Antonio Cisneros Transcripts 005
BÍ ẨN:
KHÔNG GIAN - THỜI GIAN (Những thí nghiệm bị cấm và các bí mật của thời gian lượng
tử)
20-06-2025
Điều gì sẽ
xảy ra nếu thời gian không phải là một đường thẳng, mà là một đại dương có thể
bị thay đổi bởi một số tâm trí và công nghệ nhất định? Điều gì sẽ xảy ra nếu thời
gian không phải là một đường thẳng, mà là một đại dương có thể bị thao túng?
Trong tài
liệu cập nhật này, chúng ta sẽ khám phá bí ẩn sâu xa nhất của sự tồn tại: sự
thao túng không-thời gian. Từ các thí nghiệm bí mật của Dự án Montauk và vụ việc
nổi tiếng với tàu USS Elmridge trong Dự án Philadelphia, cho đến lời khai của
những người được gọi là “siêu chiến binh” như Randy Kramer, Michael Welphee,
Courtney Wood. Chúng ta cũng sẽ đào sâu vào bí ẩn của Dự án Pegasus và những lời
đồn đại về các công nghệ vượt xa sự hiểu biết hiện tại của chúng ta. Với những
nhân vật như Nikola Tesla, Albert Einstein, Alfred Bielek gắn kết trong câu
chuyện, chúng ta sẽ bước vào một mạng lưới bí mật, du hành thời gian và các thực
tại song song.
Phải chăng
những dự án này chỉ là truyền thuyết, hay là những mảnh vụn của một sự thật bị
lịch sử chính thống che giấu?
Các bạn
thân mến, nếu những gì chúng tôi đã nói về công nghệ tiên tiến trong các tập
trước có vẻ như khoa học viễn tưởng, thì hãy đợi đó, vì còn nhiều điều hơn nữa
đang chờ phía trước. Nếu một số bạn đã nhận ra những tín hiệu mà Hollywood gửi
gắm trong nhiều bộ phim của họ, như bộ phim Predestination
(Định mệnh), thì việc hiểu tập này sẽ dễ dàng hơn nhiều, vì tôi báo trước rằng
nó sẽ cực kỳ khó tiếp nhận và bạn cần phải mở rộng tâm trí hơn bao giờ hết.
Các bạn
thân mến, các bạn có tin rằng thật sự có thể du hành thời gian không? Các bạn
có tin vào dịch chuyển tức thời? Các bạn có tin rằng có thể tồn tại những vũ trụ
khác ngoài vũ trụ này?
Hãy cùng
xem chúng ta có thể khám phá gì về chủ đề này trong tập này và các tập sau.
Nhưng tôi khuyên bạn, nếu bạn đang quá bị hút vào hệ thống đang kiểm soát hành
tinh hay thực tại này, bạn có thể tiếp tục xem loạt phim này như một bộ phim
khoa học viễn tưởng, vì với một tâm trí quá bị giam giữ trong thực tại vật chất,
những tài liệu kiểu này sẽ hoàn toàn không thể tin nổi. Thậm chí, người đó sẽ
không tin một mảy may vào bất kỳ điều gì được trình bày trong loạt phim này.
Tôi cũng muốn
làm rõ điều sau, các bạn thân mến, liên quan đến bản chất thật sự của thời gian
hay không gian đa chiều. Tôi hoàn toàn không có ý định tự nhận mình là chuyên
gia, dù trong vài năm gần đây tôi đã nghiền ngẫm nhiều tài liệu từ các nhà vật
lý lý thuyết can đảm, những người đã dám đặt ra các câu hỏi “không tưởng” đối với
giới học thuật về đề tài này. Trong đó có rất nhiều tài liệu liên quan đến người
đồng hương vĩ đại của tôi, Jacobo Grinberg, người mà nhiều người cho rằng ông
đã qua đời. Không đâu, các bạn à, lý thuyết của ông đã đóng góp rất lớn cho một
số chương trình quan trọng dành cho hành tinh này.
Tôi xin tạm
dừng ở đó. Vậy nên tôi sẽ chỉ chia sẻ những điều người khác đã nói với tôi trực
tiếp, hoặc những gì tôi đã đọc về các giả thuyết và lý thuyết của các “người
cung cấp thông tin”, những người khẳng định từng tham gia vào các dự án đen
liên quan đến không-thời gian và dịch chuyển tức thời. Nhưng các bạn thân mến,
chúng ta sẽ bắt đầu với công nghệ, với thứ được cho là khởi nguyên của công nghệ
không-thời gian đó. Và tôi không thể bắt đầu nếu không chia sẻ với các bạn, cộng
đồng nói tiếng Tây Ban Nha tại đất nước này, một số thông tin do một người cực
kỳ thú vị cung cấp, người mà tôi đã nghe các buổi hội thảo của ông ấy từ rất
lâu rồi. Tôi đang nói đến một người đàn ông có tên Alfred Bielek, người từng
tham gia nhiều cuộc phỏng vấn và hội thảo, trong đó ông khẳng định mình đã từng
tham gia vào cả Thí nghiệm Philadelphia lẫn Dự án Montauk.
Dự án
Montauk, do John von Neumann dẫn đầu. Về cơ bản, Neumann đã khắc phục các lỗi xảy
ra trong Thí nghiệm Philadelphia và hoàn thiện cả dịch chuyển tức thời lẫn du
hành thời gian vào khoảng năm 1983, theo lời kể của chính Alfred Bielek. Bielek
cũng xác nhận rằng Thomas Townsend Brown, Nikola Tesla, Albert Einstein, và một
số nhà khoa học quan trọng khác đã tham gia vào giai đoạn khởi đầu của Thí nghiệm
Philadelphia. Thật ra, Albert Einstein đã hoàn tất lý thuyết trường thống nhất
của mình vào thời điểm đó, nhưng vì nó được sử dụng trong Dự án Rainbow, lý
thuyết của ông bị phân loại thành tài liệu quân sự tuyệt mật. Thậm chí kỳ lạ
hơn, Anne Guelleck tuyên bố rằng bà vốn là Edward Cameron, nhưng vào ngày 12
tháng 8 năm 1953 đã bị gửi ngược về năm 1927 và bắt đầu cuộc đời mới với tên
Alfred Bielek.
Vậy thì, rõ
ràng là du hành thời gian đã hoạt động từ năm 1953 rồi, các bạn à. Ngày 12
tháng 8 rất quan trọng, theo lời Alfred Bielek, vì có một chu kỳ sinh học của
Trái Đất xảy ra mỗi 20 năm và đạt đỉnh vào ngày 12 tháng 8, với những đỉnh phụ
mỗi 10 năm, như các năm 1907, 1983, 2003, và gần đây là 2023, thời điểm mà
chúng ta đang sống. Tất cả những năm này đều là những năm đỉnh sóng. Mặc dù năm
1953 chỉ là một đỉnh sóng phụ, nhưng dường như các cổng thời gian hoạt động hiệu
quả nhất trong những năm này. Edward Cameron đã đến Princeton, nơi ông gặp Tiến
sĩ John von Neumann.
Sau đó, ông
nhận bằng tiến sĩ tại Harvard. Rồi vào năm 1939, Ed và em trai ông, Duncan
Cameron, được tuyển dụng vào Hải quân. Von Neumann đã tuyển cả hai vào làm việc
cho Dự án Rainbow, nhưng trước đó họ phải học lại vật lý, vì Von Neumann đã dạy
họ cách mà lực hấp dẫn, vật lý lượng tử và thời gian thực sự vận hành như thế
nào. Edward Cameron phải học vật lý liên quan đến tàng hình để có thể viết báo
cáo tiến độ cho cấp trên. Cả hai anh em được phân công lên tàu USS Pennsylvania
và dự định sẽ di chuyển tới Trân Châu Cảng vào ngày 5 tháng 12 năm 1941.
Nhưng mệnh
lệnh bị hủy bỏ, vì người ta đã biết trước rằng Nhật Bản sẽ tấn công Trân Châu Cảng,
và cả hai người đàn ông này quá quý giá để có thể “hy sinh”. Tất nhiên sẽ có
người nói: “Nếu đã biết trước, tại sao không ngăn chặn vụ thảm sát đó?” Các bạn
à, mọi chuyện sâu xa hơn rất nhiều so với những gì các bạn có thể tưởng tượng,
tin tôi đi. Nhưng chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau, và tôi sẽ chứng minh điều
đó bằng các tài liệu đã được giải mật. Và cũng xin nhấn mạnh rằng: tôi không phải
là một người cuồng thuyết âm mưu.
Sắp tới sẽ có
các tài liệu được giải mật, trong đó nói rõ rằng các tướng lĩnh cấp cao của Hoa
Kỳ đã biết trước chuyện gì sẽ xảy ra tại Trân Châu Cảng vào tháng 12 năm 1941.
Nhưng tôi không muốn đi lạc khỏi chủ đề chính. Sau đó, anh em nhà Cameron được
phân công lên tàu khu trục hộ tống Earthm Beach. Cả hai anh em đang ở trên tàu
thì con tàu biến mất, khiến họ hoảng loạn và nhảy xuống biển. Dường như con tàu
đã đi vào siêu không gian, và cả hai người đã hạ cánh xuống tương lai, vào năm
1983 tại Fort Hero, Long Island. Tại đó, họ gặp lại von Neumann, nay đã già hơn
40 tuổi, người giải thích rằng con tàu của họ đã bị lạc trong siêu không gian
và họ phải quay trở lại Eldridge để ngắt nguồn điện của hệ thống tàng hình điện
tử nhằm đưa con tàu trở lại không gian bình thường.
Vì vậy, họ
được đưa ngược về năm 1943 trên con tàu Eldridge, và sau rất nhiều nỗ lực,
trong đó có cả việc phải dùng rìu cứu hỏa để chặt cáp nguồn, họ đã có thể tắt hệ
thống tàng hình điện tử của tàu, nhờ đó tàu Eldridge quay lại thế giới thực.
Tuy nhiên, thí nghiệm này đã mở ra một vết nứt trong kết cấu không-thời gian và
tạo nên một vòng lặp thời gian quan trọng giữa năm 1943 và 1983, kéo theo nhiều
rắc rối.
Sau đó, Ed
Cameron được cử đến phòng thí nghiệm quốc gia Los Álamos để làm việc với Edward
Teller trong dự án bom hydro. Ed rời dự án vào năm 1947 sau một số bất đồng với
Teller.
Sau đó, ông
làm việc cùng Jack Ridley để phát triển một hệ thống động cơ tên lửa ion dùng
trong không gian. Năm 1953, ông phát triển thành công một nguyên mẫu có thể tạo
ra lực đẩy 1200 pound trong vòng 20 phút, và cha ông khuyên rằng họ nên thành lập
một công ty vì đây sẽ là công nghệ của tương lai. Ông cũng đề nghị tài trợ cho
công ty, nên họ lập ra công ty JRC Enterprise ở California. Tuy nhiên, dường
như có ai đó đầy quyền lực không muốn động cơ tên lửa ion này được phát triển.
Edward Cameron nghi ngờ nhóm nghiên cứu Crystallif đứng sau chuyện này. Chẳng
bao lâu, một nhóm binh lính mặc đồ đen, rất nổi tiếng với một số người, đã cưỡng
chế đưa Edward Cameron ra khỏi văn phòng và áp giải ông lên xe lửa đến Lầu Năm
Góc.
Từ đó, ông
được đưa tới Fort McLear, Virginia. Ở đó có một cổng dịch chuyển tức thời được
dùng để gửi Ed Cameron đến một hành tinh quay quanh Alpha Centauri 1. Tôi đã
nói với các bạn rồi, nếu bạn không có một tư duy cởi mở, thì tốt nhất nên dừng
xem tài liệu này tại đây, vì sẽ rất khó tiếp nhận. Tôi xin tiếp tục. Trên hành
tinh Alpha Centauri 1, một nền văn minh ngoài hành tinh mang hình dáng gần giống
con người đã thẩm vấn Edward rất kỹ về nhiều phần lạ thường trong cuộc đời ông.
Edward cho
rằng tốt nhất là nên nói thật, nếu không có thể sẽ không bao giờ được quay về
Trái Đất. Một lúc sau, Edward Cameron hỏi họ có biết nhóm nghiên cứu Crystallif
không, thì thủ lĩnh của nền văn minh đó đáp: “Ồ, có chứ, chúng tôi điều hành
nhóm đó.” Sau nhiều ngày thẩm vấn, Edward được đưa trở lại Fort McLear. Từ đó,
cuộc đời ông rơi vào trạng thái lấp lửng. Ông hỏi Bộ Tổng tham mưu rằng nhiệm vụ
tiếp theo của mình là gì, nhưng họ nói rằng vẫn chưa biết.
Cuối cùng,
ông được nói chuyện với tư lệnh của Bộ Tổng tham mưu, và Edward giải thích rằng
ông cần một dự án để làm việc, rằng nếu không có dự án thì cuộc đời ông sẽ trở
nên vô nghĩa. Đôi mắt vị tư lệnh ngấn lệ và nói rằng chuyện này vượt quá quyền
kiểm soát của ông ta. Nhưng cuối cùng, vào ngày 12 tháng 8 năm 1953, Edward trở
lại Montauk, sau đó quay ngược thời gian về năm 1927 để bắt đầu cuộc đời mới với
danh tính Alfred Bielek.
Khi tôi lần
đầu nghe câu chuyện của Alfred Bielek, tôi nghĩ: “Câu chuyện này quá phi thường
đến mức ông ấy hẳn phải là một người bạn đặc biệt.” Không ai lại bịa ra một câu
chuyện như vậy và mong người khác tin cả.
Nhưng chúng
ta phải tự hỏi: Du hành thời gian thật sự được hoàn thiện vào thời điểm nào?
Những điều
tôi đã thấy khiến tôi tin rằng Tesla là người đầu tiên thử nghiệm nó, và công
nghệ này được hoàn thiện trong Dự án Phoenix, được khởi động sau Dự án Rainbow
và Thí nghiệm Philadelphia. Những người khác tham gia Dự án Montauk tại Fort
Hero, Long Island gồm có Duncan Cameron và Preston Nichols. Peter Moon và
Preston Nichols đồng tác giả cuốn sách Dự án Montauk, trong đó giải thích phần
nào những gì đã diễn ra tại đó. Bạn cũng có thể xem Preston Nichols, người cùng
Alfred Bielek tổ chức một hội thảo về Delta T, tức là sự thay đổi thời gian, tại
Hội Tesla Quốc tế ở Colorado Springs năm 1993.
Tại hội thảo
đó, lần đầu tiên người ta cũng nói đến một robot tự do hoạt động. Các bạn thân
mến, trước tất cả những điều này, ban đầu chính tôi cũng rất hoài nghi, thậm
chí đã cố gắng rút lui khỏi mọi thứ. Tôi chìm trong hoài nghi và thất vọng. Có
một thời điểm vào năm 2016 tôi mất ngủ triền miên, như thể có điều gì đó bên
trong tôi đang phản bội chính mình. Rất hoang mang, tin tôi đi, các bạn thân mến.
Nhưng sau khi đọc một báo cáo về máy năng lượng tự do của Neumann, tôi bắt đầu
tin trở lại, điều đó thôi thúc tôi mở rộng tư duy và khơi lại khao khát khám
phá.
Sau đó tôi
nghe một sách nói của nhà khoa học Mexico Jacobo Grinberg, và ký ức tổ tiên nào
đó dường như trỗi dậy trong não tôi, có lẽ nó luôn ở đó. Nhờ vậy, tôi lại trở
thành một người có đầu óc cởi mở và để bản thân mình được dẫn dắt đi sâu vào điều
tra các dự án này. Tôi đã biết đến nhiều người từng làm việc trong Dự án
Montauk, những người khẳng định công nghệ dịch chuyển tức thời và du hành thời
gian đã được chế tạo và hoàn thiện. Alfred Bielek tuyên bố rằng thuộc địa trên
Sao Hỏa đã gặp khó khăn trong việc tiến vào một kim tự tháp cổ trên Hỏa tinh.
Vì vậy, một tia dịch chuyển tức thời được bắn từ Trái Đất tới một phòng bên trong
kim tự tháp đó, và chính Bielek đã được dịch chuyển vào kim tự tháp đó để đến một
hành tinh khác.
Một người
thú vị khác trong chương trình này là nhà nghiên cứu Vladimir Terziski, một nhà
khoa học thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Nga, người đã nhiều lần gặp gỡ các nhà điều
tra và tác giả về chủ đề này tại Los Angeles và Sedona, Arizona.
Vladimir
Terziski đã nghiên cứu rất sâu về đĩa bay ở Đông Âu và chia sẻ một số video cực
kỳ thú vị. Một số video đó có nhiều bức ảnh về đĩa bay, số khác ghi lại những
hình ảnh về cái gọi là “Phương án 3” (Alternative 3). Có một đoạn phim ghi lại
cảnh Mỹ và Nga cùng hạ cánh lên Sao Hỏa ngày 22/05/1962 bằng một đĩa bay phản
trọng lực. Đĩa bay đó, theo một số thông tin, được cung cấp bởi một nền văn
minh ly khai ở Nam Cực, gồm các hội kín của Đức Quốc xã. Trong nền clip phim
đó, bạn có thể nghe thấy giọng nói đầy phấn khích bằng cả tiếng Nga lẫn tiếng
Anh.
Hãy nhớ rằng,
đoạn video này đã từng được lực lượng phản gián sử dụng để làm tài liệu và
trình chiếu như thể là phim khoa học viễn tưởng. Một số người trong các bạn hẳn
vẫn còn nhớ chuyện này từng xảy ra vào những năm 70. Họ làm vậy là vì lúc đó đã
bắt đầu có sự rò rỉ thông tin. Đoạn phim đó cho thấy nhiệt độ và áp suất không
khí trên Sao Hỏa có thể so sánh với môi trường ở vùng núi cao trên Trái Đất.
“Phương án
3” là một trong ba kế hoạch nhằm đối phó với thảm họa diệt vong của Trái Đất,
đó là di cư và xây dựng thuộc địa loài người trên các hành tinh khác.
“Phương án
2” là đưa con người vào các thành phố ngầm dưới lòng đất, còn “Phương án 1” dựa
trên việc mở một lỗ thủng trong tầng điện ly bằng thiết bị hạt nhân để giải
phóng các chất ô nhiễm, điều này rõ ràng là điên rồ, bởi vì Phương án 1 là một
ý tưởng cực kỳ ngu ngốc, các bạn ạ. Trong khi đó, hai phương án còn lại đang được
theo đuổi một cách tích cực.
Trong một hội
thảo tại Sedona do Helga Morrow bảo trợ, chỉ có hai người tham dự. Một trong số
đó là Zann Rice, vì lễ tân khách sạn, nơi tổ chức hội thảo, không hề biết gì về
sự kiện này. Sau đó, người ta phát hiện rằng khả năng cao là hội thảo đã bị cố
tình phá hoại. Hội thảo thất bại, nhưng Alfred Bielek, Vladimir Terziski, Helga
Morrow cùng tác giả Herbert G. Dorsey III đã gặp nhau trong lúc chờ những người
tham dự mà không ai xuất hiện.
Zann Rice đến
từ Ukraine và nói tiếng Nga lưu loát, vì vậy bà nhanh chóng kết bạn với
Vladimir Terziski. Ngày nay, các bạn thân mến, những DVD của Vladimir Terziski
vẫn còn bán trên Amazon.com, dành cho ai muốn tìm hiểu. Helga Morrow sau đó đã
đồng ý cùng Alfred Bielek tham gia một chuyến thám hiểm tới Montauk cùng
Preston Nichols và Duncan Cameron, và tất cả họ sau này đều xuất hiện trong cuốn
sách “Montauk Revisited: Adventures in Synchronicity” (Montauk nhìn lại: Những
cuộc phiêu lưu trong tính đồng bộ) của Peter Moon và Preston Nichols.
Trong chuyến
phiêu lưu ấy, các bạn, Helga phát hiện rằng cha mình, một nhà khoa học người Đức,
người luôn rất kín tiếng với bà về công việc của ông, cũng từng tham gia vào Dự
án Montauk.
Tôi muốn mời
bất kỳ ai còn hoài nghi về Dự án Montauk hãy xem xét tất cả các tài liệu tham
khảo trước khi đóng lại tâm trí của mình về đề tài này. Nhiều người đã lên tiếng
xác nhận rằng họ cũng từng tham gia vào dự án tuyệt mật Montauk tại Fort Hero,
ngay cả sau khi nó bị tuyên bố giải thể chính thức. Một người tiết lộ khác bước
ra ánh sáng là Andrew Basiago, một luật sư ở
Seattle, Washington, người khẳng định rằng khi còn nhỏ ông đã từng tham gia Dự
án Pegasus vào cuối thập niên 1960 và đầu những năm 1970. Đây là một chương
trình khám phá không-thời gian.
Vào thời điểm
công nghệ du hành thời gian bắt đầu xuất hiện trong giới kỹ thuật quốc phòng của
Hoa Kỳ, Andrew Basiago là một nhân vật nổi bật trong phong trào vì sự thật và
đã dẫn đầu chiến dịch kêu gọi chính phủ Mỹ công khai rằng họ đã đạt được khả
năng truy cập lượng tử vào các sự kiện trong quá khứ và tương lai, cũng như sử
dụng dịch chuyển tức thời để thiết lập sự hiện diện bí mật của Mỹ trên hành
tinh Sao Hỏa.
Trong một
tuyên bố chung vào năm 2010, Andrew Basiago và Laura Magdalene Eisenhower, cháu
gái của Tổng thống Eisenhower, người cũng từng được mời tham gia vào dự án thuộc
địa hóa Sao Hỏa, đã phát biểu rằng:
“Đây là một điều tích cực cho loài người khi
thiết lập các thuộc địa sinh tồn trên các hành tinh khác. Trái Đất đã từng bị
tàn phá bởi rất nhiều thảm họa trong quá khứ, vì vậy chúng ta nên bảo vệ bộ gen
loài người bằng cách đặt các khu định cư trên những hành tinh khác.”
Tuy nhiên,
khi các dự án như vậy bị giữ bí mật, chính phủ có thể bị cám dỗ để cướp đi quyền
tự do ý chí của cá nhân, đồng thời loại trừ nhân loại khỏi cuộc thảo luận về một
chủ đề ảnh hưởng đến toàn bộ tương lai của loài người, và làm lệch hướng số phận
của hành tinh này để phục vụ một chương trình nghị sự ngoài hành tinh. Ý thức của
một dân tộc tự do đòi hỏi những dự án như thế này phải được thực hiện dưới ánh
sáng soi rọi của công chúng, chứ không phải trong các hành lang tối tăm của tổ
hợp công nghiệp quân sự.
Tôi sẽ
không nói thêm nữa về trải nghiệm của Andrew Basiago và Magdalena Eisenhower,
vì chủ đề đó đã bị “sờ mó” quá nhiều trên Internet. Tôi không nghi ngờ những lời
khẳng định của họ, xin đừng hiểu lầm tôi, cái tôi nghi ngờ là những kẻ trà trộn,
xin lỗi, những “nhà nghiên cứu UFO”, “guru” đã phơi bày những chuyện này, nhưng
lại không khiến tôi thấy đáng tin, vì tôi biết họ được tài trợ tài chính bởi
các tổ chức hoặc cơ quan mờ ám. Vì thế, tôi sẽ tập trung vào các trường hợp
khác, những trường hợp mà các “guru” kia không đụng đến. Tôi đoán là do các nhà
tài trợ không cho phép họ đụng đến, đúng không?
Bây giờ,
hãy chuyển sang một trường hợp thú vị suýt bị xóa sạch khỏi hồ sơ bởi những kẻ
trà trộn… À xin lỗi, một lần nữa, tôi muốn nói là “những nhà nghiên cứu UFO,
người nổi tiếng hay các guru truyền thông”. Tôi đang nói đến trường hợp nhân chứng
của thuộc địa Sao Hỏa – Michael Relfe, một thành
viên của Hải quân Hoa Kỳ.
Ông được
tuyển chọn làm thành viên thường trực của thuộc địa bí mật trên Sao Hỏa vào năm
1976. Ông đã được gửi đến đó và sống suốt 20 năm với vai trò là nhân viên an
ninh. Đến năm 1996, Michael Relfe bị xóa ký ức một cách có chọn lọc về 20 năm
phục vụ trên Sao Hỏa bằng một thiết bị gọi là EDOM (Electronic Dissolution of
Memory – Giải tiêu ký ức điện tử).
Sau đó, ông
du hành thời gian bằng dịch chuyển tức thời, quay ngược lại 20 năm và hạ cánh
xuống một căn cứ quân sự Hoa Kỳ vào năm 1976. Sau đó, ông phục vụ thêm 6 năm
trong quân đội Mỹ, không hề nhớ gì về 20 năm trên Sao Hỏa, cho đến khi được xuất
ngũ vào năm 1982.
Cuối cùng,
ký ức của ông được phục hồi thông qua một quá trình dài kinesiology (phương
pháp phục hồi ký ức qua chuyển động cơ thể). Câu chuyện của ông và các phương
pháp phục hồi trí nhớ rất đáng chú ý, và các bạn có thể tìm thấy câu chuyện này
trong một cuốn sách 2 tập, phi lợi nhuận, luôn luôn miễn phí, do vợ ông, Stephanie
Relfe, viết, có tên là “The Mars Records”.
Ông Relfe
đã mô tả hai loại người được đưa đến thuộc địa Sao Hỏa như sau:
“Để làm rõ, hãy nhớ rằng có hai loại người mà
tôi nhớ:
Loại 1: Những người đến Sao Hỏa tạm thời. Họ là
chính trị gia, giám đốc và các lãnh đạo cấp cao của các tập đoàn không gian, và
những người có địa vị cao. Họ du hành đến và rời Sao Hỏa thông qua một cổng nhảy
hoặc còn gọi là Jump Room. Họ chỉ đến trong vài tuần rồi quay lại. Họ không du
hành ngược thời gian. Họ chỉ lưu lại 1-2 tuần và được gọi là VIP. Những người
này thực sự nằm ngoài mọi quy định.
Loại 2: Nhân sự thường trú, họ trải qua chu kỳ
công tác 20 năm. Khi hết thời hạn phục vụ, họ được đảo ngược quá trình lão hóa
và gửi trở lại điểm xuất phát thời gian của họ. Tuy nhiên, khi quay lại, họ bị
khóa ký ức để tiếp tục sống phần đời còn lại ở Trái Đất mà không biết gì về những
gì đã xảy ra.”
Trong một
cuộc phỏng vấn, Michael Relfe cũng nói về sự hiện diện của các thực thể ngoài
hành tinh có hình dạng bò sát và Grey tại thuộc địa bí mật trên hành tinh Sao Hỏa.
Anh được hỏi: “Chuyện gì xảy ra với các chủng loài ngoài hành tinh khác như
loài xám và loài bò sát?”
Michael
Relfe trả lời rằng họ có liên hệ chủng tộc với nhau.
Người phỏng
vấn hỏi tiếp: “Có phải loài xám và loài bò sát sống tại căn cứ trên Sao Hỏa
không?”*
Michael
đáp: “Đúng vậy, một số được cử đến làm việc tại đó.”
Anh kể rằng
mình từng thấy loài xám làm bác sĩ hoặc kỹ thuật viên. Còn loài bò sát thì thường
ở trạng thái ngụy trang, tức là ẩn thân hầu hết thời gian.
Các bạn
thân mến, nhiều người mà các bạn từng gặp trong xe buýt, thậm chí ở những nơi
công cộng khác, rất có thể không thực sự là con người đến từ Trái Đất, vì những
thực thể này có thể ngụy trang thành con người một cách rất dễ dàng. Đó là một
phần trong công nghệ dò tìm và che giấu mà họ sở hữu. Họ thích trông giống con
người vì ngoại hình thật của họ rất đáng sợ đối với chúng ta.
Chúng ta sẽ
hoảng sợ nếu thấy họ trong hình dạng thật, mặc dù đôi khi, không hiểu sao, con
người có thể thoáng nhìn thấy ngoại hình thật của họ chỉ trong một phần giây,
điều này đến giờ tôi vẫn chưa hiểu được.
Một nguồn
thông tin thú vị khác đến từ một người từng ra mắt công chúng dưới cái tên “đội
trưởng Kyle”, và giờ ta biết người đó chính là đội trưởng Randy Cramer. Khi ông
được phỏng vấn bởi Tiến sĩ Michael Salla từ trang web Exopolitics.org, đó là một
cuộc trò chuyện vô cùng hấp dẫn.
Đội trưởng
Randy Kramer tuyên bố rằng khi còn nhỏ, ông đã được bí mật huấn luyện để trở
thành một “siêu chiến binh” cùng với khoảng 300 đứa trẻ khác, trong đó 20% là nữ,
trong một chương trình có tên là Chiến dịch Moonshadow (Bóng Trăng).
Các bạn à,
Chiến dịch Moonshadow là một chương trình của lực lượng không gian trực thuộc
Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ, được điều hành phối hợp với một nhóm ngoài hành
tinh được gọi là “những người đồng” (The Bronze Ones). Mọi bí mật trong chương
trình này được bảo vệ bằng công nghệ du hành thời gian.
Ban đêm, họ
bị bắt đi khỏi giường bằng công nghệ dịch chuyển tức thời, được đưa đến nơi huấn
luyện rồi được trả về lại đúng thời điểm bị bắt đi, sao cho không ai trong gia
đình nhận ra có điều gì xảy ra.
Đó là lý do
vì sao những đứa trẻ tiên phong, thường có trực giác rất nhạy, từng tham gia
các dự án này thường có những giấc mơ về việc huấn luyện quân sự, dù chưa bao
giờ gia nhập quân đội.
Ngày nay,
những thế hệ tiếp theo khó nhớ lại hơn, vì công nghệ xóa trí nhớ đã được hoàn
thiện.
Sau này,
vào năm 1987, Randy chính thức được chuyển sang lực lượng không gian của Thủy
quân lục chiến khi mới 17 tuổi. Sau khi hoàn tất huấn luyện, ông được gửi đến
Trung tâm điều hành Mặt Trăng, một căn cứ nằm ở mặt tối của Mặt Trăng.
Tại đó, ông
phải ký một hợp đồng đặc biệt. Hợp đồng quy định rằng ông sẽ phục vụ 20 năm cho
Lực lượng Phòng vệ Trái Đất, và khi hoàn tất, ông sẽ được đảo ngược tuổi tác về
thời điểm ban đầu, toàn bộ ký ức về thời gian phục vụ sẽ bị xóa bỏ, rồi ông được
đưa trở về quá khứ 20 năm để tiếp tục cuộc sống bình thường tại Trái Đất.
Rõ ràng, Lực
lượng Phòng vệ Trái Đất (Earth Defense Force) là một chương trình đặc biệt
không được Liên Hợp Quốc công nhận. Lực lượng này tuyển người từ nhiều nhánh
quân sự trên khắp thế giới.
Randy đồng
ý với các điều khoản, mặc dù không được biết mình sẽ làm việc ở đâu hay công việc
cụ thể là gì, vì lý do an ninh quốc gia. Người ta chỉ nói rằng sau khi đến nơi,
ông sẽ được thông báo chi tiết.
Sau đó, họ
lên một con tàu hình tam giác cao 3 tầng, dài khoảng 45 mét và cao khoảng 121
mét, có thể chở tới 2.000 binh sĩ phi hành gia.
Randy Kramer
nói rằng trong chuyến đi ấy, còn nhiều ghế trống. Sau vài giờ bay, họ đến nơi,
và ông được thông báo rằng đã đến hành tinh Sao Hỏa. Ông rất ngạc nhiên khi thấy
không khí trên Sao Hỏa có thể thở được, giống như đang ở độ cao khoảng 3.000
mét trên Trái Đất.
Họ được đưa
đến một tòa nhà trong căn cứ và nhận thông tin về nhiệm vụ.
Tại đó, ông
phát hiện mình đang ở một căn cứ có tên là Aries Prime, được xây dựng bởi Tập
đoàn Thuộc địa Sao Hỏa (Mars Colony Corporation). Aries Prime là bộ chỉ huy
chính của loài người trên Sao Hỏa.
Nhiệm vụ của
ông, với tư cách một lính Thủy quân lục chiến thuộc Lực lượng Phòng vệ Sao Hỏa,
là bảo vệ tài sản của Tập đoàn Thuộc địa khỏi các chủng loài bản địa sống có tổ
chức trên Sao Hỏa.
Ông nói rằng
các chủng bản địa này bao gồm hai loại cơ bản:
- Một là
loài bò sát
- Hai là
loài côn trùng
Cả hai đều
từng tấn công căn cứ liên tục trong giai đoạn đầu.
Lực lượng
Phòng vệ Sao Hỏa là một nhánh trực thuộc Lực lượng Phòng vệ Trái Đất.
Sau khi được
phổ biến nhiệm vụ, ông được đưa lên một phi thuyền phản trọng lực, có kích thước
khoảng một nửa chiếc xe buýt, bay ở độ cao trung bình 6 mét so với mặt đất, nhằm
tránh bị các chủng bản địa phát hiện và tấn công. Cuối cùng, ông đến khu định
cư Vulkan, tại Trạm Tiền phương ZIPbra, sư đoàn 098. Từ đó, có thể nhìn thấy sư
đoàn khác là 097.
Tại đây,
ông được xếp vào một phòng cùng các tân binh khác để tiếp tục nhận huấn luyện
và thông tin bổ sung.
Ông ấy được
cấp cho những bộ đồ sinh tồn cần thiết để ra ngoài bề mặt trong thời gian dài,
cùng với một bộ giáp cơ động, và điều này, các bạn thân mến, giúp cân bằng lại
lợi thế trong các trận chiến với người bản địa trên hành tinh đó, vốn rất hiếu
chiến. Bởi vì hai phe chỉ huy của người Sao Hỏa, loài bò sát và loài côn trùng,
đều mạnh hơn con người chúng ta về thể chất.
Sau đó,
nhóm của ông được giới thiệu với các thành viên khác trong sư đoàn 098. Ông nói
rằng khoảng một phần ba nhân sự của sư đoàn 098 là phụ nữ. Có tổng cộng 244 người
trong mỗi sư đoàn, và ông nhận ra rằng đây có thể sẽ là những người đồng hành
cùng mình trong suốt 20 năm tới, nên tốt hơn hết là duy trì quan hệ thân thiện.
Trong ba
năm tiếp theo, ông tham gia vào nhiều trận chiến với người bản địa trên Sao Hỏa,
bảo vệ các tài sản thuộc Mars Colony Company, bao gồm cả các hoạt động khai
thác mỏ.
Đến năm thứ
17 phục vụ, đội trưởng Randy Kramer cho biết thuộc địa Sao Hỏa đã đàm phán được
một hiệp ước hòa bình với người bản địa Sao Hỏa. Đây là một hiệp ước vô cùng
quan trọng, vì nó có thể chấm dứt tất cả các cuộc chiến không cần thiết giữa
người Trái Đất và người bản địa Sao Hỏa.
Nhưng rồi
chuyện xảy ra, các bạn thân mến, điều mà tôi rất ghét ở các tập đoàn, đó là trước
khi mực ký còn chưa khô, lòng tham của các tập đoàn đã lộ diện. Mars Colony
Corporation cùng với 4 sư đoàn của Lực lượng Phòng vệ Sao Hỏa đã điều quân đi lấy
các cổ vật không thuộc về họ, vốn rất thiêng liêng với người bản địa Sao Hỏa,
chủng bò sát.
Đội trưởng
chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn rằng lòng tham của các tập đoàn và sự thiếu
khôn ngoan đã dẫn đến một thảm họa khủng khiếp, vì ngay cả các binh sĩ của sư
đoàn 098 cũng biết rằng đó là một quyết định tồi tệ khi nhận lệnh mang những cổ
vật đó về căn cứ.
Chính Randy
Kramer đã trình bày mối lo ngại với chỉ huy của mình. Dù chỉ huy đồng ý với
anh, nhưng ông nói rằng phải tuân lệnh cấp trên.
Thế là 976
lính phi hành người Trái Đất mở cuộc tấn công vào một ngôi đền ngầm của nền văn
minh bò sát, tiến vào qua hệ thống đường hầm dẫn đến khu vực trung tâm. Nhưng
khi đến nơi, một không gian rộng cỡ sân vận động Astrodome ở Houston, tất cả
thiết bị liên lạc điện tử của họ đột nhiên ngừng hoạt động. Họ biết đó là một dấu
hiệu xấu.
Đột nhiên,
từ những bức tường đá trông như tự nhiên, những nhóm chiến binh bò sát xuất hiện
từ các khe nứt, bao vây và tấn công các binh sĩ xấu số. Cuộc thảm sát vô cùng
khủng khiếp.
Cuối cùng,
một người truyền tin có thể liên lạc được với trung tâm chỉ huy bằng thiết bị
truyền thông vô tuyến quy mô lượng tử, và trung tâm dùng công nghệ của họ tạo
ra một hố sâu không gian ngay trên khu vực chiến đấu để giải cứu các binh sĩ
còn sống.
Trong số
976 lính phi hành của lực lượng phòng vệ Sao Hỏa ban đầu, chỉ còn lại 35 người
sống sót. Đó là một thảm họa hoàn toàn. Nhân lực của bốn sư đoàn đó không thể
thay thế, và Trạm Tiền Phương Zilbra đã bị đóng cửa ngay sau đó.
Tuy nhiên,
may mắn thay, hiệp ước hòa bình vẫn được duy trì.
Các bạn
thân mến, thật bất ngờ khi nền văn minh bò sát ấy cũng có cảm xúc, bởi vì họ
nghĩ rằng việc Mars Colony Corporation mất gần bốn sư đoàn tinh nhuệ đã là một
bài học đủ sâu sắc, và con người sẽ không lặp lại sai lầm ngu ngốc ấy nữa. Từ
đó về sau, hai bên thực sự tôn trọng những điều khoản của hiệp ước, và hiệp ước
ấy vẫn còn hiệu lực cho đến ngày nay.
Tuy nhiên,
rất nhiều sinh mạng đã bị đánh đổi chỉ vì lòng tham của các tập đoàn. Đó mới là
điều thật sự khiến người ta phẫn nộ.
Sau khi đội
trưởng Randy Kramer xuất viện, ông được hỏi có muốn tham gia trường đào tạo phi
công không. Nhiều người sau khi phục vụ quân sự được chuyển sang học một nghề mới
trong các tập đoàn này.
Ông đồng ý
và theo học 3 tháng tại Trạm Điều Hành Mặt Trăng, rồi 3 tháng nữa tại một căn cứ
trên hành tinh Titan. Sau đó, ông được điều sang tàu mẹ của hạm đội liên thiên
hà có tên Tarship Nautilus, còn gọi là SS Nautilus, vốn như một tàu sân bay
không gian.
Randy Kramer ước tính rằng SS Nautilus dài khoảng
nửa đến ba phần tư dặm, tức gần 1–1,2 km. Phần phía trước là khu điều hành, nơi
tổ chức các cuộc họp hàng không, đàm phán ngoại giao và chiến lược. Sĩ quan cấp
cao sống tại khu vực này.
Phần giữa
là khu vực chứa nhà ở, máy bay ném bom, vũ khí, tiếp tế, cũng như phòng ở của tổ
bay.
Phần cuối
là hệ thống động lực, sử dụng kết hợp công nghệ chống trọng lực và các đơn vị thao
túng thời gian.
Cơ trưởng cấp
0-6 của tàu, có gắn bảng hiệu màu xanh và vàng năm 2013 trong phòng chỉ huy, là
cơ trưởng Roger L. Kirchland.
Kramer đã gặp
trực tiếp cơ trưởng Kirchland sau một lần bị khiển trách vì vi phạm quy định
liên quan đến các thành viên nữ trong phi hành đoàn.
Các tàu chiến
trong hạm đội được chia làm 3 loại:
- Viper:
tiêm kích một người lái.
- Cobra:
tiêm kích hai người – gồm phi công và người hỗ trợ.
-
Rattlesnake: được trang bị cảm biến liên chiều tiên tiến, thường cần 3 người vận
hành: phi công, pháo thủ và người điều khiển hệ thống cảm biến.
Tất cả đều
sử dụng hệ thống đẩy phản trọng lực và các công nghệ tiên tiến hoặc ngoại lai
khác.
Mỗi nhiệm vụ
trên tàu chỉ kéo dài tối đa 24 tiếng, vì các phi công có nguy cơ rơi vào trạng
thái loạn trí không gian nếu ở trong không gian quá lâu.
Các bạn,
hãy nghe đây, “chứng loạn trí không gian” xảy ra do thiếu các điểm tham chiếu từ
Trái Đất khi ở trong không gian sâu. Về phần con tàu, nó có thể hoạt động trong
30 ngày. Những chiếc phi thuyền này được chất đầy vũ khí và nhu yếu phẩm bên
trong tàu mẹ, sau đó được đưa lên đỉnh tàu thông qua thang máy để rời khỏi qua
các khoang khí phía trên.
Khi đội trưởng
Randy Kramer hỏi nơi mà con tàu mẹ SS Nautilus được
chế tạo, anh được trả lời rằng thông tin đó vượt quá phạm vi cấp bậc của ông.
Thông tin, luôn được phân mảnh và tổ lái không được phép liên lạc với Trái Đất
trong suốt thời gian làm nhiệm vụ của họ.
Vì vậy, đội
trưởng Randy Kramer chưa bao giờ biết có bao nhiêu con tàu mẹ như SS Nautilus tồn
tại trong hạm đội của Lực lượng Phòng thủ Trái Đất. Tuy nhiên, một lần ông thấy
có tới 5 con tàu mẹ loại này cùng hoạt động bên cạnh họ. Mặc dù loại tàu mẹ này
có khả năng di chuyển giữa các ngôi sao, thậm chí liên ngân hà, nhưng khi đội
trưởng Kramer ở trên tàu SS Nautilus, các hoạt động của họ chỉ giới hạn trong hệ
Mặt Trời của chúng ta, điều này chúng ta đã nhắc tới trước đó.
Đội trưởng
Kramer đã lái cả 3 loại phi thuyền chiến đấu, nhưng chỉ lái một loại có tên là
Albatros, có sải cánh hình cánh chim rộng 25 mét, trong một nhiệm vụ ném bom tại
một căn cứ Z ở vùng Galienoides.
Sau 3 năm
phục vụ trên SS Nautilus, đội trưởng Kramer và một số người khác được thông báo
rằng thời gian phục vụ của họ đã kết thúc. Họ được đưa trở lại Bộ Chỉ huy Chiến
dịch Mặt Trăng bằng một con tàu nhỏ hơn so với con tàu đã chở họ tới Sao Hỏa
vào đầu nhiệm vụ.
Luôn luôn
có một buổi tiệc chia tay cho những người hoàn thành thời gian phục vụ. Lúc đó
là năm 2007 tại Trái Đất. Có 3 diễn giả phát biểu tại buổi lễ, nói rằng sự phục
vụ của họ đã giúp bảo vệ Trái Đất như thế nào và họ được trân trọng ra sao vì
những hy sinh to lớn. Đội trưởng Randy Kramer không biết hai diễn giả đầu tiên
là ai, vì đã bị cắt liên lạc với Trái Đất trong suốt 20 năm. Tuy nhiên, anh nhận
ra người phát biểu cuối cùng: đó là Donald Rumsfeld, người từng giữ chức Bộ trưởng
Quốc phòng từ năm 1975–1977 dưới thời tổng thống Gerald Ford, và một lần nữa từ
năm 2001–2006 dưới thời George W. Bush.
Sau đó,
Randy Kramer trở lại Trái Đất vào năm 1987, trông vẫn trẻ trung như khi ông gia
nhập thủy quân lục chiến, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, một vấn
đề phát sinh: ông bắt đầu có triệu chứng rối loạn căng thẳng hậu sang chấn
(PTSD). Một vấn đề khác là ông đang tồn tại đồng thời trong hai dòng thời gian
khác nhau.
Các bạn,
xin lỗi nếu tôi lạc đề một chút, có thể có ai đó đang xem video này sẽ cảm thấy
mình có liên hệ với những gì tôi sắp nói: Bạn đã từng mơ thấy mình là em bé và
bị ai đó nhấc lên khỏi nôi trong trạng thái lơ lửng? Hay bạn trò chuyện với ai
đó khi trưởng thành trong một bối cảnh hoàn toàn khác biệt với cuộc sống hiện tại?
Bạn có từng
mơ thấy những con chim khổng lồ bay qua bầu trời rất thấp và hoàn toàn im lặng?
Hay thấy mình mặc đồng phục hải quân, đi kiểm tra các phi thuyền nhỏ, rồi bỗng
có tiếng cảnh báo và bạn chạy đến nơi trú ẩn với các đồng đội?
Bạn có bị
kiệt sức kéo dài, cảm thấy như mỗi khi ngủ, linh hồn bạn rời khỏi cơ thể và sống
một cuộc đời khác với những người khác, khiến bạn thức dậy mệt mỏi, tức giận hoặc
hoảng loạn? Khi còn nhỏ, bạn có từng chơi với những “người bạn tưởng tượng” mà
chỉ bạn nhìn thấy, hay có thể thấy những người đã khuất mà người khác không thấy?
Ở các nước
Mỹ Latinh, có thể khi bạn bệnh nặng, một người lạ, thường được gọi là thầy chữa
dân gian, đến nhà và xin phép gia đình được chữa bệnh cho bạn, và bạn được chữa
lành?
Hay bạn từng
gặp nhiều tai nạn suýt chết, nhưng luôn cảm thấy có một thế lực vô hình bảo vệ?
Như khi xe bạn bị tàu hỏa đâm, toàn bộ xe bị phá hủy nhưng nơi bạn ngồi vẫn còn
nguyên vẹn?
Hay khi một
đám mây độc đi qua, bạn cảm nhận có một bàn tay vô hình che miệng và mũi mình lại
để bạn không hít phải khí độc?
Bạn có thường
xuyên bị lạc khi còn nhỏ không? Những đứa trẻ “đặc biệt” như vậy thường được bảo
vệ ngay từ khi sinh ra. Biết tại sao không? Vì chúng rất quý giá, vì chúng đã
được “đưa vào” bụng mẹ để thực hiện một sứ mệnh trong tương lai.
Ngoài ra, bạn
có từng nhiễm nhiều loại virus mà không bị ảnh hưởng gì không? Có những người
luôn có cảm giác rằng “tâm trí mình có thể điều khiển tất cả”, rằng họ có thể tạo
ra rất nhiều điều chỉ bằng ý nghĩ, nhưng trong cuộc sống này thì họ lại không
thể làm được.
Quay lại với
đội trưởng Randy Kramer: Sau khi rời khỏi các thuộc địa trên Sao Hỏa, ông gặp rất
nhiều vấn đề, đến mức phải tìm sự giúp đỡ từ các bác sĩ tâm lý, đồng thời bắt đầu
thiền định để làm dịu tâm trí và tiếp cận với tiềm thức. Dần dần, ký ức về người
vợ của anh bắt đầu trỗi dậy, vì anh từng kết hôn trong thời gian ở thuộc địa
Sao Hỏa.
Nhiều ký ức
khác cũng dần trở lại, lúc đầu lẻ tẻ, rồi ngày càng rõ ràng. Ông từng nghĩ mình
phát điên, cho đến năm 37 tuổi, khi dòng thời gian thứ hai của ông kết thúc, và
toàn bộ bức tranh rõ ràng hiện ra.
Câu chuyện
của ông được xác thực qua nhiều tài liệu khác, và trong một số khía cạnh, rất
giống với câu chuyện của Michael Relfe, người cũng từng phục vụ 20 năm ở Sao Hỏa,
bị xóa ký ức, được trẻ hóa và du hành ngược về thời điểm gia nhập quân đội. Sau
buổi phỏng vấn đầu tiên với luật sư Michael Salla, Randy Kramer đã tiết lộ rằng
tên thật của mình không phải là “Captain Kyle” mà là Randy Kramer, như tất cả
chúng ta giờ đều biết.
Khi Randy
Kramer cố lấy một số tài liệu thông qua đại diện quốc hội của mình, chỉ huy của
anh, đại tá Jameson, đã liên hệ và kết nối ông với một người tự xưng là chuẩn
tướng Sainte. Người này nói rằng mệnh lệnh đã thay đổi, và giờ Randy Kramer có
thể công khai toàn bộ thông tin, bao gồm tên của các sĩ quan liên quan.
Giờ đây,
Randy Kramer chỉ đơn giản là đang thực hiện mệnh lệnh công khai mọi thứ từ cấp
chỉ huy trực tiếp của mình. Dường như có một nhóm bên trong Lực lượng Phòng thủ
Trái Đất muốn tiết lộ nhiều thông tin hơn về những gì thực sự đang diễn ra
ngoài không gian.
Chính
Andrew Basiago, người đã đến thuộc địa Sao Hỏa bằng công nghệ dịch chuyển tức
thời và du hành thời gian, từng tuyên bố rằng sự tham gia của ông vào Dự án
Pegasus đã được xác nhận bởi Nhà Trắng trong một cuộc họp bí mật tại Wolf Pig
Pass Skylodge, đông nam Colorado vào tháng 6 năm 2003.
Một tiết lộ
chấn động khác từ Andrew Basiago là ông đã sử dụng thiết bị gọi là Chronovisor
để quan sát các sự kiện trong quá khứ và tương lai, và ông đã nhìn thấy các vụ
tấn công ngày 11 tháng 9 năm 2001 từ nhiều thập kỷ trước khi nó xảy ra. Vậy phải
chăng một số quan chức chính phủ đã biết trước về sự kiện này?
Một lần nữa
tôi nhấn mạnh, tôi không phải là kẻ theo thuyết âm mưu, tôi không thích những
thứ âm mưu rẻ tiền, và tôi không tham gia vào trò chơi đó. Vậy nên tôi chỉ nói:
nếu bạn muốn tin thì hãy tin, còn nếu không cũng không sao. Hãy xem như đây là
một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Ngoài ra,
ông Basiago cũng từng nói sẽ xuất bản một cuốn sách vào năm 2011, tựa đề “Ngày xửa ngày xưa trong dòng chảy thời gian:
Những cuộc phiêu lưu của tôi trong Dự án Pegasus vào buổi bình minh của kỷ
nguyên không-thời gian”. Nhưng đến thời điểm năm 2015, cuốn sách này vẫn
chưa được phát hành hoặc bị ngăn không cho ra mắt. Có khả năng, cuốn sách đã bị
kiểm duyệt hoặc chính phủ ngầm không cho phép nó được xuất bản.
Các bạn
thân mến, làm ơn hãy tỉnh thức. Có rất nhiều người, từ những người có nghề nghiệp
uy tín đến những người lao động bình thường, đã tuyên bố rằng họ từng ở trên một
căn cứ ở Sao Hỏa hoặc nơi nào đó trong hệ Mặt Trời. Một số người nói rằng họ đã
được đưa tới đó bằng công nghệ dịch chuyển tức thời, được phát triển một phần từ
công nghệ của Tesla, từ Thí nghiệm Philadelphia, và một phần được trao cho nhóm
MJ-12 bởi người ngoài hành tinh xám. Công nghệ đó gọi là Jump Room.
Do đó, có một
công nghệ vượt xa khả năng chống trọng lực, cho phép chúng ta du hành đến bất kỳ
nơi nào trong không gian và thời gian. Nếu khái niệm này khiến bạn quá khó hiểu
hay khó tiếp nhận về mặt tinh thần, thì bạn có thể xem tài liệu này như một
phim khoa học viễn tưởng. Nhưng nếu bạn chịu khó điều tra, bạn có thể nhận ra rằng
phần lớn những điều này có thể là sự thật.
Tôi là người
bạn của bạn, Antonio Cisneros de la Fuente, và hãy nhớ rằng: tương lai là của
chúng ta và con cháu chúng ta. Những điều siêu nhiên rồi sẽ trở thành điều bình
thường, chỉ là chúng ta, những con người bình thường như bạn và tôi, vẫn chưa
biết điều đó. Nhưng có ai đó, ai đó biết, và chúng ta đã bị từ chối quyền được
biết, điều này khiến tôi rất giận dữ.
Và lời cuối
cùng của tôi luôn là: chúng ta sẽ chiến thắng. Hẹn gặp lại các bạn rất sớm. Tôi
xin khép lại tại đây.
Link gốc của
bài viết
https://www.youtube.com/watch?v=tENC0qvhru0
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.