Teal Swan Transcripts 226 - CHỦ NGHĨA CHỊU ĐỰNG (Mặt Trái của Sự Lẩn Tránh)

 

Teal Swan Transcripts 226


CHỦ NGHĨA CHỊU ĐỰNG (Mặt Trái của Sự Lẩn Tránh)

 

23-04-2016




Bao nhiêu người trong các bạn từng nghe những câu như: "Không đau đớn thì không có thành công", hay "Những gì không giết được bạn sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn", hoặc câu tôi yêu thích: "Nó là như vậy đấy".

 

Những câu này có điểm chung gì?

 

Chúng giúp chúng ta buông bỏ sự kháng cự với những tình huống mà ta cảm thấy bị kẹt trong đau đớn, bất lực không thể thoát ra.

 

Vậy điều nguy hiểm nằm ở đâu?

 

Nguy hiểm là ở chỗ, những câu này cũng dễ dàng được dùng để biện minh cho việc tiếp tục ở trong nỗi đau, tiếp tục mắc kẹt trong một tình huống mà thật ra bạn có quyền kiểm soát, nhưng bạn lại không hành động gì cả, bạn chỉ đơn giản là lì ở đó.

 

Chúng ta đều đã hiểu rõ sự nguy hiểm của việc lẩn tránh, vì chủ đề này đã được bàn đến rất nhiều trong lĩnh vực tâm linh, tâm lý học và tự giúp bản thân. Chúng ta không thích những người bạn chỉ ở bên ta khi thuận lợi. Chúng ta hiểu rằng việc "vượt mặt" vấn đề một cách tâm linh là phiền phức và chẳng giúp ích gì. Việc luôn luôn tích cực một cách cực đoan cũng chẳng mang lại hiệu quả. Tóm lại, chúng ta biết rõ rằng trốn tránh là một vấn đề. Bạn không thể thoát khỏi các vấn đề của mình bằng cách tránh né nỗi đau bằng mọi giá.

 

Nhưng điều mà chúng ta cũng cần phải thừa nhận, là phía đối lập cũng tiềm ẩn một nguy hiểm. Có một nguy cơ khi bạn trở nên bám víu vào nỗi đau và không muốn rời khỏi nó. Tôi đã quyết định đặt tên cho nguy cơ này, tôi gọi nó là Chủ nghĩa chịu đựng (Endurism). Nó là đối lập hoàn toàn với chủ nghĩa lẩn tránh, nhưng cũng gây hại không kém.

 

Chủ nghĩa chịu đựng là một chiến lược đối phó. Đó là cách chúng ta đối phó với cảm nhận rằng mình bất lực trong việc đáp ứng các nhu cầu. Nó là một chiến lược đảm bảo rằng bạn sẽ trải qua cả đời trong trạng thái chịu đựng một cuộc sống đầy đau khổ, thay vì tạo ra một cuộc sống mà bạn thực sự yêu thích.

 

Tôi không cần phải nói thì bạn cũng biết rằng chúng ta đang sống trong một thế giới đầy những thông điệp hỗn loạn. Một mặt, xã hội cổ xúy cho niềm vui, niềm vui và chỉ niềm vui. Không có cảm xúc nào được chấp nhận ngoại trừ hạnh phúc.

 

Hãy nhìn vào ngành công nghiệp dược phẩm, ngành quảng cáo, ngành tiêu dùng. Hầu hết mọi sản phẩm ngoài kia đều gửi cùng một thông điệp: Bạn phải cảm thấy tốt, nếu không cảm thấy tốt thì chắc chắn bạn đang có vấn đề nghiêm trọng.

 

Thế nhưng mặt khác, chúng ta lại sống trong một xã hội tôn vinh sự đau khổ. Tất cả các giải thưởng, huy chương, danh hiệu… hầu hết đều được trao cho những người đã đấu tranh gian khổ nhất. Chúng ta ngưỡng mộ những người chịu đựng và hy sinh, những người mang lấy đau đớn vào mình. Chúng ta tôn sùng những người tử vì đạo.

 

Vậy là ta nhận được một thông điệp vô cùng lẫn lộn: “Chờ đã. Một mặt bạn bảo tôi rằng tôi phải hạnh phúc, nếu không thì có gì đó không ổn và tôi sẽ không được chấp nhận. Nhưng mặt khác, bạn lại bảo tôi rằng tôi chỉ là người tốt nếu tôi đang chịu đựng. Rằng trong sự khổ đau có đức hạnh.”

 

Và hãy để tôi nói thêm: trong các cộng đồng tôn giáo và tâm linh trên hành tinh này, họ đã đưa cái ý tưởng “đức hạnh trong đau khổ” lên một tầm cao mới. Chúng ta gán cho việc đau khổ, chịu đựng những phẩm chất như cao thượng, tốt đẹp, và đúng đắn. Chúng ta tiếp tục ở lại trong những tình huống gây đau đớn và thậm chí tự tạo ra chúng, để có cảm giác rằng mình là người tốt và đang làm điều đúng. Đó là một dạng tử vì đạo âm thầm và kéo dài. Trong thực tế, trong mọi mối quan hệ đồng phụ thuộc đều có yếu tố của chủ nghĩa chịu đựng.

 

Trong cộng đồng Luật Hấp Dẫn, ta có thể thấy một sự chia rẽ hoàn toàn, một bên rơi vào chủ nghĩa lẩn tránh cực đoan, còn bên kia thì hiểu rằng, vì Luật Hấp Dẫn nói rằng nếu bạn cộng hưởng với điều gì đó thì bạn sẽ tiếp tục thu hút nó, bất kể bạn có hành động gì đi nữa. Nhóm này đẩy con lắc sang phía đối lập hoàn toàn. Nhưng điều mà họ quên, là trong chiều không gian vật chất này, hành động cũng là một bước có khả năng tạo ra sự thay đổi về tần số năng lượng. Chúng ta quên mất rằng nó là một phần trong tiến trình. Dù có thể nó là bước thứ hai, nhưng nó vẫn là một bước quan trọng.

 

Nếu bạn ở cực này của quang phổ, bạn sẽ tự nhủ: “Không có gì tôi có thể làm được, vì tôi đang cộng hưởng với tình huống này.” Vậy nên bạn chỉ cố gắng “cho phép” nó, và tin rằng vũ trụ sẽ tự giải quyết và hành động giùm bạn. Nhưng thực tế là, để nâng cao tần số năng lượng của bạn, đôi khi chính hành động mới là cách duy nhất để thực sự nâng nó lên cao hơn nữa. Điều thú vị là, ngay trong sự chịu đựng cũng có yếu tố của sự lẩn tránh.

 

Vậy ta đang cố lẩn tránh điều gì?

 

Ta đang cố trốn tránh nỗi sợ hãi sự thay đổi, và cả trách nhiệm đi kèm với việc thực hiện sự thay đổi đó.

 

Vậy tại sao ta lại sợ thay đổi đến thế?

 

Ta sợ rằng khi thay đổi theo hướng tích cực, theo hướng phát triển, theo hướng vui vẻ hơn, thì ta sẽ mất đi kết nối với một ai đó.

 

Tuần trước tôi đã làm một video về điều này, có tên là “Hiệu ứng Bắt Kịp – Lý do thật sự khiến chúng ta sợ thay đổi” (Teal Swan Transcripts 225). Tôi khuyên bạn nên xem video đó.

 

Hãy bóc thêm một lớp nữa, nhìn sâu hơn vào vấn đề này. Khi còn nhỏ, điều chúng ta khao khát nhất là gì?

 

Chúng ta muốn có ai đó yêu thương mình vô điều kiện. Chúng ta muốn ai đó luôn kết nối với mình dù mình có cảm thấy vui hay buồn. Nhưng thực tế thì sao? Điều này hiếm khi xảy ra. Tình yêu vô điều kiện là điều mà loài người vẫn đang cố gắng học hỏi.

 

Phần lớn thời gian, chúng ta được yêu thương một cách có điều kiện. Ví dụ như: "Không, mẹ sẽ không ở cạnh con nếu con tức giận hoặc buồn bã. Con có thể vào góc ngồi suy nghĩ lại đi." Để hiểu rõ hơn về điều này, tôi muốn bạn xem video của tôi có tên “Lời kêu gọi đánh thức cảm xúc” (Teal Swan Transcripts 143).

 

Dù sao đi nữa, tôi không có nhiều kiên nhẫn với những người thích nói kiểu như "khổ đau tìm đến nhau", vì đó thực chất là sự làm nhục nhu cầu sâu thẳm bên trong con người. Bởi tất cả điều đó bắt nguồn từ một ước muốn: được yêu thương vô điều kiện, bất kể cảm xúc của mình ra sao. Hãy nghiêm túc nhìn vào bên trong bạn, chính cái phần đang đau đớn đó của bạn rất, rất muốn có ai đó ở bên cạnh. Tất cả chúng ta đều như vậy.

 

Khi mang trong mình vết thương này, ta hình thành niềm tin rằng nếu ai đó yêu ta, họ sẽ chấp nhận chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào chỉ để được ở bên ta. Thật ra, tất cả chúng ta đều khao khát có ai đó nhìn vào mắt mình và nói: “Tôi thà chịu đau để được ở bên bạn còn hơn hạnh phúc mà không có bạn.”

 

Hãy thừa nhận điều đó.

 

Thực tế là, trong suốt một mối quan hệ, ta dần dần gây ra đau khổ cho người kia và đặt họ vào những tình huống đau đớn cùng với mình. Ta làm điều đó một cách vô thức nhưng có chủ đích, để kiểm tra xem liệu họ có yêu mình đến mức sẵn sàng chịu đựng mọi thứ để ở lại bên mình hay không. Ta muốn điều ngược lại với một người bạn "chỉ tốt khi trời đẹp". Ta muốn một điều gì đó an toàn và đáng tin cậy. Ta mong họ sẽ chịu đựng nỗi đau vì mối liên kết với ta. Chúng ta đã được dạy rằng đó là tình yêu.

 

Nói cách khác, chủ nghĩa chịu đựng gắn chặt với tình yêu đối với hầu hết chúng ta. Nhưng đến đây, người bạn đời của bạn bắt đầu lên tiếng và nói: “Khoan, nếu bạn yêu tôi, bạn sẽ không muốn tôi phải chịu đựng. Bạn sẽ làm mọi cách để kéo tôi ra khỏi đó. Bạn sẽ thay đổi hành vi hoặc tình huống gây ra nỗi đau cho tôi.”

 

Và thế là một cuộc giằng co bắt đầu trong mối quan hệ, giữa một người nói: “Nếu bạn yêu tôi, bạn sẽ không để tôi đau khổ.”

 

Và người kia thì nói: “Nếu bạn yêu tôi, bạn sẽ chịu đựng vì tôi.”

 

Và bây giờ, hãy bóc sâu thêm nữa… ta sẽ thấy điều gì nằm bên dưới tất cả?

 

Chúng ta nhận ra rằng, khi còn nhỏ, ta hoàn toàn phụ thuộc vào những người xung quanh về mặt quan hệ, chúng ta phụ thuộc vào họ để được đáp ứng nhu cầu, để được thoả mãn mong muốn. Ta phụ thuộc vào họ trong mọi thứ. Đây là một vị thế vô cùng bất lực. Và đúng vậy, đây cũng là mảnh đất màu mỡ cho sự mở rộng nhận thức về sau. Nhưng nó cũng tạo ra một lượng lớn tổn thương tâm lý.

 

Vậy ta nhận ra điều gì?

 

Có phải phần lớn cha mẹ chúng ta đã nói: “Được rồi, mẹ thấy mong muốn của con, mẹ thấy nhu cầu của con, và mẹ sẽ làm mọi cách có thể để giúp con được thoả mãn điều đó”?

 

Không. Phần lớn thời gian, điều cha mẹ làm, thông qua hành vi hoặc lời nói trực tiếp, là nhìn đứa trẻ và nói: “Đời là vậy đó con, phải ráng chịu thôi.”

 

Thông điệp đó để lại gì trong chúng ta?

 

Rằng “Không có gì tôi có thể làm để đáp ứng nhu cầu hay đạt được điều mình muốn. Tôi chỉ có thể cam chịu.” Chúng ta không được chỉ dẫn cách suy nghĩ tìm hướng cải thiện tình huống, không được dạy cách tự đáp ứng mong muốn, hay tìm ra giải pháp thay thế cho những điều mình không muốn làm. Từ hoàn cảnh trưởng thành đó, chúng ta học được rằng: phải ráng chịu cảm giác bất an, phải sống trong cảnh không tiền, phải chịu không được có những điều mình muốn, phải chịu bị lạm dụng, hoặc phải làm những điều mình không hề muốn.

 

Đây là một trong những sai lầm tai hại nhất mà cha mẹ có thể mắc phải. Chúng ta có thể trách họ không? Không hẳn. Vì họ cũng cảm thấy bất lực trong chính cuộc đời của họ. Họ cảm thấy mình cũng bị mắc kẹt. Và rồi họ làm gì? Họ thuyết phục con mình rằng chúng cũng bị mắc kẹt như họ. Đây chính là nơi mà chủ nghĩa chịu đựng bắt đầu.

 

Thử nhớ lại đi: bao nhiêu lần bạn nói với cha mẹ rằng “Con ghét trường học. Con khổ sở quá. Con không chịu nổi nữa”, và cha mẹ đáp lại: “Kệ con. Phải đi học chứ. Chịu đựng đi.”

 

Và rồi ta tự hỏi tại sao lại có nhiều người lớn nói: “Tôi ghét công việc của mình. Tôi không muốn làm nữa, nhưng tôi phải đi làm.” Hoặc: “Tôi ghét cuộc hôn nhân của mình. Tôi không thể chịu nổi người này, nhưng tôi sẽ ráng chịu đến khi con cái học xong đại học.”

 

Vậy nên, lời khuyên của tôi dành cho những bậc cha mẹ đang xem tập này: Tôi không yêu cầu bạn từ bỏ ranh giới cá nhân lành mạnh hay hy sinh bản thân vì con cái. Điều tôi yêu cầu là đừng áp đặt cảm giác mắc kẹt của chính bạn lên con mình, vì đó là cách nhanh nhất để hủy hoại tương lai trưởng thành của chúng.

 

Bạn muốn con mình lớn lên với tinh thần tự do, với tư duy “Tôi có thể”, chứ không phải “Tôi bị giới hạn”, “Tôi không thể”, hay “Tôi mắc kẹt”.

 

Vậy câu hỏi đặt ra là: Bạn muốn nuôi dạy một người trưởng thành có khả năng tạo ra thay đổi tích cực trong cuộc đời mình, hay một người chỉ giỏi chịu đựng khổ đau?

 

Tôi kêu gọi bạn hãy dẫn dắt bằng hành động. Là cha mẹ, bạn phải nhìn lại những khía cạnh trong đời sống của mình nơi mà bạn đang thực hành chủ nghĩa chịu đựng, nơi mà bạn đang sống theo kiểu “Dù tôi đau khổ đến mấy, tôi vẫn phải chịu đựng”. Hãy nhớ rằng đó là bài học mà bạn đang truyền cho con, không chỉ về tình huống hiện tại, mà về nỗi đau trong suốt cuộc đời.

 

Tôi đề nghị bạn thực sự đưa con vào tiến trình tư duy giải pháp. Hãy khiến chúng động não tìm cách thoát khỏi tình huống đau khổ, hành động để đạt được điều mình mong muốn, thay vì chỉ nói với chúng rằng: “Không được đâu.”

 

Hãy thay đổi cách nói chuyện trong gia đình bạn, từ “Chúng ta không thể” sang “Luôn có cách, vậy thì làm sao để chúng ta có thể?”

 

Bởi vì khi bạn gieo vào đầu trẻ thông điệp rằng chúng phải chịu đựng và không thể làm gì để thay đổi, bạn đang ép buộc chúng phải bám víu vào việc chịu đựng. Chúng sẽ phải học cách chấp nhận điều đó. Chúng sẽ tìm kiếm các lý thuyết tâm linh hoặc phi tâm linh để biện minh cho việc tiếp tục chịu đựng. Chúng sẽ lớn lên và ép đối tác, ép con cái của mình cũng phải chịu đựng và bị mắc kẹt, vì tin rằng đó là điều đúng đắn và cao quý. Bạn sẽ nuôi dạy một đứa trẻ trở thành người siêu giỏi chịu đựng khi lớn lên.

 

Nhưng bạn không muốn điều đó. Bạn không muốn nuôi dạy một người chịu đựng. Những người chịu đựng chỉ duy trì những thứ đã không còn hiệu quả.

 

Bạn muốn nuôi dạy một người có sự tự do bẩm sinh để nói rằng: “Biết sao không? Tôi không thích điều này, và tôi sẽ là người thay đổi nó.”

 

Nhưng hãy cẩn trọng: Khi bạn bắt đầu nhìn vào những nơi mà mình đang sống trong chủ nghĩa chịu đựng, phản ứng đầu tiên của bạn sẽ là cực kỳ phòng vệ. Vì sao?

 

Vì bạn có những lý do chính đáng cho việc đó. Và tôi không đến đây để tranh cãi về tính chính đáng đó.

Nó hoàn toàn hợp lý khi bạn nói: “Tôi đang chịu đựng công việc của mình vì những hậu quả sẽ xảy ra nếu tôi nghỉ.” Đó là lý do hợp lý.

 

Nhưng sự hợp lý chính là kẻ thù của tự do và sự phát triển. Tôi không bảo bạn rằng lý do của bạn không có giá trị. Tôi chỉ muốn bạn hiểu rằng: Lý do đó không xứng đáng để bạn phải sống một cuộc đời bị mắc kẹt và tắt nghẽn.

 

Chủ nghĩa chịu đựng là sự giới hạn. Nó giống như câu chuyện cũ về những chú voi con bị buộc vào gốc cây mà chúng không thể di chuyển. Rồi khi lớn lên, chúng đủ mạnh để nhổ tung gốc cây, nhưng vẫn không làm, vì tin rằng mình vẫn bị trói. Đó là một giới hạn do người khác dạy mà sau này trở thành giới hạn do chính bản thân áp đặt.

 

Sớm hay muộn, người chịu đựng cũng sẽ gục ngã. Chủ nghĩa chịu đựng là nguyên nhân sâu xa của hầu hết (nếu không muốn nói là tất cả) các bệnh mãn tính, và chắc chắn là nguyên nhân của bệnh nan y.

 

Khi bạn cứ tiếp tục chịu đựng, bạn đang tự dừng lại quá trình mở rộng của mình. Và vũ trụ được sinh ra là để hỗ trợ sự mở rộng.

 

Vậy bạn nghĩ nó có đủ kiên nhẫn để chờ bạn dừng lại sao? - Hoàn toàn không.

 

Vũ trụ sẽ nói: “Ồ, bạn muốn thả neo và không tiến lên? Vậy tôi sẽ đưa bạn vào một tình huống sinh tử.”

 

Đó chính là điều các căn bệnh nan y đang nói: “Hãy thay đổi cuộc sống của bạn theo hướng tốt hơn, hoặc là chết.” Đó cũng là lý do đằng sau những khủng hoảng đời sống.

 

Nếu bạn chịu đựng một điều gì đó trong khi khao khát điều ngược lại, sẽ đến lúc cuộc sống bạn sụp đổ, để bạn không còn gì để mất, và có thể bắt đầu theo đuổi niềm vui của mình.

 

Một hình ảnh minh hoạ: Bạn đang ở giữa đại dương, trên một con thuyền mà bạn ghét. Bạn ao ước có một con thuyền khác. Vũ trụ nghe thấy điều đó, và gửi đến cho bạn một con thuyền mới, điều phù hợp với sự mở rộng. Bạn thấy nó và đặt một chân lên con thuyền mới, muốn nhảy sang đó.

 

Vũ trụ nhìn thấy bạn do dự, và nói: “Chà, họ mất nhiều thời gian quá. Hãy giúp họ thấy rằng họ cần rời khỏi con thuyền cũ.”

 

Rồi vũ trụ bắt đầu đục thủng con thuyền cũ. Và nó bắt đầu chìm. Và bạn, người sống trong chủ nghĩa chịu đựng, thay vì nhảy lên thuyền mới, lại cố vá những lỗ thủng.

 

Và vũ trụ nói: “Thôi được, chúng ta sẽ làm nó chìm luôn.”

 

Thế là bạn rơi xuống nước, và chỉ còn hai lựa chọn: chìm, hoặc leo lên thuyền mới.

 

Tôi có một hình xăm trên cánh tay: Hãy theo đuổi niềm vui của bạn.

 

Nghe có vẻ là một câu nói tâm linh dễ thương, nhưng nó nghiêm túc lắm. Theo đuổi niềm vui không phải là lựa chọn, nó là điều duy nhất bạn có thể làm. Bằng không? Vũ trụ sẽ đánh chìm con thuyền của bạn.

 

Vậy làm sao để chấm dứt chủ nghĩa chịu đựng trong cuộc đời mình?

 

Bạn phải nhìn thấy tất cả các khía cạnh trong đời sống nơi bạn đang thực hành chịu đựng. Sau đó, nhìn rõ tất cả những lý do bạn dùng để biện minh cho sự chịu đựng đó.

 

Hãy đặt câu hỏi: Chúng có thật sự chính đáng không?

 

Rồi bạn cần mở lòng với tự do bằng cách tìm những nơi bạn thật sự có quyền kiểm soát.

 

Hãy tìm ra các “khe hở”, và giành lại sức mạnh của bạn. Hãy để người khác tham gia vào quá trình đó. Đôi khi, con voi cần ai đó nói với nó: “Này, giờ bạn đã nặng tới 1.5 tấn rồi, bạn có thể nhổ bật cái cây đó.” Và rồi, con voi nhận ra điều đó là thật.

 

Bạn đang sống trong một nhà tù nếu bạn thực hành chủ nghĩa chịu đựng. Và từ bên trong nhà tù, rất khó để thấy được đường ra. Nhưng với người bên ngoài thì rất rõ ràng.

 

Làm ơn, từ tận đáy lòng của tôi, với tư cách là một giáo viên tâm linh, tôi cầu xin bạn đừng dùng những chân lý tâm linh để biện minh cho sự chịu đựng của mình. Đừng lấy chúng làm cớ để tiếp tục mắc kẹt trong nỗi đau. Nó không cao quý, và cũng không phải là mục đích của những chân lý đó.

 

Đừng nói với bản thân hay với người khác rằng không thể làm gì trong tình huống đó. Hoặc, nếu bạn vẫn muốn tiếp tục nói như thế, thì hãy xem con thuyền của bạn, và cả của họ, chìm dần. Mà điều đó, với vũ trụ thì cũng… không sao cả.

 

Bạn có bao giờ nghĩ rằng mình không đến cuộc đời này chỉ để chịu đựng nó không? Có thể, bạn đến đây là để tạo ra sự thay đổi, để tạo nên khác biệt. Nếu không phải bạn, thì là ai?

 

Mỗi cuộc cách mạng, mỗi thay đổi tích cực, mỗi phát minh vĩ đại, đều là kết quả của một người nào đó đã nói: “Tôi không chấp nhận tiếp tục chịu đựng cái hiện trạng này.”

 

Và rồi họ hành động.

 

Kết quả là gì? Cả thế giới được hưởng lợi từ điều đó.

 

Lối thoát khỏi chủ nghĩa chịu đựng rất đơn giản: Hãy theo đuổi niềm vui của bạn.

 

Hãy ưu tiên các giá trị của bạn và sống theo chúng. Mỗi khi gặp giới hạn, hãy tìm các khe hở và đòn bẩy để tìm đến tự do. Và với người khác, hãy giúp họ tìm thấy tự do của họ nữa.

 

Hãy tưởng tượng họ là một chú chim mà bạn đang cầm trong tay, đã đến lúc nhận ra rằng yêu là buông tay để họ được bay. Giúp họ tìm ra các đòn bẩy và khe hở để thoát khỏi nhà tù mà họ đang mắc kẹt. Điều đó không chỉ giúp họ, mà cũng giúp chính bạn. Và cả thế giới mà bạn đang sống sẽ tốt đẹp hơn biết bao, nếu tất cả chúng ta ngừng sống trong chịu đựng.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=6rTQh7Sh3BE

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.