Teal Swan Transcripts 122
Lòng Tin Vào Bản Thân và Sự Độc Lập
03-05-2014
Xin chào mọi người!
Tất cả các mối
quan hệ của chúng ta đều phản ánh mối quan hệ của ta với chính mình. Cảm xúc mà
ta trải qua trong các mối quan hệ là tấm gương phản chiếu cảm xúc mà ta có
trong mối quan hệ với bản thân. Rất nhiều bậc thầy Tự Cải Thiện Bản Thân (Self-Help)
và Thầy Tâm Linh đã dạy đệ tử của họ điều này, và sau đó hướng dẫn họ bước vào
con đường chịu trách nhiệm cá nhân đối với cuộc sống và các mối quan hệ của
mình.
Nhưng rồi, thông
thường họ lại đi xa hơn một bước, họ dẫn dắt những người họ đang dạy đi vào một
trạng thái tự chủ hoàn toàn và độc lập. Họ nói rằng: mọi thứ bạn cần, bạn phải
tự cung cấp cho chính mình. Lời khuyên chuyên môn này cho rằng hạnh phúc và
tình yêu nên đến từ bên trong bạn, và không bao giờ nên phụ thuộc vào việc người
khác có làm điều gì đó hay không.
Họ dạy bạn rằng
hạnh phúc của bạn không phải là trách nhiệm của ai cả, đó là TRÁCH NHIỆM CỦA BẠN.
Họ nói rằng mỗi người cần phải tự chăm sóc bản thân và học cách tạo ra khoảng
cách cảm xúc với người khác để không bị ảnh hưởng bởi họ. Hệ tư tưởng này dạy rằng
nếu bạn không thể giữ được sự cân bằng cảm xúc, nếu bạn không thể tách biệt cảm
xúc với người khác và hoàn toàn hạnh phúc một cách độc lập, thì có gì đó sai với
bạn, rằng bạn đang bị lệ thuộc hoặc đang ở trong một mối quan hệ đồng phụ thuộc.
Mọi hình thức phụ thuộc đều bị xem là thiếu sót. Việc “cần người khác” bị xem
như một sự nghiện ngập vào người khác.
Theo mô hình
truyền thống này, bạn bắt đầu xây dựng một thế giới quan, mà nói thẳng ra, là
cô đơn.
Chúng ta bắt đầu
cảm thấy như thể mình đang sống một mình trong cuộc đời này, và rằng việc yêu cầu
người khác đáp ứng những gì ta muốn hay cần là điều không phù hợp. Chúng ta bắt
đầu tin rằng việc dựa dẫm hay phụ thuộc vào người khác là sai trái. Chúng ta được
dạy rằng nếu ta cần người khác thì đó là đồng phụ thuộc.
Nhưng từ góc
nhìn sinh học, sự phụ thuộc không phải là một lựa chọn, đó là một thực tế. Tạm
bỏ qua thực tế rằng chúng ta phụ thuộc vào Trái Đất và tài nguyên của nó để
sinh tồn, hãy nhìn vào mặt sinh học của các mối quan hệ.
Khi ta gắn bó với
một ai đó, cả hai người giờ đây tạo thành một đơn vị sinh lý học chung. Trên thực
tế, chúng ta có mối liên hệ như thế với tất cả những gì đang tồn tại, nhưng giờ
đây khoa học đã chứng minh rằng người bạn đời của ta có thể điều chỉnh nhịp
tim, hơi thở, và mức hormone trong máu của ta. Việc họ có mặt và ở gần ta ảnh
hưởng đến phản ứng căng thẳng trong cơ thể ta. Cảm giác phân biệt “tôi là tôi,
bạn là bạn” của chúng ta giảm đi, ngay cả ở mức sinh học, khi ta phát triển một
mối quan hệ với họ.
Sự giảm phân biệt
này phản ánh một sự thật: khi ta ở trong một mối quan hệ, ta đến gần hơn với sự
hiểu biết và trải nghiệm về Sự Hợp Nhất.
Ngoài ra, còn có
một hiện tượng tâm lý gọi là “Nghịch lý Phụ Thuộc”, rằng khi ta có ai đó để phụ
thuộc vào, ta lại trở nên độc lập hơn một cách nghịch lý.
Bạn có thể thấy
điều này ở trẻ nhỏ. Nếu một đứa trẻ chập chững biết đi đã hình thành sự gắn bó
với người chăm sóc chính của nó, và bạn đặt đứa bé vào trong một căn phòng, bạn
sẽ thấy nó bắt đầu bò quanh và khám phá môi trường mới. Nó nhặt đồ chơi, nó tự
hành động một cách độc lập trong môi trường đó. Nhưng khi người chăm sóc chính
rời khỏi căn phòng và đóng cửa lại, đứa trẻ lập tức ngừng khám phá và trở nên
hoảng loạn. Nó sẽ bắt đầu khóc, gọi mẹ, và tìm cách kết nối lại với người nó đã
gắn bó.
Khi người mẹ hoặc
người chăm sóc chính quay trở lại phòng, bạn sẽ thấy sau một khoảnh khắc tái kết
nối, đứa trẻ sẽ quay lại trạng thái ban đầu: khám phá, đi loanh quanh trong môi
trường một cách tương đối độc lập.
Và điều này cũng
đúng với các mối quan hệ người lớn. Khả năng hành động một cách tự chủ trong thế
giới thường bắt nguồn từ cảm giác chắc chắn rằng ta có ai đó đứng sau hỗ trợ, đồng
hành, và ta có thể trông cậy vào họ. Nếu ta cảm thấy an toàn, nếu ta tin rằng
mình có thể dựa vào người mà ta gắn bó, ta sẽ có thể chấp nhận rủi ro, sáng tạo
hơn, và theo đuổi mục tiêu của mình.
Cộng đồng Tự Cải Thiện Bản Thân và Tâm Linh đầy rẫy những con
người mà nhu cầu của họ không được đáp ứng bởi người chăm sóc chính hay các mối
quan hệ kế tiếp trong cuộc đời họ.
Hãy nhìn vào từ
“Tự Cải Thiện Bản Thân”, người ta không quay vào trong để tìm kiếm sự giúp đỡ nếu
họ còn có ai khác để nương tựa. Và người ta cũng chỉ tìm đến Tâm Linh để được
xoa dịu khi mà sự an ủi ấy không tồn tại trong thế giới vật chất, hoặc từ những
người trong thực tại của họ.
Những người này
vốn đã sống với niềm tin không lành mạnh rằng nhu cầu của họ không thể được đáp
ứng bởi người khác, bởi vì họ chưa bao giờ có một ngày nào trong đời mà nhu cầu
của họ được người khác thực sự đáp ứng. Họ buộc phải lớn lên trong một môi trường
đầy tính sinh tồn, và họ nhận ra rằng cách duy nhất để sống sót là phải ngắt kết
nối với người khác, quay vào bên trong, và trở nên hoàn toàn tự lực cho mọi thứ.
Và điều này trở
thành một vấn đề khi họ vẫn khao khát một cách tuyệt vọng sự kết nối thân mật
và mối quan hệ cộng sinh với người khác. Họ thuyết phục bản thân không muốn điều
họ thực sự muốn, và cuối cùng là né tránh điều họ thực sự khao khát.
Chúng ta phạm một
sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá những người độc lập. Chúng ta nghĩ rằng những
người sống độc lập hoàn toàn tin tưởng vào bản thân họ, nhưng đó không phải là
sự thật. Có một sự khác biệt rất lớn giữa việc không tin tưởng người khác và việc
thực sự tin tưởng chính mình. Rất dễ để những người buộc phải trở nên tự lực tự
cường dùng các chân lý tâm linh như một cách để vượt qua nỗi đau và nỗi buồn
ban đầu của họ, nhằm biện minh cho sự thôi thúc né tránh việc gắn bó hay phụ
thuộc vào người khác. Niềm tin này khiến họ mù quáng trước sự thật về tính
tương hỗ, và ngăn cản họ nhìn thấy bức tranh toàn cảnh, nơi Vũ trụ đang cố gắng
trao cho họ cơ hội để chữa lành mối quan hệ với chính mình, bằng cách phản chiếu
nỗi đau trong mối quan hệ với bản thân thông qua các mối quan hệ với người
khác, chứ không phải là đẩy họ vào trạng thái cô lập và tự lực.
Cũng rất dễ dàng
để những người từ sớm đã bị thuyết phục rằng họ không thể tin tưởng hay dựa vào
chính mình, dùng các chân lý tâm linh như “tính tương hỗ” hay “sự hợp nhất” để
biện minh cho việc giao phó cuộc đời mình cho người khác, trở nên hoàn toàn và
bất lực lệ thuộc vào họ. Những người này, vốn đã từ bỏ bản thân mình trong suốt
cuộc đời, không ngừng tìm kiếm ai đó để chữa lành nỗi cô đơn và đau buồn bên
trong họ, ai đó sẽ “nhận nuôi” họ. Họ cũng lớn lên trong một môi trường sinh tồn.
Họ đã nhận ra rằng cách duy nhất để sống sót là bám chặt vào người khác và hoàn
toàn phụ thuộc vào người khác cho mọi thứ. Đây cũng là một vấn đề, khi họ vẫn
khao khát được kết nối thân mật với chính mình, và vẫn khao khát một trạng thái
có sức mạnh nội tại, nơi họ có thể tin tưởng vào chính mình.
Vấn đề phát sinh
khi họ tiếp tục bỏ rơi và né tránh bản thân bằng cách tìm kiếm người khác để
thay họ hiện diện cho chính mình. Vũ trụ sẽ không ngừng phản chiếu mối quan hệ
của bạn với chính mình. Nó sẽ phản ánh sự chống đối của bạn với bản thân bằng
cách liên tục đưa bạn quay trở về với chính mình. Nếu bạn không tin vào bản
thân, hoặc không thể dựa vào chính mình, thì Vũ trụ sẽ liên tục đặt bạn vào những
tình huống mà điều đó được phản chiếu thông qua việc bạn không thể dựa vào hay
tin tưởng người khác. Bạn sẽ buộc phải hợp nhất lại chính mình. Bạn sẽ buộc phải
thiết lập lại mối liên kết với bản thân. Bạn sẽ buộc phải khám phá ra rằng bạn
có thể tin tưởng vào chính mình, rằng bạn có thể tự dựa vào chính mình, vì Vũ
trụ sẽ đặt bạn vào những hoàn cảnh mà lựa chọn duy nhất là phải nhận ra điều
đó.
Chúng ta thường
hiểu sai sự phản chiếu đó, cho rằng Vũ trụ đang nói với ta rằng ta không thể dựa
vào người khác, rằng việc tìm kiếm sự đáp ứng từ người khác là không phù hợp.
Điều này khiến
ta tin vào "sự độc lập" thay vì "tự
tin".
Sự độc
lập là
một trạng thái cứng nhắc, đóng lại với người khác.
Tự tin là một trạng
thái mềm mại, mở ra với chính mình.
Sự độc lập là một
trạng thái kháng cự người khác và kháng cự các mối quan hệ.
Tự tin là một trạng
thái cho phép bản thân hiện hữu, và cho phép tồn tại mối quan hệ với chính
mình.
Không sai khi để
người khác giúp bạn đáp ứng các nhu cầu. Nhưng khi bạn đang chống đối chính
mình, điều đó sẽ phản chiếu vào toàn bộ trải nghiệm thực tại của bạn.
Vũ trụ sẽ dường
như đẩy bạn hướng đến sự tự lực, sự đơn độc với chính mình. Nhưng thật ra, nó
đang cố giúp bạn chữa lành, bằng cách phản chiếu rằng bạn không thể tin tưởng
người khác, chỉ bởi vì nó muốn bạn hiểu rằng “bạn có thể tái thiết lập mối quan
hệ với chính mình và đáp ứng các nhu cầu của bản thân.” Nó đang cố đưa bạn vào
một vị trí mà bạn hoàn toàn ở bên trong chính mình, với cảm xúc của mình, nơi bạn
buông bỏ sự kháng cự với bản thân… nơi bạn có mặt cho chính mình trong nỗi buồn,
cơn giận, hay nỗi sợ. Nơi bạn cảm thấy có sức mạnh nội tại, nơi bạn bắt đầu tin
tưởng chính mình.
Nếu bạn không
tin vào bản thân, bạn sẽ không ngừng tìm kiếm người khác để chịu trách nhiệm
thay cho bạn. Bạn sẽ không ngừng cố gắng để họ lấp đầy khoảng trống bên trong bạn,
nơi bạn từng bỏ rơi chính mình. Nhưng vì sự chống đối đó, vốn tập trung vào việc
bạn không thể thực sự dựa vào hay tin tưởng bản thân, bạn không thể thu hút những
người có khả năng thay bạn đảm nhận trách nhiệm. Tất cả những gì bạn thu hút được
sẽ là những người bạn không thể tin tưởng hay dựa vào. Điều này buộc bạn phải
chữa lành mối quan hệ với bản thân.
Nhưng hãy nghĩ
theo cách này: nếu bạn đang chống đối bản thân, đang chạy trốn chính mình, đang
cố né tránh bản thân, và đang tìm kiếm người khác để chịu trách nhiệm thay
mình, thì đó là một trạng thái chưa được chữa lành.
Và nếu bạn có thể
tìm được ai đó thực sự sẵn sàng chịu trách nhiệm thay cho bạn, điều đó có nghĩa
là bạn có thể sẽ mãi mãi không bao giờ được chữa lành. Người kia sẽ chỉ như một
liều thuốc làm dịu triệu chứng. Họ sẽ thay thế cho quá trình hợp nhất bản thân.
Bạn sẽ vẫn là một cá thể bị phân mảnh. Bạn sẽ vẫn ở trong trạng thái đã bỏ rơi
chính mình. Bạn sẽ vẫn bị chia cắt khỏi bản thân. Bạn sẽ không thể tin tưởng
chính mình. Và điều đó không phù hợp với Vũ trụ.
Vũ trụ không muốn
bạn ở trong trạng thái như vậy, một trạng thái hoàn toàn ngược lại với bản thể
toàn vẹn và đã được chữa lành.
Nếu bạn cứ liên
tục tìm cách khiến người khác chịu trách nhiệm thay bạn, đặc biệt là bằng cách
yêu cầu họ làm bạn cảm thấy khá hơn, thì bạn đang duy trì một trạng thái phụ
thuộc bất lực, né tránh bản thân, và không tin vào chính mình. Vũ trụ không
ghét bạn. Bạn không hề cô đơn. Vũ trụ không nói với bạn rằng bạn không thể dựa
vào người khác. Vũ trụ đang cố đặt bạn vào một vị trí để bạn học được rằng bạn
có thể tin tưởng chính mình.
Hãy hoàn toàn hiện
diện với bản thân, và dựa vào chính mình. Nó đang cố giúp bạn chữa lành mối
quan hệ với chính mình, bằng cách dẫn bạn đến một mối quan hệ tốt đẹp với bản
thân.
Để làm được điều
đó, Vũ trụ cần đưa bạn rời xa kiểu hành vi hiện tại, né tránh bản thân bằng
cách bất lực dựa vào người khác. Nó đang cố dẫn bạn đến với sự tin tưởng bản
thân và sự cộng sinh đầy sức mạnh.
Khi có vẻ như
thông điệp mà Vũ trụ liên tục gửi đến bạn là:
- “Bạn chỉ có thể
dựa vào chính mình”,
- “Chỉ có bạn mới
có thể đáp ứng được nhu cầu của chính mình”,
- “Bạn không thể
dựa vào người khác”
Và điều đó khiến
bạn cảm thấy như thể bạn đang cô đơn gánh cả thế giới trên vai, hãy nhắc nhở
chính mình rằng đó không phải là thông điệp thật sự của Vũ trụ. Vũ trụ không cố
khiến bạn tin rằng bạn không thể dựa vào người khác. Nó đang cố khiến bạn hiểu
rằng bạn có thể tin tưởng vào chính mình.
Từ điểm đó, hãy
bắt đầu đóng vai trò chủ động hơn trong cuộc sống của mình. Đó chính là điều mà
xã hội gọi là “chịu trách nhiệm cho bản thân”. Nhưng đừng làm điều này vì bạn
là một gánh nặng cần gánh vác, hãy làm vì bạn sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc
hơn nếu bạn biết rằng mình có thể đáp ứng nhu cầu của chính mình, nếu bạn biết
rằng bạn có thể tin tưởng chính mình.
Thay vì sử dụng
người khác để làm bản thân cảm thấy khá hơn, hãy dành thời gian để ngồi lại với
cảm xúc của mình, để thực sự hiện diện cùng những gì bạn đang cảm nhận. Hãy ngồi
lại trong và cùng những cảm xúc đó, mà không cần phải thay đổi chúng. Đừng yêu
cầu chúng phải khác đi. Đây là quá trình thực sự hiện diện với chính mình.
Nếu bạn quan sát
hành vi con người, hầu hết chúng ta đều đang cố gắng chạy trốn khỏi cảm xúc. Đó
là lý do tại sao ta xem phim, tại sao ta xem kênh khiêu dâm, tại sao ta hút thuốc,
chúng ta muốn né tránh một cảm xúc nào đó. Nhưng khi bạn cố né tránh cảm xúc,
thì về bản chất, bạn đang né tránh chính mình. Điều bạn cần làm là điều hoàn
toàn ngược lại. Hãy cho bản thân thấy rằng bạn sẽ không từ bỏ chính mình, bằng
cách hoàn toàn hiện diện, bên trong, và cùng với cảm xúc đó.
Cảm xúc của bạn
rất quý giá, chúng luôn mang theo điều gì đó quan trọng để truyền tải. Nếu bạn
né tránh cảm xúc của mình, bạn đang né tránh sự thật của bản thân.
Việc chủ động
đóng vai trò tích cực trong chính mình (mà chúng ta có thể gọi là “chịu trách
nhiệm cho bản thân”) theo cách này, chỉ nhằm mục đích đưa bạn trở về và hội nhập
lại với chính mình. Mục đích là để cho bạn thấy bằng chứng rằng bạn có thể tin
tưởng chính mình. Nó không nhằm củng cố niềm tin rằng bạn đơn độc và chỉ có thể
dựa vào bản thân mình.
Thật khó để con
người tách nỗi đau, những niềm tin tiêu cực và nỗi sợ hãi của họ khỏi góc nhìn
mà họ chia sẻ với thế giới. Đôi khi, một nhóm người có trải nghiệm tương tự
nhau, chia sẻ những góc nhìn đầy đau đớn giống nhau, sẽ tụ tập lại và lan truyền
một ý tưởng hoặc quan điểm không phục vụ cho thế giới, mà thực ra còn làm tổn
thương nó nhiều hơn.
Đây chính là trường
hợp của cộng đồng Tâm linh và Phát triển bản thân hiện nay, với niềm tin rằng bạn
phải hoàn toàn tự lực và mạnh mẽ độc lập. Niềm tin ấy bắt nguồn từ nỗi đau, chứ
không phải từ sự tự do. Đó không phải là điều chúng ta nên làm trong thực tại
này, trong một Vũ trụ mang tính tương thuộc, khi dẫn dắt con người vào trạng
thái tự lực và độc lập (vốn chỉ là một ảo tưởng). Thay vào đó, chúng ta tìm
cách trao quyền cho họ bằng cách đưa họ vào vẻ đẹp của sự cộng sinh, thông qua
cộng sinh có sức mạnh và qua sự tin tưởng chính mình.
Khi chúng ta cảm
thấy cần người khác đáp ứng nhu cầu của mình vì chúng ta không thể tự làm điều
đó, điều đó có nghĩa là chúng ta đang muốn trốn tránh bản thân và không tin tưởng
chính mình. Vậy nên, việc học cách trở về với chính mình và chịu trách nhiệm với
bản thân để nhận ra rằng mình có thể đáp ứng nhu cầu của chính mình là điều
lành mạnh.
Khi chúng ta
ghét bỏ chính mình và chống lại bản thân, thì việc học cách trao yêu thương cho
chính mình là điều lành mạnh. Khi ta bất lực vì phụ thuộc vào người khác, thì
việc học được rằng mình có thể tự lực và dựa vào bản thân là điều vừa lành mạnh
vừa mang tính trao quyền. Nhưng điều này không liên quan gì đến người khác cả.
Nó không phải là vấn đề về việc liệu ta có thể hay không thể dựa vào người khác
để được đáp ứng nhu cầu.
Và nếu ta có xu
hướng né tránh những mối quan hệ thân mật với người khác và chống lại sự tương
thuộc với người khác, thì việc học được rằng mình có thể dựa vào người khác là
điều lành mạnh. Việc học cách yêu cầu người khác giúp mình khi cần, và nhận ra
rằng người khác có thể đáp ứng nhu cầu của mình, nếu mình cho phép, cũng là điều
lành mạnh.
Khi chúng ta
không tin tưởng chính mình và kháng cự người khác, thì việc học cách tin tưởng
người khác và cho phép họ bước vào trái tim cũng như cuộc sống của mình là điều
lành mạnh. Việc học và cảm nhận được rằng mình có thể dựa vào người khác và
phát triển những mối quan hệ cộng sinh mà không đánh mất sức mạnh cá nhân cũng
là điều lành mạnh và trao quyền.
Điểm cân bằng ngọt
ngào nhất của sự lành mạnh trong Vũ trụ này nằm ngay giữa hai chân lý tưởng như
đối lập: Chúng ta đang sống trong một Vũ trụ tương thuộc, nơi mọi nhu cầu của
chúng ta đến thông qua người khác. Nhưng bởi vì đây là một Vũ trụ tương thuộc và
tất cả là Một, nên những người mà qua họ ta được đáp ứng nhu cầu, rốt cuộc cũng
là một phần của chúng ta.
Chúng ta chỉ là
những mảnh vỡ của cùng một Tổng Thể.
Vậy nên câu hỏi
còn lại là: Có thật là bạn đang phụ thuộc vào người khác để được đáp ứng nhu cầu
không? Hay chính việc bạn dựa vào người khác để được đáp ứng nhu cầu, thực chất
là bạn đang dựa vào chính bản thân mình?
Chúng ta không hề
bất lực trước con người và sự vật. Là những Đấng Sáng tạo, chính chúng ta là
người thu hút những con người và sự vật ấy vào cuộc đời mình ngay từ đầu. Mối
quan hệ của chúng ta với họ là sự phản chiếu từ mối quan hệ của chúng ta với
chính bản thân mình.
Vì vậy, cuối
cùng thì, chúng ta có thể tin tưởng và dựa vào chính mình.
Chúng ta ở trạng
thái lành mạnh nhất khi có một mối quan hệ đầy yêu thương và tin tưởng với
chính mình. Chúng ta ở phiên bản tốt đẹp nhất của chính mình khi được hội nhập
trọn vẹn với bản thân. Chúng ta trở nên rực rỡ nhất khi tình yêu bản thân và sự
tin tưởng bản thân giúp ta cảm thấy có sức mạnh, bởi vì ta biết rằng mình có thể
sáng tạo ra một Thực tại, nơi mối quan hệ đầy yêu thương với chính mình sẽ phản
chiếu ra ngoài thế giới như những mối quan hệ đầy yêu thương với những con người
đáng tin cậy, có thể dựa vào, và có khả năng phát triển những mối quan hệ cộng
sinh có sức mạnh cùng với ta.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành...
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=4hJubGFydQU
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.