NHỮNG NGƯỜI GIÁM HỘ - Chương 10

 

Chương 10 


Căn cứ ngầm trong núi của người ngoài hành tinh




Trong quãng thời gian làm việc với Janice, tôi cũng tìm thấy một trường hợp thú vị khác ở Little Rock. Một người phụ nữ tên Linda cung cấp thông tin khác lạ, những  thông tin này được đưa vào cuốn sách Vũ trụ xoắn của tôi. Tôi hy vọng được làm việc với cả hai người phụ nữ này. Vì vậy, một tháng sau, tháng 1 năm 1990, tôi thực hiện chuyến đi đến Little Rock với mục đích duy nhất là thôi miên Linda và Janice để tìm hiểu những câu chuyện tiếp theo của họ. Tôi lại có cơ hội sống cùng cô bạn Patsy. Tôi không lên lịch cho bất kỳ buổi thuyết trình nào cả và hy vọng sẽ không được chú ý khi đến Little Rock để có thể dành toàn bộ thời gian làm việc với họ. Tuy nhiên, mọi chuyện đã không diễn ra như ý. Tôi nhận được cuộc gọi từ một người đàn ông, người đã từng đến buổi thuyết trình của tôi vào tháng 12, người này có vấn đề và cần được trị liệu. Vì vậy, tôi đã lên lịch cho anh ấy vào tối thứ sáu sau bốn giờ lái xe dài dằng dẵng. Tôi đã lên lịch ba buổi thôi miên với Linda vào thứ Bảy và ba buổi với Janice vào Chủ nhật. Bằng cách phân chia như vậy, tôi cảm thấy mình có thể tiếp tục. Tôi chưa bao giờ làm điều này trước đây. Tôi nghĩ nếu tôi có thể tiếp tục làm việc này một cách thường xuyên, tôi có thể nhồi nhét công việc của một tháng vào một ngày. Tôi không lường trước được bất kỳ vấn đề nào, bởi vì tôi mong rằng phụ nữ sẽ chỉ cảm thấy như thể họ đã chợp mắt vài giấc trong ngày. Tôi nghĩ điều đó sẽ khiến tôi mệt mỏi hơn, bởi vì chỉ có tôi làm công việc này và mệt mỏi là chuyện đương nhiên. Nếu chuyện này trở nên quá sức với một trong hai chúng tôi, thì tôi sẽ không lên lịch cho một chương trình bận rộn như vậy nữa. Nhưng tôi đang cố gắng hoàn thành nhiều việc nhất có thể trong vài ngày tới.

Các phiên thôi miên với Linda vào thứ Bảy đã rất thành công mặc dù chúng tôi chưa kết thúc cho đến tối muộn ngày hôm đó. Phiên thôi miên đầu tiên của tôi với Janice vào Chủ nhật bắt đầu vào khoảng mười giờ sáng. Bạn tôi Patsy đã đi đâu đó để chúng tôi có không gian riêng. Tôi hơi mệt vì một ngày dài với Linda hôm trước, và thức khuya nói chuyện với những vị khách ghé thăm. Nhưng bây giờ việc tôi chú trọng là cố gắng xác định vị trí thực thể đã nói chuyện thông qua Janice trong chuyến thăm tháng 12.

 

Tôi đã sử dụng từ khóa dành riêng cho cô ấy và cô ấy đi vào trạng thái thôi miên rất dễ dàng. Vì tôi không được cung cấp bất kỳ hướng dẫn rõ ràng nào về cách liên hệ với các thực thể mà tôi đã nói chuyện, nên tôi phải nghĩ ra một số cách để xác định vị trí của họ. Tôi đã hướng dẫn Janice du hành đến bất cứ nơi nào chúng tôi có thể tiếp cận được thực thể mà chúng tôi đã trò chuyện trước đây hoặc bất kỳ ai mà chúng tôi có thể trao đổi thông tin, để chúng tôi có thể tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Tôi biết tiềm thức của cô ấy có thể đưa cô ấy đến vị trí thích hợp, vì vậy tôi hướng dẫn cô ấy tới vị trí đó và hỏi cô ấy đang nhìn thấy gì.

 

J: Tôi không thấy gì cả.

 

D: Cô cảm nhận được gì không?

 

J: Sự đón chào.

 

D: Cô có cảm giác gì về nơi cô đang ở không?

 

J: Không. Nó chỉ là một nơi trống trải.

 

Khi hồi tưởng lại, điều này nghe có vẻ tương đồng với vị trí đặc biệt của Nostradamus, nơi có màu xám, không có vật chất và hình dạng.

 

J: (Giọng nói bất ngờ thay đổi). Hoan nghênh quay trở lại. Bà đã đến để tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng ta? Vậy bà mong muốn tìm hiểu điều gì?

 

D: Tôi có đang trò chuyện với chính người mà tôi đã liên lạc trước đây không?

 

J: Đúng vậy.

 

D: Tôi cứ tưởng rằng cô có thể bận, và cô sẽ cử người khác thay thế. Được rồi. Lần gần đây nhất chúng ta đã thảo luận về việc cấy ghép, những thiết bị nhỏ được đặt trên đầu hoặc cơ thể của một số người. Tôi đã bị hút vào những thông tin đó nhưng tôi phải rời đi. Cô nói rằng còn nhiều điều muốn nói với tôi, và chúng tôi sẽ hiểu mục đích của những thiết bị này. Cô có muốn tiếp tục theo mạch chuyện đó không?

 

 

J: Thực ra chúng ta đã kết thúc cuộc thảo luận về các thiết bị cấy ghép. Tuy nhiên, có một thông tin khác mà bà quan tâm vào thời điểm đó. Đó là sự tái đồng hóa. Chúng tôi biết bà có một số kiến ​​thức về cách thức hoạt động của nó.

 

D. Tiếp tục chủ đề đó và khai sáng cho tôi, và có lẽ tôi sẽ hiểu nó là gì.

 

J: Đối với chúng tôi, đó là một quá trình rất đơn giản để tăng tốc các phân tử đến một mức độ mà khi chúng đạt tới vận tốc ánh sáng thì vận tốc của chúng rất dễ dàng cho chuyển giao xảy ra song vị. Nếu nó là một vấn đề của sự song vị hoặc một vài vị trí đặc biệt, một trong hai quá trình có thể được thực hiện

 

D:..Tôi đang cố gắng để hiểu những gì cô nói. Cô đang đề cập đến một người bị bắt lên tàu vũ trụ từ trái đất à ?

 

J: Chà, nó diễn ra theo cách đó.

 

D: Những cách nào khác được sử dụng?

 

J: Để truyền năng lượng từ một điểm trên hành tinh của bà sang hành tinh khác.

 

D: Mục đích của việc đó là gì ?

 

J: Cân bằng năng lượng của hành tinh.

 

D: Năng lượng đến từ đâu ?

 

J: Năng lượng đến từ nguồn - bà sẽ gọi đó là "sức mạnh" - nhưng nó thực sự là dòng năng lượng vũ trụ xuyên suốt tất cả các vũ trụ. Vì vậy, nó chỉ được khai thác để sử dụng theo cách cân bằng cho hành tinh. Một số được đưa qua các con tàu, một số thì không.

 

D: Tại sao năng lượng này phải được chuyển giao? Cô nói rằng để cân bằng, nhưng tại sao nó phải được cân bằng?

 

J: Bởi vì loài người đang bấp bênh trên bờ vực của sự hủy diệt.

 

D: Tôi không biết liệu loài người có nhận thức được điều đó hay không. Chúng tôi biết có nhiều thay đổi trên Trái đất bắt đầu xảy ra. Đó có phải là ý của cô không?

 

J: Vâng, đó là những gì tôi muốn nói. Trong ba năm gần đây (1986-1989), người trái đất đã đứng trên bờ vực của sự hủy diệt. Vì vậy, bà đã được giúp đỡ trong việc duy trì sự cân bằng thông qua các hệ thống khác nhau trên hành tinh của bà, vì vị trí chiến lược của hành tinh của bà đối với vũ trụ này và các vũ trụ khác. Tôi chắc rằng bà sẽ rất khó hiểu làm thế nào mà một hành tinh nhỏ Trái đất lại có thể quan trọng như vậy đối với các vũ trụ khác, nhưng đó là vấn đề của toàn bộ bức tranh. Với sự co lại của hành tinh Trái đất sẽ dẫn đến sự hủy diệt đối với các hành tinh và vũ trụ khác, vì cấu trúc nguyên tử của chúng. Do đó, ở một cấp độ khác, hành tinh Trái đất là quan trọng, và sự không hủy diệt của nó cũng vậy.

D: Cô gọi đó là "sự co lại của hành tinh Trái đất." Ý cô là gì?

 

J: (Cô ấy tiếp tục hắng giọng.) Việc điều chỉnh diễn ra ở dạng thể chất mà bà đang nhắc đến là cần thiết. Tại thời điểm này, chúng tôi không thể thích nghi với thể chất của cô ấy. Vì vậy, bà hãy chịu khó trong giây lát trong khi chúng tôi điều chỉnh và chuẩn bị lại. (Sau khi tạm dừng). Hành tinh của bà co lại có nghĩa là: nếu bà lấy điểm trung tâm ở lõi Trái đất và cho rằng Trái đất có thể tự đi vào bên trong, bạn sẽ thấy cái mà chúng tôi gọi là hành tinh co lại. Bây giờ, sự co lại vào bên trong đó sẽ đến sự hủy diệt của hành tinh của bà. Bởi vì khi chu vi của Trái đất rút vào tâm của hành tinh, sẽ có một vụ nổ đến mức hủy diệt. Do đó, bị thiêu hủy bởi lửa, như được mô tả trong sách Khải Huyền, sẽ là điều mà loài người cho là đang xảy ra. Tuy nhiên, nó thực sự sẽ xảy ra ở cấp độ vật lý, bởi vì trong khu vực thu lại, không gian bên trong trung tâm của lõi Trái đất sẽ mở rộng đến mức mà vụ nổ sẽ xảy ra. Và điều đó sẽ gây ra hiệu ứng gợn sóng trong không gian, vũ trụ và các thiên hà khác. Tương tự như những gì đã xảy ra trước đây ở các thiên hà khác. Đơn giản chỉ là sự lặp lại lịch sử trong thiên hà của bà.

 

D: Tôi tưởng rằng sự co lại đó như là một sự sụp đổ.

 

J: Bà có thể sử dụng từ đó. Chúng tôi nhìn nhận sự việc đó theo cách khác. Bề mặt hành tinh của bà trên thực tế sẽ sụp đổ, như đang xảy ra hiện nay. Đó là lý do tại sao chúng tôi đang làm việc với một số cá nhân nhất định tại một số địa điểm cụ thể trên Trái đất. Để giảm thiểu ảnh hưởng của các trận động đất liên quan đến những gì hiện đang xảy ra trên bề mặt hành tinh.

 

D: Trái đất đang sụp đổ ư?

 

J: Đó là một dấu hiệu.

 

D: Tôi biết có những địa tầng kiến tạo và những địa tầng này đang dịch chuyển.

 

J: Chuyển động, dịch chuyển và co lại.

 

D: Tôi vẫn nghĩ rằng đó là nguyên nhân của những trận động đất. Và chúng chưa đạt tới cực điểm.

 

J: Việc co lại là nguyên nhân gây ra sự dịch chuyển.

 

D: Có vẻ như đây là một điều gì đó rất khó để ngăn chặn. (Cô ấy thở dài một hơi.) Hoặc để kiểm soát. Hãy nghĩ theo cách đó.

 

J: Thực ra, do một loại trường điện từ đang xảy ra, chúng tôi làm việc thông qua từ trường đó để cân bằng lại năng lượng. Năng lượng liên quan đến quá trình ngừng đồng hóa các vùng đất cụ thể. Và tức là, những khối đất này đang bị xói mòn, như bà thường gọi.

 

D: Vậy cô không thể ngăn chặn các trận động đất. Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng giảm thiểu thiệt hại của chúng? Đó có phải là những gì cô đang cố gắng thực hiện?

 

J: Đó là những gì chúng tôi đang thực hiện. Có một quá trình tiến bộ của loài người sẽ diễn ra. Đối với việc ngăn chặn các trận động đất, chúng tôi không ở vị thế để ra tay và làm điều đó. Mặc dù chúng tôi có thể.

 

D: Nhưng với sự chuyển giao năng lượng và cân bằng của cô, tôi nghĩ cô đang cố gắng giữ cho chúng không xảy ra.

 

J: Giảm thiểu.

 

D: Giảm thiểu ảnh hưởng?

 

J: Một phần ảnh hưởng của chúng. Điều đó đặt phần lớn công việc chúng tôi đang làm vào cái mà bà gọi là "một ràng buộc kép", để thu hút sự chú ý của nhân loại vào nơi cần tập trung. Rõ ràng điều duy nhất khiến điều đó xảy ra là những sự kiện đại hồng thủy có cường độ lớn đến mức nó làm rung chuyển nền tảng của nhân loại, nhận ra rằng hành tinh của loài người không phải là không bị hủy diệt. Vì vậy, để ngăn chặn chúng sẽ là đánh bại mục đích tái tập trung ý thức của loài người. Cho nên, chúng tôi không ngăn chặn chúng, nhưng chúng tôi đã giúp giảm thiểu những ảnh hưởng. Bây giờ, những gì bà phải hiểu là vị trí chiến lược của hành tinh của bà. Và nếu một phần của những điều này đang diễn ra ... thì nó cũng liên quan đến tần số rung động của ý thức loài người. Tôi nhận ra đây là một khái niệm xa lạ đối với bà, liên quan đến ý thức ảnh hưởng đến thể chất của hành tinh Trái đất. Tuy nhiên, có một mối quan hệ trực tiếp. Nó không nhất thiết có nghĩa đó bởi vì ý thức của một khu vực ở mức thấp như vậy hoặc là một trạng thái sai hướng của sự việc, đó là nguyên nhân gây ra sự kiện đó diễn ra tại vị trí thực tế đó. Đó có thể là một điều gì đó đang xảy ra ở phía bên kia Trái đất, hoàn toàn không liên quan đến khu vực diễn ra sự kiện đại hồng thủy.

 

D: Chúng tôi không quen nghĩ rằng ý thức của chúng tôi ảnh hưởng đến bất cứ điều gì.

 

J: Đây là lý do tại sao ý thức của bà đang ảnh hưởng đến mọi thứ.

 

D: Bởi vì điều đó bị định hướng sai. Chà, tôi đã nghe nói rằng tất cả những trận động đất và hoạt động núi lửa là khúc dạo đầu cho một sự thay đổi thực tế của Trái đất.

 

J: Tôi cho rằng đó là điều khó tránh khỏi.

 

D: Điều đó sẽ xảy ra ư?

 

J: Vâng, cá nhân tôi tại thời điểm này tin rằng nó sẽ xảy ra. Những gì chúng tôi tham gia vào là việc cố gắng cho phép nhân loại thời gian. Bởi vì bà thấy đấy, các sự kiện và sự thay đổi cực của Trái đất không nhất thiết phải diễn ra. Tuy nhiên, do bản chất của con người trên hành tinh của bà, giống như thể bà đang lái xe trên một ngõ cụt, và bà sẽ không quay đầu lại. Bà đang đi về phía cuối con đường, và cuối cùng là một bức tường gạch. Vì vậy, tất cả những gì chúng tôi đang làm là giảm tốc độ.

 

D: Cô có nghĩ rằng nó có thể đã xảy ra ngay bây giờ?

 

J: Có thể lắm.

 

D: Nhưng không có cách nào giữ cho tất cả không xảy ra cùng một lúc.

 

J: Có một cách để giữ cho nó không xảy ra. Tuy nhiên, chúng tôi không tin nhân loại sẽ chọn con đường đó.

 

D: Cô có thể nhìn thấy chuyện gì sẽ xảy ra, hoặc có quyền truy cập vào kiến ​​thức đó không?

 

J: Tôi đã nói với bà điều gì sẽ xảy ra.

 

D: Ý tôi là khi sự dịch chuyển thực tế diễn ra.

 

Tôi quan tâm đến điều này bởi vì, vào thời điểm đó, tôi đang viết bộ ba Trò chuyện với Nostradamus, và sự dịch chuyển có thể xảy ra của Trái đất là một phần không thể thiếu trong những cuốn sách đó.

 

J: Bà đang nói về sự chuyển dịch cực trái ngược với sự hủy diệt của hành tinh của bà?

 

D: Vâng. Đó là hai kịch bản riêng biệt, phải không, hay khả năng xảy ra? (phải) Không phải sự dịch chuyển cực sẽ làm giảm bớt cả hai à?

 

J: Sự dịch chuyển cực chỉ là một điểm trên bản đồ đường đi. Nó sẽ không làm thay đổi quá trình của ....

 

D: Của điều gì? (Không có câu trả lời) Theo cô, khả năng còn lại là điều cuối cùng hay sao?

 

J: Tại thời điểm này, đó là điều cuối cùng rồi.

 

D: Tôi đã được kể rằng đây là hai khả năng. Và sự nổ tung của Trái đất, hay sự sụp đổ, dù cô muốn nói thế nào, sẽ là điều ác liệt hơn.

 

J: Chúng sẽ xảy ra. (Thở dài)

 

D: Nhưng sự dịch chuyển cực sẽ không ảnh hưởng đến các hành tinh khác, phải không?

 

J: Dòng chảy lực hấp dẫn sẽ thay đổi đến một số hiệu ứng. Những con đường của năng lượng tích cực sẽ bị đảo ngược hoàn toàn. Do đó nó không thể không ảnh hưởng đến các hành tinh khác.

 

D: Khi chuyển dịch cực xảy ra, cô có biết cơ chế của nó không không? Tôi quan tâm đến những thay đổi vật lý của Trái đất. Điều gì sẽ xảy ra vào thời điểm đó đối với con người?

 

J: Khi bà nói, "Điều gì sẽ xảy ra với con người?" Bà muốn hỏi về điều gì?

 

D: Tôi quan tâm đến những thay đổi vật lý của bề mặt Trái đất, và điều đó sẽ ảnh hưởng đến con người trên Trái đất như thế nào.

 

Tôi luôn tận dụng mọi cơ hội để xác minh tầm nhìn của Nostradamus về sự kiện có thể xảy ra này.

 

J: Hiện tại bà đang thấy một số tác động sơ bộ của sự dịch chuyển cực. Sẽ không còn mùa đông và mùa hè tách biệt. Có rất nhiều thứ khác đang diễn ra trên hành tinh khiến bà phải nhìn lại bản thân mình và biết rằng sự chuyển dịch cực đã bắt đầu thực sự diễn ra. Hay bà biết điều đó?

 

D: Tôi đã được biết về điều đó. Tôi biết khí hậu đang biến đổi kỳ lạ.

 

J: Đó là lý do tại sao có cụm từ "những điều kỳ dị của tự nhiên."

 

D: Nhưng tôi tò mò không biết điều gì sẽ xảy ra với các lục địa.

 

J: Điều đó sẽ phụ thuộc vào những gì đang xảy ra liên quan đến tần số rung động của hành tinh tại thời điểm xảy ra sự chuyển dịch cực thực tế. Giờ đây, tùy thuộc vào những sự kiện đại hồng thủy khác đang diễn ra, toàn bộ hành tinh của bà có thể bị thay đổi một cách không thể tưởng tượng thành các quốc gia hoàn toàn khác. Các đại dương có thể biến mất và địa lý có lẽ phải sắp xếp lại, và Châu Á sẽ không còn là Châu Á nữa.

 

D: Tôi nghĩ rằng băng sẽ tan ở các cực, điều này sẽ tạo ra nhiều nước hơn.

 

J: Sẽ có nhiều nước hơn, và nước sẽ chảy xuống Châu  u, chảy qua các quốc gia và chia cắt chúng. Cùng với những trận động đất và nhiều thứ khác đang diễn ra. Đó là lý do tại sao tôi nói với bà rằng thế giới của bà như bà nhận thức tại thời điểm hiện tại sẽ không phải là thế giới của bà như bạn biết đến nữa. Hoa Kỳ hoàn toàn có thể trở thành một phần của Châu  u. Ý tôi là sẽ không… Ném bản đồ của bà đi. Thế giới sẽ có một Columbus mới. Loài người sẽ ra khơi để khám phá những thế giới mới. Vì vậy, loài người sẽ bắt đầu viết lại lịch sử của mình một lần nữa.

 

D: Điều gì sẽ xảy ra với nền văn minh khi chúng tôi biết điều đó?

 

J: Phần lớn nền văn minh có thể trở về thuở ban đầu, vì công nghệ sẽ bị mất đi, loài người sẽ bắt đầu lại tại một số thời điểm.

 

D: Nhưng điều đó sẽ ở khắp mọi nơi trên Trái đất, hay chỉ là những địa điểm nhất định?

 

J: Điều này sẽ giống như lục địa Lemuria và Atlantis đã mất. Khi công nghệ biến mất ở những nơi đó, điều tương tự đã xảy ra. Vì vậy, bà có thể lấy manh mối từ những gì bà biết về những thay đổi hành tinh này, liên quan đến việc hiểu biết về những lục địa đã mất này. Bởi vì các lục địa sẽ chết, và tất cả công nghệ cũng vậy.

 

D: Tôi nghĩ đó là điều khiến tôi khó chịu nhất, khi nghĩ rằng chúng tôi sẽ mất tất cả và phải bắt đầu lại từ đầu.

 

J: Đó là cách duy nhất để nhân loại học được bài học.

 

D. Đó là lý do tại sao tôi đã nghĩ rằng có thể có những nhân tố sẽ sử dụng lại công nghệ của mình.

 

J: Có những bộ tộc vẫn giữ lại công nghệ của họ khi Atlantis bị mất. Nhưng mức độ phát triển của công nghệ đó không khác với những gì đã mất. Vì vậy, theo một nghĩa nào đó, không khác gì bắt đầu lại từ đầu.

 

D: Và rồi, sẽ có một số sẽ giữ lại điều này. Thật khó chịu khi nghĩ về chuyện tất cả đã mất. Tôi đoán đó là phần con người của tôi.

 

J: Như tôi đang nói với bà, loài người dường như không học được bằng cách nào khác ngoài việc đánh mất tất cả. Bà đến Las Vegas và đánh cược tất cả số tiền tiết kiệm của mình, và bà học được bài học.

 

D: (Cười) Đúng là như vậy. Gần đây tôi đã nghe rất nhiều về sự thay đổi này, đó là lý do tại sao tôi đã đặt ra rất nhiều câu hỏi.

 

J: Sẽ có những thay đổi đến mức những con sông sẽ không còn là sông nữa. Đây có phải là loại kiến thức bà muốn biết?

 

D: Vâng. Tôi muốn biết điều gì sẽ thực sự xảy ra.

 

J: Nếu bà nhìn vào quả địa cầu và cận cảnh sông Mississippi, bà sẽ không còn thấy dòng sông Mississippi trước đây nữa, vì vậy nó là một khối đất liền. Và sau đó, tùy thuộc vào cách nó bị phân chia vào thời điểm đó, trái đất sẽ có các lục địa hoàn toàn khác nhau. Do đó, các con sông sẽ không tồn tại ở nơi chúng tồn tại bây giờ. Đây có phải là những gì bà đang thắc mắc?

 

D: Vâng. Khi đó địa hình sẽ hoàn toàn thay đổi. (Đúng) Tôi cho rằng sẽ có một sự mất mát lớn (Đúng) Cô có thể nhìn thấy điều này sẽ xảy ra như thế nào không?

 

J: Điều này sẽ xảy ra tương tự như nó đang xảy ra hiện tại. Sẽ có một số mất mát về diện tích đất rộng lớn. Các thành phố dọc theo sông và dòng chảy, do đó, toàn bộ thành phố dọc theo sông có thể bị mất. Và khi điều đó xảy ra, cũng sẽ có nhiều trận động đất. Bà đang nhận được những cảnh báo sơ bộ về những gì sẽ xảy ra. Kết quả của các trận động đất chỉ đơn giản là một điểm của.   (Ngừng lâu)

 

D: Của cái gì?

 

Có một khoảng thời gian dài dừng lại, sau đó là một tiếng thở dài. Nó nhẹ nhàng và không rõ ràng, nhưng nó giống như cô ấy nói, "Tại sao bà lại ngắt lời?"

 

D: Cái gì? (Ngừng một lúc lâu). Cô đã nói gì? (Tạm dừng một lúc lâu và không có câu trả lời.) Có chuyện gì đang xảy ra với cô không?

 

Thực thể đã biến mất, và Janice đã trở lại, và bối rối, "Có điều gì đó đã xảy ra."

 

D: Chuyện gì đã xảy ra vậy, chuyện xảy ra với cô ấy hay anh ấy?

 

J: Với anh ấy. Tôi không biết anh ấy ... anh ấy đã đi đâu nữa?

 

Một chuyện gì đó đã xảy ra.

 

D: Được rồi. Hãy xem nếu chúng ta đưa anh ta trở lại. Có thể anh ta đã được gọi đi hay gì đó. Có lẽ đó là một sự gián đoạn trong giao tiếp.

 

J: Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Như thể tôi nhìn thấy một sợi dây, và nó      bị đứt.

 

D: Hãy xem liệu chúng ta có thể trở lại hay không. Có thể họ điều chỉnh tần số tuy nhiên nó đã kết thúc.

 

Tôi đã đưa ra gợi ý để cố gắng xác định vị trí của anh ta hoặc một thực thể khác trên một tần số khác, bởi vì rõ ràng kết nối đã bị hỏng.

 

J: Tôi có thể thấy một cuộc họp và ... tôi không thể nghe được họ nói gì, nhưng tôi nhìn thấy họ. Họ rời xa tôi. Họ ở bên kia, đằng kia. (Chuyển động của tay.) Và có nhiều người nói chuyện với người này hơn, và anh ấy gật đầu, nhưng anh ấy đang nói

 

.... Tôi không thể nghe được họ đang nói gì. Nhưng có sáu người khác ngoài anh ta.

 

D: Họ trông như thế nào?

 

J: Họ mặc áo choàng. Loại áo choàng trông giống như vương giả, ngoại trừ chúng không giống như của vua. Họ không có vương miện hay bất cứ thứ gì. Tôi không biết làm thế nào để diễn tả. Rộng rãi, có một dải băng rộng lớn dọc xuống phía trước và mỗi bên. Vật liệu rất đẹp. Tôi đang quan sát một cuộc họp.

 

D: Họ trông như thế nào về mặt thể chất?

 

J: (Ngạc nhiên) Họ trông giống như con người. Nhưng họ trông già nua.

 

D: Nhiều nếp nhăn hay sao?

 

J: Vâng, một số nếp nhăn. Nhưng họ trông lớn tuổi, rất già.

 

D: Cô có biết ai đã nói chuyện với chúng ta không?

 

J: Có, anh ấy đang đứng quay lưng về phía tôi. Và họ đang ở trong một vòng tròn.

 

D: Cô đang ở đâu?

 

J: Tôi đang ở trong một căn phòng lớn. Nó trắng toát, nhìn như phòng khám. Nhưng tôi nghe thấy một tiếng rì rầm.

 

D: Có gì khác trong phòng, đồ đạc hoặc đồ vật hay bất cứ thứ gì khác không?

 

J: Vâng, nhưng nó không giống đồ đạc của chúng ta. Nó giống như những chiếc ghế được xây trên tường. Ý tôi là, chúng không phải là những chiếc ghế.

 

Chúng là một phần của bức tường, và chúng cong.

 

D: Giống như một loại ghế dài nào đó?

 

J: Đúng vậy, giống như một chiếc ghế dài, nhưng tôi không nghĩ họ gọi nó là ghế.

 

 D: Có gì khác trong căn phòng không?

 

J: Có một số màn hình ... ở đằng kia. (Cô ấy chỉ về phía bên phải của mình.) Màn hình TV lớn. Khổng lồ.

 

D: Chúng có đang được bật không?

 

J: Không. (Tạm dừng) Bây giờ ai đó đang vào. Có một cánh cửa. (Cô ấy chỉ về bên phải của mình.)

 

D: Anh ấy có giống những người khác không?

 

J: Vâng. Ngoại trừ việc có vẻ như là tóc anh ta, nó rất dài ..., nhưng tôi không biết đó có phải là tóc không. Tất cả họ đều trông hiền lành. Họ trông không giống những người có đôi mắt to. Tất cả đều dừng lại và quay về phía anh ta, và mỗi bên tạo thành một hàng. Bây giờ anh ấy đang đi về phía trước, đối mặt với họ. Và họ đang làm điều này. (Mô tả chuyển động).

 

D: Đặt tay lên ngực ư?

 

J: Vâng. Và anh ấy làm điều đó. Và họ gật đầu. Ồ, bây giờ họ đang tiến đến một cái bàn.

 

D: Cô có ở đối diện để biết họ đang nói gì không?

 

J: Giống như âm thanh bị tắt. Và tôi có thể thấy miệng họ đang cử động.

 

D: Nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng rì rầm à?

 

J: Nó giống như nó ở trong đầu tôi. Bây giờ họ đang ngồi xung quanh bàn.

 

Anh ta ở một đầu, và họ ở mỗi bên. Họ đang chuyển một số giấy tờ. Chà, nó không hẳn là giấy tờ. Đó là một cái gì đó. (Đột nhiên) Ồ! Ồ!

 

D: Cái gì vậy?

 

J: Được rồi. Bây giờ họ đang bật màn hình đó lên. (Một hơi thở sâu) Những thứ khác nhau đang nhấp nháy. Chúng đang lướt nhanh trên màn hình. Có nước. Rất nhiều nước. Nó giống như một bộ phim diễn ra thực sự, rất nhanh. (Tạm dừng) Ồ! Trông giống như ... đó là một ngọn núi. Tôi biết đó là gì. Đó là ở đâu? Có một bức tranh về ngọn núi ở đó. (Tạm dừng như thể đang xem). Họ đang nói về .... (Nhẹ nhàng) Chờ một chút. Nó chỉ dừng lại trên ngọn núi này, ngọn núi lớn này. Đó là một ngọn núi rất đẹp. Người ngồi ở đầu bàn bây giờ đang đứng dậy, và anh ta đang chỉ về phía một trong số họ. Không phải người đang nói chuyện với tôi, mà là người cách anh ta một, hai người ở bên trái bàn. Anh ấy đang chỉ vào màn hình, và anh ấy đang nói .... Anh ấy đang nói gì vậy? Chúa ơi! Tôi đang bực tức vì tôi không thể nghe được điều đó. Tôi nghĩ họ đang nói về bên trong ngọn núi đó. Họ có một cơ sở bên trong đó. Đúng là như vậy. (Tạm dừng) Anh ấy đang đưa người này lên núi. Người đó đang rời khỏi phòng. Tôi đoán anh ấy sẽ đến ngọn núi đó.

 

D: Ngọn núi là tất cả những cô nhìn thấy à? Cô không biết bên trong là gì à?

 

J: Tôi biết những gì bên trong.

 

D: Cô đang lấy thông tin từ họ ư?

 

J: Tôi nghĩ rằng tôi đã ở đó. Có cả một thế giới bên trong nơi đó.

 

D: Cô có thu thập được thông tin gì từ họ không?

 

J: Có một số vấn đề bên trong ngọn núi đó. Và anh chàng này phải đi kiểm tra.

 

D: Cô nói cô biết ngọn núi đó?

 

J: Vâng, tôi đã thấy nó hàng trăm triệu lần. Tôi biết ngọn núi đó, nhưng tôi không biết nó ở đâu. Nhưng tôi biết rằng bên trong nó có cả một thành phố, ở các khu vực khác nhau, giống như chúng ta có một thành phố. Ngoại trừ việc ta đi vào bằng một con tàu nhỏ, và sau đó ta rời khỏi con tàu, và ta đi qua các hàng, các con kênh và những thứ khác nhau này. Và sau đó ta bước lên một thứ giống như thang máy, và ta đi đến các tầng khác nhau trong núi. Có một khu vực màu xanh lá cây, một khu vực màu xanh lam, các khu vực có màu sắc khác nhau.

 

D: Tại sao chúng có màu sắc khác nhau?

 

J: Nhiều vật khác nhau ở đó. Các hình thức đào tạo khác nhau.

 

D: Tại sao cô ở đó?

 

J: Bởi vì một trong những khu vực là nơi tôi đã đến học tập. Ta ngồi trong phòng này và mọi người sẽ nói chuyện và ta biết mọi thứ. Ta đi đến các cấp độ khác nhau của màu sắc.

 

 

D: Chuyện này xảy ra khi nào?

 

J: Chà, nó không ngừng xảy ra.

 

D: Ý cô là cô vẫn đang ở đó?

 

J: Ồ, vâng. Nơi này thật tuyệt vời. Nó giống như một thành phố. Và nó không đơn giản như một số con tàu ta đang đi. Ý tôi là, chúng rất, rất giản dị. Nhưng bên trong ngọn núi này không phải như vậy.

 

D: Khi cô đến đó, cô có ở trong bộ dạng vật chất của mình không?

 

J: Vâng, đôi khi. Điều đó phụ thuộc vào mục đích là gì.

 

D: Tại sao cô không có ý thức làm điều này?

 

J: Chà, tôi biết khi tôi nhìn thấy ngọn núi mà tôi đã ở đó.

 

D: Tôi đã tự hỏi tại sao cô không nhớ được.

 

Đó là một nơi nào đó xung quanh đây mà thực thể mới đã xuất hiện. Phải một lúc sau tôi mới nhận ra, bởi vì thực thể này là nữ và giọng nói không có gì khác biệt đáng kể vào thời điểm này.

 

J: Vì những gì diễn ra trong một số trường hợp. Khi ta đang học tập các loại tài nguyên mà họ dạy ở đó, nó sẽ cản trở cuộc sống hàng ngày của ta nếu ta đưa nó trở lại ý thức khi ta bắt đầu công việc kinh doanh của mình. Sau đó, ta sẽ không thể hoạt động theo cách bình thường của mình trong vòng đời của ta. Có những điểm khác nhau về thời gian mà quá trình đồng hóa diễn ra. Vì vậy, ta nhớ. Nó không phải là điều xa lạ đối với ta khi ta nhận biết điều đó. Nhưng theo như ý thức hàng ngày của ta, nó xuất hiện giống như một ý nghĩ nên ta không cần phải lo lắng về nó. Và sau đó nó trở thành một phần tự nhiên của ta. Nó giống như, "Ồ, tôi đã biết điều đó mọi nơi mọi lúc." Khi ta thực sự không biết về nó, nhưng ta biết ta đã học nó ở đâu.

 

D: Khi cô nhập vào một cơ thể vật lý, sẽ không có một ai đó nhớ về cô à?

 

J: Không, bởi vì lối sống của tôi cô đơn quá. Và một điều nữa là: trong thời gian của loài người, chúng tôi tính là một phút ... bà có thể dành tám giờ ở đó trong một phút, bởi vì thời gian không hoạt động theo cùng một cách.

 

D: Nhưng ngọn núi đó ở trên Trái đất, và thời gian có thể bị giao động như vậy ư?

 

Đây có lẽ là khi thực thể khác đã hoàn toàn nhập vào, bởi vì thông tin không phải của Janice và được trình bày bởi một người rất hiểu biết.

 

J: Vâng. bởi vì có một điểm giao nhau của thời gian ở đó. Đó là lý do tại sao rất nhiều hiện tượng bất thường diễn ra, là do con người đã ở thời điểm đó. Các chiều không gian xuất hiện tại một thời điểm giao nhau giữa hành tinh Trái đất và giờ Trái đất, gây ra sự xoắn và quay trở lại để nhận thức của con người bị thay đổi theo cách mà nhân loại không thực sự biết điều gì đã xảy ra. Con người chỉ biết nó đã xảy ra.

 

D: Đó là lý do tại sao họ đặt căn cứ ở đó, bởi vì nó ở một trong những điểm giao nhau đó.

 

J: Vâng. Bà thấy đấy, bà có những dòng năng lượng vật chất tích cực của mình, nhưng bà cũng có những điểm giao nhau của thời gian mà ... loài người không biết gì về điểm giao nhau của thời gian. Ý tôi là, nhân loại biết về nó, nhưng không hiểu các nguyên tắc liên quan.

 

D: Vậy có thể xảy ra trường hợp ai đó vô tình đi vào điểm giao nhau của thời gian không?

 

J: Ồ có. Những điều này thường hay xảy ra.

 

D: Con người sẽ nhận thức về nó như thế nào khi điều này xảy ra?

 

J: Con người sẽ coi nó như một sự mất ký ức. "Ồ, tôi chắc đã quên điều đó. Ồ, tôi đang làm gì vậy? Ồ, chờ một chút. Bây giờ hãy để tôi nghĩ về điều đó." Đó là cách con người nhận thức về nó. Bây giờ, nhân loại phát triển hơn sẽ biết có nhiều thứ hơn là chỉ có suy nghĩ "Chuyện gì đã xảy ra?" Họ sẽ có một giác quan, bởi vì bản chất phát triển cao của các giác quan khác của họ. Tùy thuộc vào mức độ phát triển của họ và mức độ của các lớp học mà họ đã từng đến, hoặc nơi họ đang cư ngụ trong quá trình tiến hóa của mình, họ sẽ biết nhiều hơn những suy nghĩ đó. Bởi vì có một bộ phận chuyển giao thông tin hoàn toàn khác trong những loại người này. Ý thức của họ và trường điện từ và tất cả các năng lượng dao động mà họ đồng điệu với nhau, mang lại cho họ một loạt cách hiểu biết khác và một cách học khác.

 

D: Chà, có vẻ như cô đã vượt qua những điểm giao nhau của thời gian một cách có chủ ý, nếu cô được đưa đến đó.

 

J: Đó là một phần của những gì tôi đã đồng ý thực hiện. Và đó không phải là thứ mà tôi có thể hòa nhập trở lại cuộc sống hàng ngày của mình. Bởi vì thực tế là tôi muốn phục vụ nhân loại, tôi đã được dạy những cách khác nhau về sự đồng hóa mà ý thức của tôi không quen thuộc với điều đó.

 

D: Tôi nghĩ nếu một người bình thường đi qua giao điểm thời gian, đó sẽ chỉ là sự tình cờ, và sẽ không có mục đích gì. Điều đó có đúng không?

 

J: Luôn luôn có một mục đích. Tuy nhiên, khi một người bình thường đi qua nó, họ sẽ trải nghiệm chính xác những gì tôi đã kể với bà.

 

D: Và sẽ không nhất thiết là họ bị buộc phải làm vậy.

 

J: Chính xác. Điều đó có nghĩa là tại một thời điểm họ đã ở một vị trí thực tại mà ở đó một số năng lượng và thời gian nhất định giao nhau.

 

D: Chà, cô đã nói với tôi đây là một căn cứ. Ai là người kiểm soát căn cứ này? (Tạm dừng) Ý tôi là, đó không phải là con người, đúng không?

J: Không, không, đó không phải là con người. Con người thực sự không biết gì về căn cứ này.

 

D: Ai đang điều hành căn cứ, hay ai đã đặt nó ở đó?

 

J: Nó được đặt bên trong ngọn núi này để chúng tôi có thể đi ra ngoài khi chúng tôi cần. Và để con người có thể đến ngọn núi này. Và vì công việc mà chúng tôi đang tham gia thực hiện.

 

D: Vậy thì những con người duy nhất biết về nơi này là những người được đưa tới căn cứ?

 

J: Đúng vậy. Và nhiều người trong số họ không nhận thức được đó là những gì đã diễn ra. Họ biết họ đã ở đâu đó, nhưng họ không nhận ra nơi này.

 

D: Chính phủ có biết gì về căn cứ không?

 

J: Không, không phải căn cứ này.

 

D: Họ biết về những căn cứ khác?

 

J: Họ nghĩ rằng họ biết.

 

D: Nó đã ở đó một thời gian dài phải không?

 

J: Vâng, đúng vậy. Ngọn núi đặc biệt này đã tồn tại ở đó ... trong nhiều năm Trái đất? Bà đang hỏi về thời gian trên Trái đất đúng không?

 

D: À, tôi đang hỏi căn cứ đã ở trên núi được bao lâu rồi. Tôi biết ngọn núi sẽ ở đó mãi mãi.

 

J: Chà, căn cứ cũng vậy.

 

D: Lâu đến thế ư? (Vâng) Tôi có đang trở lại nói chuyện với một thực thể không?

 

J: Vâng, đúng vậy.

 

 

Tôi chỉ có thể miêu tả giọng nói này thật ngọt ngào và cực kỳ nữ tính. Đặc điểm này là điều khiến tôi nhận ra rằng tôi không còn nói chuyện với Janice nữa. Điều đó cộng với mức độ kiến ​​thức đã bắt đầu có được.

 

D: Tôi đã đúng. Tôi thấy rằng có quá nhiều thông tin đến từ Janice.

 

J: (Tiếng cười của cô ấy có chất trữ tình). Chà, chúng tôi không có ý lừa bạn. Đó là một kiểu chuyển đổi đôi khi xảy ra.

 

D: Tôi nghĩ rằng tôi có thể nhận ra sự khác biệt. Chuyện gì đã xảy ra lúc trước vậy?

 

J: Chà, Alyathan phải đi họp (phiên âm: A-lie-a-than). Anh ấy đã được giao một nhiệm vụ và sẽ không thể quay lại nói chuyện với bà lúc bây giờ.

 

D: Tôi nghĩ có vẻ như đây là một thực thể khác. Tên của anh ấy là gì?

 

Cô ấy chậm rãi lặp lại, "Aleeathen." Lần này nghe giống như: A-lee-a-thin.

 

D: Aleeathin. Tôi không có tên để triệu hồi anh ta khi tôi cố gắng liên lạc với ai đó.

 

J: Dù sao thì chúng tôi cũng không dùng tên.

 

D: Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng cô có thời gian để giao tiếp với tôi không?

 

J: Tôi có thể.

 

D: Janice phát hiện có điều gì đó không ổn trong căn cứ, và đó là lý do tại sao cuộc họp được triệu hồi.

 

J: Vào thời điểm này, cần có một chuyên gia mà ở đó không sẵn có. Và vì vậy, để cho một số ... thực sự tôi không thể thảo luận về chuyện này. Ngoài việc nói với bà rằng có một số cấp độ chuyên gia nhất định vắng mặt và đang được điều đến đó.

 

D: Tôi chỉ tò mò. Tôi đặt nhiều câu hỏi. Và nếu cô không thể trả lời, hãy cho tôi biết. Tôi muốn tìm hiểu về lịch sử của căn cứ đó. Cô đã nói rằng nó đã luôn luôn tồn tại ở đó. Điều này làm tôi hứng thú.

 

J: Chà, nhiều thứ đã có ở trên hành tinh này mãi mãi mà bà hoàn toàn không nhận thức được.

 

D: Hãy cho tôi biết thêm về điều này?

 

J: Chà, tôi có thể cho bà biết một nguồn giao tiếp mà hầu hết mọi người không thể - từ lóng có nghĩa là - "tận dụng". Từ duy nhất tương đương trong ngôn ngữ của bà là "rung động". Mặc dù điều đó không mô tả đầy đủ những gì tôi đang thảo luận. Có những con người cụ thể đã đạt đến trình độ tiến hóa biết về các quá trình giao tiếp ngoài chữ viết và ngôn ngữ. Và tôi chưa cần phải nói đến thần giao cách cảm. Tôi đang nói về sự kết hợp thực sự của âm thanh, luông không khí, giống như nghiên cứu của con người đã tiến hành một thời gian với cá heo và cá voi lưng gù. Bà thấy đấy, đây là một phương pháp giao tiếp hoàn toàn xa lạ - mặc dù khá giống - mà nhân loại không hoàn toàn hiểu được. Con người luôn tìm kiếm một ngôn ngữ. Và họ cần phải dán nhãn mọi thứ, dán nhãn mọi thứ hoặc phân loại tất cả mọi thứ như một ngôn ngữ. Chúng tôi không đồng ý rằng tất cả mọi thứ đều có ngôn ngữ. Họ thì khác. Nhưng gió mang thông điệp. Đó là một cái gì đó có trong các thần thoại khác nhau của loài người. Bà sẽ nghe thấy bọn trẻ nhắc việc nói chuyện với gió, nhưng bà sẽ không bao giờ nghe thấy người lớn đề cập đến việc nói chuyện với gió. Và nó là một nguồn thông tin liên lạc thật sự.

 

D: Nghe giống như một số câu chuyện về người da đỏ.

 

J: Người da đỏ rất hòa hợp với thiên nhiên. Và bà nghĩ người da đỏ có được kiến ​​thức từ đâu? Họ đều rất hòa hợp với UFO và năng lượng không gian. Điều này đã tồn tại từ lâu. Đó là lý do tại sao tôi nói với bà rằng nó đã tồn tại mãi mãi.

 

D: Thật thú vị. Nhưng cô có thể cho tôi biết về căn cứ, và tại sao nó được xây dựng ở đó lúc ban đầu không?

 

J: Ban đầu, căn cứ được xây dựng ở đó vì thực tế rằng ... ngọn núi có thể được coi là trung tâm của vũ trụ. Bà biết đấy, chúng tôi là những người gắn bó với sự cân bằng. Và trên thực tế, liên quan đến trục quay của hành tinh trái đất, để xây dựng tại địa điểm chúng tôi đã chọn, về mặt logic, bà sẽ nghĩ rằng chúng tôi sẽ đặt nó ở Bắc Cực. Nhưng đó không phải là tâm của quay trọng lực của trục hành tinh của bà.

 

D: Nhưng đã có nhiều thay đổi kể từ khi nó được xây dựng.

 

J: Đã có những thay đổi, nhưng tâm điểm sẽ không thay đổi.

 

D: Tôi nghĩ rằng Trái đất đã dịch chuyển nhiều lần.

 

J: Trái đất đã dịch chuyển. Nhưng liên quan đến chiều không gian của dịch chuyển, trọng tâm đặc biệt này sẽ không thay đổi.

 

D: Ít nhất cô có được phép cho tôi biết nó nằm trên lục địa nào không?

 

J: Không, tôi không thể tiết lộ vào lúc này.

 

D: Đó có phải là vì cô nghĩ rằng ai đó có thể phát hiện ra điều này không?

 

J: Đây không phải là thời điểm thuận lợi.

 

D: Tôi e rằng những người không thích hợp có thể tìm thấy căn cứ.

 

J: Đó là điều không cần thảo luận vào thời điểm này.

 

D: Nhưng tại sao nó đã được xây dựng từ lâu?

 

J: Nó đã được hình thành lúc khởi đầu cũng giống như Trái đất này khi mới khởi đầu. Vì vậy, như trong Kinh thánh của loài người có nhắc đến, "Lúc khởi đầu". Chuyện này không phải là một cái gì đó đến từ sự tiến hóa, không phải như hành tinh trái đất đã tiến hóa.

 

D: Tôi luôn cho rằng mọi chuyện trên đời đều có mục đích và có lý do.

 

J: Thực ra có nhiều lý do. Một trong những lý do là: Một nơi dành cho những con người đặc biệt, như Janice, những người đã đạt được một cấp độ cụ thể, và những người đã đồng ý phục vụ trong khả năng của họ. Đó là một nơi an toàn. Đó cũng là nơi phát triển tài năng của cá nhân. Giống như trường cao đẳng và đại học. Nó thực sự là một thế giới khép kín tồn tại trong một thế giới.

 

D: Nhưng nếu nó được xây dựng từ lâu thì tại thời điểm đó không có bất cứ con người nào tồn tại đúng không?

 

J: Đúng vậy.

 

D: Đó là lý do tại sao tôi hỏi anh về việc đặt căn cứ ở đó nếu không có con người tồn tại.

 

J: Điều đó không liên quan gì đến mối quan hệ của nó với các chiều không gian khác, các thiên hà, các hành tinh và xa hơn nữa.

 

D: Tôi hiểu rồi. Cô cần phải kiên nhẫn với tôi. Tôi hỏi rất nhiều, và một số câu hỏi có lẽ đôi khi nghe rất ngây thơ.

 

J: Chúng tôi hiểu điều đó.

 

D: Đó là cách tôi học hỏi. - Có điều gì đó đang quẩn quanh trong tâm trí tôi: Tôi đã từng đến đó chưa?

 

J: Thực ra bà đã từng ở đó, nhưng đó không phải là kiếp sống này.

 

D: Hừm. Trong kiếp trước của tôi ư.

 

J: Vâng. Bà có nghĩ tại sao bà lại đang tham gia vào công việc này không?

 

D. Tôi chỉ nghĩ vì sự tò mò của tôi.

 

J: Ah-ha! Chà, điều đó không hoàn toàn chính xác.

 

D. Cô có biết lý do tại sao không?

 

J: Bà đã thực hiện công việc này trước đây. Vì vậy, đó là lý do tại sao bà bị thu hút bởi nó bây giờ. Bởi vì phần lớn những trải nghiệm của đối tượng bà thôi miên là trải nghiệm của chính bà.

 

Đó là lý do tại sao một số trải nghiệm nghe rất quen thuộc với bà.

 

D: Ý cô là thông tin tôi đang ghi nhận?

 

J: Vâng. Nó không làm bà giật mình.

 

D: Không, nó không làm tôi giật mình. Điều đó gây ngạc nhiên cho nhiều người.

 

J: Nó có khiến bà ngạc nhiên không?

 

 

 

D: (Laugh) But it is surprising that it doesn't frighten me.

 

J: Sẽ rất thú vị nếu ai đó sẽ thụt lùi bạn.

 

D: Nó khơi dậy sự tò mò của tôi, và tôi luôn muốn biết thêm.

 

J: Bà muốn nhớ nhiều hơn. Bà không muốn biết thêm. Bà đã biết rồi. (Giọng nói của cô ấy có chất chọc ghẹo.)

 

D: (Cười) Nhưng thật ngạc nhiên là nó không làm tôi phát hoảng.

 

J: Sẽ rất thú vị nếu ai đó khiến bà lùi bước

 

D: Tôi đã lùi bước, nhưng không phải bất cứ điều gì như vậy. Điều quan trọng là. Tôi cho rằng tôi sẽ lo lắng nếu tôi đặt chân vào chuyện gì đó tiêu cực.

 

J: Tại sao bà lại nhắc đến từ "tiêu cực" vào cuộc trò chuyện này? Chúng ta có bao giờ nhắc đến điều gì tiêu cực đâu? Hay bà có coi đó là tiêu cực?

 

D: Không. Không phải vậy. Tôi đã nói rằng đó là lý do nó không khiến tôi sợ hãi. Tôi nói rằng tôi nghĩ điều duy nhất có thể xảy ra nếu tôi bị lôi vào một thứ gì đó tiêu cực.

 

J: Cuộc sống trong bất cứ chiều không gian nào cũng vậy, cũng không phải luôn suôn sẻ, bời vì bà phải chấp nhận cả điều tích cực và tiêu cực, như bà biết rõ trên hành tinh của mình. Bởi vì trải qua những chuyện này sẽ có sự tiến bộ.

 

D: Cô cho rằng đây là lý do tại sao tôi có nghị lực để tìm kiếm.

 

J: Tôi chắc chắn là vậy.

 

D: Dường như muốn tìm kiếm và đính chính những thông tin bị thất lạc.

 

J: Vâng. Nghĩ đi, làm thế nào bà có thể biết được thông tin bị thất lạc? Bà có mặt ở đó khi thông tin biến mất không? Trước đó, mối quan tâm của bà về công nghệ bị đánh mất là điều đã triệu hồi tôi đến nói chuyện với bà.

 

D: Ồ? Bởi vì với tôi những mất mát đó là bi kịch.

 

J: Đúng là những bi kịch. Nhưng chỉ có một linh hồn như của bà mới quan tâm đến chuyện đó. Và đó là một công việc tuyệt vời, những gì bà đang làm là tái tạo lại thông tin đã mất.

 

D: Điều đó có vẻ hợp lý. Nhưng khi tôi ở đó, tôi có một hình dạng chứ?

 

J: Bà đang ở trong một thân xác bởi vì đó là một trong những kiếp sống của bà.

 

D: Tôi rất vui vì chính phủ không biết về căn cứ này, bởi vì tôi nghĩ rằng họ đã gây ra một số vấn đề, phải không?

 

J: Vâng. Đó là lý do tại sao họ sẽ không bao giờ tìm hiểu về căn cứ này.

 

D: Cô có thể cho tôi biết một số căn cứ khác mà họ đã phát hiện ra không?

 

J: Tôi thực sự không thể.

 

D: Tôi đã tự hỏi về hậu quả, nếu họ gây ra rắc rối.

 

J: Đã có những vấn đề xảy ra. Và khi có chuyện xảy ra, chúng tôi đơn giản sẽ chuyển đi.

 

D: Toàn bộ cơ sở? (Đúng) Tôi đang làm việc với một số người trong viện nghiên cứu UFO, và họ nghĩ rằng chính phủ và người ngoài hành tinh có liên quan đang làm việc cùng nhau trong một căn cứ. Và có rất nhiều điều xảy ra ở đó mà chúng tôi không muốn nghe đến. Tôi không biết điều này đúng bao nhiêu phần trăm.

 

J: Nó không phải từ nhóm người của chúng tôi.

 

 D: Họ nói rằng chính phủ có căn cứ ngầm, và những người ngoài hành tinh cũng ở đó.

 

J: Người ngoài hành tinh đã đến căn cứ ngầm của chính phủ, nhưng đó không phải là căn cứ của người ngoài hành tinh.

 

D: Vậy chính phủ cũng có một căn cứ ngầm. (Đúng) Người ngoài hành tinh được mời đến đó à?

 

J: Vâng. Họ muốn chúng tôi tham gia vào một số thí nghiệm. Họ muốn chúng tôi cho họ xem một số công nghệ của chúng tôi, nhưng sau đó họ đã lạm dụng nó. Tất nhiên việc sử dụng sai mục đích đương nhiên sẽ bị đổ lỗi cho người ngoài hành tinh. Liệu con người có chịu trách nhiệm về việc sử dụng sai công nghệ mà có lẽ không bao giờ được trao cho họ ngay từ đầu, như bây giờ khi nhìn lại chúng ta đã biết?

 

D: Tôi biết rằng họ không muốn nhận trách nhiệm. Đó là loại công nghệ gì?

 

J: Các quy trình y tế khác nhau. Có một số chia sẻ về di truyền. Và một số tiến bộ trong y học của nhân loại đã có được nhờ sự truyền đạt này. Ca ghép tim người đầu tiên với vị bác sĩ ... có phải là Christian Barnard không?

 

D: Tôi nghĩ vậy.

 

J: Vâng. Chà, bà nghĩ ông ta đã học được quy trình của mình ở đâu?

 

 

 

D: Từ sự tỉnh thức?

 

J: Trong tiềm thức, nhưng nó đã đi vào ý thức của ông ấy, và ông ấy không bao giờ nhận ra rằng thực ra ông ấy không phải là người phát minh ra nó.

 

D: Nhưng đó là điều tốt đẹp.

 

J: Đã có rất nhiều điều tốt đẹp tích cực đến từ việc chia sẻ. Nhưng cũng có, trong tiếng lóng của bà, gọi là "mặt tối" của trải nghiệm. Một số điều đã xảy ra không được tốt đẹp cho lắm.

 

D: Cô có thể tiết lộ cho tôi biết chúng là gì không?

 

J: Tôi có thể cho bà biết rằng đã có một số thí nghiệm được con người ứng biến. Họ tưởng rằng vì họ có được các phương pháp từ chúng tôi, họ sẽ có thể cải thiện chúng, khi chúng không thể cải thiện được nữa, tai nạn đã xảy ra. Và họ muốn chúng tôi đến để giải quyết hậu quả. Nhưng ... Ha!

 

D: Những dạng tai nạn nào đã xảy ra?

 

J: Đã có một số sinh mạng bị mất, tôi sẽ nói với bà điều đó. Nhưng tôi sẽ không thảo luận về những gì đã xảy ra, ngoài việc tiết lộ rằng đã có một số nhân mạng bị mất. Vì vậy, bà biết đấy, một số vụ mất tích đã diễn ra... trong bất kỳ quá trình nào cũng có thể là do tai nạn. Và do đó, nếu các thủ tục không được tuân thủ chính xác, đôi khi những điều này xảy ra. Vì vậy, ngay từ đầu, khi có bất đồng về cách thực hiện điều gì đó và con người vẫn tiếp tục, chúng tôi không làm gì khác ngoài việc lùi lại và chờ đợi, bởi vì chúng tôi biết cái kết. Và khi con người không chịu lắng nghe, tai nạn sẽ xảy ra. Vì vậy, có lẽ chỉ có một cách duy nhất để con người có được bài học, và đây là một bi kịch. Đó thực sự là một bi kịch.

 

D: Có phải chuyện đó đã xảy ra tại căn cứ không?

 

J: Ở căn cứ của con người.

 

D: Cô cũng nhắc đến các thí nghiệm di truyền. Ý cô là như vậy có phải không?

 

J: Không phải như vậy.

 

D: Cô có thể cho tôi biết thêm về điều đó không?

 

J: Tôi có thể cho bà biết kết quả cuối cùng của một trong những thí nghiệm. Nhưng tôi không thể đi vào chi tiết đầy đủ về những thí nghiệm khác.

 

D: Không sao đâu. Tôi nhận bất cứ thông tin gì được cung cấp.

 

J: Tôi có thể tiết lộ với bà rằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm đã được sản xuất tại căn cứ này.

 

D: Nhưng đó là một việc tốt.

 

J: Có rất nhiều việc tốt đẹp. Và tôi ngần ngại khi nói với bà về những việc khác, vì đối tượng mà tôi đang dẫn nhập. Đó là Janice, bởi vì mức độ nhạy cảm của cô ấy, có lẽ trải nghiệm những điều đó. Nếu cô ấy không trải nghiệm dưới dạng cơ thể vật chất, những hình ảnh sẽ xuất hiện trong tâm trí cô ấy sẽ ở trong ý thức của cô ấy, vì cách thức giao tiếp với cô ấy diễn ra. Và chúng tôi đã xóa một số trong số đó, bởi vì cô ấy đã có mặt và đã chứng kiến sự việc đó.

 

D: Nhiều người mà tôi làm việc cùng gặp phải vấn đề này. Họ quá nhạy cảm, và khi họ quan sát một số phân cảnh, họ cũng bị tác động về cảm xúc.

 

J: Vâng. Bởi vì như tôi đã thảo luận với bà trước đó, loại cảm giác giao tiếp vận động đặc biệt - ví dụ, Janice có thể nói chuyện với lá cây, gió và mặt trời và các yếu tố. Do đó, nhạy cảm đến mức đó, đồng điệu đến mức đó, có thể trở thành một thứ gì đó tương tự, nguyên nhân ở cấp độ tế bào và linh hồn ... bà nhận ra điều tôi đã nói ở đây.

 

D: Solar là Mặt trời ư?

 

J: Không. “Soulular”

 

D: Linh hồn. Cô muốn nói là linh hồn bên trong ư?

 

J: Tôi đang nói về trạng thái năng lượng tinh khiết nhất về mặt phân tử. Các phân tử đó và các tương tác cụ thể in dấu theo cách mà nó không dễ dàng bị tách rời. “Tách rời” không phải là từ thích hợp mà tôi muốn dùng để giải thích cho bà. Điều tôi muốn nói là một khi cô ấy trải qua điều đó, bởi vì hình hài mà cô ấy hóa thân, trải nghiệm cụ thể đó sẽ không bao giờ biến mất. Tất cả những gì có thể xảy ra là một sự tái điều chỉnh để khiến điều đó đi vào một điểm khác trong ý thức, nơi nó không ảnh hưởng đến cô ấy, bởi vì cô ấy bị ảnh hưởng rất nhiều.

 

D: Điều này nghe rất quen thuộc. Có một người đàn ông trẻ tuổi mà tôi làm việc cùng nghĩ rằng anh ta có thể quan sát những chuyện này như thể đang xem truyền hình. Nhưng họ mang theo nhiều ảnh hưởng còn sót lại của họ.

 

Tôi đang nói về Phil, đối tượng trong cuốn sách Những người trong nom trái đất của tôi. Khi tôi thông qua anh ấy để liên lạc với Nostradamus trong Tập III của Cuộc trò chuyện với Nostradamus, anh ấy gặp rắc rối không nhỏ về cảm xúc khi xem những cảnh tượng mà anh ấy được cho thấy. Vì vậy, tôi đã phải ngừng lại việc thôi miên anh ấy trong dự án đó.

 

J: Những ảnh hưởng còn sót lại là thứ mà cá nhân phải quen thuộc để biết cách xử lý chúng. Và đó là một quá trình. Nó có thể kết thúc, chỉ là không kết thúc ngay được.

 

D: Anh ấy dường như rất nhạy cảm, và anh ấy không muốn nhìn vào bất cứ điều gì tiêu cực.

 

J: Sẽ đến một thời điểm trong quá trình phát triển của anh ta, khi mà ... anh ta được học nhiều như một đứa trẻ. Chúng học cách bò, và sau đó chúng học cách đi bộ. Trong quá trình quan sát những sự tình cờ này, anh ta có thể đạt đến một mức độ mà anh ta có thể làm điều đó và không bị ảnh hưởng.

 

Nhưng tại thời điểm này trong quá trình phát triển của mình, anh ta không thể làm được. Cũng như liên quan đến các thí nghiệm tôi đang thảo luận với bà. Tại thời điểm này, Janice không thể làm điều đó, vì mức độ nhạy cảm của cô ấy. Chúng tôi đã quan sát thấy điều này, bởi vì chúng tôi đã đặt cô ấy vào những tình huống dẫn đến khả năng đánh giá mức độ của cô ấy khi trải qua những điều này.

 

Bây giờ, câu hỏi tiếp theo của bà là, "Làm thế nào?" Hoặc làm thế nào chúng tôi có thể biết được điều đó?

 

D: Những gì cá nhân có thể xử lý được.

 

J: Vâng. Làm thế nào chúng tôi có thể biết những gì cá nhân có thể xử lý được? Ví dụ, bạn của Janice xem phim kinh dị. Còn cô ấy thì không thể.

 

D: Tôi cũng không thể.

 

J: Có lần Janice đang lái xe trên đường, và có một con thú chạy ngang qua bị cán chết. Cô ấy không thể nhìn cảnh tượng đó. Điều này cho chúng tôi biết rằng cô ấy sợ hãi những cảnh tượng này. Vì vậy, mọi khoảnh khắc thức dậy, mọi khoảnh khắc trong cuộc sống của một cá nhân đồng điệu với chúng tôi đều rất quan trọng, đối với trình độ hoặc khả năng phát triển của người đó. Đây cũng được gọi là "những bài kiểm tra" của chúng tôi. Trong các trường học của con người có các bài kiểm tra để kiểm tra trình độ của học sinh. Chúng tôi không thực hiện cùng một bài kiểm tra mà trong đó một người ngồi xuống với một mảnh giấy. Những bài kiểm tra của chúng tôi về việc Janice lái xe đến Fort Smith và nhìn thấy sự cố cụ thể đó, cho chúng tôi biết rằng cô ấy chưa đến lúc có thể thảo luận về điều này. Chúng tôi sẽ không ngần ngại thảo luận với bà những kinh nghiệm và trải nghiệm mà cô ấy đã có. Tuy nhiên, vì thiệt hại còn sót lại của nó - và tôi không sử dụng từ "thiệt hại" trong ngữ cảnh mà con người sử dụng nó. Nhưng vì những gì còn sót lại của trải nghiệm vẫn còn quá gần với ý thức hàng ngày của cô ấy, tôi không thể thảo luận với bà vào lúc này.

 

D: Và tôi sẽ không muốn làm bất cứ điều gì có thể gây tổn hại hoặc khiến cô ấy khó chịu.

 

J Cô ấy là một người rất mạnh mẽ. Nhưng có một số vấn đề cô ấy chưa sẵn sàng giải quyết.

 

D: Tôi cũng không xem phim kinh dị hay những thứ tương tự. Nhưng nếu có một số thông tin mà thế giới cần biết, tôi sẵn sàng viết về nó. Mặc dù tôi không thích đi nữa.

 

J: Vâng, bà cũng đang tiến bộ. Và qua mỗi phiên thôi miên bà thực hiện sẽ khiến bà có nhiều khả năng phát triển cảm giác có thể giải quyết được nhiều việc hơn ... Tôi không tìm được từ ngữ để diễn đạt...

 

D: Tôi tiếp tục nghĩ về " sự tiêu cực". Những chuyện này rất tiêu cực

 

J: Điều đó đúng trong hệ quy chiếu của bà. Tuy nhiên, tại thời điểm cụ thể này, chúng tôi muốn nói với bà rằng những gì bà cần tập trung vào không hề tiêu cực, vì chính phủ Mỹ đang làm đủ cách để truyền bá về người ngoài hành tinh là những kẻ xấu. Do đó, công việc bà đang làm là một nỗ lực để giới thiệu về người ngoài hành tinh theo cái nhìn khách quan hơn. Đó là lý do tại sao chúng tôi làm việc với bà.

 

D: Vâng, bởi vì tôi không tin tất cả những điều kinh hoàng mà tôi đã nghe.

 

J: Có những câu chuyện kinh dị. Tôi phải thú nhận là có những trường hợp đó.

 

D: Tôi có cảm giác tôi đang trò chuyện với một thực thể có giới tính nữ? Có đúng vật không?

 

J: Đúng vậy.

 

D: Có vẻ như có những giọng nói khác nhau, có những sự hiện diện khác nhau.

 

J: Janice đã muốn liên lạc với tôi, vì vậy tôi đã đến. Tôi là thực thể đôi khi ở bên cô ấy sau một số điều chỉnh của cô ấy.

 

D: Thực thể đầu tiên mà tôi nói chuyện có vẻ giống như một con robot. (Tôi đang nói về thực thể nhỏ bé màu xám).

 

J: Thực ra anh ấy phải tham gia hai sự kiện cùng một lúc. Và đó là lý do tại sao sự dẫn truyền bị cắt đứt. Anh ấy đã không thể duy trì cuộc trò chuyện với bà và tham gia vào sự kiện khác cùng một lúc.

 

D: Đó là lần thứ hai mà tôi nói chuyện với anh ta và lúc đó anh ta tỏ ra rất độc đoán ....

 

J: Không, anh ta thể hiện sự độc đoán với sự việc khác.

 

D: Nhưng lần đầu tiên tôi tiếp xúc với anh ta, anh ta rất giống người máy.

 

J: Bà đã hỏi gì?

 

D: Có vẻ như có nhiều người khác nhau.

 

J: Đó là bởi vì Janice hoạt động với nhiều hơn một loại năng lượng.

 

D: Thực thể đầu tiên không hiểu nhiều câu hỏi của tôi. Nó giống một con rô bốt hơn.

 

J: Thực thể đầu tiên không phải là người máy. Nhưng theo cách hiểu của bà về từ "robot", điều đó có thể đúng. Đó chỉ là một dạng thực thể khác.

 

D: Anh ta có vẻ khá ổn và không phải con người, là cách duy nhất tôi có thể giải thích chuyện này.

 

J: Theo nghĩa của bà về từ "con người", điều đó chính xác. Nhưng theo cảm nhận của tôi về từ "con người", anh ấy rất có nhân tính.

 

D: Nhưng anh ta không thuộc một dạng khác hay sao?

 

J: Vâng, không hề. Và đó là mức độ cần thiết để bà biết trước rằng bà đã tiếp xúc với năng lượng không gian. Nếu không, đôi khi bà có thể sẽ không nhận ra nó, bởi vì giọng nói có thể trở nên rất giống với những gì bà gọi là giọng nói ở cấp độ "con người". Bây giờ bà cho rằng mình đang nói chuyện với một thực thể giống như con người, mặc dù không phải vậy.

 

D: Không phải ư? (Không) Tôi có cảm giác là cô rất tốt.

 

J: Chà, tôi là một người rất tốt. Và người nhỏ bé mà bà coi là người máy cũng vậy. Anh ấy cũng rất tốt. Anh ấy hoàn toàn khác với những định nghĩa “con người” của bà.

 

D: Cô hãy cho tôi biết cô thuộc dạng nào được không?

 

J: Tôi là một người có cùng kiểu mẫu năng lượng mà bà đã nói chuyệntrong phiên thôi miên trước. Tôi là một bản sao.

 

J: Tôi muốn nói tôi là phần phụ nữ của năng lượng mà bà đã nói chuyện trước đây.

 

D: Cô có một cơ thể thật sự ư?

 

J: Vâng, tôi có.

 

D: Cơ thể đó trông như thế nào?

 

J: Về khía cạnh nào? Bà có muốn nghe mô tả của tôi về bản thân tôi theo khía cạnh con người, hay mô tả của tôi về bản thân tôi về cách tôi sống?

 

D: Chà, tôi không nghĩ bây giờ mình sẽ có đủ thời gian để đi sâu vào tất cả những chuyện đó. Tôi chỉ tự hỏi làm thế nào mà cơ thể của cô xuất hiện. Có lẽ chúng ta sẽ thảo luận vào phiên thôi miên sắp tới.

 

J: Chà, cơ thể của tôi trông rất giống một...(Cô ấy có vẻ thích thú). Tôi có một khuôn mặt, tôi có tất cả các điểm tương đồng với một con người. Nếu tôi đến Trái đất, bà sẽ không nhận ra sự khác biệt.

 

D: Nhưng cô đã nói rằng cô không phải là con người.

 

J: Tôi là con người, nhưng tôi còn hơn cả con người.

 

D: Ý cô là tiến hóa cao hơn?

 

J: Tiến hóa cao hơn ở trạng thái năng lượng, và cũng tiến hóa cao hơn về thể chất.

 

D: Cô có thể nói rõ hơn về điều đó được không?

 

J: Tôi có đôi mắt... Hmm, tôi không biết bà có gọi đó là "phương đông" không. Thật khó để so sánh từ hệ quy chiếu của tôi về vị trí của tôi khi bà đặt câu hỏi. Vì vậy, tôi sẽ phải chuẩn bị lại trong giây lát, và nói với bà rằng về mặt thể chất tôi không phải là một người cao. Da của tôi màu kem. Nước da của tôi có kiểu phát quang rất rõ. Bàn tay của tôi như là ... Tôi có bàn tay của một con người. Tôi trông giống như một con người. Nhưng tôi không phải là một con người. Đôi mắt của tôi sẽ tiết lộ tôi là ai.

 

D: Cô có tóc không?

 

J: Vâng, tôi có. Tóc tôi có màu nâu vàng ... sẩm tối. Bà sẽ không cho rằng đó là màu đen. Nó nằm giữa màu nâu sẫm và đen với một số điểm nổi bật màu đỏ.

 

D: Nếu tôi quay lại, có cách nào để tôi có thể trò chuyện với cô không?

 

J: Nếu đến lượt tôi đến, tôi sẽ ở đây. Bà thấy đấy, khi bà làm việc với Janice, bà sẽ thảo luận với nhiều người khác nhau. V ì vậy, nó phụ thuộc vào thời điểm bà đến, thời gian bà đến và những gì cần thiết để cung cấp thông tin tại thời điểm đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, nếu đết lượt tôi sẽ chỉ đơn giản là ... ở đây.

 

D: À, tôi muốn hỏi thêm một câu nữa. Tôi đang cố gắng thôi miên Janice nhiều phiên trong một ngày, vì khoảng cách xa mà tôi phải di chuyển. Điều này có phù hợp với cô ấy về mặt thể chất không?

 

J: Vâng, sẽ phù hợp. Và tôi có thể trả lời rằng vì thực tế là lĩnh vực chuyên môn của tôi liên quan đến thể chất. Nó liên quan đến lĩnh vực - có lẽ bạn sẽ nói là "thuốc" - tâm lý. Bà có thể gọi tôi một bác sĩ, mặc dù thuật ngữ đó sẽ không đủ để mô tả tất cả những gì về tôi. Bởi vì lĩnh vực chuyên môn của tôi không chỉ liên quan đến thể chất của con người mà còn liên quan đến hành tinh.

 

D: Tôi không muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến cô ấy mệt mỏi hoặc khiến cô ấy tổn thương.

 

J: Cô ấy sẽ không mệt mỏi. Tôi muốn bà biết rằng bà sẽ được thông báo thông qua chúng tôi nếu điều đó xảy ra, vì vậy đừng đặt trách nhiệm lên bản thân. Vì chúng tôi sẽ giúp bà xác định điều đó.

 

D: Tiếp theo, tôi muốn đánh thức cô ấy trong vài phút, và tiếp tục công việc sau vài giờ nghỉ ngơi. Tôi chưa bao giờ cố gắng thực hiện nhiều phiên trong một ngày cả, vì tôi không muốn khiến cô ấy mệt mỏi.

 

J: Cô ấy có một nguồn năng lượng có thể nạp lại một cách đáng kinh ngạc và sức trẻ hóa của cô ấy rất mạnh.

 

D: Sau đó, tôi sẽ trở lại sau vài giờ để liên lạc với cô hoặc một ai đó (tính theo thời gian của chúng tôi). Điều đó có được phép không?

 

J: Vâng. Xin chúc bà lời chúc bình an

 

Vài phút, và tiếp tục công việc sau vài giờ nghỉ ngơi. Tôi chưa bao giờ cố gắng thực hiện nhiều phiên trong một ngày cả, vì tôi không muốn khiến cô ấy mệt mỏi.

 

J: Cô ấy có một nguồn năng lượng có thể nạp lại một cách đáng kinh ngạc và sức trẻ hóa của cô ấy rất mạnh.

 

D: Sau đó, tôi sẽ trở lại sau vài giờ để liên lạc với cô hoặc một ai đó (tính theo

 

Janice đã lưu lại hình ảnh vị bác sĩ trong tâm trí cô sau khi cô tỉnh dậy và muốn mô tả người đó. Cô ta rất đẹp, với mái tóc đen dài được vén ra sau và thắt lại bằng một dải kim loại. Janice thích từ "nâu vàng" để miêu tả màu tóc của cô ta. Với vẻ bề ngoài ấn tượng, đôi mắt của cô ta chắc chắn là đặc điểm dễ nhận biết nhất. Chúng có màu xanh đậm và xét về hình dạng thì không hẳn là người phương Đông. Chúng khiến Janice nhớ đến những hình vẽ cổ đại trên tường ở Ai Cập về những người có đôi mắt được viền bằng chất tối màu. Trong các bản vẽ, phấn côn đã được dùng để phác thảo đôi mắt với các đường trang điểm xếch lên từ khóe mắt. Ngoại trừ, trong trường hợp của người bác sĩ, đó là hình dạng và vẻ ngoài thực tế của đôi mắt; chúng không được trang điểm. Điều này khiến tôi tự hỏi từ đâu mà người Ai Cập cổ đại có ý tưởng tạo hình mắt của họ theo cách này. Có thể họ đã thực sự nhìn thấy những thực thể đó và muốn bắt chước vẻ đẹp và ngoại hình độc đáo của họ?

 

Sau đó, chúng tôi đi ra ngoài ăn bánh hamburger và tán gẫu, nhờ vậy chúng tôi mới có đủ năng lượng để tiếp tục phiên thôi miên tiếp theo.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.