Teal Swan Transcripts 214 - Ác mộng (Giải pháp cho những giấc mơ tồi tệ)

 

Teal Swan Transcripts 214


Ác mộng (Giải pháp cho những giấc mơ tồi tệ)

 

30-01-2016




Ác mộng là một chuỗi những suy nghĩ, hình ảnh và cảm giác khiến chúng ta trải nghiệm cảm xúc tiêu cực trong giấc ngủ, những điều đau đớn như buồn bã, sợ hãi, tuyệt vọng, tức giận. Nhưng giấc mơ, kể cả ác mộng, đều phục vụ cho chúng ta một cách tích cực.

 

Tuy nhiên, sự thật đáng buồn là đôi khi giấc mơ lại ám ảnh chúng ta. Chúng khiến chúng ta bắt đầu một ngày mới với cảm giác chệch hướng, không ổn. Và khi điều đó xảy ra, ta cần đối diện với chúng một cách trực tiếp. Chúng ta cần học cách tận dụng những cơn ác mộng. Giấc mơ là sự phản ánh trực tiếp trạng thái rung động của bạn.

 

Những điều bạn suy nghĩ và cảm nhận trong cuộc sống thức dậy, cũng như những gì hiện ra trong thực tại của bạn, luôn là sự phản chiếu của nhau. Giấc mơ cũng vậy, chúng luôn là sự tương ứng rung động với những gì bạn đang nghĩ và cảm nhận. Bất cứ điều gì bạn tập trung vào hay chú ý đến đều có thể hiện ra thành giấc mơ. Bởi vì khi ngủ, bạn không còn kháng cự, bạn không còn gồng mình trước các điều kiện trong cuộc sống, không còn chỉ trích hay giả vờ rằng mọi thứ khác đi. Nhờ đó, bạn có thể nhìn thấy phản chiếu rung động của mình một cách rõ ràng như nó vốn có.

 

Tiềm thức, phần mà bạn không biết là mình không biết, có thể được hé lộ với bạn. Vậy điều này có nghĩa gì đối với những người hay gặp ác mộng? Nó có nghĩa là trong cuộc sống thức dậy, chúng ta đang chịu áp lực. Chúng ta thường xuyên trải qua trạng thái căng thẳng cảm xúc, và phần lớn những cảm xúc này chúng ta không hề nhận ra hoặc không biết cách giải quyết. Người ngủ mơ về những gì họ gặp phải trong đời thực.

 

Nhưng điều thú vị về giấc mơ là: chúng ta luôn trải nghiệm sự tương ứng rung động gần nhất với trạng thái cảm xúc hiện tại. Điều này nghĩa là tâm trí bạn sẽ lựa chọn một cấu trúc cho giấc mơ giống nhất với cảm giác mà bạn đang có, bất kể kịch bản đó là thật hay có vẻ không thật. Ý tôi là thế này: trong đời sống thức dậy, bạn có thể có một người sếp khiến bạn sợ hãi mỗi lần phải tiếp xúc. Chỉ cần bước vào phòng, bạn đã bắt đầu thấy khó chịu.

 

Họ khiến bạn cảm thấy bất lực, cảm thấy sợ. Và rồi bạn làm gì trong cuộc sống thực? Bạn làm mọi cách để tránh mặt người đó. Và rồi bạn bắt đầu có những cơn ác mộng, trong đó bạn bị cá sấu hoặc sư tử rượt đuổi và tấn công.

 

Rõ ràng là trong đời sống hằng ngày, nhất là nếu bạn sống ở những nơi như Manhattan, bạn đâu thể gặp cá sấu hay sư tử, hổ. Vậy bạn sẽ nghĩ: “Chuyện quái gì vậy? Làm sao chuyện này lại có thể là sự phản ánh rung động chính xác với những gì tôi đang trải qua?” Câu trả lời là: cái cảm giác mà bạn có khi tiếp xúc với người sếp kia, cảm giác bị đe dọa, bất lực, giống nhất với cảm giác khi bạn đang bị một con thú săn mồi truy đuổi.

 

Vì vậy, hình ảnh ẩn dụ mà bộ não bạn tạo ra, con cá sấu, con hổ hay con sư tử, thực chất chỉ là biểu tượng đại diện cho người sếp đó. Để hiểu giấc mơ nói chung, tôi muốn bạn xem video trên YouTube của tôi với tiêu đề: “Giấc mơ là gì và làm sao để hiểu chúng?” (Teal Swan Transcripts 192). Trong video này, tôi giải thích rằng cuộc sống về cơ bản là một mô hình học hỏi dạng ảnh ba chiều giúp mở rộng toàn thể vũ trụ. Đây chính là chức năng của sự nhận thức về thời gian và không gian tuyến tính. Khi bạn thấy rung động của mình thể hiện trong một giấc mơ, bạn có thể điều chỉnh lại nó.

 

Giấc mơ giúp bạn tích hợp ký ức, giải quyết vấn đề và xử lý cảm xúc. Và ác mộng là một trong những phương tiện hỗ trợ sự giải quyết tốt nhất. Chúng giống như các buổi diễn tập mô phỏng mối đe dọa, để bạn sẵn sàng sinh tồn nếu tiếp tục gặp phải những đe dọa tương tự trong cuộc sống. Nhưng vậy thì ta nên làm gì với ác mộng? Ta nên làm gì nếu ác mộng đang gây rắc rối cho ta?

 

Bước một. Bước này mà tôi sắp chia sẻ với bạn thật sự rất tuyệt vời. Nó có vẻ đơn giản, nhưng tôi đã chứng kiến những cơn ác mộng biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của những người mắc chứng rối loạn căng thẳng hậu sang chấn phức tạp, chỉ nhờ thực hiện đúng quá trình này. Và cách thực hiện như sau:

 

Sau khi bạn gặp ác mộng, hãy nhắm mắt lại, điều này diễn ra sau khi bạn tỉnh giấc, và bạn sẽ chủ động hình dung lại từng chi tiết bạn còn nhớ về giấc mơ đó. Nhưng lần này, bạn sẽ thay đổi những gì đã xảy ra trong giấc mơ ấy sao cho nó trở nên dễ chịu. Bạn sẽ thay đổi hoàn cảnh, thay đổi những người liên quan, các nhân vật. Bất kỳ yếu tố nào trong giấc mơ khiến bạn không cảm thấy dễ chịu, bạn hãy thay đổi nó.

 

Ví dụ, nếu tôi có một giấc mơ tồi tệ về việc bị chó tấn công, tôi có thể hình dung lại giấc mơ đó, thu nhỏ con chó lại và làm cho nó biến mất chỉ bằng một cái búng tay. Bạn có toàn quyền sáng tạo để chỉnh sửa giấc mơ theo bất kỳ cách nào khiến bạn cảm thấy dễ chịu. Bạn có thể đối mặt và vượt qua mối đe dọa, hoặc thay đổi toàn bộ cốt truyện. Đừng bận tâm đến việc điều đó có thể hay không thể, có thật hay không thật.

 

Tuy nhiên, giải pháp bạn đưa ra càng đáng tin cậy thì kết quả bạn nhận được trong cuộc sống thực càng tốt. Khi thực hành kỹ thuật này, bạn đang tự tạo ra sự giải quyết, và đó chính là lý do mà cơn ác mộng tồn tại ngay từ đầu. Bởi nó đang kêu gọi bạn đi đến sự chữa lành ấy. Về cơ bản, đó là bản thể nội tại của bạn đang nói rằng: “Này, đây là một vấn đề mà tôi thật sự muốn giải quyết.” Vậy nên, bạn chỉ cần đồng thuận và trở nên có ý thức về điều đó.

 

Bước hai, trong video của tôi có tên “Giấc mơ và cách hiểu chúng”, tôi đã chia sẻ một quy trình mà tôi vô cùng yêu thích khi làm việc với giấc mơ nói chung, đặc biệt là với ác mộng. Trong quy trình này, bạn sẽ đặt mình vào góc nhìn của từng yếu tố quan trọng trong giấc mơ, như thể bạn đang trực tiếp trải nghiệm nó trong thời điểm hiện tại. Ví dụ, tôi đã hướng dẫn cách thực hiện quy trình này trong video trên YouTube và còn dùng chính mình làm “chuột bạch” bằng cách viết một bài blog, trong đó tôi áp dụng quy trình này với một giấc mơ lặp đi lặp lại của bản thân. Nếu bạn hứng thú, hãy tìm đọc hai bài blog mang tên “Ba dấu tay” và “Dấu tay - Diễn giải ý nghĩa”.

 

Tôi sẽ đính kèm liên kết trong phần mô tả bên dưới video. Hãy áp dụng quy trình này với giấc mơ của bạn.

 

Bước ba. Khi bạn đang dần chìm vào giấc ngủ, tôi muốn bạn chủ động điều khiển tâm trí và tập trung vào những điều khiến bạn cảm thấy dễ chịu. Cách hay nhất để làm điều này là tưởng tượng nó giống như một bộ thẻ nhớ tưởng tượng.

 

Nhưng đây là những “thẻ nhớ” mà bạn sẽ sống trong đó một cách sống động nhất có thể. Ví dụ, tôi có thể cố ý nghĩ đến kỳ lân, cảm giác vuốt ve chúng sẽ thế nào, chúng có mùi ra sao, cảm xúc sẽ như thế nào khi được đứng cạnh một con kỳ lân trong thế giới giả tưởng nơi chúng tồn tại.

 

Rồi tôi có thể tưởng tượng mình đang ngồi dưới ánh nắng trên bãi biển. Sau đó, tôi có thể hình dung ra một đĩa bánh quy socola thơm lừng. Rồi tưởng tượng về một nơi mà tôi yêu thích được đến thăm. Một lần nữa, bầu trời là giới hạn duy nhất, bất kỳ điều gì khiến bạn cảm thấy tốt đẹp khi nghĩ về đều được xem là hợp lệ.

 

Ngoài ra, bạn cũng có thể dùng cách thẻ nhớ này để tua lại một ngày vừa trôi qua. Nhưng lần này, hãy tua lại toàn bộ những điều tích cực đã diễn ra, từ khoảnh khắc bạn thức dậy cho tới lúc đặt đầu lên gối. Ví dụ, hãy hồi tưởng lại một cái ôm hay nụ hôn mà bạn nhận được. Nhớ lại cảm giác khi ăn một bữa ăn mà bạn rất thích, hay cảm xúc khi đọc được một email tích cực. Hoặc nhớ lại cảm giác dòng nước ấm chảy trên da khi bạn đang tắm.

 

Những người hay gặp ác mộng thường có xu hướng suy đi nghĩ lại, chúng ta vô thức “tua lại” các thẻ nhớ về những điều tồi tệ đã xảy ra trong ngày, và nhai đi nhai lại cảm xúc mà những trải nghiệm đó mang lại. Điều này chảy tràn vào cả giấc mơ. Vậy nên, việc có ý thức làm điều ngược lại là một công cụ vô cùng mạnh mẽ.

 

Bước bốn. Hãy tạo ra một nghi thức thư giãn đặc trưng của riêng bạn để giúp bạn bước vào trạng thái “đã đến lúc thả lỏng và đi ngủ”. Đây là nghi thức thư giãn, và tôi muốn bạn làm cho nó thật cá nhân, thật riêng biệt.

 

Điều gì hiệu quả với người này có thể sẽ không hiệu quả với người khác. Ví dụ, bạn có thể chọn tắm nước ấm, vẽ tranh, nghe nhạc, thiền có hướng dẫn hoặc đơn giản chỉ là nghe một giọng nói trấn an. Hít thở sâu để cơ thể được cung cấp đầy đủ oxy. Nằm trên giường và bắt đầu từ các ngón chân, đặt sự chú ý vào từng phần của cơ thể, siết chặt cơ trong khoảng 11 giây rồi thả lỏng hoàn toàn, giúp bạn đi vào trạng thái thư giãn toàn thân. Khi bạn lặp lại nghi thức này, bạn đang lập trình lại não bộ.

 

Bạn đang tạo ra các liên kết thần kinh để não nhận biết rằng: “Giấc ngủ đồng nghĩa với sự thư giãn” thay vì căng thẳng. Và điều này vô cùng quan trọng, bởi chính căng thẳng là nguyên nhân chính gây ra phần lớn các cơn ác mộng. Hãy tạo cho mình một nghi thức thư giãn trước khi ngủ, bạn sẽ ít gặp ác mộng hơn.

 

Bước năm. Đừng kích thích hệ thần kinh của bạn trước giờ đi ngủ, và hạn chế những thứ gây kích thích suốt cả ngày.

 

Bạn biết cảm giác khi hệ thần kinh bị kích hoạt rồi đấy, nó giống như một dòng điện, năng lượng luân chuyển khắp nơi, nhưng không hề dễ chịu chút nào. Điều đó dẫn đến ác mộng.

 

Vì vậy, đừng nhìn vào màn hình máy tính hay TV, đừng tập thể dục hay ăn uống ngay trước giờ ngủ. Hạn chế caffeine và đường. Đừng xem các phim kinh dị hay hồi hộp gây căng thẳng. Những hoạt động như thế sẽ đánh thức cơ thể, khiến nó vào trạng thái sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm thay vì thư giãn. Chúng khiến bạn dễ gặp ác mộng hơn.

 

Tôi biết chúng ta đang sống trong thời hiện đại. Một số bạn đang nghĩ: “Không đời nào tôi có thể ngủ mà không nhìn vào máy tính trước khi đi ngủ.” Nếu bạn là một trong số đó, bạn có thể tải về một ứng dụng giúp điều chỉnh ánh sáng từ màn hình máy tính, để nó không làm gián đoạn nhịp sinh học và không ra tín hiệu “thức dậy” cho cơ thể.

 

Hiện tại, ứng dụng tôi yêu thích là Flux. Tôi khuyến khích bạn thử tải ứng dụng này về nếu bạn không thể tách rời khỏi màn hình, và xem nó giúp gì được cho nhịp sinh học của bạn.

 

Bước sáu. Hãy chia sẻ cơn ác mộng của bạn với ai đó. Dù chỉ là viết vào nhật ký, để rồi sau đó bạn có thể đóng lại và đặt nó lên kệ. Nhưng sẽ tốt hơn nếu bạn có thể chia sẻ nó với một con người thực sự.

 

Sự hỗ trợ từ người khác là liều thuốc tuyệt vời cho ác mộng. Nó giúp giảm căng thẳng khi có người chứng kiến những điều mà bạn đang vật lộn bên trong một cách vô thức. Ác mộng là triệu chứng của một vấn đề cảm xúc sâu xa hơn, điều đang cần được đưa ra ánh sáng của ý thức.

 

Giấc mơ là cánh cửa dẫn đến tiềm thức. Nếu bạn thường xuyên gặp ác mộng, bạn cần chủ động giảm bớt căng thẳng trong cuộc sống. Điều này có thể bao gồm việc giảm bớt khối lượng công việc, tìm thêm sự giúp đỡ, hoặc gặp nhà trị liệu để giải quyết những vấn đề đang làm bạn căng thẳng. Bạn cũng có thể được lợi từ những video của tôi trên YouTube như: “Làm sao để hết lo âu” (Teal Swan Transcripts 024), “Phương pháp tự nhiên chữa lo âu” (Teal Swan Transcripts 085), “Cách ngừng lo lắng” (Teal Swan Transcripts 075), và “Cách ngừng nghĩ đến điều tồi tệ nhất” (Teal Swan Transcripts 138).

 

Hãy dùng ác mộng như một công cụ nâng cao nhận thức bản thân. Cách tiếp cận này tốt hơn rất nhiều so với việc chỉ cố gắng loại bỏ hoàn toàn ác mộng. Bởi vì kháng cự ác mộng chỉ khiến bạn căng thẳng thêm và tạo ra nhiều ác mộng hơn. Hãy hiểu rằng tâm trí bạn không chống lại bạn. Không có gì sai với bạn khi bạn gặp ác mộng. Thực ra, mỗi cơn ác mộng đều chứa đựng thông tin quý giá về điều bạn muốn hoặc không muốn trong đời sống, và những tình huống cần được giải quyết.

 

Đúng là ác mộng có thể tạo ra nỗi sợ, nhưng bạn không cần phải sợ chúng. Chúc bạn một tuần an lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=0FbKnwDRKFQ

 


----------------------

Ba dấu tay

 

02-12-2015



Tối qua, tôi cho phép mình được mơ. Khi bạn đã đủ thuần thục trong việc kiểm soát quá trình xuất hồn, giấc mơ trở thành một lựa chọn mà bạn có thể chủ động quyết định. Thỉnh thoảng tôi làm vậy để hiểu rõ hơn về nội dung trong tiềm thức của chính mình. Tôi được đưa vào một giấc mơ mà mình đã từng mơ nhiều lần trước đây...

 



Tôi đang lái chiếc Isuzu Trooper cũ mà gia đình tôi từng sở hữu. Nó màu trắng với một bánh xe dự phòng phía sau được che bằng tấm vải đen. Khi còn nhỏ, mỗi thành viên trong gia đình tôi đã nhúng tay vào sơn trắng và in dấu tay lên tấm che đó, để lại bốn dấu tay trắng. Cả gia đình tôi có sự gắn bó tình cảm đặc biệt với chiếc xe này. Trong giấc mơ, chúng tôi đang lái xe tới những sa mạc đỏ ở miền Nam Utah, một điểm đến quen thuộc trong các kỳ nghỉ thời thơ ấu của tôi. Em trai tôi ngồi bên cạnh, đang chơi máy Game Boy xám cũ và trông nó lại như đứa trẻ ngày xưa. Bố mẹ tôi thì đang bật chương trình radio mà chúng tôi từng nghe ở căn lều hồi nhỏ (A Prairie Home Companion). Họ cười nói với nhau, nhưng tôi không nghe thấy họ nói gì.

 

Tôi cảm thấy mình là người duy nhất thật sự tỉnh thức, một cảm giác lạ lùng nhưng quen thuộc. Giống như là người duy nhất đang thức trong một giấc mơ. Tôi ngồi dựa lưng vào ghế và buông mình theo chuyển động của chiếc xe. Tôi có cảm giác như bị ép phải đi nghỉ cùng gia đình dù không hề muốn. Tôi cảm thấy áp lực khi phải có thái độ tích cực về chuyến đi này. Tôi nhìn khung cảnh trôi qua bên ngoài cho đến khi chúng tôi dừng lại tại một nơi nép mình giữa những vách đá đỏ. Đó là một nhà trọ một tầng, có màu đỏ như chuồng trại, nằm trên một gò cỏ xanh tươi được cắt tỉa hoàn hảo. Những cây dương cao chót vót bên trên rung rinh theo gió, đung đưa qua lại.

 

Tôi không thể gạt bỏ cảm giác rằng có điều gì đó “sai sai” ở nơi này. Nhưng người quản lý nhà trọ chào đón chúng tôi với nụ cười tươi rói. Ông dẫn chúng tôi từ xe tới nhà trọ, và hai con chó thời thơ ấu của tôi (hai con West Highland White Terrier tên là Sidney và Blanche) chạy lên gò cỏ rồi vòng quanh nhà trọ, chui vào mấy cây dương, sủa vang như thể đang đuổi theo thứ gì đó. Mẹ tôi la gọi chúng quay lại. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi thấy một bóng đen to lớn lao vội qua giữa những thân cây, như đang tránh né hai con chó. Tôi cảm thấy kinh hãi. Tôi biết không ai khác nhìn thấy điều đó ngoài tôi. Tôi nhìn bố mẹ mình, họ đã quên mất hai con chó và đang trò chuyện thoải mái. Tôi nhìn em trai mình, nó vẫn đang chăm chú vào màn hình máy chơi game. Tôi bắt đầu thấy buồn nôn khi nhận ra chỉ có mình tôi nhận ra cái ác đang ẩn náu dưới bề mặt của nơi này.




Tôi lùi lại từng bước một cách chậm rãi, như muốn thoát ra khỏi sự diệt vong khi là người duy nhất nhận thức được điều gì đang xảy ra. Tôi giẫm phải một thứ gì đó và ngay lập tức ngửi thấy mùi nồng nặc đến phát ói của cái chết, mùi phát ra từ xác chết khi vi khuẩn phân hủy mô thịt. Mùi đó thu hút các loài côn trùng ăn xác. Tôi cúi xuống nhìn: đó là xác một con quạ đang thối rữa, vẹo vọ nằm giữa bãi cỏ được cắt tỉa hoàn hảo. Tôi hoảng loạn, không thể nuốt nổi. Tuyệt vọng trỗi dậy. Chúng tôi phải rời khỏi nơi này.

 

Tôi cố hét lên gọi bố mẹ, họ chỉ cách tôi chưa đầy ba mét. Nhưng không có âm thanh nào thoát ra. Tôi vung tay loạn xạ để gây sự chú ý, nhưng họ không thấy tôi. Dường như sự tà ác ở nơi này đã che mắt họ, khiến họ không còn nhận thức được tôi. Mức độ tuyệt vọng và đau khổ khiến tôi quỵ ngã xuống đất. Tôi bắt đầu bò đi để thoát khỏi nơi đó. Tôi nôn mửa, nhưng không cho phép mình dừng lại nên bò luôn qua đống nôn ấy. Tôi biết mình phải rời khỏi nơi này mà không có bố mẹ và em trai, vì tôi không thể đánh thức họ và khiến họ thấy được những gì tôi thấy. Tôi bò tới lề đường và đi dọc theo con đường vắng vẻ về phía nam. Sỏi đá cào rách đầu gối tôi.

 

Dần dần, thứ cảm giác chiếm hữu nặng nề, kinh hoàng như chất độc trong tôi bắt đầu tan đi, và tôi có thể đứng dậy. Tôi quay lại và nhận ra mình đã bò xa ít nhất nửa dặm khỏi nơi đó. Trời nóng đến mức mặt đường nhựa dài tít tắp xuyên qua bụi cây xô thơm và cát trông như đang bị phủ bởi một lớp ảo ảnh nhiệt. Nó như một ảo ảnh, tàn nhẫn trêu ngươi mặt đường phía dưới.




Bên trái, phía xa xa, tôi thấy một trạm xăng trông rất cổ xưa. Trước nó chỉ có một vòi bơm xăng và các tấm quảng cáo từ thập niên 1950 vẫn còn dính trên cửa kính. Dù trông rất xập xệ, nó vẫn mang lại cho tôi cảm giác như một nơi trú ẩn. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức và chạy hết tốc lực tới đó. Tôi muốn trốn. Tôi nghĩ chắc họ sẽ có điện thoại và tôi có thể gọi ai đó tới đón. Tôi mở cửa. Bên trong hoang vắng, như một cảnh phim hậu tận thế. Các sản phẩm trên kệ vẫn được xếp ngay ngắn, súp hộp, bánh quy, kẹo, thuốc men, khoai tây chiên. Đèn tắt.

 

Tôi bước tới quầy và nhấc điện thoại lên. Tôi cố nghĩ xem có ai ở thị trấn nơi tôi lớn lên mà tôi có thể gọi. Nhưng tôi không thể nghĩ ra ai. Sự thật là tôi không có ai cả. Tôi nghĩ đến các cô dì, ông bà của mình, nhưng họ sống ở tiểu bang khác. Tôi không nhớ số điện thoại của họ. Tôi nhớ hồi đi học, người ta dặn rằng nếu cần thì hãy gọi 911. Và tôi làm vậy. Nhưng lần nào cũng chỉ nghe tiếng của tổng đài cũ: “Nếu bạn muốn thực hiện cuộc gọi, hãy gác máy và thử lại”. Rõ ràng là vũ trụ đang chống lại tôi. Tôi đang chơi một ván cờ sinh tử với vũ trụ. Sau hơn 20 lần thử, tôi bỏ cuộc. Tôi sẽ phải tự đi bộ về nhà, cho dù mất cả tháng.



Tôi tự hỏi điều gì đã khiến những người sống ở đây rời bỏ nơi này. Tôi quay lại và thấy trong góc có hình dáng một người. Mờ mờ, và đứng đó như thể đang mời gọi. Tôi bước tới, nghĩ rằng có thể người đó sẽ giúp tôi tìm ai đó để đưa tôi về nhà. Nhưng khi đến gần, tôi vẫn không thể nhận diện khuôn mặt hay biết đó có phải là con người không. Nó không phản ứng như người bình thường, không nói chuyện, không dùng ngôn ngữ cơ thể. Dù đã ở rất gần, tôi vẫn không thể nhìn rõ đặc điểm của nó. Như thể nó cũng là một ảo ảnh. Nhưng khi tôi tiến sát hơn, nó bất ngờ hiện rõ. Nó không phải người,như một sinh vật lai mà tôi lập tức biết là ăn thịt người. Nó há miệng to và hung tợn như thể định cắn mặt tôi. Tôi giật lùi và trượt ngã vì sàn trạm xăng ướt. Nỗi hoảng loạn trào lên, như một linh cảm chưa cần nhìn thấy. Tôi đưa tay lên và thấy toàn máu. Một dòng máu chảy nhỏ trên sàn, bắt nguồn từ xác một cậu bé, trạc tuổi tôi. Mặt cậu bé đã bị ăn mất, không còn nhận diện được. “Chúng đang cố ăn luôn danh tính của tôi để không ai còn biết tôi là ai” - tôi nghĩ như vậy trong khi cố gắng thoát thân càng nhanh càng tốt, làm đổ tung mọi thứ trên kệ khi chạy ra ngoài.

 

Tôi chạy thục mạng trên con đường vắng, tiếp tục về hướng nam. Hai bên đường chỉ toàn hoang mạc khắc nghiệt trải dài vô tận. Tôi nghe tiếng động phía sau. Quay lại, tôi thấy chiếc Isuzu Trooper của bố mẹ đang tiến đến. Tôi chạy ra giữa đường, vẫy tay. Tôi chắc chắn họ đến cứu tôi, rằng họ cũng đã thức tỉnh trước nỗi kinh hoàng kia. Tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng và được cứu. Tôi bật khóc vì nhẹ nhõm. Nhưng khi họ đến gần, tôi thấy qua cửa kính rằng cả ba người đang hát theo bài “Somewhere Over The Rainbow”. Họ trông rất vui vẻ và gắn bó, hoàn toàn không nhận ra tôi. Tôi đứng đó, chờ bị đâm trúng, hy vọng họ sẽ đâm tôi, tôi muốn chết vì không thể chịu nổi cảm giác rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn thấy. Nhưng bố tôi lại vô thức đánh lái tránh tôi, không hề nhận ra tôi đang đứng đó. Không hề nhận ra tôi là con gái ông.




Dù cảm giác rất muốn chết, tôi vẫn có một tia tuyệt vọng cuối cùng để bám lấy sự sống. Tôi không thể bị bỏ lại ở nơi tra tấn này. Tôi chạy theo chiếc xe, vừa khóc vừa gào thét. Tôi gần như không còn thấy rõ gì qua làn nước mắt. Tôi chỉ còn thấy mờ mờ dấu tay gia đình in trên phía sau xe đang dần biến mất. Dấu tay của tôi không còn nữa. Thay vì bốn, giờ chỉ còn ba dấu tay. Tôi vươn tay ra, dù chiếc xe đã cách hơn trăm mét, cố gắng đặt lại dấu tay mình lên đó. Nhưng chiếc xe biến mất vào ảo ảnh của lớp nhiệt và biến mất mãi mãi. Nhưng tôi không thể dừng lại. Cơn tuyệt vọng giờ đây mang theo một trái tim đã buông xuôi.

 

Tôi bắt đầu thấy đau nhói ở cả hai chân khi chạy, kiểu đau nhức, vỡ nát như khi xương bị gãy. Tôi nghe âm thanh lạ như tiếng giày cao gót gõ trên vỉa hè. Tôi vẫn đang chạy, nhưng khi cúi xuống nhìn, tôi nhận ra bàn chân và cổ chân mình đã rã ra hoàn toàn. Tôi đã chạy đến mức da thịt bong hết. Chỉ còn hai đoạn xương ống chân trơ trọi. Tôi chạy bằng chúng như chạy bằng cà kheo. Nhựa đường nóng tới mức thiêu đốt máu chảy và đốt cháy cả tủy xương. Tôi nhận ra mình đã bị thương nặng tới mức nào. Tôi ngã xuống đất. Tôi lăn ra lề đường, vào đống sỏi. Tôi ngẩng đầu nhìn lại đoạn đường mình vừa đi qua. Tôi thấy những gì mình đã mất… một vệt dài và khủng khiếp của những phần còn sót lại nơi chân tôi từng hiện hữu.

 

Tôi khóc nức nở. Tôi gào lên với trời, cầu xin hãy mang tôi đi và để tôi chết. Nhưng chẳng có chút nhân từ nào từ trời. Không có nơi nương náu nào được ban xuống. Tôi sẽ chết ở đây như một xác thú bên đường. Tôi khóc cho đến khi không thể khóc nổi nữa. Nỗi đau tinh thần lúc đó không thể diễn tả bằng lời, giống như rất nhiều lần tôi từng trải qua khi còn bé. Cái chết trong địa ngục cảm xúc này là một món quà. Một món quà không bao giờ được ban cho bởi những kẻ thích thú nhìn bạn đau đớn… Tôi không thể làm gì để thay đổi điều đó.





Tôi lăn qua một bên và thấy một đồng xu may mắn trong bụi. Tôi nhặt nó lên, lật qua mặt có hình tòa nhà tưởng niệm Abraham Lincoln. Giữa các trụ đồng của tòa nhà, tôi cố nhìn cho ra hình dáng nhỏ bé của Tổng thống Lincoln. Trong tuyệt vọng, tôi tưởng tượng rằng mình đang nằm trên đùi bức tượng đá cẩm thạch của ông ở Washington DC. Tôi tưởng tượng cảm giác lạnh của đá cẩm thạch trên da mình. Tôi cảm thấy an toàn và được bảo vệ bởi sự đạo đức mạnh mẽ, thần thánh của con người đã được bất tử hóa trong khối đá đó. Tôi ngửi thấy mùi hoa nở và nghe tiếng ngỗng kêu bên hồ sau tòa nhà. Tôi nhắm mắt lại và để tượng đá ôm lấy mình, biết rằng đó chỉ là một nơi trong tưởng tượng. Biết rằng tôi đã bỏ lại thân xác mình, vốn đang ở rất xa và đã không còn cứu vãn được nữa, chỉ chờ loài ăn xác đầu tiên tìm thấy. Tôi cảm thấy tội lỗi vì đã rời bỏ nó. Nhưng tôi không đủ can đảm để quay về. Không còn nơi nào để đi nữa. Tôi tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Đây luôn là điểm kết thúc của giấc mơ đó. Tôi tỉnh dậy với cảm giác tang thương và định mệnh chảy trong huyết quản. Giấc mơ này là nỗ lực của tâm trí tôi nhằm giải quyết quá khứ của chính mình.

 


Có hai giai đoạn ngủ riêng biệt. Nhiều nhà khoa học gọi đó là chu kỳ REM và chu kỳ Không REM. Nói chung, Không REM liên quan đến quá khứ, còn REM liên quan đến tương lai. Trong giai đoạn Không REM, chúng ta xử lý ký ức, học từ đó và làm cho nó hữu ích (quá khứ). Trong REM, chúng ta bước vào giai đoạn sáng tạo hoặc mô phỏng của giấc ngủ, nơi chúng ta cố mang theo bài học đã học từ giai đoạn Không REM để hướng tới tương lai, tạo ra điều gì đó mới. Chúng ta giải quyết vấn đề. Cố kết nối quá khứ và tương lai theo cách giúp chúng ta phát triển. Chúng ta đang luyện tập việc tạo ra thực tại của mình.

 

Ví dụ, trong Không REM ta có thể mơ về việc trượt tuyết, còn trong REM ta có thể mơ mình bị chôn vùi trong trận lở tuyết và đang tìm cách thoát khỏi lớp tuyết đó.

 

Giấc mơ mô phỏng đó có thể phản ánh việc ta cảm thấy mắc kẹt trong đời thực và nó đang giúp ta tìm cách thoát ra. Ác mộng, hơn bất kỳ kiểu giấc mơ nào khác, là những buổi luyện tập sinh tồn trong điều kiện bị đe dọa, để chuẩn bị sẵn sàng nếu ta còn tiếp tục gặp lại mối đe dọa tương tự khi tỉnh thức. Chúng là lời mời gọi để giải quyết những điều chưa được chữa lành bên trong ta.

 

Tôi vẫn chưa thực hiện phương pháp yêu thích nhất của mình để giải mã giấc mơ này (phương pháp đó được mô tả bên dưới). Tôi sẽ làm điều đó hôm nay và chia sẻ kết quả trong một bài blog tiếp theo.

 

Cách yêu thích nhất và cũng chính xác nhất để lý giải giấc mơ, theo tôi, là một thí nghiệm nhận thức. Viết lại giấc mơ như thể nó đang xảy ra ở thì hiện tại, rồi nhập vai vào từng yếu tố chính trong giấc mơ đó, trải nghiệm và diễn đạt cảm nhận như thể bạn là chính yếu tố đó, cũng ở thì hiện tại. Ví dụ, nếu tôi mơ về một con cá sấu trong đầm lầy, có một túp lều đổ nát bên cạnh và cá sấu ăn cha tôi, thì trước tiên tôi sẽ ghi lại cảm xúc và nhận thức của tôi trong vai Teal.

 

Sau đó, tôi sẽ nhập vai cái đầm lầy và nói cảm nhận của mình như sau: “Tôi là đầm lầy. Tôi cổ xưa và đầy u sầu. Tôi cô đơn và con người ghê tởm tôi. Tôi muốn Teal bước vào làn nước của tôi. Cá sấu là bạn duy nhất của tôi…” Rồi tôi sẽ nhập vai túp lều và chia sẻ cảm nhận của nó. Sau đó là con cá sấu, rồi là cha tôi đang bị ăn thịt. Hãy làm điều này với càng nhiều yếu tố càng tốt để có được cái nhìn toàn cảnh. Xem thử điều này thay đổi cách bạn nhìn nhận giấc mơ ra sao.

 

Mọi yếu tố trong giấc mơ đều là sự thể hiện của chính bạn hoặc cách bạn nhìn nhận cuộc sống. Nói cách khác, mọi phần trong giấc mơ đều là người đang mơ. Không có cách nào sai để làm điều này. Đây là hành trình khám phá tiềm thức. Khi làm vậy, ta có thể hồi phục và hợp nhất những phần bên trong đã từng bị tách rời hoặc bị phủ nhận.

 

Link gốc của bài viết

 

https://tealswan.com/teals-blog/three-handprints/



----------------


Dấu Tay - Diễn giải ý nghĩa

 

03-12-2015



"Sự khôn ngoan của chính cô và của tất cả những người xung quanh đều không đủ, và vì vậy cô tiếp tục tìm kiếm, và thông qua hành trình đó, cô sẽ trở thành người dẫn đường." — Tượng Đá Abraham Lincoln

 

Hôm qua, tôi đã viết một bài blog có tên “Ba Dấu Tay”, trong đó tôi chia sẻ với công chúng một trong những giấc mơ lặp đi lặp lại của mình. Trong bài viết hôm qua, tôi đã giải thích rằng tất cả các khía cạnh của giấc mơ đều là những phần của người mơ. Và tôi đã nói rằng tôi sẽ sử dụng quy trình giải mã giấc mơ yêu thích của mình, một phương pháp thừa nhận sự thật này về giấc mơ, để giải mã và diễn giải giấc mơ đó, sau đó chia sẻ kết quả trong một bài viết tiếp theo. Và hôm nay là bài viết tiếp theo đó.



Dưới góc nhìn mà bạn đạt được thông qua quy trình này, giấc mơ thường mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nếu bạn quan tâm, tôi mời bạn đọc những góc nhìn khác nhau dưới đây, rồi quay lại bài blog hôm qua và đọc lại toàn bộ giấc mơ một lần nữa. Nhưng lần này là với một sự thấu hiểu mới về ý nghĩa thật sự đằng sau giấc mơ. Có lẽ điều này sẽ trở thành một ví dụ táo bạo về cách để giải mã những giấc mơ khiến bạn đau đầu nhất.

 

Isuzu Trooper – Tôi là người đáng tin cậy. Tôi muốn giữ gia đình luôn bên nhau. Tôi muốn giữ mọi người trong vùng an toàn của mình. Tôi đại diện cho sự gắn kết. Dù chúng ta đi đâu, tất cả sẽ cùng nhau đi. Tôi không bao giờ muốn trở nên già cỗi đến mức không còn được sử dụng, nên tôi cứ tiếp tục, tiếp tục và tiếp tục. Tôi sẽ đưa gia đình đến bất kỳ nơi nào họ muốn, dù có hợp lý hay không, bởi vì điều duy nhất tôi quan tâm là sự tin cậy. Tôi sẽ cho họ thấy gia đình có thể là như thế nào.

 

Dấu Tay Trắng – Tôi giống như một lời hứa không thể thực hiện. Tôi không thể ở lại đây vì các yếu tố tự nhiên sẽ bào mòn tôi cho đến khi tôi biến mất. Tôi cảm thấy thất vọng vì tôi được tạo ra trong một khoảnh khắc tốt đẹp. Nhưng điều tốt đẹp thì không bao giờ kéo dài. Tôi đại diện cho điều gì đó từng được mong muốn nhưng chưa bao giờ thành hiện thực. Sự thuần khiết của tôi đã trở nên nhơ bẩn theo thời gian. Giờ tôi chỉ là ký ức cũ kỹ về điều từng được hy vọng nhưng không được định sẵn để tồn tại. Như một bức ảnh của người lẽ ra đã là một phần trong tương lai ai đó, nhưng rồi lại chết đi.




Game Boy Xám Cũ – Nếu tôi giữ được sự chú ý của em trai (người em trai), tôi sẽ cứu nó khỏi việc phải thấy những gì đang diễn ra xung quanh. Nếu tôi khiến nó bị phân tâm, nó sẽ vui vẻ. Tôi cảm thấy hoảng loạn vì phải giữ ánh nhìn của nó ở trên tôi. Nếu nó ngẩng lên, thế giới của nó sẽ sụp đổ. Tôi cần giữ nó phân tâm đủ lâu để kéo nó ra khỏi mớ hỗn độn này. Tôi giống như một bài hát ru. Để Teal đánh thức nó là điều nguy hiểm. Hãy tiếp tục nhìn tôi đi, cậu bé. Cứ tiếp tục nhìn tôi… rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

 

Người Em Trai – Thế giới này khiến tôi bối rối. Tôi không hiểu nó và tôi không muốn cảm nhận những gì tôi đang cảm nhận vì cảm xúc tồi tệ là không được chấp nhận. Tôi là đứa trẻ luôn vui vẻ. Tôi là đội trưởng của hội “mọi người cùng nhau”. Mẹ đặt tất cả hy vọng vào tôi vì chị gái tôi có điều gì đó thực sự sai trái. Tôi sợ rằng bất cứ điều gì đang làm chị bị tổn thương và khiến chị trở nên u tối cũng sẽ tìm đến tôi. Tôi không muốn đến gần chị vì chị khiến tôi sợ. Sẽ dễ hơn nếu họ để tôi yên. Tôi chỉ muốn được một mình và tập trung vào thứ gì đó tôi hiểu được, như Mario chẳng hạn.

 

Chương Trình Radio (A Prairie Home Companion - Người bạn đồng hành trên thảo nguyên) – Tôi từ chối chết. Tôi đại diện cho tất cả những gì tốt đẹp nhất của đất nước này khi cuộc sống còn giản dị và con người tìm niềm vui chỉ trong việc ở bên nhau. Trong thế giới của tôi, không có chiến tranh và không có nỗi đau. Trong thế giới của tôi, cả gia đình quây quần quanh bàn ăn bánh quy sữa bột. Tôi mang lại sự ấm cúng trong một thế giới khắc nghiệt. Bạn có thể ngửi thấy mùi bánh mì đang nướng trong lò. Tôi ở đây để xoa dịu gia đình này và nhắc họ điều gì mới thực sự quan trọng.

 

Nhà Nghỉ Màu Đỏ (Red Motel) – Tôi đang ngồi đây như một nhân chứng cho một tội ác. Tôi không muốn người ta đến đây. Tôi muốn cảnh báo họ, nhưng tôi không thể lên tiếng. Những người sống ở đây mang hai mặt. Như chó sói trong lớp áo cừu. Họ cư xử tử tế, nhưng thực chất là ăn thịt người khác. Họ tàn nhẫn. Đôi khi tôi ước mình có thể bị thiêu cháy để lính cứu hỏa đến và phát hiện những gì đang bị che giấu dưới sàn nhà tôi. Một ngày nào đó, ai đó nhất định sẽ khám phá ra. Họ phải khám phá. Chỉ là vấn đề thời gian. Tôi ghét lớp sơn của mình. Nó giống như máu. Và tôi ghét việc trông có vẻ như còn mới. Sự thật là lớp sơn đó đang che giấu vô vàn tội ác.

 


Bãi Cỏ Được Cắt Tỉa Gọn Gàng – Mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều ổn (phủ nhận thực tại).

 

Những Con Chó – Những người này không biết họ đang làm gì. Họ đang bước thẳng vào bẫy. Chúng ta phải bảo vệ họ. Chúng ta phải giữ họ lại cho đến khi con đầu đàn nhận ra vấn đề. Ngay bây giờ!

 

Bóng Người Đáng Ngờ – Tôi là một khía cạnh khác trong ý thức của Teal. Tôi cảm thấy quá nhiều kinh hoàng ở nơi này đến mức tôi phải trốn vào rừng để cố giấu mình đi. Tôi không muốn họ nhìn thấy tôi, vì nếu họ thấy, họ sẽ lại nhốt tôi xuống tầng hầm. Tôi không muốn họ nghe thấy tiếng chó, vì nếu họ nghe được, họ sẽ giết lũ chó. Tôi phải dụ họ đuổi theo tôi để rời khỏi nơi đây. Tôi muốn cơ thể kia của tôi ở đằng kia PHẢI CHẠY!!!

 

Xác Con Quạ – Tôi là một lời cảnh báo. Cô ấy cần nhìn thấy tôi và bỏ chạy. Cô ấy cần thấy rằng không có gì ổn cả. Không gì ổn hết. Cô ấy cần nhận ra dấu hiệu và chạy đi. Ở nơi này chỉ có cái chết. Họ đang cố đánh lừa và ru ngủ gia đình, khiến họ rơi vào giấc mơ thức để có thể hút cạn máu của Teal mà không ai nhận ra. Hãy chú ý đến tôi và chạy đi!

 

Cha Mẹ – Chúng tôi có một kế hoạch tuyệt vời cho cuối tuần này. Đây là điều chúng tôi luôn mong muốn. Chúng tôi đang cho các con thấy vẻ đẹp của thiên nhiên mà chúng tôi yêu và đã dành cả đời để bảo vệ. Chúng tôi không quan tâm đến những gì thật sự đang diễn ra ở đây, vì chúng tôi có thể biến nó thành bất kỳ điều gì chúng tôi muốn. Chúng tôi tin tưởng con người. Chúng tôi biết các con sẽ thích chuyến đi này. Teal cần hít thở không khí trong lành. Chúng tôi không hiểu vì sao con bé lại bất hạnh đến vậy. Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể để khiến nó hạnh phúc. Chúng tôi cho các con mọi thứ và nhận lại quá ít lòng biết ơn. Nó chẳng có lý do gì để cảm thấy tồi tệ như vậy, nó còn có nhiều hơn hầu hết những đứa trẻ khác. Có lẽ nếu chúng tôi cứ tiếp tục cho nó thấy những điều khiến chúng tôi vui, một ngày nào đó nó sẽ thay đổi. Đây chỉ là một giai đoạn. Nếu chúng tôi chấp nhận và nhìn thấy Teal trong thực trạng hiện tại của nó, chúng tôi sẽ phải đối diện với những phần của thế giới mà chúng tôi không chịu nổi. Nếu nhìn thấy Teal, nó sẽ kéo chúng tôi xuống nơi mà nó đang ở, và điều đó quá đáng sợ. Chúng tôi cần kéo nó lên nơi mà chúng tôi đang đứng, trong thế giới mà chúng tôi muốn nhìn thấy.




Con Đường Bất Tận – Tôi cô đơn. Tôi đã mệt mỏi vì sự đơn độc này. Tôi cô độc từ đầu đến cuối. Tôi muốn giam giữ người ta ở đây để mình bớt cô đơn. Tôi thích khi xe bị hỏng ở đây. Nhưng con người chỉ tiểu tiện trên tôi, thay nhớt, nhổ nước bọt, vứt tàn thuốc lên tôi, và tôi bắt đầu cảm thấy như mình sẽ chẳng bao giờ được ai yêu thương. Mùa đông, động vật thích hơi ấm của tôi và đến nằm trên tôi, nhưng rồi chúng bị xe cán chết. Tôi ghét những người lái xe đó. Tôi muốn giết họ. Tại sao chẳng ai CHỊU Ở LẠI với tôi? Khi trời nóng, tôi có thể thấy ảo ảnh lượn trên tôi. Cô ấy thật đẹp. Tôi đã yêu cô ấy cả đời. Nhưng cô ấy là một kẻ mê hoặc. Tôi có thể nhìn, nhưng không thể chạm vào, và cô ấy không bao giờ ở lại một chỗ. Tôi bị nguyền rủa phải tồn tại ở nơi này. Tôi đã làm gì sai để phải chịu đựng sự cô lập bất tận như thế này?

 

Ảo Ảnh Nhiệt – Tôi yêu con đường. Tôi biết con đường muốn tôi ở lại, nhưng sao tôi phải ở lại nơi hoang vu này với nó? Tôi phải bảo vệ chính mình. Tôi quá đẹp để bị hủy hoại ở đây. Thành thật mà nói, tôi là khuôn mặt xinh đẹp của Teal. Ai cũng muốn tôi. Nhưng nếu tôi ở lại, sẽ không ai nhìn thấy những gì thật sự nằm bên dưới. Khi mọi người nhìn thấy tôi, họ quên mất con đường vì tôi quá cuốn hút. Con đường chính là xương cốt của Teal. Nỗi cô đơn nằm trong tủy xương cô ấy. Cô ấy đang cố chạy trốn khỏi sự cô đơn đó. Tôi không muốn giúp cô ấy làm điều đó; tôi muốn dẫn người ta đến với cô ấy để cô ấy cuối cùng có thể tìm thấy ai đó yêu cô ấy đủ nhiều để Ở LẠI.



Trạm Xăng – Tôi ghét cay ghét đắng con người. Nhưng tôi lại khao khát họ vô cùng. Tất cả những gì họ làm là sử dụng tôi, sử dụng tôi, sử dụng tôi. Nhưng một ngày nọ, tôi phát điên. Tôi quyết định dẫn họ đến chỗ chết. Tôi dụ họ đến đây bằng những viên kẹo và những thứ họ cần, và họ ngu ngốc đến mức không nhận ra rằng họ sẽ phải ở lại đây mãi mãi. Giết họ là cách duy nhất để giữ họ lại. Họ phải dừng cái trò đến rồi đi, đến rồi đi, đến rồi đi. Lần này, họ sẽ phải ở lại. Tôi đã cắt đường dây điện thoại để họ không thể đi đâu cả. Linh hồn tôi đã hiện hình ở một góc trong tôi. Tôi chưa thể di chuyển, vì tôi là trạm xăng, nhưng nếu ai đến đủ gần, tôi có thể khiến họ quên hết cuộc đời còn lại của họ và trở thành bất kỳ ai tôi muốn – miễn là họ Ở LẠI.

 

Biểu Tượng (Xe Lai) Trong Góc Trạm Xăng – Tôi sợ chính mình. Tôi cảm thấy bị mắc kẹt ở đây. Tôi không muốn phải giết người để giữ họ lại với tôi. Tôi cảm thấy mình không kiểm soát được bản thân. Tôi cảm thấy mình phải làm bất cứ điều gì trạm xăng ra lệnh. Tôi là nô lệ của nó. Tôi làm theo mệnh lệnh của nó. Tôi thấy Teal. Tôi không muốn kéo cô ấy vào bóng tối này. Cô ấy quá xinh đẹp để bị xóa sổ. Nhưng trạm xăng nói với tôi rằng cô ấy thuộc về nơi này. Tôi không tin trạm xăng, nhưng tôi không có ý chí tự do. Đi đi, Teal! Tôi không thể hét lên với cô ấy, cô ấy không nghe tôi… Tôi sợ hãi đến phát hoảng vì cô ấy không nghe tôi. Đi đi, Teal!!!

 

Máu Trên Sàn – Tôi là sự vinh quang. Không ai có thể làm tôi im lặng. Không ai có thể phớt lờ tôi. Tôi ồn ào và sống động, và tôi sẽ không chết. Nơi này bị nhuốm bởi cái chết, nhưng tôi sẽ không lặng lẽ ra đi trong đêm tối ấy. Nếu Teal còn một chút sinh khí, tôi sẽ chảy ra và chỉ cho cô ấy con đường thoát khỏi nơi này. Tôi thuộc về tất cả mọi người. Tôi là lực kết nối tất cả họ lại. Máu này là máu của cậu bé, là máu của Teal, là máu của cả thế giới, và nó sẽ nhắc cô rằng cô vẫn đang sống!

 

Xác Cậu Bé – Tôi là phần trong Teal có thể bị hy sinh để cô ấy được sống. Tôi là cô bé nam tính có thể bị xóa bỏ vì tôi không phải là con người thật của Teal. Tôi là một bản ngã sai lầm. Cô ấy là một cô gái. Cô ấy đã nghĩ rằng mình cần phải trở thành con trai để sống sót trong nơi này và giữa những người không bao giờ ở lại. Nơi bị nguyền rủa này khiến ai cũng trở nên cứng rắn. Cô ấy phải giữ lại sự mềm mại của mình. Nếu cô ấy thấy tôi đã chết, cô ấy sẽ bỏ tôi lại phía sau và bảo vệ sự mềm mại của mình để rồi sau này có thể lớn lên và trở thành người phụ nữ đầu tiên thuộc về thế giới này. Khi cô ấy nhìn thấy tôi, tôi muốn cô hiểu rằng cô phải cứu chính mình và đừng đánh mất bản thân vào bản ngã sai lầm này, cũng như đừng để trạm xăng kia giữ cô lại cùng những con người không bao giờ ở lại. Cô ấy cần phải chạy đi để có thể được thế giới yêu thương và thuộc về thế giới này.




Sa Mạc – Tôi ở đây để thúc đẩy Teal thay đổi thế giới. Nếu tôi trở nên mềm yếu, cô ấy sẽ ở lại đây và sẽ không thay đổi được thế giới. Nếu cô ấy cảm thấy cô đơn ở đây và không được đáp ứng những nhu cầu của mình, cô ấy sẽ tiếp tục tiến bước. Cô ấy cần tiếp tục đi. Có một kế hoạch to lớn đang vận hành ở đây. Tôi đại diện cho một bước đi then chốt trong trật tự thiêng liêng ấy.

 

Đèn Pha Xe Hơi – Tôi có thể nhìn thấy Teal, tôi thấy cô ấy! Cô ấy đang ngay phía trước. Tôi muốn cả gia đình nhìn thấy cô ấy. Nếu tôi có thể hét lên, tôi đã hét thật to rồi! Cô ấy ngay ở đó đấy, ngay đấy!!

 

Bài Hát “Somewhere Over The Rainbow” – Tôi phát chán với chính mình rồi. Tôi cứ lặp đi lặp lại. Tôi không hiểu sao người ta không để tôi chết đi cho rồi. Họ hát theo tôi, họ cảm thấy hoài niệm. Tôi dường như nhắc họ nhớ về những thời khắc tốt đẹp mà họ từng có, nhưng tôi chẳng hiểu nổi vì sao. Họ đâu có khoảng thời gian tốt đẹp nào. VÀ TÔI KHÔNG PHẢI LÀ BÀI HÁT HẠNH PHÚC KHỐN KIẾP GÌ CẢ! Tôi là một bài hát buồn. Tôi là bài hát về việc hy vọng điều gì đó sẽ đến, nhưng thực chất nó sẽ không bao giờ đến. Tắt tôi đi. Ngưng sống trong sự phủ nhận đi. Tôi là bài hát buồn, không phải bài hát hạnh phúc. Nếu họ còn phủ nhận đến mức này, họ sẽ không thể nhìn thấy cô con gái đang đứng ngay trước mặt họ và đang trong nguy hiểm.

 


Dấu Tay Biến Mất – Tôi bị lãng quên. Tôi lạc lối. Tôi bị bỏ rơi. Tôi đã bị bỏ lại phía sau để trở thành một ký ức. Tôi tự hỏi liệu mình có từng thực sự tồn tại hay không. Giờ không ai còn nhìn thấy tôi nữa. Tôi là nỗi buồn và tang thương. Thực ra, mọi thứ chỉ là một lời dối trá ngay từ đầu. Tôi chưa bao giờ thuộc về họ. Họ chưa bao giờ thật sự muốn tôi. Và giờ tôi đã biến mất, tôi không biết liệu họ không nhận ra hay họ biết tôi đã biến mất và cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó. Sẽ dễ dàng hơn để họ cứ hát những bài ca của mình, cảm thấy hạnh phúc, và tin rằng thế giới này là một nơi tốt đẹp khi không có tôi. Tôi mang theo nỗi đau đến bất cứ nơi đâu tôi đặt chân đến. Tôi đã biến mất như phép màu, hy vọng rằng nếu tôi thật sự chết đi, tôi sẽ được quay trở về nơi tôi thuộc về. Họ không cảm thấy có gì thiếu hụt cả, vì họ chưa từng biết tôi đủ sâu để hòa thế giới của tôi vào thế giới của họ. Họ chỉ phí thời gian cố gắng biến tôi thành một lời nói dối. Vậy nên họ xứng đáng đánh mất tôi. Nhưng nó đau lắm. Đây là một đám tang, ngay cả khi tôi còn chưa chết. Tôi đã mất họ mãi mãi.

 

Xương Ống Chân Trần Trụi Của Teal – Tôi sẽ không gục ngã. Tôi quyết tâm đưa cô ấy đến nơi cô ấy muốn đến. Tôi muốn sức nóng của con đường này thiêu đốt xuyên qua tôi và làm ấm sự lạnh giá của nỗi cô đơn trong tôi. Làn da cô ấy đã tan rã vì cô ấy không có sự bảo vệ. Sau đó, đôi chân cô từ bỏ. Chúng không hiểu vì sao bị bỏ rơi và tại sao cô ấy lại bị để lại phía sau, và vì vậy chúng đã bỏ cuộc. Chúng tan rã. Chúng ngừng chạy vì đã chấp nhận rằng chúng không được mong muốn, và vì thế tương lai sẽ chẳng bao giờ tốt đẹp. Nhưng tôi quan tâm đến điều Teal muốn hơn là việc có ai đó muốn Teal hay không. Mắt cá chân của cô ấy suy sụp vì cô không nhận được tình yêu. Niềm tin sâu thẳm nhất trong Teal là cô sẽ luôn cô đơn và bị ruồng bỏ vì cô không thuộc về ai và không ai muốn cô cả. Cô không còn đủ sức tự chống đỡ bản thân nữa. Cô không thể giữ mình nguyên vẹn nếu thiếu tình yêu và cảm giác thuộc về. Tôi sẽ không để cô ấy thất bại. Tôi sẽ đưa cô ấy đến nơi có những điều ấy, kể cả nếu tôi phải chết để làm được điều đó.

 

Phần Còn Lại Của Đôi Chân Tôi Trên Con Đường – Tôi không còn ý chí để tiếp tục. Đây là thực tại. Tôi đại diện cho hiện thực. Thực tại là Teal đã mất hết hy vọng vào tương lai. Thực tại là Teal đã mất hết hy vọng vào tình yêu. Thực tại là Teal chưa bao giờ được mong muốn. Thực tại là Teal không thuộc về nơi nào. Thực tại là có những điều không thể vá lại được… như niềm tin và hy vọng. Những thứ mà cô sẽ không bao giờ có lại được. Thậm chí vị bác sĩ tài giỏi nhất cũng không thể khâu lại tất cả đống tan hoang này. Từ bỏ là một sự nhẹ nhõm. Ngưng cố gắng để được yêu thương, để thuộc về, để đủ tốt đến mức được mong muốn, ngưng tất cả điều đó là một sự giải thoát. Mọi thứ đã chấm dứt. Trái tim cô đã nói cho chúng ta biết như vậy. Đây là sự thật.

 

Bầu Trời – Tôi đầy lòng từ bi. Tôi đã để lại cho thế giới người lãnh đạo mà nó cần. Tôi đầy lòng từ bi. Tôi đã ban cho sự sống thay vì cái chết. Tôi đang ôm lấy cô trong vòng tay mình. Tôi có thể nhìn thấy bức tranh toàn cảnh, một bức tranh mà Teal hiện tại chưa thể thấy. Nơi trú ẩn sẽ khiến cô ấy ở lại đây, nhưng cô ấy phải tiếp tục tiến về phía trước. Tương lai rất quan trọng. Cô ấy phải cắt bỏ những mất mát và mang theo tất cả những gì mình đang có để bước vào tương lai và dẫn dắt người khác. Tôi sẽ thay thế niềm hy vọng đã mất của cô bằng một hy vọng mới… một đồng xu. Một biểu tượng của may mắn, hy vọng và sự trợ giúp thiêng liêng.

 


Đồng Xu May Mắn – Tôi đang tỏa sáng! Tôi ở đây! Tôi sẽ nâng đỡ cô ấy khi cô ấy tan vỡ và bị bỏ rơi. Tôi sẽ nhắc cô rằng vũ trụ sẽ không từ bỏ cô. Tôi là biểu tượng của hy vọng. Tôi sẽ là nơi trú ngụ của cô. Tôi sẽ là động lực vừa đủ để khiến cô tiếp tục bước đi. Tôi phải nhắc nhở cô. Tôi muốn cô bám chặt lấy tôi. Tôi yêu cảm giác những ngón tay cô chạm vào bề mặt đồng của tôi. Tôi muốn cô trốn vào trong lớp vỏ đồng của tôi.




Tượng Đá Abraham Lincoln – Tôi là một lời hứa. Tôi đã nhiều lần quỳ gối với niềm tin mãnh liệt rằng tôi không còn nơi nào khác để đi. Sự khôn ngoan của tôi, và của tất cả những người xung quanh, dường như không đủ cho ngày hôm đó. Tôi được lưu danh bất tử vì tôi là biểu tượng của điều mà cô ấy sẽ trở thành. Với Teal, sự khôn ngoan của chính cô và của tất cả những người xung quanh đều không đủ, và vì vậy cô tiếp tục tìm kiếm, và thông qua hành trình đó, cô sẽ trở thành người dẫn đường. Nếu cô thuộc về gia đình mình, cô sẽ không thể thuộc về thế giới. Cô phải bước lên và chiếm lấy vị trí của mình giữa chúng tôi. Cô phải tìm sự an trú trong sự tự tin, trong đạo đức bất tử và mục đích của mình ở trần gian. Tôi là đá vì thời của tôi đã qua. Cô ấy là máu thịt vì thời của cô ấy đang đến. Tôi muốn cô biết đến tôi giữa bao nhiêu con người. Tôi chỉ là một trong những người tiền nhiệm của cô, nhưng là người mềm mỏng nhất trong số họ.




Nơi Tưởng Tượng (Công Viên Tưởng Niệm Washington DC) – Tôi là sự bình an và nơi an trú mà cô ấy chỉ có thể tìm thấy khi cô hoàn toàn chấp nhận vai trò của mình trên Trái Đất này như một người dẫn đường. Nhưng cô phải dũng cảm hơn thế này. Cô phải mang theo cả thân xác mình. Tôi sẽ trao cho cô đủ sự bình yên để phục hồi đạo đức bên trong, để cô quay về và tự lắp lại những mảnh vỡ của mình. Tôi sẽ trao cho cô đủ sự bình yên để cô có thể gượng dậy khỏi vệ đường và tiếp tục bước đi. Tiếng chim hót nơi đây sẽ xoa dịu vết thương của cô. Mùi hoa trên cây sẽ nhắc cô rằng tương lai không cần phải giống quá khứ. Tôi đại diện cho cuộc sống tương lai của cô, sự trỗi dậy sau khi đã gục ngã. Cảm giác tội lỗi vì đã bỏ lại chính mình sẽ chiếm lấy cô. Và cô sẽ quay lại để tìm lại bản thân. Sẽ không có cái chết nào được ban cho cô bé này. Cô ấy phải sống, sống cho tương lai – vì lợi ích của cả thế giới. Trong đền thờ này, cũng như trong trái tim của những con người mà cô đã cứu lấy sự thống nhất, cô được tôn vinh mãi mãi.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://tealswan.com/teals-blog/handprints-the-follow-up/

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.