Chương 26: Sinh Mệnh Nhà Sáng Tạo Về Nhà
Phiên này được thực hiện vào tháng Mười năm 2002, tại Minneapolis, nơi tôi đã làm một loạt các bài giảng và hội thảo. Georgelà một doanh nhân rất thànhcông đã đến nhà riêng mà tôi đang ở. Đáng ngạc nhiên, phiên của anh tiết lộ một khía cạnh khác của sinh mệnh nhà sáng tạo, như Jerry.
Khi ra khỏi đám mây, anh ta thấy toàn là cát. Anh biết có mấy người ở bên kia ngọn đồi, họ đang chờ anh đưa ra một số câu trả lời. Như thể anh là một cố vấn. Anh cảm thấy rất không chắc chắn, như thể anh không chắc mình có câu trả lờihay không.
Anh ta mô tả mìnhlà một người đàn ông tóc đen da nâu đồng, mặc đồ vải mỏng.
Anh cũng được trang hoàng với nhiều vàng: một vòng cổ ankh (biểu tượng chìa khóa cuộc sống vĩnh cửu), vòng tay và một chiếc nhẫn lớn. Chắc chắn là dấu hiệu của một sốloại quyền lực. Tuy nhiên, khi tôi cố hỏi thì anh trở nên rất ngờ vực và không muốn trả lời tôi. Thông thường,tôi có thể nhanh chóng đạt được sự tin tưởng của thực thể, nhưng anh ấy rất cảnh giác và kích động. Anh ấy nói mọi người đều muốn cái gì đó củaanh ấy, vậy tại sao tôi lại phải là ngoạilệ.
Anh nói đó là một thời gian rất cố gắng trong thế giới của mình. Một lý do khiến anh cảm thấy buồn là vì người em gái đã bị mang đi, và anh rất nhớ cô ấy. Anh nói mình cảm thấy cô đơn và mất mát, vì cô ấy luôn ở bên anh và bây giờ cô ấy không còn nữa. Anh ta không biết tại sao người ta lại tách họ ra, tại sao người ta lấy cô ấy đi. Tất cả những điều này đều khiến tôi rối loạn, tôi cố gắng giải quyết nó. Tôi hỏi ai đã tách họra. Anh nói đó là những người từ thế giới khác. Không phải những người ở phía bên kia ngọn đồi, bởi vì đó chỉ là người dân. Họ đến từ một nơi khác, anh không biết tại sao chuyện lại xảy ra hay cô ấy đã đi đâu.
G: Khi chúng tôi trở lại với nhau, mọi thứ sẽ tuyệt vời. Khi chúng tôi ở bên nhau, chúng tôi có sức mạnh và khả năng to lớn. Và hình thành một Shangri-La đẹp hay một bầu không khí tuyệt vời. Khi chúng tôi ở bên nhau, đó là một thế giới hoàn hảo. Họ chia tách chúng tôi. Họ đưa cô ấy đi để nó không phải là hoàn hảo. Để mọi thứ trở nên khó khăn và không dễ dàng như vậy. Và cũng không nên dung thứ. Cô ấy và tôi đã có thể neo một cái tuyệt vời... Chúng tôi có thể mang mọi vẻ đẹp, thanh tịnh, tĩnh... tất cả những thứ đó lại với nhau. Nhưng chúng tôi là một. Và họ nhận ra rằng, nếu họ tách chúng tôi ra,mọi thứ sẽ khác. Và họ nói đúng.
D: Tại sao họ lại muốn sự khác biệt?
G: Để thử nghiệm.
D: Làm thế nào họ đưa cô ấy đi.
G: Chỉ nhổ cô ấy ra. Giống như các vị thần chỉ nhổcô ấy ra, đưa cô ấy đi.
D: Ý bạn là, giống như một phút trước cô ấy ở đóvà một phút sau cô ấy không còn?
G: Vâng. Chúng tôi cũng sống ở những nơi khác. Rất nhiều nơi. Rất nhiều thế giới khácnhau. Bất cứ khi nào chúng tôi ở bên nhau,chúng là hoàn hảo.
D: Tại sao bạn lại đi từ nơi này đến nơikhác?
G: Để giúp đỡ. Để mang khía cạnh của —— từ “Niết Bàn” —— mang Niết Bàn. Chúng tôi sẽ làm điều đó, sau đó chúng tôi sẽdi chuyển tiếp.
D: Điều gì xảy ra sau khibạn rời đi? Nó vẫn sẽ đẹp chứ?
G: Một số. Một số thì không. Một số đi theo những hướng khác. Đây là một cái quan trọng.Nơi tôi đang ở bây giờ.
D: Tại sao lại quan trọng?
G: (thở to) Tốt. Xấu. Tối. Sáng. Không được sử dụng cho tất cả điều đó.
D: Nó có những bất đồng khác biệt, ý bạn là vậy? Đối lập? (Vâng) Những nơi mà bạn mang các thứ đẹp đẽ đến, không có nhiều sự đa dạng như vậy?
G: Phần nào. (Anh ấy trở nên xúc cảm và sắp khóc)
D: Tôi biết bạn đang xúc cảm, nhưng nếu nói về chuyện này, có lẽ chúng ta có thể tìm thấy em gái bạn. Có vẻ cô ấy gần như là một phần của bạn, đúng không?
G: Luôn luôn.
D: Bạn đã đi từ thế giới này đến thế giới khác như thế nào?
G: Chỉ đi. Giống như một chiếc thuyền lớn mà có thể vận chuyển theo ý muốn.
D: Một thứ vật lý?
G: Vâng, nếu chúng tôimuốn.
D: Có ai cho bạn biết nơi để đến không?
G: Cha chúng tôi. Cha sẽ cho chúng tôi biết nơi để đi.
D: Làm thế nào bạn cảm nhận được cha?
G: Khôn ngoan. Sự khôn ngoan.
D: Ông ấy có phải một con người vật lý không? (Phải) Làm thế nào ông ấy giao tiếp với bạn?
G: Đã lâu lắm rồi. Ông ta đưa ra bài học.
Đó là tất cả những gì tôi tìm hiểu được về người cha. Anh rất buồn, và mục tiêu chính của anh là tìm em gái. Anh ấy đã khóc khi nói về cô ấy, “Tôi phải tìm em gái tôi, đó là điềutôi muốn làm. Tôi phải tìm cô ấy. Cô ấy là một phần của tôi.”
Mọi chuyện dường như chẳng đi đến đâu, tôi trở nên bối rối hơn bao giờ hết. Vì vậy, tôi quyết định chuyển George về phía trước xem liệu anh ta có thể tìm thấy cô ấy hay không.
G: Cô ấy ở với cha. Những người từ thế giới khác đã đưa cô ấy quay lại. Có thể họ muốntôi tự lớn lên.
D: Có lẽ họ muốn bạn không phụ thuộc quá nhiều vào cô ấy?
G: Vâng, nhưng tôi không có sức mạnh giống vậy, (xúc cảm) như khi chúng tôi ở bên nhau.
D: Và họ muốn tách bạn ra để xem bạn có thể tự làm được không?
G: Có thể là đúng, nhưng (xúc cảm) tôi nghĩ họ cũng không thích sức mạnh mà chúngtôi đã hợp sức.
D: Nhưng bạn đã làm ra những thứ đẹp hoàn hảo.
G: Vâng, chúng tôi đã làm. Họ không thích nó. Mọi việc quá dễ. Không có thử nghiệm. Mọi thứ đều tốt. Không có bài học không có thử nghiệm. (cảm xúc) Chúng tôi đã biết tất cả.
D: Họ muốn nó khó khăn hơn? (Vâng vâng.)
Mãi tới khi đưa các phiên được chọn vào các chương, tôi mới nhận ra phiên này tương tự với Jerry như thế nào. Cả hai dường như đều là sinh mệnh nhà sáng tạo. Jerry nói sẽ rất vui khi làm việc cùng người khác, thường là một nhóm. George thích làm việc với em gái mình. Khi họ bị tách ra, việc sáng tạo không hiệu quả như trước. Nhưng nhưanh đã nói, nó đã trở nên quá dễ dàng. Không có thách thức, không có bài học, không có thử nghiệm. Tôi đưa anh ấy đến một ngày quan trọng.
G: Hmm. Tôi đang già đi. Dường như khôn ngoan hơn. Và có rất nhiều biến động.
D: Bạn cóở lại nơi đẹp đẽ kia không?
G: Rời nó. Ở đây, tôi là một người thầy. Tôi có tóc dài. Vẫn còn áo chùng hay quần áo ngớ ngẩn. Râu.
Rõ ràng khi tôi chuyển George tiến tới, anh đã đi sang một cuộc đời khác.
G: Tôi không thể bị thương. Điều đó khôngthể xảy ra.
D: Bạn được bảo vệ, ý bạn là vậy? Nhưng bạn đã không tạo ra bất kỳ nơi nào đẹp hơn?
G: Tôi chỉ ở đây để chia sẻ thông tin với những người này. Đó là công việc tiếp theo của tôi.
D: Bạn nói có biến động. Ý bạn là gì?
G: Vẫn là vậy. Người ta đang thực sự cố gắng để đặt công cụ của họ với nhau. Và tôi ở đây, nếu họ muốn, để tư vấn cho họ. Tôi cũng là một người lạ.
D: Tại sao?
G: Bởi họ biết tôi ở đó, họ biết tôi không thể bị tổn thương. Và họ biết điều đó rất quan trọng. Giống như họ là xác thịt, nhưng... thật thú vị. Ah! (Một sự khải ngộ) Tôi đang ngồi ở một ốc đảo. Một thành thị. Đó là nước, cây xanh, một loại sa mạc. Và những người từ thành thị đến nói chuyện với tôi. Tôi một mình. Hoàn toàn một mình. Luônluôn vậy.
D: Bạn có ý gì khi nói họ là xác thịt? Bạn nói đó là thú vị.
G: Vâng. Một loại thô tươi xung quanhcác cạnh.
D: Khác với bạn?
G: Ồ, vâng. Một chủng tộc trẻ.
D: Đây có phải trên cùng một thế giới mà bạn đang ở không?
G: Một thế giới khác. Đó là một niềm vui. Tôi già đi, rất già. Không thể bị tổn thương.
D: Nhưng nếu bạn là vật lý, một cái gì đó có thể xảy ra với bạn?
G: Không có gì có thể xảy ra với tôi.
D: Tôi đang nghĩ khi nào bạn đi đến cuối cuộc đời mình.
G: Khi tôimuốn. Khi tôi sẵn sàng.
D: Nhưng ngay lúc này, bạn đang làm một loại công việc khác với công việc mà bạn làm với em gái mình.
G: Vâng. Tôi còn trẻ. Đó là niềm vui. Đây là trò chơi của trẻ con. Dễ dàng.
D: Nhưng đó không phải là sức mạnh bạn có khi kết hợp hai người.
G: Đúng rồi. Tôi cũng cảm thấy không tốt.
Sau đó tôi chuyển George đến ngày cuối cuộc đời để có thể tìm hiểu những gì xảy ra với anh ta.
G: Tôi đang ngồi trên ghế. Nhìn xung quanh. Đến lúc phải đi. Tôi đã làm công việc của mình ở đây lần này. Làm chuyện của tôi. Làm cái tôi đến để làm. Và tôi cần phải đi. Ngồi trên ghế chờ đi. Đếm mọi thứ và mọi tờ ghi chú. Tất cả những bảng viết, và tôi đã sẵn sàng để đi.
D: Điều gì sẽ xảy ra khi bạn rời đi? G: (thực-tế)Tôi rời đi.
D: Chuyện gì xảy ra với cơ thể? G: Nó ở lại. Chỉ rời nó. Bắn ra.
D: Bạn thấy gì khi rời khỏi?
G: Hmm. Giống như tôi đang nhìn vào một vở kịch sân khấu. Giống như tôi đang nhìn vào một studio điện ảnh hay gì đó. Nhìn tất cả những thứ đó. Tất cả các lô. Đó là những gì tôi để lại.
D: Những gì bạn để lại giống như một vở kịch sân khấu?
G: Vâng. Tôi ở trên nó. Tôi đang nhìn xuống, và cơ thể này đang ngồi trên chiếc ghế đó. Rồi tôi quay lại, và nó đã biến mất.
D: Nó trông như thế nào, bạn sẽ đi đâu?
G: Một khoảng trống. Một khoảng trống dài. Tôi đang trôi qua trong khoảngtrống.
Tôi lại mộtmình một lần nữa.
D: Bạn có biết bạn đang đi đâu không?
G: Không. Chỉ theo đó.
D: Có ai ở với bạn để giúp bạn đi đến nơi phải đi không?
G: Không, tôi biết nơi để đi.
D: Vậy hãy di chuyển cho đến khi bạn vượt qua khoảng trống. Và bạn đã tới nơi bạn đangđến. Nơi đó trông như thế nàokhi bạn tới đó?
G: Nó bao la. Nó rất lớn, rất lớn.
D: Bạn thấy gì?
G: Mọi thứ. Không thể miêu tả. To lớn. To lớn.
D: Có cáigì mà bạn có thể nhận rakhông?
G: Mọi thứ. Trước kia tôi đã đến nơi này. (Một tiếng hú vui sướng) Tất cả các loại lựa chọn, định hướng —— tất cả các loại tùy chọn. Cả một số bạn cũ. Những linh hồn già. (Âm thanh của niềm vui) Bạn biết không? Bạn có thể nhìn thấy những linh hồn già, và những mảnh trẻ của những linh hồn mới. Bạn hầu như có thể ngửi thấy những linh hồn trẻ. Họ có mùi khác. Họ có mùi... không thô tươi, nhưng có mùi giống thịt tươi, hoặc... ngửi thấy “khôi hài”. Khác – giống như chín muồi, những linh hồn trẻ.
D: Tại sao họ lại có mùi và những người khác thì không?
G: Bởi vì họ có lẽ không biết cái gì tốt hơn. Họ chỉ mới bắt đầu. Bạn thực sự có thể nói đâu là trẻ, già hơn. Từ này khôngphải là “già”. Dày dặn. Linh hồn dày dặn.
D: Vậy, những người dàydặn không có mùi gì cả?
G: Vâng. Đó là một sự phân loại lạ vì không có tuổi tác ở đây. Nhưng sự khác biệt là ở trong mùi. Thật là vô nghĩa. Nhưngthật khôi hài. Đó là cách để phân biệt họ.
Trong Between Death and Life, tôi được cho biết có nhiều tầng thứ khác nhau trong cõi giới tinh thần. Khi tinh thần rời khỏi thân thể, họ trở về tầng thứ mà họ cảm thấy thoải mái nhất. Tầng thứ họ rung động cùng. Họ không thể đi đến tầng thứ cao hơn cho đến khi họ sẵn sàng. Tần số hoặc rung động đóng vai trò rào cản, và họ chỉ có thể đi đến tầng thứ mà họ đã đạt được thông qua trải nghiệm. Tôi được bảo bạn không thể từ mẫu giáo đi liền lên đại học. Những linh hồn tiến hóa hơn, hoặc “những linh hồn dày dặn” như George gọi, có thể đi ngay đến tầng thứ cao hơn. Họ có thể đi đến tầng thứ thấp hơn nếu cần thiết,nhưng những linh hồn “trẻ”thì không thể đi đến tầng thứ cao hơn cho đến khi họ đạt tới tần số, rung động hoặc trưởng thành. Rõ ràng, George đã phải vượt qua những tầng thứ thấp hơn này trong hành trình đi đến tầng thứ mà anh ta thuộc về hoặc cộng hưởng.
D: Có nơi nào bạn phải đi, mà bây giờ bạn đã ở đó chưa?
G: Vâng, chắc chắn. Tôi sắp có mặt.
D: Làm thế nào bạn làm điềuđó?
G: Một câu hỏi hay.
D: Bởi vì bạn nói nó quá lớn.
G: Tôi có chìa khóa, giống như một miếng sắt vừa khít với một khe cắm. Tôi phải đến đó. (lẩm bẩm) Tôi nhẹ hơn bây giờ. Tôi chỉ quen với việc trở nên nhẹ nhàng hơn. Và tôi tìm thấy cái khe. (dừng) Ồ! Tôi phải tìm ra cách để ở quanh đây lần nữa. (Một loạt những âm thanh lầm bầm.)
D: Họ có đưa bạn tới đó để cho bạn biết nơi đi đến không?
G: Tôi không muốn họ tới.
D: Bạn có thể yêu cầu giúp đỡ, bạnbiết mà.
G: Họ không biết làm thế nào đến được đó. (dừng) Tôi biết nó ở đâu. Tôi phải đi đến cao hơn và sâu hơn. Các lớp khác nhau, các tầng thứ khác nhau. Mỗi cái đều khác nhau. Và bạn đi đến ở tầng thứ thấp hơn. Đó là nơi bạn ngửi thấy vật. Nên đi cao hơn và sâu hơn. Và bạn không ngửi thấy vật. Không có linh hồn trẻ nào khi bạn đến cao hơn. Mọi người gật đầu. Họ nhận ra tôi. Họ không cười. Họ gật đầu, nhưng họ biết có gì đó lên.
Tất cả nhữngchuyện này mất quá nhiều thời gian, vì vậy tôi quyết định tăng tốc.
D: Hãy tiến tới lúc bạn đã đến đó. Bạn có thể tìm thấy nó rất nhanh chóng ngay bây giờ, bởi vì bạn đang di chuyểnvào các tầng thứkhác nhau. Nó như thế nào?
G: Ôi! Đó là ánh sáng thực sự. Sáng rỡ thực sự. Nó hoàn toàn tuyệt vời. Tuyệt đối tuyệtvời.
D: Có nhữngngười khác ở đó không?
G: Vâng. Những người khác. Đều thực sự tươi sáng. Họ thực sự tươi sáng. Họ có một chút họp-lại cho tôi. Một ban lớn. Có lẽ là mười hai, hai mươi bốn, bốn mươi tám... Ha!Ha! Ha! Chín mươi sáu. Bạn biết mỗi người... Tôi là người cuối cùng trở lại. Của nhóm này. Và họ đều đang tập trung xung quanh. Có em gái tôi. Cô ấy ở đây. Tìm đượccô ấy. Nhóm này đã già. Nó đãxong... Tôi là người cuối cùng trở lại.
D: Nó đã xong cái gì?
G: (thở phào dài.) Bạn biết... đây là hội đồng. Đó là cái quái này. Tôi là người thứ chín mươi sáu. Chúng tôi thảo luận về những gì đang diễn ra. Lần đầu tiên mọi người đã trở lại hết. Và có một lý do.
D: Lý do là gì?
G: Đó là những gì chúng tôi sẽ tìm hiểu. Tôi phải đi cao hơn và sâu hơn. Trong số chín mươi sáu có tám người giống như một hội đồng. Chỉ cần giải khuây. Chỉ cần nói, để xem xét nó.
D: Tám người tách biệt với chín mươi sáu?
G: Họ đến từ chín mươi sáu.
D: Và họ sẽ làm gì?
G: Nói về thứ này. Nơi xuất xứ. Nơi họ xuất xứ. Toàn bộ ban. Tất cả mọi thứ tôi đã làm. Tất cả mọi thứ họ đã làm. Cộng với những gì mà chín mươi sáu ngườikhác đã làm.
D: Bạn sẽ làm gì sau khi thảo luận?
G: Thực hiện điều chỉnh hoặc tinh chỉnh. Ở nơi mà chúng tôi đã ở, những gì chúng tôi đã thấy và những gì sẽ được làm.
D: Tại sao bạn phải làm điều đó?
G: Bởi vì đó là một phần của trò chơi. Đó là một phần của tất cả về cái đó. Khuôn mẫu một, khuôn mẫu hai, khuôn mẫu ba, khuôn mẫu bốn. Nó không phải một hệ thống cấp bậc, nhưng cái được làm ở đây, lọc xuống qua bộ tám và chín mươi sáu. Và cũng phải xuống đến nơi bạn có thể ngửi thấy những linh hồn trẻ. Xuống đến nơi bạn đi qua cái lỗ đó, đường trượt đó, và bất cứ nơi nào bạn đi khi qua đường trượt đó. Nó có thể là rất nhiều nơi khác nhau.
D: Nhưng sau đó nếu bạn làm “tinh chỉnh” và thay đổi, việc đó không ảnh hưởng đến mọi thứ?
G: Nó được cho là vậy.
D: Trên thế giới vật lý?
G: Bạn đãcó nó.
D: Tại sao họ làm những điều đó để thay đổi các khuôn mẫu?
G: Cần thiết. Bạn tinh chỉnh các linh hồn. Nếu bạn tinh chỉnh linh hồn, bạn không thấy, sau đó bạn đã có tất cả những thứ khác được chăm sóc. Bạn không có tất cả cáctình huống khác. Tinh chỉnh các linh hồn.
D: Làm cho họ thayđổi, ý bạn là vậy?
G: Vâng. Tinh chỉnh họ. Đừng thay đổi và họ tự thay đổi. Tinh chỉnh họ. Bạn có hiểu điều đó có nghĩa gì không? Bạn tinh chỉnhhọ. Điều chỉnhhọ. Nhập vào cho họ.
D: Làm thế nào bạn làm điều đó?
G: Bạn biết đấy, nó thực sự đơn giản. Nếu họ nhìn vào bên trong, và thấy cái đã mở ra với một chút hướng dẫn, sau đó họ có thể làm các điều chỉnh. Và nếu họ không làm vậy, họ sẽ không trở lại bất kỳ đâu.... Thật thú vị. Bạn biết không? Bộ tám đó... họ thậm chí không phải là linh hồn khi bạn lên đến đó. Điều này thực sự gây hiếu kỳ. Nó khác biệt. Khi bạn ở đó, bạn không có nghĩa vụ.Khi bạn di chuyển xuống,bạn có nghĩa vụ.
Khi bạn ở đó với bộ tám,không có nghĩavụ. Tôi không cần cái nào.
D: Bạn đã hoàn thành tất cả khi bạn đến đó.
G: Phải. Nhưng khi bạn di chuyển xuống, nghĩa vụ hoặc sự hoàn trả, bất kỳ từ ngữ nào,đó là nơi sự tinh chỉnh nghĩa vụ tham gia.
D: Vậy, nếu bạn đang cố gắng ảnh hưởng đến mọi người, tôi không biết bạn đã được phépcan thiệp.
G: Nó không can thiệp. Nghĩa vụ. Họ biết, linh hồn biết khi nó đã già hơn, họ có nghĩa vụ. Họ sẽ không phải là một linh hồn. Họ sẽ không cần những bài học. Tại sao họ lại làm vậy? Họ biết rằng có một nghĩa vụ. Và họ điều chỉnh điều đó. Nó gọn gàng, và đó là một mục tiêu. Xuống đó mà khôngcó nghĩa vụ.
D: Có thể làm được không?
G: Bạn quyết định.
D: Tại sao bạn lại đi xuống nếu bạn không có nghĩa vụ hay nghiệp?
G: Đó là niềm vui. Không có nghĩa vụ.
D: Thế thì, nếu bạn đã đạt đến điểm mà bạn không có nghĩa vụ nào cả, bạn không cần phải quay lại hành tinh Trái Đất vật lý, vậy tại sao bạn lại trở lại cơ thể của George?
G: Để em gái và tôi hoàn thành những gì chúng tôi đã không làm một thời gian dài về trước. Đó là một phần. Đó không phải là nghiệp. Đó không phải là nghĩa vụ. Đó là mộtsự chưa-hoàn-thành.
D: Bạn đã không hoàn thành cái gì vào thời điểm đó?
G: Tôi nghĩ là sự hợp nhất. Chúng tôi đã không hoàn thành sự hợp nhất của cô ấy và tôi.
D: Mặc dù các bạn ở bên nhau trong một thời gian rất dài?
G: Vâng.Chúng tôi không làm... sự khao khát đó vẫn còn trong linh hồn tôi.
Tôi cho hướng dẫn mang tiềm thức của George ra để chúng tôi có thể có được câu trả lời cho những điều này.
D: George đã có thể được cho thấy nhiều kiếp sống khác. Tại sao bạn quyết định cho anh ta thấy cuộc đời này? Bạn đang cố nói gì với anh ấy?
G: Khiêm nhường. Sự khiêm nhường tuyệt đối.
D: Anh ấy có cần học điều này không?
G: Anh ấy biết điều đó. Anh ấy đã học được nó. Khiêm nhường.
D: Tại sao anh ta phải thấy nó vào lúc này?
G: Bởi vì nó đi thẳng về bộ tám. Họ đôi khi quên mất sự khiêm nhường. Họ mất... ngôiđền của nó. Bởi vì nó không tồn tại ở nơi họ ở.
D: Họ không có nghĩa vụ.
G: Và đó là sự khiêm nhường cho những gì đang xảy ra ở đây.
D: Tại sao George phải biết điều đó trong cuộc đời mình, bây giờ? (Tạm dừng) Bởi cuộcsống vật lý này là cái mà chúng tôi quantâm ngay bây giờ.
G: Có lẽ đó là điều anh ấy không biết.
D: Anh ấy nói có một mảnhthất lạc.
G: Vâng. Đó là cái anh ta không biết. Điều này là điên rồ nhưng... một thứ chị em. Đó là tất cả các phần của nó.
D: Chỉ cầncố gắng giải thíchnó cho anh ta, ngay cả khi nó có vẻ điên rồ.
Tôi đã nghi ngờ về cái mà được đại diện bởi người em gái thất lạc. Đó không phải là một con người vật lý, mà là mặt tính nữ của chính anh ta. Nhưng tôi muốn nghe điều mà tiềm thức nói. Tiềm thức nói với anh ta một cách chậm rãi và thận trọng, “Đó là tính nữ mà sẽ nâng cao đời sống, hạnh phúc, sự khiêm nhườngcủa anh ta. Vào một thời điểm, anh ta là tổng thể. Anh ấy vừa có tính nữ vừa có tính nam. Đó là cách anh ta có thể tạo ra những điều tuyệt diệu như vậy.”
Tôi hỏi làm sao George có thể tìm thấy phần tính nữ của chính mình. Tiềm thức nói anh phải học cách nữ tính hơn, nhẹ nhàng hơn. Điều này sẽ rất khó vì George chắc chắn rất nam tính, đấy không phải một phần tính cách bình thường của anh ta. Khiêm nhường cũng vậy.
Tuy nhiên, tiềm thức khẳng định George sẽ phải để cho phần nữ tính của mình nổi lên bề mặt, bằng việc học cách mềm nhẹ hơn, không quá nghiêm khắc và phải cho mặt dịu dàng của bản chất xuất hiện. Sau đó tôi hỏi về những vấn đề sức khoẻ của anh ta. Tôi nhận được câu trả lời giống như tôi đã được đưa cho nhiều lần. Nếu một sinh mệnh là một thực thể cao cấp hơn trong các cõi giới khác và đã đến Trái Đất vì nhiều lý do, thì họ không được phép hoàn hảo. Họ sẽ phải phù hợp hóa với cộng đồng chung. Một cách để làm điều đó là cho họ một loại khiếm khuyết, do đó họ sẽ không nổi bật. Của Georgelà một cái cổ cứng, và cột sống hạn chế không linh hoạt. “Anh ấy muốn nó cho thấy anh ta là con người.” Tiềm thức cho phép sự không thoải mái tiếp tục như một lời nhắc nhở rằng anh ấy đến Trái Đất vì một lý do xác định: “Bởi vì phần đó của cơ thể là hệ thần kinh. Đó là nhân tố kiểm soát. Nếu bạn không có hệ thống thần kinh, bạn không có cuộc sống.”
* * *
George có thêm vài câu hỏi. Một vấn đề liên quan đến sự việc vào năm 1972, khi anh ngã cầu thang và vỡ hộp sọ. Nó trầm trọng đến nỗi anh ta gần như đã chết. Anh ấy muốn biết thêm về những gì đã xảy ra vào thời điểm đó.
G: Chúng tôi đã cố gắng nói với anh ấy rằng anh ấy phải thay đổi. Anh ấy đang ở trên ngõ cụt.
D: Nó thực sự đã làm thay đổi cuộc đời anh ta, bởi vì anh ấy nói mình gần như đã chết.
G: Anh ta đã chết.
D: (Ngạc nhiên) Anh ấy? (Vâng)Bạn có thể nói gì với anh ấy về thời gian đó không?
G: Anh ta đã chết. Một phần của anh ta đã trở lại. Một phần khác đã trở lại. Cả hai trở lại.
D: Bạn có thể giải thích nó tốt hơn để chúng tôi có thể hiểu không?
G: (thở dài) Cả hai đã trở lại. Anh ấy đã trở lại, và một phần khác của anh ấy cũng vậy. Đó vẫn là anh ấy. Một khía cạnh khác của anh ta.
D: Tại sao phần đó lại phải quay trở lại?
G: Nó muốn. Nó mong muốn. Đó là một cơ hội tốt. Thời gian tốt. Địa điểm tốt. Đó là cái phần sẽ dẫn anh ta theo hướng anh ta vốn nên đi. Phải có một sự thay đổi. Không có cách nào để anh ta có thể làm theo cách của mình. Anh ta cần sự giúp đỡ từ phần khác của chínhmình. Phần kia có cơ hội để đến, và nó đã đến.
D: Khác với walk-in?
G: Khác. Đây là cùng một linh hồn, một khía cạnh khác. D: Bạn cũng nói rằng khía cạnh nữ tính này đã mất đi.
G: Nó chưa từng là một phần của cái mà đã đến. Nó đã không ở với anh ta trong nhiều năm, nhiều năm và nhiều năm. Những thế kỷ, những mặt trăng và thiên niên kỷ. Anh ấy luôn nhớ nó. Nó sẽ đến từtừ.
George đã có một trải nghiệm chấn thương khác vào năm 1998 khi về nhà sau chuyến đi Ai Cập. Họ đã có một thời gian khó khăn để đưa anh trở lại Hoa Kỳ, vì anh giống như một thây ma biết đi, và hầu như không kiểm soát được cơ thể của mình. Khi trở vềnhà, anh phải mất nhiều tuần trước khi bắt đầu bình thường trở lại.
D: Cái gì xảy ra vào thờiđiểm đó?
G: Anh ấy muốn rời đi. Anh ấy muốn quay lại bộ tám.
D: Chuyệngì xảy ra ở Ai Cập mà kích hoạt việc đó?
G: Có vẻ như một phần của thế giới không phải lúc nào cũng khỏe mạnh. Và anh muốn quay trở lại (cõi tinh thần) để giúp tinh chỉnh, hoặc điều chỉnh trong phần đó củathế giới. Nhưng anh ấy đã không... và xem chuyện gì đã xảy ra bây giờ, từ sau đó. Mọi hỗn độn ở đó.
D: Và anh ấy nghĩ mình không thể làm điều đó từ thể vật lý?
G: Anh ấy không thể. Anh ta khôngcó chức vụ.
D: Nhưng anh ấy nghĩ từ cõi bên kia, anh ta có thể tạo ra sự khác biệt?
G: Vâng. Cũng có những thứ nền tảng đang xảy ra. Ở đây, ở đó và khắp nơi. Và anh ta muốn trở lại. Anh ta đã chết. Anh ấy đã ra đi. Chỉ cái vỏ ở đó.
D: Vậy điều gì đã xảy ra? Có phải họ nói với anh ta rằng anh ra không thể rời đi?
G: Họ không thể... họ không nói gì với anh ấy. Chỉ kết thúc điều này. Phần khác sẽ phảiđợi. Nhưng hãy nhìn xem chuyệngì đã xảy ra. Nó cuồng lên ở đó bây giờ.
D: Vậy lúc đó, anh ta quyết định quay lại và kết thúc công việc.
G: Anh ấy đã rờiđi. Kết thúc công việc của mình lần này.
D: Bằng không, nếu anh ta rời đi mà nó chưa hoàn thành, anh ta sẽ phải quay trở lại TráiĐất.
G: Trở lại. Anh ấy sẽ làm thế.
D: Anh ta sẽ phát sinh nghiệp lực và nghĩa vụ. (Vâng) Vì vậy, ý tưởng là đưa vào lại cơ thể của anh ta để anh có thể hoàn thành công việc của mình.
G: Anh ta đã trở lại đây. Chỉ bộ tám mới có thể làm điều đó.
D: Nó cho thấy chúng ta không phải luôn biết điều gì đang xảy ra với cơ thể vật lý của mình, phải không?
G: Thật không may, đó là chính xác.
D: Luôn có những phần khác của chúng ta mà chúng ta không biết tới.
G: Đúng rồi.
D: Nhưng may mắn thay, có những lực lượng khác chăm sóc các thứ và giúp chúng ta.
G: Họ là những người hướng dẫn. Họ ở đây. Dù sao đi nữa, họ cũng đang cười thầm về tất cả những điều này. Họ nói, “Tôi cố nói cho bạn biết thứ này vào những thời điểmtrong ngày và đêm của bạn. Và bạn sẽ không chịu nghe.” Một người hướng dẫn của tôi có liên quan đến khía cạnh nữ tính.
D: Họ có điều gì muốn nói cùng George không? Bất kỳ thông điệp hoặc lời khuyên nào?
G: Cùng một thông điệp mà họ luôn trao cho. Chỉ cần cho chúng tôi biết khi nào bạn cần sự giúp đỡ của chúng tôi. Chúng tôi luôn ở đó để giúp đỡ. Bạn phải yêu cầu. Chúngtôi không thể can thiệp. Họ cũng muốn nói —— thật tò mò về những gì họ nói. Trong khi giữ tôi còn sống,thật thú vị. Tôi tự hỏi tại sao vậy?(lầm bầm)
D: Ý của bạn là gì?
G: Nếu tôi chịu nghe, mọi thứ đều OK. Nếu tôi không lắng nghe, mọi thứ không ổn lắm.Cảm ơn, George. Tất cả chúng tôi đềuyêu bạn.
D: Bạn cảm ơn anh ta cho việc gì?
G: Vì chính anh ấy. Anh ấy có việc phải làm.
* * *
Các bằng chứng khác về việc có nhiều phần của chúng ta tồn tại và tương tác cùng một lúc, đã đến trong hai phiên riêng biệt lúc tôi ở Memphisnăm 2001. Cả hai phụ nữ đều biết nhau và đang làm việc để phát triển một trung tâm chữa trị. Đó là một dự án đầy tham vọng đòi hỏi kế hoạch nhiều chi tiết. Họ không biết làm thế nào đạt được điều đó, nhưng họcó một ước mơ và muốn theo đuổi nó.
Người phụ nữ đầu tiên, tôi sẽ gọi là “Mary”, đã không đi đến một tiền kiếp, dù chúng tôi đang tìm kiếm câu trả lời cho những vấn đề trong cuộc sống này. Cô ấy đã đi thẳngđến cõi tinh thần, nơi chúng ta thường chỉ ghé thăm giữa các cuộc đời, hoặc cái gọi là trạng thái “chết”. Cô đã gặp và được dẫn đến một căn phòng rộng rãi, nơi có nhiều linh hồn đang ngồi quanh bàn. Họ nhận ra cô ngay lập tức, và một năng lượng nam nói, “Tốt, cuối cùng bạn cũng ở đây. Chúng tôi đã chờ đợi bạn.” Thay vì giải thích lý do có phiên làm việc (điều này đã được thảo luận sau đó), họ đã lao vào thảo luận về dự án của cô: xây dựng và tạo ra một trung tâm chữa trị lớn. Họ giải thích cách nên xây dựng trung tâm, nơi nó tọa lạc, và làm thế nào các quỹ cho dự án sẽ đến. Nó có vẻ là một trung tâm hoành tráng hơn nhiều so với những gì Mary đã hình dung khi mô tả nó với tôi. Tuy nhiên, họ nóivới cô ấy dự án lớn hơn sẽ là kếtquả cuối cùng và sẽ hiệu quả hơn. Cô được cung cấp nhiều chi tiết về thiết kế, vv. Năng lượng nam cuối cùng cũng được nhận ra là một mảnh cao hơn của Mary mà không có ý muốn nhập thể. Anh đã chọn ở lại cõi tinh thần để giúp định hướng quá trình của cô. Anh luôn ở đó làm một thành viên của ban cố vấn này, và sẽ tiếp tục như vậy. Nhưng anh cũng là một phần của cô, mặc dù cô không có kiếnthức ý thức về việc này.
Điều này ngày càng được nhấn mạnh trong công việc của tôi mấy năm qua, rằng có những phần của chúng ta tồn tại đồng thời, làm việc khác nhau, sống cuộc sống khác nhau. Chúng ta không nhận thức về họ, bởi vì đó sẽ quá khó hiểu đối với tâm trí ý thức của chúng ta. Chúng ta tiếp tục tập trung vào các sự kiện xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của mình, mà không có kiến thức về bức tranh lớn hơn.
Người phụ nữ thứ hai, người mà tôi sẽ gọi là “June”, là khách hàng thứ hai của tôi cùng ngày. Hai người phụ nữ đã không có cơ hội nói chuyện với nhau. Mặc dù June bàn về những vấn đề nghiêm trọng trong cuộc phỏng vấn của chúng tôi mà cô ấy muốn che giấu, nhưng khi bước vào trạng thái nhập thần sâu, cô ấy cũng không đi đến một tiền kiếp, mà ngay lập tức được đưa đến phòng họp. Một lần nữa, có rất nhiều linh hồn ngồi quanh bàn và họ đang chờ cô ấy. Cô được tiếp chuyện bởi một năng lượng nữ, người đưa ra hướng dẫn về sự liên quan của cô với Mary trong việc xây dựng trung tâm chữa trị. Họ giải thích rằng nó sẽ trở thành hiện thực, bởi vì nó đã được tạo ra trên cõi tinhthần, và chỉ đang đợi được đưa xuống vật lý. Họ giải thích rằng đây là cách chúng ta tạo ra những thực tại của mình trên Trái Đất. Trước tiên chúng ta phải có giấc mơ, mong muốn một cái gì đó trở thành hiện thực. Chúng ta phải thấy kết quả cuối cùng một cách sống động, và tô điểm nó với nhiều chi tiết. Sau đó, nó trở thành một sáng tạo trên cõi ether. Nó sau đó phải nhập vào thực tại vật lý của chúng ta và trở nên đặc chắc, bởi vì đây là luật của vũ trụ. Đó là lý do tại sao người ta phải rất cẩn thận với những gì họ muốn tạo ra. Trên cõi tinh thần, nó là tức thời, và chỉ chờ đúng thời điểm để trở thành hiện thực.Suy nghĩ là rất mạnh mẽ. Suy nghĩ có thể sáng tạo ra. Tất nhiên, điều bất ngờ là trung tâm mà cả hai người phụ nữ đã hình dung là ở quy mô nhỏ hơn so với cái được mô tả cho họ. Rõ ràng, một phần của chúng mà vẫn mãi mãi ở cõi bên kia cũng có thể tô điểm và tạo ra khi dự án được khởi xướng bởi mộtsinh mệnh vật lý có ý thức. Dự án hiện đang tiến triển. Hai người phụ nữ được cung cấp mọi thông tin họ cần. Nếu nó không trở nên cụ thể và vững chắc trong chiều kích của chúng ta, có thể là vì họ thiếu đức tin và niềm tin để theo đuổi ước mơ của mình. Sau tất cả, đây là một hành tinh tựdo ý chí.
Điều này cho thấy có một phần khác của chúng ta mà vẫn ở lại cõi tinh thần giúp định hướng chương trình, vở kịch, trò chơi. Chúng ta có thể gọi đó là thiên thần hộmệnh, người hướng dẫn của chúng ta không? Tôi nghĩ đó là một thứ tách biệt, từ những gì tôi đã được cho biết, nhưng bây giờ đó có thể được mở ra để tranh luận. Tôi nghĩ phần khác này có thể được mô tả chi tiết hơn là cái tôi cao hơn của chúng ta. Điều thú vị là bất cứ khi nào tôi liên hệ với cái mà tôi gọi là “tiềm thức”, nó dường như không phải một thực thể riêng biệt hay một phần của một người. Nó luôn luôn nói “chúng tôi” đang làm điều này, hoặc gợi ý điều này, như thể nó là một nhóm chứ không phải một cá nhân. Nó luôn luôn đề cập đến khách hàng ở ngôi thứ ba: “anh ấy” hoặc “cô ấy” nênlàm những điều được gợi ý, như thể thực thể vật lý tách rời khỏi nhóm, ít nhất là trong khoảng thời gian ở trong chiều kích vật lý. Lúc nào cũng vậy, khi nhân cách vật lý đi qua trải nghiệm chết và nhữnghành trình đến cõi tinh thần, quan điểm của nó thay đổi.
Ngay lập tức nhận thức được “nhà”, nhận ra cuộc sống vật lý chỉ là một trò chơi, một vở kịch, một ngôi trường để học các bài học. Cõi kia là thực hơn đối với họ, họ được cung cấp nhiều câu trả lời hơn, và nếu sẵn sàng, họ sẽ tái nhập nhóm, điều làm cho họ hạnh phúc cực kỳ.
Ít nhất công việc của tôi cho thấy có một phần cao hơn của bản thân chúng ta mà nhận thức được bức tranh lớn hơn; kế hoạch lớn. Nếu nhận thức được điều này, chúng ta có thể dùng kiến thức đó để tạo ra thực tại của mình trong cuộc sống này đến một mức độ đầy đủ hơn. Bây giờ chúng ta biết mình có thể giao tiếp trực tiếp với phần củachính mình đó, nó lắng nghe và muốn giúp đỡ chúng ta. Đây thực sự có khác gì với việc giao tiếp cùng khái niệm Thượng Đế của chúng ta? Có lẽ Thượng Đế không phải là hoàn toàn tách biệt, mà là một phần của tất cả chúng ta, và như vậy thì dễ tiếp cận hơn nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.