Teal Swan - Bóng tối trước bình minh - Phần 1 - Chương 2

 

CHƯƠNG 2

 

THIÊN NHIÊN, NUÔI DƯỠNG, KHÔNG NƠI NÀO

 




Chuyển đến một bối cảnh bất ổn

Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ tôi đã nhận một công việc kiểm lâm ở Utah. Chúng tôi sống trong một căn nhà gỗ nhỏ hai phòng của đồn gác không có điện, không có hệ thống ống nước trong nhà và một nhà vệ sinh ngoài trời, nằm sâu trong vùng hoang dã Rocky Mountain. Tuổi thơ của tôi đã trôi qua ở đó, nơi những ngày đầu hè lấy đi thời gian, tước đi cả ánh sáng và bóng tối trên bầu trời theo những chu kỳ lười biếng. Mỗi sáng, mặt trời mọc lên từ đỉnh của mỗi ngọn đồi nhấp nhô như thể cố gắng hút hết sự sống khỏi chúng, những ngọn đồi cỏ ở cùa miền Tây.

 

Đây là nơi mà động vật không bị nhốt trong lồng và con người không bị kẹt sau bê tông và kính. Hàng xóm trở nên quý giá đối với bạn đơn giản chỉ vì họ rất ít và ở xa. Nhưng đối với tôi và gia đình, Utah chưa bao giờ là một nơi bình dị.

 

Khi đã ổn định cuộc sống, chúng tôi thấy rằng xã hội và môi trường xung quanh khá khắc nghiệt và không khoan nhượng. Mùa đông bao phủ cả cây xô thơm và làn da bằng cái lạnh khô khốc đến mức chính sự sống trở nên tê liệt và im lặng. Tôi thấy những người đàn ông trưởng thành trở nên chai sạn như chính đôi tay họ đang làm việc, đầy thô ráp, nơi mọi yếu tố của lòng thương xót đều mất đi. Không có gì ngạc nhiên khi những người phụ nữ trở nên mệt mỏi trước sự khắc nghiệt dữ dội này. Tôi có thể thấy họ cố gắng tạo ra ấn tượng về sự duyên dáng, nơi mà tốt hơn hết là không nên sinh ra là con gái ngay từ đầu.

 

Bây giờ tôi biết rằng những người phụ nữ và những bé gái đó bám víu vào tôn giáo như phương tiện duy nhất để đối phó với sự tàn ác vô cảm của cuộc sống này, khi họ cố gắng rút ra ít nhất một vài giọt ý nghĩa, mục đích và sự kiểm soát từ bi kịch dường như liên tục này. Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã phát hiện ra theo cách khó khăn từ những gì mà những người phụ nữ đó đã biết: sống mà không có Chúa ở Utah là sống cô đơn như một con mồi vì luật lệ của xã hội đó - những quy tắc hạn hẹp, cấm đoán và vai trò áp bức - cũng khắc nghiệt như luật lệ của tự nhiên. Ăn hoặc bị ăn.

 

Làm cho vùng hoang dã hoạt động

 

Tuy nhiên, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, đây là ngôi nhà mới của chúng tôi, và tôi vô cùng hạnh phúc khi không biết điều gì sẽ đến. Khi tôi gần chan tuổi, anh trai tôi chào đời, một cậu bé tuyệt đẹp với mái tóc vàng bạch kim và đôi mắt xanh sáng. Anh trai tôi không có khả năng ngoại cảm. Không giống tôi, anh ấy vui vẻ, thích chơi đùa, không bao giờ cầu kỳ và luôn hướng ngoại. Không giống tôi, anh trai tôi đã xác nhận mẹ tôi vừa là một con người vừa là một người mẹ.

 

Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng sự ra đời của anh ấy đã tạo ra một rạn nứt sâu sắc hơn giữa cha mẹ tôi và tôi. Bây giờ tôi có một người cha không thể tiếp cận về mặt tình cảm, một người mẹ mà tôi cảm thấy ghét tôi, và một người anh trai hòa nhập với gia đình, vì vậy tôi cảm thấy bị xa lánh hơn bao giờ hết, thực sự cô đơn. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình, và tôi bị mắc kẹt trong một gia đình gồm những người mà tôi không thuộc về.

 

Tôi bắt đầu tưởng tượng rằng Beeswaxes là có thật. Tôi tưởng tượng rằng cha tôi là một luật sư giàu có, bảo vệ quá mức ở Thành phố New York; rằng mẹ tôi là một ca sĩ opera xinh đẹp, nghệ sĩ, ấm áp, kỳ lạ; và rằng ở đâu đó trong căn hộ sang trọng của họ ở Manhattan, nơi được phủ bằng lụa, sa tanh và nhung, họ đang vật lộn với cô con gái theo chủ nghĩa hippie của mình, người muốn đi giày thể thao cổ cao và tết tóc thành hai bím và không ngừng nói về việc cứu cá voi. Chắc chắn cô gái này và tôi đã bị trao đổi khi mới sinh! Tôi mơ rằng một ngày nào đó sẽ có tiếng gõ cửa và cuối cùng, sau khi phát hiện ra sự nhầm lẫn, mỗi người chúng tôi sẽ được trở về với gia đình mà chúng tôi thực sự thuộc về.

 

Không cần phải nói, điều đó đã không xảy ra. Nếu điều kiện khác đi, tôi nghĩ rằng cuộc sống ở căn nhà nhỏ nơi hoang dã sẽ là một cách tuyệt vời để trưởng thành. Trên thực tế, tôi thích nơi đó. Có sự giản dị và cảm giác bình yên không bị quấy rầy đến từ cuộc sống tách biệt khỏi tiếng ồn của điện trong bức tường và không bị công nghệ hiện đại làm phiền.

 

Vì vậy, tôi đã tìm ra cách để yêu môi trường xung quanh mặc dù bị cô lập. Thiên nhiên ở khắp mọi nơi xung quanh chúng tôi. Chúng tôi tận dụng tối đa các hình thức giải trí mà chúng tôi có, thưởng thức bữa ăn gia đình, trò chơi nhập vai, động vật và sở thích. Ban đầu, trước khi đi học, cuộc sống của tôi tràn ngập ý nghĩa và sự phong phú. Nuôi dạy chúng tôi theo cách này là quyết định tốt nhất mà cha mẹ tôi có thể đưa ra, ngoại trừ một điều: Khi cha mẹ tôi chuyển đến Utah, họ đã không cân nhắc đến bầu không khí tôn giáo lan rộng của tiểu bang.

 

Sống giữa những người có nghi lễ tôn giáo nghiêm ngặt

 

Giáo hội Các Thánh hữu Ngày sau của Chúa Jesus, còn được gọi là Giáo hội Mormon (Mặc Môn giáo) hoặc LDS, đã biến Utah trở thành một trong những tiểu bang đồng nhất về mặt tôn giáo nhất trong cả nước. Đây không phải là tôn giáo của Chúa Nhật; mà là một nền văn hóa thấm nhuần vào từng giây phút trong cuộc sống của các thành viên. Miễn là giáo lý được thống nhất và không có câu hỏi nào được đặt ra, thì đó là một nền văn hóa của gia đình và cộng đồng.

 

Nhưng cộng đồng mà chúng tôi chuyển đến sớm bắt đầu nhận thấy rằng họ không nhìn thấy gia đình tôi hoặc tôi trong các buổi lễ Tiệc Thánh. Chẳng bao lâu sau, tin đồn về khả năng ngoại cảm của tôi đã lan truyền khắp thị trấn. Vì tôi sinh ra trong một gia đình hippie cấp tiến, nên tôi không cư xử theo cách mà một đứa trẻ gái điển hình của người theo Mormon được nuôi dạy. Tóm lại, tôi không được cộng đồng chào đón nồng nhiệt.

 

Sau những nỗ lực tích cực để cải đạo gia đình tôi không thành công, phần lớn mọi người trong thị trấn chỉ cố tình không giao tiếp với chúng tôi. Trong hầu hết các trường hợp, con cái họ không được phép chơi với tôi và họ không cho tôi vào nhà họ. Tôi thường bị chỉ trích ở bãi đậu xe sau giờ học và được thông báo về hậu quả của việc làm theo những lựa chọn sai lầm của cha mẹ tôi. Tôi được cho biết rằng cuộc sống mà gia đình tôi đã trải qua là một cuộc sống không trong sạch, không có hy vọng được cứu rỗi.

 

Nếu chỉ dừng lại ở đó, tôi có thể đã làm tốt hơn nhiều so với những gì tôi đã làm, nhưng vẫn còn một vấn đề khác. Giáo hội Các Thánh hữu Ngày sau của Chúa Jesus tự xưng là “giáo hội chân chính duy nhất” và họ tin rằng lời chân chính của Chúa và chức tư tế chỉ có thể được truyền qua người sáng lập của mình, Joseph Smith, khiến mọi tôn giáo khác trở thành tôn giáo của các tiên tri giả. Việc chữa lành tự phát và tương tác với những thứ “bên kia bức màn” đã được biết đến và thực hành trong đức tin của người theo Mormon. Bất kỳ loại ân tứ (là một khả năng phi thường được Chúa Thánh Thần ban tặng cho) ngoại cảm nào cũng được cho là, trên thực tế, một ân tứ tiềm năng của chức tư tế, được truyền từ Chúa sang Joseph Smith và từ Joseph Smith sang những người đã chịu phép báp têm* và sùng đạo.

 

* Rửa tội (hay còn gọi là báp têm phiên âm từ tiếng Pháp: baptême) là nghi thức được thực hành với nước trong các tôn giáo như Kitô giáo (Cơ Đốc giáo), đạo Mandae, đạo Mormon, đạo Sikh và một số giáo phái của Do Thái giáo. (Ghi chú từ người dịch bài)

 

Vấn đề ở đây là: Chức tư tế chỉ có thể được truyền từ Chúa sang Joseph Smith rồi truyền sang một người đàn ông. Vì vậy, khi tin đồn bắt đầu lan truyền vào mùa hè năm 1988 rằng có một cô gái trẻ trong thị trấn đang thể hiện những khả năng tương tự, những gì tôi có thể làm không được coi là một ân tứ của thần thánh. Những khả năng của tôi được coi là một ân tứ từ quỷ dữ.

 

Tôi sẽ nói rằng, phần lớn người theo đạo Mormon có vẻ như tuân theo triết lý quay mặt đi khi nói đến người ngoài. Nhưng giống như hầu hết các tôn giáo khác, nhà thờ LDS có các nhóm ly khai. Một ví dụ về nhóm ly khai là LDS Chính thống, những người đã là trung tâm của một số vụ bê bối diễn ra trên các phương tiện truyền thông chính thống, đặc biệt là khi xét đến niềm tin của họ về chế độ đa thê và tần suất những niềm tin đó chảy vào hành vi ấu dâm.

 

Sau đó, có một nhóm ly khai hiếm khi được công nhận có tên là Blood Covenant (Giao ước máu). Blood Covenant tin rằng sứ mệnh do Chúa giao phó cho họ là giải thoát Trái Đất khỏi cái ác. Họ tin vào những lời dạy ban đầu của nhà thờ LDS về sự chuộc tội bằng máu, và trong Blood Covenant, người ta chấp nhận rằng tội lỗi phải được trả giá bằng máu của con người. Hai niềm tin này khiến nhóm này xâm nhập vào các nhóm Satanic địa phương với mục đích phá hoại họ và tổ chức các nghi lễ đối lập. Nó cũng dẫn dắt các thành viên nhóm Blood Covenant tham gia vào các hành vi nghi lễ tàn bạo và khổ dâm với niềm tin rằng trong đau khổ, bạn sẽ tìm thấy ánh sáng của Chúa Kitô và thông qua việc đổ máu, bạn sẽ được thanh tẩy khỏi tội lỗi của mình.

 

Hành trình đen tối của linh hồn tôi bắt đầu

 

Năm 1989, tôi được mời đến thăm nhà của một cô gái học cùng lớp mẫu giáo với tôi. Cha cô ấy là thành viên của một nhóm Satanic trong khu vực, và chính tại đó, tôi đã thu hút sự chú ý của Doc. Khi đó Doc đã ngoài 50 hoặc 60 tuổi. Mẹ tôi không hề biết rằng ông ta là thành viên của Blood Covenant và đã thâm nhập vào một nhóm Satanic địa phương.

 

Nhiều năm sau, khi tôi đã lớn hơn, tôi nhận ra rằng Doc là một kẻ bệnh hoạn với nhiều nhân cách, nhưng nhân cách duy nhất mà hầu hết các thành viên trong cộng đồng nhìn thấy, bao gồm cả cha mẹ tôi, là một kiểu người làm việc thiện siêu thông minh, lôi cuốn và thành đạt. Tuy nhiên, vì có nhiều nhân cách, Doc đã sống một cuộc sống hai mặt. Một mặt, ông ta là một chuyên gia y tế địa phương dễ mến, thông minh, bị ám ảnh bởi việc nghiên cứu tâm trí con người; mặt khác, ông ta là một kẻ tâm thần tàn bạo, người tham dự các nghi lễ sùng bái trong thời gian rảnh rỗi.

 

Tôi không biết liệu ông ta và cha mẹ tôi đã chính thức gặp nhau trước thời điểm này hay chưa, nhưng Doc nhanh chóng phát triển nỗi ám ảnh với ý tưởng chiếm hữu tôi. Vào một ngày nọ, ông ta đi theo tôi trên xe tải của mình khi tôi đang đi xe đạp Huffy màu hồng một mình, kéo tôi ra khỏi xe đạp và cưỡng hiếp tôi lần đầu tiên bên trong một nhà thờ địa phương của người Mormon (nhà thờ). Ông ta đặt tôi trở lại xe đạp, nhưng tôi đang chảy máu và tôi đau đớn và sốc đến mức không thể đi xe đạp thẳng được.

 

Tôi dừng xe đạp ở bên lề đường và chạy vào một cánh đồng, nơi tôi ngồi không biết bao lâu, cảm thấy như thực tại của mình vừa sụp đổ. Tôi nghĩ rằng những gì đã xảy ra là hình phạt. Tôi nghĩ rằng mình đã gặp rắc rối vì đi xe đạp quanh bãi đậu xe của nhà thờ. Cho đến lúc đó, tôi vẫn tin rằng cha mẹ tôi giống như ông già Noel và sẽ lao đến cứu tôi khỏi nguy hiểm. Nhưng ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng cha mẹ tôi không thể bảo vệ tôi khỏi mọi thứ, và tôi đơn độc trong một thế giới rất nguy hiểm và tàn khốc. Đó là ngày tuổi thơ của tôi kết thúc và một phiên bản méo mó của tuổi trưởng thành bắt đầu; tôi chỉ mới sáu tuổi.

 

Từ thời điểm đó, Doc đã lập một kế hoạch để tiếp cận tôi. Khi tôi mới sáu tuổi, ông đã dồn tôi vào góc trong một buổi học cưỡi ngựa và làm đảo lộn thế giới của tôi một lần nữa. Ông đã bóp cổ tôi vào tường chuồng ngựa và nói với tôi rằng ông là cha ruột của tôi. Ông ta nói rằng tôi là một con quỷ đã thay thế đứa con ruột của cha mẹ tôi, và ông cảnh báo tôi rằng nếu ai đó phát hiện ra tôi đã làm điều này, tôi sẽ bị đưa đi khỏi họ và không ai có thể cứu tôi khỏi số phận đó ngoài ông ta.

 

Doc thông báo với tôi rằng nếu tôi nói với bất kỳ ai về con người thật của mình hoặc những gì ông ta đã nói với tôi, cả gia đình tôi sẽ bị giết. Ngay cả khi còn nhỏ, tôi đã quen với việc là một đứa trẻ trầm tính, mạnh mẽ và tự chịu trách nhiệm, vì vậy tôi cho rằng tất cả là lỗi của tôi và tôi đã làm điều gì đó sai trái vào ngày hôm đó để phải chịu sự tương tác này. Tôi không nói gì với cha mẹ về điều đó vì tôi không có lý do gì để không tin những gì Doc đã nói. Tôi vô cùng kinh hãi khi nghĩ rằng ông ta thực sự sẽ trả thù gia đình tôi, như ông ta đã hứa, nếu tôi nói với bất kỳ ai về ông ta.

 

Người cố vấn hay kẻ cơ hội?

 

Cuối tuần đó, phó hiệu trưởng trường tiểu học của tôi đã đến lớp tôi. Bà ấy nói rằng nhà trường đã nhận được một tờ giấy từ cha mẹ tôi nói rằng tôi sẽ được đón sau khi điểm danh. Họ hỏi tôi có cần ai đó đi cùng ra bãi đậu xe để được đón không. Tôi nói không, và khi điểm danh xong, tôi cầm ba lô và đi ra khỏi trường đến bãi đậu xe. Thật bất ngờ, không phải cha mẹ tôi đang đợi trong xe. Đó là Doc đang đợi trong xe tải của ông ta.

 

Đó là khởi đầu của 13 năm lạm dụng nghi lễ, tinh thần, cảm xúc, thể chất và tình dục. Bây giờ tôi có thể thấy rằng tất cả đều được Doc sắp xếp cẩn thận. Ông ta đã có hệ thống tiếp cận tôi và tấn công tôi một cách tàn bạo mà không có sự cho phép của cha mẹ tôi, vì vậy tất cả những gì ông ta phải làm là lợi dụng khoảng cách cảm xúc có từ trước giữa cha mẹ tôi và tôi. Những kẻ ấu dâm-bệnh hoạn là những kẻ cơ hội nhắm vào những đứa trẻ bị xa lánh.

 

Vì vậy, chính động lực cảm xúc không thể tránh khỏi giữa gia đình tôi và tôi đã mở ra cánh cửa để Doc len lỏi vào cuộc sống của tôi. Ông ta đã tiếp cận tôi thường xuyên, không bị cản trở, bằng cách thiết lập lại mối quan hệ thân thiện với mẹ tôi, điều này dễ dàng thực hiện được vì ông ta đã biết bà một cách tình cờ thông qua cộng đồng. Ông ta đã thuyết phục được cả cha mẹ tôi rằng ông ta biết mọi thứ về những món quà ngoại cảm mà tôi đang thể hiện và rằng ông ta là người cố vấn hoàn hảo cho tôi.

 

Theo kế hoạch bệnh hoạn của Doc, rất nhanh chóng tôi đã phát triển sự phụ thuộc vào ông ta và sự chấp thuận của ông ta đối với tôi. Đây là một hội chứng thường được gọi là hội chứng Stockholm, và tôi thực sự tin rằng ông ta là cha ruột của tôi. Tôi tin mọi điều ông ta nói. Cha mẹ tôi cảm thấy tôi thực sự cần được giúp đỡ và đây là một người đàn ông thông minh đã đề nghị giúp đỡ - một chuyên gia trong những vấn đề này và là người đam mê giúp đỡ tôi. Đó là lý do tại sao cha mẹ tôi tin tưởng ông ấy.

 

Cha mẹ tôi vẫn tiếp tục lo lắng về tôi và trở nên khá đau khổ về việc tôi luôn bất hạnh, và họ biết rằng tôi không có bạn bè. Họ đã bắt đầu chấp nhận rằng có điều gì đó thực sự không ổn với tôi nhưng không biết nguyên nhân thực sự là gì hoặc họ có thể làm gì hơn nữa. Họ nhìn thấy hầu hết các dấu hiệu cảnh báo nhưng lại hiểu sai chúng, và trong những năm tháng ở với Doc, tôi đã biểu hiện nhiều triệu chứng đáng chú ý.

 

Tôi đã tự làm mình bị thương bằng cách cắt, vì vậy bất cứ khi nào tôi về nhà với những vết thương do Doc hoặc một thành viên khác của giáo phái gây ra, thì họ lại viện cớ là tôi tự làm mình bị thương hoặc tai nạn mà tôi gặp phải với những con ngựa. Khi tôi hành động như thể mình đang trong trạng thái tinh thần bất thường vì những loại thuốc mà Bác sĩ đã kê cho tôi, hoặc nếu tâm trí hoặc tâm trạng của tôi không ổn định vì khả năng ngoại cảm của tôi, thì điều đó được giải thích là rối loạn tâm thần phân liệt.

 

Khi tôi biểu hiện sự lo lắng khi xa cách cực độ sau giai đoạn phát triển thích hợp trong thời thơ ấu và thu mình lại, không kết bạn với ai cả, thì điều đó được giải thích là do nhút nhát. Khi tôi tích trữ thức ăn trong phòng, cha mẹ tôi giải thích là do tính cách kỳ quặc. Khi tôi không chơi như những đứa trẻ khác, nhưng thích hoàn hảo một cách ám ảnh trong bất kỳ nhiệm vụ nào mà tôi được giao, thường là nhiệm vụ thể thao, thì họ giải thích là do tôi là người cầu toàn tài năng.

 

Khi tôi viết những bài thơ u ám, khó chịu hoặc vẽ những bức tranh khó chịu, họ cho rằng tôi quá nhạy cảm và đã bị ảnh hưởng bởi một người khác đang bị ngược đãi ở trường. Khi tôi liên tục bị nhiễm trùng do vi khuẩn và nhiễm trùng đường tiết niệu, đau dạ dày đến mức phải nhập viện và đau nửa đầu, họ cho rằng đó là do hệ thống miễn dịch yếu hoặc mất cân bằng nội tiết tố.

 

Khi tôi 13 tuổi, một người bạn của mẹ tôi là y tá đã khám cho tôi và phát hiện ra rằng màng trinh của tôi không còn nguyên vẹn. Sau khi hỏi mẹ tôi rằng tôi có quan hệ tình dục không và được trả lời là không, bà giải thích rằng có khả năng là do nhiều năm cưỡi ngựa.

 

Làm sao có thể bỏ qua một vụ hiếp dâm khủng khiếp như vậy?

 

Quả thực, tất cả các triệu chứng mà tôi biểu hiện khi còn là trẻ em và thiếu niên, do bị hiếp dâm, đều được quy cho một nguyên nhân khác, theo những cách được mô tả ở trên, hoặc do tôi bị bệnh tâm thần. Cha mẹ tôi nghĩ rằng tôi mắc một căn bệnh tâm thần mà không một nhà tâm lý học hay bác sĩ tâm thần nào có thể chẩn đoán được. Đừng hiểu lầm ý tôi - các bác sĩ tâm thần và bác sĩ tâm lý đã chẩn đoán cho tôi rất nhiều; chỉ là họ đều không đồng ý về chẩn đoán của tôi vì các triệu chứng của tôi không phù hợp với bất kỳ dạng bệnh tâm thần nào.

 

Các nhà tâm lý học đã nhiều lần đề cập đến lạm dụng tình dục như một vấn đề tiềm ẩn, nhưng khi thấy rằng cả cha và mẹ tôi đều không phải là thủ phạm, họ buộc phải chuyển sang những lời giải thích tiềm ẩn khác. Ý tưởng rằng tôi có thể bị ngược đãi bởi một người mà cha mẹ tôi tin tưởng hoàn toàn nằm ngoài thực tế của mọi người. Tôi không biết liệu họ có từng cân nhắc đến điều đó vào thời điểm đó hay không. Đó là một khái niệm có vẻ xa vời đối với họ như việc người ngoài hành tinh bắt cóc vậy.

 

Suốt thời gian đó, tôi rất sợ phải thừa nhận với bất kỳ ai rằng tất cả đều là do Doc gây ra và tôi hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của ông ta. Tôi càng ốm và càng buồn, Doc càng "ra tay cứu giúp", gợi ý rằng tôi nên dành nhiều thời gian hơn cho ông ta và ông ta biết phải làm gì để giúp tôi. Theo quan điểm của cha mẹ tôi, có vẻ như tất cả những người lớn xung quanh tôi trong thời thơ ấu, bao gồm cả họ và Doc, đều chân thành hợp tác để cố gắng tìm ra điều gì không ổn ở tôi và sửa chữa nó.

 

Bằng cách này, cha mẹ tôi sẽ để Doc dành nhiều thời gian hơn cho tôi vì họ tuyệt vọng về những gì có thể làm để giúp tôi và họ tuyệt vọng muốn tìm một người có thể chỉ cho tôi cách đối phó với bộ não bất thường của mình. Tôi nghĩ theo một cách nào đó, ý tưởng kiểm soát tôi quá nhiều và ông ta có thể làm mọi thứ ngay trước mũi cha mẹ tôi khiến ông ta càng phấn khích hơn. Giống như một cơn nghiện, Doc phải liên tục tăng mức độ lừa dối và rủi ro để đạt được cảm giác hưng phấn như vậy. Nhu cầu tăng mức độ bạo lực của ông ta cũng vậy, và điều đó khiến tôi rơi vào tình huống ngày càng nguy hiểm và sợ hãi.

 

Để tránh cho bạn những chi tiết gây sốc, tôi sẽ tóm tắt nhanh những gì đã xảy ra từ năm 6 đến 19 tuổi. Tôi đã bị tra tấn về thể xác và tình dục trong các nghi lễ sùng bái, bị cưỡng hiếp, bị bỏ đói và bị buộc phải phá thai ba lần (tất cả đều do chính Doc thực hiện). Tôi đã bị chụp ảnh để quay phim khiêu dâm khổ dâm, bị bán cho đàn ông để quan hệ tình dục trong phòng vệ sinh ngoài trời của trạm xăng và bị giam giữ trong tầng hầm và trong một cái hố dưới đất ở sân sau nhà Doc. Tôi cũng bị tiếp xúc với cách thức sốc điện, bị buộc phải chịu sự tra tấn cô lập và bị trói qua đêm trong các hang động dung nham ở miền nam Idaho.

 

Trong thời gian này, tôi đã bị Doc cho dùng thuốc gây mê liên tục, tất cả những thứ mà ông ta có thể tiếp cận không giới hạn vì ông ta là bác sĩ thú y. Tôi đã bị Doc đuổi qua vùng hoang dã Idaho và Utah để "chơi" trò chơi săn lùng, trong đó ông ta sẽ săn đuổi tôi, và tôi sẽ phải chịu hậu quả (như bị cắt lồng ngực hoặc bị cưỡng hiếp) nếu bị bắt. Và tôi đã bị dùng làm mồi nhử cho những đứa trẻ khác, những đứa trẻ cuối cùng đã bị thương và đôi khi bị giết.

 

Cuối cùng, một Sai lầm đã mở ra một Lối thoát

 

Đến năm 19 tuổi, tôi chỉ còn là một cái xác không hồn. Tôi là một kẻ tự cắt mình, và tôi đã bị tách biệt hầu hết thời gian. Tôi đã cố gắng tự tử và vẫn muốn tự tử. Trong 13 năm, tôi đã tin rằng gia đình tôi thực sự không phải là gia đình thực sự của tôi, rằng cuộc sống của tôi với họ chỉ là một vỏ bọc. Tôi sống với cảm giác tội lỗi vì tin rằng tôi đã cướp đi mạng sống của đứa con thực sự của họ. Tôi tin rằng mình là kẻ xấu xa. Tôi tin rằng nếu tôi nói với bất kỳ ai trong số họ về "cuộc sống thực sự" của tôi với Doc, tất cả họ sẽ bị sát hại một cách dã man.

 

Sau khi đã thử mọi cách có thể nghĩ ra để giúp tôi, cha mẹ tôi trở nên vô cùng bất lực khi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi và hoàn toàn bất lực không biết phải làm gì với tôi đến nỗi họ gần như bỏ cuộc.

 

Nhưng rồi khi tôi 19 tuổi, Doc đã phạm sai lầm. Đó là sai lầm đầu tiên mà ông ấy mắc phải trong 13 năm. Ông ấy đã phạm sai lầm về liều lượng thuốc gây mê mà ông ấy đã tiêm cho tôi. Ông ấy đã định cho tôi dùng thuốc đến mức có thể thuyết phục tôi rằng tôi đã làm một điều gì đó mà tôi không làm. Nhưng việc dùng sai liều khiến tôi nhớ rằng tôi đã không làm những gì ông ấy nói.

 

Cuối cùng, đầu óc tôi cũng đủ tỉnh táo để tự nhủ, nếu Doc nói dối về chuyện này, thì ông ấy còn nói dối điều gì nữa? Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào để ông ấy thuyết phục tôi rằng tôi đã làm điều mà thực ra tôi không làm, ngoài việc dọa tôi đến mức hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc. Nhận ra điều đó đến ngay sau sai lầm của ông ấy về liều lượng, và cuối cùng tôi đã tìm được cơ hội trốn thoát—và tôi đã làm được.

 

Ngay đêm đó, tôi đã trốn thoát đến nơi ẩn náu của một người đàn ông mà tôi chỉ gặp hai lần. Tên anh ấy là Blake, và tôi đã gặp anh ấy khi mẹ tôi cố gắng mở rộng kết nối xã hội không tồn tại của tôi khi còn là một thiếu niên. Bà đã kết nối với một gia đình có con trai (không phải Blake, mà là một cậu bé khác) được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Mẹ tôi nghĩ rằng có lẽ nếu chúng tôi tìm thấy một thiếu niên khác mắc bệnh tâm thần, tôi có thể cảm thấy một loại kết nối nào đó và bớt cô đơn hơn.

 

Tôi đã tham dự một bữa tiệc với người quen mới này của mình, và khi tôi đi mở cửa trước của ngôi nhà nơi bữa tiệc đang được tổ chức, một chàng trai trẻ trông mảnh khảnh, đầy nhiệt huyết, chào hỏi khi anh ấy đẩy mình qua lan can và vào một số bụi cây. Tôi tự nghĩ, anh ta thật ngốc.

 

Nhưng khi anh ấy quay lại bên trong, và chúng tôi lần đầu tiên giao tiếp bằng mắt, tôi thấy đôi mắt và bản chất của anh ấy rất quen thuộc và tử tế đến mức chúng tôi không thể tách rời đêm đó. Cuối cùng, chúng tôi đã đi tắm trong một hồ nước với một nhóm thiếu niên khác, và có điều gì đó trong tôi cảm thấy một tình bạn thân thiết rõ rệt. Tôi biết anh ấy trong sáng và ngây thơ đến mức tôi có thể hoàn toàn tin tưởng anh ấy.

 

Đêm tôi chạy trốn khỏi sự kiểm soát của Doc, nơi an toàn duy nhất tôi nghĩ đến là nhà Blake. Tôi chỉ đến đó một lần trước khi anh ấy nói muốn cho tôi xem bộ sưu tập Hacky Sack của anh ấy. Đêm đó, Blake không ở nhà và hai người bạn cùng phòng của anh ấy cũng vậy. Nhưng tôi đã ở trong tình trạng đau khổ đến mức tôi đã phá cửa sổ và không biết cách nào khác để đối phó với nỗi đau khổ đó ngoài việc tự cắt mình.

 

Khi Blake trở về, anh ấy đã rất sốc khi thấy tôi trong bồn tắm của anh ấy với máu chảy xuống cống. Anh ấy đã tắm rửa cho tôi, băng bó vết cắt của tôi và bảo tôi ở lại với anh ấy. Và tôi đã làm vậy. Tôi không thực sự có kế hoạch chạy trốn khỏi Doc mãi mãi; Tôi không nghĩ đó là một lựa chọn. Nhưng tôi đã ở lại với Blake một ngày, rồi một ngày trở thành hai ngày, rồi hai ngày trở thành một tuần, và đến cuối tháng, tôi không bao giờ muốn quay lại. Tôi đã trốn.

 

Thỉnh thoảng tôi nói chuyện với cha mẹ và nói với họ rằng tôi đang ở với ai, nhưng không nói tôi đang ở đâu. Lúc đầu, Blake không biết tại sao tôi lại rõ ràng bị quấy rầy và tra tấn như vậy, và may mắn thay, anh ấy thậm chí còn không hỏi. Nhưng anh ấy rất tận tụy với mọi ý thích của tôi đến nỗi tôi bắt đầu khá hơn, dần dần thoát khỏi địa ngục cảm xúc của mình.

 


Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.