Teal Swan Transcripts 155
Làm
Thế Nào Để Ngừng Quan Tâm Đến Việc Người Khác Nghĩ Gì Về Mình
06-12-2014
Một số người
trong chúng ta dường như có "làn da dày". Dĩ nhiên, vẫn còn nhiều
tranh cãi về việc liệu những người này thật sự không bị ảnh hưởng bởi sự chê
trách hay họ chỉ giỏi trong việc kìm nén cảm xúc. Dù thế nào đi nữa, thì ngược
lại, một số người trong chúng ta lại có "làn da mỏng". Như một viên đạn,
bất kỳ ý nghĩ, lời nói hay hành động chê trách nào nhắm vào chúng ta đều xuyên
thẳng đến tận lõi bên trong. Chúng ta không chỉ bị ảnh hưởng, mà còn cảm thấy
như bị hủy hoại hoàn toàn.
Chúng ta rất
muốn không bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ, lời nói hay hành động của người
khác. Nhưng hãy thành thật, chúng ta bị ảnh hưởng rất nặng nề. Điều đầu tiên cần
phải hiểu là: nếu bạn thật sự quan tâm người khác nghĩ gì, thì việc tự nói với
bản thân rằng bạn “không nên quan tâm” hoặc “phải ngừng quan tâm” sẽ chẳng khiến
bạn ngừng quan tâm đâu. Và nếu bạn biết ai đó rất để tâm đến việc người khác
nghĩ gì, thì việc bạn nói với họ rằng "đừng để tâm nữa" cũng sẽ không
khiến họ ngừng để tâm đâu.
Cũng có rất
nhiều người sẽ nói với bạn rằng: "Đừng để những gì người khác nói làm tổn
thương bạn như vậy nữa", như thể đó là một sự lựa chọn có ý thức. Nhưng
tôi đảm bảo với bạn rằng, nếu bạn là kiểu người thực sự quan tâm đến những gì
người khác nói, và bị tổn thương bởi những lời nói đó, thì bạn sẽ không thể chỉ
đơn giản búng tay một cái và đột nhiên không còn thấy đau nữa đâu.
Trong các
thí nghiệm khoa học, những con vật trong phòng thí nghiệm như chuột thường được
điều kiện hóa bằng những viên đường và các cú sốc điện. Viên đường khuyến khích
hành vi mong muốn, cú sốc điện ngăn cản hành vi không mong muốn. Con người
chúng ta cũng không khác gì chuột là mấy. Trên thực tế, hầu hết chúng ta cũng
được điều kiện hóa theo cách tương tự. Chúng ta được thưởng bằng những điều dễ
chịu khi cư xử đúng mực và bị trừng phạt bằng những điều không dễ chịu khi cư xử
"sai", chẳng hạn như bị la mắng, điều này tạo ra phản ứng thể chất gần
như giống hệt với một cú sốc điện.
Với một số
người trong chúng ta, đã có những hậu quả rất lớn khi những người quan trọng
trong thời thơ ấu không hài lòng với chúng ta. Ranh giới của chúng ta đã bị xâm
phạm. Chúng ta bị tổn thương bởi những hành vi xâm phạm từ bên ngoài như đòn
roi, sự sỉ nhục hoặc xấu hổ. Hoặc chúng ta bị tổn thương bởi những hành vi xâm
phạm từ bên trong, như bị phạt đứng góc hoặc bị cha mẹ rút lui cảm xúc. Tôi nhận
thấy rằng, những người bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi việc quan tâm người khác
nghĩ gì, thường là những người từng bị tổn thương bởi các hành vi vi phạm ranh
giới từ người thân.
Họ từng bị
trừng phạt theo những cách khiến họ cảm thấy như bị bỏ rơi khi còn nhỏ. Thông
điệp mà họ nhận được là: họ không xứng đáng được yêu thương nếu họ không làm
hài lòng cha mẹ, và về sau là làm hài lòng tất cả mọi người khác nữa.
Đây là một
vấn đề rất lớn nếu bạn nhớ rằng, tình yêu là điều kiện sống còn đối với con người,
đặc biệt khi ta còn nhỏ và phụ thuộc vào người khác về mặt cảm xúc. Trong tâm
trí non nớt của chúng ta, sự không chấp nhận có nghĩa là cái chết. Khi ta lớn
lên, điều đó không thay đổi. Bị chê trách vẫn mang cảm giác như cái chết.
Người ta
thường nói với bạn rằng đừng quá để tâm, đừng cá nhân hóa mọi chuyện. Nhưng đó
là một kiểu phủ nhận trải nghiệm của bạn, vì bạn không thể đơn giản chỉ “ngừng
cá nhân hóa” mọi chuyện.
Vậy nên,
tôi muốn giải thích lý do tại sao bạn lại hay cá nhân hóa như vậy. Lý do là:
khi chúng ta còn rất nhỏ, mỗi lần chúng ta làm điều gì đó “sai” hoặc “xấu”, cha
mẹ đã đối xử với chúng ta như thể chính chúng ta là người xấu. Không phải hành
động là vấn đề, mà là chính bản thân ta. Chúng ta học được rằng: làm điều sai
khiến chúng ta trở thành người sai. Làm điều xấu khiến chúng ta trở thành người
xấu. Vì thế, giờ đây chúng ta có vấn đề rất lớn với việc bị từ chối, bị chê
trách và bị chỉ trích tiêu cực. Vì lòng tự trọng của chúng ta từng, và vẫn còn
phụ thuộc vào sự chấp thuận.
Trong Tháp
Nhu Cầu của Maslow, ông nói rằng nhu cầu được yêu thương và được công nhận chỉ
đứng sau nhu cầu ăn, uống và trú ẩn. Không có ý thiếu tôn trọng Maslow, nhưng
tôi không đồng tình. Qua những nghiên cứu của chính mình, tôi nhận thấy rằng:
tình yêu và cảm giác thuộc về mới thật sự là nhu cầu cao nhất mà con người sở hữu.
Làm sao
chúng ta biết điều đó là đúng? Bởi vì khi ai đó đối mặt với việc mất đi tình
yêu hay cảm giác không thuộc về đâu cả, họ thường bỏ bê hoàn toàn những nhu cầu
sống còn như ăn, uống, thậm chí có người còn đi đến mức tự sát.
Điều này
cho thấy rõ ràng rằng nhu cầu được yêu thương và cảm giác thuộc về còn lớn hơn
cả những nhu cầu cơ bản nhất của sự sống. Bất kỳ ai từng trải qua một cuộc chia
tay nghiêm trọng đều hiểu điều tôi đang nói.
Trước khi
đi sâu hơn, tất cả chúng ta cần tự hỏi bản thân một câu: "Liệu tôi thật sự
nên ngừng quan tâm người khác nghĩ gì không?" Câu trả lời không đơn giản
như bạn nghĩ. Và hôm nay, tôi không định nói với bạn rằng tôi có câu trả lời
đúng. Thay vào đó, tôi muốn bạn thật sự tự hỏi bản thân câu hỏi đó, và tìm ra
câu trả lời của chính bạn.
Tôi đã tự hỏi
mình câu hỏi đó, và câu trả lời mà tôi tìm ra là: Không, chúng ta không nên ngừng
quan tâm người khác nghĩ gì. Và đây là lý do...
Hãy thử đảo
ngược câu nói: “Tôi không nên quan tâm người khác nghĩ gì” thành “Tôi nên quan
tâm người khác nghĩ gì.” Điều đó đúng ở chỗ nào? Hoặc đảo ngược câu: “Tôi không
nên để lời họ nói ảnh hưởng đến mình” thành “Tôi nên để lời họ nói ảnh hưởng đến
mình.” Điều đó đúng ở điểm nào?
Nếu chúng
ta ngừng quan tâm người khác nghĩ gì, và ngừng quan tâm người khác nghĩ gì về
mình, thì ta đang phản ứng với một hành vi mang tính tách rời (sự chê trách) bằng
một hành vi mang tính tách rời khác. Ta tự cô lập mình khỏi người khác bằng
cách không quan tâm đến suy nghĩ của họ. Ta cũng tự tước đi cơ hội được nhìn mọi
việc từ một góc nhìn khác. Và như thế, ta tự tước đi cơ hội được nhìn thấy bản
thân mình dưới một ánh sáng mới. Việc phát triển nhận thức bản thân sẽ trở nên
khó khăn hơn rất nhiều nếu ta ngừng quan tâm người khác nghĩ gì.
Vậy nên, sự
thật cao hơn là: Chúng ta nên quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của mỗi người
trong thực tại của mình. Chúng ta không nên chống đối hay tỏ ra thách thức với
suy nghĩ của người khác, vì đó chỉ là cơ chế phòng vệ.
Tuy nhiên,
có sự khác biệt rõ ràng giữa việc quan tâm người khác nghĩ gì và việc để toàn bộ
cảm nhận về bản thân mình phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác. Đó mới là vấn
đề thực sự.
Cảm thấy
vui khi được khen và cảm thấy bị tổn thương khi bị chê là điều bình thường.
Nhưng khi bạn nhận ra rằng những lời chê trách có thể khiến bạn rơi vào vòng
xoáy tiêu cực, thì điều gì bạn có thể làm?
Tôi sắp
chia sẻ với bạn 10 bước cụ thể để áp dụng, nếu bạn là kiểu người đang rơi vào
tình huống này.
Bước 1: Hãy thừa nhận rằng bạn dễ bị tổn thương, rằng
bạn không thể chịu được lời chỉ trích, rằng bạn quan tâm đến việc người khác
nghĩ gì, và rằng bạn đang có lòng tự trọng đặc biệt thấp. Chúng ta phải thừa nhận
mình đang ở đâu thì mới có thể tiến lên được. Bạn sẽ không tin được có bao
nhiêu người đang kìm nén và chối bỏ thực tế rằng họ thực sự có lòng tự trọng thấp,
rằng họ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, hay rằng họ không chịu nổi lời chỉ
trích. Và chừng nào chúng ta còn kháng cự lại vị trí hiện tại của mình, thì ta
sẽ không thể tiến bộ. Hầu hết chúng ta dành cả cuộc đời để cố gắng kìm nén và
phủ nhận sự thật rằng ta có quan tâm đến cách người khác nhìn nhận, vì ta cho rằng
sự thật đó là không thể chấp nhận được. Rốt cuộc, những người giác ngộ thì đâu
có nghĩ kiểu như vậy.
Nhưng hãy tự
hỏi bản thân: “Tại sao tôi lại quan tâm đến việc người khác nghĩ gì?” Không ai
tồn tại mà không quan tâm đến người khác nghĩ gì, vì ai cũng có ít nhất một người
mà ý kiến của họ thực sự có ý nghĩa đối với ta.
Bước 2: Chúng ta cần sự công nhận. Hầu hết mọi người
không thực sự hiểu công nhận là gì. Ta nghĩ rằng công nhận là một dạng cổ vũ
hay khen ngợi, nhưng thực tế không phải vậy. Công nhận là việc xác nhận rằng điều
gì đó là hợp lý hoặc có cơ sở. Về cơ bản, công nhận ai đó tức là nói rằng họ
đang nói sự thật và nhận thức của họ là đúng. Công nhận là sự công nhận và chấp
nhận rằng cảm xúc và suy nghĩ của bạn là thật và có thực với bạn, dù chúng có hợp
lý hay không, hoặc có khiến người khác hiểu được hay không. Điều này giúp phát
triển một nhận thức vững chắc về bản thân, không phụ thuộc vào người khác. Khi
còn nhỏ, việc được cha mẹ công nhận giúp chúng ta cảm nhận và biểu lộ cảm xúc,
phát triển cái tôi an toàn, có được sự tự tin, cảm thấy gần gũi với cha mẹ hơn,
và có các mối quan hệ lành mạnh hơn khi trưởng thành.
Nhưng những
bậc cha mẹ quá tập trung vào sự đúng/sai, tán thành/phản đối, thưởng/phạt thì lại
không hề quan tâm đến việc công nhận. Vì vậy, đối với những ai bị hủy hoại bởi
những gì người khác nghĩ, thì việc cha mẹ thiếu nhận thức thực sự đã gây tổn
thương rất lớn, và giờ đây, trách nhiệm đó là ở chúng ta: phải tự công nhận bản
thân. Mà công nhận bản thân lại chính là “toa thuốc” cần thiết. Để làm điều đó,
bạn cần thừa nhận sự thật bên trong trải nghiệm nội tâm của mình. Chúng ta cần
gạt bỏ ý niệm về đúng hay sai, bởi công nhận không liên quan đến việc đúng hay
sai. Ví dụ, nếu ta từng có ý định giết ai đó, việc công nhận không phải là nói
giết người là đúng, mà là thừa nhận rằng ta có lý do chính đáng và có căn cứ để
cảm thấy muốn làm vậy. Có hai video “Ask Teal” tôi muốn bạn xem để bắt đầu quá
trình công nhận bản thân này. Video đầu là "Lời kêu gọi đánh thức cảm xúc”
(Teal Swan Transcripts 143), video thứ
hai là "Tâm trí của bạn là bạn hay thù?” (Teal Swan Transcripts 150).
Trong video
đầu, tôi đưa ra một quy trình từng bước để giúp bạn tiếp cận và xử lý cảm xúc.
Trong video thứ hai, tôi đưa ra một quy trình tương tự để bạn tiếp cận và xử lý
suy nghĩ. Hãy áp dụng những quy trình này cho chính bạn, và hãy nhớ rằng luôn
luôn có một lý do hợp lý, chính đáng và rất thật để bạn cảm thấy như bạn đang cảm
thấy, để bạn nghĩ như bạn đang nghĩ, và để bạn là chính con người như bạn đang có.
Ngoài ra,
những người khó cảm thấy được công nhận thường có sự kháng cự với sự bất đồng.
Hãy chuẩn bị tinh thần là bạn sẽ ghét việc người khác không đồng tình với bạn,
đặc biệt là khi họ không đồng tình với sự thật của bạn. Điều đó khiến bạn cảm
thấy không được công nhận, bị hiểu sai, bị tách biệt, cô đơn và tệ nhất là cảm
giác có điều gì đó sai ở chính bạn.
Bước 3: Nếu bạn bị tổn thương bởi những gì ai đó
nghĩ, điều đó có nghĩa là bên trong bạn đã có một “vết thương” sẵn rồi. Vết
thương đó là một sự tương hợp về tần số rung động với tổn thương, bởi vì nó vốn
là một tổn thương. Vì lý do đó, chúng ta tiếp tục thu hút những người khiến ta
bị tổn thương. Ý kiến của người khác chạm vào một “vết bầm” đã có sẵn. Đây là một
vết thương chưa lành từ thời thơ ấu, và đó là cơ hội hoàn hảo để tìm cách chữa
lành cho chính mình, cũng như thực hành sự hòa nhập. Điều chúng ta cần làm là
làm việc với những phản ứng cảm xúc đặc biệt mạnh mẽ. Chúng ta cần làm việc với
những cảm xúc rung động ở tần số của sự thiếu giá trị bản thân.
Những cảm
xúc như là cảm giác xấu hổ mãnh liệt, bị bẽ mặt, lúng túng, tất cả những cảm
xúc đó là điều bạn cần đặc biệt chú ý. Vì bạn có thể dùng chúng như một sợi dây
để lần theo đến vết thương ban đầu, nằm rất xa trong quá khứ, và đó là cơ hội
tuyệt vời để giải quyết tận gốc rễ những vấn đề hiện tại trong đời sống trưởng
thành của bạn. Khi bạn làm được điều đó, chúng sẽ biến mất khỏi cuộc sống hiện
tại. Hãy xem video của tôi trên Youtube có tên “Làm sao chữa lành cơ thể cảm
xúc” (Teal Swan Transcripts 124). Áp
dụng quy trình trong video đó để chữa lành và hòa nhập với Nguồn thật sự của
lòng tự trọng thấp, chính là những trải nghiệm trong quá khứ. Khi bạn chữa
lành, sẽ ngày càng ít những điểm “hở” để người khác có thể chạm vào và làm tổn
thương bạn. Sẽ có ít cơ hội và lý do hơn để bạn phản ứng. Nói cách khác: Hãy chữa
lành vết thương, và bạn sẽ không còn bị đau.
Bước 4: Nếu bạn thực sự quan tâm đến việc người khác
nghĩ gì, thì rất có thể bạn đang sống trong tình trạng tự phê bình không ngừng
và cầu toàn đến cực đoan, để tạo ra một cuộc sống mà không ai có lý do gì để phản
đối bạn. Chúng ta dành cả đời để cố gắng tránh bị phản đối, đó chính là lý do
vì sao ta trở nên cầu toàn ngay từ đầu. Câu trả lời ở đây là: hãy ngừng né
tránh thứ mà ta đang cố né tránh. Hãy học cách chấp nhận việc bị phản đối. Dễ
nói hơn làm, nhưng nếu bạn không còn chạy trốn con quỷ ấy nữa, nó sẽ không thể
tiếp tục đuổi theo bạn. Chúng ta phải phát triển khả năng sẵn sàng cảm nhận.
Đây có lẽ là phần quan trọng nhất của toàn bộ video này.
Một cách tự
nhiên, chúng ta luôn cố gắng thoát khỏi cảm giác khó chịu và đau đớn. Ta sống để
tránh né nó. Nhưng một cuộc sống sống để né tránh, thì không phải là cuộc sống
thật sự. Ta phải ngừng cố gắng để không bị tổn thương, thay vào đó là ngồi lại
một cách vô điều kiện với những cảm xúc bên trong chính mình, kể cả cảm giác bị
tổn thương. Hãy chuyển sự chú ý từ những gì ai đó nói hoặc làm sang cảm giác mà
bạn đang trải qua.
Không còn
là việc né tránh sự phản đối nữa. Mà là việc có thể ngồi trong và ngồi cùng cảm
giác bị phản đối, khi cảm giác đó trồi lên như những cảm giác cụ thể trong cơ
thể bạn. Điều bạn sẽ nhận ra là: bạn hoàn toàn có khả năng cảm nhận những cảm
xúc đó. Và đáng ngạc nhiên thay, trái với những gì bạn vẫn nghĩ, bạn sẽ không bị
hủy diệt bởi việc cảm nhận những điều này. Chúng sẽ không gây hại gì cả, trừ
phi bạn kháng cự lại chúng. Một sự bình an nội tâm không gì sánh được sẽ xuất
hiện khi bạn biết rằng bạn có thể tin tưởng chính mình, rằng bạn có thể và sẵn
lòng cảm nhận bất cứ điều gì.
Bước 5: Bất cứ điều gì có thể gia tăng giá trị bản
thân hoặc lòng tự trọng của bạn đều sẽ giúp bạn “ngừng quan tâm” đến việc người
khác nghĩ gì, theo nghĩa là không để nó làm bạn trượt dài trong vòng xoáy tiêu
cực. Hãy viết ra danh sách những điều mà bạn cảm thấy tự hào, chấp nhận và tán
thành về chính mình. Điều tôi không muốn bạn làm ở đây là để ý kiến của người
khác xen vào quá trình này. Bởi dù ai đó nói điều gì tốt hay xấu về bạn, thì vấn
đề thật sự vẫn là: bạn đang để những gì người khác nói làm nền tảng cho toàn bộ
khái niệm về bản thân. Thế nên, điều tôi muốn bạn làm là: hãy tưởng tượng rằng
bạn là một người ngoài hành tinh, từ bất kỳ thiên hà xa xôi nào mà bạn thích. Hạ
cánh xuống Trái Đất và quan sát con người tên (điền tên bạn vào đây), và suy
nghĩ xem người ngoài hành tinh này sẽ tán thành điều gì về sinh vật Trái Đất
đó. Hãy giả định rằng người ngoài hành tinh này cũng có thể nhìn thấy cả quá khứ
của sinh vật Trái Đất ấy.
Bạn không
sinh ra với sự nghi ngờ về giá trị của chính mình. Không có đứa bé nào sinh ra
mà nghĩ rằng mình không xứng đáng được uống sữa hay được ôm ấp. Và không ai
sinh ra với nghi ngờ bẩm sinh rằng mình không thể làm điều gì đó. Đó là hành vi
học được. Đó là điều xảy ra khi người khác bắt đầu phủ lớp phủ lên giá trị bản
thân của bạn. Với những ai muốn làm việc với giá trị bản thân, bạn có thể xem
video trên YouTube của tôi có tên “Làm thế nào để khám phá giá trị bản thân?” (Teal Swan Transcripts 018).
Bước 6. Tìm ra mục đích tích cực đằng sau việc vì sao
bạn hay để tâm, vì sao bạn quan tâm đến suy nghĩ của người khác, và vì sao bạn
để những suy nghĩ đó làm tổn thương bạn.
Điều này có
thể nghe hơi kỳ lạ, bởi vì tại sao lại có mục đích tích cực cho những điều rõ
ràng là tiêu cực như vậy? Nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng, nếu bạn có bất
kỳ hành vi gây hại nào, thì bạn vẫn đang tiếp tục hành vi đó bởi vì ở một mức độ
nào đó, nó đang phục vụ cho bạn. Đừng dùng điều này để tự trách mình. Hãy hỏi: “Tôi
được lợi gì từ việc đó?” Đây là một điều rất cá nhân, bắt đầu từ sự sẵn sàng
xem xét rằng tiềm thức của bạn đang dùng những hành vi làm hại bạn để đáp ứng một
nhu cầu nào đó.
Ví dụ, có
người có thể phát hiện ra rằng việc phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác giúp
họ cảm thấy được người khác chấp nhận. Người này có thể cảm thấy rằng nếu họ
không đưa người khác vào mọi ý kiến hay quyết định trong cuộc sống, thì họ sẽ
cô đơn. Một cách tốt để tìm ra mục đích tích cực là đặt câu hỏi: “Điều tồi tệ
gì sẽ xảy ra, hoặc sẽ có ý nghĩa tồi tệ gì, nếu tôi không quá để tâm, không bị
tổn thương bởi điều người khác nói, không phụ thuộc vào suy nghĩ của họ, và
không trao quyền lực của mình cho họ?”
Bước 7. Nhận ra mức độ chỉ trích người khác của bạn.
Dĩ nhiên,
việc chỉ trích người khác chỉ là phản chiếu cách bạn đang chỉ trích chính mình.
Nhưng việc nỗ lực rút lại sự chỉ trích đó và thay vào đó hướng đến sự thấu hiểu
người khác là một bước quan trọng để yêu bản thân đủ nhiều đến mức bạn không
còn để tâm đến những gì người khác nói về mình.
Rất nhiều
người trong chúng ta chỉ trích người khác vì đó là cách duy nhất chúng ta có thể
cảm thấy mình “đúng”. Chúng ta đang chìm trong nỗi đau của sự nghi ngờ và tự
ghét bỏ. Hãy chú ý xem bạn cảm thấy thế nào khi chỉ trích người khác. Những cảm
xúc đó đang hút cạn năng lượng của bạn hay tiếp thêm sức mạnh? Bạn muốn đúng
hay bạn muốn hạnh phúc?
Tất cả mọi
người, bao gồm cả bạn, làm những điều họ làm để đáp ứng một nhu cầu nào đó. Điều
đó có nghĩa là câu chuyện bạn vẫn kể với chính mình rằng họ (hay bạn) “nên” hoặc
“có thể” làm điều gì đó tốt hơn, hoặc câu chuyện rằng hành động của họ là cố ý
gây tổn thương, phá hoại hay làm hại bạn là một câu chuyện sai lệch. Họ (và cả
bạn) đơn giản không biết cách nào tốt hơn để đáp ứng nhu cầu.
Hãy tìm hiểu
những nhu cầu đó là gì. Cố gắng hiểu chúng, và nếu có thể, hãy đáp ứng những
nhu cầu đó, cho họ hoặc cho chính bạn.
Ở một mức độ
nào đó, khi bạn cảm thấy sự không đồng thuận hay không hài lòng từ người khác,
thực ra bạn chỉ đang cảm nhận lại sự không đồng thuận và không hài lòng của
chính mình đối với bản thân. Phần lớn thời gian, bạn không thực sự biết người
kia đang nghĩ gì, và những suy nghĩ bạn gán cho họ là sự suy diễn. Chúng chỉ đến
từ tâm trí bạn.
Khi ai đó
không đồng tình hay chỉ trích bạn, hãy hỏi: “Mình đang không đồng tình với điều
đó trong chính mình ở điểm nào?” Nếu bạn cảm thấy đang phòng thủ, điều đó có
nghĩa là bạn đang cố bảo vệ một vết thương. Vậy, bạn đang bảo vệ vết thương
nào?
Bạn thường
nghe câu: “Những gì ai đó nói hay làm với bạn không thực sự liên quan đến bạn,
mà là về họ.” Tôi nghĩ đó là một chiến lược né tránh tốt, nhưng né tránh thì vẫn
là một cơ chế phòng vệ. Và nếu bạn thực sự cống hiến cho con đường tỉnh thức,
hay toàn diện nhận thức, thì phòng vệ không phải điều bạn hướng đến.
Vì vậy,
thay vì nói rằng “Hành động hay lời nói của người khác không liên quan đến bạn
mà là về họ”, hãy nói rằng “Nó liên quan đến cả hai.” Chúng ta muốn hiểu cả
cách mà nó liên quan đến mình và cách mà nó liên quan đến họ.
Nếu bạn có
thể chăm sóc bản thân qua những cảm xúc khó chịu, bạn sẽ mở lòng đủ rộng để
nhìn xem liệu trong lời phê bình của họ có chút sự thật nào không. Bạn có thể
thấy được có khía cạnh nào hữu ích trong những lời đó hay không, và bạn có thể
dùng điều đó để phát triển nhận thức bản thân.
Nếu bạn hứng
thú với khái niệm này, hãy xem video của tôi trên YouTube có tựa đề “Sự phóng
chiếu”.
Bước 8. Một điều khác bạn có thể làm là đặt mình vào
vị trí của người kia. Hãy cố hiểu họ đang nghĩ gì, cảm thấy gì, muốn gì, đang
làm gì và vì sao họ lại như vậy.
Một kỹ thuật
hiệu quả là đổi từ câu hỏi “Tại sao anh/cô ấy làm hoặc nói điều đó với tôi?”
sang “Tại sao họ lại làm hoặc nói điều đó với chính họ?”
Hãy cân nhắc
những tổn thương, bất an của họ. Có thể họ cảm thấy bị bạn đe dọa theo cách nào
đó? Có phải họ đối xử với ai cũng như vậy? Có thể họ thiếu kỹ năng xã hội, và
nghĩ rằng cách duy nhất để được lắng nghe là cư xử thô lỗ, hung hăng hoặc bắt nạt
bạn? Có thể họ tin rằng nếu làm bạn trông tệ, thì họ sẽ trông tốt hơn và được
người khác yêu quý?
Hãy tưởng
tượng rằng trong mỗi con người đều có một đứa trẻ bên trong, đang phản ứng một
cách non nớt vì chưa biết cách tốt nhất để thỏa mãn nhu cầu. Đứa trẻ bên trong
người kia đang cần điều gì và cố đạt được điều gì trong tình huống này?
Khi bạn hiểu
được nhu cầu, nỗi sợ và nỗi đau của họ, hành vi của họ sẽ trở nên dễ hiểu hơn,
và bạn sẽ thấy rằng hành vi ấy không thực sự là về bạn hay lỗi lầm gì của bạn
như bạn từng nghĩ.
Khi ai đó
ghét bạn, thực ra không phải vì họ ghét, mà vì họ đau. Ghét chỉ là phản ứng tức
thời về mặt năng lượng nhằm giúp họ thoát khỏi nỗi đau đang cảm nhận.
Nhưng đừng
dùng điều này như một cái cớ để không soi chiếu chính mình, hay để không phát
triển nhận thức. Hãy dùng nó như một công cụ để hiểu vì sao con người lại hành
xử như vậy, như một cách để nuôi dưỡng lòng trắc ẩn.
Bước 9. Nếu bạn là kiểu người dễ bị tổn thương bởi những
gì người khác nói hoặc làm, hãy luyện tập nghệ thuật để “để bùn lắng xuống”.
Khi bạn bước
vào một cái hồ có đáy bùn và bạn khuấy lên lớp bùn đó, nước sẽ trở nên đục ngầu.
Bạn cần đưa bản thân về trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng, để bùn có thể lắng xuống
và nước trở nên trong lại. Đừng phản ứng ngay lập tức nếu bạn bị tổn thương.
Hãy tự vỗ về bản thân qua nỗi đau đó trước khi phản ứng. Bạn dễ có phản ứng bộc
phát, điều này về lâu dài sẽ khiến bạn tổn thương hơn nữa. Khi bạn không còn bị
cảm xúc chi phối quá mức, lúc đó hãy đáp lại, với mục đích tìm hiểu rõ ràng hơn,
và chia sẻ cảm nhận của bạn về lời nói hay hành động của họ. Hãy tìm một sự đồng
điệu trong nhận thức.
Nếu bạn thấy
rõ rằng ai đó không thể tôn trọng bạn, và cứ liên tục tạo ra những tình huống
khiến bạn cảm thấy tồi tệ về bản thân, công kích bạn, hạ thấp bạn, hoặc cứ
tranh luận nhằm dìm bạn xuống, thì đó là lạm dụng. Và bạn cần xem xét lại mối
quan hệ đó, dù đó là người thân hay không.
Bước 10. Đáp ứng nhu cầu của chính bạn.
Hãy hình
thành thói quen tự hỏi bản thân: “Ngay lúc này, tôi đang cần gì?” – đặc biệt là
khi bạn vừa bị người khác làm tổn thương.
Chúng ta có
một thói quen rất đặc trưng: khi bị người khác làm tổn thương hoặc từ chối, ta
lại tự làm đau mình thêm, từ chối bản thân nhiều hơn, và càng không chấp nhận
chính mình. Chúng ta xát muối vào vết thương của chính mình. Và rồi ta cảm thấy
tồi tệ vì hai lý do: vụ việc ban đầu và cảm xúc tiêu cực mà ta đang mang về vụ
việc đó.
Những người
trong chúng ta cảm thấy tồi tệ khi người khác có ý kiến tiêu cực về mình thường
cũng thấy tồi tệ khi chính mình cảm thấy tồi tệ.
Chúng ta cần
làm những điều mang lại cảm giác nhẹ nhõm, về mặt thể chất, cảm xúc và tinh thần.
Có thể bạn cần đi dạo để có năng lượng, hoặc ăn để cảm thấy vững vàng hơn, hoặc
viết nhật ký để sắp xếp lại suy nghĩ và nhìn nhận mọi thứ rõ ràng hơn.
Đây chính
là hành động cụ thể của việc tự công nhận bản thân. Bạn sẽ không thể chữa lành
vết thương, học cách xác nhận bản thân, hay ngừng bị ảnh hưởng tiêu cực bởi suy
nghĩ của người khác chỉ bằng một kỹ thuật hay một viên thuốc thần kỳ nào đó. Tất
cả bắt đầu bằng sự thừa nhận rằng: bạn cảm thấy tổn thương bởi những điều người
khác nói hoặc làm là hoàn toàn hợp lý và có giá trị.
Chúng ta
không thể kiểm soát suy nghĩ, lời nói hay hành động của người khác. Nhưng chúng
ta hoàn toàn có thể đối xử khác đi với chính mình.
Chúng ta có
thể chọn chăm sóc bản thân. Chúng ta có thể chọn tiếp cận bản thân theo một
cách khác, bằng việc chăm sóc chính mình mỗi khi bị tổn thương.
Và nếu
chúng ta chọn làm điều đó, tiếp cận chính mình theo cách mới, thì cánh cửa tự
chữa lành và hội nhập sẽ mở rộng.
Khi bạn bước
qua cánh cửa đó, những gì người khác nói hay làm sẽ không còn làm bạn đau như
trước. Dù họ có nói hay làm điều gì đi nữa, mức độ phản ứng của bạn cũng sẽ giảm
dần. Lúc đó, bạn sẽ không còn bị cuốn vào nỗi ám ảnh phải "ngưng quan tâm
người khác nghĩ gì". Vì bạn sẽ vẫn quan tâm, nhưng điều quan trọng là: những
gì người khác nói, làm hay nghĩ sẽ không còn kéo bạn xuống vực nữa.
Chúc bạn một
tuần thật tốt lành.
Link gốc của
bài viết
https://www.youtube.com/watch?v=qFjL62-9Qyw
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.