Vũ Trụ Xoắn : Quyển 2 - Chương 27

 

MỤC VII BƯỚC KHỎI ĐÁY SÂU

 

Chương 27: Người Giấc




Phiên này được thực hiện trong tuần phiên cá nhân tại một nhà nghỉ ở Eureka Springs, Arkansas, vào tháng 2 năm 2002. Charles là y tá nam làm việc tại một bệnh viện thành phố gầnđó. Anh ấy gặp vấn đề thể chất liên quan đến thừa cân. Đây là mối quan tâm chính của anh. Tất nhiên, một trong những vấn đề anh ta muốn hỏi liên quan đến mục đích cuộc đời này của mình. Đây là câu hỏi phổ biến nhất mà mọi người hỏi khi họ đến gặp tôi. Cách đây vài năm, tờ USA Today đã làm một cuộc khảo sát, mộtcuộc thăm dò ý kiến trong số những người “chủ lưu”, không chỉ những người quan tâm đến siêu hình học. Họ được hỏi, “Nếu có quyền truy cập vào sức mạnh tối cao, bạn sẽ hỏi câu hỏi nào?” Cuộc khảo sát cho thấy câu hỏi phổ biến nhất “Tại sao tôi lại đây?

 

Tôi phải làm gì với cuộc sống của mình?” Như vậy, mọi người chính là có những suy nghĩgiống nhau tại lúc này hay lúc khác.

 

Trong suốt phiên làm việc, Charles đã trải qua hai tiền kiếp giúp giải thích một số vấn đề đang diễn ra trong cuộc đời anh. Tiền kiếp đầu tiên là làm lính La Mã trong quân độiAlexander Đại đế khi họ xâm lăng Ai Cập và chiếm Cairo. Họ đã vào được Kim Tự Tháp Lớn thông qua một lối vào bí mật, để tìm kho báu theo mệnh lệnh và không phát hiện gì đó. Họ cho rằng nếu bất cứ cái đây, thì đã được lấy đi giấu nơi khác.

 

Tôi cảm thấy điều này thú vị, vì nó cho thấy người ta liên hệ các kim tự tháp với một kho báu, thậm chí từ rất lâu trước kia. Mọi thứ quan trọng đều đã được lấy khỏi từ rấtlâu trước thời hiện đại. Trong nhiều năm, anh đã là một phần của lực lượng chiếm đóng. Anh đã chết đuối trong một cơn bão biển khi băng qua Địa Trung Hải trên đường trở về Rome.

 

Tiên kiếp thứ hai thú vị, nhưng không cung cấp nhiều thông tin như tôi hy vọng, anh là người đang học tri thức bí mật ở dãy Himalaya Tây Tạng. Anh đã ở đó nhiều năm đểcó được nhiều thông tin nhất có thể từ các bậc thầy. Sau đó anh trở về Pháp để chia sẻ những gì đã tìm được với tổ chức bí mật mà mình tham gia. Nó có vẻ như hội Tam Điểm, nhưng anh nói nó thậm chí còn cổ hơn. Họ là những người đứng sau hậu trườngđiều hành các chính phủ, dù đó là thời Phục hưng. Mọi người rất bị áp bức, và khi trở thành người đứng đầu trật tự này, anh muốn dạy để họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

 

Đây là mục đích ban đầu của trật tự này —— để làm cho cuộc sống tốt hơn. Qua thời gian nó đã trở thành một tổ chức tiêu cực bị ám ảnh bởi sự tham lam và những người khát khao quyền lực. Anh đã sống trên 100 tuổi, cũng chia sẻ nhiều kiến thức của mình cho người khác. Sau khi chết trong cuộc đời đó, tôi đã yêu cầu nhân cách kia rời đi, hợp nhập nhân cách của Charles vào lại thân thể, gọi tiềm thức ra để trả lời các câu hỏi của Charles. Lần này, tiềm thức trở nên tranh luận, đó là điều bất thường. Vì nó thường rất hợp tác.

 

D: Tôi có thể nói chuyện với tiềm thức của Charles không?

 

C: Ý bạn là phần đang mơ?

 

D: (Tôi đã bối rối.) Phần đang mơ? Bạn là phầngì?

 

C: Siêu linh hồn, tôi nghĩ bạn sẽ gọi vậy. Nó cũng là của bạn. Chúng tôi là vậy. Chúng ta vậy. Chúng ta vậy, vâng.

 

D: Nhưng bạn tách biệt với ý thức của người đó.

 

 C: Tất nhiên là không. Không, không.

 

D: Phần tôi thường nói chuyện để có câu trả lời liên quan đến vật lý thường là tiềm thức.Bạn gọi đó là phần đang mơ?Thế nghĩa là gì?

 

C: Ngay bây giờ bạn đang mơ. Bây giờ bạn là người mơ. Ngay bây giờ bạn đang là vậy. Nhưng trở lại với chúng tôi cho “Tôi, chúng ta, tất cả”. Và sau đó khởi phát như nhựa vào khuôn, sử dụng một dụ bạn thể biết. đó Dolores.Nhưng đó khôngphải là nhựa. Đó là một vật trung gian lỏng có vẻ như cứng. Nhưng đó chỉ là trong thời gian. Và sau đó nó chảy ngược trở lại khởi nguyên. Và sau đó nó lại khởi phát vào khuôn lần nữa. Và cái khuôn đó có thể có tên “Dolores”. Bạn, trong mọi khoảnh khắc, chảy giữa khuôn này và khuôn kia, cư trú trong các phần vô hình thể khác nhau mà là “chúngta”. Bạn biết điều đó. Vâng, bạn biết điều đó.

 

D: Đây những khái niệm khó hiểu đối với tâm trí loài người chúng tôi.

 

C: Nhưng lúc này bạn không nói chuyện với tâm trí con người, vì vậy không cần phải lo lắng.

 

D: À, tôi nghĩ là tôi.

 

C: Ồ, một phần của bạn thể.

 

Đây đã trở nên rất khó hiểu. Tôi không quen nói chuyện với một phần mâu thuẫn của đương sự. Tôi quyết định chuyển hướng các câu hỏi trở lại những gì Charles muốn tìmhiểu, với hy vọng cóthể đạt được sự hợp táccủa nó.

 

D: Mục đích của Charles trong cuộc sống hiện tại là gì?

 

C: Thay đổigiấc mơ.

 

D: Ý bạn là gì?

 

C: Người mơ mơ giấc mơ. Anh ấy có thể thay đổi giấc mơ. Sửa đổi giấc mơ.

 

 D: Ai là người mơ giấc mơ?

 

C: Người giấc trong thực tại này.

 

D: Và bạn nghĩ giấc mơ nên được thay đổi?

 

C: Đã đến lúc. Giống như trước đây.

 

D: Bạn nói “ngườimơ”, ý bạn ý thức khối hay đó? Tôi đang cố hiểu ý của bạn. Người giấc mơ.

 

C: Có một người mơ mơ giấc mơ này. Chỉ có một người.

 

D: Đây phải là một con người hay đó không?

 

C: Nhiều hơn một ý thức. Nó không phải là nhân cách, nó là… một loại ý thức. Tất cả chúngta đều mơ giấc mơ.

 

D: một phần của ý thức?

 

C: Vâng. Tất cả chúng ta đều tin rằng mặt trời lặn và mọc. Người mơ mơ giấc mơ đó.

 

D: Trong thực tại chúng ta đang ở, ý bạn là vậy?

 

C: Vâng. Giấc của thực tại.

 

D: trở thành thực, bởi chúng ta đang trong đó. Đúng không?

 

C: Phải, nhưng mỗi cá nhân cũng có thể mơ giấc mơ của riêng mình. Anh ta mơ mình một doanh nhân, bác hay luật sư. Đó giấc của anh ta bên trong giấc mơ.

 

D: Đó là thực tại của anh ta.

 

C: Phải.

 

D: Nhưng người đang giấc lớn, đó một ý thức lớn hơn rất nhiều? Một ý thức mạnh mẽ hơn nhiều?

 

C: Phải.

 

D: Sẽ rất khó để thay đổi nó nếu nó lớn như vậy.

 

C: Đúng.

 

D: Ý thức này, người mơ mà mơ giấc mơ, giống khái niệm của chúng tôi về Thượng Đế hơn? (dừng) Hay khác?

 

C: Đó là, Thượng Đế không thực sự... chỉ có duy nhất một, nó chính là... người mơ thực hóa những gì mọi người tin là có thật. Người mơ làm cho đá cứng, mặt trời mọc lặn. Đó là giấc mơ của anh ta. Đó là những giấc mơ của những người khác mà cũng làm các thứ trong những giấc mơ: tạo ra chiến tranh, xung đột, hạnh phúc, nỗi buồn.

 

D: Đó là mọi cá nhân tạo ra những bộ phận đó bên trong giấc mơ khác?

 

C: Phải, đúng vậy.

 

D: Nhưng họ không biến chúng thành một hiện thực khi họ làm điều đó?

 

 C: Đúng vậy, vâng.

 

D: Giống như người mơ mơ giấc mơ đó đã làm chúng trở thành hiện thực?

 

 C: Đúng. Đó là giấc mơ lớn.

 

D: chỉ tạo ra nhiều thực tại hơn?

 

C: Phải. Nhưng nó vẫn chỉ một thực tại. Bởi chỉ duy nhất một.

 

D: Tôi đã nghe rằng chúng ta có thể tạo ra thực tại của riêng mình. (Vâng) Đây có phảiý của bạn khi nói... Tôi nghĩ lẽ người mơ giống như một ý thức lớn hơn.

 

C: Chính xác.

 

D: Tôi tiếp tục suy nghĩ về Thượng Đế. Có lẽ khái niệm của chúng ta về Thượng Đế là không chính xác.

 

C: Chúng ta Thượng Đế, tấtcả chúng ta đều một.

 

D: Đó là sự thật. Tôi đã nghe điều đó. Nhưng nếu ý thức, người mơ, đang mơ giấc mơ và tạo ra nó, thì những gì anh ta tạo ra, vẫn còn, có phải không? Nó trở nên đặc chắc và vậtlý?

 

C: Đúng vậy, vâng.

 

D: Bởi vì tôi nghĩ một người mơ cuối cùng cũng thức dậy.

 

C: Đúng vậy.

 

D: Sau đó người mơ cuối cùng sẽ thức dậy?

 

 C: Đúng vậy.

 

D: (Một nụ cười lo lắng) Điều gì xảy ra sau đó?

 

C: Điều gìxảy ra khi bạn đi ngủ?

 

D: Ý của tôi là, chuyện gì xảy ra với những cái anh ấy đã tạo ra trong giấc mơ của mình?

 

C: Khi bạn đi ngủ, bạn không đi đến một thực tại khác?

 

D: Đúng vậy, nhưng khi thức dậy, thực tại đó vẫn còn tồn tại?

 

C: Nó cũng thực như thực tại khác. Đó là một hình thể khác của giấc mơ khác. Bạn có phải gọi thực tại này? Đây nơi bạn đang bây giờ?Đó giấc hay hiện thực?

 

D: Vâng, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đang ở trong hiện thực.

 

C: Nơi đây chẳng lẽ không phải cũng là một giấc mơ của bạn, như những nơi bạn đã thấy sao?

 

D: (Cười) Chúng tôi không biết. Đó luôn là một câu đố. Nhưng dù sao đi nữa, người mơ mà đang mơ tất cả mọi thứ đang xảy ra bây giờ, khi anh ta tỉnh dậy, liệu thực tại của chúng tôi có còn tồn tại hay tiếp tục nữa không?

 

C: Tiếp tục.

 

D: Bởi vì anh ta đã cho nó sự sống?

 

 C: Chúng ta đã cho nó sự sống.

 

D: Tất cả những tia lửa và linh hồn khác đã trao cho nó sức mạnh và nhiều sáng tạo hơn.Đó có phải ý bạn không?

 

C: Phải, nhưng sau đó họ trở về với toàn thể. Nhưng thực tế họ thật sự chưa hề rời đi.

 

D: Vậy, chúng ta đang giúp nó trở thành hiện thực và mọi người đang đóng vai trò của họ trong đó. (Vâng.) Nhưng sau đó trên quy mô lớn hơn, người mơ có mơ những giấc mơ khác không?

 

C: Khi những giấc mơ nhỏ hơn, gọi vậy vì không có từ tốt hơn, làm đủ hoặc có đủ nguyên do để thay đổi giấc của người lớn; đó khi thay đổi xảy ra. Đó là khi ý thức thực hiện một cú nhảy. Một cú nhảy về trước hoặc có thể là một cú ngã thụt lùi. Nó phụ thuộc vào vị trí của bạn trong thời gian. Ví dụ như Thời Kỳ Tăm Tối, người đã thay đổi giấc mơ.

 

D: Vậy thì đây là một ý thức rất lớn. Đó là nhiều hơn chúng ta có thể hiểu?

 

C: không, đó chỉ một người mơ.

 

D: Đó đã tạo ra tất cả những thứ này.

 

C: Vâng, tất cả chúngta đều là người mơ.

 

D: Tất cả chúng ta đều là một phần của nó. (Vâng.) Bởi vì tôi đang cố hiểu. Nếu anh ta lớn đến mức chúng ta không thể hiểu được.

 

C: Không. thể hiểu được bất cứ điều gì.

 

D: Và đây là ý thức mà tất cả chúng ta đều là một phần của nó? (Vâng.) Và tất cả chúngta đều quay trở lại với nó.

 

C: Vâng, chỉ duy nhất một.

 

Đây giống như khái niệm tôi đã đề cập ở những chỗ khác trong cuốn sách này, rằng tất cả chúng ta khởi nguyên từ Nguồn, tách khỏi nó để làm những công việc khác nhau mà chúng ta được giao, cũng để có nhiều cuộc phiêu lưu và bài học trên đường đi trước khi trở về. Sự sáng tạo bởi tâm trí nhóm này cũng thể tương tự với công việc của Jerry, (Chương 25) sáng tạo ra cùng với nhóm của anh ta. Nó có thể là khái niệm tương tự, chỉ đặt vào các hạng mục khác nhau.

 

 

Đây cũng có thể là một phần của những gì sẽ xảy ra khi chúng ta thăng lên Trái Đất mới?Ý thức khối quyết định đã đến lúc chuyển đổi (hoặc thay đổi) giấc mơ?

 

D: Vậy, thực tại mà chúng ta đã tạo ra vẫn tiếp tục tồn tại. (Vâng.) Bởi vì chúng ta đã cho nó sự vững chắc, chúng ra đã cho nó hình thể? (Vâng) Vậy khi chúng ta quay lại, bạn nói chúng ta chuyển đổi ý thức. (Vâng) Đó đang thay đổi giấc mơ này thành một giấc mơ khác. (Vâng) Và khi chúng ta làm điều đó, chúng ta tạo ra một thực tại khác, một giấc mơ khác vào thời điểm đó. Mọi người đều tham gia?

 

C: Vâng, không quá nhiều trong việc tạo ra nó, nhưng chính là tiếp tục.

 

 D: Tiếp tục và thay đổi giấc mơ?

 

C: Vâng, mọc như cây cối.

 

D: Tôi đã nghe chúng ta đang chuẩn bị thực hiện một sự chuyển đổi ý thức. Đó là khi điều này xảy ra? (Vâng.) Nếu có đủ người muốn thay đổi giấc mơ chiến tranh và tiêu cực chúng ta đang trong đó bây giờ? (Vâng.)Thì nó sẽ thành ý thức kế tiếp sau đó. (Vâng.) Tôi cảm thấy hình như tôi không diễn tả nó tốt, bởi vì tôi đang nghĩ người giống như Thượng Đế; như ý thức khối.

 

C: Đúng.

 

D: Vậy cuối cùng mọi người có rời bỏ giấc mơ và trở lại với người mơ không? Trở lại với ý thức mà đã sáng tạo ra mọi thứ?

 

C: Đúng vậy, vâng. Nó bắt đầu lại. Một giấc mơ khác. Đó là một chu kỳ. Giống như khi bạn tỉnh dậy mỗi sáng, điều gì xảy ra cho giấc mơ của bạn? Bạn nghĩ gì? Nó đã biếnmất?

 

D: Vâng, bởi vì khi bạn đi vào giấc ngủ vào tối hôm sau, đó là một giấc mơ khác. Rất hiếmkhi bạn trở lại cùng một giấc mơ.

 

C: Phải.

 

D: Nhưng nhiều giấc mơ của chúng tôi không có ý nghĩa.

 

C: Tìm để hiểu. (Cười)

 

D: Có nhiều biểu tượng hơn chúng ta xem xét trong cuộc sống hàng ngày của mình.

 

C: Đó là một thế giới khác.

 

Một thế giới khác biệt với các quy tắc khác nhau chi phối những gì xảy ra ở đó. Thế giới vật lý của chúng ta trên Trái Đất là nơi áp dụng nghiêm ngặt các quy tắc và giới hạn. Đó là lý do tại sao chúng ta đã chọn sống ở đây trong cơ thể vật lý để học những bài học bên trong các giới hạn đó. Vì chúng ta không có ký ức về những kiếp sống khác của mình trong các cõi giới tinh thần và vật lý khác, chúng ta đã quen suy nghĩ rằng mọi thứ đều có những hạn chế giới hạn. Do đó chúng ta không thể nhận thức được những thế giới mà không có giới hạn hạn chế. Như chúng ta đã thấy trong cuốn sách này, có rất nhiều chiều kích vàthực tại khác chúng ta thể trải nghiệm (khi chúng ta có được đầy đủ kiến thức), nơi mà sinh mệnh là năng lượng thuần. Họ thậm chí không cógiới hạn của thể vật lý. Họ thể tạo ra bất kỳ điều họ muốn, từ một vỏbọc thể đến hoàn cảnh xung quanh. Họ có toàn quyền kiểm soát môi trường của họ. Mặc dù vậy, nhiều trong số họ đã chọn (hoặc được gửi đi) trải nghiệm cuộc sống trong thế giới giới hạn và gò bó của chúng ta. Những người này thường không hạnh phúc, khao khát trở lại cuộc sống hoàn toàn tự do của họ. Cũng phải giống vậy khi chúng ta bước vào thế giới giấc mơ. Trong trạng thái mơ, không có quy tắc, quy định hay hạn chế. Bất cứđiều gì cũng có thể xảy ra hoặc được tạo ra. Chúng ta có quyền kiểm soát và có thể tạo ra những gì chúng ta muốn trải nghiệm. Những người có giấc mơ tỉnh đã sớm nhận ra họ đang mơ, và họ có thể thay đổi giấc mơ nếu muốn. Họ hiểu họ có quyền kiểm soát thế giới khác mà chúng ta đi vào mỗi đêm khi ngủ.

 

Tôi nhiều lần được cho biết chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng hiểu tất cả những thứ này trong khi vẫn bị giới hạn trong thân thể vật lý. Rõ ràng, trạng thái mơ khôngphải là một trạng thái tưởng tượng mà sẽ bốc hơi ngay khi thức dậy. Chúng ta đã vô tình tạo ra một thế giới vẫn duy trì và tồn tại ở đâu đó. Điều này đi cùng với ý tưởng rằng những suy nghĩ của chúng ta rất mạnh mẽ; chúng là nhữngthứ thực tế. Một khi đã nghĩ, chúng tồn tại mãi mãi. Tất nhiên, đây là cách chúng ta tạo ra thực tại của mình; bằng cách hướng dẫn và tổ chức suy nghĩ, ước muốn và giấc mơ của mình, sau đó tập trung định hướng chúng cho đến khi chúng trở thành hiện thực.

 

D: Một loại thế giới khác, ý bạn là vậy? (Vâng) Đó là lý do chúng ta gặp rắc rối trong việc hiểu những giấc mơ của mình. Chúng ta tạo ra thế giới nhỏ cá nhân của chính mình mỗi tối khi đi ngủ?

 

C: Vâng, bạn được cho là vậy.

 

D: Nhưng nó thường có nhiều biểu tượng không có nghĩa gì đối với tâm trí tỉnh táo của chúng ta.

 

C: Họ chỉ cần tìm để hiểu. Nếu họ tập trung vào nó, họ sẽ hiểu.

 

D: Chúng tôi luôn nghĩ rằng nó đang cố nói các thứ với chúng tôi thông qua những biểutượng.

 

C: Đó vậy. Chỉ cần tập trung vào bạn sẽ hiểu.

 

D: Nhưng khi chúng tôi thức dậy trở lại với thực tại này, thực tại này ý nghĩa với chúng tôi hơn. (Vâng.) Vì vậy, mỗi đêm, chúng ta đi vào một thế giới khác mà chúng ta đã tạo ra. (Vâng.) Thế giới trong trạng thái mơ đó của chúng ta vẫn tiếp tục tồn tại chứ?

 

C: Tất nhiên! Nó chỉ là một cái khác... khi bạn đi ngủ vào ban đêm, cái gì đảm bảo bạn phải thức dậy vào sáng hôm sau?

 

D: Vâng, chúng tôi nghĩ mình sẽ thức.

 

C: Nếu thể bạnchết thì sao?

 

D: Vâng, điều đó xảy ra với mọi người.

 

C: Vâng. Trên sao dưới vậy.

 

D: Và nếu cơ thể chết, bạn sẽ đi vào thế giới tinh thần, phải không? (Vâng) Khác với thế giới giấc mơ. Đúng không?

 

C: Đúng.

 

D: Nhưng theo cách đó bạn sẽ biết bạn không còn mơ nữa. Bạn đã bước vào thế giới tinhthần.

 

C: Bạn sẽ vậy?

 

D: Vâng, bạn nghĩ bạn sẽ vậy. (Charles cười) Người ta từng nói cho tôi biết thế giới tinhthần trông như thế nào. Nó có vẻ làmột nơi khác.

 

C: So với cái này.

 

D: Vâng. Tất cả họ đều mô tả nó theo cùng một cách, và so sánh với thế giới giấc mơ chúng ta thấy vào ban đêm —— nó vẻ một thứ khác biệt. (Vâng.)Điều này thể trở nên rất khó hiểu. Đối với tâm trí con người chúng tôi. Nhưng tôi luôn tìm kiếm thông tin. Tôi thể chia sẻ thông tin này với người khác, trong công việc của tôi không?

 

C: Vâng, vâng.

 

D: Tôi luôn tìm kiếm những thứ khác biệt mà chúng tôi không nghĩ đến, mặc dù tôi biếttôi không hiểu nó. Trên đường đi, lẽ một ai đó ở đâu đó thể khaitriển nó.

 

C: Âm thanh là cách Thượng Đế đã nói giấc mơ thành sự sáng tạo. Nó bắt đầu với âm thanh.

 

Đây là cách mà Kinh Thánh bắt đầu câu chuyện khi Thượng Đế nói thế giới của chúng ta vào sự sáng tạo. “Và Thượng Đế nói, “Hãy có ánh sáng ở đó; và ở đó có ánh sáng.”Sáng Thế ký 1: 3. Mỗi bước của quá trình sáng tạo trở thành hiện thực khi Thượng Đế nói ra.

 

* * *

 

Trong một phiên khác, người phụ nữ mà tôi sẽ gọi là “Barbara” muốn khám phá một số sự kiện mà cô nghĩ đã xảy ra trong suốt các trải nghiệm xuất hồn. Cô trải nghiệm điqua những đường hầm và các thứ tương tự. Trong một trong số đó, điểm cuối của cô ấy là vào trong một khoảng thời gian khác. Tôi nghĩ chúng nghe giống như đi vào các chiều kích khác bằng cách đi qua cổng thời gian. Điều này đúng phần nào. Tiềm thức nói, “Đó làmột ký ức. Một ký ức của không gian liên kết.”

 

D: Nó có vẻ khó hiểu. Nó có vẻ là trong quá khứ của chúng ta như chúng ta biết nó.

 

B: Không có quá khứ.

 

D: Đó là những gì cô ấy nghĩ là nó và khi trở lại, nó thật khó hiểu. Những người trong trải nghiệm khác nghĩ ấy khôngnên ở đó.

 

B: Nó chỉ là một liên kết đến không gian khác. Nó không gây hại gì ngoài việc khiến cô ấy tò mò.

 

Trong một trải nghiệm khác mà Barbara cũng đến một trải nghiệm xuất hồn, cô thấy mình ở trong công viên nói chuyện với nhiều người. Một người trong họ nói với cô rằng ông thích đến công viên, vì ở nơi khác ông phải ngồi xe lăn. Tôi hỏi điều gì đã xảy ra lúc đó.

 

B: Họ đưa cô ấy đi.

 

D: Ai đưa cô ấy đi?

 

B: Những tâm trí. Tâm trí đưa cô ấy. Tâm trí cô là tâm trí của họ. Những tâm trí đều nghĩ.

 

D: Nhưng, họ ở đâu?

 

B: Một nơi khác.

 

D: Và tâm trí của những người trong công viên đã đưa cô ấy đến đó? (Vâng) Cô ấy có thườnglàm vậy không?(Không) Bởi ấy nghĩ nó đãquen thuộc theo một cách.

 

B: luôn giốngnhau. Tâm trí tạo ra.

 

D: Họ tạo ra nơi này và tất cả họ đều đến đó?

 

B: Vâng, đó là liên lạc với các liên kết khác.

 

Đây không phải tâm trí của người Barbara quen biết trong cuộc đời hiện tại, nhưng cô biết họ ở một tầng thứ khác. Đó là lý do tại sao họ có vẻ quen thuộc.

 

D: Đây giống với cõi tinh thần không, nơi chúng ta đến khi chết bỏ lại thân xác?

 

B: Không, cái này khác. Những người khác tạo ra nó. Đó là trung tâm của một đường hầm. Nơi có những người đến từ đầu này và đầu kia. Họ gặp nhau, tạo ra môi trường xung quanh, và ở lại đó một lúc.

 

D: Nhưng cô ấy nói, khi cô ấy trở lại đây, nó đã rất mạnh mẽ. Chuyện gì đã xảy ra ở đó?

 

B: ấy bướng bỉnh.

 

D: (Cười) Vì vậy, nó đưa cô ấy trở lại trong cơ thể trong thực tại này? (Vâng) Đây có phải là điều đôi khi xảy ra khi chúng ta mơ ban đêm? Chúng ta có đi đến những nơi mà tâm trí tạo ra không?

 

B: Giống-như-tâm-trí, vâng.

 

D: Nhưng chúng ta luôn luôn trở lại thể này, phải không?

 

B: Vâng, nhưng giao tiếp. Không phải tầng thứ ý thức. Trên các tầng thứ khác. Có nhiều ngôi nhà, nhiều tầng thứ. Và bạn đôi khi đi đến những cái được tạo ra bởi giống-như-tâm-trí.

 

D: Điều này xảy ra thường xuyên?

 

B: Không thường xuyên.

 

D: Nhưng thường thì chúng ta không nhớ được như cô ấy. Cô ấy nhớ rất nhiều, phải không?

 

B: ấy nhớ quá nhiều.Cô ấy một trí nhớ tốt.

 

Sự kiện này nghe vẻ giống như nhóm tạo ra thực tại của họ Charlesđã nói. Người giấc mơ.

 

* * *

 

Người bản xứ chấp nhận các khái niệm siêu hình này thoải mái hơn nhiều so với những cá nhân hiện đại. Ví dụ, niềm tin của thổ dân Úc giải thích câu chuyện về sáng tạo bằng cách nói người mơ đã mơ nó thành hiện thực. Họ nói giấc mơ đầu tiên của Người Mơ là các yếu tố: lửa, đất, khí, nước. Rồi anh ta tiếp tục từ đó. Khi trở nên chán với mỗi sáng tạo mới, anh ta lại tiếp tục sáng tạo ra. Họ cũng tin thế giới thực không phải là trên Trái Đất, mà là ở cõi tinh thần. Họ gọi cuộc sống của mình trên Trái Đất là “Thời Gian Mơ”, như thể không phải “thực”. Vì vậy, họ vui mừng khi ai đó chết đi, vì họ biết người đó đang rời Thời Gian Mơ và trở về nhà. Họ dễ chấp nhận các khái niệm thách đố chúng ta.

 

* * *

 

Khái niệm đáng kinh ngạc này đã được lặp lại nhiều lần trong công việc của tôi —— không có gì trong cuộc sống của chúng ta là thật, đó chỉ là ảo ảnh. Ý tưởng này làm tôixáo trộn, vì nó thách thức quan niệm của tôi về hiện thực. Mọi thứ trong cuộc sống chúng ta giống như thật và vững chắc, từ môi trường sống và làm việc đến cảm giác và cảm xúc của những thứ chúng ta yêu thương. Nếu những điều thân thương và quý báu nhất trong cuộc đời chúng ta đều chỉ là ảo ảnh, thì làm thế nào chúng ta nhận thức hiện thực được đây? Tôi thấy thoải mái hơn khi xem những khái niệm này như “trò tiêu khiển trí óc”. Một cái đó để suy ngẫm thách thức hệ thống niềm tin đẩy tâm trí chúng ta đến bờ vực hiểu biết. Một cái gì đó để triết lý hơn. Nhưng rồi vào cuối ngày,chúng ta sẽ đặt nó lên trên kệ sách và nghĩ, “Thật thú vị. Nó thách thức hệ thống niềm tin của tôi. Nó khiến tôi nghĩ theo một hướng mới. Nhưng bây giờ tôi phải quay về thế giới “thực” rồi.” Ngay cả khi thực sự chỉ một ảo ảnh, thì đó vẫn thực tại duy nhất mà chúngta biết được. vậy, chúng ta phải sống ở bên trong nó.

 

Lần đầu tiên trong nhiều kiếp sống của mình, chúng ta bị thách thức với những thông tin mới mẻ và khác biệt. Không có gì giống thế này từng xảy ra trong những ngày đầu nghiên cứu của tôi. Có lẽ “họ” trình bày nó bây giờ là do đã đến lúc nhân loại mở rộng tâm trí để chấp nhận những ý tưởng cấp tiến. Có lẽ đã tới lúc, vì chúng ta đang chuyển đổi toàn thể vào một thực tại mới trong một tần số và rung động mới. Tâm trí chúng ta cũng phải thay đổi, để chấp nhận thế giới mới và khác biệt mà chúng ta đang bước vào. Có lẽ đó là nguyên nhân chúng ta đang được đưa cho những thách thức để thay đổi suy nghĩ phàm trần của mình, chúng ta đã bị mắc kẹt trong hàng thiên niên kỷ. Thế nhưng, cũng phải một trách nhiệm đối với hình mới và cách suy nghĩ mới. Sẽ là quádễ dàng để trượt vào một chế độ thụ động. Chúng ta có thể nói, “Tôi có thể chỉ lướt qua đời và không phải lo lắng về bất cứ điều gì, bởi vì không có gì là thật. Mọi thứ đều là ảo ảnh. Mọi thứ chỉ là một giấc mơ. Vì vậy, tôi làm gì cũng không quan trọng. Tôi không cóảnh hưởng hết cả.” ràng quá dễ dàng để ngồixuống mặc kệ sự đời. Quá dễ dàng để cho phép đời trôi qua bạn bởi bạn đã rút lui khỏi nó.

 

Tôi tin đó không phải lý do mà chúng ta đã chọn để ở đây trong thế giới tại thời điểm này. Sự giác ngộ đi kèm với trách nhiệm. Đó là một trong những lý do chúng ta phải luân hồi nhiều lần. Mất rất nhiều thời gian để làm cho đúng. Chúng ta đã bị cuốn vào thế giới vật chất quá lâu đến mức quên mất lý do tại sao mình lại đến lúc đầu. Đây cũnglà nguyên nhân nhiều linh hồn tiến bộ đã chọn đầu thai ở đây, giúp đỡ chúng ta khi chúng ta di chuyển vào chiều kích tiếp theo. Trong một cuốn sách của tôi, tôi được cho biết lý do chính để đầu thai trên Trái Đất là học cách sử dụng và thao tác năng lượng. Vìvậy, đời có thể là một ảo ảnh. Đời có thể chỉ là một giấc mơ. Nhưng đó là giấc mơ của chúng ta, ảo ảnh của chúng ta.

 

Chúng ta có thể thay đổi thế giới và thay đổi hoàn cảnh của mình một khi nhận ra sức mạnh chúng ta đang có. Chúng ta thể thực sự tạo ra phép lạ. Chúng ta có thể làm cho thế giới trong chiều kích tiếp theo trở thành thiên đường thật sự trên Trái Đất. Điều này sẽ tăng hiệu quả gấp trăm lần so với ngồi xuống và để đời trôi qua mình. Việc sử dụng kiểm soát năng lượng sẽ trở nên quan trọng hơn trong thế giới mới.

 

Chúng ta đang mang lại sức mạnh và tài năng đã bị lãng quên từ lâu, bởi vì thế giới cuối cùng đã sẵn sàng. Bằng không, khi qua tới cõi bên kia, chúng ta sẽ được bảo rằng mình từng có cơ hội thay đổi thế giới và đã không nhận lấy nó. Rồi nó trở thành nghiệp và chúng ta phải lại trải qua toàn bộ những điều này cho tới khi chúng ta rốt cuộc hiểu ra. Việc đưa ra nhiều khái niệm phức tạp hơn đang chuẩn bị cho tâm trí chúng ta để chấp nhận thế giới mới đang đến. Chúng ta không thể cứ bị động nếu chúng ta muốn dấn thân vào thực tại mới, giấc mơ mới, ảo ảnh mới.

 

* * *

 

Trong công việc của mình, tôi thường được bảo khi chúng ta ra khỏi cơ thể vào ban đêm lúc ngủ, hoặc bằng ý chí hướng dẫn và chỉ đạo, chúng ta sẽ đi đến các thế giới khác cũng như du hành trên hành tinh vật lý này của mình. Người ta có thể quay về cõi giới tinh thần để trò chuyện với người hướng dẫn của họ và nhận được thêm chỉ dẫn xử lý các sự kiện trong cuộc đời mình. Hoặc lời khuyên về việc tạo ra các sự kiện tiếp theo mà họ đã giao ước để trải nghiệm. Hay có thể chỉ là một cuộc kiểm tra được hoàn thành bằng cách trở về “nhà” thăm viếng những người mà chúng ta không nhớ về khi tỉnh táo.(Đây được giải thích chương khác trong cuốn sách này rằng chúng ta ra khỏi thể mình vào ban đêm lúc ngủ.)

Đây là một trong những lý do mà tr

ẻ sơ sinh ngủ rất nhiều. Họ đang thích ứng với cơ thể vật lý, và chỉ tỉnh dậy khi cơ thể cần sự chú ý. Họ vẫn còn kết nối với cõi tinh thần, và lui tới để nhận được hướng dẫn. Tinh thần không hoàn toàn gắn liền với cơ thể cho đến khoảng hai tuổi. Thời gian đó, họ không ngủ nhiều. Đây cũng là lời giải thích cho Hội Chứng Đột Tử Ở Trẻ Sơ Sinh mà các bác sĩ khó có thể hiểu. Có những dịp khi linh hồn đang trên một chuyến viếng thăm cõi giới tinh thần và quyết định (không vì lý do gì) không trở về cơ thể. Có lẽ nó đã quyết định rằng hoàn cảnh nó được sinh ra hiện tạikhông có lợi cho việc làm ra trải nghiệm trong cuộc đời này, và cơ thể khác trong một môi trường khác có thể có nhiều thuận lợi hơn. Có lẽ đó là một bài học cho cha mẹ. Một cái gì đó mà họ phải học, bởi trải nghiệm tiền kiếp với linh hồn của đứa trẻ mới sinh. Có lẽ tinh thần của đứa trẻ ở lại quá lâu ở cõi bên kia. Đó là một sự cố, và nó đã không trở lại kịp lúc. (Tuy vậy tôi đã được bảo không có sự cố giống như vậy.) Tinh thần phải trở về cơ thể trong một khoảng thời gian nhất định hoặc cơ thể sẽ hết hạn. Nó không thể tồn tại mà không tinh thần (hay tialửa sự sống) bên trong mình.

 

Ngoài ra, một thực tế phổ biến là người già ngủ nhiều hơn, nhất là khi họ mất khả năng hoặc bị ốm. Họ cũng đang thực hiện chuyếnđi đến cõi giới tinh thần để trò chuyện với người hướng dẫn và master của họ, chuẩn bị cho quá trình biến đổi của họ. Khi linh hồn nghĩ mọi thứ đã sẵn sàng, nó quyết định ở lại đó, không cần cơ thể vật lý nữa. thể đã trở nên mòn mỏi hoặc tổn đến mức giữ nó tiếp tục sống ích.

 

Trong những trường hợp này, người ta thường chết trong giấc ngủ khi tinh thần của họ đang ở trong những chuyến đi này.

 

Nếu chúng ta chỉ người mơ cái chúng ta cảm nhận thực tại, đây giải thích điều mà nhiều khách hàng của tôi nói khi họ sống lại tiền kiếp của mình. Khi đi qua trải nghiệm chết và ở cõi bên kia, họ nhìn lại và nói, “Đó chỉ là một trò chơi, chỉ sắm vai nhân vật trên sân khấu. Khi tôi ở đó, nó quá phức tạp và dường như mất rất nhiều thờigian, nhưng nó chỉ là một cái nháy mắt.” Họ coi cõi giới tinh thần là “thực tại” thực, và cuộc sống mà họ vừa rời đi chỉ là ảo ảnh. Cá nhân tôi muốn nghĩ nó là thực nhiều hơn. Chúng ta trải qua rất nhiều đau đớn và khổ tâm khi sống trên Trái Đất, tôi muốn nghĩ rằng nó có mục đích và sẽ còn đó. Tất nhiên, tôi được bảo điều này là đúng, bởi tất cả chúng ta đều đang trải nghiệm và học những bài học, như vậy kiến thức và thông tinthu được có thể về lại với Thượng Đế. Bằng cách này, cuộc đời chúng ta, dù tốt dù xấu, được đưa vào một kho lưu trữ hoặc thư viện khổng lồ, nơi chúngvẫn tồn tại mãi mãi.

 

Liệu chúng ta có sống đời mình khác đi nếu biết mọi thứ đều đang được ghi lưu hay không;khắc vào đá để vĩnh hằng theo đúng nghĩa đen?

 

Tôi có một đứa con gái làm y tá trong bệnh viện, sau đó làm y tá chăm sóc sức khỏe tại gia trong nhiều năm. Con bé kể cho tôi câu chuyện về một người đàn ông liệt giườngvà đau đớn. Gia đình biết ông sắp chết và nghĩ sẽ là một phước lành khi điều đó xảy ra. Ông đã dành rất nhiều thời gian để ngủ. Ông nói với con gái tôi rằng ông đã thực sự du hành ra khỏi thân thể mình, và trong thời gian đó thì không có đau đớn. Ông ta thực sựđang làm việc trong trạng thái đó. Ông đang xây một ngôi nhà đẹp ở cõi bên kia. Ông biết khi ngôi nhà hoàn thành, ông sẽ ở lại đó và cuộc đời này sẽ không còn tồn tại nữa. Ông đã lặng lẽ ra đi vào một đêm trong giấc ngủ, con gái tôi đơn giản nói, “À, con đoánông ấy đã hoàn thành ngôi nhà củamình rồi chuyển tới.”

 

Tôi luôn luôn cho rằng ông đã xây ngôi nhà của mình trong cõi giới tinh thần, vì chúng ta có thể tạo ra bất cứ cái gì mình muốn ở đó. Nhưng có lẽ ông đã xây dựng nó trong thế giới giấc mơ, nơi tinh thần cũng có thể tồn tại. Đây là những gì đã được chỉ ra trong phiên này, rằng chúng là hai thế giới khác nhau, nhưng cũng giống nhau về nhiều mặt. Nếu mọi thứ đều là ảo ảnh, chúng ta sẽ biết thế nào đây? Thực tại là gì? Nếu chúng ta chỉ là những nhân vật diễn đạt giấc mơ của một người mơ lớn hơn, thì chuyện gì xảy ra khi “anh ta” hoặc “nó” thức dậy?

 

Đây là những lý thuyết hoặc khía cạnh thú vị để suy ngẫm, nhưng chúng chỉ khiến tôi phiền não và cho tôi những cơn nhức đầu. Có lẽ để chúng lại cho “những nhà tư tưởng”thích khám phá các lý thuyết phức tạp thì sẽ tốt hơn. Còn tôi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của một báo cáo viên và viết ra những gì tôi đã phát hiện. Bây giờ tôi phải trở lại với ảo ảnh của mình. Cơ thể không có nhu cầu vật lý, và đó là thực tại của tôi cho thời điểmnày. Tôi có thể ngừng làm tổn thương bộ não nghèo nàn của mình với những thứ mà để lại cho các nhà triết học ẩn sống trong hang động thì tốt hơn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.