Hãy hình dung đó
là bạn. Tại khoảnh khắc đó, bạn đã tạo ra một sự tách biệt sâu sắc bên trong
mình. Một sự chia rẽ giữa hai phần có hai nhu cầu mâu thuẫn nhau: một phần
trong bạn cần giải pháp để vượt qua những vấn đề mà bạn đang đối mặt, và một phần
trong bạn lại cần điều ngược lại hoàn toàn, cần sự chấp nhận vô điều kiện.
Nói cách khác,
phần đó muốn được nghe rằng: “Không, bạn không cần phải thay đổi điều gì cả. Bạn
không cần phải sửa chữa. Bạn hoàn toàn ổn như bạn vốn có.” Ta hãy tiếp tục gọi
điều này là sự chấp nhận vô điều kiện. Và vì cả hai đều là nhu cầu thiết yếu, nên
cuối cùng bạn sẽ hoàn toàn bế tắc.
Thẳng thắn mà
nói, bạn sẽ rơi vào thế bế tắc. Bởi vì mỗi khi bạn cố gắng tìm kiếm một giải
pháp, điều đó có nghĩa là bạn đang phủ nhận, hoặc đi ngược lại hoàn toàn với
nhu cầu kia. Và phần trong bạn cần sự chấp nhận vô điều kiện đang bị phớt lờ.
Ngược lại, nếu bạn chọn đứng về phía nhu cầu được chấp nhận vô điều kiện và nói
rằng: “Bạn hoàn toàn ổn như bạn vốn có”, thì phần trong bạn cần một giải pháp lại
không được đáp ứng nhu cầu, và cũng bị bỏ rơi. Vậy nên bạn bị mắc kẹt, không thể
tiến lên, và bất kể bạn chọn hành động nào, thì phần còn lại trong bạn cũng
đang bị từ chối, bị chối bỏ quyền được hiện diện và được đáp ứng nhu cầu chính
đáng, khiến bạn rơi vào trạng thái chia rẽ bên trong.
Một mặt, việc chữa
lành là điều tốt, đó là phần này. Thật tuyệt khi tìm ra giải pháp cho các vấn đề,
khi bạn đang bệnh, khi bạn cảm thấy không ổn, hoặc khi bạn muốn cải thiện cuộc
sống theo một cách nào đó. Nhưng mặt khác, điều đó cũng ngụ ý rằng có điều gì
đó không ổn trong hiện tại và cần phải thay đổi để trở nên tốt hơn, cần được sửa
chữa.
Vậy điều gì sẽ xảy
ra nếu nhu cầu được chấp nhận vô điều kiện, vốn đã bị kìm nén và chìm sâu trong
tiềm thức, vẫn đang tồn tại mạnh mẽ trong bạn?
Khi bạn cố gắng
chữa lành bản thân, phần trong bạn cần sự chấp nhận vô điều kiện sẽ bị kích hoạt.
Nó sẽ bám chặt và chống cự lại với đúng mức độ mà bạn đang ám ảnh tìm cách sửa
chữa chính mình. Nó sẽ chống lại với cùng cường độ, và rồi bạn sẽ nhận ra rằng
chẳng có cách nào bạn làm ra có hiệu quả.
Đó chính là cái
bẫy chữa lành, một cuộc giằng co đến nghẹt thở giữa hai phần trong bạn: một bên
kéo bạn về hướng đi tìm giải pháp, còn bên kia lại kéo ngược lại, muốn bạn được
chấp nhận hoàn toàn như bạn vốn có. Và bạn càng cố “thắng” cuộc chiến này bằng
việc theo đuổi giải pháp và cố gắng chữa lành, bạn sẽ càng cảm thấy đau đớn
hơn. Nếu bạn đang rơi vào cái bẫy chữa lành này, thì điều cần thiết là phải tìm
được sự hòa hợp giữa hai phần đang đối nghịch bên trong bạn.
Và cách để làm
điều đó như sau:
Một: Hãy cho phần
trong bạn đang cần giải pháp thấy rằng, chính sự chấp nhận có điều kiện, vốn ẩn
chứa trong hành trình chữa lành của bạn, mới là vấn đề thực sự. Và rằng sự chấp
nhận vô điều kiện mới chính là giải pháp thật sự.
Hai: Cho phần
trong bạn đang cần sự chấp nhận vô điều kiện thấy rằng, phần còn lại không cố
tìm giải pháp vì nó nghĩ bạn cần thay đổi để được yêu, mà là vì nó đã yêu bạn rồi,
nên dĩ nhiên nó muốn bạn cảm thấy dễ chịu thay vì đau khổ. Nói cách khác, quá
trình chữa lành có thể đến từ tình yêu, chứ không phải là một sự phán xét rằng
“bạn đang sai”.
Ba: Hãy cho phép
bản thân tạm thời “gác lại” một phần nào đó trong bạn, để nó ở nơi nó muốn được
ở, trong khi bạn đang đáp ứng nhu cầu của phần còn lại. Chúng ta cần chấp nhận
rằng, dù chúng ta có thể chỉ mang một cái tên, nhưng về bản chất, chúng ta
không phải là những bản thể thống nhất. Trên thực tế, chúng ta là một tập hợp của
rất nhiều phần, rất nhiều cái tôi khác nhau.
Và những phần ấy
sẽ thể hiện ở những tình huống khác nhau. Có phần trỗi dậy lúc này, rồi lại lặng
đi lúc khác. Bạn là sự tổng hòa của nhiều khía cạnh bị phân mảnh trong chính
mình. Cho đến khi bạn sẵn lòng thừa nhận điều này, bạn sẽ không thể đạt được sự
hợp nhất, và vì thế, cũng không thể đạt được trạng thái trọn vẹn.
Để làm việc với
hai phần đối nghịch này, trong bối cảnh của cái bẫy chữa lành ,tôi muốn bạn thực
hiện một bài thiền, nơi bạn nhắm mắt lại và yêu cầu được thấy cả hai phần này
hiện diện trước mặt. Một phần là nhu cầu được chấp nhận vô điều kiện, và một phần
là nhu cầu cần giải pháp. Sau đó, bạn sẽ bước vào một hình dung có chủ đích, một
hành trình trực giác, nơi bạn tương tác với từng phần. Hãy đặt câu hỏi cho
chúng.
Ví dụ, bạn có thể
hỏi phần muốn được chữa lành rằng: “Điều gì sẽ tồi tệ đến vậy nếu không có giải
pháp?” Bạn sẽ thường phát hiện ra rằng gốc rễ nằm ở nỗi sợ bị bỏ rơi nếu vấn đề
không được giải quyết. Bạn cũng có thể hỏi phần cần sự chấp nhận vô điều kiện rằng:
“Tại sao bạn lại không muốn chữa lành hay cải thiện bản thân?” Bạn có thể để phần
cần giải pháp trao cho phần cần sự chấp nhận vô điều kiện những gì nó luôn khao
khát nhưng chưa bao giờ nhận được, ví dụ như thông điệp rằng “bạn sẽ không bao
giờ bị bỏ rơi”.
Nếu bạn đang bị
mắc kẹt trong cái bẫy chữa lành, và bạn thật sự vật lộn với điều này, và nếu
thiền định một mình không hiệu quả, tôi gợi ý bạn tìm đến một chuyên gia về đối
thoại với các phần bên trong hoặc một nhà trị liệu theo trường phái Gestalt
trong khu vực bạn sống. Hãy đến và trình bày chính xác vấn đề này. Hãy để nhà
trị liệu đó dẫn dắt bạn qua tiến trình chữa lành cho hai phần đang xung đột
trong bạn.
Tôi muốn mách
trước với bạn rằng, phần trong bạn cần giải pháp thường là phần trưởng thành và
có ý thức, còn phần cần sự chấp nhận vô điều kiện thì gần như luôn là một phần
trẻ thơ.
Quay lại điểm thứ
ba mà tôi đã đề cập, điều cần phải làm để tích hợp hai phần bị chia rẽ, tôi
khuyên bạn hãy cho phép sự tách biệt có ý thức giữa hai phần này, nơi mà trong
khi bạn đang đáp ứng nhu cầu của một phần, bạn cho phép phần còn lại được ở một
nơi mà nhu cầu của nó cũng được đáp ứng, mà không bị lấn át hay cưỡng ép bởi phần
kia.
Ví dụ: giả sử một
phần trong tôi khao khát sự công nhận, và vì thế muốn được bước lên sân khấu
nói chuyện trước hàng trăm người. Nhưng cũng có một phần khác trong tôi lại muốn
điều hoàn toàn ngược lại, nó thấy đó là điều vô cùng nguy hiểm và chỉ muốn
tránh xa áp lực đó nhất có thể. Điều tôi không muốn làm là sử dụng khía cạnh muốn
được lên sân khấu để phá vỡ khía cạnh thực sự không muốn. Đó là một hành vi tàn
nhẫn. Và trên thực tế, điều đó chỉ càng khiến sự chia rẽ trở nên sâu sắc hơn.
Thay vào đó, tôi
có thể tạo ra một sự tách biệt có ý thức: trước khi bước lên sân khấu, tôi hình
dung mình để phần không muốn lên đó ở một nơi mà nó thật sự muốn được ở, cùng với
ai đó mà nó muốn được ở cùng. Như vậy, phần đó của tôi không cần phải tham gia
vào trải nghiệm trình diễn kia. Và khi tôi bước xuống sân khấu, tôi có thể tưởng
tượng đưa phần đó quay trở lại với mình.
Một điều cực kỳ
quan trọng cần hiểu khi bắt đầu tiến trình hội nhập nội tâm, đó là: chính những
sự phân tách vô thức mới là điều thực sự nguy hiểm. Còn việc tách biệt một cách
có ý thức lại có thể là bước cần thiết dẫn bạn đến sự hợp nhất và trạng thái
toàn vẹn. Đó là cách duy nhất để đáp ứng được những nhu cầu tưởng chừng mâu thuẫn
nhưng cùng tồn tại trong các phần bên trong bạn.
Liên hệ đến cái
bẫy chữa lành, mỗi khi bạn đang cố tìm giải pháp cho một vấn đề, bạn có thể
hình dung việc để phần cần sự chấp nhận vô điều kiện ở bên một người nào đó
hoàn toàn chấp nhận nó, ở một nơi cách xa bệnh viện, hay lớp học cải thiện bản
thân, hoặc bất kỳ phương pháp nào. Ngược lại, mỗi khi bạn đang ở trong trạng
thái của sự chấp nhận vô điều kiện, bạn có thể tưởng tượng để phần cần giải
pháp được “thả ra” trong thư viện, hoặc gặp một hướng dẫn viên cao hơn để tìm
kiếm giải pháp một cách không mệt mỏi.
Vì vậy, nếu bạn
thấy mình đang trong một tình huống mà bất kể làm gì, dù bạn khao khát chữa
lành đến mấy, mọi hành động bạn làm đều khiến mọi thứ tệ hơn chứ không tốt lên,
hãy xem xét khả năng rằng bạn đang thực sự rơi vào cái bẫy chữa lành.
Hãy xem xét rằng
đang có hai phần trong bạn đang đối đầu nhau, và điều bạn cần làm là tạo ra sự
hòa hợp giữa chúng. Và để làm được điều đó, tất cả những gì bạn cần làm là đưa
hai phần này vào trạng thái đối thoại với nhau, xây dựng một mối quan hệ tích cực
giữa chúng, nơi mà mỗi phần đều có không gian để nhu cầu của mình được đáp ứng.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=dy10f1CVhhc
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.