NHỮNG NGƯỜI GIÁM HỘ - Chương 9

 

Chương 9 


Bị bắt trên đường cao tốc




Khi tôi trở lại Little Rock để giảng bài vào tháng Mười Hai năm 1989, tôi đã sắp xếp để có một phiên làm việc với Janice. Lúc đó tôi bị cảm lạnh và đang dần khỏe lại. Suốt chuyến đi tôi đã rất mệt mỏi vì ốm, nên tôi cố gắng sắp xếp công việc nhẹ nhàng nhất có thể.

 

Tuy nhiên, tôi rất muốn làm việc với Janice một lần nữa dù tôi đang rất mệt. Tôi đã hy vọng có thể liên hệ được với cùng sinh mệnh đã nói chuyện với tôi trong phiên đầu tiên. Lần liên hệ đó xảy ra một cách tự nhiên, nên tôi thực sự không chắc về cách làm thế nào để tiếp tục. Chúng tôi quyết định khám phá một trải nghiệm kỳ lạ mà Janice đã từng gặp hồi đầu năm đó. Từ đó tôi có thể tìm ra cách liên hệ với sinh mệnh kia. Vào cái ngày đó, Janice rời chỗ làm và đi ăn trưa với vài nhân viên. Cô nhớ mình đã rời khỏi tòa nhà, và khi đang lái xe thì cô nhìn thấy UFO trên đường cao tốc. Cô cố gắng khiến mọi người trên đường chú ý đến vật thể đó, nhưng họ vẫn tiếp tục đi qua như thể nó vô hình. Vào lúc đó dường như mọi tiếng động cũng biến mất, giống như thính giác của cô đã biến mất. Mọi người hoàn toàn đi qua cô. Sau đó, cô trở lại nơi làm việc và thực sự kinh ngạc khi mọi âm thanh quay trở lại một cách dồn dập. Cô phát hiện rằng bây giờ những người xung quanh cô trên các bậc thang đều có thể nhìn thấy và nghe được cô. Khi bước vào văn phòng, đồng nghiệp đã phát cáu vì cô đã đi đâu vài giờ đồng hồ, trong khi cô nghĩ cô chỉ mới đi một lát. Họ không muốn đi ăn trưa với cô nữa. Và chúng tôi quyết định sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

 

Janice đã không thể nghe lại đoạn băng của phiên làm việc trước. Điều này có vẻ khó hiểu với mọi người, nhưng với những người tôi làm việc cùng thì rất hay xảy ra. Họ tránh nghe lại các đoạn băng như tránh tà. Có lẽ nghe giọng mình nói những điều đó khiến họ ý thức được rằng những điều mà họ muốn tránh lại đang thực tế xảy ra. Có phúc lạc trong vô minh. Điều đó vốn không quan trọng, bởi vì dù sao thì liệu pháp chữa lành cũng xảy ra trong cấp độ tiềm thức.

 

Khi chúng tôi chuẩn bị cho phiên làm việc, Janice đã lo ngại rằng sẽ có khả năng cô ấy không thể xuất thần được vì đã vài tháng từ phiên làm việc đầu tiên. Tôi đã biết sẽ không có vấn đề gì, bởi vì từ khóa gợi ý luôn có tác dụng khi đưa ra trong trạng thái xuất thần sâu. Tôi đã sử dụng từ khóa cho cô ấy và đưa cô ấy trở lại vào cái ngày xảy ra vụ việc. Tôi biết nếu tôi có thể tìm hiểu nó một cách tương đối chính xác thì tiềm thức có thể xác định được vị trí của vụ việc mà không gặp khó khăn gì, ngay cả khi chúng tôi không chắc chắn lắm về ngày tháng xảy ra.

 

Sau khi tôi đếm, cô ấy trở lại văn phòng vào cái ngày xảy ra vụ việc. Cô đã sợ hãi vì cô đang nghe thấy một âm thanh lạ ở trong đầu. “Đó là âm thanh vui tai, để tôi biết là lúc nào thì họ ở gần. Tôi đang ngồi ở bàn làm việc và tôi nghe thấy, và tôi cảm thấy một chút cảm giác ở trong đầu. Tôi nghĩ đó là họ, và rồi tôi nghĩ, không, là do tôi tưởng tượng ra thôi. Và rồi tôi bận làm việc gì đó. Tôi không có thời gian để nghĩ về nó nữa.  m thanh đó rất thú vị. Nó không gây ra đau đớn hay gì cả. Đôi khi nó lên cao, nhưng đôi khi chỉ như tiếng vo ve. Ngoại trừ việc là nó ở trong đầu tôi, và áp lực tai có thể thay đổi. Khi âm thanh đó phát ra, ta sẽ cảm thấy tai mình văng ra hoặc kiểu vậy.”

 

D: Và cô không nhận ra đó là gì?

 

J: Chà, tôi biết chứ. Nhưng thường thì ta không nghĩ về nó, nên khi nó xảy ra, thì đó là một điều bất ngờ. Tôi nghĩ họ chỉ muốn cho tôi biết là họ có ở đó, và điều đó không sao hết. Đó không phải là lần đầu tiên họ xuất hiện ở khu vực của tôi. Đôi khi họ ở đó và truyền năng lượng thông qua ta. Ta không cần làm gì cả, bởi vì đó chỉ là năng lượng hoạt động cho cả hành tinh. Đôi khi ta không phải đi đâu cả.

 

D: Nhưng lần này cô cảm thấy là cô phải đi đâu đó?

 

J: Tôi không định đi đâu cả. Tôi đã không định đi ăn trưa, nhưng sau đó ngạc nhiên là tôi đã nói tôi sẽ đi ăn trưa. Rồi tôi nghĩ, “Ồ tôi đã nói điều đó sao?” (Cười) Và tôi nhận ra rằng họ đã muốn tôi đi ra ngoài, bởi vì tôi không định đi. Rồi tôi nghĩ, “Ồ, chà, họ phải đi làm gì đó, và vì vậy tôi cần phải đi ra ngoài.” Điều này làm tôi khó chịu, bởi vì khi chuyện đó xảy ra tôi thường đang ở nhà, chứ không phải vào ban ngày lúc tôi đang ở chỗ làm. Rồi tôi đi xuống bằng thang máy, tôi thấy bụng mình bồn chồn, và tôi biết chuyện đó đã bắt đầu diễn ra. Điều đó xảy ra đôi khi thời gian bị thay đổi.

 

D: Thời gian thay đổi sao?

 

J: (Giọng cô ấy chậm lại, trở nên nhẹ nhàng hơn) Vâng. Ta chuyển qua một thời gian khác.

 

D: Ý cô là gì?

 

J: Mọi thứ trở nên khác biệt. Ta không còn ở trong thời gian này nữa, và ta đi ...khi tôi vào trong thang máy tôi nhận ra rằng thời gian đã trở nên khác đi. Nhưng vẫn ổn. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Và tôi không sợ. Và rồi khi thang máy bắt đầu di chuyển…

 

Cô ấy bắt đầu thở nặng nhọc hơn như thể đang cố, hoặc có thể vì buồn nôn. Tôi đưa ra những gợi ý động viên. Sau đó cô ấy thở nặng nhọc hơn, tôi muốn chuyển cô ấy ra khỏi cái thang máy.

 

D: Rồi cô có đi đến ô tô không?

 

J: Có, lúc đó tôi cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ vậy. Chà! (Hơi thở gấp gáp hơn.) Đó là khi tôi nhận ra họ thực sự, thực sự ở đây. Và rằng tôi thực sự, thực sự không còn ở trong không gian này. Đó là lúc tôi đang ở trong nó, nhưng tôi đã ra khỏi nó. Tôi đang di chuyển xuyên qua nó về mặt vật lý, nhưng là …(cảm xúc hơn) và, tôi đi đến xe của mình, và tôi đang cố gắng duy trì chiều không gian này. Và tôi nghĩ, “Chà, tôi sẽ lái xe. Tôi nói tôi sẽ đi ăn trưa với các cô gái trong văn phòng, và tôi sẽ đi.”

 

D: Và cô phải có khả năng lái xe.

 

J: Vâng. (Cô ấy có vẻ bối rối.) Và tôi đã khởi động xe, và tôi nhận ra rằng … chà! Thật là buồn cười. Nó giống như: tăng tốc rồi giảm tốc, tăng tốc rồi giảm tốc, tăng tốc rồi giảm tốc.

 

D: Chà, điều đó khó hiểu quá.

 

J: Chà, không khó hiểu đâu. Nó thậm chí còn không phải như vậy. Nó giống như là phân tử … ta cảm thấy cơ thể mình đang làm việc đó. Và ta biết nó đang xảy ra, và ta biết ta đang làm điều đó, và ta biết nó …(thở mạnh) nó bắt đầu di chuyển, bắt đầu di chuyển. (Bối rối) Nó không tệ lắm. Không tệ lắm.

 

D: Chúng ta chỉ đang nhớ lại thời điểm này, và nó không thực sự phiền đến cô chứ?

 

J: Không phiền gì cả. Mà là một sự phấn khích. (Thở mạnh) Bà biết đấy khi ta đang ở trên Trái Đất này nhưng, phù! Nó giống như ta đang chui qua một cái cống vậy! Phù!

 

D: Được rồi. Hãy tiến về thời điểm khi mà cảm giác đó đã trôi qua nào.

 

J: Chà, nó sẽ không trôi qua đâu.

 

D: Nhưng ta sẽ có thể lờ đi cảm giác mà cô đang nhắc đến. Để nó không ảnh hưởng đến quá trình giao tiếp của cô.

 

J: (Thì thầm) Tôi xin lỗi.

 

D: Không sao cả. Bởi vì tôi không muốn cô phải trải qua bất cứ điều gì có thể gây khó chịu cho cô.

 

J: Ồ, không khó chịu đâu. Đó là một cảm giác tuyệt vời. Điều đó tốt mà.

 

D: Nhưng cô có thể gạt nó sang một bên khi cô nói chuyện với tôi, để cô có thể giao tiếp một cách rõ ràng. Bây giờ, điều gì xảy ra khi cô đang lái xe trên đường?

 

J: (Cảm giác đó có vẻ không làm phiền cô ấy nữa. Giọng của cô ấy đều đều và rõ ràng.) Chà, tôi lên xe và bắt đầu lái về phía rìa của bãi đậu xe. Và tôi cần rẽ sang trái, lên lộ, và đi đến quán Andy để ăn trưa. (Ngạc nhiên) Nhưng khi tôi đi đến rìa của bãi đậu xe, tôi đã không rẽ trái, tôi đã rẽ phải. Và ngay khi tôi rẽ sang bên phải, tôi nghĩ, “Ồ, thật kỳ lạ, bởi vì tôi nên rẽ qua trái.” Thật điên rồ khi rẽ sang bên phải. Và tôi nghĩ, “Ồ, chà, bưu điện ở phía này, và tôi đi theo hướng này thì tôi sẽ ghé lấy thư ở bưu điện.” Nên tôi rẽ rồi đi xuống đường số Bảy. Và tôi rẽ vào Woodlawn đoạn phía trước Capitol. Và khi tôi bắt đầu đi về hướng Capitol, cảm giác đó lại bắt đầu. Rồi tôi rẽ phải để đi xuống đường số Bốn. Ngay khi tôi rẽ ở chỗ góc, rồi tôi …(giọng cô ấy trở nên nhẹ bẫng) Tôi bị lạc. (Bối rối, câu cú bị cắt xén).

 

D: Ý cô là gì, cô đã bị lạc? Cô không biết chuyện gì xảy ra sau đó, hay như thế nào?

 

J: Tôi không biết nữa. Tôi dường như đã đi đâu đó, và rồi tôi bỗng “quay” trở lại bãi đỗ xe. Và giống như là, “Tôi đang ở đâu đây?” Bởi vì tôi đã trở lại ngay chỗ đó. Ý tôi là, trở lại ngay chỗ đó. Và tôi đã đi rất nhanh, nhưng cái xe không đi nhanh. Và tôi nghĩ, “Ồ, ồ, ồ, tôi đang đi đâu đây? Tôi đang ở thành phố nào đây?” Trong một phút, tôi đã không nhận ra mình đang ở đâu. Và rồi tôi nghĩ, “Ồ, mình nên dừng xe lại?” Nhưng rồi...mọi thứ ổn. Tôi vẫn ổn. Và tôi không thấy sợ hãi. Tôi đã không sợ hãi. Chỉ hơi ngạc nhiên, và rồi, tôi đang ở đâu? Và tôi cố gắng nhìn xung quanh xem tôi đang ở đâu. Không quen thuộc chút nào. Và rồi đột nhiên tôi lại có mặt ở chỗ bưu điện, và không có chỗ đỗ xe. Nên tôi đi một vòng quanh bưu điện. Và khi đánh lái xe vòng quanh bưu điện, tôi cảm thấy cần phải nhìn lên trên. Và chúng ở ngay đó. Ba cái tàu, rất là đẹp.

 

D: Chúng trông như thế nào?

 

J: Chúng có màu bạc, tròn, và tạo ra âm thanh vo ve. Có ba con tàu, và di chuyển cùng một kiểu, giống như đang nhảy múa. Dành cho tôi. Giống như một lời cảm ơn. Tôi biết nó là gì, nhưng tôi muốn mọi người cũng biết điều đó. Tôi muốn họ thấy những gì tôi đang thấy. Họ rất đẹp, thực sự rất đẹp. Tôi biết tôi vừa quay trở lại từ chỗ đó. Ngay khi tôi nhìn, ngay khi tôi thấy họ, tôi đã biết.

 

D: Có ai khác nhìn thấy họ không?

 

J: Tôi đã cố chỉ cho họ. Tôi muốn họ cũng nhìn thấy. Tôi hạ hết các cánh cửa xuống và hét lên. Nhưng tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào. Mọi chiếc xe đang chạy trên đường, và tôi không hề nghe thấy gì. Tôi không thể nghe thấy tiếng mọi người đang nói chuyện. Họ đang đứng ngay đó và nói chuyện, và tôi không thể nghe họ đang nói gì. Tôi đã rất bực bởi vì tôi muốn họ nhìn lên trên. Tôi đã chỉ lên và hét to lên, “Này, có thấy không? Nhìn đi! Nhìn đi!” Và tôi cố để chỉ cho mọi người nhưng họ không nhìn. Tôi không hiểu tại sao họ không chú ý, và sau đó tôi nhận ra rằng, ồ, tôi không thể nghe thấy họ. Ồ! Chắc chắn là tôi đang vô hình. Có thể họ không thấy tôi hoặc gì đó. Tôi đã nghĩ, “Tôi đang ở đâu đây?” Bởi vì nếu họ không thể thấy tôi mà trong khi tôi đang ở ngay đây, thì tôi đang ở đâu? Tôi đã nghĩ như vậy. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rất vui. Và tôi đã hỏi các con tàu, “Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Và họ nói với tôi trong tâm tưởng rằng tôi muốn nhìn thấy họ, nên họ muốn cho tôi cơ hội đó, giống như một món quà. Tôi biết tôi đã ở đó, nhưng không nhớ phần này.

 

D: Vậy mọi thứ có trở lại bình thường sau đó không?

 

J: Không phải ngay lập tức. Tôi đậu xe. Và sau đó khi đi ra ngoài, tôi nói chuyện với một anh chàng và anh chàng này dường như không thể nghe thấy tôi nói gì. (Cười) Điều đó hơi đáng sợ một chút. Và tôi nghĩ, “Okay, mình sẽ chỉ hành động như bình thường thôi.” Rồi tôi bắt đầu bước, và tôi có thể cảm thấy cơ thể mình trở lại. Và tôi thấy ai đó bước ra khỏi tòa nhà, tôi hét vào mặt anh ta. Tôi ở gần quá khiến anh ta giật mình. (Cười to) Ngay lúc anh ta nói, “Chào cô!”, tôi đã nghe được trở lại.

 

D:  Âm thanh đã quay trở lại?

 

J: Uh-huh. Và tôi có thể nghe mọi người nói chuyện. Tôi không nghe thấy gì cho đến khi người đàn ông đó nói, “Chào cô!” Anh ta trông rất quen, và tôi biết rằng tôi có biết anh ta. Nhưng anh ấy giật mình, anh ấy đã giật mình.

 

D: Nhưng nó khiến cô trở lại bình thường. Chà, tôi muốn khám phá phần mà cô nghĩ rằng cô đã đi đâu đó. Khi thời gian bị tăng tốc, trước khi cô quay trở lại bình thường ấy. Chúng ta sẽ xem chuyện gì đã xảy ra suốt thời gian đó. Lần cuối chúng ta làm việc cùng nhau, tôi đã được bảo rằng tôi có thể giao tiếp với mọi người trên tàu nếu tôi có thể đưa cô về trạng thái xuất thần. Ông ta nói tôi không cần phải đưa ra hướng dẫn nào khác. Liệu có ai có thể đến và giải thích cho chúng ta những gì đã xảy ra trong thời gian đó không?

 

Trong khi tôi đang hỏi những câu hỏi này và cố gắng thiết lập lại liên lạc, điều gì đó bất thường đã xảy ra trong cơ thể tôi. Tôi có cảm giác rất mạnh rằng mọi thứ đang nóng lên xung quanh luân xa vương miện của tôi, nằm trên đỉnh đầu. Tôi thấy nóng và ngứa ran khắp đỉnh đầu. Đó là một cảm giác kỳ lạ nhưng không cản trở khả năng tập trung và đặt câu hỏi của tôi. Tôi chưa hề cảm thấy như vậy trước đây, và nó khiến tôi mất tập trung. Tôi liếc quanh phòng, cố gắng xem thử nó đến từ đâu. Tôi vẫy tay qua đầu, giống như đuổi ruồi, dù tôi biết đó không đến từ bất cứ thứ vật chất gì trong phòng.

 

Janice phát ra một số âm thanh như thể khó để bắt đầu phát âm. Cuối cùng giọng nói cũng phát ra và khác với lần trước. Lần này nó có âm thanh giống con người hơn thay vì kiểu máy móc, robot. Tuy nhiên nghe có vẻ độc đoán. Cái giọng nói nhẹ nhàng, có phần e ngại với chất giọng nữ vùng Arkansas của Janice đã hoàn toàn biến mất.

 

J: Bà có thể biết một số thông tin. Nhưng không được phép biết hết, vì mọi thứ vẫn chưa hoàn thành.

 

D: Chưa hoàn thành, ý ông là sao?

 

J: Còn nhiều điều nữa đến từ vụ việc lần này. Và nó chưa thể được tiết lộ lúc này. Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn xin lỗi nếu bà cảm thấy bất cứ sự khó chịu nào mà chúng tôi đã tạo ra. Chúng tôi đang quét bà để chắc chắn bà đúng là người đã làm việc với Janice lần trước. Chúng tôi cần đảm bảo rằng những suy nghĩ của bà được kết nối đúng cách, và ý định của bà vẫn giống như lần đầu.

 

D: Điều đó gây ra cảm giác nóng của tôi?

 

J: Vâng. Chỉ là một thiết bị quét. Không gây vấn đề gì đâu.

 

D: Lần trước khi bị quét qua, tôi có cảm giác ngứa ran khắp người (được kể trong Chương 7), chứ không phải cảm giác nóng lên như thế này.

 

J: Các con tàu khác nhau thì có các thiết bị khác nhau, nhưng cùng chung một mục đích. Bà không thể lừa dối chúng tôi. Chúng tôi biết các động cơ của bà hơn những gì chính bà biết. Nếu các động cơ của bà không còn trong sáng và mạch lạc, thì bà sẽ không được phép có cuộc hội thoại này. Bây giờ bà có thể tiếp tục với các câu hỏi.

 

Sinh mệnh này có một cảm giác nam tính, và tôi thấy tự tin với lời giải thích của anh ấy. Theo bản năng, tôi biết rằng sinh mệnh này sẽ không làm hại tôi hoặc Janice. Tôi có thể cảm thấy giọng nói của anh ta có sự bảo vệ. Nếu anh ta muốn tổn hại tôi, anh ta có thể làm trong lúc quét qua cơ thể tôi, và tôi không biết làm gì để chống lại. Nhưng tôi không hề cảm thấy sợ hãi gì trong lúc làm việc với những sinh mệnh này, chỉ cảm thấy rất tò mò.

 

D: Tôi đang cố gắng hiểu chuyện gì đã xảy ra với Janice trong vụ việc này. Cô ấy thật sự đã lái xe xuống phố?

 

J: Cô ấy đang lái xe trên đường. Nhưng cô ấy đã vượt qua chiều không gian của bà, và cô ấy và xe của cô ấy cũng không còn ở trên chiều không gian của bà.

 

D: Vậy họ đã đi đâu?

 

J: Họ lên tàu của chúng tôi.

 

D: Chiếc xe cũng có thể lên tàu sao? Một vật thể lớn như thế?

 

J: Bất kỳ vật thể nào đều có thể.

 

D: Có nghĩa là cô ấy đã biến mất khỏi đường phố?

 

J: Chính xác.

 

D: Nếu có ai đó đang nhìn thì họ có thấy điều đang xảy ra không?

 

J: Họ sẽ không biết những gì họ thấy, bởi vì giống như khi ta tắt đèn đi. Sự thay đổi nhanh chóng từ sáng sang tối. Ta không nhớ ánh sáng vì lúc đó ta đang ở trong bóng tối.

 

D: Vậy những người trên đường sẽ không nhìn thấy chiếc xe biến mất?

 

J: Có thể họ nhìn thấy nhưng họ sẽ không nhớ là họ đã thấy.

 

Điều này nghe rất giống với những trường hợp đã được báo cáo trong cuốn này, khi những người không liên quan đến vụ việc không biết gì về những thứ mà họ thấy.

 

D: Tôi đang cố gắng để hiểu những gì xảy ra trong quá trình đó.

 

J: Họ biết...họ đã nghĩ, nhưng nó sẽ được thay thế bằng một ký ức khác khiến họ không biết là họ đã nhìn thấy.

 

D: Bởi vì nó sẽ tạo ra sự nhầm lẫn. Rồi tại sao cô ấy không bị bắt lên con tàu một mình mà phải đi cùng chiếc xe?

 

J: Không có mục đích nào về việc bắt lấy cô ấy vì đây là chuyến đi của cô ấy. Và hơn nữa là, nếu ai đó phát hiện một chiếc xe trống thì sẽ có vấn đề trong thời gian cô ấy đi. Cảnh sát sẽ đến. Và khi cô ấy trở lại, cô ấy sẽ bị rắc rối lớn vì phải giải thích về những chuyện xảy ra.

 

Giọng nói dội lại và dường như ảnh hưởng đến micro.

 

D: Vậy anh thấy có khả năng đó.

 

J: Một khả năng rất thực tế. Hơn cả một khả năng, đó là một thực tế.

 

D: Vậy điều gì đã xảy ra khi cô ấy được đưa lên con tàu?

 

J: Tương tác, điều này rất cần thiết cho cá thể để tiếp tục công việc. Có thể gọi là sự tiếp nhiên liệu nếu bà muốn hiểu, hoặc là mong muốn của cá thể đó để biết những thứ nhất định, theo một ý nghĩa nào đó, để giúp họ hòa nhập và có thể hoạt động trong thực tại mà cô ấy đang sống. Vậy đây là nỗ lực nhằm giúp cô ấy tiếp tục công việc này - cho phép tôi sử dụng tiếng lóng trong ngôn ngữ của bà - đôi khi chúng tôi cần thiết phải cung cấp cho các cá thể đó một sự khuyến khích ấm áp để họ cảm nhận được và hiểu rằng họ được đánh giá cao. (Có thể anh ấy đã sử dụng từ lóng nhưng nó khiến anh ấy lúng túng và chắc chắn là không quen thuộc). Với cá thể này, điều quan trọng với chúng tôi là nếu cô ấy có nhu cầu hoặc một khao khát, chúng tôi sẽ giúp cô ấy được thỏa mãn bên trong hoặc bên ngoài cuộc sống thường ngày của cô ấy. Vì những gì cô ấy đang làm rất có giá trị cho hành tinh này. Và do đó, những mong muốn của cô ấy sẽ được đáp trả.

 

Tôi có cảm giác rằng giọng nói này đến từ một người đàn ông lớn tuổi. Các từ ngữ được phát ra một cách cẩn trọng và đôi khi bị lược bớt.

 

D: Tôi nghĩ điều này rất tốt. Vì vậy khi cô ấy và chiếc xe được đưa đi, cô ấy đi qua một chiều không gian khác? (Vâng) Tôi đoán là tôi luôn nghĩ theo khía cạnh vật chất, làm thế nào mà một thứ nặng nề như vậy có thể được vận chuyển đi trong không khí hay thứ gì đó tương tự?

 

J: Điều này được thực hiện bằng việc tăng tốc hoặc giảm tốc các phân tử bên trong hình dạng đó, như cách mà cô ấy hiểu.

 

D: Nó không gây hại cho người hay cái xe đó? (Không) Vậy khi nó trở lại, điều gì xảy ra, với các cảm giác mất thính giác và vô hình?

 

J: Đó là vì để cô ấy có thể tiếp tục trải nghiệm món quà này. Không phải vì mắt của những người khác, mà cô ấy cần phải nhận thức được rằng đó là một trải nghiệm thực sự. Phương pháp này cho phép cô ấy biết đến giá trị mà chúng tôi đặt trên mong muốn của cô ấy. Phương pháp này cho phép chúng tôi nói với cô ấy là, “Chúng tôi đồng ý. Chúng tôi đồng ý.” Nếu đặt trong hệ quy chiếu của bà, nó có thể được giải thích bằng lời nói, nhưng đây là cách mà chúng tôi giao tiếp với cá thể về sự quan trọng của họ. Nếu họ muốn được thấy chúng tôi dưới ánh sáng ban ngày, như cô ấy đã muốn, thì điều đó sẽ xảy ra, bởi vì họ cần phải biết là chúng tôi coi trọng họ và họ có thể tin tưởng ở chúng tôi. Và trong sự tin tưởng đó, công việc có thể tiếp tục và trôi chảy. Với âm thanh, ở trạng thái mà cô không thể giao tiếp, là cần thiết để trở lại không gian này. Đôi khi là (anh ấy khó khăn khi tìm từ ngữ phù hợp) không hợp lý, và cũng vì hệ quy chiếu thời gian, không thể ngay lập tức được. Luôn có một sự chênh lệch, bởi vì các chiều không gian có tốc độ khác nhau. Ta phải tập trung vào điều này. Nên đôi khi khả năng tàng hình là cần thiết cho đến khi đồng hóa trở lại.

 

D: Vậy những người khác thật sự không thể nhìn thấy cô ấy?

 

J: Chính xác.

 

D: Vậy cô ấy ở giữa các chiều không gian. Và …

 

Janice bắt đầu có dấu hiệu khó chịu. Cô ấy như đang bị nóng lên, và kéo tấm phủ trên người ra. Tôi đưa ra những gợi ý để cô ấy khỏe lại, dường như cô ấy đã hạ nhiệt và thấy thoải mái hơn. Sau đó tôi tiếp tục các câu hỏi của mình, “ m thanh bị mất là do chưa trở lại?”

 

Cô ấy dường như lại có vẻ khó chịu. Rồi đột ngột, giống như sinh mệnh kia đã lấy lại được quyền kiểm soát. Có phải năng lượng của anh ta đang gây ra cảm giác nóng lên cho cô ấy?

 

J: Có thể giải thích theo cách này. Cá nhân này có thể hoạt động trong nhiều chiều không gian cùng một lúc. Đây cũng là cách để thấy rằng cô ấy có thể làm được việc này. Một sự giới thiệu, nếu bà muốn, về không gian và thời gian đó, về khả năng vượt qua chiều không gian này và đến một chiều không gian khác. Có lẽ là chiều không gian thứ ba. Có những thời điểm cô ấy hoạt động trong nhiều chiều không gian, và cô ấy biết điều đó.

 

D: Vậy khi cô ấy trở lại, cô ấy và chiếc xe thật sự vô hình với mọi người cho đến khi cô ấy đỗ xe rồi ra ngoài?

 

J: Chính xác. Có một thời điểm mà sự tái hợp hoàn toàn sẽ diễn ra. Cho đến khi đạt đến điểm đó trong tham chiếu khung thời gian của bà, thì cô ấy chưa trở lại.

 

D: Như những người trên phố thì, cô ấy không tồn tại.

 

J: Chính xác.

 

D: Khi cô ấy thấy ba con tàu trên bầu trời, những người khác có nhìn thấy không?

 

J: Không. Bởi vì cô ấy có tầm nhìn của nhiều chiều không gian, cô ấy có thể thấy chúng. Những người khác thì không có.

 

D: Vậy khi cô ấy đã trở lại, các con tàu vẫn ở trong chiều không gian khác?

 

J: Chúng ở trong chiều không gian khác. Nhưng cô ấy có thể nhìn thấy chúng, vì cô ấy có thể nhìn thấy đồng thời cả hai chiều không gian.

 

D: Tôi cũng có những người khác kể về trải nghiệm tương tự, khi họ ở nơi không có âm thanh và họ cố gắng gây sự chú ý với những người khác nhưng không được. Và tôi đã tự hỏi điều gì xảy ra vào những thời điểm đó.

 

J: Có thể là một trường hợp tương tự.

 

D: Và đôi khi có những trường hợp mà mọi hoạt động dường như dừng lại hẳn, ở trên đường hay ở nơi khác.

 

J: Điều đó xảy ra. Nhưng là một sự khác biệt.

 

D: Điều gì xảy ra trong trường hợp đó?

 

J: Thời gian dừng lại.

 

D: Với cá nhân đó hay cả thế giới bên ngoài?

 

J: Có thể với cả hai.

 

D: Tôi rất tò mò. Tôi luôn cố gắng hiểu nhiều điều khác nhau. Khi năng lượng của cô ấy bị điều chỉnh, như anh nói, trên con tàu, nó có được thực hiện với các loại máy móc không?

 

J: Không, nó chỉ được thực hiện với ý nghĩ.

 

D: Và cô ấy phải ở dạng vật lý?

 

J: Cô ấy không cần phải ở dạng vật lý, nhưng ở dạng đó thì sẽ diễn ra nhanh hơn. Cá nhân này có thể hoạt động ở mọi nơi. Có những lúc cần giao tiếp trực tiếp. Cần thiết cho cá nhân đó hơn là cho chúng tôi.

 

D: Tôi có thể hỏi là, đây có phải là sinh mệnh mà tôi đã nói chuyện lần trước không? (Không) Tôi nghĩ giọng nói có vẻ khác. Và tôi được bảo rằng bất cứ ai miễn là đang không bận việc gì đó sẽ nói chuyện với tôi. Đúng không?

 

J: Đây là cá nhân mà cô ấy hiện đang làm việc cùng.

 

D: Được rồi. Lần trước giọng nói của sinh mệnh đó có vẻ máy móc hơn. Và tôi đang cố gắng để hiểu cuộc giao tiếp đó đã diễn ra như thế nào? Đó là thần giao cách cảm, hay một phương tiện cơ học nào đó?

 

J: Tôi không hiểu câu hỏi của bà.

 

D: Giọng nói lần trước nghe có vẻ máy móc hơn, hoặc là giống như kiểu robot, tôi đoán tôi nên nói vậy.

 

J: Đó chỉ là một cấp độ giao tiếp khác.

 

D: Cuộc hội thoại này giữa tôi và anh diễn ra như thế nào?

 

J: Nó diễn ra thông thường qua một phương pháp truyền vào tế bào não của đối tượng của bà, và sau đó dây thanh toản của cô ấy được sử dụng để truyền âm thanh đến bà. Nó được thực hiện trực tiếp dành cho bà.

 

D: Nhưng nó vẫn phải trải qua một cái gì đó phải không?

 

J: Không nhất thiết.

 

D: Nơi anh ở, người ta có sử dụng lời nói không?

 

J: Có thể hoặc không thể.

 

D: Tôi không biết liệu anh có sử dụng thiết bị âm thanh không?

 

J: Chúng tôi có thể mô phỏng lại giọng nói của bà. Đó là những gì tôi đang làm.

 

D: Đó là lý do tại sao tôi nghĩ có thể anh đang sử dụng một số thiết bị cơ khí.

 

J: Có nhiều cấp độ công việc khác nhau. Đơn giản là lúc trước bà nói chuyện với một cấp độ mà cô ấy đang làm việc cùng. Và có một sự tiến bộ. Nhiều cuộc họp diễn ra, và một cấp độ công việc khác, mà bà đã từng giao tiếp trước đó. Tôi biết là bà còn nhớ. Chúng tôi đã bảo bà là chúng tôi có nhiều dự án. Khi sinh mệnh này sẵn sàng làm nhiều việc hơn, thì cô ấy tiến bộ. Điều này sẽ ngày càng trở thành một phần của thực tại đến mức mà có lẽ sẽ đến lúc bà không nhận ra nhiều sự khác biệt như vậy nữa.

 

D: Nhưng anh nói rằng anh có thể nói chuyện trực tiếp với tôi. Tôi thích phương pháp này hơn là được liên hệ trực tiếp vào lúc này.

 

J: Nếu bà muốn vậy.

 

D: Tôi nghĩ điều đó sẽ giúp tôi giữ mục tiêu là một báo cáo viên khách quan vào lúc này.

 

J: Chúng tôi sẽ không cản trở công việc của bà, bởi vì đó là một nhiệm vụ tuyệt vời mà bà đang làm cho hành tinh của bà. Bà là một người tiên phong.

 

D: Đây là lý do tại sao tôi muốn làm theo cách này. Tôi nghĩ nếu nó đến theo một cách khác, tôi có thể sợ hãi hoặc giật mình đến mức không muốn thêm trải nghiệm nào nữa.

 

J: Có điều cần phải giải thích với bà. Rằng là: phương pháp chúng tôi đang sử dụng hoặc đang liên hệ với bà. Từ cuộc gặp cuối cùng của bà với cá nhân này, nhiều việc đã diễn ra. Và việc hội nhập đồng hóa đã diễn ra đến mức mà, giờ đây chúng tôi làm việc với cá nhân này ở cấp độ năng lượng mà không có sự khác biệt chức năng nào. Cá nhân này đã tiến bộ quá mức làm việc với sinh mệnh trước. Hiện giờ cô ấy đang làm việc ở một cấp độ khác.

D: Tôi biết có sự khác biệt trong tính cách. Tôi có thể hỏi anh trông như thế nào không?

 

J: Tôi trông giống như người của bà trên Trái Đất.

 

D: Bởi vì người kia nói rằng anh ấy trông nhỏ hơn con người, với những đôi mắt rất to.

 

J: Đúng rồi. Chúng tôi biết họ. Và chúng tôi hiểu công việc của họ. Tuy nhiên, họ phụ thuộc vào chúng tôi.

 

D: Và anh trông giống con người như chúng tôi hơn.

 

J: Chúng tôi có thể trông giống bất cứ thứ gì chúng tôi muốn.

 

D: Anh làm như thế nào?

 

J: Đó là một phương pháp mà chúng tôi học được từ lúc mới sinh. Là suy nghĩ.

 

D: Anh sẽ thấy rằng tôi sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi. Nên hãy kiên nhẫn với tôi.

 

J: Bà là một phụ nữ tò mò.

 

D: Chắc chắn rồi. Và anh có hình dáng ban đầu nào không, hay điều kiện ban đầu?

 

J: Có.

 

D: Trông như thế nào?

 

J: Năng lượng tinh khiết.

 

D: Không phải là một cơ thể vật lý?

 

J: Chính xác.

 

D: Nhưng anh hiển thị một cơ thể vật lý với những trường hợp khác nhau. Tại sao lại như vậy?

 

J: Là vì nếu chúng tôi muốn đi lại trên hành tinh của bà, hoặc nếu cần để cứu một đối tượng, hoặc nếu cần phải làm việc ở một khu vực mà chúng tôi cần sự hiện diện về mặt vật lý.

 

D: Nếu anh là một năng lượng thuần túy thì hiển thị như vậy sẽ cảm thấy khá ức chế đúng không?

 

J: Rất nặng nề khi làm vậy.

 

D: Tôi nghĩ nó sẽ như vậy, vì các anh đã quen với sự tự do.

 

J: Vâng, một chút hạn chế. Bà có hiểu rằng bà đang nói đến một cấp độ mà sinh mệnh nhỏ bé đang chứa đựng, trong đó … (thở hắt ra) Có một thời điểm mà cá nhân có thể đạt đến. Khả năng tồn tại để làm việc ở trạng thái năng lượng, và cá nhân đó học cách để làm như vậy. Đó là cấp độ mà Janice đã làm gần đây và cô ấy nhận thức được điều đó.

 

D: Chà, anh có đang ở trên một con tàu không?

 

J: Chúng ta hiện đang ở trên một con tàu.

 

D: Tôi thấy rất tò mò. Trạng thái bình thường của anh là năng lượng thuần túy, nhưng anh vẫn cần một con tàu để du hành?

 

J: Có, chúng tôi cần trong một số chiều không gian nhất định. Càng gần Trái Đất thì chúng tôi càng cần phải làm như vậy, bởi vì tầng ozon và nhiều chất ô nhiễm khác nhau trên hệ thống hành tinh của các bạn có nhiều yếu tố gây hại. Để duy trì sự thuần khiết của năng lượng, chúng tôi cần phải niêm phong nó, theo cách mà việc di chuyển không bị cản trở hoặc gián đoạn. Bất cứ khi nào ta muốn làm việc trên sự tồn tại này, cần thực hiện theo nhiều phương pháp khác nhau, tùy vào từng dự án. Hiện giờ, điều tôi muốn nói với bà là, liên quan đến trạng thái năng lượng, bà không cần bất cứ thứ gì để làm việc. Tuy nhiên, tùy vào mục đích hoặc nhiệm vụ, phương pháp sẽ được quyết định. Ánh sáng, ánh sáng của bà, ánh sáng thuần khiết của bà, ý nghĩa thuần khiết của bà, khiến chúng ta có thể làm việc từ bất cứ đâu mà không cần hình thức, hình dạng. Nhưng khi cần thiết phải đi vào không gian này, khi phải ở đây, với các điều kiện hiện có của hành tinh, chúng ta phải bảo vệ trạng thái năng lượng đó, để được sử dụng đúng cách. Năng lượng có thể bị ảnh hưởng bởi những gì mà nó tiếp xúc, về mặt phân tử. Do đó, nếu chúng tôi đến với trạng thái năng lượng thuần túy, với năng lượng mà chúng tôi mang đến hành tinh của bà - vốn là thứ rất cần thiết vào lúc này - sẽ bị thay đổi về mặt phân tử. Ngay cả một phân tử thay đổi sẽ tạo ra sự khác biệt, và sẽ tạo ra những sự thay đổi cần thiết. Lời giải thích này bà có hiểu không?

 

D: Tôi đang cố đây. Đó là lý do tại sao anh sẽ hiển hiện dưới dạng một cơ thể?

 

J: Đó là lý do tại sao ta sẽ hiển hiện ở dạng một cơ thể. Đó là lý do tại sao ta sẽ đến dưới dạng một con tàu. Bởi vì bên trong ngăn chứa đó, các phân tử của bầu khí quyển của bà sẽ ảnh hưởng đến tính chất vật lý, nhưng không ảnh hưởng đến sự thuần khiết của năng lượng bên trong. Nếu ta ở trạng thái năng lượng, ta sẽ tương tác với các phân tử trong không khí. Vì vậy, sự tiêu cực hiện có sẽ tương tác với sự thuần khiết của năng lượng mang đến, làm thay đổi bản chất của trạng thái thuần khiết đó. Cần phải duy trì trạng thái thuần khiết. Đó cũng là lý do tại sao phải đưa Janice và phương tiện của cô ấy lên con tàu. Nguyên bản của cô ấy trở về Trái Đất có thể được chuyển cho cô ấy từ nơi chúng tôi đang ở. Nhưng để sự bảo vệ đó được thực hiện đầy đủ, cần phải thực hiện trong thể chất của cô ấy, bởi vì cô ấy trở về và sống trong cơ thể của mình.

 

D: Vâng, cô ấy phải ở trong một cơ thể vật lý khi sống ở Trái Đất thời điểm này.

 

J: Đúng rồi. Nhưng năng lượng bên trong cô ấy không thuộc về thế giới vật lý mà bà đang sống.

 

D: Có phải là vì cô ấy đã thực sự trở thành một trong số các anh?

 

J: Cô ấy đã trở thành một trong số chúng tôi. Cô ấy đã vượt qua chúng tôi.

 

D: Vậy trong các tiền kiếp, nếu chúng ta xem các kiếp sống là tuyến tính -- đó là cách duy nhất mà tôi có thể hiểu được -- cô ấy cũng là một trong số các anh ở một thời điểm khác?

 

J: Cô ấy vẫn là một trong số chúng tôi, nhưng hơn thế nữa. Cô ấy đã vượt qua chúng tôi. Cô ấy xin phép được làm việc với chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy vinh dự khi có cô ấy.

 

D: Thật là tốt. Khi mọi người đều nhìn thấy các sinh mệnh, các anh có hiển hiện bất cứ hình dạng nào mà anh nghĩ họ nên nhìn thấy không?

 

J: Tôi không hiểu câu hỏi của bà.

 

D: Okay, tức là khi những người khác nói rằng họ đã từng thấy người ngoài hành tinh, như cách mà họ gọi các anh, hay các sinh mệnh từ không gian, thì họ nhìn thấy các anh ở những hình dạng khác nhau.

 

J: Bởi vì có nhiều người ngoài hành tinh khác nhau.

 

D: Tôi đã tự hỏi liệu tất cả các hình dạng này có phải chỉ là sự hiển hiện không?

 

J: Chúng có tồn tại. Chúng không phải sinh mệnh… (thở dài) Chúng có tồn tại. Chúng tồn tại giống như bà đang tồn tại. Sự khác biệt giữa bà với họ cũng giống như sự khác biệt giữa bà với một người Trung Quốc.

 

D: Tôi cũng đã tin như vậy nhưng kiểu của anh thì khác.

 

J: Chúng tôi là một sự hội nhập. Bởi vì ở sự phát triển của chúng tôi, chúng tôi có thể làm những thứ mà người khác làm. Đó không phải là mục đích của chúng tôi. Họ thích các trải nghiệm mà họ tham gia.

 

D: Và anh không tham gia.

 

J: Không tham gia trong các trải nghiệm y tế. Chúng tôi đang làm việc ở các cấp độ vượt xa.

 

Janice thở nặng nhọc hơn, cảm thấy nóng lên. Tôi đưa ra những hướng dẫn để cô thoải mái trở lại. Nhiệt độ dường như là một năng lượng tích tụ dao động.

 

D: Tôi biết các câu hỏi của tôi có vẻ rất đơn giản, nhưng đó là cách duy nhất để tôi có thể học. Nên tôi mong là anh sẽ kiên nhẫn với tôi.

 

J: Từ ngữ đang cản trở việc chúng tôi muốn giải thích cho bà.

 

D: Nhưng đó là cách duy nhất tôi có thể hiểu được.

 

J: Chúng tôi hiểu. Nhưng để giải thích đầy đủ một quá trình bằng từ ngữ trong những quan niệm của loài người đôi khi rất khó khăn. Và việc truyền đạt sai thông điệp hoặc ý nghĩa sẽ không được thực hiện đầy đủ bởi vì những hạn chế trong ngôn ngữ của bà.

 

D: Tôi đã nghe điều đó nhiều lần từ những người khác.

 

J: Chúng tôi thấy việc bà viết các câu chữ ra rất thú vị. Tôi sẽ sử dụng từ là “hài hước.” Đối với chúng tôi, nó có vẻ hài hước khi tại sao bà phải viết ra những từ ngữ nhỏ bé. Trong giao tiếp của chúng tôi, chúng tôi sử dụng một biểu tượng, và biểu tượng đó có thể chuyển tải các đoạn văn và đoạn thông tin. Chúng tôi sử dụng các biểu tượng để mô tả hoặc cung cấp thông tin, trong giao tiếp tinh thần hoặc bằng văn bản. Thay vì viết ra một cái tên cho một cá nhân trên một con tàu, một biểu tượng có thể cho biết anh ta làm vì, anh ta đang làm gì, và mục đích của anh ta trên dự án Trái Đất này là gì, và anh ta đến từ đâu, loại môi trường nào. Lịch sử và chức năng của anh ta nằm trong một biểu tượng đó. Các biểu tượng khác sẽ mô tả hệ thống hành tinh và ngôi sao mà anh ta đến từ đó.

 

D: Thật nhiều thông tin bao gồm trong một biểu tượng.

 

J: Một số biểu tượng có trên các bức tường của con tàu, và trong những cuốn sách của chúng tôi.

 

D: Ồ, các anh có sách à?

 

J: Vâng, Janice đã được xem một cuốn sách với kiểu viết này. Và mặc dù cô ấy khẳng định mình không hiểu nó nói gì, nhưng cô ấy được bảo rằng cô ấy có hiểu. Nhưng chỉ ở trong một trạng thái tinh thần nhất định, cô ấy mới giải thích được. Điều này có thể khiến bà hiểu rằng tại sao chúng tôi gặp khó khăn khi cố gắng giao tiếp với bà bằng phương pháp giao tiếp cổ xưa tẻ nhạt và chậm chạp. Đặc biệt là khi không tìm được từ ngữ phù hợp cho những khái niệm mà chúng tôi cố gắng giải thích.

 

Anh ta đưa ra một ví dụ về giao tiếp tinh thần thông qua các biểu tượng. Anh ta nói rằng chúng ta đang làm những điều tương tự mà không nhận ra, và đã không phát triển đến cấp độ như họ. Ví dụ, biểu tượng “Giáng sinh” chứa đựng và gợi nhớ đến hàng nghìn hình ảnh: cây thông, đồ trang trí, quà tặng, Chúa Jesus, màu sắc đỏ và xanh, chuông, v.v...Những hình ảnh và cảm xúc mà một biểu tượng có thể mang lại cho tâm trí chúng ta có thể dài hàng trang giấy nếu chúng ta viết ra. Tôi không gặp vấn đề gì khi nghĩ đến những biểu tượng khác giống như vậy. Sự minh họa là tốt. Nó giải thích lý do của sự giao tiếp bằng các ký hiệu và kết hợp toàn bộ các khái niệm trong một phương tiện đơn giản. Không khó hiểu khi họ gặp vấn đề và trở nên thiếu kiên nhẫn với việc giao tiếp bằng ngôn ngữ viết và nói của chúng ta. Tôi quay lại câu hỏi mà tôi đã đưa ra trước khi anh ấy bắt đầu phần giải thích này.

 

D: Vậy với những người khác có trải nghiệm với người ngoài hành tinh, không phải tất cả bọn họ đều nhìn thấy những hình dạng hiển hiện? Đó là những giống vật lý có xác định, hay có thể nói là, loài? (Vâng) Tôi đang cố gắng xếp những người ngoài hành tinh mà tôi đã từng được kể vào các nhóm khác nhau với các công việc mà họ đang làm. Giờ tôi không biết điều đó liệu có khả thi hay không, nhưng tôi muốn hỏi anh một số câu hỏi. Ví dụ, loài sinh mệnh mà chúng tôi gọi là “những sinh mệnh màu xám bé nhỏ.” Anh nói rằng họ chủ yếu tham gia vào các trải nghiệm y tế?

 

J: Ở cấp độ của họ, họ tham gia, và họ là những người trợ giúp. Nhiều người đã hiểu sai về họ, đổ lỗi cho họ về nhiều thứ. Có thể có những người trong số họ đã thực hiện những loại thí nghiệm mà bà đã từng nghe nói đến. Tuy nhiên, cũng có những sinh mệnh đang làm việc trong lĩnh vực giúp con người để con người bắt đầu chịu được những mức năng lượng nhất định. Bởi vì sự thay đổi phải diễn ra bên trong một cá nhân để họ hoạt động được ở mức năng lượng mà những người như Janice đang vận hành, cần phải có sự thay đổi về thể chất bên trong cơ thể của cô ấy. Nếu không cơ thể sẽ tan rã và không thể quay trở lại chiều không gian của bà. Do vậy, những sinh mệnh màu xám và những anh em khác của chúng tôi đang tham gia vào cấp độ công việc đó, sẽ được xem như là các bác sĩ của loài người. Khi đó, họ tham gia vào việc sửa chữa, tái tạo, bảo trì và thực hiện các công việc một cách máy móc. Họ không tham gia vào công việc năng lượng như chúng tôi. Công việc năng lượng mà họ đang tham gia chỉ đơn giản là để thực hiện những thay đổi cơ học bên trong một cá nhân. Và thực sự là khi đến lúc sự thay đổi diễn ra … (cô ấy lại có dấu hiệu khó chịu.)

 

D: Anh đang cảm thấy lạnh sao?

 

Nó giống như đi ngược lại sự tích tụ nhiệt ban nãy. Tôi kéo tấm chăn lên cho cô ấy và đưa ra những hướng dẫn.

 

D: Và họ là những người tham gia vào các thí nghiệm và những thứ khác nhau đó?

 

J: Vâng. (Thở gấp.)

 

D: Tôi cũng đã từng được kể về một sinh mệnh khác giống với các sinh mệnh màu xám, nhưng họ rất là cao với những ngón tay dài và các chi dài. Anh có biết loài đó không?

 

J: Có một số loài như vậy. Tôi không chắc bà đang nói đến loài nào.

 

D: Chà, tôi đã nghe kể là họ rất cao. Và họ mặc áo choàng, tôi nghĩ vậy. Và họ có những ngón tay, cánh tay và chân rất dài.

 

J: Và màu gì, và họ có hình dạng khuôn mặt vật lý như thế nào? Bởi vì có một loài là sinh vật ngoài Trái Đất thuần túy nhưng họ cao và khiêm tốn. Và nếu bà thấy họ thì bà sẽ nghĩ rằng họ trông giống phiên bản khổng lồ của người Trái Đất. Tuy nhiên họ không phải người Trái Đất.

 

D: Tôi tin rằng những loài khác có các đặc điểm khuôn mặt khác nhau. Và họ đã được nhìn thấy hầu hết là ở trên các con tàu lớn. Cái mà chúng tôi gọi là các con tàu “mẹ.”

 

J: Vâng. Nếu bà đang nói về những sinh mệnh trên các con tàu mẹ, thì tôi đang hiểu bà nói đến ai. Không giống như khi bà nói về những chủng tộc cao, rất cao. Nhiều người trong số họ là những giáo viên. Các cá nhân đang làm việc với một tàu mẹ đều nhận được sự dạy dỗ tuyệt vời. Họ đã vượt qua mức độ của các sinh mệnh màu xám. Họ đã tiến bộ, nếu nói theo ngôn ngữ của bà.

 

D: Một số người đã thấy họ đang làm các thí nghiệm ở quy mô lớn hơn.

 

J: Chà, tôi thấy quen thuộc khi nói rằng họ đang làm các thí nghiệm ở những lĩnh vực khác nhau. Những lĩnh vực mà...khi ta đến cấp độ vật lý.

 

D: Tôi đã xác nhận được là họ là sinh mệnh thông minh hơn.

 

J: Chính xác. Đó là những gì tôi đang nói với bà. Tôi đã nói rằng bà đang tiến bộ từng bậc, trong thuật ngữ của bà. Bà có thể xem điều đó giống như là bà đã tốt nghiệp lên một cấp khác.

 

D: Và mọi người cũng từng nói với tôi về một loài khác. Họ xuất hiện như một loài côn trùng hơn, nếu nói về các đặc điểm khuôn mặt và các chi của côn trùng. Tất nhiên, những mô tả này luôn khiến người ta sợ hãi khi nhìn thấy.

 

J: Nếu bà nhìn vào hành tinh của bà thì bà cũng sẽ thấy những điều tương tự. Đi ra khỏi Trái Đất và nhìn ngược lại những con kiến. Rồi nhìn vào những con châu chấu, những con giun, những con chim, những con gấu, ...bất cứ thứ gì. Tôi có thể kể tiếp tới vô tận, vô tận, vô tận. Mọi thứ đang diễn ra cùng một nguyên tắc. Những sinh lực đang hoạt động trên hành tinh của bà cũng đang diễn ra ở đây. Trong tất cả các viễn cảnh mà những sinh mệnh này xuất hiện, đều giống nhau. Đều giống nhau… (anh ấy gặp khó khăn) từ ngữ này thật là ….ngôn ngữ này thật là ….(Thở dài.)

 

D: Cái gì? Cấu trúc phân tử, hay cái gì?

 

J: Không. Nói một cách tương đối, những gì bà đang quan sát và những gì mọi người trên Trái Đất đang quan sát là các cấp độ khác nhau của những sinh mệnh đang hoạt động. Hoặc tồn tại, chỉ đơn giản là tồn tại.

 

D: Nhưng dường như nhìn thấy những kiểu côn trùng này làm phiền con người nhiều hơn.

 

J: Chà, bà có nghĩ một con kiến cũng phiền khi thấy bà không?

 

D: (Cười) Tôi không nghĩ đến điều đó. Tất nhiên, chúng tôi to lớn hơn nhiều.

 

J: Ồ! Ồ! Ồ, bà rất khác với một con kiến. Về mặt thể chất bà trông khá kỳ lạ với một con kiến. Và bà khiến chúng khơi gợi nỗi sợ hãi khi thấy chân bà tiến dần về phía đầu của chúng. (Tôi cười) Nên ta có cùng một nguyên tắc. Tôi đang cố gắng nói với bà rằng nguyên tắc là như nhau. Chính xác là cùng một nguyên tắc.

 

D: Nhưng tôi đã cố gắng phân nhóm theo công việc mà chúng đang làm. Và theo cách hiểu của tôi, các loài côn trùng thuộc loại phục vụ. Tôi có thể sai.

 

J: Không, bà không sai.

 

D: Theo cách mà mọi người nhìn chúng, ít nhiều chúng chỉ làm những gì được bảo. Chúng dường như không có bất kỳ sáng kiến nào của riêng mình.

 

J: Họ được xem là những nhân công lao động.

 

D: Và những loài khác thì thể hiện một kiểu nhưng thực sự lại giống một kiểu khác.

 

J: Họ có thể thể hiện bất cứ thứ gì mà họ muốn. Nếu họ muốn trở thành một con mèo, họ sẽ là một con mèo. Và các cá nhân loài người làm việc với chúng tôi cũng biết điều này, và vì vậy có một cách tương tác rất khác, bởi vì thực tế là các cá nhân nhận ra khi điều này đang diễn ra. Nên họ tôn vinh lẫn nhau. Khi cần thiết một người trong số chúng tôi có thể hạ cấp làm một con mèo, và đó là những gì chúng tôi làm.

 

D: Điều này có giải thích được ...một số người gọi đây là những “ký ức màn hình.” Họ nghĩ họ đang nhìn thấy thứ gì đó, mà nó thực sự không có ở đó.

 

J: Đó là một trong những mục đích, nhưng không phải toàn bộ. Đôi khi, như trong trường hợp của Janice, bởi vì cấp độ mà cô ấy đang điều hành, và một số dự án mà cô ấy đang tham gia là cao cấp, để giúp cô ấy trở lại, cần phải cho cô ấy một vật thể vật lý. Và khi cô ấy tương tác với nó, cô ấy trở thành nền tảng cho hành tinh của bà.

 

D: Đó là lý do cô ấy mang theo con chó hoặc cái xe?

 

J: Không, không, không hề. Không liên quan gì đến việc lấy đi bất cứ thứ gì. Bà thấy đó…(thở dài) Cơ thể vật lý trở về thế giới vật chất và phải tái hòa nhập. Việc tái hòa nhập đôi khi là cần thiết để giúp đỡ cá nhân. (Anh ta lại gặp khó khăn với từ ngữ.) Bởi vì cấp năng lượng mà cá nhân đó đã hoạt động trước khi tái hòa nhập, đôi khi rất khó để chuyển năng lượng đó trở lại với thế giới vật lý của bà. Vì vậy, để làm được điều này, đôi khi cá nhân đó cần phải tương tác với một đối tượng đặc biệt mà chúng tôi đưa ra. Vì vậy, đối tượng đó có thể ở dạng một con vật. Có thể ở dạng một tảng đá mà người đó thích. Khi họ bắt đầu chạm vào nó, chúng tôi, thông qua nó để tái hòa nhập họ vào thực tại vật lý. Bà cần hiểu rất rõ điều này. Bà đã đưa người ta ra khỏi trạng thái thôi miên vào bất cứ lúc nào. Nguyên tắc này cũng tương tự như vậy.

 

D: Tôi hiểu. Cố gắng kiên nhẫn với tôi. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta tiếp tục nói chuyện tôi sẽ hiểu hơn. Nhưng trong đầu tôi có rất nhiều câu hỏi có vẻ ở mức ngây thơ đối với anh.

 

J: Bà là một phụ nữ rất thông minh, và tôi xin lỗi vì đã gấp gáp. Chỉ là tại thời điểm này, tôi sẽ phải đi đến một số nơi, và tôi cũng muốn trả lời câu hỏi của bà. Nên tôi...

 

D: Mất kiên nhẫn một chút. Gấp gáp. Được rồi. Tôi cũng sẽ tìm hiểu tính cách của anh. (Cười) Tôi có một số câu hỏi. Và chúng ta có thể tiếp cận được.

 

J: Nếu đã đến lúc bà có được kiến thức này, bà sẽ được cung cấp. Nhưng hãy hiểu rằng bất cứ điều gì không được trả lời, không phải vì chúng tôi có bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào dành cho công việc hoặc câu hỏi của bà, mà chỉ đơn giản là trong những cuộc sống của những sinh mệnh ...bà phải hiểu thời gian, không phải thời gian của bà, của chúng tôi, mà tất cả thời gian. Bởi vì chúng ta đến từ một nơi vượt qua bất cứ thời gian nào. Vì vậy để chúng ta đi vào và trải qua các thời điểm khác nhau, cần phải thật chính xác. Những hành động rất chính xác, những khoảnh khắc rất chính xác - như bà vẫn nghĩ - những khoảnh khắc của thời gian. Đôi khi nó chỉ diễn ra tại một thời điểm cụ thể. Nếu quá sớm hoặc quá muộn thì mọi thứ đã bị thay đổi.

 

D: Đó là lý do tại sao anh không thể cung cấp cho tôi thông tin nào mà tôi chưa sẵn sàng.

 

J: Quan trọng là bà phải hiểu điều đó. Bà cần biết rằng những thông tin này sẽ đến. Nhưng phải đến một cách cụ thể, và một thời điểm cụ thể. Một điểm cụ thể không hẳn trong thời gian của bà mà qua thời gian từ nơi tôi đang hoạt động cho đến nơi bà đang sống.

 

D: Vậy tôi có thể hỏi câu hỏi, và xem liệu tôi có thể có câu trả lời hay không. Đây là một số câu hỏi mà bạn tôi đang tham gia chương trình Tìm kiếm UFO đề nghị tôi hỏi anh. (Tôi đang nói đến Lou Farish.) Chúng tôi muốn thử xem anh có thể trả lời hay không. Anh ấy muốn biết thí nghiệm di truyền liên quan gì đến việc cắt xẻ gia súc?

 

J: Về mặt ba chiều. Cắt xẻ gia súc là một chủ đề được chúng tôi quan tâm nhiều.

 

D: Bởi vì chúng được nhìn nhận một cách tiêu cực.

 

J: Chúng được nhìn nhận một cách tiêu cực trên hành tinh của bà. Tuy nhiên, những gì bà cần biết là: bà đi ra khỏi Little Rock đến trung tâm y tế, và sẽ thấy những thí nghiệm tương tự đang được tiến hành. Và bà làm thí nghiệm đó cho chính bà. Vậy tại sao bà phải lo lắng khi làm thí nghiệm đó với một con mèo và một con chó, vì mục đích nghiên cứu, và ở cấp độ gia súc, thì -- thứ lỗi cho tôi --khiến bà sợ hãi? Hiện nay những thí nghiệm này không phải được tiến hành cho vui. (Anh ấy gặp khó khăn khi tìm từ ngữ.) Từ một bộ phận chủng tộc nhất định đang thử nghiệm để tái tạo mọi thứ trên hành tinh của họ. Về mặt di truyền, một tế bào từ gan bò có thể được trộn lẫn với tế bào từ gan gà, và từ sự kết hợp đó có thể có một dạng sống hoàn toàn khác. Các trường hợp cắt xẻ được gộp chung vào một nhóm, điều này là không chính xác. Không chính xác. Không phải tất cả các vụ cắt xẻ gia súc đều được tiến hành bởi những người anh em ngoài hành tinh. Nhiều trường hợp đã được thực hiện bởi những cá nhân tiến bộ trên chính hành tinh của bà, vì những mục đích ít đáng tự hào hơn.

 

Janice lại tỏ vẻ khó chịu. Cô ấy ném tấm chăn ra. Dường như cô ấy đang giữ cho nhiệt độ cơ thể ổn định.

 

D: Chà, những người đang làm những thí nghiệm với gia súc có phải là một nhóm người ngoài hành tinh cụ thể nào không?

 

J: Đó là tất cả trong một tổng thể. Nhìn xem, nó rất giống như cách mà bà luôn nói, “Chúng ta là một.” Người ngoài hành tinh đều là một, nhưng khác nhau, theo cùng một cách. Và chúng tôi phát triển cũng giống như các cá nhân như bà phát triển.

 

Cô ấy lại bắt đầu thấy nóng. Tô đưa ra những hướng dẫn để làm mát cơ thể.

 

D: Tôi biết điều này rất khó khăn nhưng sẽ không lâu lắm đâu.

 

Rõ ràng là chỉ có cơ thể của Janice bị phản ứng nhiệt, vì nó không ảnh hưởng gì đến sinh mệnh mà tôi đang nói chuyện cùng. Anh ta tiếp tục nói giống như không hề bị gián đoạn.

 

J: Theo cùng một cách mà bà đang phát triển ở các tốc độ khác nhau, thì người ngoài hành tinh cũng giống như vậy. Vì vậy chúng phát triển đến thời điểm nào thì sẽ được phép thực hiện các thí nghiệm giống như bạn đang thực hiện. Chúng ta đều phù hợp với một tổng thể vì cách tiếp cận giữa các nhóm. Có một định nghĩa -- và đây là một thuật ngữ không phù hợp lắm nhưng bà sẽ hiểu -- hệ thống phân cấp. Đó là quá trình tiến hóa của họ cũng giống như với những người trên hành tinh của bà, và nó đã diễn ra từ thuở ban đầu của hành tinh này. Vậy đó! Vì vậy mà chúng ta có sự tiến hóa, sự tiến hóa của người ngoài hành tinh.

 

D: Mọi người từng hỏi là tại sao phải giết nhiều gia súc như vậy?

 

J: Họ không giết hết. Đó là những gì tôi đang cố gắng nói với bà. Những gì đã xảy ra ở đây là đã được tung hô quá mức để thoát tội cho những người trên hành tinh của bà và đổ lỗi cho người ngoài hành tinh. Phần lớn những việc này đã được đổ lỗi cho người ngoài hành tinh mà thực ra họ không liên quan. Chúng tôi không đến để gây hại.

 

D: Tôi có thể tin điều đó, nhưng họ vẫn muốn tôi hỏi câu hỏi này. Được rồi. Trong phiên làm việc trước, người đó đang nói về một thỏa thuận đã được thực hiện với chính phủ, tôi mong rằng anh sẽ kể về việc này. Anh có biết gì về việc này không? Bởi vì anh ta đã nói rằng cuối cùng thì chính phủ đã phản bội họ.

 

J: Chính xác.

 

D: Anh có thể nói thêm cho tôi nghe việc đó đã xảy ra như thế nào không?

 

J: (Thở dài và miễn cưỡng trả lời.) Chà...đã có một thỏa thuận. Đã có một thời điểm mà chính phủ của bà, họ đã sợ rằng -- thứ mà họ gọi là -- “quyền lực” của chúng tôi (thở dài) rằng chúng tôi có thể hoặc sẽ hoặc muốn vượt qua và kiểm soát hoàn toàn thế giới của bà. Chúng tôi đã chọn thời điểm đó và tận dụng nỗi sợ đó, nhưng chúng tôi không có ý muốn truyền cảm hứng cho nỗi sợ hãi. Điều đó không có nghĩa là chúng tôi không sử dụng mọi phương tiện có thể để khiến loài người dừng lại. Dừng lại! Dừng lại! Các anh không nhận ra đã làm vì với vũ trụ của mình sao? Nên những gì tôi đang cố gắng giải thích với bà là, chính phủ của bà đã trở nên sợ hãi chúng tôi. Chúng tôi coi đó là cơ hội để thỏa thuận với họ. Tuy nhiên, chúng tôi không có ý định kiểm soát hành tinh của bà mà thu hút sự chú ý của họ. Một khi đã được chú ý thì tất nhiên một số thứ sẽ xảy ra. Một số tai nạn đã xảy ra dẫn đến toàn bộ hoàn cảnh như ngày nay, trong đó một số tai nạn là do chúng tôi.Và chính phủ của bà có một số thông tin mà một số người đã giả định đúng, liên quan đến sự cố Roswell. Bà nghe có quen không?

 

D: Vâng. Tôi có biết chuyện đó.

 

J: Rồi các cuộc họp đã diễn ra, và có những sự tiếp xúc đã gây nên một cuộc đình chiến của cái gì đó mà chưa bao giờ là một cuộc chiến. Nhưng chúng tôi cho phép điều đó diễn ra. Và chúng tôi đã giữ một phần của thỏa thuận. Tuy nhiên chính phủ của bà không giữ thỏa thuận của họ.

 

D: Số liệu nói vậy.

 

J: Điều đã xảy ra là chúng tôi càng chia sẻ nhiều thông tin và công nghệ với họ, thì họ càng trở nên tham lam hơn. Nên chúng tôi đã nhìn thấy trái tim của con người một lần nữa. Con giun xéo lắm cũng quằn, chúng tôi nhận ra những gì chúng tôi đang đối phó. Và trái tim của chúng tôi chất chứa nỗi buồn. Khiến chúng tôi trở thành kẻ lật đổ một lần nữa, và đó không phải là những gì chúng ta cần có để duy trì nền hòa bình trên hành tinh của bà. Nhưng đó là cách duy nhất mà bà hiểu được. Có thể nói, ta dường như không thể đối phó với những gì “khó đoán.”

 

D: Với sự trung thực.

 

J: Chính xác.

 

D: Vậy người của anh đã liên lạc với những người trong chính phủ và có những người trong chính phủ biết đến sự tồn tại của anh?

 

J: Rất rõ.

 

D: Và có thể giao tiếp với anh?

 

J: Rất rõ. Có những người trong chính phủ của bà giống như Janice.

 

D: Thông tin gì đã được chia sẻ?

 

J: Máy bay ném bom tàng hình là kết quả của việc đó.

 

D: Ồ? Có gì khác nữa không?

 

J: Có.

 

D: Tôi đã nghe người ta nói rằng máy tính là kết quả của giao tiếp với người ngoài hành tinh. Có đúng như vậy không?

 

J: (Thở dài) Có những người đã từng làm việc trên máy tính. Chỉ cần tăng tốc lên. Nên chúng tôi không nhất thiết phải cung cấp cho các bạn công nghệ. Các bạn đã mua ý tưởng đó từ chúng tôi. Công việc bắt đầu từ đó. Chúng tôi đã chia sẻ để tăng tốc độ làm việc trên máy tính. Chính phủ của bà đã không tham gia vào phần này. Việc này không thuộc một phần những gì của “thỏa thuận” mà chúng ta đang nói đến.

 

D: Tôi đang nghĩ về một thỏa thuận trao đổi thông tin. Đối với tôi, dường như một máy bay ném bom sẽ nhằm mục đích tiêu cực.

 

J: Chà, con người các bạn đôi khi có khả năng chú ý bằng một con kiến. Bà biết đấy, máy bay ném bom không nhằm mục đích phá hoại. Nếu bà biết cách áp dụng công nghệ, bà có thể sử dụng nó như một bàn đạp để học cách thực hiện những gì mà chúng tôi đang làm. Đến lúc bà biết cách làm gì với một máy bay ném bom, bà biết cách áp dụng với một tàu vũ trụ. (Cô ấy có vẻ trầm trọng hơn.)

 

D: Tôi hiểu. Nên anh cảm thấy chính phủ đã phản bội anh?

 

J: (Cô ấy bình tĩnh lại.) Vâng. Họ phản bội lại thỏa thuận. Bởi vì …(thở dài) chính phủ của bà đã cung cấp vũ khí cho các nước khác trên thế giới. Nhưng mà máy bay ném bom không dành cho các quốc gia khác. Công nghệ này là cho đất nước này, bởi vì đất nước này đã gắn bó với hòa bình. Công nghệ chế tạo bom nguyên tử của đất nước bà đã được chia sẻ. Tất nhiên không phải chính phủ của bà hoàn toàn đáng trách, bởi vì công nghệ này đã bị đánh cắp và trao cho những kẻ xấu. Đó là mối lo ngại của chúng tôi, rằng những người xấu sẽ sở hữu được công nghệ này. Và điều đó đã xảy ra. Nên, vâng, chúng tôi đã bị phản bội. Tôi không nói rằng chính phủ của bà hoàn toàn có lỗi. Nhưng khi ta thực hiện một thỏa thuận thì không có khả năng sai sót.

 

Có thể đây là lý do tại sao những người ngoài hành tinh không từ bỏ phần của họ trong thỏa thuận, ngay cả khi thỏa thuận này đã bị lạm dụng. Nhưng họ sẽ không ngừng lựa chọn các điều khoản trong tương lai của thỏa thuận này, một khi họ phát hiện ra sự gian dối của chúng ta.

 

D: Cuối cùng thì các anh vẫn chia sẻ thông tin với họ?

 

J: Ở một mức độ nào đó. Không phải đến mức mà chúng tôi có thể. Điều đó không thể được. (Nhẹ nhàng) Nếu họ làm điều này với chúng tôi… (thở dài) thì tôi không thấy công lý đâu cả. Chúng tôi rất buồn vì tình trạng này.

 

D: Vậy các anh đã không chấm dứt cung cấp tất cả thông tin cho họ. Các anh chỉ không cung cấp nhiều như họ muốn, hoặc cung cấp thông tin kiểu khác.

 

J: Có chọn lọc. Có một số người, như Tesla, có thể đáng tin với những gì anh ta biết. Có một số cá nhân nhất định, như Janice, có thể được tin tưởng để làm những chuyện phù hợp với những thông tin cô ấy nhận được. Vấn đề là niềm tin. Vậy nên chúng tôi sẽ không dừng chia sẻ công nghệ, bởi vì chúng tôi đến đây để giúp đỡ, thậm chí không cần phải thỏa thuận gì cả. Chỉ vì các bạn muốn thỏa thuận. Không phải là chúng tôi muốn thỏa thuận.

 

D: Nhưng các anh vẫn sẽ không chia sẻ hết những công nghệ vì những chuyện này.

 

J: Chính xác. Tôi đâu có thể đi dạy cho Tổng thống Bush cách sử dụng tốc độ của ánh sáng để vận chuyển chính mình đâu? (Cười thầm) Tôi sẽ dạy Janice. Cô ấy biết cách. Cô ấy làm được.

 

D: (Cười) Vì ông ta không đáng tin?

 

J: Chính xác.

 

D: Ồ, tôi đồng ý. Nhưng người đàn ông mà tôi đang làm việc cùng, anh ta muốn biết nhiều hơn. Anh ta nói như vậy nghe có lý hơn.

 

J: Cái gì cơ? Tôi...tôi?

 

D: Người đàn ông mà tôi làm việc cùng trong những kiểu thông tin như thế này. Có một người đàn ông mà tôi đang chia sẻ những thông tin này, anh ấy không bao giờ…

 

J: Tôi biết, chúng tôi biết anh ta.

 

D: Và anh ta là người đã đưa ra những câu hỏi này.

 

J: Điều gì nghe hợp lý mà bà vừa nói?

 

D: Người ta nói rằng chính phủ không phải là những người từ bỏ thỏa thuận. Người ngoài hành tinh đã làm vậy. Và anh ấy nói, “Điều đó không đúng gì cả.”

 

J: Chính phủ của bà đã khiến cho câu chuyện này có vẻ...Bà biết đấy, họ rất giỏi làm việc này. Giống như ta rất nặng và ta muốn ăn hai tấn kem. Ta sẽ tìm cách để khiến nó vẫn ổn. Nên nếu bà muốn lạm dụng công nghệ của chúng tôi, bà sẽ tìm cách đổ lỗi cho chúng tôi khi bà làm sai. Vì chắc chắn bà sẽ không ngồi đó để nói “Ồ, tôi tệ quá, tôi đã làm điều đó.” Thực sự ở Mỹ thì còn tệ hơn.

 

D: Đó là những gì anh ấy đã nói. “Họ ngu ngốc làm sao khi nghĩ có thể lừa được những người có thể đọc được suy nghĩ của họ.”

 

Anh ta cười phá lên, nhưng nó gượng gạo, không được tự nhiên.

 

J: Đúng đó. Chúng tôi đã buồn cười, nhưng vấn đề không phải là buồn cười. Nó làm chúng tôi buồn. Và chúng tôi trở nên rất chọn lọc các cá nhân mà chúng tôi chia sẻ thông tin cùng. Để tương tác với cấp độ mà bà đang nói chuyện bây giờ, cần có sự thuần khiết của cá nhân, của phương tiện mà qua đó chúng ta trao đổi. Bà có hiểu tôi đang nói về năng lượng không?

 

D: Có, tôi hiểu.

 

J: Nếu bà giảm cô ấy trở về trạng thái năng lượng của cô ấy, bà sẽ không tìm được một phân tử sai sót nào. Đó là cô ấy tự làm. Và từ cuộc sống của mình, cô ấy cống hiến và trải nghiệm. Hiện giờ khi đã biết điều đó, bà cần phải hiểu rằng sinh mệnh này đã vượt qua nơi chúng ta đang sống về năng lượng khôn ngoan. Vượt qua đây. Bà có hiểu tôi đang nói gì với bà không?

 

D: Tôi nghĩ vậy. Bởi vì tôi đã làm việc với những người nói rằng trong các kiếp sống trước họ đã ở mức năng lượng cao hơn. Và đôi khi họ trở lại thế giới này.

 

J: Người này không thuộc về thế giới của bà. Nhưng cô ấy đang hoạt động trong thế giới của bà và trong các thế giới khác một cách đồng thời.

 

D: Và cần một linh hồn rất tiến bộ để làm được việc đó.

 

J: Cô ấy đang dần hiểu rõ hơn về sự toàn diện của mình. Từ đó không đúng lắm.

 

D: Tính toàn diện.

 

J: Không, không phải từ đó. Tổng thể dòng năng lượng của cô ấy khi nó vượt qua các chiều không gian. Quên các chiều không gian đi, chúng ta đang không nói về các chiều không gian. Sự kết nối vượt qua các chiều không gian. Cô ấy không đến từ chiều không gian nào. Cô ấy kết nối rất chắc chắn giữa linh hồn và bản chất. Sự khởi đầu thiêng liêng của thần thánh. Bên trong cô ấy, cô ấy luôn mang theo. À! Đây là một điều đáng kinh ngạc khi thấy xuất hiện ở một con người. Nên chúng tôi đánh giá rất cao. Và đó là lý do tại sao chúng tôi đến đây khi cô ấy muốn gặp chúng tôi vào ban ngày.

 

D: Tôi có thể đánh giá cao điều đó. Cho tôi hỏi một câu ngắn nữa, và tôi sẽ để anh đi. Anh ta cũng muốn biết rằng: chúng tôi đã được bảo rằng “những người bị bắt” -- tôi không thích thuật ngữ này, nhưng đó là thuật ngữ đang được sử dụng -- khi mọi người bị bắt, họ sẽ bị cấy ghép thiết bị giám sát. Và họ bị theo dõi trong suốt cuộc đời.

 

J: (Do dự, giống như không tìm được từ đúng.) Chà…

 

D: Hoặc bị theo dõi.

 

J: Và các bạn cũng đang làm điều tương tự.

 

D: Chà, anh ấy muốn biết là: mọi người như chúng tôi, những người điều tra UFO, có bị theo dõi không?

 

J: Tất nhiên là có.

 

D: Anh ấy nói anh ấy cũng đoán vậy nhưng muốn tìm hiểu.

 

J: Bà có hiểu tại sao phải thế không? Quan trọng là bà phải hiểu tại sao.

 

D: Vâng, tôi muốn biết. Và tôi nghĩ anh ấy cũng muốn biết.

 

J: Điều này là để bảo vệ bà, chứ không phải là sự lật đổ nào hết. Bà đã được tin tưởng. Bà sẽ không nói chuyện với Janice lúc này nếu bà không được tin tưởng. Và điều này đã ăn sâu vào trong ý thức của cô ấy trong ba năm. Cô ấy đã hoàn toàn giữ những điều này cho riêng mình. Và để làm được như vậy cần một sức mạnh ý chí to lớn khi trải qua ở cấp độ con người. Bởi vì cô ấy đang làm điều này cùng lúc ở cấp độ con người và những cấp độ khác. Nên cần một sức mạnh to lớn của chính cô ấy. Những người phàm thường không thể làm điều này, bởi vì họ sẽ bị phân mảnh. Hoặc họ sẽ bị điên, hoặc không thể hành động được, hoặc họ sẽ ngồi dưới gốc cây nhìn chằm chằm vào không gian và….Nhưng cô ấy hoạt động bình thường, bởi vì bản chất phát triển của cô ấy. Và bởi vì cơ chế vận hành của não bộ và của từng phân tử của cô ấy. Thiết kế đặc biệt của mô hình năng lượng của cô ấy đã cho phép cô ấy làm điều này. Nào, bây giờ quay lại câu hỏi của bà.

 

D: Vâng, của những nhà điều tra.

 

J: Những nhà điều tra. Bà, bạn của bà, đều được đánh giá cao. Với chúng tôi, chúng tôi coi trọng điều đó. Bà biết đấy, các bạn giống như nhân lực của chúng tôi. Bà gọi họ là gì nhỉ? Các bạn là PR (cười gượng gạo). Chúng tôi nghĩ như vậy và chúng tôi đánh giá cao điều đó. Nhưng tùy vào khả năng hiểu biết của các bạn, một số sẽ có thể sợ hãi, nhưng đó cũng không phải là mục đích mà chúng tôi theo dõi. Nào, với câu hỏi ban đầu của bà. Các thiết bị được cấy ghép, phần lớn thời gian là để -- và tôi đã nói là, phần lớn thời gian, các thiết bị khác nhau phục vụ các mục đích khác nhau .... (Dấu hiệu khó chịu. Nhiệt độ lại tăng. Tôi lại đưa ra những hướng dẫn.)

 

D: Anh nói là các thiết bị cũng được cấy ghép vào những nhà điều tra?

 

J: Không, tôi không nói vậy. Bà nói vậy.

 

D: Okay. Anh vừa nói rằng các thiết bị được cấy ghép.

 

J: Tôi đã nói rằng … Okay. Bà đang trở lại câu hỏi ban đầu của bà. Câu hỏi ban đầu của bà, bà nói rằng những người bị bắt đã bị cấy ghép các thiết bị và sau đó bị dõi theo suốt phần đời còn lại. Chà, điều đó cũng giống như việc cắt xẻo gia súc. Đã có những quan niệm sai lầm và những sự hiểu lầm như: Thứ nhất: Mục đích của việc đó là gì. Thứ hai: Ai là người được cấy ghép. Và thứ ba: Họ được duy trì những điều đó trong suốt cuộc đời. Okay. Các thiết bị. (Thở dài) Hãy sử dụng từ “người mới.” Người mới. Người mới là gì?

 

D: Là một người mới bắt đầu.

 

J: Ồ! Một người mới bắt đầu. (Giọng điệu có vẻ coi thường.)

 

D: Đó là những gì tôi nghĩ. Một người mới bắt đầu học gì đó.

 

J: Bà nói đúng. Nên, bà có muốn bắt một đứa trẻ vào hồ bơi dài ba mét (10 foot) không có đồ bảo hộ? Bà có làm vậy không?

 

D: Không, tôi sẽ không làm vậy.

 

J: Chúng tôi cũng vậy. Bà biết đấy, tùy vào cấp độ công việc của “người bị bắt” -- mà theo quan điểm của chúng tôi thì chúng tôi không coi họ là những người như vậy.

 

D: Tôi cũng không nghĩ vậy.

 

J: Chúng tôi chỉ đơn giản coi họ là những công nhân ánh sáng, giống như chúng tôi vậy. Nếu ta coi tất cả những sinh mệnh mà chúng ta đã tạo ra, hay đã chạm vào chúng ta, ta có thể gọi chung một cách đơn giản và thực sự là “những công nhân ánh sáng.” Và bà đã từng  nghe điều này. Nào, khi một công nhân ánh sáng bắt đầu thức tỉnh, trong một kế hoạch lớn, đó là lúc người công nhân ánh sáng đó làm quen với ...Ồ, chà! Điều này có thể sẽ mất hàng giờ để nói cho bà biết.

 

D: Được rồi. Anh có nghĩa chúng ta nên …

 

J: Không, không. Bà cần hiểu dịch vụ thiết bị này. Bởi vì câu chuyện đã bị hiểu sai như chuyện cắt xẻ gia súc. Sẽ rất đáng sợ cho con người khi họ nghĩ rằng có một thiết bị gì đó trong người họ. Thật đáng kinh ngạc khi họ nghĩ rằng họ không kiểm soát được. Rằng họ đang bị biến thành robot để bị điều khiển.

 

D: Đó là một quan điểm.

 

J: Vâng. Và đó là một mối quan tâm rất thực tế từ quan điểm ý chí của con người. Tuy nhiên, thiết bị không được đặt vào với mục đích như vậy. Thiết bị này giống như một hạt giống. Giống như bà có các viên vitamin phân rã theo thời gian. Okay. Thiết bị này có hai mục đích chính. Một: là để có thể (cô ấy vỗ tay)...kết nối với cá nhân đó, nhanh như vậy. Bởi vì, cũng giống như khi ta ném đứa trẻ xuống cuối cái bể bơi ba mét đó. Cá nhân đó có thể sẽ rơi vào những tình huống cần thiết phải kết nối nhanh với cái người đó. Nếu không có thể sẽ gây tổn hại cho họ về mặt thể chất vì cái năng lượng mà họ đang tương tác. Có nhiều quá trình tâm linh khác mà những người thức tỉnh sẽ trải qua. Và khi chúng ta đang nói đến từ “thức tỉnh” thì thật ra không hẳn là như vậy. Nhưng các quá trình tâm lý đôi khi diễn ra từ lúc một người biết là họ bị bắt, rất sợ hãi, đã truyền cảm hứng cho chính họ. Chúng tôi không muốn gây ra sự sợ hãi. Vì vậy đó là các thiết bị giám sát, và cũng là cách để thực hiện các điều chỉnh cần thiết. Một nguồn liên hệ thì rất là …

 

Cô ấy thấy khó khăn khi giải thích, và tôi thì lo lắng vì cuốn băng đang gần hết rồi.

 

D: Tôi nghĩ chúng ta sắp hết thời gian. Tôi nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục việc này vào một lần khác.

 

J: Chắc chắn rồi.

 

D: Tôi ghét phải dừng việc này vào lúc này, nhưng câu hỏi chính đó, liệu những điều tra viên có bị giám sát hay theo dõi không?

 

J: Họ đang bị giám sát và theo dõi, nhưng không phải vì chúng tôi không in tưởng. Mà là để bảo vệ họ.

 

D: Chà, tôi nghĩ đó là tất cả những gì chúng ta có thể trao đổi trong ngày hôm nay. Và dường như năng lượng này đang ảnh hưởng đến phương tiện, cô ấy bị thay đổi nhiệt độ. Nếu tôi muốn quay lại và nói chuyện với anh thì có được không?

 

J: Chúng tôi rất tiếc khi bà phải đi, bởi vì chúng tôi chưa giải thích đầy đủ cho bà về cách sử dụng các thiết bị này. Nhưng rất có thể bà sẽ biết điều đó vào một thời điểm nào đó trong tương lai. Điều quan trọng là bà phải biết điều đó, bởi vì bà sẽ gặp những người rất sợ hãi. Bà sẽ bắt đầu gặp nhiều người đã bị hiểu sai các vấn đề.

 

D: Được rồi. Nhưng giờ chúng ta sắp hết thời gian. Và tôi muốn mọi thông tin đều được lưu trữ trong cái máy bé nhỏ của tôi. Tôi có thể quay trở lại chủ đề này vào lần sau. Chúng ta sẽ dành nhiều thời gian để hiểu một cách đầy đủ về điều này. Được chứ?

 

J: Tất nhiên.

 

Cuốn băng đã hết. Có quá nhiều thông tin mà tôi đã phải cắt bỏ lần này. Trước khi đưa ra những hướng dẫn để Janice tỉnh lại, sinh mệnh đó có thể có một vài lời chia tay mà tôi đã không thể ghi lại. Giống như tiếng nước ngoài: “Alokei. (Phiên âm là Ah-low-key-I hay là Ah-low-key-a).” Khi tôi hỏi anh ấy đó nghĩa là gì, anh ấy nói nó gần giống như “chia tay.” Vì vậy tôi nói với anh ấy rằng tôi cũng nói lời chia tay với anh ấy. Rồi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ rời đi để tôi có thể đưa Janice trở lại. Nhưng anh ấy cảnh báo tôi không nên đưa cô ấy trở lại quá nhanh, hãy làm thật chậm và nhẹ nhàng. Sự thay đổi sau đó diễn ra ngay lập tức. Tôi có thể nhận ra khi nào sinh mệnh đó đã rời đi và Brenda quay trở lại. Lúc đó cô ấy bắt đầu khóc và xúc động nói rằng cô ấy không muốn rời đi. Tôi phải đưa ra những hướng dẫn xoa dịu và thuyết phục cô ấy rằng chúng ta có thể quay trở lại một lần nữa, khi cô ấy hợp tác và thoải mái.

 

Sau đó Janice được đưa trở lại trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Cô lại cảm thấy chếnh choáng, mãi một lúc lâu sau cô mới có thể bước xuống giường. Ít nhất thì cô không còn bị thay đổi nhiệt độ nữa. Có vẻ nó liên quan đến năng lượng của sinh mệnh đó, và khi cô ấy trở lại thì nó đã hoàn toàn biến mất. Cô ấy nhớ được rất ít thông tin về phiên làm việc. Cô ấy khá hứng thú khi nghe tôi giải thích về các phần, nhưng cô ấy nghe như thể đó là các thông tin hoàn toàn mới. Cô ấy đã dùng từ kỳ lạ khi nói với tôi nhưng nói rằng nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì với cô ấy. Khi biết mình đã khóc, cô ấy khá là bối rối, và không hiểu tại sao việc tiếp xúc với sinh mệnh kia lại khiến cô ấy xúc động đến như vậy. Cô ấy hoàn toàn không tin.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.