CHƯƠNG 8
LIÊN HỆ VỚI THỰC THỂ MÀU XÁM
Tôi quyết định biên tập toàn bộ phần điều tra này vào một phần riêng biệt vì đó là cuộc điều tra liên tục với một đối tượng, Janice S. Các trường hợp khác đã cung cấp thông tin quý giá khiến tôi đi từ điều tra những trường hợp UFO đơn giản cho đến những chủ đề khác phức tạp hơn. Công việc của tôi với Janice đã rẽ sang một hướng khác. Đó là kết quả của việc giao tiếp trực diện với chính người ngoài hành tinh. Thông tin mà họ cung cấp trong khoảng thời gian ba năm đã giúp tôi ngày càng tiến sâu hơn vào những giả thuyết và lời giải thích phức tạp mà tôi không thể hiểu được trong những ngày đầu mới tiếp cận. Tôi luôn ý thức rằng tôi sẽ không bao giờ được cung cấp thông tin nhiều hơn những gì tôi có thể hiểu vào thời điểm đó. Nếu thông tin quá cấp tiến hoặc quá khác lạ thì sẽ có xu hướng bỏ qua hoặc gạt nó sang một bên vì không thể hiểu gì cả. Nếu thông tin được bồi đắp từ từ từng ít một qua thời gian, sẽ xuất hiện một luồng suy nghĩ mới về hiện tượng này hơn. Và rồi, những gì trước đó không thể hiểu được, dần dần bắt đầu tạo ra một loại cảm giác kỳ lạ, mặc dù nó thực sự bẻ cong tâm trí và khiến chúng ta suy nghĩ theo một hướng hoàn toàn mới.
Đó là những gì đã xảy ra với công việc của tôi trong quá trình thôi miên Janice. Ban đầu, nó có cùng xu hướng với các trường hợp khác, mặc dù các thông tin được cung cấp khá mới mẻ. Nhưng sau đó, câu chuyện bắt đầu đề cập đến những lĩnh vực phức tạp đến mức tôi quyết định không đưa tất cả vào cuốn sách này. Cuốn sách này đồ sộ hơn hầu hết những cuốn sách tôi đã viết. Nhưng thật khó khăn khi phải đưa ra lựa chọn nên cắt giảm phần nào để giảm kích thước của cuốn sách. Là một nhà điều tra, tất cả các tư liệu đều có giá trị đối với tôi trong việc bổ sung thêm vào góc nhìn mới. Nhưng khi các phiên thôi miên với Janice tiếp tục, không còn là những thông tin xoay quanh vấn đề UFO nữa mà tiếp cận đến các chiều không gian khác nhau và các lý thuyết phức tạp về thời gian và vũ trụ song song. Tôi đã biên soạn những nội dung này trong một cuốn sách khác có tên “Vũ trụ xoắn”, vì vậy tôi đã quyết định chuyển nội dung trong một số phiên thôi miên sang cuốn sách đó để người đọc không cảm thấy bối rối và choáng ngợp. Đến thời điểm người đọc đã sẵn sàng cho cuốn sách tiếp theo, có thể tâm trí của họ cũng sẽ sẵn sàng để hiểu các giả thuyết liên quan.
Khi tôi tiếp xúc với Janice lần đầu tiên vào năm 1989, tôi đã nghiên cứu về UFO và các phi vụ nghi ngờ bắt cóc từ năm 1987. Trong những ngày đầu tiên, tôi đã đi rất xa để điều tra các vụ án, và tôi đã cố gắng làm việc với bất kỳ ai yêu cầu một phiên thôi miên. Tại thời điểm hiện tại, đó là điều không thể. Lịch trình của tôi quá bận rộn với các bài giảng và các hội nghị, hội thảo, v.v., đến nỗi tôi không còn thời gian dành cho việc thôi miên với một ai đó. Điều đó đã trở thành một thứ xa xỉ với tôi. Tôi vẫn đang tích lũy thông tin, nhưng không theo cách chậm rãi mà tôi đã thực hiện trong những ngày đầu tiên với công việc đó.
Vào mùa hè năm 1989, cuốn sách đầu tiên của tôi Trò chuyện với Nostradamus, Tập I, đã được xuất bản và tôi đã đến Little Rock để truyền tải những bài giảng đầu tiên về chủ đề những lời tiên tri của Nostradamus. Nhiều người yêu cầu được thôi miên vì tò mò, và khi họ biết tôi cũng đang thực hiện thôi miên cho các vụ bắt cóc, tôi cũng nhận được yêu cầu về điều đó. Kể từ khi tôi biết Lou quan tâm đến công việc tôi làm, tôi đã cố gắng sắp xếp để làm việc với trường hợp phát hiện UFO nhiều nhất có thể trong các chuyến đi của tôi đến Little Rock. Janice là một trong số này, một người phụ nữ đã tiếp cận tôi sau bài giảng đầu tiên của tôi, và nói rằng cô ấy muốn nói chuyện với tôi về những sự kiện rắc rối trong cuộc đời cô ấy. Khi tôi trở lại Little Rock vào tháng 8 năm 1989, cô ấy đến ngôi nhà nơi tôi đang cư trú, và chúng tôi nói chuyện khoảng hai giờ đồng hồ với những nỗ lực cố gắng tìm hiểu những sự kiện kỳ lạ đã xảy ra trong phần lớn cuộc đời của cô ấy. Janice là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi chưa kết hôn, mặc dù cô ấy trông rất cuốn hút. Cô ấy không thể có con vì những vấn đề về phụ nữ từ khi dậy thì. Mối quan tâm chính của cô là giữ bí mật danh tính của mình, vì cô đang đảm nhiệm một vị trí quan trọng - là nhà phân tích hệ thống máy tính cho một tập đoàn lớn. Nỗi sợ hãi chính của cô ấy là cô ấy sẽ mất việc nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự kém cỏi. Trong nhiều năm, cô ấy đã muốn thử trò chuyện với một ai đó về những trải nghiệm của mình, nhưng không thể. Tôi là người đầu tiên cô ấy cảm thấy đủ thoải mái để tiết lộ tất cả những sự việc kỳ lạ.
Vào lúc này, tôi đang ở với bạn của tôi, Patsy, khi tôi lái xe bốn tiếng đồng hồ đến Little Rock. Cô ấy có một ngôi nhà bề thế, và nhờ đó tôi có không gian riêng tư cần thiết để thảo luận với khách hàng và các phiên thôi miên. Ngày hôm đó, tôi đặt máy ghi âm trên bàn ăn để ghi âm cuộc trò chuyện với Janice. Cô ấy tỏ ra rất thoải mái, và lần duy nhất cô ấy chú ý đến máy ghi âm là khi tôi thay cái băng mới. Chúng tôi tán gẫu và sau đó xoáy sâu vào các lĩnh vực khác nhau trong cuộc sống của cô ấy. Vì vậy tôi chỉ viết lại những nội dung phù hợp.
Cuối cùng khi cô ấy bắt đầu tiết lộ tất cả nỗi lòng bị dồn nén, mọi chuyện đã ập đến rất nhanh tới mức tôi không thể hiểu được. Tôi đã bị choáng ngợp, vì vậy tôi đã cố gắng yêu cầu cô ấy bắt đầu lại từ những ký ức xa xưa nhất của cô ấy.
Những ký ức này đưa cô ấy trở lại năm cô ấy lên bốn và cô ấy hét lên rằng "họ" đã đến và bắt lấy cô. Mẹ cô nghĩ rằng cô vừa gặp ác mộng, nên bà ấy cho cô ngủ với đèn bật sáng. Cô nhớ nhiều lần khi đang chơi trong phòng của mình, cô ấy nhìn xung quanh và thấy một khuôn mặt ở cửa sổ. Cô biết "họ" sẽ đến để bắt cô, và cô sẽ chạy ngay xuống hành lang. Nhưng cô ấy không bao giờ chạy được quá xa, vì cô ấy sẽ bị dừng lại, tê liệt và không thể di chuyển. Cô không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng khi cô trở lại chính mình, cô sẽ đứng trong đại sảnh, rất lạnh, khó thở, mẹ cô đang ở đó lắc . Điều này cũng xảy ra khi cô ấy đang chơi trong sân với anh trai của mình. Anh ta sẽ chạy vào nhà và hét lên, "Mẹ ơi, chuyện đó lại xảy ra với em ấy. Em ấy lại đi mất rồi" Trong suốt quãng thời gian còn nhỏ, cô luôn có một nỗi sợ hãi báo trước rằng "họ" hoặc "những người đó" sẽ lại đến. Mặc dù cô chưa bao giờ biết "họ" là ai.
Tôi yêu cầu cô ấy mô tả khuôn mặt mà cô ấy nhìn qua ở cửa sổ, và cô ấy nói rằng đó là một cậu bé với đôi mắt đen rất to, nhưng sau đó cậu bé biến thành một con chó đang nhìn vào cửa sổ. Đương nhiên khi cô ấy kể cho mẹ nghe, bà ấy không tin cô, đặc biệt là vì cửa sổ phòng cô ấy rất cao so với mặt đất. Không một con chó bình thường nào có thể nhìn vào cửa sổ.
Cô cố gắng giải thích với mẹ, sau khi sự cố tê liệt xảy ra, rằng cô đã xuất hiện ở đâu đó ngoài kia. "Tôi biết rằng tôi đã hồn lìa khỏi xác, trong một trạng thái thật khác với những gì chúng tôi có thể hình dung. Bà có thể gọi đó là 'thoát xác'. Cách duy nhất mà tôi có thể mô tả chuyện đó là giống như việc bà lấy bản chất của mình ra khỏi cơ thể của mình. Tôi có thể ở đây về mặt vật lý, nhưng bản chất ở trên một cõi khác hoặc một nơi nào đó”. Cô ấy thường sẽ thức dậy vào buổi sáng và biết rằng mình đã không thực sự ở trên giường ngủ cả đêm.
Trong suốt thời thơ ấu, cô ấy đã vài lần mắc phải những căn bệnh hiểm nghèo nguy hiểm đến tính mạng. Thậm chí có lần bác sĩ nói với mẹ cô rằng cô sẽ không bao giờ đi lại được nữa. Trong mọi trường hợp, cô ấy đều hồi phục một cách thần kỳ, và các bác sĩ không bao giờ giải thích được điều gì đã xảy ra với cô ấy.
Khi cô ấy lớn hơn, cô ấy bị mất tích nhiều lần. Cô không ý thức được có điều gì bất thường đã xảy ra. Những lần mất tích chỉ được xác nhận bởi những người khác, điều này càng làm cô thêm bối rối. Mẹ cô nhận xét: "Con là người duy nhất mà mẹ biết có thể đến cửa hàng tạp hóa, và ba ngày sau mới quay lại". Cô phải bịa chuyện đi chơi và ở lại nhà bạn, trong khi thực tế cô không biết mình đã ở đâu. Cô có một ký ức mờ nhạt về việc bước đi dưới những ngọn cây, sau đó đi vào cửa hàng tạp hóa, lấy bánh mì và về nhà. Khi đó cô còn là một thiếu niên học trung học và mẹ cô nghĩ rằng cô đi tiệc tùng, nhưng Janice cho biết cô uống rượu rất ít và chưa bao giờ sử dụng ma túy.
Những ký ức về một cuộc tiếp xúc thực tế với các lực lượng không xác định cuối cùng bắt đầu hiện ra vào khoảng năm 1987. Nó thường diễn ra bất ngờ, và vào những thời điểm không thích hợp nhất. Một ví dụ là khi cô ấy đang hướng dẫn một đồng nghiệp nữ trong văn phòng về siêu sao chép trên máy tính. "Đây là nơi bạn đang xem hai tài liệu cùng một lúc. Tôi đang cố gắng giải thích điều đó với cô gái. Tôi nói, 'Thực ra nó giống như ở hai nơi cùng một lúc." Ngay lập tức tôi nhận được tín hiệu thần giao cách cảm, 'Đúng, thời gian song song'. Và trong đầu tôi như xuất hiện một bộ phim về những kiếp sống song song vậy. Năng lượng đó quá mạnh nên tôi phải lấy cớ đi vào phòng vệ sinh nữ. Tôi ngồi trong đó và tất cả những kiến thức về dịch chuyển tức thời liên tục hiện ra, cách thức nó hoạt động, và làm thế nào để có thể ở hai nơi cùng một thời điểm. Và trong tâm trí tôi, tôi thấy cơ thể mình tan biến, rồi xuất hiện ở California hoặc một nơi nào đó tôi chưa từng đến. Tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ trong đầu khi điều này đang xảy ra. Tôi sẽ không gọi cảm giác đó là 'chóng mặt'. Tôi không biết bà có thể gọi điều đó là gì, ngoại trừ việc khi tôi ở trong nhà vệ sinh, tôi đã được truyền dạy một số kiến thức phức tạp. Và điều này tiếp tục kể từ năm 1987. Một kiểu dạy dỗ nào đó".
Cũng trong năm đó, Janice đã có một trải nghiệm kỳ lạ vừa đánh thức những ký ức cũ vừa khiến một số mảnh ghép vào đúng vị trí.
J: Tôi đang chuẩn bị đi ăn tối, đứng trước gương trong phòng tắm, thì trong đầu tôi chợt nảy ra một cảm giác vui nhộn. Tôi cảm thấy hơi chóng mặt và nghĩ rằng mình nên ngồi xuống. Từ phòng tắm đến giường của tôi không xa lắm, nhưng tôi đã không đi được đến giường. Tôi cảm thấy mình bắt đầu bị hút ra.
D: Ý cô là gì?
J: Tinh thần của tôi, bản chất của tôi. Tôi đoán chuyện đó có thể được gọi là một trải nghiệm thoát xác, nó hút sạch bên trong của tôi. Như một tiếng "vù vù". Và tôi có thể nhìn và thấy chính mình đang đứng đó. Ba tiếng đồng hồ sau tôi vẫn đứng đó, như lúc tôi còn nhỏ tuổi.
D: Chuyện này đến từ một góc nhìn khác.
J: Đúng rồi. Đó là điều khiến tôi liên hệ với tuổi thơ. Đó là điều khiến tôi suy nghĩ và nhớ lại, "Bây giờ điều đó đã xảy ra khi tôi còn nhỏ."
D: Và cô đã bị hút ra ngoài, và có thể nhìn thấy chính mình.
J: Tôi đã ra ngoài, và tôi vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ. Và có ai đó ở đó, có lẽ đó là thiên thần hộ mệnh của tôi. Tôi thậm chí không cần phải nhìn. Tôi cảm thấy người đó rất quen thuộc. Và anh ấy hỏi, "Cô có muốn đi tới điểm khởi đầu của mình không?"
D: Cô có muốn đi tới điểm khởi đầu của mình không? Thật thú vị.
J: Tôi đã thì thầm, kể chuyện, cầu nguyện, thỉnh cầu ... khi ta thực sự muốn làm điều gì đó, ta sẽ cố gắng hết sức. Và tôi đã lẩm nhẩm trong nhiều ngày và nhiều tuần lễ, " Đã đến lúc tôi phải biết nguồn gốc của mình. Đã đến lúc tôi bắt đầu lại sự khởi đầu của mình. Đã đến lúc tôi phải làm sáng tỏ tất cả những thứ mà tôi đã sống cùng bốn mươi năm gì đó". Vì vậy, anh ấy nói, "Cô đã sẵn sàng để đi chưa?" Rồi tôi trả lời, "Vâng, đi thôi." Tôi vẫn có một cái tôi thể xác, mặc dù tôi có thể quan sát và thấy chính tôi đang đứng đó. Mặc dù bàn tay của tôi xuyên qua cánh tay của tôi, đó là thể xác của tôi.
D: Trông giống như cô, nhưng nó không … ở dạng đặc (Đúng rồi) Nhưng cô có thể nhìn xuyên qua ngôi nhà của cô không, cô đã ở đâu?
J: Vâng, tôi có thể nhìn xuyên qua ngôi nhà. Tôi có thể nhìn xuyên qua trần nhà và tôi đang đứng ở đó. Tôi nghĩ, "Thật là tiện". Và tôi không sợ hãi. Tôi đã phát hiện điều này kể từ đó. Nếu tôi sợ, chuyện này đã không bao giờ xảy ra.
D: Ồ, cô có thể nhập vào lại hay sao.
J: Vâng. Và chúng tôi đã lên cao, và chúng tôi đã vượt qua một số cấp độ. Như thể ta có một chiếc bánh nhiều lớp, và ta chui qua các lớp, có thể nói như vậy. Và có cấp độ linh hồn trẻ thơ.
Sau đó, chúng tôi đi lên, và có một mức độ - tôi không biết - một số loại linh hồn. Và tôi đã nghĩ. Hmm, có gì đó không ổn. Sau đó tôi nhìn sang bên trái, tôi thấy ma quỷ, quái vật và những thứ ở đằng kia.
Chúng tiến đến phía tôi. Và tôi nói, "Hãy dừng lại! Nhân danh Chúa Jêsus. Tao không sợ chúng mày." Và vù vù. Nó giống như một màng bọc thực phẩm rơi xuống, và chúng đang biến mất vào đó. Và tôi nói, "Thấy chưa, tao đã nói với mày là tao không sợ". Và khi chúng tôi tiếp tục đi lên, tôi có thể nhìn sang bên này và đó là những năm 1800. Tôi có thể nhìn qua bên kia và đó là năm 1945. Tôi có thể nhìn về các hướng khác nhau và chứng kiến các khoảng thời gian khác nhau. Giống như chuyển kênh trên TV vậy. "Ồ, thật tiện. Khoảng thời gian đó ở ngay đây".
D: Cô có thể nhìn thấy tất cả bằng cách chỉ nhìn xung quanh một vòng tròn ư?
J: Chà, không phải tất cả trong một vòng tròn. Nó thực sự là một đường thẳng.
D: Tuyến tính à? Nhưng cô có thể xem ở bất cứ đâu ư?
J: Tôi có thể điều chỉnh sóng ở đây và xem chuyện gì đang xảy ra. Tất cả đang diễn ra.
D: Nó vẫn đang diễn ra à?
J: Ồ, vâng. Tất cả vẫn ở đó, và hiện đang diễn ra. (Cười) Vì vậy, tôi đã nói với anh bạn này, "Ồ. Đẹp quá. Tôi muốn đến ngay đó." Và anh ấy nói, "Cô đã ở đó. Cô đã làm được điều này. Đây là lúc cô có thể đến đó bất kỳ lúc nào cô muốn. Tuy nhiên, cô đã mong muốn đi tới khởi đầu của mình. Cô sẽ phải thực hiện chuyện đó lúc khác". Vì vậy, chúng tôi đã đi qua nơi đó. Tiếp sau đó, tôi đến một điểm. Và tôi nghĩ, "Golly, tôi là ánh sáng, tôi là ánh sáng. Chà." Như ở trong ánh sáng, giống như một bóng đèn tròn.
D: Làm từ ánh sáng, ý cô là như vậy ư?
J: Vâng. Đột nhiên tôi trở thành ánh sáng thuần khiết.
D: Cô không có hình dạng của thể xác nữa đúng không? Cô đã trở thành ánh sáng?
J: Vâng, thực sự là như vậy. Tôi thực sự đã vút bay đến một ngôi sao. Và tôi nói, "Chà, tôi là một ngôi sao," và tôi không còn là Janice nữa. Tôi đã trở thành ngôi sao đó. Và tôi nhìn xung quanh - như một ngôi sao - và tôi thấy vũ trụ này bao la rộng lớn. Và tôi nói, "Được rồi! Đây là điểm của tôi trong vũ trụ." Kể từ đó tôi đã biết tại sao chuyện đó lại xảy ra. Một ngôi sao hoặc một phần cụ thể của thiên đường là điểm đầu vào cho năng lượng tinh túy của linh hồn nhập vào thể chất. Và nó xuyên qua một khu vực cụ thể.
Điều này nghe có vẻ quen thuộc với tôi, và tôi nhớ lại trải nghiệm cận tử mà Meg đã thuật lại trong cuốn sách của tôi, “Giữa cái chết và sự sống”. Trong kinh nghiệm của mình, cô ấy cũng đã đi đến một ngôi sao và cảm thấy toàn bộ vũ trụ.
D: Nhưng bản chất của cô là một thực thể ánh sáng được tạo ra từ ánh sáng.
J: Vâng, tại thời điểm đó. Tôi ở đó cho đến khi tôi nhận ra điều đó. Và sau đó tại thời điểm nhận ra, thì vù vù. Mỗi lần như vậy, ngay sau khi tôi nhận ra điều đó, tôi lại tiếp tục làm việc khác. Vì vậy, từ thời điểm đó, nó giống như cấp độ thiên thần. Chúng tôi đã xuyên các màu sắc, và tôi có thể cảm nhận được và trở thành những màu sắc khác nhau. Và khi chúng tôi đi qua các màu sắc, tôi đã nhìn và nói, "Chà, tôi chỉ là phân tử. Tôi chỉ là không khí." Đây là tôi. Tôi đã có một sự hiện hữu. Tôi đã có một hình dạng.
D: Cô vẫn còn cá tính.
J: Tôi đã có bất cứ thứ gì. Tôi là tất cả mọi thứ tôi từng có, ngoại trừ thân xác. Nhưng nếu tôi muốn trở lại trạng thái vật lý , tất cả những gì tôi phải làm là suy nghĩ và tôi có thể nhìn thấy tôi. Tôi có thể thấy Janice, là tôi.
D: Vì vậy, cô biết cô đã không bị mất kết nối.
J: Tôi vẫn là tôi nếu tôi muốn ... nếu tôi muốn suy nghĩ ... và tôi cũng có thể suy nghĩ. "Ồ, năng lượng đó. Tôi muốn thấy " Ngay khi ta nghĩ về nó, ta có thể thấy nó. Họ nói với tôi, "Chà, đây là sự khởi đầu của cô." Và tôi đã nói, "Ồ, thật là tiện lợi." Và họ nói, "Cô đã hoàn thành cấp độ này." Và tôi đã thốt lên "Ồ" Nó giống như ta ở đó và trao đổi năng lượng trong cấp độ đó. Và ngay khi tôi nghĩ, "Nhưng đây không phải là nguồn của tôi," tôi đã đi tiếp. Tất cả con đường trở lại điểm không có thời gian, tới điểm có một đấng sáng tạo, trở về thời điểm sáng tạo, tới một cấp độ mà ở đó có đấng sáng tạo tất cả hiểu biết và người Hy Lạp cổ. Tôi đã vượt qua cấp độ thần thánh, nữ thần, và tôi tiến thẳng tới một tinh chất thạch anh rất to có màu hồng. Đó phải là tình yêu vô điều kiện nhất mà tôi từng biết. Tôi đã hạnh phúc khi được là khởi nguồn của chính mình. Nó giống như tôi được hồi sinh, và tôi nghĩ, "Chà, có lẽ tôi đã chết." (Cười nhẹ) Tôi đã quanh quẩn ở đó, chỉ đắm chìm trong linh hồn ấm áp và đẹp đẽ đó của Chúa. Ồ, nó thật đẹp.
Toàn thân ngứa ran khi tôi nghĩ về điều đó. Và rồi tôi nghe, "Đã đến lúc phải quay lại rồi, con của ta." Tôi không muốn đi. Tôi đã khóc, vì tôi không muốn quay lại. Và tôi nói, "Tôi không muốn ở một mình. Tôi luôn cô đơn khi trên Trái đất. Và những người đó sẽ đến, tôi không muốn như vậy." Và ngay sau khi tôi nói điều đó, tôi đang ở trong một con tàu vũ trụ. Chà, bây giờ chuyện này hơi quá sức so với những gì tôi vừa trải qua. Ý tôi là, bây giờ tôi đã rất hoảng sợ. Ban đầu tôi không biết bản thân mình hữu hình hay vô hình, khi tôi ở trong căn phòng kim loại này. Và tôi nhận ra nó hình tròn, và đó là một con tàu vũ trụ, có người ngoài hành tinh ở đó. Tôi chống đối, "Được rồi, lại là thế rồi. Tôi mệt mỏi vì chuyện này rồi." Và họ bắt đầu nói với tôi rằng họ đã ở bên tôi từ thời thơ ấu. "Chúng tôi ở đây để bảo vệ bạn. Chúng tôi ở đây để giúp bạn. Bạn đang giúp chúng tôi. Bạn đã đồng ý với điều này trước khi bạn bước vào kiếp sống vật chất của mình." Và tôi hét lên, "Không có chuyện đó." Tôi đã bị đưa đến địa ngục, phải không?
Bởi vì tôi không biết gì về người vũ trụ. (Cười) Và thế là họ đưa ra một tờ giấy. Tôi nhìn vào và nói, "Đó là tên của tôi. Đó là chữ ký của tôi. Chính tôi đã ký tên ư?"
D: Họ có nói cho cô biết cô đã đồng ý điều gì chưa?
J: Họ nói rằng mục đích sống của tôi là một người giúp đỡ. Đã nhiều lần trong nhiều tình huống, năng lượng xuất hiện trong tôi có thể biến đổi cái này, cái kia, tùy theo tình huống, để giúp đỡ mọi người. Hầu hết mọi lần người ta không biết họ đã được giúp đỡ như thế nào, và tôi cũng không biết. Và họ nói rằng chuyện đó sẽ được tiết lộ cho tôi. Điều đó tôi đã học được. Và rằng tôi sẽ không bao giờ cô đơn.
D: Con tàu vũ trụ trông như thế nào?
J: Nó được làm từ kim loại, ánh bạc, trơn bóng. Nó rất sạch sẽ. Ý tôi là, nó không thực sự, sạch như thế nào nhỉ...nó trơn tru. Đã có nhạc cụ. Có một căn phòng hình tròn. Ở đó có những cái la bàn. Nó có hình vuông ... Tôi không biết chúng là gì. Một cái gì đó giống như màn hình. Trong căn phòng nơi tôi đang đứng có một cái bàn. Tôi không nhìn ra phía sau, nhưng có một cánh cửa dẫn vào một căn phòng khác. Và căn phòng này giống như - bà biết ghế ngồi bên cửa sổ trông như thế nào không? Ở đó có những chiếc ghế cong đặt ở tất cả lối đi. Và mọi người có thể nằm trên ghế, hoặc nghỉ ngơi ở đây. Vì vậy, chúng tôi đã có một cuộc thảo luận ở đó, và có nhiều người hơn, nhiều năng lượng hơn. Họ ở xung quanh tôi, và tôi thực sự không biết mình đang ở đâu. Nhưng dù sao, tôi nhớ cố gắng quan sát tất cả mọi thứ. Họ đang nói chuyện với tôi, và nói với tôi về thỏa thuận của tôi, và tôi không cần phải làm điều đó.
D: Cô có thể đã quên chuyện đó, ý cô là vậy phải không?
J: Chắc chắn rồi. Họ nói nếu tôi thực sự không muốn tiếp tục, thì tôi không cần phải làm thế.
D: Thật tốt khi nghe vậy. Ý chí tự do một lần nữa.
J: Vâng, chúng tôi có ý chí tự do. Và họ đã cho tôi xem, ở thời điểm này, một bộ phim của cuộc đời.
D: Đây có phải là trên một trong những màn hình đó không?
J: Nó không có trên màn hình. Giống như họ đang suy nghĩ về tôi. Thần giao cách cảm là tất cả những gì tôi biết. Không có lời nói thực sự. Tôi đang nhìn vào Trái đất, và tôi thấy mọi người ở khắp nơi. Họ đi theo thành hai dòng riêng biệt. Ta đưa ra lựa chọn đi vào dòng người nào, và sự lựa chọn là ý thức cao hơn hoặc không. Không phải ai cũng đi vào dòng này. Ta có thể nhìn thấy dòng người khác và ta đang ở trong vùng ánh sáng trắng khi đi vào dòng người này. Đó là những gì liên quan đến việc nâng cao tần số độ rung của con người, tương ứng trực tiếp với việc nâng cao mức độ ý thức của họ. Và tại một thời điểm, tôi không biết nó là gì, Trái đất, như trong sách Khải Huyền, sẽ bốc cháy. Khả năng nó sẽ xảy ra. Nếu và khi điều đó xảy ra, dòng người này sẽ được đưa đi.
D: Người UFO?
J: Những người UFO. Họ sẽ được đưa ra ngoài. Tôi nhìn thấy Trái đất khi nó nổ tung. Tôi thấy nó biến thành mặt trời, và biến mất khỏi bầu trời. Nó để lại một lỗ hổng lớn, giống như bầu trời đột nhiên đen kịt. Bà biết đấy, Trái đất có màu xanh lam - xanh lục, thì đột nhiên nó chuyển sang màu đỏ cam. Đó là ngày tận thế. Bây giờ khi Trái đất biến mất khỏi cái hố đó, tôi thấy một Trái đất mới dịch chuyển vào. Thực sự có một Trái đất mới. Đó có phải là nghệ thuật diễn đạt bằng tượng trưng hay không, tôi vẫn chưa biết. Tôi chỉ biết rằng mục đích chủ yếu của họ, đối với những gì họ đã thể hiện với tôi trong mối quan hệ với tôi, là tôi không tin rằng mình sẽ làm được điều đó. Tôi sẽ không ở lại.
Và họ đang cố gắng giúp đỡ, và tôi hỏi, "Nhưng còn cái này và cái kia thì sao?" Và họ nói, "Không phải ai cũng sẽ chọn dòng này. Vì vậy, cô lựa chọn dòng hoặc là không chọn." Rồi đột nhiên tôi trở lại căn hộ của mình, và tôi đã mất ba tiếng đồng hồ. Tôi đã phản đối, "Người không gian! Tôi không làm người không gian. Tôi không biết gì về những thứ đó."
Tôi đã trở lại phòng ngủ của mình. Tôi đã trở lại với thân xác của tôi. Và tôi đã quay trở lại xuyên qua phần này vào trong đầu của tôi.
D: Qua trán của cô.
J: Và thành thật mà nói, khi tôi trở lại cơ thể của mình. Tôi muốn đi ngủ. Và tôi suy nghĩ, được rồi, tôi sẽ đi ngủ, nhưng cơ thể không đi đến giường. Cơ thể không cử động. Cơ thể đứng đó, và nói, "Ồ. Chúng tôi thất vọng. Chúng tôi không thể “đạt” tới giường. Ồ, làm thế nào để chúng tôi đến được cái giường?" Từ đó là "đi bộ". Đi bộ? Đi bộ? Và tôi đã gặp khó khăn với từ "đi bộ". Ở trên kia là một linh hồn, khi ta muốn đến một nơi nào đó, ta chỉ cần suy nghĩ là sẽ đến nơi. Tôi gặp khó khăn trong việc vận hành cơ thể của mình. Và tôi cũng gặp khó khăn khi nhận biết mọi. Như: ô tô, lái xe. Giống như tôi là một đứa trẻ và phải học, phải tái hòa nhập.
Tôi thực sự biết rằng tôi đang tái hòa nhập bởi vì tôi đã tiêu hao rất nhiều năng lượng. Giống như việc lấy 120 volt và đặt nó trở lại vào một bóng đèn 60 watt. Và vì vậy cơ thể tôi không nhất thiết phải đồng hóa điều đó, mất một tuần để có thể trở về trạng thái bình thường.
D: Một tuần ư? Điều này có thể là lý do vì sao mọi người không nhớ được nhiều chuyện đã xảy ra với họ. Họ ghi nhớ trong tiềm thức, nhưng trong ý thức thì không.
J: Vâng. Và đã có lúc tôi được phép nhớ mọi thứ, cũng nhiều lần tôi không nhớ gì cả. Tôi đã từng rất khó chịu với điều đó. Nhưng bây giờ tôi đã chấp nhận thực tế rằng tôi không có vấn đề về "điều gì đó kỳ lạ đang xảy ra." Và lần mặt trời mọc tiếp theo là Sự hội tụ hài hòa. Tôi đã định đi với một số người để xem mặt trời mọc. Nhưng thay vào đó, tôi dắt con chó của mình đi dạo bờ hồ. Và mặt trời đang lên, và khi tia nắng mặt trời chiếu qua những giọt sương trên cỏ, chính tia nắng đó chính là tia nắng mà tôi đang có. Họ đã khiến cho tôi biết được mối liên hệ đó. Rằng tôi luôn kết nối. Và tôi đã khóc, vì tôi muốn đi. Đó là một cảm giác rất cô đơn, giống như người thân của bạn đang ra đi, sắp đi xa. Và tôi rất buồn khi họ phải ra đi. Tôi muốn họ ở lại và giúp đỡ. Và vì vậy, tôi nhìn lên bầu trời trên mặt hồ và nói, "Nếu tôi thực sự được kết nối với tàu vũ trụ, hãy cho tôi một dấu hiệu. Một dấu hiệu vật lý. Hãy chỉ cho tôi. Bởi vì tôi không thể tin rằng điều này đang xảy ra." Vì vậy, khi tôi rời khỏi nơi này, tôi đã nói rằng tôi muốn có một dấu hiệu vật lý, nếu không thì tôi không có gì khác để làm với điều này. Điều này thật nực cười, kỳ quái, và tôi đã kết thúc.
Thế là hết! Rồi tôi quay trở lại xe của mình và bắt đầu cười, nghĩ rằng họ sẽ không cho tôi thấy bất cứ điều gì. Và tôi nhìn thấy có một tia sáng lấp lánh dưới đó trên mặt đất. Tôi nghĩ, đó có lẽ là một mảnh thủy tinh. Tôi sẽ không bước xuống và nhặt nó lên, tôi đã bỏ qua nó. Và tôi đã bị khựng lại. Tôi đang đi đến xe của mình, và nó giống như "Dừng lại! Lùi lại!" Và tôi đã đi lấy nó. Và bà sẽ không thể tin, từ toàn bộ nơi rộng lớn này, những gì tôi tìm thấy ở đó trên mặt đất.
Janice sau đó lục trong ví và lấy ra một chiếc ví nhỏ đựng tiền xu. Sau đó cô ấy lôi ra một mặt dây chuyền trái tim. Khi cô ấy mở nó ra thì có một vật nhỏ bên trong. Cô ấy cầm nó trong lòng bàn tay. Đó là một ngôi sao kim loại nhỏ.
Cô ấy giải thích, "Tôi không muốn làm mất nó, vì vậy tôi đã đặt nó vào mặt sợi dây chuyền. Khi tôi lấy nó, nó hoàn toàn màu hồng. Bây giờ nó chuyển sang màu bạc." Tôi đã nâng niu nó một cách cẩn thận, cố gắng xem nó được làm bằng gì.
"Nó không giống như kim loại. Nó giống như nhựa rất cứng. Nó quá nhỏ ... ồ, chỉ khoảng 1 cm."
J: Khi tôi nhặt nó lên, tôi phân biệt được điểm đầu của nó. Có một điểm đặc biệt ở đỉnh đầu của vật đó. Và tôi không thể đặt nó vào mặt sợi dây chuyền theo cách nào khác.
Chúng tôi đã chơi với nó và cười vang. Khi cô ấy đặt nó trở lại mặt dây chuyền đột ngột, tôi đã kiểm tra nó kỹ hơn. Sau đó, tôi nhận thấy nó giống với chiếc nhẫn của tôi. Tôi có một chiếc nhẫn màu ngọc lam và bạc khác thường mà tôi đã sở hữu trong những hoàn cảnh bí ẩn. Vào đầu những năm 1980 trước khi tôi dính líu đến bất kỳ vụ điều tra nào như vậy, một người phụ nữ đã để lại chiếc nhẫn cho tôi thông qua một trong những đứa con gái của tôi. Người phụ nữ nói rằng cô ấy biết tôi không tính phí dịch vụ của mình và muốn tôi có được chiếc nhẫn để đánh giá cao công việc mà tôi đang làm. Cô ấy biết nếu cô ấy đưa nó cho tôi thì tôi sẽ từ chối, nhưng đưa nó cho con gái tôi thì tôi không thể trả lại được. Cô ấy nói đúng, tôi không muốn nhận một chút nào. Nhưng vì tôi không thể trả lại nó nên tôi đã giữ nó, và đeo nó vào ngón tay duy nhất vừa vặn, ngón trỏ của tôi. Mặc dù tôi thường không đeo đồ trang sức nhưng tôi chưa bao giờ tháo nó ra, điều này cũng có vẻ lạ. Nhiều người đã ngưỡng mộ nó và hỏi liệu tôi có bán nó không, hoặc ít nhất là nói cho họ biết họ có thể tìm thấy một chiếc khác giống như nó ở đâu. Tôi nghĩ rằng nó có thể là duy nhất, bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe nói về một chiếc nhẫn khác có cùng thiết kế. Có bảy viên bi bạc đặt xung quanh mép: năm viên ở phía dưới và hai viên ở phía trên ngăn cách nhau bằng một thanh bạc. Ở trung tâm là một ngôi sao năm cánh màu xanh ngọc. Nhiều người nghĩ rằng có thể có một số loại biểu tượng trong thiết kế. Manh mối duy nhất cho người thợ bạc đã làm ra nó là một dấu U hoặc hình móng ngựa ở bên trong.
Janice đặt ngôi sao nhỏ của cô ấy trên ngôi sao của chiếc nhẫn tôi đeo và nó trùng khớp, như thể nó là một bản sao. Bấy giờ tôi đã rất ấn tượng. Đây có thể là một sự trùng hợp? Tôi gọi cho Patsy từ phòng khác để tôi có thể cho cô ấy xem. Tất cả chúng tôi đều cười vang, nhưng có một cảm giác kỳ lạ là có điều gì đó không tự nhiên đang xảy ra. Patsy cũng nghĩ rằng thật bất thường khi nó khớp chính xác. Một sự trùng khớp hoàn hảo. Tất nhiên, ngôi sao của Janice có màu bạc và viên đá của tôi có màu xanh ngọc.
"Nhìn này," Janice nói. "Tôi phải cất nó trong mặt dây chuyền trái tim để đỉnh hướng lên trên. Và đó là cách bà đeo nhẫn, cùng điểm hướng ra ngoài."
Lúc bấy giờ, chúng tôi ít biết rằng sự trùng khớp chính xác của các vì sao là một loại điềm báo. Một dấu hiệu cho thấy chúng tôi sẽ cùng nhau thực hiện những công việc quan trọng. Liệu việc chúng tôi đến với nhau chỉ là sự tình cờ đơn thuần, hay có động cơ hay sức mạnh cao hơn đằng sau chuyện này?
Chúng tôi đang ngồi tại bàn ăn của Patsy với chiếc máy ghi âm đáng tin cậy của tôi thảo luận về những trải nghiệm và kỷ niệm của Janice trong hơn hai giờ đồng hồ. Bây giờ là lúc để thực hiện hồi quy. Vấn đề duy nhất là quyết định sự việc nào sẽ được đề cập trước. Chúng tôi đi đến phòng ngủ dành cho khách, và khi tôi đang chuẩn bị dụng cụ, cô ấy đã kể cho tôi nghe về một sự việc gần đây khác. Nó đã xảy ra một tháng trước đó vào tháng 7 năm 1987, vì vậy nó rất mới mẻ trong tâm trí của Janice.
Khi thức dậy vào buổi sáng hôm đó, cô ấy bị ho, và khi cô ấy ngồi dậy, những cục máu lớn chảy ra từ miệng. Điều này khiến cô sợ hãi, nhưng khi cô đứng dậy, cô nhận thấy không có vết máu trên giường. Thay vào đó, có thứ gì đó dường như là nước ở phần dưới của cơ thể cô, và trên giường bên dưới cô. Cô không làm ướt giường, và không có mùi hôi liên quan đến nó. Như thể ai đó đã dội nước vào người cô. Sự khó chịu duy nhất là cảm giác nóng rát ở vùng âm đạo của cô. Cô đi vào phòng tắm và rửa sạch miệng, và máu ngừng chảy đột ngột như lúc nó mới bắt đầu. Con chó nhỏ của cô ấy đang rất phấn khích, Janice đã liên tưởng đến cảnh tượng khi cô ấy đi làm về. Lo lắng về hiện tượng chảy máu, cô ấy phải đi khám bác sĩ ngày hôm đó, nhưng bác sĩ không thể tìm thấy bất cứ điều gì để giải thích các cục máu đông.
Tôi quyết định tập trung vào sự việc này vì nó mới diễn ra. Nếu không có gì ở đó, chúng tôi có rất nhiều tài liệu khác để khám phá. Khi bước vào trạng thái thôi miên, cô ấy rơi vào trạng thái rất sâu ngay lập tức. Sau đó, tôi đưa cô ấy vào đêm trước khi cô ấy thức dậy trong tình trạng lo âu, để xem điều gì đã gây ra chuyện đó. Tôi cũng gợi ý rằng cô ấy có thể quan sát như một phóng viên khách quan nếu muốn, để loại bỏ bất kỳ sự khó chịu nào về thể chất.
D: Tôi sẽ đếm đến ba, và khi đến ba, chúng ta sẽ ở vào thời điểm khi cô chuẩn bị đi ngủ vào tối ngày hôm đó. Và cô có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. 1, 2, 3. chúng ta đã quay trở lại đêm đó. Cô đang làm gì đấy? Cô thấy gì?
J: Tôi đang nhìn con chó của tôi. Nó nhìn xung quanh thật kỳ lạ, thực sự kỳ lạ. Và tôi biết nó đang nhìn thứ gì đó mà tôi chưa thể nhìn thấy. Nhưng tôi biết nó ở đó, bởi vì tôi cảm thấy nó.
D: Cô cảm thấy điều gì?
J: Là họ. Đó là họ. Tôi nó đi ... (Thở sâu) với tôi, bởi vì tôi biết họ đang đến.
D: Nó đã bao giờ làm điều đó chưa?
J: Vâng, nó đã đi theo tôi rồi.
D: Ồ? Sao nó có thể thích chuyện đó được nhỉ?
J: (Cô ấy bắt đầu có vẻ e ngại.) Tôi không biết nữa.
D: Được rồi. Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.
J: Năng lượng của tôi thực sự rất thấp. Nhiều căng thẳng trong công việc. Họ nói với tôi rằng họ cần phải làm một số việc. (Sợ hãi.) Và tôi không biết chúng tôi sẽ đi đâu. - Và đầu tôi rất đau.
Tôi ngay lập tức đưa ra những gợi ý giúp loại bỏ tất cả cảm giác khó chịu về thể chất. Trong vài giây, các cảm giác trên khuôn mặt của cô ấy cho thấy cô ấy không còn bị căng thẳng nhiều nữa và cơn đau đầu đã dịu đi.
D: Họ đang ở đâu?
J: Họ xuyên qua cửa sổ phòng tôi.
D. Sao cơ? Trèo qua ư?
J: Xuyên qua bức tường. (Chuyện này dường như khiến cô ấy khó chịu.) Xuyên thẳng qua bức tường.
D: Họ trông như thế nào?
J: Không cao bằng tôi, nhưng gần bằng. Và tôi biết họ, nhưng mỗi lần nó xảy ra thì tôi hơi sợ. (Thở dài)
D: Ồ, vâng, tôi có thể hiểu điều đó. Ai cũng sợ hãi cả. Nhưng cô sẽ không sợ nếu cô kể tôi nghe về chuyện đó. Cô hiểu không? (Hơi thở và biểu hiện cơ thể của cô ấy cho thấy sự lo lắng). Cô không cần phải sợ khi nói chuyện với tôi, bởi vì tôi ở đây với cô. Và tôi sẽ ở lại với cô. Nhưng có bao nhiêu người ở đó?
J: (Giọng cô ấy run run. Cô ấy sắp rơi nước mắt.) Hai.
D: Cô có muốn cho tôi biết họ trông như thế nào không?
J: (Giọng cô ấy vẫn còn run.) Họ không có tóc. Và họ có đôi mắt to màu nâu. Và họ có da, nhưng nó không giống da của chúng ta. Nó rất khác. Và ta nghĩ rằng họ có quần áo, nhưng ta không biết họ có mặc quần áo hay không.
D: Da của họ khác da của chúng ta như thế nào?
J: Tôi nghĩ đó không phải là da. Có cảm giác nó khô. Giống như giấy, nhưng giống như giấy crepe hơn. (Giọng cô ấy đầy sợ hãi).
D: Tôi hiểu những gì cô nói. (Cô ấy bắt đầu khóc. Cô ấy khóc trong sọ hãi.) Ổn cả rồi, tôi đang ở bên cô. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
J: (Thoạt tiên cô ấy không hiểu chuyện gì xảy ra, vì quá thổn thức.) Họ muốn tôi đi cùng họ. nhưng tôi ... tôi đã nói rằng tôi muốn ở lại lâu hơn một chút. Tôi muốn giữ lại đứa con của mình. (Òa khóc)
Đây là một điều bất ngờ. Cô ấy đã nói với tôi trước đó trong cuộc phỏng vấn rằng cô ấy không thể có thai.
D: Cô nói gì vậy?
J: Đã đến lúc họ phải đưa tôi đi, nhưng tôi muốn ở lại và giữ nó thêm một lúc nữa.
D: Cô có thai ư?
J: Tôi nghĩ vậy. Tôi không nghĩ họ gọi nó là cái thai. Tôi không biết họ gọi đó là gì. Họ chỉ nói rằng đã đến lúc phải đi.
D: Sau đó, cô ra ngoài bằng cách gì?
J: Chúng tôi đi xuyên tường như họ.
D: Cô có nghĩ là chính cô đang đi như vậy không?
J: Vâng, tôi cảm thấy mình làm điều đó. Họ có thể giúp ta làm điều đó. Và ta thực sự đi xuyên tường. Ta đã đi ra khỏi phòng của mình.
D: Vậy, cơ thể thực sự của cô đã đi xuyên qua bức tường à?
Tôi muốn làm rõ rằng đó không phải là trải nghiệm thoát xác. Lần đầu tiên điều này xảy ra với John, tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cơ thể thực sự có khả năng xuyên qua các vật thể rắn, như tường hoặc mái nhà. Mỗi lần điều này được thuật lại kể từ đó tôi đã cố gắng xác định xem đó chính là cơ thể hay một trải nghiệm tâm linh. Đối tượng luôn khẳng định về những gì xảy ra. Họ không hề tỏ ra mơ hồ hay không chắc chắn.
J: (Giọng cô ấy dần bình thường trở lại) Nó liên quan đến sự dịch chuyển của các phân tử. Họ đã cho tôi thấy nó xảy ra như thế nào. Và có một cảm giác buồn cười khi nó bắt đầu xảy ra.
D: Rồi sau đó cô cảm thấy thế nào?
J: Toàn thân ta có cảm giác hơi tê cóng. Và sau đó ta cảm thấy nó tan chảy. Nó chỉ tan ra như không khí. Nó sẽ là không khí, nhưng ta không phải là không khí. Giống như ta là không khí ngoại trừ việc ta có một hình thù còn không khí thì không. Nó khiến bạn đồng nhất với không khí.
Chuyện xảy ra là nhờ nó được đẩy nhanh đến mức mà cơ thể ta có tốc độ rung khác với vật thể mà ta đi xuyên qua. Do đó ta xuyên qua vật thể đó.
D: Thật ấn tượng.
J: Kỳ lạ mới đúng.
D: Sau đó, điều gì xảy ra sau khi cô đã đi xuyên tường với họ?
J: Trời tối và chúng tôi đang di chuyển. Tôi không chắc mình đang di chuyển như thế nào.
D: Họ vẫn đi cùng cô chứ?
J: Vâng. Họ ở cả hai bên, và cún cưng đi cùng tôi.
Điều này cũng đã được tường thuật trong các trường hợp khác. Sau khi cơ thể được đưa qua tường hoặc trần nhà, sẽ có một người ngoài hành tinh đứng ở hai bên khi người đó được đưa lên tàu. Có thể đây là một phần của cơ chế cho sự dịch chuyển này. Người ngoài hành tinh phải hiện diện xung quanh con người để họ có thể xuyên không đến con tàu.
D: Vậy con chó cũng đi xuyên tường. Không biết nó cảm thấy thế nào nhỉ?
J: Nó không sợ.
D. Cô có nhìn thấy gì xung quanh không?
J: (Lại thở nặng nhọc hơn.) Tôi chỉ biết tôi đang ở trên tàu. Tôi đang ở trên một cái bàn.
D: Làm thế nào để vào được con tàu đó?
J: Tôi không biết. Nó trống rỗng. Tôi chỉ biết tôi đang ở trong đó.
Đây là một chi tiết trùng hợp với các trường hợp khác. Thường có một khoảng trống khi họ tiến vào con tàu trong khi nó ở trên không. Có thể họ cũng đi xuyên qua lớp bên ngoài theo cách tương tự như khi họ rời khỏi ngôi nhà của mình. Nếu vậy, dường như chuyện này gây ra hiện tượng mất trí nhớ tạm thời. Khi con tàu ở trên mặt đất, họ thường nhớ đã đi bộ hoặc được đưa lên cầu thang hoặc một đoạn đường dốc.
D: Rồi sau đó, chuyện gì đang xảy ra?
J: Họ khiến tôi ... tôi nằm xuống. Và chúng tôi sẽ làm chuyện đó một lần nữa.
D: Làm gì vậy?
J: Giống như đang ở phòng khám phụ khoa. Tôi không biết họ làm chuyện đó như thế nào bởi vì tôi không lúc nào tỉnh táo cả. (Đang bực bội.) Tôi muốn biết. Và tôi cầu xin họ cho tôi biết họ đang làm gì.
Trong những ngày đầu điều tra, tôi đã phát hiện ra rằng có thể có được câu trả lời ngay cả khi cơ thể đối tượng đã được đưa vào trạng thái ngủ. Ta có thể đi thẳng vào tiềm thức bởi vì bộ phận đó không bao giờ ngủ (ngay cả khi phẫu thuật), và có thể cung cấp câu trả lời khách quan và chính xác.
D: Tôi nghĩ cách chúng ta sẽ thực hiện bây giờ, có lẽ cô có thể nhận ra. Cô có muốn tìm câu trả lời không?
J: (Khịt mũi) Tôi nghĩ là có.
D: Cô có muốn trở thành một người quan sát và quan sát bằng trí óc của cô, trong khi cơ thể cô đang ngủ không? Cô nghĩ cô có thể làm được không?
J: Tôi không biết. Tôi cảm thấy như tôi đang ở đó ngay bây giờ. Tôi đang ở đó ngay bây giờ. Ngay đó. (Cô ấy đang khịt mũi).
D: Hãy hỏi một trong họ xem cô có thể đứng nhìn như một người quan sát không. Và hãy xem họ nói gì. (Không) Họ nói, không? Chúng ta có thể đặt câu hỏi chứ? (Vâng).
Lúc này giọng nói của cô ấy thay đổi một cách bất ngờ. Với câu trả lời của cô, "Vâng," giọng nói có vẻ độc đoán hơn, không sợ hãi như trước.
D: Được rồi. Vậy mọi chuyện xảy ra khi cơ thể đang chìm vào giấc ngủ ư?
J: Không phải là trạng thái ngủ.
Giọng nói trả lời câu hỏi chắc chắn không phải của Janice. Nó đơn điệu, máy móc, gần như rô bốt. m tiết phát ra riêng lẻ từng từ, hoàn toàn không phải theo cách chúng ta phát âm bằng cách nối các âm với nhau. Đôi khi nghe có vẻ trống rỗng và gần như có âm thanh vang vọng mà chắc chắn không phải do máy ghi âm hoặc micrô gây ra.Tôi nghe thấy nó phát ra từ cô ấy, và tôi không thể hiểu làm thế nào mà cô ấy có thể tự nhiên phát ra âm thanh như vậy. Nó không giống với Janice chút nào. Giọng nói với giọng điệu và cách cư xử độc đáo này tiếp tục trong suốt phần còn lại của phiên thôi miên, và không thay đổi cho đến khi thực thể được yêu cầu rời đi vào cuối buổi. Tôi không bị choáng ngợp vì sự thay đổi này, vì điều này đã xảy ra trước đây rồi. Tôi đã tận dụng cơ hội để đặt câu hỏi.
D: Nếu đó không phải là trạng thái ngủ, thì là gì được chứ?
J: Đó là mức độ ý thức mà bà không quen thuộc.
D: Tại sao cô ấy phải ở trong trạng thái ý thức đó?
J: Vì như vậy sẽ không có đau đớn.
D: Tôi nghĩ điều đó rất tốt. Chúng tôi không muốn cô ấy phải trải qua bất kỳ nỗi đau nào. Chuyện gì đang xảy ra có thể gây ra sự đau đớn?
J: Sự ra đời của một đứa trẻ.
D: Đúng vậy. Đây có phải là một ca sinh nở?
J: Đây là một ca sinh nở.
D: Cô có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không?
J: Điều tương tự cũng xảy ra khi bà sinh ra trên Trái đất.
D: Nhưng trên Trái đất chuyện đó xảy ra một cách tự nhiên.
J: Nó đang diễn ra một cách tự nhiên.
D: Trên Trái đất, khi sinh nở, thường có sự đau đớn đi kèm
J: Đó là lý do vì sao có sự thay đổi trạng thái. Không còn cảm giác đau đớn của người mẹ nữa.
D: Nhưng tôi có đúng không khi cho rằng phôi thai không lớn lắm không?
J: Đúng vậy.
D: Vậy thì nó có thể được chuyển qua rất dễ dàng.
J: Sẽ có đau đớn. Con người này chưa bao giờ có một đứa trẻ trên Trái đất, do đó ống dẫn cũng khác.
D: Có điều gì đó xảy ra để kích thích quá trình không? Tương tự như con đau chuyển dạ hay chuột rút khi sinh?
J: Tôi không hiểu câu hỏi của bà.
D: Có phải điều gì đó được thực hiện với máy móc hay dụng cụ để khiến cho cơ thể chuyển dạ không?
J: Đã đến thời điểm cho chuyện này xảy ra trong lĩnh vực của chúng tôi. Khoảng thời gian chín tháng mà bà nhắc đến ... sẩy thai... lên đến đỉnh điểm, chỉ đơn giản là thay đổi. Đó là một giai đoạn ngắn hơn, bởi vì kiểu tăng trưởng này diễn ra trong thời gian em bé được mang thai. Do đó, các cơ quan và các trạng thái phôi thai khác nhau được phát triển lên một cấp độ cao hơn mức độ sẽ được phát triển trong khoảng thời gian chín tháng ở Trái đất.
D: Vậy thì đó không phải là kích thước của một đứa trẻ chín tháng, hay còn gọi là trẻ đủ tháng?
J: Đúng như vậy.
D: Nhưng nó được phát triển đầy đủ theo tiêu chuẩn của cô?
J: Đúng vậy. Bà chưa hiểu các tiêu chuẩn của chúng tôi, trong đó tiêu chuẩn của chúng tôi có nghĩa là trẻ sơ sinh là trẻ chín tháng mặc dù kích thước thể chất không bằng trẻ chín tháng.
D: Đứa trẻ đó có đầy đủ các đặc điểm của một đứa trẻ bình thường không?
J: Có, và kể các hệ thống trong cơ thể.
D: Theo cách nghĩ của chúng tôi, một phôi thai nhỏ sẽ có kiểu phát triển rất sơ khai, và không thể tồn tại.
J: Nó cần khoảng thời gian bốn tháng để tồn tại nếu được mang thai trên trái đất. Chúng tôi duy trì quá trình sinh nở trong thời gian người mẹ đang mang phôi thai. Việc duy trì đặc biệt này khiến các hệ thống phát triển với tốc độ khác với quá trình sinh nở bình thường mà con người thực hiện.
D: Kích thước của thai nhi khi nó được sinh ra là như thế nào?
J: Đó là một đứa trẻ bốn tháng về kích thước thể chất, so với sự sinh nở của người trái đất.
D: Theo hiểu biết của tôi thì với kích thước đó, nó có thể nằm gọn trong lòng bàn tay
J: Nó lớn hơn một chút.
D: Cô ấy mang thai được bốn tháng chưa? (Được rồi) Cô ấy có biết không?
J: Không nhận thức được như trước. Đã có những lúc cô ấy nhận thức được. Nhưng không được bao lâu. Cô cảm thấy mình có thai. Cô ấy có hiện tượng giống như những người trên Trái đất, phần bụng nở ra, và cô ấy có thể biết được điều gì đang xảy ra.
D: Cô ấy có bị chậm kỳ kinh không?
J: Cô ấy không bao giờ có kinh nguyệt nữa.
D: Chuyện đó không cần thiết cho việc này đúng không? (Không) Tất cả những gì cô cần là tử cung à?
J: Ngay cả tử cung cũng không cần thiết. Nó liên quan đến năng lượng, trái ngược với sự bài tiết nội tiết tố của cơ thể con người.
D: Tôi đang cố gắng rất nhiều để hiểu. Đối với loài người, cần phải có lớp niêm mạc tử cung và các hormone, vì vậy nhau thai có thể bám vào và nuôi dưỡng thai nhi đang phát triển.
J: Cách thức thai nhi này trải nghiệm cuộc sống khác nhiều so với đứa trẻ bình thường được mang thai bởi người mẹ, ở chỗ, khi người mẹ tham gia các hoạt động sinh hoạt hàng ngày, đứa trẻ được trải nghiệm các hoạt động đó của người mẹ một cách đầy đủ nhất.
D: Vậy điều này có thể thực hiện với phụ nữ ở bất cứ tuổi nào?
J: Chính xác. Nhưng phải là một kiểu phụ nữ đặc biệt tham gia vào dự án này vì có một số điều kiện nhất định.
D: Cô có thể cho tôi biết những yêu cầu đó là gì không?
J: (Giống như đang đọc tài liệu.) Yêu cầu là: Ăn kiêng. Yêu cầu là: đảm bảo mức độ tồn tại nhất định. Yêu cầu là: Sự tinh khiết. Và còn một số những yêu cầu khác thảo luận sau.
D: Có vẻ như phù hợp với hầu hết phụ nữ.
J: Không phải hầu hết.
D: Chúng khác nhau chỗ nào?
J: Ở chỗ là sự tham gia của hầu hết phụ nữ trong các hoạt động cụ thể. Ở chỗ là khả năng tập trung của hầu hết phụ nữ. Bởi vì lúc đó sẽ có sự tương tác với não bộ của bộ nữ. Các chủ thể được lựa chọn theo cách liên quan đến các tiêu chí về sự phát triển của con người, sự tiến hóa của người mẹ. Đó là một quá trình phức tạp.
D: Tôi nghĩ chắc côthấy tôi hỏi nhiều quá. Tôi rất tò mò. Cô có đang nói về hoạt động tình dục không?
J: Đó là một yếu tố.
D: Bởi vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến các hormone, cảm xúc và mọi thứ khác.
J: Nó liên quan nhiều hơn đến bản thể người mẹ, hơn là liên quan đến thể chất nội tiết tố. Ta có thể gọi là cấp độ tâm linh, theo ngôn ngữ Trái Đất của bà.
D: Vậy mọi phụ nữ đều không phù hợp.
J: Điều này là chính xác.
D: Việc này có xảy ra với cô ấy trước đây không?
J: Có.
D: Trong lĩnh vực của tôi, người ta nói rằng việc sinh sản có thể được thực hiện theo cách nhân bản?
J: Có một dự án để nhân bản. Nó tách biệt và ngoài dự án này. Một số phụ nữ tham gia vào cả hai, một số chỉ tham gia một dự án.
D: Nếu có thể sinh con theo cách này, tại sao quá trình nhân bản cũng cần thiết?
J: Bởi vì có sự khác biệt về gen diễn ra trong quá trình nhân bản, điều đó không có trong dự án khác.
D: Cô có thể giải thích thêm không? Tôi hiểu chút ít về nhân bản. Đó là một bản sao y hệt.
J: Nhân bản là một bản sao chính xác. Phương pháp khác đưa các kích thích bên ngoài vào quá trình này, không chỉ là bản thể của người mẹ. Có hai loại cá thể riêng biệt và khác biệt được tạo ra.
D: Vậy thì bản thể nhân bản là một bản sao chính xác. Bản thể còn lại có một kiểu cấu tạo gen khác. Điều đó có đúng không?
J: Đúng. Đối với bản thể còn lại cũng chứa tất cả các kích thích ngoại cảm mà người mẹ nhận được trong khoảng thời gian ở trạng thái phôi thai.
D: Ý cô là bản sao nhân bản hay bản sinh học?
J: Bản sao tự nhiên.
D: Điều này có nghĩa là bản sao nhân bản sẽ là một người lạnh lùng hơn, và vô cảm?
J: Không trừ khi người mẹ là người như vậy.
Vấn đề bà đang gặp phải khi cố hiểu điều này, là bản sao có chứa tất cả mọi thứ của người mẹ. Với sinh nở tự nhiên, như bà thường gọi, đứa trẻ chứa đựng và là tất cả những gì của người mẹ, cộng với tất cả những gì người mẹ đã tiếp xúc trong thời gian mang phôi thai đó.
D: Vì vậy, có một sự khác biệt.
J: Một sự khác biệt nhất định. Chúng tôi đang cố gắng giải thích với bà rằng phôi thai nằm trong tử cung của mẹ nên nó sẽ sống cùng với mẹ của mình.
D: Trải nghiệm những gì người mẹ đang trải nghiệm.
J: Chính xác!
D: Và bản sao nhân bản không có được trải nghiệm này. À, tôi có thể hỏi cô làm thế nào mà phôi thai được tạo ra? Cha của nó cũng là con người hay sao?
J: Chúng ta sẽ không thảo luận vào thời điểm này. Thông tin rồi cũng sẽ được tiết lộ. Trước tiên, chúng tôi phải tin tưởng bà.
D: Hoàn toàn không sao cả. Tôi chỉ hỏi nhiều câu hỏi, miễn là những câu hỏi đó không gây khó chịu.
J: Chúng tôi muốn xem bà làm gì với thông tin chúng tôi tiết lộ và cách bà sử dụng những thông tin đó.
D: Tôi sẽ làm theo bất cứ những gì cô muốn.
J: Nó sẽ không được phổ biến đến công chúng cho đến khi bà hiểu rõ toàn bộ vấn đề.
D: Tôi sẵn sàng chấp nhận điều đó. Dù sao thì tôi cũng không muốn một câu chuyện nửa vời, một sự thật nửa vời.
J: Chúng tôi phải nhắc nhở bà bảo vệ đối tượng.
D: Tôi đã đảm bảo sự an toàn xung quanh cô ấy khi chúng tôi đang làm việc ở trạng thái này. Ý cô là vậy đúng không?
J: Không. Chúng tôi muốn nói rằng, với những gì bà thực hiện với thông tin bà có được, có thể có ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của cô ấy.
D: Điều đó rất đúng. Hầu hết những người tôi làm việc cùng không muốn được biết đến. Họ muốn ẩn danh. Điều này rất quan trọng vì họ không muốn cuộc sống của mình bị quấy rầy và tôi luôn cố gắng để tôn trọng điều đó.
J: Đây là lý do tại sao chúng tôi đang nói chuyện với bà. Vì lý do bà là một cá nhân rất có trách nhiệm.
D. Và nếu nó nằm trong khả năng của tôi thì sẽ không ai biết cô ấy là ai. Luôn có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Nhưng với những gì tôi có thể kiểm soát, tên của cô ấy sẽ không bao giờ được tiết lộ. Cô muốn như vậy đúng không?
J: Tại thời điểm này, đó là cách tốt nhất. Có những công việc khác chúng tôi phải làm. Cô ấy là một đối tượng tiến hóa cao. Cô ấy hiểu biết hơn hầu hết các đối tượng khác. Vì vậy, chúng tôi có một dự án lớn hơn cho cô ấy, và chúng tôi không muốn bị gián đoạn vì sự tò mò.
D: Vâng, và có rất nhiều người tò mò. Có vẻ như tôi là người sẽ gặp vấn đề.
J: Không đâu nếu chúng tôi cũng có thể được phép bảo vệ bà.
D. Tôi muốn như vậy. Bởi vì tôi cảm thấy mình sắp đi nơi tràn ngập sự tiêu cực.
J: Đúng rồi.
D: Và sự hoài nghi.
J: Chính xác.
D: Và tôi hoan nghênh mọi sự bảo vệ mà cô có thể có cho tôi.
J: Bà sẽ biết qua chiếc nhẫn của mình rằng chúng tôi luôn ở bên bà.
Đây là chiếc nhẫn ngọc lam ngôi sao của tôi đã được đề cập trước đó, mà tôi đã có được một cách kỳ lạ, và tôi chưa bao giờ tháo ra.
D: Tôi tò mò về chiếc nhẫn đó. Cô có thể cho tôi biết bất cứ điều gì về nó không?
J: Người Trái đất luôn nghĩ rằng UFO đến từ các vì sao. Ngôi sao mà bà đang có là biểu tượng của bà và bà được kết nối với nó. Và rằng bà luôn ở bên chúng tôi trong suy nghĩ, vì công việc bà đã tham gia, giúp xóa tan quan niệm rằng chúng tôi là những sinh vật xấu xa và độc ác.
D: Vâng. Bởi vì thông tin tôi có được dường như đều tích cực.
J: Thực sự là tích cực. Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo bà là có tồn tại một thế lực phản diện, như cách mà người Trái đất mô tả.
D: Nhưng tôi luôn tin rằng cô đang làm đúng những gì cô muốn, những gì cô mong đợi.
J: Đúng vậy.
D: Tôi đã không nghĩ tới việc tìm thấy thế lực xấu đó.
J: Nhưng bà phải biết và nhận thức rằng nó có tồn tại. Bà cũng phải biết và ý thức rằng trong quá trình điều tra, bà có thể sẽ tiếp xúc với mặt xấu xa của người ngoài hành tinh. Tuy nhiên, đó là sự lựa chọn mà mỗi cá nhân phải đưa ra, chọn đứng về phe nào. Có một sự lựa chọn chắc chắn được đưa ra.
D: Tôi đã nghe nói về sự tiêu cực này. Và tôi không muốn tham gia vào phe đó.
J: Nếu bà đã lựa chọn, thì bà không cần phải lo sợ, vì bà sẽ không tham gia vào phe đó. Nó có thể vượt lên trên bà. Nó có thể lảng vảng xung quanh bà, nhưng bà sẽ được bảo vệ khỏi sự tiếp cận của nó.
D: Thật là tốt. Tôi đánh giá cao điều đó, bởi vì tất cả những gì tôi muốn chỉ là thông tin.
J: Và đó là những gì chúng tôi muốn chia sẻ.
D: Được rồi. Tôi có thể biết tôi đang nói chuyện với ai hoặc cái gì không?
J: Tôi không hiểu câu hỏi của bà.
D: Chà, tôi không tin là tôi đang nói chuyện với tiềm thức của Janice, phải không?
J: Không. Không phải như vậy.
D: Tôi đang nói chuyện với ai? Không cần phải là một cái tên. Tôi chỉ tò mò không biết tôi đang trò chuyện với cái gì.
J: Bà nhìn vào gương mặt trên bìa cuốn sách Communion, và bà sẽ thấy hình ảnh của tôi. Đây là lý do tại sao Janice, bị ảnh hưởng bởi lớp vỏ bọc đó theo cách mà cô ấy vốn có. Cô ấy quen thuộc nhất với chúng tôi. Cô ấy biết rằng trong quan niệm của người Trái đất, có những lúc dường như chúng tôi có thể gây ra đau đớn, hoặc ai đó từ Trái đất sẽ nhận ra rằng chúng tôi không nhân từ và không có cảm xúc. Cô ấy đã được phép biết câu chuyện đằng sau đó. Trong đó nó chỉ đơn giản là quan niệm của cô ấy. Và cô ấy đã có thể thay đổi quan điểm để hiểu được ý nghĩa đằng sau những gì chúng tôi làm, và bất cứ loại đau đớn nào chúng tôi có thể gây ra cho cô ấy. Cô ấy biết điều này là sự ngẫu nhiên của bất cứ loại vấn đề nào mà cô ấy có thể gặp phải khi chấp nhận những gì cô ấy đã đồng ý. Cô ấy nhận thức được và thường xuyên được chúng tôi nhắc nhở rằng bất cứ lúc nào cô ấy có thể và được phép từ chối. Cô ấy cũng biết rằng từ chúng tôi sẽ không có sự phân chia nào trong hành động không có sự tham gia của cô ấy bất cứ lúc nào mà cô ấy cảm thấy quá khó chịu để tiếp tục. Cô ấy biết và đã được thông báo rằng chúng tôi giúp cô ấy theo mọi phương cách mà cô ấy cần giúp đỡ, bất cứ lúc nào.
D: Thật là tốt. Như cô biết, một trong những giả thuyết mà con người đặt ra là người ngoài hành tinh rất lạnh lùng và vô cảm, gây ra nỗi đau và không quan tâm đến con người.
J: Theo tiêu chuẩn con người, điều đó là đúng. Con người ngần ngại không đến gần chúng tôi, và không hiểu chúng tôi nghĩ gì. Những cá nhân như Janice, người mà bà nói chuyện, có thể trở thành chúng tôi một cách hiệu quả và biết mục đích của chúng tôi, biết tâm trí của chúng tôi và biết bản thể của chúng tôi. Do đó, họ hiểu rằng chúng tôi không tham gia vào việc gây ra đau đớn đơn giản chỉ vì vấn đề gây ra đau đớn. Vì thực tế là chúng tôi không biết đau như loài người cảm thấy đau, nên đôi khi chúng tôi khó hiểu rằng chúng tôi đã gây ra điều đó.
D: Tôi hiểu rồi. Đây có phải là do hệ thống thần kinh của cô khác với chúng tôi?
J: Chính xác.
D: Vậy thì cô đã không phát triển theo cùng một cách thể chất giống con người? (Không) Cô có khả năng cảm xúc không?
J: Chúng tôi có khả năng mô phỏng cảm xúc, nhưng chúng tôi không tích hợp sẵn cảm xúc như con người luôn có cảm xúc dù ở bất cứ đâu.
D: Cô giống như một-- Tôi không muốn nói một "cái máy" - giống như một người được sản xuất, hơn là một người được tái tạo về mặt di truyền đúng không?
J: Xin lỗi. Câu hỏi không rõ ràng.
D: Tôi đang cố gắng nghĩ cách diễn đạt. Tôi quen với việc con người là sinh vật có cảm xúc, trừ khi chúng tôi có những con rô bốt giống người. Được sản xuất thay vì sao chép theo phương thức di truyền.
J: Chúng tôi có cảm thấy, nhưng nó không có nghĩa giống như loài người.
D: Cô có thể giúp tôi hiểu hơn được không?
J: Nếu bà chạm vào tôi, tôi cảm nhận được điều đó. Nó không truyền tới ... không có nghĩa là cảm giác tương tự sẽ diễn ra. Khi đó, tâm trí tôi biết bà đã chạm vào tôi. Tôi cảm nhận được sự đụng chạm, nhưng không giống như cách con người cảm nhận được. Đó là một quá trình, một sự chạm vào thần giao cách cảm, trái ngược với thể chất. Trong đó chúng tôi phản ứng từ một mức độ thần giao cách cảm. Do đó, sự tiến hóa của chúng tôi là trạng thái mà các giác quan của chúng tôi đi qua cách nhận biết đó, trái ngược với mức độ thể chất thiên về cảm xúc mà bà có thể hiểu được.
D: Tôi đang nghĩ đến cách con người âu yếm nhau, đặc biệt là khi họ vuốt ve một đứa trẻ.
J: Chúng tôi đang học hỏi điều đó. Chúng tôi muốn kết hợp hai loại cảm xúc khác nhau và hiểu chúng. Trong quá trình tích hợp, những gì sẽ diễn ra là một tiến hóa của một sự tích hợp vào cách thức thần giao cách cảm để cảm nhận và nhận biết, một giác quan xúc cảm và nhận biết.
D: Tôi hiểu rồi. Và cô cũng không cảm nhận được những cảm xúc như yêu hay ghét đúng không?
J: Chúng tôi không hiểu những cảm xúc đó, mặc dù chúng tôi có thể cảm nhận được chúng. Nhưng theo một cách khác.
D: Vậy thì, cô có thể cảm thấy sự tức giận không?
J: Chúng tôi có thể cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào mà bà có thể cảm nhận được, nhưng nó được cảm nhận trong tâm trí của chúng tôi chứ không phải ảnh hưởng đến cơ thể vật lý của chúng tôi.
D: Vậy thì cô không hoàn toàn là người lạnh lùng.
J: Đúng vậy. Chúng tôi trải nghiệm nó, nhưng nó không ảnh hưởng đến thể chất của chúng tôi như đối với con người. Căng thẳng là một phần của cuộc sống con người. Nó phá vỡ cơ thể. Nó ảnh hưởng đến tâm trí. Nó ảnh hưởng đến cấu trúc phân tử của cơ thể bà.
D: Và cô đang cố gắng ....
J: Tôi đang cố gắng nói với bà rằng nếu chúng tôi bị căng thẳng, nó không ảnh hưởng đến cơ thể của chúng tôi theo cách đó. Tuy nhiên, chúng tôi trải nghiệm điều đó bằng tâm trí của mình. Chúng tôi không ở đây để làm hại. Chúng tôi không ở đây để tiếp quản hành tinh của bà. Thật là tệ khi bà không thể hiểu được điều này.
D: Tôi tin cô.
J: Vâng, tôi biết. Tôi đã nói chuyện tập thể.
D: Sự thiếu hụt cảm xúc này, có phải là do chủng tộc của cô phát triển theo một cách khác không?
J: Thực tế, đơn giản là do chúng tôi có nguồn gốc và phát triển từ một nơi khác. Đó không phải là bởi vì chúng tôi không có cảm xúc. Chúng tôi không biết điều đó. Nó chỉ đơn giản là một phần không cần thiết trong sự tồn tại của chúng tôi.
D: Tôi nghĩ có lẽ tất cả chúng ta đều bắt đầu theo cùng một cách, và cô đã tiến hóa theo một cách khác.
J: Chúng tôi đã bắt đầu theo cách của chúng tôi. Đó là lý do tại sao chúng tôi khó có thể hiểu được cảm xúc của người Trái đất, và một số cách cư xử của sự tồn tại mà loài người tự áp dụng.
Tôi dừng lại để lật cuộn băng trong máy ghi âm.
D: Có lẽ cô biết rằng tôi đang sử dụng một cái máy.
J: Chúng tôi hiểu máy móc.
D: Đây là một chiếc máy thu âm giọng nói, và nó giúp tôi lấy lại giọng nói đó vào một thời điểm khác. Những câu chữ.
J: Chúng tôi lưu giữ nó trong tâm trí của mình.
D: Chúng tôi không hoàn toàn có khả năng đó, vì vậy tôi có một cái máy nhỏ để lưu giữ. Và khi cần tôi có thể phát lại chúng, nghe và hiểu chúng một lần nữa.
J: Bà có thể lưu giữ chúng trong tâm trí của bà.
D: Nhưng rất khó khi cô có quá nhiều thông tin.
J: Đó là vấn đề của bản thân .... (Cô ấy gặp khó khăn trong việc tìm từ thích hợp). Đó là vấn đề sắp xếp, phân loại và thiết lập hồ sơ thông tin.
D: Chà, tôi có thể làm điều đó rất giỏi.
J: Đó là vấn đề của hình ảnh và truy tìm hình ảnh. Nhiều như lúc chúng tôi bay. Chúng tôi có thể tưởng tượng về hành tinh hoặc một địa điểm của bà, và sau đó chúng tôi không cần phải bay đến đó để đến đó.
D: Hiện tại, cô có ở trong bầu khí quyển của chúng tôi không?
J: Chúng tôi đang ở trong bầu khí quyển của Trái đất.
D: Nhưng ý của cô là nơi mà cô xuất phát từ ban đầu? Cô sẽ chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh mà cô muốn tới?
J: Đúng vậy.
D: Và cô không cần bất cứ loại nguồn điện nào cho con tàu ư?
J: Chúng tôi không cần một loại nguồn điện. Tư tưởng là nguồn năng lượng của chúng tôi.
D: Như vậy là đủ để vận hành toàn bộ con tàu ư?
J: Nó có thể vận hành nhiều con tàu.
D: Đây là suy nghĩ của tập thể, hay suy nghĩ của chỉ một cá nhân như chính cô?
J: Nó có thể là một hoặc nó có thể là tập thể.
D: Các nhà khoa học thời nay chúng tôi nghĩ rằng chủng loại của cô phải có một số loại năng lượng: cơ học, điện năng hoặc một cái gì đó tương tự?
J: Có những con tàu chạy từ nhiều nguồn năng lượng khác nhau. Đó là nơi bà đi sai hướng. Con người nghĩ rằng tất cả các con tàu đều phải sử dụng cùng một loại năng lượng. Đúng không?
D: Hoặc ít nhất là năng lượng mà chúng tôi có thể hiểu được, dễ cháy hoặc các loại khác nhau.
J: Bà có hiểu được năng lượng ánh sáng không?
D: Chỉ trong cách chúng tôi sử dụng để sản xuất điện năng.
J: Chà, có một điểm vượt qua ánh sáng mà chúng tôi du hành trên đó. Đó là một tần số ánh sáng. Nó không thể được nhìn thấy bằng mắt thường.
D: Tôi đang nghĩ đến tia laser.
J: Bà đang tiến gần hơn.
D: Gần hơn? (Cười) Theo như tôi biết thì tia laser là một tần số nhanh hơn, tôi nghĩ vậy. Có đúng không?
J: Vâng. Tần số này nhanh hơn ánh sáng.
D: Tôi đang nghĩ đến lò vi sóng.
J: Đó là một chuyện hoàn toàn khác.
D: Được rồi. Sau đó, cô có thể du hành với một con tàu vật lý trên tần số này bằng cách sử dụng suy nghĩ. (Đúng) Bằng cách sử dụng suy nghĩ, cô có thể phi vật chất hóa và hiện thực hóa ở một nơi khác?
J: Chính xác.
D: Được rồi. Bởi vì chúng tôi nghĩ đến việc du hành với tốc độ ánh sáng.
J: Tốc độ này nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
D: Điều này có giống với cách cô ấy đi xuyên qua các bức tường không?
J: Điều này cũng tương tự, nhưng có một quy trình khác được sử dụng cho việc đi lại. Khi bà nói về việc đi xuyên qua vật chất, bà đang nói về một loại quá trình khác với quá trình mà chúng tôi đi từ vũ trụ đến bầu khí quyển Trái đất.
D: Chỉ vì nó không đi qua vật thể? Nó sẽ là một quá trình khác.
J: Chính xác.
D: Nhưng nó vẫn là phi vật chất hóa ở một nơi và tái vật chất hóa ở một nơi khác. Như vậy có đúng không? Bởi vì tôi đang rất cố gắng để hiểu.
J: Tôi không thể giải thích điều đó cho bà vào lúc này. Tôi có thể nói với bà rằng có hai quá trình du hành riêng biệt. Một là khi người ngoài hành tinh đưa cô ấy đi xuyên tường, thứ hai là giữa bức tường bên ngoài của nhà cô ấy và con tàu. Đây là lý do tại sao con người đôi khi gặp khó khăn khi điều chỉnh và vào lại khung thời gian và tần số dao động. Đối với tần số dao động thay đổi trong cách thức du hành này, phải mất một khoảng thời gian để làm chậm tiến trình, tùy thuộc vào cách vào lại.
D: Nó đang di chuyển nhanh hơn, sau đó nó lại phải giảm tốc.
J: Chính xác. Nó đôi khi gây ra các vấn đề về điều chỉnh. Nó có thể gây ra một số sự mất phương hướng, mà chúng tôi cố gắng giảm bớt càng sớm càng tốt khi chúng tôi nhận thức được nó đang xảy ra với cá thể.
D: Tôi có thể hỏi cô vấn đề này được không, cô có giới tính không? (Có) Cô có cả hai giới tính à? (Vâng) Và cô có sinh sản giống như con người không?
J: Chúng tôi có một sự lựa chọn.
D: Cô nói rõ hơn được không?
J: Chúng tôi có thể tái sản xuất theo cách đó. Chúng tôi có thể sử dụng một số phương pháp khác.
D: Phương pháp khác đó là gì?
J: Tôi đã giải thích hai trong số chúng cho bà rồi.
D: Nhân bản và Phương pháp này với Janice? (Vâng) Tôi tò mò về những gì sẽ được thực hiện với đứa bé này. Ý tôi là, tại sao cô lại muốn có sự kết hợp với con người?
J: Bởi vì trong sự kết hợp với con người, tất cả thể chất của con người, cũng như tất cả năng lực tinh thần của chủng tộc chúng tôi được tích hợp.
D: Nhưng không phải chủng tộc của cô có khả năng thể chất tuyệt vời sao?
J: Chúng tôi nghĩ con người rất đẹp. Chúng tôi có năng lực thể chất, nhưng chúng không giống khả năng thể chất của con người.
D: Tôi nghĩ rằng cô sẽ hạnh phúc với cách của cô, theo cách mà cô được tạo ra, và cô sẽ không ....
J: Đó không phải là vấn đề của việc không hạnh phúc. Đó là một bài học lớn cho con người như bà học hỏi. Khác biệt hơn.
D: Ý cô là gì?
J: Khác hơn là sự đối lập với không hài lòng. Nó không phải là vấn đề tốt hơn hay tệ hơn. Nó khác biệt hơn.
D: Đó là điều tôi đang cố gắng hiểu: Tại sao cô lại muốn thay đổi ngoại hình giống nòi của mình?
J: Điều đó không thay đổi ngoại hình về mặt thể chất của chúng tôi. Bởi vì nó không phải là chủng tộc của chúng tôi. Cũng không phải là chủng tộc của bà.
D: Ý cô là gì?
J: Ý tôi là nó không phải là một trong hai chủng tộc, mà là một chủng tộc.
Tôi không hiểu rằng anh ấy đang nói đến việc tạo ra một chủng tộc mới, riêng biệt.
D: Ý cô là mọi người đều thuộc một chủng tộc?
J: Cuối cùng thì điều đó sẽ xảy ra.
D: Đó có phải là nơi nó bắt đầu?
J: Tôi không hiểu câu hỏi đó.
D: Có phải tất cả chúng ta đều bắt đầu như một chủng tộc không?
J: Tôi đã giải thích cho bà sự khác biệt trong cách chúng ta trải nghiệm cảm xúc, so với cách mà con người trải nghiệm cảm xúc. Sự kết hợp của hai loại trải nghiệm này vào một bản thể sẽ tạo ra một bản thể khác biệt, nhưng không lấy đi bất cứ thứ gì của cả hai chủng tộc. Nó cũng không thay đổi thực tế rằng, cá nhân cụ thể đó là sự kết hợp cả hai chủng tộc.
D: Vì vậy, tất cả chúng ta bắt đầu như những chủng tộc khác nhau. Sau đó, mục tiêu là hòa nhập vào một chủng tộc kết hợp những phần tốt nhất của cả hai. Có đúng không?
J: Vâng, đó là một dự án.
D: Có những dự án khác nữa? (Có) Cô có thể cho tôi biết về chúng không?
J: Tôi không thể nói với bà vào lúc này.
D: Chà, tôi có thừa sự kiên nhẫn, nhưng tôi cũng có rất nhiều câu hỏi. Tôi đang cố gắng hiểu mục đích của việc này.
J: Một phần tinh chất còn sót lại trên Trái đất có thể được chuyển giao cho loài người mới tại thời điểm khi Trái đất mới tiến hóa.
D: Một Trái đất mới? Ý cô là gì? (Tạm dừng) Tôi biết rất nhiều về những lời tiên tri trong tương lai. Tôi đang cố gắng xem những gì cô đang nói có phù hợp với những dự đoán đó không.
J: Tôi đang nói rằng bản thể mới sẽ là loại bản thể cư trú trên Trái đất mới.
D: Trong tương lai của chúng tôi hay sao?
J: Đúng, trong tương lai của loài người. Trong tương lai của tất cả chúng ta. Bà có thể hiểu rõ hơn nếu tôi sử dụng từ "chuyển giao".
D: Chuyển giao cái gì?
J: Nếu bà lựa chọn, tùy thuộc vào kết quả lựa chọn của bà trên hành tinh trái đất, nhu cầu tồn tại của chủng tộc loài người để tái định cư Trái đất. Bản chất của loài người đã sinh sống trên Trái đất tồn tại trong chủng tộc mới. Vì vậy, nếu bà chọn con đường hủy diệt, sự tái sinh nhiều khả năng sẽ diễn ra ngoài chủng tộc này của loài người. Do đó, loài người sẽ thực sự có một chủng tộc mới để cư trú trên bầu trời mới và Trái đất mới. Một chủng tộc mới chỉ với những phẩm chất tích cực nhất.
D: Thực sự là một chủng tộc tiến hóa hơn. (Đúng)
Một khái niệm tương tự đã được mô tả trong cuốn sách Những người trông nom Trái đất của tôi, về một hành tinh đang được chuẩn bị để đón nhận một loài người mới (hoàn hảo hơn) trong trường hợp chúng ta phá hủy hành tinh Trái đất. Con người mới này đã được phát triển thông qua quá trình thử nghiệm được thực hiện trên những con tàu vũ trụ này. Tôi đã được nói rằng gen của con người không chết đi, mà đang được bảo tồn theo cách này.
D: Chà, về cái phôi thai này ... Tôi đoán cô có thể gọi nó là một em bé. Cô đã nói rằng nó đã đầy đủ, và hoàn toàn hình thành ở kích cỡ đứa trẻ bốn tháng.
J: Bốn tháng.
D: Em bé được đưa đi đâu?
J: Chúng tôi có nhiều cơ sở vật chất như loài người có trong bệnh viện. Chúng tôi phục vụ và nuôi dưỡng đứa trẻ theo cùng một cách thức. Chúng tôi có những bản thể chịu trách nhiệm nuôi dưỡng đứa trẻ. Để chăm lo như cách bà thường gọi là mẹ "thay thế" cho đứa trẻ.
Người mẹ tự nhiên sẽ đến thăm con nếu người ấy muốn làm như vậy, mặc dù họ thường sẽ không còn nhớ về việc đó. Mẹ của đứa trẻ cũng dạy dỗ những bản thể này cách tương tác với đứa trẻ. Đây là một phần của việc học hỏi quan trọng của chúng tôi.
D: Đứa trẻ đó có phát triển với một tốc độ khác không?
J: Có, nó phát triển với một tốc độ khác. Nó có thể được bốn năm tuổi trong khoảng thời gian hai phút theo giờ Trái đất.
D: Như vậy là rất nhanh. Nó có vẻ là nhanh như vậy trong thời gian của cô?
J: Có thể hoặc không thể nhanh như vậy.
D: Bằng cách đó, cô có thể có một người lớn trong vài ngày, phải không? (Đúng), tôi hiểu rồi. Những bản thể mới này, chủng tộc mới này, sẽ được sử dụng ở bất nơi nào khác?
J: Họ sống và được dạy dỗ ở một nơi rất khác. Cũng giống như môi trường mà cuối cùng họ sẽ sinh sống.
D: Nhưng nơi này cách xa Trái đất à? (Vâng) Và đây là nơi họ sẽ trở nên quen thuộc, có thể nói như vậy. Tính thích nghi? (Đúng) Còn những bản sao nhân bản thì sao? Liệu cuối cùng họ có quay trở lại Trái đất?
J: Vâng. Một số đã có mặt trên Trái đất.
D. Ở trong dung mạo gì?
J: Là con người.
D: Lý do cho điều đó là gì?
J: Bởi vì chúng tôi có thể nhân bản một con người và chúng tôi có thể, nói cách khác, thiết kế lại tính chất vật lý của con người đến một mức độ mà, nếu nhu cầu phát sinh rằng bản sao quay lại để giúp nguồn cội của nó, điều đó có thể được thực hiện với mối quan hệ tức thì với nguồn.
D: Nhưng bản sao nhân bản sẽ có ký ức về những gì đã xảy ra không?
J: Không nhất thiết.
D: Tôi đang nghĩ, nếu bản sao được nuôi dưỡng trong môi trường khác, nó sẽ vẫn giữ lại những ký ức đó.
J: Chúng tôi có cùng khả năng liên quan đến thời gian, như tôi đã giải thích trước đây với bà, với một bản sao nhân bản. Nói cách khác, chúng tôi có thể có một con người trong một khoảng thời gian rất ngắn. Bản sao này có thể được gửi đi thực hiện một nhiệm vụ, hoặc chọn thực hiện một nhiệm vụ, để giúp đỡ một người Trái đất đang cần sự hỗ trợ. Từ đó giữ lại tất cả những bản chất của con người, mối quan hệ được tích hợp đầy đủ hơn, tức thì hơn.
D: Tôi nghĩ rằng bản sao sẽ biết rằng nó không giống những con người khác.
J: Vâng, một số biết điều đó. Nhưng một bản sao không nhất thiết phải tồn tại trên hành tinh của bà trong bất kỳ khoảng thời gian nào.
D: Nó chỉ ở đó cho một nhiệm vụ nhất định, một công việc nhất định, và sau đó nó đi đến một nơi khác.
J: Đúng vậy.
D: Tôi nghĩ một trong những vấn đề mà mọi người phải chấp nhận phần lớn điều này - và tôi đang cố gắng làm sáng tỏ một số hiểu lầm - là họ nghĩ cô đang lai tạo giữa người ngoài hành tinh và con người. Đó là suy nghĩ của họ, và họ tuyên bố rằng nó đang được thực hiện mà không có sự hiểu biết, sự hợp tác của chúng tôi và đi ngược lại mong muốn của chúng tôi. Và tôi nghĩ đây là nguyên nhân dẫn đến sự hiểu lầm. Họ coi đó là một điều tồi tệ, bởi vì họ không biết toàn bộ sự thật.
J: Đây cũng chính là vấn đề mà tôi đã giải thích với bà liên quan đến quan điểm của bà về nỗi đau mà chúng tôi đã bị buộc tội gây ra. Đó là cùng một quan niệm sai lầm.
D: Họ nghĩ rằng người ngoài hành tinh đang thực hiện những việc trái với mong muốn của con người. Bắt họ đi và thực hiện các bài kiểm tra trên cơ thể người.
J: Đó là bởi vì con người đó không thể hoàn toàn thức tỉnh với sứ mệnh mà họ đã đảm nhận. Bất cứ ai được đưa đi, họ đều đã đồng ý trước đó. Do một số vấn đề trong cấu trúc phân tử của họ, chúng tôi không thể kích hoạt hoàn toàn tế bào cho phép họ ghi nhớ, nhiều như chúng tôi có thể ở các đối tượng khác. Những đối tượng có sức mạnh nội tâm và ruột gan lớn hơn có thể hiểu rõ hơn về mục đích của toàn bộ chương trình không gian.
D: Tôi không biết tại sao một số người nhớ được và những người khác thì không.
J: Ta ghi nhớ những gì ta có thể chịu đựng. Và khi tần số tăng trưởng của bà phát triển, bà sẽ ghi nhớ và được cung cấp nhiều thông tin hơn.
D: Những gì mà họ có thể ghi nhớ là rất đáng sợ đối với họ. Họ chỉ nhớ những mảnh ký ức.
J: Nó rất đáng sợ vì nó rất xa lạ. Và một số thí nghiệm đúng là đáng sợ đối với con người. Nhưng những thí nghiệm khiến con người sợ hãi cũng chính là những thí nghiệm mà con người thực hiện. Và đó cũng là nỗi sợ hãi mà một con vật cảm thấy khi con người thực hiện thí nghiệm trên con vật đó.
D: Vâng, tôi có thể hiểu được. Trên con tàu của cô, chỉ có một giống loài như cô hay sao?
J: Vào lúc này à?
D: Chà, theo quy luật, có phải cô là kiểu người duy nhất ở trên con tàu đó không?
J: Trên con tàu đặc biệt này, chỉ có chúng tôi. Những bản thể khác có thể lên tàu, tùy thuộc vào đối tượng.
D: Đây là loại tàu gì? Nhìn bề ngoài nó trông như thế nào?
J: Đây là một con tàu đĩa tròn.
D: Nó có lớn không? (Không) Còn có những con tàu khác không? (Có) Tôi tò mò về những người ngoài hành tinh khác nhau du hành trên những con tàu khác nhau. Chúng tôi đã được nghe rất nhiều mô tả.
J: Bà mong muốn điều gì?
D: Cô có thể cho tôi biết về một số dạng khác được không?
J: Tùy thuộc vào đối tượng con người, tùy thuộc vào dự án, chúng tôi đang hợp tác với những bản thể khác. Do đó, nó sẽ phụ thuộc vào cấp độ của dự án và loại dự án, cũng như những người tham gia.
D: Có phải tất cả những bản thể khác này đều đến từ cùng một nơi với cô không? (Không) Bởi vì tôi nghĩ tất cả đều trông khác nhau, phải không?
J: Họ trông khác nhau.
D: Và tôi có giả định rằng mỗi bản thể có một loại công việc khác nhau. Có lẽ tôi nhầm ở đó. Giống như một nhiệm vụ mà chỉ có họ đảm nhận.
J: Nó rất phức tạp, những dự án mà chúng tôi đang thực hiện. Một số người tham gia vào nhiều dự án của chúng tôi.
D: Ý cô là với tư cách một đối tượng hay với tư cách là một người tham gia?
J: Cả hai. Một người có thể là đối tượng trong một dự án này, đồng thời là người tham gia vào một dự án khác, một cố vấn trong một dự án khác, một giáo viên trong một dự án khác. Vì vậy, nó phụ thuộc vào cấp độ của người đó. Chúng tôi tìm kiếm những con người đa cấp độ. Bà đang nói chuyện với Janice, cô ấy là người đa cấp độ. Cô ấy hiểu các cấp độ và các chiều không gian, đồng thời có thể hoạt động ở các cấp độ và chiều không gian khác nhau. Vì vậy, cô ấy phù hợp hơn để làm việc với chúng tôi, và hơn nữa, là một người tham gia, một giáo viên, một đối tượng được đánh giá cao.
D: Tôi băn khoăn liệu những người khác, có liên quan đến những cấp độ đa dạng này, có biết chuyện gì đang xảy ra không?
J: Một số biết ở những mức độ khác nhau. Một số biết nhiều hơn Janice. Một số biết ít hơn. Nó phụ thuộc vào mức độ phát triển của họ. Nó phụ thuộc vào tốc độ dao động của họ. Nó phụ thuộc vào mức độ phát triển cấu trúc phân tử. Nó phụ thuộc vào mật độ của não bộ. Có rất nhiều yếu tố được xem xét. Và chúng tôi "yêu thương" nhất, sử dụng thuật ngữ Trái đất của bà, trong vấn đề đó. Chúng tôi không muốn gây tổn hại cho bất kỳ ai đã đồng ý tham gia. Lúc đầu, những người trên Trái đất của bà đồng ý tham gia không hiểu, không biết tại sao, và ban đầu không thể biết tất cả những điều họ học được khi họ tiếp tục tham gia. Thông thường, những gì có thể xảy ra với họ là họ trở nên mất cân bằng, và cuối cùng họ cam kết vào những bệnh viện tâm thần điên rồ. (Cô ấy thực sự nói: "bệnh viện tâm thần assne.")
D: Bởi vì họ không thể xử lý tất cả chuyện đó?
J: Họ không biết làm thế nào để hòa nhập nó vào cuộc sống hàng ngày của họ. Do đó sự mất cân bằng diễn ra, và họ không thể tìm thấy điểm cân bằng. Chúng tôi rất tiếc vì điều này và cố gắng ngăn chặn. Và đôi khi chúng tôi đã bị cung cấp thông tin sai lệch bởi các thành phần con người khác trong xã hội của bà mà chúng tôi thiết lập thỏa thuận. Họ cung cấp cho chúng tôi những cá nhân đã được kiểm tra để tham gia. Chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi có tỷ lệ thành công cao hơn khi tự mình tiếp cận các cá nhân. Bởi vì có một số chiêu trò trong vai trò .... của bà. Có một số thông tin sai lệch do các thành viên trong xã hội loài người cung cấp cho chúng tôi và chúng tôi đã đồng ý tham gia. Do đó, chúng tôi thấy cần phải làm việc ngoài danh sách đã cung cấp cho chúng tôi.
D: Ai đã cung cấp danh sách có thông tin sai lệch trong đó?
J: Có một nhóm cung cấp tên của một số cá nhân nhất định cho chúng tôi, họ muốn chúng tôi làm việc cùng. Chúng tôi đã đồng ý và đã làm như vậy. Nhưng chúng tôi đã tìm thấy sự lừa dối trong mục đích và sự không trong sạch về nguồn gốc cơ bản để muốn tương tác với chúng tôi. Vì vậy, chúng tôi không thể tham gia ở cấp độ đó.
D: Cô có thể cho tôi biết nhóm này gồm những ai? Tôi không muốn biết tên, chỉ cần biết nhóm này đến từ đâu.
J: Không phải tại thời điểm này, tôi sẽ không tiết lộ. Tôi có thể nói với bà, nhưng tôi sẽ không nói. Hiện tại tôi không được tiết lộ điều đó cho bà
D: Được rồi. Nói cách khác, họ đang lừa cô.
J: Một phần nào đó.
D: Tôi sẽ nghĩ với năng lực tinh thần cao hơn của cô, cô sẽ phát hiện ra họ đã lừa dối cô.
J: Chúng tôi đã tin tưởng. Chúng tôi đã hy vọng chúng tôi đã sai lầm.
D: Cô có nghĩ rằng đây là một sự lừa dối có chủ ý để phá hoại dự án của cô không?
J: Đó là một sự cố ý để kiểm soát dự án của chúng tôi. Đó là một cách thức kiểm soát, trái ngược với việc chia sẻ công bằng.
D: Họ cung cấp danh sách những người mà họ nghĩ cô nên làm việc cùng, để họ có thể kiểm soát thử nghiệm. (Đúng) Tôi không nghĩ là họ có thể hưởng lợi từ điều đó như thế nào, trừ khi họ sẽ kiểm soát kết quả theo một cách nào đó.
J: Kiểm soát kết quả, đồng thời có được kiến thức và có thể là sử dụng sai mục đích.
D: Cô có chia sẻ kiến thức với nhóm người này không?
J: Đó là ý định của chúng tôi. Và chúng tôi đã làm như vậy.
D: Cô vẫn đang chia sẻ nó với họ chứ?
J: Ở một mức độ thấp hơn nhiều.
D: Vì sự lừa dối này ư?
J: Vâng. Họ không biết rằng chúng tôi nhận ra họ đã lừa dối chúng tôi.
D: Tôi có thể hiểu tại sao cô không muốn cho tôi biết họ là ai. Họ nghĩ rằng cô vẫn đang làm việc với họ.
J: Đúng vậy. Nó chỉ ở một cấp độ khác. Và họ đã chọn mức đó.
D: Bây giờ cô đang cẩn trọng hơn. (Vâng) Tôi có được phép tìm hiểu thêm thông tin vào lúc khác không? (Được) Tôi nghĩ có lẽ cô có thể muốn kiểm tra tôi trước.
J: Chúng tôi đã kiểm tra bà. Chỉ là chưa đúng thời điểm. Đối tượng cần phát triển và hiểu được những thông tin đã truyền đạt tới cô ấy. Chúng tôi đã làm chậm lại tiến trình của chúng tôi với cô ấy, bởi vì cô ấy có quá nhiều thông tin để giải mã.
D: Cô cũng nói rằng cô ấy phải làm một số việc khác trong tương lai.
J: Vâng. Cô ấy hoạt động với các dòng năng lượng khác với các dạng năng lượng không gian. Cô ấy làm việc với năng lượng phát triển cao hơn nhiều so với chúng tôi.
D: Vậy cô có những dự định về những dự án khác?
J: Chúng tôi không dự định. Chính chúng tôi đã được định hướng bởi một mức độ siêu cấp tiên bộ hơn chúng tôi.
D: Nhưng tôi hiểu cô ấy sẽ luôn được bảo vệ và luôn an toàn đúng không?
J: Có một mức độ bảo vệ bất khả xâm phạm xung quanh bản thể này.
D: Thật là tốt, vì đó là điều tôi luôn mong ước đối với bất cứ ai tôi làm việc cùng. Tôi không bao giờ muốn gây ra tổn thương hay khiến họ khó chịu.
J: Đôi khi sẽ có cảm giác không thoải mái.
D: Nhưng cô có thể cố gắng hết sức để hạn chế điều đó, đúng không?
J: Đó là công việc của chúng tôi.
D: Vậy, tôi có thể được phép quay lại và hỏi thêm thông tin không?
J: Chúng tôi hy vọng rằng bà sẽ trở lại. Chúng tôi hy vọng rằng bà hãy cẩn thận nhất với những gì đã được tiết lộ ở đây ngày hôm nay. Chúng tôi hy vọng rằng bà sẽ chờ đợi, rằng bà sẽ thấu hiểu trước khi bà nghĩ đến việc tiết lộ nó. Chúng tôi sẽ yêu cầu bà trở lại trạng thái hiện tại và nhận được hướng dẫn. Chúng tôi yêu cầu đưa ra một thỏa thuận với bà và không có bản in nào được bà xuất bản vào lúc này. Còn nhiều việc phải làm. Nếu bà cảm thấy muốn tham gia, bà có thể gửi lại địa chỉ cho chúng tôi hoặc ai đó.
D: Vậy tôi sẽ giữ bí mật vào lúc này.
J: Đúng rồi. Bà sẽ giữ bí mật vào lúc này.
D: Tôi không biết khi nào chúng tôi có thể làm việc trở lại. Tôi phải đi một quãng đường dài.
J: Sẽ có cách để bà tiếp tục và bà sẽ được tạo điều kiện.
D: Sau đó, khi tôi trở lại, làm thế nào tôi có thể liên lạc với bạn, người mà tôi đang nói chuyện với?
J: Chúng tôi sẽ liên hệ với bà, và bà sẽ không phải lo lắng khi liên hệ với chúng tôi. Khi người dẫn truyền, Janice, đi vào trạng thái thôi miên, cô ấy sẽ liên lạc với bất kỳ ai mà cô ấy cần làm việc vào thời điểm đó.
D: Tôi nghĩ nếu tôi có một cái tên tôi có thể hỏi ... hoặc một số hướng dẫn.
J: Bà sẽ biết tôi qua giọng nói của tôi. Có những giọng nói khác mà bà sẽ biết. Sau đó chúng tôi sẽ cung cấp cho bà các phương pháp xác định.
D: Vậy thì tôi có nên đưa cô ấy đến trạng thái đã thay đổi này, và sau đó đưa cô ấy vào con tàu của cô không? Hoặc làm cách nào để tôi có thể liên hệ với cô?
J: Các hướng dẫn của cô để liên hệ với chúng tôi rất đơn giản. Đối tượng sẽ bước vào một trạng thái hiện thực khác.
D: Như thế này ư?
J: Như thế này. Bà sẽ nhận thấy sự thay đổi trong giọng nói của cô ấy. Do đó, bà sẽ nhận ra sự thay đổi năng lượng đã diễn ra trong cô ấy. Không có mật ngữ nào cả.
D: Tôi không cần phải nói chuyện với bất kỳ một người nào đó.
J: Nó sẽ đến bất cứ khi nào cần.
D: Được rồi, vì tôi muốn chắc chắn rằng tôi có thể liên lạc lại với cô.
J: Bà có thể liên hệ lại với tôi nếu tôi là người mà bà cần nói chuyện. Bà có thể liên lạc với những người khác mà cô ấy làm việc cùng. Như tôi đã nói với bà, cô ấy nhận diện được những năng lượng khác ngoài năng lượng không gian.
D: Được rồi, nhưng tôi chỉ muốn những năng lượng tích cực.
J: Đây là những năng lượng tích cực, vì cô ấy là một bản thể ánh sáng thuần khiết.
Và những năng lượng tích cực khác không được phép xâm nhập vào. Điều đó là không thể.
D: Và tôi cũng muốn có sự bảo vệ tương tự cho bản thân, như cô đã đề cập trước đó.
J: Bà là một linh hồn trong sáng. Một trái tim thuần khiết, với tâm trí trong sáng, trong sáng cả về thể xác lẫn tâm hồn. Đây là những điều cần thiết để nâng cao tần số rung động của bà đến mức bà có thể làm việc với những trường năng lượng. Nếu không, bạn không thể làm công việc đó. Đây là những tiêu chí tương tự có trong Janice.
D: Tôi biết ơn vì điều đó. Và tôi hy vọng rằng cô sẽ bảo vệ tôi khi tôi phải đưa những thông điệp khác nhau ra ngoài ánh sáng.
J: Có cảm giác, như bà vẫn nói, "yêu thích" công việc bà đang làm. Đây là lý do chúng tôi đã đưa hai người đến với nhau. Để bà có thể cảm thấy gần gũi, cả cô ấy cũng như vậy, nếu bà cần một nền tảng hỗ trợ.
D: Tôi cảm ơn cô đã nói chuyện với tôi. Tôi trân trọng điều đó.
J: Chúng tôi cảm ơn bà vì công việc bà đang làm.
D: Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt, một lần nữa cảm ơn cô, tôi phải trả lại ý thức cho Janice.
J: Điều đó đã được thực hiện.
D: Sau đó, Janice đã hoàn toàn tỉnh thức, và người bạn tốt của chúng ta đang rời đi. Và tôi sẽ yêu cầu Janice rời khỏi cảnh tượng cô ấy đang chứng kiến.
Janice thở ra một hơi dài, và tôi biết cô ấy đã trở lại.
Cô ấy không hề di chuyển trong suốt phiên thôi miên. Giọng nói đó có một âm thanh cộng hưởng cơ học kỳ lạ như vậy, nhưng dường như cô ấy không tốn chút công sức nào. Sau khi định hướng cô ấy bằng một từ khóa, tôi đưa cô ấy về trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, nhưng phải một lúc sau cô ấy mới có thể ngồi dậy trên giường, chứ đừng nói đến việc cố gắng đứng dậy và đi bộ. Cô không còn nhớ gì về phiên thôi miên đó, bởi vì cô đã rơi vào trạng thái thôi miên quá sâu. Khi ngồi dậy, cô ấy có vẻ chóng mặt và mất phương hướng. Vì vậy, tôi để cho cô ấy ngồi yên lặng trong khi chúng tôi nói chuyện. Tôi nghĩ tốt nhất là không nên kể với cô ấy quá nhiều về phiên thôi miên vào thời điểm đó, vì tôi không muốn làm cô ấy sợ. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ gửi cho cô ấy một bản sao của cuốn băng và cô ấy có thể nghe nó một cách riêng tư. Phải mười lăm phút sau cô mới cố gắng đứng dậy, và thậm chí sau đó cô bị mất phương hướng.
Tôi rất muốn làm việc với cô ấy một lần nữa, nhưng điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải lên lịch cho một chuyến đi đặc biệt đến Little Rock, hoặc có thể là một vài chuyến đi vì tôi dự đoán điều này sẽ trở thành một dự án dài hạn. Lúc đó tôi không biết rằng mình sẽ không gặp người ngoài hành tinh bé bỏng này nữa.
Nhận xét của người ngoài hành tinh này về sự phát triển của các chủng tộc thiên hà khác nhau khiến tôi nghĩ đến các vấn đề của Trái đất của chúng ta. Sự khác biệt về chủng tộc: màu da, sự khác biệt về sắc tộc, tôn giáo, v.v., đủ khó để chúng ta hiểu và bàn luận. Nhiều bạo lực đã xảy ra vì sự khác biệt, và thậm chí chiến tranh đã xảy ra vì sự vượt trội hoặc thấp kém hơn. Nếu chúng ta không thể tự mình hiểu, loại bỏ và hòa giải những khác biệt này, thì làm sao chúng ta có thể hy vọng hiểu được các sinh vật không gian? Chúng ta có thể đổ lỗi cho họ vì không muốn tiếp xúc trực tiếp có ý thức? Họ đã thấy quá nhiều ví dụ về cách chúng ta đối xử thô bạo với những người khác biệt. Con người sợ hãi những gì họ không hiểu, và không tin tưởng vào bất cứ điều gì họ cho là khác biệt.
CHÚNG TA KHÔNG PHẢI LÀ BỐN CHỦNG TỘC KHÁC BIỆT,
CHÚNG TA CHỈ LÀ MỘT: CHỦNG TỘC LOÀI NGƯỜI VÀ CHÚNG TA CŨNG LÀ MỘT PHẦN CỦA CHỦNG TỘC THIÊN HÀ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.