Teal Swan Transcripts 223 - Sự thật ẩn giấu về các mối quan hệ bất ổn

 

Teal Swan Transcripts 223


Sự thật ẩn giấu về các mối quan hệ bất ổn

 

02-04-2016




Xin chào các bạn.

 

Trong lĩnh vực sức khỏe tinh thần, cảm xúc và tâm linh, rất nhiều sự chú ý được dành cho việc chữa lành các mối quan hệ có tính chất bất ổn. Một mối quan hệ là sự thỏa thuận về mặt cảm xúc giữa hai người, trong đó họ đồng ý đáp ứng nhu cầu của nhau theo những cách cuối cùng lại tự hủy hoại bản thân. Ví dụ, một người cảm thấy mình không thể tự chăm sóc cho chính mình, còn người kia cảm thấy bản thân vô dụng. Thế là họ lập nên một hợp đồng cảm xúc ngầm: nếu một người chăm sóc cho người còn lại, thì người đó sẽ khiến họ cảm thấy mình có giá trị hơn.

 

Một mối quan hệ bất ổn là một mối quan hệ mang tính hủy hoại thay vì xây dựng. Nó là một mối quan hệ dẫn đến sự phụ thuộc bất lực thay vì tương hỗ lẫn nhau. Do đó, nó không bao giờ thực sự an toàn. Nó không an toàn vì bản chất của nó là sự trao đổi. Mối quan hệ chỉ bền vững chừng nào mà cả hai còn có khả năng thực hiện hợp đồng vô thức trong sự trao đổi đó. Hình thức phổ biến nhất của mối quan hệ bất ổn là kiểu quan hệ kinh điển giữa người đồng phụ thuộc và người ái kỷ.

 

Mối quan hệ kiểu này hoàn toàn có thể diễn ra trong một gia đình không hề có rượu. Nó thường xuất hiện khi cả hệ thống gia đình xoay quanh một người có vấn đề hành vi, rối loạn tâm lý hay nhân cách. Tuy nhiên, bạn sẽ thấy kiểu tương tác này phổ biến nhất trong những gia đình có người nghiện rượu. Tôi khuyến khích bạn tự tìm hiểu về động lực giữa người ái kỷ và người đồng phụ thuộc, và cách nó hình thành nên kiểu mối quan hệ bất ổn trong gia đình. Thời đại ngày nay, có vô số thông tin về động lực của các mối quan hệ bất ổn chỉ cách bạn vài cú nhấp chuột.

 

Chúng ta đang sống trong thời đại của chủ nghĩa cầu toàn trong vai trò làm cha mẹ. Về cơ bản, chúng ta, ít nhiều đã nhận ra rằng chính mối quan hệ giữa ta và người chăm sóc chính là nguồn gốc tạo ra phần lớn sự bất ổn trong cuộc sống trưởng thành của mình. Tôi không muốn điều này khiến bạn rơi vào hoảng loạn rằng mình sẽ làm hỏng con cái, nhưng để hiểu được những gì sắp nói, cần phải thừa nhận một điều: nếu bạn trải qua các mối quan hệ bất ổn khi trưởng thành, dù cha mẹ hay người chăm sóc có cho rằng bạn được nuôi dạy trong môi trường lành mạnh, thì thực tế là bạn đã học được kiểu tương tác đó bởi vì bạn từng ở trong hoặc chứng kiến những mối quan hệ bất ổn đó từ thời thơ ấu. Nói cách khác, bạn không biết cách nào khác để sống trong một mối quan hệ.

 

Lý do tôi làm video này là để vạch trần một khía cạnh hoàn toàn khác liên quan đến các động lực không lành mạnh trong mối quan hệ. Khi nói đến mối quan hệ bất ổn, cách chữa lành phổ biến nhất hiện nay là nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tạo ra sự độc lập lành mạnh. Với tư cách là người chăm sóc, chúng ta thường nói với người khác rằng: bạn phải tự đáp ứng nhu cầu của mình. Nhưng chính cách tiếp cận này trong việc chữa lành lại làm trầm trọng thêm chấn thương. Nó khiến một người có nguy cơ gấp đôi không thể thoát khỏi các mô thức quan hệ độc hại.

 

Khi một đứa trẻ được sinh ra, nó chưa thể nhận thức bản thân là một thực thể tách biệt khỏi cha mẹ. Phải mất một quá trình phát triển thì trẻ mới nhận ra mình là một cá thể riêng biệt. Rõ ràng là chúng ta chỉ có thể bước vào mối quan hệ khi ta nhận thức được rằng có một cái gì đó bên ngoài bản thân để có thể kết nối. Vì vậy, các mối quan hệ là một phần thiết yếu trong quá trình phát triển. Trọng tâm của sự phát triển quan hệ bắt đầu từ giai đoạn tách biệt và cá nhân hóa.

 

Sự phân định trưởng thành sẽ giải quyết được căng thẳng trong mối quan hệ giữa quyền tự chủ và sự gắn kết. Nói cách khác, sự cá nhân hóa lành mạnh bao gồm cả quyền tự chủ lẫn kết nối, nghĩa là một người có thể là một bản thể riêng biệt, tự chủ mà không bị cô lập, xa cách hay bị bỏ rơi nhu cầu. Từ góc nhìn tâm linh hay liên chiều, trẻ sơ sinh thực ra được sinh ra sớm ba tháng. Đây là một hợp đồng tập thể mà chúng ta đồng ý trước khi đến Trái Đất, gần như thể chúng ta muốn khởi động tổn thương chia tách càng sớm càng tốt.

 

Vì vậy, tất cả chúng ta đều bước vào cuộc sống với hợp đồng đó. Thật sự có một tổn thương do chia tách xảy ra ngay khi sinh ra. Đặc biệt là nếu bạn chào đời quá sớm, hoặc bị tách khỏi mẹ không đúng lúc. Ví dụ như việc kẹp dây rốn trước khi dây rốn ngừng đập, đây là điều vẫn đang gây nhiều tranh cãi, rằng liệu có nên cắt dây rốn hay không, nhưng đó là một chủ đề khác.

 

Bởi vì ta được sinh ra ba tháng sớm, giai đoạn tách biệt và cá nhân hóa thật sự bắt đầu vào khoảng ba tháng tuổi. Phần đời còn lại của chúng ta là quá trình làm việc với hai năng lượng đối lập: sự gắn kết và sự tách biệt. Có nhiều giai đoạn phát triển mà tại đó ta đặc biệt chú trọng đến việc cá nhân hóa. Theo quan điểm của tôi, nếu phải tổng quát hóa, thì giai đoạn cơ bản nhất diễn ra từ ba tháng đến ba tuổi. Chúng ta thường biết giai đoạn này qua cụm từ “giai đoạn khủng hoảng tuổi lên hai”, tức là trẻ tỏ ra bất hợp tác vì đang hình thành cảm giác về cái tôi riêng, tách biệt khỏi người lớn trong đời mình.

 

Giai đoạn thứ hai xảy ra khi ta bước vào tuổi thiếu niên và phát triển sự độc lập khỏi người lớn trong môi trường gia đình. Giai đoạn thứ ba là khi bước vào tuổi trưởng thành trẻ và phát triển sự độc lập trong thế giới bên ngoài, khi rời khỏi gia đình.

 

Khi bắt đầu cuộc đời này, ta không thể tự đáp ứng nhu cầu. Nhu cầu của ta được người khác đáp ứng. Chính cảm giác thấy nhu cầu được người khác đáp ứng mới khơi gợi sự tò mò trong ta về việc tự đáp ứng nhu cầu của mình. Bạn sẽ thấy một đứa trẻ tự nhiên sẽ tiến tới việc tự đáp ứng nhu cầu. Hay nói đúng hơn, bất kỳ sinh thể nào cũng sẽ tự nhiên tiến hóa về phía tự chủ, theo chiều hướng mở rộng. Đó là hành trình từ bất lực đến làm chủ. Và đây là nơi mà chấn thương phát triển xuất hiện.

 

Chấn thương phát triển là loại chấn thương thương hưởng đến khả năng phát triển, trưởng thành hay tiến hóa trong một lĩnh vực mà lẽ ra bình thường bạn sẽ phát triển. Ví dụ, bạn có thể dễ dàng hiểu chấn thương phát triển qua trường hợp một đứa trẻ bị bỏ rơi quá sớm, không được tiếp xúc với người lớn. Do không có ai quanh nó nói chuyện, nên đứa trẻ lớn lên không thể nói được, vì nó chưa bao giờ tiếp xúc với ngôn ngữ.

 

Bạn có thể hình dung một con người như một khu vườn. Mỗi khía cạnh trong cuộc sống của ta giống như một hạt giống, rồi phát triển thành cây. Khi ta trải qua một chấn thương mà không thể hóa giải được, quá trình phát triển trong lĩnh vực đó sẽ bị ngưng trệ. Nếu phần đó trong ta là một mầm cây đang lớn, thì khi chấn thương xảy ra, nó sẽ dừng lại ở dạng mầm, kể cả khi những phần khác trong ta vẫn trưởng thành.

 

Ví dụ, nếu cái nhìn về bản thân là một hạt giống đang lớn, và ta liên tục bị cha mẹ làm nhục, thì cái mầm đó sẽ ngừng phát triển. Nhu cầu được cảm thấy tốt về chính mình đã không được đáp ứng, và ta cũng không thể tự đáp ứng, nên khía cạnh đó bị chặn lại. Ta bước vào tuổi trưởng thành với một hình ảnh bản thân chưa phát triển, và không có cách nào để hình thành lòng tự trọng lành mạnh, vì ta không có trải nghiệm nào để làm nền tảng cho điều đó.

 

Vì sao tất cả những điều này lại quan trọng đến vậy? Bởi vì các mối quan hệ bất ổn là kết quả của những chấn thương xảy ra trong giai đoạn tách biệt và cá nhân hóa. Những chấn thương trong giai đoạn từ ba tháng đến ba tuổi chính là nguyên nhân cốt lõi tạo ra phần lớn các mối quan hệ bất ổn trong tuổi trưởng thành.

 

Tất nhiên, chính chấn thương lặp đi lặp lại trong giai đoạn tách biệt và cá nhân hóa là thứ gây ra tổn thương phát triển nghiêm trọng nhất. Hãy đi sâu hơn vào vấn đề này.

 

Hình thức sớm nhất của quá trình tách biệt và cá nhân hóa xảy ra khi một đứa trẻ nhỏ, thậm chí là một em bé, bắt đầu nhận thức được rằng mẹ (hoặc người chăm sóc) là một thực thể tách biệt với bản thân nó. Nhưng vào thời điểm đó, đứa trẻ chưa hề có khả năng tự đáp ứng nhu cầu của mình, và đây mới là điểm mấu chốt, nó cũng không có mong muốn tự đáp ứng những nhu cầu đó. Nó chỉ có mong muốn rằng nhu cầu của mình sẽ được người khác đáp ứng.

 

Nếu xảy ra chấn thương trong giai đoạn này, thì sau này khi trưởng thành, ta sẽ thấy biểu hiện dưới dạng các mối quan hệ bất ổn. Cụ thể là những mối quan hệ trong đó người trưởng thành không thể, hoặc cảm thấy mình không thể, tự đáp ứng nhu cầu, và thay vào đó là tìm ai đó khác để làm điều đó , vì thật ra họ không hề có mong muốn tự lo cho chính mình. Nếu chấn thương xảy ra tại thời điểm này, ta sẽ trải nghiệm sự trì trệ trong phát triển, giống như một đứa trẻ nhỏ, và ngay cả khi đã là người lớn, ta vẫn cảm thấy mình không thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng còn hơn thế nữa, ta thậm chí không có mong muốn làm điều đó. Ta vẫn khát khao rằng một ai đó khác sẽ đáp ứng nhu cầu của mình.

 

Đây chính là lý do tại sao ta bước vào một mối quan hệ bất ổn ngay từ đầu, với một người cũng mang vết thương tương tự. Trên thực tế, toàn bộ ý tưởng rằng ta phải tự đáp ứng nhu cầu cho mình trở nên mang tính chấn thương, vì nó là hình ảnh phản chiếu lại chấn thương gốc, nơi mà ta không thể phát triển vì không có ai đáp ứng nhu cầu của mình. Đó chính là nhu cầu chưa được đáp ứng. Đó là lý do vì sao phần bản thân đó không bao giờ phát triển đến mức có thể tự đáp ứng nhu cầu. Nó trở thành chấn thương, bởi vì nó phản chiếu lại vết thương ta từng nhận khi còn nhỏ, khi ta bị yêu cầu phải tách biệt trước khi mình sẵn sàng, hoặc khi ta cố gắng thể hiện cái tôi riêng nhưng bị người lớn coi đó là mối đe dọa và trừng phạt.

 

Ví dụ: Mary hai tuổi và mới học được cách nói từ “không”. Đối với cô bé, từ “không” là cách để thiết lập ranh giới, điều đó có nghĩa là cô bé đang bắt đầu cảm nhận được ý chí riêng của mình, tách biệt khỏi ý chí của mẹ. Đây là một điều hoàn toàn bình thường và khỏe mạnh. Nhưng người mẹ của Mary lại cảm thấy điều này là mối đe dọa và mang tính phủ nhận. Vì vậy, mỗi khi Mary nói “không”, cô bé bị mẹ làm nhục và phạt bằng cách cho ngồi một mình. Đây là một dạng chấn thương liên quan đến sự tự chủ. Vì mỗi lần cô bé cố gắng tách mình ra khỏi mẹ thì lại bị trừng phạt bằng sự cô lập, nên cô bé dần từ bỏ quyền tự chủ của mình.

 

Mong muốn được tự chủ của Mary bị đè nén. Cô bé học được rằng mình không thể vừa có quyền tự chủ, vừa có thể duy trì được sự kết nối với người khác. Để hiểu thêm về động lực này, bạn có thể xem video trên YouTube của tôi có tên “Tôi có thể là chính mình và vẫn có thể có bạn” (Teal Swan Transcripts 219).

 

Trở lại với câu chuyện, vì Mary đè nén nhu cầu được tự chủ nên cô bé chỉ còn cảm nhận được nhu cầu được gần gũi. Cô trở nên cực kỳ phụ thuộc, hay bám víu. Khi lớn lên, Mary trải qua chứng lo âu chia ly, ghét ở một mình, và không bao giờ cảm thấy bản thân có thể tự chăm sóc cho chính mình. Sau đó, cô bước vào các mối quan hệ theo dạng “giao dịch nhu cầu”: nếu bạn chăm sóc tôi và không bao giờ bỏ tôi một mình, thì tôi sẽ khiến bạn luôn cảm thấy được cần đến và trân trọng.

 

Có vô số tình huống chấn thương kiểu này có thể gây ra những trì trệ phát triển kéo dài đến tận tuổi trưởng thành. Nhưng điều quan trọng nhất mà bạn cần mang theo từ đoạn này là: các mối quan hệ bất ổn thực chất là hệ quả của những trì trệ phát triển, những chấn thương phát triển xảy ra khi ta trải nghiệm quá trình cá nhân hóa và kết nối với người khác.

 

Đó là những chấn thương liên quan đến nhu cầu. Chúng ta không biết cách tự đáp ứng nhu cầu liên quan đến quyền tự chủ hoặc sự kết nối, bởi vì chưa bao giờ có ai dạy ta điều đó. Khi những người mang trong mình chấn thương và trì trệ phát triển bước vào thế giới tự lực, tâm linh hoặc trị liệu, họ rất thường xuyên được bảo rằng: Bạn phải học cách tự lập, phải học cách tự đáp ứng nhu cầu của mình. Và tuyệt đối không nên để người khác làm điều đó thay bạn, vì như vậy sẽ khiến bạn trở nên phụ thuộc, không lành mạnh.

 

 Nhưng điều đó thật sự gây tổn thương.

 

Hãy nhớ phần bản thân đó, phần vẫn còn là mầm cây, bị mắc kẹt ở giai đoạn chưa có khả năng, hoặc thậm chí là chưa có mong muốn tự đáp ứng nhu cầu. Nếu bạn tiếp cận phần đó bằng thái độ “Đến lúc tự lo cho mình rồi đấy!” khi nó chưa sẵn sàng, thì bạn đang buộc nó phải nhảy cóc qua một bước phát triển – điều vốn là không thể.  Và cũng cần nhớ rằng chấn thương thật sự chính là ở chỗ: dù phần mầm cây ấy muốn được người khác chăm sóc, thì cũng không có ai đáp ứng nhu cầu đó cho nó cả. Đó là lý do tại sao không có sự phát triển nào xảy ra. Không có ai làm gương, cho nó một hình mẫu về việc được đáp ứng nhu cầu một cách ổn định.

 

Điều này có nghĩa là phần bị mắc kẹt ở giai đoạn mầm cây đó chưa phát triển đủ để có mong muốn được tự chủ, chứ chưa nói đến việc bị buộc phải tự lập theo một kỹ thuật “rèn luyện sự độc lập”. Nếu bạn bắt họ bỏ qua một bước phát triển mà lẽ ra phải được trải qua để trưởng thành, thì chẳng khác nào bắt họ xây một ngôi nhà trên nền đất còn ngập nước.

 

Vậy chúng ta phải làm gì để chữa lành mô thức quan hệ bất ổn trong cuộc đời mình?

 

Điều đầu tiên ta cần làm là quay về quá khứ, về mặt tinh thần và cảm xúc, để tìm lại đứa trẻ bên trong đang bị kẹt trong sự trì trệ vì nhu cầu của nó chưa bao giờ được đáp ứng, và chúng ta cần đáp ứng nhu cầu đó cho nó. Ta cần tạo ra sự hóa giải cho chấn thương đó. Tôi đã phát triển một quy trình cho việc này gọi là “Quy trình Hoàn thiện”.

 

Để hiểu rõ hơn về phương pháp này, bạn có thể mua cuốn sách tôi viết về nó (phát hành vào mùa thu năm 2016), hoặc xem video trên YouTube của tôi có tiêu đề “Làm sao để chữa lành cơ thể cảm xúc” (Teal Swan Transcripts 124). Ngoài ra, bạn cũng có thể đăng ký nhận bản tin của tôi và liên hệ với một người hướng dẫn được đào tạo theo Quy trình Hoàn thiện để họ hỗ trợ bạn thực hành.

 

Việc thứ hai chúng ta cần làm là áp dụng một công thức cơ bản:

 

1. Nhận ra và ý thức được mô thức bất ổn trong mối quan hệ của mình.

2. Trở nên hoàn toàn nhận thức về những nhu cầu mà bạn đang cố gắng được đáp ứng thông qua mô thức bất ổn đó.

3. Thay vì tiếp tục dùng cách cũ (gây hủy hoại) để thỏa mãn nhu cầu, hãy tìm ra một cách mới mang tính xây dựng để đáp ứng nhu cầu đó.

 

Để làm được điều này, ta phải chấp nhận bản thân ở đúng giai đoạn phát triển mà ta đang mắc kẹt, không cố nhảy cóc, và đáp ứng trực tiếp nhu cầu đó, để quá trình phát triển có thể tiếp tục.

 

Lý do chính khiến bất kỳ hình thức trị liệu nào cũng có thể thành công ở một mức độ nào đó, là vì, thường thì, mối quan hệ giữa thân chủ và nhà trị liệu chính là trải nghiệm đầu tiên về một mối quan hệ an toàn mà người đó từng có. Và chính sự an toàn trong kết nối đó là thứ chữa lành sâu sắc cho những chấn thương cá nhân hóa và kết nối mà ta đã trải qua từ thời thơ ấu.

 

Về cơ bản, điều đang diễn ra trong mối quan hệ trị liệu, nếu đó là một mối quan hệ lành mạnh, chính là: chúng ta bắt đầu được đáp ứng nhu cầu chưa từng được đáp ứng trước đó, và từ đó, ta bắt đầu trưởng thành, phát triển đến một giai đoạn mà ta có thể hiện diện cho chính mình, có thể hiện diện cho người khác, và có thể xây dựng những mối quan hệ như vậy ngoài phạm vi phòng trị liệu. Chúng ta cần bắt đầu đáp ứng những nhu cầu chưa được đáp ứng của chính mình.

 

Tôi thực sự muốn bạn hiểu rõ hơn về điều này. Vì vậy, tôi mong bạn hãy xem video trên YouTube của tôi có tựa đề “Đáp ứng Nhu cầu của Bạn” (Teal Swan Transcripts 173).

 

Lý do khiến ta không thể thoát khỏi những mối quan hệ bất ổn, là vì ta sợ rằng nếu chấm dứt mô thức đó, ta sẽ không được đáp ứng nhu cầu và sẽ đánh mất sự kết nối với người mà ta kỳ vọng sẽ đáp ứng những nhu cầu đó cho mình.

 

Làm sao bạn có thể biết cách đáp ứng nhu cầu của chính mình?

 

Hãy để ai đó chỉ cho bạn, bằng cách đầu tiên là họ đáp ứng nhu cầu đó cho bạn. Hãy học cách yêu cầu trực tiếp những người trong đời bạn đáp ứng nhu cầu của bạn, thay vì đi đường vòng, dùng chiến lược để cố đạt được điều đó. Ví dụ, hãy yêu cầu được trân trọng một cách rõ ràng, thay vì trở thành y tá chỉ để được người ta quý mến. Hiện nay đang có những kỹ thuật trị liệu rất thú vị và mới mẻ được phát triển, hỗ trợ con người đáp ứng các nhu cầu chưa từng được thỏa mãn, đồng thời xử lý các chấn thương phát triển chưa được chữa lành.

 

Một số kỹ thuật còn mô phỏng lại trải nghiệm mà một người có thể ở trong bụng mẹ, dành cho những người từng bị sinh non. Hoặc, với người bị cai sữa quá sớm và không được thỏa mãn nhu cầu trong giai đoạn đó, họ có thể thực sự được bú mẹ. Và khi bạn có những nhu cầu không thể được đáp ứng một cách tự chủ, vì chúng liên quan đến người khác, thì hãy tìm cách lành mạnh để đáp ứng chúng.

 

Tôi biết khi tôi vừa nói vậy, có một số bạn kiểu như: “Ồ, khoan đã… Điều đó vừa phá vỡ hoàn toàn lập trình niềm tin trong tôi, rằng tất cả những gì tôi cần đều nằm bên trong bản thân, rằng không có nhu cầu nào tôi không thể tự đáp ứng.”

 

Nhưng sự thật là thế này: chúng ta cần nhau. Có rất nhiều nhu cầu cảm xúc liên quan đến người khác mà bạn không thể tự đáp ứng. Vì vậy, kỳ vọng rằng bạn phải hoàn toàn độc lập và phủ nhận những nhu cầu đó sẽ không đưa bạn đi xa.

 

Thay vào đó, bạn cần thừa nhận rằng mình có những nhu cầu gắn liền với sự kết nối, và hãy thực sự chủ động tìm cách được đáp ứng. Một điều thú vị sẽ xảy ra khi bạn ý thức đáp ứng một nhu cầu mà trước đây bạn cho là “trẻ con” hay “non nớt”: Nhu cầu đó sẽ trưởng thành. Phần bản thân bị trì trệ trong phát triển sẽ bắt đầu phát triển trở lại, vì điều đó hài hòa với nguyên tắc mở rộng vốn có trong con người. Điều này có nghĩa là, về bản chất, con người sẽ tự nhiên hướng về những cách ngày càng lành mạnh hơn, độc lập hơn để đáp ứng các nhu cầu mà họ có thể tự đáp ứng, và cũng sẽ tìm ra những cách lành mạnh hơn để đáp ứng những nhu cầu cần đến người khác.

 

Tôi ngày càng tin chắc rằng các phương pháp trị liệu sử dụng “chữa lành cảm giác cơ thể” chính là cách hiệu quả để xử lý chấn thương phát triển. Lý do là vì phần lớn chấn thương phát triển, những chấn thương ảnh hưởng sâu sắc nhất đến cuộc sống trưởng thành, xảy ra trước khi não chúng ta có khả năng tư duy. Nghĩa là, lúc đó não của ta chưa phát triển chức năng lý trí mà chủ yếu là cảm giác. Và mọi ký ức từ giai đoạn đó đều được lưu giữ dưới dạng cảm giác trong cơ thể.

 

Vì lý do đó, nếu bạn cảm thấy mình đang vật lộn với tình trạng trì trệ phát triển, tôi mong bạn hãy thử tìm hiểu bất kỳ hình thức trị liệu cảm giác cơ thể nào mà bạn cảm thấy thu hút.

 

Làm sao bạn biết một mối quan hệ lành mạnh trông như thế nào, hoặc làm sao tạo ra nó, nếu bạn chưa từng nhìn thấy hay trải nghiệm?

 

Đúng vậy – bạn không nên kỳ vọng điều đó ở bản thân mình, nên hãy ngừng lại ngay việc trách móc bản thân.

 

Vậy bạn làm gì khi muốn học tiếng Tây Ban Nha? - Bạn tìm cách học tiếng Tây Ban Nha, và tìm người có thể dạy bạn.

 

Với các mối quan hệ lành mạnh cũng vậy. Bạn chỉ cần bắt đầu hành trình tìm hiểu cách tạo ra chúng.

 

Việc phát triển một cảm nhận lành mạnh về bản thân, hiểu rõ mong muốn và nhu cầu của mình, sở thích và điều không thích, giá trị và ưu tiên, kết hợp với khả năng kết nối sâu sắc với người khác, sẽ tất yếu dẫn bạn đến những mối quan hệ lành mạnh và không còn bất ổn. Tôi khuyến khích bạn xem các video YouTube của tôi với tiêu đề: “Làm thế nào để thiết lập ranh giới lành mạnh”(Teal Swan Transcripts 097) và “Làm thế nào để kết nối với một ai đó” (Teal Swan Transcripts 163).

 

Đã đến lúc chúng ta cần nhìn nhận và bắt đầu chữa lành chấn thương phát triển bằng những cách thực sự hiệu quả. Chúng ta cần thấy rằng đó chính là gốc rễ của rất nhiều rối loạn ở người trưởng thành trong thế giới hiện nay. Và chúng ta cũng cần thấy rằng đó là cội nguồn của các mối quan hệ bất ổn.

 

Chúng ta cần đáp ứng những nhu cầu tương ứng với độ tuổi mà chấn thương phát triển xảy ra, thay vì nhìn vào một người trưởng thành trước mặt và mặc định rằng phần cảm xúc và tinh thần của họ đã trưởng thành song song với thể xác, và rồi mong đợi họ phải thể hiện như một người trưởng thành về mặt tâm lý.

 

Đó là một vài điều để bạn chiêm nghiệm.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt đẹp.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=3PBRokdntsY

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.